Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ngô Thiên Tri Xuân Lai

Ngô Thiên Tri Xuân Lai
Chương 20: Chương 20



Đám nha hoàn trong phòng đã quen với cảnh này từ lâu.

Vị Đại tiểu thư mới tới của Tô phủ này đúng là có bản lĩnh khác biệt, có thể khiến lão phu nhân dẫu giận cũng không nỡ nổi nóng với nàng.

Bằng chứng là vừa rồi còn giận dữ đập vỡ đồ đạc, xong lại sai người gọi nàng tới.

Tô lão phu nhân mở mắt, dù vẫn chưa hết tức giận, nhưng chỉ là nhẹ nhàng chọc vào trán Vân Kiểu, cố ý đè thấp giọng trách mắng: “Con đó con đó, đúng là cứ tìm cách nói khéo để xin theo thương đội xuất hành mà.”

Tô lão phu nhân nuông chiều Vân Kiểu hết mực, mà nàng cũng dường như có một sự thân thiết bẩm sinh với bà.

Tô lão gia đối với nàng cũng khoan dung một cách khác thường, thậm chí còn cho phép nàng, một người ngoại tộc, nhúng tay vào chuyện làm ăn của Tô gia.

Vân Kiểu là nữ tử, lại từng sống trong kinh thành nhiều năm, nên nàng hiểu phụ nữ cũng như nắm bắt được điểm mấu chốt của đổi mới.

Kết hợp son phấn với hương liệu dưỡng nhan đặc chế của Tô gia, đồng thời tinh chỉnh kiểu dáng thiết kế, nàng chưa từng để việc kinh doanh khiến người ta thất vọng.

Trên đời này không có lòng tốt nào đến mà không có lý do. Một kẻ ngoại tộc như nàng ở lại Tô gia, tất nhiên cũng phải tạo ra giá trị cho họ.

Huống hồ, nàng chỉ là một tiểu thư hữu danh vô thực, xuất thân nô tịch, trong huyết quản luôn có sự bất an thúc giục nàng không ngừng tiến về phía trước.

Nàng nhất định phải học được thứ gì đó thực sự hữu dụng, có bản lĩnh phòng thân, để có thể an thân lập mệnh.

Vân Kiểu lời lẽ chân thành, khéo léo lược đi phần mà Tô lão phu nhân không muốn nghe, nhanh chóng khiến bà mềm lòng.

Nhìn theo bóng dáng nàng rời đi, Lý ma ma bên cạnh Tô lão phu nhân kinh ngạc thốt lên: “Lão phu nhân, người cứ để cô nương đi như vậy sao?”

Tô lão phu nhân cầm lấy tách trà, thở dài bất đắc dĩ: “Tính tình nó y hệt mẫu thân nó, đã nhận định chuyện gì thì rất khó thay đổi… Chỉ mong nó đừng gặp phải kẻ gọi là ‘tri kỷ’ nào đó ở bên ngoài, rồi cuốn vào tranh đấu, cuối cùng mất mạng…”



Ngày hôm sau, thương đội của Tô gia xuất phát, chỉ có Tô lão gia và Tô tam tiểu thư - Tô Cẩn Nguyên đến tiễn.

Tô lão gia vỗ vai nam tử đứng đầu đoàn, căn dặn: “Lăng Xuyên, chuyến này đường xa, con là đại ca, nhớ chăm sóc Vân Kiểu thật tốt.”

Nam tử được gọi là Lăng Xuyên quay đầu lại, hờ hững liếc nhìn Vân Kiểu một cái, rồi cười khẩy đầy khinh miệt: “Thương đội xuống phương Nam, nhân số đông đúc, ai cũng phải tự lo cho mình, còn hơi sức đâu mà chăm sóc một nữ nhân? Nàng ta nhất quyết muốn đi, thì chỉ có thể tự cầu phúc cho mình.”

Ba tháng trước, Vân Kiểu đặt chân vào Tô phủ, cả nhà chẳng khác nào bị nàng bỏ bùa mê, ai ai cũng hết mực quan tâm, không ngớt lời khen ngợi.

Trời mới biết nàng có dụng ý gì khác hay không, nhưng chỉ cần nhìn gương mặt ấy, cũng đủ thấy tâm tư chẳng hề đơn thuần.

Dù có thiên phú kinh doanh đến đâu, rốt cuộc cũng chỉ là một tiểu thương đến từ Tô Châu.

Nếu không nhờ chút lợi nhuận kia, Tô Lăng Xuyên e rằng đã chẳng để nàng bước qua cửa Tô phủ.



Lúc này, Vân Kiểu đang bị Tô Cẩn Nguyên kéo lại, liên tục căn dặn rằng nếu đến Mạc Thành - Nam Cảnh, nếu có cơ hội diện kiến Trấn Nam Vương điện hạ, nhất định phải thay nàng ấy bày tỏ lòng ngưỡng mộ.

Trấn Nam Vương, vị anh hùng trấn giữ Nam Cảnh, truyền thuyết kể rằng y một lòng vì nước, không màng cưới vợ.

Mà những lời vừa rồi của Tô Lăng Xuyên, cũng lọt vào tai Vân Kiểu không sót một chữ.

Nàng khẽ ngước mắt, chạm thẳng vào ánh nhìn của hắn ta.

Người này có ngũ quan tinh tế, nhưng khí chất lại kiêu căng ngạo mạn, ánh mắt tràn đầy sự bất kham, ngông cuồng.

Tạ Duẫn Khâm dù tự cao tự đại, khinh thường tất cả, nhưng rốt cuộc cái vẻ ăn chơi trác táng của hắn chỉ là một lớp vỏ. Nàng lớn lên cùng hắn, nên thừa hiểu đâu là thật, đâu là giả.

Còn vị Đại thiếu gia Tô gia - Tô Lăng Xuyên này lại hoàn toàn khác. Hắn ta trời sinh đã ngạo nghễ, từ ánh mắt đến hành động, đều không hề che giấu thái độ xem thiên hạ không ra gì.
 
Ngô Thiên Tri Xuân Lai
Chương 21: Chương 21



Vân Kiểu dường như không nhận ra địch ý trong mắt hắn, chỉ khẽ cười: “Đa tạ đại ca nhắc nhở.”

Tô Lăng Xuyên không ngờ lại bị nàng mềm mỏng đối đáp, cắn răng đầy bực bội, lạnh giọng quát: “Đi thôi!”



Tô lão gia dõi mắt nhìn theo bóng dáng Vân Kiểu khuất dần trên xe ngựa, ánh nhìn thoáng nét trống trải.

Nàng có một loại năng lực kỳ lạ khi đối mặt với tổn thương, luôn trầm tĩnh bao dung, nhưng vẫn có thể khéo léo đáp trả, khiến đối phương không chiếm được lợi thế.

Chính sự dịu dàng mà kiên cường đó, khiến ông cảm thấy vô cùng quen thuộc.

Như thể một bóng dáng tưởng chừng đã chìm sâu trong ký ức, nay lại hiển hiện trước mắt.

Nhưng khi cố gắng nhớ kỹ hơn, hình ảnh ấy lại mơ hồ, như sương khói tan biến không để lại dấu vết.

Tô Cẩn Nguyên định quay về, nhưng thấy phụ thân đứng yên bất động, liền nghi hoặc hỏi: “A cha, người sao vậy?”

Có lẽ chính vì sự tương đồng ấy, mà vị tiểu thư khó gần của ông lại đối xử với Vân Kiểu như chị em ruột thịt.

Tô lão gia khẽ thở dài: “Cẩn Nguyên, con còn nhớ vị cô cô từng bế con hồi nhỏ không?”

Tô Cẩn Nguyên ngẩn người hồi tưởng, bỗng chốc che miệng kinh ngạc, bật thốt lên:

“Cha! Người muốn nói là…!”

Tô lão gia không trả lời, chỉ im lặng thở dài, rồi quay người trở về phủ.

15

Đoàn thương đội Tô gia xuôi nam buôn bán, Vân Kiểu nhờ vậy mà học được không ít điều.

Hôm nay nàng theo sát một cửa tiệm, ngày mai lại len vào đội ngũ của một chưởng quỹ khác, không hề tỏ ra bỡ ngỡ hay lạ lẫm.

Nói chi đến việc có ý định kết thân với Tô Lăng Xuyên như lời đồn đoán.

Ngược lại, tất cả những phiền toái mà Tô Lăng Xuyên từng lo ngại về nữ nhân đều không xảy ra, điều đó khiến hắn ta càng thêm kinh ngạc.

Thương đội dừng chân tại Lê thành, nghỉ ngơi trong một khách đ**m.

Khi mọi người đang tranh thủ thư giãn, Tô Lăng Xuyên ngồi trên lầu uống trà, thực chất là ngầm quan sát Vân Kiểu.

Gã tiểu tư bên cạnh — Hoài Thính, thấy hết mọi hành động của thiếu gia mình, cũng lặng lẽ nhìn về phía Vân Kiểu.

Nàng chỉ búi một kiểu tóc đơn giản nhất, y phục gọn gàng không chút cầu kỳ, thế nhưng vẫn không thể giấu đi dung mạo khuynh thành.

Nàng không hề ỷ lại vào sự ưu ái của người khác, lịch sự từ chối một nam nhân có ý định giúp nàng khiêng hàng.

Hoài Thính thấp giọng nói: “Vị tiểu thư mới đến này trông yếu ớt như thể gió thổi là ngã, không ngờ lại là một người vừa có năng lực, vừa khéo léo. Thương đội cũng nhờ nàng mà hòa thuận hơn, gặp chuyện khó khăn gì, nàng ấy cũng có thể giải quyết ổn thỏa.”

Tô Lăng Xuyên vừa nghe đã trừng mắt liếc hắn, gằn giọng: “Nàng ta thế nào, bổn thiếu gia tự mình nhìn là biết, không cần ngươi lắm lời!”

Buổi chiều, Vân Kiểu một mình rời khỏi khách đ**m.

Tô Lăng Xuyên mang theo Hoài Thính lặng lẽ bám theo, khóe môi nhếch lên vẻ khinh thường: “Ta muốn xem thử, rốt cuộc Vân Kiểu giở trò gì đây.”

Trong lòng Hoài Thính lại thầm nghĩ: Thiếu gia à, rõ ràng là ngài lo lắng cho nàng ấy thì có.

Hắn vốn tưởng Vân Kiểu có bí mật gì đó không tiện nói ra, nào ngờ nàng chỉ đi khắp nơi dò hỏi tin tức của một người tên là Vân Lâm.

Vân Kiểu cũng biết, chuyến đi này chẳng khác nào mò kim đáy bể.

Sau khi nhận thêm một câu trả lời phủ định, nàng khẽ thở dài cảm ơn rồi quay lại đường cái.

Nỗi thất vọng lặng lẽ thoáng qua trong đáy mắt nàng, nhưng đến khi đối diện với Tô Lăng Xuyên, nàng đã che giấu mọi cảm xúc một cách hoàn hảo.

“Đại ca.”

Vân Kiểu vốn biết có người theo dõi mình, vậy nên cũng chẳng hề tỏ ra bất ngờ.

Nàng khẽ cong môi: “Đại ca lo cho ta nên mới đích thân đi theo sao?”

Tô Lăng Xuyên quay mặt đi, không đáp lời, chỉ sải bước rời đi.

Vân Kiểu cũng tự nhiên bước về phía Hoài Thính.

Hắn không nhịn được mà hỏi: “Vân tiểu thư xuất hành lần này, là để tìm người sao?”

Vân Kiểu khẽ gật đầu, thẳng thắn đáp: “Mười hai năm trước, ta và ba tỷ tỷ bị bọn buôn người bán đi. Ta nhớ rõ, đại tỷ của ta từng ở Lê thành.”

Nàng dừng lại một chút, ánh mắt có phần mơ hồ: “Có điều… ta chỉ nhớ tên tỷ ấy, chia xa đã mười hai năm, ngay cả diện mạo của tỷ ấy, ta cũng chẳng còn nhớ rõ.”
 
Ngô Thiên Tri Xuân Lai
Chương 22: Chương 22



Phía trước, Tô Lăng Xuyên hừ lạnh một tiếng: “Mò kim đáy bể.”

Hắn nói vậy, nhưng đến chạng vạng tối, Hoài Thính lại đưa đến một tin tức.

“Vài năm trước, Vân Lâm từng rời khỏi Giang phủ ở thành Bắc, theo một nông phu vận chuyển hàng hóa rời đi. Nghe nói cuộc sống của nàng ấy rất tốt, đã có hai đứa con.”

Vân Kiểu hơi sững sờ, không khỏi bất ngờ trước sự sốt sắng của Tô Lăng Xuyên. Nhưng cảm xúc lớn hơn cả, vẫn là niềm vui mừng không thể kiềm nén.

Nàng đưa tay áp nhẹ lên khóe mắt, không để nước mắt rơi xuống.

Nàng nghiêm túc nói lời cảm ơn với Hoài Thính: “Cảm ơn.”

“Vân tiểu thư không định đến gặp đại tỷ sao?”

Vân Kiểu khẽ lắc đầu.

Số phận của người nghèo khổ giống như những cánh liễu rụng rơi, phiêu bạt khắp nơi nhưng vẫn có thể bén rễ nảy mầm.

Đột ngột xuất hiện, chỉ e sẽ gây thêm sóng gió.

Chỉ cần biết đại tỷ đang sống tốt, với nàng như vậy là đủ.



Thương đội Tô gia tiếp tục xuôi Nam, men theo lộ trình vừa đi vừa nghỉ, ròng rã suốt hai tháng, cuối cùng cũng sắp tới Mạc thành. Cảnh sắc ven đường cũng dần trở nên hoang vu.

Trong đội có người cảm thán: “Nam Cảnh mấy năm nay quả thực yên ổn hơn rất nhiều. Trước đây, thương đội nào dám vào đến Mạc thành, chỉ sợ bị thổ phỉ hoặc giặc cướp sạch.”

“Cũng nhờ có Trấn Viễn Hầu và Trấn Nam Vương dốc sức trấn thủ biên cương suốt bao năm qua.”

Hoài Thính đưa túi nước cho Vân Kiểu, nàng nhận lấy, nói cảm ơn.

Trong lúc uống nước, nàng lặng lẽ quan sát Tô Lăng Xuyên đang xắn tay áo, cùng mọi người dỡ hàng.

Dung mạo hắn ta tinh tế đến mức dễ khiến người ta quên rằng, hắn tá cũng là một thanh niên cao ráo, rắn rỏi.

Nhìn dáng vẻ lúc nào cũng trưng ra bộ mặt lạnh lùng với mình, Vân Kiểu từng ác ý phỏng đoán rằng, vị Tô đại thiếu gia này hẳn là một tên công tử bột, ngoài việc dựa vào gia thế ra thì chẳng làm được gì, chỉ là một chiếc gối thêu hoa đẹp mã nhưng vô dụng.

Nhưng suốt dọc đường đi, từ chuyện chạy lộ trình, bàn tiệc xã giao, đến lúc thương thảo giá cả, nàng đều tận mắt chứng kiến Tô Lăng Xuyên xoay xở đâu ra đấy.

Thị trường biến động, dòng vốn lưu chuyển, kênh phân phối hàng hóa… mọi thứ hắn đều nắm rõ như lòng bàn tay.

“Thiếu gia nhà ta chỉ mạnh miệng thôi, chứ thật ra rất tốt với người mình.” Hoài Thính nói.

Vân Kiểu không hề tỏ ra lúng túng vì bị bắt gặp đang lặng lẽ quan sát người ta, ngược lại còn tự nhiên gật đầu đồng ý: “Đúng vậy.”

Trời về đêm, cảnh sắc núi rừng phương Nam sáng tỏ, sao thưa mà trăng sáng.

Vân Kiểu cùng nhóm người trực đêm của thương đội phân khu vực tuần tra, cảnh giác đề phòng.

Đi chưa được bao xa, một mùi máu tươi nồng nặc xộc đến.

Nàng lập tức cảnh giác, đảo mắt nhìn quanh. Chỉ thấy một hắc y nhân đang cõng một hắc y nhân khác, lảo đảo bước tới.

Nhìn kỹ hơn, người cõng người kia, lại chính là Tấn Minh — thị vệ thân cận của Tạ Duẫn Khâm, đã biến mất suốt năm năm qua!

“Vân Kiểu cô nương!”

Tấn Minh vẫn nhận ra nàng, gấp gáp gọi tên.

“Làm ơn… giúp bọn ta với!”

16

Tô Lăng Xuyên nghe nói tối nay Vân Kiểu phụ trách trực đêm, trong lòng không khỏi có chút bồn chồn.

Không ngờ người được phái đi bí mật bảo vệ nàng — Hoài Thính, lại quay về trước.

Hắn ta vừa định hỏi thì cửa khách đ**m đã bị Vân Kiểu đẩy ra, phía sau nàng còn dẫn theo hai nam nhân.

Một người trọng thương bất tỉnh, một người tuy còn tỉnh táo, nhưng cũng chẳng khá hơn là bao.

Ánh mắt nàng chạm vào ánh mắt Tô Lăng Xuyên, chỉ nghe Đại thiếu gia cười nhạo một tiếng: “Ngươi đúng là thích nhặt mèo hoang chó hoang về thật đấy.”

Vân Kiểu cũng thấy lạ, sao chuyện cứu người tích đức cứ liên tục rơi trúng mình.

Nhưng nàng lại mỉm cười, nghênh đón lời châm chọc kia: “Đại ca không biết rồi, lần trước ta cứu về chính là tổ mẫu đấy.”

Tô Lăng Xuyên nghẹn lời đến suýt chết, mà thủ phạm gây ra lại thản nhiên rời đi như chẳng có chuyện gì.

Hắn ta nghiêng đầu hỏi Hoài Thính: “Dấu vết đã xóa sạch chưa? Đừng để lại bất kỳ manh mối nào.”

“Bẩm thiếu gia, đã xử lý xong, không ai biết Vân cô nương cứu người về.”

Mạc thành vốn là trạm dừng chân cuối cùng của thương đội Tô gia.
 
Ngô Thiên Tri Xuân Lai
Chương 23: Chương 23



Người mà Vân Kiểu cứu, nàng liền ở lại khách đ**m chăm sóc, không cùng mọi người vào thành.

Mấy ngày trôi qua, vị công tử trọng thương tuy chưa tỉnh lại, nhưng ngoại thương đã được băng bó cẩn thận, nội thương cũng được điều dưỡng, tính mạng không còn nguy hiểm.

Đại phu đi theo thương đội không khỏi tấm tắc kinh ngạc: “Thương thế nặng như vậy mà vẫn giữ được mạng, quả thật là kỳ tích!”

Lời vừa thốt ra, đại phu đã bị Tấn Minh lườm cho một cái, khiến ông vội co đầu rụt cổ, lẳng lặng lui ra ngoài.

Lúc này, Tấn Minh mới có thời gian ôn chuyện với Vân Kiểu: “Vân cô nương, sao cô lại ở đây? Chẳng lẽ Thế tử đã xảy ra chuyện ở kinh thành?”

“Không phải, ta đã rời khỏi Hầu phủ.”

Sắc mặt nàng không thay đổi, nhưng ánh mắt lại lạnh nhạt vô cùng.

Vân Kiểu tùy ý đưa mắt nhìn về phía nam nhân vẫn đang hôn mê trên giường.

Lúc này, máu đen trên người hắn đã được lau sạch, để lộ ngũ quan góc cạnh, sắc nét đến lạ thường.

Thương thế khiến hắn trông có vẻ yếu ớt, nhưng khí chất lạnh lùng trên người vẫn không hề suy giảm.

Bản năng mách bảo nàng, người này thân phận tuyệt đối không tầm thường.

Song nàng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Thương đội sắp khởi hành trở về. Khi thời cơ thích hợp, ngươi hãy đưa vị công tử này đi.”

Tấn Minh không nói thêm gì, chỉ gật đầu cảm tạ.

Hai ngày sau, Vân Kiểu mang thuốc đến lần cuối cùng.

Không ngờ vị công tử hôn mê kia đã tỉnh lại.

Từ khe cửa, nàng có thể nhìn thấy ánh nến nhàn nhạt hắt lên, khắc họa đường nét sắc sảo, lạnh lùng của người đàn ông trong phòng.

Y có đôi mắt sâu thẳm, áp lực, khí chất cao ngạo như băng tuyết đỉnh núi, tựa như vật không thuộc về trần thế.

Bên trong, giọng nói cung kính của Tấn Minh vang lên: “Điện hạ, lần này đột biến xảy ra, là thuộc hạ bảo vệ không chu toàn.”

Người kia giọng tuy yếu, nhưng vẫn lạnh buốt như băng tuyết giữa đông tàn: “Không sao. Dù gì cũng đã xác nhận được, kinh thành đã có động tĩnh. Đại cục sắp an định, kẻ kia cũng không ngồi yên được nữa.”

Bàn tay Vân Kiểu chợt siết chặt.

Tại Nam Cảnh này, người có thể được xưng là "Điện hạ", ngoại trừ Lục hoàng tử được phong làm Trấn Nam Vương, thì không còn ai khác!

Trong lòng nàng kinh hãi, lập tức đặt thuốc trước cửa, xoay người rời đi thật nhanh.

Hai năm sau.

Tô gia dọn cả nhà đến kinh thành từ một tháng trước.

Trong kinh truyền nhau rằng: “Đại tiểu thư Tô gia, đôi mắt sáng như trăng, tóc mây hoa nhan, lại là người thuần lương thiện lương.”

Vân Kiểu ngồi trong phòng, cầm lấy bài văn tuyệt diễm kinh tài nhưng lại dùng để ca ngợi chính mình, bất đắc dĩ thở dài.

“Theo nô tỳ thấy, bài văn này đúng từng câu từng chữ.”

Tiểu nha đầu vừa giúp nàng cố định cây trâm trên búi tóc, vừa ngắm nhìn qua gương.

Trong gương, nữ tử như ngọc chạm khắc, không diễm lệ, không yêu mị, mà thanh tao xuất trần.

“Nếu không nhờ bài văn này, ta cũng không đến mức hôm nay bị công chúa triệu vào cung.”

Hai tháng trước, chiến loạn Nam Cảnh đã bình định.

Hôm nay, Trấn Nam Vương dẫn quân Nam Cảnh khải hoàn hồi triều, triều đình và dân chúng đều chung vui.

Đêm nay, Thái Hòa Điện long trọng thiết yến, ban ngày còn có một buổi tụ hội của nữ quyến thế gia, và Vân Kiểu chính là người được Trưởng Ninh công chúa đặc biệt triệu kiến.

Vân Kiểu chỉ có thể thở dài, mọi chuyện đều là số mệnh trêu ngươi.

Một tháng trước, Tô gia chuyển đến kinh thành, nàng muốn rời đi, nhưng lão phu nhân Tô gia tuổi tác đã cao, thân thể không còn như trước, không nỡ để nàng rời xa.

Hai năm xuôi ngược giang hồ, cuối cùng lại vòng về chốn cũ.

Nàng vốn định sống ẩn dật, chờ cơ hội rồi rời đi, nhưng không ngờ…

Hôm nọ ra phố, nàng thuận tay giúp đỡ một người, nào ngờ đó lại là đại gia văn học.

Chỉ một bài văn đã đẩy nàng đến nơi mà nàng tránh cũng tránh không kịp — hoàng cung.

Ngồi lên xe ngựa vào cung, Vân Kiểu tính toán trong đầu:

Tới lúc đó, chờ buổi tụ hội kết thúc, nàng sẽ tìm cách chuồn đi.

Nàng không muốn gặp lại Trấn Nam Vương mà mình từng cứu hai năm trước, càng không muốn gặp lại Tạ Duẫn Khâm.

Trong Chiêu Hòa Cung, người đến đều là danh môn quý nữ, thân thế hiển hách.
 
Ngô Thiên Tri Xuân Lai
Chương 24: Chương 24



Dù Vân Kiểu có khéo léo ứng đối, nhưng dưới sự ưu ái đặc biệt của Trưởng Ninh công chúa, nàng vẫn cảm thấy kiệt sức.

Dùng xong bữa trưa, nàng cuối cùng cũng tìm được cơ hội né tránh một chút.

Nhưng vừa rẽ qua hòn giả sơn trong cung, lại đụng thẳng vào một người.

Người nọ mặc trường bào màu lam sẫm thêu hoa văn kim tuyến, bên hông đính ngọc thạch đen, khí thế bức người.

Thanh nhã mà sắc bén, mang theo hơi thở của gió sương và đao kiếm nhuốm máu qua năm tháng.

Rõ ràng là gần ngay trước mắt, nhưng lại như cách một tầng sương mờ.

Chỉ là… nếu gương mặt này không phải gương mặt của Lục hoàng tử mà nàng từng cứu hai năm trước, thì tốt biết bao.

Vân Kiểu không thể tránh né, chỉ có thể cúi đầu hành lễ: “Dân nữ bái kiến Trấn Nam Vương điện hạ.”

Ánh mắt Trấn Nam Vương rơi xuống, y có thể nhìn thấy rõ hàng mi dài khẽ run rẩy của nữ tử trước mặt.

Y khẽ nhếch môi, kéo ra một nụ cười lạnh lẽo vô tình: “Năm đó cô nương đi vội quá, bản vương còn chưa kịp nói lời cảm tạ.”

Lời này trực tiếp đánh tan tia hy vọng cuối cùng trong lòng Vân Kiểu.

Nàng ngước lên, muốn nói gì đó.

Bất chợt có tiếng người vang lên.

Vân Kiểu chỉ cảm thấy cánh tay bị siết chặt, trước mắt chợt tối sầm lại.

Nàng hoàn hồn, phát hiện bản thân đã bị Trấn Nam Vương kéo vào trong động đá giả, hơn nữa còn bị y ép sát vào vách tường.

Khoảng cách gần đến mức nàng có thể ngửi thấy hương tuyết tùng lạnh nhạt trên người y.

"Chắc hẳn Vân cô nương cũng biết ta mưu đồ chuyện gì."

Giọng nam nhân nhẹ bẫng, nhưng trong mắt lại lóe lên tia lạnh lẽo.

"Trên đời này, kẻ giữ miệng kín nhất không ngoài hai loại người, chết, hoặc trở thành người của ta."

"Lần này hồi kinh, phụ hoàng tất nhiên sẽ vì bản vương sắp xếp hôn sự."

"Tô tiểu thư, ngươi chọn đi — muốn chết, hay muốn làm trắc phi của ta?"

Tim Vân Kiểu đập thình thịch như trống dồn, chỉ cảm thấy cả người như bị đặt trên giàn hỏa thiêu.

Nàng trầm giọng đáp: "Điện hạ lo lắng chuyện này, chẳng qua là sợ Tô gia không chịu phục tùng."

"Nhưng so với ta, Tam tiểu thư của Tô gia càng cần cuộc hôn nhân này hơn."

"Nàng ấy là đích nữ ruột thịt, có giá trị kiềm chế Tô gia hơn một nghĩa nữ không hơn không kém như ta."

Tạ Duẫn Khâm bước chậm tới.

Hắn vừa thấy Trấn Nam Vương biến mất vào đây, còn lôi theo một nữ nhân vào động đá giả.

Phong tục Nam Cảnh ngày càng bạo dạn, ngay cả Thẩm Văn Tranh cũng to gan thật. Bề ngoài có vẻ lạnh lùng, vậy mà ngay trong hoàng cung lại dám thân mật với nữ nhân.

Những chuyện cầm thú khoác da người, Tạ Duẫn Khâm đã thấy không ít, sớm chẳng buồn ngạc nhiên.

Hắn nhàn nhạt nói: "Điện hạ, người đã đi rồi."

Trong động đá, Thẩm Văn Tranh vẫn đứng rất gần nữ tử kia.

Tạ Duẫn Khâm khẽ nhướng mày, đột nhiên thấy nàng khẽ run lên.

Nàng quay đầu lại.

Ánh sáng trong động chập chờn lúc sáng lúc tối, nhưng gương mặt ấy hắn lại nhìn rõ ràng.

Khuôn mặt này… Trong suốt hơn sáu trăm ngày đêm qua, gần như đêm nào cũng xuất hiện trong giấc mộng của hắn.

Vân Kiểu.

Lại là Vân Kiểu!

17

Tạ Duẫn Khâm không thể hình dung được cảm xúc của chính mình lúc này.

Vui sướng tột cùng, lại ghen ghét đến phát điên.

Nhưng cả hai thứ này, đối với hắn mà nói, đều vô cùng xa lạ.

Vân Kiểu… Sao lại là Vân Kiểu?!

Người hắn tìm kiếm suốt hai năm qua, tại sao lại xuất hiện trong hoàng cung, lại còn ở trong lòng Thẩm Văn Tranh?!

Trước mặt vị hoàng tử mà về sau hắn phải tận tâm phò trợ, Tạ Duẫn Khâm gần như không thể khống chế được cảm xúc của mình.

Thẩm Văn Tranh khẽ nâng mắt, biểu cảm vẫn bình tĩnh như nước: “Bản vương biết.”

Lời vừa dứt, Vân Kiểu cảm nhận được sức mạnh trước ngực ép xuống, nam nhân khống chế sự giãy giụa của nàng, gần như muốn nghiền nàng vào trong lồng ngực.

Lần này hồi kinh, dù không muốn gặp lại Tạ Duẫn Khâm, nàng cũng đã tưởng tượng đến tình huống chạm mặt.

Ở cửa tiệm, trong tửu lâu, hoặc tại yến tiệc trong cung… Cười một tiếng xóa bỏ ân oán, hoặc coi như không quen, lướt qua nhau như người xa lạ.

Nhưng tuyệt đối không phải như thế này.

Vân Kiểu tưởng rằng lòng mình đã như nước lặng, nhưng thực tế, nàng lại hoảng hốt, sợ hãi, thậm chí… còn mong đợi phản ứng của hắn.
 
Ngô Thiên Tri Xuân Lai
Chương 25: Chương 25



Rõ ràng, nàng đã không còn yêu Tạ Duẫn Khâm nữa.

Nhưng có lẽ, mười hai năm quả thật quá dài. Dù khi rời đi, nàng đã quyết tuyệt không quay đầu, nhưng lúc gặp lại, vẫn khó tránh khỏi một thoáng chấn động.

Vân Kiểu siết chặt tay, móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay, đến mức khớp ngón tay trắng bệch.

Nàng ép bản thân bình tĩnh, sau đó ngoan ngoãn vùi vào lồng ngực của Thẩm Văn Tranh.

Tạ Duẫn Khâm thoáng xẹt qua một tia u ám trong đáy mắt, nhưng nhanh đến mức không ai kịp nhận ra.

Hắn lập tức mỉm cười, nhưng giọng nói lại mang theo ý vị sâu xa: “Điện hạ quả nhiên có hứng thú thật. Giữa chốn hoàng cung mà vẫn có thể tình tứ với nữ nhân.”

“Chẳng lẽ muốn nhanh chân hơn bệ hạ, sớm định đoạt hôn sự?”

Ánh mắt Thẩm Văn Tranh lướt qua nữ tử trong lòng, giọng điệu hờ hững: “Trắc phi thôi, cũng chẳng phải chuyện gì to tát.”

Giọng điệu tưởng chừng như thờ ơ, nhưng lại cố ý nhấn mạnh sự thật này.

Vân Kiểu không muốn lên tiếng, nhưng vẫn bất giác siết chặt vạt áo y.

Trên đỉnh đầu, nàng dường như nghe thấy một tiếng cười khẽ, nhẹ đến mức tựa hồ như ảo giác.

Bầu không khí trở nên kỳ dị, như một dòng nước ngầm cuộn trào giữa ba người.

Tạ Duẫn Khâm nhìn Vân Kiểu nép chặt vào lòng Thẩm Văn Tranh, không khỏi cười lạnh trong lòng.

Nhưng dù trong lòng có giận dữ thế nào, bề ngoài hắn vẫn giữ vẻ điềm nhiên như cũ.

“Điện hạ, hôm nay ngài mới là nhân vật chính trong cung yến.”

“Đừng vì một nữ nhân mà lỡ dở chuyện quan trọng.”

Vân Kiểu không ngờ cả hai người nàng không muốn gặp nhất lại tụ họp một chỗ.

Nàng thầm nghĩ, Tạ Duẫn Khâm hiếm khi lại tạo cơ hội rút lui cho nàng.

Nàng thoáng yên lòng, nghĩ rằng có thể tạm thời tránh né, mà Tạ Duẫn Khâm cũng sẽ không vạch trần quá khứ của hai người trước mặt hoàng tử.

Thẩm Văn Tranh cảm nhận được sức ép trong lời nói của Tạ Duẫn Khâm, bàn tay ôm chặt Vân Kiểu cũng thoáng buông lỏng.

Nắm lấy cơ hội, Vân Kiểu lập tức thoát ra khỏi vòng tay y.

Sắc mặt nàng bình tĩnh, nhẹ nhàng phúc thân, cực kỳ có lễ, tựa như người vừa rồi được hắn ôm vào lòng không phải là nàng.

“Dân nữ mạo muội quấy rầy, xin cáo lui.”

Lồng ngực Thẩm Văn Tranh bỗng trống rỗng, y hơi nghiêng đầu, nhướng mày nhìn Vân Kiểu.

Đồ vô lương tâm, vừa rồi còn định mượn y che chắn, bây giờ có đường rút lui lại quay ngoắt bỏ đi.

Vân Kiểu khẽ cong mắt, ánh nhìn lướt qua y.

Người này rõ ràng khuôn mặt lạnh lùng, vậy mà trong ánh mắt lại mang theo vài phần trêu chọc.

Nàng dùng ánh mắt đáp lại y:

Nếu không phải ngài chọc vào trước, làm sao lại rơi vào tình cảnh khó xử này?

Vân Kiểu thu lại ánh nhìn, dáng vẻ điềm nhiên như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nâng chân rời đi.

Nhưng không ngờ rằng, vừa khẽ nâng mắt, đã chạm phải ánh nhìn của Tạ Duẫn Khâm.

Hắn đang nhìn nàng rất chăm chú, một sự chú ý khiến Vân Kiểu có phần ngạc nhiên.

Đây cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thẳng vào hắn sau hai năm xa cách.

Hai năm qua, Tạ Duẫn Khâm không có gì thay đổi, đôi mắt vẫn sâu thẳm, tấm lưng vẫn thẳng tắp.

Chỉ là, hắn càng trở nên bình thản, giỏi che giấu hơn trước.

Dù chưa từng rời khỏi kinh thành, nhưng khí thế của hắn cũng chẳng hề thua kém vị vương gia từng chinh chiến sa trường bên cạnh nàng.

Ánh mắt hắn cực kỳ sâu, như thể muốn khắc ghi từng đường nét trên gương mặt nàng.

Khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, một cơn run rẩy thoáng lướt qua thần hồn của nàng.

18

Vân Kiểu giữ chặt hơi thở, ép mình thả lỏng rồi nhẹ nhàng thở ra.

Tỉ mỉ quan sát, ánh mắt Tạ Duẫn Khâm dường như còn vương chút oán trách, như thể đang lên án nàng là kẻ bạc tình bạc nghĩa.

Đúng vậy, trong mắt hắn, chính nàng là người rời đi trước.

Nhưng Vân Kiểu lại giả vờ không hay biết, cố tình làm ngơ, chỉ hơi gật đầu, sau đó bình thản thu lại ánh nhìn.

Tạ Duẫn Khâm cũng không ngờ Vân Kiểu giờ đây lại to gan đến vậy, cuối cùng hắn cũng chịu lên tiếng, giọng điệu lạnh lùng: "Ngươi là nữ quyến nhà ai, lại dám tư tình với nam nhân trong cung? Ngươi biết hậu quả của chuyện này không?"

Vân Kiểu nghe ra sự giận dữ bị đè nén trong giọng nói của hắn, cũng vì câu hỏi này mà khựng lại.
 
Ngô Thiên Tri Xuân Lai
Chương 26: Chương 26



Thẩm Văn Tranh đứng phía sau nàng, vừa nghe câu nói ấy liền dời ánh mắt từ Vân Kiểu sang Tạ Duẫn Khâm.

Trong mắt y hiếm hoi hiện lên một tia sát khí, nhưng vô cùng khó nhận ra, tựa như một lưỡi dao mỏng, chỉ lóe lên ánh lạnh rồi biến mất.

Không khí căng thẳng chỉ trong chớp mắt, tựa như một làn khói súng vô hình, chỉ có hai nam nhân đối diện nhau mới cảm nhận được.

Trong lúc Vân Kiểu còn suy nghĩ, giọng nói của người đàn ông phía sau bỗng vang lên, cắt ngang tình thế bức bách.

"Duẫn Khâm, đừng dọa nàng."

Thanh âm của y vang lên giữa trời xuân, mang theo chút lạnh lẽo, nhưng lại kéo hồn nàng về thực tại.

Nàng lập tức nắm lấy cơ hội, cúi người hành lễ: "Dân nữ cáo lui."



Vân Kiểu nhẹ nhàng rời đi dưới ánh mắt của hai người.

Tạ Duẫn Khâm dõi theo bóng lưng nàng khuất xa, đôi mắt dần trở nên âm trầm.

Vừa rồi, nàng liên tục tránh né hắn.

Vân Kiểu, muốn trốn sao? Vậy thì trốn cho kỹ vào, đừng để ta bắt được.

Thẩm Văn Tranh cũng đưa mắt nhìn theo nàng, sau đó như vô tình thu lại ánh nhìn, chuyển sang Tạ Duẫn Khâm vẫn đang dõi theo bóng nàng.

"Nữ nhân này thú vị, đầu óc cũng rất linh hoạt. Hai năm trước, trong lần thích sát ấy, chính nàng đã cứu ta."

Tạ Duẫn Khâm như chợt bừng tỉnh: "Nàng ấy?"

Thẩm Văn Tranh vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhưng ánh mắt lại thoáng qua một tia ấm áp.

"Duẫn Khâm, ngươi còn nhớ không, ta từng kể với ngươi, khi còn nhỏ, ta đã được một cô bé trong cung cứu giúp và khích lệ."

Có những chuyện vốn dĩ không đáng để nhớ quá sâu sắc.

Có lẽ là vì hôm đó trời xuân cũng đẹp như hôm nay, hoặc có lẽ vì cô bé kia quá giống vị phi tử từng thân thiết với mẫu phi của y nhưng lại sống trong cung sâu, ít người biết đến.

Khi đó, Thẩm Văn Tranh chỉ là một hoàng tử con vợ lẽ, không được sủng ái, ai ai cũng có thể chà đạp.

Vân Kiểu chính là người đã xuất hiện vào thời điểm đó, khoác lên dáng vẻ tiểu thư khuê các một cách hoàn hảo, mạnh mẽ đuổi hết những kẻ đang ức h**p y đi.

Lúc ấy, y ngã xuống đất, chỉ nghĩ rằng tiểu nha đầu này thật là to gan.

Nàng chạy tới, ánh mặt trời phía sau chiếu rọi, khiến đỉnh đầu mềm mại của nàng như phủ một tầng ánh sáng mờ ảo.

Nàng kéo y dậy, rồi rút từ trong tay áo ra một chiếc khăn gói bánh ngọt, do dự một hồi, cuối cùng vẫn đưa cho y.

Tiểu cô nương quý bánh đến mức không nỡ để phí, chăm chú nhìn y ăn xong, rồi nói: "Lúc ta đến đây, nghe cung nhân gọi một nam tử phong thái tuấn tú là Thái tử điện hạ. Ta đứng từ xa nhìn thoáng qua, cảm thấy người ấy chắc chắn là người tốt. Tiểu ca, huynh đi tìm hắn đi, nhất định hắn sẽ thu nhận huynh."

Y chấp nhận lòng tốt của nàng, cũng thật sự như bị quỷ thần xui khiến mà đi tìm Thái tử ca ca.



Thẩm Văn Tranh và Tạ Duẫn Khâm chậm rãi bước vào Đông Cung đã hoang phế từ lâu.

Cánh cổng cung đóng chặt, bên trong trống vắng, hoang tàn, chỉ còn lại những gốc mai vẫn sừng sững nơi đó, nhưng cành khô trơ trụi, chẳng còn bóng dáng hoa.

Chuyện tiền Thái tử cùng Từ tướng quân mưu phản năm đó, vẫn là nỗi đau mà Hoàng thượng không thể chạm đến.

Rửa sạch oan khuất, chính là chấp niệm trong lòng bọn họ.

Thuở bé, Thẩm Văn Tranh và Tạ Duẫn Khâm từng theo Thái tử ca ca học tập, những ngày tháng ấy vẫn còn rõ ràng như mới hôm qua.

Nhìn khung cảnh trước mặt, Thẩm Văn Tranh khẽ cất giọng: "Xem như nàng đã chỉ cho ta một con đường."

Lời này vừa dứt, Tạ Duẫn Khâm đột nhiên nhận ra điều gì đó.

"Cô nương mà ngài nhắc đến… là nàng?"

"Đúng vậy."

19

Tạ Duẫn Khâm thoáng chấn động, đồng tử co rút lại. Hóa ra người mà Thẩm Văn Tranh tâm tâm niệm niệm, lại là Vân Kiểu.

"Vân Kiểu hẳn là con gái của Thuần phi nương nương, người năm đó sống ẩn mình trong hậu cung và Từ tướng quân."

Nàng thực sự rất giống mẫu thân của mình, lại thêm tuổi tác hoàn toàn trùng khớp…

Thẩm Văn Tranh bỗng nhiên hỏi: "Trên xương quai xanh của nàng, có phải có một vết bớt hình trăng khuyết?"

Phản ứng đầu tiên của Tạ Duẫn Khâm là "Liên quan gì đến ngươi?", nhưng hắn nhanh chóng ép mình bình tĩnh, nhắm mắt tĩnh tâm, tự nhắc nhở bản thân không thể vì một nữ nhân mà làm hỏng đại sự.
 
Ngô Thiên Tri Xuân Lai
Chương 27: Chương 27



Bảy năm chuẩn bị, cuối cùng cũng đặt được bước đầu tiên trong kế hoạch.

Suy cho cùng, tình thân trong hoàng thất vốn bạc bẽo, chỉ cần thao túng một chút, liền có thể tọa sơn quan hổ đấu, nhìn xem trong triều còn lại bao nhiêu hoàng tử đáng để trọng dụng.

Hoàng thượng cuối cùng cũng triệu hồi Thẩm Văn Tranh – vị hoàng tử có thân phận nhạy cảm này hồi kinh.

Hắn đáp: "Phải."

"Vậy thì không sai rồi."

Người vốn luôn điềm tĩnh như Tạ Duẫn Khâm, cũng không khỏi lùi về sau một bước. Trên đời, sao lại có chuyện trùng hợp đến thế?



Sau khi cáo từ hai người kia, Vân Kiểu chỉ ghé qua buổi tụ hội của các tiểu thư một lát.

Nhân tiện quảng bá chút danh tiếng cho Tửu Lâu Tô Ký mà nàng đang lên kế hoạch, sau đó liền viện cớ rời đi, trở về Tô phủ.

Về phòng, nàng cởi bỏ bộ cung trang nặng nề cùng trâm cài trên tóc.

Làm xong những việc này, Vân Kiểu cảm thấy như cả người bị rút cạn sức lực, chỉ thấy mệt mỏi vô cùng.

Tạm gác chuyện của Tạ Duẫn Khâm sang một bên, nàng bắt đầu xâu chuỗi những chuyện đã chứng kiến hôm nay.

Ngữ điệu của Tạ Duẫn Khâm và Trấn Nam Vương hiển nhiên là vô cùng quen thuộc.

Tiểu tư bên cạnh Trấn Nam Vương, vốn là người của Tạ Duẫn Khâm.

Phủ Trấn Viễn hầu… chẳng lẽ chính là quân cờ trong tay Trấn Nam Vương để tranh đoạt ngôi vị?

Còn Tô phủ… có khi nào cũng sẽ bị cuốn vào vũng nước đục của cuộc đấu quyền lực chốn kinh thành, chỉ vì một hành động lương thiện vô ý của nàng năm xưa?

Tô Mẫn Ngâm vẫn chưa xuất giá, lại xem Trấn Nam Vương như giấc mộng trong lòng.

Nếu nàng ấy tình nguyện, Tô phủ chưa chắc đã không thể biến bị động thành chủ động, giành được điều kiện tốt nhất.

Mọi chuyện đã suy nghĩ thông suốt, nhưng nỗi lo vẫn còn đó.

Vân Kiểu thở dài một hơi.

Ai mà ngờ, vị Trấn Nam Vương lừng lẫy chiến công nơi biên cương kia, khi hôn mê lại chẳng hề toát ra sát khí, mà lại yếu ớt, ôn hòa như một công tử quý tộc chứ?

"Đại tỷ."

Tô Mẫn Ngâm thò đầu vào từ ngoài cửa.

Vân Kiểu quay người nhìn, mỉm cười vẫy tay: "Mẫn Ngâm, mau vào đi."

Tô Mẫn Ngâm từ nhỏ đã thân thiết với nàng, Vân Kiểu cũng dành trọn chân tâm đối đãi với nàng ấy.

Tô Mẫn Ngâm ngồi xuống bên cạnh nàng, tựa vào người nàng, chớp đôi mắt to tròn hỏi: "Đại tỷ, hôm nay trong cung có gì thú vị không?"

Vân Kiểu trầm ngâm chốc lát, đáp: "Trưởng Ninh công chúa thân phận cao quý, nhưng lại rất hòa nhã, lễ độ. Hôm nay mời các tiểu thư vào cung, ai nấy đều dễ dàng kết giao. Có thể thấy, câu ‘Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã’ quả thực không sai."

Rõ ràng đây không phải điều Tô Mẫn Ngâm muốn nghe, nàng ấy đỏ mặt, thẳng thắn hỏi: "Đại tỷ, hôm nay tỷ có gặp đại anh hùng, Trấn Nam Vương điện hạ không?"

Vân Kiểu vốn định lấp l**m cho qua, nói rằng mình thậm chí còn không tham gia yến tiệc, làm sao có thể gặp Trấn Nam Vương.

Nhưng rồi nàng chợt nhớ đến hai năm trước, khi mình theo thương đội của Tô Lăng Xuyên trở về, Tô Mẫn Ngâm cũng nhiệt tình hỏi về Trấn Nam Vương như thế.

Chuyện hôn nhân cả đời, nếu có thể giúp Tô Mẫn Ngâm đạt được ước nguyện…

Vân Kiểu bỗng nhiên hỏi: "Mẫn Ngâm, muội đối với Trấn Nam Vương, chỉ đơn thuần là ngưỡng mộ, hay là loại thích muốn gả cho người đó?"

Tô Mẫn Ngâm không ngờ nàng hỏi thẳng đến vậy, mặt lập tức đỏ bừng.

Nhưng nàng ấy che miệng, thành thật đáp: "Nếu có thể gả cho Trấn Nam Vương, dù chỉ làm ngoại thất, muội cũng cam lòng!"*

(*Ngoại thất: Thiếp thất sống bên ngoài, không được vào phủ chính thất.)

Nghe vậy, lòng Vân Kiểu bỗng nhiên dấy lên lo lắng.

Phụ nữ một khi si mê như thiêu thân lao vào lửa, chính là điều nguy hiểm nhất. Trong cuộc tranh đoạt hoàng quyền, họ càng dễ trở thành quân cờ bị lợi dụng.

Nàng không nói gì thêm, chỉ tạm gác chuyện này lại một thời gian.

20

Bầu không khí trong phòng bỗng chốc lặng đi. Tô Mẫn Ngâm thấy sắc mặt Vân Kiểu tái nhợt, không khỏi lo lắng hỏi: "Đại tỷ, tỷ không khỏe sao?"

Lúc này, Vân Kiểu mới nhận ra cả người mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Ánh nắng xuân dịu dàng xuyên qua khung cửa sổ, phủ lên gương mặt nàng một tầng sáng mềm mại. Chóp mũi lấm tấm mồ hôi, nhưng tay chân lại lạnh buốt.
 
Ngô Thiên Tri Xuân Lai
Chương 28: Chương 28



Nàng khẽ lắc đầu, giọng nhẹ như gió thoảng: "Chỉ là có chút mệt thôi."

Tô Mẫn Ngâm lập tức buông cánh tay đang khoác lấy nàng, vội vàng nói: "Vậy tỷ nghỉ ngơi đi, mai còn phải bận rộn chuyện tửu lâu nữa."

Việc mở Tửu Lâu Tô Ký vốn đã được hai người lên kế hoạch từ trước khi vào kinh.

Nay, tửu lâu đã sửa sang hoàn tất, nhân sự cũng tuyển chọn xong xuôi. Hầu hết đều là những nữ tử không nơi nương tựa, hoặc đang tìm kiếm con đường mưu sinh.

Đặc biệt, họ còn mời một vị đại trù đến dạy nghề, giúp những nữ tử ấy có thể tự lập, xây dựng tương lai.



Một tháng sau, Tửu Lâu Tô Ký khai trương trong không khí tưng bừng náo nhiệt. Tiếng pháo rộn ràng vang khắp phố phường, khách khứa tấp nập ra vào.

Những người có quan hệ thân thiết với Tô gia, hoặc mong muốn kết giao, đều gửi thiệp mừng và lễ vật chúc tụng.

Đến khi đám đông dần tản đi, dư âm náo nhiệt vẫn còn vương vấn trong không gian, thì Tấn Minh dẫn theo một nhóm người bước vào, khiêng theo một vật lớn trông vô cùng nặng nề.

Trấn Nam Vương không xuất hiện, nhưng lại sai hắn mang đến một bức ngọc thạch Tỳ Hưu thượng hạng.

Không cần suy nghĩ nhiều, Tô Mẫn Ngâm lập tức quyết định đặt nó ngay giữa đại sảnh, tại vị trí trang trọng nhất.

Tấn Minh đã lâu không gặp Vân Kiểu, lúc đứng trước mặt nàng lại có chút lúng túng. Sau một thoáng trầm ngâm, hắn chuyển lời của chủ tử:

"Điện hạ chúc Tửu Lâu Tô Ký khai trương đại cát, sinh ý hưng long."

Vân Kiểu thoáng ngạc nhiên, nhưng vẫn giữ phong thái bình thản, đáp lời với vẻ ung dung:

"Dân nữ đa tạ điện hạ quan tâm."

Tấn Minh ghé sát lại, hạ giọng nói nhỏ: "Điện hạ không phải không muốn đến, mà là có việc quan trọng, bất tiện ra mặt."

Vân Kiểu hơi nheo mắt, lướt nhìn hắn, thản nhiên hỏi: "Lời này là do điện hạ dặn ngươi nói?"

Tấn Minh vội vàng xua tay: "Không phải! Nhưng nhìn dáng vẻ của điện hạ, thực sự là rất muốn đến."

Vân Kiểu hờ hững nhướng mày: "Ngươi cứ tùy tiện kéo dây tơ hồng như vậy, cẩn thận có ngày bị đánh đòn đấy."

Tấn Minh cuống quýt lắc đầu: "Bao năm nay, tiểu nhân chỉ thấy điện hạ đối với mỗi mình Vân cô nương là như thế."

Nghe vậy, Vân Kiểu chỉ cảm thấy vừa xấu hổ vừa bối rối.

Mối quan hệ rối ren còn chưa rõ ràng, lời này thực sự khiến nàng không biết phải phản ứng thế nào.

Tiễn xong "quý khách" đến từ Trấn Nam Vương phủ, Vân Kiểu cuối cùng cũng có thể ngồi xuống nghỉ ngơi.

Gần đây, cả Tạ Duẫn Khâm và hắn đều không có động tĩnh gì, chắc hẳn triều chính đang vô cùng bận rộn.

Trong lúc ngồi bên bàn, nàng nghe người ta bàn tán rằng Trấn Nam Vương vừa hồi kinh đã lập tức bộc lộ tài năng, chủ động tiếp nhận vụ điều tra tham quan ô lại.

Rõ ràng, đây là một con dao hai lưỡi — người làm tốt sẽ được dân chúng ca tụng, nhưng đồng thời cũng sẽ đắc tội không ít kẻ quyền cao chức trọng.

Thế nhưng, dân chúng đâu quan tâm đến những màn đấu đá quyền lực chốn triều đình.

Bọn họ chỉ biết ai bảo vệ giang sơn, ai vì bách tính làm việc, thì người đó chính là người đáng được ca ngợi.

Việc này hắn làm, xét cho cùng, cũng là một chuyện tốt.

Nghĩ đến đây, Vân Kiểu bỗng nhận ra rằng, sau mười hai năm ở bên Tạ Duẫn Khâm, suy nghĩ của nàng đã trở nên quá mức sâu xa rồi.

Mệt muốn rã rời.



Nửa tháng sau, Tô phủ mở tiệc linh đình, chính thức mừng tân gia.

Khách khứa ra vào không ngớt, không khí náo nhiệt vô cùng.

Tô Lăng Xuyên gặp Vân Kiểu, trầm giọng hỏi nàng: "Cảm giác mở tửu lâu thế nào?"

Những ngày qua, hắn ta luôn theo sát Tô lão gia, học cách quản lý gia nghiệp, so với lúc mới đến kinh thành đã trầm ổn hơn rất nhiều.

Hắn ta càng có dáng vẻ của một ca ca trưởng thành, còn Vân Kiểu cũng chỉ là một hậu bối bình thường, thành thật đáp: "Cực hơn so với quản lý tiệm phấn son một chút, nhưng Mẫn Ngâm rất giỏi, các tỷ muội trong tửu lâu cũng chịu khó, muội cảm thấy rất mãn nguyện."

Tô Lăng Xuyên tuy không có thời gian đến xem, nhưng cũng biết hai muội muội của mình đã điều hành tửu lâu vô cùng tốt, danh tiếng ngày càng lan xa trong kinh thành.

Đúng lúc ấy, bên ngoài phủ bỗng náo động.

Vân Kiểu quay đầu nhìn và chạm phải gương mặt quen thuộc của Tạ Duẫn Khâm.

Hắn vậy mà lại không mời mà đến.
 
Ngô Thiên Tri Xuân Lai
Chương 29: Chương 29



Tô lão gia cũng không ngờ Thế tử phủ Trấn Viễn hầu lại không mời mà đến.

Dù trong kinh thành, hắn nổi danh là kẻ ăn chơi phóng túng, nhưng xét cho cùng vẫn là thân phận tôn quý, không thể không tiếp đón.

"Thế tử giá lâm, Tô mỗ đón tiếp chậm trễ, mong Thế tử chớ trách."

Tạ Duẫn Khâm nhếch môi, nở nụ cười lịch sự mà lạnh nhạt, chắp tay đáp: "Tô lão gia khách sáo rồi."

Lễ vật từ Hầu phủ được khiêng vào nhà, hắn lại nói: "Tô lão gia sẽ không trách bản Thế tử không có thiệp mời mà lại tự ý đến đấy chứ?"

Tô lão gia nghe ra trong giọng điệu hắn dường như có chút không vui. Rõ ràng chỉ là một hậu bối trẻ tuổi, vậy mà lại có khí thế bức người.

Ông lập tức đưa tay mời hắn vào cửa: "Nào dám, nào dám! Mời Thế tử vào trong."

Tô Lăng Xuyên đứng bên cạnh nhận ra sắc mặt Vân Kiểu đã có phần tái nhợt.

Hắn ta không hỏi nguyên do, chỉ nhẹ giọng bảo: "Nếu mệt thì cứ đi nghỉ ngơi, không cần đứng ở cửa."

Vân Kiểu cảm kích nhìn hắn: "Đa tạ đại ca."

Nàng không dừng lại lâu, xoay người rời đi.

Tạ Duẫn Khâm vốn đã luôn để mắt đến nàng, lúc này thấy nàng định đi, ánh mắt liền khóa chặt.

Lần thứ hai nhìn bóng lưng nàng rời xa, cảm giác này thật kỳ lạ.

Tô Lăng Xuyên cũng nhận ra ánh mắt của hắn, lặng lẽ bước lên một bước, chắn hết bóng dáng của Vân Kiểu.

Tạ Duẫn Khâm nhếch môi cười nhạt, mang theo chút chế giễu.

Quả nhiên đã có cả một gia đình tốt che chở.



Vân Kiểu cố ý tránh khỏi yến tiệc trong phủ, một mình đến hầm rượu lấy rượu.

Vừa leo lên trở lại kho, nàng liền cảm thấy ánh sáng bên ngoài tối sầm đi.

Ngẩng đầu lên, nàng liền nhìn thấy Tạ Duẫn Khâm.

Bước chân hắn chậm rãi, từng bước từng bước áp sát nàng.

Hắn cao lớn, ánh mắt băng lãnh, vừa áp bức, vừa nguy hiểm.

Vân Kiểu siết chặt vò rượu trong tay, đối diện với ánh mắt hắn, buộc bản thân phải thẳng lưng, ngẩng cao đầu.

"Thế tử lang thang trong phủ Tô gia, không biết có chuyện gì?"

Nô tỳ năm nào từng cẩn trọng dè dặt trước mặt hắn, giờ đây đã thay da đổi thịt, trở thành một đại gia khuê tú kiều diễm thoát tục.

Tạ Duẫn Khâm muốn cười lạnh, nhưng giọng nói lại như nghiến răng nghiến lợi: "Bản Thế tử chưa chắc đã muốn giữ quy củ này. Nhưng còn ngươi, ngươi thực sự muốn gả cho Trấn Nam Vương?"

Thẩm Văn Tranh một bên bố trí tính toán, một bên lại giống như đang tạo thanh thế để cưới tiểu thư Tô gia.

Không biết là thực lòng muốn cưới, hay chỉ là một nước cờ để phòng ngừa thánh chỉ ban hôn.

Trấn Nam Vương cưới trắc phi, xét cho cùng cũng chỉ là một biến số không đáng kể.

Nhưng Tạ Duẫn Khâm phát hiện ra, bản thân hắn không thể chấp nhận được người đó là Vân Kiểu.

Nàng rời khỏi hắn mới chỉ hai năm, theo lời Thẩm Văn Tranh, nàng và hắn ta cũng chỉ gặp nhau có vài lần.

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, nàng thực sự có thể quên hết quá khứ giữa hai người, quay sang ngả vào vòng tay của một kẻ khác sao?

Nàng đã từng yêu hắn đến thế, làm sao có thể?

Vân Kiểu cũng nhìn Tạ Duẫn Khâm. Chỉ mới hai năm không gặp, dung mạo và khí chất của hắn vẫn không thay đổi nhiều, chỉ là càng thêm phần âm trầm.

Nhưng lại khiến nàng cảm thấy vô cùng xa lạ.

Có lẽ là vì thái độ của hắn đối với nàng đã khác xưa.

Nhưng nàng không tin đây là biểu hiện của sự quan tâm. Chẳng qua chỉ là thứ vốn dĩ nằm trong tầm kiểm soát bỗng dưng vuột mất, khiến hắn không cam lòng mà thôi.

Vân Kiểu ôn hòa, lễ độ đáp lại: "Tạ thế tử, hai năm trước dân nữ đã tự chuộc thân. Từ đó về sau, mọi chuyện của dân nữ đều không còn liên quan đến ngài."

Nàng không còn gọi mình là "nô tỳ" nữa.

Tạ Duẫn Khâm nghe vậy, cảm giác trong lòng thật kỳ lạ.

Như thể mọi chuyện vốn dĩ nên như vậy.

Lại như thể tất cả đã thoát khỏi tầm kiểm soát của hắn.

Hắn đã từng tưởng tượng vô số lần về ngày tái ngộ.

Nàng chỉ là một nữ tử yếu đuối, suốt mười hai năm nương nhờ bên hắn như dây leo bám vào thân cây. Không lời từ biệt, nói gì đến chuyện tự do, chẳng qua chỉ là làm mình làm mẩy mà thôi.
 
Back
Top Bottom