Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tri Ý Như Mộng

Tri Ý Như Mộng
Chương 20: Chương 20



Bên ngoài Tiêu Tương Viện, trên khắp các đường lớn ngõ nhỏ, tiếng hát của trẻ thơ theo gió vọng lại: "Thanh Ngọc Án, Vân Nương oán, một khúc đoạn trường ai người thương, mười năm đèn sách cùng quân đọc, một sớm bảng vàng đoạn tình xưa. Thanh Ngọc Án, Vân Nương oán, m.á.u nhuộm rèm châu phủ công chúa, trẻ thơ khóc thét giữa đêm mưa, Giang Châu Thẩm gia diệt môn quan. Thanh Ngọc Án, Vân Nương oán, lửa Thẩm phủ cháy hồng trời, khúc nhạc chưa dứt người đã tan, chỉ còn dư âm tiếng oán. Thanh Ngọc Án, Vân Nương oán, đêm đêm gảy đàn, hỏi quân còn nhớ lời thề xưa, trăng sáng vẫn tròn người hắn yêu."

Tiếng đồng d.a.o vang lên từng hồi, ai oán như tiếng khóc, vạch trần vô số tội ác tày trời của Trưởng công chúa.

Sắc mặt Trưởng công chúa và đám quan binh lập tức biến sắc, trong đôi mắt tràn ngập vẻ kinh hãi và hoảng loạn.

Bài đồng d.a.o này sẽ được truyền tụng khắp Đại Ung triều trong mấy chục năm, trở thành vết nhơ không bao giờ gột rửa được trong cuộc đời Trưởng công chúa.

Giang Hàn Nghiên đứng sừng sững giữa sân, ánh mắt sắc bén như đuốc: "Ta đương nhiên biết, dù ta có là người giàu nhất kinh thành, Trưởng công chúa muốn g.i.ế.c ta cũng dễ như bóp c.h.ế.t một con kiến. Nhưng dù phải chết, ta cũng phải rửa sạch nỗi oan khuất cho Vân Nương Giang Châu và Thẩm gia U Châu! Ta muốn ta ác của ngươi thiên hạ đều biết! Hôm nay, ta không chỉ công khai thân phận với ngươi! Mà còn công khai thân phận với hoàng thượng, với toàn thiên hạ! Nếu ta có bất trắc gì, ngươi nghĩ hoàng thượng và bá tánh sẽ nghi ngờ ai?"

Trưởng công chúa hừ lạnh một tiếng: "Cứ chờ xem."

Bà ta nghiến răng nghiến lợi dẫn đám hộ vệ rời đi.

Sau khi đám quan binh bao vây rút quân, Tiêu Tương Viện dần trở lại vẻ náo nhiệt thường ngày.

Những khách làng chơi sống ở kinh thành lâu năm, đã hắn còn lạ lẫm gì với cảnh quan binh bao vây.

Càng về khuya, lầu xanh càng trở nên ồn ào náo nhiệt. Tiếng tơ trúc, tiếng cười nói hòa lẫn vào nhau.

Giang Hàn Nghiên đẩy cửa bước vào, tay xách theo một bình rượu, vẻ mặt trầm uất.

Hắn ngồi xuống bên bàn, tự rót cho mình một chén, ngửa cổ uống cạn, rồi khẽ cất tiếng: "Mẫu thân ta là đệ nhất mỹ nhân Giang Châu, hoa khôi của kỹ viện. Năm xưa, khúc [Thanh Ngọc Án] của bà nổi tiếng khắp Giang Châu, thu hút vô số văn nhân mặc khách tranh nhau ngưỡng mộ. Tiêu Du chính là một trong số đó. Sau khi yêu nhau, mẫu thân chuộc thân, phụ thân cưới bà. Khi phụ thân lên kinh ứng thí, mẫu thân đã dốc hết số tiền dành dụm đưa cho người. Sau khi sinh con, để nuôi con khôn lớn, người bất đắc dĩ phải quay lại nghề cũ, nhưng lần này người chỉ làm thanh kỹ. Người khổ sở chờ đợi hai năm, nhưng thứ nhận được lại là sự truy sát sau khi phụ thân đỗ trạng nguyên!"

Ta nhẹ nhàng vỗ vai hắn, cố gắng xoa dịu cảm xúc: "Lúc đó huynh còn nhỏ. Những chuyện này, đều là phụ mẫu ta kể cho huynh sao?"

Hắn gật đầu, ánh mắt có chút mơ màng: "Sư phụ sư nương giấu ta đi, dạy ta đạo kinh doanh, chỉ mong sau này ta có thể tự lập. Họ không muốn ta tham gia khoa cử, khuyên ta tránh xa kinh thành. Nhưng có một ngày, họ đột nhiên nói sẽ không đến thăm ta nữa, cho ta tiền bạc, bảo ta rời khỏi U Châu. Ta vốn tưởng rằng họ không muốn nuôi ta nữa. Nhưng sau này, Thẩm gia gặp hỏa hoạn lớn, khi ta tìm đến chỉ còn lại nửa trang tàn phổ [Thanh Ngọc Án]. Còn nàng, đã bị Tiêu Du đón đi."

Ta dường như thấy được hình ảnh cậu bé năm xưa bận rộn lục lọi trên đống tro tàn, muốn tìm kiếm hài cốt của sư phụ sư nương, cố gắng tìm ra chân tướng của ngọn lửa oan nghiệt.

Mà lúc đó, hắn cũng chỉ mới mười hai tuổi.

"A Nghiên, vậy làm sao huynh biết được vụ hỏa hoạn là do Trưởng công chúa gây ra, rồi lại tìm đến tận kinh thành?"

Hắn lấy từ trong n.g.ự.c ra một chiếc nhẫn ngọc bội, đưa cho ta: "Ta tìm thấy cái này trên đống đổ nát của Thẩm gia, nhưng lúc đó ta không biết là của ai. Ta tìm đến kinh thành, là vì điều gì? Nàng thật sự không biết sao?"

Ta ngơ ngác nhìn hắn, trong lòng dấy lên một nỗi bất an mơ hồ. Hắn khẽ thở dài, giọng nói mang theo vài phần bất lực và chua xót: “Nàng là dòng dõi duy nhất của sư phụ sư nương, ta đương nhiên phải cố gắng bảo vệ nàng chu toàn. Huống hồ, khi còn nhỏ nàng thường theo phụ mẫu đến thăm ta, nàng thương xót thân thế khổ cực của ta, nói muốn báo thù cho ta, còn nói muốn... muốn...!"
 
Tri Ý Như Mộng
Chương 21: Chương 21



Hắn nhìn sâu vào mắt ta, đột nhiên im bặt, ánh mắt phức tạp nhìn ta, rồi nhẹ nhàng gõ lên trán ta một cái: "Thôi vậy. Cái đầu óc gỗ lim của nàng! Nói rồi lại quên, chẳng có lời nào đáng tin!"

Ta có chút mơ hồ, trong lòng mơ hồ cảm thấy áy náy: "Những chuyện trước mười hai tuổi, quả thật ta đã quên gần hết. Sau này có lẽ sẽ từ từ nhớ lại. Huynh vừa nói, ta còn nói gì nữa sao? Sao huynh chỉ nói có một nửa?"

Hắn quay mặt đi: "Quên rồi thì tự nàng từ từ nhớ lại!"

Sau đó, hắn giơ chiếc nhẫn ngọc lên, chuyển sang chuyện khác: "Sau này khi mở Tiêu Tương Viện, tiếp xúc với nhiều thế lực ở kinh thành, ta mới biết, chiếc nhẫn này là tín vật tượng trưng cho thân phận ám vệ của phủ công chúa."

Trong lòng ta chấn động mạnh mẽ, khẽ hỏi: "A Nghiên, sao huynh không tìm ta? Huynh đã biết công chúa là kẻ thù của ta, sao không nói cho ta biết?"

Sắc mặt hắn chợt trầm xuống, giọng nói mang theo vài phần tình ý kìm nén: "Ta làm sao không tìm nàng? Mới đặt chân đến kinh thành, ta chẳng có chút manh mối nào. Phủ công chúa canh phòng nghiêm ngặt, ta vẫn phải tìm cách gặp nàng. Nàng nhìn thấy ta, lại quay đầu bỏ đi, căn bản không muốn nói chuyện với ta dù chỉ một lời!"

"Khi nào?" Ta có chút hoảng loạn, cố gắng lục tìm trong ký ức.

"Tiệc gia đình ở phủ công chúa! Ta giả làm người đưa thức ăn của quán vào phủ, đã từng gặp nàng!" Trong giọng hắn ẩn chứa vài phần phẫn uất.

Ta cúi đầu: "Xin lỗi! Lúc đó ta không còn nhớ huynh nữa."

Hắn không chấp nhận lời xin lỗi của ta: "Nàng giỏi thật! Nàng mất trí nhớ, lại chỉ quên những chuyện trước mười hai tuổi, lại chỉ quên ta! Nàng từng hái hoa tặng ta, rồi lại hái cho Tiêu Cảnh Minh! Nàng từng thêu túi thơm cho ta, rồi lại kết tua kiếm cho Tiêu Cảnh Minh! Rõ ràng khi còn bé trong mắt nàng chỉ có ta, sau này lại cùng Tiêu Cảnh Minh tình chàng ý thiếp!"

Trong lòng ta bỗng nhiên run lên dữ dội, như bị một mũi tên vô hình xuyên thấu.

Ta trước kia, trong mắt chỉ có Giang Hàn Nghiên?

Ta nhớ đến cuộn tranh trong chiếc hộp gỗ đàn hương ở ám thất thư phòng hắn, trên đó vẽ hình ảnh ta khi còn bé.

Vậy hắn phải ta đã phụ lòng hắn rồi sao?

Cảm xúc của hắn dường như không thể kìm nén thêm được nữa, hắn lại rót đầy một chén rượu, uống cạn: "Để thế lực của Tiêu Tương Viện phát triển được như ngày hôm nay đâu phải chuyện dễ dàng! Ta không quyền không thế, để có thể đứng vững ở kinh thành này, đã phải trải qua bao nhiêu gian khổ! Nàng có biết ta đã trải qua những gì không? Đến khi ta có đủ khả năng nhận ra chiếc nhẫn kia là tín vật của ám vệ phủ công chúa, cũng chỉ mới hai năm trước! Lúc đó nàng đang làm gì? Đang cùng Tiêu Cảnh Minh tình chàng ý thiếp! Nàng bảo ta làm sao nói cho nàng biết hắn là con trai kẻ thù của nàng? Nàng bảo ta làm sao chắc chắn, nàng sẽ tin ta, chứ không phải tố cáo ta?!"

Trong giọng hắn mang theo sự mệt mỏi và cô đơn sâu sắc, tựa như một người gánh trên vai hai mối thù hận, cô độc bước đi trong đêm ta suốt một thời gian dài.

Mà khi hắn trải qua những ngày tháng khó khăn nhất, ta lại không hề ở bên cạnh hắn.

"Xin lỗi, A Nghiên! Xin lỗi huynh..." Mắt ta đỏ hoe, đưa tay nắm chặt lấy tay hắn, giọng nghẹn ngào: "Từ nay về sau, ta sẽ luôn ở bên huynh!"

Hắn mặc kệ ta nắm tay, im lặng rất lâu, cuối cùng mới cất tiếng: "Những năm qua, ta vốn có cơ hội vào cung diện kiến hoàng thượng, nhưng nàng cũng hiểu rõ tính cách của người. Hoàng thượng và Trưởng công chúa là tỷ muội ruột cùng mẫu thân, tình cảm vô cùng sâu đậm. Hai vụ án cũ kỹ nhiều năm về trước này, dù có bẩm tấu lên, người cũng sẽ che chở Trưởng công chúa, tuyệt đối không điều tra. Cho nên, ta muốn muội phục hồi bản tàn phổ [Thanh Ngọc Án] này, muốn Quý phi diễn tấu trong yến tiệc cung đình, đợi khi khúc nhạc này nổi danh khắp kinh thành, để câu chuyện về mẫu thân ta và Thẩm gia ai ai cũng biết. Như vậy, hoàng thượng không thể không điều tra! Nhưng hoàng thượng chắc chắn sẽ không xử phạt nặng, con đường báo thù của chúng ta, chỉ mới bắt đầu mà thôi."

Hắn nói xong, lại rót đầy một chén rượu, uống cạn, rồi nhanh phu quân say khướt gục xuống bàn.

Ta nhẹ nhàng đỡ hắn dậy, đưa hắn lên giường, đắp chăn cẩn thận, để hắn yên giấc.

Ta ngồi bên giường, ngắm nhìn khuôn mặt nghiêng đang say ngủ của hắn, trong lòng ngổn ngang bao cảm xúc phức tạp.
 
Tri Ý Như Mộng
Chương 22: Chương 22



Trong nội viện vọng ra tiếng cãi vã, mơ hồ có thể nghe ra là giọng của hoa khôi nương tử và Bạch Oản Oản.

Ta khoác áo choàng, đội khăn trùm đầu, lần theo tiếng động mà đi. Đến gần thủy tạ, liền thấy hoa khôi nương tử đang hùng hổ, lật đổ chiếc tỳ bà dát vàng của Bạch Oản Oản xuống đất.

Trong mắt nàng ngập tràn lửa giận: “Bạch Oản Oản, hôm nay cô quyến rũ quan này, mai cô quyến rũ ông kia! Khách làng chơi đều đổ xô đến chỗ cô hết, cái danh hiệu hoa khôi nương tử này, hay là để cô làm luôn đi?"

Bạch Oản Oản thần sắc thản nhiên, cúi người nhặt cây đàn dưới đất lên, nhẹ nhàng nói: "Ta chưa từng nghĩ đến chuyện quyến rũ ai."

Nàng ôm đàn, xoay người muốn đi, nhưng bị hoa khôi nương tử túm chặt lấy tay áo lụa mỏng.

"Chưa từng nghĩ đến chuyện quyến rũ ai mà khách của cô lại đông nhất? Cô đang cố tình chọc tức ta sao?"

Bạch Oản Oản giật mạnh tay áo lụa ra khỏi tay nàng: "Ta không hề chọc tức cô."

Hoa khôi càng thêm giận dữ: "Chẳng phải gần đây cầm nghệ của cô tiến bộ vượt bậc sao? Viện chủ sao lại đặc biệt cử người dạy riêng cho cô? Rốt cuộc là ai đã dạy cô?"

"Không có ai dạy ta cả."

"Không chịu nói đúng không?" Hoa khôi đột nhiên vươn tay giật lấy cây đàn của nàng, Bạch Oản Oản ôm chặt lấy nó.

Trong lúc giằng co, hoa khôi bất ngờ dùng sức mạnh, ném mạnh cây đàn của Bạch Oản Oản xuống hồ nước ở đằng xa.

"A! Cây đàn của ta!" Bạch Oản Oản kinh hô một tiếng, sắc mặt trắng bệch. Đàn cầm là thứ quan trọng nhất đối với một kỹ nghệ để kiếm sống.

Bạch Oản Oản không kịp suy nghĩ nhiều, liền nhảy xuống hồ nước lạnh lẽo, cố gắng vớt cây đàn của mình lên.

Hoa khôi nương tử thấy vậy, dường như cuối cùng cũng hả giận, hừ lạnh một tiếng rồi quay lưng bỏ đi.

Thế nhưng, Bạch Oản Oản lại không biết bơi. Nàng vùng vẫy cố vớt lấy cây đàn, nhưng lại chới với trong nước, dần dần kiệt sức, chỉ còn biết tuyệt vọng nhìn mình sắp bị mặt nước nhấn chìm!

Trong lòng ta thắt lại, không kịp nghĩ ngợi nhiều, liền nhảy xuống hồ nước lạnh lẽo, gắng sức kéo nàng trở lại bờ.

Khi lên đến bờ, ta ướt sũng từ đầu đến chân, chiếc áo choàng nặng trĩu dính chặt vào người, chiếc khăn trùm đầu cũng hắn biết rơi mất từ lúc nào.

Bạch Oản Oản ôm chặt cây đàn ướt nhẹp, khẽ nhắc nhở ta: "Thẩm cô nương, khăn trùm đầu của người rơi rồi."

Ta vội vàng quấn lại chiếc khăn trùm đầu, trong lòng dấy lên một nỗi bất an mơ hồ. Nàng khẽ cảm ơn ta rồi vội vã rời đi, chắc là để thay bộ y phục ướt sũng.

Ta cũng xoay người bước về phòng mình.

Vừa đi vòng qua hòn giả sơn, đột nhiên một bóng người chắn ngang trước mặt ta.

Là Tiêu Cảnh Minh. Đôi môi hắn run rẩy, trong đôi mắt ngập tràn vẻ không thể tin nổi: "A Ý...! A Ý, nàng... nàng còn sống sao?"

Trong giọng hắn mang theo vài phần nghẹn ngào, tựa như chỉ chực chờ giây phút tiếp theo để bật khóc.

Trong lòng ta thắt lại, theo phản xạ tự nhiên muốn lách người tránh hắn, rồi lại theo bản năng muốn nói với hắn rằng hắn đã nhận nhầm người.

Thế nhưng, ta chắc chắn rằng, vừa rồi hắn đã nhìn thấy rõ khuôn mặt ta.

Ta nên đánh ngất hắn rồi bỏ trốn?

Hay là cầu xin hắn giả vờ như chưa từng nhìn thấy ta?

Ta còn đang do dự không biết phải làm sao, hắn đã đột ngột ôm chặt lấy ta vào lòng, lực siết mạnh đến mức ta gần như nghẹt thở.

"Ta biết mà, nàng sẽ không chết. Ta biết mà! A Ý, nàng còn sống, tốt quá rồi! Thật... thật tốt quá rồi!"

Nước mắt hắn rơi xuống vai ta, dù y phục ta đã ướt sũng nước hồ, cảm giác ấm nóng ấy vẫn rõ ràng đến lạ.

"Sao ngươi lại đến tận nội viện?" Ta khẽ hỏi.

Hắn ôm ta càng chặt hơn, giọng khàn khàn: "Vì khúc [Thanh Ngọc Án] mà Quý phi nương nương đã đàn! Nghe nói là từ Tiêu Tương Viện phục hồi được bản tàn phổ đó. Ta biết khúc nhạc khó đến vậy, chỉ có nàng mới có thể phục hồi được. Mấy ngày trước, ta cưỡi ngựa ngang qua Tiêu Tương Viện, nghe được khúc [Hạc Trùng Thiên], cũng là do tay nàng soạn. Tuy lúc đó người đàn là Bạch Oản Oản, nhưng hôm nay ở cung yến ta đã hiểu ra, nhất định là nàng đã dạy cho nàng ấy! Từ đó ta khẳng định, nàng nhất định đang ở Tiêu Tương Viện! Ta liền lẻn vào đây, thử tìm nàng."

Ta dùng sức đẩy hắn ra: "Rồi sao nữa? Ngươi muốn làm gì?"

"Ta sẽ đưa nàng đi." Trong giọng hắn mang theo vài phần gấp gáp.

Ta nhìn thẳng vào mắt hắn: "Đi đâu? Về phủ công chúa? Để Trưởng công chúa g.i.ế.c ta thêm một lần nữa sao?"

Hắn ngạc nhiên sững sờ, một giọt nước mắt đang lăn dài trên sống mũi cao thẳng của hắn: "Mẫu thân sẽ không g.i.ế.c nàng nữa!"

Nói xong, chính hắn lại tỏ vẻ thất vọng, khẽ nói thêm: "Ta sẽ mua một trang viên để bảo vệ nàng."

Xem ra hắn vẫn chưa hay biết những biến cố trong phủ.

Ta hít sâu một hơi: "Tiêu Cảnh Minh, ngươi có còn nghe nói, khúc [Thanh Ngọc Án] là tuyệt khúc cuối cùng của Vân Nương Giang Châu hai mươi năm trước không?"
 
Tri Ý Như Mộng
Chương 23: Chương 23



Hắn nhíu mày hỏi: "Vân Nương Giang Châu? Thê đầu của phụ thân ta?"

"Đúng vậy. Trưởng công chúa đã g.i.ế.c Vân Nương, nhưng lại bỏ sót đứa con của nàng. Phụ thân ta đã cứu đứa trẻ đó, có được khúc [Thanh Ngọc Án] của Vân Nương, năm xưa ta ở U Châu đã đàn khúc này, từ đó chiêu họa đến Trưởng công chúa, bà ta để trừ hậu họa, lại phóng hỏa, diệt môn Thẩm gia ta."

Hắn trợn mắt há mồm, dường như không hiểu những lời ta nói, hồi lâu sau mới lẩm bẩm: "A Ý, nàng đang lừa ta đúng không? Ta vừa mới tìm thấy nàng, sao mẫu thân ta lại trở thành kẻ thù diệt môn của nàng? Mẫu thân ta sao có thể...?"

Ta tiếp tục nói: "Con của Vân Nương và phụ thân ngươi, chính là Giang Hàn Nghiên."

"Viện chủ Tiêu Tương Viện? Hắn là ca ca cùng phụ thân khác mẫu thân của ta?"

Hắn đứng sững tại chỗ, thần sắc hốt hoảng :"Không thể nào!"

"Hôm nay Trưởng công chúa nghe được khúc [Thanh Ngọc Án], liền vội vã kéo quân đến vây Tiêu Tương Viện, ngươi không biết sao? Khắp các ngả đường đồng d.a.o hát về câu chuyện đằng sau khúc [Thanh Ngọc Án], ngươi không nghe thấy sao? Phò mã muốn hòa ly với công chúa, ngươi không về phủ xem sao?"

Ánh sáng trong đôi mắt hắn dần vụt tắt, đôi môi mấp máy, nhưng cuối cùng vẫn không thốt nên lời.

"Tiêu Cảnh Minh, niệm tình nghĩa phu thê một thời, chuyện ta còn sống, xin ngươi giữ kín giúp ta, chúng ta coi như hòa nhau."

"Ai muốn hòa ly với nàng?!" Hắn đột nhiên gầm lên.

Hét xong, hắn như người mất hồn quay bước, bóng lưng cô độc tiêu điều.

Ngày thứ hai, hoàng đế thiết triều. Trên đường, thái giám khẽ bẩm tâu: "Bệ hạ, khúc [Thanh Ngọc Án] đã vang danh khắp kinh thành, chuyện cũ ở Giang Châu và U Châu ẩn sau nó đã thành đồng dao, được bá tánh truyền tụng khắp nơi."

Hoàng đế khẽ nhíu mày, không nói một lời. Trên triều đường, hoàng đế ném tấu chương về khúc "[Thanh Ngọc Án]" xuống án, ánh mắt quét qua bá quan văn võ, trầm giọng hỏi: "Vụ án này liên lụy rất nhiều, chư vị khanh nghĩ sao?"

Quần thần nhìn nhau, không ai dám tùy tiện mở lời. Cuối cùng, hoàng đế hạ giọng quyết đoán: "Vụ án này giao cho Kinh Triệu Phủ thẩm lý, nhất định phải điều tra rõ ràng chân tướng."

Giang Hàn Nghiên hay tin, lập tức dâng lên Kinh Triệu Phủ những chứng cứ tố cáo ta trạng của Trưởng công chúa.

Thế nhưng, Kinh Triệu Phủ lại bác bỏ những chứng cứ mà hắn đưa ra: "Thời gian đã quá lâu rồi, những người làm chứng khó tránh khỏi việc nhớ sai. Chiếc nhẫn này có vết cháy, nhưng tùy tiện tìm một ám vệ cũng có thể tạo ra những vết tích như vậy."

Kinh Triệu Phủ luôn lấy lý do chứng cứ không đủ, mãi vẫn chưa chịu kết tội Trưởng công chúa.

Giang Hàn Nghiên tìm đến hỏi, quan viên Kinh Triệu Phủ tỏ vẻ lạnh nhạt, thái độ vô cùng hời hợt.

“Thái độ của Kinh Triệu Phủ, chắc chắn là do hoàng thượng chỉ thị. Hắn chỉ muốn kéo dài thời gian, cuối cùng sẽ xử nhẹ cho qua chuyện. Đến lúc đó, đồng d.a.o cũng có bài mới, dân chúng sẽ quên hết chuyện này. Bọn chúng có thể dễ dàng lấp li3m."

"Ta đã sớm liệu được sẽ như vậy," Giang Hàn Nghiên bước vào ám thất, lấy ra chiếc hộp gỗ đàn hương kia: "Bao nhiêu năm trù tính, những chứng cứ này, cuối cùng cũng đến lúc dùng đến."

Ngày hôm đó, Tiêu Tương Viện nghênh đón một vị khách quý --

Đương triều Quý phi.

Ta ngồi trong ám thất, nín thở chờ đợi. Bà ta ngồi vào thư phòng của Giang Hàn Nghiên, giọng lạnh lùng: "Giang Hàn Nghiên, ngươi dám lợi dụng bổn cung! Dâng cho bổn cung khúc [Thanh Ngọc Án], ép hoàng thượng phải xét xử vụ án của ngươi!"

Nếu bà ta thật sự tức giận, sẽ không đích thân đến Tiêu Tương Viện.

Giang Hàn Nghiên thong dong hành lễ, giọng điệu cung kính: "Quý phi nương nương bớt giận. Khúc [Thanh Ngọc Án] này là thảo dân dâng lên nương nương như một tấm lòng."

Quý phi và hoàng thượng là phu thê từ thuở thiếu thời, bà cũng là sinh mẫu của thái tử đương triều.

Trưởng công chúa để lấy lòng hoàng thượng, thường xuyên dâng mỹ nhân cho người. Bị Trưởng công chúa xúi giục, hoàng thượng đã có ý định thay đổi thái tử.

Quý phi tuổi ngày càng cao, nhan sắc tàn phai, lo sợ người mới hơn người cũ, càng lo lắng ngôi vị thái tử khó giữ vững.

Khúc [Thanh Ngọc Án] đã khiến Trưởng công chúa phải chịu thiệt lớn, trong lòng Quý phi càng thêm hả hê.

Giang Hàn Nghiên tiếp tục nói: "Thảo dân dâng lên khúc [Thanh Ngọc Án], nương nương không hề hay biết trước, nếu hoàng thượng có trách tội, cũng chỉ có thể trách thảo dân mà thôi. Mà thảo dân hiện giờ đã hoàn toàn đối đầu với Trưởng công chúa, không còn đường lui nào để rút, nương nương có thể yên tâm tin tưởng thảo dân."

Hắn cung kính dâng lên Quý phi một chồng tội trạng: "Môn sinh đắc ý của Phò mã gia là Lý Hoài Tố, đã tham gia vào vụ án gian lận thi cử. Vụ án này nếu được phanh phui, chắc chắn sẽ làm lung lay căn cơ của Trưởng công chúa."
 
Tri Ý Như Mộng
Chương 24: Chương 24



Quý phi nhận lấy chồng tội trạng, trong mắt ánh lên một tia sắc sảo: "Đây chẳng phải là trời giúp ta sao!"

Bà ta cùng Giang Hàn Nghiên bàn bạc một hồi, đạt được thỏa thuận liên minh.

Trước khi rời đi, bà ta đột nhiên xoay người, nói về phía ám thất: "Ra đi! Ta biết con vẫn còn sống, Thẩm Tri Ý."

Ta từ ám thất bước ra, trang trọng hành lễ với bà. Bà ta xua tay, trong giọng nói ẩn chứa vài phần ôn hòa: "Bổn cung tinh thông âm luật, cả kinh thành này, người có thể phục hồi được khúc [Thanh Ngọc Án], không ai khác ngoài con."

Bà ta đưa bản nhạc phổ [Thanh Ngọc Án] cho ta: "Hoàng thượng nghe khúc nhạc này, bị ép đến đường cùng, buộc phải xét xử Trưởng công chúa. Nếu để người nghe lại khúc nhạc này, chỉ sợ sẽ nổi trận lôi đình. Nó đối với ta đã không còn tác dụng, trả lại cho con giữ gìn vậy."

Ta hai tay cung kính nhận lấy bản nhạc phổ, cúi đầu sâu sắc: "Đa tạ Quý phi nương nương."

Quý phi khẽ gật đầu, rồi xoay người rời đi.

Kinh Triệu Phủ liên tiếp cả tháng trời vẫn chưa mở phiên tòa, Tiêu Tương Viện lại đột nhiên đón nhận một trận sóng gió lớn.

Quan binh tuần phòng ồ ạt xông vào Tiêu Tương Viện. Thống lĩnh giơ cao lệnh bài: "Có người tố cáo Tiêu Tương Viện tàng trữ giáp binh. Chúng ta đến đây để tra xét!"

Những chiếc bình rượu dát vàng rơi xuống đất vỡ tan tành, màn trướng rèm châu bị đao kiếm của quan binh c.h.é.m rách tả ta, cánh cửa các phòng bị một cước đá tung.

Các nhân khách làng chơi đều bỏ chạy hoảng loạn, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn. Bọn chúng không hề có ý định tra xét, mà giống như cố tình đến phá hoại hơn.

Đồ đạc trong Tiêu Tương Viện từng thứ từng thứ bị đập phá không thương tiếc. Người của Giang Hàn Nghiên vội vã đến báo tin, phía sau màn gây rối lần này của tuần phòng doanh, chính là Trưởng công chúa đang thao túng.

Các quan viên có giao hảo với Giang Hàn Nghiên ngày thường, vì kiêng dè thế lực của Trưởng công chúa, không ai dám đứng ra bênh vực.

Bạch Oản Oản ở nội viện lo lắng đi đi lại lại: "Viện chủ, ta đi mời Quý phi nương nương và thái tử điện hạ! Họ nhất định có thể bảo vệ Tiêu Tương Viện!"

Ta ngăn nàng lại: "Quý phi nương nương bị khúc [Thanh Ngọc Án] liên lụy, đang bị hoàng thượng nghi kỵ, lần này không tiện ra mặt."

Giang Hàn Nghiên cũng đồng tình: "Tiêu Tương Viện bị phá hoại không đáng là bao, đại cục của chúng ta mới là quan trọng nhất."

Bạch Oản Oản nhìn khắp nơi ngổn ngang, xót xa cho những thiệt hại của Tiêu Tương Viện: "Không biết phải tốn bao nhiêu tiền bạc mới có thể sửa chữa lại Tiêu Tương Viện như cũ."

"Cô không cần lo lắng cho tiền bạc của Giang viện chủ, cô quên rằng hắn là người giàu nhất kinh thành sao?" Ta chọc nàng, "Hắn có cả đống ngân lượng đấy."

Bạch Oản Oản nghe vậy, cố gắng nở một nụ cười gượng gạo.

Đúng lúc này, cánh cửa Tiêu Tương Viện lại một lần nữa bị đá tung, một giọng nói quen thuộc vang lên: "Dừng tay!"

Là Tiêu Cảnh Minh.

Đám quan binh tuần phòng doanh hoàn toàn không để hắn vào mắt. Tiêu Cảnh Minh tức giận đá văng thống lĩnh tuần phòng doanh, gầm lên: "Ta bảo các ngươi dừng tay lại!"

Thống lĩnh từ dưới đất lồm cồm bò dậy, cười gượng gạo: "Ra là Tiêu quận vương! Xin lỗi, vừa rồi không nhận ra là ngài!"

Tiêu Cảnh Minh lạnh lùng quét mắt qua đám quan binh, chất vấn: "Ai đã tố cáo Tiêu Tương Viện?"

"Khi chúng ta tuần tra trong kinh thành, có một khách làng chơi đến tố cáo, nhưng hiện tại đã không tìm thấy người đó."

"Vậy đã khám xét xong chưa? Xong rồi thì cút ngay!"

Thống lĩnh ra hiệu cho đám quan binh dừng tay, trong giọng nói mang theo vài phần khó xử: "Vì Tiêu quận vương đã đến, hôm nay chúng ta sẽ rút quân. Nhưng sau này, nếu còn có ai tố cáo Tiêu Tương Viện, chúng ta vẫn sẽ đến. Nếu ngày nào cũng có người tố cáo, chúng ta sẽ ngày nào cũng đến!"

Những lời này vô cùng ngông cuồng, rõ ràng là muốn ỷ thế h.i.ế.p người. Sau khi bọn chúng rút quân, má mì gọi các khách nhân trở về phòng, đám chạy bàn thì dọn dẹp bãi chiến trường ngổn ngang ở ngoại viện.

Giang Hàn Nghiên từ nội viện bước ra, chắp tay cảm tạ Tiêu Cảnh Minh: "Hôm nay đa tạ Tiêu quận vương đã ra tay tương trợ."

Tiêu Cảnh Minh sắc mặt tiều tụy, phờ phạc: "Bọn chúng có thể sau này ngày nào cũng đến gây sự."

Hốc mắt hắn thâm quầng, toàn thân nồng nặc mùi rượu, quần áo xộc xệch, tóc tai rối bù. Rõ ràng những ngày qua hắn đã phải sống trong đau khổ dày vò.

Giang Hàn Nghiên trầm ngâm một lát, rồi quả quyết đưa ra quyết định: "Tiêu Tương Viện từ hôm nay sẽ chính thức đóng cửa."

Má mì nghe vậy, lặng lẽ khóa chặt cánh cổng Tiêu Tương Viện. Giang Hàn Nghiên quay người mời Tiêu Cảnh Minh: "Chi bằng vào nội viện uống vài chén?"

Tiêu Cảnh Minh lắc đầu, giọng nói trầm thấp: "Để ta bình tĩnh lại đã, giờ gặp các người, ta cũng hắn biết nên nói gì."

Hắn nhìn sâu vào nội viện một cái, rồi quay lưng bước đi.

Giang Hàn Nghiên ngồi bên bàn, tay nâng một chén trà thanh: "Chuyện nàng còn sống, Tiêu Cảnh Minh đã biết?"

Câu "các người" mà Tiêu Cảnh Minh nói trước khi rời đi, là chỉ Giang Hàn Nghiên và ta.

Giang Hàn Nghiên nghe ra ý tứ trong câu nói đó. Ta gật đầu: "Hôm Trưởng công chúa kéo quân đến vây Tiêu Tương Viện, huynh say khướt. Hắn tìm đến nội viện, rồi chạm mặt ta."

Ánh mắt Giang Hàn Nghiên chợt trầm xuống, giọng nói mang theo vài phần cảm xúc khó tả: "Nhân lúc ta say, hắn phải là trộm chìa khóa của ta, thì cũng là vụng trộm gặp lại phu quân cũ."

Ta làm ngơ trước sự châm biếm trong lời nói của hắn: "Hắn biết ta còn sống, có gì quan trọng không?"
 
Tri Ý Như Mộng
Chương 25: Chương 25



Giang Hàn Nghiên đặt chén trà xuống, vẻ mặt nghiêm trọng: "Việc nàng giả c.h.ế.t để thoát thân, chỉ là kế sách tạm thời. Trước kia Trưởng công chúa lùng sục khắp nơi, muốn bắt nàng g.i.ế.c chết, lúc đó ta không đủ khả năng bảo vệ nàng. Bây giờ nàng là nạn nhân trong vụ án Thẩm gia ở U Châu, bà ta dù biết nàng vẫn còn sống, cũng không dám hành động khinh suất. Nhưng thân phận của nàng rất đặc biệt, chuyện giả c.h.ế.t lại gây xôn xao cả kinh thành, để tránh những rắc rối không đáng có, tốt nhất nên tạm thời giữ kín chuyện này."

"Ta đã cầu xin Tiêu Cảnh Minh, bảo hắn giữ bí mật chuyện này, hắn sẽ không nói ra đâu, ta hiểu rõ hắn mà."

Hắn hừ lạnh một tiếng: "Nàng quả là hiểu rõ hắn."

Kinh Triệu Phủ mãi vẫn không chịu mở phiên tòa xét xử, mà hoàng thượng cũng hắn hề trách cứ gì.

Thái độ muốn bao che cho Trưởng công chúa của hoàng thượng, đã vô cùng rõ ràng.

Cuối cùng, Kinh Triệu Phủ kéo dài vụ án suốt mấy tháng trời, đến một nhân chứng đôi bên cũng không triệu tập, rồi vội vàng tuyên án: Những chứng cứ, ta trạng mà Giang Hàn Nghiên cung cấp đều có thể làm giả. Nhưng vụ án Giang Châu và vụ án U Châu năm xưa, đều do ám vệ của Trưởng công chúa chủ mưu. Trưởng công chúa chưa bao giờ lộ mặt, cũng không hề tham gia vào những chuyện đó.

Kinh Triệu Phủ dâng kết quả vụ án lên hoàng thượng, hoàng thượng đích thân tuyên án: "Trưởng công chúa quản giáo không nghiêm, miễn mười năm bổng lộc công chúa, cấm túc một năm trong phủ công chúa!

"Ám vệ phủ công chúa lộng hành, tội ác tày trời, lập tức giam giữ, đợi đến mùa thu thì xử trảm!"

Vụ án cứ thế mà khép lại.

...

Ta đến phòng Giang Hàn Nghiên uống trà.

Hương trà thơm ngát, nhưng ta lại chẳng có tâm trạng nào mà thưởng thức: "Vụ án cũ ở Giang Châu và U Châu, hơn chục mạng người vô ta đã c.h.ế.t oan. Mà hoàng thượng cũng không muốn trừng phạt nặng Trưởng công chúa, lại tìm một kẻ thế mạng để bà ta thoát ta!"

Giang Hàn Nghiên vẫn thản nhiên, dường như đã đoán trước được kết quả này: "Chuyện này cũng chẳng có gì lạ. Khi hoàng thượng còn nhỏ, sinh mẫu của người, tức đương kim thái hậu từng bị tiên hoàng đánh vào lãnh cung. Trong những năm tháng gian khổ ở lãnh cung, Trưởng công chúa luôn là người cùng người nương tựa lẫn nhau. Dù sau này ra khỏi lãnh cung, người được lập làm thái tử. Tình nghĩa những năm tháng đó, chính là tấm kim bài miễn tử mà hoàng thượng ban cho Trưởng công chúa sau này."

Ta khẽ gật đầu, trong lòng vẫn có chút không cam tâm: "Nhưng tình nghĩa cũng là thứ dễ phai nhạt nhất. Huống chi, đó lại là tình nghĩa đến từ hoàng thượng! Cái ngai vàng lộng lẫy kia, nhìn thì có vẻ cao quý tột bậc, nhưng người ngồi lên nó, ngày đêm phải đề phòng cảnh giác. Hai chữ tình nghĩa, dưới cán cân quyền lực, cũng có thể nhẹ tựa lông hồng!"

Giang Hàn Nghiên gật đầu: "Dù sao, trước đây hoàng thượng chưa từng trách phạt Trưởng công chúa, bây giờ cũng đã cắt giảm bổng lộc, lệnh cho bà ta cấm túc trong phủ. Đây vẫn chỉ là bước khởi đầu mà thôi."

Một khởi đầu không tệ.

Giang Hàn Nghiên cài cắm tai mắt trong phủ công chúa. Tai mắt truyền tin, Trưởng công chúa bị cấm túc trong phủ, ngày đêm cãi vã với phò mã.

Có lúc bà ta sẽ giận dữ không kiềm chế được, đập phá thư phòng của phò mã, hôm sau lại nhỏ nhẹ xuống nước xin lỗi phò mã.

Nhưng phò mã Tiêu Du đã chuyển đến Tây Viên, không còn chung phòng với bà ta nữa.

Còn quận vương Tiêu Cảnh Minh, thì gần như ngày nào cũng say khướt, sống cuộc đời bỏ đi.

Một ngày nọ, Tiêu Du đến Tiêu Tương Viện, thần sắc phức tạp nhìn Giang Hàn Nghiên: "Nghiên nhi, từ khi con sinh ra, ta chưa từng ôm con lấy một lần, không ngờ con đã lớn đến thế này rồi. Vân Nương nàng, những năm ta rời đi, nàng sống có tốt không?"

Giang Hàn Nghiên thần sắc lạnh lùng: "Lúc đó con còn đỏ hỏn, hắn nhớ gì cả. Nhưng con nghe nói, người thường phải đi bán nghệ để kiếm sống, dù sao toàn bộ tiền bạc tích góp được đều đưa cho ngài rồi. Nghe sư phụ Thẩm nói, để ngụy tạo thành bệnh chết, người trước khi qua đời đã bị hạ độc, phải chịu nỗi đau đớn như vạn tiễn xuyên tâm."

Khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Du vặn vẹo, trong đôi mắt ngập tràn đau khổ và hối hận: "Nghiên nhi, con đã bình an vô sự, sao không đến tìm phụ thân?"

"Ngài và kẻ thù g.i.ế.c c.h.ế.t mẫu thân con ở cùng một chỗ, con còn có thể trông mong gì ở ngài? Ngài còn không bảo vệ nổi mẫu thân con, ngài có thể bảo vệ được con sao? Ngài hỏi con vì sao không tìm ngài? Vậy con hỏi ngài, bao nhiêu năm qua, vì sao ngài không điều tra rõ chân tướng để tìm con? Chuyện năm xưa, hắn lẽ ngài không hề có chút nghi ngờ nào sao?"
 
Tri Ý Như Mộng
Chương 26: Chương 26



Ánh mắt Giang Hàn Nghiên sắc bén như lưỡi dao: "Mà bây giờ ngài đã biết rõ chân tướng rồi, Trưởng công chúa vẫn sống nhởn nhơ, ngài có thể làm gì? Ngài có thể báo thù cho mẫu thân con được sao? Ngài có thể báo thù cho Thẩm gia được sao?"

Giang Hàn Nghiên thậm chí còn không rót cho Tiêu Du một chén trà, nhanh chóng tiễn người ra về.

...

Năm nay khoa cử công bố kết quả. Trong danh sách đệ tam giáp, có một người, là tên công tử ăn chơi khét tiếng kinh thành, Vương Hoán!

Hoàng thượng ban đầu không hề để ý đến chuyện này. Mãi đến khi phụ thân của Quý phi nương nương, đương triều thừa tướng, cùng hoàng thượng đánh cờ, tiện thể nhắc đến một câu: "Bệ hạ còn nhớ Vương Hoán chứ? Cậu ấm nhà Thượng Thư. Mấy năm trước ở trên triểu, vi thần còn cho rằng hắn là kẻ bất tài vô dụng. Vậy mà giờ đây hắn đã lột xác hoàn toàn, đỗ đạt bảng vàng, vào được đệ tam giáp, xếp hạng thứ ba trăm hai mươi. Thật đúng là ‘sĩ biệt tam nhật, yếu quát tương khán’."

Hoàng thượng nhíu chặt mày, trầm mặc không nói gì. Người nhớ rõ tên công tử ăn chơi bất tài kia.

Năm đó ở yến tiệc, đến lượt Vương Hoán làm thơ, hắn ấp úng mãi không nên lời. Người bên cạnh để cứu nguy, đưa cho hắn bài thơ đã làm sẵn. Vương Hoán vậy mà ngay cả đọc thơ, cũng đọc sai không ít chữ!

Kẻ như vậy, lại trở thành đệ tam giáp trong kỳ thi này?

Hoàng thượng trong lòng sinh nghi, quyết định đích thân khảo sát.

Mọi năm, hoàng thượng chỉ triệu kiến ba người đệ nhất giáp trong khoa cử, để xác định trạng nguyên, bảng nhãn , thám hoa.

Năm nay, Vương Hoán cũng được triệu vào cung để tham gia khoa cử. Hoàng thượng ra đề, lệnh cho hắn làm luận ngữ ngay tại chỗ.

Tay hắn run rẩy như giần sàng, mực dây bẩn cả giấy Tuyên Thành, nửa ngày trời chỉ viết được vài chữ nguệch ngoạc.

Hoàng thượng lại khảo sát học vấn của hắn, hắn ấp úng mãi không nên lời, vậy mà ngay cả "Luận Ngữ" cũng không thuộc hết!

Ngón tay hoàng thượng gõ mạnh lên thành ghế rồng, âm thanh vang vọng như tiếng sấm:

"Gan lớn thật! Khoa cử là nền tảng của triều đình, vậy mà cũng có kẻ dám dùng nó để lợi dụng quyền thế!"

Vương Hoán mồ hôi lạnh tuôn như mưa, mềm nhũn ra trên nền đá cẩm thạch trắng. Hoàng thượng lệnh người triệu kiến chủ khảo kỳ thi khoa cử lần này -- Lý Hoài Tố.

Thấy cơ sự bại lộ, kẻ kia vội vàng quỳ rạp xuống đất, miệng một mực van xin, chỉ nhận hết mọi ta lỗi về mình, tự biết đã phụ bạc thánh ân.

Hoàng thượng giận dữ lôi đình, sai người áp giải Vương Hoán và Lý Hoài Tố vào Đại Lý Tự, long nhan phán rằng: "Vụ án khoa cử lần này, trẫm nhất định phải thân thẩm! Phải tra xét đến cùng cho trẫm!"

...

Đại Lý Tự không dám chút sơ suất, bèn ráo riết truy lùng manh mối khắp nơi. Giang Hàn Nghiên vốn đã sớm thu thập đủ mọi tin tức.

Theo lời khai của Lý Hoài Tố khi dùng thuốc khai, ngoài Vương Hoán ra, trong kỳ thi khoa cử này còn có hơn hai mươi kẻ khác đã dùng tiền mua quan.

Quý phi cẩn thận liệt kê danh sách, rồi bí mật sai người dâng lên Đại Lý Tự khanh. Đại Lý Tự lập tức cho người bắt giữ đám thí sinh kia, từng người một tra khảo nghiêm hình.

Bọn chúng vốn là kẻ yếu bóng vía, hắn mấy chốc đã không chịu nổi hình phạt mà khai ra hết.

Hoàng thượng liền triệu bọn chúng đến Kim Loan Điện, đích thân ra đề khảo hạch tài năng ngay tại điện.

Hơn hai mươi con người, không một ai là kẻ có thực tài, đều là những kẻ ngu dốt, chỉ biết ăn no mặc ấm.

Hoàng thượng nổi trận lôi đình, giận dữ ném mạnh chén trà xuống đất: "Đại Ung ta ba năm mở khoa một lần, vậy mà lại chọn ra toàn lũ sâu mọt như thế này! Nếu để những hạng người này nắm giữ triều chính, giang sơn Đại Ung ắt nguy vong!"

Một kỳ thi khoa cử, mà lại liên lụy đến một số lượng lớn kẻ hối lộ đến như vậy. Hoàng thượng không khỏi lo lắng, trong lòng tràn ngập phẫn nộ.

Đúng lúc này, Quý phi sai người bí mật dâng lên Đại Lý Tự khanh những chứng cứ tội trạng mà Bạch Oản Oản đã dày công thu thập về Lý Hoài Tố.

Đại Lý Tự tức tốc điều tra và phát hiện ra, Lý Hoài Tố vốn là môn hạ của Phò mã Tiêu Du. Rất có thể lần này, hắn ta đã lợi dụng kỳ thi khoa cử để mưu lợi cho Trưởng công chúa và Phò mã.

Tuy nhiên, chứng cứ vẫn còn mơ hồ, Đại Lý Tự không dám tự tiện động đến phủ công chúa, đành phải tâu trình mọi việc lên hoàng thượng.
 
Tri Ý Như Mộng
Chương 27: Chương 27



Việc Trưởng công chúa dùng khoa cử để tư lợi vẫn chưa có kết luận rõ ràng.

Thế nhưng, tấu chương đàn hặc Trưởng công chúa từ khắp nơi đổ về như mưa, chất cao ngất ở điện Cần Chính, vượt cả tấm bình phong.

Nào là vụ án g.i.ế.c người ở Giang Châu, vụ án diệt môn ở U Châu, cưỡng đoạt con gái nhà lành, chiếm đoạt ruộng đất của dân, mua quan bán tước, nuôi dưỡng quân sĩ riêng, bàn luận xằng bậy việc triều chính...

Từng tội ác tày trời, khiến người nghe phải rùng mình kinh hãi.

"Hỗn trướng!" Hoàng thượng nghiến răng, nắm chặt quyển tấu chương màu vàng cuối cùng, dùng son đỏ như m.á.u phê lên: "Trẫm đối với nàng xưa nay vốn đã khoan dung! Vậy mà nàng lại không biết hối cải! Nếu tra ra được lần này nàng thật dám nhúng tay vào khoa cử, làm lung lay gốc rễ quốc gia, trẫm quyết không bao giờ tha thứ nhẹ tay!"

Trước khi đích thân thẩm vấn vụ án khoa cử, Đại Lý Tự đã dùng đủ hình phạt tra tấn lên người Lý Hoài Tố.

Nhưng dù bị khảo vấn thế nào, Lý Hoài Tố vẫn một mực khai rằng, việc gian lận trong kỳ thi khoa cử là do một mình hắn gây ra, tuyệt không liên quan đến Trưởng công chúa và Phò mã.

Tại Đại Lý Tự, hoàng đế uy nghiêm ngự trên chủ vị để xét án. Đương triều thừa tướng, Đại Lý Tự khanh và các quan viên khác đứng hầu hai bên để phụ thẩm.

Trưởng công chúa, Phò mã Tiêu Du, Lý Hoài Tố, Vương Hoán và hơn hai mươi vị tân khoa tiến sĩ đều bị áp giải lên điện.

Giang Hàn Nghiên, Bạch Oản Oản và các nhân chứng khác cũng được truyền gọi đến chờ ở ngoài điện.

Ta cải trang thành thường dân, trà trộn vào đám đông đứng sau lan can để quan sát. Vương Hoán và đám tân khoa vội vã dập đầu lạy van, khai ra rành rọt mọi chuyện hối lộ: "Chúng thần đã dâng cho Lý Hoài Tố vạn lượng bạc trắng, hẹn nhau ở trang thứ ba bài thi, câu đầu tiên phải dùng bốn chữ 【 Bất Luận Ra Sao】.Như vậy, Lý Hoài Tố sẽ bảo đảm cho chúng thần có tên trên bảng vàng."

Đại Lý Tự khanh kính cẩn dâng lên hoàng đế bài thi của hơn hai mươi người, quả nhiên ai nấy đều dùng ám hiệu kia.

Hoàng đế xem xong, sắc mặt trầm xuống như nước, phất tay, bảo Đại Lý Tự khanh tiếp tục thẩm vấn.

Vương Hoán và đồng bọn khai ra số bạc đã hối lộ, Đại Lý Tự khanh cẩn thận ghi chép từng khoản.

Số tiền mà Lý Hoài Tố thu nhận hối lộ, đã lên đến ba mươi vạn lượng bạc trắng!

"Lý Hoài Tố, ngươi mượn khoa cử để tư lợi, chứng cứ rành rành, ta ác tày trời!"

Ba mươi vạn lượng bạc trắng, một người dân cày cấy, có dốc cạn sức lực, nhịn ăn nhịn uống năm ngàn năm cũng chưa chắc kiếm được!

Mà đó lại là cả một đời khổ sở đèn sách của biết bao nhiêu sĩ tử!

Bách tính nghe vậy, lòng đầy căm phẫn, nhặt trứng gà, rau cải ném về phía Lý Hoài Tố.

Một quả trứng gà trúng ngay giữa trán hắn, lòng trắng trứng lẫn lòng đỏ nhầy nhụa chảy xuống gò má.

Hoàng đế lập tức sai người đến phủ của Lý Hoài Tố: "Mau tịch thu toàn bộ số bạc mà hắn đã tham ô!"

Đại Lý Tự khanh lại nghiêm giọng hỏi: "Lý Hoài Tố, ngươi còn có đồng đảng nào khác không?"

"Tội thần lầm đường lạc lối, tất cả đều do một mình thần gây ra, chỉ xin bệ hạ ban cho cái chết."

“Chết đến nơi rồi mà còn dám giấu giếm! Ngươi hãy xem tờ cáo trạng này đi! Truyền gọi nhân chứng Bạch Oản Oản ở Tiêu Tương Viện!"

Tờ cáo trạng của Bạch Oản Oản bị ném xuống chân Lý Hoài Tố, nàng bước vào điện.

Lý Hoài Tố nhặt tờ cáo trạng lên, vẻ mặt không thể tin nổi: "Oản Oản?"

Bạch Oản Oản không nhìn hắn, quỳ xuống tâu: "Lý Hoài Tố đã đến phòng dân nữ, trong cơn say khướt, hắn đã thổ lộ hết chân tướng vụ án khoa cử lần này cho dân nữ. Chủ mưu đứng sau tất cả, chính là Trưởng công chúa! Bà ta mượn cơ hội này để vơ vét của cải, đổi lại, hứa hẹn sẽ cất nhắc Lý Hoài Tố lên một bậc quan."

Bạch Oản Oản thuật lại tường tận những chi tiết mà nàng đã dò la được, từng lời như d.a.o sắc, nhắm thẳng vào Trưởng công chúa.

Trưởng công chúa giận tím mặt: "Ăn nói xằng bậy! Hoàng thượng minh giám! Một con hát hèn mọn cũng dám vu khống bản cung! Bản cung và Lý Hoài Tố tuyệt nhiên không có bất cứ quan hệ nào!"

Lý Hoài Tố sắc mặt suy sụp, nhỏ giọng biện bạch: "Lời nói sau cơn say sao có thể tin được? Chỉ là nhất thời khoe khoang quá lời mà thôi!"

Phò mã Tiêu Du lại đột ngột quỳ xuống tâu: "Lý Hoài Tố vốn là môn hạ của ta thần, lại có giao tình riêng vô cùng mật thiết với ta thần. Trước kỳ thi khoa cử lần này, hắn ta đã nhiều lần đến phủ công chúa, ta thần cũng đã nhiều lần bắt gặp hắn ta cùng Trưởng công chúa bàn mưu tính kế, nghĩ lại bây giờ, hẳn là đang trù tính chuyện gian lận khoa cử!"
 
Tri Ý Như Mộng
Chương 28: Chương 28



Lý Hoài Tố quay phắt đầu lại, trong mắt đầy vẻ kinh hoàng: "Phò mã gia, ngài xưa nay vẫn luôn yêu quý Trưởng công chúa, cớ sao hôm nay...?"

Tiêu Du giọng điệu kiên quyết: "Độc phụ g.i.ế.c thê tử ta, hại bạn hữu ta, ta chỉ muốn trừ khử nàng cho hả lòng!"

Lý Hoài Tố ngây người: "Vụ án mạng ở Giang Châu và U Châu mấy ngày trước, thật sự là do bà ta gây nên?"

Tiêu Du khuyên nhủ hắn: "Hoài Tố, đừng cố chấp nữa, đừng để loại độc phụ này nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật!"

Lý Hoài Tố cười khổ một tiếng, giọng khàn đặc: “Phò mã gia, ngài là người có ơn nhìn nhận và cất nhắc ta. Nay thân phận ta thấp hèn, vốn định một mình gánh hết ta, chỉ e chuyện của trưởng công chúa cũng sẽ liên lụy đến ngài. Không ngờ ngài lại hận người đến thế?"

Lúc này, những người phụng mệnh đi khám xét phủ họ Lý đã trở về bẩm báo. Thế nhưng, điều khiến người ta kinh ngạc là phủ họ Lý vách tường trống trơn, Lý Hoài Tố sống vô cùng thanh bần.

Thừa tướng kinh ngạc, chất vấn Lý Hoài Tố: "Năm xưa ngươi cũng là một thư sinh nghèo khó. Lão phu từng đọc bài sách lược của ngươi, ngươi từng là một người thanh liêm, có tài năng đáng trọng! Sao ngươi lại hồ đồ đến vậy? Giờ lại nhận hối lộ, đoạn tuyệt con đường tiến thân của kẻ sĩ hàn môn! Còn không mau khai nhận, bạc trắng đã đi đâu rồi?"

Lý Hoài Tố thân mang nhơ nhuốc, vô cùng thảm hại. Hắn trầm mặc hồi lâu, rồi bỗng như trút bỏ được gánh nặng, cười ha hả: "Bạc trắng đều đã đưa cho trưởng công chúa, ta không vì cầu tài. Ta chỉ muốn leo lên cao, đến được trung tâm quyền lực, mới có thể thi triển tài năng, không phụ tấm lòng ôm chí lớn của ta!"

Hoàng đế giận đến ho khan liên tục, sai người lập tức đi khám xét phủ công chúa.

Sau vài nén hương, người đi khám xét trở về bẩm báo, dâng lên hoàng đế danh sách tài sản tịch thu từ phủ công chúa.

Trong phủ trưởng công chúa, tịch thu được vô số của cải!

Đồ dùng sinh hoạt, ăn uống, hưởng lạc hàng ngày của nàng, còn quý giá hơn cả của hoàng đế!

Hơn hai mươi người gian lận trong khoa cử, trưởng công chúa đã nhận hối lộ tổng cộng ba mươi vạn lượng bạc trắng, tất cả đều tìm thấy ở kho bạc trong phủ công chúa.

Còn chủ khảo Lý Hoài Tố, người nhận hối lộ trong vụ khoa cử, lại không hề lấy một xu bạc nào!

Sắc mặt hoàng đế càng thêm lạnh lẽo: “Lý Hoài Tố giam vào ngục, tru di tam tộc, ngày mai Ngọ thời hành hình! Phò mã bị tước bỏ quan vị! Trưởng công chúa đoạt lại tước phong, tịch thu phủ đệ, giáng làm thứ dân!”

Nghe thấy lời tuyên án, thân thể Lý Hoài Tố run rẩy. Hắn im lặng một lát, vành mắt đỏ hoe, gọi Thừa tướng lại: “Tướng gia, hôm nay ngài nói ta đoạn tuyệt con đường của hàn môn. Nhưng ta cũng muốn hỏi ngài, hàn môn xưa nay có đường để đi sao?”

Hắn đứng dậy, rõ ràng thân dính nhơ nhuốc, vẻ khúm núm trước kia trên người lại tan biến hết: “Ta là tiến sĩ mười hai năm trước! Lúc đó ta cũng khí phách hiên ngang, tưởng rằng một lòng nhiệt huyết có thể giúp đời chính nghĩa! Nhưng chốn quan trường khắc nghiệt! Năm đó ta chỉ vì chấp pháp công bằng, bảo vệ dân lành, đắc ta quyền quý, mà suýt bị biếm truất khỏi kinh thành! Hôm nay ta làm ra chuyện ác tày trời như vậy, các ngươi đều đến xét xử ta. Khi bọn chúng làm điều ác với ta, sao các ngươi không xét xử chúng? Khi ta cự tuyệt đồng lõa, lại gặp phải bất công, các ngươi ở đâu? Ai đã giúp ta? Chỉ có phò mã là người có ơn tri ngộ với ta! Ta vốn là con nhà hàn môn. Cho nên ta mới biết, hàn môn xưa nay không có đường để đi! Con em hàn môn dù có đỗ đạt bảng vàng, sau này cũng chịu đủ áp bức! Chi bằng ngay từ đầu đừng mơ mộng! Nếu không làm quân cờ cho người khác, ta không thể tự bảo vệ mình. Nếu không nghe trưởng công chúa sai khiến, ta làm sao có thể leo lên vị trí cao? Khoa cử vốn dĩ là một cuộc giao dịch, những năm trước ai mà hắn th@m nhũng? Vì sao năm nay đến lượt ta, chỉ riêng ta bị tra xét, bị tru di tam tộc? Thời vận cả rồi!”

Thừa tướng quát lớn: “Láo xược! Cãi láo! Mau áp giải tội thần xuống!”
 
Tri Ý Như Mộng
Chương 29: Chương 29



Lý Hoài Tố lao về phía Bạch Noãn Noãn. Đại Lý Tự Khanh vỗ mạnh bàn: “Bắt lấy hắn!”

Nhưng Lý Hoài Tố chỉ giật lấy cây trâm vàng của Bạch Noãn Noãn, sau đó đ.â.m vào cổ họng mình, m.á.u tươi chảy ròng ròng.

Bạch Noãn Noãn kinh hô: “Lang quân!”

Lý Hoài Tố ngã xuống, Bạch Noãn Noãn đỡ lấy hắn. Sắc mặt Lý Hoài Tố trắng bệch, trên trán rịn ra mồ hôi lạnh li ti, thân thể không ngừng run rẩy vì đau đớn dữ dội.

Ngón tay hắn nắm chặt lấy tay áo Bạch Noãn Noãn, m.á.u tươi từ khóe miệng hắn chậm rãi tràn ra, chảy xuống cằm.

Giọng hắn khàn khàn: “Noãn Noãn, khúc 【Hạc trùng thiên】 kia, là khúc nhạc hay nhất ta từng nghe. Khi ta ở trong bóng tối, chính nó đã cho ta ánh sáng…”

Lời còn chưa dứt, tay hắn đã buông thõng, hơi thở yếu dần. Nước mắt Bạch Noãn Noãn rơi xuống gò má hắn.

Trong điện im như tờ, chỉ có tiếng khóc nức nở khe khẽ của Bạch Noãn Noãn vang vọng.

Lúc này, tiếng trống của Đại Lý Tự vang lên, chấn động tận mây xanh.

Là Giang Hàn Nghiên đánh trống!

Hoàng đế tuyên cho hắn vào điện.

Giang Hàn Nghiên bước vào đại điện, vẻ mặt nghiêm nghị: “Thảo dân Giang Hàn Nghiên, tố cáo trưởng công chúa là chủ mưu vụ án Vân Nương ở Giang Châu và vụ án Thẩm gia ở U Châu!”

Bên ngoài điện, bá tánh xì xào bàn tán: “Chuyện này hắn phải đã kết án rồi sao?”

“Nghe nói là ám vệ phủ công chúa chủ mưu, không liên quan đến trưởng công chúa。”

Hoàng đế không vui, lạnh giọng nói: “Vụ án này Kinh Triệu Phủ đã kết án, sao, ngươi còn có dị nghị?”

“Vụ án này chính là do trưởng công chúa chủ mưu, thảo dân có chứng cứ mới!”

Hắn đặc biệt nhấn mạnh "chứng cứ mới", là để tránh mạo phạm hoàng thượng. Nếu trực tiếp nói Kinh Triệu Phủ phán sai, mặt mũi hoàng gia để vào đâu?

Sắc mặt hoàng đế hơi dịu đi: “Lại có chứng cứ gì?”

“Thảo dân kinh doanh Tiêu Tương Viện, gần đây tìm được một tờ chứng nhận ta trạng. Ám vệ phủ công chúa, từng đến viện của thảo dân, từng đối với kỹ nữ trong viện, vị Bạch Noãn Noãn này, chân tướng vụ án Giang Châu và U Châu năm xưa. Đây là chứng nhận tội trạng của hắn. Hoàng thượng chỉ cần thẩm tra lại hắn là được!”

Hoàng đế nhận lấy chứng trạng: “Tiêu Tương Viện, là nơi nào?Một Lý Hoài Tố, một ám vệ phủ công chúa, đến đó sẽ nói ra chân tướng?”

Hắn xem chứng trạng, rồi nói tiếp: “Ám vệ nói với Bạch Noãn Noãn là do trưởng công chúa chủ mưu, nhưng lại khai với Kinh Triệu Phủ là hắn tự chủ mưu? Trẫm nên tin ai? Huống hồ, vụ án Giang Châu và U Châu, khi Vân Nương chết, ngươi còn chưa đầy hai tuổi, làm sao nhớ được? Khi Thẩm gia bị diệt môn, ngươi lại không có mặt ở hiện trường. Ngoài ngươi ra, không còn nhân chứng nào khác。”

“Không, ngoài hắn ra, còn có một nhân chứng nữa! Chính là ta!”

Ta cởi khăn trùm đầu, bước vào Đại Lý Tự, bước vào đại điện.

“A Ý”Tiêu Du là người lên tiếng đầu tiên, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

“Thẩm Tri Ý, chẳng phải ngươi đã c.h.ế.t rồi sao?” Trưởng công chúa kinh hãi kêu lên.

“Hoàng đế còn ban cả trinh tiết bài phường, nàng ta lại còn sống?”

Mọi người bàn tán xôn xao, ánh mắt đồng loạt đổ dồn vào ta.

Ta không để ý đến họ, hướng về phía hoàng đế hành lễ, quỳ rạp xuống đất: “Dân nữ là người Thẩm thị ở U Châu, năm mười hai tuổi, nhà bị hỏa hoạn, mất đi trí nhớ. Nay, ta đã nhớ lại rồi! Năm đó ở U Châu Thẩm gia, ta rõ ràng đã thấy trưởng công chúa! Xe ngựa của nàng dừng ở ngoài Thẩm gia, ám vệ của nàng canh giữ cửa Thẩm gia, không một ai có thể trốn thoát. Nàng chỉ vén rèm xe lên một chút, liếc nhìn Thẩm trạch một cái, mà lúc đó ta đang ở bên cửa sổ, liền nhìn thấy ánh mắt đó của nàng! Vụ án diệt môn Thẩm gia ở U Châu, trưởng công chúa chính là chủ mưu!”

Đúng vậy, trí nhớ của ta đã hồi phục.

“Dân nữ gần đây đã trở về U Châu một chuyến. Bởi vì ta nhớ ra, sau khi ta đàn khúc 【Thanh ngọc án】 ở U Châu, phụ mẫu ta biết tai họa sắp ập đến, đã dùng gấm Vân, viết ra chi tiết vụ án trưởng công chúa g.i.ế.c hại Vân Nương mà họ đã chứng kiến, chôn sâu dưới gốc cây hải đường rủ tơ trong Thẩm trạch. Dân nữ về U Châu đào nó lên. Đây là chữ viết của mười hai năm trước, không thể làm giả! Xin hoàng thượng minh giám, xét lại vụ án ám vệ của trưởng công chúa!”

Đại Lý Tự Khanh sai người nhận lấy gấm Vân, dâng lên hoàng thượng.

“Không chỉ vậy, khi dân nữ ở phủ công chúa, trưởng công chúa nhất định đòi đưa dân nữ về U Châu tế tổ, có lẽ chính là lo lắng năm xưa phụ mẫu ta đã giữ lại chứng cứ về vụ án Vân Nương! Trưởng công chúa còn muốn sai ám vệ g.i.ế.c ta. Đương kim phò mã, quận vương và nha hoàn Đào Hồng của phủ công chúa đều là nhân chứng. Trưởng công chúa đối với trên thì bất kính hoàng thượng, đối với dưới thì coi thường nhân mạng đã nhiều năm, phụ lòng hoàng ân.”
 
Back
Top Bottom