Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Từ Nô Tỳ Đến Mẫu Nghi Thiên Hạ

Từ Nô Tỳ Đến Mẫu Nghi Thiên Hạ
Chương 50: Chương 50



"Nương nương, chuyện đã qua không thể cứ đeo bám mãi, hãy nhìn về ngày mai, Hoàng thượng đối với nương nương là thật lòng, sau này mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi." Nếu là ta gặp hoàn cảnh như nàng ấy, chỉ sợ đã có ý định một d.a.o đ.â.m c.h.ế.t Thái hậu rồi.

Chỉ cần không còn vướng bận, sẽ không còn sợ hãi, cam chịu thân mình bị lột da, dám kéo cả Hoàng đế xuống ngựa, huống chi là Thái hậu.

Nhưng ta không thể nói những lời như vậy, nếu truyền đến tai Thái tử và Hoàng đế, chức Thái tử phi của ta coi như đến đây là hết, ngay cả An Ca Nhi cũng sẽ bị liên lụy.

"Sau này… Ta còn sau này gì nữa... Thôi, hôm nay là ngày vui của ngươi, nói những lời không may này làm gì, ta vốn có chuẩn bị lễ vật cho ngươi, mang lên đi."

Hơn mười cung nữ bưng hộp lễ vật lần lượt đi vào, đặt xuống rồi lại đi lấy thêm.

"Nương nương, như vậy quá nhiều rồi, cũng quá quý giá, thiếp không dám nhận."

"Cứ nhận đi, những trang sức y phục này đều là do Hoàng thượng ban cho ta khi còn trẻ, giờ ta tuổi đã lớn, mặc màu sắc của thiếu nữ không hợp, nhưng lại rất hợp với ngươi. Nếu ta có nữ nhi, cho nó cũng tốt, nhưng ta không có, nên cho ngươi vậy, còn hơn để trong kho bị bụi bám."

"Thật ra, thiếp cũng coi như là nữ nhi của nương nương." Ta cười nói, Quý phi cũng cười.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

23

Sau đại hôn của Thái tử càng bận rộn hơn, vì Hoàng đế có kế hoạch tuần du, lúc đó cần Thái tử giám quốc, hắn có rất nhiều việc phải học.

An Ca Nhi cũng đã tròn một tuổi, Hoàng đế ngự bút ban tên, Tề Chiêu, sáng như nhật nguyệt, là điềm rất tốt.

Nó vẫn chưa biết nói cha mẹ, nhưng đã học được cách gọi mẹ, đói thì tìm mẹ, buồn ngủ thì tìm mẹ, tỉnh dậy cũng tìm mẹ.

Trẻ con ở độ tuổi này là đáng yêu nhất, lớn lên một chút cũng ngoan ngoãn hơn, trắng trẻo mũm mĩm, mắt tròn xoe, thấy ai cũng cười ngờ nghệch, rất dễ thương, không giống như lúc mới sinh, xấu xí như con khỉ đỏ.

Thợ thủ công theo bản vẽ của ta làm ra ngựa gỗ, xe tập đi và các đồ chơi trẻ em khác, An Ca Nhi thích nhất vẫn là ngựa gỗ, mỗi lần cưỡi đều có một đám cung nữ thái giám vây quanh, sợ tiểu tổ tông này sơ ý ngã xuống.

Chơi mệt rồi, ta bế nó lên, ta ít khi bế nó, quá mệt, không thể vì thương con mà làm tổn thương sức khỏe của mình.

"Ư... Mẹ... To to..." An Ca Nhi nhìn chằm chằm vào bộ diêu trên tóc ta, vươn tay muốn chạm vào, nó đạp chân một cái thật sự chộp được, giật xuống định nhét vào miệng.

Ta nhanh tay giành lại bộ diêu, nhét cho nó một miếng bánh nướng để nhai, nó ngồi trên đùi ta gặm bánh, chỉ một lúc nước miếng đã chảy ướt cả người ta.

"Bế xuống đi." Thế này thì không vui nữa rồi.

Đứa con do chính mình sinh ra, thương thì thật sự thương, ai dám làm nó bị thương, ta nhất định sẽ liều mạng với người đó; nhưng phiền cũng thật sự rất phiền, bộ y phục này là mới may trong năm nay, gấm cống dùng may một năm chỉ có hai tấm, một tấm cho Quý phi, tấm còn lại cho ta, vậy mà bị nó làm hỏng rồi.

Tối đến, Thái tử đến, đùa với An Ca Nhi một lúc rồi bảo nhũ mẫu bế xuống, chiếc giường này là của phu thê bọn ta, không có chỗ cho Tề Chiêu.

"Phụ hoàng nói muốn tuần du, Quý phi tùy giá theo, thời gian này để ta giám quốc, e là sẽ càng bận hơn, không có thời gian bầu bạn với nàng và An Ca Nhi."

"Chàng cứ yên tâm đi, trong nhà có thiếp mà."

"Thời gian ta vào triều còn ngắn, vừa mới luân chuyển qua sáu bộ, còn nhiều điều chưa hiểu, phụ hoàng lúc này lại để ta giám quốc..."

"Phụ hoàng kế vị lúc còn thiếu thời, lúc đó, Thái hậu nương nương còn phải buông rèm chấp chính. Phụ hoàng nhiều năm miệt mài chính sự mới có cục diện ngày hôm nay, chàng là nhi tử của ông ấy, nhất định cũng có thể làm tốt."

"Ta làm sao có thể so với phụ hoàng, lúc nhỏ, ta hiếm khi được gặp ông ấy, còn tưởng là do Quý phi ngăn cản, lớn lên mới biết khi đó mình nông cạn biết bao. Làm sao phụ hoàng có thể bị một nữ nhân khống chế, Thái hậu còn không làm được, huống chi là Quý phi."
 
Từ Nô Tỳ Đến Mẫu Nghi Thiên Hạ
Chương 51: Chương 51



"Phượng non trong trẻo hơn tiếng phượng già, thiếp tin chàng có thể làm được tốt hơn." Vả lại còn có thiếp hết sức giúp chàng.

Hoàng đế tuần du, Thái tử giám quốc, ta viết cho An Ca Nhi nhiều truyện ngắn, còn tìm họa sĩ vẽ tranh, làm thành từng cuốn sách nhỏ có hình.

Thái tử thấy cũng thích, ra lệnh cho người khắc in thành sách, phân phát đến các hiệu sách các nơi.

Đây cũng là điều ta muốn làm, chỉ là thân phận hiện tại của ta vẫn chưa thể trực tiếp ra lệnh, qua tay Thái tử thì lại khác.

Ngoài truyện tranh, ngựa gỗ và xe tập đi cùng các đồ chơi khác cũng dần dần phổ biến, không ai không biết, ta đã mang đến cho thế giới này nhiều thay đổi.

Hoàng đế gần như ngày nào cũng viết thư cho Thái tử, cũng gửi đặc sản các nơi về.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Trước đây ta còn tưởng vì mối quan hệ giữa Hoàng hậu và Quý phi mà quan hệ giữa Thái tử và Hoàng đế có chút căng thẳng, giờ mới biết mình nghĩ sai, cha con sao có thể thù hận, huống chi Thái tử còn là người thừa kế duy nhất.

Hoàng đế thỉnh thoảng cũng viết thư cho An Ca Nhi, gửi đồ chơi các nơi cho nó.

An Ca Nhi còn chưa biết chữ, những lá thư này chỉ là một hình thức lịch sự, nhưng trẻ con không hiểu những điều này, ngược lại chỉ mải mê với đồ chơi.

Quý phi cũng viết thư cho ta, nói rời khỏi hoàng cung trong lòng dễ chịu hơn nhiều, ta thường khuyên nàng ấy nhìn về phía trước, nàng ấy cũng nghe được đôi phần.

Lá thư cuối cùng của Quý phi, nói với ta rằng Hoàng đế muốn đi Giang Nam, nàng ấy không muốn đi nhưng cũng phải đi.

Thái hậu cũng ở Giang Nam, nếu không đi, e rằng sẽ bị thiên hạ chê trách bất hiếu.

Nửa tháng sau đó, Quý phi không còn thư từ gì nữa, trong lòng ta có linh cảm chẳng lành, cho đến khi Mậu Minh vội vã về nói Thái tử vì giận dữ quá độ mà đột nhiên ngất đi, trước khi ngất còn bảo ta đưa An Ca Nhi vào cung, ở bên cạnh hắn.

Cửa cung đã bị cấm quân bao vây, trong cung cũng đầy sát khí, nỗi bất an của ta càng thêm sâu đậm.

Thái tử vừa mới tỉnh lại từ cơn hôn mê, thái y vừa châm cứu xong, trong miệng vẫn còn ngậm nhân sâm.

"Các ngươi lui xuống trước đi, bế An Ca Nhi đến thiên điện nghỉ ngơi."

Trong điện chỉ còn lại ta với Thái tử, bàn tay run rẩy của hắn nắm lấy cánh tay ta, đầy mồ hôi lạnh, gần như nghiến răng nói: "Trên đời sao lại có kẻ ngu xuẩn độc ác như vậy, ngay trước mặt mấy vị quan quyến đ.â.m c.h.ế.t Hoàng tổ mẫu, sau khi thành sự lại tự sát tại chỗ..."

Quý phi công khai đ.â.m c.h.ế.t Thái hậu! Còn tự sát nữa!

Ta gần như không dám tin vào những gì mình nghe được, nhưng không ai dám bịa ra lời dối trá to lớn như vậy, đây quả thực là sự thật.

"Nàng có qua lại thư từ với Quý phi, nàng ấy có từng tiết lộ điều gì không?"

"Không hề, tất cả thư từ thiếp đều giữ lại, có thể giao cho Đại Lý Tự và Hình Bộ kiểm tra bất cứ lúc nào." Trong lời nói của Thái tử không có ý trách móc, nhưng ta vẫn không khỏi hoang mang, đ.â.m c.h.ế.t Thái hậu là tội tru di cửu tộc.

Thái tử dù không hài lòng với sự khống chế của Thái hậu, nhưng tình thân ruột thịt cũng khó mà cắt đứt, huống chi hắn từ nhỏ mất mẹ, được Thái hậu một tay nuôi dưỡng.

Cung nhân đồn đại ta có nét giống Quý phi, ta với Quý phi lại vốn có giao tình, khi vào Phượng Tê cung bái kiến, còn nhận không ít lễ vật, quy cách vượt xa những gì Quý phi nên tặng cho Thái tử phi.

Nếu Thái tử trút giận lên ta, chỉ sợ nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch, dù việc này ta không hề dính dáng chút nào, một khi hắn để bụng, ta và An Ca Nhi sẽ phải chịu họa không đâu.

"Trần thị hẳn là bị thất tâm phong, phạm bệnh điên! Hại phụ hoàng..."

"Trần thị nhiều năm không con, kiêu ngạo ngang ngược, vị trí Quý phi thực sự không xứng, phụ hoàng nâng đỡ nàng ta, nàng ta lại không có nửa phần tâm ý cảm ân, nữ tử trong thiên hạ nên lấy Trần thị làm điều sỉ nhục." Trước mặt Thái tử, ta chỉ có thể nói như vậy.
 
Từ Nô Tỳ Đến Mẫu Nghi Thiên Hạ
Chương 52: Chương 52



Ta hiểu được sự căm hận của Quý phi đối với Thái hậu, đổi là ta cũng muốn g.i.ế.c bà ta, quỳ trên nền gạch ngoài Từ Ninh cung, ta đã có ý nghĩ này, nhưng sẽ không dùng cách quyết liệt như vậy.

Công khai đ.â.m chết, hoàn toàn không để lại đường lui cho mình, việc nàng ấy tự sát sau đó cũng cho thấy bản thân không cần đường lui.

Nhưng cái bị đứt đoạn không chỉ là mạng sống của nàng ấy, mà còn là danh tiếng ngàn đời của Hoàng đế và nàng ấy, thậm chí cả thành tích trị vì hơn hai mươi năm của Hoàng đế cũng sẽ bị phủ một lớp bóng đen.

Khi đó nàng ấy đã hoàn toàn suy sụp, ta không thể yêu cầu một người đã suy sụp phân tích lợi hại một cách lý trí, chỉ là cảm thấy đáng tiếc.

Cuộc sống vốn có nhiều điều không như ý, nhưng nàng ấy đáng lẽ có thể cùng Hoàng đế bạc đầu giai lão, trở thành một giai thoại trong sử sách, giờ chỉ sợ là một vụ tai tiếng cực lớn, bị vạn đời nguyền rủa.

Chỉ có đến thời đại tiền kiếp của ta, có lẽ mới có người nhìn thấy nỗi dày vò đằng sau hành động điên cuồng của nàng ấy, từ những ghi chép lịch sử vô tình đoán được những giọt nước mắt và m.á.u của một người mẹ đã đổ xuống, mới có thể hiểu được sự cuồng nộ của nàng ấy.

Hiện tại, nàng ấy chỉ có thể là một kẻ điên.

Và ta, cũng chỉ có thể cắt đứt quan hệ với nàng ấy, lên án kẻ điên này.

24

Sau khi Quý phi mất, sức khỏe của Hoàng đế nhanh chóng suy sụp, thậm chí không dám di chuyển, chỉ có thể ở lại Giang Nam dưỡng bệnh, thái y và thuốc quý như nước chảy gửi đến Giang Nam, nhưng chưa đến nửa năm, Hoàng đế đã băng hà.

Một tháng trước, trong tấu chương của Tổng đốc Giang Nam đã viết thân thể Hoàng đế không được tốt, trong cung sớm chuẩn bị quan tài, hôm nay đã treo đầy cờ trắng.

Mậu Minh đến báo không thấy Thái tử đâu, cung nhân gần như lật tung hoàng cung lên cũng không tìm thấy, ta tìm được Thái tử đang cuộn tròn trong hốc cây của một cây cổ thụ ngàn năm được đem về trồng.

Hắn từng nói đã chơi trốn tìm với Hoàng đế, trốn trong hốc cây này.

"Tĩnh Thù, phụ hoàng không hề băng hà, ông ấy xuất gia rồi, vì nữ nhân điên đó mà xuất gia rồi, ông ấy... không cần ta nữa." Thái tử cố gắng kìm nén tiếng khóc, vẫn để lộ ra, nức nở như một con thú nhỏ mất đi cha mẹ.

Ta im lặng ôm lấy hắn, lúc này bất kỳ lời nói nào cũng trở nên nhạt nhẽo vô lực, ta chỉ có thể ở bên cạnh hắn, dù cho đến tận cùng thế giới.

Trước mắt ta hiện lên hình ảnh Quý phi và Hoàng đế, họ đã từng yêu nhau, hai mươi năm sủng ái độc nhất của Hoàng đế còn mạnh mẽ hơn cả tình cảm hiện tại Thái tử dành cho ta, vậy mà lại đi đến bước này.

Vậy ta với Thái tử thì sao? Chúng ta sẽ có kết cục như thế nào?

Gió thu nổi lên, đêm hơi lạnh, ta khoác áo choàng lên người Thái tử, hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y ta: "Về thôi, còn nhiều chính vụ phải xử lý, còn có tang lễ của phụ hoàng..."

Thấy Thái tử đi ra, Mậu Minh dẫn theo cung nữ thái giám vội vàng theo sau, khom lưng cúi đầu, đi đường cũng không dám phát ra tiếng động, sợ chọc giận chủ tử mà mang họa sát thân.

Dưới ánh nến, ta thấy đôi mắt sưng đỏ của Thái tử, nhận ra ánh mắt của ta, hắn muốn mỉm cười nhưng thế nào cũng không thể, rên lên một tiếng, thân thể không kiểm soát được mà loạng choạng.

Mậu Minh nhanh mắt nhanh tay vội tiến lên đỡ, cung nữ thái giám ùa ra quỳ đầy đất.

"Các ngươi làm gì vậy?"

"Xin điện hạ tha mạng." Cung nhân vừa khóc vừa khấu đầu cầu xin.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

"Đứng lên! Các ngươi cho rằng ta bạo ngược vô đạo, vì chuyện nhỏ nhặt mà đòi mạng các ngươi sao?"

"Nô tỳ không dám, xin điện hạ tha mạng..."

"Thôi được rồi, các ngươi đều đứng lên đi, điện hạ đứng ở chỗ gió lâu rồi, chi bằng lên kiệu đi." Nghe theo lời ta sai bảo, cung nhân lục tục đứng dậy, cuối cùng cũng không còn khóc lóc cầu xin nữa.
 
Từ Nô Tỳ Đến Mẫu Nghi Thiên Hạ
Chương 53: Chương 53 (Hoàn)



"Kiệu, sao ta lại quên mất kiệu, nàng mới sinh An Ca Nhi không lâu, thân thể vẫn chưa được điều dưỡng tốt." Thái tử như chợt tỉnh ngộ, lẩm bẩm không đầu không cuối: "Nàng ngồi cùng ta đi."

"Được, dù đi đâu, thiếp cũng ở cùng một chỗ với ngài." Lúc này ta chọn cách bỏ qua đức hạnh nhường kiệu từ xưa được người đời ca ngợi, Thái tử mong ta đồng hành, ta sẽ luôn ở bên hắn.

Ta và Thái tử không đến Cần Chính điện mà trở về Đông cung - ngôi nhà được ta tỉ mỉ trang hoàng. Hắn sai nhũ mẫu bế An Ca Nhi đến.

An Ca Nhi đã b.ú no và đang ngủ, lúc này bị đánh thức nên khá bực bội, tiếng khóc vang vọng, khi Thái tử bế, hài tử còn cắn vào mặt hắn.

"An Ca Nhi hôn cha thêm cái nữa nào." Hắn ghé nửa bên mặt còn lại tới gần, và như dự đoán, An Ca Nhi lại để lại một vệt nước miếng trên mặt hắn.

"Điện hạ, tiểu hoàng tôn còn nhỏ, e rằng chưa biết chừng mực, chi bằng..." Nhũ mẫu sợ bị khiển trách nên lo lắng lên tiếng.

"Không sao, cha con với nhau có gì phải giữ ý, các ngươi lui xuống đi." Sau khi gặp An Ca Nhi, Thái tử mới lộ vẻ tươi cười, ta không nỡ phá vỡ không khí.

An Ca Nhi đã hết giận, đứng trên đùi Thái tử nhảy nhót, miệng cười toe toét ngốc nghếch, nước miếng nhỏ xuống áo hắn mà hắn chẳng hề hay biết.

Nó đang nhảy nhót bỗng nhiên dừng lại, môi bĩu ra như sắp khóc.

"An Ca Nhi làm sao vậy? Có phải ta làm đau con không?" Thái tử nới lỏng tay để An Ca Nhi ngồi trên đùi, chẳng mấy chốc trên áo hắn lại in một vệt ướt.

"Đây là... tè rồi, ta đi gọi nhũ mẫu vào thay tã."

"Khoan gọi đã." Thái tử như phát hiện điều gì thú vị, bế An Ca Nhi định đặt lên giường.

"Đừng làm bẩn giường của ta!" Ta vội bế An Ca Nhi chạy nhanh về phía nhuyễn tháp.

"Nước tiểu trẻ con là một vị thuốc, sao có thể làm bẩn được? Hơn nữa chăn đệm vốn thường xuyên giặt, dù bẩn cũng không sao."

"Dù vậy cũng không thể làm bẩn giường của ta." Thấy Thái tử tâm trạng không tệ, ta giả vờ không hài lòng, thực ra là đang làm nũng.

"Được rồi được rồi." Thái tử đón lấy An Ca Nhi: "An Ca Nhi, mẹ không thương con, nhưng không sao, còn có cha thương con."

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

"Nếu chàng thương con thì thay tã cho con đi."

"Có gì khó đâu?" Trong phòng không có tã cho An Ca Nhi, Thái tử bèn xé áo lót, tự tay c** q**n áo An Ca Nhi để thay tã.

Sau đó lại cầm truyện tranh lên kể chuyện cho An Ca Nhi nghe. An Ca Nhi bắt đầu tập nói, ê a bập bẹ theo, vừa nói vừa làm điệu bộ, thỉnh thoảng còn bật ra được vài chữ.

Trên mặt Thái tử luôn nở nụ cười, thỉnh thoảng còn cười thành tiếng, cho đến khi An Ca Nhi ngủ trong lòng hắn, hắn mới cho nhũ mẫu bế xuống.

"Tĩnh Thù, cảm ơn nàng đã sinh cho cô một đứa con tốt như vậy."

"Cảm ơn ta làm gì, An Ca Nhi là con của chúng ta mà."

"Phải, là con của chúng ta. Sau này, sinh thêm vài đứa nữa nhé, ta... không còn người thân nào nữa..."

"Ta và An Ca Nhi đều là người thân của chàng, sau này sẽ còn nhiều người thân nữa. Đợi đến khi chúng ta già, An Ca Nhi và các con lớn lên, sẽ có thêm nhiều cháu chắt, mỗi dịp năm mới chúng còn đến xin lì xì, lúc đó đừng có keo kiệt nhé."

"Ta keo kiệt khi nào chứ." Thái tử kéo ta vào lòng, siết chặt vòng tay ôm ta: "Nếu không có nàng bên cạnh, những ngày này không biết phải làm thế nào mới gượng qua được, may mà... may mà..."

Thái hậu, Hoàng đế lần lượt băng hà, phải để tang ba năm. Thái tử lấy tháng thay năm, để tang ba tháng, sau đó là đăng cơ làm Tân đế.

Hắn dường như đã thoát khỏi nỗi buồn, cũng có thể là chưa, nhưng bề ngoài làm như không có chuyện gì, bận rộn xử lý chính sự.

Ta và An Ca Nhi tạm thời chuyển đến hậu điện của Cần Chính điện để tiện chăm sóc. Điều này không hợp quy củ, nhưng không ai dám chỉ trích.

Tân hoàng vừa mất hai người thân thiết, lại theo cách thảm khốc như vậy, các quan đều sợ tân hoàng nghĩ quẩn xảy ra chuyện, lúc đó chỉ còn cách lập một hài tử mới hơn một tuổi còn đang b.ú sữa.

Thái tử cứ có thời gian là đến hậu điện tìm ta và An Ca Nhi. Tiên đế xuất gia, ta và An Ca Nhi trở thành chỗ dựa tinh thần duy nhất của hắn.

Bộ Lễ hành động rất nhanh, sau khi tang lễ tiên đế kết thúc, cung đình lại treo đèn kết hoa, một mảnh hân hoan, đón chào chủ nhân mới.

Tân đế đăng cơ và lễ sắc phong Hoàng hậu, Thái tử yêu cầu tổ chức cùng ngày, quần thần không dám trái ý.

Ta từ xa thấy Thái tử đứng trên bậc thang ngọc trắng cao nhất nhìn xuống mọi người, rồi từng bước tiến đến gần hắn, cuối cùng lên đến đỉnh cao, tiếp nhận sự triều bái của bách quan.

Mượn tay áo rộng, hắn nắm lấy tay ta, ta cũng đáp lại.

Ta không phải là Quý phi, cũng sẽ không trở thành Quý phi.

Ta có An Ca Nhi, sau này còn có đứa con thứ hai, đứa con thứ ba...

Ta yêu nam nhân này, nhưng ta vẫn là chính ta, có lý tưởng và niềm tin của riêng mình, cũng có vũ đài lớn nhất mà thời đại này có thể cho nữ nhân.

Ta sẽ là một Hoàng hậu xuất sắc, đối với hắn, đối với thiên hạ đều như vậy.

"Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."

"Hoàng hậu nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế."

Ta nhìn về phía nam nhân đang đứng song song bên cạnh, phi long tại thiên, hiệu lệnh thiên hạ, giang sơn như họa, hắn và ta cùng nắm tay thưởng lãm.
 
Back
Top Bottom