Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ngô Thiên Tri Xuân Lai

Ngô Thiên Tri Xuân Lai
Chương 30: Chương 30



Hắn từng bất an, nhưng chưa bao giờ nghĩ nàng sẽ thực sự rời đi mãi mãi.

Chỉ một một bước, Tạ Duẫn Khâm đã đứng trước mặt Vân Kiểu, ánh mắt bắt trọn tia chấn động trong đôi mắt nàng.

Hắn siết chặt bờ vai gầy yếu của nàng, giọng nói lạnh lẽo mà bức bách: "Vân Kiểu, vì sao không từ mà biệt?"

22

Vân Kiểu cụp mắt, trầm mặc không nói.

Bất chợt, nàng nhận ra hai câu hỏi này dường như thật sự thể hiện sự quan tâm của Tạ Duẫn Khâm.

Hắn trước nay chỉ quen ra lệnh, chưa từng biết đến chuyện hỏi han.

Dù Tạ Duẫn Khâm có ung dung đến đâu, những cảm xúc bạo liệt bị kìm nén suốt hai năm qua vẫn khiến hắn lúc nào cũng chỉ muốn bắt nàng trở về.

Nếu nàng còn dám chạy, hắn sẽ bẻ gãy chân nàng, để nàng cả đời này chỉ có thể ở bên hắn.

Ngay lúc này, hắn cũng hận không thể trực tiếp bắt nàng khỏi Tô phủ, ngụy tạo một cái chết cho Đại tiểu thư Tô gia, rồi nhốt nàng lại, để nàng chỉ có thể thuộc về một mình hắn.

Chỉ mình hắn.

Tạ Duẫn Khâm nghiến chặt răng, hít sâu một hơi.

Năm đó biết tin nàng bỏ đi, hắn có hối hận, nhưng cũng không nhiều.

Hắn vẫn luôn cho rằng mối quan hệ giữa bọn họ như con diều nắm trong tay hắn, lúc chùng lúc căng, nhưng dây vẫn nằm trong tay.

Thế nhưng, sau hai lần tái ngộ, hắn lại cảm nhận được sự đứt đoạn.

Thấy nàng im lặng không trả lời, Tạ Duẫn Khâm nhếch môi cười lạnh lẽo.

"Dựa vào quan hệ với Tô gia liền tưởng có thể bay lên cành cao? Ngươi có tư cách gì để làm trắc phi của hoàng tử?"

Hắn muốn nàng nhìn rõ bản thân, dùng những lời cay nghiệt đâm vào lòng nàng, khiến nàng lùi bước.

Khiến nàng hiểu rằng, nàng chỉ có thể đứng bên cạnh hắn, chỉ có hắn mới có thể rủ lòng thương nàng.

Đôi mắt Vân Kiểu thoáng trống rỗng.

"Chỉ cần điện hạ thích, ta vui, hai bên tình nguyện là đủ."

Nàng biết những lời này chỉ là giả dối. Nhưng khi nghĩ đến Thẩm Văn Tranh, trong lòng nàng lại dâng lên một cảm giác kỳ lạ.

Tạ Duẫn Khâm không ngờ Vân Kiểu lại có thể thất thần ngay trước mặt mình, lập tức đưa tay bóp chặt cằm nàng.

Giọng hắn đầy uy lực, nghiến răng nghiến lợi, từng chữ như gằn ra: "Hai bên tình nguyện?"

Cằm Vân Kiểu đau nhói, nhưng nàng không lùi không tránh, nhìn thẳng vào hắn, từng chữ đáp lại: "Phải, giống như ngài và Thế tử phi vậy, tương kính như tân, hai bên tình nguyện."

Pháo hoa rực sáng cả đêm, sự thân mật của hai người trước mặt nàng, dáng vẻ dịu dàng khác thường của Tạ Duẫn Khâm.

Vào thời điểm đó, cảm giác như vạn tiễn xuyên tim, nàng có lẽ cả đời cũng không quên được.

Nhưng dù đau đớn đến đâu, cũng không thể so với nỗi nhục nhã khi quỳ trên nền tuyết trắng hôm ấy, tận tai nghe thấy hai chữ "tự rước nhục".

Tạ Duẫn Khâm đã tự tay lột bỏ tình yêu của nàng, lạnh lùng nhìn nàng đau đớn quỳ rạp xuống đất, giẫm đạp lên mười hai năm tình cảm của nàng.

Hắn xem nàng như một món đồ chơi, như một con thú cưng.

Bây giờ, hắn vẫn coi nàng là một con chó trung thành, chỉ biết vẫy đuôi cầu xin hắn đoái hoài!

Suốt bao năm, yêu hắn là điều điên rồ và liều lĩnh nhất nàng từng làm. Nàng gạt bỏ thân phận, địa vị, chỉ biết chạy theo trái tim mình, để rồi cuối cùng nhận lại một câu: "Hà tất tự rước nhục."

Vân Kiểu đã hiểu, tâm ý tương thông chỉ là vọng tưởng, tri kỷ hiểu lòng chỉ là ảo giác, và cuối cùng, nàng đã nếm đủ nhục nhã cùng tuyệt vọng.

Thế nhưng, Tạ Duẫn Khâm lại cảm nhận được một niềm vui sướng cuồng nhiệt như tro tàn bùng cháy trở lại.

Như thể mọi chuyện vẫn còn cơ hội xoay chuyển.

"Ngươi vẫn để tâm đến ta, nàng đối với ta… vẫn còn tình cảm, đúng không?!"

Những lời này khiến Vân Kiểu cảm thấy nực cười, đồng thời cũng khiến nàng dâng trào một nỗi bất lực đến mức gần như vỡ òa.

"Ngài không hiểu, ngài căn bản không hiểu gì hết!"

Vân Kiểu nghiến răng, ra sức đẩy hắn ra.

Bình rượu trong tay nàng rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh, mùi rượu nồng đượm lan tỏa khắp không gian.

Như thể nó không chỉ rơi xuống nền đất, mà còn đập mạnh vào tim hai người.

Trong khoảnh khắc, cả hai đều im lặng.

Tạ Duẫn Khâm nhìn chằm chằm vào Vân Kiểu.
 
Ngô Thiên Tri Xuân Lai
Chương 31: Chương 31



Là không hiểu nàng, hay là không hiểu thế nào là yêu?

Hắn không biết.

Chỉ là, khi nhìn thấy những vệt nước mắt trên gương mặt nàng, cơn giận dữ hung bạo muốn giết người trong lòng hắn bỗng chốc tan biến, chỉ còn lại một mớ hỗn loạn không sao tháo gỡ.

Như thể có hàng ngàn sợi tơ quấn lấy hắn, kéo căng từng mạch máu, rồi đột ngột thít chặt, tạo nên một nỗi đau sâu thẳm.

Cơn đau này quá mãnh liệt, khiến hắn bất giác buông lỏng tay, thả nàng ra.

Trước mặt người con gái nhỏ bé mà hắn từng không thèm để mắt đến, lần đầu tiên trong đời, Tạ Duẫn Khâm cảm nhận được sự hoang mang vô định.

23

Thì ra, điều Tạ Duẫn Khâm muốn chỉ là để Vân Kiểu trở về bên hắn.

Một Vân Kiểu trọn vẹn, sống động, và cam tâm tình nguyện.

Lần đầu tiên, hắn buông xuống lớp mặt nạ.

Cũng là lần đầu tiên, hắn hạ giọng trước mặt người khác.

"Ta có thể hiểu rồi, Vân Kiểu. Hiện tại, ta nguyện ý đi hiểu."

Nhưng Vân Kiểu bỗng bật cười, lùi lại hai bước, chậm rãi lắc đầu.

"Tạ Duẫn Khâm, ta từng yêu ngài."

"Ngài rõ ràng cũng biết điều đó."

"Nhưng quá muộn rồi."

Vì sao đến tận lúc này, hắn mới nói rằng hắn nguyện ý?

Vì sao đợi đến khi nàng rời đi, hắn mới hối hận?

Vân Kiểu nhìn nam nhân trước mặt, ánh mắt không bi thương cũng chẳng vui mừng.

Thì ra, một người cao ngạo như Tạ Duẫn Khâm, cũng sẽ lộ ra vẻ mặt như vậy.

Nàng cắn chặt răng, nước mắt đã ngừng rơi, nhưng hốc mắt lại đỏ đến mức tựa như có thể nhỏ ra máu.

Hai năm rời đi, nàng đã suy nghĩ thấu suốt mọi thứ, nhưng vẫn không thể chống đỡ nổi cảm xúc lúc này.

Nếu không phải vì Tề Uyển Hề gả vào hầu phủ, nàng sẽ không hiểu thế nào là phu thê, thế nào là một đời một đôi.

Nếu không phải vì nàng rời đi, Tạ Duẫn Khâm cũng sẽ chẳng bao giờ nhận ra cảm xúc của chính mình dành cho nàng.

Từ nhỏ, Tạ Duẫn Khâm đã làm con tin ở kinh thành, để sinh tồn giữa sóng gió hiểm nguy, thứ duy nhất hắn học được chính là mưu toan lòng người, cân nhắc lợi ích.

Còn tình yêu? Hắn vốn chẳng buồn để tâm.

Nhưng yêu là một bản năng.

Giống như việc Tạ Duẫn Khâm không tự chủ mà để tâm đến nàng.

Thế nhưng, thứ bản năng này lại không thể chịu nổi sự bào mòn theo thời gian.

Với Tạ Duẫn Khâm, tranh quyền đoạt lợi, lăn lộn nơi kinh thành, thấu hiểu con đường của quyền quý chính là sự bào mòn.

Hắn không xem trọng tình cảm chân thành của nàng, càng không cần đến tình cảm ấy.

Vì thế, với nàng, yêu Tạ Duẫn Khâm cũng chính là một sự bào mòn.

Tựa như tất cả đều đã được định trước, một thế cục vô phương hóa giải.

Nàng không còn yêu hắn nữa.

Nàng không còn yêu hắn nữa.

Lẽ ra mọi chuyện nên kết thúc tại đây.

Nhưng kẻ đứng trên cao lại lần đầu tiên nếm trải mùi vị của hối hận.

Chỉ bởi người từng trong tầm tay nay đã hoàn toàn rời xa.

Trong suốt bảy trăm ngày đêm đằng đẵng, hắn giằng xé trong cơn phẫn nộ không thể lý giải, trong nỗi tương tư mà chính hắn cũng không nhận ra.

Và đến khi chính Vân Kiểu xé toạc vết thương của hắn, nói với hắn rằng: "Ta không thể nào yêu ngài nữa."

Hắn rốt cuộc mới hiểu thế nào là yêu.

Tạ Duẫn Khâm há miệng, nhưng không thể nói ra được nửa lời.

"Đại tiểu thư, có chuyện gì khó khăn sao?"

Có người gọi Vân Kiểu từ bên ngoài.

Cũng phá vỡ bầu không khí kỳ lạ giữa hai người.

Vân Kiểu nói với Tạ Duẫn Khâm: "Ngài đi đi."

Hai người họ, không thể quay lại như trước nữa.

Tạ Duẫn Khâm thất thểu rời đi, thậm chí không còn tâm trạng chào từ biệt Tô lão gia.

Tô lão gia còn lo sợ, sợ rằng mình đã đắc tội.

Vân Kiểu trấn an: "Thế tử Trấn Viễn hầu vốn bất định thất thường, phụ thân không cần lo lắng."

Tô lão gia thoáng yên tâm hơn đôi chút.

...

Tửu lâu là nơi đông người, lời ra tiếng vào phức tạp, không chỉ là nơi giao thoa của các luồng tin tức mà còn là nơi dễ dàng tạo thế.

Danh vọng của Trấn Nam Vương ngày càng dâng cao, dần dà, dân gian cũng bắt đầu đào lại những lời đồn liên quan đến chuyện của vị Thái tử tiền triều.

"Trấn Nam Vương đương triều vốn là huynh đệ chí tình chí nghĩa với tiền Thái tử, nếu đã như vậy, liệu tiền Thái tử có thực sự là kẻ mưu nghịch?"
 
Ngô Thiên Tri Xuân Lai
Chương 32: Chương 32



"Trước kia cũng có người kêu oan, kết cục ra sao? Kẻ dám lên tiếng vì tiền Thái tử, nhẹ thì lưu đày, nặng thì đầu lìa khỏi cổ."

"Ngươi nói xem, chẳng phải càng ra sức che đậy thì càng đáng ngờ hay sao..."

Những chuyện xưa không ai dám nhắc tới đột nhiên bị cuốn vào dòng dư luận, nhưng Vân Kiểu chỉ làm ngơ, không can thiệp.

Mấy tháng nay, Trấn Nam Vương Thẩm Văn Tranh hành sự kín kẽ, hết lòng làm việc vì dân.

Nhưng dù có khiêm nhường đến đâu, Vân Kiểu vẫn biết rõ, y chính là một thanh lợi kiếm đã ra khỏi vỏ.

Mà kiếm đã tuốt ra, ắt phải đoạt lấy thứ mình muốn, ắt phải nhuốm máu.

Dù là vì tranh đoạt hoàng vị hay vì rửa sạch nỗi oan, nàng chỉ mong hắn có thể giơ cao đánh khẽ.

Chỉ là nàng không ngờ, khi tửu lâu sắp đóng cửa vào buổi tối, lại đón một vị khách quý đã được nhắc đến suốt những ngày qua.

Người vừa tới khoác một bộ trường bào màu đen, ăn mặc giản dị kín đáo, nhưng khí độ vẫn không thể che giấu.

Vân Kiểu đang ngồi trong phòng tính sổ, vừa ngẩng đầu lên đã chạm mắt với y.

Thấy không thể tránh được, nàng chỉ đành cong mắt mỉm cười: "Thật trùng hợp, Trấn Nam Vương điện hạ."

24

Thẩm Văn Tranh chỉ liếc mắt một cái liền biết trong lòng nha đầu này thực ra đang nói: Xui xẻo.

Giống hệt một con tiểu hồ ly, bề ngoài thì ngoan ngoãn nghe lời.

Y thu cây quạt gấp trong tay lại, hơi chắp tay, phong thái như một vị công tử quý tộc lạnh lùng xa cách: "Đường đột quấy rầy, Vân chưởng quầy."

Vân Kiểu cũng đáp lễ, hỏi: "Đêm khuya ghé thăm, không biết điện hạ có chuyện gì?"

Thẩm Văn Tranh thản nhiên nói: "Ý định không thay đổi, vẫn là vì chuyện cầu thân."

Vân Kiểu chưa từng có ý định thành thân, càng cảm thấy vị Trấn Nam Vương này hành sự thật khó lường.

Một hoàng tử muốn cưới một nữ tử thương hộ, nào có chuyện phải đích thân tới tận nơi, còn mất công tìm hiểu ý kiến của nàng?

Dù y có thất sủng đến đâu, thì chỉ cần cầu xin Hoàng thượng ban một đạo thánh chỉ, nàng cũng không thể không tuân.

Lẽ nào y thật sự không phải chỉ vì lợi ích, mà còn có mấy phần hứng thú với nàng?

Hai năm trước, rõ ràng nàng có ơn cứu mạng y, cớ sao giờ lại muốn lấy oán báo ơn?

Vân Kiểu bỗng bật cười: "Bệ hạ không dễ dàng thay đổi ý định, dân nữ cũng vậy."

"Dân nữ không muốn vì chút thiện ý hai năm trước mà bước vào cuộc cờ, trở thành một con tốt, nhưng Tô gia lại sẵn lòng cùng điện hạ kết mối lương duyên."

"Nhà ta có Tam cô nương chưa xuất giá, đã ngưỡng mộ điện hạ từ lâu, hơn nữa lại là con gái ruột thịt của Tôn gia, hôn sự như vậy chẳng phải càng có giá trị hơn sao?"

Thẩm Văn Tranh ngồi xuống đối diện nàng, tự rót cho mình một chén trà.

Nghe nàng nói xong, y mới nhấp một ngụm, chậm rãi đáp: "Vân cô nương tuy chỉ là nghĩa nữ của Tô lão gia, nhưng đã sớm trở thành cánh tay đắc lực của ông ấy, ở Tô gia cũng có trọng lượng không nhỏ. Ta còn nghe nói, Tô lão gia coi cô nương như con ruột, mà lão phu nhân lại càng xem nàng như trân bảo trong tay."

Ánh mắt y dừng lại trên gương mặt thanh lệ của nàng, khóe môi khẽ nhếch: "Đối với ta, chẳng phải càng có lợi hơn sao?"

Lời Vân Kiểu lập tức bị hắn phản bác.

Nàng cong môi cười nhẹ, đầu ngón tay trắng muốt khẽ v**t v* vành chén trà.

"Điện hạ vào kinh chuyến này, xem ra đã chuẩn bị vô cùng đầy đủ, mắt sáng như đuốc."

"Trải qua bao chiến công hiển hách, phong quang hồi kinh, hiện giờ lại được thăng thành Ngũ Châu thân vương, dã tâm của điện hạ, hẳn là không chỉ dừng lại ở đây chứ?"

Hai người chạm mắt nhau, trong đáy mắt đều ẩn giấu từng tầng sóng ngầm.

"Một nữ tử nho nhỏ, thật là to gan." Thẩm Văn Tranh hơi nhướng đuôi mắt, xoay nhẹ cây quạt gấp trong tay, nhẹ nhàng gõ xuống trán nàng.

"Nàng là người thông minh, hẳn phải hiểu đạo lý họa từ miệng mà ra."

Vân Kiểu bị y gõ một cái, nhưng tay vẫn thong thả xoay chén trà, sắc mặt không đổi, chỉ khẽ cúi mi than nhẹ: "Điện hạ đã muốn tìm đồng minh, vậy dân nữ cũng nên biết rõ ngài có gì trong tay. Chỉ cần điện hạ tự mình nói ra..."
 
Ngô Thiên Tri Xuân Lai
Chương 33: Chương 33



Làm gì có hoàng tử nào không ôm tham vọng bước lên đế vị?

Nàng hỏi câu này, chẳng qua là muốn đánh cược xem Thẩm Văn Tranh có vì sợ để lại sơ hở, bị người khác bắt thóp mà dừng lại hay không.

Chỉ cần y chùn bước, có lẽ sẽ bỏ qua ý định cưới nàng.

Nhưng Thẩm Văn Tranh, đương nhiên hiểu rõ dụng ý của nàng.

Y xưa nay thẳng thắn, việc mưu tính đều chắc chắn mà tiến triển tốt đẹp, tất nhiên sẽ dùng sự thừa nhận để khiến nàng an tâm.

"Phải."

Ánh mắt Vân Kiểu khẽ chấn động, bất giác ngẩng đầu, đối diện với ánh nhìn của Thẩm Văn Tranh.

Đôi mắt của y rực cháy, thẳng thắn đến mức không hề có một tia mưu lợi hay lợi dụng.

Sống hơn hai mươi năm, Vân Kiểu đã sớm hình thành thói quen suy nghĩ cố hữu.

Kẻ mưu quyền, tất nhiên lấy lợi ích làm động lực tuyệt đối, ngoài ra, chẳng có gì đáng để phí tâm tư.

Huống hồ, giữa người trên và kẻ dưới, lại càng không thể xuất hiện…

Chân thành.

Vậy mà Thẩm Văn Tranh lại đối với nàng như thế.

Từ ấy rơi xuống lòng Vân Kiểu tựa như ngọc thạch va nhau, vang vọng từng hồi dao động.

Cũng khiến những suy đoán và tính toán của nàng đối với y trước đây, bỗng chốc trở nên u tối.

Thẩm Văn Tranh thẳng thắn quang minh, làm cho cuộc giằng co vừa rồi trở nên vô nghĩa.

Nàng khẽ hít vào một hơi, xoa dịu hơi nóng đang dâng lên trong lồng ngực.

"Hai năm trước, ta vô tình phát hiện thân phận của điện hạ, nhưng ngài lại không giết người diệt khẩu. Hẳn là Tấn Minh từng nói với ngài, ta vốn là người bên cạnh Thế tử Trấn Viễn hầu, cũng coi như nửa người một nhà."

"Trước khi trở thành tiểu thư Tô gia, ta chỉ là một thông phòng nhỏ bé trong Hầu phủ. Ngài và Thế tử tình như thủ túc, vậy mà vẫn chẳng bận tâm đến mối quan hệ này, nhất quyết muốn nạp ta làm trắc phi sao?"

Thẩm Văn Tranh khẽ cười, không có ý định nhắc lại chuyện xưa giữa hai người, chỉ nhàn nhạt đáp: "Ta vốn là kẻ thô lỗ, dĩ nhiên không để tâm những thứ đó. Huống hồ, nếu đã có thể cùng đi đến một đích, cớ gì phải bận lòng về điểm xuất phát?"

25

Vân Kiểu có thể đoán được Thẩm Văn Tranh sẽ nói: "Một nữ tử nhỏ bé, lại vọng tưởng khuấy động mối quan hệ lợi ích giữa những nam nhân."

Nhưng nàng không ngờ hắn lại nói như vậy.

Tựa như nhẹ nhàng tháo gỡ những vướng mắc vừa nhen nhóm trong lòng nàng, lại dịu dàng bao bọc lấy chúng.

Rõ ràng chẳng phải lời tình tứ, thế nhưng lại khiến lồng ngực Vân Kiểu nóng bừng.

Nàng ngẩn người nhìn y, rồi cũng thất thần đáp: "Ý của điện hạ, Vân Kiểu đã hiểu."

Thẩm Văn Tranh nghiêm túc đối diện với nàng, trầm giọng nói: "Chỉ là hôm ấy, có một chuyện ta đã nói sai."

Vân Kiểu chợt nhận ra y đã chuyển sang giọng điệu bình đẳng.

"Không phải trắc phi, mà là chính thê."

"Đời này kiếp này, ta chỉ muốn cưới một nữ nhân."

Sự kiên định trong lời y khiến Vân Kiểu chấn động. Chỉ là lúc ấy, nàng vẫn chưa hiểu hết ý nghĩa của nó.



Vị Trấn Nam Vương này bỗng dưng rảnh rỗi, liền hẹn Vân Kiểu ra ngoài du ngoạn, đến Vân Giác Tự.

Cả hai ăn mặc đơn giản như những công tử tiểu thư thế gia bình thường, ngoại trừ dung mạo xuất chúng, không có điểm nào đáng để người ta nghi ngờ.

Trong lúc Thẩm Văn Tranh đi lấy hương, Vân Kiểu tình cờ gặp lại Tề Uyển Hề đã lâu không gặp.

Hai năm xa cách, Tề Uyển Hề trông đầy đặn hơn, nàng ấy nhẹ nhàng đỡ lấy bụng, có thể thấy đã mang thai.

Khi còn ở bên Tạ Duẩn Khâm, Vân Kiểu từng nghĩ đến tình cảnh này, rồi lại nhớ về đứa con đã mất của mình.

Cơn đau nhói thoáng qua, nhưng nhanh chóng tan biến trong tiếng Phật âm vang vọng nơi chùa chiền.

Quá khứ đã qua, chuyện cũ cũng đã khép lại.

Tề Uyển Hề nhìn thấy nàng, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ: "Vân Kiểu, ngươi đã trở về?!"

Vân Kiểu nhanh chóng bước tới, nhẹ nhàng đỡ lấy nàng ấy.

Năm xưa khi mang thai, nàng từng tìm hiểu rất nhiều, biết thân thể thai phụ cần được chăm sóc cẩn thận.

Giọng nàng hơi nghẹn lại: "Phải, Thế tử phi, ta đã trở về."

Tề Uyển Hề lặng lẽ quan sát nàng, ánh mắt dần phủ sương, dịu dàng nói: "Nhìn ngươi thế này, ta biết ngươi đã sống rất tốt, vậy là ta yên lòng rồi."
 
Ngô Thiên Tri Xuân Lai
Chương 34: Chương 34



Tề Uyển Hề vốn rộng lượng, chưa từng xem nàng như hạ nhân, mà luôn coi như bằng hữu.

Vân Kiểu gật đầu: "Giờ ngươi đã tìm được chốn yên ổn, cũng có bản lĩnh tự lập thân."

Hai người nắm tay nhau, nước mắt lặng lẽ rơi, rồi lại dịu dàng lau đi cho đối phương.

Vân Kiểu hỏi: "Thế tử phi, ngài đã mang thai, sao chỉ dẫn theo mỗi Tiểu Đào lên núi cầu phúc?"

Tề Uyển Hề đáp: "Thế tử gần đây bận rộn, chuyện nhỏ thế này, ta không muốn làm phiền chàng."

Vân Kiểu vén lọn tóc bị gió thổi rối của nàng ấy ra sau tai, lòng thầm nghĩ hai năm trước vì giúp nàng che giấu, Tề Uyển Hề hẳn đã chịu không ít ấm ức.

Nàng lại chợt nghĩ, nếu Tạ Duẩn Khâm bận rộn công vụ, thì làm sao Thẩm Văn Tranh có thể nhàn nhã?

Ấy vậy mà hắn lại mời nàng đi chơi, chỉ vì một tục lệ viếng chùa vào ngày xuân.

Tề Uyển Hề thấy nàng trầm tư, cứ ngỡ nàng vẫn còn nghĩ đến Tạ Duẩn Khâm.

"Vân Kiểu, ngươi đã từng nghĩ đến chuyện quay lại bên cạnh Thế tử gia chưa?"

Vân Kiểu không biết tại sao câu chuyện lại chuyển hướng đến đề tài này, nàng khẽ lắc đầu: "Thế tử phi, ngài tốt như vậy, ta chỉ mong ngài có thể cùng Thế tử một đời một kiếp, duy nhất một đôi."

Ánh mắt nàng hướng xa, nhìn thấy Thẩm Văn Tranh đang cầm hương quay trở lại.

"Nam nhân ấy à, luôn có thể chia trái tim mình thành nhiều phần. Sự nghiệp, gia tộc, thiên hạ... Phần dành cho tình yêu vốn đã rất ít. Ta nghĩ, ngài mới là người có thể cùng Tạ Duẩn Khâm sánh bước, đừng để kẻ khác chen vào giữa."

Tề Uyển Hề nhìn nàng, có chút sững sờ. Hóa ra, lòng dạ của Vân Kiểu đối với mọi người chân thành hơn nàng ấy từng nghĩ.

Nhưng rồi nàng ấy lại nhớ đến những lúc Vân Kiểu đau lòng trong quá khứ, không khỏi nhẹ giọng nói: "Nhưng mà, Thế tử gia... thật sự rất coi trọng ngươi..."

Lúc này, Thẩm Văn Tranh cũng đã trông thấy Vân Kiểu, sải bước đi về phía nàng.

Trước khi đứng dậy, Vân Kiểu khẽ nói: "Uyển Hề, Thế tử gia, đã không còn là điều ta mong muốn từ lâu rồi."

26

"Người ta đợi đã đến rồi, ta đi trước đây." Vân Kiểu nói.

Tề Uyển Hề đưa mắt nhìn theo hướng nàng rời đi, chỉ thấy nàng cùng một người đàn ông sóng vai bước đi.

Suốt mấy tháng mang thai, nàng ấy không vào cung, ở Hầu phủ cũng chỉ quanh quẩn trong phòng dưỡng thai, vì thế hoàn toàn không biết người đàn ông kia chính là Trấn Nam Vương.

Tề Uyển Hề khẽ lẩm bẩm: "Vân Kiểu hẳn đã tìm được người tâm đầu ý hợp rồi nhỉ?"

Hai năm qua, nàng ấy vẫn luôn lo lắng Vân Kiểu đơn độc bên ngoài, e rằng gặp phải chuyện chẳng lành.

Cũng từng nghĩ, quan hệ giữa Vân Kiểu và Tạ Duẩn Khâm đi đến bước này, có lẽ phần nào là do sự xuất hiện của nàng ấy.

Tiểu Đào bên cạnh tiến lên, nhẹ giọng an ủi: "Chắc chắn rồi, Thế tử phi. Hai người họ vừa trò chuyện vừa cười nói, bầu không khí khác hẳn với những người xung quanh."

Nàng cũng hy vọng Thế tử phi có thể buông bỏ quá khứ, đừng tự dày vò bản thân nữa.

Vân Kiểu cùng Thẩm Văn Tranh sánh bước.

Nàng vừa trêu ghẹo vừa nửa thật nửa đùa: "Công tử thật xem trọng ta, bận trăm công nghìn việc mà vẫn dành thời gian cùng ta lên Vân Giác Tự dâng hương cầu phúc."

Thẩm Văn Tranh không có ý khoe khoang, chỉ cười đáp lại bằng giọng điệu bông đùa: "Ngày xuân đẹp như thế này, đương nhiên phải cùng người trong lòng đi cầu Phật tổ ban phước cho nhân duyên."

Vân Kiểu không ngờ một người vốn lạnh nhạt như băng tuyết trên đỉnh núi cao lại có thể nói ra những lời đơn giản mà khiến tim nàng bất giác nóng lên như vậy.

Nàng cố giữ bình tĩnh, nhận lấy hai nén hương từ tay hắn, cất bước vào đại điện, nghiêm cẩn quỳ xuống trước tượng Phật, trên tấm đệm đỏ.

Nguyện vọng hai năm trước, thực ra cũng đã thành toàn.

Hài tử chưa từng ra đời, bản thân nàng cũng đã đủ bình thản. Gặp hay không gặp Tạ Duẩn Khâm, giờ đây đã chẳng còn khác biệt.

Vân Kiểu chắp tay trước ngực, miệng lẩm nhẩm điều ước: "Mong người thân bình an vô sự, tương lai thuận buồm xuôi gió.

Nguyện người bên cạnh đạt được tâm nguyện lớn lao, nỗi oan khuất của tiền Thái tử được rửa sạch, từ đây thiên hạ thái bình."
 
Ngô Thiên Tri Xuân Lai
Chương 35: Chương 35



Sau đó, nàng cúi rạp xuống, trán chạm đất, hai tay đặt ngang tai, thành kính đến tột cùng.

"Vân Kiểu."

Bên cạnh, Thẩm Văn Tranh cũng quỳ trên tấm đệm đỏ, bỗng gọi tên nàng.

"Trước đây, ta luôn tin rằng mọi chuyện do con người quyết định, chưa từng cầu khấn thần Phật."

Lòng Vân Kiểu khẽ rung động, nàng hiểu ý tứ trong lời hắn.

Nàng là người duy nhất.

Đôi mắt Vân Kiểu chợt nóng lên. Một lúc lâu sau, nàng khẽ gật đầu: "Điện hạ cũng là người đầu tiên cùng ta dâng hương bái Phật."

Hai người cùng nhau hướng về tượng Phật, cúi lạy ba lần, thành tâm cầu nguyện điều ước sau cùng.

Lão phu nhân Tô gia năm nay đã gần sáu mươi tuổi, sức khỏe mỗi ngày một sa sút.

Từ xuân sang thu, bệnh tật không ngừng.

Hai năm trước vẫn còn là một lão thái thái cười mắng oang oang, giờ đây lại chỉ có thể nằm trên giường uống thuốc qua ngày. Vân Kiểu nhìn mà trong lòng xót xa.

Nàng cũng vì thế mà ngày đêm ủ ê, tâm sự nặng nề.

Cuối thu, Tạ Duẩn Khâm đích thân đưa tới thiệp mời tiệc đầy tháng của Tiểu Quận chúa.

Vì quá lo lắng chuyện của lão phu nhân, Vân Kiểu thậm chí còn chẳng hay biết khi nào Tề Uyển Hề đã hạ sinh.

Khi Vân Kiểu nhận lấy thiệp mời từ tay Tạ Duẩn Khâm, trong lòng nàng ngổn ngang trăm mối.

Lầu bên này vừa dựng, lầu bên kia đã đổ, người đến người đi, vốn là lẽ thường tình.

Nhưng khi chuyện xảy ra ngay bên cạnh mình, nàng vẫn thấy khó lòng chấp nhận.

"Vân Kiểu..."

Trước mặt nàng, Tạ Duẩn Khâm khẽ gọi, trong mắt ẩn chứa nỗi đau khó nói.

Giờ đây, để gặp lại nàng, hắn phải tìm cớ, phải tạo cơ hội.

Hóa ra, sau lần trùng phùng này, sự dằn vặt trong lòng hắn cũng chẳng dễ chịu hơn hai năm trời không biết tin nàng là bao.

Chỉ là lúc này, Vân Kiểu thực sự chẳng còn tâm tư để đối diện với hắn. Nàng khẽ hành lễ, nhàn nhạt nói: "Làm phiền Thế tử đích thân đi một chuyến, đa tạ."

Cánh cổng phủ Tô khép lại trước mắt Tạ Duẩn Khâm.

Chỉ những ai từng chân thành nắm giữ, mới có cơ hội để từ bỏ.

Hắn là người buông tay trước. Nhưng vì sao, sau khi buông tay rồi, nỗi đau đớn lại dày vò hắn như thế?

Trái tim đã đánh mất, có lẽ vĩnh viễn không thể tìm lại được nữa.

27

Vân Kiểu cùng Tô Cận Nguyên đến phủ Trấn Viễn Hầu.

Cả hai đều lo lắng cho tổ mẫu, nên dù cười nói nhưng vẫn mang theo chút miễn cưỡng.

Mọi thứ trong Hầu phủ vẫn chẳng thay đổi.

Bước chân trở lại nơi đã gắn bó suốt mười hai năm, lòng Vân Kiểu chợt dậy sóng.

Hóa ra, những yêu hận từng đeo mang, không dễ dàng mà hóa thành gió thoảng mây bay như nàng từng nghĩ.

Vân Kiểu cùng Tô Cận Nguyên sóng bước đi tới phòng Tề Uyển Hề.

Tề Uyển Hề vừa hạ sinh một tiểu Quận chúa, sau cơn đau đẻ, nàng ấy mặc y phục dày cộp, dịu dàng đung đưa chiếc nôi.

Ngày thường nàng vốn đã ôn hòa, nay lại mang thêm nét dịu dàng của một người mẹ.

Trước sinh mệnh non nớt vừa chào đời, Vân Kiểu và Tô Cận Nguyên hiếm khi nở nụ cười nhẹ nhõm.

Tô Cận Nguyên vốn dễ thân thiết với người hiền lành, liền tự nhiên bước đến bên Tề Uyển Hề, tò mò hỏi: "Thế tử phi, tiểu Quận chúa đặt tên là gì rồi? Ngài đã nghĩ ra chưa?"

"Vẫn chưa."

Nói rồi, Tề Uyển Hề bất giác ngước nhìn Vân Kiểu.

"Vân Kiểu, ngươi có gợi ý nào không?"

Vân Kiểu nhất thời chưa đáp, chỉ bước tới bên chiếc nôi.

Nàng định khẽ chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của hài tử, nhưng không ngờ lại bị bàn tay bé xíu kia nắm chặt lấy ngón tay.

Mềm mại tựa nước, hư ảo đến không chân thực.

Bất giác, Vân Kiểu như được giải thoát. Khởi đầu của một sinh mệnh, đồng nghĩa với những chuyện cũ đã theo gió bay xa.

Lúc này nàng mới thực sự buông bỏ.

Tề Uyển Hề mỉm cười: "Tiểu nha đầu này vốn chẳng mấy khi để ý ai, vậy mà lại thân thiết với ngươi thế này, thật hiếm có!"

Vân Kiểu cũng khẽ cười, nụ cười chân thành từ tận đáy lòng.

"Tuế Chiêu, thế nào?"

"Trần xuân yểu yểu, lai tuế chiêu chiêu."

Tô Cận Nguyên và Tề Uyển Hề đều tán thưởng đây là một cái tên hay.

Vân Kiểu lấy ra một chiếc vòng ngọc tinh xảo, đeo vào tay Tuế Chiêu.

Tiểu Tuế Chiêu khẽ chu môi, nhưng vẫn không chịu buông tay nàng.


 
Ngô Thiên Tri Xuân Lai
Chương 36: Chương 36



Khi Vân Kiểu và Tô Cận Nguyên từ trong phòng bước ra, liền chạm mặt Thẩm Văn Tranh vừa nghị sự xong với Tạ Duẩn Khâm.

Tiệc mừng đầy tháng của Quận chúa chính là cơ hội để bọn họ gặp nhau.

Hiện tại, kinh thành đã an bài xong xuôi, Tứ hoàng tử bị phế, Thẩm Văn Tranh nghiễm nhiên trở thành người thừa kế ngôi vị Thái tử.

Thế nhưng, thời cuộc vẫn còn biến động. Kinh thành bao trùm bầu không khí căng thẳng, như cơn cuồng phong sắp quét qua bầu trời tĩnh lặng.

Mối quan hệ hợp tác giữa phủ Tô gia và phủ Trấn Nam Vương vô cùng kín đáo, vì thế Vân Kiểu và Thẩm Văn Tranh cũng đã lâu không gặp, phải cẩn trọng giữ khoảng cách.

Hai người lặng lẽ giao nhau ánh mắt.

Tô Cận Nguyên từ lâu đã chấp nhận chuyện tỷ tỷ của mình và người mà nàng ngưỡng mộ có “giao tình đặc biệt,” liền chủ động tránh sang một bên.

Tiểu Đào lúc này cũng đẩy cửa phòng ra, cung kính nói: "Thế tử gia, tiểu Quận chúa đang nhớ ngài đấy ạ."

Bốn phía lúc này đã không còn người ngoài.

Vân Kiểu và Thẩm Văn Tranh khẽ mỉm cười với nhau.

Cả hai sóng vai bước ra ngoài, ngầm hiểu ý định cùng nhau lẻn khỏi yến tiệc mừng đầy tháng buổi tối nay.

Những chiếc lá rụng dưới sân bị giẫm lên phát ra tiếng sột soạt khe khẽ, phá vỡ sự tĩnh lặng của buổi chiều muộn.

Thẩm Văn Tranh đi trước lên tiếng: "Gặp tiểu Quận chúa một lần, dường như lại có chút lĩnh ngộ?"

Vân Kiểu khẽ "ừm" một tiếng, chậm rãi đáp: "Chứng kiến khởi đầu của một sinh mệnh, ta mới hiểu được ý nghĩa của việc nhìn về phía trước."

Mùa thu đã chín, cỏ cây trong rừng đều ngả sang sắc vàng sâu lắng, tạo nên một cảnh sắc đặc biệt.

Lúc này, ánh mặt trời dần khuất sau rặng núi. Vân Kiểu và Thẩm Văn Tranh mỗi người cưỡi một con ngựa, sóng đôi đi vào rừng.

Không biết có phải vì tâm tình vừa thả lỏng hay không, rõ ràng là một khung cảnh hữu tình, nhưng trong lòng Vân Kiểu lại dâng lên một cơn bất an khó tả.

Thế nhưng, ngoài tiếng gió cuốn lá rơi, xung quanh vẫn lặng như tờ.

Bỗng nhiên, một con chim giật mình vỗ cánh bay khỏi cành cây bên cạnh, kèm theo một tiếng kêu sắc nhọn vang vọng trong không trung.

Thẩm Văn Tranh lập tức nghiêm mặt, nhận ra điều bất thường.

Tim Vân Kiểu thắt lại, nàng lập tức đưa mắt quan sát xung quanh.

Ngay khi sắp quay đầu, khóe mắt nàng chợt thoáng thấy một tia sáng lạnh.

Một mũi tên đen tuyền rít gió lao thẳng tới!

28

Vân Kiểu kinh hãi, theo bản năng định lao lên chắn trước người Thẩm Văn Tranh.

Thế nhưng y lại nhanh hơn Vân Kiểu một bước, lập tức xoay người nhảy lên lưng ngựa của nàng, ôm chặt nàng vào lòng.

Bên tai Vân Kiểu vang lên giọng nói trầm thấp của y: "Nàng không cần vì ta mà đỡ tên!"

Nàng không thể nhìn thấy phía sau, chỉ có thể nghe rõ nhịp tim vẫn trầm ổn của hắn, cùng tiếng vút sắc bén của những mũi tên bay ra.

Thẩm Văn Tranh không ngờ, một Vân Kiểu trông có vẻ gầy yếu lại có thể không chút do dự lao lên chắn trước mặt mình giữa tình thế hiểm nguy.

Giờ phút này, hai người họ đơn độc giữa vòng vây, chỉ có thể dựa vào nhau.

Mà nàng, dù đối diện với sống chết, vẫn không lùi một bước.

Một Vân Kiểu như vậy… Y làm sao có thể không yêu nàng?

Bốn phía, thích khách ngày càng áp sát.

Thẩm Văn Tranh ghìm cương, dựa vào kinh nghiệm chinh chiến nhiều năm, nhắm vào điểm yếu nhất của vòng vây để đột phá.

Tuấn mã hí dài, phóng vút ra khỏi vòng vây dày đặc.

Vân Kiểu làm theo chỉ dẫn của Thẩm Văn Tranh, lấy ra một viên tín hiệu từ trong người y, bắn thẳng lên trời.

Thế nhưng, sau lưng truy binh càng lúc càng quyết liệt.

Dọc đường chạy trốn, trời đã tối sẫm, đường núi cũng ngày càng gập ghềnh hiểm trở.

Một mũi tên lạnh băng xé gió bay đến, ghim thẳng vào chân ngựa.

Chiến mã rống lên đau đớn, bứt tốc trong chốc lát, rồi đột nhiên khuỵu xuống.

Hai người ngã khỏi lưng ngựa.

Thẩm Văn Tranh phản ứng cực nhanh, ôm chặt lấy Vân Kiểu, bảo vệ nàng khỏi va đập.

Dốc núi vô cùng hiểm trở, đá vụn lởm chởm.

Trong cơn lăn xuống, Vân Kiểu nghe thấy tiếng rên khẽ đầy kiềm nén của y, cùng âm thanh xương thịt cọ xát với đá sắc.

"Điện hạ!"

Tim nàng thắt chặt, gần như đau đến khó thở.
 
Ngô Thiên Tri Xuân Lai
Chương 37: Chương 37



Thẩm Văn Tranh lại khẽ cười, trấn an nàng: "Yên tâm, ta không sao."

Nhưng mùi máu tanh nồng lan ra trong không khí không thể nào lừa được nàng.

Vân Kiểu vừa sốt ruột vừa xót xa đến rơi nước mắt.

Bất chợt, một tiếng trầm đục vang lên, cả hai rơi xuống nước.

Dòng nước xiết cuộn trào, nhấn chìm gần như cả ý thức của nàng, nhưng bàn tay lại được y nắm chặt, không rời dù chỉ một giây.

Tựa như một trái tim từng run rẩy cuối cùng cũng tìm được điểm tựa vững vàng.

Rõ ràng là rơi xuống nước, nhưng Vân Kiểu lại cảm thấy yên lòng.

Bị dòng nước cuốn đi một đoạn dài, hai người rốt cuộc cũng bơi được vào bờ.

Vân Kiểu nhóm lửa, sau đó vội vã kiểm tra vết thương đã bị ngâm nước của Thẩm Văn Tranh.

Không thể lay chuyển được nàng, y đành cởi bỏ bộ y phục ướt sũng.

Tấm lưng rộng lớn của y ngoài những vết thương mới do đá sắc cắt qua, còn chằng chịt những vết sẹo cũ.

Nước mắt Vân Kiểu nóng hổi, từng giọt rơi xuống tấm lưng ấy.

Thẩm Văn Tranh thở dài, chậm rãi nói: "Kiểu nhi, từ khi còn nhỏ, ta đã từng gặp nàng."

Lời này quả thực đã thành công khiến nàng phân tâm: "Gì cơ?"

Y khẽ cười, giọng trầm ấm: "Đó là lần đầu tiên, cũng là duy nhất, nàng tiến cung."

"Nàng tưởng ta là một hạ nhân bị ức h**p trong cung, còn chỉ cho ta một con đường sáng."

Vân Kiểu hoàn toàn không nhớ gì, có chút sững sờ, bị Thẩm Văn Tranh kéo đến trước mặt.

Dưới ánh trăng hòa cùng ánh lửa, đôi mắt y sáng rực, chậm rãi cất lời.

"Nàng chân thành với ta, ta liền có thể trao cho nàng tất cả."

Vân Kiểu phản ứng có phần chậm chạp: "Tất cả?"

Nàng không dám tin, trong hoàng thất, làm sao có thể có một trái tim chân thành đến thế.

Nhưng nàng lại muốn tin.

Thẩm Văn Tranh nắm chặt tay nàng, lòng bàn tay đã sớm nóng rực.

"Phải, bao gồm cả trái tim duy nhất của một nam nhân dành cho nữ nhân."

Lời này rõ ràng là những lời tình cảm dễ làm người ta xiêu lòng, thế nhưng Vân Kiểu vẫn không thể kìm nén niềm vui.

Dường như đây là lần đầu tiên trong đời, nàng thật sự cảm nhận được cảm giác tâm ý tương thông.

Nửa đêm, Tạ Duẩn Khâm dẫn người tìm đến, vừa hay bắt gặp cảnh hai người tựa vào nhau ngủ say.

Trái tim hắn như bị xé thành từng mảnh vụn.

Lúc này đây, Tạ Duẩn Khâm dường như cuối cùng cũng hiểu được cảm giác của Vân Kiểu khi rời đi ngày ấy.

Nhìn người mình yêu thương bên cạnh kẻ khác, có lẽ hắn thực sự sẽ hối hận cả đời.

Lại một mùa đông nữa.

Kinh thành vẫn lạnh lẽo như xưa.

Tứ hoàng tử vì sắp đặt ám sát Thẩm Văn Tranh mà bị trục xuất khỏi kinh thành hoàn toàn.

Đại cục đã định, chỉ còn chờ mùa xuân lập trữ.

Nhưng Tô phủ lại chìm trong bầu không khí tang thương.

Tô lão thái thái ngày một yếu dần.

Lang trung nói, bà tuổi đã cao, đại hạn sắp đến.

Đêm xuống, Vân Kiểu túc trực bên giường của bà.

Bà dường như đã mất đi nhận thức, nhưng một cử động bất ngờ của bà lại khiến nàng lập tức tỉnh táo.

Đôi mắt Tô lão thái thái sáng trong, không chút vẩn đục hay yếu ớt.

Vân Kiểu đột nhiên nghĩ đến hai chữ "hồi quang phản chiếu".

Nàng giật mình kinh hãi, hoảng loạn đến mức run rẩy đứng dậy, định gọi người đến.

Nhưng lại bị Tô lão thái thái giữ lại.

Bà vẫn hiền từ như trước, chậm rãi nói: "Vân Kiểu, lại đây, tổ mẫu chỉ muốn nói chuyện với một mình con."

29

Vân Kiểu nén nước mắt, lấy một chiếc gối mềm, giúp Tô lão thái thái tựa vào để ngồi dậy.

Tô lão thái thái nhìn nàng, trong mắt lấp lánh lệ: "Thật ra, Kiểu nhi, con nên gọi ta một tiếng ngoại tổ mẫu."

Toàn thân Vân Kiểu chấn động, chỉ có thể ngây ngốc nhìn bà.

"Mẫu thân của con là con gái út của ta, cũng là người ta yêu thương nhất."

"Con và nó thật sự rất giống nhau, mỗi lần ta nhìn con, cứ như nhìn thấy nó vậy."

Vân Kiểu sững sờ, những lời này chẳng khác nào khiến thế giới của nàng đảo lộn.

Rõ ràng nàng là nữ nhi bị bán đi của Vân gia, tại sao lúc này lại đột nhiên có thêm một người mẹ?

Tô lão thái thái khẽ cười: "Trước khi mẫu thân con rời khỏi nhà, đã khắc một miếng ngọc bội có chữ 'Kiểu'. Trên xương quai xanh của con còn có một vết bớt hình trăng khuyết, đúng không?"
 
Ngô Thiên Tri Xuân Lai
Chương 38: Chương 38



Quả thực là vậy.

Chỉ là miếng ngọc bội mà nàng luôn mang theo bên người, từ lâu đã bị đem đi cầm đổi lấy bạc trong lúc khốn khó.

Vật chứng minh thân thế của nàng, rời khỏi thân phận đó rồi, cũng chỉ đổi được năm lạng bạc.

Cổ họng Vân Kiểu nghẹn lại: "Vậy… vậy tại sao con lại xuất hiện ở Vân gia?"

"Khi đó, mẫu thân con đã không thể bảo vệ chính mình, dẫn con trốn chạy khắp nơi, định đến Nam Cảnh, dù gì cũng muốn gặp Từ tướng quân lần cuối. Nhưng chỉ sơ suất một chút, con đã bị lạc mất."

"Trên đường tìm con, nàng ấy bị người của Hoàng thượng phát hiện, bị đưa vào cung, trở thành Thuần phi."

Tô lão thái thái nói với vẻ bình thản, nhưng Vân Kiểu lại phải mất rất lâu mới tiêu hóa được những lời này.

Nhưng dù sao, bà cũng chỉ muốn trút bỏ bí mật đã giấu kín bao năm, phản ứng của Vân Kiểu không còn quan trọng nữa.

"Mẫu thân con cũng giống hệt con lúc này, thích rong ruổi khắp nơi, nào có giống tiểu thư khuê các…" Tô lão thái thái ho khẽ, lại lộ ra một nụ cười hoài niệm. "Chính là khi đi theo đoàn thương buôn của cậu con, nàng đã gặp được Từ Trình tướng quân và hoàng thượng khi đó vẫn còn là hoàng tử."

Lời bà dần trở nên phẫn uất: "Nàng đã gả cho cha con, đã sinh hạ con! Tên súc sinh đó vậy mà vẫn không quên được nàng! Nếu không, sao con lại phải lưu lạc nửa đời, đến tận lúc này ta mới dám nhận con!"

Mỗi lần chớp mắt của Vân Kiểu đều chậm rãi, trong lòng đã hoàn toàn rối loạn.

"Từ Trình tướng quân… chính là phụ thân của con? Là vị tướng quân bị vu oan mưu phản cùng với tiền Thái tử?"

Tô lão thái thái thở dài, đổi giọng: "Đúng vậy."

Vân Kiểu bỗng cảm thấy rét lạnh thấu xương.

Rốt cuộc phải là kẻ vô tình vô nghĩa thế nào, mới có thể ra tay tàn nhẫn với chính huynh đệ và cốt nhục của mình?

Hai bà cháu ngồi trầm mặc đến tận nửa đêm, cuối cùng Tô lão thái thái chìm vào giấc ngủ sâu.

Từ đó, bà không bao giờ mở mắt nữa.



Khắp Tô phủ đều treo đèn lồng trắng.

Dưới ánh sáng ban ngày, chúng vẫn toát lên một thứ ánh sáng lạnh lẽo.

Một màu trắng xóa, âm u mà chói mắt.

Khi vào linh đường bái tế, Vân Kiểu bước không vững, vấp phải bậu cửa và ngã xuống.

Cú ngã này khiến vết thương cũ ở đầu gối nàng tái phát, cơn đau như có gió lạnh xuyên vào tận xương.

Nhưng nàng vẫn kiên trì ở lại thật lâu.

Tiểu tỳ nữ vừa khóc vừa khuyên nhủ: "Đại tiểu thư, người đã ở trong linh đường không ăn không uống gần hai ngày rồi, nghỉ ngơi một chút đi ạ."

Vân Kiểu sững sờ: "Đã lâu như vậy rồi sao…"

Tô Lăng Xuyên và Tô Cận Nguyên cũng quỳ bên cạnh, trong đôi mắt giống nhau của bọn họ đều lấp lánh lệ, giờ phút này đang lo lắng nhìn nàng.

"Vân Kiểu, đi nghỉ ngơi đi, muội đã ba ngày chưa chợp mắt rồi."

"Đại tỷ, tổ mẫu cũng không mong tỷ hủy hoại thân thể mình đâu…"

Vân Kiểu muốn đứng dậy, nhưng đôi chân đã mất đi cảm giác, phải để tiểu tỳ nữ dìu lên.

Vừa bước ra khỏi linh đường, nàng liền chạm mặt Tạ Duẫn Khâm cũng khoác một thân y phục trắng.

Hắn nhìn nàng, trong mắt ngập tràn lo âu.

"Vân Kiểu, nàng ổn không?"

30

Vân Kiểu nhìn hắn, không nói một lời, đôi mắt vốn linh động giờ đây lặng như mặt nước chết.

Tạ Duẫn Khâm nhớ rõ, trước kia nàng chưa từng sợ lạnh, chỉ một chiếc áo ấm vừa vặn cũng đủ để chống rét.

Thế mà bây giờ, dù khoác áo dày cộm, sắc mặt nàng vẫn tái nhợt như tuyết đầu đông.

Trong lòng hắn ngổn ngang trăm mối, không biết là tư vị gì.

Hắn biết, đây là lỗi của hắn.

Tạ Duẫn Khâm tiến lên một bước, nỗi xót xa trong tim như đập mạnh vào lục phủ ngũ tạng.

Hắn đưa tay, muốn ôm lấy nàng.

Nhưng nàng tránh đi.

Ngay cả khi yếu đuối nhất, nàng vẫn không chịu dựa vào hắn.

Nhận thức ấy khiến Tạ Duẫn Khâm đau đớn vô cùng.

Mười hai năm bên nhau, từ lúc hắn còn chập chững đến khi trưởng thành, Vân Kiểu vẫn luôn ở cạnh hắn.

Sát gần đến mức tưởng như hơi thở hòa làm một, máu thịt tương liên.

Vậy mà giờ đây, dù cố gắng thế nào, cũng chẳng thể quay về ngày trước.

Vân Kiểu chẳng có gì để nói với hắn nữa, xoay người rời đi.
 
Ngô Thiên Tri Xuân Lai
Chương 39: Chương 39



Nhưng khi bước xuống bậc thềm, nàng bỗng cảm thấy trời đất xoay vần, loạng choạng ngã xuống.

Lại bị một vòng tay ấm áp, vững vàng đỡ lấy.

Mùi tuyết tùng trên người Thẩm Văn Tranh quen thuộc đến mức khiến nước mắt Vân Kiểu không kìm được nữa mà trào ra như vỡ đê.

Tạ Duẫn Khâm nhìn hai người ôm nhau, trong lòng tràn ngập một nỗi chua xót tuyệt vọng.

Hắn luôn chậm một bước.

Nếu sớm nhận ra mình yêu nàng, sớm trân trọng nàng, có lẽ đã không để nàng rời đi.

Nếu sớm phái người canh giữ trong thành, có lẽ đã không để nàng xuất kinh hai năm trước.

Nhưng thiên hạ vẫn nói, sai một ly đi một dặm.

Hai người từng yêu, nhưng chưa từng kịp yêu nhau.

Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn tín đồ nhỏ từng trung thành với hắn, giờ đây lại hướng về một thần đàn khác.

Vân Kiểu nắm chặt tay Thẩm Văn Tranh, như thể đã khóc cạn nước mắt.

Tâm trạng dần bình ổn lại, giọng nàng khàn khàn: "Điện hạ, giờ đây, có điều gì ta có thể làm được?"

Nàng đã biết rồi.

Trong sân, hai người đàn ông đều lặng thinh.



Đông chí, yến tiệc hoàng cung.

Vân Kiểu cải trang thành vũ nữ, nhập cung dâng vũ.

Hoàng đế ngồi trên ngự tọa, long bào vàng rực rỡ, khuôn mặt tuổi ngoài năm mươi nhưng vẫn uy nghi, không hề lộ vẻ già nua.

Thân hình Vân Kiểu uyển chuyển, điệu múa của nàng khiến cả đại điện lặng đi.

Một khúc kết thúc, nàng vén khăn che mặt.

Nhìn thấy gương mặt gần như giống hệt Hiền phi năm xưa, con ngươi Hoàng đế khẽ rung động.

Nàng quỳ xuống, trán chạm đất: "Xin bệ hạ, thẩm tra lại vụ án của tiền Thái tử!"

Trong phút chốc, cả đại điện đồng loạt quỳ xuống.

"Xin bệ hạ, thẩm tra lại vụ án của tiền Thái tử!"

Dưới sự dẫn đầu của Trấn Nam Vương và Thế tử Trấn Viễn hầu, màn lật lại vụ án cũ của Thái tử chính thức bắt đầu.

Vân Kiểu ngồi trong viện, uống trà nóng, chợt nghe tin Hoàng đế trượt ngã trên bậc thềm của cung Vị Ương.

Cung Vị Ương, chính là nơi mẫu thân nàng từng ở.

Đúng vậy, chiêu này hiệu quả, nhưng vẫn đầy nguy hiểm.

Hoàng đế dù không còn như thuở tráng niên, nhưng vẫn là thiên tử chí cao vô thượng.

Cái nàng đánh cược, chẳng qua là chút áy náy còn sót lại trong lòng ông ta đối với chuyện xưa.

Một chén trà nóng trôi xuống, trong cung liền truyền chỉ triệu kiến Vân Kiểu.

Ngay sau thánh chỉ, Thẩm Văn Tranh phi ngựa chạy đến, toàn thân vương đầy gió sương, trong đáy mắt ẩn hiện sát khí.

"Nếu nửa canh giờ nàng chưa ra, ta sẽ lật đổ cả bầu trời này."

Vân Kiểu đưa tay phủi nhẹ tuyết đọng giữa chân mày y, giọng dịu dàng trấn an: "Yên tâm, ông ta không thể làm gì ta đâu."



Bên trong Dưỡng Tâm Điện, hơi ấm lượn lờ.

Hoàng đế ngồi trên long ỷ, sắc mặt đã lộ rõ bệnh trạng, già nua và tiều tụy.

Kẻ khiến nửa đời trước của nàng phải long đong lận đận, giờ đây đang ở ngay trước mặt.

Nhưng lạ thay, Vân Kiểu lại không hề dấy lên cơn giận dữ mãnh liệt.

Có lẽ bởi so với lần đầu tiên gặp nhau, ông ta đã già yếu đi rất nhiều.

Nàng cúi người hành lễ, giọng điềm tĩnh: "Dân nữ Vân Kiểu, bái kiến bệ hạ."

Dưới lớp tâm cơ đế vương, vẫn ẩn chứa tham vọng vô cùng tận.

Lần đầu tiên đối diện với nó, nàng từng kinh hãi, nhưng vẫn đủ dũng khí giương mũi thương buộc ông ta thừa nhận sai lầm.

Còn hiện tại, nàng có thể đứng trước mặt bậc cửu ngũ chí tôn này mà không hề đổi sắc.

Hoàng đế nâng mắt nhìn nàng, chậm rãi cất giọng: "Vân Kiểu, đó là tên của ngươi sao?"

"Ngươi thật sự rất giống mẫu thân ngươi."

31

Vân Kiểu khẽ cười: "Bệ hạ không phải người đầu tiên nói như vậy."

Hoàng đế cũng bất giác nở nụ cười: "Cách ngươi nói chuyện, cũng rất giống phụ thân ngươi."

Vân Kiểu chưa từng gặp mặt song thân ruột thịt, nàng biết những lời này chẳng qua chỉ là kẻ trước mắt mượn cớ hoài niệm quá khứ.

Giọng Hoàng đế chùng xuống, trầm lạnh: "Trẫm năm xưa cũng từng rong ruổi nửa đời trên chiến trường, cùng phụ thân ngươi xông pha nơi sa trường... Giờ đây, đứa con ngoan của trẫm, Thẩm Văn Tranh, xem như cũng đã giành lại vị trí thuộc về mình."

Vân Kiểu hờ hững phản bác: "Bệ hạ không cảm thấy, chuyện họ làm không phải vì danh lợi, mà là vì nghĩa hay sao?"

"Có lẽ, bệ hạ cũng không hiểu."
 
Back
Top Bottom