Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ngô Thiên Tri Xuân Lai

Ngô Thiên Tri Xuân Lai
Chương 10: Chương 10



Hắn không biểu cảm, chất vấn nàng: “Hôm nay Thế tử phi rơi xuống hồ, có phải do ngươi cố ý?”

Lời nghi ngờ ấy như một lưỡi kiếm sắc bén, đâm thẳng vào tim Vân Kiểu.

Nàng dốc hết chút sức lực cuối cùng, dập đầu xuống đất: “Thế tử phi ngày thường đối xử với nô tỳ rất tốt, nô tỳ sao có thể làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy!”

Nàng có thể cảm nhận ánh mắt Tạ Duẫn Khâm lạnh như băng, còn lạnh hơn cả tuyết phủ trên người nàng.

Bất giác, nàng bỗng rất muốn biết một đáp án.

“Thế tử gia.” Nàng dồn hết sức ngẩng đầu lên, trong mắt ẩn chứa nỗi bi thương cùng tuyệt vọng không thể diễn tả.

“Suốt mười hai năm qua, trong lòng ngài, nô tỳ từng có một vị trí nào đó hay chưa? Chẳng lẽ nô tỳ không đáng để ngài tin tưởng dù chỉ một chút sao?”

Tạ Duẫn Khâm nhìn nàng chằm chằm mấy giây, rồi đột nhiên lướt qua một tia bật cười như thể cảm thấy câu hỏi của nàng quá nực cười.

Hắn thản nhiên nói: “Ngươi hà tất phải hỏi một câu tự rước nhục vào thân như vậy.”

8

Ánh mắt Vân Kiểu hoàn toàn ảm đạm.

Tạ Duẫn Khâm nhìn xuống nàng từ trên cao, giọng điệu khôi phục sự lạnh lùng: “Bản Thế tử không thể chứa chấp một nha đầu vô dụng không biết bảo vệ chủ nhân như ngươi. Hôm nay liền chuyển ra khỏi nội viện, làm một nha hoàn thô sử đi.”

Sau khi trở về từ bãi tuyết, Vân Kiểu không tránh khỏi một trận trọng bệnh.

Trong cơn sốt cao, nàng chìm vào những giấc mộng cũ.

Nàng mơ thấy Tạ Duẫn Khâm của ngày trước.

Năm đầu tiên vào hầu phủ, Vân Kiểu bị ma ma giáo tập phạt quỳ trong phòng củi. Khi đó, tiểu thiếu gia Tạ Duẫn Khâm trèo tường vào, mang theo vài miếng bánh hoa quế, cùng nàng chịu đựng một đêm lạnh lẽo.

Vân Kiểu không biết ngày sinh của mình, vì vậy mỗi năm, vào ngày hai người gặp nhau, Tạ Duẫn Khâm đều tặng nàng một món quà, nói là chúc mừng sinh thần nàng.

Khi nàng bị kẻ khác khinh bạc, dù bản thân ở kinh thành cũng không khá hơn là bao, hắn vẫn vung roi ngựa, đánh đám công tử bột kia quỳ xuống xin lỗi nàng.

Giữa cơn mê man, khóe mắt Vân Kiểu chợt lóe lên chút ướt át, nhanh chóng thấm vào tóc mai, biến mất không dấu vết.

Lần nữa tỉnh lại, nàng phát hiện bản thân đã bị chuyển khỏi phòng riêng của Tạ Duẫn Khâm, bị người ta đưa đến ngoại viện.

Giữa những tiếng pháo vang lên lác đác, Vân Kiểu khó khăn ngồi dậy, bước ra khỏi phòng.

Bên ngoài, mấy nha hoàn đang quét tước. Thấy nàng, bọn họ lập tức tụ lại, giọng điệu tràn đầy chế giễu.

“Chậc, cuối cùng cũng tỉnh rồi hả? Tỉnh rồi thì mau đi làm việc đi! Còn tưởng mình vẫn là người được Thế tử gia sủng ái chắc?”

“Đồ không biết thân biết phận, dám tranh sủng với Thế tử phi, có chết cũng đáng đời!”

“Trước đây dựa vào sự cưng chiều của Thế tử mà làm mưa làm gió, nếu không thì sao bao nhiêu năm qua, Thế tử chỉ giữ lại mỗi mình nàng ta làm thông phòng chứ?”

Sắc mặt Vân Kiểu trắng bệch đến gần như trong suốt, cả người gầy yếu mong manh như thể chỉ cần chạm nhẹ là vỡ.

Đối với những lời ác ý đó, nàng làm như không nghe thấy.

Nhìn quanh một lượt, lúc này nàng mới nhận ra cả phủ đều đã treo đèn lồng đỏ.

Bất chợt, nàng hỏi: “Hôm nay là ngày gì rồi?”

Mấy người kia nhìn nàng với ánh mắt khó hiểu, nhưng vẫn trả lời: “Là ngày hai mươi chín tháng Chạp.”

Thì ra, ngày mai đã là đêm giao thừa.

Trong lòng Vân Kiểu thoáng ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó lại thầm cảm thấy may mắn vì mình vẫn còn sống.

Nàng cứ tưởng mình sẽ không qua nổi trận sốt cao này.

May mà ông trời thương xót, để nàng còn sống rời khỏi hầu phủ, từ đây vĩnh viễn không gặp lại Tạ Duẫn Khâm nữa.

“Đa tạ.”

Nói xong, Vân Kiểu liền quay về phòng riêng.

Người tuy bị chuyển ra ngoại viện, nhưng đồ đạc của nàng vẫn còn trong nội viện.

Vân Kiểu nhanh chóng thu dọn hành lý, khoác bọc đồ lên vai, rời khỏi phòng.

Không ngờ mới đi được mấy bước, liền đụng mặt Tạ Duẫn Khâm.

Người đàn ông trước mặt vẫn sừng sững như cây tùng, dáng vẻ kiên cường không đổi, ánh mắt nhìn nàng cũng chẳng khác gì ngày thường.

Trong lòng Vân Kiểu thoáng hiện lên một tia hoảng loạn, vội vàng lùi sang một bên hành lễ.
 
Ngô Thiên Tri Xuân Lai
Chương 11: Chương 11



Tạ Duẫn Khâm chỉ thờ ơ liếc nàng một cái, nửa bước cũng không dừng lại.

“Thế tử gia đi thong thả.”

Đây là câu cuối cùng Vân Kiểu nói với hắn.

Đợi đến khi bóng dáng hắn hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt, nàng mới chậm rãi đứng thẳng người lên.

Vân Kiểu bước thẳng về phía cổng Hầu phủ.

Người giữ cửa chặn nàng lại, nàng liền đưa khế bán thân ra cho họ kiểm tra, sau đó thuận lợi ra ngoài.

Trời đổ tuyết lớn.

Bóng dáng mảnh mai của Vân Kiểu nhanh chóng biến mất, chỉ để lại một hàng dấu chân.

Chẳng bao lâu sau, tuyết rơi dày đặc che lấp tất cả, không còn dấu vết nào.

Tựa như nàng chưa từng tồn tại.

Tuyết rơi suốt một đêm, giao thừa đã đến, tiếng pháo vang không ngừng.

Tạ Duẫn Khâm cùng Tề Uyển Hề vào cung chúc Tết, đến chạng vạng mới trở về Hầu phủ.

Hai người tách ra đi tắm rửa, sau đó cùng đến chính sảnh đón giao thừa.

Trong phòng tắm, Tạ Duẫn Khâm nâng tay gọi: “Người đâu.”

Nhưng bước vào lại là một nha hoàn lạ mặt.

Hàng mày hắn thoáng chau lại, rõ ràng hôm qua vẫn còn thấy Vân Kiểu, đã có thể ngồi dậy được rồi, vậy mà vẫn chưa đến hầu hạ hắn?

Tạ Duẫn Khâm có chút bực bội, nhưng nghĩ đến hôm nay là ngày Tết, đành thu lại vẻ mặt, lạnh giọng ra lệnh: “Thôi, lui xuống đi.”

Nửa canh giờ sau, Tạ Duẫn Khâm đến chính sảnh.

Bữa cơm tất niên đã được dọn lên, Tề Uyển Hề cũng đã ngồi sẵn ở đó chờ hắn.

Hắn quét mắt xung quanh, vẫn không thấy Vân Kiểu, lần này, hắn không còn nhịn được nữa.

Vừa ngồi xuống, hắn liền lạnh lùng ra lệnh: “Gọi Vân Kiểu lên hầu hạ.”

“Ai ya!”

Lời vừa dứt, Tề Uyển Hề bên cạnh bỗng kinh ngạc kêu lên.

Nàng ấy nhìn hắn, trên mặt lộ vẻ khó xử, tựa hồ có chút ngại ngùng.

“Chuyện này… Thế tử, hôm qua Vân Kiểu cùng một nam nhân đến chuộc lại khế bán thân của nàng ấy. Thiếp thấy hai người họ tình cảm chân thành, liền cho phép nàng ấy xuất phủ lấy chồng rồi!”

9

Tạ Duẫn Khâm đột ngột siết chặt chiếc chén sứ trong tay, bóp nát nó.

Khuôn mặt ôn hòa mà hắn vẫn giữ trước mặt Tề Uyển Hề bỗng chốc rạn nứt.

Mảnh sứ c*m v** tay, máu chảy xuống.

Tề Uyển Hề còn chưa kịp suy nghĩ gì, đã hoảng hốt thốt lên: “Thế tử! Chàng sao vậy?”

Nàng ấy vội gọi người mang đồ đến, tự mình giúp hắn xử lý vết thương.

Tạ Duẫn Khâm rũ mắt, sắc mặt không rõ cảm xúc, nhưng ánh nhìn lại rơi xuống đỉnh đầu của Tề Uyển Hề.

Ba tháng nay, sự ngoan ngoãn dịu dàng của vị Thế tử phi này chẳng lẽ chỉ là giả tạo?

Mười mấy năm sống ở kinh thành, Tạ Duẫn Khâm đã thấy đủ những kẻ tâm cơ tính toán, đấu đá lẫn nhau.

Vậy mà Vân Kiểu ở bên hắn bao năm, tâm tư vẫn đơn thuần đến mức đáng cười. Trước kia nàng và Tề Uyển Hề thân thiết là thế, kết quả lại bị chính người này bán đi.

Tạ Duẫn Khâm khẽ cười nhạt trong lòng, dù là cố ý hay không, đây cũng là nhân quả của Vân Kiểu. Vì nàng mà hắn và chính thất phát sinh hiềm khích, rốt cuộc có đáng hay không?

Sau khi xử lý vết thương cho Tạ Duẫn Khâm, Tề Uyển Hề ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm phải đôi mắt u ám của hắn.

Nàng ấy khẽ run, nước mắt lập tức dâng tràn, giọng nói mềm mại mang theo chút e dè: “Tháng này Vân Kiểu thực sự không biết điều, luôn khiến Thế tử tức giận, thiếp mới đồng ý gả nàng ấy cho một thương nhân giàu có ở Tô Châu…”

“Thế tử, ngài trách thiếp tự ý quyết định sao?”

Tạ Duẫn Khâm thu hết biểu cảm của nàng ấy vào mắt, thật giả thế nào, hắn nhất thời không thể xác định.

Chỉ sau một thoáng trầm mặc, hắn bỗng mỉm cười, dáng vẻ hòa nhã, nhưng đáy mắt lại chẳng hề có ý cười.

“Không sao, nàng đã là chủ mẫu của Hầu phủ, chuyện đi hay ở của một nha hoàn, nàng làm chủ là được.”

Chuyện này cứ thế kết thúc.

Bữa cơm tất niên và đêm trừ tịch sau đó, không ai nhắc lại chuyện của Vân Kiểu nữa.

Khi tiếng chuông nửa đêm vang lên, Tạ Duẫn Khâm cùng Tề Uyển Hề chúc mừng năm mới xong, liền thẳng bước quay về viện của mình.

Tề Uyển Hề nhìn theo bóng lưng lạnh lùng của hắn, trong lòng dâng lên chút bất an, dường như có thứ gì đó đã lặng lẽ thay đổi.
 
Ngô Thiên Tri Xuân Lai
Chương 12: Chương 12



Tạ Duẫn Khâm chỉ thờ ơ liếc nàng một cái, nửa bước cũng không dừng lại.

“Thế tử gia đi thong thả.”

Đây là câu cuối cùng Vân Kiểu nói với hắn.

Đợi đến khi bóng dáng hắn hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt, nàng mới chậm rãi đứng thẳng người lên.

Vân Kiểu bước thẳng về phía cổng Hầu phủ.

Người giữ cửa chặn nàng lại, nàng liền đưa khế bán thân ra cho họ kiểm tra, sau đó thuận lợi ra ngoài.

Trời đổ tuyết lớn.

Bóng dáng mảnh mai của Vân Kiểu nhanh chóng biến mất, chỉ để lại một hàng dấu chân.

Chẳng bao lâu sau, tuyết rơi dày đặc che lấp tất cả, không còn dấu vết nào.

Tựa như nàng chưa từng tồn tại.

Tuyết rơi suốt một đêm, giao thừa đã đến, tiếng pháo vang không ngừng.

Tạ Duẫn Khâm cùng Tề Uyển Hề vào cung chúc Tết, đến chạng vạng mới trở về Hầu phủ.

Hai người tách ra đi tắm rửa, sau đó cùng đến chính sảnh đón giao thừa.

Trong phòng tắm, Tạ Duẫn Khâm nâng tay gọi: “Người đâu.”

Nhưng bước vào lại là một nha hoàn lạ mặt.

Hàng mày hắn thoáng chau lại, rõ ràng hôm qua vẫn còn thấy Vân Kiểu, đã có thể ngồi dậy được rồi, vậy mà vẫn chưa đến hầu hạ hắn?

Tạ Duẫn Khâm có chút bực bội, nhưng nghĩ đến hôm nay là ngày Tết, đành thu lại vẻ mặt, lạnh giọng ra lệnh: “Thôi, lui xuống đi.”

Nửa canh giờ sau, Tạ Duẫn Khâm đến chính sảnh.

Bữa cơm tất niên đã được dọn lên, Tề Uyển Hề cũng đã ngồi sẵn ở đó chờ hắn.

Hắn quét mắt xung quanh, vẫn không thấy Vân Kiểu, lần này, hắn không còn nhịn được nữa.

Vừa ngồi xuống, hắn liền lạnh lùng ra lệnh: “Gọi Vân Kiểu lên hầu hạ.”

“Ai ya!”

Lời vừa dứt, Tề Uyển Hề bên cạnh bỗng kinh ngạc kêu lên.

Nàng ấy nhìn hắn, trên mặt lộ vẻ khó xử, tựa hồ có chút ngại ngùng.

“Chuyện này… Thế tử, hôm qua Vân Kiểu cùng một nam nhân đến chuộc lại khế bán thân của nàng ấy. Thiếp thấy hai người họ tình cảm chân thành, liền cho phép nàng ấy xuất phủ lấy chồng rồi!”

9

Tạ Duẫn Khâm đột ngột siết chặt chiếc chén sứ trong tay, bóp nát nó.

Khuôn mặt ôn hòa mà hắn vẫn giữ trước mặt Tề Uyển Hề bỗng chốc rạn nứt.

Mảnh sứ c*m v** tay, máu chảy xuống.

Tề Uyển Hề còn chưa kịp suy nghĩ gì, đã hoảng hốt thốt lên: “Thế tử! Chàng sao vậy?”

Nàng ấy vội gọi người mang đồ đến, tự mình giúp hắn xử lý vết thương.

Tạ Duẫn Khâm rũ mắt, sắc mặt không rõ cảm xúc, nhưng ánh nhìn lại rơi xuống đỉnh đầu của Tề Uyển Hề.

Ba tháng nay, sự ngoan ngoãn dịu dàng của vị Thế tử phi này chẳng lẽ chỉ là giả tạo?

Mười mấy năm sống ở kinh thành, Tạ Duẫn Khâm đã thấy đủ những kẻ tâm cơ tính toán, đấu đá lẫn nhau.

Vậy mà Vân Kiểu ở bên hắn bao năm, tâm tư vẫn đơn thuần đến mức đáng cười. Trước kia nàng và Tề Uyển Hề thân thiết là thế, kết quả lại bị chính người này bán đi.

Tạ Duẫn Khâm khẽ cười nhạt trong lòng, dù là cố ý hay không, đây cũng là nhân quả của Vân Kiểu. Vì nàng mà hắn và chính thất phát sinh hiềm khích, rốt cuộc có đáng hay không?

Sau khi xử lý vết thương cho Tạ Duẫn Khâm, Tề Uyển Hề ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm phải đôi mắt u ám của hắn.

Nàng ấy khẽ run, nước mắt lập tức dâng tràn, giọng nói mềm mại mang theo chút e dè: “Tháng này Vân Kiểu thực sự không biết điều, luôn khiến Thế tử tức giận, thiếp mới đồng ý gả nàng ấy cho một thương nhân giàu có ở Tô Châu…”

“Thế tử, ngài trách thiếp tự ý quyết định sao?”

Tạ Duẫn Khâm thu hết biểu cảm của nàng ấy vào mắt, thật giả thế nào, hắn nhất thời không thể xác định.

Chỉ sau một thoáng trầm mặc, hắn bỗng mỉm cười, dáng vẻ hòa nhã, nhưng đáy mắt lại chẳng hề có ý cười.

“Không sao, nàng đã là chủ mẫu của Hầu phủ, chuyện đi hay ở của một nha hoàn, nàng làm chủ là được.”

Chuyện này cứ thế kết thúc.

Bữa cơm tất niên và đêm trừ tịch sau đó, không ai nhắc lại chuyện của Vân Kiểu nữa.

Khi tiếng chuông nửa đêm vang lên, Tạ Duẫn Khâm cùng Tề Uyển Hề chúc mừng năm mới xong, liền thẳng bước quay về viện của mình.

Tề Uyển Hề nhìn theo bóng lưng lạnh lùng của hắn, trong lòng dâng lên chút bất an, dường như có thứ gì đó đã lặng lẽ thay đổi.
 
Ngô Thiên Tri Xuân Lai
Chương 13: Chương 13



Nha hoàn thân cận Tiểu Đào lo lắng nói: “Là Vân Kiểu tự mình muốn đi, Thế tử phi cần gì phải giúp nàng ấy che giấu? Nhìn dáng vẻ của Thế tử gia, chắc chắn không có ý định đưa nàng ấy trở về, nhưng bây giờ người lại nói vậy, chẳng phải vô tình để lại mầm họa sao?”

Tề Uyển Hề cúi mắt, nhẹ giọng đáp: “Ta cũng mong nàng ấy đi thật xa, đừng quay lại.”

Ai mà không muốn phu quân chỉ có duy nhất mỗi mình chứ?

Nàng ấy có thể nhẫn nhịn, cũng sẵn lòng đối xử ôn hòa với người khác.

Nhưng nếu Vân Kiểu đã muốn đi, nàng ấy liền giúp nàng rời đi triệt để.

Sự tự do mà bản thân ao ước lại không thể có được, nàng ấy hy vọng Vân Kiểu sẽ đạt được.

Hơn nữa, Tạ Duẫn Khâm cũng không có vẻ gì là muốn truy cứu.

Chỉ cần thời gian trôi qua, dù hắn có đột nhiên muốn điều tra, thì mọi chứng cứ cũng đã bị chôn vùi từ lâu rồi.



Tạ Duẫn Khâm trằn trọc trên giường, cảm giác trống trải vì thiếu vắng thứ gì đó bên cạnh càng lúc càng mãnh liệt.

Một lúc sau, hắn ép mình nhắm mắt ngủ.

Nhưng ngay cả trong mộng, giấc ngủ của hắn cũng chẳng hề yên ổn.

Có tiếng khóc khe khẽ của một người phụ nữ.

Hắn mơ hồ biết đó là ai, nhưng lại không muốn thừa nhận, trong lòng càng thêm bực bội.

Cảnh tượng trong mơ chuyển đổi.

Hắn không thể kiểm soát bản thân, cứ thế bước đến gần.

Một nữ tử thân hình yếu đuối ngồi trên giường, hai tay bị trói lại, trên người chằng chịt dấu vết ám muội, đan xen với những vết bầm tím đáng sợ.

Hắn không thể tin nổi, hoảng hốt gọi một cái tên.

Nữ tử ngẩng đầu lên, khuôn mặt tái nhợt, đẫm lệ.

Là Vân Kiểu.

“Duẫn Khâm… cứu ta…”

Tạ Duẫn Khâm giật mình tỉnh giấc, ánh sáng ban mai đã len vào phòng.

Chỉ là mộng.

Hắn vô thức thở phào một hơi.

Nhưng ngay sau đó, một suy nghĩ lóe lên… Vân Kiểu chẳng qua chỉ là một thông phòng nho nhỏ, đi rồi thì thôi, có gì đáng để hắn bận tâm chứ?

Lòng bàn tay đau nhói.

Hắn mở ra, mới nhận ra mình đã siết chặt tay đến mức khiến vết thương hôm qua lại nứt toạc.

Chợt, hình ảnh Vân Kiểu cúi người băng bó cho hắn hiện lên trong tâm trí.

Thân hình nhỏ nhắn yếu ớt, giọng nói nhẹ tựa lan hương, dáng vẻ dường như chẳng thể tự lo cho bản thân.

Trong giấc mơ, vết bớt hình trăng lưỡi liềm trên xương quai xanh của nàng — nơi hắn từng hôn qua vô số lần — rõ ràng đến lạ.

Tạ Duẫn Khâm mạnh tay bấm lên ngón tay mình, chỉ hận không thể bắt nàng quay lại, giấu vào lòng thật kỹ.

Hắn bỗng cảm thấy một ngọn lửa tà ác bừng lên trong ngực.

Hắn không rõ đây là cảm giác gì, nhưng hắn biết, nó đủ để sinh ra sự cuồng nộ.

Hắn hiểu rất rõ tâm tư của Vân Kiểu.

Nhưng hắn sinh ra đã không phải kẻ đắm chìm trong ái tình.

Vân Kiểu chỉ là một nô tỳ, được hắn đoái hoài đã là ân huệ trời ban.

Nàng yêu hắn như vậy, làm sao có thể cam tâm rời đi?

Nàng thậm chí có thể vì hắn mà không tiếc mạng sống.

Vân Kiểu tuyệt đối không thể yêu kẻ khác.

Càng không thể tự nguyện rời đi.

Lẽ nào… nàng bị Tề Uyển Hề ép buộc?

Lẽ nào có kẻ đã thông đồng với nàng ấy, bắt cóc Vân Kiểu đi?

10

Mùng Một Tết, Vân Kiểu rời thành, không ngờ lại chạm mặt Tần Chí An.

Người đàn ông ấy đã khỏi hẳn vết thương trên tay, cưỡi ngựa, vừa vặn ghìm cương ngay bên cạnh nàng.

Vân Kiểu lập tức cảnh giác, chỉ hận không thể tránh xa: “Ta đã chuộc thân, Tần tướng quân không cần ôm mộng nạp ta vào phòng nữa. Cáo từ.”

Tần Chí An cười khổ: “Vân cô nương hiểu lầm rồi. Ta dù là kẻ thô lỗ, cũng không đến mức làm chuyện cướp đoạt dân nữ.”

Vân Kiểu chẳng muốn dây dưa, nhấc chân định rời đi.

Nào ngờ hắn lại lên tiếng gọi nàng lần nữa.

“Cuối cùng nàng cũng nghĩ thông suốt, chịu rời xa thế tử Trấn Viễn hầu rồi sao?”

Nói xong, Tần Chí An lại tự lẩm bẩm: “Gã đó chỉ là một tên ăn chơi vô độ, hành vi tùy tiện, nàng ở bên cạnh hắn chắc chắn chẳng dễ chịu gì.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Kiểu căng cứng, không chút biểu cảm: “Thế tử thế nào, đã chẳng còn liên quan đến ta. Cũng không liên quan đến Tần tướng quân.”
 
Ngô Thiên Tri Xuân Lai
Chương 14: Chương 14



Tạ Duẫn Khâm thâm sâu khó dò, nhưng từ khi hắn còn là một thiếu niên sáng rỡ, hắn đã bén rễ trong lòng Vân Kiểu.

Đối với nàng, hắn tựa như một cây đại thụ cắm sâu vào da thịt, hút lấy máu nàng mà lớn lên.

Trải qua một tháng này, nàng mới dần bứt hắn ra khỏi máu thịt của mình.

Nhưng lúc này nhắc lại, vẫn cảm thấy đau đớn nhức nhối, như máu tươi còn chưa khô.

Thấy nàng không muốn nói nhiều, Tần Chí An dứt khoát tháo túi tiền bên hông, ném cho nàng.

“Mấy hôm trước ta l* m*ng, chắc hẳn đã gây không ít phiền phức cho nàng. Xem như bồi tội.”

Vân Kiểu hé môi, không biết nên nói gì.

Chưa đợi nàng lên tiếng, Tần Chí An đã vung roi giục ngựa rời đi, chỉ để lại một câu: “Mau đi đi, trời cao biển rộng, tha hồ mà tung cánh.”

Vân Kiểu ngẩng đầu, bỗng thấy đất trời mênh mang, lòng dâng lên nỗi bâng khuâng khó tả.

Nàng xoay người, nhìn theo bóng lưng của Tần Chí An, xúc cảm dâng trào, cảm giác mình nên nói gì đó.

Đúng lúc ấy, từ cửa thành bỗng vang lên mấy tiếng quát: “Đóng cửa thành! Kiểm tra nghiêm ngặt!”

Tiếng bước chân nặng nề vang lên, cổng thành trước mặt nàng từ từ khép lại.

Ánh mắt Vân Kiểu lướt qua, bất chợt nhìn thấy vài gương mặt quen thuộc, hình như đã gặp trong Hầu phủ.

Tim nàng run lên, lập tức xoay người bước nhanh, leo lên một cỗ xe ngựa.

“Lão bá, đi về phía Nam.”



Trước khi vào cung chúc Tết, Tạ Duẫn Khâm ghé qua kho bạc một chuyến.

Quản gia cung kính dâng sổ sách lên, còn chưa đợi hắn hỏi, đã chủ động báo cáo: “Hôm qua Thế tử phi gửi đến một khoản ghi chép mới, nhập vào trăm lượng bạc trắng.”

Sổ sách làm rất kín kẽ, trăm lượng bạc cũng nằm ngay trong quỹ.

Mọi chứng cứ đều rành rành trước mắt, nhưng Tạ Duẫn Khâm càng nhìn càng thấy không thật.

Vân Kiểu từ đâu có thể gặp một thương nhân giàu có ở Tô Châu?

Thậm chí còn ngang nhiên tư thông ngay dưới mí mắt hắn?

Quản gia thấy hắn trầm ngâm, liền lên tiếng nhắc nhở: “Thế tử gia, đừng để lỡ giờ tốt vào cung bái kiến Hoàng thượng.”

Bên trong Thái Hòa điện.

Văn võ bá quan đồng loạt chúc Tết xong, tiếp theo là yến tiệc.

Lễ nghi long trọng, quy mô khác thường, sau khi hoàn thành các trình tự rườm rà như quỳ bái, dâng trà, kính rượu, cuối cùng Tạ Duẫn Khâm cũng có cơ hội thở một hơi.

Giữa cơn gió lạnh cùng tuyết rơi lất phất ngoài điện, suy nghĩ của hắn khựng lại trong giây lát.

Rõ ràng chưa từng đưa Vân Kiểu tham dự những buổi yến tiệc như thế này, vậy mà giờ đây, hắn lại nhớ đến nàng.

Ánh mắt vừa chuyển, Tạ Duẫn Khâm liền thấy Tần Chí An bước đến sau một nhịp.

Nhớ đến chuyện người này từng có ý đồ không trong sạch với Vân Kiểu, ánh mắt Tạ Duẫn Khâm quét qua, nhàn nhạt nhưng lạnh lẽo.

“Tần tướng quân, đã lâu không gặp. Nha đầu Vân Kiểu trong phủ ta, ngươi có từng gặp qua?”

Không rõ là do trực giác của Tạ Duẫn Khâm quá chuẩn hay do hắn thực sự có tai mắt khắp nơi, vậy mà có thể biết được chuyện Tần Chí An đã gặp Vân Kiểu vào sáng nay, rõ ràng đang dò xét.

Lẽ nào trong đám binh lính phong tỏa cổng thành hôm nay, cũng có người do Hầu phủ sắp đặt?

Nhưng một Thế tử ăn chơi như hắn, có thể có bao nhiêu người đáng tin cậy chứ?

Tần Chí An khẽ giật mình, nhưng sắc mặt vẫn không đổi.

“Chưa từng. Sao thế? Người trong phủ Thế tử mất, lại đến hỏi ta đòi?”

Tạ Duẫn Khâm bỗng bật cười, nheo mắt nhìn hắn: “Tần tướng quân, ngươi nói dối rồi.”

Tần Chí An cứng rắn đối diện với ánh nhìn ấy, gượng gạo cất giọng đầy thản nhiên: “Nói dối làm gì chứ?”

Tên Thế tử ăn chơi trước mặt dường như bị hai câu phản vấn của hắn chọc giận, ánh mắt đột nhiên âm trầm nhìn chằm chằm.

Khí thế này, hoàn toàn không giống một kẻ ph*ng đ*ng nên có.

“Tần tướng quân, ta bất quá chỉ buột miệng hỏi xin Vân Kiểu, liền bị đánh gãy một tay. Nếu thực sự dám mang nàng đi, chẳng phải cái mạng này cũng bị Thế tử gia đoạt luôn rồi sao? Ta còn tiếc mạng, chưa đến mức vì một nữ nhân mà đối đầu với Thế tử gia đâu.”

Khóe môi Tạ Duẫn Khâm cong lên một đường châm chọc, nhưng rất nhanh lại hạ xuống, trở về dáng vẻ tùy tiện biếng nhác như thường ngày.
 
Ngô Thiên Tri Xuân Lai
Chương 15: Chương 15



“Đã vậy, Tần tướng quân về sau cũng nên giữ cái miệng của mình cho tốt.”

Hắn phất tay áo bỏ đi, động tác có chút mạnh bạo, mang theo vài phần sắc bén.

Tần Chí An nhìn theo bóng lưng hắn, lòng chắc mẩm rằng Tạ Duẫn Khâm thực ra chưa biết gì, quả nhiên chỉ đang thử hắn.

Tỉnh táo lại, hắn mới phát hiện sau lưng đã đổ đầy mồ hôi lạnh.

Chợt nhớ lại dáng vẻ của Vân Kiểu khi hắn gặp nàng vào sáng nay.

Sắc mặt tái nhợt, người gầy yếu tiều tụy đến mức khiến người ta xót xa, cả người tựa như một tờ giấy mỏng manh trắng bệch, chỉ cần gió thổi là đổ.

Nhưng ánh mắt lại kiên định, trong đó có một thứ chất liệu vô cùng cứng rắn.

Có thể thấy nàng ở Hầu phủ không hề yên ổn, cũng đã quyết tâm rời đi.

Chi bằng giúp nàng một tay?

Chỉ là, Tần Chí An nhìn theo dáng điệu lười nhác thường ngày của Tạ Duẫn Khâm, bỗng cảm nhận được chút thê lương và cô quạnh.

Hắn khẽ cười, nửa phần hoang mang, nửa phần giễu cợt.

“Không ngờ một kẻ lạnh lùng vô tình như hắn, đối với Vân cô nương vẫn còn chút chân tình.”

11

Mùng Ba Tết, ngày chuột gả con, không thích hợp để chúc Tết, Hầu phủ hiếm khi được yên tĩnh.

Tạ Duẫn Khâm ngồi trong thư phòng, tay cầm bút đặt xuống tuyên chỉ, nhưng chỉ để lại một vệt mực loang.

Thần sắc hắn khó phân, trong mắt vừa u ám, lại tựa như có dòng suối chảy qua rừng, thỉnh thoảng ánh lên tia sáng mờ.

Tấn Chiếu là thị vệ được bổ sung bên cạnh Tạ Duẫn Khâm từ năm năm trước.

Năm năm cũng tính là dài, chứng kiến Thế tử từng bước trưởng thành thành bộ dáng thâm sâu khó lường như bây giờ.

Nhưng dáng vẻ này của Thế tử, hắn ta cũng hiếm khi trông thấy, nó giống như đang ở bờ vực bùng nổ, nhưng lại cố gắng đè nén thật sâu.

Chỉ là, trên mặt Thế tử vẫn bình thường như cũ.

Nhưng Tấn Chiếu biết rõ, những người ở địa vị cao, có nhiều chuyện cần giấu trong lòng, thì càng tỏ ra ôn hòa bên ngoài, nội tâm lại càng cuồng bạo.

Đang suy nghĩ, hắn ta chợt nghe chủ nhân trước mặt lên tiếng.

Khóe môi Tạ Duẫn Khâm hơi nhếch, nhưng trong mắt không chút ấm áp, thậm chí giọng nói còn lạnh lẽo hơn cả tiết trời đông.

“Đi tra thêm đi, rốt cuộc là ai bỏ tiền, người đã đến nơi nào.”

Thế tử tuy không nói thẳng, nhưng Tấn Chiếu cũng hiểu rõ người mà hắn nhắc đến là ai.

Câu này chẳng khác nào dù có đào ba tấc đất cũng phải tìm người về bằng được.

Tấn Chiếu lĩnh mệnh lui xuống.

Mọi thứ trở về tĩnh lặng, Tạ Duẫn Khâm xoay đầu, ánh mắt dừng ngoài cửa sổ.

Tuyết không biết đã ngừng từ lúc nào, ban ngày cũng dần lộ diện, rơi xuống cành cây, mặt đất, tựa như ánh sáng phản chiếu trên bề mặt lấp lánh.

“Thế tử gia.” Có người cúi đầu bước vào: “Nô tỳ dâng trà cho ngài.”

Tạ Duẫn Khâm không động, chỉ đưa mắt liếc qua.

Tiểu nha hoàn bước tới dâng trà, hắn cảm thấy nàng ta quen mắt, lại để ý thấy gương mặt nàng ta sưng đỏ, đôi mắt cụp xuống còn vương nước mắt.

Hình như là người hầu mới mà Vân Kiểu bồi dưỡng trước đây.

Rõ ràng tướng mạo không giống, nhưng lại khiến hắn nhớ tới Vân Kiểu thuở mới vào Hầu phủ, làm không tốt chuyện gì bị phạt, trông đáng thương vô cùng.

Ngón tay Tạ Duẫn Khâm gõ nhẹ xuống mặt bàn, lên tiếng hỏi: “Ngươi tên gì? Mặt làm sao thế?”

Tiểu nha hoàn hoảng sợ quỳ xuống: “Nô tỳ tên Tuyết Tế, đa tạ Thế tử gia quan tâm, chỉ là vết thương nhỏ, không đáng ngại.”

Tuyết Tế, cái tên không tệ.

Tạ Duẫn Khâm nhướng mày, dần mất kiên nhẫn: “Nói.”

Tuyết Tế run rẩy: “Là… là Mai Hương tỷ tỷ đánh nô tỳ. Nhưng tất cả đều do nô tỳ làm việc không tốt, mới bị dạy dỗ.”

Tạ Duẫn Khâm khẽ cười lạnh: “Ngươi cũng thật lương thiện.”

Mai Hương… Hắn nhớ lại, là người mà Tề Uyển Hề đưa vào.

Đêm Giao Thừa, nói rằng Vân Kiểu đã đi rồi, bên cạnh hắn không có ai hầu hạ, liền đưa Mai Hương đến.

Tạ Duẫn Khâm cúi mắt, thần sắc khó đoán, trong lòng cười lạnh: Thế tử phi Tề Uyển Hề này, thủ đoạn hậu viện cũng học được không ít.

Tề gia là văn thần, Hoàng thượng lại ban hôn, càng nghĩ càng thấy có mục đích giám sát.

Thấy Tuyết Tế vẫn còn quỳ, Tạ Duẫn Khâm nói: “Đứng dậy đi.”
 
Ngô Thiên Tri Xuân Lai
Chương 16: Chương 16



Tuyết Tế run rẩy đứng lên, nhưng vẫn cúi đầu, hàng mi cụp xuống, không dám nhìn thẳng.

Tạ Duẫn Khâm không khỏi nghĩ xem trong lòng Vân Kiểu, hắn là một người như thế nào mà lại dạy ra toàn những kẻ run rẩy sợ sệt thế này.

“Ngươi chú ý động tĩnh của Mai Hương, nếu có gì bất thường thì lập tức bẩm báo.”

“Dạ.”

Mùng Bốn Tết, Binh bộ Thượng thư qua đời.

Tạ Duẫn Khâm khoác áo hồ cừu trắng, sau khi tế bái trở về phủ thì có người dâng lên một bản mật tấu.

“Những người được đề cử lần này đều là quan viên mà chúng ta đã âm thầm bồi dưỡng.”

“Biết rồi.”

Năm năm trước, Tạ Duẫn Khâm vẫn còn đang an nhàn làm một Thế tử ph*ng đ*ng ở kinh thành.

Thế nhưng, phụ thân lại đột nhiên gửi thư đến, nói rằng Lục hoàng tử tranh đoạt ngôi vị, phủ Trấn Viễn Hầu sẽ dốc toàn lực ủng hộ.

Khi đó, Lục hoàng tử bị liên lụy bởi vụ án phế Thái tử, bị Thiên tử phong làm Trấn Nam Vương… Bề ngoài thăng chức, nhưng thực chất là giáng chức, bị đày đến biên cương phía Nam chinh chiến, chẳng khác nào lưu đày.

Chiến sự gian nan, nhưng hắn ta lại được lòng dân.

Phủ Trấn Nam Vương và phủ Trấn Viễn Hầu đều ở Nam Cảnh.

Dù nói là chống giặc ngoại xâm, nhưng một vương một hầu dễ dàng liên kết với nhau, vậy mà ở kinh thành, Hoàng đế dường như không hề cảnh giác trước thế lực nơi Nam Cảnh.

Không biết là do hắn giả vờ làm kẻ ăn chơi trác táng quá xuất sắc, khiến Thiên tử mất cảnh giác đến mức dung túng họa hổ nuôi họa.

Hay là… sau khi diệt xong ngoại địch, liền sẽ trở mặt vứt bỏ công thần…

Con đường xưng vương đầy máu tanh, Tạ Duẫn Khâm thà tin vào vế sau.

Thời buổi rối ren, hắn căn dặn: “Làm việc cẩn thận, đừng gây chú ý.”

Người đến báo tin cung kính đáp: “Dạ.”

Thấy thần sắc Thế tử khó dò, dường như còn điều muốn dặn dò, hắn liền hỏi: “Thế tử còn có chuyện gì muốn sai bảo không?”

Tạ Duẫn Khâm nhớ đến đại phu từng chữa bệnh cho Vân Kiểu mà hắn gặp trước đó, có hỏi về tình trạng của nàng.

Trọng thương, lại từng sảy thai, chưa được tĩnh dưỡng tử tế, sau đó còn bị nhiễm phong hàn, bệnh nặng một trận.

Chỉ e sẽ để lại di chứng.

Suốt mấy đêm trằn trọc, trong mộng hắn luôn thấy Vân Kiểu bị giam hãm, nghĩ đến bây giờ, lòng lại rối bời, cảm thấy tính mạng nàng mong manh, vô cùng lo lắng.

Đúng lúc này, Tấn Chiếu bước vào, quỳ xuống bẩm báo: “Có thám tử hồi tin, nói nhìn thấy Vân cô nương một mình rời khỏi cửa thành. Trong tháng Chạp, Hầu phủ không có thương nhân giàu có nào lạ mặt lui tới, nam nhân duy nhất xuất hiện chỉ là đồ tể đến giao thịt.”

Dù chỉ là bạc trắng, nhưng trăm lượng cũng không phải số tiền mà người bình thường có thể dễ dàng lấy ra.

Người này, chuyện này, tám phần là do Tề Uyển Hề bịa đặt.

Nhưng rốt cuộc nàng ấy đã chạy đi đâu?

Không rõ tung tích, chẳng lẽ thực sự là nàng tự muốn rời đi? Nhưng… làm sao có thể chứ?

Hay là Tề Uyển Hề — vị Thế tử phi do Hoàng đế ban hôn này thực chất là một quân cờ ẩn, đã sai người bắt Vân Kiểu đi, để sau này dùng làm đòn uy h**p hắn?

Tấn Chiếu lại nói: “Huynh đệ của chúng ta gần như đã lật tung kinh thành và Tô Châu lên rồi, vẫn không tìm thấy tung tích của Vân cô nương.”

Tạ Duẫn Khâm cảm thấy bất an càng lúc càng mãnh liệt, giọng lạnh lùng ra lệnh: "Tiếp tục tra xét."

Người xung quanh không khỏi toát mồ hôi. Vừa mới dặn dò phải hành sự cẩn trọng, vậy mà bây giờ vì một nữ nhân, Thế tử gần như điều động toàn bộ thế lực trong tay.



Trời đêm trong vắt, nhưng lại có thứ gì đó phá hỏng bầu không khí yên tĩnh, thấp thoáng lướt qua bên ngoài.

Tạ Duẫn Khâm đang ngồi trước bàn, ánh mắt lập tức trầm xuống.

Trên nóc nhà, Tấn Chiếu nhanh chóng bật người lao lên. Ngay khoảnh khắc ấy, mấy tên hắc y tử sĩ đột nhập vào phòng Tạ Duẫn Khâm.

Đèn trong phòng đã tắt, nhưng một trong số bọn chúng có tầm nhìn cực tốt trong đêm tối, lập tức vung kiếm đâm thẳng về phía Tạ Duẫn Khâm…

Vân Kiểu rong ruổi suốt năm ngày, cuối cùng cũng đến thành La Thủy.

Nàng đã dò hỏi khắp nơi trong thành về tin tức của tam tỷ Vân Lăng, nhưng không thu được chút manh mối nào.
 
Ngô Thiên Tri Xuân Lai
Chương 17: Chương 17



Nô tỳ bị bán qua tay, đổi chủ, đổi tên đổi họ vốn là chuyện bình thường. Thậm chí, nếu không gặp được chủ tử tốt, có khi ngay cả mạng sống cũng chẳng giữ nổi.

Lần đầu tiên, Vân Kiểu nhận thức rõ ràng về sự nhỏ bé và yếu ớt của bản thân.

Lại thêm vài ngày nữa, Vân Kiểu đặt chân đến Tô Châu.

Nàng tá túc tạm thời trong một ngôi văn miếu đổ nát ngoài thành. Khi đang ra ngoài nhặt củi, chợt nghe thấy một loạt tiếng bước chân hỗn loạn, tiếng binh khí va chạm và cả tiếng kêu cứu.

Tim Vân Kiểu chợt thắt lại. Ban ngày nàng từng nghe người ta nói về bọn sơn tặc hoành hành gần đây, chẳng lẽ lại để nàng gặp phải?

Nấp vào một góc tối, nàng nhìn thấy một già một trẻ vận y phục gấm vóc sang trọng, trên người mang khí chất quyền quý, nhưng lúc này cả hai đang chật vật tháo chạy, trông vô cùng nhếch nhác.

Tiếng đánh nhau đã tiến lại gần. Vân Kiểu không thể khoanh tay đứng nhìn, bèn lặng lẽ ra hiệu.

Sau một hồi vất vả né tránh, cuối cùng nàng cũng đưa được hai người kia vào một hang động kín đáo.

Ở bên cạnh Tạ Duẫn Khâm mười hai năm, những ngày đầu gian khổ, chuyện sinh tồn nơi hoang dã xảy ra không ít. Vì vậy, những kỹ năng mà nàng học lỏm được nay cũng có dịp phát huy tác dụng.

Nhìn Vân Kiểu thành thạo xử lý việc che giấu dấu vết, lại còn lấy thuốc và nước sạch đưa cho mình, thiếu nữ trẻ tuổi kia mới dần bình tĩnh lại.

Nàng ta hướng về phía Vân Kiểu chắp tay thi lễ: "Ta là Tô Tô Châu, Tô phủ Tam tiểu thư, Tô Cận Nguyên. Vị này là tổ mẫu của ta. Đa tạ nữ hiệp ra tay cứu giúp, sau này tất có hậu tạ."

Vân Kiểu thầm nghĩ, tiểu thư này chắc đọc thoại bản nhiều quá rồi. Bị sơn tặc truy sát mà vẫn còn hứng thú nói lời văn vẻ. Nếu nàng thực sự là nữ hiệp, đã sớm đánh cho bọn chúng ngã lăn ra đất, cần gì phải trốn chui trốn nhủi như thế này?

Tuy nghĩ vậy, nhưng nàng vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, khách khí đáp: "Tô tiểu thư khách sáo rồi, chỉ là tiện tay giúp đỡ mà thôi."

Người ta vẫn nói, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp.

Vân Kiểu đưa nước cho lão phu nhân trước mặt, giọng nói dịu dàng mà ấm áp: "Lão phu nhân, người cũng uống chút đi, nước này sạch đấy."

Tô lão thái thái ngẩng đầu lên, nhìn rõ gương mặt của Vân Kiểu, lập tức nước mắt lưng tròng.



"Thế tử, Tuyết Tế đến bẩm báo, đã tóm gọn Mai Hương cùng kẻ cấu kết với ả."

"Đưa người vào, gọi Thế tử phi đến đây."

Trong thư phòng, Tạ Duẫn Khâm để trần nửa thân trên, cơ bắp rắn chắc, không hề có vẻ yếu ớt của một kẻ ăn chơi trác táng. Tuy nhiên, trên người hắn đang quấn băng vải, máu thấm ra ngoài.

Vài ngày trước, Tạ Duẫn Khâm cố ý để bản thân bị thương, tạo sơ hở để nhử rắn ra khỏi hang.

Quả nhiên, Mai Hương không kiềm chế được mà hành động.

Hơn mười ngày nay, Tề Uyển Hề hiếm khi có cơ hội được gặp riêng Tạ Duẫn Khâm.

Hôm nay, nàng ấy vui mừng đến đây, nhưng vừa đẩy cửa bước vào, liền nghe thấy tiếng da thịt bị xé rách.

Ngay sau đó, nàng ấy nhìn thấy Mai Hương gục xuống đất, kiệt sức.

Mà Tạ Duẫn Khâm thì nửa gương mặt ẩn trong bóng tối, trên mặt dính vệt máu, ánh mắt lạnh lẽo, tựa như một vị sát thần.

Hắn vung kiếm, máu văng xuống ngay dưới chân Tề Uyển Hề.

Tấn Chiếu đứng bên cạnh, thản nhiên cảm thán: "Sinh hoạt hằng ngày của Thế tử gia trước nay đều do Vân Kiểu một tay lo liệu, chưa từng xảy ra sơ suất gì. Không ngờ chỉ đổi một người, lại có thể gây ra họa lớn đến vậy."

Tề Uyển Hề bỗng thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Mai Hương chết vào lúc này, là vì phạm tội? Hay có liên quan đến thích khách trước đó trong phủ?

Nghĩ đến đây, nàng ấy đột nhiên bừng tỉnh. Bấy lâu nay, mình đã bị thứ tình yêu "phu thê hòa thuận, tôn trọng nhau như khách" lừa gạt.

Thế tử gia chưa bao giờ coi nàng ấy là người một nhà.

Chuyện ăn ở hằng ngày của hắn không qua tay nàng ấy, hắn thẳng tay giết thị nữ mà nàng ấy đưa đến, còn dùng điều đó để uy h**p nàng ấy.

Bây giờ, dáng vẻ này của hắn mới chính là bộ mặt thật sự sao?
 
Ngô Thiên Tri Xuân Lai
Chương 18: Chương 18



Chỉ vì Vân Kiểu mà hắn không tiếc để lộ bộ mặt thật trước mặt nàng ấy sao?

Trong lúc suy nghĩ hỗn loạn, Tạ Duẫn Khâm đã nhìn về phía Tề Uyển Hề.

Nam nhân chậm rãi lau máu trên thân kiếm, đôi mắt lại chăm chú nhìn chằm chằm vào Tề Uyển Hề.

"Thế tử phi, nàng còn nhớ dáng vẻ của người đó không? Hắn đến từ đâu? Ngày thành thân định vào khi nào? Vân Kiểu từng là thông phòng của bản Thế tử, đáng ra cũng nên đưa một phần lễ mừng. Bản Thế tử cũng muốn xem thử, rốt cuộc là nam nhân thế nào, có thể không để ý đến quá khứ của nữ nhân mình cưới về."

Tề Uyển Hề cảm giác như bị dã thú săn mồi khóa chặt, sắc mặt trắng bệch, môi run rẩy, không thể thốt ra một lời nào.

Thấy nàng ấy không đáp, Tạ Duẫn Khâm cười nhạt: "Để giúp Vân Kiểu thoát khỏi Hầu phủ, Thế tử phi quả nhiên đã tận tâm tận lực."

Rõ ràng trên mặt hắn là nụ cười ôn hòa, nhưng lại như được thấm lạnh bằng băng, vừa rét buốt vừa tàn nhẫn.

Đôi chân Tề Uyển Hề mềm nhũn, cố gắng lắm mới không khuỵu xuống đất.

Nàng ấy đã tính sót một nước, không ngờ rằng mức độ Tạ Duẫn Khâm coi trọng Vân Kiểu lại hoàn toàn không đơn giản như vẻ ngoài.

Hai tay run rẩy, giữa không khí nồng nặc mùi máu tanh, nàng ấy bụm miệng mũi, giọng nói nghèn nghẹn mà run rẩy.

"Vân Kiểu đã tự chuộc thân vào ngày mùng bốn tháng Chạp... Nàng ấy, nàng ấy muốn tự mình rời đi... Câu chuyện rời đi cùng thương nhân là do nàng ấy nhờ thiếp... bịa giúp..."

13

Lời này vừa dứt, trong đầu Tạ Duẫn Khâm như có một hồi chuông lớn vang dội, khiến hắn ngây người trong chốc lát.

Cái tên Vân Kiểu chỉ cần nghĩ đến thôi cũng khiến lòng hắn dâng lên một cảm giác kỳ lạ.

Khi thì như bị bóp nghẹt đến khó thở, khi lại như có ngàn mũi kim đâm, tim lúc đập gấp gáp, lúc lại rối loạn.

Nghe được tin tức này, rõ ràng là cơn giận và nỗi đau chiếm trọn tâm trí hắn, nhưng trái tim vốn bị đè nén suốt nhiều ngày lại cuối cùng cũng rơi xuống.

Tạ Duẫn Khâm không thể phân biệt được đây rốt cuộc là loại cảm xúc gì, nhưng Vân Kiểu chẳng qua cũng chỉ là một kẻ thấp hèn mà thôi.

Nàng một lòng một dạ yêu hắn, khiến hắn cảm thấy mình chẳng cần phải bận tâm điều gì, chẳng cần phải làm bất cứ điều gì, nàng cũng sẽ mãi mãi đứng đó, ngay phía sau lưng hắn, chỉ cần quay đầu là có thể nhìn thấy.

Tạ Duẫn Khâm siết chặt nắm tay, gân xanh trên cánh tay hằn rõ, đốt ngón tay trắng bệch vì dùng sức quá mạnh.

Hắn nhìn chằm chằm Tề Uyển Hề đã khóc đến ướt đẫm cả mặt, im lặng thật lâu, rồi nghiến răng lặp lại từng chữ một: “Nàng ấy… tự mình muốn đi?”

Nàng làm sao có thể đi? Nàng làm sao dám đi?

“Đúng, đúng vậy…” Tề Uyển Hề bấu chặt lấy bức tường bên cạnh, gắng gượng lắm mới không quỳ sụp xuống: “Thiếp thân và Vân Kiểu dù chỉ quen nhau vỏn vẹn ba tháng, nhưng cũng coi như tri giao. Nàng ấy từng nói, bản thân đã đến lúc phải đi. Một nha hoàn nhỏ bé, cũng không thể nào mãi mãi ở bên Thế tử gia.”

Thật là một người tri giao tốt.

Thật là một chuyện mãi mãi ở bên hay ho.

Tạ Duẫn Khâm khinh thường thứ tình cảm của hai người họ, cũng cười nhạo sự si tình ngu muội của Vân Kiểu, thế nhưng trong lòng lại dâng lên một nỗi mất mát kỳ quái.

Hắn cười chính mình quá mức kiêu ngạo, hoặc quá đa mưu tính toán, để chuyện rời đi đơn giản như vậy bị hắn tự biến thành phức tạp.

Mười mấy ngày đã trôi qua, bây giờ nàng đã không biết chạy đến nơi nào.

Tạ Duẫn Khâm gọi người đến, sai đưa Tề Uyển Hề về viện, sau đó mới ngồi phịch xuống ghế, như thể toàn bộ sức lực đều bị rút cạn.

Mấy ngày qua, hắn bắt được không ít người, tra tấn tàn khốc, nhưng không ai có chút tin tức nào về Vân Kiểu.

Trước đó, Tạ Duẫn Khâm đã có linh cảm mơ hồ rằng sự biến mất của nàng dường như không liên quan đến bất cứ âm mưu nào.

Hắn thả lỏng thần trí trong chốc lát, ánh mắt vô thức rơi xuống vết máu dưới đất.

Sau đó, khóe môi nhếch lên, mang theo một tia giễu cợt.

Vân Kiểu đúng là thông minh, quá hiểu hắn, nắm bắt chuẩn xác tâm tính của hắn, khiến hắn mất công xoay vòng vòng trong ván cờ này.
 
Ngô Thiên Tri Xuân Lai
Chương 19: Chương 19



Hoặc là khiến hắn thờ ơ, hoặc là khiến hắn cảm thấy sự việc có quá nhiều ẩn tình mà nhất quyết truy xét đến cùng.

Tạ Duẫn Khâm cười mà như không, sau đó, từ cổ họng hắn bật ra một tiếng cười khẽ trầm thấp.

Nàng… lại dám lợi dụng sự lo lắng của hắn…

Tấn Chiếu đúng lúc lên tiếng: “Thế tử gia, Thế tử phi thì sao? Có thể giữ lại không?”

Tạ Duẫn Khâm thu lại suy nghĩ.

Tất cả về Tề gia hắn đều đã nắm rõ, gia thế trong sạch, Tề Uyển Hề cũng không có khả năng và lá gan để triệu tập thích khách.

Hắn cười lạnh một tiếng: “Giữ lại đi, vẫn cần nàng ta đóng vai Thế tử phi của ta.”

Tấn Chiếu thầm thở phào một hơi, Thế tử gia chưa đến mức vì Vân Kiểu mà đánh mất lý trí hoàn toàn.

Nhưng ngay giây tiếp theo, hắn ta lại nghe Tạ Duẫn Khâm nói: “Dù có phải đào ba thước đất, cũng phải lôi nàng ấy ra cho bằng được.”

Tấn Chiếu quỳ một gối xuống đất, chắp tay khẩn thiết khuyên can: “Thế tử gia, ngàn vạn lần không thể vì một nữ nhân mà làm hỏng đại sự!”



Xuân đến mang theo cái lạnh, thời tiết ôn hòa, trời trong gió nhẹ.

Trong Tô phủ, tại Mãn Xuân Viện nơi lão phu nhân cư ngụ, cây đào đâm chồi, nụ hoa chúm chím trên cành chờ ngày bung nở.

Trong đình, một nữ tử nằm tựa trên ghế, vấn tóc mây hơi rối, trên người phủ một quyển sách, khuôn mặt che hờ bởi chiếc khăn mỏng để tránh ánh sáng, một cánh tay trắng như ngó sen khẽ đặt bên mép ghế.

Có người rảo bước vội vàng đi tới.

“Đại tiểu thư, quả nhiên người lại trốn ở đây để tận hưởng thanh nhàn rồi…”

Nữ tử lười biếng nâng tay, vén tấm khăn trên mặt, để lộ dung nhan kiều diễm.

Mày liễu thanh thoát, đôi mắt trong trẻo khẽ lay động, môi đỏ hơi cong, lúm đồng tiền duyên dáng, dung mạo so với hoa còn kiều diễm hơn, nhưng lại không mang nét yêu mị.

Bộ y phục hồng đào trên người nàng, mặc lên người người khác có thể là dịu dàng yêu kiều, nhưng trên nàng lại toát lên một vẻ lạnh nhạt xa cách.

Hai tháng trước, trong phủ bỗng có thêm một vị Đại tiểu thư như tiên giáng trần.

Nhìn gần hai tháng, tiểu nha hoàn vẫn chưa quen, không kìm được mà hạ giọng mềm mỏng khi đối diện với sắc đẹp này.

“Đại tiểu thư, lão phu nhân đang tức giận lắm đấy, e là chỉ có người ra dỗ dành thì mới có hiệu quả.”

“Ta biết rồi.” Vân Kiểu khẽ rũ hàng mi dài, rồi hỏi tiếp: “Lịch trình đã định xong chưa?”

Tiểu nha hoàn đáp: “Dạ rồi, ngày mai có thể lên đường.”

Ngày ấy, khi đi ngang ngoại thành Tô Châu, Vân Kiểu đã cứu lão phu nhân và Tô tam tiểu thư.

Lão phu nhân tuy tinh thần minh mẫn, nhưng dường như có chút vấn đề về nhận thức, cứ khăng khăng nhận nàng là ngoại tôn nữ đoản mệnh của mình.

Sau khi đưa hai người họ về phủ, lão phu nhân nhất quyết không để nàng rời đi.

Đúng lúc đó, Tô lão gia hồi phủ, vừa nhìn thấy Vân Kiểu liền thở dài một hơi, nói: “Tướng mạo này, quả thực có vài phần giống.”

Thái độ sâu xa khó đoán của Tô lão gia khiến Vân Kiểu không tiện hỏi thêm.

Ông ấy lại nói: “Từ nay cứ coi Tô phủ là nhà của con.”

Cuối cùng, vì hiếu tâm, Tô lão gia nhận nàng làm nghĩa nữ, giữ nàng lại trong phủ.

“Được.” Vân Kiểu đứng dậy rời đi.

Tiểu nha hoàn ngơ ngẩn nhìn theo bóng lưng nàng. Vòng eo ấy, tựa hồ chỉ cần một bàn tay là có thể nắm trọn, mong manh đến mức như cơn gió cũng có thể cuốn đi.

Không kìm được mà lẩm bẩm: “Một mỹ nhân như vậy, sao cứ nhất quyết phải theo thương đội của Đại thiếu gia xuống phương Nam, chịu gió táp mưa sa mà khổ cực làm gì chứ?”

Vân Kiểu quen thuộc bước vào phòng của Tô lão phu nhân.

Lão phu nhân nhắm mắt ngồi trên tháp, dáng vẻ bình thản.

Nhưng trong phòng, chén trà, bình hoa vỡ vụn đầy đất, rõ ràng vừa nổi một cơn thịnh nộ.

Vân Kiểu không đi tới ngay, mà cúi xuống, đưa tay nhặt những mảnh sứ vỡ.

Tô lão phu nhân sốt ruột nhìn, không khỏi nghiêm giọng quát lên: “Vân nha đầu, còn không mau qua đây!”

Lão phu nhân dù có nóng nảy, nhưng trước mặt Vân Kiểu lại như hổ giấy, chỉ có vẻ ngoài dữ dằn.

Vân Kiểu lách qua, ôm lấy tay bà, gương mặt mang nét nghịch ngợm đáng yêu: “Tổ mẫu thật là thân thể tráng kiện, tinh thần dồi dào, nào giống cháu đâu, mới qua đầu xuân có một tháng, ngày ngày an nhàn mà đã nuôi ra một thân lười biếng.”
 
Back
Top Bottom