Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con

Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 220: Chương 220



Cũng có thể đến chỗ môi giới mua một người, nhưng người mua về thì tính là hạ nhân, Lê Mạn thật sự không thích tìm hạ nhân ở nhà, đối với người có tư tưởng người với người đều bình đẳng như nàng mà nói, mua hạ nhân có chút khó xử, hơn nữa mua về cũng không biết là người như thế nào, dùng cũng không yên tâm, vì liên quan đến bí phương của nàng.

Càng nghĩ đến việc này lại càng đau đầu, Lê Mạn bất giác nhíu mày. Lúc này Tống Đại Sơn tiến vào phòng, nhìn thấy bộ dạng cau mày của Lê Mạn liền vội bước đến xoa trán nàng hỏi : “Sao thế? Không vui à.”

Lê Mạn hồi thần từ trong phiền muộn nói: “Cửa trước đóng rồi à? Mai Tử đâu?”

Tống Đại Sơn gật đầu sau đó đáp: “Mai Tử dọn dẹp đằng trước một chút, ta vào trước làm cơm tối.”

Lê Mạn kéo tay Tống Đại Sơn để hắn ngồi xuống nói: “Hai ngày nữa Mai Tử phải về thôn rồi, trong tiệm chỉ có hai chúng ta, căn bản là không đủ, chàng phải chăm sóc những khách mua hàng, ta phải trang điểm làm đẹp, những việc khác lại không có người làm, việc dọn dẹp vệ sinh, đưa trà rót nước cũng cần phải có người làm, còn có bữa trưa và bữa tối cũng cần người làm nếu không phải chịu đói rồi.”

Tống Đại Sơn hôm nay cũng mệt rồi, nhất thời vẫn chưa nghĩ đến vấn đề này, lúc này nghe Lê Mạn nói cũng thấy tìm một người làm cũng rất quan trọng, không kìm được nói: “Không cần, chúng ta tìm hai tẩu tử nhà Triệu thúc giúp được không? Chúng ta trả cho họ nhiều một chút là được.”

Lê Mạn gật đầu: “Ta cũng đã nghĩ rồi, nhưng không thích hợp, hai tẩu tử Triệu gia còn có lớn nhỏ phải chăm sóc, hoa màu cũng cần phải chăm sóc, trong nhà lại có con nhỏ, người làm của chỗ chúng ta dù mưa hay nắng đều phải đến tiệm, tốt nhất là ở lại luôn. Ta nghĩ những người quen biết đều không thích hợp? Ngoài yêu cầu này ra, còn phải chăm chỉ thật thà, không tham lợi ích nhỏ.”

Nói đến nói đi, Lê Mạn cũng thở dài, điều kiện đơn giản này cũng có thể nói là hà khắc, tìm ở đâu được đây.

Nếu vẫn không được, đành đến chỗ môi giới mua vậy, chẳng qua phải chọn lựa , nghe ngóng kĩ càng.

Ngay lúc Lê Mạn định đi chỗ môi giới tìm người,Tống Đại Sơn đột nhiên đập tay xuống.

“Ta nghĩ ra rồi, ở trong thôn có một người rất thích hợp.”

“Hả? Ai thế?”

“Là nhà ở đầu phía tây của thôn chúng ta, ta gọi nàng là Tần tẩu tử”

Nghe Tống Đại Sơn nói đến người này, Lê Mạn liền hỏi: “Người này phù hợp sao? Phù hợp như thế nào?”

Tống Đại Sơn thở dài, ngữ khí có chút tiếc hận: “Tướng công Tần Đại Tráng của Tần tẩu từ cùng ta chơi từ nhỏ đến lớn, chẳng qua mệnh không tốt mấy năm trước sinh bệnh c.h.ế.t rồi, chỉ còn lại Tần tẩu tử và một đứa nhỏ, vị Tần tẩu tử này cũng mệnh khổ, lúc nhỏ bị bọn buôn người bán vào thôn, trong nhà Đại Tráng lại nghèo, cha nương hắn liền nghĩ muốn mua cho hắn một nương tử nuôi từ bé, chẳng qua vừa mua Tần tẩu tử về không đến một năm, cha Đại Tráng sinh bệnh chết.”

Tống Đại Sơn nói đến đây, hơi cau mày: “Còn lại ba người nương Đại Tráng, Đại Tráng và Tần tẩu tử, cuộc sống càng khổ cực, bất quá Đại Tráng khoẻ mạnh có sức lực, cũng miễn cưỡng sống qua ngày, sau này thẩm cũng mất, chỉ còn lại Đại Tráng và nàng ấy.”

Lê Mạn cảm thấy sự việc vẫn chưa hết, không nhịn được truy hỏi: “Sau đó thì thế nào?”

Quả nhiên vẫn còn tiếp tục.

“Sau khi nàng ấy vừa sinh đứa thứ hai, Đại Tráng lên núi đốn củi, không cẩn thận từ trên núi ngã xuống, còn trẻ mà đã chết,chỉ còn lại Tần tẩu tử và một đứa nhỏ gào khóc đòi ăn”

Nghe đến đây, đã đủ để Lê Mạn tưởng tượng, ở xã hội phong kiến này, một người phụ nữ phải mang theo con có bao nhiêu khó khăn, đa số đều không chịu nổi rất có khả năng đã bỏ chạy, riêng điều này đã rất đáng khâm phục.

Tống Đại Sơn tiếp lời: “Những thân thích của nhà Đại Tráng ở trong thôn nói Tần tẩu tử là sao chổi, khắc c.h.ế.t lục thân, chỉ cần dính líu một chút với nàng ấy thì tuyệt đối không có chuyện tốt, những thân thích khác của nhà Đại Tráng đều bắt nạt họ mẹ góa con côi,lại lấy lại ruông đất của nhà Đại Tráng không cho họ trồng trọt, ta còn nhớ lần đó Tần tẩu tử phản kháng bị đánh đến mất nửa cái mạng, vẫn là những người khác không nhìn nổi mới ngăn lại, nhưng người trong thôn cũng ghét bỏ nàng ấy là sao chổi, không hiểu cho nàng còn ở sau lưng mắng nàng, đừng nói đến có người sẽ giúp nàng.” Hắn không tin cái gì mà sao chổi, chỉ là lúc đó hắn không có năng lực giúp đỡ Tần tẩu tử.

Tim Lê Mạn thắt lại vì vận mệnh bi thảm của người phụ nữ này.

Tống Đại Sơn nói tiếp những chuyện lúc sau: “Những tộc nhân đó còn muốn lấy lại ngôi nhà của hai mẹ con không cho họ ở, cuối cùng là thôn trưởng và tộc trưởng nể mặt đứa bé mới thay họ giữ lại căn nhà, nếu không họ sẽ phải lưu lạc nơi đầu đường xó chợ rồi.”

Lê Mạn không nhịn được nói: “Nhưng họ sống như thế nào? Đến ruộng đất cũng không có”
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 221: Chương 221



Tống Đại Sơn nắm lấy tay Lê Mạn xoa xoa: “Có người khuyên Tần tẩu tử tái giá nhưng nàng kiên trì muốn thủ tiết không muốn tái giá, có một số người trong tộc thậm chí còn định cưỡng ép bán nàng cho một tên goá vợ , sau đó Tần tẩu tử cầm d.a.o doạ g.i.ế.c một người mới kiến họ từ bỏ ý định này, thấy nàng ấy liều mạng cũng không dám trêu chọc vào nàng nữa. Chỉ là không có đất còn có một đứa trẻ đang gào khóc đòi ăn, Tần tẩu tử chỉ đành mang con lên núi đào rau dại, không có rau dại thì đi ăn mày.”

Lê Mạn nói không nên lời, người phụ nữ này thật là quá khổ rồi.

Tống Đại Sơn nói đến vấn đề chính: “Tần tẩu tử rất có năng lực lại có thể chịu khổ, quan trọng hơn là tẩu ấy không ham lợi nhỏ. Ngày trước ta không nhìn được họ mẹ goá con côi nên cho họ chút gì đó để ăn , nàng ấy một mực nhớ kĩ , khi ta nhập ngũ trở về, có lần Tiểu Bảo bị những đứa trẻ khác bắt nạt, nàng ấy còn giúp Tiểu Bảo sau đó mang Tiểu bảo về nhà, lúc đó trên người nàng ấy chỉ có hai cái bánh rau dại vẫn cho Tiểu Bảo một cái.”

Nghe đến đây, Lê Mạn nhìn ra những điểm tốt trên người người phụ nữ khốn nhổ này: kiên cường, kiên trì,lương thiện, biết tri ơn báo đáp lại không không hèn nhát.

Một người phụ nữ như vậy, nhất định rất muốn có thu nhập để nuôi dưỡng con cái, không có gia đình cản trở, có thể ở lại trong tiệm, hơn nữa trước mắt nhân phẩm không tồi, đây ngược lại là một sự lựa chọn rất phù hợp.

Còn có một điểm, cùng là phụ nữ, Lê Mạn muốn giúp người phụ nữ đáng thương này một tay, cho dù sau này phát hiện người này không tốt thì đến lúc đó lại tìm một người khác tốt hơn.

Lê Mạn nói với Tống Đại Sơn: “Đại Sơn, vậy để vị Tần tẩu tử đến đây làm đi, ta cảm thấy nàng rất tích hợp.”

Lê Mạn nghĩ đến đứa trẻ đó lại hỏi: “Con của nàng mấy tuổi rồi.”

Tống Đại Sơn nghĩ nghĩ, một lúc sau mới trả lời: “Có lẽ lớn hơn Tiểu Bảo một chút, tầm 5-6 tuổi.”

Lê Mạn nhìn Tiểu Bảo trong lòng, gật đầu: “Vậy ngược lại rất tốt, nếu Tần tẩu tử đến tiệm làm thì sẽ có trẻ con cùng chơi với Tiểu Bảo nhà chúng ta, Tiểu Bảo cũng sẽ không cô đơn nữa.”

Tống Đại Sơn đồng ý: “Vậy chúng ta rút chút thời gian về thôn tìm Tần tẩu tử chứ?”

Lê Mạn nghĩ đến tình huống hiện tại của tiệm, đột nhiên phát hiện, ngoài buổi tối thì chắc chắn không thể dành chút thời gian rảnh nào, tiệm này vừa mới mở nên không để đóng cửa một ngày được. Nhưng tiệm cũng đang cần gấp người, làm sao mới tốt đây.

Tống Đại Sơn cũng nghĩ đến tiệm đang bận, suy nghĩ liền nói: “Thế này đi ngày mai ta dàng chút thời gian tìm Trường Bang, nhờ hắn truyền tin, nói chúng ta muốn tìm Tần tẩu tử làm việc, bảo nàng đến tiệm của chũng ta một chuyến, nàng sẽ đồng ý.”

Cũng chỉ có cách này thôi, Lê Mạn gật đầu đồng ý.

“À đúng rồi Đại Sơn,ngày mai chàng thuận tiện nói với Trương Bang một tiếng, bảo hắn đến nhà chũng ta mang tiểu tướng quân đến đây để chơi cùng Tiểu Bảo, thuận tiện tìm Trương thúc, ta muốn làm cho Tiểu Bảo một cái xích đu nhỏ và một con ngựa gỗ để bé chơi, nếu không bé một mình không có gì chơi cô đơn và buồn chán rồi.”

Tống Đại Sơn lúc này cũng nghĩ đến Tiểu Bảo chơi một mình nhất định rất cô đơn, đến đây không có đứa trẻ cùng tuổi nào chơi cùng, họ cũng không có thời gian chơi với bé, nhất định phải làm chút đồ chơi cho bé lúc này Tống Đại Sơn đồng ý nói: “Được ta nhớ rồi, ngày mai nhất định sẽ nói với Trường Bang.”

Lúc này, Tiểu Bảo trong lòng Lê Mạn cọ cọ đầu.

Lê Mạn hạ thấp đầu nhìn bé: “Bảo bối sao thế?”

Hai mắt Tiểu Bảo lấp lánh nhìn Lê Mạn, nhoẻn miệng cười dễ thương c.h.ế.t đi được “ Tiểu tướng quân, xích đu, ngựa gỗ.”

Lê Mạn lúc này mới hiểu vì sao bé lại có bộ dạng như vậy, hoá ra là nghe thấy nàng bảo mang tiểu tướng quân đến đây còn có đồ chơi nên vui vẻ.

Lê Mạn vui vẻ hôn lên đỉ.nh đầu Tiểu Bảo: “Bảo bối, mấy hôm nữa sẽ có, đến lúc đó sẽ cho con chơi”

Tiểu Bảo vội vàng gật đầu. Ăn xong bữa tối, Tống Đại Sơn đi đun nước nóng, cả nhà tắm rửa sạch sẽ lên giường đi ngủ sớm.

Đến ngày thứ hai, Tống Đại Sơn mở cửa tiệm, nhân lúc khách vẫn chưa nhiều, bảo Mai Tử trông tiệm một chút, hắn chạy đến chỗ Triệu Trường Bang dừng xe, đặc biệt dặn dò hai việc này.

Triệu Trường Bang sảng khoái đồng ý. Kết quả, mới nói buổi sáng thì buổi chiều một người phụ nữ gầy guộc mặc một bộ quần áo rách rưới đến cửa hàng, trên tay bế một đứa bé gầy trơ xương. Đây chính là Tần tẩu tử và con của nàng.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 222: Chương 222



Ngoài cửa là một nữ nhân gầy guộc trong bộ quần áo tả tơi, trên tay cũng đang đắt một đứa nhỏ cũng gầy guộc trơ xương như vậy.

Cả Lê Mạn và Mai Tử đều không quen biết, vẫn là Tống Đại Sơn nhìn thấy trước tiên và nhận ra, hắn kinh ngạc đi lên phía trước nói với người phụ nữ: "Tẩu tử sao bây giờ tẩu đã tới đây rồi?" Mới vừa buổi sáng nói với Trường Bang, chắc hẳn giữa trưa Trường Bang mới trở về tìm Tần tẩu tử nói chuyện, lúc này cũng chỉ qua mấy canh giờ làm sao lại đến được nhanh như vậy? Hơn nữa cũng không thấy xe lừa nào tới trấn trên vào lúc này.

Tần tẩu tử không nói gì, chỉ mỉm cười một lúc rồi nói: "Giữa trưa Trường Bang huynh đệ có về nhà tìm ta, hắn nói các ngươi có việc muốn tìm ta hỗ trợ, ta nghĩ không thể làm chậm trễ chuyện nhà ngươi được nên lập tức mang theo cả đứa nhỏ đến đây. Đại Sơn huynh đệ, đệ tìm ta có chuyện gì sao? Ta có thể giúp được cái gì đệ cứ việc nói." Tuy rằng nàng ấy không biết mình có thể giúp được cái gì, nhưng nếu như Đại Sơn huynh đệ nói nàng nhất định sẽ tới, nhỡ đâu có thể giúp được gì đó. Nàng ấy vĩnh viễn nhớ rõ lúc nàng ấy cùng đứa nhỏ đang c.h.ế.t đói, là Đại Sơn huynh đệ niệm tình cũ cho nàng ấy cùng đứa nhỏ một con đường sống, ân tình này dù có làm trâu làm ngựa nàng ấy cũng phải trả.

Tống Đại Sơn vội vàng duỗi tay mời nàng ấy cũng đứa nhỏ đi vào: "Tẩu tử, tẩu mau đưa đứa nhỏ vào trong đi, chúng ta từ từ nói chuyện."

Lúc này Lê Mạn cũng đi tới cửa, Tống Đại Sơn nhanh chóng giới thiệu: "Lê Mạn, đây là Tần tẩu tử, tẩu ấy mới từ trong thôn lại đây."

Lê Mạn cũng không nghĩ tới Tần tẩu tử đã từ trong thôn chạy đến đây nhanh như vậy, vốn dĩ cho rằng nàng ấy đến đây nhanh nhất cũng phải sáng sớm ngày mai. Thời gian này không có xe lừa nào tới, hai mẹ con nhà này chẳng lẽ đi bộ từ trong thôn lên trấn trên sao?

Nghĩ đến khả năng này, Lê Mạn liếc mắt nhìn chân hai mẹ con, chỉ nhìn thấy đôi giày rơm để lộ ra ngón chân nứt nẻ, trong lòng chua xót vô cùng.

Lê Mạn áp xuống chua xót trong lòng, vội vàng lên tiếng: "Tẩu tử, tẩu mau vào đi, thật sự ngại quá vốn dĩ muốn tìm tẩu đáng lẽ ra chúng ta phải đi tới thôn tìm ẩu, kết quả lại để tẩu chạy tới đây một chuyến. Thật ra chúng ta bận quá, vẫn không sắp xếp được thời gian, tẩu tử tẩu đừng trách móc."

Tần tẩu tử mất tự nhiên xua xua tay: "Nói gì vậy, nếu các ngươi đã bận như vậy ta đi tới đây một chuyến cũng không có vấn đề gì cả." Nói xong, nàng ấy lại liếc mắt nhìn cửa hàng trang hoàng đẹp đẽ, lại nhìn lại bộ dáng quần áo tả tơi của mình, Tần tẩu tử cảm thấy có hơi chút xấu hổ.

Lê Mạn nhìn ra được vẻ lúng túng của Tần tẩu tử, mỉm cười đi lên ôm cánh tay nàng ấy đi vào bên trong: "Tẩu tử mau vào đi, đi vào chúng ta từ từ nói chuyện."

Tần tẩu tử bị Lê Mạn ôm lấy cánh tay, nàng ấy cũng đành nắm tay đứa nhỏ đi vào.

Lê Mạn mời Tẩu tẩu tử ra sân sau, để nàng ấy cùng đứa nhỏ ngồi xuống, sau đó rót cho nàng ấy cùng đứa nhỏ mỗi người một cốc nước đường đỏ.

Con của Tần tẩu tử tên là Hổ Tử, nó gầy đến mức giống như chỉ còn một lớp da, vóc dáng cao ngang với Tiểu Bảo nhưng chẳng nhìn giống một đứa nhỏ năm sáu tuổi một chút nào. Vừa nhìn đã biết nó bị thiếu ăn, suy dinh dưỡng thời gian dài, nhìn rất đáng thương.

Nhưng mà đứa nhỏ này lại rất hiểu chuyện, thấy Lê Mạn rót cho nó một cốc nước đường đỏ, nó cũng không lập tức duỗi tay cầm lấy uống ngay, hơn nữa còn nhìn về phía mẹ mình, trong mắt mang theo ý dò hỏi.

Tần tẩu tử nhìn cốc nước trà đỏ kia, trong mắt nàng ấy hiện lên một tia cảm kích, gật đầu với đứa nhỏ ý bảo nó có thể uống được. Đứa nhỏ lúc này mới nhẹ nhàng cầm lấy cái cốc, cái miệng nhỏ uống từng hớp giống như cực kỳ quý trọng, Lê Mạn nhìn thấy tim cũng xót theo.

Lê Mạn lại cầm một cái cốc khác đẩy tới trước mặt Tầu tẩu tử: "Tẩu tử, tẩu cũng uống đi, đừng khách sáo."

Tần tẩu tử ngượng ngùng nói lời cảm ơn, lúc này nàng ấy mới cầm lấy cái cốc cũng uống một ngụm, sau đó buông cốc xuống hỏi: "Đại Sơn huynh đệ, đệ muội, các ngươi tìm ta rốt cuộc là có chuyện gì? Các ngươi cứ nói ra, ta có thể giúp đỡ nhất định sẽ hỗ trợ hết mình."

Lê Mạn nhìn thấy nàng ấy sốt ruột, cũng không hề nói thêm gì khác mà nói thẳng vào vấn đề: "Tẩu tử là như thế này, tẩu cũng thấy đấy chúng ta mở cửa hàng này tạm thời kinh doanh cũng không tệ lắm. Nhưng hiện tại cũng chỉ có ta cùng Đại Sơn, thật sự lo liệu không hết quá nhiều việc, chúng ta muốn tìm người tới hỗ trợ, không biết tẩu tử có nguyện ý tới đây hỗ trợ được không?"

Lời nói trực tiếp của Lê Mạn làm Tần tẩu tử có hơi ngây ngốc, thậm chí còn nghĩ bản thân mình nghe lầm nhịn không được lại hỏi lại: "Muội nói ta sao?"

Lê Mạn gật đầu nói: "Tẩu tử, Đại Sơn cùng với ta đã thương lượng qua rồi, chúng ta đều cảm thấy tẩu là thích hợp nhất cho nên mới vội vã đi tìm tẩu tới đây, bởi vì chúng ta thật sự thiếu người không biết ý của tẩu thế nào?"
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 223: Chương 223



Tần tẩu tử thật lâu cũng không nói nên lời, nàng ấy vẫn cảm thấy chuyện tốt như vậy không đến phiên của mình. Trước kia nàng cũng nghĩ tới việc đi lên trấn trên kiếm tiền nuôi con, nhưng nàng ấy cũng chẳng có tay nghề gì cả, người ta không cần nàng ấy, những công việc bẩn thỉu nặng nhọc cũng không muốn nhận nàng ấy vào làm, bọn họ ngại nàng ấy gầy yếu không thể làm được gì. Cũng chỉ có mấy tửu lầu làm việc sau bếp như rửa mâm bát, quét tước vệ sinh là nàng ấy có thể làm được, nhưng mà như vậy thì đứa nhỏ con của nàng ấy không có ai quản, nàng ấy cũng làm không được nên cuối cùng cũng đành phải từ bỏ.

Hiện tại có người lại nói muốn mời nàng ấy làm việc trong một cửa hàng tao nhã xa hoa như vậy, nàng ấy thật sự cảm thấy giống như có một chiếc bánh từ trên trời rơi xuống.

"Thật... thật sự muốn tìm ta sao?" Tần tẩu tử nhịn không được vẫn luôn muốn xác định mãi.

Lê Mạn mỉm cười kéo tay Tần tẩu tử: "Tẩu tử, cuộc sống ở chỗ ta cũng không dễ dàng đâu, nếu như tẩu muốn ở lại chỗ này vậy thì sẽ không thể dễ dàng xin nghỉ được. Hơn nữa tẩu ở cửa hàng phải pha trà đổ nước còn có quét tước vệ sinh, còn cả nấu cơm ba bữa một ngày trong nhà đều phải làm, chắc là sẽ tương đối mệt, không biết tẩu có nguyện ý làm hay không?"

Tần tẩu tử thật sự tin tưởng những lời Lê Mạn nói là sự thật, tâm trạng lập tức kích động không thôi, nàng ấy vội vàng đáp ứng: "Nguyện ý nguyện ý, cái này có tính là gì có mệt nữa ta cũng sẽ làm, chỉ cần cho con của ta có một miếng cơm ăn là được. Đại Sơn huynh đệ, Lê Mạn muội tử, thật sự các ơn các ngươi, cảm ơn các ngươi đã sẵn lòng tìm ta, ta nhất định sẽ làm thật tốt các ngươi cứ yên tâm."

Lê Mạn thấy nàng ấy kích động như vậy, vội vỗ tay trấn an nàng ấy: "Tẩu tử, tẩu dựa vào lao động của mình mà kiếm tiền, chúng ta sao có thể chỉ cho các người ăn uống được chứ? Như vậy đi, tẩu cùng đứa nhỏ đều ở lại đây, tẩu cứ làm việc trước, đứa nhỏ để nó ở lại sân sau chơi cùng với Tiểu Bảo nhà ta. Mỗi tháng ta sẽ đưa cho tẩu năm trăm văn tiền, về sau nếu như tẩu làm tốt ta lại trả thêm cho tẩu, tẩu thấy thế nào?"

Hai mắt Tần tẩu tử mở to: "Cái gì? Năm trăm văn tiền sao?"

Trước kia nàng ấy đi làm việc rửa chén quét tước vệ sinh mỗi tháng làm việc không biết bao nhiêu ngày đêm mà cũng chỉ kiếm được một trăm văn tiền. Hiện tại chỗ này không chỉ được bao ăn ở mà mỗi tháng còn được năm trăm văn tiền, cái này quả thực giống như đang nằm mơ.

Lệ Mạn gật đầu khẳng định: "Tẩu tử, cửa hàng với ở nhà tương đối nhiều việc, năm trăm văn tiền là chuyện dĩ nhiên. Tẩu tử, nếu tẩu cảm thấy không thành vấn đề, chúng ta quyết định như vậy được không?"

Tần tẩu tử vội vàng gật đầu sau đó lại gật đầu tiếp, công việc tốt như vậy nếu như nàng ấy không nhận vậy chẳng phải là đồ ngốc sao.

Trong lòng nàng ấy đồng thời cũng hạ quyết tâm, nhất định phải làm việc thật chăm chỉ, nỗ lực làm việc cho Đại Sơn huynh đệ và Lê Mạn muội tử không để cho bọn họ thất vọng, cũng không phụ lòng tốt mà bọn họ giao.

Nàng ấy cũng biết một công việc tốt như vậy nhất định sẽ có rất nhiều người nguyện ý làm, chỉ là bọn họ muốn đưa cơ hội này cho nàng ấy, chắc chắn là do nhìn thấy nàng ấy đáng thương muốn giúp nàng một việc. Trước kia Đại Sơn huynh đệ đã có lòng tốt, hiện tại Lê Mạn muội tử cũng có lòng tốt như vậy, việc này sao có thể không làm cho nàng ấy cảm kích được.

Thấy Tần tẩu tử đồng ý, Lê Mạn bắt đầu sắp xếp việc tiếp theo: "Tẩu tử ở chỗ này của chúng ta gấp gáp muốn tìm người làm việc, ta hy vọng tẩu có thể nhanh chóng lại đây, tẩu xem nếu như muốn mang cái gì theo thì về nhà thu xếp một chút, mau chóng tới đây ở có được không? Phía sau nhà ta có rất nhiều phòng, ta thu dọn cho tẩu một gian là được."

Tần tẩu tử gấp rút nói: "Hai mẹ con chúng ta không có gì để thu xếp cả, trong nhà nghèo khó không có gì, nhiều lắm cũng chỉ mang theo bộ quần áo cùng đồ dùng tắm rửa là được. Ta về lại trong thôn một chuyến, dọn dẹp một chút là tới đây ngay, sáng mai trước khi cửa hàng mở cửa ta sẽ đến."

Lê Mạn nhìn thấy bộ quần áo trên người Tần tẩu tử lại liếc mắt nhìn quần áo trên người đứa nhỏ cũng có thể nhìn ra được, quần áo này là quần áo tốt nhất của bon họ, quần áo trong nhà sẽ không tốt bằng hiện tại, nếu như vậy cũng không cần mang mấy bộ quần áo đó nữa. Nàng nhanh chóng thu xếp hai bộ quần áo cho nàng ấy và đứa nhỏ, nhìn cũng đẹp mắt.

Thật sự cũng không phải ghét bỏ gì Tần tẩu tử, chỉ là về sau Tần tẩu tử sẽ phải làm việc trong cửa hàng, như vậy đại biểu cho việc bộ mặt của cửa hàng, nghênh đón khách nhân đến rước khách nhân về cũng không thể ăn mặc quần áo tơi tả được, như vậy khó tránh được không thích hợp. Hơn nữa, nàng cũng không đành lòng nhìn người làm việc nhà mình lại khổ cực như vậy.

"Tẩu tử, nếu như tẩu thật sự chỉ muốn về lấy quần áo vậy thì không cần đâu, ở bên này của ta có quần áo, tẩu cứ mặc trước, từ từ ta sẽ đưa cho tẩu hai bộ cả con tẩu cũng thế. Cái này tẩu không cần phải từ chối, xem như là đãi ngộ của người làm công ở cửa hàng đi."

Tần tẩu tử vốn định từ chối bởi vì như vậy sẽ rất ngượng ngùng, nhưng mà lời nói đến miệng lại dừng lại. Nhớ tới bộ dáng quần áo trong nhà, nếu như đã muốn tới chỗ này làm việc cũng không thể để cho người ta chê cười được. Nàng ấy bị chê cười cũng không làm sao cả, nhưng nếu như đến lúc đó làm liên luỵ tới Đại Sơn huynh đệ và Lê Mạn muội tử, mất mặt như vậy thì không tốt.

Tần tẩu tử vừa ngượng ngùng cũng mang theo vẻ cảm kích tiếp nhận: "Muội tử, cảm ơn muội, vậy ta cũng sẽ không cần trở về nhà bên kia nữa." Dù sao cũng chẳng có cái gì, chỉ cần khoá cửa là được rồi.

Lê Mạn mỉm cười: "Không có việc gì cả, tẩu tử để ta mang tẩu cùng đứa nhỏ đi xem phòng các người trước, tẩu nhìn xem nếu như còn thiếu cái gì thì cứ nói với ta, ta sẽ chuẩn bị đầy đủ cho tẩu hết."

Sau khi Tần tẩu tử mang theo đứa nhỏ đi theo Lê Mạn vào phòng, liếc mắt một cái đã nhìn thấy căn phòng rộng mở sáng ngời, giường tủ, bàn ghế cả tủ quần áo cái gì cũng đầy đủ cả, hơn nữa còn đều là đồ mới nhìn rất đẹp. Đời này của nàng ấy cũng chưa bao giờ được sống qua nhà ở nào tốt như vậy, như này nếu như còn không hài lòng vậy còn muốn thế nào nữa?
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 224: Chương 224



Tần tẩu tử cảm kích nói: "Muội tử, nhà này đã thật sự tốt rồi, không thiếu thứ gì cả, muội đừng tiêu tiền."

Lê Mạn gật đầu: "Vậy tẩu tử, tẩu đưa đứa nhỏ dọn dẹp một chút, hôm nay không vội, ngày mai bắt đầu làm việc."

Tần tẩu tử đồng ý.

Lê Mạn từ trong phòng đi ra, vẫy tay gọi Mai Tử lại đây dặn dò nàng ấy: "Mai Tử, muội giúp ta đi mua vải cho Tần tẩu tử, mua thêm cả kim chỉ nữa, để cho tẩu ấy từ từ tự may quần áo cho mình và đứa nhỏ, mua thêm cả hai đôi giày, còn cả mấy cái khăn mặt cùng ba chậu gỗ cho tẩu ấy dùng."

Mai Tử nhận tiền nói: "Được rồi tẩu tử, ta đi một lúc rồi về."

Lê Mạn lại trở về phòng của mình, lấy từ tủ quần áo của mình ra một bộ, lại lấy một quần áo khác của Tiểu Bảo, cùng nhau đưa đến phòng của Tần tẩu tử.

"Tần tẩu tử, đây là quần áo của ta, tẩu cứ thay trước đi không phải đồ mới đâu, tẩu cứ mặc tạm đỡ một chút. Còn đây là đồ của Tiểu Bảo, ta nhìn thấy hai đứa nhỏ cũng không khác nhau mấy, tẩu cũng đưa cho Hổ Tử mặc đi."

Tần tẩu tử cảm kích nhận lấy bộ quần áo, luôn miệng nói lời cảm ơn: "Muội tử, thật sự cảm ơn muội."

Lê Mạn xua tay: "Tẩu tử đừng cảm ơn, vậy tẩu cứ thu xếp trước đi, ta có việc bận phải đi trước."

Tần tẩu tử tiễn Lê Mạn ra khỏi phòng, nàng ấy nhìn theo bóng dáng của Lê Mạn, trong lòng thầm hạ quyết tâm nhất định phải báo đáp thật tốt những việc mà gia đình họ đã hậu đãi.

Lê Mạn mới vừa đi ra cửa hàng phía trước, một vài khách nhân còn chưa kịp làm đẹp đã lập tức phát hiện, thấy nàng đi tới lại sôi nổi vây quanh.

"Lão bản nương, ngươi bận xong rồi chứ, nhanh chóng làm cho chúng ta đi, ngày hôm qua còn chưa đến phiên chúng ta nữa, hôm nay cũng không thể không được phiên chúng ta được."

Lê Mạn mỉm cười đáp ứng: "Được được được, hôm nay khẳng định sẽ làm cho các ngươi, các ngươi đến chỗ chúng ta làm đẹp, nếu không mọi người cứ vào trong chờ, có thể vào trong uống trà nước trước."

Lê Mạn nhìn hai vị phu nhân trong đám người nói: "Vu phu nhân, Tần phu nhân, hai vị các ngươi đi theo ta trước, ta sẽ làm cho hai người.”

Vu phu nhân cùng Tần phu nhân mỉm cười ha hả đi theo phía sau Lê Mạn vào phòng làm đẹp.

Vu phu nhân thật sự rất vui vẻ, bởi vì hôm qua các tỷ muội tốt của nàng ấy cũng tới, lúc nhìn thấy bộ dáng đẹp mắt của các tỷ muội đi ra, nàng ấy lại rung động không thôi. Nàng ấy hiểu tỷ muội tốt của mình nhất, sau khi làm đẹp về, trước đó làn da còn đen vàng khô căn, vậy mà sau khi đi ra từ gian làm đẹp, làn da đã đẹp lên rất nhiều, sờ vào mềm như nước, hơn nữa còn chẳng thô ráp giống như lúc trước, mịn màng đi không ít. Cũng không biết có phải là ảo giác của nàng ấy hay không, nàng ấy thậm chí còn cảm thấy trắng lên nhiều.

Ngay lúc đó nàng đã không khỏi rung động, hận không thể lập tức được thử nghiệm thử xem. Mười văn tiền đã là cái gì, nó còn rẻ hơn nhiều so với những sản phẩm dưỡng da mà nàng ấy đã mua, hiệu quả mang lại còn khác nhau một trời một vực, làm cho nàng ấy mỗi ngày đều không khỏi đau lòng.

Chỉ đáng tiếc là, ngày hôm qua nàng ấy đến chậm, buổi tối cửa hàng không tiếp tục kinh doanh nữa cũng chưa đến lượt nàng ấy. Cho nên hôm nay nàng ấy mới cố ý đến sớm hơn một chút, không nghĩ tới mình vẫn không phải là người xếp hàng đầu tiên, nhưng mà may mắn thay cũng không tính là muộn, hôm nay cũng đã đến lượt nàng ấy.

Hai vị phu nhân mang theo vẻ tò mò cùng nhau đi theo Lê Mạn vào trong phòng làm đẹp, nhưng khác với những vị khách ngày hôm qua, những người chưa tới lượt mình bọn họ lại nhàn rỗi ở bên ngoài phòng nghỉ đánh bài.

Lúc này, Tần tẩu tử đã thay quần áo xong đi ra, nhìn thấy Tống Đại Sơn đang trông cửa hàng, nàng ấy đi lên nói: "Đại Sơn huynh đệ, ở chỗ ta không có chuyện gì phải thu xếp cả, hiện tại có thể làm việc luôn, có cái gì cần làm, hiện tại đệ cứ nói cho ta biết."

Tống Đại Sơn nhìn về phía sau nàng ấy hỏi: "Tẩu tử, Hổ Tử đâu?"

Tần tẩu tử nói: "Ta bảo Hổ Tử cùng nhau ra chơi với Tiểu Bảo rồi, hai đứa nhỏ này chơi rất vui vẻ, không cần phải lo lắng, Hổ Tử sẽ chăm sóc cho đệ đệ."

Tống Đại Sơn gật đầu: "Vậy được tẩu tử, tẩu cùng ta tới đây, ta sẽ nói cho tẩu nghe một chút những chuyện về sau tẩu phải làm."

Tống Đại Sơn đi lên phía trước chỉ vào giá triển lãm của cửa hàng: "Chỗ này mỗi ngày đều phải đảm bảo sạch sẽ, không thể để cho khách nhân nhìn thấy một hạt bụi."

Tần tẩu tử gật đầu.

Tống Đại Sơn lại nói tiếp: "Những chỗ khác trong cửa hàng nếu như bị bẩn thì bất cứ lúc nào cũng phải quét tước lau chùi sạch sẽ, ngoại trừ những thứ này ra thì phải đổ thêm nước nóng vào bếp lò nhỏ trong gian phòng làm đẹp và phòng nghỉ ngơi để đảm bảo khách nhân lúc nào cũng có thể uống được nước. Còn một việc nữa là phải canh giờ tới khi đến lúc nấu cơm phải đi mua đồ ăn, những thứ khác không có chuyện gì cả."

Những việc này đối với Tần tẩu tử nói thật cũng quá nhẹ nhàng, nàng ấy vội vàng gật đầu: "Được rồi Đại Sơn huynh đệ, vậy hiện tại để ta đi quét dọn vệ sinh được chứ?"

Tống Đại Sơn nhìn thời gian hiện tại, suy nghĩ một chút nói: "Tẩu tử, tẩu đi đun một ít nước nóng, đổ thêm một ít nước vào bếp trước đi, sau đó buổi chiều đi mua một chút rau củ chuẩn bị cơm tối. Hôm nay tẩu cũng vừa mới tới, vẫn chưa quen thuộc với trấn trên, ta bảo Mai Tử cùng đi với tẩu một chuyến.”

Tần tẩu tử đồng ý, vội vàng đi ra sân sau đun nước.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 225: Chương 225



Lê Mạn ở trong phòng chăm sóc sắc đẹp, bận rộn đến gần hoàng hôn mới hoàn thành chăm sóc sắc đẹp cho các khách đến hôm nay.

Toàn thân ngồi cứng ngắc, Lê Mạn dứt khoát đứng dậy ra ngoài xem xem.

Bên ngoài có vài vị khách đa mua son bột nước, Lê Mạn rất yên tâm về Tống Đại Sơn, liền trực tiếp đi vào phòng nghỉ.

Không ngờ mấy vị khách chăm sóc sắc đẹp trước đó vẫn chưa đi, đang tụ tập đánh bài lá, chơi rất say sưa, đến nỗi không muốn dừng lại.

Lê Mạn bước tới chỗ bọn họ chơi, phát hiện bài lá không vui lắm, căn bản không như bài tú lơ khơ, nhưng những bộ bài tú lơ khơ nàng chuẩn bị lại bị gạt sang một bên, thậm chí không ai động vào.

Phỏng đoán là do không biết làm thế nào để chơi cái này.

Lê Mạn không nhịn được nói: “Các vị phu nhân, mọi người có muốn thử kiểu chơi mới không? Trong tay tôi là bài tú lơ khơ.”

Một trong số các vị phu nhân tò mò nhìn bài tú lơ khơ nói: “Tôi đã nhìn thấy thứ này khi bước vào, chỉ là không biết chơi thế nào, chưa bao giờ nhìn thấy nó, mọi người cũng không biết nó.”

Lê Mạn bắt đầu giải thích về bài tú lơ khơ cho mọi người: “Đây gọi là bài tú lơ khơ, không khác gì so với bài lá, chỉ khác cách chơi mà thôi, nhưng cá nhân ta nhận đinh nó chơi vui hơn bài lá, các vị có muốn thử chơi hay không?”

Hai vị phu nhân lập tức hứng thú nói: “Vậy ngươi dạy chúng ta chơi, về sau liền có thú vui mới.”

Lê Mạn gật đầu, mở ra bộ bài tú lơ khơ trong tay đặt lên bàn, vừa tráo bài vừa nói: “Cái này bốn người cùng nhau chơi, sau khi tráo bài như ta, cần lật một tấm bài, cửa trên giữ bài, sau đó úp bài, lần lượt từng người rút một quân bài, ai lấy được quân bài giống với quân bài vừa lật thì người đó là địa chủ, sau đó ba người còn lại đối phó với mình địa chủ…”

Lê Mạn giải thích cặn kẽ luật chơi bài tú lơ khơ, sau đó đích thân chơi với ba người còn lại, có gì không đúng sẽ chỉ ra, bọn họ có chỗ nào không hiểu thì cũng trực tiếp hỏi.

Dần dần mọi người cũng hiểu được một chút, Lê Mạn cũng chơi với bọn họ vài ván, cuối cùng những người chơi đều hiểu cách chơi, cũng tăng lên hứng thú mãnh liệt với bài tú lơ khơ, dần dần gia nhập bắt đầu chơi.

Thấy bọn họ có thể chơi, Lê Mạn mỉm cười nhường vị trí cho một người khác, chào hỏi rồi đi ra ngoài.

Hôm nay chăm sóc sắc đẹp chỉ làm đến đây, Lê Mạn không định làm nữa, giao phía trước cho Tống Đại Sơn, nàng đi vào hậu viện, muốn đi xem Tiểu Bảo.

Sau khi tiến vào hậu viện, Lê Mạn đi nhà bếp trước, Tần tẩu tử đang nấu cơm bên trong.

Nhìn thấy Lê Mạn bước vào, Tần tẩu tử vội vàng nói: “Có phải đói rồi không? Cơm sắp nấu xong rồi, ta xào thêm đĩa rau là xong.”

Lê Mạn nói: “Tẩu tử không cần vội, ta vẫn chưa đói, tẩu cứ từ từ. Ta qua xem bọn trẻ.”

Tần tẩu tử cười, “Hai đứa nhỏ đang chơi.”

“Vậy được, ta qua đó xem xem.”

Lê Mạn nói xong liền rời khỏi nhà bếp, nhìn thấy Tiểu Bảo đang ngồi xổm dưới cây lớn, dùng cành cây tính làm cái gì đó, Hổ Tử bên cạnh im lặng quan sát, tập trung tinh thần.

Lê Mạn lặng lẽ bước tới, lại gần phía sau Tiểu Bảo, liền nhìn thấy Tiểu Bảo đang dùng cành cây viết tên mình trên mặt đất: Tiểu Bảo, đây là hai chữ hán duy nhất trước đây nàng dạy cho nó ngoài các con số, Tiểu Bảo thường lấy ra viết và ôn tập lại.

Tiểu Bảo viết xong hai chữ, dùng cành cây chỉ vào chữ “tiểu”, sau đó đọc: “Tiểu! Đây là tiểu!”

Hổ Tử quan sát ở bên cạnh, cũng đọc lại: “Tiểu! Đây là tiểu!”

Tiểu Bảo trịnh trọng gật đầu, sau đó chuyển cành cây sang chữ còn lại nói: “Bảo! Đây là Bảo!”

Hổ Tử bộ dang nghiêm túc đọc lại.

Hổ Tử sau khi đọc xong, bội phục nói với Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo đệ đệ, đệ thật lợi hại, đến chữ cũng có thể viết.” Trong lòng Hổ Tử, biết chữ là rất lợi hại.

Tiểu Bảo gãi gãi mặt, xấu hổ nói: “Đệ cũng phải là lợi hại, nương của đệ mới là lợi hại, đều là nương dạy cho đệ, nương còn dạy đếm, rồi dạy làm toán cho đệ, nương của đệ mới là người lợi hại nhất.”

Hổ Tử trợn tròn con mắt, trong mắt tràn đầy ngưỡng mộ, “Dì Mạn thật sự lợi hại.”

Tiểu Bảo nghiêm túc gật đầu.

Lê Mạn nghe thấy dở khóc dở cười ở phía sau, trong mắt của Tiểu Bảo, nàng lại lợi hại như vậy.

“Tiểu Bảo, con và Hổ Tử đang làm gì vậy?” Lê Mạn lên tiếng.

Nghe thấy thanh âm của Lê Mạn, Tiểu Bảo kinh ngạc quay đầu, sau đó liền bổ nhào vào trong lòng của Lê Mạn, “Nương, nương xong việc rồi?”

Lê Mạn ôm nó vào trong lòng, hôn lên má nhỏ của nó, “Đúng vậy, nương xong việc rồi!”

Tiểu Bảo vui vẻ nói với Lê Mạn: “Nương, hôm nay con dạy Hổ Tử đếm, huynh ấy có đếm một hai ba bốn rồi.”

Lê Mạn khen ngợi: “Thật không? Bảo Nhi thật giỏi.” Sau đó xoa xoa đầu Hổ Tử, “Hổ Tử cũng rất giỏi.”
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 226: Chương 226



Đôi mắt nhỏ của Hổ Tử sáng ngời, có thể nhìn ra nó rất vui khi được khen ngợi.

Lê Mạn đặt Tiểu Bảo trong lòng xuống, nói với hai đứa trẻ: “Hai con đi rửa tay, đợi một chút rồi ăn cơm tối.”

Tiểu Bảo gật đầu, kéo Hổ Tử đến bên cạnh thùng nước, dùng gáo múc nước múc một gáo nước, đổ vào chậu nước, sau đó đưa đôi bàn tay của mình vào trong chậu, cọ xát cẩn thận, Hổ Tử thấy vậy, cũng học theo.

Lê Mạn cười xem một hồi, lại đi ra phía trước.

Trời sắp tối rồi, phải đóng cửa thôi, nàng đi mời mấy vị phu nhân chơi bài tú lơ khơ nên trở về nhà.

....

Buổi tối, một nhà ba người, thêm Mai Tử, Tần tẩu tử và Hổ Tử, tổng cộng sáu người, ngồi đầy một bàn, trên bàn là các món do Tần tẩu tử nấu, tổng cộng có năm món, trông rất ngon, cũng rất thơm.

Lê Mạn mở lời: “Hôm nay Tần tẩu tử đến cửa tiệm, về sau là một thành viên của cửa tiệm chúng ta, đồ ăn hôm nay cũng do Tần tẩu tử nấu, vất vả rồi.”

Tần tẩu tử ngượng ngùng xua tay, “Không vất vả không vất vả, một chút việc tính không tính là gì.”

Lê Mạn nói: “Được, về sau chúng ta cũng không cần khách sáo, nào, ăn cơm thôi, ăn xong còn tắm rửa, nghỉ ngơi sớm, hôm nay cũng bận cả ngày rồi.”

Mọi người sôi nổi nâng đũa, ăn cơm.

Mai Tử giơ ngón tay cái đối với Tần tẩu tử, “Tẩu tử, tay nghề của tẩu thật tốt, so với đồ ăn muội nấu còn ngon hơn rất nhiều.”

Tần tẩu tử cười cười, “Món khác ta cũng không biết, chỉ biết làm vài món này, nếu ngon mọi người ăn nhiều một chút, về sau ngày ngày ta nấu cho mọi người ăn.”

Mọi người ăn một bữa cơm rất vui vẻ, cũng rất thỏa mãn.

Ăn cơm xong, Tần tẩu tử đun nước nóng cho mọi người tắm rửa.

Lê Mạn và Tống Đại Sơn tắm cuối cùng. Lê Mạn muốn tắm, nhưng Tống Đại Sơn không nhờ Tần tẩu tử giúp đỡ, sau khi bọn họ trở về phòng ngủ, hắn đi vào nhà bếp đun một nồi nước nóng lớn, khiêng vào phòng tắm cho Lê Mạn, đổ vào bồn để Lê Mạn tắm.

Lê Mạn thoải mái ngâm mình sớm, toàn thân đều dễ chịu, đương nhiên sẽ tốt hơn nếu không có sự quấy rối của đại lang cẩu nào đó.

Sau đó, Lê Mạn nằm trong lòng Tống Đại Sơn, cắn một cái vào n.g.ự.c hắn, phẫn nộ nói: “Chàng bận rộn cả ngày, không thấy mệt sao?” Giày vò từ phòng tắm đến phòng ngủ, lấy đâu ra nhiều tinh lực giày vò nàng ngày ngày?

Tống Đại Sơn cười ủ rũ, không trả lời Lê Mạn.

Làm sao không có tinh lực đối cho nữ nhân mình yêu? Hắn không thể nói, khi nhìn thấy Lê Mạn hắn liền có phản ứng.

Nói xong chuyện cười, Lê Mạn nói đến chính sự: “Ta đếm tiền hôm nay, nhân tiện tính toán, sáng nay trang điểm cho mười khách, kiếm được hai trăm văn tiền, buổi chiều chăm sóc sắc đẹp mười bảy lần, kiếm một trăm bảy mươi văn tiền, chàng bán dầu dưỡng và son bột nước, kiếm ba trăm văn tiền, số tiền cộng lại khoảng bảy trăm xu, sau này giá cả chăm sóc sắc đẹp tăng lên thì số tiền kiếm được cũng không ít, theo cách tính này, một tháng chúng ta có thể kiếm được hơn hai mươi lượng bạc, có thể tiết kiệm hai mươi lượng sau khi trừ chi tiêu và các chi phí khác.”

Tống Đại Sơn “ừ” một tiếng, tiếp tục nghe Lê Mạn nói.

Lê Mạn nhớ lại tình trạng trong phòng nghỉ hôm nay, liền hỏi: “Lúc ta trang điểm chăm sóc sắc đẹp, trong phòng nghỉ có nhiều người không?”

Tống Đại Sơn trả lời: “Có khá nhiều người trong phòng nghỉ, nhiều người thích chơi trong đó, chỉ là riêng nước trà phải thêm rất nhiều lần, cũng có nhiều phu nhân mang theo con nhỏ, trẻ con cũng không ít.”

Tiếng lòng của Lê Mạn liền lay động, ngay lập tức nắm bắt cơ hội kinh doanh.

Nhịn không được nói với Tống Đại Sơn: “Đại Sơn, ta vừa nghĩ ra mội ý tưởng, chàng xem xem nó thế nào.”

Lê Mạn điều chỉnh tư thế thoải mái hơn trong lòng Tống Đại Sơn, rồi nói: “Chàng xem, trong phòng nghỉ mỗi ngày có nhiều người, cũng có rất nhiều trẻ con, chúng ta có thể đặt một cái tủ chuyên bán đồ ăn, như bánh ngọt, kẹo ngọt, còn có các loại quà vặt như kẹo bông, hạt dưa… Mặc dù không phải khách hàng nào cũng mua, nhưng luôn có người muốn mua, còn có trẻ con, chắc chắn muốn ăn.”

Lê Mạn càng nghĩ càng cảm thấy có thể, “Còn rất nhiều người chơi bài, chơi một lúc cũng muốn nhai cái gì đó, đúng lúc ở đó cũng bán, người không thiếu tiền thì liền mua, đến lúc đó chúng ta không kiếm được tiền hay sao.”

Tống Đại Sơn phát hiện, tiểu nương tử của mình thật có đầu óc kinh doanh, mỗi một ý tưởng nói ra đều khiến hắn bội phục không thôi, chỉ có thể gật đầu tán thành.

Lần này cũng không ngoại lễ, Tống Đại Sơn không có ý kiến khác ngoại trừ gật đầu. Ý tưởng này thực sự rất hay, bọn họ có thể đến nơi bán đồ ăn mua nhiều một chút, giá rẻ hơn, khi bán trong cửa tiệm, giá cả sẽ tăng lên một chút, phần chênh lệch ở giữa chính là thu nhập, dù bán nhiều hay bán ít thì cũng tính là một khoản thu nhập.

Lê Mạn vốn đang suy nghĩ cụ thể đi đâu mua đồ, suy nghĩ một hồi mới nói: “Mỗi ngày mua bánh ngọt làm sẵn, nếu bánh ngọt không tươi mới thì mua ở tiệm Thiết Tử hay mua, họ sẽ để giá rẻ cho chúng ta; đối với những loại khác, một số loại có thể mua số lượng lớn, dễ bảo quản không dễ hỏng như kẹo ngọt, hạt dưa, bánh quẩy; tiếp theo lại mua các loại như kẹo bông, kẹp hồ lô mà trẻ con thích, chúng dễ thu hút trẻ con.”
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 227: Chương 227



Tống Đại Sơn vỗ vô lưng Lê Mạn, “Được, nhưng ta trước cần thông báo nhờ Trương lão thúc làm tủ bán thức ăn cho chúng ta, sau đó ta sẽ đi mua những đồ ăn kia.”

Tủ là vấn đề nhỏ, loại có thể chia thành nhiều tầng là được, nhưng cũng có chút không tiện, thời đại hiện tại này không có kính, không có cách nào để ngăn cách bằng kính như tủ thực phẩm hiện tại, để khách có thể nhìn thấy đồ vật bên trong, nhưng lại không thể đưa tay lấy đồ. Giá đồ bây giờ đều lộ ra, khách tiện tay liền có lấy , khó tránh có người lấy trộm, việc này cần một người chuyên trông coi bán đồ, nhưng trong tiệm đâu có ai có thời gian chuyên trông coi tủ đồ ăn, cũng không thể thuê một người chỉ để trông coi tủ?

Nghĩ đến đó, Lê Mạn có chút đau đầu, vốn dĩ không dễ mới nghĩ được cách kiếm thêm thu nhập nhưng lại gặp phải trở ngại.

Nghe được buồn phiền của Lê Mạn, Tống Đại Sơn nghĩ nghĩ nói: “Hay để tủ bày đồ ăn ở phía trước để ta trông coi?”

Lê Mạn lắc lắc đầu, “Không được, phía trước là bán son bột nước, thêm đồ ăn không phù hợp, hơn nữa người ở trong phòng nghỉ mới muốn ăn, không đặt trong phòng nghỉ, ai có thể nhìn thấy đồ ăn?”

Cũng đúng, vào phòng nghỉ rồi ai còn muốn chạy ra ngoài đi dạo.

Mọi người trong nhà đều có việc riêng của mình, quả thực không có ai có thể cả ngày trông coi tủ đồ ăn.

Lê Mạn thở dài, “Bỏ đi, để ta nghĩ thêm. Chàng bảo Trương lão thúc làm tủ trước, rồi từ từ nghĩ cách tiếp.”

Ngày hôm sau, trong lòng Lê Mạn vẫn luôn nhớ đến chuyện này, nhưng vẫn như cũ chưa nghĩ ra được cách giải quyết nào tốt.

Thấy Lê Mạn phiền não, Mai Tử liền hỏi: “Tẩu tử, tẩu đang nghĩ gì vậy? Nói đi, chúng ta cùng tẩu suy nghĩ.

Lê Mạn nhìn Mai Tử, cảm thấy cũng có lý, nhiều người thì năng lực cũng lớn, nói không chừng người khác thật có cách, vì vậy nói với Mai Tử về phiền não của mình.

Mai Tử nghe xong, cũng cùng suy nghĩ, kết quả phát hiện cũng nghĩ không ra.

Lúc này, Tần tẩu tử cũng nghe thấy ở bên cạnh nói, “Muội tử, ta có một cách, không biết có được hay không.”

Lê Mạn vội vàng nói: “Tẩu tử, tẩu mau nói đi, không được thì lại nghĩ cách khác.”

Tần tẩu tử nói: “Không phải muội muốn che tủ bằng thứ gì đó, để người khác có thể thấy đồ ăn bên trong tủ, nhưng người khác cũng không thể lấy đi, chỉ có thể tìm chúng ta lấy đồ. Nếu đã như vậy chúng ta có thể dùng lưới, cũng giống như những tấm lưới ngăn xúc vật xâm nhập vào ruộng của bọn ta, đem tấm lưới bao quanh tủ, không làm lỡ việc nhìn đồ ăn bên trong, tay người cũng không thể với tới để lấy đồ ăn.

Khi Tần tẩu tử nói câu này, Lê Mạn lập tức hiểu ra, nghĩ đến những tấm lưới bao quanh ruộng và vườn rau, quả thực rất thích hợp.

Sao nàng lại không nghĩ ra chứ.

Lê Mạn vui vẻ cảm ơn Tần tẩu tử: “Cảm ơn Tần tẩu tử, cách của tẩu quá hay rồi.”

Tần tẩu tử ngại ngùng xua tay: “Không có gì, có thể giúp được muội thì tốt.”

Lê Mạn xoay người đi tìm Tống Đại Sơn, nói với hắn: “Nghĩ ra cách giải quyết rồi, chính là Tần tẩu tử nhắc nhở, dùng lưới vây quanh vườn rau để bao quanh tủ, như vậy có thể nhìn thấy đồ ăn bên trong lại không lấy được, lúc chàng dặn dò Trường Bang, nhớ nói với hắn, bảo Trương lão thúc để trống một bên, bên còn lại đóng ván gỗ, trên mặt có thể khóa lại, như vậy khách chỉ có thể bảo chúng ta đến lấy, chúng ta mở khóa lấy đồ, vậy không cần bố trí một người chuyên để trông coi tủ.”

Tống Đại Sơn cũng cười, “Cách này thật sự rất hay, ta hiểu rồi, ta đi tìm Trường Bang gửi lời, Trương lão thúc sẽ hiểu.”

Lê Mạn vẫn sợ có sai xót ở giữa, vạn nhất miêu tả qua lời nói không rõ ràng, dứt khoát đi tìm một tờ giấy, dùng bút vẽ đơn giản một bức phác thảo, sau đó đánh dấu kích thước trên đó, tin tưởng với kinh nghiệm của Trương lão thúc, chỉ cần cũng nhìn qua cũng có thể hiểu.

Tống Đại Sơn cầm theo phác thảo mà Lê Mạn vẽ đi tìm Trường Bang, dặn dò vấn đề này cho hắn.

Triệu Trường Bang cũng đang định đi tìm Tống Đại Sơn, hắn hôm qua trở về đặc biệt đi một chuyến đến gian phòng của bọn hắn ở trong thôn, mang theo Tướng Tiểu Quân, ban đầu định tới cửa hàng của Tống Đại Sơn để gửi Tướng Tiểu Quân, bây giờ Tống Đại Sơn đến rồi, hắn trực tiếp đưa cho Tống Đại Sơn.

Lúc này Tướng Tiểu Quân đã không còn là chú cún nhỏ như ngày xưa, đã lớn không ít, mặc dù còn nhỏ, nhưng đã có thể chạy nhảy ăn cơm, chính là lúc đáng yêu vô song.

Tống Đại Sơn xoa xoa Tướng Tiểu Quân trong lòng, sau đó cảm ơn Triệu Trường Bang, liền mang Tướng Tiểu Quân trở về trong tiệm.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 228: Chương 228



Đưa Tiểu Quân về cửa hàng, Tiểu Bảo là người cao hứng nhất, lập tức ôm Tiểu Quân lên, mặt dán vào mặt nó cọ xát, từng tiếng hô tên Tiểu Quân, mà Tiểu Quân cũng "ô ô" đáp lại, thè lưỡi l.i.ế.m mặt Tiểu Bảo, một người một chó đều vô cùng cao hứng.

Lê Mạn nhìn cũng cao hứng theo, nói: "Được rồi, hai người hãy mang Tiểu Quân đi chơi đi.”

Chờ hai đứa nhỏ đi rồi, lúc này Lê Mạn mới hỏi Tống Đại Sơn: "Nói xong với Trường Bang rồi?”

Tống Đại Sơn gật gật đầu, "Nói rồi, đoán chừng theo tốc độ của Trương lão thúc, qua hai ngày nữa là có thể đưa tới cho chúng ta. ”

Lê Mạn nói: "Vậy ngày mốt chúng ta phải dành thời gian đi cửa hàng thức ăn mua chút đồ ăn, chuẩn bị trước.”

Tống Đại Sơn: "Giao cho ta, ta biết điều đó."

Nói xong chuyện này, Tống Đại Sơn cùng Lê Mạn trực tiếp đi làm việc.

Ba ngày trước khi khai trương, Lê Mạn nâng giá trang điểm lên giá gốc, vốn tưởng rằng khách sẽ giảm, nhưng ngoài dự đoán của Lê Mạn, người đến cũng không vì giá cả tăng mà giảm đi, ngược lại còn tăng lên.

Lê Mạn cẩn thận suy nghĩ một chút, đại khái là bởi vì ba ngày trước đánh danh tiếng ra ngoài, hơn nữa tay nghề của nàng làm cho khách hàng đến hài lòng, cho nên các nàng ấy còn nguyện ý đến, đồng thời cũng nhắc đến với những người xung quanh, mang theo người khác đến, bởi vậy khách chỉ có tăng không giảm.

Đây cũng là chuyện tốt, bất quá chính là nhiều người, thời gian Lê Mạn có hạn, người tới không có biện pháp nào làm xong toàn bộ, chỉ có thể áp dụng chế độ hẹn trước, ai hẹn trước làm trước.

Sáng sớm hôm đó, Tống Đại Sơn dậy sớm, bảo Tần tẩu tử trông cửa hàng trước, hắn thì đi ra ngoài mua đồ ăn muốn bán.

Lần lượt đến vài cửa hàng, mất hơn một canh giờ mới mua xong.

Lúc trở về, Tống Đại Sơn mang theo một cái túi vải rất lớn, về đến nhà mở ra cho người trong nhà xem đồ vật bên trong, kết quả trong nháy mắt vụt vào tầm mắt hai tiểu tử kia.

Hai tiểu tử nhìn những món đồ ăn bắt mắt, bất giác nuốt nước miếng.

Lê Mạn thấy buồn cười, đưa tay lấy ra hai cây kẹo hồ lô, mỗi người một cây,"Đi ăn đi, bất quá cẩn thận một chút, không được chọc que vào miệng.”

Tiểu Bảo lập tức nhận lấy, nhưng Hổ Tử không lập tức nhận lấy, mà nhìn về phía Tần tẩu.

Lê Mạn không đợi Tần tẩu nói cái gì liền mở miệng nói: "Một chút đồ nhỏ như vậy ăn một chút cũng không có gì, tẩu cứ để đứa nhỏ ăn." Nói xong lại đem đồ vật đưa về phía Hổ Tử.

Tần tẩu tử cười gật đầu, "Hổ Tử cầm đi, cảm ơn dì Mạn. ”

Hổ Tử lập tức ngoan ngoãn cảm ơn: "Cảm ơn dì Mạn." Lúc này mới đưa tay nhận lấy.

Lê Mạn tìm kiếm, sau đó lại đem cho hai tiểu tử một miếng bánh đậu đỏ cùng mấy viên đường, lúc này mới cất đồ đi, chỉ chờ tủ đến là có thể bày bán.

Lê Mạn đi trước, sáng nay phải trang điểm cho khách, người tới đầu tiên chính là Lâm Tiểu Vũ, nha đầu này hiện tại mỗi ngày chạy đến chỗ nàng còn cần cù hơn trước, sáng nay vừa mới mở cửa đã tới.

"Nha đầu ngươi, ăn chưa? Sao ngươi đến sớm vậy?" Lê Mạn chọc chọc đầu Lâm Tiểu Vũ.

Lâm Tiểu Vũ cười hì hì, ôm lấy cánh tay Lê Mạn, "Chỗ này của tỷ rất thú vị, ta có thể ở lại một ngày mà không chán." Nói xong còn chỉ chỉ phía sau, "Hấp dẫn ta nhất chính là tiêu cầu nhà tỷ, thật sự là nhà vệ sinh đẹp nhất mà ta từng thấy, vừa sạch sẽ vừa đẹp mắt, còn một chút mùi cũng không có, tỷ tỷ, tỷ làm sao làm được vậy? Thật tuyệt vời, tỷ không biết, ta thậm chí không muốn đi vệ sinh khi về nhà, chỉ muốn đến chỗ tỷ.”

Lê Mạn: "..."

Cảm giác nhà vệ sinh nhà ta thật hấp dẫn nàng ấy.

"Nhà vệ sinh nhà tỷ thật sự quá tuyệt vời, muội cũng muốn làm theo, tỷ tỷ à, tỷ nói với muội làm thế nào đi." Lâm Tiểu Vũ bị Lê Mạn kéo đến trước bàn trang điểm ngồi cũng vẫn không quên chuyện nhà vệ sinh.

Lê Mạn vừa trang điểm cho Lâm Tiểu Vũ vừa nói: "Bên trong muội cũng nhìn thấy, làm theo là được rồi, sau đó đào một cái bể phân dưới nhà vệ sinh, phía trên che chắn, như vậy là được. Về phần hồ bơi, đợi lát nữa ta đem bản vẽ cho muội, muội đi đến cửa hàng đồ sứ ở phía Tây trấn làm một cái, nhà ta chính là làm ở đó, sau khi trở về giống nhà ta lắp đặt như vậy là được rồi, rất đơn giản, có cái gì không biết có thể đến hỏi ta.”

Lâm Tiểu Vũ cao hứng gật đầu, "Ừm, được, bất cứ lúc nào không hiểu ta sẽ đến hỏi.”

Trang điểm xong cho Lâm Tiểu Vũ, phía sau Lê Mạn còn có rất nhiều khách, cũng không có thời gian tiếp đãi nàng ấy, để nàng ấy tự mình đi chơi, sau đó tiếp tục công việc.

..........................

Quả đúng như lời Tống Đại Sơn nói, tác phong của Trương lão thúc rất nhanh, chỉ mất ba ngày để Triệu Trường Bang mang tủ đồ ăn vặt tới, đồng thời còn mang theo một chiếc xích đu nhỏ cùng một con ngựa gỗ nhỏ.

Triệu Trường Bang tự mình mang đồ đến cửa hàng, sau đó giúp Tống Đại Sơn chuyển đồ vào hậu viện.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 229: Chương 229



Trường Bang, mấy ngày nay đã phiền toái ngươi rồi, hiện tại còn cần ngươi tự mình đưa tới". Trong khoảng thời gian này có việc đều là tìm Triệu Trường Bang, Lê Mạn giữ hắn ở lại ăn một bữa cơm, thế nhưng hắn còn phải chở người trong thôn về thôn, chỉ có thể chờ cơ hội khác.

Triệu Trường Bang khoát tay áo, "Không có gì, ta với Đại Sơn là quan hệ gì, không cần nói cảm ơn. ”

Triệu Trường Bang nói xong, đẩy Tống Đại Sơn một cái, "Bên ngoài nhiều khách như vậy, ngươi mau đi làm việc đi, không cần quản ta, ta giúp ngươi lắp đặt xích đu này một chút, tránh cho các ngươi không có thời gian.”

Lê Mạn vốn còn ngượng ngùng, nhưng Tống Đại Sơn lại lôi kéo cô đi, "Không có việc gì, để Trường Bang làm, công việc này anh ấy rất quen thuộc.”

Lê Mạn cười cười, đi theo Tống Đại Sơn ra phía trước bận rộn, để lại Triệu Trường Bang lắp đặt xích đu dưới tàng cây lớn, còn có hai tiểu tử nhỏ bé mở to đôi mắt sáng ngời vây xem.

Buổi tối sau khi cửa hàng đóng cửa, Lê Mạn mới nhìn thấy xích đu nhỏ do Triệu Trường Bang lắp đặt, kết quả khiến cô rất ngạc nhiên.

Chiếc xích đu hoàn toàn dựa theo kích thước của tiểu hài tử để chế tác, đứa nhỏ từ một đến chín tuổi ngồi vừa vặn, khoảng cách từ xích đu xuống đất rất ngắn, như vậy đứa nhỏ có thể tự mình ngồi lên, cũng sẽ không bị ngã xuống, Triệu Trường Bang còn cẩn thận buộc một sợi dây thừng khác bên cạnh tấm xích đu, đầu dây thừng có cái móc, có thể cho đứa nhỏ ngồi lên, dùng dây thừng bên cạnh vòng quanh mình một vòng, sau đó móc câu vào nút trên tấm bảng, như vậy tựa như một chiếc dây an toàn, không cần sợ đứa nhỏ ngã xuống khi chơi.

Lê Mạn thật sự rất khâm phục Trương lão thúc cùng Triệu Trường Bang, thế nhưng lại có thể nghĩ đến ý tưởng thắt dây an toàn.

Từ sau khi lắp đặt xích đu xong Tiểu Bảo liền chơi một hồi lâu, lúc này giống như là nóng lòng muốn thể hiện trước mặt Lê Mạn, phốc phốc chạy về phía xích đu, "Nương, cái này thật thú vị, nương xem!" Nói xong ngồi lên xích đu, sau đó quen thuộc vòng dây thừng an toàn cho mình, vừa vòng dây vừa nói, "Chú Trường Bang nói cái này là để bảo đảm an toàn, trước khi chơi nhất định phải vòng quanh một vòng như thế này sau đó móc lên, như vậy mới có thể chơi. Được rồi!”

Tiểu Bảo buộc chặt dây thừng, chân nhỏ tiếp đất một chút, sau đó liền vung lên, phát ra tiếng cười khanh khách.

"Nương, nhìn con này, con bay lên rồi!”

Lê Mạn nhìn bộ dáng vui vẻ của Tiểu Bảo, trong lòng cũng vô cùng vui vẻ, chỉ cần hài nhi vui vẻ, người lớn liền vui vẻ.

Tiểu Bảo chơi một hồi, Lê Mạn mới đi lên ôm lấy cậu, "Được rồi, lát nữa sẽ ăn cơm, không thể chơi như vậy, xuống đi, ngày mai lại chơi.”

Tiểu Bảo gật gật đầu, bàn tay nhỏ bé ôm cổ Lê Mạn.

Lê Mạn bế Tiểu Bảo từ trên xích đu xuống, ôm vào trong ngực, đồng thời xoa xoa đầu Hổ Tử đứng bên cạnh, "Đi Hổ Tử, theo dì đi đóng gói đồ ăn nhẹ, xếp đồ ăn nhẹ mới mua vào tủ.”

Ánh mắt Hổ Tử sáng ngời, cất bước chân ngắn đi theo Lê Mạn vào phòng.

Lê Mạn buông Tiểu Bảo xuống, mở túi đồ ăn vặt ra, lộ ra đồ ăn vặt bên trong.

Nhìn hai tiểu tử kia lại một lần nữa sáng mắt sáng lên, nàng cười từ bên trong túi lấy ra hai khối bánh sơn tra cho mỗi đứa một khối, "Sắp đến giờ ăn cơm, không thể ăn thêm đồ ăn vặt khác, chỉ có thể ăn một miếng này.”

Tiểu Bảo lập tức gật đầu, "Nương, Tiểu Bảo biết.”

Hổ Tử cũng học Tiểu Bảo gật đầu, "Dì Mạn, Hổ Tử cũng biết.”

Lê Mạn xoa đầu hai tiểu tử, thật sự là quá đáng yêu.

Trương lão thúc đóng tủ hoàn toàn là dựa theo yêu cầu của Lê Mạn, thậm chí còn tốt hơn Lê Mạn nghĩ, rất rộng rãi, tổng cộng chia làm ba tầng, hoàn toàn giống như tủ bánh ngọt phiên bản hiện đại, chẳng qua đổi một bên thủy tinh thành lưới, bất quá hoàn toàn không ảnh hưởng đến đồ ăn vặt bên trong. Khoảng cách lưới tuy rằng rất lớn, nhưng tay ai cũng không thò vào được, ngay cả tay tiểu hài tử cũng không thò vào được, cái này ngược lại không cần người nhìn, chỉ cần có người muốn mua, phải tìm Tống Đại Sơn hoặc Tần tẩu đi lấy cho bọn họ.

Lê Mạn từ phía sau mở khóa tủ ra, mang đồ ăn vặt mua về bày vào trong tủ, đem đồ ăn vặt trẻ con thích ăn như kẹo, kẹo hồ lô, bánh ngọt, v.v. bày ở giữa, vừa vặn thích hợp với chiều cao của trẻ nhỏ; mà trên cùng bày đồ người lớn thích ăn, ví dụ như hạt dưa.

Sau khi bày xong, Lê Mạn suy nghĩ một chút, vì thuận tiện, lại lấy mấy tấm ván gỗ nhỏ, dùng bút lông viết giá lên trên, sau đó đặt những tấm bảng giá này ở trước mỗi loại đồ ăn vặt, như vậy khách hàng vừa nhìn đã hiểu, giá cả rất rõ ràng, không cần bọn họ phải hỏi giá, cũng giúp Tống Đại Sơn giảm bớt không ít chuyện.

Sau khi chuẩn bị xong tất cả, Lê Mạn gọi Tống Đại Sơn tới, cùng hắn mang tủ vào trong phòng nghỉ, đặt ở vị trí thích hợp nhất, chờ phản hồi của khách vào ngày mai là được rồi.

Ngày hôm sau, Lê Mạn trong lòng vẫn rất nghĩ đến việc này, không biết đồ ăn vặt có thể bán được hay không, nếu bán không tốt, phải điều chỉnh lượng hàng nhập, nếu bán tốt, lại có một khoản thu nhập không nhỏ.

Cô chắc chắn hy vọng tủ đồ ăn nhẹ sẽ được khách ưa chuộng.

Thừa dịp trang điểm xong cho một vị khách, Lê Mạn nghỉ ngơi, đi dạo vào trong phòng nghỉ, muốn xem có ai mua đồ ăn hay không.

"Nương, con muốn ăn kẹo hồ lô!”

"Nương, con cũng muốn ăn!”

"Nương, con muốn ăn bánh.”

Lê Mạn đi vào, liền nhìn thấy trước tủ đồ ăn vặt có rất nhiều người, đều là người lớn mang theo hài tử, trong đó có mấy đứa nhỏ mặt đều sắp dán vào trong tủ, còn có mấy đứa nhỏ đang túm tay người đòi muốn mua.
 
Back
Top Bottom