Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con

Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 200: Chương 200



Năm ngày sau, nghe thôn dân từ trấn trên trở về nói, tri huyện đại nhân bây giờ bị điều đi Mạc Hà, tân tri huyện đại nhân sẽ đến đây.

Lê Mạn nghe vậy, nhìn Tống Đại Sơn cũng đang im lặng, ánh mắt lóe lên.

Hành động của Tư Mã Hạo Nhiên có thể gọi là thần tốc, chỉ trong năm ngày ngắn ngủi đã hoàn thành việc điều động tri huyện. Lê Mạn bây giờ đã hoàn toàn tin tưởng quyền thế của nhà Tư Mã Hạo Nhiên không phải tầm thường.

Nhưng, tại sao lại điều đi Mạc Hà?

Nhìn Lê Mạn khó hiểu Tống Địa Sơn liền lên tiếng giải đáp nghi ngờ của nàng: “Mạc Hà tiếp giáp Tác Ta, Sa Vân, Phù Dục Tam Quốc, hàng năm liên tiếp xảy ra các cuộc tranh chấp nhỏ, tình hình phức tạp, triều đình cũng không muốn quan tâm, cộng thêm vấn đề địa thế và khí hậu, hoàn cảnh cực kỳ kém, dân chúng bình thường cũng không muốn ở lại đó, người có thể ở lại đó đều không dễ chọc. Quan phủ đối với bách tính ở đó chỉ là đồ trang trí, thường xuyên xảy ra việc quan phụ mẫu bị đánh, bị đe dọa. Tóm lại, nơi đó chính là ác mộng của tất cả những kẻ làm quan, đi đến đó, không khác nào là bị lưu đày cả đời.”

Lê Mạn bừng tỉnh đại ngộ.

Sau khi hiểu rõ, Lê Mạn cảm thấy Tư Mã Hạo Nhiên đúng là ngoan độc, kết quả như vậy còn thảm hơn việc bị tước đi chức quan. Nhưng với tư cách là đương sự bị hại thê thảm, Lê Mạn sẽ không giống như thánh mẫu đồng tình với tri huyện đó trong lúc này, nếu không phải lần này họ may mắn gặp được Tư Mã Hạo Nhiên thì gia đình họ có lẽ đã tan nát rồi, vĩnh viễn đừng gặp lại nữa, mà lúc đó, có lẽ Tống Đại Sơn cũng đã sắp phát điên rồi, cái nhà này cách việc tan cửa nát nhà cũng không xa nữa.

Sau khi biết được kết cục, Lê Mạn và Tống Đại Sơn đều ăn ý không nhắc lại chuyện này, mà thương lượng chuyện sau này.

Vết thương của nàng không có trở ngại, nhưng vết thương của Tống Đại Sơn phải tĩnh dưỡng cẩn thận, cho nên mấy hôm nay nàng không ra ngoài, chuyên tâm ở nhà chăm sóc Tống Đại Sơn. Nhưng cũng không thể cứ ở nhà mãi, rất nhiều việc trước kia đều bị trì hoãn, đã đến lúc phải làm rồi.

“Tống Sơn, chuyện củi lửa của tửu lâu bên đó, chúng ta đã hứa với họ rồi thì không thể kéo dài thêm nữa, đã đồng ý với người ta rồi thì phải đưa đến, nhưng chàng bị thương, không thể làm việc quá sức, cho nên khoảng thời gian này chàng không cần lên núi đốn củi nữa, chàng chỉ cần đưa đi là được. Chàng đi nói chuyện với nhà Triệu thúc, bảo họ làm nhiều hơn chút, chúng ta trả thêm tiền cho họ.”

Tống Đại Sơn gật đầu, vết thương bên ngoài của hắn rất nghiêm trọng, thực sự không thể làm việc quá sức, trước mắt chỉ có thể theo xe.

“Ta cùng phải về chỗ Nguyệt tỷ một chuyển, nhiều ngày như vậy không có tin tức, có lẽ Nguyện tỷ cũng đang lo lắng.” Nàng nghe Tống Đại Sơn nói, sau khi nàng bị tri huyện bắt đi, lão bản nương cũng lo trước lo sau, nhiều lần đi đến phủ của tri huyện nghe ngóng tin tức, sự quan tâm này khiến cho Lê Mạn rất cảm động.

Tống Đại Sơn cũng rất cảm kích lão bản nương, nghe vậy thì gật đầu, “Ừ, ngày mai ta đưa nàng đi.”

Nghĩ đến lão bản nương, Lê Mạn thở dài trong lòng. Lần này cả nhà tri huyện thảm như vậy cũng là vì nàng, lão bản nương lại là thân thích của tri huyện, cũng không biết trong lòng nàng ấy có ngăn cách hay không, nếu trong lòng có ngăn cách thì việc hợp tác làm ăn về sau sẽ không thoải mái.

Trong lòng Lê Mạn lo lắng. Ngày hôm sau, nàng đi lên trấn trên cùng Tống Đại Sơn bằng xe lừa.

Như thường lệ, Lê Mạn xuống xe, mang theo hộp rương trang điểm đi thẳng vào cửa hàng.

Vừa vào cửa đã thấy lão bản nương đứng sau quầy, tinh thần thoải mái, dường như không có việc gì phiền lòng.

“Nguyệt tỷ!” Lê Mạn gọi.

Tiếng gọi khiến lão bản nương phục hồi tinh thần, thấy Lê Mạn trở về, đôi mắt sáng lên, từ sau quầy bước nhanh đến, ôm chầm lấy Lê Mạn, kích động đến mức viền mắt đỏ lên: “Muội muội, thực sự là muội sao? Muội quay về rồi?”

Lê Mạn vốn còn đang lo lắng, ngại ngùng, vừa thấy thái độ như vậy của lão bản nương thì trong lòng cũng thả lỏng, ôm lấy lão bản nương, mắt cũng đỏ lên: “Nguyệt tỷ, muội về rồi, muội không sao.”

Lão bản nương thấy có người ở cửa chính đang nhìn họ thì hồi phục tinh thần, xoa mắt, nhanh chóng kéo Lê Mạn vào phòng trang điểm, ngồi xuống cạnh nàng, nắm tay nàng không buông. Lão bản nương nhìn nàng một lượt từ trên xuống dưới, thấy nàng không có chuyện gì thì nhẹ nhàng thở phào nhưng vẫn lo lắng hỏi han: “Muội muội, muội không có chuyện gì chứ? Có phải chịu khổ không?”

Lê Mạn lắc đầu: “Không sao, không có có chuyện gì. Ngoài việc bị kim đ.â.m rất nhiều ra thì không bị thương gì.”

Nghe Lê Mạn bị kim đâm, lão bản nương mím môi, trong lòng rất khó chịu: “Muội muội, lần này muội chịu khổ rồi. Ta vô dụng không giúp gì được cho muội.”
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 201: Chương 201



Lê Mạn vội vàng xoa tay lão bản nương: “Sao tỷ lại nói vậy. Muội đã nghe Đại Sơn nói rồi, chuyện lần này khiến tỷ lo lắng, vẫn luôn nghe ngóng tin tức trong phủ tri huyện, chỉ như vậy đã khiến muội vô cùng cảm kích rồi. Hơn nữa chủ ý của tri huyện tỷ cũng không thể thay đổi được, thì sao muội có thể trách tỷ được. Tỷ đừng tự trách.” Lê Mạn nói xong, nhìn mặt lão bản nương, dò hỏi: “Nguyệt tỷ, lần này tri huyện bị điều nhiệm, tỷ biết không?”

Lão bản nương nghe vậy, không biết nghĩ đến cái gì, nét mặt khó coi, nàng ấy gật đầu: “Biết rồi, bị điều đi Mạc Hà.”

Lê Mạn cắn môi, gian nan hỏi: “Nguyệt tỷ, tỷ sẽ không trách ta chứ?”

Lão bản nương ngước mắt lên, dường như vô cùng ngạc nhiên khi Lê Mạn hỏi như vậy: “Muội nói gì vậy? Ta trách muội làm gì?”

Lê Mạn ăn ngay nói thật: “Nguyệt tỷ, chuyện là này là Đô Uý đại nhân làm, tri phủ bị điều đi cũng là Uý đại nhân thao túng ở đằng sau. Thực ra, lần này ta và Đại Sơn bình an, hoàn toàn là dựa vào Đô Úy đại nhân giúp đỡ. Đô Úy đại nhân và Đại Sơn nhà ta là chỗ quen biết cũ, là Đại Sơn nhà ta đi tìm hắn nhờ hắn giúp đỡ nên mới có chuyện này.”

Lão bản nương hiểu ra: “Hóa ra là như vậy. Mới đầu ta còn không tin.”

Lê Mạn nghi hoặc, không biết lời này của lão bản nương là có ý gì.

Lão bản nương thở dài: “Muội không biết, hôm trước cả nhà đường huynh đó đến tìm ta, nhờ ta giúp đỡ cầu xin muội thương tình, nói là nhà muội tìm Đô Úy đại nhân đến trị hắn, bảo ta nhất định phải cầu xin muội thương tình. Lúc đó ta còn tưởng tự họ đắc tội quan lớn, lại đổ lên đầu muội, dù sao thì muội và Đại Sơn đều là lão bách tính bình thường, đi đâu mà tìm Đô Úy đại nhân giúp đỡ, vì thế ta không tin lời bọn họ, qua loa lấy lệ một hồi thì bị nương của tri huyện, cũng chính là đại bá nương của ta mắng mỏ một trận, trong cửa hàng cũng ầm ĩ một hồi.” Lão bản nương nói đến đây thì nét mặt có phần khó coi.

Lê Mạn biết lão bản nương nhất định đã chịu tổn thương, trong lòng có chút áy náy: “Nguyệt tỷ, Đô Úy đại nhân quả thật là vì bọn ta mới trừng trị tri huyện, vậy tỷ bên này?”

Biết ý của Lê Mạn, lão bản nương vỗ vỗ tay nàng: “Muội đừng nghĩ nhiều. Cho dù chuyện này thực sự là vì muội thì ta cũng không có lập trường gì để trách muội. Ta là người không nói đạo lý như vậy sao? Lần này muội và Đại Sơn bị thương nặng như vậy, tất cả đều là do tri huyện và Cửu tiểu thư đó. Nếu hai người không tìm Đô Úy đại nhân giúp đỡ thì ta cũng không dám tưởng tượng lần này hai người sẽ là dáng vẻ gì, cũng may là ở hiền gặp lành, hai người đã bình an vượt qua kiếp nạn này.”

Lê Mạn không ngờ lão bản nương lại thấu tình đạt lý như vậy, không hề sinh ra ngăn cách với nàng, thậm chí còn đứng về phía nàng, nàng thật sự không biết phải cảm tạ như nào mới tốt.

Lão bản nương nói xong còn nói thẳng ra quan hệ trong nhà: “Cũng không giấu gì muội, tuy ràng nhà ta là thân thích với tri phủ, nhưng cũng không phải là loại quan hệ thân thiết mà muội nghĩ đó. Chúng ta là dân chúng bình thường, phủ tri phủ sao có thể để thân thích như chúng ta vào mắt, ngoại trừ lúc đòi tiền chúng ta. Thực ra muội không biết, chúng ta nhận sự che chở của hắn, thì cũng phải trả cái giá tương ứng với sự che chở ấy, cái giá chính là mỗi năm đều phải biếu cho tri phụ đại nhân một số bạc lớn. Tiền mỗi năm cửa hàng kiếm được, phần lớn đều vào phủ tri phủ, trong tình huống như vậy, muội nghĩ chúng ta vẫn có tình cảm sâu đậm sao?”

Lê Mạn không ngờ còn có chuyện như vậy, nhưng nghĩ đến phủ tri phủ xa hoa đó, lại chẳng thấy hiếm lạ, nếu không có tiền, sao có thể duy trì vinh hoa phú quý như vậy. Nhưng đôi với thân thích nhà mình mà cũng độc ác như vậy thì không khỏi quá vô tình vô nghĩa.

Song, tuy rằng lão bản nương không có tình cảm gì đối với nhà tri huyện, nhưng dù sao trên danh nghĩa cũng là người một nhà, nhà tri huyện lại đích thân đến tận cửa cầu tình, chuyện lần này không chừng sẽ khiến họ hàng của lão bản nương giận chó đánh mèo lên nàng ấy. Dù sao thì dòng tộc họ cũng mất đi một tri phủ đại nhân che chở cho họ.

“Nguyệt tỷ, vậy sẽ không có người gây phiền phức cho tỷ chứ? Dẫu sao thì tỷ cũng không giúp họ.”

Trên mặt lão bản nương hiện lên nọ cười chua xót, nàng ấy thở dài, qua một hồi lâu mới nói: “Lúc đầu thực ra cũng không giống muội nói, hôm qua đại bá nương đó của ta và lão tộc trưởng trong tộc lại đến, ra lệnh cho ta nhất định phải giải quyết chuyện này, ta nói ta không có bản lĩnh đó, kết quả bọn họ liền cậy già lên mặt, náo loạn với ta một trận, họ cứ khăng khăng họ là trưởng bối của ta nên bất cứ điều gì ta cũng không thể nói.”

Nét mặt Lê Mạn cũng trở nên khó coi, lông mày nhíu chặt.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 202: Chương 202



Lão bản nương không nghĩ hai người lại cùng nhau mặt ủ mày ê, vì thế nàng ấy khoát tay, cố gắng tươi cười: “Được rồi, không muốn nghĩ nữa. Lệnh trên đã ban xuống, chuyện đi Mạc Hà là ván đã đóng thuyền, ai cũng không thay đổi được, bọn họ tìm ta thì có tác dụng gì?”

Lê Mạn lại không lạc quan như vậy.

Chuyện này đều là vì nàng, nếu người trong dòng tộc của lão bản nương thấy lão bản nương vẫn đối tốt với nàng như vậy, trong lòng họ sẽ không tức giận sao? Nàng có Đô Úy đại nhân làm chỗ dựa, họ không có cách gì làm khó nàng, nhưng khó mà đảm bảo rằng sự tức giận này sẽ không trút lên người lão bản nương, ai bảo bà có quan hệ tốt với nàng, hơn nữa nàng còn kiếm tiền ở trong cửa hàng của lão bản nương.

Chuyện chứng minh, Lê Mạn nghĩ đúng.

Ngày thứ hai Lê Mạc quay về cửa hàng của lão bản nương trang điểm, cửa hàng liền nghênh đón một đám người, chính là nương của tri huyện cũng chính là đại bá nương của lão bản nương, còn có lão tộc trưởng và mấy người trong dòng tộc.

Nương của tri huyện vừa vào cửa hàng, nhìn thấy Lê Mạn đang trang điểm, tức đến mức cầm bàn tính lão bản nương để trên quầy ném xuống đất, phát ra tiếng “bịch”, dọa khách trong cửa hàng đều chạy ra ngoài, chỉ dám đứng ở cửa dòm ngó.

Lão bản nương xanh mặt nhìn về phía nương của tri phủ, nhịn xuống tức giận hỏi: “Đại bá nương, người đây là có ý gì?”

Mẹ tri huyện chỉ tay vào Lê Mạn, tức giận nói: “Chỉ vì ả ta mà con trai ta phải đến nơi đó, ngươi rõ ràng có thể giúp chúng ta cầu tình, nhưng lại từ chối không chịu giúp đỡ, bây giờ lại còn để ả ta làm việc trong cửa hàng, ngươi rốt cuộc là có ý gì? Ngươi đối xử với dòng tộc Lưu thị chúng ta như vậy sao?” Dứt lời bà ta lại hung hăng gõ gậy, “Con trai ta che chở ngươi như vậy, nếu không phải có con trai ta thì ngươi có thể yên ổn mở cửa hàng này kiếm tiền sao? Bây giờ ngươi lại vô ơn, không giúp người nhà đã đành, còn cùng kẻ thù xưng tỷ gọi muội, sao ngươi có thể đối xử với chúng ta như vậy?”

Lão bản nương tức đến đỏ mắt: “Đại bá nương, việc này là đại bá sai, không nên bắt người ta đến làm nha hoàn cho Cửu tiểu thư nhà họ, chia rẽ gia đình người ta đã đành, lại còn đánh đập tướng công người ta, Đô Uý đại nhân mới thay người ta làm chủ. Ta là một phụ nhân, phải đi cầu tình như thế nào đây?”

Nương tri phủ hung hăng “Pi” một cái, gương mặt tràn đầy tức giận: “Nói hươu nói vượn! Đi là nha hoàn thì đã sao? Bao nhiêu người muốn vào phủ làm nha hoàn còn không được kai kìa, cho ả vào ả còn không vừa ý. Còn ngươi nữa, ngươi nghĩ ta sẽ tin lời của ngươi sao? Ngươi chính là đồ vô ơn, không muốn giúp chúng ta thì thôi lại còn giúp kẻ thù. Ta xem, trong tộc chúng ta còn ai muốn lấy người vợ như ngươi.”

Lão bản nương tức đến run tay, nhưng vẫn hít sâu một hơi, nói: “Đại bá nương, người có hơi quá đáng rồi đó! Ta có thân phận gì mà Đô Úy đại nhân phải nghe ta? Ta cầu tình có tác dụng sao? Tống nương tử cũng vậy, Đô Uý đại nhân chỉ có lòng tốt giúp nàng, lẽ nào nàng có thể ảnh hưởng quyết định cảu Đô Úy đại nhân sao? Người nghĩ chúng ta là ai mà nói cầu tình là cầu tình được?”

Nương tri phủ bị lão bản nương nói đến sững sờ: “Hay cho Lưu Thị nhà ngươi, công phu ngụy biện quả là số một, đúng là trong mắt không có bề trên.” Bà ta bước lên từng bước, muốn cầm gậy đánh người.

Lão tộc trưởng bên cạnh lúc này mới ra mặt ngăn cản nương tri phủ đang muốn đánh người, lão đè lại cây gậy của bà ta, trấn an: “Lão tỷ, tỷ bớt giận đi, không cần phải so đo với kẻ bề dưới như chúng nó, chúng ta không hiểu chuyện, tỷ đánh chúng nó chỉ tổ mất thân phận.” Dứt lời lão nhìn về phái lão bản nương, nói một cách thấm thía: “Lưu Thị, cho dù chúng ta có tin lời ngươi, ngươi không cầu tình thì cũng thôi đi, nhưng bây giờ ngươi vẫn để người làm hại đại bá của ngươi kiếm tiền ở trong cửa hàng của ngươi, như vậy quả thực là hết nói nổi. Ngươi không coi trong dòng tộc chúng ta như vậy sao? Ngươi như vậy thì có tư cách gì để gặp người trong tộc?”

Thực ra vị tộc trưởng này cũng tức giận không kém. Trong tộc, nhiều năm như vậy mới có một tri huyện, điều này làm cho lão đi đến đâu cũng nở mày nở mặt, nhưng bây giờ thì hay rồi, tất cả đều mất rồi, lão chỉ hận không thể đánh c.h.ế.t Lê Mạn. Lão biết không có cách nào có thể thay đổi kết cục, nhưng nhìn thấy người hại dòng tộc bọn họ bây giờ vẫn đang tự do tự tại kiếm tiền ở trong cửa hàng nhà mình thì lửa giận trong lòng bọn họ không thể nào dập tắt được.

Lão bản nương vừa định mở miệng phản bác lại lời tộc trưởng thì bị Lê Mạn kéo tay lại, nàng lắc đầu với lão bản nương, ý bảo nàng ấy đừng xung đột với người trong tộc, như vậy đối với nàng ấy không có ích gì.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 203: Chương 203



Lê Mạn nhìn về phía nương tri huyện, tộc trưởng và những người khác trong tộc, nói: “Chuyện Đô Úy đại nhân làm này, những dân chúng bình thường như chúng ta không có cách xen vào, lão bản nương và ta cũng không có cách cầu tình, nhưng các người vì vậy mà giận chó đánh mèo lão bản nương, thì quả thật là quá đáng. Việc này không liên quan đến lão bản nương, hôm nay ta đi, sau này cũng không ở cửa hàng nữa, đã được chưa? Các người không có ý kiến gì đi?”

“Lê muội!” Lão bản nương hét lên, vươn tay túm lấy ống tay áo của Lê Mạn.

Lê Mạn cười trấn an, cúi đầu bắt đầu thu dọn rương trang điểm.

Quả thật, nàng thật sự không thể tiếp tục ở đây nữa. Chỉ dựa vào thái độ của nương tri huyện và tộc trưởng liền biết thái độ của người trong dòng tộc của lão bản nương, nếu nàng còn ở đây thì sẽ gây phiền phức cho lão bản nương.

Chuyện này lại là chuyện của người trong dòng tộc, nàng là người ngoài, không có cách giúp lão bản nương giải quyết, cũng chỉ có cách rời đi.

“Lê muội, muội đừng như vậy mà. Muội ở chỗ này của ai, ai cũng không quyền đuổi muội đi.” Lão bản nương ngăn Lê Mạn thu dọn rương đồ.

Lê Mạn cảm động trước thái độ của lão bản nương, nhưng chính vì như vậy, nàng lại càng không thể để họ hàng làm khó lão bản nương, do đó Lê Mạn vỗ nhẹ vào tay lão bản nương: “Nguyệt tỷ, là tự ta muốn rời đi, không phải vì người khác.” Lê Mạn không muốn nói nhiều lời dư thừa, chỉ có thể tìm cơ hội nói rõ với lão bản nương sau.

Hôm nay nàng chủ động rời khỏi cửa hàng này thì những người khác không có lý do làm khó lão bản nương rồi.

Nàng thu dọn đồ đạc xong, nhìn nương tri phủ và tộc trưởng ngồi trên ghế nhìn mình như hổ rình mồi, nàng không nói gì, cúi đầu vội vàng ra khỏi cửa hàng của lão bản nương.

Ra khỏi cửa hàng, Lê Mạn hít sâu một hơi.

Thấy thời gian vẫn còn sớm, vẫn chưa đến lúc Đại Sơn đến đón mình về nhà, Lê Mạn không còn chỗ để đi liền dứt khoát đi loanh quanh trên đường lớn.

Họ hàng của lão bản nương không muốn thấy nàng như vậy, nàng không thể quay về cửa hàng, nếu không nàng và lão bản nương đều không thể sống yên ổn qua ngày, xem ra, có những chuyện không thể vẹn cả đôi đường được.

Lê Mạn vừa đi vừa để ý hai bên đường, muốn xem xem có cửa hàng nào trống hay không.

Ban đầu nàng định chờ chân của Tống Đại Sơn khỏi hẳn rồi mở một cửa hàng của nhà mình, nhưng bây giờ xem ra phải cân nhắc chuyện này trước rồi.

Quả thật, khoảng thời gian này mở cửa hàng của riêng mình cũng coi như thích hợp. Đầu tiên là tiền, tri huyện đã cho một trăm lượng bạc, trong nhà cũng có một ít, mua một cửa hàng có lẽ không thành vấn đề. Thứ hai là khách hàng, nàng làm trong cửa hàng của lão bản nương lâu như vậy, quen biết không ít người, cũng gom góp được mấy khách hàng thân thiết, cho dù tự mình mở cửa hàng thì cũng sẽ không lo lắng không có khách. Thứ ba chính là an toàn, bây giờ nàng quen biết Tư Mã Hạo Nhiên, cũng không lo lắng cửa hàng của mình bị người khác xuống tay.

Thiên thời địa lợi nhân hòa đều có, vấn đề bây giờ chĩnh là xem có thể tìm được cửa hàng thích hợp hay không.

Lê Mạn đi một lượt các con đường lớn nhỏ trong trấn, đi đến đau chân, cuối cùng cũng thấy một cửa hàng trống vẫn chưa bị người khác dùng để buôn bán ở một con đường vắng vẻ cuối phố. Lê Mạn đoán, vị trí của cửa hàng này không tốt, không tấp nập nên mới không bị người khác mua hoặc thuê.

Tuy rằng vị trí này quả thực không tốt, nhưng tạm thời cũng không có cửa hàng khác để lựa chọn, cho nên Lê Mạn vẫn định hỏi tình hình của cửa hàng này trước rồi lại nói sau.

Lê Mạn loanh quanh trước cửa quán hồi lâu, trên cửa ngay cả một mảnh giấy cũng không có, không có bất cứ cách gì liên lạc với chủ cửa hàng. Nàng vẫn nghĩ rằng mình nhìn sót, nhưng liên tục tìm kỹ mấy lần cũng không thấy, lúc này mới thực sự xác nhận là không có.

Không còn cách nào khác, Lê Mạn chỉ đành đi đến hỏi thăm ông chủ của cửa hàng bên cạnh.

Kết quả khi đến cửa hàng bên cạnh nàng mới phát hiện cửa hàng này bán nhang đen, tiền giấy và mấy thứ của người đã khuất.

Lê Mạn chợt hiểu ra, nguyên nhân cửa hàng này bị bỏ trống, ngoài vị trí địa lý không tốt ra thì còn có một nguyên nhân quan trọng khác là cửa hàng bên cạnh. Thời xưa, người làm ăn đều coi trọng sự may mắn nên đương nhiên không muốn làm hàng xóm với cửa hàng bán đồ người chết, họ cho rằng điều đó là cấm kỵ.

Nhưng Lê Mạn là người hiện đại, không quá tin vào tín ngưỡng phong kiến, hơn nữa nàng cũng không cho rằng bán đèn nhang tiền giấy là phạm vào điều cấm kỵ. Nàng không để ý đến điều đó, bởi vậy đã đi thẳng vào trong, nói với người đang đứng sau quầy, không biết có phải là ông chủ hay không: “Ông chủ, ta muốn hỏi một chút, chủ cửa hàng bên cạnh nhà ngươi có để lại địa chỉ gì không? Ta muốn tìm ông ấy nhưng không biết phải tìm thế nào.”
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 204: Chương 204



Nam tử đứng sau quầy nghe vậy thì trợn to mắt, quay lại nhìn Lê Mạn hai cái rồi mới không chắc chắn hỏi: “Ngươi muốn làm ăn?”

Lê Mạn gật đầu: “Đúng vậy, muốn làm ăn nhỏ. Nhìn thấy cửa hàng bên cạnh nhà ngươi bỏ không nên muối hỏi thử.”

Nam tử nghe vậy mắt lại trợn to hơn chút, trong mắt chứa đựng sự tìm tòi nghiên cứu, dường như không tin lời Lê Mạn lắm.

Lê Mạn thấy hắn ta không trả lời thì hỏi lại lần nữa: “Ông chủ, không biết ngươi có tin tức của chủ cửa hàng bên cạnh không? Nếu như không có thì ta cũng không quấy rầy nữa.”

Ông chủ thấy Lê Mạn thực sự muốn tìm chủ của căn nhà bên cạnh thì đè sự ngạc nhiên trong lòng xuống, mở miệng nói: “Vị phu nhân này, cửa hàng bên cạnh ngươi cũng thấy rồi đấy, chỗ này thực sự không tấp nập, lại cond ở cạnh cửa hàng của ta, ngươi nghĩ kỹ lại đi.”

Lê Mạn cười, nói cảm ơn: “Đa tạ ý tốt nhắc nhở của ông chủ, ta chỉ muốn hỏi một chút còn mua hay không thì vẫn chưa quyết định.”

Ông chủ thấy Lê Mạn nói vậy thì gật đầu nói tiếp: “Cửa hàng bên cạnh này người ta không cho thuê, chỉ bán. Mà còn là bán cả chứ không bán riêng mặt tiền.”

Lê Mạn khó hiểu: “Bán cả là sao?”

Ông chủ giải thích: “Phía sau cửa hàng còn có một cái sân và một căn nhà cho người ở. Vừa hay phí trước dùng để buôn bán, phía sau dùng để ở. Chủ nhân căn nhà nói rằng, muốn bán hết chứ không muốn bán riêng cửa hàng. Nhưng như vậy thì giá của căn nhà này sẽ không rẻ. Vị trí nơi này vốn đã không tốt, chủ nhân lại không giàu có gì, nhiều người vốn muốn làm ăn, nhưng nghe phải mua cả căn nhà phía sau thì liền rút lui, cho nên ngươi phải suy nghĩ thật kỹ càng.”

Ông chủ đã buôn bán ở đây nhiều năm nên biết rõ tình hình của nhà bên cạnh. Căn nhà bên cạnh vốn là mở ra để buôn bán vải vóc, nhưng vị trí này thực sự không tốt, làm ăn chỉ tạm đủ sống qua ngày, hai vợ chồng cố gắng nhiều năm, bây giờ tuổi tác đã cao, con trai mua một cửa hàng mới ở nơi khác để làm ăn, họ liền đóng cửa cửa hàng này đến chỗ con trai trông cháu cho nên muốn bán đứt căn nhà ở đây.

Nhưng đáng tiếc, vị trí của cửa hàng này không tốt, hơn nữa còn phải mua cả căn nhà phía sau, người hỏi mua vốn đã ít bây giờ thậm chí còn chẳng có ai đến hỏi.

Không ngờ hôm nay lại có một người đến hỏi, hơn nữa còn là một người phụ nữ đã có chồng. Người phụ nữ đã có chồng này sao có thể ở chỗ này làm ăn buôn bán đây? Hỏi mà cũng như không hỏi.

Trong lòng ông chủ đã nhận định là Lê Mạn không thể mua cửa hàng, nhưng ông ấy lại không biết rằng lúc này suy nghĩ của Lê Mạn đã có chút thay đổi.

Lê Mạn vốn định chuyển nhà lên trấn, nếu không ngày nào cũng chạy hai lượt từ thôn lên trấn, ai cũng không chịu nổi. Hơn nữa ở trong thôn cũng không thuận tiện, ngoài việc bản thân không thích bầu không khí bàn tán chỉ trỏ chuyện của người khác trong thôn ra thì điều quan trọng hơn là cả nhà nương của Tống Đại Sơn đều ở trong thôn, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, lần nào nhìn thấy họ nàng cũng không thoải mái, cho nên so với việc ở trong thôn thì nàng vẫn thích ở trên trấn hơn.

Ban đầu nàng còn lo lắng không tìm được nhà phù hợp trên trấn, còn nghĩ là mua cửa hàng, còn nhà ở thì từ từ tìm, không ngờ phía sau cửa hàng này lại là nhà ở, hơn nữa còn phải mua cả, chuyện này đối với nàng quả là chuyện vui ngoài ý muốn.

Lê Mạn đè xuống vui mừng đang nhấp nhô trong lòng, nói với ông chủ: “Ông chủ, nếu giá của căn nhà này hợp lý ta có thể cân nhắc đến việc mua cả. Ngươi có biết giá cả cụ thể không?”

Ông chủ nghĩ rồi lắc đầu: “Giá cả hiện tại ta không rõ, ngươi vẫn nên đi hỏi chủ nhân căn nhà đi. Như vậy đi, ta biết nhà hắn bây giờ đang sống ở đâu, ngươi đến đó hỏi thử xem.”

Lê Mạn cười nói cảm ơn ông chủ: “Thực sự cảm ơn ông chủ.”

Sau khi ra khỏi cửa hàng, Lê Mạn nhìn thời gian mới giật mình nhận ra là đã quá giờ Tống Đại Sơn đến đón mình hàng ngày, trong lòng nàng có hơi lo lắng, sợ hắn không thấy mình lại lo lắng nên nàng lập tức vội vàng chạy đến cửa hàng của lão bản nương.

“Nương tử!”

Tiếng gọi khiến cho bước chân vội vàng của nàng dừng lại, nàng vừa ngẩng đầu đã thấy xe lừa của Tống Đại Sơn từ xa xa vội vàng chạy đến.

Tống Đại Sơn vội vàng đánh xe đến. Đến trước mặt Lê Mạn, hắn lập tức nhảy từ trên xe xuống, ôm lấy vai nàng, trong mắt tràn đầy lo lắng.

Lê Mạn biết mình đã khiến Tống Đại Sơn lo lắng thì lập tức lao vào lòng hắn, nói xin lỗi: “Xin lỗi Đại Sơn, ta quên mất thời gian, khiến chàng lo lắng rồi, có phải chàng tìm ta rất lâu rồi không?”

Tống Địa Sơn không nói là mình tìm đến sắp phát điên rồi mà chỉ ôm chặt cánh tay Lê Mạn: “Nàng không sao là tốt, không sao là tốt. Đi, chúng ta về nhà thôi.”
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 205: Chương 205



Đường lớn không phải là nơi để nói chuyện, Lê Mạn không nói gì, lên xe lừa với Tống Đại Sơn.

Sau khi về nhà, Lê Mạn mới kể rõ đầu đuôi chuyện ở cửa hàng của lão bản nương hôm nay, sau đó mới nói: “Khi ta ra khỏi cửa hàng thấy vẫn còn sớm nên muốn đi xem xem có cửa hàng nào phù hợp hay không. Sau này ta chắc chắn không thể trang điểm ở trong cửa hàng của lão bản nương nữa rồi, nếu không thì lão bản nương sẽ không thể ăn nói với người trong tộc, nhưng mà chúng ta phải tìm cửa hàng trước, ban đầu ta định đợi đến khi chân của chàng khỏi hẳn mới mở cửa hàng của riêng mình.”

Tống Đại Sơn nghe vậy thì không nói thêm cái gì, chỉ xoa xoa hai má Lê Mạn: “Nếu đã như vậy thì mở cửa hàng trước đi. Hôm nay nàng đã nói vậy thì ngày mai ta sẽ đi tìm cùng nàng, nàng đi một mình ta không yên tâm.”

Lê Mạn gật đầu.

Ngày hôm sau, sau khi hoàn thành công việc buổi sáng, buổi chiều Tống Đại Sơn đưa Lê Mạn đến nơi ông chủ kia nói.

Lê Mạn xuống xe, bước đến trước cổng, gõ, sau đó nàng la lên với cái sân trống không một bóng người: “Có ai không? Có ai ở nhà không?”

Không lâu sau, trong nhà có một cậu bé thò lò mũi xanh vội vàng chạy ra. Nhìn thấy Lê Mạn, trong mắt cậu bé hiện lên chút sợ hãi, chút tò mò, dò hỏi: “Người tìm ai vậy?”

Lê Mạn dịu dàng nói: “Ta đến tìm người lớn nhà cháu, nhà cháu có ai nhà không?”

Cậu bé thấy Lê Mạn xinh đẹp, nói chuyện lại dịu dàng thì không sợ nữa, gật đầu, chỉ vào trong nhà: “Có ạ. Để cháu đi gọi.”

Cậu bé nói xong thì chạy băng băng vào nhà, gọi: “Bà nội ơi, có người tìm bà này.”

Không bao lâu sau khi cậu bé gọi, một người phụ nữ khoảng bốn năm mươi tuổi, không tính là già, từ trong nhà đi ra. Bà nhìn thấy Lê Mạn và Tống Đại Sơn đứng ở cổng, trong mắt hiện lên sự cảnh giác, bà hỏi: “Các ngươi tìm ta à? Có chuyện gì sao?”

Lê Mạn không đi vào mà đứng ở cổng nói: “Đại nương, cửa hàng ở thành Tây Nhai Vĩ kia là của nhà ngươi à? Căn nhà bên cạnh cửa hàng bán nhang đèn tiền giấy đó.”

Phụ nhân nghe vậy, ánh mắt thay đổi, sự cảnh giác trong mắt vơi đi rất nhiều, hiện lên sự vui sướng nhàn nhạt: “Các ngươi muốn mua cửa hàng đó sao?”

Lê Mạn gật đầu: “Đúng vậy, ta muốn hỏi về tình hình cụ thể của cửa hàng, sau đó lại xem xem.”

Cho dù Lê Mạn chỉ nói là xem xem nhưng phụ nhân vẫn rất vui, nhanh chóng bảo Lê Mạn và Tống Đại Sơn vào nhà: “Mau vào đi, vào uống ly trà rồi từ từ nói.”

Vào nhà, phụ nhân nhanh nhẹn pha trà cho Lê Mạn và Tống Đại Sơn, sau đó mới ngồi xuống nói: “Hai người muốn buôn bán sao?”

Lê Mạn nói: “Muốn mua một cửa hàng để tự làm buôn bán nhỏ, nhìn thấy cửa hàng đso của người cho nên muốn hỏi thử xem. Đại nương, không biết có thể dẫn chúng ta vào bên trong xem không?”

Phụ nhân gật đầu: “Đương nhiên là có thể. Nhất định phải xem qua nhà trước rồi mới nói. Nếu bây giờ hai người rảnh thì ta dẫn hai người đến đso xem.”

Lê Mạn tất nhiên là đồng ý.

Tống Đại Sơn nhanh chóng đánh xe lừa đưa Lê Mạn, phụ nhân và cháu trai của bà đến cửa hàng đó.

Lê Mạn cẩn thận xem xét cửa hàng, diện tích bên trong rất lớn, lớn hơn cả diện tích cửa hàng của lão bản nương, chẳng qua vách tường có hơi loang lổ, vừa nhìn đã biết là nhiều năm rồi không sửa sang lại.

Thấy Lê Mạn nhìn bức tường, phụ nhân giải thích: “Cửa hàng này chúng ta buôn bán nhiều năm, nhưng việc làm ăn lại không tốt, nguyên nhân thì ngươi cũng đã biết rồi đấy, cũng không tốn tiền sửa sang, mấy năm nay lại không ở đây nên có hơi cũ.”

Lê Mạn nói: “Nghe nói nhà người bán cả căn nhà đằng sau, ta muốn xem căn nhà đằng sau như thế nào.”

Mắt phụ nhân sáng lên, nhanh chóng dẫn Lê Mạn ra phía sau xem.

Vừa đi đến cửa sau liền trông thấy một cái sân không to không nhỏ, trong sân còn có hai cây đại thụ, giữa hai cái cây còn buộc một sợi dây thừng, vừa nhìn đã biết là dùng để phơi quần áo. Dưới cây có một giếng nước, cạnh giếng nước còn có một cái ao để giặt quần áo.

Phía sau tổng cộng có ba phòng ngủ, một phòng bếp, một nhà vệ sinh. Trong nhà trống rỗng, không có đồ đạc nên có vẻ rất trống trải, nhưng diện tích không nhỏ. Vách tường cũng không cũ lắm, nếu có người ở thì chỉ cần sửa sang lại chút là được, sẽ không quá tốn kém.

Xem đến đây Lê Mạn tương đối hài lòng, tiếp theo liền xem giá cả thế nào.

Ngoài mặt Lê Mạn không có biểu cảm gì, khiến người ta không biết là nàng có hài lòng hay không. Sau khi trầm ngâm một lúc nàng mới hỏi: “Đại nương, không biết căn nhà này người bán thế nào?”

Thấy Lê Mạn hỏi giá, phụ nhân vẫn vui.

Cửa hàng nhà bà đã mấy năm rồi không bán được, trong lòng bà cũng lo lắng, một năm qua không có người đến hỏi bây giờ khó khăn lắm mới có một người, lại còn hỏi giá, cho dù như thế nào thì vẫn hy vọng bán được.

Phụ nhân nghĩ trong lòng, nhìn Lê Mạn và Tống Đại Sơn, hơi thấp thỏm nói: “Căn nhà này một trăm năm mươi lượng.”

Lê Mạn nghe vậy thì nhất thời không nói gì.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 206: Chương 206



Thật lòng mà nói, vị trí này, giá tiền này, không tính là thấp, nhưng đây là phụ nhân nói, chắc chắn là có thể mặc cả

Thấy Lê Mạn không nói gì, sắc mặt phụ nhân có chút rối rắm, bà nói: “Cửa hàng này của nhà ta tuy rằng vị trí không tốt, nhưng diện tích lớn, phía sau cũng rộng rãi. Phía trước buôn bán, phía sau ở, rất thuận tiện.”

Lê Mạn nhìn vách tường, mím môi nói: “Đại nương, cửa hàng này của nhà người vị trí không tốt lắm, hơn nữa nhà bên cạnh còn bán nhang đèn tiền giấy, như vậy thì không may mắn. Cửa hàng này cũng cũ lắm rồi, mua xong còn phải tốn tiền sửa sang. Giá này của người quá đắt.”

Nét mặt phụ nhân có chút ngượng ngùng, thực ra bà cũng biết vị trí của cửa hàng không tốt, không quá phù hợp với việc buôn bán, đau đầu nhất là cửa hàng bên cạnh, nhưng cũng không có cách gì để bọn họ chuyển đi.

Phụ nhân nghĩ rồi cứng rắn hạ quyết định: “Thực ra nếu hai người thật lòng muốn mua thì có thể rẻ hơn chút.”

Lê Mạn không để lộ ra vẻ vui sướng, Tống Đại Sơn cũng im lặng không nói, toàn bộ đều là Lê Mạn làm chủ.

Lê Mạn lại nhìn quanh một vòng, cuối cùng mới nói với phụ nhân: “Đại nương, cửa hàng này của người ta chỉ có thể trả cao nhất là một trăm hai mươi lượng thôi, đại nương thấy thế nào?”

Bị Lê Mạn bớt đi ba mươi lượng, phụ nhân có chút do dự, không bằng lòng lắm nhưng bỏ lỡ người mua này thì sau này chưa chắc đã bán được, điều này khiến bà không muốn từ chối.

Tóm lại là rất xoắn xuýt.,

Lê Mạn thấy phụ nhân do dự thì cười nói: “Nếu không thì đại nương về nhà thương lượng với người nhà trước đi, hai ngày sau chúng ta nói tiếp có được không?”

Phụ nhân cũng không biết nên làm gì, muốn về nhà thương lượng với chồng con, gật đầu đồng ý: “Được. Ta về nhà thương lượng với người nhà đã, mấy hôm nữa sẽ trả lời ngươi.”

Tống Đại Sơn đưa phụ nhân trở về, sau đó lúc này mới cùng với Lê Mạn rời đi.

Trên đường, Tống Đại Sơn không hiểu hỏi Lê Mạn: “Nương tử, cửa hàng nhà này quả thật là có chút vắng vẻ, làm ăn ở đây, việc kinh doanh sẽ không quá tốt đâu?”

Tuy Tống Đại Sơn chưa từng kinh doanh, nhưng hắn cũng biết làm ăn thì phải có vị trí địa lý thuận lợi, vị trí của cửa hàng này không tốt sẽ không có bao nhiêu khách tới cửa, làm ăn cũng sẽ không kiếm được tiền, lúc vừa mới nhìn vị trí của cửa hàng kia, xác thực là rất không tốt, thế nhưng nhìn dáng vẻ của Lê Mạn muốn mua nó, hắn không có nói, bây giờ không người ở đây mới quyết định hỏi một chút.

Lê Mạn nói: “Vị trí cửa hàng này quả thực không phải quá sầm uất, nhưng cũng có điểm tốt của nó, chủ yếu là cửa hàng này rẻ, nếu đặt ở vị trí địa phương tốt, đoán rằng phải hai, ba trăm hai mới mua lại được, chủ yếu là, cửa hàng này đủ lớn, đằng sau còn có gian phòng, vừa vặn đằng sau có người ở phía trước làm ăn, rất thuận tiện, nếu như chúng ta mua lại, chúng ta có thể chuyển cả nhà tới ở trên trấn, không cần phải chạy tới chạy lui giữa nhà ở trong thôn và trên trấn nữa, về sau Tiểu Bảo đi học cũng sẽ rất thuận tiện.”

Tống Đại Sơn gật đầu: “Cái này quả thật là thuận tiện, thế nhưng sợ vị trí này không tốt, không có ai tới cửa, không có khách thì sẽ không kiếm được tiền.”

Tống Đại Sơn lo nghĩ Lê Mạn đương nhiên biết, nhưng điều này nếu nàng chưa nghĩ ra được cách thì nàng cũng đã không muốn mua cái cửa hàng này.

“Đại Sơn, ta biết cái cửa hàng này không đủ náo nhiệt, nhưng đối với ta nếu muốn làm ăn thì c*̃ng không tính là có ảnh hưởng quá lớn, ta cũng không giống với Nguyệt tỷ sẽ bán son phấn, ta muốn bán là tay nghề trang điểm, chỉ cần có khách hàng khen ngợi thủ nghệ của ta thì thời điểm muốn trang điểm tự nhiên sẽ tới, khách quen sẽ kéo thêm khách hàng mới, đến lúc đó làm ăn tự nhiên là có.” Hơn nữa Lê Mạn chưa nói rằng trong lòng nàng cũng đã có dự định tốt để tăng thêm phương pháp mới để kiếm được tiền về, biện pháp này không cần ầm ĩ, yên tĩnh ngược lại cũng có chỗ tốt.

Tống Đại Sơn nghe Lê Mạn nói như vậy, thấy tâm lý nàng đã nắm chắc, sự lo nghĩ biến mất không ít.

Nhìn thấy thời gian còn sớm, Lê Mạn để Tống Đại Sơn đưa nàng đến cửa hàng của lão bản nương. Hôm qua cứ như vậy mà vội vàng đi, đoán rằng trong lòng lão bản nương sẽ có chút lo lắng.

Đến cửa hàng của lão bản nương, quả nhiên lão bản nương một mặt gấp gáp, lôi kéo Lê Mạn tiến vào trong phòng hóa trang, lo lắng hỏi: “Muội tử, hôm qua muội cứ đi như thế, ta cũng không biết muội đi đâu, về sau Đại Sơn tới đón muội, biết muội không ở đây, lúc đó cũng gấp, lao ra ngoài tìm muội rất lâu, không chỉ Đại Sơn, ta cũng sắp lo lắng sắp c.h.ế.t rồi đây.”
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 207: Chương 207



Lê Mạn áy náy mà vỗ nhẹ bàn tay của lão bản nương: “Nguyệt tỷ, có lỗi với tỷ quá, thời điểm hôm qua ta đi xem giờ vẫn còn sớm, nên đã đi tùy tiện đi dạo một chút, trong lúc nhất thời quên mất thời gian, để mọi người lo lắng.”

Chân mày của lão bản nương cau lại, ngữ khí c*̃ng trầm thấp hơn rất nhiều: “Muội tử, hôm qua ta nên ngăn muội lại, ngươi đi đâu vậy! Về sau muội cứ ở chỗ của ta trang điểm, đừng quản những người kia, ta xem bọn họ có thể làm gì được!”

Lê Mạn biết lão bản nương là vì muốn tốt cho nàng, nhưng nếu như nàng thực sự ở đây, đến lúc đó bọn họ quả thật không thể làm gì được nàng. Tuy nhiên nếu vẫn còn ở, mỗi ngày bọn chúng lại tới cậy già lên mặt có thể khiến cho người ta không yên ổn, huống chi còn để người trong tộc bất mãn với lão bản nương vì nàng, đến lúc đó hại lão bản nương cũng sẽ không tốt, dù sao thời đại này là thời đại của tộc quyền, quyền lợi của người ở trong tộc vẫn rất lớn.

“Nguyệt tỷ, ta biết tỷ không sợ người trong tộc, nhưng chuyện này thật sự không thể cứng rắn với bọn họ được, đến lúc đó chúng ta không yên ổn là việc nhỏ, cuối cùng lại hại tỷ không tốt, tỷ không nên vì ta mà xung đột với người rcùng trong tộc người nổi lên va chạm, ngoài mặt vẫn là một mặt đi theo bọn họ, trong âm thầm, chúng ta nên thế nào vẫn là thế đó.”

Lão bản nương nhớ tới thái độ của người trong tộc, thở dài, không biết nói gì cho phải.

Lê Mạn không muốn nhìn thấy bộ dạng than thở của lão bản nương, lập tức nói sang chuyện khác: “Nguyệt tỷ, thật ra hôm qua ta muốn đi xem cửa hàng.”

“Cửa hàng?” Lão bản nương nhất thời không hiểu.

“Ta suy nghĩ thoáng một chút muốn có một cửa hàng trang điểm, cho nên liền đi nhìn xem, nhưng hôm qua không tìm được gì, chỉ nhìn thấy một cửa hàng bỏ trống, hôm nay ta cùng Đại Sơn là vì việc này mà tới.”

Nghe Lê Mạn nói như vậy, lão bản nương biết Lê Mạn đã nghĩ kỹ đường đi sau này, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra, vốn còn lo lắng cho Lê Mạn không có chỗ làm, làm chậm trễ nàng, bây giờ tự nàng cũng mở một cửa hàng, nàng cũng không cần lo lắng nữa, chỉ bằng tay nghề của Lê Mạn, dù chỉ có một mình thì mở một cửa hàng vẫn rất đơn giản, nhưng cửa hàng này cũng không dễ tìm.

“Muội tử, trên trấn ta rất tinh tường, thị trấn của chúng ta là một thị trấn lớn, bề ngoài của các cửa hàng trên trấn rất khẩn trương, giống như con đường này của chúng ta, căn bản cũng không có dư cửa hàng nào, đều bị người đến làm ăn thu thập sớm, các con đường phố đoán chừng cũng giống như vậy.”

Lê Mạn gật đầu: “Quả thật là không tìm được không tốt, trên cơ bản là ta đã đi dạo hết toàn bộ , tìm được một cửa hàng, nhưng vị trí không tốt lắm, không đủ náo nhiệt.”

Lão bản nương nhíu mày, không khỏi lo lắng: “Vậy mà có thể mua cửa hàng này sao? Nếu như đến lúc đó làm ăn không khấm khá, chẳng phải là bị lỗ sao.”

Lê Mạn khẽ mỉm cười một cái: “Thật sự cũng vẫn tốt, ta cũng không phải giống tỷ sẽ bán son phấn , ta bán tay nghề của mình, khách đến sẽ là khách quen, đến lúc đó chỉ cần tay nghề tốt, sẽ có thể có thêm khách tới, chủ yếu là ta tương đối hài lòng căn phòng đằng sau của cửa hàng, cả nhà có thể chuyển tới ở.”

Nghe Lê Mạn nói vậy, lão bản nương suy nghĩ một chút cũng thấy đúng, bây giờ muội tử liền cũng có một số khách hàng cố định, đến lúc đó nàng sẽ giúp đỡ nàng ấy một chút, chắc chắn sẽ không đến mức không có một khách hàng nào, nhưng lão bản nương vẫn không yên lòng mà hỏi: “Muội tử, cửa hàng còn có thêm nhà ở cùng một chỗ bán hàng, chắc tốn không ít tiền ? Trong tay muội bây giờ có đủ không? Nếu không đủ, nói với ta, ta cho muội mượn trước cho muội dùng khẩn cấp, đừng ngượng ngùng mà không nói ra.”

“Nguyệt tỷ, cửa hàng này vị trí không tốt, cho nên giá tiền không có đắt như vậy, ta dự định mua lại với giá 120 lượng, tiền này ta vẫn có thể bỏ ra được, nếu như nhiều hơn nữa thì sẽ không có, tỷ yên tâm, nếu cần, ta chắc chắn sẽ không khách khí với tỷ .”

Nghe Lê Mạn nói như vậy, lão bản nương cũng yên tâm, chỉ là tiếc nuối sau này không thể cùng Lê Mạn tiếp tục làm, thật sự Lê Mạn ở chỗ nàng trang điểm, nàng cũng có thêm nhiều vui thú hơn, thời điểm không có khách hàng cũng có người nói chuyện, có người cùng một chỗ nói chuyện cũng rất cao hứng.

Nhìn biểu tình lão bản nương tiếc nuối không thôi,Lê Mạn hé miệng cười, an ủi: “Nguyệt tỷ, tỷ đừng như vậy, mặc dù sau này ta không ở cùng chỗ với tỷ, nhưng chúng ta cũng sẽ không cắt đứt liên lạc, tỉ quên rồi sao, ta và tỷ là người cùng hợp tác, chúng ta đều muốn cùng một chỗ bán cao thơm , hơn nữa, chờ cửa hàng của ta mở ra rồi, ta còn chuẩn bị bán cao thơm cho tỷ, đến lúc đó ta cần phải lấy son phấn từ cửa hàng của tỷ nữa đó.”
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 208: Chương 208



Lão bản nương nghe vậy cao hứng hơn: “Vậy ta cầu còn không được, cứ quyết định thế, đến lúc đó muội cần son phấn từ ta, ta cần cao thơm từ muội, chúng ta vẫn cần phải thường xuyên gặp mặt.”

Lê Mạn nhớ tới sau này mình còn phải làm ăn, cười, gật đầu chắc chắn: “Nguyệt tỷ, tỷ tin tưởng ta, tỷ sẽ thường xuyên tới cửa hàng của ta.”

Lão bản nương cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ nói: “Được, ta sẽ đi nhìn muội thêm nữa.”

Lê Mạn cũng không nhiều lời, mọi chuyện còn phải đợi cửa hàng quyết định rồi mới nói.

Từ chỗ của lão bản nương trở về, Lê Mạn ở nhà chờ đợi hai ngày, đến ngày thứ ba, một lần nữa đi cùng Tống Đại Sơn đi tới chủ nhà của cửa hàng, lần này, không chỉ có nữ nhân ở nhà, chồng của bà ta cũng ở nhà, chắc chắn là chờ bọn họ.

Trông thấy Lê Mạn cùng Tống Đại Sơn đúng hẹn tới, phụ nhân âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nàng sợ hai người Lê Mạn tìm được cửa hàng mới, không cân nhắc của hàng của nhà bọn họ nữa, mặc dù giá tiền bị ép hơi nhiều, nhưng mà cửa hàng của con bọn họ rất cần tiền quay vòng, bây giờ bán không xong, cũng không có biện pháp nào khác nữa, khó khăn lắm mới có một người thành tâm muốn mua, nhà bọn hoh không muốn bỏ lỡ.

Hai ngày này người nhà bọn họ đã cẩn thận thương lượng, cuối cùng vẫn quyết định bán, 120 lượng mặc dù không coi là nhiều, nhưng mà bọn hắn c*̃ng có thể tiếp nhận, sợ rằng càng về sau càng không đáng tiền, cho nên hôm nay chồng của bà cũng không đi cùng con trai tới tiệm hỗ trợ, định chờ Lê Mạn tới, giải quyết cái cửa hàng buôn bán này.

Lê Mạn đầu tiên lên tiếng chào hỏi, sau đó mới hỏi: “Đại nương, ngài và người nhà đã thương lượng thế nào? Có thể bán cho chúng ta không?”

Phụ nhân nhìn về phía người chủ gia đình.

Phu quân của người phụ nhân hỏi: “Các ngươi trả giá thật sự không nhiều, nhưng, quên đi thôi, bán cho các ngươi, nhà chúng ta cũng không muốn giằng co, chỉ là một món đồ thôi, chúng ta cần lập tức trả bạc, không thể khất nợ.”

Lê Mạn gật đầu: “Đó là đương nhiên, chỉ cần chúng ta cầm được khế ước nhà, sẽ lập tức giao bạc, các ngươi có thể yên tâm.”

Nghe Lê Mạn nói như thế, cặp phu thê kia đều thở phào nhẹ nhõm, lập tức nói: “Nếu như các ngươi đồng ý, bây giờ chúng ta cũng có thể đi quan phủ làm chuyển nhượng khế ước nhà.” Lê Mạn không nghĩ tới người nhà này còn gấp gáp hơn, nhưng như vậy cũng tốt, mua sớm một số đồ có thể trang trí sớm hơn, cũng có thể gây dựng sớm hơn một chút.

Hai nhà người đều vội vã hoàn thành việc này, thế là, xế chiều hôm đó, cửa hàng này đổi chủ thành của Lê Mạn.

Nhìn khế đất trong tay, Lê Mạn đột nhiên cảm nhận được cảm giác tài sản chân thật thuộc về mình, về sau chính là nhà của nàng, một tay nàng tự thực hiện ngôi nhà, loại cảm tình này, không phải gian phòng ở thôn kia có thể so sánh .

Lê Mạn không ngại ở chỗ này lập tức nhào vào trong n.g.ự.c của Tống Đại Sơn, thật cọ xát thật sâu.

Khóe miệng Tống Đại Sơn cong lên, v**t v* tóc Lê Mạn: “Rất vui sướng sao?”

Lê Mạn không do dự gật đầu: “Đúng vậy! Nơi này sau này sẽ là nhà mới của chúng ta, nhà chúng ta càng ngày sẽ càng tốt hơn.”

Khóe miệng Tống Đại Sơn ý cười càng ngày càng sâu, cúi đầu hôn lên đỉ.nh đầu của Lê Mạn.

Lê Mạn nhịn không được nói với Tống Đại Sơn: “Đại sơn, căn nhà này cần phải tranh thủ trang trí một chút.”

Tống Đại Sơn đồng ý: “Ngày mai ta đi mua ngay nguyên liệu, tiếp đó sẽ trang trí, nhà này không cần xử lý quá nhiều, chủ yếu sơn lại vách tường một chút sẽ tốt hơn, một mình ta cũng có thể làm được.”

Vấn đề về vách tường đơn giản, chủ yếu là do công việc kinh doanh đồ trang điểm của cô ấy khác với các cửa hàng khác, ngoại trừ cần phải có son phấn bày ra ở khu bên ngoài, còn phải mở một cái phòng hóa trang, ngoài ra, nàng còn muốn trong phòng mở ra tới một cái phòng nhỏ, chuyên dùng để nàng này bán các mặt hàng buôn bán khác.

Đúng rồi, còn phải chế tạo hai cái giường nhỏ, cái này phải tìm Trương lão thúc, ngoại trừ đánh giường nàng còn muốn chế tạo một cái bàn trang điểm, mấy cái tủ để bày ra, mấy cái ghế.

Những này cái cần đánh là những đồ vật ở bên ngoài cửa hàng, phía bên trong cửa hàng cũng cần đánh đồ vật, trong phòng phía sau cũng không có bất kỳ đồ gia dụng nào, nên nàng cũng muốn đánh lại hết tất cả một lần nữa, nàng cũng không muốn mang theo những cái bài cũ nát ở trong thôn chuyển tới dùng ở trên trấn, tất nhiên chuyển nhà mới, phải có một cái hoàn cảnh mới, bởi vậy, toàn bộ những đồ gia dụng trong nhà đều phải đánh lại hết.

Tính toán như vậy, đồ vật cần phải chuẩn bị thật sự là không ít, tiền trong nhà chắc chắn là không đủ, nhưng điều này cũng không có quan hệ, trước tiên có thể tìm lão bản nương mượn một chút, sau đó sẽ trả lại cho nàng sau.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 209: Chương 209



Sau khi trở lại trong thôn, chuyện đầu tiên mà Lê Mạn làm chính là đi tìm Trương lão thúc, nói rõ với ông muốn đánh đồ gia dụng.

Sau khi Mai Tử biết Lê Mạn mua cửa hàng, cao hứng cười không ngừng: “Tẩu tử, nói như vậy, về sau hai người sẽ có cửa hàng của chính mình và cũng có thể ở trên trấn làm việc buôn bán của mình sao ?”

Nhưng, sau khi cao hứng, nàng lại lo lắng: “Tẩu tử, ngươi cùng ca đều dọn đi lên trên trấn ở, vậy gian phòng trong thôn làm sao bây giờ? Đằng sau còn có một vườn hoa lớn như vậy, không có người trông nom nhỡ bị người ta phá hủy thì làm sao bây giờ?”

Lê Mạn nhìn Tống đại sơn, cười nói: “Ta vừa định nói ra, ta và ca muội dự định để lại gian phong trong thôn này lại cho muội và Thiết Tử ở, về sau hai người không cần ở trong núi nữa, không chỉ không tiện, còn nguy hiểm, các ngươi ở chỗ này, bất luận là muội đi trang điểm hay là Thiết Tử đi bán hàng đều sẽ thuận tiện hơn rất nhiều, nếu như hai người đồng ý, như vậy vườn hoa phía sau nhờ hai người giúp ta chăm sóc, Nhưng muội yên tâm, hằng năm tẩu tử sẽ đều trả cho ngươi 15 lượng bạc, sẽ không để cho ngươi làm không công .”

Mai Tử và Thiết Tử đều mở to hai mắt, nhất thời nói không ra lời.

Bọn hắn không nghĩ tới, Lê Mạn sẽ trực tiếp để lại gian phòng trong thôn cho bọn hắn ở, phải biết, nhà Thiết Tử bao năm được xem như sơn dân, vẫn luôn muốn rời khỏi núi, thế nhưng trong thôn không có người bán cho sơn dân, bọn hắn cho dù có tiền c*̃ng không thể thoát ra được khỏi núi, nhưng bây giờ, bọn họ có thể trực tiếp nhận được một gian phòng , về sau không cần phải làm sơn dân nữa, cái này không khác nào là một quả bom, khiến cho bọn họ có chút bối rối.

Nhìn dáng vẻ của Thiết Tử và Mai Tử, Lê Mạn cảm thấy buồn cười, dùng ngón tay chọc Tống Đại Sơn, ra hiệu cho hắn nói chuyện.

Trong mắt Tống Đại Sơn có ý cười sâu đậm, hắng giọng, nói với Mai tử và Thiết Tử: “Tốt, về sau nhà này chính là của các ngươi, mọi chuyện trong nhà đều do các ngươi quán xuyến, không nên từ chối, về sau ca ca cùng tẩu tử còn rất nhiều chỗ làm phiền hai người.”

Hốc mắt Mai Tử đều đỏ, nặng nề gật đầu: “Ca, tẩu tử, ta cùng Thiết Tử sẽ nhớ kỹ ân tình của hai người, về sau có chuyện gì hai người cứ trực tiếp phân phó, người một nhà nói gì đến phiền toái hay không phiền toái, đến nỗi giúp hai người chăm lo vườn hoa, ta cũng cam tâm tình nguyện, không cần trả ta tiền, cho ta thì ta cũng sẽ không nhận.”

Lê Mạn cười, ngoài miệng không có nhiều lời, dù sao nàng cũng sẽ cho cái gì nên cho đi, không thể đối xử thô bạo chỉ vì nàng là em gái ruột của mình.

Nói xong việc này, Mai Tử đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, kêu lên: “Ca, vậy huynh về sau ở trên trấn, vậy xe lừa của huynh thì làm sao bây giờ?”

Lê Mạn nghe vậy sững sờ, đúng rồi, nàng nhất thời không nhớ ra, ở trên trấn không thể so với trong thôn, còn có thể nào đem người trong thôn kéo lên trên trấn?

Sau này mở cửa hàng không cần Tống Đại Sơn kiếm lời từ việc kéo xe nữa, dù sao trong cửa hàng chỉ dựa vào một mình nàng vội vàng là không thể , Tống đại sơn cũng sẽ vội vàng xoay quanh, chỉ là tiền kéo xe cũng không tính là nhỏ đi, về sau hắn không thể kéo, nhất định phải tìm người tiếp nhận.

Tống Đại Sơn đương nhiên không giống như Lê Mạn bây giờ mới nhớ tới, vấn đề này hắn đã sớm nghĩ đến, bây giờ, nhìn thấy Thiết Tử, hỏi: “Thiết Tử, tiền kéo xe tiền cũng không ít, đệ có muốn làm hay không? Nếu như muốn làm thì nói,ta sẽ muốn mua một cái xe lừa, bây giờ xe lừa trong nhà không thể cho đệ, sau này chúng ta đi lên trên trấn không thể rời bỏ xe lừa, cho nên nếu làm thì nói với ta, xe lừa phải mua thêm lần nữa.”

Thiết Tử nhìn Mai Tử mơ màng, Mai Tử c*̃ng mím chặt môi, rơi vào trầm ngâm.

Sau một lúc lâu, Thiết Tử hạ quyết tâm nói: “Ca, mặc dù kéo xe lừa không giống như ta bán thiếu hoặc mất hàng hoá, nhưng ta c*̃ng đã trải qua thời gian dài như vậy, ta rất thích cảm giác khiêng gánh đồ vật cho người khác bán đồ, hiện tại đang có rất nhiều người cũng ngóng trông ta đi qua, nếu ta kéo xe lừa, bán hàng cũng sẽ chậm trễ, cho nên ta nghĩ sẽ chọn là người bán hàng rong, xe lừa này, huynh tìm một người khác đi.”

Tống Đại Sơn nghe vậy cũng không có kinh ngạc, gật đầu, trong lòng hạ quyết tâm tìm người một lần nữa.
 
Back
Top Bottom