Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con

Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 230: Chương 230



Lê Mạn lúc này mới nhìn thấy trong phòng nghỉ lại có nhiều người, hơn nữa cũng có rất nhiều hài tử được đưa đến đây.

Có thể đến chỗ Lê Mạn, trên cơ bản trong nhà sẽ không quá nghèo, đối với hài tử cũng sẵn lòng, cho nên mấy vị phu nhân bị hài tử quấn lấy đã mở miệng đáp ứng, "Được được được, mua cho ngươi, tiểu tổ tông của ta." Nói xong liền chuẩn bị đi gọi người bán.

Lê Mạn vội vàng lui ra, tìm được Tống Đại Sơn, nói với hắn: "Đại Sơn, bên trong có người muốn mua đồ ăn, ngươi đi lấy cho bọn họ một chút, ta ở đây xem một chút.”

Tống Đại Sơn gật đầu, cầm chìa khóa đi.

Một hồi lâu sau Tống Đại Sơn mới trở về.

Lê Mạn cười hỏi: "Thế nào? Có rất nhiều người mua, phải không? ”

Tống Đại Sơn cũng nhếch khóe miệng, "Có không ít, bọn nhỏ đều muốn mua đồ ăn, ta mở tủ ra, ngay cả nhiều người lớn cũng tiện thể mua chút đồ ăn.”

Lê Mạn gật gật đầu, không hỏi chuyện này nữa, trở về phòng trang điểm.

Bất quá, còn chưa đi tới cửa phòng trang điểm, Lê Mạn đột nhiên dừng lại, bởi vì cô nhớ tới một chuyện nhỏ.

Cô nhìn xung quanh, thấy Tần tẩu đang quét dọn sàn nhà trước cửa phòng trang điêm, mở miệng gọi cô ấy: "Tần tẩu.”

Tần tẩu nghe Lê Mạn gọi nàng, buông đồ trên tay xuống liền đi tới, "Muội tử, muội có chuyện gì?”

Lê Mạn nói: "Tẩu, vừa rồi trong phòng nghỉ có không ít người mua đồ ăn vặt, phỏng chừng sẽ có không ít rác rưởi, đến lúc đó vứt đầy đất là không tốt, tẩu cũng không quét dọn được. Tẩu đi ra phía sau tìm một thùng rác và đặt nó vào trong phòng nghỉ, nhắc nhở mọi người ném rác vào thùng.”

Tần tẩu gật đầu, "Được, cái này nhất định phải làm ngay, bằng không tí nữa thật sự sẽ toàn là rác. Ta sẽ đi ngay bây giờ. ”

Lê Mạn lại nhắc nhở một câu: "Đúng rồi tẩu, đợi lát nữa nếu Đại Sơn đang chào hỏi khách không có thời gian đi bán đồ ăn vặt, tẩu hãy đi một chút, ai rảnh thì đi.”

Tần tẩu vội vàng đáp ứng, "Được rồi, ta biết rồi, muội yên tâm đi, muội đi làm việc của mình đi.”

Đến buổi tối, cửa hàng đóng cửa, Lê Mạn cố ý đi tới phòng nghỉ nhìn thoáng qua, phát hiện đồ ăn bên trong tủ đồ ăn vặt cơ bản đã không còn.

Lê Mạn hơi kinh ngạc, không nghĩ tới sẽ bán nhanh như vậy.

Tống Đại Sơn nói: "Hôm nay ta đến đây đã nhiều lần lấy đồ ăn cho khách, những đứa trẻ kia ăn xong lại đến mua, không ít người lớn cũng ăn rất nhiều, nàng bày những thứ này cũng không còn, kẹo hồ lô ta phải đi ra phía sau lấy thêm một chút.”

Lê Mạn cười, "Điều này chứng tỏ chúng ta làm ăn tốt, tối nay ta bày thêm một chút kẹo hồ lô, ta nhìn xem, ngoại trừ kẹo hồ lô, còn có kẹo dẻo cũng phải bày nhiều một chút, hạt dưa cũng không còn nhiều.”

Lúc này Tần tẩu cũng cười đi vào nói: "Hôm nay ta, ước chừng đã dọn thùng rác ba lần, một thùng rất nhanh đã đầy.”

Lê Mạn nói: "Ăn nhiều đồ, thì rác này cũng nhiều hơn, chính là sẽ vất vả tẩu phải quét dọn nhiều hơn, nhất định phải đảm bảo phòng nghỉ sạch sẽ gọn gàng.”

Tần tẩu cam đoan: "Muội tử, muội yên tâm, cái này ta sẽ làm. Bữa cơm đã sẵn sàng, đi ra phía sau ăn cơm thôi.”

Lê Mạn và Tống Đại Sơn lúc này mới đi theo Tần tẩu ra phía sau ăn cơm.

Chờ người một nhà ăn cơm xong, trước khi rửa mặt Lê Mạn lại một lần nữa lấp đầy tủ đồ ăn vặt.

"Muội tử, tẩu có một đề nghị, muốn nói cho muội nghe một chút.” Tần tẩu ở một bên trợ giúp nói.

"Tẩu tử, có cái gì thì tẩu cứ nói đi, chúng ta sau này sẽ là người một nhà.”

Tần tẩu tử nói: "Hôm nay ta thấy những người này ăn không ít thức ăn, sau đó liền khát nước, uống rất nhiều nước, ta phải thêm tám lần nước mới đủ uống. Ta chỉ nghĩ, chúng ta có thể bán thêm nước uống, giống như nước đường nâu hoặc nước gì đó, ta nghĩ rằng một số người không thiếu tiền, có lẽ sẽ sẵn sàng mua.”

Động tác bày đồ của Lê Mạn dừng lại.

Nàng cảm thấy Tần tẩu nói rất đúng. Có ăn thì phải có uống, đồ ăn có thể bán, đồ uống tự nhiên cũng có thể bán.

Hơn nữa thứ này phỏng chừng so với đồ ăn càng có thể kiếm tiền hơn, bởi vì thời đại này đồ uống không dễ mang theo, cho dù có người không muốn mua đồ ăn từ chỗ nàng, chính mình tự mang đồ ăn từ trong nhà, nhưng phỏng chừng sẽ không nguyện ý mang theo đồ uống, bởi vì quá bất tiện.

Bởi vậy, chỉ cần nàng bán đồ uống ngon ở đây, khẳng định có người nguyện ý mua, chứ không phải tự mình mua từ nơi khác mang đến.

Điều này có thể thử một lần.

Lê Mạn vỗ vỗ tay Tần tẩu, nói: "Tẩu tử, đề nghị này của tẩu thật quá tốt, chúng ta có thể thử xem, hiện tại trời trở lạnh, chúng ta liền bán trà nóng, khẳng định có người sẽ mua, có điều, thứ này phải uống ngon mới bán được, nhất định cần phải hấp dẫn được người khác, nước đường nâu này quá bình thường phỏng chừng không được. Tẩu tử, hãy giúp muội suy nghĩ xem, chúng ta có thể bán đồ uống gì. ”
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 231: Chương 231



Nói đến việc bán trà uống, Tần tẩu tử chỉ có thể nghĩ đến nước đường đỏ, à đúng rồi, còn có nước mật ong cũng rất ngon, những thứ khác thì không biết, ngay cả nước mật ong, nàng ấy cũng chỉ biết mà chưa từng uống qua.

Tần tẩu tử khó xử, "Muội tử, cái này là khó cho ta rồi, ta cũng chỉ biết nước đường đỏ và nước mật ong, những thứ khác quả thật không biết."

Lê Mạn lại lắc lắc đầu, nước mật ong và nước đường đỏ quá phổ biến, dân chúng bình thường đều có thể uống được, không có gì hấp dẫn, muốn uống về nhà ngâm một chút là được, cũng không cần phải mua ở chỗ nàng.

Vẫn phải làm một trà uống đặc trưng một chút.

Lê Mạn nhớ tới những đồ uống đa dạng thời hiện đại, nhưng ở chỗ này đều không có, có điều, tự chế một hai loại trà uống vẫn có thể thực hiện được.

Trước đây khi còn là sinh viên, nàng thường tự làm chút đồ uống ở nhà, nhưng rất nhiều cái trong số chúng cần máy móc và gia vị hiện đại, một số cứ trực tiếp sử dụng túi trà mua từ siêu thị, ở đây căn bản không thể làm được.

Có thể làm ở đây cũng có, nhưng nàng chỉ có thể nhớ hai loại vô cùng đơn giản.

Một là trà bưởi mật ong, cái khác là trà sữa hạnh nhân.

Cách làm hai loại này rất đơn giản, hơn nữa vật liệu cũng rất đơn giản, đi ra ngoài là có thể mua, làm cũng dễ, ngược lại có thể thử một chút.

Trở lại phòng, Lê Mạn lấy giấy bút ra, theo hình dáng trong trí nhớ, viết ra phương pháp chế biến một cách đại khái.

Trà bưởi mật ong cần các vật liệu bao gồm bưởi, mật ong, đường phèn và một ít muối. Cắt thịt bưởi thành từng miếng nhỏ, sau đó cắt vỏ bưởi thành từng sợi nhỏ, ướp nước muối trong một giờ để loại bỏ vị đắng, sau đó cho vào nước đun sôi 10 phút rồi vớt lên, sau đó cho vỏ bưởi đã chế biến và thịt bưởi vào nồi đun nhỏ lửa trong một giờ, nấu đến khi sềnh sệch, đến khi vỏ bưởi vàng óng trong suốt là được.

Để nguội, cho mật ong vào khuấy đều, cho vào lọ kín, khi uống dùng nước ấm khuấy lên là được. Hương vị ngon hết sức.

Sau khi dùng bút sột soạt ghi lại cách làm trà bưởi mật ong, Lê Mạn lại cẩn thận hồi tưởng cách làm trà sữa hạnh nhân.

Trà sữa hạnh nhân cần phải dùng hạnh nhân, khoai từ, sữa và đường phèn.

Ngâm hạnh nhân trong nước nóng một lúc, như vậy dễ dàng loại bỏ lớp vỏ, sau khi loại bỏ, cắt khoai từ thành miếng và nấu chín, sau đó nghiền nát khoai từ và hạnh nhân với nhau, sau khi nghiền nát cho sữa và đường phèn vào khuấy cùng, như vậy là được. Cũng có thể thêm táo tàu nho khô và các loại gia vị khác theo khẩu vị của từng người.

Ở đây không có sữa làm sẵn, nhưng có thể mua sữa dê, dùng hạnh nhân để khử mùi là được, may mắn đây là thị trấn, muốn mua sữa dê cũng rất dễ dàng.

Viết ra phương pháp chế biến hai loại trà uống này, Lê Mạn dự định ngày mai nói chi tiết với Tần tẩu tử một chút, bảo nàng ấy đi mua chút nguyên liệu trước, về thử làm một chút, sau khi làm thành công liền có thể đưa ra trọng điểm.

Trà uống này đã viết xong, Lê Mạn lại nghĩ đến ngày mai Tống Đại Sơn lại vào thành trị chân, dứt khoát lại nâng bút lên, viết ra một tờ cáo thi thật lớn, định đến lúc đó dán một chút.

Ngày hôm sau, Lê Mạn chào hỏi khách nhân tới trước, sau khi thông báo muốn đi vào thành khám bệnh, hôm sau bảo Tần tẩu tử ở lại trông cửa hàng, sau đó trời chưa sáng liền theo Tống Đại Sơn vào thành lần nữa.

Lần này vào trong thành, sau khi Tống Đại Sơn trị chân xong, không đi nhà trọ ở một đêm giống như trước kia, mà đến phủ Đô Úy gặp Tư Mã Hạo Nhiên, hai huynh đệ lại hòa thuận tụ tập một lần nữa, ngày hôm sau mới trở về trấn.

Về đến nhà, Lê Mạn và Tống Đại Sơn ăn cơm trưa trước, nhân lúc buổi chiều không buôn bán, Tống Đại Sơn vội vàng đánh xe lừa vào thôn.

Bây giờ đang là thời điểm hoa quế nở, hương hoa quế dễ chịu, trong thôn có rất nhiều cây hoa quế, Lê Mạn dự định nhân lúc mùa hoa làm một loại hương cao hương hoa quế, vì vậy hai ngày trước liền nhờ Triệu Trường Bang về thôn đưa tin, nhờ người trong thôn hỗ trợ hái hoa quế, thu mua theo giá hai mươi văn tiền một giỏ, hôm nay vừa vặn trở về thôn lấy.

Tống Đại Sơn đi rồi, Lê Mạn gọi Tần tẩu tử tới, "Tẩu, nguyên liệu ta nhờ mua tẩu mua xong chưa?"

Tần tẩu tử trả lời: "Mua xong rồi, có điều ta chưa xuống tay làm, vì thật sự chưa từng làm, sợ làm hỏng lãng phí mấy thứ này, nghĩ chờ muội về, để muội ở một bên xem mới được."

Lê Mạn gật gật đầu, "Vậy tẩu, bây giờ chúng ta sẽ vào phòng bếp nghiên cứu cách làm cái này một chút. ”

Tần tẩu tử lau lau tay lên tạp dề, "Được rồi, chúng ta đi, ta chuyển đồ mua về qua phòng bếp.”
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 232: Chương 232



Đến phòng bếp, Lê Mạn và Tần tẩu tử, dựa theo cách làm cùng nhau xử lý nguyên liệu mua về, sau đó cho vỏ bưởi và thịt bưởi đã chế biến xong vào nồi nấu, vừa nấu vừa khuấy.

Nhân lúc Tần tẩu tử nấu bưởi mật ong, Lê Mạn đổ sữa dê vào một cái nồi khác, thêm hạnh nhân vào nấu để khử mùi tanh, sau đó cho khoai từ và hạnh nhân nghiền thành bột nhão vào sữa dê, thêm đường phèn khuấy cho đến khi nổi bọt, trà sữa hạnh nhân này là được rồi.

Lê Mạn bỏ trà sữa hạnh nhân đã làm xong vào trong chậu sứ lớn, lúc này, Tần tẩu tử nấu bưởi mật ong cũng xong, cũng bỏ vào trong chậu sứ.

Lê Mạn cho mật ong vào trà bưởi mật ong khuấy đều, hai loại trà uống này coi như xong.

Lê Mạn lấy từ trong tủ ra hai cái thìa, chia cho Tần tẩu tử một cái, "Tẩu nếm thử xem thế nào? Đưa ra ý kiến, chỗ nào không tốt thì cải thiện một lần nữa.”

Tần tẩu tử cẩn thận múc một muỗng trà sữa hạnh nhân đưa vào miệng, sau khi nuốt xuống, lộ ra biểu cảm kinh ngạc, không ngừng gật đầu với Lê Mạn, “Muội tử, ngon, thật sự rất ngon.”

Lê Mạn cũng múc một muỗng nếm thử, cảm thấy không khác lắm so với lúc đi học làm, hương vị cũng không tệ lắm, có điều không đến mức khoa trương như Tần tẩu tử nói, đoán chừng là Tần tẩu tử chưa từng uống qua những thứ này, cho nên mới cảm thấy ngạc nhiên.

Lại duỗi thìa múc một thìa mứt bưởi mật ong nấu đến khi sền sệt vào bát, thêm chút nước nóng, sau khi khuấy đều, uống một ngụm.

Nhìn chung vẫn tương đối thành công, vị đắng của bưởi đã được loại bỏ hoàn toàn, nhưng dường như không đủ ngọt.

Lê Mạn lại thêm chút mật ong vào mứt bưởi mật ong khuấy đều, sau đó lại ngâm một lần nữa, lần này hương vị tiến bộ không ít.

"Tần tẩu tử, tẩu cũng thử trà bưởi mật ong này giống muội đi."

Tần tẩu tử nghe vậy, cũng cầm một cái chén, học theo dáng vẻ Lê Mạn chuyển một chén trà bưởi mật ong, uống vào ngụm đầu tiên, lại một lần nữa khen không dứt miệng.

Lê Mạn dở khóc dở cười, thật nghi ngờ có phải cho Tần tẩu tử uống cái gì nàng ấy đều cảm thấy ngon hay không.

Lê Mạn cầm hai cái chén lại chuyển hai chén trà bưởi mật ong, sau đó bảo Tần tẩu tử bưng trà sữa hạnh nhân, cùng nhau đi nhà chính, đặt lên bàn.

"Tiểu Bảo, Hổ Tử, các con mau tới đây, mau đến nếm thử đồ uống ngon." Lê Mạn kêu hai tiểu tử trong sân.

Trẻ con vẫn là không chịu nổi sự hấp dẫn của mỹ thực, Lê Mạn vừa hô, hai tiểu tử liền điên cuồng chạy vào trong phòng, nhìn cái chén không biết là cái gì, không nói hai lời liền bưng lên nếm thử.

Một ngụm đi xuống, ánh mắt Tiểu Bảo liền sáng lên, nhịn không được l.i.ế.m li.ếm môi, nhìn Lê Mạn nói: "Nương, cái này uống thật ngon, ngọt ngọt."

Hổ Tử cũng gật gật đầu, không kịp nói thêm gì, cúi đầu dùng sức uống.

Lê Mạn cười xoa xoa đầu Tiểu Bảo, "Uống ngon thì uống nhiều một chút, uống xong cái này còn có trà sữa này.”

Tiểu Bảo gật đầu như gà con mổ thóc, cúi đầu uống ừng ực.

Hổ Tử cũng ừng ực theo.

Tần tẩu tử nhìn dáng vẻ con trai mình uống một cách ngon lành, hốc mắt có chút chua xót, đứa nhỏ Hổ Tử này đi theo nàng ấy khổ quá, tới bây giờ chưa từng được ăn đồ ăn ngon, gần như là ăn rau dại lớn lên, đến nơi này, nó mới được ăn nhiều thứ mà trẻ con đều thích ăn, hơn nữa lại ăn ngon lành như vậy.

Trong lòng nàng ấy thật sự rất cảm kích huynh đệ Đại Sơn và Lê Mạn muội tử.

Lúc này, Tống Đại Sơn cũng từ trong thôn trở về, nhìn thấy bọn nhỏ nằm sấp trên bàn uống cái gì đó rất ngon lành, cười hỏi: "Làm cho bọn nhỏ món ngon gì à?"

Lê Mạn đi tới trước mặt hắn, "Không phải nói muốn bán đồ uống sao, ta và Tần tẩu tử mới làm ra, uống cũng không tệ, chàng trước tiên đừng vội, cũng tới đây uống một chút.”

Tống Đại Sơn nghe Lê Mạn nói, trước tiên mặc kệ hoa quế trong xe, đi theo sau Lê Mạn vào nhà chính.

Lê Mạn múc cho Tống Đại Sơn một chén trà sữa hạnh nhân trước, Tống Đại Sơn nhận lấy, uống ừng ực, uống một hơi xong chén trà sữa.

Lê Mạn cười nhẹ nhàng đánh hắn một cái, "Chàng cái con người này, bò uống sao?"

Tống Đại Sơn lau lau miệng, cười khà khà, "Ta khát, lần sau uống từ từ. Có điều nương tử, thật sự uống rất ngon a, ngon hơn nước mật ong nhiều, còn thơm thơm.”

Lê Mạn cũng không mong chờ hắn sẽ nói không ngon, lại cho hắn một chén trà bưởi mật ong, lại bị Tống Đại Sơn uống hết.

"Thế nào? Mọi người cảm thấy bán hai loại trà uống này trong cửa hàng chúng ta sẽ tốt chứ?" Lê Mạn mở miệng hỏi.

Tống Đại Sơn lần đầu tiên bày tỏ ý kiến: "Ta cảm thấy rất ngon, trời đã lạnh dần, hai loại trà này đều nóng, uống vào ấm áp, hơn nữa hương vị thật sự rất ngon, ngon hơn nước đường đỏ và nước mật ong."

Tần tẩu tử cũng đồng ý, "Tuy rằng ta chưa từng uống qua bao nhiêu đồ ngon, nhưng ta cảm thấy uống rất ngon, muội xem hai đứa nhỏ cũng vô cùng thích, không nói người lớn, bọn trẻ con nhất định là thích.”
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 233: Chương 233



Lê Mạn vỗ tay quyết định, "Vậy được, sau này chúng ta sẽ thêm hai loại trà uống này, ta tính toán chi phí một chút, cuối cùng quyết định ba văn tiền một chén đi.”

Tống Đại Sơn không có ý kiến gì.

Lê Mạn lại nói: "Nếu trà này có thể bán được, thì giao cho Tần tẩu tử, buổi sáng và buổi chiều tẩu dành thời gian cố định làm một chút, có người muốn mua thì tìm tẩu."

Tần tẩu tử đồng ý.

Lê Mạn quay đầu nói với Tống Đại Sơn: "Đại Sơn, nhà chúng ta sau này nếu muốn bán trà uống, vậy khẳng định phải có đồ chứa, ta không có ý định dùng chén sứ để đựng, dù sao nhiều trẻ con, dễ làm vỡ, đến lúc đó muốn đối phương bồi thường hay không cũng không được, không bằng dùng đồ không vỡ, ta tính nhờ Trương lão thúc làm cho chúng ta một bộ chén gỗ dùng để đựng trà uống, lát nữa ta vẽ lại tổng thể hình dạng và kích thước của cái chén kia, chàng gửi Trường Bang trở về giúp chúng ta mời Trương lão thúc làm một chút."

Tống Đại Sơn nói: "Được, ngày mai ta sẽ đi tìm Trường Bang."

Lê Mạn chia trà bưởi mật ong và trà sữa hạnh nhân còn lại cho hai đứa nhỏ uống, còn nàng thì đi theo Tống Đại Sơn mang từng sọt hoa quế trong xe xuống.

"Nhiều hoa quế như vậy?" Lê Mạn nhìn hoa quế đầy xe mà thán phục.

Tống Đại Sơn cười, "Bảo Trường Bang trở về nói thu hai mươi văn một giỏ hoa quế, người trong thôn làm xong, trong nhà không có việc gì đều đi hái hoa quế, hoa quế trong thôn hái hết cả, lần này ước chừng thu hơn mười giỏ. ”

"Vậy chúng ta nhanh lên, làm ngay bây giờ, ngày mai liền làm hương cao hoa quế, có thể làm bao nhiêu thì làm bấy nhiêu, không làm được nữa thì tối mai làm tiếp."

Vì thế, Tống Đại Sơn trực tiếp mang hoa quế vào phòng bếp, Tần tẩu tử đốt lửa, Tống Đại Sơn và Lê Mạn chế tạo, ba người một mực bận rộn đến khi ngủ, lúc này mới làm ra trăm hộp hương cao, chỉ chờ một đêm nguội lại là có thể bán được.

Ngày hôm sau, Tống Đại Sơn đưa năm mươi hộp hương cao hoa quế đến chỗ Nguyệt Nương, còn lại năm mươi hộp bày bán ở cửa hàng nhà mình.

Hôm nay người tới, Tống Đại Sơn đều sẽ nhắc nhở một câu nói trong cửa hàng có một mùi hương cao mới, có thể thử miễn phí.

Tống Đại Sơn mở một hộp hương cao hoa quế đặt lên quầy, để cho khách nhân tự mình thử, điều này ngược lại hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều phụ nhân, nhao nhao lấy tay chạm chút hương cao bôi lên cổ tay, ngửi lẫn nhau rồi thảo luận, không ít người rất thích mùi này, liền bỏ tiền ra mua một hộp.

Đến buổi tối đóng cửa hàng, năm mươi hộp hương cao đã bán hết, đoán chừng chỗ Nguyệt Nương cũng gần như là bán hết.

Tống Đại Sơn và Lê Mạn không thể không chế ra một trăm hộp lần nữa.

Ước chừng bán được ba ngày, sức nóng của hương cao hoa quế mới giảm xuống, lượng tiêu thụ hàng ngày có xu hướng trở lại bình thường.

...

Tốc độ của Trương lão thúc vẫn nhanh như trước đây, đã làm ra năm mươi cái chén gỗ Lê Mạn định chế, cũng nhờ Triệu Trường Bang mang tới.

Lê Mạn và Tần tẩu tử rửa sạch những chén này, còn nấu nước sôi khử trùng một chút, lúc này mới bỏ vào trong tủ trong phòng nghỉ ngơi. Ngày hôm sau, Tần tẩu tử bưng trà sữa và trà bưởi mật ong mới làm xong đi vào phòng nghỉ ngơi, theo lời Lê Mạn dặn dò hét to, "Mọi người đến xem xem, cửa hàng này mới cho ra hai loại trà uống có một không hai, vô cùng ngon, đây chính là ngay cả kinh thành cũng không có. Cửa hàng này hôm nay ngày đầu tiên bán, có thể nếm thử miễn phí, tất cả mọi người đến đây nếm thử, không ngon không phải mua.”

Nghe được nếm thử miễn phí, người lớn và trẻ nhỏ chơi trong phòng nghỉ ngơi đều chen chúc tới, nhao nhao muốn nếm thử.

Tần tẩu tử phát cho mỗi người ở đây một cái ly, đầu tiên rót nửa ly trà sữa hạnh nhân vào ly của mỗi người.

Sau khi người ở đây uống xong, người lớn không nói, trẻ con đều l.i.ế.m môi, có vẻ vẫn còn thèm, có người thậm chí còn ầm ĩ đòi uống.

Tần tẩu tử thấy thế nói: "Mọi người đừng vội, thử tiếp trà bưởi mật ong này, cũng rất ngon." Nói xong lại rót nửa chén trà bưởi mật ong cho mọi người.

"Nương, ta muốn uống cái này."

"Nương, ta còn muốn, thêm nhiều chút."

"Nương, ta muốn uống cái sau, uống cái sau."

Bọn nhỏ còn muốn uống, người lớn đành phải theo bọn chúng, rối rít bỏ tiền ra mua cho đứa nhỏ một ly, nhất thời, Tần tẩu tử bận rộn không thôi, một bên thu tiền một bên rót trà uống, có điều cũng không có sai lầm gì, đều là thu tiền, rót một chén trà.

Bọn nhỏ uống say sưa, vài người lớn ăn hạt dưa cũng có chút khát, những người này không quan tâm mấy văn tiền, cũng rối rít tới mua một chén uống.

Khóe miệng Tần tẩu tử nhếch lên vẫn chưa buông xuống được, cảm thấy đây thật sự là một công việc làm ăn kiếm lời tốt, lần này có thể kiếm thêm chút tiền cho huynh đệ Đại Sơn và Lê Mạn muội tử, cho nên càng làm càng hăng hái, trong lòng còn nghĩ ngày mai phải làm nhiều hơn, sau đó đến rao nhiều hơn một chút, như vậy khẳng định người mua nhiều hơn không ít.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 234: Chương 234



Thật sự trà sữa hạnh nhân và trà bưởi mật ong bán không tệ, được trẻ con rất yêu thích, không ít người lớn cũng thích hương vị này, thỉnh thoảng lại đến mua một ly.

Đặc biệt khi thời tiết mỗi ngày một lạnh hơn, mọi người thích uống một số đồ uống nóng, dẫn đến hai loại trà này càng trở nên hấp dẫn đối với khách nhân, hơn nữa, hai thứ này người khác không thể học được, không cách nào tự làm, muốn uống chỉ có thể đến chỗ Lê Mạn mua.

Như vậy, việc kinh doanh bán đồ ăn vặt và trà uống trong cửa hàng ngày qua ngày vẫn không hề ế ẩm, mỗi tháng cũng thêm vài lượng bạc thu nhập cho cửa hàng. Nhưng thời tiết lạnh cũng có nhược điểm: Thời tiết trở nên lạnh hơn, Lê Mạn phát hiện trong những ngày gần đây khách nhân trong cửa hàng đang giảm, ngay cả khách trong phòng thư giãn luôn náo nhiệt cũng giảm dần, không thể không nói, đây là do ảnh hưởng của thời tiết.

Lê Mạn lo lắng thời tiết trở nên lạnh hơn nữa, mọi người sẽ lạnh đến mức không muốn ra ngoài, chỉ nguyện ý trốn ở nhà, đến lúc đó những vị khách nhân thường ngày thích dẫn theo con cái đến chơi sẽ tiếp tục giảm xuống, việc làm ăn của cửa hàng cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Trong trường hợp này, muốn nhân khí trong cửa hàng chỉ tăng mà không giảm, phải làm cho cửa hàng ấm hơn trong nhà mới được, như vậy mọi người mới nguyện ý đến đây làm ổ.

Vì vậy, Lê Mạn lập tức quyết định bắt đầu đốt lò.

Bây giờ Lê Mạn đang sống ở miền Nam, không có thói quen đốt lò như người miền Bắc, vì lý do địa lý mang đến vấn đề về khí hậu, ở đây cũng không thể xây giường lò (giường người phương Bắc Trung Quốc hay sử dụng vào mùa đông) được, cho nên người ta nhiều lắm là đốt chậu than để sưởi ấm qua mùa đông.

Khi thời tiết bắt đầu trở nên lạnh Lê Mạn cũng đã nghĩ đến vấn đề này, bởi vậy, nàng trực tiếp thiết kế một cái bếp sắt rất lớn, trên bụng lò có một cánh cửa nhỏ, có thể nhét củi vào bên trong đốt, sau khi nhét qua còn có thể đóng cửa nhỏ lại, tránh củi rơi ra ngoài. Xung quanh bếp có rất nhiều lỗ nhỏ nhỏ, nhiệt độ của lửa có thể tỏa ra từ từng lỗ, làm cho không khí xung quanh nóng lên.

Lúc trước Lê Mạn thiết kế xong liền bảo Tống Đại Sơn mang đồ đến cửa hàng thợ rèn, trực tiếp làm mấy cái bếp sắt lớn theo hình dáng Lê Mạn muốn, sau đó lúc thời tiết còn chưa lạnh như vậy, vẫn để một cách vô dụng ở trong phòng, đến bây giờ cuối cùng cũng là lúc phát huy tác dụng.

Lê Mạn đặt một cái bếp trong phòng Tần tẩu tử, lại đặt một cái bếp khác ở trong phòng ngủ của nàng và Tống Đại Sơn, định nhân buổi tối ngủ thử xem năng lực tạo nhiệt của cái lò này thế nào.

Kỳ thật chăn trước khi ngủ cũng đã rất lạnh, chỉ có điều có Tống Đại Sơn ở đây, mỗi lần trước khi đi ngủ đều có hắn làm ấm chăn trước, đợi đến khi Lê Mạn đi lên, không riêng gì chăn ấm, Tống Đại Sơn còn ôm nàng siết chặt vào lồng n.g.ự.c rộng lớn của hắn, khiến toàn thân đều ấm áp, đối với Lê Mạn luôn sợ lạnh mà nói, đây là mùa đông dễ chịu nhất của nàng, bởi vì có một lò sưởi tự nhiên lớn.

Cũng bởi vậy, lúc trước phòng bọn họ không dùng lò sưởi, đêm nay mới định thử xem.

Tống Đại Sơn mang theo một đống củi từ trong phòng củi, trước tiên dùng củi bỏ vào trong lò đốt, chờ lửa cháy xong, bỏ củi vào một cách chậm rãi từ chỗ cửa lò, đặt củi vào cho đến khi kha khá mới đóng cửa nhỏ lại, để lửa thiêu đốt từ từ.

Lê Mạn đứng bên chiếc lò sưởi cao xấp xỉ nàng, chỉ chốc lát sau đã cảm giác được nhiệt độ tỏa ra đập vào mặt, toàn thân đều ấm lên.

Lại qua một hồi, trên người dần dần bắt đầu nóng lên, Lê Mạn lui một khoảng về phía sau mới cảm thấy tốt hơn chút.

Trôi qua khoảng một khắc đồng hồ, Lê Mạn đứng rất xa nhưng lại một lần nữa cảm giác trên người nóng bỏng, nóng đến mức thậm chí có chút oi bức, có thể thấy nhiệt độ này đã tràn ngập cả phòng.

Lê Mạn đi đến bên cửa sổ mở ra một chút, cảm giác vẫn còn có chút ngột ngạt, dứt khoát cởi áo bông lớn mặc ngoài đặt ở bên giường, trên người chỉ mặc áo lót bông bên trong, lúc này mới cảm thấy thoải mái.

Có điều, Lê Mạn rất hài lòng với hiệu quả làm ấm như vậy, hiệu quả này có thể so với đốt rất nhiều chậu than nhỏ đều rất có ích, xem ra ngày mai chỉ cần đặt ở trong phòng làm đẹp, phòng trang điểm còn có phòng thư giãn mỗi phòng một cái là được, chỉ cần ban ngày chú ý không để củi tắt, một ngày đều ấm áp, ấm hơn chậu than và bếp nhỏ trong nhà bình thường nhiều, như vậy, khách nhân phỏng chừng sẽ rất nguyện ý nán lại ở cửa hàng, cũng không lo không có khách.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 235: Chương 235



Lúc Tống Đại Sơn bưng nước đi vào liền thấy Lê Mạn chỉ mặc áo lót ngồi ở bên giường nhìn lò sưởi, dáng vẻ không biết đang suy nghĩ cái gì, lông mày lập tức nhíu lại.

"Sao nàng lại cởi áo khoác ra? Cảm lạnh thì sao?" Tống Đại Sơn đặt chậu xuống bên chân Lê Mạn, nắm lấy tay nàng không vui nói.

Lê Mạn cười cười, nhẹ nhàng lắc lắc tay Tống Đại Sơn xin tha, "Không có, chàng xem cái lò này nóng như vậy, ta nóng cả rồi, cho nên mới cởi áo khoác ra, không lạnh chút nào, hiệu quả rất tốt. Chờ một lát chàng chắc chắn cũng sẽ nóng lên.”

Tống Đại Sơn bị bế tắc do giọng điệu có chút làm nũng của nàng, rốt cuộc trách cứ không nên lời, chỉ là vẫn lo lắng như cũ, vẫn khoác áo lên người nàng, "Vậy cũng không thể chỉ mặc như thế, cứ khoác như vậy đi.”

Lê Mạn đành phải ngoan ngoãn khoác lên.

Tống Đại Sơn hài lòng, lúc này mới ngồi xổm xuống, cởi giày Lê Mạn ra, sau đó chậm rãi bỏ đôi chân nhỏ nhắn trắng nõn vào trong nước, "Có nóng không?"

Lê Mạn lắc đầu, "Thật tốt, thoải mái.”

Tống Đại Sơn cười, chậm rãi rửa chân cho Lê Mạn.

Lê Mạn không làm gì cả, chỉ là giống như mọi đêm lẳng lặng nhìn động tác của Tống Đại Sơn rửa chân cho nàng, nhưng không biết tại sao, nhìn rồi nhìn, đột nhiên n.g.ự.c lại có chút cảm giác ngột ngạt.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Lê Mạn ngột ngạt nhìn về phía cửa sổ, cửa sổ đã được nàng mở ra một khoảng rất lớn, không khí hoàn toàn lưu thông, không đến mức làm cho căn phòng ngột ngạt như vậy.

Lê Mạn hỏi Tống Đại Sơn: "Đại Sơn, chàng có cảm thấy ngạt không?"

Tống Đại Sơn nghe vậy, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn về phía nàng, "Sao vậy? Ta không ngạt a."

Lại thấy Lê Mạn vuốt ngực, lo lắng trỗi dậy, "Nàng làm sao vậy? Ngạt sao?"

Lê Mạn gật gật đầu, "Ta cảm thấy rất ngột ngạt, có phải lò quá nóng không?"

Đoán chừng là đột nhiên dùng bếp lò có chút không thích ứng được cho nên mới ngạt.

Nghe Lê Mạn nói như vậy, Tống Đại Sơn vội vàng dùng khăn lau sạch chân cho nàng, đặt nàng lên giường, sau đó bưng ấm trà lên đến bên lò sưởi, lập tức hắt nước trong ấm trà vào trong lò, một tiếng "xì xèo" qua đi, lửa trong bếp dần dần dập tắt.

Nhìn lửa trong lò tắt đi, Tống Đại Sơn lúc này mới đi về bên giường, sờ sờ mặt Lê Mạn, "Bây giờ thấy khá hơn chút chưa?"

Thật ra n.g.ự.c Lê Mạn vẫn cảm thấy có chút không thoải mái, có điều không mãnh liệt, vì không muốn Tống Đại Sơn lo lắng, nàng cười lắc đầu, "Tốt hơn nhiều rồi, hết khó chịu rồi.”

Tống Đại Sơn thở phào nhẹ nhõm, nói: "Cảm thấy ngạt thì chúng ta sau này cũng không đốt lò nữa, dù sao người ta nóng hổi, ta ôm nàng ngủ sẽ không lạnh."

Lê Mạn cọ cọ lòng bàn tay hắn, "Được, chúng ta không đốt lò.”

Đột nhiên nhớ tới Tần tẩu tử kia cũng đốt lò, Lê Mạn không yên tâm, nhịn tức n.g.ự.c từ trên giường ngồi dậy, "Không được, ta sợ cái bếp này có gì đó không đúng, ta phải đến chỗ Tần tẩu tử hỏi một chút, ngộ nhỡ bếp lò thật sự làm cho người ta tức ngực, Tần tẩu tử không biết, xảy ra chuyện gì thì không hay.”

Tống Đại Sơn ngẫm cũng đúng, an toàn của Tần tẩu tử khá quan trọng, mà buổi tối hắn đến chỗ Tần tẩu tử không thích hợp, vì vậy đành phải cầm lấy quần áo Lê Mạn mặc vào cho nàng.

Lê Mạn mặc quần áo xong mở cửa phòng, trực tiếp đi tới trước cửa phòng Tần tẩu tử, nhìn bên trong đen kịt, hẳn là ngủ rồi, có điều vẫn gõ cửa, "Tẩu tử tẩu ngủ chưa?"

“Đây, ta vẫn chưa ngủ, ta đến ngay." Bên trong Tần tẩu tử trả lời một tiếng.

Sau tiếng vang, trong phòng lại một lần nữa sáng đèn, Tần tẩu tử mở cửa, nhìn thấy Lê Mạn ngoài cửa, hỏi: "Muội tử muội tìm ta có việc sao?"

Lê Mạn nói: "Tẩu tử, trong phòng tẩu đốt lò không?"

Tần tẩu tử gật đầu, vẻ mặt có chút cao hứng, "Đốt rồi, ta theo lời muội nói đốt lên, thật không phải nói, trong chốc lát liền ấm áp, toàn thân cũng ấm áp, không lạnh một chút nào, cái lò này thật tốt.”

Nhìn dáng vẻ cao hứng của Tần tẩu tử, Lê Mạn có chút nghi hoặc, không khỏi hỏi: "Tẩu tử tẩu đốt bao lâu rồi?"

Tần tẩu tử đáp: "Khoảng một canh giờ rồi, sao vậy?"

Một canh giờ? còn lâu hơn thời gian nàng đốt, nhưng sao nhìn dáng vẻ của Tần tẩu tử không có chút gì là không thoải mái a?

Lê Mạn hỏi: "Tẩu tử, vậy tẩu có cảm thấy không được thoải mái không? Như là tức n.g.ự.c chẳng hạn?"

Tần tẩu tử lắc đầu, "Không a, ta cảm thấy rất tốt, có thể ấm rồi." Nói xong nhìn Lê Mạn khẽ nhíu mày, "Muội tử, muội sao lại hỏi cái này? Có phải có gì đó không đúng không?"
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 236: Chương 236



Lê Mạn lắc lắc đầu, "Không việc gì tẩu tử, ta vừa rồi có chút ngột ngạt, ta nghĩ nguyên nhân là do lò sưởi, muốn đến hỏi tẩu một chút, nếu tẩu không sao, xem ra nguyên nhân không phải do lò sưởi. Có điều tẩu tử, cửa sổ của tẩu nhất định phải mở ra một chút, không thể đóng kín.”

Tần tẩu tử vội vàng nói: "Yên tâm đi muội tử, ta đều mở cửa sổ theo lời muội nói, sẽ không đóng hết. Có điều muội tử, muội không sao chứ?"

Lê Mạn cười lắc đầu, "Không sao không sao, tẩu tử tẩu ngủ đi.” Nói xong không quấy rầy nữa, xoay người rời đi.

Lê Mạn lại đi tới phòng ngủ của hai tiểu tử, sau khi đi vào, thắp nến, nhìn hai tiểu tử đang ngủ say trên giường dưới ánh nến, khẽ cười, đắp chăn cho bọn chúng, lúc này mới tắt nến, một lần nữa đóng cửa trở về phòng ngủ.

Vì Tống Đại Sơn và Tần tẩu tử đều không có khó chịu gì, hơn nữa còn cảm thấy rất thoải mái, nên Lê Mạn cũng yên tâm sử dụng cái lò này, ngày hôm sau bảo Tống Đại Sơn đem bếp đặt ở phòng thư giãn, phòng trang điểm còn có phòng làm đẹp, hơn nữa đốt lên toàn bộ, trong nháy mắt trong phòng ấm lên.

Vì lý do an toàn, Lê Mạn đặt mấy cái ghế xung quanh bếp lò, cũng dùng dây thừng vây quanh ghế để ngăn cản khách nhân, tránh đến quá gần không cẩn thận bị bỏng.

"Tỷ tỷ, nơi này của tỷ thật ấm, ta cũng cảm thấy có chút ấm rồi." Lâm Tiểu Vũ vừa được Lê Mạn hóa trang vừa nói.

Lê Mạn cười: "Thấy cái lò lớn bên kia không? Ta đã đặc biệt làm, như vậy đốt lên trong phòng liền ấm áp.”

Lâm Tiểu Vũ: "Nhìn thấy rồi, cái lò kia thật lớn, cũng cao hơn ta, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy một lò lửa lớn như vậy. Tỷ tỷ, đồ ở chỗ của tỷ không giống ở nơi khác.”

Lê Mạn cười cười, "Bếp lớn mới ấm mà."

Những người phụ nữ khác đang chờ trang điểm lúc này cũng nói theo: "Hôm nay đúng là ấm áp, ta vừa vào liền cảm thấy ấm áp dễ chịu."

"Đúng đúng, cái lò này thật sự rất hiệu nghiệm, rất nóng."

"Còn ấm hơn ở trong nhà, ở lại rất thoải mái."

Thấy mọi người đều cảm thấy ấm áp, cũng không cảm thấy khó chịu như nàng, lúc này Lê Mạn mới hoàn toàn yên tâm.

Tối hôm qua có lẽ vì nguyên nhân khác nàng mới đột nhiên tức ngực, không liên quan gì đến bếp lò.

Nhưng tối qua tại sao nàng đột nhiên cảm thấy tức n.g.ự.c mà bây giờ lại không sao? Thật kỳ lạ.

Lê Mạn vừa nghĩ vừa tiếp tục động tác trên tay, sau khi nghĩ không ra được cái gì, cũng ném việc này ra sau đầu.

Sau khi trang điểm xong cho Lâm Tiểu Vũ, vỗ vỗ vai nàng ấy, "Được rồi, qua bên cạnh chơi đi, người tiếp theo.”

Trang điểm đến trưa, Lê Mạn mới kết thúc công việc buổi sáng, lúc này trong bụng đã đói đến cồn cào.

Lê Mạn vội vàng chạy ra phía sau, thấy Tần tẩu tử đang bưng mâm từ trong phòng bếp đi ra, cũng theo hỗ trợ bưng thức ăn, chờ thức ăn bưng lên bàn, Tống Đại Sơn cũng dẫn theo hai đứa nhỏ tới.

"Người đến rồi thì ăn cơm đi." Lê Mạn nói, cũng không thể chờ đợi cầm đũa lên ăn trước một bước, không biết vì sao, gần đây đặc biệt rất dễ đói, giống như một giây cũng không thể nhịn được.

Mọi người cũng rối rít bưng bát lên ăn.

Lê Mạn nhai một miếng cơm, lại vội vàng đưa đũa gắp một miếng thịt cá, nhưng còn chưa đưa vào miệng, đột nhiên một mùi tanh truyền vào trong mũi, trong nháy mắt, dạ dày buồn nôn một trận.

"Ọe——" Lê Mạn buông bát đũa xuống, nhanh chóng ngồi xổm xuống nôn khan.

"Nương tử, nàng sao vậy?" Tống Đại Sơn hoảng sợ, buông bát đũa chạy đến trước mặt Lê Mạn ngồi xổm xuống, vội vàng vỗ lưng cho nàng.

Tần tẩu tử và hai đứa nhỏ cũng bị hoảng sợ, rối rít quên cả ăn cơm, tay chân luống cuống nhìn Lê Mạn, không biết đột nhiên đây là bị sao.

Đợi sau khi phản ứng lại, ba người lập tức buông bát đũa vây quanh, Tiểu Bảo cũng học theo dáng vẻ của Tống Đại Sơn vỗ lưng cho Lê Mạn, vừa vỗ vừa lo lắng hỏi: "Nương, người làm sao vậy?"

Lê Mạn muốn nói chuyện, nhưng còn chưa mở miệng, lại một trận buồn nôn ập tới, lại lần nữa nôn khan.

Tống Đại Sơn gấp đến nỗi mồ hôi nhễ nhại, thật vất vả chờ Lê Mạn ngừng nôn, lập tức rót một ly nước đút cho nàng, vừa đút vừa nói: "Nương tử, uống nước xong chúng ta đến y quán."

Lê Mạn vô lực tựa vào người Tống Đại Sơn, chậm rãi nuốt nước trong miệng, sau đó gật gật đầu.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 237: Chương 237



Lúc này, Tần tẩu tử ở một bên lại đột nhiên đứng thẳng người ngăn cản động tác Tống Đại Sơn muốn ôm Lê Mạn, "Đại Sơn đệ trước tiên đừng động đến muội tử.”

Tống Đại Sơn khó hiểu, "Tẩu tử sao vậy? Lê Mạn cần đi khám đại phu.”

Tần tẩu tử lại không trả lời Tống Đại Sơn trước, mà nhìn Lê Mạn hỏi: "Muội tử, nguyệt sự tháng này của muội đến chưa?"

Tần tẩu tử vừa dứt lời, ánh mắt Lê Mạn đột nhiên mở to, cũng trừng trừng nhìn về phía Tần tẩu tử.

Nguyệt sự? Nguyệt sự tháng này của nàng đúng là chưa tới, cẩn thận ngẫm lại, hình như sắp đến kỳ nguyệt sự tiếp theo, vì lúc trước nguyệt sự của nguyên chủ tương đối hỗn loạn, cho nên nàng cũng không coi trọng, chỉ là nguyệt sự chậm trễ, lại căn bản không nghĩ đến phương diện đó.

Chẳng lẽ, thật sự là bởi vì...

Tuy rằng cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi, nhưng ngẫm lại, điều này hình như cũng không khó tin đến vậy, dù sao, từ khi chuyển tới trấn, Tống Đại Sơn không còn b.ắ.n ra ngoài nữa, mà là mỗi lần đều ở bên trong, nếu có, cũng là hợp tình hợp lý.

Tống Đại Sơn ở một bên không biết Tần tẩu tử và Lê Mạn sao lại đột nhiên nói đến nguyệt sự, nhưng Lê Mạn nhất định phải gặp đại phu, có chuyện gì trở về nói sau cũng không muộn, bởi vậy một tay ôm Lê Mạn đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Bây giờ không phải lúc nói chuyện khác, Lê Mạn khám bệnh mới là quan trọng nhất, Tần tẩu tử tẩu trông cửa hàng một chút, chúng ta đi y quán."

Tần tẩu tử không kịp nói gì nữa, nhìn Tống Đại Sơn ôm Lê Mạn biến mất ở cửa lớn, chỉ có thể dở khóc dở cười.

Mà Lê Mạn lúc này, không nói gì tựa vào trong n.g.ự.c Tống Đại Sơn, mặc cho hắn ôm đi y quán.

Nàng cũng muốn xem có phải không.

Trong y quán, Tống Đại Sơn đang lo lắng đứng một bên, nhìn lão đại phu bắt mạch cho Lê Mạn.

Qua một thời gian dài, lúc Tống Đại Sơn thiếu chút nữa không nhịn được mở miệng thúc giục, thì lão đại phu rốt cục cũng thu tay lại.

"Đại phu, nương tử ta rốt cuộc làm sao vậy? Sao lại nôn mửa liên tục? Ồ, phải rồi, tối qua nàng ấy còn tức ngực, rất khó chịu.” Tống Đại Sơn còn chưa đợi đại phu mở miệng đã vội hỏi.

Lão đại phu cũng không để ý sự cấp bách của Tống Đại Sơn, chỉ cười ha hả sờ sờ râu, lúc này mới nói: "Chúc mừng hai vị, quý phu nhân đây là có hỉ, đã hai tháng rồi."

"Cái gì.... Có... Hỷ... Rồi..." Tống Đại Sơn hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người, giống như không hiểu lời đại phu nói.

Lê Mạn cũng không ngốc như Tống Đại Sơn, chỉ là không tự chủ được cúi đầu xuống, che bụng mình, tiêu hóa sự thật mình đã làm mẹ.

Trên đường trở về, Tống Đại Sơn một tay vịn cánh tay Lê Mạn, tay kia ôm eo Lê Mạn, cẩn thận che chở, giống như Lê Mạn là một em bé bằng sứ dễ vỡ.

Lê Mạn dở khóc dở cười, vỗ vỗ cánh tay Tống Đại Sơn khuyên nhủ: "Đại Sơn, chàng đừng như vậy, ta chẳng qua là mang thai không phải bị bệnh, không cần phải cẩn thận như vậy."

Tống Đại Sơn lại nói: "Sao lại không cần cẩn thận? Đại phu nói rồi, trong ba tháng đầu thai nhi không ổn định, phải cẩn thận.”

Lê Mạn thở dài, từ bỏ ý định nói tiếp với Tống Đại Sơn, người này lúc nãy sau khi kích động trong y quán đã trở thành bộ dạng cẩn thận từng li từng tí thế này, nàng đã nói mấy lần là không cần như vậy, nhưng hắn lại không nghe.

Thôi kệ, cứ theo hắn đi.

Lê Mạn và Tống Đại Sơn trở lại cửa hàng, Tần tẩu tử là người đầu tiên nghênh đón, vội vàng hỏi: "Thế nào? Có phải không?"

Lê Mạn cười gật gật đầu.

Tống Đại Sơn nhếch miệng, cao hứng nói: "Tần tẩu tử, Lê Mạn mang thai, có con rồi!"

Tần tẩu tử cũng cao hứng theo, kéo tay Lê Mạn một mực gật đầu, "Được được được, đây thật đúng là tin tốt, mau đi vào, vừa nãy muội chưa ăn gì cả, ta đi làm chút đồ ăn ngon cho muội, muội muốn ăn cái gì thì nói với tẩu tử, tẩu tử làm cho muội."

Tống Đại Sơn nhớ tới lúc trước Lê Mạn nôn hết mấy thứ trong dạ dày, cũng theo lời Tần tẩu tử nói: "Đúng đúng đúng, phải ăn chút gì mới được, nương tử, nàng muốn ăn cái gì?"

Lê Mạn kỳ thật không đói một chút nào, cũng không quá muốn ăn cái gì, vì thế lắc đầu, "Ta không quá đói, bây giờ không muốn ăn cái gì cả.”

Tần tẩu tử không đồng ý, "Vậy không được, muội không muốn ăn, hài tử trong bụng vẫn muốn ăn, nhất định phải ăn một chút. Tẩu tử biết muội có thể là không có khẩu vị, như vậy đi, tẩu tử đi làm cho muội chút mì canh chua, chua chua, phụ nữ mang thai nói chung là thích ăn.”
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 238: Chương 238



Lê Mạn sờ sờ bụng, ngẫm lại đúng là không thể không ăn cái gì, gật gật đầu, "Vậy được, phiền tẩu tử rồi.”

Tần tẩu tử xua xua tay, "Phiền gì chứ, muội mau ngồi xuống nghỉ ngơi, ta xong ngay.” Nói rồi đi vào phòng bếp.

Tống Đại Sơn đỡ Lê Mạn vào phòng ngồi xuống, "Có muốn ngủ một lát không?"

Lê Mạn lắc đầu, bây giờ là ban ngày, nàng không ngủ được.

Tống Đại Sơn cũng không miễn cưỡng, chỉ nói: "Cho dù không ngủ cũng phải nghỉ ngơi thật tốt, buổi chiều không phải ra phía trước làm đẹp nữa, thân thể của nàng quan trọng." Nói xong suy nghĩ một chút, lại nói: "Không phải hôm nay, về sau cũng không thể mệt mỏi, nàng bây giờ chính là song thân, ngàn vạn lần không thể giống như lúc trước được."

Lê Mạn nhớ tới việc làm ăn phía trước, mím môi.

Việc làm ăn phía trước mỗi ngày đều không tính là nhàn rỗi, hơn nữa làm đẹp chỉ có thể dựa vào một mình nàng làm. Tuy rằng chỉ cần nàng ngồi động thủ là được, nhưng một ngày trôi qua cũng rất mệt, lúc trước nàng còn có thể coi thường, bây giờ có con, cũng không thể để mệt như trước nữa.

Xem ra, nàng phải sắp xếp lại một chút.

Bây giờ điều đầu tiên và quan trọng nhất là tuyển nhiều người hơn.

Trong cửa hàng hiện tại ba người đang bận rộn, vốn không hề ung dung, công việc của mỗi người đều đầy ắp, căn bản là quá bận không thời gian làm nhiều chuyện khác, hiện tại nàng lại mang thai, khối lượng lao động nhất định sẽ giảm đi không ít, tâm trạng hiện tại của Tống Đại Sơn cũng ở trên người nàng, cứ như vậy, nhân công trong cửa hàng tuyệt đối không đủ.

Không riêng những chuyện khác phải tăng thêm nhân lực, công việc làm đẹp trang điểm của nàng cũng cần có người có thể tiếp nhận, bằng không đợi đến lúc nàng phải chăm sóc con cái không chút rảnh rỗi, việc làm ăn trong cửa hàng này cũng sẽ không duy trì được nữa.

Kỳ thật lúc trước nàng đã nghĩ tới vấn đề truyền nghề, nhưng thứ nhất là không có người thích hợp, thứ hai là cửa hàng vừa mới đi vào quỹ đạo, hết thảy còn đang hỗn loạn, rất nhiều chuyện nàng đều phải suy nghĩ, cũng không có thời gian đưa chuyện này vào lịch trình, mãi cho đến hôm nay, đã đến lúc chính thức bắt đầu đối mặt với vấn đề này.

Lê Mạn kỳ thật đã tính toán bồi dưỡng Tần tẩu tử tiến hành trang điểm làm đẹp, nguyên nhân là vì Tần tẩu tử đã từng nói, đời này sẽ không lập gia đình nữa, chỉ một lòng nuôi Hổ Tử trưởng thành, bởi vậy Tần tẩu tử sau này cũng không dính líu chuyện gia đình, sẽ nguyện ý một mực làm ở chỗ nàng, nàng không cần lo lắng nhân viên làm đẹp vì nguyên nhân khác mà rời đi. Hơn nữa Tần tẩu tử rất trẻ, tay rất khéo léo, thập phần thích hợp làm đẹp.

Cho nên, nàng chỉ cần tuyển thêm hai người nữa đến tiếp nhận công việc trước đó của Tần tẩu tử là được.

Nhưng vấn đề là, hai người này cũng không dễ tìm. Nàng cần nữ nhân, hơn nữa là nữ nhân có thể một lòng ở lại cửa hàng, trên đời này người nhiều, nhưng phù hợp với điều kiện của nàng lại vô cùng ít. Lúc trước tìm được một Tần tẩu tử là may mắn lắm rồi, khó mà thích hợp, nhưng muốn đi đâu tìm hai người thích hợp giống Tần tẩu tử đây?

Lê Mạn rơi vào đau đầu.

"Đại Sơn, trong thôn còn có người nào thích hợp như Tần tẩu tử không?" Mặc dù biết không có khả năng, Lê Mạn vẫn hỏi.

Tống Đại Sơn biết Lê Mạn đang nghĩ đến việc tuyển người, hắn cũng đồng ý tuyển thêm hai người trong cửa hàng, như vậy Lê Mạn có thể dễ dàng hơn rất nhiều. Nhưng mà, ở đây hắn lại không biết người thích hợp như Tần tẩu tử, dù sao đại đa số phụ nhân đều có gia có khẩu không thể rời thân. Còn trên trấn, hắn cũng không quen, chứ đừng nói là đi tìm người thích hợp.

Nhìn Tống Đại Sơn lắc đầu, Lê Mạn thở dài, bắt đầu suy nghĩ tỉ mỉ đi đâu tìm nhân tài mới tốt.

Tống Đại Sơn suy nghĩ một chút, nói: "Không bằng chúng ta dán một cái thông báo tuyển người đi, xem có thích hợp hay không."

Lê Mạn lắc đầu, cảm thấy không ổn. Dán thông báo tuyển người khẳng định sẽ có người đến ứng tuyển, nhưng cửa hàng này của nàng liên quan quá nhiều đến bí kíp tự chế, như hương cao còn có sản phẩm làm đẹp đều do nàng tự chế, nhân viên trong cửa hàng khó tránh khỏi sẽ nhìn thấy phương pháp chế tạo của mình, cho nên ở phương diện tuyển người cần phải rất cẩn thận, nếu tuyển phải người có lòng dạ bất chính (nguyên văn là tâm hoài bất quỹ), như vậy phương pháp chế tạo của nàng rất dễ bị lộ ra ngoài.

Mà nếu muốn nhân viên trong cửa hàng không xảy ra chuyện rắc rối, ngoại trừ tuyển được người giống Tần tẩu tử, còn có một biện pháp, đó chính là phương pháp mà trước đó Lê Mạn cự tuyệt —— mua người.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 239: Chương 239



Lúc trước nàng không muốn đi mua người, là cảm thấy mua tới mua lui con người như hàng hóa là chuyện rất không hợp tự nhiên, vì thế tìm Tần tẩu tử trong thôn đến, nhưng bây giờ lại không được, hiện tại nàng có thai, nhân công trong cửa hàng thiếu nghiêm trọng, đến lúc phải tăng thêm nhân công, tìm người môi giới mua người, trước mắt cầm khế ước bán thân của người ta kỳ thật là biện pháp ổn thỏa nhất.

Tuy rằng có chút không quen, nhưng xem ra trước mắt, cũng chỉ có thể như vậy.

Lê Mạn nói với Tống Đại Sơn: "Đại Sơn, xem ra chúng ta phải đi nha hành (trạm giao dịch buôn bán) một chuyến mua hai người trở về."

Tống Đại Sơn lập tức hiểu được suy nghĩ của Lê Mạn, suy nghĩ một chút, gật đầu, "Đúng là tìm không ra người giống Tần tẩu tử, cũng chỉ có thể làm như vậy.”

Lê Mạn nhìn canh giờ, bây giờ vừa qua giờ ngọ không bao lâu, còn sớm, không bằng nhân hôm nay đi luôn xem có người thích hợp hay không, định sớm một chút cũng là thả lỏng một chút.

Vì thế, dưới sự nhõng nhẽo kiên quyết của Lê Mạn, Tống Đại Sơn không thể không đáp ứng Lê Mạn sau khi ăn xong mì canh chua, đi cùng nàng một chuyến.

Thị trấn chỉ có một nha hành, không quá xa cửa hàng.

Lúc Lê Mạn và Tống Đại Sơn đi vào, có một người dáng vẻ quản sự lập tức nghênh đón, cười hỏi: "Lão gia và phu nhân muốn mua người sao? Muốn mua loại gì? Ở đây chúng tôi có tất, các người nhất định sẽ hài lòng.”

Lê Mạn không vội nói chuyện, mà tùy ý liếc nhìn nha hành này một chút.

Cách đó không xa có một người dáng vẻ quản sự đang dẫn theo một đám người quần áo lam lũ đi về hậu viện, mà chính giữa viện thì đứng vài hàng người, nam nữ già trẻ đều có, lúc này đứng phía trước bọn họ có một nam nhân, dường như là đang lựa chọn, đây hẳn là đến nha hành mua người.

Lê Mạn nhìn một vòng mới trả lời người quản sự bên cạnh nói: "Chúng ta đúng là muốn mua người, muốn tìm hai nữ, có thể làm việc, tay chân nhanh nhẹn một chút."

Quản sự cười nói: "Vậy hai vị theo ta, nơi này của chúng ta rất nhiều người, các người có thể chọn lựa kỹ càng." Nói xong dẫn Lê Mạn và Tống Đại Sơn đến trước mặt đám người chính giữa này, để bọn họ lựa chọn.

Vừa rồi nam nhân đã chọn người xong, theo quản sự đi làm thủ tục, những người còn lại đứng ở đó tiếp tục chờ được chọn.

Lê Mạn gạt đi sự khó chịu nhàn nhạt ở trong lòng, nghiêm túc đánh giá những người trước mặt.

Những người trước mặt này, nam nữ già trẻ đều có, nhỏ nhất dường như chỉ có năm sáu tuổi, lớn nhất nhìn có vẻ năm sáu mươi tuổi, cũng không biết như thế nào lại lưu lạc đến nơi này.

Có điều, Lê Mạn không có cách nào vì cảm thông mà giúp những người này, hôm nay nàng chỉ cần hai nữ nhân, cho nên loại trừ tất cả nam nhân.

Lê Mạn muốn tìm một người chuyên bán đồ ăn vặt trà uống trong phòng thư giãn, cho nên cần tướng mạo đoan chính, mồm miệng lanh lợi, hơn nữa biết tính toán sổ sách thu tiền, điều kiện này sàng lọc hết đại bộ phận người, chỉ còn lại có bốn người thích hợp.

Quản sự để cho bốn người này đứng ở phía trước.

Lê Mạn hỏi quản sự về lai lịch của bốn nữ tử này.

Quản sự thấy dáng vẻ Lê Mạn không giống thiếu tiền, tự nhiên phục vụ chu đáo, cẩn thận nói với Lê Mạn lai lịch bốn người này.

"Người này, là nha đầu của gia đình giàu có trong thành, bị đương gia thái thái bán, nghe nói là vì quyến rũ nam chủ tử." Quản sự chỉ vào nữ tử đứng đầu tiên, khoảng chừng hai mươi tuổi, diện mạo khá tốt nói.

Nữ tử này ngược lại trải qua những chuyện không khác với nguyên thân cho lắm, đều là vì thông đồng với nam chủ nhân mà bị bán.

Lê Mạn nhìn kỹ nữ tử này một chút, đúng là diện mạo không tệ, dáng người cũng không tầm thường, nhìn liền biết là lanh lợi, nhưng nàng lại không định mua, vì người không an phận như vậy, nàng cũng không dám dùng.

Quản sự lại chỉ vào người phụ nữ đứng thứ hai, gầy gò như củi nói: "Người này là vì quê nhà lũ lụt mà chạy nạn một nhà, cuộc sống quá khó khăn liền tự bán làm nô lệ."

Lê Mạn hỏi: "Là cả nhà đều bán thân làm nô ở đây sao? Là những người nào?"

Quản sự trả lời: "Còn trượng phu của nàng ấy và hai đứa con trai đều ở nha hành chúng ta."

Người phụ nữ này thấy Lê Mạn hỏi nàng, đoán chừng là có chút chiêu trò, lập tức quỳ xuống, cầu xin Lê Mạn: "Phu nhân, cả nhà chúng ta đều rất siêng năng, ngài mua chúng ta đi, chúng ta việc gì cũng có thể làm, cầu xin ngài đừng để người một nhà chúng ta tách ra."

Quản sự nhìn nữ nhân này lại cầu xin, tiến lên đạp một cái, tức giận nói: "Nói bao nhiêu lần rồi, không được nói cái này nữa, không nghe đúng không!"
 
Back
Top Bottom