Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Mạt Thế: Nhân Vật Phản Diện Thích Giả Làm Thánh Mẫu

Mạt Thế: Nhân Vật Phản Diện Thích Giả Làm Thánh Mẫu
Chương 40



Ngự Hồ Thành mà Cố Trì từng đề cập cách Tổng bộ ít nhất bốn ngàn kilomet, ban đầu dự kiến phải mất tận mười ngày mới có thể đến nơi.

Nhưng mọi người nhận ra có điều gì đó không ổn vào ngày thứ tư sau khi rời khỏi Tổng bộ.

Lãnh đạo tối cao của Liên minh Nhân loại đã gọi điện cho họ, yêu cầu Cố Trì và mọi người phải khẩn trương lên đường tới khu an toàn số 23.

“Dù thế nào đi nữa, xin hãy cố gắng đến nơi càng sớm càng tốt. Nếu các cô các cậu có thể làm rõ nguyên nhân mất tích của những dị năng giả, chắc chắn sẽ có phần thưởng hậu hĩnh khi trở về Tổng bộ.”

Lãnh đạo tối cao trực tiếp giao nhiệm vụ cho toàn đội thăm dò, nói chính xác hơn thì, đây không phải là giao nhiệm vụ mà là thúc giục tiến độ… Điều này trước đây chưa từng xảy ra.

Cố Trì không cần hỏi thêm cũng biết vấn đề nghiêm trọng đến mức nào. Trong một tháng qua, để làm rõ bí mật về sự biến mất của các dị năng giả ở Ngự Hồ Thành, Liên minh đã cử không ít đội thăm dò do các dị năng giả thành lập tới khu vực lân cận.

Nhưng giờ đây…

Có lẽ không có một ai trong số họ trở về.

Dị năng giả vốn là những người hiếm có trong vạn người, một khi mất đi số lượng nhiều như vậy, chính là tổn thất rất lớn đối với Liên minh. Thêm vào đó, hiện tại thiết bị dò tìm thủ lĩnh zombie vừa mới được phát minh, cần thiết phải có các dị năng giả dẫn đầu trong thời điểm quan trọng này… Nhưng lại xảy ra những chuyện như thế.

Trong khi đó, Tống Thi sau khi nghe được âm thanh từ thiết bị liên lạc thì tâm tư bỗng chốc lay động.

Phần thưởng mà Tổng bộ dành cho những người lập công lớn đã từng thu hút biết bao nhiêu dị năng giả.

Huống chi, lời hứa này lại thốt ra từ chính miệng của lãnh đạo tối cao Liên minh, quả thực không hề tầm thường.

Phần thưởng cuối cùng thậm chí có thể hơn chức danh “Chỉ huy cao cấp” của Cố Trì lần trước.

Chức vụ chỉ huy của Cố Trì chính là thành quả sau nhiều lần lập công lớn, được Tổng bộ đặc cách phong tặng.

Cô ta cũng chính là người đã biết đến Cố Trì vào ngày anh được phong chức.

Nhưng kể từ khi gia nhập đội thám hiểm cho đến nay, cô chưa từng được phong tặng bất kỳ chức vụ nào, ngay cả Mục Vũ, người có cấp độ dị năng thấp hơn cô, cũng đã được đặc cách phong làm trung úy thực thi song dị năng.

Nguyên nhân không gì khác ngoài việc cô chỉ là một dị năng giả biết trị liệu.

Tống Thi khẽ cúi đầu.

Nếu như trong nhiệm vụ lần này cô thể hiện xuất sắc, thì không cần phải nói, không chỉ Cố Trì mà tất cả những người sở hữu chức vụ tối cao trong Tổng bộ sẽ phải nhìn cô bằng con mắt khác.

Đến lúc đó, Trì Anh sẽ trở thành một dị năng giả bình thường, thì là cái thá gì trong mắt mọi người chứ?

Ngón tay cô đặt trên đùi hơi siết chặt.

Dù có mạo hiểm, cô cũng nhất định phải thử một lần bằng được!



Họ thậm chí còn tiết kiệm cả thời gian ngủ, Cố Trì, Lục Vân Phi, Lâm Huân và Mục Vũ bốn người thay phiên nhau lái xe, cuối cùng vào ngày thứ bảy đã đến được địa điểm mà Tổng bộ chỉ định.

“Đội trưởng, nơi này thời tiết lạnh lắm.” Lục Vân Phi rụt cổ lại.

“Miền Bắc vốn đã lạnh, cậu mau thay áo ấm đã mang theo đi.”

Cố Trì nhìn thấy đôi mắt vô hồn của Trì Anh dường như vẫn còn mơ màng, liền tiến lên vỗ nhẹ vào mũ của cô.

“Trì Anh, cô cũng đi thay đồ đi.”

Trì Anh siết chặt tay đang để trong túi áo, nắm chặt mặt dây chuyền có linh thạch đen đỏ trong lòng bàn tay.

Cô hơi cau mày lo lắng, thở dài.

Điều khiến cô bồn chồn không phải vì dây chuyền không gian linh tuyền này, mà là Vân Linh đang trốn trong đó.

Dù rằng kể từ khi cô phát hiện ra sự hiện diện của sợi dây chuyền trong mũ, Vân Linh vẫn chưa xuất hiện. Nhưng cô biết rõ, chắc chắn cô ấy đang ẩn nấp trong không gian này.

Quan trọng hơn là, cô hoàn toàn không thể tiết lộ cho ai biết!

Bởi chẳng ai tin rằng trên thế giới này thực sự có tồn tại linh thể không gian!

【Kịch bản đã hoàn toàn lệch hướng.】Hệ thống cũng cảm thấy đau đầu.

Vừa xuất hiện, Trì Anh đã theo phản xạ nhìn liếc qua số điểm – 1.970.000 điểm.

Sắp cán tới mốc 2 triệu rồi.

Cô cảm thấy yên lòng một chút. Khi mọi chuyện ở đây được giải quyết xong, cô có thể quay về Tổng bộ để nộp lọ thuốc đó.

Một khi thành phần của loại thuốc kháng lại virus zombie được phân tích ra, thì ngay cả người bình thường cũng có thể cầm vũ khí chiến đấu với bọn chúng.

Toàn thân Trì Anh bỗng rùng mình một cái, ngẩng đầu nhìn về khu vực hoang vu hẻo lánh ở phía Bắc.

Không biết tại sao, nơi đây khiến cô cảm nhận được một nỗi rùng rợn vô hình.

Bỏ qua sự khó chịu trong lòng, cô đeo chiếc vòng quanh cổ, rồi quay người bước vào xe để thay quần áo.

Sự việc gấp gáp, toàn đội gần như không có thời gian nghỉ ngơi, lập tức xuất phát để điều tra về Ngự Hồ Thành - một thành phố hoang tàn.

Cố Trì nhìn vào màn hình định vị.

“Trước đây nơi này từng có một phân bộ của Viện Nghiên cứu Dị năng Nhân loại. Sáu tháng trước, do số lượng zombie quá nhiều, các nhà nghiên cứu phải đối mặt với mối nguy hiểm rất lớn, khiến họ buộc phải đóng cửa viện.”

Trì Anh ngẩng đầu lên.

Viện Nghiên cứu Dị năng Nhân loại, là Viện Nghiên cứu đối lập với Viện Nghiên cứu zombie. Đây là địa điểm mà Diệp Vô Hàn vốn thuộc về.

Vừa đặt chân vào thành phố này, Trì Anh cuối cùng cũng hiểu rõ cảm giác khó chịu mà mình đã trải qua bắt nguồn từ đâu.

“Trời ơi!” Lục Vân Phi kêu lên khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt.

Tống Thi theo phản xạ đưa tay che miệng và mũi, cố gắng kiềm chế cơn buồn nôn đang trào ngược lên cổ họng.

Nơi này… Thật sự quá kinh khủng.

Thậm chí đến Cố Trì cũng phải nhíu mày lại.

Thông tin từ Tổng bộ cho biết số lượng zombie rất lớn, nhưng anh cũng không ngờ lại nhiều đến vậy.

Nói đúng hơn là cả thành phố bỏ hoang không có nổi một bóng người, nơi đây giống như bãi tha ma chất đống xác.

Thi thể nằm la liệt trên mặt đất, thịt thối rữa màu xám xanh cùng với máu đen đã oxy hóa dính chặt với nhau, không để lại chút khoảng trống nào để di chuyển trên mặt đường.

Số lượng xác chết quá nhiều, không chỉ phủ kín mặt đường mà còn chồng chất lên nhau từng lớp một. Những khối thịt đứt lìa vụn vặt bị chất đống một cách tùy tiện, giống như một lò mổ chưa được cơ giới hóa từ nhiều năm trước.

Hầu như không tìm thấy nơi nào có thể đặt chân.

“Đi tìm đường khác.” Cố Trì nhăn mặt ra lệnh.

Lục Vân Phi bịt mũi lại, nói: “Đội trưởng, thực ra cũng không cần đâu, nếu bước qua những thứ này tôi vẫn có thể chịu được.”

“Tôi không phải sợ các cậu không chịu được.” Cố Trì bước sang một bên tìm kiếm lối đi mới: “Tôi chỉ sợ có zombie ở đây, nếu bọn chúng trà trộn trong những thi thể này, chúng ta sẽ khó mà phòng bị.”

Lục Vân Phi chợt hiểu ra.

“Cậu nói cũng có lý.”

“Mục Vũ, Lâm Huân, và Trì Anh, mấy người vào thành một nhóm. Tống Thi, Vân Phi, hai người đi theo tôi.”

Lục Vân Phi ngạc nhiên, hỏi: “Lần này là ba người à?”

“Đúng vậy, vì chúng ta hoàn toàn không biết nhiệm vụ này đang ẩn giấu mối nguy hiểm gì.” Cố Trì trả lời với vẻ mặt nghiêm túc.

“Tôi và Trì Anh đều có khả năng đối phó với những mối nguy hiểm tiềm ẩn, tốt hơn là nên chia thành hai nhóm, mỗi nhóm có tôi và cô ấy để bảo đảm an toàn cho những người khác. Đây là phương án an toàn nhất.”

“Trong khi hành động, mọi người nhớ tránh xa những đống xác zombie ra. Gặp phải tình huống nào mọi người hãy lập tức báo cáo cho tôi, tuyệt đối không được liều lĩnh, càng không được tự ý hành động.”

“Đã rõ!”

Trong quá trình điều tra, Lục Vân Phi phát hiện ra rằng Tống Thi dường như tích cực hơn nhiều so với những lần tham gia nhiệm vụ trước kia. Mỗi khi có điều gì đó đáng ngờ, cô đều là người đầu tiên chạy đến xem.

Anh không khỏi cảm thấy thắc mắc.

Có phải là vì trong đội có Cố Trì ở đây không?

Tuy nhiên, mãi cho đến khi trời tối, họ vẫn không tìm thấy điều gì bất thường.

Ngự Hồ Thành rất lớn, mặt đất lại toàn xác, nên rất khó để di chuyển. Cứ tiếp tục giữ tốc độ này, dù có tìm thêm mười ngày hay nửa tháng nữa cũng trở nên vô ích.

“Đội trưởng.” Thấy Cố Trì đi tới, Lục Vân Phi lắc đầu, ra hiệu không có bất kỳ manh mối nào hữu ích.

“Tôi hiểu rồi.” Cố Trì cụp mắt: “Cậu bảo mọi người tập hợp tại vị trí ban đầu.”

“Rõ.”

Lục Vân Phi dùng thiết bị liên lạc thông báo cho Trì Anh và những người khác, rồi quay người chuẩn bị rời đi.

“Tống Thi, chúng ta về thôi.”

“Ừm, tôi tới liền.” Tống Thi có chút thất vọng.

Nơi này rốt cuộc rộng lớn đến mức nào? Cô ta sẽ phải chờ đến bao giờ mới tìm được manh mối?

“Á!”

Đúng lúc chuẩn bị rời đi, Tống Thi bỗng nhiên dừng lại.

Hình như có tiếng người nói?

Cô há miệng định gọi Lục Vân Phi ở phía trước, nhưng cổ họng lại không phát ra được âm thanh nào.

Tống Thi nghiêng đầu, nhìn sang bên cạnh nhưng không bắt gặp cái gì.

“Tống Thi?” Thấy cô vẫn không động đậy, Lục Vân Phi cảm thấy kỳ lạ: “Có chuyện gì vậy? Cô có phát hiện ra được gì không?”

“Không… Không có.” Tống Thi cắn môi. Nếu nói cho Lục Vân Phi về tình huống vừa rồi, liệu anh ta có thông báo cho những người khác rằng chính cô đã phát hiện ra manh mối không?

Sự cám dỗ từ phần thưởng của Tổng bộ quá lớn, ngay cả Lục Vân Phi, cũng khiến cô không thể hoàn toàn tin tưởng.

Hơn nữa, cô cũng không phát hiện được gì, nên không nói ra cũng chẳng ảnh hưởng.

Vì vậy, cô giả vờ như không biết, bèn im lặng.

Âm thầm ghi nhớ vị trí phát ra âm thanh đó trong đầu, Tống Thi nhanh chóng nhấc chân bước theo sau Cố Trì và Lục Vân Phi.

———–

Tác giả có lời muốn nói:

Thời gian đếm ngược đã bắt đầu…
 
Mạt Thế: Nhân Vật Phản Diện Thích Giả Làm Thánh Mẫu
Chương 41



Trì Anh là người cuối cùng đến địa điểm hẹn.

Vì chỉ có mỗi cô là người sở hữu khả năng leo trèo qua tường mà không tốn chút sức lực nào, nên Cố Trì để cô phụ trách điều tra từ trên cao.

Do đó, cô mới chậm trễ quay trở lại.

“Cô có phát hiện gì khả nghi không?” Cố Trì hỏi cô.

“Chỉ là có âm thanh hơi lạ, ngoài ra tôi không phát hiện có gì khác.”

“Âm thanh nào?” Cố Trì vội hỏi.

“Nghe như tiếng máy móc vang rền, nhưng cũng giống như tiếng gió rít. Tuy nhiên, nó chỉ vang lên khá nhỏ, rất khó để phân biệt hướng phát ra âm thanh.”

Cô nhíu mày trả lời.

Dù thính giác của Trì Anh vô cùng nhạy bén, nhưng âm thanh đó liên tục đứt quãng, hơn nữa cơn gió rít ở trên cao gây nhiễu, gần như không thể nghe rõ được.

“Hừm, có lẽ là tiếng gió rít mà thôi.” Mục Vũ thở dài.

Trên cao gió lớn, chắc không có gì đặc biệt.

Cô nhìn vào thiết bị dò tìm trên cổ tay, nói: “Tôi cũng không phát hiện được tung tích của thủ lĩnh zombie, chẳng lẽ những dị năng giả này đều biến mất không dấu vết sao?”

Cố Trì rơi vào trầm tư.

“Chúng ta cứ trở về trước đã.”

Ngày hôm sau, họ tiếp tục làm nhiệm vụ như hôm qua, tìm kiếm manh mối giữa đám xác chết ngổn ngang trong thành phố.

Nhưng hôm nay, họ không phải hoàn toàn đi về tay trắng.

Cố Trì bước ra từ một bãi đậu xe bị bỏ hoang, nhìn vào lớp xác chết ở trên cùng, đột nhiên anh cảm thấy có điều bất thường. Anh chậm rãi đi vòng quanh đống xác xung quanh, quan sát kỹ một hồi, sau đó nheo mắt lại, bất chợt anh nhận ra một điểm khác thường.

Cố Trì lấy từ trong ba lô các thiết bị bảo hộ, nhanh chóng mặc vào để bảo vệ phần cẳng chân, rồi bước đi trên con đường toàn xác chết la liệt dẫn đến vị trí trung tâm.

Anh dừng lại trước một thi thể với làn da có màu sắc khác biệt. Thi thể này nằm úp, bị chôn vùi giữa đống xác chết khác, nhưng phần cổ lộ ra lại rất trắng trẻo và sạch sẽ.

Cố Trì cúi xuống, dứt khoát lật thi thể đó lên.

Dung mạo của nạn nhân cuối cùng cũng lộ diện rõ trước mắt anh.

Làn da trắng, nhưng không phải là màu da tự nhiên mà là sắc trắng nhợt nhạt sau khi chết.

Trên thân thể xuất hiện các dấu vết hoại tử, nhưng không phải là màu xám xanh như đống xác zombie.

Sắc mặt của Cố Trì trở nên nghiêm trọng.

Đây là một con người, và e rằng chính là một trong những dị năng giả đã biến mất.

Anh kiểm tra kỹ lại thi thể này một lần nữa, phát hiện ngoài những vết bầm ra, còn có vài dấu ấn tròn nhỏ, tập trung chủ yếu ở sau gáy, thái dương và cổ…

Trang phục mặc trên người dường như khá mỏng, không phù hợp so với thời tiết lạnh giá của hiện tại, ngoài ra không có điểm gì đặc biệt.

Cố Trì nhíu mày, ngay lập tức lấy thiết bị liên lạc ra, thông báo phát hiện này cho các thành viên khác và ra lệnh tạm thời chuyển hướng điều tra, tìm kiếm những trường hợp tương tự.

Ở phía bên kia, Tống Thi lén lút rời khỏi tầm mắt của Lục Vân Phi, quay lại góc hẻm mà cô đã ghi nhớ từ hôm qua.

Cô ta áp sát tường, cố gắng tránh những đống xác bề bộn gây buồn nôn dưới chân.

Cuối cùng đến góc hẻm, nhìn thấy tòa cao ốc chẳng khác biệt so với những nơi khác, cảm giác kỳ vọng trong lòng cô lập tức tiêu tan.

Cô cứ nghĩ sẽ phát hiện được điều gì đó…

Vù vù.

Đột nhiên toàn thân Tống Thi cứng đờ.

Âm thanh gì vậy?

Cô quay đầu lại.

Có vẻ âm thanh đó phát ra từ phía đối diện.

Tống Thi chần chừ. Vị trí hiện tại của cô cách bên đối diện bởi một con đường, trên đó chất đống xác zombie. Nếu muốn sang phía bên kia, cô phải bước qua con đường này.

Cô cắn môi, quyết định kìm nén cảm giác ghê tởm trong lòng để vượt qua.

Nhìn xuống đôi giày sạch sẽ và cổ chân mảnh mai lộ ra của mình, đối diện với những chồng xác zombie bẩn thỉu, cô không khỏi cảm thấy chán ghét.

Bước chênh vênh qua đám zombie để sang đường, những thi thể cứng ngắc dưới chân khiến Tống Thi rợn tóc gáy.

Cũng may là cô đã vượt qua thành công, Tống Thi thở phào nhẹ nhõm.

Vù vù vù vù…

Tiếng động đó càng lúc càng rõ.

Cô nhíu mày lắng nghe một lúc lâu. Ở bên trái? Hay dường như phát ra từ bên phải?

Nhìn quanh một lượt, cô chỉ thấy các tòa nhà xung quanh trống rỗng và vắng lặng, nhưng không thể xác định được nguồn gốc của âm thanh.

Tống Thi thoáng chút thất vọng.

Có lẽ chỉ là một âm thanh của loại máy móc nào đó đang hoạt động… Chắc là, cũng không có gì kỳ lạ cả.

Nghĩ vậy, cô quyết định quay lại.

Nhưng khi vừa xoay người định rời đi, Tống Thi bỗng nhiên giật mình đứng yên tại chỗ.

Có thứ gì đó đang níu chặt lấy mắt cá chân của cô.

Cô theo phản xạ co mạnh chân, cố gắng hết sức để thoát khỏi lực ghì chặt chân mình.

Nhìn xuống, cô thấy trên mắt cá chân xuất hiện một vết xước nhẹ, gần như không chảy máu.

Cô cúi đầu thật nhanh, tìm kiếm thứ đã cản trở mình…

Không thể nào, không thể nào.

Cô thầm tự nhủ bản thân.

Cô đột nhiên sững người lại, ánh mắt dừng ở thi thể dưới chân, đôi mắt mở to, cơ thể khẽ run lên từng đợt. Cánh tay dài ngoằng của nó vươn ra, ngón tay cong lại thành hình vòng cung, rõ ràng là vừa mới túm lấy thứ gì đó.

Đó là một con zombie chưa chết hẳn.

Giây phút này Tống Thi như thể cái xác mất hồn, cô cứ đứng ngẩn ngơ tại chỗ, không thể nhúc nhích.

Sau đó cô miễn cưỡng nở nụ cười.

Chỉ là trên người cô bị trầy xước một chút thôi, đừng nghĩ ngợi nhiều, đừng nghĩ ngợi nhiều.

Cô dùng dị năng trị liệu bao phủ lên mắt cá chân, vết thương nhẹ kia chỉ trong vài giây đã hoàn toàn biến mất.

Đôi môi cô run rẩy, cố gắng tự nhủ rằng bản thân không bị thương.

“Có còn muốn sống không?”

Một giọng nói khàn khàn đột ngột vang lên, như giọng của người cao tuổi.

Tống Thi lại đột ngột sững người, theo bản năng định quay đầu tìm kiếm.

“Ha ha ha, tôi khuyên cô tốt nhất đừng quay đầu lại…”

“Anh… Anh là ai?”



Hoàng hôn buông xuống, Cố Trì cùng mọi người chuẩn bị trở về điểm tập hợp.

“Tống Thi?” Lục Vân Phi không thấy bóng dáng cô xuất hiện, bèn quay lại tìm.

“Ở… Ở đây.” Tống Thi bước ra từ con hẻm nhỏ bên cạnh.

“Sao mà cô đi chậm thế?”

“À, lúc điều tra tôi quên để ý thời gian, xin lỗi nhé.”

Lục Vân Phi khoát tay.

“Chúng ta mau đi nhanh thôi, đừng để mọi người đợi lâu.”

Cùng lúc đó, tại một góc phố ở Ngự Hồ Thành.

“Giáo sư, sao đột nhiên lại thay đổi ý định?” Người đàn ông đứng cạnh chiếc xe lăn, khom lưng hỏi.

Kế hoạch ban đầu của họ là bắt nữ dị năng giả kia về.

“Cậu có thấy không?” Giọng nói trầm khàn khàn vang lên, phảng phất dấu hiệu tuổi tác: “Phản ứng đầu tiên của cô ta khi bị thương bởi zombie là… Cô ta cố gắng giấu diếm vết thương. Loại người như cô ta lúc nào cũng chỉ coi bản thân là quan trọng nhất, nên sẽ không bao giờ ảnh hưởng tới kế hoạch của chúng ta.”

Huống hồ, cô ta còn là thành viên trong đội của vị chỉ huy cao cấp đó.



Tối đến, khi trở lại trong xe, họ cùng nhau xem xét lại những manh mối đã tìm được ngày hôm nay.

Ngoài thi thể con người mà Cố Trì phát hiện, Mục Vũ và Lục Vân Phi cũng lần lượt tìm thấy những thi thể khác có tình trạng tương tự.

Mức độ phân hủy tuy không giống nhau, nhưng trên da đều xuất hiện mấy đốm tròn đỏ.

“Tống Thi, cô sao thế?” Thấy cô ta hơi run rẩy, Lâm Huân hỏi.

Cố Trì cũng quay sang nhìn.

“Cô thấy trong người không thoải mái chỗ nào à?”

“Có… Có chút không khỏe.”

【Tổng điểm tích lũy vừa đạt hai triệu, phần thưởng cấp cao nhất – Dược phẩm kháng virus đã được mở khóa. Chúc mừng ký chủ.】

Đang chăm chú nghe Cố Trì nói chuyện, Trì Anh thoáng sáng mắt, không giấu được niềm vui bất ngờ.

Điều đó có nghĩa là khi họ trở về lần này, cô có thể giao thuốc cho Viện Nghiên cứu!

“Nếu cảm thấy trong người không khỏe thì cô cứ nghỉ ngơi trước đi.” Cố Trì nói với Tống Thi.

“Ừm…”

———

Tác giả có lời muốn nói:

Thay vì cố tình giấu diếm dù biết điều đó sẽ gây nguy hiểm cho người khác, nếu Tống Thi chịu nói ra bản thân cô ấy bị zombie cắn thì Trì Anh hoàn toàn có khả năng cứu được cô ấy.

Sắp đến trận đấu cuối rồi, tôi sẽ cố gắng viết cốt truyện nhẹ nhàng nhất có thể nhé ~
 
Mạt Thế: Nhân Vật Phản Diện Thích Giả Làm Thánh Mẫu
Chương 42



Đêm khuya, Tống Thi điên cuồng dùng tay chà xát lên vùng da bị trầy, dù nơi đó đã lành lặn như ban đầu.

Chỉ là một vết xước thôi mà, thậm chí còn không chảy máu!

Nhìn xem… Chẳng còn chút dấu vết nào, chắc chắn cô sẽ không sao.

Mặc dù bề ngoài vết thương trông có vẻ bình thường, nhưng cô biết rõ rằng phần não của mình đang nóng lên.

Rõ ràng đây là dấu hiệu đã nhiễm virus zombie…

Người đó đã nói, chỉ cần cô suy nghĩ kỹ càng, sẽ có cách giúp cô chữa khỏi virus này. Nhưng mà…

“Tống Thi, cô sao vậy?” Mục Vũ dụi mắt, từ trong chăn ló đầu ra.

Tống Thi chỉ ngồi thẳng đơ, không đáp lại.

Giờ đây cô khao khát tìm kiếm sự an ủi từ một người, nhưng chắc chắn không phải là Mục Vũ.

Cô bất ngờ đứng dậy, khiến Mục Vũ bên cạnh giật mình, ngay cả Trì Anh, người vốn không mấy để ý đến cô, cũng không nhịn được mà liếc nhìn.

“Muộn thế này rồi, cô định đi đâu vậy?”

Tống Thi vẫn không trả lời, dứt khoát đi thẳng ra ngoài.

“Gì vậy chứ, sao tự nhiên lại không thèm nói chuyện với tôi nữa.” Mục Vũ phàn nàn với giọng điệu đầy khó chịu.

Trì Anh ngáp dài.

Thái độ dửng dưng của cô ta, cô sớm đã quen.



Đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, Cố Trì bỗng nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài lều.

Anh mở mắt.

Chẳng lẽ là Trì Anh?

Lần trước, chính Trì Anh cũng đã đến tìm anh vào nửa đêm.

Lục Vân Phi và Lâm Huân đã ngủ say, nên anh không dám lên tiếng, vội vàng mặc xong quần áo rồi bước ra ngoài.

“Anh Cố…”

Thấy người đến là Tống Thi, Cố Trì không thể giải thích nổi nỗi thất vọng nhất thời trong lòng.

“Anh Cố, tôi có thể nói chuyện với anh được không?”

Cố Trì hơi ngẩn người, nhưng vẫn gật đầu.

Dù anh không biết Tống Thi định nói gì, nhưng vẫn đi theo cô ta tới một nơi cách chỗ họ nghỉ ngơi khoảng năm mươi mét mới dừng lại.

“Không phải cô bảo trong người không khỏe ư? Sao cô vẫn ra ngoài muộn như vậy?” Cố Trì hỏi.

“Tôi chỉ là thấy hơi đau đầu một chút thôi.” Tống Thi cắn môi: “Anh Cố, sau khi zombie bị tiêu diệt hết, anh có kế hoạch gì không?”

“Cô hỏi tôi?” Cố Trì lắc đầu: “Tôi không rõ lắm, nhưng sau khi xử lý xong vụ zombie, chắc sẽ cần một khoảng thời gian rất dài để khôi phục lại như bình thường, chắc chắn sẽ không rảnh rỗi đâu.”

“Thời gian dài như vậy, anh không nghĩ đến chuyện cá nhân sao?” Giống như cô sợ bị anh nhìn thấu tâm tư, cô ta vội vàng bổ sung một câu: “Chỉ là vì anh không nhắc đến chuyện này, nên tôi có chút tò mò mà thôi.”

Cố Trì nhíu mày, không hiểu tại sao Tống Thi lại tìm anh vào giữa đêm khuya để hỏi chuyện vớ vẩn như vậy.

“Chuyện đó để sau đi.”

Tống Thi không cam lòng nắm chặt tay.

“Cô còn chuyện gì muốn nói với tôi nữa không?”

“Không… Không, hết rồi.”

“Uhm, nếu trong người không khỏe thì cô nên trở về phòng nghỉ ngơi sớm đi.” Cố Trì vừa nói vừa chuẩn bị quay về.

Đột nhiên, anh dừng lại, như thể nhận ra điều gì đó.

Anh quay đầu, dặn dò: “Đúng rồi, sau này cô cứ gọi tôi là “Đội trưởng” đi.”

Tống Thi ngẩn người, không thể tin nổi lời vừa nghe: “Tại sao?”

Cố Trì xoay xoay đầu ngón tay, im lặng một lúc không biết nên giải thích thế nào.

Yêu cầu đột ngột này thực sự khiến cô bất ngờ.

“Cũng không có gì, chỉ là tôi nghe không quen mà thôi.”

“Nghe không quen, vậy sao trước đây anh không nói?” Trong ánh mắt Tống Thi lộ ra chút oán hận.

Cô vốn chưa từng được người đàn ông trước mặt này đáp lại một phần tình cảm, giờ ngay cả cách gọi đặc biệt mà cô dành cho anh cũng bị cấm sao?

“Cô hỏi tại sao…” Cố Trì bỗng dưng ngẩn người.

Đúng vậy, tại sao chứ?

“Xin lỗi, tôi… Không nói rõ được.”

Trước đây Tống Thi luôn gọi anh như thế, tuy nghe có chút kỳ lạ nhưng cũng không cần thiết phải đổi. Nhưng kể từ khi Trì Anh cứ luôn lải nhải bên tai anh hai chữ “Anh Cố”, mỗi lần nghe Tống Thi gọi, trong lòng lại dâng lên cảm giác khó chịu.

Tống Thi cười nhạt một tiếng, nói: “Chẳng lẽ là vì Trì Anh sao? Vì anh thích cô ấy nên không muốn tôi gọi anh như thế, có phải không?”

Cô không cho rằng Cố Trì có tình cảm gì đặc biệt với Trì Anh, muốn buộc anh từ bỏ ý nghĩ vừa rồi. Cố Trì chỉ nhìn vào khả năng của Trì Anh mà thôi, điều này cô đã sớm biết.

Cố Trì nhất thời ngẩn người, theo phản xạ muốn phản khác. Nhưng khi anh vừa mở miệng, trong đầu đột nhiên lóe lên một suy nghĩ.

Bởi vì… Anh thích cô ấy?

Cố Trì đứng im tại chỗ một lúc, cảm nhận rõ toàn thân đang nóng lên.

Tống Thi chờ mãi không nhận được câu trả lời.

Sau một lúc lâu, giọng điệu rất nghiêm túc của anh vang lên, như một lời khẳng định chắc nịch.

“Đúng vậy.”



Trong lều cách hai người khoảng năm mươi mét.

Trì Anh có thính giác cực kỳ nhạy bén, im lặng co ro trong chăn. Đôi mắt vốn đang nhắm giờ đây mở thao láo, không còn cảm thấy buồn ngủ nữa.

Cô hình như… Đã nghe được một chuyện cực kỳ quan trọng.

Ngày hôm sau, họ tìm thấy thêm nhiều thi thể nghi ngờ là của các dị năng giả mất tích, nhưng cuộc điều tra vẫn không có bất kỳ tiến triển nào.

Cố Trì ban đầu từng nghĩ mọi chuyện sẽ liên quan đến thủ lĩnh zombie, nhưng bây giờ anh cũng đã phủ nhận ý nghĩ đó.

Trước hết, những vết đỏ trên da của các dị năng giả không phải là dấu hiệu nhiễm virus zombie.

Hơn nữa, trong ba ngày họ ở đây, gần như không thấy mấy zombie lảng vảng, thỉnh thoảng có vài con nằm trên đất chưa chết hẳn, chỉ cần bắn một phát là xong. Những dị năng giả cấp bốn, thậm chí cấp năm bị chúng vây khốn là bất khả thi.

Điều làm anh cảm thấy kỳ lạ nhất là, với số lượng xác chết nằm la liệt trên mặt đất, ai là người đã g.iế.t ch.ế.t chúng?

Trong những ngày qua, anh đã kiểm tra nhiều vết thương trên xác zombie, tìm hiểu nguyên nhân cái chết của chúng, nhưng kết quả lại khiến anh bất ngờ.

Từ những cái xác đó, anh phát hiện ra năm loại dị năng khác nhau. Và nhìn vào cách sử dụng dị năng cũng như phong cách chiến đấu, không giống như do nhiều dị năng giả khác nhau gây ra, mà giống như một người thực hiện.

Cứ như thể có một người sở hữu năng lực nổi trội và đa dị năng tương tự như Trì Anh…

Nhưng Cố Trì khẳng định chắc chắn rằng thủ phạm đứng đằng sau vụ này không liên quan đến Trì Anh. Thứ nhất, về mặt thời gian hoàn toàn không hợp lý, Trì Anh trong vài tháng qua đều đi cùng toàn đội, không thể có thời gian chạy đến Ngự Hồ Thành. Thứ hai, vết thương trên xác zombie không nhiều, tuy có thể cảm nhận được dị năng của kẻ đó rất mạnh, nhưng lại không phung phí như Trì Anh.

Cố Trì lặng lẽ suy luận.

Hmm, cô ấy giết zombie luôn chém cả đầu.

Còn bên Trì Anh, tâm trí lại có phần bất an.

Kể từ tối qua nghe thấy đoạn hội thoại đó, cô mãi không thể ngủ được, giờ đây lòng dạ hỗn loạn vô cùng.

Cố Trì nói rằng anh thích…

Gương mặt cô bỗng chốc đỏ bừng, toàn bộ năng lực phong bế tức thì bị thu lại, suýt chút nữa khiến cô ngã xuống.

Trì Anh bám chặt vào cửa sổ bên ngoài tòa nhà văn phòng, ước gì có thể tìm một cái hố mà chui vào.

Bọn họ không thể nói chuyện cách xa một chút được ư! Tại sao bọn họ lại để cô nghe thấy cơ chứ!

【Thực ra… Khoảng cách đó người bình thường hoàn toàn không nghe thấy.】

Trì Anh không thèm để ý đến lời của hệ thống, chỉ biết ủ rũ.

Hệ thống lặng lẽ lắc đầu.

Quả nhiên, tình yêu của con người chỉ khiến mọi việc rối ren. Ký chủ của nó giờ đây chẳng còn tâm trí nào để làm việc nữa!

【Ký chủ cũng không cần quá để tâm về chuyện này đâu, cùng lắm thì anh ta thổ lộ, ngài từ chối là được mà.】

Trì Anh mím môi, vô thức tưởng tượng đến cảnh Cố Trì đứng trước mặt cô tỏ tình…

Cả người khẽ run rẩy, cô cảm thấy đầu mũi cay cay, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ khó diễn tả, vừa ngượng ngùng nhưng lại vừa khiến cô phấn khích.

Trì Anh che mặt lại, lần đầu tiên trải qua cảm giác ngượng ngùng thật khó chịu.

Cứu cô với, thà để cô ngất đi còn hơn phải đối mặt với sự thật này!

Hệ thống nhạy cảm nhận được sự bất thường của Trì Anh.

【Sao ngài lại phản ứng mạnh mẽ thế?】

Trì Anh uể oải lật người ngồi trên bệ cửa sổ ngoài trời, tùy tiện nói: “Phản ứng này của tôi chẳng phải là rất bình thường sao?”

Hệ thống cẩn thận thắc mắc:【Nhưng mà, nếu người nói những lời đó hôm qua là Lục Vân Phi, ngài sẽ nghĩ như nào?】

Trì Anh nghiêng đầu, suy nghĩ một chút rồi trả lời: Có chút ngượng ngùng?

【Chỉ có chút ngượng ngùng thôi sao? Nhưng trạng thái hiện tại của ngài chẳng giống như chỉ có chút…】

Trì Anh ngẩn người, có vẻ như nếu người hôm qua không phải là Cố Trì, phản ứng của cô thật sự sẽ khác.

Cô ngẩng đầu, hồi tưởng lại những kiến thức mà hệ thống từng truyền thụ cho mình.

Sau một lúc suy nghĩ, Trì Anh kinh ngạc kêu lên: “Có phải vì tôi cũng thích anh ấy không!”

Bởi vì đối mặt với người mình thích, cho nên phản ứng mới khác biệt so với những người khác, phải không?

Hệ thống hít một hơi, điên cuồng ngắt lời:【Không không không không!】

Nó chán nản an ủi:【… Ngài cũng không cần phải cực đoan như vậy!】

Nếu biết sớm như vậy thì đã không nói nhiều.

Bản thân hệ thống cũng không hiểu rõ về tình cảm của con người, lỡ như ký chủ của nó không có cảm giác gì đặc biệt với Cố Trì, vậy chẳng phải mọi thứ sẽ rối tung rối mù lên ư?

Trì Anh sờ sờ khuôn mặt vẫn còn nóng, cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ linh tinh khỏi đầu.

Trước tiên là hoàn thành nhiệm vụ, còn mấy thứ khác… Để sau hẵng nghĩ.



Khi trở lại khu trại vào ban đêm để tìm ra những manh mối đã phát hiện trong ngày, Cố Trì nhạy bén nhận ra điều bất thường.

Anh phát hiện ra rằng hôm nay Trì Anh cư xử rất kỳ lạ.

Mỗi khi anh chạm phải ánh mắt của cô, cô đều hoảng hốt vội vàng quay đi.

Thậm chí vào buổi tối, trong lúc ăn cơm, Trì Anh cứ đứng bên chiếc bàn tròn nhỏ, lề mề không ngồi xuống.

Nhưng ngay khi anh vừa ngồi, ngẩng đầu nhìn cô, Trì Anh bỗng nhiên đỏ mặt, vội vàng tránh đi, ngồi ở góc đối diện xa nhất, lặng lẽ cầm bát lên, che gần hết khuôn mặt.

Cố Trì: “…”

Cảm thấy Trì Anh cố tình giữ khoảng cách, anh khẽ mím môi, cúi đầu ăn cơm.

Mới hôm qua anh vừa giác ngộ được tình cảm của mình dành cho cô, còn chưa kịp tiến hành bước đầu tiên, mà đã thất bại toàn tập rồi.

Hơn nữa, anh hoàn toàn không hiểu lý do nào khiến cô phải né tránh anh.
 
Mạt Thế: Nhân Vật Phản Diện Thích Giả Làm Thánh Mẫu
Chương 43



Cố Trì cúi đầu, không nói gì.

Lục Vân Phi cũng quan sát từ đầu đến cuối. Mặc dù anh không nhìn ra hai người đã xảy ra vấn đề gì, nhưng cảm giác bầu không khí giữa Cố Trì và Trì Anh hôm nay thật kỳ lạ.

Lục Vân Phi vô thức ngước mắt nhìn về phía bên cạnh, nơi có Tống Thi.

Anh biết Tống Thi có ý với Cố Trì, ban đầu còn lo lắng rằng cô ta sẽ vì thế mà khó chịu. Nhưng khi quay đầu lại, chỉ thấy Tống Thi cúi gằm đầu, mặt mũi nhăn nhó cứng đơ ra.

Có vẻ như, cô ta còn chẳng thèm chú ý đến sự hiện diện của hai người họ.

Mấy ngày không gặp, cô ta đã thay đổi tính cách rồi sao?

Lục Vân Phi nhướn mày, trong lòng thầm mừng vì cuối cùng mọi thứ đã yên ổn, nên cũng không nói gì thêm.



Đêm ấy.

Tất cả mọi người đã ngủ say, Tống Thi trằn trọc trong chăn, mãi vẫn không thể ngủ được. Cô cảm thấy toàn thân nóng ran, từ tối qua cứ luôn mơ màng, mỗi khi kịp phản ứng lại thì không thể nhớ rõ bản thân đã nghĩ gì. Giống như… Trong cơ thể này không chỉ tồn tại mỗi một ý thức của cô.

Cơn gió lạnh giữa thu thổi qua khe hở dưới đáy lều, cô ngẩn ngơ đưa tay ra, muốn để cơn gió mát lạnh làm dịu làn da nóng bừng.

“Hộc… Hộc…” Hơi thở của cô có chút gấp gáp.

Tống Thi biết rằng, nếu cứ tiếp tục như thế này, việc trở về với đất mẹ chỉ còn là vấn đề thời gian.

Người kia đã nói, nếu cô đi tìm hắn, nhất định hắn sẽ giúp cô sống sót!

Tống Thi nhìn hai người đang ngủ say, lén lút đứng dậy. Từng bước một, tiến ra ngoài lều, chậm rãi hướng về phía Ngự Hồ Thành.

“Đội trưởng Cố!”

Sáng hôm sau, Mục Vũ đã tìm kiếm xung quanh trại một hồi lâu, xác nhận rằng Tống Thi thật sự không còn, liền vội vàng báo cáo cho Cố Trì.

“Đội trưởng Cố, Tống Thi mất tích rồi.”

“Đã tìm hết mọi nơi chưa?” Cố Trì nhíu mày hỏi.

Tối qua vẫn ở đây, không thể nào tự dưng biến mất được.

Mục Vũ lắc đầu: “Tôi đã tìm khắp mọi nơi rồi, những chỗ thường lui tới tôi đều đã kiểm tra qua một lượt. Hơn nữa, Tống Thi không có dị năng tấn công, chắc chắn cô ấy tuyệt đối không thể đi xa được.”

Trì Anh từ đầu bên kia đi tới.

“Tôi cũng không tìm thấy cô ấy.”

“Cô ấy vẫn ở đây khi các cô đi ngủ chứ?”

Trì Anh trả lời: “Ừm, cô ấy vẫn ở đó.”

Khi Trì Anh ngủ, cô thấy Tống Thi luôn quay lưng về phía mình.

Trong phút chốc cô cắn môi.

Gió đêm qua từ dưới đáy lều thổi vào, cứ rít lên từng đợt, cộng thêm việc ban ngày thực hiện nhiệm vụ mệt mỏi nên cô đã ngủ say, vì vậy không nghe thấy động tĩnh gì khác.

Nếu không, bọn họ đã không để Tống Thi mất tích.

“Có thứ gì khác bị mất không?”

Nghe vậy, Mục Vũ lập tức chạy về kiểm tra lại.

“Đội trưởng Cố, thiếu một thiết bị liên lạc!”

Cố Trì ngay lập tức dùng thiết bị liên lạc của mình gọi thử, cố gắng liên lạc với cô ta.

“Tu tu tu…”

“Không có ai nghe.” Anh để thiết bị xuống.

“Không lẽ…” Lục Vân Phi do dự lên tiếng: “Liệu có phải việc những dị năng giả biến mất trước đây đều liên quan đến chuyện này không?”

“Nếu đúng là như vậy, thì lúc đưa người ra khỏi lều chắc chắn sẽ gây ra động tĩnh. Trì Anh và những người khác không thể không phát hiện ra.” Cố Trì bác bỏ.

“Cũng không hoàn toàn không có khả năng này.” Mục Vũ nói với giọng nghiêm túc.

Dù cô không muốn thừa nhận khả năng này, nhưng nếu trường hợp Tống Thi mất tích có liên quan đến những vụ án trước kia, thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.

Cô im lặng vài giây, rồi tiếp tục: “Có thể là cô ấy đã tự rời khỏi lều vào giữa đêm, sau đó bị một cái gì đó lôi đi.”

“Trong hai ngày nay, tình trạng của Tống Thi có vẻ không bình thường. Tôi luôn cảm thấy dường như cô ấy đang sợ hãi…” Lâm Huân, người vốn ít nói, lên tiếng.

“Tôi cũng nghĩ như cậu.” Lục Vân Phi nhớ lại dáng vẻ của Tống Thi ngày hôm qua trong bữa tối: “Tôi thấy cô ấy có vẻ không ổn trong bữa tối hôm qua.”

“Vậy tại sao cô ấy không nói gì với chúng ta?”

“Cái này phải chờ đến khi chúng ta tìm được cô ấy thì mới hỏi rõ được.” Cố Trì cúi đầu.

“Chúng ta mau chóng đi đến Ngự Hồ Thành.”

Tất cả các thành viên trong đội đều thay đổi nhiệm vụ, họ bắt đầu tìm kiếm manh mối về Tống Thi tại Ngự Hồ Thành.

Ngự Hồ Thành không nhỏ, cộng thêm việc sợ rằng Tống Thi không có đồ bảo hộ sẽ xảy ra chuyện, Mục Vũ đề nghị từ bỏ cách chia nhóm, mà mỗi người tự tìm kiếm.

Cố Trì lại bác bỏ đề nghị đó.

“Ở Ngự Hồ Thành có quá nhiều mối nguy hiểm tiềm ẩn, tôi không yên tâm khi mọi người hành động đơn lẻ. Những dị năng giả đã biến mất trước đây đều có không ít người sở hữu dị năng cấp năm hoặc thậm chí cấp sáu, nếu như…”

“Nhưng tình hình khẩn cấp.” Lục Vân Phi lên tiếng.

“Đội trưởng, nếu hành động riêng lẻ, có thể trong một hai ngày chúng ta sẽ tìm được cô ấy. Nhưng nếu chúng ta đi cùng nhau, e là sẽ không kịp nữa.”

Cố Trì nhíu mày, cảm thấy không ổn.

“Đội trưởng, không có gì phải sợ… Hiện tại chúng ta phải tìm được Tống Thi đây mới là điều quan trọng nhất.”

Lâm Huân, người ít nói nhất trong đội, cũng lên tiếng: “Tôi cũng nghĩ rằng không chia nhóm lúc này sẽ hiệu quả hơn.”

Cố Trì im lặng vài giây, cuối cùng cũng phải nhượng bộ: “Được rồi.”

“Mọi người đem theo thiết bị liên lạc, nếu có tình huống khẩn cấp liền lập tức liên lạc.”

“Rõ!”

“Hiểu rồi.”

Cố Trì siết chặt nắm tay.

Chỉ hy vọng có thể thuận lợi tìm được người…

Bởi vì những người khác không đủ sức chạy, nên người có khả năng điều khiển năng lực gió là Trì Anh, cô bỗng trở thành trụ cột chính trong việc tìm kiếm tung tích của Tống Thi. Nhưng dù vậy, sau một ngày chạy vòng quanh Ngự Hồ Thành, cô cũng không thể không mệt mỏi.

Dị năng không bị hao tổn mấy, nhưng hai chân thì đã mềm nhũn.

Dù đã cố gắng hết sức, nhưng cô vẫn không thể phát hiện được một dấu vết nào liên quan đến Tống Thi.

Gần đến tối, khi đến giờ mà Cố Trì yêu cầu trở về điểm tập hợp, cô mới rời khỏi trung tâm Ngự Hồ Thành.

Vừa đến nơi, Lục Vân Phi và Lâm Huân đã có mặt ở đó. Không lâu sau, Cố Trì cũng từ một con hẻm bên cạnh đi ra.

Không ai chủ động lên tiếng, vì không cần phải phát biểu, họ đều đã biết trước kết quả là không tìm thấy người.

Cố Trì để ý thấy Trì Anh có vẻ uể oải, hai chân không chịu được bèn đứng khuỳnh xuống.

Có lẽ cô là người tiêu tốn sức lực nhiều nhất trong số họ. Dù mạnh mẽ đến đâu, thực chất cô vẫn chỉ là thiếu nữ với cơ thể bằng xương bằng thịt… Không phải một cỗ máy.

Mặc dù năng lực không bị cạn kiệt, nhưng cơn đau nhức truyền đến từ các búi cơ là điều không thể tránh khỏi.

“Có thấy mệt không?” Anh hỏi.

Vì chân đang nhức mỏi, Trì Anh cũng quên đi cảm xúc ngại ngùng hôm qua khi đối diện với Cố Trì.

“Cũng bình thường.” Cô lắc đầu.

Cố Trì cúi mắt.

“À, mà Mục Vũ sao vẫn chưa về?” Trì Anh thắc mắc.

Bọn họ đã đợi khá lâu rồi, lẽ ra cô ấy phải quay lại rồi chứ.

“Có ai trong số mọi người thấy cô ấy không?” Cố Trì ngẩng mắt: “Thường thì giờ này Mục Vũ đã ở đây chờ.”

Lục Vân Phi thấy vậy, lập tức sử dụng thiết bị liên lạc để gọi.

Tít… Tít… Tít…

Hơn một phút trôi qua, đầu dây bên kia không ai bắt máy.

Mặt anh lập tức biến sắc.

Tại một nơi trong Ngự Hồ Thành, Mục Vũ bị tiếng vo ve quanh tai đánh thức. Cô từ từ mở mắt, nhìn vào bức tường trắng xóa, nhất thời có chút ngơ ngẩn.

Đây… Đây là đâu?

Cô vô thức định động cánh tay để đứng dậy, nhưng phát hiện đôi tay của mình dường như bị cái gì đó trói chặt.

Cô ngẩng cổ lên, cố gắng quan sát mọi thứ xung quanh, mới hiểu rõ tình huống hiện tại của mình.

Bây giờ toàn thân của cô đang bị còng chặt trên một cái giường, ngay cả vùng thắt lưng cũng bị quấn bằng một sợi dây thừng

Quần áo vẫn còn nguyên, chỉ có thiết bị liên lạc không biết đã bị ném đi đâu.

Mục Vũ cố gắng duỗi cổ tay ra ngoài, muốn với tới con dao găm ở thắt lưng. Nhưng khoảng cách dây xích của chiếc còng gắn với giường khá ngắn, ống tay áo của cô bị kẹt ở đầu bên kia của còng, chỉ có một tay và một đoạn ngắn của cổ tay có thể chật vật thoát ra ngoài.

Bỗng nhiên, ánh mắt cô khựng lại.

Thiết bị định vị trên cổ tay không biết từ khi nào đã sáng lên, chỉ là tầm nhìn của cô vừa nãy bị ống tay áo che khuất nên không chú ý đến.

Cô vội vàng dùng đầu ngón tay kéo chiếc vòng, cho đến khi những dây gân trên mu bàn tay đau nhức thì cuối cùng cũng chạm được vào nó.

Cô bật công tắc định vị, nhưng hơi thở đột nhiên nghẹn lại.

Trên màn hình ảo phía trên vòng tay hiển thị rằng, trong phạm vi năm trăm mét xung quanh, có tới hàng trăm chấm đỏ.

Có nghĩa là…

Mục Vũ cảm thấy da đầu mình tê dại.

Nơi đây… Nơi đây ít nhất có hơn trăm con thủ lĩnh zombie.
 
Mạt Thế: Nhân Vật Phản Diện Thích Giả Làm Thánh Mẫu
Chương 44



Mục Vũ cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra trước khi ngất xỉu.

Có vẻ như… Cô loáng thoáng bắt gặp bóng dáng của Tống Thư.

Khi đang tìm Tống Thư, cô đã đến khu vực mà Tống Thư điều tra vào ngày đầu tiên, muốn tìm xem có phát hiện được gì không.

Sau đó, vừa đi qua một bãi đỗ xe ở phía Tây Ngự Hồ Thành, cô nghe thấy âm thanh mà Trì Anh từng nhắc đến, giống như tiếng gió rít, lại cũng giống như tiếng máy móc…

Nhưng lúc đó, rõ ràng không có cơn gió nào cả.

Ngự Hồ Thành là một thành phố chết chóc không người, làm sao lại xuất hiện loại âm thanh như tiếng động cơ máy móc?

Mục Vũ chuẩn bị liên lạc với các đội viên khác, đột nhiên nhìn thấy Tống Thư ở đối diện. Cô vô thức gọi tên, ngay sau đó, cổ họng như bị chích một cái, liền rơi vào trạng thái hôn mê.

Nghĩ đến đây, Mục Vũ khẽ nheo mắt lại.

Tống Thư mà cô gặp khi ấy, trông thực sự rất khác biệt so với bình thường.

Vẻ mặt đờ đẫn, dáng đi xiêu vẹo đặc trưng mà chỉ những thủ lĩnh zombie mới sở hữu.

“Để tôi đi tìm cô ấy.” Lục Vân Phi siết chặt thiết bị liên lạc trong tay, nghiến răng nói.

Cố Trì nâng mí mắt, nhìn anh ta một cái.

“Nếu cậu cũng muốn bị những thứ đấy bắt đi… Mục Vũ đã gặp những kẻ đó, ngay cả một khoảng thời gian ngắn để liên lạc với chúng ta cũng không có. Quả thực chúng không dễ đối phó đâu.”

Cố Trì im lặng một lúc: “Mọi người quay về đi.”

“Đội trưởng!” Sắc mặt Lục Vân Phi lập tức trầm xuống.

Cố Trì bình tĩnh giải thích: “Chúng ta cần có người báo cáo thông tin về Tổng bộ, nếu ngay cả chúng ta cũng bị bọn chúng bắt, cậu nghĩ Tổng bộ còn ai có thể giải quyết mấy vụ án nơi này?”

Lục Vân Phi nhất thời cứng họng.

“Tôi sẽ luôn bật thiết bị liên lạc.” Cố Trì hít một hơi: “Nếu bên tôi xảy ra chuyện, mọi người nhớ đừng lên tiếng.”

“Sau đó, liên lạc với Tổng bộ, bất kể tôi xảy ra chuyện gì. Mọi người hãy kể cho họ mọi điều mà các cô các cậu nghe thấy, sau đó mọi người chờ đợi Liên minh tới cứu viện.”

“Trì Anh, cô cũng vậy.”

Trì Anh ngẩng đầu lên.

“Tôi có thể giúp anh.”

“Đúng là cô có thể giúp tôi, nhưng không phải tối nay.” Cố Trì nhìn cô.

Trì Anh hơi ngạc nhiên: “Ý anh là sao?”

“Thông tin chúng ta thu thập được về thủ phạm ẩn nấp trong Ngự Hồ Thành gần như là con số không. Trì Anh, năng lực của cô rất mạnh, nhưng trong tình huống mù mờ này, sẽ không hết phát huy tác dụng được.”

Cố Trì tiếp tục giải thích: “Tôi sẽ luôn bật để thiết bị liên lạc. Nhớ, nếu tôi gặp phải sự cố, hoặc gặp chạm mặt với thứ gì đó, mọi người sẽ có thể thu thập được thông tin từ âm thanh của thiết bị liên lạc.”

“Đến lúc đó, cô hãy hành động.”

Anh nhìn thẳng vào mắt Trì Anh, nghiêm túc nói: “Nếu gặp phải tình huống bế tắc, nhất định cô và mọi người phải rời khỏi đây.”

Trì Anh cũng đáp lại bằng ánh mắt trầm tư, mãi một lúc sau mới đáp: “Được, tôi hiểu rồi.”

Từ chiều tối cho đến khuya, Cố Trì vẫn lang thang trong Ngự Hồ Thành.

Anh có một trực giác rằng những “Thứ đó” sẽ không bỏ lỡ cơ hội tấn công một kẻ đơn độc như anh.

Bỗng nhiên, anh dừng lại, dùng đèn pin chiếu sang phía bên trái. Chỉ có một cửa sổ phản chiếu ánh sáng, bên trong đặt mấy mô hình, anh tưởng bên trong có người.

Đột nhiên, ánh sáng màu xanh từ góc trái dưới chân Cố Trì sáng lên.

“Cái quái gì thế…”

Cố Trì liếc nhìn thiết bị dò tìm trên cổ tay đang phát sáng, nghiến răng.

Thật kỳ lạ, rõ ràng vài ngày trước nó không có dấu hiệu các thủ lĩnh zombie xuất hiện.

Âm thanh rất nhỏ từ thiết bị liên lạc truyền đến: “Đội trưởng, xảy ra chuyện gì rồi?”

“Thiết bị liên lạc của tôi đang sáng.”

Giọng nói bên kia ngẩn ra: “Vậy…?”

Có phải có nghĩa là có thủ lĩnh zombie ở gần đây sao?

“Suỵt.”

Cố Trì nheo mắt lại.

Anh nhìn thấy, hình như có gì đó đang động đậy ở đằng xa.

Sau khi im lặng, anh cố lắng nghe, nhưng không còn âm thanh nào nữa.

Cố Trì mở màn hình ảo của thiết bị dò tìm, trên đó chỉ hiện ra một thủ lĩnh, và nó ở rất gần, chỉ cách anh vài trăm mét.

Anh bước theo chỉ dẫn từ định vị, dị năng hệ Băng đã ngưng tụ ở lòng bàn tay.

Tuy nhiên, khi anh tiến gần đến vị trí hiển thị trên thiết bị định vị chỉ còn chưa đầy hai trăm mét, ánh sáng trên màn hình ảo bỗng nhiên biến mất.

“Đội trưởng…”

Cố Trì nhanh chóng ngẩng đầu.

Anh nhìn về phía góc tối nơi âm thanh phát ra, nhíu mày.

Giọng nói quen thuộc vang lên.

“Đội trưởng, anh Cố…”

“Tống Thi?” Cố Trì nheo mắt lại.

Anh hoàn toàn hiểu rõ tình huống hiện tại bất thường đến mức nào. Vị trí mà thiết bị dò tìm từng phát hiện có thủ lĩnh xuất hiện thì nay đột ngột biến mất… Cùng lúc đó, Tống Thi – Người đã mất tích suốt hai ngày qua, lại đột ngột xuất hiện ngay tại nơi này.

Cố Trì dừng lại một lát, cuối cùng vẫn quyết định bước chân, đi về phía âm thanh phát ra trong bóng tối.

Ít nhất… Anh cần phải thu thập được chút manh mối cho Trì Anh và những người khác.

“Tống Thi?”

Giọng Cố Trì vang lên từ đầu dây thiết bị liên lạc, khiến ánh mắt của Lục Vân Phi mở to. Anh ta vừa mở miệng định nói gì đó.

Lâm Huân ngay lập tức đưa tay bịt miệng Lục Vân Phi, ra hiệu cho anh không được lên tiếng. Hai người cảm thấy giọng điệu của Cố Trì hơi bất bình thường, đáng lẽ phải dứt khoát, chứ không phải e dè như vậy.

Một phút sau, Cố Trì tiến gần, họ nghe thấy anh hỏi: “Tại sao cô lại đến đây?”

Bên kia lâu lâu mới có âm thanh phản hồi.

“Tống Thi?”

“Đội trưởng.” Tống Thi yếu ớt đáp.

“… Trên đầu cô là cái gì vậy?” Cố Trì nhìn vào vòng đen quấn quanh đầu cô ta.

“Là máy chắn sóng. Nó có thể… Chắn sóng của thiết bị trên tay anh.”

Lục Vân Phi ngẩng đầu, Trì Anh và Lâm Huân ba người sáu mắt nhìn nhau, họ đều nhận ra có điều gì đó không ổn.

Bọn họ nín thở, sợ rằng chỉ cần phát ra một chút động tĩnh cũng sẽ bị phát hiện.

Giọng Cố Trì trở nên lạnh lùng.

“Tống Thi?”

Sao lại có sự trùng hợp đến vậy? Dù cho Tống Thi có bị zombie cắn, xác suất cô biến thành một thủ lĩnh cũng rất thấp.

Nhưng… Nhưng điệu bộ mà cô vừa nói, rõ ràng chứng tỏ Tống Thi đã bị thủ lĩnh zombie khác điều khiển!

Anh lùi lại một bước, dị năng hệ Băng trong tay đã sẵn sàng phóng ra bất cứ lúc nào.

“Có lẽ ta nên gọi ngươi là thủ lĩnh.” Cố Trì nghiến răng nói.

Tống Thi nhích sang một bên, để lộ bóng dáng một người đàn ông đang ẩn nấp trong bóng tối.

Cố Trì nhất thời đứng sững lại, không thể tin nổi vào mắt mình: “Diệp Vô Hàn?”

“Ha ha ha, đã lâu không gặp.” Diệp Vô Hàn bước ra khỏi bóng tối, nở nụ cười nham hiểm.

Tại trại nghỉ, Trì Anh cảm nhận được mặt dây chuyền trên cổ mình nhẹ nhàng rung lên, nhưng lại sợ bị mọi người phát hiện nên cô cố gắng kiềm chế.

Ở đầu bên kia thiết bị liên lạc, Cố Trì hỏi: “Tất cả những gì ở Ngự Hồ Thành đều là do một tay cậu sắp đặt sao?”

“Tôi đâu có đủ năng lực như vậy… Nhưng trong tầm khả năng hiện tại, tôi dư sức giải quyết cậu.”

Tút tút.

“Bị cúp máy rồi.” Lâm Huân nhìn thiết bị liên lạc đã im lặng, lo lắng ra mặt.

“Đội trưởng tự cúp máy.”

Trì Anh lúc này mới bình tĩnh, lên tiếng: “Sao anh ta lại tự cúp máy?”

Sắc mặt của Lâm Huân khó coi: “Có lẽ đội trưởng đã rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Đội trưởng biết rõ không đối phó nổi, nên mới tự tắt thiết bị liên lạc để tránh việc người bên kia phát hiện ra.”

Lục Vân Phi cũng nhíu mày: “Đội trưởng làm như vậy cũng là vì để không làm kinh động đến kẻ thù.”

Anh cố gắng bình tĩnh, không muốn tưởng tượng đến cảnh Cố Trì xảy ra chuyện. Dù vậy, khuôn mặt anh vẫn tái nhợt.

“Đội trưởng vừa nói, Diệp Vô Hàn? Sao cậu ấy lại xuất hiện ở đây?”

“Tôi không rõ, nhưng nghe giọng điệu của đội trưởng thì có vẻ cậu ấy không phải là người tốt.”

Trì Anh nghi hoặc: “Nhưng Diệp Vô Hàn có gì mà Cố Trì phải sợ? Tôi nhớ là, cấp độ dị năng của Diệp Vô Hàn không phải ngang bằng Cố Trì sao?”

“Tôi cũng không rõ lắm.” Lục Vân Phi nắm chặt hai tay: “Lâm Huân, cậu nhanh chóng báo với Tổng bộ, đặc biệt là thông tin về Diệp Vô Hàn.”

“Ừm, tôi lập tức báo cáo với Tổng bộ ngay.” Lâm Huân lập tức đứng dậy.

Trì Anh trong lòng tự hỏi hệ thống: Cốt truyện có đề cập gì đến vụ án ở Ngự Hồ Thành không? Tại sao Diệp Vô Hàn cũng ở đó?

【Đã tìm kiếm các từ khóa trong toàn văn, Ngự Hồ Thành chỉ xuất hiện hai lần. Nhưng có vẻ không còn gì hữu ích.】

“Là những lần nào?”

【Một lần là ở giữa cốt truyện, chỉ có một câu, là khi Diệp Vô Hàn hỏi về hành tung của Cố Trì, đồng đội của anh ta đã nói: “Cố Trì trước đó đã đến Ngự Hồ Thành để làm nhiệm vụ.”】

Trì Anh nhíu mày, chỉ có mỗi câu đó, quả thực không có gì hữu ích.

【Lần còn lại là ở cuối cuốn sách, nguyên văn là: “Liên minh Nhân loại bắt đầu chiến dịch thanh trừng thủ lĩnh zombie, giáo sư Vu của Viện Nghiên cứu zombie đã đặt điểm dừng chân đầu tiên tại Ngự Hồ Thành. Diệp Vô Hàn là chỉ huy của nhiệm vụ này…”, sau đó chỉ nói vài câu kết thúc cho hành trình mới, và kết thúc truyện.】

Trì Anh: Chỉ có vậy thôi sao?

【Chỉ có vậy.】

Trì Anh xoa xoa tóc, trong đầu đột nhiên lóe lên một ý tưởng.

Cô hỏi: Cuốn sách này không phải còn có phần hai chứ?

Cảm giác kết thúc cuối cùng của truyện có phần gấp gáp…

【À, tác giả đã nói rằng sẽ có phần tiếp theo. Nhưng… Cuối cùng lại chưa thấy ra mắt.】

Trì Anh: …

Lục Vân Phi hít một hơi.

“Có manh mối rồi, Diệp Vô Hàn, còn… Thủ lĩnh. Nhưng địa điểm cụ thể thì chúng ta vẫn không có thông tin nào cả.”

Anh nhíu mày, nghĩ đến Tống Thi đã trở thành zombie, không khỏi cảm thấy chua xót trong lòng.

Rốt cuộc là lúc nào…

Lục Vân Phi lắc đầu. Bây giờ không phải là lúc để cảm xúc chi phối bản thân, họ cần tìm giải pháp để cứu Cố Trì và toàn nhân loại.

“Có rồi!” Trì Anh đột nhiên lên tiếng.

“Tôi nghe thấy, và lần này tôi nghe rất rõ.”

“Vù vù vù” là âm thanh của một loại máy móc đang hoạt động, phát ra từ thiết bị liên lạc.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back