Chào mừng bạn trở lại!

Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn vui lòng đăng ký tài khoản mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Nếu đã là thành viên vui lòng đăng nhập.

,br/>

Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký thành viên!

Dịch Mạt Thế: Nhân Vật Phản Diện Thích Giả Làm Thánh Mẫu

Mạt Thế: Nhân Vật Phản Diện Thích Giả Làm Thánh Mẫu
Chương 45



Lần này đến Ngự Hồ Thành chỉ có Trì Anh và Lục Vân Phi. Lâm Huân không đi theo vì cần đợi người từ Tổng bộ đến.

Ban đầu, Trì Anh định đi một mình, nhưng Lục Vân Phi nói rằng dù chỉ đứng sau cô, nắm rõ vị trí cụ thể để tiện cho Tổng bộ hành động cũng tốt, nên cô không cản.

Hơn nữa, xét về thời gian hoạt động trong đội, Lục Vân Phi dĩ nhiên dày dạn kinh nghiệm hơn cô nhiều.

“Nhưng âm thanh đó chắc cũng không lớn lắm? Ngự Hồ Thành rộng lớn như vậy, chúng ta chỉ dựa vào âm thanh để tìm kiếm, nghe có vẻ hơi bất khả thi.”

“Tôi có chút ấn tượng về phương hướng phát ra âm thanh đó khi ở trên cao trước đây, nó nằm tại phía Tây Trung tâm Ngự Hồ Thành. Dù vị trí cụ thể không rõ, nhưng trong ngày hôm nay, chúng ta nhất định sẽ tìm ra nó!”

Lục Vân Phi ngạc nhiên: “Cô chắc chắn như vậy sao?”

Trì Anh gật đầu.

Chưa kể, đôi tai của cô vẫn rất nhạy bén.

Cô quay người lại, nghiêm túc nói với Lục Vân Phi: “Anh nhớ giữ khoảng cách với tôi đấy nhé.”

Lục Vân Phi ngớ người một chút, rồi cười đáp: “Tôi biết, sẽ đứng cách cô ba trăm mét.”

Anh cảm thấy hơi bất lực. Giờ đây, anh và Lâm Huân, hai đấng nam tử hán khỏe mạnh, lại chỉ có thể núp ở những nơi an toàn nhất, còn người xông pha lại là một cô gái với vẻ bề ngoài mềm yếu.



Khi đến phía Tây của Ngự Hồ Thành, lần này Trì Anh không dùng dị năng để tìm kiếm từ trên cao, mà cũng như Lục Vân Phi, cô quyết định đi tìm dưới mặt đất.

Đi bộ cả nửa ngày, cuối cùng cô cũng nghe ngóng được chút âm thanh yếu ớt phát ra.

Trì Anh phấn khởi.

Gần ngay đây rồi.

Cô dựa vào phương hướng âm thanh để tìm đường, dừng lại khi đến gần điểm đích.

Nhìn xung quanh một vòng, Trì Anh nhíu mày.

Rõ ràng ở đây, nhưng lại cảm giác âm thanh như phát ra từ bốn phương tám hướng. Cơ mà xung quanh thì không thấy bất kỳ tòa nhà nào có thể phát ra loại âm thanh này.

Đột nhiên, cô cúi đầu, nhìn chằm chằm vào những đống xác zombie trên mặt đất, suy nghĩ.

Không có ở xung quanh, vậy… Ở dưới đất thì sao?

Cô nhảy lên cao, giơ tay sử dụng dị năng hệ Hỏa.

Ngọn lửa bùng cháy lao thẳng xuống đống zombie chồng chất, nhanh chóng thiêu rụi chúng. Khói bốc lên, Trì Anh lập tức lộn người trốn vào trong một tòa nhà gần đó.

Khi đống xác dưới kia biến thành tro bụi, Trì Anh mới từ trong phòng thò đầu ra.

Cuối cùng, cô cũng nhìn thấy địa điểm bị đống xác che khuất.

Đó là một bãi đậu xe ngầm, nhưng lối vào đã bị chặn kín, các biển chỉ dẫn cũng đã bị tháo dỡ hết. Cửa ra vào dành cho xe cộ hiện giờ bị một lớp bảo vệ bằng chất liệu kim loại không rõ kiên cố chặn lại.

Trì Anh nghiêng đầu.

Cô cảm thấy nơi này rất quen thuộc…

【Đúng vậy, cách xây dựng của nó giống với cơ sở thí nghiệm số 36 mà ngài đã gặp trước đó.】

Đôi mắt Trì Anh sáng lên.

Đúng rồi! Cơ sở thí nghiệm số 36 cũng nằm trong một bãi đậu xe, dùng nó làm nơi ẩn náu.

Có nghĩa là, bên dưới này có thể có một phòng thí nghiệm ngầm giống như cơ sở số 36?

【Thí nghiệm… Nhưng người trong phòng thí nghiệm muốn bắt Cố Trì làm gì nhỉ?】

Trì Anh chợt nhận ra: Cô nhớ trên đường đến Ngự Hồ Thành, Cố Trì đã từng nói rằng trước đây Ngự Hồ Thành có một phân bộ của Viện Nghiên cứu Dị năng Nhân loại. Do số lượng zombie quá nhiều, phân bộ đó đã buộc phải đóng cửa để đảm bảo an toàn cách đây nửa năm.

Cô nghi ngờ: Có phải đây chính là phân bộ mà anh ấy nhắc đến không?

【Xác suất rất cao.】

Trì Anh nhíu mày: Nhưng nó không phải đã bị đóng cửa rồi ư, sao bây giờ vẫn còn hoạt động?

Khi đống xác zombie nằm chồng chất che phủ lớp kim loại bị thiêu thành tro, âm thanh máy móc vận hành càng trở nên rõ ràng.

【Trong sách không có đề cập đến, nên tôi cũng không rõ.】

Trì Anh thở dài: Đáng lẽ tôi không nên kỳ vọng nhiều vào cậu.

【…】

Cô không vội hành động, mà trước tiên lấy thiết bị liên lạc ra, báo cáo với Lục Vân Phi, người đang quan sát tình hình xung quanh.

“Tôi đã tìm thấy vị trí rồi.” Cô nói nhỏ: “Bắt đầu từ bây giờ, mọi người đừng lại gần tôi.”

Đây là điều mà bọn họ đã thống nhất trước đó.

“Được. Cô nhất định phải cẩn thận đấy.” Lục Vân Phi nhìn cô từ xa, môi mím chặt dặn dò.

Anh hít một hơi. Kế hoạch đã được thỏa thuận rõ ràng, bất kể chuyện gì xảy ra, anh không thể hành động bồng bột.



Sau khi cúp máy, Trì Anh mới nghiêm túc suy nghĩ xem làm thế nào để mở cái “Nắp” này.

Cô thử dùng chân đạp vào.

Ừm… Rất cứng và dày.

【Thử xem có thể dùng gió cắt đứt không.】

Trì Anh gật đầu.

Cũng có lý.

Hàng trăm lưỡi gió rơi xuống lớp kim loại, chỉ để lại một vài vết xước nông nông, gần như không hề hấn.

Trì Anh: “…”

Cô quyết định sử dụng dị năng hệ Thổ, di chuyển những khối đất dày nặng vài tấn từ xung quanh, từng tiếng “Bịch bịch bịch” phát ra khi rơi xuống cái nắp.

Âm thanh quá lớn, cô phải lấy tay vừa bịt tai, vừa tiếp tục “Bịch bịch bịch” đập xuống.

Trong khoảnh khắc này, ở dưới lòng đất, người đàn ông cũng đang phải chịu đựng sự tra tấn từ tiếng ồn giống như cô, che tai, vội vàng ra lệnh cho người bên cạnh mở màn hình hiển thị trước mặt.

Màn hình chỉ hiện ra nửa thân người ngồi trên xe lăn, không thể thấy mặt.

Người đàn ông lo lắng nói: “Giáo sư! Có người ở trên phát hiện ra lối vào bí mật của chúng ta!”

“Tôi biết rồi.” Người được gọi là giáo sư, là một lão già, bình tĩnh đáp, giọng điệu tràn đầy tự tin như thể đã lường trước: “Ha ha ha, yên tâm đi, cô ta không thể mở được đâu.”

Người đàn ông thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng rất nhanh, hắn nhận ra có điều gì đó không ổn.

“… Giáo sư, ông có cảm thấy, phòng thí nghiệm hình như đang nóng lên không?”

“Ai lại cả gan dám chỉnh nhiệt độ máy điều hòa vậy?”

“Giáo sư…”

Người đàn ông cẩn thận nói: “Hình như hơi nóng phát ra từ phía lối vào.”

Bên ngoài cánh cửa kim loại, Trì Anh đang sốt ruột dùng dị năng hệ Hỏa để nướng cái cửa lớn lì lợm này.

Hệ thống tiết lộ rằng, kim loại dẫn nhiệt rất tốt.

Nhưng chờ mãi, cũng chẳng thấy có phản ứng gì, Trì Anh nhíu mày hỏi: Hình như cách này không tốt như cậu nói nhỉ?

【Xì, không phải chứ. Liệu bọn chúng có dùng cách nào đó để làm giảm nhiệt độ không?】

Trì Anh nín thở, tức giận dùng năng lực đất, ép chặt toàn bộ đất đai trong vòng vài trăm mét lại với nhau.

Mặc dù những bức tường đồng sắt thép của căn cứ không thể cắt hay đập vỡ, nhưng chắc chắn nó chẳng chống lại được áp lực của áp suất lớn. Dù không hỏng nhưng kiểu gì cũng sẽ bị méo mó biến dạng.

Cứ chờ mà xem, khi căn cứ này bị nén lại thành một khối, những con sâu dưới lòng đất đó, liệu có còn đủ kiên nhẫn để trốn chui trốn lủi nữa không.

Cuối cùng, người đàn ông cũng gọi được người tới trang bị hệ thống làm lạnh cho cánh cửa kim loại, hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Người đàn ông trong màn hình lạnh lùng cười khẩy: “Tôi đã nói rồi, hệ thống phòng thủ của phòng thí nghiệm là hoàn hảo nhất…”

Bùm!

Căn cứ thí nghiệm của họ đột ngột rung chuyển, người đàn ông suýt nữa không giữ được thăng bằng.

Chiếc xe lăn trong màn hình đối diện cũng bị rung lắc dữ dội.

“Giáo sư!”

Bị… Bị sao thế này?

“… Hừ, cậu sợ cái gì. Như muỗi đốt inox thôi, căn cứ không thể sập được đâu.” Giọng nói khàn khàn của vị giáo sư mang theo một chút tức giận lẫn tự ái vì người đàn ông kia đã nghi ngờ tâm huyết của ông trong việc xây dựng căn cứ.

Bùm! Bùm! Bùm!

Người đàn ông ngẩng đầu nhìn lên.

Hả, trần nhà đã sập rồi.

Căn cứ… Căn cứ sẽ không sao thật chứ?

Người đàn ông vô thức hỏi vị giáo sư qua màn hình, nhưng phát hiện ra trong không gian trống rỗng, một tấm sắt lớn vừa rơi xuống, vị trí rơi chính xác vừa sát bên cạnh chiếc xe lăn, suýt chút nữa đã chẻ giáo sư kính mến của hắn làm đôi.

Người đàn ông mặt mày tái mét: “…”

Thật sự là muỗi đốt inox sao?

“… Đi! Cậu mau đi gọi cô ta, “Tống Thi”(*) gì gì đó! Bảo con thú điên đứng ngoài cửa mau dừng lại ngay!” Giọng nói trong màn hình gấp gáp hét toáng lên, lắp bắp lo lắng tột độ.

(*) “Tống Thi”: khi Tống Thi được cho vào ngoặc kép ám chỉ con zombie ký sinh trên người Tống Thi.

“Rõ, rõ!”
 
Mạt Thế: Nhân Vật Phản Diện Thích Giả Làm Thánh Mẫu
Chương 46



Trì Anh vẫn kiên trì, khuôn mặt lạnh lùng không biểu cảm nhìn cánh cổng kim loại dưới chân bắt đầu biến dạng, dù đã móp vài chỗ, nhưng tay cô vẫn không ngừng lại.

“Trì Anh…”

Âm thanh đột nhiên vang lên từ bên trái.

Là giọng nói của Tống Thi.

Trì Anh khẽ nâng mí mắt, coi như không nghe thấy, cũng không buồn để tâm.

Bùm!

Cánh cửa kim loại bị ép đến nát bét, nhô lên phía trên.

Phía bên kia im lặng vài giây, rồi lớn tiếng gọi: “Trì Anh! Là tôi!”

Trì Anh mới từ từ thu tay, cô quay người lại, gượng gạo diễn vẻ giả tạo: “A!”

Miệng thì nói nhưng mặt cô không chút biểu cảm: “Có phải Tống Thi không?”

Một bóng người bước ra từ góc tối, đúng là Tống Thi, và đúng như những gì Cố Trì đã nói hôm qua, trên đầu cô ta có thứ vòng đen kỳ quái.

“Là tôi.”

“Cô làm gì ở đây?”

Tống Thi không trả lời, chỉ tiến gần về phía Trì Anh, dừng lại cách cô chưa đầy nửa mét, đột nhiên giơ tay.

Trì Anh nghiêng đầu tránh sang một bên.

“Tôi đang bận việc.”

Dứt lời, Trì Anh quay lại, tiếp tục vận dụng dị năng để đập phá nốt cánh cửa kim loại đã méo mó.

“Tống Thi”: …

Cô ta hoảng hốt nắm lấy tay Trì Anh: “Sao… Sao cô không hỏi tại sao tôi lại ở đây?”

Cô ta, căn bản không hề sốt sắng trước sự hiện diện đột ngột của đồng đội đã mất tích? Vẫn bình tĩnh làm việc của mình?

“Ồ, chỉ cần cô không sao là tốt.” Trì Anh không thèm ngoái nhìn.

Hai mắt Tống Thi híp lại.

Không thể để cô ta tiếp tục như vậy.

Tống Thi lén lút tiến lại gần, đưa tay ra sau gáy Trì Anh.

Trì Anh cúi mắt, nhạy bén nghe thấy âm thanh bước chân cực kỳ rón rén phía sau, giống như một thợ săn đang rình rập chờ đợi con mồi.

Cô không quay đầu lại, mặc cho người đứng sau siết chặt cổ mình.

Đột nhiên, da thịt ở sau gáy đau nhói, xuất hiện hai vết máu.

Lúc này cô mới quay đầu lại nhìn Tống Thi: “Cô đang làm cái quái gì vậy?”

Tống Thi bỗng chốc như biến thành một người khác, nụ cười trên gương mặt dần biến dạng và khó coi.

Trì Anh cảm thấy khó chịu, nói: “Tống Thi không bao giờ cười b.iế.n th.á.i như này, nhìn bộ dạng này của ngươi thật xấu.”

Dù là thủ lĩnh, muốn diễn thì cũng phải diễn sao cho tròn vai. Tống Thi là người rất chú ý đến hình tượng, sẽ không bao giờ bộc lộ biểu cảm gớm ghiếc như thế.

“Tống Thi”: …

Dù giờ cô ta chỉ là một con zombie, nhưng không hiểu sao zombie ký sinh lại cảm thấy bị xúc phạm.

Nó đơ ra một lúc, hai tai ù lên vì không nghe nổi lời nói của Trì Anh, chỉ chăm chăm thu lại biểu cảm xấu xí trên mặt. Vừa ngẩng mặt lên, thấy người đối diện đang nhìn chằm chằm vào mình.

Nó nhất thời cứng người: “Có… Có chuyện gì vậy?”

Trì Anh nghiêng đầu, đột nhiên nâng tay lên vuốt nhẹ cổ nó, ngón cái nhẹ nhàng lướt qua làn da như đang cân nhắc có nên ra tay giải quyết nó ngay bây giờ không.

“Tống Thi” run rẩy.

Nó đọc được ký ức của Tống Thi, từng thấy con người trước mặt sở hữu năng lực kinh khủng, thẳng tay bẻ gãy cổ những thủ lĩnh.

Trì Anh nhìn chằm chằm vào nó, từ từ rút tay lại, rồi mỉm cười dịu dàng.

“Không có gì.”

Thôi, sau khi giải quyết xong chuyện ở căn cứ thí nghiệm này, cô sẽ xử lý tên b.iế.n th.á.i ký sinh trong hình dạng của Tống Thi sau cũng không muộn…

Nhưng “Tống Thi” lại cảm thấy có gì đó không ổn.

Nó không tìm được bất kỳ biểu hiện hoảng sợ nào trên gương mặt con người đối diện. Điều này khiến nó bỗng nhiên lo lắng một cách kỳ lạ.

Cách đó không xa, tiếng động vang lên.

Bên dưới chân, tấm kim loại bỗng dưng chuyển động, Trì Anh cúi đầu nhìn, rồi di chuyển chân sang bên cạnh.

Âm thanh “Cót két” kéo dài như tiếng cánh cửa bị kẹt.

“Tống Thi” nhìn cánh cửa kim loại đã méo mó đến mức như đống sắt vụn, nhất thời không tin vào mắt mình.

Hai người bên trong sẽ không bị mắc kẹt chứ?

May thay, sau một hồi vật lộn, một tiếng nổ lớn vang lên, đường hầm bị thổi bay với một tiếng “Bụp”.

Hai người từ bên trong lần lượt bước ra.

“Phù… May mà cánh cửa này vẫn mở được.”

Người đàn ông dẫn đầu lên tiếng trước. Hắn ta có vẻ ngoài khá thanh lịch, đeo kính, nhưng đôi mắt lại lạnh lùng, khiến tổng thể vẻ bề ngoài của hắn ta trông cứ tật tật.

Người đàn ông đeo kính mỉm cười nhìn Trì Anh, đây chính là kẻ gây ra tất cả mọi chuyện: “Cô quả thật là một dị năng giả mạnh mẽ, có vẻ như giáo sư lại có thêm một sản phẩm thí nghiệm chất lượng tốt.”

Trì Anh không thèm để ý đến hắn ta.

Cô chắc chắn rằng bản thân chưa từng gặp người này, nhưng người đàn ông đứng sau, với vẻ mặt kiêu ngạo, cô lại thấy rất quen thuộc.

Chính là Diệp Vô Hàn.

“Vô Hàn, tôi giao cô ta cho cậu đấy.” Người đàn ông đeo kính nói.

Bàn tay của Trì Anh bỗng ngưng tụ dị năng.

Cô còn đang đợi hai người này đưa mình vào trong rồi nhân lúc đó cứu người, vì vậy không có ý định đánh nhau với Diệp Vô Hàn.

“Tốt nhất là cô không nên chống cự, vị Diệp tiên sinh này giờ đã là dị năng giả cấp chín.”

Trì Anh: “… Ôi chao.”

Cô nghiêng đầu, tò mò hỏi: “Anh đã lầm đường lạc lối từ khi nào vậy?”

Vẻ tự mãn trên mặt Diệp Vô Hàn bỗng chốc đông cứng lại.

Trì Anh vừa mở miệng đã chọc đúng chỗ nhạy cảm.

Khi cấp độ dị năng đã đột phá đến giai đoạn cuối, việc nâng cao trở nên cực kỳ khó khăn. Diệp Vô Hàn có thiên phú bình thường, cộng với việc Vân Linh đã ở lại Tổng bộ suốt hai tháng, không có không gian linh tuyền, thì làm sao lên tận hai cấp liên tiếp được?

Hơn nữa, trong cốt truyện của nguyên tác, thực lực cuối cùng của Diệp Vô Hàn đạt được cũng chỉ là dị năng giả cấp tám.

“Có vẻ như cô cũng bình tĩnh đấy.” Người đàn ông đeo kính nhìn Trì Anh, đột ngột lên tiếng.

“Nếu như cô biết vết thương ở sau cổ của cô có ý nghĩa gì, có lẽ cô sẽ không bình tĩnh nổi như bây giờ đâu…”

Ánh mắt ông ta rơi vào vết thương ở cổ Trì Anh, nhưng chẳng dọa nạt được mấy câu, ông ta bỗng nhiên biến sắc. Bởi vì hai vết thương trên cổ Trì Anh đang hồi phục với tốc độ mắt thường có thể thấy được, lúc này gần như đã lành lặn.

“Cô ta còn có dị năng trị liệu sao?” Người đàn ông quay sang hỏi “Tống Thi”.

“Tống Thi” nhíu mày, đáp: “Trong trí nhớ của cơ thể này không có hiển thị cô ta sở hữu loại dị năng này.”

Diệp Vô Hàn kiềm chế cơn giận: “Chúng ta đừng lãng phí thời gian với cô ta, cứ đưa người về là được. Theo tôi thấy, cô ta có lẽ còn hữu dụng hơn cái tên Cố Trì kia.”

Dứt lời, hắn ngưng tụ dị năng hệ Mộc.

Những sợi dây leo từ mặt đất bỗng nhiên vươn lên, từ bốn phương tám hướng quấn chặt lấy Trì Anh. Chúng tạo thành một nhà giam vững chắc quanh người cô.

“Tống Thi” và người đàn ông kia lập tức lùi sang một bên, để tránh bị thương.

Sát thương của dị năng giả cấp chín không phải chuyện đùa.

Trì Anh ban đầu còn tránh né, sau đó dùng một vài đòn dị năng Phong cắt đứt đống dây leo, nhưng nghĩ vài giây cô liền dừng lại, để mặc cho dây leo của Diệp Vô Hàn quấn lấy.

Cảm thấy cô đang gặp nguy hiểm, không gian linh tuyền trên cổ Trì Anh bỗng nhiên động đậy.

Trì Anh âm thầm sợ hãi.

Chắc chắn là Vân Linh bên trong không gian đang muốn ra ngoài giúp cô.

Cô hạ giọng dặn: “Vân Linh, đừng ra ngoài.”

Không gian linh tuyền dừng lại một chút.

“Tôi biết cô đang ở trong đó.” Trì Anh không chút thương tiếc phơi bày.

Vân Linh đang lo lắng trốn trong không gian, ngay lập tức run lên, sau đó không còn nhúc nhích.

Vân Linh: …

Sao… Sao cô ấy biết được?

Cảm giác dây chuyền đã hoàn toàn yên tĩnh, Trì Anh thở phào nhẹ nhõm.

Thấy bên trong dây leo không còn động tĩnh, Diệp Vô Hàn nhếch mép cười một cái.

Hừ, cũng không khó khăn như những gì anh ta nghĩ.

“Được rồi, đã giải quyết xong. Cậu đi còng tay cô ta lại và đưa về đi.” Anh ta chỉ vào người đàn ông đang né ra xa, không kiên nhẫn mà chỉ đạo.

Người đàn ông đeo kính trong mắt thoáng hiện tia lạnh lẽo.

Tên này là cái thá gì chứ? Ngoài giáo sư ra, cả đời hắn chưa từng bị ai ra lệnh.

Nếu không phải vì dị năng cấp bảy của anh ta được giáo sư chú ý, thì cái tên trước mắt có thể dễ dàng đột phá lên dị năng cấp chín không?

Hấp thụ nhiều năng lượng của dị năng giả như vậy, kiểu gì chẳng biến thành một con lợn béo quay béo cút cấp chín.

Hắn khinh thường khi nghĩ rằng họ đã tìm được một dị năng giả có thiên phú tuyệt vời. Sau này sẽ chẳng còn ai chú ý đến dị năng cấp bảy của anh ta đến từ đâu.

Người đàn ông thu ánh nhìn lạnh lùng, từ thắt lưng lấy ra chiếc còng kim loại tiến lại gần để xích tay Trì Anh.

Nếu cái tên gọi là Cố Trì gì gì đó, hoặc người phụ nữ này đồng ý tham gia vào nhóm của họ, thay thế vị trí Diệp Vô Hàn, hắn sẽ không chừa cho cái tên ngốc nghếch trước mặt này một con đường sống.

Mấy người từ cửa kim loại bước vào căn cứ bên dưới, cánh cửa từ từ đóng lại từng chút một.

Từ xa, Lục Vân Phi ẩn mình trong góc, giơ tay phải lên, cầm thiết bị liên lạc.

“Đội thám hiểm Lục Vân Phi, báo cáo tình hình khẩn cấp.”


 
Mạt Thế: Nhân Vật Phản Diện Thích Giả Làm Thánh Mẫu
Chương 47



Trì Anh chưa kịp ngắm nghía cách bài trí của căn cứ thí nghiệm này đã bị dẫn xuống tận đáy của căn cứ.

Bên được phân chia thành từng ô nhỏ, mỗi ô chỉ có một cái cửa sổ bé tẹo để đưa nước và thức ăn. Trông có vẻ giống nơi biệt giam những tội phạm nguy hiểm.

Dĩ nhiên, cô đoán rằng hầu hết những người bị giam ở đây đều là những dị năng giả đã mất tích.

Hai tay cô bị còng ra sau lưng, người đàn ông đeo kính đi theo sau, giữ khoảng cách nhất định.

Cô nhìn quanh, hỏi: “Cố Trì và Mục Vũ ở phòng nào vậy?”

Người đàn ông đeo kính giật giật khóe miệng.

“Cô nghĩ tôi sẽ nói cho cô biết sao?”

“Không.” Trì Anh thoáng có chút thất vọng: “Hừ.”

Người đàn ông: “…”

“Vậy hiện tại hai người bọn họ có ổn không?”

“Không ổn. Nhất là cậu đội trưởng yêu quý của cô.”

“Tôi nói thật cho cô biết, vết thương trên cổ cô dù lành lại cũng chẳng có ích gì đâu. Cái cô em Tống Thi đó, sớm đã biến thành zombie rồi, cô ta cào trúng cô, cô nghĩ kết cục của mình sẽ thế nào?”

Vẻ mặt Trì Anh hơi kinh ngạc.

“Đừng lo lắng, cô cũng sắp tới lúc rồi. Vì vậy, cô đừng nghĩ đến việc thoát khỏi đây, cứu người lại càng không thể.”

Hắn tìm một phòng giam trống, thuận miệng ra lệnh: “Đây, cô vào trong đi.”

Trì Anh bặm môi: “… Anh có thể đổi chỗ khác cho tôi được không? Tôi muốn ở cùng Cố Trì.”

Cố Trì hiểu nơi này hơn cô, có anh ta đưa ra ý kiến, cô sẽ yên tâm hơn nhiều.

“Cô nghĩ đây là khách sạn à? Đổi chỗ để mấy người bàn bạc kế hoạch chạy trốn, cô nghĩ tôi sẽ ngốc đến mức đó sao? Dĩ nhiên, căn cứ của giáo sư có hệ thống phòng thủ nghiêm ngặt, cho dù mấy người có bàn kế hoạch, cũng tuyệt đối không có khả năng thoát ra.”

Trì Anh: “…”

Cô im lặng một lúc, vẫn muốn cố gắng thêm một lần.

Cô bất ngờ nói: “Thực ra tôi muốn, trước khi tôi chết có thể gặp chồng tôi một lần.”

“…”

“Thế à?” Người đàn ông đeo kính phấn khởi đáp: “Vậy thì càng không thể được.”

Tự tay phá hủy những mối quan hệ yêu thương gắn bó chắc chắn là việc khiến hắn cảm thấy thú vị thứ hai trên đời.

Thú vui tiêu khiển mà hắn thích nhất chính là tiêu diệt những con người tự phụ đó.

Trì Anh thầm xác nhận rằng gã đàn ông bên cạnh đích thị là một kẻ b.iế.n th.á.i có tam quan lệch lạc.

“KHÔNG.”

Cô thử một lần nữa.

Trong đầu người đàn ông dường như lóe lên một suy nghĩ, hắn bỗng nhếch mép cười một cách ghê rợn: “Tôi đã đổi ý rồi.”

So với việc không thể gặp nhau, tận mắt chứng kiến người yêu của mình dần biến thành zombie nghe có vẻ thú vị hơn…

“Vào đi.”

Trì Anh bước vào phòng giam, vừa nhìn thấy Cố Trì dựa vào góc tường. Môi anh tái nhợt, trên cổ, thái dương, có những vết đỏ mà cô từng thấy. Gần vị trí xương đòn, còn in hằn hai vết thương rất sâu, trông vô cùng thảm hại.

Nhìn những vết thương đó, lòng cô bỗng thắt lại.

Cố Trì thấy cô, vô ý thức muốn đứng dậy, nhưng tay chống xuống đất lại không thể nào nhấc nổi, dường như toàn bộ sức lực trong cơ thể đều đã bị rút cạn.

“Ha ha ha ha.” Người đàn ông đeo kính cười một cách quái dị: “Cặp vợ chồng tình thương mến thương hãy nói chuyện với nhau cho đàng hoàng, nếu không qua vài ngày nữa, chỉ có thể nói chuyện với zombie mà thôi.”

Cố Trì ngẩng mắt, có chút mơ hồ.

“Cặp vợ chồng” nào? Hắn nói linh tinh cái gì thế?

BANG!

Trì Anh mặt mày không biến sắc mà đóng sầm cửa phòng giam lại, cắt đứt âm thanh chói tai của gã đàn ông đeo kính.

Người đàn ông đứng ở bên ngoài: “…”

Hắn tức giận ra lệnh: “Mang vài cái khóa vào đây!”



“Người tên Tôn Thời đó nói gì?”

“À, thì ra hắn tên Tôn Thời…” Trì Anh đáp lại, nhưng không trả lời câu hỏi của anh.

Cô nhìn Cố Trì: “Dị năng của anh đâu? Tôi không… Không cảm nhận được nó nữa.”

“Ừ, tối qua tôi dùng hết dị năng rồi.”

“Bọn chúng có một loại thiết bị kỳ quái, có thể hút cạn năng lượng của dị năng giả.” Cố Trì khẽ ho một tiếng: “Cái thiết bị đó cũng không hẳn là kỳ quái, trước đây có người ở Tổng bộ đã chế tạo ra. Nhưng vì sợ bị dùng vào việc phi pháp, nên đã vứt bỏ.”

“Âm thanh mà tôi nghe được, chắc chắn là âm thanh của cái máy đó.”

“Vậy nên anh bị bọn họ bắt đi? Bị cái máy đó…”

“Ừ.”

“Bây giờ dị năng của anh còn phục hồi được không?” Trì Anh bặm môi.

Cô đã nghe nói, dị năng cạn kiệt khác với hao tổn, rất khó để phục hồi.

“E rằng không thể phục hồi được nữa.”

Ánh mắt Trì Anh cụp xuống.

Biết Cố Trì đang khó cử động, cô liền chủ động tiến lại gần, mở lời hỏi về hai vết thương mà cô đã quan sát ngay từ lúc mới bước vào phòng.

“Vết thương dưới cổ anh là sao vậy?”

“Chuyện đó để sau rồi nói. Trước tiên tôi muốn kể cho cô nghe những gì đã xảy ra từ tối qua đến giờ.” Cố Trì nghiêm giọng nói: “Bọn chúng đang sử dụng các dị năng giả như một vật thí nghiệm, hình như việc này có liên quan đến đám thủ lĩnh.”

“Hôm qua chắc hẳn cả đội cũng nghe về chuyện của Tống Thi.” Anh nhíu mày: “Xác suất cô ta biến thành thủ lĩnh zombie là rất thấp, nhưng cái tôi đang thắc mắc, tại sao lại là cô ta?”

“Và vào đêm qua, thiết bị phát hiện ra thủ lĩnh zombie đột nhiên xảy ra hiện tượng rất kỳ quái.”

Trì Anh hỏi: “Xảy ra hiện tượng gì?”

“… Màn hình ảo hiển thị, trong căn cứ thí nghiệm này, ít nhất có hơn trăm thủ lĩnh zombie.”

Trì Anh trợn mắt.

“Vì vậy tôi mới nghi ngờ, liệu bọn chúng có đang thực hiện nghiên cứu liên quan đến thủ lĩnh zombie hay không. Cái tên Tôn Thời, tôi đã từng nghe nói, là một kẻ tâm thần phân liệt phản loài người, và hắn có vốn hiểu biết uyên bác trong nghiên cứu sinh học.”

“Người có thể khiến hắn sẵn lòng phục tùng, chắc chắn cũng là kẻ đáng gờm.”

Trì Anh nhất thời rơi vào trầm tư.

“Trì Anh, tôi muốn nhờ cô giúp một chuyện.”

“Hả? Chuyện gì?”

“Nếu tình thế diễn ra cực đoan nhất, xin cô hãy phá hủy toàn bộ căn cứ này.”

Dù phải hy sinh tất cả các dị năng giả ở đây, bao gồm cả anh.

Trì Anh ngạc nhiên.

Cố Trì mỉm cười, nhẹ nhàng an ủi: “Tôi biết, cô thừa sức làm được điều đó.”

Trì Anh cúi đầu, không trả lời anh, mà tiếp tục hỏi: “Bây giờ anh có thể nói cho tôi biết vết thương này của anh từ đâu mà có được không?”

“Bị zombie cào.”

Trì Anh thầm nghĩ: Quả nhiên.

Cố Trì nở một nụ cười dịu dàng: “E rằng không lâu nữa, tôi cũng sẽ biến thành zombie.”

“Hiện tại Mục Vũ vẫn an toàn, và đám người đó chỉ đang tiến hành thí nghiệm trên các dị năng giả cấp năm trở lên, bọn chúng không coi trọng dị năng giả cấp bốn đâu.”

Trì Anh bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm. Cô vô cùng biết ơn vì những ngày qua đã cố gắng làm nhiệm vụ tích lũy đủ hai triệu điểm.

【May mà ký chủ sớm đã mở khóa thuốc kháng zombie.】 Giọng điệu của hệ thống có chút vui mừng.

Trì Anh cũng giống như nó, trong lòng thầm cảm ơn trời đất: Đúng vậy.

【Một chai đủ dùng cho rất nhiều người, ký chủ xin hãy xem thử hướng dẫn sử dụng.】

Nghe vậy, Trì Anh vội vàng vào không gian đổi lấy chai thuốc màu xanh lá, sau đó theo hướng dẫn sử dụng liều lượng, đổi một ống nghiệm, rồi đổ dung dịch xanh vào trong.

Cô nắm chặt ống nghiệm chứa thuốc giải trong tay, rồi quỳ xuống trước mặt Cố Trì.

Cô mở miệng, do dự không biết phải nói thế nào để khiến Cố Trì ngoan ngoãn uống hết ống thuốc trông có vẻ đáng ngờ này.

“Trì Anh…” Cố Trì đột ngột mở lời trước.

Mặc dù hiện tại chưa phải là thời điểm thích hợp, nhưng nếu cứ tiếp tục giữ im lặng, e rằng sau này anh sẽ không còn cơ hội để nói nữa.

Trì Anh nghe giọng điệu nghiêm túc của anh, trong lòng bất chợt dâng lên một cảm giác khó tả. Cô muốn đưa tay bịt miệng Cố Trì lại.

Cứu tôi… Tốt nhất anh đừng nên nói gì vào lúc này!

Cố Trì nhìn thẳng vào mắt cô.

“Tôi thích em.”

【Ôi chao.】Hệ thống hào hứng như đang ăn bắp rang.

Trì Anh giật mình, tay run lên. Cô hít một hơi thật sâu, rồi khẽ nâng mí mắt, ra lệnh: “Mở miệng ra!”

Cố Trì ngẩn người.

Giọng anh quá nhỏ, hay là chưa nói rõ?

“Tôi… Tôi nói là tôi thích em.” Anh lặp lại một lần nữa.

“Tôi bảo anh mở miệng ra!”

Cố Trì: “…”

Trì Anh đưa tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mặt Cố Trì khiến anh mơ màng há miệng.

Cô dứt khoát bơm hết thuốc trong ống nghiệm vào họng anh.

“Xong rồi.”

Cố Trì cố gắng thử thêm một lần nữa: “Tôi vừa nói…”

Anh vẫn muốn lặp lại, nhưng đột nhiên thấy đôi tai đỏ ửng lập lờ dưới những lọn tóc mềm mại của Trì Anh.

Anh im lặng nuốt lời nói xuống cổ họng, không tiếp tục thổ lộ.

“… Tôi nghe thấy rồi.” Trì Anh không dám ngẩng đầu nhìn anh.

Hai bàn tay bên hông của Cố Trì nắm chặt lại.

“Chai thuốc vừa rồi là thứ xuất hiện trong không gian của tôi vào mấy ngày trước, có thể chữa được nếu bị nhiễm virus zombie. Uống nó xong, anh sẽ không bị sao cả.”

Cố Trì hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không nghi ngờ lời cô.

“Vì vậy, nếu có gì muốn nói, anh có thể từ từ nói ra.”

Trì Anh trong lòng hồi hộp.Không cần vội, phải để cô suy nghĩ dần dần.
 
Mạt Thế: Nhân Vật Phản Diện Thích Giả Làm Thánh Mẫu
Chương 48



Sau khi đổi thuốc chữa thương và băng bó từ trong cửa hàng, Trì Anh đưa cho Cố Trì, rồi lùi lại vài bước ngồi ở góc tường đối diện, cố gắng trưng ra dáng vẻ trông thật bình tĩnh.

Cố Trì tự bôi thuốc, sau đó nhìn cô nhắc nhở: “Em phải cẩn thận…”

“Vâng!”

Cố Trì: “…”

Nhận ra phản ứng của mình có hơi thái quá, Trì Anh bất giác nuốt nước bọt: “Cẩn thận… Cái gì?”

“Bọn chúng có thể sẽ đưa em đến cái nơi gọi là phòng thí nghiệm rút dị năng, muộn nhất cũng không quá hôm nay đâu.”

“Nhưng tại sao? Rút dị năng có liên quan gì đến việc biến thành thủ lĩnh không?”

“Uhm, có khả năng cao, nếu không thì bọn chúng sẽ không liều lĩnh sử dụng những thiết bị đó. Âm thanh của những máy móc kêu rất to.” Cố Trì ngẩng đầu lên thì chạm vào vết thương ở cổ, anh đưa tay nhẹ nhàng sờ vào.

Trì Anh vẫn chưa hiểu rõ về cái máy có thể rút dị năng mà anh nói.

“Tôi nghĩ mình có thể thoát khỏi bọn chúng. Nếu cần thì tôi sẽ phá hủy cái máy đó cũng được.”

Cố Trì lắc đầu.

“Điều này khó lắm, bọn chúng rất cẩn thận. Tối qua tôi đã quan sát, vỏ máy làm từ một chất liệu đặc biệt, cho dù có xảy ra vụ nổ lớn cũng khó mà làm nó chập.”

“Trừ khi phá hủy từ bên trong, nếu không thì gần như không có khả năng này.”

“Vậy à…” Trì Anh có chút tiếc nuối.

“Nhưng… Phá hủy từ bên trong là như thế nào vậy?”

“Do thao tác sai, hoặc hệ thống bên trong gặp sự cố dẫn đến hư hỏng.”

Trì Anh gật đầu.

“Vậy những kẻ đã chế tạo ra những thiết bị đó là ai, anh có manh mối gì không?”

Cố Trì im lặng một lúc lâu mới tiết lộ: “Trước đây có một vị giáo sư già trong Viện Nghiên cứu Dị năng Nhân loại của Tổng bộ, tên là Nhậm Lệ. Nếu nói, giáo sư Vu là người có uy quyền nhất trong Viện Nghiên cứu Zombie… Thì vị giáo sư Nhậm này cũng có địa vị tương đương trong Viện Nghiên cứu Dị năng Nhân loại.”

“Trước đây là như vậy.” Anh bổ sung.

“Bây giờ không còn nữa à?”

Cố Trì híp mắt.

“Cách đây nửa năm, vị giáo sư Nhậm vì một đề xuất nghiên cứu bị Tổng bộ từ chối, ông ta đã tức giận rời khỏi Liên minh Nhân loại. Tôi cũng biết một chút về vụ đó.”

“Ông ta đã đề xuất rằng, nếu muốn nâng cao cấp độ năng lực của các dị năng giả, thì cần phải sử dụng số lượng lớn dị năng giả làm mẫu thí nghiệm để tiến hành nghiên cứu…”

“Mẫu thí nghiệm, ý ông ta là sao?”

“Là tiến hành thí nghiệm trên cơ thể các dị năng giả đã được ghi vào thông tin của Tổng bộ.”

Trì Anh sững sờ.

“Dù đề xuất của giáo sư Nhậm cuối cùng đã bị Tổng bộ từ chối, nhưng ông ta vẫn không từ bỏ kế hoạch của mình, lén lút phái người bắt cóc không ít dị năng giả bên ngoài Liên minh. Sau đó, ông ta đã trình bày kết quả thí nghiệm của mình cho Tổng bộ, với nội dung cực kỳ gây sốc.”

Cố Trì hít một hơi, nói với giọng nghiêm túc: “Trong phần lý thuyết được ông ta đề xuất, ông ta đã nhắc đến việc thông qua việc trích xuất năng lực của các dị năng giả làm thức ăn, để bổ sung cho những dị năng giả có thiên phú cao hơn, từ đó nhanh chóng nâng cao cấp độ năng lực của những dị năng giả được bổ sung.”

“Cái máy xuất hiện ở đây mà tôi từng nói đã bị Tổng bộ vứt bỏ, cũng chính là sản phẩm do Nhậm Lệ phát minh. Chính vì vậy, khi thấy cái máy đó hôm qua, tôi mới sực nhớ đến ông ta.”

Câu nói của anh cứ vang đi vang lại trong đầu Trì Anh, cô cảm thấy chuyện này dường như có chút kỳ lạ.

“Nhưng mà, trong quá trình này không phải cũng sẽ hao tổn năng lực sao? Hơn nữa, mất đi nhiều dị năng giả chỉ để tạo ra một dị năng giả cấp cao hơn, không phải sẽ bị lỗ hơn à?”

“Lẽ ra là như vậy. Nhưng thực ra, một dị năng giả cấp sáu hoặc cao hơn, giá trị sử dụng của họ vượt xa hàng chục, thậm chí hàng trăm các dị năng giả cấp năm.”

“Cấp độ năng lực càng cao, độ chính xác khi sử dụng năng lực càng không phải là thứ mà dị năng giả cấp thấp có thể so sánh được. Vì vậy Tổng bộ mới coi trọng tôi và Diệp Vô Hàn, những dị năng giả từng đột phá lên cấp sáu.”

“Thì ra là như vậy…”

“Chắc em cũng đã gặp Diệp Vô Hàn rồi, anh ta có năng lực cấp chín, đây là cấp độ cao nhất hiện nay của Liên minh.”

Trì Anh gật đầu.

“Nhưng anh ta không mạnh bằng tôi, nếu tôi và anh ta đánh nhau trực diện, anh ta sẽ không có cơ hội thắng tôi được đâu.”

Cố Trì cười nhẹ, nói: “Hình như tôi chưa bao giờ có nhận thức rõ ràng về sức mạnh của em.”

Trì Anh không nói gì.

Sức mạnh của cô… Không biết có thể khiến cái máy chết tiệt đó bị hỏng từ bên trong hay không.

“À đúng rồi, Lục Vân Phi bây giờ chắc đã gọi điện cho Tổng bộ rồi.”

Cố Trì lắc đầu: “Nếu người canh gác ở đây thực sự là Nhậm Lệ, thì có lẽ cho dù Tổng bộ cử nhiều người đến cũng chẳng có ích.”

“Dù sao, hàng trăm thủ lĩnh zombie xuất hiện tại nơi này, tương đương với hàng trăm dị năng giả cấp sáu.”

“Hơn nữa, bọn chúng có thể không bị bài xích khi ở lại, chắc chắn là Nhậm giáo sư đã làm gì đó.”

Trì Anh suy đoán: “Như cái thiết bị chắn sóng ở trên đầu “Tống Thi” phải không?”

“Ừ. Nếu thiết bị dò tìm của chúng ta không thể phát hiện được sự hiện diện của bọn chúng, thì có lẽ các thủ lĩnh zombie sẽ không nhận ra mối đe dọa từ nhau. Bọn chúng có thể sống yên ổn, có lẽ chính là lý do này.”

Cố Trì thở dài.

“Thông tin mà tôi hiện có chỉ có bấy nhiêu đây mà thôi.”

“Nếu tình hình không ổn, em hãy tìm cách rời khỏi đây. Người của Tổng bộ chắc chắn sẽ đến trong vài ngày tới.”

“Vậy còn anh thì sao?”

Cố Trì không trả lời, chỉ nhẹ nhàng đáp: “Chỉ có em mới đủ sức mạnh để đối phó với hàng trăm tên thủ lĩnh zombie đó. Trì Anh, người của Tổng bộ cần em dẫn lối.”

“Trì Anh, em có thể rời khỏi đây.”

Vào tối ngày thứ hai.

Phòng giam yên tĩnh bỗng có một bóng dáng bước vào.

Trì Anh ngẩng đầu nhìn, thấy người đến là Tôn Thời.

“Ôi.” Tôn Thời thấy Cố Trì vẫn bình an vô sự, có chút ngạc nhiên: “Quả nhiên là người được giáo sư coi trọng, đã hai ngày trôi qua mà cậu vẫn không có dấu hiệu biến dị thành zombie sao.”

Cố Trì chỉ liếc mắt, lạnh lùng nhìn hắn ta.

“Thôi, mau đưa hai người này đến phòng thí nghiệm.” Tôn Thời nói với mấy người đứng sau.



Trì Anh bị còng tay, đi theo sau Cố Trì, bọn chúng đưa hai người đến phòng thí nghiệm.

Cô ngẩng đầu quét mắt một lượt toàn bộ phòng thí nghiệm, lòng không khỏi thắt lại.

“Trì Anh, em có thể rời khỏi đây.” Lời nói của Cố Trì trong phòng giam dường như vẫn vang vọng bên tai.

Cô vốn nghĩ rằng, nếu tạm thời thoát ra khỏi đây, cung cấp thêm thông tin cho Liên minh Nhân loại có lẽ là cách tốt nhất.

Nhưng khi thấy hàng dài những người nằm trên giường thí nghiệm, bị trói chặt tay chân, cùng với số lượng lớn con người đã hoàn toàn mất đi dấu hiệu sự sống, bị nhốt trong các bình hóa học, đột nhiên cô lại không còn ý định rời đi.

Lúc này, từ vị trí trung tâm ở phía trước của phòng thí nghiệm, một giọng nói khàn khàn, đầy thâm trầm vang lên.

“Chỉ huy Cố, đã lâu không gặp.” Một người đàn ông tóc bạc ngồi trên xe lăn được người ta đẩy ra từ trong bóng tối, hai tay chắp lại để trước người, dáng vẻ kiêu ngạo.

Cố Trì ngẩng mắt, lạnh lùng đáp: “Quả nhiên là ông, giáo sư Nhậm Lệ.”

“Ha ha ha, thực ra ban đầu tôi định để cậu thay thế vị trí của Diệp Vô Hàn.” Nhậm Lệ híp mắt cười.

“Nhưng tôi nghĩ, với tính cách cứng nhắc của cậu, chắc chắn cậu sẽ không đồng ý.”

“Nhưng tôi nhớ rằng, trong những lá phiếu bác bỏ đề nghị nghiên cứu của tôi trong Liên minh, chắc chắn có cả phiếu của cậu. Dựa vào lý do này, tôi không thể yên tâm để cậu làm trợ thủ của mình.”

“Tôi rất vui vì đã bác bỏ đề nghị của ông, và cũng rất tiếc vì tôi đã không đề xuất với Liên minh để xử lý ông khi ông sử dụng dị năng giả làm thí nghiệm.”

Nhậm Lệ vung tay, những người đứng bên cạnh liền đẩy ông ta lại gần Cố Trì hơn.

“Cậu đương nhiên có thể hối hận. Nhưng cậu cứ yên tâm đi, cậu sẽ sớm trở thành đứa con tự hào nhất của tôi mà thôi.”

Cố Trì đột ngột ngẩng mắt.

“Ông đã làm gì với các dị năng giả?”

Nhậm Lệ gõ gõ vào đầu gối của mình, chậm rãi nói: “Đây là thành tựu mà tôi đã nghiên cứu trong nhiều năm qua. Dị năng giả giống như zombie, bên trong cơ thể có những cái bình chứa năng lượng, gần như không thể thấy trong não người. Mấy kẻ cầm đầu được gọi là thủ lĩnh zombie, bởi vì tinh hạch của chúng, tức là “Bình chứa”, khác với zombie cấp thấp.”

“Tôi tình cờ phát hiện ra rằng, lõi của tinh hạch thủ lĩnh zombie có sự tương đồng với cái bình chứa năng lượng của dị năng giả…”

“Tôi đã thực hiện thí nghiệm trong suốt một năm, cuối cùng tôi cũng tìm ra cách chế tạo ra thủ lĩnh.”

Cố Trì mím môi.

“Năng lực của các dị năng giả có sự bài xích tự nhiên với virus zombie, đó là lý do tại sao một số dị năng giả khi nhiễm virus zombie nhưng lại không xảy ra trường hợp biến dị. Vì vậy, để cho chúng trở thành thủ lĩnh, trước tiên phải lấy cạn năng lượng trong “Bình chứa”, sau đó tiêm virus zombie vào.” Nhậm Lệ hưng phấn cười toe toét.

“Ông tạo ra một đám quái vật thì có lợi gì cho ông chứ?”

Nhậm Lệ nghe vậy, “Hừ” lạnh một tiếng.

“Ngày mà Vu Tùng đưa ra lý thuyết tiến hóa của zombie cũng là ngày tôi bị Liên minh trục xuất. Còn thành quả mà tôi đã hết sức nghiên cứu, lại bị các người vứt bỏ như rác rưởi. Tại sao Vu Tùng có thể đứng ở vị trí cao mà được người ta tôn trọng, trong khi tôi chỉ có thể ẩn náu ở đây, bị người đời phỉ báng!”

“Năng lực của cậu là cái tôi từng thấy tốt nhất ở nhiều dị năng giả. “Bình chứa” trong đầu cậu cũng nhất định hoàn hảo nhất.” Nhậm Lệ bình tĩnh lại, đột nhiên gật gật đầu hài lòng: “Cậu sẽ là đứa con hoàn hảo nhất của tôi.”

Hoàn hảo nhất…

Trì Anh lúc này mới nhận ra. Có phải lý do Cố Trì cuối cùng trở thành kẻ phản diện (Zombie) hoàn hảo trong cuốn sách chính là đây?

Nhậm Lệ tiếp tục: “Có cậu tham gia, chắc chắn sẽ dễ dàng thâm nhập vào Tổng bộ hơn cả tên Trương Bân thất bại đó.”

Cố Trì nén giọng: “Trương Bân cũng là nạn nhân của ông sao?”

Nhậm Lệ như thể vừa nghe một câu chuyện cười, vui vẻ tự mãn: “Cậu nghĩ rằng trên đời này có bao nhiêu thủ lĩnh tiến hóa tự nhiên cơ chứ?”

“Không chỉ có Trương Bân, mà hầu hết các thủ lĩnh mà các người gặp đều là những đứa con của tôi. Tôi đã nghĩ chúng có thể hoàn toàn công phá các khu an toàn của nhân loại… Thật đáng tiếc, các người phản ứng nhanh hơn tôi tưởng, chỉ trong hai tháng đã phát minh ra thiết bị thăm dò.”

Giọng ông ta đột ngột trở nên nghiêm nghị.

“Nếu không có những rắc rối này, cậu nghĩ rằng Liên minh Nhân loại có thể sống yên ổn đến bây giờ sao? Hai vị chỉ huy cấp cao xuất sắc nhất của Tổng bộ, một là cậu, hai là Diệp Vô Hàn, đều đã rơi vào tay tôi, tôi muốn xem bọn họ sẽ làm gì khi không còn những chiến tướng mà bọn họ tự hào!”

“Ông định giở trò gì?”

“Tôi không còn sống được nhiều năm nữa, nhưng nếu tôi biết tận dụng tốt khoảng thời gian còn lại, việc hủy diệt cả nền văn minh Nhân loại chẳng phải là điều gì khó khăn.”

Trên gương mặt đầy nếp nhăn của ông ta, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười lạnh lẽo.


 
Mạt Thế: Nhân Vật Phản Diện Thích Giả Làm Thánh Mẫu
Chương 49



“Cô muốn tôi gọi cô là gì?” Tôn Thời tiến đến trước mặt Trì Anh: “Chỉ là gọi tạm thôi, tôi cũng không quan tâm lắm.”

Tôn Thời hất cằm lên, ra hiệu cho những người đứng bên cạnh đưa Trì Anh lên giường thí nghiệm.

Khoảnh khắc này, khi cô nằm cạnh những dị năng giả khác… Điều duy nhất cô cảm thấy khác biệt là, những người còn lại gần như không còn ý thức.

Bị trói chặt trên giường thí nghiệm, cả tay lẫn chân đều bị còng kim loại cứng đơ. Trì Anh thử giơ tay lên, nhận ra rất khó để cử động.

Hai người từ dưới giường kéo ra hàng chục dây ống dài, mỗi cái đều có một vòng kim loại đường kính chưa đến một centimet, dính chặt vào thái dương, cổ và xương đòn của Trì Anh.

Bấy giờ cô mới thực sự hiểu những vết đỏ in hằn trên xác chết mà cô thấy ở Ngự Hồ Thành rốt cuộc đến từ đâu.

“Bắt đầu đi.” Tôn Thời ra lệnh một cách lãnh đạm.

Âm thanh ồn ào của máy móc bất ngờ vang lên, khiến cô hơi đau đầu.

Trì Anh chỉ cảm thấy da thịt nơi dính kim loại bị hút nhẹ, năng lượng dị năng trong cơ thể như đang chảy về phía những vòng tròn đó.

Cô không biết nguyên lý hoạt động của cái máy là gì, trong lòng lẩm bẩm.

Đột nhiên một giọng nói từ chiếc máy ầm ĩ truyền tới: “Hiện tại dung tích còn lại của kho chứa năng lượng dị năng: 60%, dự kiến có thể tiếp nhận năng lượng dị năng của 4000 dị năng giả cấp 5, dự kiến có thể tiếp nhận năng lượng dị năng của 500 dị năng giả cấp 6, dự kiến có thể tiếp nhận năng lượng dị năng của 60 dị năng giả cấp 7.”

“Các cấp độ còn lại: không thể đánh giá.”

Trì Anh tự hỏi: “Rốt cuộc chuyện này là sao?”

【Nghe có vẻ như bên trong cái máy lớn đó có một kho chứa chuyên biệt để lưu trữ năng lượng dị năng, và dung tích còn lại được quy đổi thành số lượng các dị năng giả.】

Trì Anh thầm gật đầu: “Hóa ra là như vậy.”

Tôn Thời nhìn đồng hồ, nói: “Khoảng ba phút nữa chúng ta sẽ dừng máy, nếu để thời gian quá lâu, sẽ làm vỡ “Kho chứa” trong cơ thể cô ta thì không tốt.”

【Ký chủ, ngài có thể chịu đựng được không?】

Trì Anh: Ừm, có vẻ như tôi chưa cảm nhận được gì.

Ba phút đã trôi qua.

Tôn Thời lạnh lùng lên tiếng: “Có lẽ có thể tắt rồi.”

“Giáo sư Tôn…”

“Hửm? Có chuyện gì sao?”

“Cái đó, đồng hồ hiển thị kho chứa vẫn còn năng lượng đang truyền vào.”

Tôn Thời nhướn mày: “Ô? Vậy thì tốc độ truyền tải thì sao, có giảm không?”

“Không giảm.”

Trên mặt Tôn Thời thoáng hiện vẻ ngạc nhiên.

Có lẽ, người phụ nữ này cũng là một dị năng giả cấp 6 hoặc thậm chí cấp 7?

Hắn bỗng nhớ đến những động tĩnh mà Trì Anh đã gây ra lúc ngoài phòng thí nghiệm, vuốt cằm một cái.

Nếu có thể làm hỏng cơ sở thí nghiệm mà giáo sư Nhậm tự hào, thì việc có được dị năng hệ Thổ mạnh mẽ đến mức đạt cấp 7 hoặc cao hơn cũng không phải không thể.

Hắn nhìn Trì Anh, ánh mắt có chút b.iế.n th.ái.

Có thể dị năng của cô ấy còn vượt trội hơn cả Cố Trì… Nhưng bọn họ lại chưa bao giờ nhận được thông tin về người này, có lẽ, cô ấy mới chính là quân át chủ bài cuối cùng của Liên minh Nhân loại?

“Thật đáng tiếc…” Hắn hít một hơi.

Nếu biết trước, đã không để cái “Tống Thi” làm cô ấy bị thương. Một dị năng giả cao cấp như vậy, nếu được nuôi dưỡng thì thậm chí có thể vượt qua cấp 9, mạnh hơn tên Diệp Vô Hàn liên tục phải dùng năng lượng để miễn cưỡng đột phá lên cấp 9.

Hơn nữa, trông cô cũng không bảo thủ như Cố Trì, chỉ cần tẩy não nhiều một chút thì biết đâu lại đồng ý gia nhập cùng đội với hắn.

Tôn Thời tiếc nuối lắc đầu.

Bây giờ suy nghĩ nhiều cũng chẳng có tác dụng gì.

Mười phút sau.

“Giáo sư Tôn. Hình như tốc độ truyền tải vẫn không có dấu hiệu giảm…”

Tôn Thời lại nhíu mày.

Có vẻ như, người phụ nữ này thực sự là dị năng giả cấp 8.

“Mau thúc đẩy tốc độ truyền tải.”

Người điều khiển máy móc do dự một chút, nhưng vẫn quyết định hỏi: “Nhưng liệu cô ta sẽ không gặp vấn đề gì chứ?”

Dị năng giả thông thường, với tốc độ như vậy sớm đã ngất xỉu rồi. Nếu tăng tốc nữa, có lẽ người phụ nữ này sẽ không giữ được mạng sống.

“Cứ tiếp tục.” Tôn Thời lạnh lùng đáp.

“Vâng, vâng.” Người đó không dám nói thêm.

Cố Trì ngẩng đầu nhìn Trì Anh, các ngón tay bị còng phía sau vì lo lắng mà vô thức co lại.

Chỉ có hệ thống lúc này tương đối bình tĩnh, nó hỏi:【... Bây giờ thì sao?】

Trì Anh: Vẫn không có cảm giác.

Ngoài việc phải dỗ dành Vân Linh luôn muốn lao ra giúp đỡ, mọi thứ đều diễn ra rất suôn sẻ.

【Vậy thì tốt.】

Mười phút sau.

Tôn Thời nhăn mặt, ra lệnh với những người bên cạnh: “Mau đi kiểm tra máy móc đi.”

Thật vô lý, ngay cả tên Diệp Vô Hàn - Một dị năng giả cấp 9, đáng lẽ bây giờ cũng phải gần đạt tới vạch rồi.

“Vâng.”

“Tiểu Tôn, tình hình thế nào?” Thấy hắn chậm chạp chưa giải quyết xong, Nhậm Lệ lên tiếng hỏi.

“Giáo sư, không biết có phải máy móc gặp sự cố không, đã gần nửa tiếng rồi, dị năng của người tên Trì Anh này vẫn chưa có dấu hiệu cạn kiệt.”

“Ý cậu nói máy móc của tôi gặp sự cố?” Nhậm Lệ híp mắt.

“Tôi không dám…” Tiểu Tôn lập tức đổ mồ hôi lạnh. Nhậm Lệ là người mà hắn thấy kiêu ngạo nhất và cũng tự phụ nhất, ghét cay ghét đắng kẻ nghi ngờ tài năng của ông ta.

“Có thể là do ai đó vụng về, thao tác sai.”

“Hừ, cậu lại đây, đẩy tôi qua xem.”

Tiểu Tôn theo lời đi lên, đến sau lưng Nhậm Lệ đẩy ông ta đến trước máy móc.

Nhậm Lệ nhìn qua một lượt, kiểm tra tình trạng hoạt động, khẳng định: “Máy móc không có vấn đề gì. Còn tình trạng cơ thể cô ta thì sao?”

Tiểu Tôn lập tức kiểm tra màn hình hiển thị liên quan đến Trì Anh: “Hiển thị tình trạng tốt, tâm trạng cũng ổn định.”

“Thật kỳ lạ, lẽ ra, dị năng giả cấp 8 cũng rất khó giữ được tình trạng ổn định đến giờ này.” Nhậm Lệ lại ngẩng đầu lên: “Tuy nhiên, kho chứa đã đầy đến 80%. Dù cô ta là dị năng giả cấp 9, cũng phải tới vạch rồi chứ?”

Tiểu Tôn thầm sợ hãi.

Không ngờ, thực sự có người đạt được cấp 9 chỉ bằng thực lực của bản thân.

“Cứ chờ thêm đi.” Nhậm Lệ lạnh nhạt nói.

Nhưng khi nhìn thấy kho chứa đạt đến 90%, ngay cả Nhậm Lệ cũng không thể ngồi yên.

“Có chuyện gì vậy!” Ông ta đập tay xuống thanh vịn: “Tình trạng cơ thể của cô ta vẫn bình thường chứ?”

“Vâng, vâng.” Tôn Thời lau mồ hôi trên trán.

“CẢNH BÁO, DUNG LƯỢNG KHO LƯU TRỮ DỊ NĂNG HIỆN TẠI CÒN LẠI: 10%”

“CẢNH BÁO, DUNG LƯỢNG KHO LƯU TRỮ DỊ NĂNG HIỆN TẠI CÒN LẠI: 9%”

Âm thanh máy móc liên tục phát ra muốn xuyên thủng màng nhĩ.

Nhậm Lệ đột nhiên nhận ra điều gì đó: “Không đúng, nếu cô ta là dị năng giả cấp 9, vậy mà hôm nay đánh nhau cô ta lại thua Diệp Vô Hàn lúc ngoài kia là sao?”

Ông ta trợn mắt, lớn tiếng quát: “Mau tắt máy cho tôi! Tắt ngay!”

Trì Anh mở mắt, lạnh lùng chằm chằm vào không trung.

Muộn rồi.

Cô hít sâu một hơi, đột nhiên gia tăng việc truyền tải dị năng.

“CẢNH BÁO, DUNG LƯỢNG KHO LƯU TRỮ DỊ NĂNG HIỆN TẠI CÒN LẠI: 5%”

Nhậm Lệ hai mắt trừng trừng, như muốn nổ tung.

“Mau tắt đi, tắt ngay cho tôi.”

“Giáo sư, hệ thống mà ông thiết lập rất phức tạp, chúng tôi cần thêm hai phút nữa mới có thể…” Một nhà nghiên cứu đứng bên cạnh bảng điều khiển run rẩy lên tiếng.

“CẢNH BÁO, DUNG LƯỢNG KHO LƯU TRỮ DỊ NĂNG HIỆN TẠI CÒN LẠI: 2%”

“Kho lưu trữ dị năng quá tải, nhiệt độ trong hệ thống quá cao, một số dây điện bên trong đã bị cháy.”

“Không…” Nhậm Lệ thậm chí quên mất ông ta còn đang ngồi trên xe lăn, cả người lao về phía máy móc.

Công sức của ông trong mấy năm qua, lại cứ như vậy mà đổ sông đổ bể?

Với lượng dị năng lớn, ngay cả Trì Anh cũng không thể tránh khỏi cảm giác choáng váng. Nhưng cô vẫn không dừng lại.

Cái thứ quái quỷ kia, chỉ khi phá hủy được nó cô mới có thể yên tâm.

Âm thanh cảnh báo của máy móc đã ngừng lại, chỉ còn lại tiếng lạch cạch và âm thanh lửa cháy bùng bùng bên trong.

Nhậm Lệ ngã xuống đất, ánh mắt tràn ngập sự hận thù.

“Tiểu Tôn, cậu mau đi gọi Diệp Vô Hàn đến đây.”

Tôn Thời đỡ ông ta trở lại xe lăn, nín thở vài giây.

“Vậy… Vậy còn những thứ đó thì sao?”

“Vứt đi, vứt hết đi.”
 
Back
Top Bottom