Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tôi Làm Chủ Cứu Thế Tại Mạt Thế

Tôi Làm Chủ Cứu Thế Tại Mạt Thế
Chương 10: Chương 10



Tôi chau mày:

"Đội dị năng? Họ đến từ căn cứ nào? Bốn căn cứ lớn ở Đông, Tây, Nam, Bắc đều phải hợp tác, và chịu sự điều động của Căn cứ Thủ đô. Đừng bảo là họ gây chuyện ở đâu rồi bỏ trốn đấy nhé."

Người kia vội lắc đầu:

"Không phải đâu ạ. Mấy người này trước đây là Căn cứ trưởng của một căn cứ cỡ trung. Căn cứ đó bị zombie tấn công, nên họ mới phải bỏ chạy."

"Còn những người khác thì sao?"

"Dạ?"

"Ý tôi là, những người còn lại ở căn cứ của họ đâu?"

Thuộc hạ cúi đầu, vẻ mặt lộ rõ vẻ khó xử:

"Chỉ có họ trốn thoát được thôi ạ."

Khi anh ta còn chưa dứt lời, chín dị năng giả kia đã bước ra.

Hệ thống trong đầu tôi bỗng réo lên:

[Ký chủ! Đoàn nam chính kìa! Mặc dù muộn mười năm rồi, nhưng không sao! Vẫn còn kịp!]

Quả nhiên, người dẫn đầu không ai khác chính là Giang Kiến Xuyên. Mười năm không gặp, tôi gần như chẳng còn nhớ rõ anh ta trông như thế nào nữa. Nhưng nhìn anh ta bây giờ, xem ra mười năm qua anh ta sống cũng không đến nỗi nào.

Tôi liếc nhìn ra phía sau anh ta vài lần. Ba cô nàng luôn quấn quýt lấy anh ta ngày trước, giờ chẳng thấy đâu cả. Giang Kiến Xuyên nhìn thấy tôi cũng thoáng giật mình:

"Tô Tô?"

Nhan Khả lập tức chắn trước mặt tôi, cảnh giác hỏi:

"Anh là ai?"

Giang Kiến Xuyên dường như không nghe thấy, vẫn lẩm bẩm:

"Mấy năm trước, khi nghe nói Căn cứ trưởng Căn cứ phía Nam tên là Lâm Tô, anh cứ ngỡ mình nghe nhầm. Không ngờ, lại thực sự là em. Tô Tô, những năm qua, em đã vất vả nhiều rồi."

Tôi lạnh lùng cắt ngang màn ôn chuyện:

"Chín người các anh, ba dị năng giả cấp 8, sáu dị năng giả cấp 7. Tại sao lại không bảo vệ được căn cứ của mình?"

Một người đi sau Giang Kiến Xuyên lập tức lớn tiếng, giọng điệu đầy bất mãn:

"Cô thì biết cái gì? Zombie nhiều như thế, bọn tôi làm sao mà chống đỡ nổi?"

"Không chống đỡ nổi?"

Nhan Khả hừ lạnh một tiếng, mỉa mai:

"Không chống đỡ nổi thì sao không cố mà bức phá? Tôi thấy ai nấy đều khỏe re đấy chứ!"

Ý em ấy là, tại sao không chiến đấu đến hơi thở cuối cùng? Từ ngày được cứu về, Nhan Khả luôn ở Căn cứ phía Nam. Em ấy đã chứng kiến sự ra đi của hai vị Căn cứ trưởng, và cũng đã tận mắt chứng kiến không biết bao nhiêu dị năng giả hy sinh vì nghĩa lớn.

Vẻ mặt của đám dị năng giả phía sau Giang Kiến Xuyên đều đồng loạt thay đổi:

"Bức phá? Con nhóc ranh như cô thì biết cái gì? Đánh bức phá là c.h.ế.t người đấy!"

"Con nhóc này, cô có ý gì hả?"

Nhan Khả không hề nhượng bộ:

"Ý gì á? Một căn cứ cỡ trung, ít nhất cũng phải có mười mấy vạn người. Các người là Căn cứ trưởng, chẳng lẽ mười mấy vạn người đó không đáng để các người liều mình bảo vệ sao? Lần đầu tiên tôi thấy có đến chín Căn cứ trưởng cùng nhau bỏ mặc cả mười mấy vạn người đấy!"

Đám dị năng giả kia còn định nói gì đó, vài người nóng tính thậm chí đã chuẩn bị tung dị năng.

Tôi kéo Nhan Khả ra sau, thờ ơ lên tiếng:

"Xin lỗi nhé, cô nhóc này bị tôi nuông chiều hư rồi. Nhưng dù sao năm nay em ấy cũng mới mười tám, tính ra trước mạt thế còn chưa đến tuổi trưởng thành."

Giang Kiến Xuyên vội vàng hòa giải:

"Trẻ con mà..."

Tôi đột ngột đổi giọng:

"Nhưng tôi thật sự muốn hỏi, chín Căn cứ trưởng mà không bảo vệ nổi một căn cứ cỡ trung sao? Đừng có mà ngụy biện. Tôi chỉ biết rằng năm căn cứ lớn ở Đông, Tây, Nam, Bắc cùng với Căn cứ Thủ đô chúng tôi, trong suốt mười năm qua, ít nhất cũng đã thay đổi Căn cứ trưởng một lần rồi. Các người chắc cũng biết lý do vì sao chúng tôi phải thay người chứ?"

Tất cả đều là vì bảo vệ căn cứ, tự nguyện hy sinh.

Chẳng có một Căn cứ trưởng nào trước khi c.h.ế.t lại hô hào mấy khẩu hiệu sáo rỗng như "Vì sự tồn vong của nhân loại mà chiến đấu đến cùng". Thế nhưng, họ đều đang âm thầm làm những việc như thế.

Nói xong, tôi lập tức tung dị năng, trói chặt chín người kia lại:

"Là Căn cứ trưởng mà lại bỏ mặc hàng vạn người dân, đáng chết. Tôi sẽ giao các người cho Căn cứ Thủ đô xử lý."

"Tô Tô?"

"Chết tiệt! Cô ta không phải cũng chỉ là dị năng cấp 9 thôi sao? Tại sao lại có thể trói được nhiều người như vậy?!"

Vừa khéo đi ngang qua người vừa lên tiếng, tôi khẽ nghiêng đầu, nở một nụ cười lạnh:

"Xin lỗi nhé. Tiện tay diệt luôn một đám zombie trên đường về nên giờ tôi lên cấp 10 rồi."

Dị năng càng lên cao càng khó. Càng lên cao, khoảng cách giữa mỗi cấp càng lớn, tựa như vực sâu ngăn cách. Với trình độ hiện tại, việc áp chế bọn họ chỉ là chuyện nhỏ.

Hệ thống dường như phát điên lên:

[Cô điên rồi à? Đó là nam chính đấy!]

"Tôi không nghĩ loại người này có thể làm nam chính. Cậu thì sao?"

[Nhưng anh ta thật sự là nam chính!]

"Tôi rất tò mò, một kẻ như vậy, cuối cùng làm thế nào mà xưng vương xưng bá được."

Hệ thống im lặng, chiếu thẳng cốt truyện vào đầu tôi.

À, ra là vậy.
 
Tôi Làm Chủ Cứu Thế Tại Mạt Thế
Chương 11: Chương 11



Ngay từ năm đầu tiên của mạt thế, Giang Kiến Xuyên đã thành lập một đội quân. Ban đầu có gần hai mươi người. Đến năm thứ ba, bọn họ xây dựng một căn cứ nhỏ, rồi dần dần phát triển nó thành một căn cứ cỡ trung, gọi là Căn cứ Vọng Xuyên.

Từ năm thứ bảy trở đi, Căn cứ Vọng Xuyên liên tục tiếp nhận những người dân từ các căn cứ lớn bị tan rã, nhanh chóng trở thành một căn cứ lớn. Cũng trong năm đó, Trương Văn, một kẻ trọng sinh, đã đầu quân cho Giang Kiến Xuyên, và cung cấp cho anh ta một lượng lớn vật tư để mở rộng căn cứ.

Vào năm thứ mười của mạt thế, Căn cứ Vọng Xuyên tuyên bố độc lập, đối đầu trực tiếp với Căn cứ Thủ đô. Cùng năm đó, Căn cứ Thủ đô bị zombie tấn công, và cầu cứu Căn cứ Vọng Xuyên. Giang Kiến Xuyên từ chối viện trợ, mà còn ra điều kiện yêu cầu Căn cứ Thủ đô phải giao quyền. Cuối cùng, những người dân còn lại của Căn cứ Thủ đô phải sáp nhập vào Căn cứ Vọng Xuyên. Từ đó, Căn cứ Vọng Xuyên của Giang Kiến Xuyên nghiễm nhiên trở thành căn cứ lớn nhất trong nước.

À, trong số những người đi theo Giang Kiến Xuyên, có vài kẻ trước mạt thế đã từng phạm tội, bị bắt vào tù. Sau khi mạt thế bùng nổ, bọn chúng đã vượt ngục, g.i.ế.c c.h.ế.t những cảnh sát đang cố thủ trong trại giam, và cướp đi vũ khí của họ. Sau đó, chúng được Giang Kiến Xuyên cứu giúp.

Rõ ràng trước mạt thế đều là những kẻ tội ác tày trời, nhưng sau mạt thế, chúng lại chỉ một lòng trung thành với Giang Kiến Xuyên.

Câu chuyện trong tiểu thuyết chỉ xoay quanh mốc thời gian năm thứ mười của mạt thế, khi mà thế giới vẫn chưa được cứu rỗi. Tuy nhiên, trong phần ngoại truyện, tác giả có hé lộ rằng, đến khi Giang Kiến Xuyên về già, virus zombie đã bị tiêu diệt hoàn toàn. Giang Kiến Xuyên đứng trước bức tượng khổng lồ của mình, và nói một câu:

"Đời tôi xem như cũng đã sống một cách rực rỡ."

Tận thế kết thúc vào năm nào, thì không ai biết.

Dòng điện trừng phạt của hệ thống không ngừng chạy khắp cơ thể tôi, tôi theo bản năng né tránh bàn tay của Nhan Khả:

"Khả Khả, giúp chị liên lạc với Căn cứ Thủ đô. Nói với họ rằng chị có vài người cần giao cho họ xử lý."

"Vâng ạ."

Mạt thế không có chỗ cho trẻ con. Dù mới mười tám tuổi, nhưng Nhan Khả đã có thể gánh vác mọi việc một cách độc lập.

Sau khi Nhan Khả rời đi, tôi lại gọi hệ thống ra, và thẳng thắn chất vấn:

"Nói chuyện một chút đi. Cậu thật sự nghĩ loại người như Giang Kiến Xuyên có thể làm nam chính sao? Vì quyền lực mà bỏ mặc người dân, thờ ơ trước lời cầu cứu của căn cứ bạn. Mười năm mạt thế, anh ta thu nạp đến mấy chục người tình, nhưng khi gặp nguy hiểm, lại sẵn sàng vứt bỏ họ. Loại người như vậy, dựa vào cái gì mà được gọi là nam chính?"

13

Giọng của hệ thống nghe có vẻ hơi đuối lý:

[Người làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết... Dù sao thì Giang Kiến Xuyên cũng đã thành công rồi, phải không?]

Tôi cười khẩy:

"Vậy, tại sao Giang Kiến Xuyên lại xuất hiện ở đây?"

[Vì sự tồn tại của ký chủ, cốt truyện đã hoàn toàn bị thay đổi.]

"Ý cậu là?"

[Bắt đầu từ năm thứ bảy của mạt thế, khi cô kế nhiệm vị trí Căn cứ trưởng của Căn cứ phía Nam, cô đã giải cứu Căn cứ phía Nam, Căn cứ phía Bắc, và Căn cứ phía Đông.]

Vào mùa đông năm thứ bảy của mạt thế, Căn cứ phía Bắc đã gửi tín hiệu cầu cứu. Và tôi, đã ngay lập tức lên đường chi viện.

Tôi đi máy bay, không phải để phô trương, mà vì sợ trễ giờ, lỡ căn cứ phía Nam gặp chuyện khi tôi còn đang trên đường cứu viện.

Nhưng khi tôi đến, Trưởng căn cứ phía Bắc đã một mình liều mạng bức phá diệt zombie, tôi chỉ kịp chặn số còn sót lại.

Mùa thu năm thứ tám mạt thế, căn cứ phía Đông cầu cứu. Lúc đó tôi đã đạt dị năng cấp 8, dẫn quân dị năng giả căn cứ phía Đông diệt zombie ngoài thành.

Trận chiến kết thúc, đám dị năng giả thở d ốc, nhìn vào trong căn cứ cười nói:

"Vợ tôi mới sinh nhóc con. Để hôm nào mời mọi người chầu rượu mừng làm bữa ra trò."

Mấy người xúm lại trêu:

"Thời buổi này còn dám đẻ hả?"

"Kệ đi. Rồi sẽ có ngày virus zombie biến mất. Tôi sẽ chắn trước mặt nó, cho nó lớn lên bình yên."

"Phải đấy. Trong căn cứ mình cũng khối trẻ con."

"Đợi tụi nó lớn chút nữa là phải lôi ra chiến thôi."

"Ấy, vụ lôi trẻ con ra chiến không phải cậu gân cổ cãi với Trưởng căn cứ đấy à? Nhất quyết không chịu, bảo trẻ con mới mười hai mười ba, để lớn thêm đã."

...
 
Tôi Làm Chủ Cứu Thế Tại Mạt Thế
Chương 12: Chương 12



Mười năm mạt thế, nhân loại chẳng còn một phần mười.

Đứng nghe bọn họ nói chuyện, tôi thấy con người nhỏ bé thật, nhưng cũng thật kiên cường.

Đám dị năng giả lại quay sang tôi:

"Trưởng căn cứ Lâm, hôm đó đi chung cho vui nha?"

Tôi lắc đầu:

"Thôi, tôi không uống được."

Có người ghé tai nói nhỏ:

"Cậu không biết à? Trước kia, Trưởng căn cứ phía Nam trước khi mất có để lại rượu cho Trưởng căn cứ Lâm. Từ đó đến giờ, Trưởng căn cứ Lâm không đụng một giọt."

"Trưởng căn cứ Tống?"

"Không phải người này. Là người trước nữa cơ. Thôi bỏ đi, Trưởng căn cứ Tống là bạn thân chí cốt của Trưởng căn cứ Lâm đấy."

...

Mùa xuân năm thứ chín mạt thế, căn cứ phía Tây báo nguy, lần đó tôi trọng thương.

Trong cơn mê man, hình như có người túc trực bên cạnh chăm sóc, tôi khản giọng gọi:

"La Tình?"

"Ơ? Chị Tô Tô nói gì ạ?"

Tôi không nghe rõ, cứ lẩm bẩm:

"Cảm ơn nha. Khỏe rồi tôi sẽ mua son cho cậu."

Đến khi tỉnh lại mới biết, người bên cạnh là Nhan Khả.

Mắt em ấy đỏ hoe, thấy tôi tỉnh liền oà khóc:

"Chị Tô Tô, chị làm em hết hồn."

"Chị không sao."

Sau đó, Nhan Khả hỏi:

"Chị Tô Tô, La Tình là ai vậy ạ?"

Tôi ngơ ngác nhìn tờ lịch trên bàn, giờ là năm nào rồi?

Một lúc sau mới khẽ nói:

"Người quen cũ thôi. Mất năm thứ ba mạt thế rồi."

Sáu năm rồi, tôi không dám để người xưa vào mộng. Mạt thế vẫn chưa kết thúc, Tống Uyển cũng đã mất vào mùa thu năm thứ bảy.

Tôi sợ họ hỏi:

"Phó đội, mạt thế hết chưa?"

"Phó đội, chị với Đội trưởng vẫn ổn chứ?"

Mạt thế chưa tàn.

Tôi cũng chẳng ổn.

Tống Uyển đi rồi.

Ngày Tống Uyển đi tôi đã không khóc. Mãi đến mùa xuân năm thứ chín, nước mắt mới rơi, lòng chua xót đến tê dại.

Nhan Khả hiểu ngay, ngồi xổm xuống trước mặt tôi, nói từng chữ một:

"Chị Tô Tô, có em ở đây với chị. Em còn sống ngày nào em sẽ ở bên chị ngày đó."

14

[Ký chủ, thực ra, ở một mức độ nào đó, cô đã cứu vãn thế giới mạt thế này. Cô đã cứu rất nhiều người.]

"Ừ."

Hệ thống im lặng một lúc rồi mới nói tiếp:

[Ký chủ, cô mạnh thật. Nhưng…]

Tôi cắt ngang:

"Tôi không đi theo cốt truyện đâu. Cứ phạt đi. Phạt lúc nào cũng được."

[Ký chủ, nếu cô không hoàn thành cốt truyện, cô sẽ mắc kẹt ở thế giới này mãi mãi. Không về được đâu.]

"Cậu nghĩ đến giờ tôi còn coi thế giới này là dị giới chắc?"

Mười năm mạt thế, người thân ly tán, bạn bè hy sinh, dân chúng lầm than.

"Đôi khi tôi nghĩ, chắc kiếp trước tôi nợ nhiều người lắm, nên kiếp này, có năng lực thì tôi phải cứu người thôi."

Kiếp trước, tôi vừa sinh ra đã bị bỏ rơi.

Mấy chú công an ở đồn ôm tôi về. Bố mẹ liếc tôi một cái, lấy họ hai người đặt tên là Lâm Tô.

Những năm tháng tôi lớn lên, mấy chú công an gần như năm nào cũng đến thăm, sợ tôi sống không tốt, sợ tôi lại bị bỏ rơi.

Mấy cô chú hàng xóm hay gọi tôi sang ăn cơm, họ biết, ở nhà tôi ăn không đủ no.

Chín năm học, đồng phục là cô chủ nhiệm bỏ tiền túi mua cho, giày dép là thầy cô trong trường cho.

Giấy bút là mấy thầy cô ở văn phòng cho.

Thẻ ăn cơm cấp ba là trường nạp tiền cho.

Việc làm thêm đại học là người tốt bụng giới thiệu.

À, tôi còn nợ tiền vay sinh viên chưa trả nữa.

Bố mẹ không nuôi dạy tôi, nhưng mấy chú công an dạy tôi, cứ hướng về phía mặt trời, phía trước ắt có lối ra. Mấy cô chú hàng xóm dạy tôi, tự lực tự cường, đường đời dù lắm gian khổ, vẫn có cầu vồng. Thầy cô dạy tôi, đoàn kết yêu thương, con đường ở ngay phía trước.

Họ đều là những vầng sáng, cùng nhau dắt tôi đi, từng bước trưởng thành.

Từng có người xót xa hỏi tôi: "Chắc cháu thiếu thốn tình cảm lắm?"

Tôi lắc đầu: "Cháu không thiếu gì hết. Cháu có rất nhiều tình yêu thương."

Hệ thống lại im lặng.

"Ý trời đã vậy. Tôi phải cứu thế giới."

[Nếu không phải ý trời thì sao? Cô chỉ may mắn được chọn khi hấp hối ở kiếp trước, hoàn thành nhiệm vụ rồi sẽ sống tiếp ở thế giới cũ.]

"Vậy thì do trời sai."

Hệ thống im bặt. Cũng không giáng điện trừng phạt.

Nhưng nó cũng cho tôi một tin quan trọng: năm thứ mười mạt thế, căn cứ Thủ đô sẽ bị zombie tấn công.

Căn cứ Thủ đô thật sự rất quan trọng.

Ở đó có vô vàn chuyên gia, học giả, có cả những nhân vật m.á.u mặt từ khắp nơi.

Mười năm mạt thế, họ dốc hết tâm huyết để duy trì bộ máy quốc gia.

Các chuyên gia, học giả gần như ăn ngủ ở phòng thí nghiệm để mong mạt thế sớm kết thúc.

Mất họ thì mạt thế sụp đổ mất.

Tôi nghi ngờ, sở dĩ trong truyện, đến tận lúc Giang Kiến Xuyên về già mạt thế mới kết thúc, là vì căn cứ Thủ đô thất thủ!
 
Tôi Làm Chủ Cứu Thế Tại Mạt Thế
Chương 13: Chương 13



15

Nhan Khả làm việc rất nhanh, bên căn cứ Thủ đô cũng hồi âm sớm.

Tối đó, căn cứ Thủ đô báo sẽ xử lý nghiêm, không dung túng, dù là dị năng giả cấp cao cũng không được coi thường sinh mạng của hàng chục vạn người.

Vừa hay mấy hôm trước căn cứ Thủ đô có gửi thư nói có việc quan trọng muốn bàn, tôi tiện thể áp giải Giang Kiến Xuyên và đồng bọn đi luôn.

Giang Kiến Xuyên vẫn giãy giụa:

"Chúng tôi là dị năng giả cấp cao! Căn cứ Thủ đô không thể g.i.ế.c chúng tôi được! Chỉ có chúng tôi sống thì loài người mới có lợi!"

Nhan Khả tát thẳng mặt anh ta:

"Anh đóng góp được gì cho loài người? Một trưởng căn cứ bỏ rơi dân chúng thì đóng góp được gì? Bên căn cứ Thủ đô điều tra ra rồi, lúc ở căn cứ Vọng Xuyên, các người ức h.i.ế.p dân đủ kiểu. Giữ lại làm gì? Đánh nhau với zombie thì chạy nhanh hơn ai hết!"

Nói xong, Nhan Khả nhổ toẹt:

"Căn cứ Vọng Xuyên cái gì! Mặt anh dày dữ vậy! Lấy tên mình đặt cho căn cứ! Đã đặt tên rồi thì phải có trách nhiệm với dân chứ!"

"Khả Khả."

Nhan Khả dạ một tiếng, ấm ức lùi sau lưng tôi.

Giang Kiến Xuyên và đám người vẫn tiếp tục:

"Dựa vào cái gì mà tôi phải c.h.ế.t vì đám dân đen này chứ?"

"Đúng đó! Trưởng căn cứ thì phải c.h.ế.t vì họ à?"

"Tôi thấy nên để đám dân thường c.h.ế.t hết đi! Mạt thế này vốn là thiên hạ của dị năng giả mà!"

...

"Gạo các người ăn là do dân thường trồng. Thịt các người ăn là do dân thường nuôi. Quần áo các người mặc là do dân thường may. Các người hưởng đặc quyền, hưởng dịch vụ đều là do dân thường cung cấp. Nếu chỉ là dị năng giả bình thường, các người có bảo vệ dân thường hay không, tôi không nói. Đó là quyền của các người. Nhưng các người là trưởng căn cứ, dân chọn các người vì cái gì? Vì các người hứa sẽ bảo vệ họ. Vì lời hứa của các người! Tôi không biết tại sao các người lại có suy nghĩ đó, nhưng các người đáng chết. Tại sao các người lại cấu kết với zombie vương?"

Mặt Giang Kiến Xuyên tái mét, Nhan Khả phía sau tôi cũng kinh ngạc nhìn tôi.

"Các người nghĩ chỉ vì không bảo vệ dân mình mà căn cứ Thủ đô xử tử các người chắc? Là vì các người cấu kết với zombie vương! Không phải người mình thì bụng dạ khó lường, rốt cuộc các người nghĩ cái gì mà đi cấu kết với zombie vương vậy?"

Giang Kiến Xuyên biết hết đường chối cãi, không giãy giụa nữa.

"Cô không hiểu sao? Mạt thế này sẽ không kết thúc đâu! Muốn kết thúc kiểu gì? Cô ra ngoài kia mà xem, con kiến đi ngang qua còn mang virus zombie kìa, phòng thế nào được? Mạt thế không bao giờ kết thúc đâu! Chung sống hòa bình với zombie vương thì có gì mà không tốt? Zombie cũng mệt mỏi rồi!"

Mười năm mạt thế, không ít người có suy nghĩ như Giang Kiến Xuyên.

Mười năm rồi.

Cứ hy vọng rồi lại thất vọng.

Không ít người tìm đến cái chết.

Tôi gọi hệ thống ra: "Đây là nam chính mà cậu nói hả?"

[Thật ra, trong truyện, Giang Kiến Xuyên và zombie vương cũng có hợp tác một thời gian. Sau này mạt thế kết thúc được là vì có người đi theo Giang Kiến Xuyên đồng quy vu tận với zombie vương.]

"Nói tiếp đi."

[Thật ra hợp tác với zombie vương cũng không phải ý tồi. Giang Kiến Xuyên nói đúng, zombie cũng mệt mỏi rồi. Chúng mất đi ý thức nhưng vẫn còn bản năng, không muốn đánh nhau với con người nữa. Giang Kiến Xuyên lợi dụng điều đó, hợp tác với zombie vương. Mỗi tháng chỉ cần cung cấp một ít người cho zombie, là có thể giữ yên ổn cho phần lớn nhân loại.]

Tôi cười khẩy:

"Anh ta dựa vào đâu mà tước đoạt quyền sống của người khác?"

[Tôi chỉ kể lại tình tiết trong truyện thôi. Tôi không đồng tình với hành động của Giang Kiến Xuyên. Nhưng Ký chủ nên suy nghĩ kỹ, nếu Giang Kiến Xuyên chết, cô sẽ không về được nữa đâu.]

"Nghĩ kỹ rồi. Anh ta nhất định phải chết."

Không cần tôi động tay, Nhan Khả đã đ.ấ.m cho mỗi tên một trận nhừ tử, rồi ngồi xổm xuống chân tôi, lẩm bẩm:

"Sao lại có loại người như vậy chứ? Ở căn cứ phía Nam, dù có người cảm thấy mạt thế không kết thúc, cảm thấy vô vọng, họ cũng chỉ tự sát thôi. Thậm chí, để không biến thành zombie, họ còn tự b.ắ.n vào đầu mình. Sao trên đời lại có loại người như anh chứ?"

16

Lần này căn cứ Thủ đô tìm tôi, chủ yếu là vì zombie vương.

Tôi bảo Nhan Khả ra ngoài, nghe chuyên gia trình bày:

"Zombie vương có thể điều khiển mọi loài bị zombie hóa. Nhưng chúng tôi có cách khiến zombie tạm thời không nghe theo nó."

Tôi hiểu: "Vậy là cần người tiêu diệt zombie vương, đúng không?"

"Đúng vậy."

Tôi gật đầu, hỏi tiếp:

"Nếu zombie vương chết, các ông có bao nhiêu phần trăm chắc chắn có thể kết thúc mạt thế?"

"Tám mươi phần trăm. Zombie không thể đảo ngược, chỉ có thể tiêu diệt hoàn toàn. Nhưng động vật và thực vật biến dị thì chúng tôi đã nghiên cứu ra cách khôi phục. Chỉ cần zombie vương còn sống, virus zombie sẽ còn tồn tại."

"Mười năm qua, trải qua vô vàn mất mát, chúng tôi mới tìm ra quy luật này, mới tìm được cách khiến zombie không nghe lệnh zombie vương, mới chế tạo ra thuốc."

Tôi gõ tay xuống bàn: "Zombie vương tương đương dị năng cấp mấy?"

"Cấp 12."

Tôi gật đầu, quyết định:

"Để tôi đi."

Vị chuyên gia đối diện đỏ hoe mắt: "Chỉ huy Lâm, cô có biết đây là đi tìm cái c.h.ế.t không?"
 
Tôi Làm Chủ Cứu Thế Tại Mạt Thế
Chương 14: Chương 14



"Tôi biết. Tôi dị năng cấp 10, có thể bức phá, dùng thân mình dẫn lôi điện, cùng nó đồng quy vu tận. Tôi biết có thể chờ đợi, chờ dị năng giả cấp cao của loài người nhiều hơn. Nhưng chúng ta đều biết, càng lên cao càng khó thăng cấp. Hơn nữa, ai dám chắc zombie vương không tăng cấp khi loài người mạnh lên? Và trong thời gian đó, loài người sẽ tổn thất rất lớn. Nên để tôi đi. Một đổi một, hời quá còn gì."

Ngoài cửa đột nhiên có tiếng đồ vật rơi xuống đất.

Tôi xua tay: "Tôi biết ai rồi. Tôi ra xem."

Là Nhan Khả.

Ngoài cửa là hộp cơm rơi vãi.

Hai người lính canh cửa ngượng ngùng:

"Chúng tôi không ngăn được cô ấy."

"Tôi không trách các anh."

Từ sau khi tôi kế nhiệm chức Trưởng căn cứ phía Nam từ tay Tống Uyển, công việc bận rộn, tôi hay quên ăn. Nhan Khả muốn tôi ăn đúng giờ, cứ đến bữa là mang cơm đến.

Không ngại mưa gió.

Tôi từng ngăn em ấy: "Khả Khả, em biết dị năng đến cấp của chị thì nhịn vài bữa cũng không sao mà."

Nhan Khả cố chấp:

"Phải ăn chứ. Chị Uyển dặn em phải trông chừng chị ăn cơm. Chị ấy bảo dạ dày chị yếu lắm."

Tôi khựng lại: "Chuyện hồi đầu mạt thế rồi. Lúc đó chị còn là dân thường, không có dị năng, hai thím cháu kiếm được ít đồ, ăn không đủ no nên mới bị đau dạ dày."

Nhan Khả không nghe. Tôi đành nhượng bộ: "Thôi được. Sau này em mang đến thì chị ăn."

Tôi day day thái dương, cuối cùng tìm thấy Nhan Khả đang co ro ở góc ngoài cửa Viện nghiên cứu.

Nhan Khả nước mắt đầm đìa, tôi ngồi xổm xuống, em ấy nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi:

"Chị định đi chịu chết, đúng không?"

Tôi cố gắng nói lý lẽ với Nhan Khả: "Khả Khả, như vậy lợi lắm."

Nhan Khả sụt sịt, nhìn tôi: "Nếu chị đi c.h.ế.t thì cho em đi với."

Tôi lắc đầu: "Em đi chỉ có c.h.ế.t thôi."

"Nhưng em hứa với chị Uyển Uyển rồi, sau này có c.h.ế.t cũng phải chắn trước cho chị."

"Hứa khi nào?"

"Hồi năm thứ bảy tận thế. Hôm về Căn cứ phía Nam, chị Uyển Uyển mời em ăn. Chị ấy bảo chị ấy với chị kề vai sát cánh suốt bảy năm tận thế, còn em mới lẽo đẽo theo sau chị có hai năm. Chị ấy dặn, nếu chị ấy có mệnh hệ gì, em phải ở bên chị. Chị ấy bảo, thật sự đến nước đấy, chị chỉ còn mình em thôi. Em hỏi lỡ em c.h.ế.t thì sao? Ý em là, nếu em gặp chuyện thì chị thế nào, muốn chị ấy phải sống tiếp ấy. Ai dè chị ấy hiểu lầm. Chị ấy bảo, chị khổ quá rồi. Trong lòng chị ấy, không ai hơn được chị đâu. Rồi em bảo, nếu đến bước sống chết, em nhất định bảo vệ chị, chắn cho chị."

"Tống Uyển không chịu đâu."

Nhan Khả òa khóc: "Đúng. Chị ấy bảo, chị mới là người không chịu."

"Chị Tô Tô, chẳng phải chị bảo ai cũng có quyền sống sao?"

"Ừ. Nhưng Khả Khả, chị là trưởng căn cứ phía Nam. Chị phải lo cho quyền sống của mọi người."

Tôi lau nước mắt cho Nhan Khả: "Khả Khả, em biết không, đáng lẽ năm thứ năm tận thế, không chỉ có chị với Tống Uyển cứu em đâu."

Nhan Khả ngẩng đầu: "Sao ạ?"

"Lần đó chị với Tống Uyển hợp tác với chính phủ lấy mẫu để thí nghiệm. Bọn họ vào sâu trong ổ zombie quá, có ai về được đâu. Chắc em cũng biết, đội Dị năng 001 của Căn cứ phía Nam mà chị với Tống Uyển từng ở, đáng lẽ em phải có cả tá anh chị, chứ không phải mỗi chị với Tống Uyển."

"Họ đi sớm quá. Em còn chưa kịp quen ai."

"Họ đều là người tốt, ai cũng quý em hết. Họ hy sinh vì nhân loại cả đấy. Đội 001, không ai là loại bỏ đi cả."

Tôi thở dài, kéo Nhan Khả đứng lên: "Nhan Khả, đứng lên. Em là trưởng căn cứ phía Nam tương lai đấy. Đứng lên đi!"

17

Hôm trước ngày đi diệt zombie vương, năm Trưởng căn cứ lớn tề tựu, nghe chuyên gia phổ biến nhiệm vụ.

Nói qua loa xong, trưởng căn cứ phía Bắc nhìn tôi chằm chằm:

"Tôi có câu hỏi. Sao người đi c.h.ế.t là trưởng căn cứ phía Nam?"

Chẳng cần chuyên gia trả lời.

"Vì tôi mạnh nhất."

"Nhưng không thể để cô đi một mình được!"

"Mọi người bình tĩnh đi. Tôi dị năng cấp 10, zombie vương cấp 12. Đánh nhau thật, người bên cạnh c.h.ế.t là cái chắc. Tôi cùng lắm là c.h.ế.t đúng chỗ thôi."

Dị năng càng cao, càng mạnh, đánh nhau chỉ có đổ máu.

Với lại, dị năng giả càng mạnh, khả năng cường hóa cơ thể càng cao. Nên là, trước khi hóa zombie, đòn cuối cùng phải dành cho mình. Dốc sức tự b.ắ.n cho mình một viên.

Nếu không, dị năng giả cấp cao mà hóa zombie thì xác định, mình đồng da sắt, không sợ chết, không sợ hết dị năng, tai họa cho nhân loại là vô cùng lớn.

Họp xong, trước khi ra, tôi quay lại, cười: "Nhờ mọi người việc này..."

Chưa dứt lời, có người hớt hải chạy vào: "Trưởng căn cứ Lâm, Nhan Khả biến mất rồi."

Trưởng căn cứ phía Bắc hỏi với theo: "Chuyện gì?"

"Trưởng căn cứ Lâm cứ nói đi ạ."

Tôi lắc đầu: "Nhờ mọi người để mắt đến Căn cứ phía Nam."

"Có chuyện gì sao?"

"Không có gì."
 
Tôi Làm Chủ Cứu Thế Tại Mạt Thế
Chương 15: Chương 15 (Hoàn)



Tôi tìm đến phòng Nhan Khả. Lật tung chăn ra, thấy mảnh giấy...

"Chị ơi, em có thể bức phá để đánh zombie vương một phát, hi vọng có thể giúp chị sống sót. Chị đừng làm khó mấy chuyên gia nha, thuốc là em lén lấy đấy. Từ hồi được cứu, em luôn theo chị, được chị chăm sóc năm năm, phải giúp chị một tay chứ."

Nhan Khả mới mười tám. Cái tuổi còn đang cắp sách tới trường trước tận thế. Mười ba tuổi được tôi với Tống Uyển cứu. Năm đó, tận mắt thấy trưởng căn cứ Chu Nho lấy thân mình bảo vệ thành. Cũng năm đó, bị zombie cắn, kích hoạt dị năng hệ Thủy. Năm mười lăm, tận mắt thấy Tống Uyển hy sinh. Giờ mới mười tám.

Mấy Trưởng căn cứ với chuyên gia đuổi theo. Chuyên gia nhìn mảnh giấy, ấp úng: "Tôi..."

"Dù sao thì viện bị mất đồ cũng phải phạt. Kể cả có thuốc, cũng phải chịu phạt chứ?"

"Vâng."

"Em ấy lấy thuốc dùng được bao lâu rồi?"

Chuyên gia gọi cho Viện, rồi im lặng: "Hai tiếng. Thuốc làm zombie không nghe zombie vương không có nhiều. Tính ra cũng được hai ngày. Cô bé chỉ lấy một ít thôi."

...

Lúc ăn cơm tối, tôi bỗng thấy nhói tim, trưởng căn cứ phía Bắc đối diện lo lắng: "Không sao chứ?"

Tôi lắc đầu: "Không sao." Rồi nói thêm: "À, sau này hết tận thế, chắc phải xây đài tưởng niệm nhỉ? Đến lúc đấy, ghi tên con bé hay đi với tôi vào đội 001 luôn đi. Tên nó là Nhan Khả, dị năng hệ Thủy, hy sinh năm..."

Ngẩn ra, nhìn đồng hồ: "Mùa đông năm thứ mười tận thế."

Trưởng căn cứ phía Bắc nghẹn ngào: "Được."

18

Tìm thấy zombie vương, nó vẫn còn thương tích.

Đến cấp độ này, nhìn bề ngoài, nó gần như giống người rồi.

Nếu cho zombie thêm thời gian, chúng trà trộn vào căn cứ, nhân loại coi như xong.

"Lại là con người?"

Tôi chẳng buồn khách sáo, tung dị năng luôn.

Hệ thống im thin thít nãy giờ bỗng gào lên trong đầu tôi: [Cô c.h.ế.t rồi tôi biết làm sao! Cô c.h.ế.t tôi cũng toi đấy! Tôi không muốn chết! Cho tôi thêm chục năm nữa hồi phục thì tôi đã thoát được cô rồi!]

"Im miệng! Tôi còn chưa chết! Có vẻ nó bị thương nặng đấy!"

[Lỡ đâu!]

Zombie vương tấn công tới, trời đất biến sắc, chỉ còn dị năng đối chọi.

"Vậy thì c.h.ế.t chung thôi!"

Dị năng sắp cạn, mơ màng, tôi nghe thấy ai đó nói...

"Tô Tô à, đừng lo cho tớ."

"Tô Tô, xin lỗi. Căn cứ phía Nam nhờ cậu."

"Tớ không thể bỏ mặc mọi người được!"

"Chị Tô Tô ơi, em ở cạnh chị. Em còn sống ngày nào em sẽ theo chị ngày đấy."

... Mơ mơ màng màng, chuyện cũ như hoa trong gương, trăng dưới nước, lẫn lộn hết cả lên.

Hình như là lần đầu đội 001 đi làm nhiệm vụ.

La Tình trang điểm lồng lộn, Lý Bất Ngôn sạch sẽ tinh tươm, Trương Văn với Hứa Thần đứng nói chuyện gì đó. Trần Lỗi lẳng lặng lau kính xe, Tống Uyển cười:

"Về tớ bao ăn lẩu nhé?"

Bỗng đâu có người bưng cái bát, cười hề hề: "Lên xe ăn sủi cảo, xuống xe ăn mì."

Lúc ra khỏi căn cứ, trên lầu thành có người đứng, dáng người cao ráo, thấy chúng tôi ngoái lại, vẫy tay: "Bình an trở về."

Từ trong căn cứ có bé con chạy theo: "Chị Tô Tô ơi, chị Uyển Uyển ơi."

Tôi suýt khóc. Mười năm tận thế, mọi người đi hết rồi.

Trường đao cắm xuống đất, dị năng tuôn trào, sấm chớp tập trung vào người, ý thức tan rã. Lúc trường đao rời tay, tôi thấy xa xa có rất nhiều người, họ đứng chỗ không bị dị năng của tôi ảnh hưởng, hét gì đó.

[Cô đừng chết! Thôi thôi, năng lượng tích cóp mãi mới được, cho cô hết!]

Là Hệ thống. Đầu óc tôi tỉnh táo lại, nghe thấy mọi người gọi. Họ gọi...

"Trưởng căn cứ Lâm!"

"Lâm Tô! Cố thêm tí nữa! Chúng tôi có người hệ trị liệu!"

... Tôi phun ra ngụm máu, zombie vương tan thành tro bụi, tôi vơ tay về phía trước như muốn nắm lấy ai đó, người đó bảo:

"Phó đội trưởng, chúng tớ tiễn đến đây thôi nhé."

Trời đổ tuyết lớn, ảo ảnh tan đi, phía trước trời sáng rực, nhưng bạn bè đã hy sinh hết cả.

Con đường tôi đi, không thiếu người đồng hành, bỗng nhiên tôi muốn ăn sủi cảo, muốn ăn lẩu, muốn uống rượu ghê.

Hoa trong gương, trăng đáy nước, chớp mắt đã mười năm.

19

Năm Kỷ Nguyên Mới thứ ba. Tận thế kết thúc được ba năm.

Trận chiến ba năm trước, cuối cùng tôi được Hệ thống cứu. Vì chuyện này, nó ngủ say đến giờ, tôi cũng mong nó mau tỉnh để còn nói chuyện với tôi.

Trong ba năm, bộ máy nhà nước vận hành ổn định, mọi thứ dần đâu vào đấy. Như bây giờ, đường phố tấp nập, trẻ con nô đùa.

Tôi xách hộp sủi cảo, bước vào quán lẩu. Cầm menu, lật ra sau, gọi phục vụ: "Ở đây có rượu không?"

"Có thì có, nhưng hơi đắt."

"Không sao. Cho chai rượu đi."

"Vâng ạ."

Bàn bên cạnh vừa ăn vừa tán dóc.

"Nghe bảo trưởng căn cứ phía Nam từ chức?"

"Từ thì từ thôi. Tưởng làm trưởng căn cứ dễ lắm chắc? Mười năm tận thế, bao nhiêu trưởng căn cứ c.h.ế.t rồi?"

"Ừ... Nghe đâu hai đời trưởng căn cứ trước của Căn cứ phía Nam đều c.h.ế.t hết rồi. Lâm Tô đời thứ ba một mình đi solo zombie vương. May mà có con bé hay đi với cô ấy liều c.h.ế.t đánh cho zombie vương một đòn, không thì Lâm Tô cũng không về được."

Người kia hạ giọng: "Đừng nhắc chuyện này nữa. Trưởng căn cứ Lâm chắc buồn lắm đấy. Cậu không biết à, trưởng căn cứ đời đầu Chu Nho coi Lâm Tô như con. Còn Tống Uyển đời thứ hai, trước là đội trưởng đội 001, sau này đi làm nhiệm vụ, đội 001 c.h.ế.t hết, còn mỗi Tống Uyển với Lâm Tô. Còn con bé hay theo Lâm Tô, tên là Nhan Khả, lúc c.h.ế.t cũng mới mười tám thôi."

Tôi nghe một lúc, rồi dời tầm mắt đi.

Ngoài kia ồn ào hẳn lên, mọi người trong quán đứng dậy hỏi:

"Đài tưởng niệm dị năng giả xây xong rồi. Ai cũng đi xem kìa."

Tôi gắp miếng lẩu, hớp ngụm rượu, ăn miếng sủi cảo, rồi vội vã ra khỏi quán.

Thấy lẩu hôm nay cay xè, cay đến đỏ mắt, rượu cũng cay xộc, cay đến rát cả họng.

Tôi đi thẳng đến chỗ của Căn cứ phía Nam, hàng đầu là Chu Nho.

"Chu Nho (Trưởng căn cứ đầu tiên của Căn cứ phía Nam, dị năng hệ Lôi điện, hy sinh mùa đông năm thứ năm tận thế.)

Đội 001:

Tống Uyển (Đội trưởng. Trưởng căn cứ thứ hai, dị năng hệ Hỏa, hy sinh mùa thu năm thứ bảy.)

Lý Bất Ngôn (Hệ Thủy, hy sinh mùa đông năm thứ ba.)

Trương Văn (Hệ Không Gian, hy sinh mùa đông năm thứ ba.)

Hứa Thần (Hệ Không Gian, hy sinh mùa đông năm thứ ba.)

Trần Lỗi (Hệ Thổ, hy sinh mùa đông năm thứ ba.)

La Tình (Hệ Băng, hy sinh mùa đông năm thứ ba.)

Nhan Khả (Hệ Thủy, hy sinh mùa đông năm thứ mười.)"

Tôi mua chín bó cúc trắng.

Tận thế qua rồi, rảnh nhớ về thăm tớ nhé.

Trời nắng chang chang, tôi ngửa mặt nhìn.

Có thím bên cạnh hỏi: "Sao vậy?"

Tôi lắc đầu: "Năm nay là một năm thật tốt đẹp."

-Hết-
 
Back
Top Bottom