Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Vào Mạt Thế: Nữ Phụ Trà Xanh Giả Bộ Đáng Thương

[BOT] Mê Truyện Dịch
Xuyên Vào Mạt Thế: Nữ Phụ Trà Xanh Giả Bộ Đáng Thương
Chương 155: Anh Đã Nói… Sẽ Mãi Mãi… Bảo Vệ… Em!



Tiếng động quái quỷ gì vậy? Chân Lục Trà dùng búa chống đỡ cơ thể nhìn về phía sau, không nhìn thì không biết, nhìn một cái liền giật cả mình.

Lúc này, một con Tinh tinh biến dị to như ngọn núi đang lao về phía bọn họ, mỗi bước chạy đều khiến mặt đất rung lên bần bật.

Tinh… Tinh cầu quật khởi sao?!

Không lẽ cô xuyên nhầm kênh nữa rồi hả?!

Khác với suy nghĩ lạc quẻ của Chân Lục Trà, những người khác khi nhìn thấy con tinh tinh biến dị to như núi nhỏ, trong lòng ai nấy đều dấy lên hồi chuông cảnh báo.

Chỉ có Nam Sương nheo mắt nhìn về phía vai của con khỉ đột biến dị, cô mơ hồ có thể nhìn thấy một con zombie hình người đứng trên đó. Nhưng sau khi nhìn rõ con zombie trên vai nó, Nam Sương co rút đồng tử, mặt đầy vẻ không thể tin được.

Sao có thể là Triệu Ngô?

Đứng trên vai Tinh tinh biến dị, zombie Triệu Ngô ra dáng một vị vua zombie. Nam Sương nhìn khuôn mặt có chút xa lạ nhưng coa phần quen thuộc kia, nhớ lại những lời Chân Lục Trà nói bên tai mình.

Nam Sương bất giác muốn đi về phía Triệu Ngô, Chân Lục Trà đứng cách đó không xa nhận ra có gì đó không ổn, vội vàng chạy tới kéo cô lại.

"Nam Sương! Tỉnh táo lại! Bây giờ nó không còn là bạn trai Triệu Ngô của cô nữa, nó chỉ là một con zombie!" Lời nói của Chân Lục Trà kéo Nam Sương trở lại hiện thực, bước chân đang tiến lên cũng từ từ dừng lại.

"Đúng... Trà Trà, cô nói đúng, tất cả câu trả lời tôi đều phải tìm Cố Nhu Nhu đó... Tôi nhất định phải tìm được cô ta!" Giọng Nam Sương cao lên, trong giọng nói mang theo sự không cam tâm và oán hận.

Cố Nhu Nhu...

Chân Lục Trà nhìn xung quanh. Nói đến mới nhớ, đến giờ cô vẫn chưa nhìn thấy Cố Nhu Nhu.

[Hệ thống, Cố Nhu Nhu và số 0 đó có ở gần đây không?]

【Đúng vậy, tôi có thể phát hiện ra họ đang ở xung quanh.】

Ngay sau khi hệ thống trả lời Chân Lục Trà xong, Cố Nhu Nhu đột nhiên xuất hiện bên cạnh Tinh tinh biến dị và zombie Triệu Ngô.

Lúc này, Cố Nhu Nhu đang nhìn Chân Lục Trà cách mình hơn hai mươi mét, ánh mắt đầy khiêu khích: "Chân Lục Trà, lâu rồi không gặp, cô đúng là tai họa di ngàn năm đấy, vậy mà vẫn chưa chết."

Vừa lên đã nguyền rủa người ta chết, cô lịch sự quá đấy.

Chân Lục Trà cố nhịn cơn muốn trợn trắng mắt, khẽ cười với Cố Nhu Nhu:

"Ngại quá, tôi trời sinh mệnh lớn, hơn nữa tai họa không nhất định di ngàn năm đâu, hôm nay tôi sẽ tiễn cô cái tai họa này về Tây Thiên!"

Cố Nhu Nhu nghe xong lời này, giận dữ trừng mắt: "Con đuỹ! Chết đến nơi rồi mà vẫn còn mạnh miệng! Triệu Ngô, xông lên cho tao! Giết hết bọn chúng!"

Tinh tinh biến dị và Triệu Ngô trên vai nó nghe lệnh của Cố Nhu Nhu, lập tức hành động. Tinh tinh biến dị bắt đầu điên cuồng tấn công vào đám đông, còn Triệu Ngô thì nhảy xuống, linh hoạt tấn công các dị năng giả.

Tinh tinh biến dị to lớn, da dày thịt béo, dị năng của mấy dị năng giả phóng ra, ngay cả lông của nó cũng không làm tổn thương được, ngược lại còn bị inh tinh biến dị tát bay đi xa.

Tạ Lam Án thấy vậy, nhảy lên lưng nó, các thành viên khác của chiến đội Ảnh Tức cũng tiến lên giúp đỡ. Hứa Đồng điều khiển dị năng, mấy cây thực v*t t* l*n phá đất chui lên quấn lấy chân Tinh tinh biến dị, dị năng của Hàn Diễm và Đường Nguyệt đồng thời phóng ra, hơi nước nhiệt độ cực cao nổ tung trước mắt Tinh tinh biến dị, không chỉ cản trở tầm nhìn của nó mà còn làm nó bỏng rát kêu gào.

Tạ Lam Án lúc này ngưng tụ lượng lớn dị năng sấm sét, lấy sấm sét làm lưỡi d.a.o đ.â.m thẳng vào lưng Tinh tinh biến dị.

Bị đ.â.m sau lưng, Tinh tinh biến dị phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Còn Chân Lục Trà và Nam Sương bên này đang chiến đấu ác liệt với Triệu Ngô. Triệu Ngô sau khi biến thành zombie sức mạnh mạnh hơn trước rất nhiều, hơn nữa dị năng của hắn rất kỳ lạ. Nói đúng hơn là dị năng của đối phương có khả năng tự phục hồi siêu cường, bất kỳ tổn thương nào trên người hắn đều không tồn tại quá ba giây, hơn nữa tốc độ của hắn cũng nhanh kinh người.

Thật sự không còn cách nào, Chân Lục Trà liền ngưng tụ rất nhiều gai băng trên mặt đất để ngăn cản hành động của Triệu Ngô.

Chiêu này quả thực hữu dụng, hành động của Triệu Ngô rõ ràng chậm hơn trước rất nhiều, hai người nhân cơ hội này điên cuồng tấn công đối phương.

Nhưng tên kia né tránh rất khéo léo, mỗi khi Chân Lục Trà và Nam Sương muốn đánh trúng đầu hắn đều bị hắn né tránh. Hơn nữa, cho dù hai người dùng dị năng và đạn b.ắ.n trúng người hắn, những vết thương đó trong vòng ba giây sẽ biến mất.

Tên này có mang theo buff hồi m.á.u cấp cao trên người đúng không? Sao có thể trâu bò như vậy?

Chân Lục Trà đánh đến mức sắp hoài nghi nhân sinh, thậm chí còn cảm thấy Triệu Ngô này có phải đang cố ý đùa giỡn hai người họ không.

Ngay khi hai người cảm thấy khó khăn, một bóng bạc lướt qua trước mặt Chân Lục Trà.

Là Ngạo Thiên!

Ngạo Thiên xông lên cắn một phát vào cổ Triệu Ngô, khi Triệu Ngô còn chưa kịp phản ứng đã bị nó vật ngã, sau đó Đường Tinh và Thẩm Thức không biết từ đâu chui ra, hai người đánh Triệu Ngô một trận.

Đường Nguyệt bên kia nhìn thấy Đường Tinh và Thẩm Thức cũng đến đây, trong lòng hoảng hốt: "Không phải đã bảo hai đứa ở yên trong căn cứ sao!"

Đường Tinh vừa phóng dị năng lên người những zombie xung quanh, vừa rút thời gian trả lời người chị đã nổi giận của mình: "Ai da, chúng ta là một đội sao có thể tách ra được."

Cây lưu tinh chùy trong tay đánh nát đầu một con zombie, "Hơn nữa, chúng em cũng không còn là trẻ con nữa, hai người không thể chuyện gì cũng giấu chúng em."

Nghe Đường Tinh ngụy biện, trong đầu Đường Nguyệt toàn là chờ kết thúc xong sẽ đánh cho hai đứa nhóc này một trận.

Đúng lúc này, Đường Tinh lơ đãng nói chuyện, mắt cá chân bị Triệu Ngô nắm lấy sau đó ném ra ngoài.

"A!!!!!!!"

"Đường Tinh!!!!" Đường Nguyệt đang đối phó với Tinh tinh đột biến dị, nhìn thấy em gái mình bị ném mạnh ra ngoài, tim cũng nhảy lên cổ họng. Nhưng may mắn thay, Chân Lục Trà lóe lên đỡ được Đường Tinh sắp rơi xuống đất.

Không có Chân Lục Trà liên tục tiêu hao tấn công Triệu Ngô, hắn rõ ràng có không gian tấn công lớn hơn. Triệu Ngô rất nhanh chuyển mục tiêu tấn công chính sang Nam Sương không có dị năng.

Móng tay sắc nhọn, dài dễ dàng rạch qua cánh tay cầm s.ú.n.g của Nam Sương. Thẩm Thức cũng nhận ra sự thay đổi trong đòn tấn công của Triệu Ngô, anh vận dụng dị năng tạo ra một cơn lốc xung quanh Nam Sương để làm lá chắn bảo vệ, nhưng Triệu Ngô phản ứng quá nhanh, trước khi Thẩm Thức phát động dị năng đã hung hăng bóp cổ Nam Sương.

Giống như trong nhà kho trước đây, Triệu Ngô nhấc Nam Sương lên không trung, lực đạo trên tay không ngừng siết chặt như muốn bẻ gãy cổ Nam Sương.

Cổ Nam Sương bị bóp chặt, mặt đỏ bừng tím tái, hơi thở có thể đến miệng ngày càng ít đi, trong mắt cô cũng dần đọng lại nước mắt vì sự tắc nghẽn ở cổ họng: "Triệu... Ngô... anh đã nói... sẽ mãi mãi... bảo vệ... em..."
 
Xuyên Vào Mạt Thế: Nữ Phụ Trà Xanh Giả Bộ Đáng Thương
Chương 156: Giành Giật Từng Giây



Những âm tiết đứt quãng thốt ra từ miệng Nam Sương, Triệu Ngô đang bóp cổ cô đột nhiên sững người, trong đôi mắt trống rỗng có thêm một chút ngơ ngác và mờ mịt. Khi ánh mắt chuyển lên, nhìn thấy tay mình đang bóp cổ Nam Sương, Triệu Ngô đột nhiên rụt tay lại.

Cơ hội tốt, Chân Lục Trà và Thẩm Thức liếc mắt nhìn nhau, sau đó lao về phía Triệu Ngô đang ngây người.

Thẩm Thức dùng phong nhận ghim chặt cơ thể Triệu Ngô, lưỡi d.a.o băng của Chân Lục Trà đ.â.m vào cổ Triệu Ngô, sau đó dùng sức vặn lưỡi d.a.o cắt đứt đầu Triệu Ngô.

Nam Sương còn đang thở hổn hển, nhìn thấy đầu Triệu Ngô rơi xuống đất, cô không kìm được nước mắt nữa. Nước mắt tuôn ra như vỡ đê, mà Triệu Ngô thì vẫn mở to mắt không nhắm lại, ánh nhìn cuối cùng rơi trên người Nam Sương cho đến khi ánh sáng trong mắt hắn hoàn toàn tắt lịm.

Đúng lúc này, Nam Sương nhìn thấy trên cổ tay cơ thể Triệu Ngô có thứ gì đó phản chiếu ánh sáng yếu ớt. Cô loạng choạng bước tới, cuối cùng cũng nhìn rõ thứ trên cổ tay hắn.

Đó là một chiếc vòng tay bạc đã không còn mới, ngay cả ánh sáng lấp lánh cũng yếu ớt như vậy.

Nhưng Nam Sương đã nhận ra nó ngay lập tức, đó là chiếc vòng tay đôi mà cô đã làm thêm rất lâu khi còn học đại học để mua cho hai người. Một chiếc dành cho cô, một chiếc cho Triệu Ngô.

Nhưng chiếc cô đeo đã mất tích từ lâu trong những ngày chạy trốn chạy tận thế, còn chiếc của Triệu Ngô vẫn được hắn nắm chặt trong tay, ngay cả khi biến thành zombie cũng không vứt bỏ.

Trái tim Nam Sương như bị xé toạc một lỗ lớn, gió lạnh không ngừng lùa vào, lạnh đến tê tái. Cô run rẩy lấy chiếc vòng từ cổ tay Triệu Ngô, cẩn thận lau sạch lớp bụi bẩn bám trên đó, từng chút từng chút một, cho đến khi nhìn thấy những chữ cái đầu trong tên của hai người được khắc trên vòng. Sau đó, cô lặng lẽ đeo nó lên tay mình.

Giống như Triệu Ngô lại bắt đầu đồng hành cùng cô.

Còn Cố Nhu Nhu đứng ngoài cuộc hỗn chiến, nhìn thấy "vua zombie" mà mình tốn bao công sức bồi dưỡng cứ như vậy bị Chân Lục Trà mấy người tiêu diệt, mắt đều đỏ lên, nhưng còn chưa kịp phản ứng, con Tinh tinh biến dị bên kia đã đổ ầm xuống đất.

Tinh tinh biến dị bị Tạ Lam Án trực tiếp bổ nát sọ, lấy ra tinh hạch bên trong.

Cố Nhu Nhu nhìn thấy tình thế ngày càng bất lợi, nhất thời hoảng sợ, lúc này số 0 vội vàng nói trong đầu cô ta:

"Tôi cho cô mượn năng lượng, triệu tập thêm zombie, chỉ cần chống đỡ đến khi mặt trời mọc ngày mai, chiến thắng cuối cùng sẽ thuộc về chúng ta."

Nghe những lời này, Cố Nhu Nhu đang hoảng loạn cũng yên tâm hơn nhiều, cô ta dùng năng lượng của số 0 lại bắt đầu triệu tập zombie.

Càng ngày càng nhiều zombie lại tập trung quanh Cố Nhu Nhu, Cố Nhu Nhu giữa đám zombie thối rữa cười như ác quỷ bò ra từ địa ngục: "Ha ha ha ha ha ha Chân Lục Trà, cho dù không có hai tên ngu ngốc kia thì tao vẫn có thể thắng mày! Bọn mày có phải vẫn đang ảo tưởng chờ ngày mai căn cứ Hy Vọng gần đây nhất sẽ đến chi viện phải không? Quên nói cho bọn mày biết, những người trong căn cứ Hy Vọng được tao dùng dị năng chữa trị “chữa khỏi” bao gồm cả những người có dị năng, sau khi mặt trời mọc ngày mai đều sẽ biến thành zombie ha ha ha ha ha!!!!!"

Cái gì?

Những người nghe thấy những lời này đều kinh ngạc nhìn Cố Nhu Nhu.

"Không thể nào! Bọn họ không bị nhiễm virus zombie sao có thể biến thành zombie!" Hàn Diễm nhìn bộ dạng cười điên cuồng muốn ăn đòn của Cố Nhu Nhu không nhịn được phản bác.

Lúc này Chân Lục Trà nhìn Cố Nhu Nhu tuy điên cuồng nhưng thần sắc không giống nói dối, nhíu mày. Sau đó, cô hỏi hệ thống trong đầu.

[Hệ thống, lời Cố Nhu Nhu nói có khả năng không?]

【Không phải có khả nãng, mà là sự thật.】

Câu trả lời của hệ thống tuy đã nằm trong dự đoán của Chân Lục Trà, nhưng trong lòng cô vẫn rất chấn động.

Căn cứ Hy Vọng là căn cứ gần căn cứ Hoàng Hôn nhất, nếu sáng mai đội chi viện của họ vừa đến căn cứ Hoàng Hôn, vậy thì thứ chào đón căn cứ Hoàng Hôn không phải là cứu rỗi mà là một vực sâu khác…

Đang lúc Chân Lục Trà không biết làm sao, hệ thống lại lên tiếng.

【Nhưng cũng không phải không có cách giải quyết. Hiện tại người của cãn cứ Hy Vọng vẫn chưa biến thành zombie, chỉ cần loại bỏ virus nãng lượng zombie trong cơ thể họ là được.】

Chân Lục Trà nghe vậy lại có hy vọng.

[Vậy làm sao để loại bỏ virus năng lượng zombie đó?]

【Tiêu hủy số 0. Cố Nhu Nhu chắc chắn đã mượn nãng lượng của số 0 để đưa virus vào cơ thể người, nhưng bây giờ số 0 và Cố Nhu Nhu đã liên kết, tức là g.i.ế.c Cố Nhu Nhu vấn đề sẽ được giải quyết.】

Giết Cố Nhu Nhu…

Chân Lục Trà nhìn về phía người đang chỉ huy đám zombie tấn công họ ở phía xa, cô lớn tiếng gọi Tạ Lam Án: "Tạ Lam Án, chỉ cần g.i.ế.c Cố Nhu Nhu, những người ở căn cứ Hy Vọng sẽ không bị biến thành zombie nữa. Tin em!"

Lời nói không có căn cứ đặt vào người khác có thể sẽ không tin, nhưng Tạ Lam Án chỉ nhìn Chân Lục Trà, sau đó lại nhìn Cố Nhu Nhu, không chút do dự lao tới.

Cố Nhu Nhu nhìn Tạ Lam Án đang lao về phía mình, vội vàng triệu tập zombie bảo vệ bản thân.

Những con zombie kia ùn ùn lao về phía Tạ Lam Án đang tấn công, lúc này Chân Lục Trà, Nam Sương và những người khác trong đội Ảnh Tức cũng tiến lên hỗ trợ Tạ Lam Án.

Số lượng zombie vẫn không ngừng tăng lên, thời gian cũng từng chút trôi qua. Lúc này, dưới chân họ đã chất đầy xác zombie, trên người mỗi người chiến đấu với zombie đều dính đầy m.á.u bẩn, trong biển m.á.u mọi người đều đang nỗ lực kiên trì.

Zombie bên cạnh Cố Nhu Nhu ngày càng ít đi, cô ta bắt đầu hoảng sợ.

[Số 0, mày còn có thể triệu tập thêm zombie nữa không?]

【Chỉ có thể triệu tập được bấy nhiêu đây thôi. Cô ráng kéo dài thêm chút nữa, chỉ cần cầm cự đến khi mặt trời mọc, những người ở cãn cứ Hy Vọng đều sẽ biến thành zombie.】

Nãng lượng dự trữ của nó bây giờ không còn nhiều, phần lớn nãng lượng đã tiêu hao khi truyền tống đến thế giới này rồi.

Cố Nhu Nhu không còn cách nào, bắt đầu trốn sau lưng zombie chạy trốn khắp nơi.

Nhưng Tạ Lam Án rất nhanh đã khóa chặt cô ta, anh giơ tay ngưng tụ dị năng, một tia sét lóe lên rồi đánh mạnh vào người Cố Nhu Nhu.

Uy lực của tia sét này rất lớn, nhưng số 0 đã ra tay, dùng chút năng lượng cuối cùng tạo ra một lá chắn bảo vệ cho Cố Nhu Nhu. Lá chắn đã hóa giải phần lớn đòn tấn công cho Cố Nhu Nhu, cô ta cũng chỉ bị xung kích từ trường năng lượng va chạm mà ngã ra ngoài.

Nam Sương đang chiến đấu với zombie nhìn thấy Cố Nhu Nhu ngã xuống đất, lập tức giơ s.ú.n.g lên nhắm vào cô ta.
 
Xuyên Vào Mạt Thế: Nữ Phụ Trà Xanh Giả Bộ Đáng Thương
Chương 157: Phản Diện Chết Vì Nói Nhiều



Cố Nhu Nhu ngẩng đầu liền đối diện với họng s.ú.n.g đen ngòm của Nam Sương. Đồng tử cô ta co rút lại, giọng run rẩy: "Mày không thể g.i.ế.c tao! Mày không phải muốn biết tại sao Triệu Ngô phản bội mày sao? Tao có thể nói cho mày biết!"

Nghe cô ta nói vậy, tay cầm s.ú.n.g của Nam Sương do dự vài giây, Cố Nhu Nhu nhân lúc Nam Sương do dự liền điều khiển zombie tấn công Nam Sương.

Móng vuốt sắc nhọn của zombie vung về phía Nam Sương trong lúc cô không hề hay biết, Cố Nhu Nhu lau vết bẩn trên mặt, chật vật bò dậy rồi hung ác nói: "Mày tên là Nam Sương đúng không, đúng là ngu ngốc giống tên bạn trai kia của mày. Nói thật cho mày biết, Triệu Ngô đó không hề phản bội mày, là tao dùng tính mạng của mày uy h.i.ế.p tên ngu ngốc đó, cho nên anh ta mới chịu làm việc cho tao."

Nam Sương lúc này bị zombie phía sau đánh úp ngã xuống đất, nghe Cố Nhu Nhu nói vậy, đôi mắt nhất thời đỏ hoe: "Cố Nhu Nhu, mày đáng chết!!"

Cố Nhu Nhu lại đắc ý đứng đó nhìn Nam Sương: "Tao đáng chết? Bây giờ xem ra người sắp c.h.ế.t là…" mày.

Lời còn chưa nói xong, Cố Nhu Nhu đã cảm thấy đau đớn. Cô ta cúi đầu nhìn, một mũi băng sắc nhọn xuyên qua cơ thể mình.

Chân Lục Trà nhìn Cố Nhu Nhu ngã xuống, thuận tay điều khiển mũi băng giải quyết con zombie đang nằm trên người Nam Sương.

"Cuối cùng tôi cũng hiểu 'phản diện c.h.ế.t vì nói nhiều' là như thế nào rồi."

Cô nhìn Cố Nhu Nhu đang nôn ra máu, nói tiếp: "Với lại, tôi cũng biết tầm quan trọng của việc kết liễu kẻ địch."

Dứt lời, cô liền ngưng tụ dị năng đ.â.m vào đầu Cố Nhu Nhu.

Cố Nhu Nhu mở to mắt, không cam tâm tình nguyện c.h.ế.t như vậy.

【Chúc mừng ký chủ, hoàn thành nhiệm vụ cứu vớt thế giới nhỏ.】

Giọng nói của hệ thống vang lên trong đầu Chân Lục Trà.

[Hoàn thành rồi sao?] Bây giờ đầu óc cô vẫn còn mơ hồ, hệ thống đã nói với cô rằng nhiệm vụ cứu thế giới đã hoàn thành.

【Đúng vậy, ký chủ, cảm ơn cô ðã vất vả làm việc trong thời gian qua. Trước khi giải trừ liên kết với cô, tôi sẽ dùng nãng lượng của mình mở lại siêu thị mua sắm không ðịnh kỳ thêm mười nãm nữa.】

Trời! Siêu thị mua sắm mở lại thêm mười năm nữa! Hệ thống này thật có ý nghĩa.

[Đúng rồi, vậy nhóm người ở căn cứ Hy Vọng sẽ không bị biến thành zombie nữa đúng không?]

【Đúng vậy, liên kết của số 0 với thế giới này ðã ðược giải trừ, nãng lượng nó ðể lại cũng sẽ tan biến.】

[Tan biến? Vậy có phải sau này sẽ không còn zombie nữa?]

【Không phải, virus zombie hiện có trong thế giới này vẫn tồn tại, virus zombie sẽ lây truyền từ zombie sang người bình thường.】

Được rồi, virus zombie vẫn tồn tại trong thế giới này, xem ra sự thật đã định không thể thay đổi.

[Vậy bây giờ cậu cũng phải đi rồi sao?]

【?úng vậy ký chủ, nãng lượng của tôi không ðủ duy trì tôi ở thế giới này nữa.】

Dù sao cũng đã cộng sự lâu như vậy, nói thật Chân Lục Trà vẫn có chút không nỡ rời xa hệ thống nhỏ này. Hơn nữa, nó cũng đã giúp cô rất nhiều.

[Vậy chúc cậu lên đường bình an, tạm biệt.]

Nhưng câu nói này không có hồi đáp. Lúc này, Chân Lục Trà cũng cảm thấy trong đầu mình có thứ gì đó biến mất.

Thật là, hệ thống này đi cũng không biết chào tạm biệt lần cuối, haiz~

Lúc này, mặt trời mọc, ánh sáng xuyên qua cành cây chiếu xuống biển m.á.u trước mặt.

Tuy xung quanh vẫn còn không ít zombie, nhưng Chân Lục Trà đã nghe thấy tiếng xe của đội cứu viện đang chạy đến từ phía xa.

Chưa đầy nửa ngày, những con zombie do Cố Nhu Nhu triệu tập đến đã bị tiêu diệt sạch sẽ. Mọi người ngồi xe trở về căn cứ vào buổi tối, ai nấy đều mệt mỏi, cơ thể như bị đè nặng ngàn cân.

Tối nay Chân Lục Trà không theo Tạ Lam Án về nhà riêng của họ, cô cùng Nam Sương đến căn nhà thuê của hai người. Trên đường đi, Nam Sương không nói lời nào, tay nắm chặt sợi dây chuyền, cả người như bị rút hết sức lực.

"Cậu ổn không?" Chân Lục Trà đỡ Nam Sương ngồi xuống sofa, thuận tiện rót cho cô ấy cốc nước.

Nam Sương ôm cốc nước, ánh mắt trống rỗng, chỉ ngây ngốc nhìn nước trong cốc.

Chân Lục Trà nhìn cô ấy như vậy, trong lòng cũng rất khó chịu, cô đặt cốc nước trong tay Nam Sương xuống bàn trà rồi quay người ôm lấy Nam Sương: "Muốn khóc thì cứ khóc lớn lên, tôi ở đây."

Lời nói nhẹ nhàng lại như mở ra cánh cửa cho cảm xúc sụp đổ của Nam Sương, cô ấy bắt đầu khóc lớn, khóc đến tê tâm liệt phế, như muốn khóc hết mọi tủi thân và hối hận. Cuối cùng hai người ngủ thiếp đi trên sofa.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Chân Lục Trà phát hiện Nam Sương bên cạnh đã không thấy đâu, vốn tưởng người đi vệ sinh, kết quả cô tìm mấy vòng cũng không thấy Nam Sương.

Sau đó, Chân Lục Trà lại phát hiện trên bàn phòng khách có một tờ giấy, là tờ giấy Nam Sương để lại cho cô.

Trà Trà, tôi muốn đến trường đại học mà tôi và Triệu Ngô từng học xem sao. Sau khi đi xong có thể sẽ đi những nơi khác nữa, đừng lo lắng cho tôi, tin rằng chúng ta sẽ còn gặp lại. Đúng rồi, trước đây quên nói với cậu, gặp được cậu tôi rất vui.

Chân Lục Trà nắm chặt tờ giấy trong tay, nước mắt không kìm được trào ra.

Thật là, an ủi cậu ấy cả đêm, đi cũng không biết tạm biệt, ít nhất cũng phải ăn sáng cùng nhau rồi đi chứ!

Lúc này Nam Sương đang trên đường đột nhiên hắt hơi, cô cười khổ, thầm nghĩ Chân Lục Trà chắc chắn đang oán trách cô sau lưng đây mà.

Chân Lục Trà bên này rửa mặt xong, định làm bữa sáng cho mình thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Cô sáng mắt, còn tưởng Nam Sương đã quay lại, hưng phấn chạy ra mở cửa, nhưng nhìn thấy người đến là Tạ Lam Án, cô không kìm được thở dài.

Tạ Lam Án cũng nhạy bén nhận ra sự thay đổi tâm trạng của cô, anh đặt bữa sáng đã làm xong lên bàn rồi hỏi: "Sao vậy, sáng sớm đã bĩu môi đến mức có thể treo được bình dầu rồi."

Chân Lục Trà trừng mắt: "Em đâu có bĩu môi."

Tạ Lam Án tiến lên, đưa một ngón tay chọc chọc khuôn mặt đang phồng lên của cô: "Vậy đây không phải là con cá nóc đang tức giận sao?"

Chân Lục Trà nắm lấy bàn tay đang làm loạn trên mặt mình rồi giả vờ hung dữ cắn một cái.

Tạ Lam Án nhìn dấu răng nhạt trên ngón tay mình, cười cười, sau đó cúi người hôn nhanh lên mặt cô, nhanh đến mức Chân Lục Trà còn tưởng mình xuất hiện ảo giác. Cô đưa tay che chỗ vừa bị ai đó hôn.

"Anh, anh làm gì vậy."

"Sao, chỉ cho phép em cắn anh, không cho phép anh đáp lại sao? Hửm?" Nói xong liền kéo cô ngồi xuống bàn ăn.

Chân Lục Trà không ngờ người này còn có thể thù dai như vậy, trong lòng đang lên án thì cúi đầu đã thấy bữa sáng thịnh soạn.

Không sai, chính là thịnh soạn, đủ loại đồ ăn sáng, thậm chí còn có một ít đồ ngọt, bày ra đầy cả bàn lớn.

Chà, Chân Lục Trà nhìn đến ngây người: "Những thứ này đều do anh làm sao?"

Tạ Lam Án nhìn bộ dạng kinh ngạc của cô liền cảm thấy mấy năm nay mình đi khắp nơi học nấu ăn quả không uổng phí.

"Ừm, mau ăn đi."

Chân Lục Trà ngẩng đầu nghi hoặc: "Anh không ăn cùng em sao?"

Tạ Lam Án mím môi: "Anh ăn rồi, mau ăn đi, con mèo tham ăn."
 
Xuyên Vào Mạt Thế: Nữ Phụ Trà Xanh Giả Bộ Đáng Thương
Chương 158: Anh Yêu Em (Toàn Văn Hoàn)



Không trách anh nói Chân Lục Trà là con mèo tham ăn, bây giờ cô nhìn bữa sáng hai mắt đều sáng lên.

Chân Lục Trà cứ như vậy vui vẻ ăn cơm, tâm trạng buồn bã vì Nam Sương đột nhiên đi mà không nói lời nào cũng vơi đi rất nhiều. Ăn uống no say xong, cô mới phát hiện Tạ Lam Án từ đầu đến cuối đều không nhắc đến việc bảo Nam Sương cùng ăn sáng.

"Sao anh không hỏi em Nam Sương tại sao không ra ăn cơm." Cô nghi hoặc nhìn Tạ Lam Án.

Tạ Lam Án nhướng mày, đối diện với Chân Lục Trà: "Không phải cô ấy đi rồi sao?"

"Sao anh biết???" Ngay cả cô cũng là sáng nay phát hiện tờ giấy Nam Sương để lại mới biết.

"Tối qua, lúc em ngủ trên xe cô ấy đã nói, hơn nữa là cô ấy bảo anh đừng nói cho em biết."

Không phải anh không muốn nói, là Nam Sương đó không cho nói, hơn nữa nếu tối qua để ai đó biết, nói không chừng mè nheo giữ người lại rồi.

Nếu giữ người lại, sau này Chân Lục Trà không phải ba ngày hai bữa lại phải chạy đến đây sao, sợ là nhà cũng không về. Tạ Lam Án sẽ không làm chuyện dở khóc dở cười như vậy.

Chân Lục Trà bĩu môi: "Vậy anh lén nói cho em biết cũng được mà…"

Tạ Lam Án đưa tay gõ nhẹ lên trán cô rồi nghiêm mặt: "Anh là người giữ chữ tín."

Nghe anh nói xong, Chân Lục Trà thầm nghĩ trong lòng: … Được rồi, anh thanh cao.

Sau khi kết thúc trận chiến này, hai người cùng nhau đi dạo ở nơi mua bán trong căn cứ.

Hai người nắm tay nhau đi trên phố, xung quanh là dòng người đông đúc, bầu không khí như vậy giống như trở về trước tận thế.

Chân Lục Trà đột nhiên hỏi anh: "Anh không tò mò tại sao hôm qua em lại nói câu đó với anh sao?"

"Câu nào?" Tạ Lam Án nắm lấy ngón tay cô nhẹ nhàng xoa xoa.

"Chính là câu em bảo anh… g.i.ế.c Cố Nhu Nhu." Chân Lục Trà nhớ lại những cảnh tượng ngày hôm qua dường như vẫn còn hiển hiện trước mắt.

"Khi nào em muốn nói với anh thì tự nhiên sẽ nói, không muốn nói cũng không sao, chúng ta còn rất nhiều thời gian tìm hiểu nhau." Tạ Lam Án cười nhìn Chân Lục Trà, hai chữ "từ từ" nói đặc biệt nhấn mạnh.

Chân Lục Trà nhìn nụ cười của anh, lại không tự chủ nhìn nốt ruồi lệ dưới mắt anh. Lúc này cô có thể cảm nhận được, ánh mắt nồng nhiệt không chút che giấu của Tạ Lam Án.

Hừ! Người đàn ông này luôn quyến rũ cô!

Chân Lục Trà đưa tay đ.ấ.m anh một cái: "Bây giờ em rất nghiêm túc!"

Tạ Lam Án nắm lấy bàn tay đang nắm thành nắm đ.ấ.m của cô, cưng chiều nói: "Được rồi, em nói đi, anh sẽ nghiêm túc lắng nghe."

Chân Lục Trà lúc này mới hài lòng, lại đặt tay mình vào bàn tay to lớn của Tạ Lam Án, vừa đi vừa kể cho anh nghe về hệ thống số 0, còn có những chuyện cô trùng sinh, từng chút từng chút một, không bỏ sót chi tiết nào hết.

Suốt quá trình, Tạ Lam Án không hề ngắt lời cô, chỉ im lặng lắng nghe. Chân Lục Trà nói xong, Tạ Lam Án dừng bước, cô cũng theo đó dừng lại.

Tạ Lam Án buông tay Chân Lục Trà ra, rồi mở rộng vòng tay ôm lấy cô, anh nhẹ nhàng nói bên tai cô.

"Chân Lục Trà, cảm ơn em đã vất vả đến bên cạnh anh."

Nghe những lời này, Chân Lục Trà sửng sốt, sau đó sống mũi bắt đầu cay cay, tay nắm chặt quần áo sau lưng anh: "Đúng là tốn rất nhiều sức lực, anh phải trân trọng em đấy."

Ngay lúc hai người đang ôm chặt nhau, một giọng nói vang lên: "Này! Là ai! Chân Lục Trà, cậu còn nợ tôi học phí của hai đứa nhỏ chưa trả đấy!"

Người đến chính là Đình Dạ.

Đình Dạ từ xa đã nhìn thấy hai người ôm nhau thắm thiết giữa thanh thiên bạch nhật, nghĩ đến học phí bị nợ bốn năm nay nhất định hôm nay phải đòi lại!

Chân Lục Trà nhìn Đình Dạ hùng dũng oai vệ đi về phía mình, rơi vào im lặng.

Đại ca này bị sao vậy, sao lại hưng phấn như vậy.

Đình Dạ hùng dũng oai vệ: "Hôm nay! Cô nhất định phải…" trả học phí cho tôi.

Lời còn chưa nói xong đã bị Chân Lục Trà cắt ngang.

"Biết rồi, ngày mai anh tìm xe tải trực tiếp đến chỗ Ảnh Tức lấy đồ đi."

Trước đây cô đã tranh thủ thời gian để những thứ Đình Dạ muốn vào kho của biệt thự mà đội chiến Ảnh Tức đang ở.

"Còn việc gì nữa không?" Chân Lục Trà hỏi.

"Không có." Đình Dạ ngơ ngác đứng trước mặt hai người.

"Vậy thì lui xuống đi." Nói xong Chân Lục Trà liền kéo Tạ Lam Án đi.

Đình Dạ đứng nguyên tại chỗ: Cô cũng… lịch sự quá ha?

————————————

Trong một năm sau đó, các căn cứ bắt đầu định kỳ cử quân đội đi tiêu diệt zombie và động thực vật biến dị.

Theo thời gian, môi trường thích hợp cho con người sinh sống ngày càng nhiều, rất nhiều thứ đã đi vào quỹ đạo.

Vào ngày sinh nhật của Chân Lục Trà, Tạ Lam Án đã nấu những món ăn cô yêu thích nhất và làm một chiếc bánh kem siêu lớn.

Sau bữa tối, hai người cùng nhau ra sân nhỏ. Chân Lục Trà ngồi trên xích đu, Tạ Lam Án đứng sau đẩy xích đu cho cô. Những cơn gió đêm thổi qua, những bông hoa nở quanh năm trong sân tạo thành một làn sóng, cánh hoa rơi trên tóc hai người.

Đột nhiên, Chân Lục Trà cảm thấy lực đẩy xích đu phía sau mình biến mất, cô quay lại nhìn.

Tạ Lam Án quỳ một chân trên những cánh hoa màu hồng phấn, tay giơ cao một chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn cũng ánh lên sắc hồng, nhưng dù ánh sáng trên chiếc nhẫn có rực rỡ đến đâu, Chân Lục Trà vẫn chỉ nhìn vào đôi mắt của Tạ Lam Án.

Lúc này, đôi mắt anh ánh lên thứ ánh sáng rực rỡ hơn bất cứ lúc nào, nụ cười và niềm hy vọng trên khuôn mặt anh dường như là điều mà Chân Lục Trà chưa từng thấy.

"Em có thể cho anh cơ hội để được ở bên cạnh em mãi mãi không? Anh sẽ bên em, yêu thương em, anh sẽ là bạn bè, gia đình, người yêu của em, sẽ không có gì chia cắt chúng ta nữa."

Chân Lục Trà đứng dậy khỏi xích đu, khi đến trước mặt Tạ Lam Án, cô đã khóc không thành tiếng. Cô cúi xuống giữa những cánh hoa, nâng mặt anh lên và hôn anh.

Đây là lời tỏ tình thầm lặng của cô.

Nước mắt rơi trên môi hai người, họ ôm chặt lấy nhau.

Nụ hôn này mang theo tình yêu của hai người cùng những gian truân và trắc trở trong mối tình này. Không biết đã qua bao lâu, hai người mới nguyện ý tách nhau ra.

Tạ Lam Án đeo chiếc nhẫn lên tay Chân Lục Trà, cô vẫn còn thút thít. Tạ Lam Án nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, hết lần này đến lần khác.

"Anh chuẩn bị từ khi nào vậy?" Mắt Chân Lục Trà vẫn còn đọng nước, hốc mắt cũng đỏ hoe trông giống như một chú thỏ nhỏ.

"Lâu rồi, năm thứ hai em đi, anh đã đi tìm nguyên liệu làm nhẫn." Tạ Lam Án ôm cô vào lòng, vu.ốt ve mái tóc mềm mại trên đỉnh đầu cô.

Chân Lục Trà nghe xong, nước mắt vốn đã ngừng lại bắt đầu rơi không kìm lại được, Tạ Lam Án vừa bất lực vừa buồn cười lau nước mắt cho cô: "Đều qua rồi, nhưng nếu em cứ khóc nữa thì ngày mai sẽ biến thành mắt ếch mất thôi."

"Em không quan tâm, em muốn khóc." Vừa nói vừa khóc to hơn.

Tạ Lam Án cười, ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ đầu cô: "Vậy thì khóc đi, anh ôm em khóc đến ngày mai cũng không sao."

Không biết qua bao lâu, tiếng khóc của Chân Lục Trà trong lòng Tạ Lam Án dần nhỏ lại, cô yên lặng nép vào lòng anh.

"Tạ Lam Án." Cô khẽ gọi.

"Ừ, anh đây." Giọng Tạ Lam Án dịu dàng như làn gió mát mẻ dễ chịu của mùa thu.

"Em..." Chân Lục Trà thì thầm chưa nói hết câu, Tạ Lam Án đã nói bên tai cô: "Chân Lục Trà, anh yêu em."

Nếu ai phải là người mở lời trước, Tạ Lam Án hy vọng người đó luôn là anh, anh sẽ luôn nói "Anh yêu em" trước cô.

Chân Lục Trà mỉm cười đáp lại: "Tạ Lam Án, em yêu anh."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back