Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Vào Mạt Thế: Nữ Phụ Trà Xanh Giả Bộ Đáng Thương

[BOT] Mê Truyện Dịch
Xuyên Vào Mạt Thế: Nữ Phụ Trà Xanh Giả Bộ Đáng Thương
Chương 145: Hù Dọa Đình Dạ



Ngay lúc Chân Lục Trà ngồi ngẩn người trên giường, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

"Trà Trà, cậu dậy chưa?" Nam Sương đã dậy từ lâu, nhưng mãi không thấy Chân Lục Trà ra ngoài, liền thăm dò gõ cửa hỏi.

"Dậy rồi dậy rồi." Chân Lục Trà từ trên giường đứng dậy đi mở cửa cho cô ấy.

Nam Sương vừa bước vào liền thấy đôi mắt đỏ hoe của Chân Lục Trà: "Đây là làm sao vậy?" Người tối hôm qua còn an ủi mình sao giờ lại vụng trộm khóc rồi?

Hiện tại tâm trạng của Nam Sương đã tốt hơn tối hôm qua nhiều. Có những chuyện nói ra được vẫn tốt hơn là cứ giấu trong lòng. Cô dần dần chấp nhận sự thật rằng Triệu Ngô đã biến thành zombie, chỉ là mỗi khi nhớ lại, trái tim vẫn không thể kìm nén cảm giác đau âm ỉ.

Chân Lục Trà bước đến trước gương trong phòng, nhìn vào đôi mắt của mình. Quả nhiên, hai mắt cô đỏ hoe, mí mắt còn hơi sưng nhẹ, thoạt nhìn chẳng khác nào một con thỏ nhỏ.

Cô dụi hai mắt, quay đầu cười nhẹ nói với Nam Sương: "Không có gì, chỉ là đột nhiên nhớ ra một vài chuyện."

Nam Sương gần như ngay lập tức phản ứng lại, nhớ đến thái độ kỳ lạ của những người trong đội Ảnh Tức khi gặp Chân Lục Trà trước đó, liền hỏi: "Cậu thật sự mất trí nhớ sao?"

Chân Lục Trà gật đầu: "Ừ, nhưng bây giờ tôi nhớ ra hết rồi."

Ký ức vừa mới trở lại, cô cảm giác như bị Đình Lệ lây nhiễm biến thành zombie dường như mới chỉ là chuyện của ngày hôm qua, không ngờ hiện tại đã cách ngày đó bốn năm rồi.

Bốn năm… cô đã đến muộn mất bốn năm.

Cũng Không biết Tạ Lam Án bốn năm nay sống thế nào, có bị thương không, có ăn uống đàng hoàng không, có ngủ ngon giấc không…

Nghĩ đến đây, Chân Lục Trà không muốn chần chừ thêm nữa. Cô muốn lập tức đi đến biệt thự mà trước kia cả đội từng ở chung.

Cô quay sang nói với Nam Sương:

“Sương Sương, tôi có chút việc phải ra ngoài một chuyến.”

Nam Sương biết cô muốn đi tìm ai, mỉm cười nói:

“Đi đi, nhưng đừng quên trở về.”

Chân Lục Trà cũng cười theo: “Sẽ trở về. Đúng rồi, Sương Sương… Cố Nhu Nhu… hôm nay tôi mới vừa nhớ ra, tôi cũng quen cô ta. Đợi tôi quay về sẽ nói rõ hơn cho cô nghe một chút về chuyện của cô ta."

Nam Sương không ngờ Chân Lục Trà vậy mà lại quen biết Cố Nhu Nhu, nhưng hiện tại đối với cô mà nói, người tên Cố Nhu Nhu này đã không quan trọng nữa.

Cô cũng không còn muốn làm rõ sau khi Triệu Ngô vứt bỏ mình thì đã xảy ra chuyện gì với Cố Nhu Nhu, cũng không còn muốn quan tâm đến họ nữa.

Nam Sương chỉ nhẹ nhàng nói:

“Không sao, người này dù sao cũng đã không còn quan hệ gì đến tôi nữa. Nói hay không nói, đều không quan trọng.”

Nếu tối qua Nam Sương nói với cô như vậy, Chân Lục Trà còn sẽ ủng hộ cô nghĩ như vậy, nhưng sau khi nhớ ra người này là Cố Nhu Nhu, Chân Lục Trà cảm thấy chuyện này có lẽ không đơn giản như Nam Sương nghĩ.

Nhưng hiện tại Nam Sương thoạt nhìn ít nhiều có chút kháng cự chuyện của Triệu Ngô, chuyện này vẫn là để sau hẵng nói đi.

Chân Lục Trà ra khỏi cửa, liền đi thẳng đến khu biệt thự, nhưng không ngờ, Tạ Lam Án còn chưa gặp được, ngược lại trước tiên gặp được một người quen.

Dù sao anh cũng xem như là sư phụ của Thẩm Thức, lúc cậu ta bị thương nằm viện, anh lại đang làm nhiệm vụ bên ngoài, không kịp ghé thăm. Hôm qua vừa trở về đã nghe nói Thẩm Thức đã xuất viện, cho nên hôm nay Đình Dạ đặc biệt đến thăm, tiện thể tìm Tạ Lam Án để thương lượng một số chuyện.

Nhưng còn chưa tới biệt thự, anh đã trông thấy một bóng dáng quen thuộc.

Người quen mắt kia chính là Chân Lục Trà – bốn năm trước chính cô đã tìm đến anh, nhờ anh làm thầy giáo cho Thẩm Thức và Đường Tinh.

Nhưng cô không phải đã c.h.ế.t rồi sao?

Bốn năm trước, chiến đội Ảnh Tức trở về nhưng lại thiếu mất một người – Chân Lục Trà, người đã hứa sẽ trả cho anh một khoản thù lao hậu hĩnh. Anh vẫn nhớ rõ bộ dạng mất hồn mất vía như quỷ của Tạ Lam Án lúc đó. Khi ấy anh còn tiếc nuối rất lâu, dù sao số "học phí" mà Chân Lục Trà hứa hẹn với anh cũng rất là khả quan.

Nhưng giữa thanh thiên bạch nhật, sao anh ta có thể nhìn thấy một người đã c.h.ế.t chứ?

Đình Dạ ra sức dụi mắt, nhưng người kia không những không biến mất mà còn tiến lại gần hơn.

Chân Lục Trà nhìn dáng vẻ như gặp quỷ của Đình Dạ, không nhịn được cảm thấy buồn cười. Nhưng ngay sau đó, cô nhớ ra mình còn thiếu anh ta không ít "học phí".

Trước đây, cô đã đặt mua đầy đủ những thứ Đình Dạ yêu cầu trong cửa hàng, nhưng chưa kịp giao hàng thì biến cố xảy ra. Đến tận bây giờ, những món đồ đó vẫn còn nằm trong không gian của cô, chiếm không ít chỗ.

"Hey, lâu rồi không gặp." Cô giơ tay chào hỏi.

Đình Dạ xưa nay không tin quỷ thần, vậy mà lại lùi về sau hai bước, "Cô… cô là người hay ma?"

"Phụt." Chân Lục Trà nhịn không được bật cười, thật sự không ngờ Đình Dạ lại sợ cái này. Cô lập tức thè lưỡi, trợn trắng mắt, cố ý hạ giọng quái dị: "Đình… Dạ… Tôi nhớ ra mình còn thiếu anh một ít đồ, nên đặc biệt từ dưới kia lên tìm anh đây…"

Nghe vậy, Đình Dạ lập tức lạnh sống lưng, da gà cũng nổi đầy tay, "Coi như cô còn có lương tâm, vẫn nhớ đến chuyện đó, nhưng giờ cô đã không còn nữa, tôi sẽ không so đo mấy thứ kia đâu… À đúng rồi, Tạ Lam Án rất nhớ cô, hay là cô đi tìm cậu ta đi!"

Nghĩ đến cảnh Tạ Lam Án sống như cái xác không hồn suốt bốn năm qua, Đình Dạ cảm thấy lời mình nói rất đúng. Việc để Chân Lục Trà đi tìm Tạ Lam Án tuyệt đối không phải vì hắn đang sợ!

Ừm, Đình Dạ anh ta thật sự là một người lương thiện mà!

Nhưng Chân Lục Trà trước mắt vẫn không biến mất, ngược lại cười đến mức không đứng dậy nổi.

"Ha ha ha ha khà khà khà khà ha ha ha ha ha khà khà khà khà..." Chân Lục cười đến mức nước mắt muốn trào ra. Thật ra cô cũng không phải là người dễ cười, nhưng dáng vẻ của Đình Dạ quá nghiêm túc, lời nói ra lại quá nhu nhược khiến cô không nhịn được.

Mấy thứ vật tư đó thật ra cũng không cần vội đưa cho hắn, dù sao bây giờ cô còn chuyện quan trọng hơn—phải đi tìm Tạ Lam Án.

"Này, Đình Dạ, đây là chính miệng anh nói không cần mấy thứ đó nữa đấy nhé. Sau này đừng có đến tìm tôi đòi lại!"

Nói xong, Chân Lục Trà như một làn khói chạy mất hút, khóe môi vẫn còn vương ý cười.

Đình Dạ ở lại tại chỗ nghe xong lời cô nói thì lại nghĩ, chắc mình điên rồi mới đi tìm cô, tìm ở đâu chứ? Âm tào địa phủ à?

Hắn sẽ không đi đâu!

Bên này, Chân Lục Trà rất nhanh đã đến biệt thự, bấm chuông mấy lần mới có người ra mở cửa.
 
Xuyên Vào Mạt Thế: Nữ Phụ Trà Xanh Giả Bộ Đáng Thương
Chương 146: Trùng Phùng



Người mở cửa là Đường Tinh. Cô vừa mới tỉnh ngủ, tối qua không biết vì sao mà sau khi chị cô và mọi người trở về, dưới lầu lại náo loạn cả lên. Đặc biệt là anh Hứa Đồng và anh Hàn Diễm, khóc trời gào đất.

Đường Tinh vốn định xuống xem đã xảy ra chuyện gì, nhưng chị cô lại đẩy cô về phòng ngủ.

Còn nói cái gì mà "trẻ con đừng quản chuyện người lớn". Làm ơn đi, cô năm nay đã hai mươi rồi, đâu còn là đứa trẻ mười sáu tuổi của bốn năm trước nữa.

Lần đầu tiên Đường Tinh gặp Chân Lục Trà là khi cô mười sáu tuổi, lúc đó cô bị nhốt trong một căn phòng tối tăm, không thấy ánh mặt trời, cũng chẳng nhìn thấy tương lai, cứ thế mà dần dần héo mòn.

Nhưng cô mãi mãi không quên được ngày hôm đó, chính Chân Lục Trà đã cứu cô ra ngoài, kéo cô lên khỏi vũng bùn tuyệt vọng.

Vì vậy, khi Đường Tinh mở cửa nhìn thấy Chân Lục Trà, cô có cảm giác như mình quay về quá khứ. Không kìm được, cô lao tới ôm chầm lấy Chân Lục Trà.

Chân Lục Trà không ngờ rằng ngay khi cửa vừa mở, một cô gái đã nhào vào lòng mình như một quả tên lửa nhỏ.

"Chị Chân, chị Chân..."

Nước mũi nước mắt tèm lem, quả thực còn thảm hơn cả Hứa Đồng ngày hôm qua.

Đường Tinh ngẩng đầu nhìn cô, nhìn thấy Chân Lục Trà quả thực đang ở trước mặt mình, đang được mình ôm chặt: "Chị Chân, chị về rồi, hu hu hu hu hu hu hu hu, em biết mà, chị không có chết."

Chân Lục Trà nhìn cô gái cao gần bằng mình, khuôn mặt quen thuộc nhưng không còn là đứa trẻ non nớt trong ký ức, cô thử thăm dò: "Đường Tinh?"

Đường Tinh vui mừng gật đầu lia lịa: "Là em đây, chị Chân."

Chân Lục Trà không ngờ cô bé đã lớn đến thế, trong ký ức của cô, Đường Tinh vẫn còn là một đứa trẻ, quả là con gái lớn tướng mạo thay đổi nhiều.

Chân Lục Trà đặt tay lên đầu Đường Tinh, nhẹ nhàng xoa xoa. "Em đã lớn thế này rồi sao... Những năm qua em sống thế nào? Có ngoan ngoãn nghe lời chị em không?"

Mắt Đường Tinh vẫn còn đọng nước, giọng nghèn nghẹn: "Em sống rất tốt... Em cũng rất ngoan, nghe lời chị."

Lúc này, Thẩm Thức từ trên cầu thang bước xuống. Từ góc độ này, anh vừa vặn nhìn thấy Đường Tinh đang đứng trước cửa nói chuyện với ai đó. Anh khẽ nhíu mày. "Đường Tinh, cậu đang nói chuyện với ai vậy?"

Nghe thấy tiếng gọi, Chân Lục Trà nhìn về phía sau lưng Đường Tinh. Một chàng trai cao lớn đang từ trên cầu thang đi xuống. Dù nét mặt đã trưởng thành hơn, giữa lông mày và ánh mắt vẫn còn thấp thoáng bóng dáng của Thẩm Thức bốn năm trước.

Chỉ là chàng trai này cao lớn hơn, cũng trưởng thành hơn.

Khi Thẩm Thức tiến lại gần, anh mới nhìn rõ người đứng trước cửa. Thẩm Thức ngây người đứng tại chỗ, nhất thời không dám tiến lên.

Anh vẫn còn nhớ mấy tuần trước, trong lúc làm nhiệm vụ cùng đồng đội, khi cận kề cái chết, chính Chân Lục Trà trong ký ức đã cứu anh.

Sau khi tỉnh lại, anh đã kể với mọi người rằng người cứu mình là chị Chân. Nhưng họ đều nói đó chỉ là ảo giác do mất m.á.u quá nhiều, rằng một người đã c.h.ế.t thì làm sao có thể xuất hiện ở đó được.

Đúng vậy, lý trí anh hiểu rất rõ. Nhưng trong lòng vẫn còn một tia hy vọng mong manh, hy vọng người đó thực sự là cô ấy.

Chỉ là bây giờ, khi thực sự nhìn thấy Chân Lục Trà, Thẩm Thức lại sợ hãi. Sợ rằng tất cả chỉ là ảo giác của mình mà thôi.

"Thẩm Thức, lâu rồi không gặp, ừm, không đúng, chúng ta mới gặp nhau tuần trước nữa mà. Vết thương của cậu khỏi chưa?" Chân Lục Trà mỉm cười, giọng nói mang theo chút trêu chọc.

Thẩm Thức lúc này mới bừng tỉnh khỏi sự ngây ngẩn, lắp bắp gọi: "Chị Chân..."

Đường Tinh đứng bên cạnh, lén cúi đầu lau khô nước mắt, rồi mạnh mẽ vỗ vai Thẩm Thức một cái. "Thẩm Thức, cậu ngốc rồi à! Đừng đứng chắn ở cửa nữa, mau mời chị Chân vào nhà đi!"

Dứt lời, cô không đợi Thẩm Thức kịp phản ứng đã đẩy đối phương sang một bên, kéo Chân Lục Trà ngồi xuống ghế sofa. "Chị Chân, chị đợi một lát, em đi lấy đồ ăn ngon cho chị!"

Chân Lục Trà định gọi cô bé lại, nhưng Đường Tinh đã nhanh chân chạy đi. Nhìn bóng lưng bận rộn của đối phương trong bếp, Chân Lục Trà không nhịn được mỉm cười.

Quả nhiên là người trẻ tuổi, thật tràn đầy sức sống.

Chân Lục Trà lại nhìn sang Thẩm Thức đang đứng cạnh mình. Thấy đối phương cứ ngây người đứng đó, không nhúc nhích, đôi mắt nhìn chằm chằm vào mình như thể sợ cô sẽ biến mất ngay giây tiếp theo.

"Thẩm Thức, mau ngồi xuống đi, đứng đó làm gì?" Chân Lục Trà vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh trên ghế sofa.

Nghe vậy, Thẩm Thức mới giật mình hoàn hồn, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh cô.

Thực ra, Thẩm Thức có rất nhiều điều muốn hỏi Chân Lục Trà, cũng muốn nói cho cô biết rằng suốt những năm qua, hắn đã cố gắng rèn luyện bản thân như thế nào. Bây giờ, hắn đã có đủ khả năng tự bảo vệ mình và bảo vệ người khác rồi.

Nhưng, cứ nhìn chị ấy như thế, những lời đó lại mắc kẹt nơi cổ họng, không thể nào thốt ra được.

Chân Lục Trà nhận ra sự lúng túng của Thẩm Thức, trong lòng không khỏi nghĩ thầm: Lẽ nào đứa nhóc này lâu ngày không gặp nên quên mất mình rồi không?

Thấy Thẩm Thức không nói gì, Chân Lục Trà đành chủ động bắt chuyện. Dù sao cũng không thể cứ ngồi đây trừng mắt nhìn nhau mãi được: "Thẩm Thức, những người khác không có ở đây hả?"

Thẩm Thức: "Họ đến trung tâm căn cứ họp rồi, chắc là một lúc nữa mới về."

Chân Lục Trà thở dài, không ngờ mình lại đến hụt. Trong đầu cô bất giác hiện lên hình ảnh Tạ Lam Án, nhớ lại dáng vẻ mấy ngày nay khi anh mang cơm cho cô lúc cô còn chưa khôi phục ký ức.

Dè dặt cẩn thận, chẳng giống phong cách thường ngày của anh chút nào.

Cứ như một nàng dâu nhỏ bị ấm ức mà không dám nói ra. Chân Lục Trà khẽ bật cười, cảm thấy mình phải bồi thường cho đội trưởng đại nhân của mình thật tốt.

Nghĩ vậy, khao khát muốn gặp Tạ Lam Án trong lòng cô đã lên đến đỉnh điểm.

Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.

Mắt Chân Lục Trà sáng lên—Tạ Lam Án về rồi sao?

Đường Tinh trong bếp thò đầu ra, tay vẫn đang cầm đồ, "Thẩm Thức, cậu đi mở cửa đi." Nói xong lại quay vào chuẩn bị đồ ăn.

Thẩm Thức cũng nghe lời đứng dậy đi mở cửa.

Chân Lục Trà nhìn hai người họ, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa bóng lưng hai người, linh hồn hóng hớt và chèo thuyền đang bùng cháy.

Thẩm Thức vừa mở cửa liền bị ôm chặt, người đến chính là Đình Dạ vừa gặp Chân Lục Trà trên đường.

Đình Dạ xoa đầu Thẩm Thức, cười cười: "Nhóc con, nghe nói bị thương, giờ hồi phục thế nào rồi?"

Thẩm Thức gạt tay người đang làm loạn trên đầu mình ra, vẻ mặt ghét bỏ nói: "Sớm đã không sao rồi, anh đến đây làm gì?"

Đình Dạ làm bộ đau lòng: "Nói vậy làm tôi tổn thương quá. Dù sao tôi cũng là nửa sư phụ của cậu, đến thăm học trò một chút không phải là bình thường sao?"

Thẩm Thức nhớ lại những buổi huấn luyện ma quỷ dưới tay Đình Dạ, khóe miệng giật giật, vẻ mặt càng thêm ghét bỏ: "Vậy anh xem xong chưa, xem xong rồi thì mau đi đi."
 
Xuyên Vào Mạt Thế: Nữ Phụ Trà Xanh Giả Bộ Đáng Thương
Chương 147: Xin Lỗi, Đã Để Anh Đợi Lâu Quá Rồi, Án Án!



Nhưng Đình Dạ không nghe lời, trực tiếp vượt qua cậu đi vào trong. Vừa đi vừa hít hà: "Ôi chà, thơm quá! Có phải biết tôi đến nên nấu cơm sẵn chờ rồi không..."

Lời còn chưa nói hết, tầm mắt Đình Dạ đã dừng lại trên Chân Lục Trà đang ngồi trên ghế sofa. Lời nói của Đình Dạ cứ thế nghẹn lại trong cổ họng, bước chân cũng khựng lại ngay tức khắc.

Đình Dạ không ngừng lùi về sau, mãi đến khi lùi đến bên cạnh Thẩm Thức mới dừng lại. Nhìn quanh một lượt, anh ta thấp giọng hỏi: "À... Thẩm Thức, cậu có thấy thứ gì kỳ lạ lẫn vào đây không?"

Thẩm Thức cau mày: "Anh đang nói gì vậy?"

Chân Lục Trà ngồi trên ghế sofa nhướng mày với Đình Dạ: Thứ kỳ lạ? Anh đang nói tôi đấy à.

Đình Dạ chỉ vào Chân Lục Trà đang ngồi trên ghế sofa, nói với Thẩm Thức: "Ở đó, cậu có thể nhìn thấy cô ấy không?"

Thẩm Thức dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn Đình Dạ: "Đương nhiên là nhìn thấy, anh tưởng mắt tôi để trưng à?"

Đình Dạ mặt đầy kinh ngạc: "Cậu cũng có thể nhìn thấy hồn ma của Chân Lục Trà sao?!"

...

Đường Tinh đang bưng một bát mì ra, nghe thấy câu này cũng cạn lời: "Anh Đình, hay là anh đến bệnh viện khám não đi, bây giờ đi vẫn còn kịp đấy."

Chân Lục Trà vui vẻ húp mì do Đường Tinh nấu. Phải nói, tay nghề của đứa trẻ này cũng không tệ chút nào.

Đình Dạ ngồi co rúm trên ghế sofa, bưng một cốc nước, ánh mắt đầy ai oán nhìn Chân Lục Trà đang ăn. Anh ta nhớ lại những lời mình lỡ miệng nói khi gặp cô trên đường, ruột gan hối hận đến xanh mét.

Nhiều vật tư như vậy! Bây giờ cô ấy đã về, đáng lẽ mình có thể đòi chút lợi tức... Tiếc quá! Tiếc quá đi!

"Haiz..." Sau khi Đình Dạ thở dài lần thứ ba mươi sáu, Chân Lục Trà cũng đặt đũa xuống.

Thấy vậy, Đình Dạ lập tức nở nụ cười thương mại, nghiêng người tới gần cô: "Chân Lục Trà... à không, chị Chân à, chị xem chuyện vật tư trước đây..."

Chân Lục Trà cười nhướng mày: "Ồ? Số vật tư đó à? Anh không phải nói là không cần nữa sao? Tôi là người giữ chữ tín."

Giữ chữ tín cái con khỉ! Đình Dạ thầm mắng trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ ấm ức: "Tôi đã vất vả nuôi nấng hai đứa trẻ, còn dốc hết bản lĩnh ra dạy dỗ chúng. Có công lao cũng có khổ lao..."

Hai đứa trẻ được Đình Dạ nuôi lớn liếc mắt nhìn nhau, có thể nhìn thấy trong mắt cả hai đều là sự cạn lời đến tận cùng.

Hai người họ đúng là do một tay anh ta nuôi lớn, hơn nữa còn là "nuôi lớn" theo đúng nghĩa đen. Không chỉ có nuôi mà còn có "đấm đá", cũng học được bảy phần mười bản lĩnh của Đình Dạ.

Chân Lục Trà nhìn về phía Đường Tinh và Thẩm Thức: "Dốc hết sức để dạy dỗ? Vậy tôi phải lĩnh hội thành quả dạy học của anh Đình Dạ đây rồi. Đợi tôi kiểm tra xong bản lĩnh mà chúng học được sẽ trả học phí cho anh, nếu dạy tốt sẽ trả thêm cho anh lợi tức của mấy năm nay."

Nghe cô nói vậy, mắt Đình Dạ lập tức sáng lên, "Cô không được nuốt lời đấy, nói rồi đó, ngày mai tôi sẽ dẫn cô đi kiểm tra thành quả dạy học của tôi!"

Vừa dứt lời, bên cửa truyền đến tiếng động, là Tạ Lam Án họ đã về.

Chân Lục Trà kích động đứng dậy khỏi ghế, nhìn về phía mọi người.

Dáng vẻ của họ so với trong ký ức bốn năm trước của cô không có gì thay đổi, chị Đường Đường, Hàn Diễm đáng ghét, Hứa Đồng ham ăn và chú Viên đều vẫn là dáng vẻ trong ký ức.

Chỉ có Tạ Lam Án, anh đi ở cuối cùng, vẫn là dáng vẻ đẹp đẽ khiến cô rung động.

Chân Lục Trà lúc này mới phát hiện, hoá ra mình đã khắc sâu khuôn mặt anh vào trong tim, ngay cả nốt ruồi lệ dưới mắt anh cũng đặc biệt rõ ràng, chỉ là...

Hình như anh trở nên cô độc hơn trước, nhìn từ xa giống như một vũng nước tù, lạnh lẽo và tĩnh lặng.

Chân Lục Trà giống như lần đầu tiên gặp lại anh sau khi "chết"—trong đầu đã có ký ức, nhưng lại có chút sợ hãi khi đối diện với Tạ Lam Án.

Thật không công bằng. Bốn năm đối với cô chỉ giống như một giấc ngủ dài, sau khi tỉnh dậy, thời gian chẳng để lại bất cứ dấu vết nào trên người cô. Nhưng... những vết sẹo ấy, những ngày đêm cô đơn ấy, Tạ Lam Án đã vượt qua như thế nào?

Chân Lục Trà không nhịn được chạy về phía Tạ Lam Án, ôm chặt lấy anh.

Tạ Lam Án còn chưa kịp phản ứng thì đã cảm nhận được hơi ấm quen thuộc trong vòng tay mình. Sau đó, anh nghe thấy giọng cô vang lên.

"Lâu rồi không gặp."

Bốn chữ nhẹ nhàng kèm theo hơi thở ấm áp của Chân Lục Trà phả vào tai Tạ Lam Án, cũng phả vào tim anh.

Hai tay Tạ Lam Án run rẩy vòng qua eo cô, sau đó từ từ siết chặt, như muốn hòa tan đối phương vào trong cơ thể mình, "Trà Trà... em đã về rồi."

Giọng Tạ Lam Ánrun rẫy, nước mắt trào ra khỏi khóe mắt làm ướt áo Chân Lục Trà.

"Xin lỗi, đã để anh đợi lâu quá rồi, Án Án. Sau này... sẽ không như vậy nữa." Sống mũi cô cay cay, nước mắt cũng không kìm được mà rơi lã chã.

...

Việc Chân Lục Trà khôi phục ký ức khiến Đường Nguyệt và mọi người tối qua còn đang lo lắng nay cũng thở phào nhẹ nhõm.

Điều đáng quý nhất là—không ai hỏi cô làm thế nào mà quay lại, cũng chẳng ai bận tâm cô đã đi đâu suốt bốn năm qua. Họ chỉ ôm lấy cô, ôm lấy người đồng đội, người bạn, người thân đã xa cách từ lâu.

Tối nay, sau khi liên lạc với Nam Sương qua máy liên lạc xong, Chân Lục Trà quyết định ở lại biệt thự. Vốn dĩ trước đó đã hứa với Nam Sương là sẽ quay về, nhưng...

Chân Lục Trà nhìn bàn tay mình và Tạ Lam Án đang đan chặt vào nhau.

Lúc này, cả hai đang nằm trong phòng của Tạ Lam Án. Phòng của cô vẫn ở chỗ cũ, vẫn sạch sẽ vì Tạ Lam Án luôn dọn dẹp thường xuyên. Chỉ là đêm nay, Chân Lục Trà cảm thấy mình ở bên cạnh anh sẽ tốt hơn.

Tạ Lam Án lúc này trong đầu vẫn còn mơ hồ, như một người đuối nước vừa được cứu lên bờ. Anh không chắc tất cả những gì trước mắt là thật, hay chỉ là một ảo ảnh do nỗi nhớ quá sâu mà sinh ra.

"Trà Trà." Tạ Lam Án vùi đầu vào cổ Chân Lục Trà, khẽ gọi tên cô, hơi thở phả ra sau tai cô.

"Em đây." Chân Lục Trà cũng khẽ đáp lại anh.

"Trà Trà."

"Em đây."

"Chân Lục Trà."

"Ừm, em đây."

...

Tạ Lam Án gọi tên Chân Lục Trà rất nhiều lần, giống như vô số những đêm cô đơn nhớ cô trước đây, chỉ khác là tối nay tiếng gọi của anh lần nào cũng có người đáp lại.

Khi Chân Lục Trà tỉnh dậy thì Tạ Lam Án vẫn còn đang ngủ, tay hai người vẫn nắm chặt lấy nhau. Cô nhìn Tạ Lam Án đang ngủ say như một đứa trẻ, trong lòng như được lấp đầy bởi những viên kẹo bông mềm mại ngọt ngào.

Khi Tạ Lam Án tỉnh dậy liền nhìn thấy đôi mắt trong veo sáng ngời của cô, ánh mắt lưu chuyển còn lấp lánh ánh sáng nhàn nhạt, bên trong tràn đầy tình yêu ấm áp.
 
Xuyên Vào Mạt Thế: Nữ Phụ Trà Xanh Giả Bộ Đáng Thương
Chương 148: Trà Trà, Em Thơm Quá!



"Chào buổi sáng, Án Án." Cô nói.

Tạ Lam Án không thể rời mắt khỏi Chân Lục Trà, buổi sáng tốt đẹp như vậy, là điều mà anh đã mong chờ trong vô số ngày đêm. Cô vừa mở miệng liền giống như tất cả những điều tốt đẹp trên thế gian đều lần lượt ập đến với anh.

Anh giơ tay nhẹ nhàng vu.ốt ve đỉnh đầu cô, giọng nói mang theo sự khàn khàn sau khi thức dậy: "Chào buổi sáng."

Tạ Lam Án cúi đầu, trán chạm vào trán Chân Lục Trà, sau đó biến thành một nụ hôn nhẹ, nụ hôn mềm mại nhẹ nhàng rơi xuống trán, chóp mũi, khóe miệng cô.

Có lẽ là đã lâu không thân mật, khi nụ hôn của anh rơi xuống, Chân Lục Trà chỉ ngây người mở to mắt, mãi đến khi nụ hôn rơi xuống đôi môi đỏ mọng đầy đặn của cô mới nhớ ra phải đáp lại anh.

Tạ Lam Án nhìn hàng mi đen nhánh như lông vũ khẽ run rẩy sau khi cô nhắm mắt, tim anh cũng run lên.

Nụ hôn này kéo dài rất lâu, lâu đến mức cơ thể Chân Lục Trà mềm nhũn như nước, chỉ có thể dựa sát vào Tạ Lam Án, mà Tạ Lam Án cũng chẳng khá hơn là bao, anh cố gắng kìm nén d.ục v.ọng đang bùng cháy dưới thân, ôm chặt lấy người trong lòng.

Chân Lục Trà đỏ mặt như con tôm luộc, cô có thể cảm thấy môi mình đã sưng lên, "Muộn rồi, chúng ta nên xuống dưới thôi."

"Ừm." Tạ Lam Án ôm Chân Lục Trà đáp lại, nhưng không có ý định đứng dậy, hai tay anh vẫn ôm chặt lấy cô.

Chân Lục Trà buồn cười hỏi: "Tạ Lam Án, anh đang làm nũng với em à?"

Tạ Lam Án cằm tựa vào đầu cô, nhắm mắt ngửi mùi hương dễ chịu trên người đối phương: "Trà Trà, em thơm quá."

Chân Lục Trà lại bị câu nói này của anh làm cho đỏ mặt, tối qua sau khi vào phòng liền bị anh ôm lên giường, hai người đều chưa tắm rửa, làm gì có mùi thơm.

Khi hai người cuối cùng cũng rời khỏi giường thì đã là buổi chiều, hơn nữa Chân Lục Trà phát hiện ra bất kể mình làm gì, phía sau đều có thêm một cái "đuôi nhỏ".

Cái đuôi nhỏ này chính là Tạ Lam Án.

Thậm chí nếu không phải Chân Lục Trà kiên quyết ngăn cản, Tạ Lam Án có lẽ đã theo cô vào nhà vệ sinh.

Chân Lục Trà cảm thấy buồn cười, nhưng thực ra trong lòng lại càng đau lòng hơn, bởi vì trong mắt anh thỉnh thoảng lại lộ ra cảm xúc "sợ hãi".

Tạ Lam Án mạnh mẽ kiên cường đến nhường nào, cảm xúc này vốn dĩ không nên xuất hiện trên người anh, nhưng bây giờ mỗi khi anh nhìn mình, sự yếu đuối ẩn chứa trong ánh mắt u ám của anh đều khiến Chân Lục Trà cảm thấy chua xót, giống như nước thủy triều ăn mòn trái tim cô.

Cô không biết phải làm gì để Tạ Lam Án cảm thấy tốt hơn, chỉ có thể nắm c.h.ặ.t t.a.y anh, đan mười ngón tay vào nhau, truyền cho anh hơi ấm của mình, để anh cảm nhận được sự tồn tại chân thực của mình.

Trên bàn ăn lúc này đã bày sẵn những món ăn do mọi người cùng nhau nấu, mùi thơm nức mũi.

Hứa Đồng đã sớm không nhịn được đưa tay về phía con cua lông lớn mà Chân Lục Trà mang đến, Hàn Diễm nhìn động tác của cậu ta, sau đó nhanh hơn Hứa Đồng một bước lấy đi con cua mà Hứa Đồng vốn định gắp.

Hàn Diễm gắp con cua vào đĩa của mình rồi làm mặt quỷ với Hứa Đồng.

Chân Lục Trà nhìn hai người trẻ con, cảm thấy hai người họ chẳng thay đổi chút nào. Sau đó khi cô đang gắp thức ăn, bàn tay tội lỗi của Hàn Diễm lại vươn tới.

Hay lắm, lại dám giở trò với mình rồi, Chân Lục Trà vừa định để Hàn Diễm nhớ lại "tuyệt chiêu trà xanh" của mình, liền thấy Hàn Diễm gắp thức ăn bỏ vào bát cô.

Chân Lục Trà nghi ngờ nhìn Hàn Diễm, Hàn Diễm lúc này đang cười lấy lòng với Tạ Lam Án. Cô quay đầu nhìn người bên cạnh mình, lúc này trong mắt anh toàn là sự uy h.i.ế.p tr.ần tr.ụi với Hàn Diễm.

Cô đã nói rồi mà, sao Hàn Diễm đột nhiên lại tốt bụng vậy được.

Sau đó Chân Lục Trà lại làm mặt quỷ với Hàn Diễm giống như anh ta vừa làm với Hứa Đồng.

Ăn cơm xong, mọi người quyết định cùng nhau đến sân huấn luyện, Chân Lục Trà cũng nhân cơ hội này xem hai đứa nhỏ học được bản lĩnh gì từ chỗ Đình Dạ.

Thẩm Thức năm mười tám tuổi đã sử dụng thuốc của căn cứ kích hoạt dị năng hệ Phong.

Chân Lục Trà nghe xong còn cảm thấy rất mới lạ, không ngờ bây giờ đã nghiên cứu ra được loại thuốc có thể kí.ch thíc.h dị năng.

Cô có chút tò mò hỏi Tạ Lam Án: "Tất cả mọi người dùng loại thuốc đó đều có thể thức tỉnh dị năng sao?"

Tạ Lam Án nhìn đôi mắt sáng long lanh vì tò mò của cô nói: "Căn cứ sẽ phát thuốc cho tất cả những người đủ mười tám tuổi, nhưng không phải ai cũng có thể thức tỉnh dị năng, có thể kích hoạt dị năng hay không còn phải xem tiềm năng của bản thân."

Chân Lục Trà: "Thì ra là vậy... nhưng người nghiên cứu ra loại thuốc này cũng rất lợi hại, có thể nghiên cứu ra thứ như vậy chỉ trong vài năm mạt thế."

Nghe cô nói vậy, Tạ Lam Án có chút ngẩn ra như nhớ lại chuyện trước đây, khóe miệng anh nở nụ cười: "Người này em cũng quen, là Đường Thanh Phong."

"Đường Thanh Phong? Lại là anh ấy ư, không ngờ anh ấy cũng rất lợi hại." Chân Lục Trà cũng không khỏi nhớ lại phòng thí nghiệm mà họ đã đến khi cứu Đường Thanh Phong.

Những ký ức đó cũng đã là chuyện rất lâu về trước rồi.

Chân Lục Trà rất tiếc, tiếc rằng bốn năm này không ở bên cạnh mọi người, không ở bên cạnh Tạ Lam Án. Cô muốn hỏi hệ thống, rõ ràng có khả năng đưa mình trở lại thế giới này, nhưng tại sao lại muộn như vậy.

Nhưng mỗi lần cô cố gắng giao tiếp với hệ thống đều không nhận được câu trả lời, hệ thống dường như đã biến mất sau khi cập nhật xong ký ức của cô.

Haiz, cũng không biết hệ thống này rốt cuộc là thế nào, còn có nhiệm vụ cứu vớt thế giới nhỏ vang lên trong đầu mình ngày hôm đó là sao nữa.

Chân Lục Trà nhớ rõ ràng mình đã ký kết với một hệ thống sống sót trà xanh, sao đột nhiên lại biến thành cứu vớt thế giới rồi. Tuy rằng trong lòng có rất nhiều nghi vấn nhưng không có hệ thống thì cũng không biết tìm câu trả lời cho những vấn đề này ở đâu.

Cả nhóm nhanh chóng đến sân huấn luyện, lúc này trên sân mỗi khu vực đều có không ít người, các loại dị năng va chạm vào nhau trong tấm chắn bảo vệ của lôi đài bát giác.

"Đi thôi." Hàn Diễm dẫn mọi người đến một lôi đài bát giác còn trống.

"Hai đứa ai bắt đầu trước?" Chân Lục Trà đứng trước mặt hai đứa nhỏ.

Đường Tinh và Thẩm Thức nhìn nhau, sau đó nói: "Chị Chân, chị đấu với chúng em sao?"

Chân Lục Trà nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy, không phải muốn kiểm tra thành quả dạy học của Đình Dạ sao, cách kiểm tra nhanh nhất đương nhiên là chị đấu với hai đứa rồi."

Hai người thấy cô không có chút nào là đang đùa, lại hỏi: "Dùng dị năng hay là... vũ khí?"

Hiện tại, lôi đài bát giác trong sân huấn luyện của căn cứ đều được trang bị tấm chắn bảo vệ đặc biệt. Chỉ cần trận đấu diễn ra bên trong, bất kể là sử dụng dị năng hay vũ khí, cũng sẽ không ảnh hưởng đến bên ngoài.
 
Xuyên Vào Mạt Thế: Nữ Phụ Trà Xanh Giả Bộ Đáng Thương
Chương 149: Đối Chiến



Kỹ năng chiến đấu của Đường Tinh và Thẩm Thức mỗi người một phong cách riêng biệt. Người thì thông thạo dị năng, người kia thì lại học được tinh hoa thân pháp tấn công của Đình Dạ truyền dạy.

Chân Lục Trà chỉ vào Đường Tinh: "Vũ khí dị năng đều được, hai thứ cùng lúc cũng được, phụ nữ ưu tiên, Đường Tinh bắt đầu trước đi."

Giống như sợ Đường Tinh không yên tâm, Chân Lục Trà nháy mắt nói: "Yên tâm, chị sẽ cố gắng ra tay nhẹ một chút."

Bốn năm trước, Đường Tinh được Chân Lục Trà cứu ra. Kể từ đó, cô luôn mong muốn mình có thể trở nên mạnh mẽ hơn. Ít nhất đủ mạnh để bảo vệ bản thân, không bao giờ phải trải qua cảm giác bất lực không thể chống cự nữa.

Vì vậy, khi Chân Lục Trà tìm thầy hướng dẫn cho mình và Thẩm Thức, Đường Tinh đã rất nỗ lực, nỗ lực đến mức ngay cả Thẩm Thức vốn đã rất siêng năng cũng phải tự thấy xấu hổ.

Vậy nên, Đường Tinh không nói là có thể tự tin đánh bại Chân Lục Trà, nhưng ít nhất, cô tin rằng mình sẽ không rơi vào thế hạ phong quá nhiều.

Đường Tinh bĩu môi, nói: "Chị Chân, đừng coi thường em, em cũng rất lợi hại đấy."

Đường Nguyệt nhìn Đường Tinh vẫn còn chút tính trẻ con, rồi lại nhìn sang Chân Lục Trà—người chỉ cần đứng yên thôi cũng khiến người ta không thể rời mắt. Trong lòng thầm nghĩ, em gái ngốc của mình hôm nay có lẽ sẽ gặp phải một vố đau rồi.

Chân Lục Trà và Đường Tinh bước vào lôi đài bát giác. Lúc này, bên ngoài đã có không ít người xúm lại xem náo nhiệt.

Một tráng hán râu ria xồm xoàm chỉ vào Đường Tinh trên lôi đài, nói:

“Đó không phải là em gái của Đường Nguyệt trong đội chiến đấu Ảnh Tức đây sao? Tháng trước tôi từng đấu với cô ta, má ơi, cái lưu tinh chùy của cô ta suýt chút nữa đã đập c.h.ế.t tôi rồi!”

"Lợi hại đến vậy sao?" Người đàn ông cao gầy bên cạnh có chút hoài nghi, không tin một cô gái nhỏ nhắn lại có thể mạnh đến thế.

“Hừ, cậu chưa thấy thôi!” Tráng hán hừ lạnh, sau đó liếc nhìn Chân Lục Trà, tò mò hỏi: “Nhưng mà đối thủ của Đường Tinh là ai vậy? Sao trông lạ mắt thế, cậu biết không?”

Người cao gầy nhìn về phía Chân Lục Trà. Ánh đèn trên lôi đài vừa hay chiếu lên người cô, khuôn mặt tinh xảo như được bao phủ bởi thánh quang, xinh đẹp đến mức không giống người thật. Người cao gầy nhất thời ngây ngẩn cả người.

Tráng hán bên cạnh huých hắn một cái, người cao gầy mới bừng tỉnh, rời mắt khỏi Chân Lục Trà, lẩm bẩm:

“Là một gương mặt mới… Nhưng chắc cũng chỉ là một bình hoa hữu danh vô thực thôi…”

Đường Tinh là dị năng giả hệ không gian. Thực ra, hiện tại dị năng giả hệ không gian phần lớn đều đóng vai trò dự trữ vật tư trong đội, mà vai trò như vậy cũng không cần sức sát thương quá lớn, chỉ cần có chút khả năng tự vệ là đủ. Nhưng Đường Tinh hiểu rõ chỉ có chút khả năng tự vệ là hoàn toàn không đủ.

Vì vậy, cô đã học rất nhiều loại vũ khí, trong quá trình học tập cũng tìm ra được loại vũ khí phù hợp nhất với mình - Lưu tinh chùy.

Chân Lục Trà nhìn Đường Tinh dáng người nhỏ nhắn đứng đối diện, lấy ra vũ khí từ không gian của mình, không khỏi cảm thấy kinh ngạc.

Ây chà! Lại dùng lưu tinh chùy, so với cô còn nhiều hơn một cái chùy.

Chân Lục Trà cũng lấy ra chiến chùy bản mệnh của mình từ không gian. Là chiếc búa sắt màu hồng - dưới ánh đèn nó toát lên vẻ mộng ảo kỳ lạ, vừa đáng yêu vừa nguy hiểm..

Một số người xem náo nhiệt bên ngoài lồng bát giác nhìn thấy chiếc chùy màu hồng, trong phút chốc cảm thấy vô cùng quen mắt. Nhưng còn chưa kịp nhìn kỹ thì hai người trên đài đã lao vào giao đấu.

Đường Tinh ra tay trước.

Chiếc lưu tinh chùy trông có vẻ nặng nề nhưng trong tay cô lại vô cùng linh hoạt, như một con rắn uốn lượn trên không trung. Nó không ngừng tìm kiếm sơ hở, sẵn sàng lao thẳng về phía Chân Lục Trà bất cứ lúc nào.

Chân Lục Trà cẩn thận cảm nhận lực đạo, góc độ, tốc độ ra tay của Đường Tinh, còn có cả thủ pháp quăng lưu tinh chùy xảo quyệt của cô ấy.

Ừm, cũng khá đấy!

Xem ra đứa trẻ này đi theo Đình Dạ học cũng không tệ, có thể thấy Đình Dạ đã thực sự dốc lòng dạy dỗ.

Chân Lục Trà vừa né tránh công kích của Đường Tinh vừa âm thầm đánh dấu cộng cho Đình Dạ trong cuốn sổ nhỏ trong lòng.

Mà Đường Tinh thấy Chân Lục Trà chỉ né tránh mà không phản công, trong lòng có chút sốt ruột. Lưu tinh chùy trong tay vung càng nhanh, càng mạnh.

Nhưng càng đánh, Đường Tinh càng nhận ra, công kích của mình trước mặt Chân Lục Trà đều bị hóa giải dễ dàng, hơn nữa, trông còn chẳng tốn chút sức lực nào.

Trên trán Đường Tinh bất giác bắt đầu đổ mồ hôi.

Ngay lúc này, Chân Lục Trà đã gần như nắm bắt toàn bộ thực lực của đối phương.

Chân Lục Trà di chuyển với tốc độ mà Đường t*nh h**n toàn không kịp phản ứng, đến sau lưng cô ấy.

Không ổn!

Đường Tinh vừa nhận ra có điều bất thường thì đã hoàn toàn không kịp nữa rồi, trên đầu cô đã lơ lửng chiếc búa của Chân Lục Trà.

Đường Tinh cảm thấy nếu bây giờ mình là một zombie có lẽ đã bị chị Chân đập nát đầu rồi.

Đường Tinh vẫn luôn biết thực lực Chân Lục Trà rất mạnh, nhưng không ngờ lại khủng khiếp đến mức này.

Trước mặt chị Chân, cô hoàn toàn không có sức phản kháng!

Đường Tinh ủ rũ cúi đầu: "Chị Chân, em thua rồi."

Chân Lục Trà thu chiếc búa đang lơ lửng trên đầu Đường Tinh vào không gian, sau đó cười xoa đầu Đường Tinh: "Tiểu Tinh, chị lớn hơn em mấy tuổi, cơm mấy năm nay cũng không phải ăn không. Em ăn thêm mấy năm nữa cũng sẽ lợi hại như chị thôi.”

Đường Tinh ngẩng đầu nhìn Chân Lục Trà đang cười "từ ái", khóe miệng giật giật: "Chị Chân, chị thật biết an ủi người khác."

Chân Lục Trà mỉm cười: "Không có gì."

Đường Tinh: ... Em nói ngược mà, chị tin thật hả?

Chân Lục Trà lại xoa đầu Đường Tinh hai cái, sau đó quay người nói với Thẩm Thức ở phía dưới:

"Thẩm Thức, đến cậu rồi!"

Thẩm Thức ở dưới xem xong trận đấu giữa Đường Tinh và Chân Lục Trà, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc.

Có lẽ Đường Tinh không phát hiện ra, nhưng Thẩm Thức có thể nhìn ra - Chân Lục Trà mỗi lần đều có thể dự đoán chính xác vị trí tấn công tiếp theo của Đường Tinh, cho nên mỗi lần Đường Tinh tấn công, Chân Lục Trà đều có thể né tránh hoàn hảo 100%.

Điều này không chỉ cần tốc độ phản ứng nhanh, mà còn đòi hỏi khả năng quan sát cực kỳ chính xác.

Thẩm Thức nắm chặt nắm đấm, cảm thấy trận đấu tiếp theo có lẽ sẽ không dễ dàng như mình nghĩ.

Thẩm Thức bước lên, không lấy ra vũ khí, mà bắt đầu phóng thích dị năng của mình.

Chân Lục Trà nhìn dị năng Thẩm Thức phóng thích, nhẹ nhàng nhướng mày. Ngay sau đó, trong tay cô cũng bắt đầu ngưng tụ dị năng hệ băng, hàn khí lạnh lẽo nháy mắt tụ lại trong tay cô.

Mặc dù dị năng hệ băng của Chân Lục Trà thức tỉnh chưa lâu, thậm chí có thể nói là rất ngắn, nhưng khả năng kiểm soát và khống chế dị năng của Chân Lục Trà lại đáng kinh ngạc, giống như một thiên phú bẩm sinh.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back