Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Khánh Dư Niên

Khánh Dư Niên
Chương 1970: Thương Sơn có tuyết kiếm có sương 15



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Dù sống sót, Phạm Nhàn vẫn cảm nhận kinh mạch đã bị vô số vết rách,

trong người như có vô vàn sợi dây thép nung đỏ quấn quanh, tiếng xè xè vang

lên không dứt, cơn đau nhói buốt xuyên thấu não, bản năng sinh tồn khiến Phạm

Nhàn như muốn ngất đi vì đau đớn.

Nhưng mà Phạm Nhàn không thể hôn mê, vì y biết bản thân chưa thoát khỏi

hoàng cung. Ánh mắt mơ màng của y đã nhìn thấy kiếm khí hung bạo mà vài

tên đệ tử Kiếm Lư phát ra, lông mày đau đớn nhăn lại, bởi vì những đệ tử Kiếm

Lư này không phải do y sắp đặt, y hoàn toàn không nghĩ tới việc lôi kéo Kiếm

Lư vào vũng nước đục này.

Ảnh Tử là cựu thành viên của Giám Sát viện, Hải Đường là nữ nhân của

hắn, Thập Tam Lang là bằng hữu của hắn, hôm nay ba người vào cung hành

thích, toàn bộ là quan hệ riêng tư của Phạm Nhàn. Dẫu sao đây cũng là trận

chiến quân thần phụ tử với bệ hạ, bệ hạ có thể khoan dung cho chuyện Phạm

Nhàn tìm những người này đến trợ giúp, cũng có thể đoán được, nhưng nếu

Phạm Nhàn huy động lực lượng Đông Di thành hay thậm chí Bắc Tề, chỉ sợ

việc này sẽ càng thêm rắc rối.

Mà rắc rối hơn nữa chính là lúc này bên ngoài cung im ắng, quảng trường

trước hoàng thành một màu tuyết trắng, yên lặng đến như không một bóng

người. Khi bốn gã đệ tử Kiếm Lư cũng hóa thành bóng tối, cầm kiếm hộ tống

bốn người Phạm Nhàn bước trên mặt tuyết ngoài hoàng thành, cả thiên hạ

dường như chỉ nghe được tiếng bước chân của đoàn người, cô đơn vô cùng.

Hoàn cảnh yên tĩnh chết chóc này quá kỳ lạ, ai cũng biết có vấn đề. Dù

Phạm Nhàn không có ý định sử dụng đệ tử Kiếm Lư, nhưng con đường rời cung

mà hắn sắp đặt giống như lựa chọn của Ảnh Tử, cũng là điều không ai nghĩ tới

là cửa chính hoàng thành. Lý do chọn cửa chính hoàng thành là vì trước đó

Phạm Nhàn đã suy đoán rất rõ ràng: chính mình vào cung thương lượng với bệ

hạ, mà chuyện mình hạ độc giết Hạ Tông Vĩ trong kinh đô chắc đã bộc lộ, đám

quan văn kia nhất định sẽ đến kêu oan, lũ Ngự sử bướng bỉnh càng sẽ quỳ dưới

tuyết, gây áp lực vô hạn lên Hoàng đế.

Điều này đã được chứng minh trong bẩm báo đêm qua của Diêu công công,

cho nên giờ phút này mấy người Phạm Nhàn chạy ra cửa chính hoàng cung, vốn

phải thấy trên mặt đất những gương mặt đầy oán hận, nghe tiếng ồn ào, tuyết

trắng bị giẫm nát thành bùn, còn hạ nhân tôi tớ trong các phủ thì ẩn núp xa xa

trong xe ngựa, lợi dụng hỗn loạn để trốn thoát, thậm chí Phạm Nhàn còn nghĩ

cách cướp xe ngựa của các phủ làm đường lui.

Nhưng không có gì cả, chỉ thấy mặt đất trắng xóa, duy nhất có thể nhìn thấy

là dấu chân của đoàn người trên tuyết, nghe được chỉ là tiếng th* d*c nặng nề

của chính mình.

Mọi người đều nhận ra bất thường, cửa cung phía sau lại đóng lại, thị vệ

cấm quân bên trong không hề truy kích, nhưng Ảnh Tử vẫn lạnh lùng lao tới

phía trước. Dù biết có điều quái lạ, biết đây có thể là cái bẫy nhốt thú, nhưng

mọi người còn làm gì hơn ngoài việc lao tới, vượt qua?

o O o

Quảng trường trước hoàng thành rộng lớn vô cùng, năm xưa duyệt binh

từng chứa đựng mười vạn người. Ba năm trước, kinh đô phản loạn, Tần gia

Diệp gia dẫn đại quân vây cung, cũng có mấy vạn đại quân tập trung tại đây.

Nhưng hôm nay, giữa màn tuyết trắng xóa, chỉ thấy một nhóm người khổ cực

chạy thoát ra từ trong Hoàng cung, trông thật cô độc đáng thương.

Từ phía sau đội ngũ cô độc ấy vọng lại một loạt âm thanh nhỏ, trận chiến rải

rác tại tháp canh Hoàng thành dường như đã kết thúc, gian tế và sát thủ Bắc Tề

ẩn núp lâu nhất tại Nam Khánh đã bị cấm quân dọn sạch. Nhưng bây giờ, hai

bóng người lại từ trên tường thành đỏ thẫm rơi xuống từ chỗ tháp canh!

Hoàng thành rất cao, tốc độ rơi của hai bóng người kia cực nhanh, chỉ trong

chớp mắt sẽ rơi xuống đất tuyết, rơi vào kết cục xương gãy bỏ mạng. Bất ngờ,

trên không trung vang lên tiếng nổ chói tai, một trận quát tháo, một người rút

đao cong ở hông phóng ra nhanh như chớp, trên tường thành nhìn như lung tung

nhưng thực ra chém rất tinh tế, mỗi nhát chém xuống đều để lại vết sâu hoắm

trên bức tường vừa tu sửa màu đỏ thẫm.

Người đó dùng một cặp loan đao, thực lực cực kỳ mạnh mẽ, trên không

trung vẫn duy trì được thế đứng. Còn người kia rõ ràng có võ công yếu hơn, chỉ

dùng lưỡi kiếm c*m v** xích sắt của đồng bọn.

Chỉ trong vài nhịp lên xuống, hai bóng người đã rơi nặng nề xuống dưới

chân thành. Tên to cao không bị thương, kéo theo đồng bọn chạy về phía chính

giữa vùng tuyết. Nhìn theo phương hướng, dường như muốn hội quân với Phạm

Nhàn.

Hai người này là một trong số ít cao thủ cửu phẩm còn lại của Bắc Tề, trong

đó một là đệ tử truyền nhân của đại sư Khổ Hà, cao thủ số một Lang Đào trong

cung đình Bắc Tề, còn một là Hà đạo nhân!
 
Khánh Dư Niên
Chương 1971: Thương Sơn có tuyết kiếm có sương 16



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Lúc này đoàn người Phạm Nhàn đã chạy tới giữa trời tuyết bao la, bỗng phát

hiện thêm đồng bọn kỳ lạ, không khỏi kinh ngạc.

Để phối hợp hành động, Tiểu Hoàng đế Bắc Tề liều mạng đưa hai sát tướng

của mình lẻn vào Nam Khánh, không thể không nói là nỗ lực hết sức. Nhưng

Lang Đào đại nhân vừa mới vào kinh đô, hoàn toàn chưa kịp phát huy bản lĩnh

thực sự của mình, chỉ có thể phối hợp với gian tế trong cung, dùng nỏ thành bắn

một mũi tên rồi bất lực nhìn vở kịch ám sát trước Thái Cực điện diễn ra rồi kết

thúc.

Anh hùng khí đoản, cùng lắm cũng chính là như vậy mà thôi, Lang Đào với

thân pháp tinh thuần đến cực điểm, thậm chí chưa kịp chém một nhát vào

Khánh Đế đã bị cấm quân truy đuổi xuống thành, còn Hà đạo nhân bên cạnh bị

thương ở chân, đành phải để Lang Đào ôm trên tay.

"Không chạy nữa." Lúc này nhìn Lang Đào dần tiến lại gần, Phạm Nhàn

lạnh lùng nói. con ngươi hắn co rút lại, trong lòng không chỉ kinh ngạc mà còn

phẫn nộ vô cùng. Tại sao mọi người đều nghĩ rằng họ có thể phối hợp với mọi

việc họ muốn xảy ra? Cho dù là đệ tử Kiếm Lư hay Lang Đào xuất hiện đều

khiến Phạm Nhàn sững sờ. Y đã bố trí, mưu tính lâu như vậy, giờ phút này lại

đột nhiên mất đi nền tảng, khiến y không khỏi cảm thấy u uất.

Điều khiến Phạm Nhàn cảm thấy u uất nhất chính là sự yên tĩnh của khung

cảnh này. Đoàn người tập hợp giữa quảng trường tuyết trắng, cách nhà dân phía

trước không xa, gần ngay chỗ ngã ba, nhưng ai cũng biết chắc chắn có những

mối hiểm nguy vô hình đang chờ đợi họ.

Phạm Nhàn lại thất bại dưới tay Hoàng đế, thảm bại hoàn toàn. Việc đệ tử

Kiếm Lư và Lang Đào xuất hiện khiến cái cớ cuối cùng để bảo vệ tính mạng

của Phạm Nhàn cũng không còn. Y không biết Hoàng đế đã ban mệnh lệnh tất

sát trong cung, không biết cuộc chiến tâm lý của mình cuối cùng không thể

thành công. Trong mắt Phạm Nhàn lóe lên vẻ mệt mỏi.

Ảnh Tử im lặng dừng bước, ngay giữa khoảng tuyết gió này. Hải Đường lau

vết máu tươi khóe miệng, mỉm cười, đi tới bên Phạm Nhàn đang ngồi trong

tuyết, quỳ xuống cúi đầu nói: "Ta đã từng nói, như ngươi vừa muốn chiều ca ca

vừa không muốn trái ý tẩu tẩu, thật sự là suy nghĩ ngây thơ."

"Ta chỉ muốn giảm thiểu thương vong, cuối cùng vẫn là chuyện riêng của

bản thân." Phạm Nhàn cười khổ, ngồi xuống đất tuyết, cảm nhận cái lạnh từ

mông truyền lên, nói: "Nếu vô liêm sỉ đến cực điểm, cũng sẽ có vạn người đến

bái lạy, chỉ có điều ta không làm được, bằng không sao hôm nay lại gây ra

chuyện như thế trong cung?"

Vương Thập Tam Lang với hai cánh tay thịt nát đi tới bên cạnh, khàn giọng

nói: "Ít ra ngươi đã thử. Mặc dù thất bại nhưng cũng không tồi."

Phạm Nhàn nhổ nước miếng lẫn máu xuống tuyết bên cạnh, thở hổn hển

nói: "Nhưng ta thực sự rất sợ chết." Dù nói vậy, trong mắt hắn lại thoáng qua vẻ

an nhiên hiếm thấy.

"Xem ra ngươi không thích ta tới đây." Lang Đào đi tới trước mặt Phạm

Nhàn, bình tĩnh nói: "Nhưng thù riêng của ngươi thực ra cũng là thù riêng của

bọn ta, cho nên bọn ta xuất hiện của không liên quan gì đến ngươi... Đương

nhiên cũng phải thừa nhận, lần đầu tiên ta nhận ra, hóa ra việc giết người không

hề liên quan nhiều đến tu vi võ đạo, trong việc này, ta có phần vô dụng."

Lang Đào liếc nhìn Hải Đường sư muội, lại nhíu mày nói với Phạm Nhàn:

"Nếu cô ấy chịu nói cho ta biết kế hoạch của các ngươi, có lẽ kết cục hôm nay

đã khác."

"Ừ, kết cục có lẽ đã định trước rồi, con người phải tin vào số phận... Nhưng,

đợi lát nữa nếu ngươi chịu cõng ta đi, ta sẽ không nói ngươi vô dụng." Phạm

Nhàn cười khổ, nhìn Lang Đào nói.

Ngay giữa vùng tuyết trắng xóa im ắng này, đội thích khách tinh nhuệ nhất

thiên hạ tụ tập giữa bãi tuyết trò chuyện tự nhiên, dường như chẳng ai nghĩ tới,

khi bộ máy quốc gia hùng mạnh khủng khiếp của Khánh Quốc bắt đầu truy sát,

ai có thể trốn thoát?

o O o

Trên hoàng thành, vô số cấm quân như những vạch đen xếp thành tầng,

cung tiễn trong tay, lạnh lùng nhìn chòng chọc những thích khách dưới tuyết,

sẵn sàng bắn tên bất cứ lúc nào. Cung Điển híp mắt đứng giữa, nhìn những

người trong tuyết kia, trong lòng hơi nặng nề, không hiểu sao giờ phút này Tiểu

Phạm đại nhân vẫn còn cười được.

Đúng lúc Phạm Nhàn đang nói chuyện, tình hình trước quảng trường hoàng

thành đã thay đổi. Không biết bao nhiêu mũi tên và cung nỏ đã nhô ra từ các

ngôi nhà dân, ánh lạnh lẽo của mũi tên sáng rực như cỏ chết người mọc đầy,

nhắm thẳng vào đám người ở giữa tuyết.

Gần đó tại ngã tư, tiếng vó ngựa vang lên như sấm, hơn hai ngàn kỵ binh

tinh nhuệ mặc áo giáp sắt chặn kín con đường, không để lại lối thoát nào có thể

tận dụng.

Hàng vạn mũi tên bắn tới, ai sống nổi? Thiết kỵ xung phong, làm sao đỡ nổi

bằng thân thể? Mọi thứ dường như đã đi đến bước đường cùng, không còn biến

số nào có thể thay đổi điều đó, kéo dài thời khắc tử thần giá lâm.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1972: Thương Sơn có tuyết kiếm có sương 17



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Phạm Nhàn híp mắt, nhìn thiết kỵ oai hùng ở ngã ba, nhìn Diệp Trọng tự

mình dẫn quân, nhìn mũi tên đáng sợ trên tầng hai các nhà dân, nhìn đám người

mặc áo choàng tuyết lạnh lẽo tiến về phía chính giữa bãi tuyết, cuối cùng không

nhịn được thở dài.

Năm đó chính y từng bố trí, Đại hoàng tử dùng cấm quân thanh tảy bắt đầu

từ những ngôi nhà đó, Giám Sát viện phối hợp với Hắc Kỵ dọc theo Chính

Dương môn tới ngã ba, trực tiếp chém đứt đội kỵ binh phản loạn, đóng đinh Tần

Hằng trước hoàng thành, khiến Lão Tần gia đoạn tử tuyệt tôn.

Hôm nay bố trí của Hoàng đế cũng giống như 3 năm trước của Phạm Nhàn,

chặn hết mọi đường sống của y. Cứ như lịch sử lặp lại, không biết trong cõi âm

u có thứ gọi là báo ứng hay không.

Bao vây điểm yếu, dụ địch ra khỏi hang ổ, dẹp sạch mọi thế lực dám chống

đối mình, đây là thói quen Hoàng đế vẫn dùng, nhưng trước Đại Đông sơn, trận

địa hôm nay tính là gì? Dù là thói quen, với sức mạnh khổng lồ của Khánh

Quốc hỗ trợ, vẫn chẳng ai phá nổi mưu kế của Hoàng đế.

"Thật không có gì mới." Đôi mắt Phạm Nhàn đờ đẫn, máu me lẫn lộn nói

câu rồi gục xuống lòng Hải Đường. Hôm nay đấu với Khánh Đế nhiều hiệp,

cuối cùng phải dùng kiếm khí ngón tay, vẫn không thắng được chân khí tối

thượng của Hoàng đế, bị một ngón tay đánh gục, tinh thần chân nguyên đã cạn

kiệt tới mức đèn cạn dầu, y có thể nhịn đến giờ phút này mới ngất đi đã rất phi

thường.

Tiếng bước chân vang lên chậm rãi nhưng ổn định khắp bốn phía quảng

trường, tiếng vó ngựa không hề chậm lại. Không biết bao nhiêu quân tinh nhuệ

của Khánh Quốc từ bốn phía áp sát vào, dần dần kéo gần vùng tuyết chính giữa,

nằm trong tầm bắn cung tên. Đám khổ tu sĩ đội nón lá đứng trước quân đội, lạnh

lùng nhìn đám người. Nếu mũi tên dài không thể tiêu diệt hết thích khách, tất

nhiên đến lượt thiết kỵ và khổ tu sĩ lên sân khấu.

Lúc này trừ Lang Đào và bốn cao thủ Kiếm Lư, không còn ai lành lặn, đối

mặt thế trận áp đảo như vậy, ai cũng biết bọn họ không thể thoát. Nhưng đã

bước vào cảnh giới cửu phẩm, ngoài Phạm Nhàn, những người còn lại đều coi

nhẹ sinh tử, không ai lộ vẻ sợ hãi.

Lang Đào và bốn cao thủ Kiếm Lư liếc nhìn nhau, ai nấy đều hiểu mình cần

làm gì nên gật đầu thầm hiểu. Sau đó, cao thủ số một trong hoàng cung Bắc Tề

quay đầu nhìn Hải Đường một cái, thấy trên mặt sư muội không hề có biểu cảm

đau khổ, chỉ im lặng ôm Phạm Nhàn, mỉm cười.

Lang Đào cũng mỉm cười, nhìn Phạm Nhàn trong vòng tay Hải Đường, lắc

đầu tán thưởng: "Lúc này mà vẫn bất tỉnh quyết đoán như vậy, khiến người

không khỏi thán phục."

o O o

Hoàng đế đã thay bộ long bào sạch sẽ, im lặng bước lên cầu thang rộng của

hoàng thành. Binh sĩ cấm quân dọc đường đi qua đều quỳ gối chào theo nghi lễ,

không ai dám nhìn thẳng màu vàng rực rỡ đó. Diêu thái giám đi sát bên Hoàng

đế, bỗng nghe Hoàng đế trầm giọng hỏi: "Sao vẫn chưa động thủ?"

"Chuyện này..." Trong lòng Diêu thái giám run sợ, không biết nên trả lời thế

nào. Dương nhiên lão biết lúc này Hoàng đế căm hận Tiểu Phạm đại nhân,

nhưng cũng hiểu rõ ràng, những năm qua bệ hạ rất sủng ái Tiểu Phạm đại nhân,

đặc biệt sau là khi Thái tử qua đời. Nếu lão ra lệnh bắn, Tiểu Phạm đại nhân

chết dưới mưa tên, lão sẽ phải giải thích ra sao với bệ hạ?

Đặc biệt, việc bệ hạ tự mình lên hoàng thành càng khiến Diêu công công lo

sợ. Nếu chỉ để vây giết đám thích khách ngoài kia thì sắp đặt của bệ hạ đã đủ,

sao còn tự mình lên xem? Chẳng lẽ trong lòng vẫn không nỡ...

"Trẫm muốn tận mắt nhìn tên nghịch tử chết trước mặt trẫm." Hoàng đế lạnh

lùng nói: "Bắn tên."

Một lời của Thiên tử, xe tứ mã khó đuổi, tiếng bắn tên truyền ra khắp nơi.

Chỉ một lệnh bắn tên, các cung thủ bên dưới đã nhắm thẳng vào khoảng tuyết

khoảng mười trượng trượng vuông giữa quảng trường, vạn tên cùng bắn.

Nếu lúc này Phạm Nhàn còn tỉnh táo, có lẽ nhờ vừa lĩnh ngộ tâm pháp mới,

y có thể lao vút qua mấy chục trượng, tránh thoát cơn mưa tên dày đặc này.

Nhưng y đã bất tỉnh, không còn ai có thể thoát khỏi.

Ngay trước khi Khánh quân bắn tên, Lang Đào gầm lên, mắt sáng quắc, túm

lấy thân thể Phạm Nhàn, một tay nắm chặt xích sắt giữa hai lưỡi đao, vung đao

tạo thành tấm chắn không kẽ hở, dũng mãnh lao về phía đám khổ tu sĩ gần đó!

Bước chân chậm rãi của Khánh Đế bước lên hoàng thành, mặc bộ long bào

vàng chói lọi bức người, hai tay chắp sau lưng vững chắc không chút run rẩy.

Đôi mắt sâu hoắm của người, lạnh lùng phi thường, không chút động tâm.

Người nhìn vết máu đỏ trên tuyết trước hoàng thành, cũng như vũ tiễn rơi

rớt trên mặt đất, cũng không hề động tâm, chỉ liếc mắt qua rồi nhìn thấy Phạm

Nhàn đang được nhiều người che chở, không biết sống chết ra sao, lông mày

khẽ nhíu một cái.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1973: Thương Sơn có tuyết kiếm có sương 18



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Mưa tên dày đặc, bốn cường giả Kiếm Lư bảo vệ bốn hướng, nhờ lực lượng

cửu phẩm hùng hậu, kết thành một mạng kiếm võng, che chở những người còn

lại bên trong võng kiếm, không biết đã chặt đứt, vỡ nát bao nhiêu mũi tên. Song

sức người cũng có lúc cạn, khác xa ngày xưa Tam Thạch đại sư bị tên bắn loạn

bên ngoài kinh đô. Hôm nay trước cửa hoàng thành có hàng vạn mũi tên như

mưa rơi xuống đất, ai tránh khỏi ướt người, ai trốn khỏi tử vong?

Mưa tên dứt, bốn cường giả Kiếm Lư máu me đầy mình nhưng vẫn kiên

cường đứng bốn phương. Thân thể máu tươi giàn dụa. Không biết giây lát nữa,

những đệ tử kế tục tinh thần thô bạo tàn nhẫn của Tứ Cố Kiếm có ngã gục hay

không.

Còn Hà đạo nhân bên rìa võng kiếm thì đã bị bắn thủng như con nhím, chết

tới không thể chết thêm được nữa. Xưa kia cao thủ cửu phẩm Bắc Tề này oai

phong lẫm liệt thế nào, mà hôm nay trước quân lục hùng cường của đế quốc,

cũng phải bất lực.

Dù là cá nhân mạnh mẽ đến đâu cũng như con kiến con sâu trước một

vương triều hưng thịnh, trừ phi người đó đã mạnh phi thường, không còn giống

người nữa, như Đại tông sư chẳng hạn.

Mưa tên tạnh, Lang Đào máu me đầy mình cũng lui về. Lúc trước có ý che

chở Phạm Nhàn xông lên liều chết, song cuối cùng vẫn không thể xuyên qua

màn mưa tên dày đặc. Hai thanh loan đao phệ hồn chém hai tên khổ tu rồi cũng

phải lui về. Vai phải hắn còn cắm hai mũi tên sâu thấu xương, máu tươi nhỏ

giọt.

Hải Đường liếc nhìn hắn. Lang Đào không quay đầu, thản nhiên nói: "Bệ hạ

có lệnh, nhất định phải giữ hắn sống."

Lúc này người bị thương, kẻ đã chết, dù đều là những cường giả lẫy lừng

một phương, nhưng từ đầu đã không thể kết thành một khối, dũng mãnh phá

vây lao ra. Bởi nhìn thế trận triều đình Khánh Quốc, ngay từ đầu đã không để

lại chút hy vọng sống sót nào cho bọn họ.

o O o

Hoàng đế bình tĩnh nhìn từng cảnh tượng máu tanh dưới thành, trầm ngâm

một lát rồi nhẹ giọng phán: "Tiếp tục."

Ngay khi vụ ám sát ở Thái Cực Điện kết thúc, cuối cùng Hoàng đế cũng

cảm thấy nhẹ nhõm, xiềng xích vô hình trên người đã được cởi bỏ. Cho nên bệ

hạ mới lấy lại được vẻ tự tin bình tĩnh thong dong ngày xưa, bắt đầu sắp đặt mọi

việc một cách có trật tự.

Sau Đại Đông sơn, hay chính xác hơn là sau việc hơn hai mươi năm trước ở

Thái Bình biệt viện, điều khiến Khánh Đế vĩ đại lo sợ nhất trên đời là thiếu niên

che mặt bằng vải đen cùng cái rương biến mất.

Ở Thái Cực Điện, Khánh Đế đã đẩy Phạm Nhàn vào ngõ cụt nhưng cái

rương vẫn không xuất hiện, Ngũ Trúc vẫn im hơi lặng tiếng. Cuối cùng, Khánh

Dư đường cũng ngừng cảnh giác, ngài xác định cái rương kia không còn trên

người Phạm Nhàn, ít ra là bây giờ không còn, còn lão Ngũ... chắc hẳn đã bị nhốt

trong Thần Miếu, không thể thoát ra được nữa.

Hoàng đế híp mắt, nhìn đám cường giả giãy chết dưới thành, trong lòng lại

không chút gợn sóng. Đúng như Phạm Nhàn từng nghĩ, trên Đại Đông sơn còn

vậy, huống hồ là những nhân vật cửu phẩm kia. Trong lòng Hoàng đế không có

chút hưng phấn nào, bởi việc nhỏ nhoi này khó mà khiến ngài hài lòng. Ngài chỉ

đứng từ xa lặng lẽ nhìn Phạm Nhàn không rõ sinh tử, trong lòng sinh ra chút

mệt mỏi mờ nhạt.

Theo lệnh từ trên hoàng thành, quân tinh nhuệ Khánh Quốc vây quanh

quảng trường một lần nữa giương lên trường cung, mũi tên ổn định nhắm vào

đám cường giả máu me trong tuyết. Chúng không biết những sát thủ ấy là nhân

vật thần thánh gì, chỉ biết cứ bắn tên ra là cho dù bọn họ có lợi hại đến đâu cũng

chỉ có con đường chết.

Có lẽ vài tướng lĩnh hay binh sĩ thông minh đoán ra sự tồn tại của Tiểu

Phạm đại nhân, thấy được y, trong lòng hơi run sợ. Vì Phạm Nhàn ở Khánh

Quốc vốn là một huyền thoại, nhưng huyền thoại ấy sắp bị chính tay họ giết

chết. Chỉ cần là người Khánh Quốc, có lẽ đều rung động trước việc này.

Giống như Diệp Trọng tại ngã ba, Sử Phi sau lưng các cung thủ, Cung Điển

ở trên hoàng thành. Trong lòng ba vị đại thần quân đội Khánh Quốc cũng dấy

lên chút bi thương.

Nhưng quân lệnh khó trái, quân lệnh khó trái, mọi binh sĩ vẫn giương cung

nhắm bắn.

Đôi mắt Hoàng đế càng hẹp dần.

o O o

Nhưng Hoàng đế không hay biết, không ai có thể hay biết, trên nóc Trích

Tinh Lâu cách quảng trường hoàng thành khá xa, cũng có một người đang nhắm

vào Hoàng đế.

Trích Tinh lâu là kiến trúc cao thứ ba kinh đô, xưa kia là nơi quan thiên văn

quan sát tinh tú. Nhưng sau khi tiểu thư Diệp gia vào kinh, cho xây mới một

Quan Tinh đài trên núi ngoài thành, Trích Tinh Lâu dần bị bỏ hoang, ngoài

người hầu dọn dẹp hằng ngày, không ai chú ý tới nơi đây.

Trong thời tiên lạnh giá tuyết rơi tháng giêng Khánh Lịch năm thứ mười hai,

lại có một bóng người gầy gò nằm rạp trên mái Trích Tinh Lâu, một bộ áo lông

trắng đắt tiền khổng lồ phủ trên người hắn, khiến bộ y phục xanh của người sai

vặt trên người hắn bị che khuất.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1974: Thương Sơn có tuyết kiếm có sương 19



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Người này ẩn nấp cực kỳ khéo léo, dưới sự che đậy của tuyết, hắn dường

như đã hòa vào mái hiên tuyết trắng của Trích Tinh Lâu.

Trước áo lông trắng, một vật kim loại hình ống lạnh lẽo nhô ra, chính là

khẩu súng ngắm từng bắn chết Yến Tiểu Ất trên đồng cỏ xưa kia!

Người dưới áo lông trắng nhẹ thở ra một hơi ấm, x** n*n đôi bàn tay đông

cứng, mắt lại dán vào ống nhòm quang học, điều chỉnh hơi thở, dùng chân khí

trấn tĩnh nhịp tim hồi hộp, cố định tầm nhìn vào Hoàng đế trên hoàng thành.

Hoàng thành xa xôi, Hoàng đế gần trong tầm mắt. Hắn rất quen thuộc với

cảm giác này, hoàn cảnh hôm nay cũng không làm khó được hắn, vì tuyết đêm

trên Thương Sơn còn khắc nghiệt hơn tuyết trong kinh đô ngày hôm nay.

Nòng súng dưới áo lông trắng hơi dịch chuyển, làm xong điều chỉnh cuối

cùng. Ngón tay vững vàng chạm vào kim loại lạnh lẽo, không run rẩy chút nào,

trầm ngâm ngắn ngủi rồi nhẹ nhàng kéo vào.

Một tiếng vang nhỏ cất lên rồi biến thành tiếng động ầm ĩ, lại hóa thành

tiếng sấm, cuối cùng trở thành tiếng xé gió quái dị, hoa lửa tuyệt mỹ nhưng

khủng khiếp bắn tung tóe.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Trích Tinh lâu cách Hoàng cung hai ba dặm về phía đông nam, khoảng cách

xa xôi ấy lại bị tuyết gió che phủ nên không ai chú ý đến chút động tĩnh nơi xa

kia. Tấm áo lông trắng trên Trích Tinh lâu rung động nhẹ, miệng súng phát ra

tiếng nổ lớn cùng khói lửa, nhưng âm thanh lan truyền chậm hơn tốc độ viên

đạn rất nhiều.

Ít ra trong khoảnh khắc đó, mọi người trên tường thành Hoàng cung, trước

tháp canh vẫn lẳng lặng nhìn các cường giả sắp chết trong tuyết, tinh binh

Khánh Quốc bốn phía không hề hay biết lưỡi hái tử thần đã xé không khí theo

cách mà con người không thể tưởng tượng được, tiếp cận Hoàng đế.

Từ Trích Tinh lâu tới hoàng thành, dao động tử vong kia kéo dài khoảng

hơn một giây, đủ thời gian cho một người chớp mắt vài lần. Nhưng Hoàng đế

vẫn bình tĩnh nhìn xuống dưới thành, đương nhiên cũng không để ý đến tia lửa

thoáng hiện giữa cơn tuyết gió cách đó hai ba dặm.

Vì thế, thời gian phản ứng của vị Đại tông sư đã cực kỳ ngắn ngủi. Khi cảm

nhận được trong thiên địa bỗng xuất hiện một luồng khí tức chết chóc mà ngay

cả bản thân cũng không thể chống cự, ngài chỉ kịp mở to mắt, sắc mặt tái nhợt,

hào quang trong mắt tan rã, thân thể như làn khói vụt lui.

Hoàng đế bị thương nặng, chân khí tiêu tốn rất nhiều, nhưng trước khoảnh

khắc sinh tử lại bộc phát năng lượng mà nhân loại không thể nắm giữ, biến mất

trong chớp mắt, như oan hồn lao ngược vào trong tháp canh!

Rầm! Tiếng động ầm ầm vang lên, viên đạn tốc độ cao bay sượt qua bờ vai

ánh vàng kia, tạo ra một lỗ thủng khoảng một thước vuông trên vách thành cứng

rắn, sâu không biết bao nhiêu!

Lúc này gạch xanh bắn tung tóe đường bắn, như nở một đóa hoa.

Ngoài Hoàng đế lui lại nhanh như làn khói, dưới thành vẫn im lìm, thậm chí

chẳng ai hay biết chuyện gì. Bởi trong khoảnh khắc đó, đóa hoa tàn bạo còn

đang nở rộ bay tứ tung, những mảnh đá sắc nhọn trong không khí dường như

tĩnh lặng, lẫn vào với tuyết bay khắp nơi.

Như vậy, Hoàng đế tránh được phát đạn sao? Không hề. Bất kể vì sao, kẻ

phục kích trong Trích Tinh lâu đã chần chừ trong khoảnh khắc ngón tay siết cò,

khiến phát đạn chắc chắn hạ thủ kia đã trượt. Nhưng ngay sau đó, phát thứ hai

đến, theo sau tiếng nổ oanh vang như sấm sét của phát đạn thứ nhất.

Tiếng súng thứ nhất mới vừa truyền tới quảng trường trước cung, viên đạn

thứ hai đã bay đến, xuyên thủng cánh cửa gỗ tháp canh một lỗ to bằng nắm tay,

bay vào bên trong tháp canh tĩnh mịch.

Trên đời chẳng có súng nào bắn là chết, nhất là khi mục tiêu là một vị Đại

tông sư thâm sâu khó lường. Do hôm nay kinh đô cấm thành nên thích khách

trong đống tuyết trên mái Trích Tinh lâu đã chọn vị trí xa xôi để phục kích, kẻ

ấy tính toán rõ ràng thời gian đạn bay trong không trung. Hắn chẳng hề hy vọng

một phát súng có thể hạ sát Hoàng đế, song biết rằng để tránh viên đạn ấy,

Hoàng đế bệ hạ nhất định phải run rẩy khắp người, không dám lưu lại chút sức

lực. Cảm giác chấn động về thể xác lẫn tinh thần ấy chắc chắn sẽ buộc Hoàng

đế phải dùng hết bản lĩnh.

Đó chính là tốc độ. Thích khách trên đỉnh lâu đã tính toán rõ phương hướng

và vận tốc lẩn tránh của Hoàng đế bệ hạ, tính được quãng đường di chuyển

trong nháy mắt. Ngón tay cực kỳ ổn định, hắn bóp cò lần thứ hai, bắn về phía

Hoàng đế đã cạn kiệt sức lực. Thực ra toàn bộ hy vọng của hắn đặt hết vào viên

đạn thứ hai!

Trong thời gian ngắn ngủi đến thế, tính toán được nhiều điều như vậy rồi

đưa ra kết luận chắc chắn về lựa chọn của Hoàng đế, rõ ràng tên thích khách kia

rất hiểu tính cách của Hoàng đế bệ hạ, càng thấu hiểu sự cảnh giác và lo sợ của

ngài đối với khẩu súng... hay còn gọi là cái rương mà thế nhân biết đến.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1975: Thương Sơn có tuyết kiếm có sương 20



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Điều then chốt nhất là thích khách Trích Tinh lâu lại có thể biết rõ tốc độ

một vị Đại tông sư có thể phát huy ra trong sinh tử như thế nào, nhờ vậy mới

tính chính xác điểm rơi cuối cùng của Hoàng đế, nơi ngài khó có thể lại bay

nhảy thêm lần nữa.

Đây là điều không thể tính toán hay khám phá ra được, bởi vì trên đời, ngoại

trừ các Đại tông sư, không ai có thể bức ép Đại tông sư đến tuyệt lộ như thế,

không nói đến việc hiểu rõ tốc độ của các ngài.

Trừ phi... từng có Đại tông sư tự mình giúp đỡ thích khách Trích Tinh lâu,

huấn luyện hắn vô số lần!

o O o

Trong khoảnh khắc còn chưa đến nửa cái chớp mắt, trạng thái tinh thần của

Hoàng đế vốn đang bình tĩnh lạnh lùng bỗng bị sợ hãi chiếm cứ. Vô số chân khí

bá đạo trong người bùng nổ, sắc mặt tái nhợt, con ngươi co lại, dốc toàn lực bay

ra, chỉ trong nháy mắt biến mất tại chỗ, lao vào bên trong tháp canh vẫn im ắng.

Lúc này, Hoàng đế cả đời tự tin cường đại, chưa hề biết sợ hãi là gì, cuối

cùng cũng cảm nhận được chút run rảy sợ hãi, sợ hãi cái chết. Dù không thấy rõ

thứ khiến mình kinh hoàng là gì, nhưng ngài biết cái rương mà bản thân lo ngại

nhất... cuối cùng đã xuất hiện.

Một tiếng nổ vang dội đầu thành, viên đạn thứ hai xuyên thủng cửa gỗ vọng

lâu, dọc theo đường thẳng vô hình, hướng thẳng vào ngực Hoàng đế đang run

rẩy, kiệt sức sau khi trốn vào phòng khuất phía sau tháp canh.

Phát súng này quá tuyệt diệu, đã tính toán được mọi suy nghĩ, cử động của

Hoàng đế. Chân khí bá đạo trong người Hoàng đế đã nổ tung thành một luồng

khí lưu vô hình trên đầu Hoàng cung. Lúc này trong người Hoàng đế trống

rỗng, đâu còn có thể lại thi triển động tác né tránh trong nháy mắt như quỷ mị.

Càng đáng sợ hơn là, viên đạn thứ hai nối tiếp xẹt tới, giữa hai phát bắn dường

như chẳng có khoảng cách. Khi Hoàng đế cảm nhận được khí tức phệ hồn như

sóng vỗ ồ ạt, đã không kịp phản ứng gì nữa.

Nhưng thích khách Trích Tinh lâu tính toán đủ thứ, lại không thể lường

trước được rằng gian phòng khuất sau tháp canh nơi Hoàng đế đứng lại không

im ắng. Bên trong có rất nhiều người đứng im lặng, như không hề thở, như oan

hồn mặc giáp, cầm khiên dày.

Những người này dường như đã đứng trong tháp canh u tĩnh đã hàng trăm

năm, chẳng hề thay đổi tư thế, ngăn chặn mọi hướng bắn vào căn phòng. Ba

năm về trước, khi kinh đô phản loạn, máu chảy đầy đường, nhưng dù Phạm

Nhàn hay Đại hoàng tử cũng không phát hiện thấy điều bất thường nào trong

phòng, không biết đám oan hồn cầm khiên kia đang ở đâu?

Hay là những kẻ cầm khiên tưởng chừng đứng đó hàng ngàn năm, thực ra là

sự sắp đặt cuối cùng của Hoàng đế để xoa dịu nỗi sợ trong lòng? Nhiệm vụ suốt

đời của bọn họ là cản đạn giết người từ cái rương b*n r*, che chở cho bệ hạ?

Nhưng làm sao những tấm khiên thép từ Nội Khố có thể ngăn được vũ khí

hỏa dược cường hãn nhất thế gian? Đây là Đồ Long đao, Thiên Tử kiếm cuối

cùng nữ chủ nhân Nội Khố lưu lại trên đời, những di vật khác của cô sao có thể

chống lại?

Chẳng ai nhìn thấy rõ chuyện gì đã xảy ra trong nháy mắt ấy, chỉ thấy người

cầm khiên đứng bên tay trái Hoàng đế rung động nhẹ, lớp bụi trên mặt khiên

cũng rung động theo, ngay sau đó là Hoàng đế.

Tiếng người cầm khiên ầm ầm ngã xuống, trên mặt khiên xuất hiện lỗ thủng.

Như trời cao giáng xuống đại chùy, Hoàng đế chợt bị đánh bay ngược về

phía sau, đập vỡ tường phòng tháp canh, xuyên thủng ra ngoài rồi đau đớn ngã

xuống tuyết lạnh.

o O o

Máu tươi từ ngực trái Hoàng đế chảy ra, vết thương trận chiến trước trong

Thái Cực điện bị tác động mạnh toác ra, vết kiếm Vương Thập Tam Lang cắt

qua trên ngực phải, vết kiếm khí của Phạm Nhàn trên cổ đều thảm thiết đổ máu,

biến vị Hoàng đế oai phong thành con người đẫm máu đáng thương.

Hoàng đế nằm trên mặt tuyết, thở hổn hển, đôi con ngươi đen nhánh lúc đờ

đẫn lúc tỉnh táo, bên ngực trái hơi lõm xuống, máu tươi thấm đẫm áo, không

nhìn rõ vết thương. Tuyết rơi phủ kín đầu, ngài trừng đôi mắt, nhìn bầu trời giá

lạnh đang rơi lệ tuyết, hai bàn tay ngoài tay áo nắm chặt, nỗ lực không để bóng

tối bao trùm.

Nỗi sợ hãi vô hạn và cơn thịnh nộ dữ dội ập đến não hắn. Cái rương, cuối

cùng cái rương cũng xuất hiện. Trên đời này, Hoàng đế cho rằng mình là người

hiểu rõ nhất cái rương ấy, hơn cả Trần Bình Bình, bởi chính nó đã lặng lẽ giết

hại hai vị thân vương, đưa Thành Vương lên ngôi Hoàng đế.

Không ai không sợ sự tồn tại của vật này, nhưng năm xưa Thế tử Thành

vương hay Thái tử chẳng hề run sợ, bởi chiếc rương thuộc về cô gái ấy cũng

như thuộc về chính mình. Nhưng... Nhưng mà... sau sự kiện ở Thái Bình biệt

viện, Hoàng đế bắt đầu kinh hãi. Ngày ngày đêm đêm, ngài vẫn sống trong sợ

hãi, sợ không biết lúc nào cái rương sẽ xuất hiện, từ nơi nào bỗng dưng bùng

lên ngọn lửa, như một bàn tay ma quỷ từ trên trời giáng xuống cướp mất mạng

sống của mình, báo thù cho chủ nhân.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1976: Thương Sơn có tuyết kiếm có sương 21



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Chính vì nỗi sợ đó, sau sự kiện Thái Bình biệt viện, Hoàng đế rất ít khi xuất
cung, không, đúng như lời Phạm Nhàn nghe nói khi mới đến kinh đô, từ đó về
sau Hoàng đế hầu như không bao giờ rời cung!
Dù chưa từng nhìn thấy cái rương, ngài vẫn hiểu rõ sức tàn phá kinh hoàng
của nó. Ngài như con rùa rúc trong hoàng thành kiên cố, bốn phía được bao bọc
bởi tường thành. Cho dù trong kinh đô không có thứ gì xuyên thủng được
những bức tường thành ấy.
Các thần dân cho rằng bệ hạ siêng năng chuyên cần trị vì nên mới thường
xuyên ở trong cung. Ai có thể biết được ngài đang sống trong sợ hãi? Tất cả đều
nghĩ bệ hạ nhân từ thương dân, không muốn quấy rối địa phương nên mới
không tuần du ngoài cõi. Ai biết được ngài vẫn luôn sợ sệt?
Tình trạng này kéo dài cho đến Khánh Lịch năm thứ tư, đứa trẻ ở Đạm Châu
cuối cùng cũng vào kinh, Lão Ngũ dường như đã quên nhiều chuyện, và không
ai liên hệ việc đó với sự kiện Thái Bình biệt viện, nên Hoàng đế dần thả lỏng
cảnh giác, thỉnh thoảng mới rời cung. Tuy vậy, ngài hắn vẫn không dám rời xa
kinh đô, bởi trên những cánh đồng bạt ngàn của Khánh Quốc, ai biết được liệu
có lửa thù hận nào ẩn nấp trong bóng tối chờ đợi mình hay không? Sự việc ở
Đại Đông sơn buộc Hoàng đế phải rời kinh, nhưng trước tiên, ngài triệu Phạm
Nhàn từ Đạm Châu về bên cạnh, bởi chỉ có đứa con này bên người, ngài mới
cảm thấy an toàn!
Nói lại thì, đây đúng là một cuộc đời bi đát! Hoàng đế nắm trọn cả giang
sơn, ngàn vạn dân chúng, nhưng hắn không thể nhìn thấy, cảm nhận được gì.
Dường như nửa đời sau ngài có tất cả, nhưng thực ra ngài chỉ là tù nhân bị giam
cầm trong hoàng cung!
Hoàng đế không sợ chết, chỉ sợ trước lúc lâm chung không thể chứng kiến
đại nghiệp thành hiện thực. Trên đời này không còn nhiều thứ có thể g**t ch*t
ngài, ngoài người mù kia và cái rương kia. Vậy nên khi Trần Bình Bình trở về
từ Đạt Châu với thái độ lạnh lùng, tàn nhẫn phi thường, Hoàng đế ngoài cơn
thịnh nộ còn cảm thấy lạnh sống lưng.
Những binh sĩ cầm khiên che mặt ẩn nấp trong góc thành, khi Hoàng đế híp
mắt, chắc chắp tay sau lưng, nhìn lão chó già chịu hình lăng trì trong cơn mưa
thu, họ vẫn im lặng chờ đợi phía sau. Nhưng cái ngày đó, cái rương vẫn không
xuất hiện.
Nhưng hôm nay cái rương đã xuất hiện, lại còn xuất hiện đột ngột như vậy.
Hoàng đế bệ hạ có phần bi thương khi nhận ra rằng mình vẫn đánh giá thấp về
sự khủng khiếp của cái rương, ít nhất là đánh giá thấp về khả năng của kẻ đang
sử dụng nó hôm nay. Ngài không ngờ làn khí tức tử vong ấy có thể tìm được vị
trí của ngài dưới sự che chở của tháp canh, dễ dàng xuyên thủng tấm khiên bằng
thép cứng, cuối cùng tàn nhẫn vô tình bắn trúng vào người mình.

Tuyết trắng dần bị máu tươi từ người Hoàng đế nhuốm đỏ, lúc này những
người trên chòi cao mới phản ứng được. Dù vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra,
ít ra họ cũng nhận ra có chuyện.
Diêu thái giám mặt mày kinh hoàng, quỳ bò lại bên người Hoàng đế bệ hạ,
cổ họng khàn đặc không thốt nên lời, run rẩy nắm lấy vết thương ở ngực bụng
bệ hạ, lôi ra mấy mảnh kim loại vỡ, bới ra máu thịt, nhưng vẫn không tìm ra
hung khí.
Thân thể Hoàng đế phập phồng theo nhịp thở gấp, ánh mắt hơi đờ đẫn nhìn
Diêu thái giám bên cạnh: "Trẫm... không chết... được!"
Hoàng đế bệ hạ nghiến răng nói ra những lời ấy, nhưng bị thương nặng như
thế, dù ngôn từ có tàn nhẫn đến đâu cũng có vẻ mệt mỏi. Hoàng đế bệ hạ nhìn
qua mặt Diêu thái giám, mắt vẫn hằn học nhìn bông tuyết rơi từ trời cao, trong
lòng gào thét đau đớn, Trẫm vâng theo mệnh trời, ai có thể giết trẫm! Hôm nay
trẫm không chết, là trời không cho trẫm chết!
Thích khách trên nóc Trích Tinh lâu đoán trúng tất cả, nhưng cuối cùng vẫn
không đoán ra thể xác Đại tông sư của Hoàng đế bệ hạ cường đại đến mức nào.
Chính xác hơn, hắn không ngờ rằng vị Hoàng đế hùng mạnh khinh thị thiên hạ
lại sợ chết đến thế, rõ ràng đã đặt một tấm khiên hộ tâm trong long bào!
Đường đạn phệ hồn xuyên qua bầu trời kinh đô xa xăm, lại xuyên thủng tấm
khiên, cuối cùng dù không lệch hướng, trúng chính xác vào lồng ngực Hoàng đế
bệ hạ, nhưng vì đã hết sức, chỉ đập nát một mảng lớn xương ngực, chứ chưa xé
nát tất cả máu thịt tiếp xúc, ngay lập tức phá hủy sinh mệnh của đấng quân
vương.
Vừa rồi ở vườn hoang, Phạm Nhàn lấy tấm khiên trước ngực ra, Hoàng đế
chế nhạo dạy rằng thủ đoạn nhỏ không làm nên đại sự, nhưng ai ngờ cuối cùng
Hoàng đế bệ hạ vẫn nhờ thủ đoạn ấy mà thoát chết.
Bất cứ ai muốn thành đại sự đều phải cẩn thận, cẩn thận đến mức cực đoan
cũng là cần thiết, quý trọng tính mạng, dù phải nhục nhã đến đâu cũng là điều
cần thiết. Từ khía cạnh này, hai cha con Hoàng đế và Phạm Nhàn thật sự rất
giống nhau, ở chỗ cùng là hai kẻ vô sỉ trên đời.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1977: Thương Sơn có tuyết kiếm có sương 22



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Trích Tinh lâu." Ánh mắt Hoàng đế hơi tán loạn nhìn chằm chằm lên bầu
trời màu xám tro, ngài biết kẻ sử dụng cái rương kia chắc chắn không phải là
lão Ngũ, bởi nếu đó là lão Ngũ thì e là lúc này đã sớm giết vào cung điện mất
rồi. ngài thở hổn hển nói: "Giết sạch!"

Hoàng đế bệ hạ đột nhiên bị ám sát, hôn mê bất tỉnh, sinh tử bất định khiến
tất cả các tướng sĩ trên hoàng thành cảm thấy kinh hãi đến tê liệt, không ai biết
phải làm gì ngay lúc này. Những cường giả bị vây khốn trong hoàng thành vẫn
chưa thoát ra được, chỉ cần đợt tên thứ hai b*n r* là tất cả đều phải chết, kể cả
Phạm Nhàn vẫn còn hôn mê.
Các Thái y đang chạy từ Thái Y Viện lại đây, Cung Điển với khuôn mặt
mày tái mét đã đến bên cạnh Hoàng đế bệ hạ, lấy thuốc men quân trang ra cố
cầm máu cho bệ hạ nhưng hiệu quả có vẻ không tốt cho lắm.
Còn Diêu thái giám vẫn nhớ rõ lời dặn cuối cùng của bệ hạ trước lúc hôn
mê. Lão run rẩy bước qua vọng lâu, cẩn thận đến bên phó thống lĩnh cấm quân,
nhỏ giọng tuyên đọc lệnh cuối cùng của bệ hạ. Diêu thái giám co ro trên tường
thành hoàng cung, trông rất buồn cười nhưng thực ra là vì lão quá sợ hãi, bởi vì
lão biết bệ hạ là một cường giả mạnh mẽ thế nào, thế mà một vị quân vương
như thế bị một thích khách vô hình đánh trọng thương như vậy, làm sao lão
không sợ, thậm chí lo sợ mình sẽ bị xé nát bởi những vết cắt vô hình trong
không khí.
Cảnh tượng tiếp theo xảy ra khiến con ngươi Diêu thái giám co rút lại, cả
người úp xuống đất, một lần nữa xác nhận nỗi sợ hãi của mình! Phó thống lĩnh
cấm quân trên tường thành hoàng cung định phất cờ ra lệnh cho binh lính dưới
thành bắn mưa tên, nhưng vai vừa cử động thì cả cái đầu đột nhiên biến mất!
Đúng như một câu chuyện ma quái giữa ban ngày, đầu của phó thống lĩnh
cấm quân đột nhiên nổ tung ra như quả dưa hấu chín mọng, hay cái bao nước bị
căng quá mức, vỡ tung một cách vô cớ, hóa thành mảnh xương đầy máu nước
não trên tường thành, rơi xuống đầy trời...
Điều càng khủng khiếp hơn là sau khi đầu nổ tung, dường như thân thể vẫn
chưa biết đầu đã thành mảnh vụn, tay phải vẫn còn giơ lên một cái rồi mới rơi
xuống, như một con rối đứt dây, cả người ngã sập xuống!
Trên thành vang lên tiếng kêu gào thảm thiết. Cảnh tượng rợn tóc gáy như
vậy diễn ra trước mắt vô số quan binh khiến họ không thể nào không sợ hãi, tất
cả đều run rẩy, mắt mở trừng trừng tìm kiếm khắp nơi trên thành, dưới thành,
trong đội ngũ đồng đội, thậm chí trên bầu trời chỉ có tuyết rơi!
Dĩ nhiên họ tìm không ra gì cả, họ hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy
ra, chỉ biết đầu của phó thống lĩnh đại nhân đột nhiên nổ tung. Những cấm quân
tinh nhuệ của Khánh Quốc này đâu có ngờ tới thích khách ở cách xa vài dặm,
họ la hét, tìm kiếm phẫn nộ vô ích.
Tìm tòi không được, dần dần hóa thành sợ hãi. Loại thích khách hoàn toàn
không nhìn thấy, giết chóc hoàn toàn không cách nào chống cự, làm sao phàm
nhân có thể chống lại?
Nỗi hoảng loạn vô cùng nhanh chóng bao trùm lên tường thành Hoàng
cung, tất cả các tướng sĩ bất lực truy tìm, có người gần như sụp đổ dưới áp lực
im ắng kia, cung tên nhắm vào đám người dưới thành cũng vô thức buông lỏng.
Quân kỷ Khánh Quốc nghiêm khắc, không thể tan rã thành từng mảnh vì cái
chết thảm thương của phó thống lĩnh cấm quân. Trên chiến trường, trong việc
dẹp loạn, quân lính Khánh Quốc đã chứng kiến vô số cái chết kỳ dị, kinh hoàng.
Nhưng đòn tấn công thần bí như hôm nay thực sự khiến phàm nhân không thể
không nghĩ đến những hướng quái đản.
Một tướng lĩnh khác hùng dũng gầm lên vài tiếng, muốn ổn định tâm lý
binh lính, đồng thời ra lệnh tấn công xuống dưới. Nhưng tiếng hô của hắn chỉ
kéo dài được vài tiếng thì im bặt, bởi sát ý đáng sợ một lần nữa ập đến, xé toang
lồng ngực vị tướng, ruột gan thành đống thịt nát, hắn không kịp rên một tiếng
đã gục xuống.
Tới lúc này, không khí hoảng loạn không thể kiềm chế, trên tường thành
hoàng cung hoàn toàn hỗn loạn.

Dị động trên tường thành Hoàng cung tất nhiên đã lan xuống dưới thành,
nhưng đám quân sĩ phong tỏa bốn phía vẫn không rõ chuyện gì đã xảy ra.
Những cung thủ nhắm vào đám người trong tuyết cảm thấy tay rã rời nhưng vẫn
chưa có lệnh bắn. Các tướng lĩnh nhíu mày lo lắng, không hiểu trên thành đã
xảy ra chuyện gì mà lộn xộn đến thế.
Nếu đây là chiến trường bình thường, nếu hôm nay Hoàng cung chỉ là một
cánh đồng, thì bất cứ ai cũng sẽ tự ý bắn mà không cần chờ lệnh. Nhưng hôm
nay khác, người đang bị hàng vạn cung tiễn nhắm tới là Tiểu Phạm đại nhân.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 1978: Thương Sơn có tuyết kiếm có sương 23



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Ai cũng hiểu việc giết Phạm Nhàn có ý nghĩa thế nào, mối ân oán thình thù
giữa Tiểu Phạm đại nhân và bệ hạ ai cũng rõ như ban ngày, nếu không có lệnh
rõ ràng của bệ hạ, không ai dám bắn tên. Nhưng lúc này, các tướng dưới thành
không hề hay biết Hoàng đế đã bị thương nặng, hôn mê bất tỉnh.
Bầu không khí im lặng kỳ lạ này cũng không kéo dài lâu. Đối diện tình thế
căng thẳng, các tướng Khánh quân vẫn có quyền chủ động, dù chỉ ở ngoài cung.
Sử Phi đại tướng đang nhìn chằm chằm vào đám người bị vây giữa tuyết, thấy
bọn họ nhận ra điều bất thường trên thành và muốn phá vây. Nhưng dù từng
một mình thu phục đại doanh phía bắc của Yến Tiểu Ất, lần này Sử Phi vẫn
không trực tiếp ra lệnh tấn công, mà nhờ phó tướng bên cạnh, một phần vì nỗi
sợ vô hình khiến hắn chọn cách này, phần khác như mọi quan văn võ Khánh
Quốc, Sử Phi cũng không bao giờ muốn Phạm Nhàn chết trên tay mình.
Ý nghĩ đó đã cứu mạng Sử Phi, bởi vừa lúc phó tướng bên cạnh giơ cao cờ
hiệu thì đổ sập xuống đất.
Không phải không cưỡi ngựa vững vàng, cũng chẳng phải vì lý do nào khác,
mà vì theo người phó tướng, con ngựa dưới thân cũng lăn xuống tuyết, máu tươi
nhanh chóng thấm đỏ tuyết trắng.
Con ngươi Sử Phi co rút lại, mặt mày tái mét nhìn máu thịt của phó tướng
bên cạnh. Biết nếu lúc trước mình ra lệnh thì bây giờ đã chết rồi. Ai có thể chặn
đứng đòn đánh vô hình, không thể đoán trước từ trên trời giáng xuống!
Sử Phi cũng hiểu rõ nguyên nhân gây nên hỗn loạn trên thành là gì, chỉ có
điều... bệ hạ còn sống hay không?
Sau phút hỗn loạn, Hoàng thành lại chìm vào yên lặng tựa như chết, kỷ luật
của quân đội Khánh Quốc thật sự là số một thiên hạ. Nhưng dưới sự đe dọa
khủng khiếp của từ phát súng từ trên trời, ai dám tự tiện hành động? Sắc mặt
các binh sĩ đều trắng bệch, thậm chí xanh mét. Họ đợi chờ ý chỉ của bệ hạ,
nhưng bệ hạ không còn xuất hiện trên hoàng thành.
Lại một tiếng súng vang, cắt ngang sự tĩnh lặng của quảng trường trước
cung, một vị khổ tu sĩ đội mũ rộng vành, muốn lôi kéo đám binh sĩ im lặng
xông lên nhưng bị bắn gục ngay trên tuyết, không kịp run rẩy, biến thành thi
thể.
Im lặng như tờ.
Lại một tiếng súng nữa.
Lại im lặng như tờ.
Tiếp một tiếng súng vang lên.
Cứ thế bốn lần, trên mặt tuyết đã thêm bốn thi thể, tiếng súng im bặt, dường
như sẽ không bao giờ vang lên nữa. Mọi người trong Hoàng thành đều hiểu rõ,
vị thích khách tuyệt đỉnh có thể thi triển đòn đánh từ trên trời này đang cảnh cáo
triều đình Khánh Quốc không được có bất kỳ động thái nào. Bất cứ ai dám cử
động trên mặt tuyết trắng này đều sẽ là mục tiêu bắt buộc phải giết của hắn.
Một tiếng động vang lên, một người chết, một thi thể máu me nằm trên
tuyết, chưa bao giờ có gì bất ngờ. Lời tuyên bố lạnh lùng, im lặng như vậy
khiến trái tim mọi người đông cứng.
Đây là một người đang thách thức cả một quốc gia.
Bầu không khí im lặng như chết kéo dài không biết bao lâu, đám ngựa cũng
bắt đầu bất an đạp móng, văng tuyết lên. Những cường giả bị vây trong tuyết
dường như cũng không muốn chọc giận thần kinh căng thẳng của đại quân
Khánh Quốc, không chọn cách phá vây.
Không ai biết tiếng động lạ kỳ xuyên qua bầu trời tuyết rơi kia là thế nào,
làm sao lại khiến người ta chết đi được.

Diệp Trọng ngồi trên lưng ngựa, toàn thân khôi giáp, dẫn theo kỵ binh tinh
nhuệ đủ sức giết sạch đám người trong tuyết chỉ với hai đợt tấn công, nhưng
hắn vẫn im lìm. Dù với thực lực cửu phẩm hùng mạnh, hắn nghe ra tiếng động
phát ra từ phía sau, cảm nhận được thích khách trên bầu trời kia kia không thể
bao quát cả khung cảnh, vẫn có góc chết. Nếu kỵ binh xông lên bây giờ, có lẽ
thích khách kia không thể ngăn cản nổi.
Nhưng Diệp Trọng vẫn im lìm ngồi trên lưng ngựa. Lúc này bệ hạ sinh tử
bất định, địa vị cao nhất là hắn, vậy mà hắn không nói lời nào, giống như hình
ảnh nhiều năm qua trong triều đình, không bao giờ lộ diện nhưng cũng chẳng ai
dám xem thường.
Lý do Diệp Trọng không động đậy rất đơn giản, không phải vì không có
mệnh lệnh của bệ hạ, mà bởi ông biết những thứ cướp mạng người, đâm xuyên
từ trên trời xuống là gì, tiếng động đó là gì.
Là cái rương, cái rương lần thứ hai xuất hiện trên đời, Diệp Trọng hạ mí mắt
xuống, lờ đi ánh mắt nóng rực của các tướng lĩnh, giống như đang ngủ say,
nhưng trong lòng sóng gió dâng trào.
Khi sự việc Thái Bình biệt viện bùng nổ, ông đã bị Hoàng đế điều đến Định
Châu làm hậu quân, rõ ràng Hoàng đế không tin tưởng vào lập trường của Diệp
Trọng trong chuyện giữa mình và Diệp Khinh Mi. Còn nhớ năm đó, khi Diệp
Khinh Mi mới vào kinh đô đã đánh nhau với Diệp Trọng trẻ tuổi. Diệp Trọng
quá hiểu rõ những người hồi đó, dù ông chưa từng lên tiếng nhưng không có
nghĩa là ông không biết chuyện cái rương, không hiểu chuyện Thái Bình biệt
viện, cũng như lý do Trần Bình Bình phản bội Hoàng đế.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1979: Thương Sơn có tuyết kiếm có sương 24



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Trong lòng Diệp Trọng lướt qua rất nhiều hình ảnh, rất nhiều nhân vật ngày

xưa. Ông cũng cảm thấy mệt mỏi, cuối cùng ánh mắt tập trung vào người thanh

niên trong tuyết kia, nhớ đến người mẹ của thanh niên ấy, cô gái trẻ năm xưa

mang theo cái rương từ chối hành động kiểm tra của ông ở cổng thành.

Về việc này, Diệp Trọng cảm thấy Hoàng đế đã sai lầm, nên ông vẫn im

lặng, trước khi có chỉ dụ, ông tuyệt đối không hành động.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Bầu không khí im lặng như chết này có thể duy trì được bao lâu? Bão tuyết

này còn kéo dài bao lâu nữa? Ngay lúc này một thiếu niên mặc áo vàng nhạt

bước từng bước đi lên thành hoàng cung, đứng bên tường thành, bình tĩnh nhìn

xuống Phạm Nhàn trong tuyết.

Lúc này cấm quân trên thành đã hơi hỗn loạn, đa số cúi đầu tránh né cái chết

có thể ập xuống từ trên trời. Vì vậy, thiếu niên mặc áo vàng nhạt đứng trên

thành dường như cao ngất và can đảm.

"Theo luật pháp Khánh Quốc, bệ hạ hôn mê bất tỉnh, ta có nên tự động trở

thành Giám quốc không?" Hai nắm đấm của Tam hoàng tử Lý Thừa Bình siết

chặt, hỏi.

Diêu thái giám bên cạnh sắc mặt tái mét, mắt liếc loạn xung quanh, run rẩy

đáp: "Nhưng bệ hạ mới hôn mê, chưa qua thời hạn bảy ngày."

"Tình thế bây giờ có thể chờ được không? Ngươi muốn nhìn các danh tướng

Đại Khánh bị trời cao đánh chết à!" Lý Thừa Bình quay đầu lại lạnh lùng nhìn

Diêu thái giám. Diêu thái giám trong lòng phát lạnh, nói: "Điện hạ, đây là việc

lớn của quốc gia, nô tài vốn không nên lên tiếng, nhưng nếu bệ hạ tỉnh dậy, chỉ

sợ sẽ..."

"Không có gì phải sợ, lệnh cho tất cả mọi người rút lui..." Ý lạnh trong mắt

Lý Thừa Bình càng lúc càng sâu, băng giá trong lòng Diêu thái giám càng lúc

càng thấu. Những năm qua, dù dưới sự dạy dỗ của Phạm Nhàn, Tam hoàng tử

có vẻ trở thành hoàng tử ôn hòa, nhưng Diêu thái giám biết rõ năm xưa vị hoàng

tử thiếu niên tàn nhẫn như thế nào. Một khi thực sự bị đẩy đến đường cùng, ghi

nhớ mối hận này, tương lai mình sẽ ra sao?

Huống hồ giang sơn của Khánh Quốc, tương lai phải truyền cho Tam điện

hạ, nếu lần này bệ hạ thật sự băng hà, chỉ e ngày mai Tam điện hạ sẽ lên ngôi

Hoàng đế.

"Chờ bọn chúng lui khỏi quảng trường sẽ truy bắt, như vậy vẫn có thể tạ lỗi

với phụ hoàng. Ở đây hao phí thời gian có ích lợi gì?" Lý Thừa Bình híp mắt,

nhìn huynh trưởng, tiên sinh trong tuyết, không lộ ra bất kỳ cảm xúc không nên

có.

o O o

Trong tuyết phủ trên nóc Trích Tinh lâu, cái ống kim loại dưới lớp áo lông

quý báu kia liên tục phát ra tiếng động lớn, xé toạc không khí, thu hoạch sinh

mạng ở hoàng cung xa xôi. Mặc dù lực phản chấn đã giảm nhiều, nhưng tuyết

trắng trên mái vẫn bị rung chuyển, dần dần trượt xuống. Những âm thanh ấy

còn vang vọng xa, làm kinh động người dân trong các phố xá và nhà cửa chung

quanh.

Các nha dịch Kinh Đô phủ đã sớm phát hiện ra điểm bất thường nơi đây,

nhưng Trích Tinh lâu là nơi cấm địa của triều đình, mặc dù đã hoang phế nhiều

năm, song không có giấy tờ, không ai được phép vào kiểm tra. Hơn nữa, hôm

nay vẫn còn trong mấy ngày tết tết, đám nha dịch nghĩ có lẽ là trẻ con nào đó ở

trong đặt pháo mùa xuân, chẳng qua tiếng pháo nghe có vẻ lớn hơn bình

thường.

Rốt cuộc, tốc độ phản ứng của cung đình vẫn nhanh hơn. Trước khi hôn mê,

Hoàng đế đã bình tĩnh nói ra tên Trích Tinh lâu. Các cao thủ cung đình lặng lẽ

trốn thoát khỏi hoàng cung, men theo dòng sông bên trái hoàng cung, xuyên

thẳng qua núi rừng, hối hả tới đông thành.

Cách hai con phố vẫn còn nghe thấy tiếng nổ lớn từ Trích Tinh lâu, tinh thần

các cao thủ cung đình hưng phấn, cố nén xúc động, chia ra bốn phía áp sát. Bọn

họ tin chắc nếu tên sát thủ đáng sợ kia nếu còn ở Trích Tinh lâu, chắc chắn

không thể trốn thoát trước khi bị vây bắt.

Nhưng khi các cao thủ cung đình dũng cảm xông vào vườn Trích Tinh lâu,

kiểm tra tận nóc lầu mà vẫn không tìm thấy bất kỳ ai, chỉ có một dấu vết rõ ràng

trên tuyết trắng. Ngoài dấu vết đó, không có gì khác, yên tĩnh đến độ khiến lòng

người run sợ.

Tuyết vẫn rơi đều đều, các cao thủ Cung đình cẩn thận quan sát dấu vết

trong tuyết, nhưng phát hiện tên sát thủ kinh khủng kia không để lại bất kỳ

manh mối nào. Mặc dù dấu vết rõ ràng, song đã bị dọn dẹp sạch sẽ, không thể

nhận ra hình dáng kẻ đó.

o O o

Một tên thị vệ cung đình canh gác ngoài ngõ Trích Tinh lâu, sắc mặt hắn hơi

tái, cảnh giác quan sát khách bộ hành vốn không nhiều, đột nhiên hắn thấy một

người mang dáng vẻ như sai vặt đi tới, trong lòng hắn thịch một tiếng.

Người sai vặt này là một thiếu niên, điều khiến tên thị vệ cung đình nghĩ

ngợi chính là, thân ngoài người này quấn một tầng da lông dày cộm, tuy nhìn bề

ngoài rất rách nát, không đáng mấy đồng tiền, nhưng bên trong lại bọc chặt lớp

vải màu xanh, chỉ để lộ ra phía dưới đầu gối mặt khác của da lông, trắng tinh

không tì vết, đây thật là da lông cực kỳ quý giá, liệu có ai đủ khả năng mua

được thứ xa xỉ như thế?
 
Back
Top Bottom