Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Khánh Dư Niên

Khánh Dư Niên
Chương 1980: Giả sơn 1



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Con ngươi thị vệ cung đình co lại, vừa định ngăn cản người sai vặt, định gọi

đồng bạn, bỗng hoa mắt chóng mặt, không ngờ cảm thấy hàm dưới tê dại. Tên

cao thủ cung đình này tựa vào vách ngõ nhỏ, lập tức tử vong, thân thể cứng đơ

như gỗ, không đổ xuống đất.

Người sai vặt lau nhẹ đầu ngón tay, rút mũi kim nhỏ đâm vào dưới cằm,

quấn chặt lớp da lông dày cộm, có vẻ như sợ lạnh. Sau khi bước ra khỏi ngõ,

thoáng cái hắn đã biến mất trong gió tuyết kinh đô.

o O o

Hôm nay kinh đô gió tuyết ào ạt, náo động bất thường, nhưng ít ai biết được

trước hoàng cung bị phong tỏa nghiêm ngặt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Đám

Ngự sử đứng đầu Ngự Sử đài từ tối hôm qua đã bị cưỡng ép áp giải về phủ, các

quan đại thần cũng bị Giám Sát viện thông báo, buộc phải ở lại trong phủ, thậm

chí cả Hồ Đại học sĩ cũng không thể tới gần hoàng thành.

Không khí căng thẳng, xôn xao này nhanh chóng lan truyền đến con đường

phồn hoa phía nam kinh đô. Trên con đường ấy không biết có bao nhiêu gia tộc

quyền quý, nhưng tất cả ánh mắt nghi kỵ đều đổ dồn về một nơi, đó là Phạm

phủ.

Hôm nay Phạm phủ vẫn bình lặng như thường. Không có hoảng loạn, không

có tang tóc, không có căng thẳng. Công việc trong phủ vẫn diễn ra như mọi

ngày, nên nấu nước thì nấu, nên làm cơm thì làm. Rõ ràng thành quả của Phạm

Nhàn đàm phán với Hoàng đế bệ hạ không thể hiện ra bên ngoài phủ. Mẹ con

Lâm Uyển Nhi cũng không mang theo gia quyến rời khỏi kinh đô mà vẫn yên

lặng ngồi trong phòng khách chờ đợi nam nhân kia trở về. Nếu như chàng

không thể quay lại, việc cô rời khỏi kinh đô có ý nghĩa gì đây?

"Nhược Nhược vẫn chưa dậy à?" Lâm Uyển Nhi dịu dàng cười hỏi. Trong

nụ cười ẩn chút buồn man mác. Cô nhìn Tư Tư đang cho con ăn rồi nói: "Gọi cô

ấy chưa?"

Ngay lúc đó, tiểu thư Phạm gia vừa được thả ra khỏi cung từ tối hôm qua

chậm rãi bước vào phòng. Trên người vẫn sạch sẽ, đôi mắt vẫn lạnh lùng như

thường. Đôi giày dưới chân cũng không vương chút tuyết. Cô nhìn nụ cười của

tẩu tẩu rồi ngồi xuống bàn, cầm đũa lên. Bàn tay cầm đũa vẫn vững vàng,

không chút run rẩy.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Dù vẫn còn là trong vài canh đầu của sáng sớm ngày đầu năm, nếu là ngày

thường thì những mảnh pháo đỏ thắm vẫn còn đang bay lượn trên mặt tuyết,

mùi pháo thoang thoảng nhè nhẹ lan khắp ngõ ngách, tất cả đều toát lên không

khí náo nhiệt, vui vẻ. Có điều, đối với các quan lại và dân chúng kinh đô, mùa

xuân Khánh Lịch năm thứ mười hai này thực sự trôi qua không mấy suôn sẻ,

ảm đạm.

Hôm qua, ngày mồng bảy năm mới, là ngày đầu tiên các nha môn mở cửa

trở lại sau kỳ nghỉ, nhưng chính ngày ấy, các quan viên thuộc phe Hạ bị ám sát

dã man, máu tươi nhuốm đỏ kinh đô, lay tỉnh bao tâm hồn còn chưa tỉnh rượu

sau Tết. Hôm nay, vùng lân cận hoàng thành bắt đầu thiết kaoah quân luật, nghe

nói triều đình đã lần ra được thủ phạm độc ác dám ra tay sát hại đại thần ngay

trong kinh đô, và đang truy quét chúng quanh Hoàng cung.

Nghe nói đã có rất nhiều người thiệt mạng, và có vẻ như Tiểu Phạm đại

nhân bị phế truất mọi chức tước kia cũng dính líu đến vụ việc, lời đồn còn cho

hay trong số những thích khách độc ác ấy có cả người Bắc Tề và Đông Di.

Hàng loạt binh lính tuần tra khắp phố phường kinh đô, từ các Giám Sát viện,

mười ba nha môn, cung đình, Đại Lý tự cho đến cả quân phòng vệ và cấm quân,

cả bộ máy khổng lồ của đế quốc Khánh Quốc đã đồng loạt vào cuộc, tiếng bước

chân đều đều, vô cảm vang vọng khắp kinh đô trong cơn bão tuyết, ráo riết truy

lùng những tên thích khách còn lẩn trốn. Các cửa thành ra vào kinh đô cũng bị

phong tỏa, kiểm soát nghiêm ngặt.

Dưới sự vây bắt mạnh mẽ như thế, dù là thích khách hung tàn đến đâu cũng

khó mà âm thầm trốn thoát khỏi kinh đô.

o O o

Một đội ngũ do Giám Sát viện và cung đình cử đi đã vây quanh Phạm phủ,

bên ngoài phủ còn đóng rất nhiều binh lính canh gác, phong tỏa. Ba lần lục soát

Phạm phủ vẫn không tìm được manh mối nào về Phạm Nhàn.

Đội truy nã do Ngôn Băng Vân trực tiếp chỉ huy, sau khi xông vào quảng

trường trước hoàng cung náo động, đã lập tức kéo đến Tây thành, ập thẳng vào

điểm liên lạc bí mật nhất của Khải Niên tiểu tổ - ngôi nhà nhỏ mà Vương Khải

Niên đã bỏ ra một trăm hai mươi lượng bạc mua năm nào. Gian nhà này vốn là

bí mật của Khải Niên tiểu tổ, nhưng xét thấy đội ngũ cũ thuộc Giám Sát viện

Tây Lương bị tổn thất nặng nề, có thể thấy chắc chắn Hoàng đế đã cài người

vào bên cạnh Phạm Nhàn và tìm ra nơi hội họp của Khải Niên tiểu tổ.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 1981: Giả sơn 2



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Có điều, gian nhà vẫn hoang vắng như xưa, giấy bút còn để nguyên trên

bàn, mực khô cứng trong nghiên, thùng nước ngoài giếng nghiên, chắc đã lâu

không ai lui tới. Dĩ nhiên Phạm Nhàn cũng không có mặt ở đây.

Ngôn Băng Vân đứng trước cổng gian nhà, nhíu mày , thầm nghĩ Viện

trưởng hiện giờ trốn ở đâu? Mặc dù Tiểu Ngôn công tử hiện là Viện trưởng

Giám Sát viện được triều đình công nhận, nhưng thực tế, giống như hầu hết

quan lại trong viện, hắn vẫn mặc nhiên coi Phạm Viện trưởng là người đứng đầu

Giám Sát viện.

Kinh đô đã phong tỏa, lệnh truy nã được ban ra, các nha dịch và dân chúng

ở đường phố đã biến thành một lưới giăng khắp nơi. Mọi người đều biết Giám

Sát viện có không ít điểm bí mật trong thành, cộng với khả năng ẩn nấp quỷ

quyệt của Phạm Viện trưởng, không ai dám chắc mình có thể bắt được y. Nhưng

hôm nay tình hình có phần khác biệt. Thứ nhất, những điểm bí mật ấy không

còn là bí mật với triều đình. Điều quan trọng nhất, trước đó Ngôn Băng Vân đã

biết Phạm Viện trưởng bị thương nặng, không còn dũng mãnh như xưa, nếu

không có ai tiếp tay, vết thương khó lành, y sẽ không thể chạy xa được.

Nhưng Phạm Nhàn đang ở đâu? Việc truy lùng đã kéo dài nửa ngày, cả kinh

đô đã bị lục tung lên. Mười ba cổng thành kiểm soát chặt chẽ, tất cả đại thần

trong triều đoán chắc Phạm Nhàn không thể ra khỏi thành.

Ngôn Băng Vân cau mày chặt hơn, thở hơi ấm vào tay xoa xoa gương mặt

mệt mỏi, cố gắng bình tĩnh lại rồi phất tay ra lệnh cho quan viên Giám Sát viện

tiếp tục tìm kiếm.

Việc truy lùng kéo dài đến đêm khuya, ngay cả phủ Tĩnh Vương và phủ

Liễu quốc công cũng bị lục soát, nhưng vẫn chẳng thấy tung tích Phạm Nhàn.

Mọi người không khỏi rùng mình, nếu như vị đại nhân này còn sống sót và trốn

thoát khỏi kinh đô, phản bội Đại Khánh, không biết sẽ gây ra biến động gì cho

thiên hạ.

o O o

Ngôn Băng Vân mệt mỏi trở về phủ. Hắn không vào thỉnh an phụ thân mà

thẳng tiến về phòng, ăn vài miếng đồ ăn nóng do bếp chuẩn bị, lau mặt bằng

khăn nóng do thê tử đưa rồi ngồi thừ người trên ghế.

“Có chuyện gì vậy?” Thẩm Uyển Nhi nhìn nét lo âu trên lông mày của hắn,

nhỏ nhẹ hỏi.

Nét mặt lạnh băng của Ngôn Băng Vân thoáng nụ cười đắng, im lặng một

lúc mới nói: “Phải nói là ta rất tán thưởng hắn ta. Nghe nói trước khi rời quảng

trường, hắn đã bị Hoàng đế bệ hạ hạ gục, không thể hồi phục nhanh chóng. Hơn

nữa, hắn đã tách khỏi đội ngũ thích khách để thu hút sự truy đuổi của cao thủ...

Chỉ với thân thể trọng thương ấy, một thân một mình, sao lại không tìm thấy?”

“Các thích khách kia thì sao?” Thẩm Uyển Nhi nhíu mày hỏi.

“Không tóm được một người sống nào cả, chỉ giết được vài người mà thôi,

tất cả đều là những cao thủ hiếm có trên đời...”

Ngôn Băng Vân thở dài, lúc đó hắn không có mặt ở quảng trường trước

hoàng cung. Dù Hoàng đế bệ hạ tin tưởng hắn, nhưng trong kế hoạch phục kích

Phạm Nhàn, Hoàng đế bệ hạ không muốn Giám Sát viện can thiệp. Hắn cũng

biết, nếu không nhờ vào chiêu thức của thích khách bí ẩn như thiên thần giáng

thế, chỉ sợ nhóm Phạm Nhàn đã chết từ lâu, làm sao có thể lợi dụng hỗn loạn

mà thoát ra được.

Nói xong, Ngôn Băng Vân nhận ra vẻ mặt kỳ lạ của thê tử, hắn ngạc nhiên

hỏi: “Sao vậy?”

Thẩm Uyển Nhi im lặng một lúc lâu mới gượng cười đáp: “Không có gì, chỉ

là chiều qua đi thăm phụ thân đại nhân, có vẻ lão nhân gia không có ở nhà.”

Cơ thể Người Ngôn Băng Vân hơi cứng đờ, một lúc lâu vẫn không nhúc

nhích. Phụ thân hắn Ngôn Nhược Hải, tuy đã lui khỏi chức chủ sự Tứ Xử Giám

Sát viện, nhưng thực sự là nhân vật đáng gờm. Với tư cách là con trai, Ngôn

Băng Vân hiểu rõ điều này hơn ai hết. Vấn đề là, hắn càng rõ hơn, phụ thân là

quan lại Giám Sát viện truyền thống, trung thành với Trần Bình Bình và Phạm

Nhàn hơn là với Hoàng đế bệ hạ.

“Có lẽ đi dạo chơi đâu đó.” Ngôn Băng Vân gượng cười đáp rồi im lặng. Từ

khi Trần Viện trưởng bị lăng trì tàn khốc, Ngôn Băng Vân lo phụ thân của mình

sẽ có phản ứng kịch liệt gì đó. Nhưng ngoài trừ say bí tỉ một đêm, ông vẫn bình

thường, chỉ tập trung vào vườn tược giả sơn của mình.

Ngôn Băng Vân hiểu, Hoàng đế bệ hạ tha cho phụ thân của mình vì mình

trung thành. Nhưng hôm nay, Hoàng đế bệ hạ và Phạm Nhàn chính thức đối

đầu, Phạm Nhàn hẳn sẽ trả thù cho Trần Viện trưởng. Với khả năng của phụ

thân, chắc ông ấy đã biết. Ông ấy sẽ làm gì nếu biết chuyện này?

“Nàng cứ ở trong phòng, đừng gặp ai.” Ngôn Băng Vân nhíu mày dặn thê

tử: “Ta đi gặp phụ thân.”

Đi tới phía tây cách đó không xa, ngang qua hòn giả sơn khổng lồ trước

hành lang, Ngôn Băng Vân tới trước phòng phụ thân, cung kính lên tiếng. Nhất

đẳng tử tước Ngôn Nhược Hải tóc đã bạc phơ, nghe con trai đến cũng không

ngạc nhiên, nói thẳng: “Hắn ta không đến đây. Hắn không ngu ngốc tự liều

mình vào lưới của con đâu.”
 
Khánh Dư Niên
Chương 1982: Giả sơn 3



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Ngôn Băng Vân im lặng một lúc mới nói: “Đây là công việc của Viện, con

không thể vì tư tình.”

Ngôn Nhược Hải liếc nhìn hắn một cái rồi nói: "Rốt cuộc trong phủ có thể

che giấu được người hay không, con rõ nhất."

Ngôn Băng Vân hành lễ vấn an, cáo lui bước đi. Lúc đi ngang qua cái núi

giả khổng lồ trước hành lang, bỗng dừng bước, mắt nhìn những rêu xanh cùng

tuyết còn sót lại trên mặt núi, chợt nghĩ đến một số quy tắc kỳ lạ thuở nhỏ trong

nhà, cảm thấy mình dường như đã bỏ sót điều gì đó.

o O o

May mà trời đông ngày dài, căn phòng tối này không quá ẩm ướt. Nhưng

kinh mạch trong người vẫn đầy ắp vết thương, những sợi dây thép đỏ rực vẫn

xuyên qua đó, đau nhức không dứt, giống hàng vạn mũi kim nhỏ châm vào đầu.

Cơn đau khiến Phạm Nhàn không thể khống chế được khí hải sau lưng, thậm

chí ngay cả vận chân khí lực cơ bản cũng không thể. Muốn dùng chân khí Thiên

Nhất đạo để chữa lành kinh mạch giờ đây chỉ còn là ước vọng xa vời.

Chỉ có thể nhờ thời gian và quyển sách kỳ diệu kia, hấp thu nguyên khí quý

giá từ đất trời, từ từ bổ sung vào khí hải trống rỗng của mình. Nhưng với

nguyên khí quá thưa thớt trong không khí, nếu phục hồi theo tốc độ này, có lẽ

hai ba chục năm nữa Phạm Nhàn vẫn sẽ là phế nhân.

Phạm Nhàn dựa vào tường phòng, điều hòa hơi thở để kiểm soát cơn đau.

Mặc dù đêm khuya yên tĩnh, nhưng y vẫn đang giữa vòng vây trùng trùng,

không thể không cẩn.

Vết thương trên người đã được băng bó cẩn thận, thuốc thang quý hiếm dồi

dào sẵn sàng. Trên nền nhà xung quanh cũng đặt đủ đồ ăn thức uống, dược

phẩm. Mặc dù căn phòng nhỏ nhưng mọi thứ chuẩn bị rất đầy đủ.

Đau nhói ở xương ngực làm Phạm Nhàn nhíu mày , nhớ lại cú đấm hùng hổ

của Hoàng đế bệ hạ và tiếng súng kia. Từ hỗn loạn trước cung đến việc truy

lùng gắt gao sau đó, y biết Hoàng đế bệ hạ không chết dưới họng súng, điều đó

không làm y quá thất vọng, chỉ khiến y bắt đầu tính toán con đường phía trước.

Khi tiếng đạn nổ vang trên Hoàng thành, Phạm Nhàn đã tỉnh dậy. Mắt hắn

híp lại, nhìn về phía đông cung điện, là người đầu tiên xác định được hướng bắn

của người cầm súng trong hàng vạn người kinh hoàng, bởi vì y quá quen thuộc

với âm thanh đó, với cái rương kia.

Ba năm trước, Ngũ Trúc thúc rời khỏi kinh đô tìm câu trả lời cuối cùng ở

Thần Miếu giữa băng tuyết xa xôi, từ đó cái rương không còn bên Phạm Nhàn.

Y tưởng rằng Ngũ Trúc thúc đã mang đi, nên không hề tiếc nuối, vì biết thúc

thúc đang đối mặt kẻ thù lạnh lùng, nguy hiểm hơn cả Hoàng đế.

Nhưng không tưởng tượng được hóa ra cái rương vẫn còn ở kinh đô, chỉ là

không ở bên cạnh mình mà thôi. Giống như lúc Hoàng đế bệ hạ bất tỉnh xác

nhận, Phạm Nhàn cũng biết, hôm nay người sử dụng cái rương ấy chắc chắn

không phải là Ngũ Trúc thúc. Nếu Ngũ Trúc thúc thật sự trở lại, dù có dùng

được cái rương hay không, ắt hẳn Ngũ Trúc thúc sẽ coi hơn vạn quân sĩ tinh

nhuệ Khánh Quốc như rơm rạ, vẫn lạnh lùng cầm thanh sắt trong tay, trực tiếp

giết vào Hoàng cung.

Rốt cuộc người bắn lén là ai? Phạm Nhàn đoán mãi mà vẫn chưa nghĩ ra, dù

có nghĩ đến vài người, nhưng lại không dám tin tưởng, chỉ có thể khẳng định,

chắc chắn người bắn súng kia có quan hệ mật thiết với mình, nếu không Ngũ

Trúc thúc không thể giao tánh mạng mình cho đối phương.

Phát súng ngắm từ trời giáng xuống cũng nằm ngoài kế hoạch của Phạm

Nhàn. Ban đầu kế hoạch của y vẫn là thoát ra từ trong hoàng cung, chỉ không

ngờ người Bắc Tề Đông Di cũng đến, khiến khe hở cuối cùng để lợi dụng tâm

lý bệ hạ cũng đóng lại. Điều đáng sợ hơn là không ngờ được, kiếm khí mới lĩnh

ngộ cực kỳ cường hãn của mình, cuối cùng bị một chỉ của bệ hạ phá tan, mà

kinh mạch của nhiều cũng rối loạn, thân thể tê liệt, không thể tiếp cận lối thoát

kia!

Thế cũng tốt, ít ra Hồng Trúc khỏi phải liều mạng.

Đoàn người Phạm Nhàn lợi dụng hỗn loạn giết ra khỏi quảng trường trước

Hoàng cung cũng gặp trở ngại rất lớn, tuy có thích khách ó mang năng lực

giáng thần phạt, tuy Tam hoàng tử đứng trên tường thành hoàng cung, ưỡn đôi

vai gầy yếu của mình tìm đường sống cho Phạm Nhàn, nhưng ý chỉ của Hoàng

đế đã ban ra, hơn vạn binh sĩ kia làm sao có thể để những tên thích khách nước

khác thoát thân.

Chi tiết về cách thức chạy thoát, Phạm Nhàn không rõ,vì lại một lần nữa hôn

mê bất tỉnh. Khi tỉnh dậy, đoàn người đã trở thành thỏ bị săn đuổi, vốn là những

cao thủ hàng đầu thời bấy giờ, nhưng bị thương dần, chết dần, cuối cùng chỉ còn

năm người, liều chết chạy trốn trong kinh đô, nhìn bất kể góc độ nào cũng

không có hy vọng thoát thân.

Phạm Nhàn biết lúc đó mình chỉ là gánh nặng, nên lạnh lùng cương quyết

rời đi. Hẹn gặp lại chốn cũ với bọn Hải Đường, một đệ tử Kiếm Lư hy sinh tính

mạng đưa y đến gần phủ đệ này rồi Phạm Nhàn lợi dụng hỗn loạn lẻn vào, cuối

cùng tìm được chút thời gian nghỉ ngơi.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1983: Giả sơn 4



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Bốn đệ tử Kiếm Lư cửu phẩm ngã xuống trong mưa tên, để bảo vệ tính

mạng của y mà thêm hai người nữa hy sinh, đặc biệt là vị thất sư huynh chém

hơn mười cao thủ Nam Khánh, nhưng cuối cùng vẫn chết dưới mũi tên, đúng

lúc y vừa rẽ qua góc ngõ hẻm, chứng kiến đôi mắt hắn.

Nghĩ về ánh mắt ấy, trong lòng Phạm Nhàn nặng trĩu, biết món nợ của mình

càng nhiều thêm so với quá khứ, nếu lần này thoát chết, mình cũng khó lòng ẩn

thân, nhất định phải làm nhiều việc để trả nợ.

Phạm Nhàn suy tư, điều tức trong mật thất im ắng như tờ. Lúc này chân khí

của y đã cạn, thị lực cũng kém hơn so với bình thường, vừa chạm tay vào bình

nước thì thân thể đột nhiên cứng đờ.

Y ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn bức tường đen kịt trong mật thất, dường như

cảm nhận được bên ngoài bức tường kia có một ánh mắt cũng đang lặng lẽ nhìn

mình.

Trên phần mái được bảo dưỡng cực kỳ tốt, đã thoa nhiều dầu mỡ, khi cánh

cửa mật thất mở ra không hề phát ra tiếng động, yên lặng như một vở kịch câm.

Ánh sáng lờ mờ từ bên ngoài thấm vào, chiếu rọi khuôn mặt tái nhợt song đôi

mắt vẫn bình thản của Phạm Nhàn.

Phạm Nhàn lặng lẽ nhìn ra bên ngoài, ánh đèn mờ ảo khiến bóng dáng quen

thuộc bên ngoài mật thất chìm trong bóng tối.

"Ta tưởng nếu ngươi phát hiện ra, chắc hẳn đã dùng búa đập vỡ cánh cửa."

Phạm Nhàn mỉm cười nhìn Ngôn Băng Vân nói.

Đứng phía sau hòn giả sơn, lặng lẽ nhìn Phạm Nhàn trong mật thất, trong

lòng Ngôn Băng Vân trăm mối tâm tư dậy sóng. Chỉ cần liếc mắt, hắn biết ngay

lúc này Phạm Nhàn không còn chút sức kháng cự. Hắn im lặng một lát rồi nói:

"Đừng quên, dù sao ta cũng lớn lên trong khu vườn này, mặc dù từ nhỏ phụ thân

đã cấm ta leo lên hòn giả sơn này, nhưng ngươi cũng biết, trẻ con vốn hay tò

mò, làm sao có thể không trèo lên.

"Hòn giả sơn này quá lớn, năm ấy khi lần đầu vào nhà ngươi, ta đã cảm thấy

có điều kỳ lạ, đã nói với phụ thân ngươi vài lần nhưng hắn không tin. Quả

nhiên, ta có thể phát hiện ra điểm bất thường, chắc chắn ngươi cũng có thể phát

hiện." Phạm Nhàn ho nhẹ hai tiếng, nhếch môi cười nói.

Phạm Nhàn đang ẩn nấp trong hòn giả sơn của phủ tử tước Ngôn Nhược

Hải. Kinh đô có gió bão thế nào, nhưng hắn trốn trong nhà Ngôn Băng Vân, ai

có thể nghĩ ra được điểm này? Nếu Ngôn Băng Vân không đột nhiên nảy sinh ý

tưởng, mở cửa phòng trốn tìm của thời thơ ấu, chắc chắn Phạm Nhàn được

Ngôn Nhược Hải giúp đỡ đã có thể an toàn vượt qua giai đoạn nguy hiểm nhất.

"Phụ thân cũng không biết ta đã khám phá ra bí mật của hòn giả sơn này."

Ngôn Băng Vân hơi cúi đầu nói: "Nếu không, chắc hẳn người đã chọn nơi thích

hợp hơn để giấu ngươi."

"Thôi được rồi." Phạm Nhàn thở dài mệt mỏi nói: "Ta nói cả đời mình may

mắn khác thường rồi cũng đến lúc xui xẻo, hóa ra lại ứng nghiệm ở hòn giả sơn

này."

Ngôn Băng Vân im lặng một lúc rồi nói: "Trước đây ta đã nói với phụ thân,

đây là việc nội bộ triều đình, không thể vì tư tình mà bỏ qua, nhất là... đại nhân

ngài. Vì đại cuộc đất nước, ta không thể để ngài sang Bắc Tề."

“Ta không đi Bắc Tề, chỉ muốn đi du lịch Thần Miếu, có thể thương lượng

được không?" Phạm Nhàn nhe răng mỉm cười, nhẹ nhàng hỏi.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Ngôn Băng Vân nhìn qua hòn giả sơn, thấy Phạm Nhàn đứng sau cánh cửa

vương tuyết đọng rêu xanh, sắc mặt vô cảm, nhưng trong lòng đang suy nghĩ

điều gì đó. Hắn lạnh lùng nói: "Ngươi biết quá nhiều chuyện. Đừng quên, ta ở

bên đại nhân nhà ngươi nhiều năm, việc về Nội Khố ta cũng biết đôi chút. Hơn

nữa, những năm gần đây, ngươi dời trọng tâm sang Bắc Tề, Phạm Tư Triệt hiện

ở Thượng Kinh thành, nếu nói trước kia ngươi không có ý định phản bội triều

đình dời sang Bắc Tề, sao ta có thể tin được?"

Phạm Nhàn ho nhẹ, miễn cưỡng cười nói: "Ta cũng là con dân Đại Khánh,

lại có ước định với bệ hạ, nếu như lần này bệ hạ sống sót, không thanh trừng bề

tôi, tất nhiên ta cũng không đoạn tuyệt với triều đình đứng về phía Bắc Tề. Điều

này xin ngươi an tâm."

Ngôn Băng Vân nói, giọng thấp và hơi giận dữ: "Chuyện liên quan đến quốc

gia đại sự, sinh mệnh của ngàn vạn dân chúng, sao ta có thể an tâm? Ta không

quan tới tới ước định kỳ lạ giữa ngươi và bệ hạ, nhưng nếu tương lai có biến cố,

ngươi sống sót rời Đại Khánh đến Thượng Kinh thành, ai biết ngươi có phát

cuồng làm những việc đáng ghê tởm ấy không."

"Đáng ghê tởm? Ngươi nói bán bí mật nội cung cho Bắc Tề, hay dẫn quân

Tề xâm phạm Đại Khánh?" Phạm Nhàn mỉa mai nói: "Người sống trên đời cần

giữ lời hứa. Chỉ cần bệ hạ tuân thủ cam kết, những việc ấy đương nhiên không

xảy ra... Chắc ngươi biết, lần này vào cung ám sát chỉ là cuộc chiến nhỏ, ta chưa

huy động toàn bộ sát khí."
 
Khánh Dư Niên
Chương 1984: Lòng người hướng về bắc 1



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Chỉ cần ta còn sống, bệ hạ buộc phải chấp nhận hiệp ước đêm qua giữa ta

và ngài ấy. Ngài không muốn thiên hạ đại loạn nên không thể xuống tay với

thuộc hạ của ta, cho dù tức giận đến đâu đi nữa, vì sự nghiệp vinh quang thiên

thu vạn đại, ngài cũng phải nhịn. Xin đừng quên, đó cũng là những người ngươi

từng thân thiết, từng là bạn đồng hành, bạn bè, đồng liêu của ngươi! Nếu ngươi

giết ta lúc này, lực lượng của ta sẽ thiếu người lãnh đạo, có thể không khiêm tốn

nói một lời, rắn mất đầu, bệ hạ có thể từ từ trừ khử từng người một."

"Hay là ngươi muốn thấy những người ngươi từng thân thiết ngã xuống

dưới lưỡi đao của bệ hạ?" Phạm Nhàn nhìn thẳng vào mắt Ngôn Băng Vân,

từng chữ từng câu nói.

Ngôn Băng Vân im lặng một lúc rồi đáp: "Xem ra đại nhân đã suy nghĩ kỹ

về việc này, nhưng ngươi phải hiểu, trên trời chỉ có một mặt trời, dưới đất chỉ có

một quân vương. Nếu ngươi còn sống, cho dù luôn ẩn nấp, nhưng Đại Khánh

vẫn bị ngươi chia cắt thành hai phe... Điều này không tốt cho Đại Khánh."

"Ta chỉ muốn những người ta che chở được sống sót. Vì mục đích đó, ta

phải sống. Tương lai, ta sẽ đứng trên cao, lạnh lùng nhìn xuống bệ hạ và ngươi

trong triều đình, điều đó sẽ khiến các ngươi phải cảnh giác."

"Nhưng ngươi chớ quên, nếu ngươi chết đi, một ngày nào đó quan viên

thuộc hạ trong viện nhất định sẽ phải chấp nhận thực tế này. bệ hạ anh minh,

chắc chắn có cách thâu tóm lại toàn bộ Giám Sát viện, thậm chí cả bố trí của

ngươi ở Giang Nam." Ngôn Băng Vân chăm chú nhìn vào mắt Phạm Nhàn, nói:

"Bề ngoài ngươi muốn bảo đảm mạng sống của bọn họ, nhưng thực chất ngươi

chỉ lợi dụng sức mạnh của những người này để uy h**p bệ hạ, uy h**p triều

đình. Ngươi cố sống là chỉ để biến Giám Sát viện thành công cụ riêng, duy trì ý

đồ của mình."

"Có gì không thể?" Phạm Nhàn ho nhẹ hai tiếng, nheo mắt nhìn Ngôn Băng

Vân.

"Dù là Viện trưởng hay chính ngươi đều từng nói: "Ngôn Băng Vân mặt vô

cảm, "Giám Sát viện là của công , chứ không phải của riêng ai. Sao ngươi có

thể lợi dụng của công, của quốc gia, mà mưu đồ riêng? Đó là điều ta không tán

thành ở ngươi."

"Thế ư?" Trong mắt Phạm Nhàn lộ vẻ lạnh lẽo, mỉa mai nói: "Giám Sát viện

là của công, ta không thể dùng riêng... Vậy tại sao khi bệ hạ vì ý muốn sử dụng

riêng Giám Sát viện, sao ngươi không dám lên tiếng phản đối?"

Lời này trực tiếp đánh trúng tâm can Ngôn Băng Vân, hắn kinh ngạc nhìn

Phạm Nhàn, hơi khó tiêu hóa lời ấy. Trong lòng các thần tử, bệ hạ chính là triều

đình, là Khánh Quốc, là công... Giám Sát viện là của công, tất nhiên là lưỡi đao

trong tay bệ hạ.

"Đừng quên lời ngươi từng nói, Giám Sát viện là của riêng, chứ không phải

của riêng của bệ hạ. Người trên ghế rồng cuối cùng cũng chỉ là một người, chớ

coi người ấy đại diện ý chí thiên hạ." Phạm Nhàn nhìn lạnh lùng Ngôn Băng

Vân: "Vì là của công nên tất nhiên thuộc về bậc hiền đức. Đúng, ta không phải

hiền đức, nhưng liệu ngươi có dám nói bệ hạ là người đức độ sao?"

"Nếu hai cha con chúng ta chỉ là hai kẻ tiểu nhân, thì việc của công này

thuộc về ai rất đơn giản."

Phạm Nhàn không để ý sắc mặt Ngôn Băng Vân, nhấp một ngụm nước, lạnh

lùng nói: "Viện này do Diệp Khinh Mi sắp đặt, Trần Bình Bình để lại cho ta. Bệ

hạ dựa vào đâu mà lấy đi? Ngươi có tư cách gì mà nói những lời vô nghĩa ấy?"

"Giám Sát viện là cơ cấu để giám sát bệ hạ, nếu biến thành công cụ của bệ

hạ thì chức Viện trưởng của nhà ngươi còn không bằng không làm." Phạm Nhàn

đặt bình nước xuống, giọng điệu khinh thường nghiêm khắc quở trách.

o O o

Bầu không khí im lặng như tờ. Trong lòng Ngôn Băng Vân thật sự dậy sóng

dữ dội, hắn vốn luôn cho rằng Phạm Nhàn chỉ vì đau thương trước cái chết của

Trần Bình Bình, nên mới can đảm đứng về phe đối lập với Hoàng đế, nhưng

không ngờ trong lòng Phạm Nhàn hoàn toàn không có chút tôn kính nào với

quyền uy tự nhiên của Hoàng đế! Ý nghĩ phản nghịch, xúc phạm đến Thiên tử

như vậy thật sự khiến Tiểu Ngôn công tử khó có thể tiêu hóa. Hắn im lặng rất

lâu, nhưng vẫn không hiểu nổi điều này, bởi vì năm xưa Trần lão Viện trưởng

không hề dạy hắn, còn trước đây Phạm Nhàn cũng chưa từng nói điều này.

Giám Sát viện là để giám sát Hoàng đế sao? Quả thật là một trò đùa tồi tệ!

Khóe mắt thoáng nhìn sắc mặt của Ngôn Băng Vân, trong lòng Phạm Nhàn

xuất hiện một cảm giác thất vọng vô cùng sâu sắc. Hắn biết trên đời này, ngoại

trừ chính mình và Trần Bình Bình chịu ảnh hưởng sâu sắc từ mẫu thân, không ai

có thể chấp nhận những điều này, thậm chí ngay cả phụ thân ở Đạm Châu xa

xôi, cũng chỉ vì y nên mới dần rời xa triều đình Khánh Quốc mà thôi.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 1985: Lòng người hướng về bắc 2



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Ngôn Băng Vân ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn Phạm Nhàn, sắp sửa đưa ra

quyết định. Vì lợi ích căn bản của Đại Khánh triều, vì mục tiêu phấn đấu suốt

đời của mình, hắn không thể để Phạm Nhàn mang theo quá nhiều bí mật, quá

nhiều lực lượng vào phe kẻ địch nước khác. Nhưng nếu thật sự ra tay bắt giữ

đưa vào cung, Ngôn Băng Vân biết chắc chắn Phạm Nhàn sẽ chết ngay hôm

nay.

Phạm Nhàn dường như không hề gấp gáp, chỉ im lặng chờ đợi quyết định

của Ngôn Băng Vân. Đúng lúc ấy, một giọng nói hơi mệt mỏi, hơi già nua, hơi

lãnh đạm vang lên từ bóng râm của hòn giả sơn: "Đêm khuya rồi, còn gì để bàn

nữa. Để đám đàn bà con gái nghe những lời rỗng tuếch ấy có ích lợi gì?"

Ngôn Băng Vân giật mình, nhận ra đó là giọng phụ thân. Hắn vô cùng khó

khăn quay người lại, hai tay siết chặt trong tay áo. Im lặng một hồi, hiểu rằng

phụ thân đang cảnh tỉnh mình một số chuyện, nếu lúc này để người khác biết

Phạm Nhàn đang trốn trong phủ thì hắn buộc phải xuống tay, mà phụ thân lại

nói ra đúng lúc hắn sắp đưa ra quyết định, đương nhiên là để cảnh cáo hắn kịch

liệt nhất.

Nếu không có Ngôn Nhược Hải ra tay giúp đỡ, Phạm Nhàn bị thương nặng,

kinh mạch rối loạn, làm sao có thể trốn vào mật thất trong hòn giả sơn, thân thể

làm sao được băng bó, bên cạnh lại có thức ăn và nước uống?

Ngôn Băng Vân hiểu rõ, dù phụ thân nói với giọng điệu bình thản, nhưng đó

là lời đe dọa bằng tình phụ tử, nếu hắn thật sự quyết định hại Phạm Nhàn, thì

gia đình này... chỉ e cũng sẽ tan vỡ từ đây.

Phạm Nhàn bình tĩnh nhìn Ngôn Nhược Hải trong bóng tối, nhìn vị lão đại

nhân này, nở nụ cười khó khăn, hạ giọng nói: "Thôi không nói nữa, ngài về

trước đi."

Sau đó, y lạnh nhạt nói với Ngôn Băng Vân: "Những lời ta nói, chắc chắn

ngươi sẽ không nghe vào tai. Trong viện có một đống hồ sơ ta lấy được từ Tĩnh

Vương phủ, những ngày vừa rồi rảnh rỗi, ngươi hãy xem đi."

Những lời này thốt ra lạnh lùng, Phạm Nhàn dường như đã tin chắc Ngôn

Băng Vân sẽ không hại mình. Ngôn Băng Vân đứng im lìm một hồi lâu, hai mắt

nhắm nghiền, cuối cùng hắn rời khỏi hòn giả sơn, bước về phía trạch viện của

mình. Quyết định lặng lẽ ra đi này có lẽ đã phá hủy một số chí hướng trong lòng

hắn, khiến bóng lưng của hắn cũng dần dần trở nên thê lương.

"Bên giả sơn này không có ai tới, yên tâm đi." Ngôn Nhược Hải bước đến

dưới chân giả sơn, cười ôn hòa nói: "Những lời ngài vừa nói về viện rất đúng,

hy vọng hắn có thể lĩnh ngộ được một số điều."

Phạm Nhàn cười nhẹ đáp lại: "Không bằng lão tiên sinh tự tay dạy dỗ, dùng

cái đầu của mình bảo vệ đầu của ta... Tất cả vì Khánh Quốc, rốt cuộc Ngôn

Băng Vân vẫn không nỡ dùng sinh mệnh của ngài để chứng minh tín điều này

của chính mình. Vì mọi thứ đều có giá trị, chắc chắn hắn sẽ từ từ suy nghĩ kỹ

càng."

o O o

Toàn bộ kinh đô, ngoại trừ hai cha con họ Ngôn, không ai biết tung tích

Phạm Nhàn. Công cuộc truy nã trong kinh đô vẫn tiếp tục như lửa đốt cháy,

không hề buông lỏng. Vô số nhà dân và ngõ phố bị lục soát từ trên xuống dưới,

nhưng điều khiến triều đình cảm thấy kỳ lạ là Phạm Nhàn bị thương nặng,

không thể di chuyển, lại như một oan hồn biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

Giám Sát viện cũng đang phối hợp với ý chỉ của triều đình, tiến hành sàng

lọc tin tức nhưng cũng không có kết quả gì. Đợt truy bắt lần này chủ yếu do

quân đội và cung điện chỉ huy, Giám Sát viện chỉ phối hợp nên công việc cũng

không bận rộn cho lắm. Ngôn Băng Vân giờ cũng đang rảnh rỗi, không căng

thẳng bận rộn tới mất ngủ như Diệp Trọng hay Diêu thái giám, trái lại, trong

kiến trúc u ám trên đường Thiên Hà, có thêm hình ảnh hắn nghiêm túc đọc sách.

Đêm hôm đó, sau khi nghe Phạm Nhàn nói, Ngôn Băng Vân bắt đầu đọc

những bức thư được cất trong giáp các. Hắn đọc nghiêm túc suốt ba ngày đêm

mới xong, mới biết đó là mật thư và sớ tấu mà Diệp Khinh Mi viết cho Hoàng

đế ngày xưa. Trong đó nói rất hệ thống về tư tưởng tương lai của Khánh Quốc,

nhưng những tư tưởng ấy quá táo bạo, không, phải nói là đại nghịch bất đạo!

Những lời độc ác như ma quỷ ấy khiến Ngôn Băng Vân cảm thấy ngón tay

cầm giấy cũng bắt đầu nóng ran. Ngoài cảm giác kinh hoàng, hắn còn không

dám đọc kỹ, chỉ lựa ra những chữ viết về nguồn gốc Giám Sát viện để đọc cẩn

thận, bởi hắn biết rõ Giám Sát viện chính là sáng tạo của mẫu thân Phạm Nhàn.

Vì sao trên đời lại có Giám Sát viện? Có lẽ trong những bức thư đó sẽ tìm

được câu trả lời. Chẳng phải tôn chỉ của Giám Sát viện là vì Khánh Quốc, vì

Hoàng đế sao? Thế mà trong giấy không nhắc nhiều về người ngồi trên ngai

vàng cùng người có thể ngồi trên ngai vàng.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 1986: Lòng người hướng về bắc 3



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Dù Ngôn Băng Vân có muốn đọc hay không, những câu chữ không mấy đẹp

đẽ kia vẫn như ma quỷ xâm nhập tâm trí hắn. Hắn bắt đầu suy tư, thẫn thờ, cảm

thấy quyết định đêm hôm đó bị phụ thân uy h**p phải che chở Phạm Nhàn, có lẽ

cũng chưa hẳn là quyết định hoàn toàn sai lầm, có hại cho Đại Khánh.

Hắn bước đến cửa sổ mật thất, nhìn qua khung cửa một góc hoàng cung

trong ánh chiều tà, hơi nhíu mày , cảm thấy ánh đỏ phản chiếu kia hơi chói mắt.

Sau khi thoáng giật mình, hắn lấy ra một mảnh vải đen từ góc bàn, cẩn thận che

kín cửa sổ kính, ngăn cảnh tượng hoàng cung, như vậy hắn mới có thể yên tâm

hơn một chút.

Ngày ấy Hoàng đế trong cung bị thích khách bắn trọng thương, song may

mắn không mất mạng, chỉ có điều lúc hôn mê lúc tỉnh táo, cũng không rõ tình

trạng hiện giờ ra sao. Nhưng chính vị Hoàng đế mạnh mẽ ấy, mỗi lần tỉnh dậy

đều lạnh lùng ban hành lệnh truy kích, nhất định phải giữ Phạm Nhàn lại trong

lãnh thổ Khánh Quốc. Ngược lại, đối với những thích khách từ Bắc Tề và Đông

Di thành, triều đình lại hầu như không quan tâm tới những kẻ sống sót.

Ngôn Băng Vân vén một góc vải đen lên, nhìn chằm chằm vào hoàng thành

huy hoàng kia, suy nghĩ về một chuyện khác. Hình như ngoài việc truy sát

Phạm Nhàn hay tìm thi thể y, cung đình còn âm thầm tìm kiếm một vật gì đó.

Trong lòng bệ hạ, dường như vật ấy còn quan trọng hơn cả Phạm Nhàn, đó là

cái gì đây?

o O o

Khi trận tuyết nhỏ dứt hẳn, quảng trường trước hoàng cung đã không còn

dấu vết cách đây vài ngày. Máu và nước tuyết đã được rửa sạch từ lâu, lộ ra

những tảng đá xanh bên dưới. Những vết tên bay đầy trời cũng không để lại dấu

vết gì, chỉ có gạch xanh trên tường đầu hoàng thành và mấy cái hố sâu trên nền

đá phía tây khiến người ta kinh hãi, tường trưng cho sự tàn khốc ngày đó. Đồng

thời cũng chứng minh cú đánh kinh hoàng từ trên trời xuống quả thật đã từng

hiện hữu, không phải chỉ là sản phẩm tưởng tượng.

Phạm Nhược Nhược mặc một chiếc áo choàng trắng như tuyết, đứng yên

trước cửa cung sâu hoặc trong hoàng thành, chờ cấm quân và thị vệ kiểm tra

lệnh bài vào cung. Sau khi Hạ Đại học sĩ bị ám sát, mọi nha môn trong kinh đều

tăng cường an ninh lên mức cao nhất, không khác nào như thời chiến. Trong

lòng Phạm Nhược Nhược hiểu rõ, điều khiến triều đình thực sự hoảng sợ là việc

bệ hạ bị ám sát, dù việc này vẫn được giữ kín trong phạm vi hạn chế, chưa lọt ra

ngoài dân gian.

Hôm nay vào cung là theo chỉ của bệ hạ sau khi tỉnh lại, Thái Y viện trực

tiếp đến Phạm phủ mời cô. Không chỉ vì y thuật của Phạm Nhược Nhược đã đạt

tới trình độ nhất định, mà quan trọng hơn, vết thương nặng của Hoàng đế không

phải do những thích khách gây ra. Đòn chí mạng nhất là mảnh kim loại bay vào

ngực. Ai cũng biết, trong thiên hạ, chỉ có tiểu thư nhạ họ Phạm am hiểu phương

pháp điều trị kỳ lạ gọi là phẫu thuật này.

Trên đường đến, Phạm Nhược Nhược đã biết tình trạng sức khỏe hiện tại

của bệ hạ từ Thái y, biết bệ hạ không chết dưới phát súng của mình. Không rõ

Phạm Nhược Nhược cảm nhận thế nào, nhưng kỳ lạ là cô không có vẻ quá thất

vọng, chỉ hơi ngây ngẩn.

Cô ở trong cung cả năm, trong thư phòng cả năm, có thể nói là nữ nhân ở

bên cạnh bệ hạ lâu nhất trong những năm gần đây. Cô biết rõ vị quân vương đã

dần già nua kia là người thế nào, nhưng quan trọng là vị quân vương này đối đãi

Phạm Nhược Nhược thật sự khác thường.

"Sau khi vào cung phải cẩn thận, nếu... bệ hạ nhất thời không tiện, ngươi

phải ở lại trong cung chữa trị, cũng phải báo tin về phủ." Thế tử Tĩnh Vương Lý

Hoằng Thành đứng bên cạnh Phạm Nhược Nhược, nhẹ nhàng dặn dò, đôi mắt

không che được vẻ lo lắng. Chữa bệnh cho Hoàng đế vốn rất nguy hiểm, đáng

sợ hơn là vết thương của bệ hạ cũng không thoát khỏi liên can đến Phạm Nhàn,

trong khi Phạm Nhược Nhược lại là muội muội mà Phạm Nhàn yêu quý nhất.

Nghĩ đến việc Phạm Nhược Nhược từng bị giam lỏng trong cung vài tháng

trước, trong lòng Thế tử Hoằng Thành đầy lo lắng.

"Ừm." Phạm Nhược Nhược mỉm cười, vẻ lạnh lẽo trên mặt dần tan biến, cúi

đầu hành lễ với Hoằng Thành rồi cùng đoàn thị vệ theo hai vị Thái y vào cung.

Cô vẫn biết tấm lòng của Lý Hoằng Thành, cũng rất cảm động, nhất là

những ngày gần đây khi Phạm phủ liên tục bị lục soát, dù là thân phận Quận

chúa Lâm Uyển Nhi hay vị thế của Phạm Nhược Nhược trong lòng bệ hạ, trước

tội lớn của Phạm Nhàn đều không còn ý nghĩa gì. Nhưng chính lúc đó, sau khi

trở về từ khu vực Tây Lương, Lý Hoằng Thành vừa nhậm chức Phó sứ Khu Mật

viện đã can đảm ngồi chặn ở Phạm phủ, kiềm chế đám quân lính hung hãn như

sói như hổ.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 1987: Lòng người hướng về bắc 4



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Nếu không có Lý Hoằng Thành, chắc chắn cuộc sống Phạm phủ sẽ khó

khăn hơn rất nhiều.

Bước đi trong hành lang cung điện yên tĩnh và lạnh lẽo, tiếng bước chân

vang lên nhịp nhàng. Phạm Nhược Nhược cúi đầu, nghĩ thầm ca ca nói đúng,

cuộc đời là vở kịch, thường là bi kịch. bệ hạ suýt chết dưới đạn của mình, mà

bây giờ cô lại phải chữa trị cho ngài...

Cho đến khi bước vào cung, Phạm Nhược Nhược vẫn chưa biết nên đối phó

ra sao. Cô biết bệ hạ đã tỉnh dậy, may mắn là vậy, nếu không Phạm phủ đã phải

gánh chịu thảm họa. Xét theo tội của Phạm Nhàn, toàn bộ Phạm phủ đáng bị bắt

vào ngục, nhiều nhất là Lâm Uyển Nhi và mấy đứa trẻ sẽ bị đưa vào cung.

Nhưng bệ hạ đã không ra lệnh đó, khiến Phạm Nhược Nhược càng tán

thưởng sự lựa chọn của tẩu tẩu hôm ấy. Dù không ai biết đêm trước biến cố

trong cung, Phạm Nhàn và bệ hạ đã thỏa thuận điều gì, nhưng ít ra Lâm Uyển

Nhi đoán được phần nào, bởi bây giờ kinh đô chỉ tập trung truy sát Phạm Nhàn,

không dùng thế lực áp đảo những người được Phạm Nhàn che chở.

Việc Phạm phủ không rời kinh đô về Đạm Châu chắc chắn cũng thể hiện

thái độ, một cách thử thách thành ý của Hoàng đế trong việc thực hiện lời hứa.

Nghĩ vậy, Phạm Nhược Nhược càng tán thưởng tâm trạng bình tĩnh của tẩu

tẩu trước hiểm nguy, trong lòng càng thêm ngưỡng mộ Phạm Nhàn, người mà

từ lâu đã được cô tôn sùng. Trên đời này, ngoài ca ca ra, còn ai có thể buộc một

Hoàng đế mạnh mẽ phải nén giận sau khi bị ám sát?

Khi cung điện hiện ra trước mắt, Phạm Nhược Nhược dần bình tĩnh lại.

Ngày đó ở Trích Tinh lâu, cô chỉ muốn giúp ca ca thoát khỏi kinh đô, thật ra cô

không thể căm giận Hoàng đế quá sâu. Dù sao cái chết của đứa trẻ chưa từng

gặp mặt cách đây hai mươi mấy năm cũng quá xa xôi với cô.

o O o

Tháng Giêng đã đi đến ngày cuối cùng, bước chân của năm Khánh Lịch

mười hai cuối cùng cũng vững vàng đi lên mảnh đất này. Có điều bước đi của

triều đình Nam Khánh vẫn chưa ổn định, tuy Hoàng đế đã có thể ngồi dậy xem

tấu chương, nhưng cuối cùng ngài vẫn không thể dùng quá nhiều tâm trí. Mà

trong Môn Hạ Trung Thư, Hạ Tông Vĩ đã mất, các bộ lại lại có nhiều quan viên

then chốt bị Phạm Nhàn tàn nhẫn thành trừ, một thời gian sau triều đình hỗn

loạn, may là Hồ Đại học sĩ liều mạng, liên tiếp bảy ngày đêm không về phủ, vẫn

duy trì được việc triều chính không bị chậm trễ quá nhiều.

Trong bóng tối, những bước chân vẫn đang hỗn loạn, kinh đô bề ngoài đã

phục hồi bình thường nhưng thực tế vẫn nằm dưới sự kiểm soát cực kỳ nghiêm

ngặt, đặc biệt là việc truy bắt các thích khách chưa hề nới lỏng. Triều đình

Khánh Quốc phải tự hào về điều này, những cường giả bị Hoàng đế đánh trọng

thương, sau đó lại bị vạn tiễn bắn trúng, có lẽ vẫn đang bị vây hãm trong kinh

đô, sống trong sợ hãi. Trong một thành thị lớn như vậy mà vẫn có thể phong tỏa

chặt chẽ khả năng những cường giả này trốn thoát, một phần là do họ bị thương

quá nặng, một phần cũng phải công nhận sự khủng khiếp của cỗ máy quốc gia

Nam Khánh.

Hiện tại đã xác nhận năm sát thủ đã chết, thi thể đã đưa về hoàng cung,

nhưng vẫn còn ít nhất ba người không rõ tung tích, lần lượt là cao thủ số một

trong hoàng cung Bắc Tề Lang Đào đại nhân, đồ đệ thứ mười ba của Kiếm Lư

Đông Di thành Vương Thập Tam Lang, và Thánh nữ Bắc Tề Hải Đường Đóa

Đóa. Ba người này đã vài lần suýt bị bắt ở kinh đô, chỉ nhờ hy sinh xương máu

mới thoát được vòng vây.

Còn Phạm Nhàn thì ngay cả bóng dáng cũng không thấy. Đúng vậy, không

thấy bóng dáng đâu cả, lúc này các quan viên Khánh Quốc phụ trách truy bắt

mới phát hiện ra rằng, nhân vật do Giám Sát viện huấn luyện quả thực rất có tài

trong những việc như vậy.

Nhưng các quan viên vẫn tin tưởng, bởi Tiểu Phạm đại nhân bị thương quá

nặng, theo thánh chỉ của Hoàng đế thì kinh mạch của y đã bị phá hủy, trong

vòng một năm không thể phục hồi.

Một mặt khác, các quan lớn hằng đêm vào cung tâu báo tình hình, dâng sớ

cầu chỉ, không khỏi lại thấy cảnh tượng khiến họ vốn đã quen nhưng bây giờ lại

càng thấy kỳ lạ. Hoàng đế suy nhược nằm trong đống chăn, một thiếu nữ mặc

quần áo bình thường, lạnh nhạt nhưng tỉ mỉ hầu hạ Hoàng đế, bưng thuốc cho

ngài uống, đút cơm cho ngài ăn.

Thiếu nữ đó là tiểu thư nhà họ Phạm. Trong trong năm tháng trước đây, các

quan đại thần đã quen với dung nhan của cô, nhưng không thể nào tưởng tượng

được mới đi ra ngoài một ngày mà đã quay lại. Tiểu Phạm đại nhân là tội phạm

mưu sát Hoàng đế, sao muội muội của y vẫn có thể ở bên hầu hạ bệ hạ? Diêu

Đại tổng quản đang nghĩ gì vậy? Chẳng lẽ không lo tiểu thư họ Phạm làm

chuyện xấu?

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 1988: Lòng người hướng về bắc 5



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Không chỉ tiểu thư họ Phạm hằng ngày hầu hạ Hoàng đế trong cung, mà

ngay cả Phạm phủ bị coi là chốn tử địa, dường như cũng không biến thành địa

ngục, mọi người bên trong vẫn sinh hoạt bình thường. Thần quận chúa Lâm

Uyển Nhi còn cách vài ba ngày vào cung định kỳ một lần, đem đồ ăn mới vào

cho Hoàng đế, kể vài câu đùa vui.

Đây là chuyện gì? Hoàng đế muốn giết Tiểu Phạm đại nhân đến phát điên

lên được, nhưng lại không nỡ hại thê tử muội tử của y? Cảnh tượng này thật sự

quá vô lý, khiến người ta khó hiểu.

o O o

Bầu không khí u ám ở kinh đô cuối cùng cũng bị phá vỡ vào một ngày đầu

tháng hai, Diêu thái giám nhận được một tin mật. Đêm đó, sau một cuộc trò

chuyện dài với Hoàng đế đang bị thương ở Thư phòng, ngày hôm sau, vô số

người từ cung đình và quân đội đã lặng lẽ tập hợp từ các phương rồi kéo đến

trước cửa nhất đẳng Trừng Hải tử tước phủ.

Khi ánh bình minh vừa ló rạng, những chồi non trên cây vẫn còn ngủ yên

dưới vỏ cây, cánh cổng lớn của Ngôn phủ bỗng bị đạp tung, binh lính từ bốn

phương tám hướng vây kín mọi nẻo, trong khi hơn hai mươi cao thủ trực tiếp

nhảy qua tường thẳng vào trong viện, dường như họ biết mục tiêu ở đâu, xông

thẳng đến giả sơn phía sau vườn.

Diêu thái giám đứng đó, hai tay áo vắt sau lưng, vẻ mặt bình tĩnh chờ bên

ngoài Ngôn phủ, không hề có ý định bước vào nói chuyện. Căn phủ này cũng

không đơn giản, chưa tính đến chuyện Ngôn Nhược Hải từng ở Giám Sát viện

bao nhiêu năm, chủ nhân hiện tại của Ngôn phủ cũng là Viện trưởng Giám Sát

viện.

Hành động lần này không rò rỉ chút tin tức gì cho Giám Sát viện, bởi nếu

thực sự bắt được nhân vật quan trọng kia trong Ngôn phủ, thì e rằng Ngôn Băng

Vân cũng khó mà giải thích rõ được.

Tiểu Ngôn công tử mặc áo ngủ, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn đám binh lính

hung hăng lục soát khắp nơi trong phủ, đôi mắt ngày càng sáng rực lên vì giận

dữ. Có điều, vẻ mặt của hắn vẫn rất bình tĩnh, bởi tâm chí kiên cường của gian

tế thành công nhất Khánh Quốc không phải tầm thường.

Hắn không chạy về phòng phụ thân mình phía sau vườn, chỉ đứng trong cửa

phòng, lạnh lùng nhìn từng cảnh tượng diễn ra. Trên chiếc giường phía sau,

Thẩm đại tiểu thư từ từ ngồi dậy, giọng run rẩy hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Chẳng lẽ nàng không biết có chuyện gì?" Ngôn Băng Vân không quay đầu

lại, giọng nói như mũi tên lạnh buốt.

Thẩm Uyển Nhi thay đổi sắc mặt, sau một lúc mới run rẩy đáp: "Chàng nói

cái gì?"

"Chỉ có ta và phụ thân biết, nhưng người đầu tiên nhắc ta là nàng." Khóe

miệng Ngôn Băng Vân nhếch lên nụ cười đắng chát. "Năm đó quả thật ta đã

phụ nàng, nhưng đã nhiều năm, ta tưởng nàng đã quên. Dù sao chúng ta cũng là

phu thê, không ngờ chưa cho Lão Ngôn gia ta tan cửa nát nhà thì nàng vẫn

không cam tâm."

Thân thể Thẩm Uyển Nhi run rẩy, biết tướng công đã nhìn thấu ý đồ của

mình. Cô nhìn về phía bóng lưng Ngôn Băng Vân, giọng nói đầy thê lương nói:

"Ta đâu có ý đó, chẳng qua dẫu sao hắn cũng là khâm phạm, nếu triều đình biết,

nhà ta sẽ bị liên lụy. Hơn nữa hắn vốn rất lợi hại, nếu nói chính hắn trốn vào mà

trong phủ không phát hiện, triều đình cũng có thể tin được."

"Đúng vậy, chúng ta có công lao lớn nhất nhưng cũng có tội che chở.” Nụ

cười trên môi Ngôn Băng Vân lộ vẻ giá lạnh và cay đắng: "Nhưng ta vẫn không

hiểu, rốt cuộc vì sao nàng lại phải làm như thế? Ngươi là người Bắc Tề, từ khi

nào lại trung thành với triều đình Đại Khánh của ta đến vậy?"

Trong sân Ngôn phủ vang lên những tiếng ồn ào, nhưng căn phòng chủ nhân

này lại im lặng như tờ. Thẩm Uyển Nhi sau lưng Ngôn Băng Vân cúi đầu im

lặng một hồi rồi cuối cùng dũng cảm ngẩng đầu lên, đôi mắt mang vẻ oán hận

không thể xóa nhòa: "Tại sao? Ngươi nói gì cơ? Đừng quên, ta luôn là thê tử

của ngươi. Đúng, chuyện đó không liên quan gì đến ngươi, nhưng ngươi có dám

nói nó không liên quan gì đến Phạm Nhàn không?"

Giọng nói của Thẩm đại tiểu thư không lớn nhưng nghe thấm thía bi thương

và oán hận. Cô nhìn bóng lưng Ngôn Băng Vân, khóc lớn: "Phụ thân ta bị

Hoàng đế Bắc Tề sai Thượng Sam Hổ g**t ch*t, ngay sau đó toàn gia bị tịch thu,

nhà tan cửa nát... Ngươi hoàn toàn không biết nhà tan cửa nát là thế nào! Cả nhà

ta trên dưới hơn hai trăm người chết sạch! Đệ đệ ba tuổi của ta cũng chết! Ai

làm chuyện này?"

"Đây là do Hoàng đế Bắc Tề gây ra, nhưng ngươi có biết không, đằng sau là

ý của Hải Đường và Phạm Nhàn!" Ánh mắt Thẩm đại tiểu thư đầy căm hận:

"Nhưng ta biết làm sao đây? Phạm Nhàn là cấp trên, là bằng hữu của ngươi, là

người mà ngươi không nói ra nhưng thực chất ngưỡng mộ nhất... Chẳng lẽ ta

còn mong ngươi báo thù cho hơn hai trăm người trong nhà ta ư?"

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 1989: Lòng người hướng về bắc 6



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Hắn đã dám chạy trốn đến bên ta, để ta phát hiện ra, ta không thể bỏ qua cơ

hội này." Thẩm đại tiểu thư nói xong, biết dù thế nào cũng không thể cứu vãn

được trái tim nam nhân trước mặt, cô đổ rạp xuống giường, bản thân cũng kinh

ngạc không ngờ mình vốn chỉ là một người con gái đơn thuần, nhưng dưới sự

thúc đẩy của hận thù mà dám làm điều táo bạo như vậy.

Ngôn Băng Vân hơi cứng người nhưng không có phản ứng gì, chỉ thầm thở

dài, cảm thấy bất lực.

Sau khi quân sĩ đào bới xong ngọn núi giả trong vườn, họ nhìn thấy bên

trong mật thất đầy bụi bặm, nơi có vẻ như chưa từng có người ở, không khỏi

sững sờ.

Ngôn Nhược Hải nghe tiếng động bước ra, vẻ mặt như không hề hay biết

chuyện gì, cau mày nhìn đám quân lính và cao thủ cung đình, lạnh lùng hỏi:

"Xảy ra chuyện gì vậy vậy?"

o O o

"Ta trốn trong phủ nhưng chưa hề lo sẽ có chuyện gì xảy ra." Trên xe ngựa,

Phạm Nhàn thoải mái tựa vào đệm mềm, mặc dù kinh mạch vẫn rối loạn, bây

giờ yếu hơn người tàn tật, nhưng không ảnh hưởng tới tâm trạng tốt đẹp của y.

Ít ra đã thoát khỏi kinh đô, nhìn cảnh vật ngoại ô sinh động, hắn không khỏi

cảm thấy vui vẻ.

Khi rời khỏi Ngôn phủ, y không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không hay

biết Thẩm tiểu thư vẫn chưa quên thảm án diệt môn toàn bộ họ Thẩm gia ở

Thượng Kinh thành Bắc Tề vào năm Khánh Lịch thứ năm. Nhưng y tin tưởng

vào năng lực của Ngôn lão gia, cha con nhà họ Ngôn đều là những nhân vật lão

luyện tinh anh trong Giám Sát viện, làm sao có thể không nhận ra dị động trong

chính ngôi nhà mình.

Chính nhờ năng lực cực hạn của Ngôn phủ, cuối cùng cũng tìm được cơ hội

để đưa Phạm Nhàn thoát khỏi kinh đô. Lúc này chiếc xe ngựa đang cất bước

trên con đường nắng nhạt giữa núi rừng, người cầm cương là một quan viên của

Giám Sát viện nhưng không phải cựu thuộc hạ của Phạm Nhàn, cũng chẳng

phải thành viên cũ trong Khải Niên tiểu tổ. Ngôn phủ đã an tâm giao việc này

cho vị quan viên đánh xe, chắc chắn đã đủ tin tưởng vào lòng trung thành của

hắn.

"Đó chính là Viện trưởng đại nhân hồng phúc tề thiên." Quan viên Giám Sát

viện cười nói: "Nếu không, Viện trưởng đại nhân cũng không thể tìm ra cơ hội

đưa ngài ra khỏi kinh đô."

Hai vị Viện trưởng đại nhân, người trước tất nhiên là Phạm Nhàn, người sau

tất nhiên là Ngôn Băng Vân. Vị quan viên trầm ngâm một lúc, bỗng nói: "Viện

trưởng đại nhân muốn ta hỏi ngài một câu cuối cùng, ngài đã đồng ý sẽ không

đi Bắc Tề, không phản bội triều đình, có thể thực hiện được không?"

"Cái khối băng chết tiệt..." Phạm Nhàn tức giận cười mắng: "Đã nói ra tức là

nhất định sẽ thực hiện, ta chẳng phải loại vô sỉ như lão thọt."

"Sau khi trở về kinh đô, giúp ta giao bức thư này cho Ngôn Băng Vân, nhờ

hắn tìm cách đưa đến trước mặt Hoàng đế." Phạm Nhàn suy nghĩ một lúc rồi

phân phó, đưa một phong thư mỏng.

Nội dung thư rất đơn giản, nói rằng bản thân đã rời khỏi kinh đô, sẽ thực

hiện nội dung thỏa thuận đêm đó với Hoàng đế, cũng xin Hoàng đế bệ hạ giữ lời

hứa một lời của Thiên tử, xe tứ mã khó đuổi, hơn nữa chúc Hoàng đế bệ h* th*n

thể an khang, bảo trọng.

Lý do làm như vậy, mục đích chính vẫn là vì mấy người bằng hữu vẫn bị

vây hãm trong kinh đô. Phạm Nhàn hiểu rõ, mục tiêu chính của Hoàng đế là bản

thân y, nếu y có thể sống sót thoát khỏi kinh đô, việc giữ Thập Tam Lang lại đó

cũng không có ý nghĩa gì lớn.

Xe ngựa quanh quẩn bên ngoài kinh đô vài vòng, nhờ lối đi mật và mấy

điểm chuyển tiếp của Giám Sát viện chuẩn bị sẵn, mất đến ba ngày mới đến một

đại châu gần đó.

Dĩ nhiên xe ngựa không vào thành mà chọn nơi này để giao tiếp. Nhìn thấy

gương mặt quen thuộc, Phạm Nhàn không nhịn được cười nói: "Ngươi đến, ta

yên tâm nhiều rồi."

Từ Thượng Kinh thành Bắc Tề trở về Nam Khánh, Vương Khải Niên đã ở

ngoài kinh đô chuẩn bị tiếp ứng, giả trang thành một ông lão khuôn mặt nhăn

nheo. Lên xe kiểm tra vết thương của Phạm Nhàn, lão không khỏi cảm thấy

nặng lòng, không có tâm trạng nói đùa, lắc đầu.

"Ta phải giả trang thành gì?"

Vương Khải Niên lấy từ trong lòng ra phấn son và quần áo hoa, miễn cưỡng

cười nói: "Con dâu của ông lão ta..."

Phạm Nhàn cười khổ một tiếng, cũng chẳng làm ra vẻ gì, trực tiếp nhận lấy,

nói: "Ngươi giả thành ông lão rõ ràng là tiện hơn ta nhiều."

Lúc y thay đồ, Vương Khải Niên nhịn không được hạ giọng hỏi: "Đại nhân,

từ đầu ngài đã có kế hoạch rời khỏi kinh đô rồi phải không?"

"Ta không phải thần tiên, kế hoạch luôn chậm hơn thay đổi."

Phạm Nhàn cười mỉa mai đáp: "Nếu thắng trận trong cung thì tất nhiên

không cần rời đi, nhưng nếu thua, ta nhất định phải bảo đảm mình sống sót.

Cũng may là vận may của ta vẫn tốt."

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Back
Top Bottom