Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 490: Phiên ngoại (8)



Một tháng sau, Khương Xuân Sinh ra nước ngoài trong tiếng mắng chửi của cộng đồng mạng. Khi trở về, tiếng mắng chửi đã đổi thành tiếng ca ngợi hoan hô. Hoá tra trong liên hoan phim ở nước F, Khương Xuân Sinh đã nhận được một giải thưởng rất lớn, là giải nam chính xuất sắc nhất.

Vai sát thủ mà cậu ấy đóng, vừa đẹp trai, ưu nhã vừa bác học, b**n th**. Là sự kết hợp hoàn mỹ giữa thiên sứ và ác ma.

Fan điện ảnh trong nước đều điên rồi, sau hai mươi năm trời mới lại có một diễn viên người Hoa đạt được giải thưởng lớn thế này, còn là một diễn viên trẻ, chưa đến ba mươi tuổi.

Phùng Đốc Chí về nước trước, vì cảnh sát gửi tin nhắn, nói đã bắt được người đứng sau lan truyền tin đồn.

Người nọ tên là Khương Xuân Triều, cũng coi như một người trẻ tuổi đầy hứa hẹn.

Phùng Đốc Chí tới gặp cậu ta, hỏi vì sao cậu ta lại bôi nhọ Khương Xuân Sinh, lý do của Khương Xuân Triều rất nực cười: “Con hát là hạng cửu lưu, Khương Xuân Sinh là diễn viên, là con hát, làm mất mặt nhà họ Khương, khiến tổ tông nhà họ Khương hổ thẹn.”

Phùng Đốc Chí không ngờ lại là lý do này, rất tức giận nhưng cũng rất buồn cười, cậu ta cho rằng hiện tại vẫn là xã hội phong kiến chắc, còn hạng cửu lưu nữa, cậu ta không phải hạng cửu lưu, nhưng cậu ta phải ngồi tù.

Nhưng mà… Tên người này rất giống tên Xuân Sinh, giống như tên của anh em họ trong nhà, nên quyết định thế nào Phùng Đốc Chí vẫn phải hỏi lại một câu.

Sau khi biết người đứng sau màn là Khương Xuân Triều, Khương Xuân Sinh thật sự không biết nên nói gì nữa. Cậu ấy nói rõ ý của mình cho Phùng Đốc Chí, tất cả cứ giải quyết theo pháp luật, để toà án phán quyết.

Khi Khương Ngọc Lai biết con trai nhỏ của mình bị bắt thì vội vàng lên tỉnh thành cầu xin Khương Xuân Sinh, Khương Xuân Sinh không muốn dây dưa với ông ta, lập tức gọi điện thoại cho người vợ hiện tại của Khương Ngọc Lai.

Cô vợ này của Khương Ngọc Lai rất đanh đá, nhưng không phải kẻ ngốc. Trong hai người con trai của chồng mình là Khương Xuân Sinh và Khương Xuân Triều, nên đứng về phía ai, không phải rất rõ ràng sao?

Không biết vợ Khương Ngọc Lai đã nói gì, mà sau đó Khương Ngọc Lai đã quay về ngay trong đêm, không ở lại tỉnh thành quá lâu.

Cuối cùng Khương Xuân Sinh cũng được thở phào nhẹ nhõm.

Biện pháp xử lý tin đồn của Khương Xuân Sinh là mặc kệ, người bịa đặt cậu ấy bất hiếu đã bị bắt lại, còn chuyện cậu ấy bị bao dưỡng vẫn chưa giải quyết xong, rất nhiều người đều nói kim chủ của cậu ấy rất có thế lực trong giới giải trí.

Cuối cùng, kim chủ đứng sau cậu ấy là ai đã trở thành một trong mười câu hỏi được quan tâm nhất nhưng chưa có lời giải đáp trong giới giải trí.

Về tin đồn này, Khương Xuân Sinh vẫn luôn mặc kệ, không chủ động đứng ra giải thích. Mãi cho đến một ngày, Khương Xuân Sinh đi dạo phố với một bà cụ bị người qua đường trông thấy, bị chụp ảnh, khiến cộng đồng mạng dậy sóng.

Bà cụ trong ảnh ăn mặc rất mộc mạc, nhìn qua không khác gì bà cố nội nhà bên. Không lâu sau đã có người tìm ra được thân phận thật sự của bà cụ ấy, chính là Lưu Đại Ngân, chủ tịch của Lý Sư Phụ, nhà giàu số một của tỉnh B.

Chỉ trong nháy mắt bức ảnh này đã khiến dân mạng bùng nổ.

Hiện tại Khương Xuân Sinh đã có vài giải thưởng lớn trong tay, là diễn viên đứng đầu lửa thanh niên trong nước.

Một diễn viên nổi tiếng, một bà cụ nhà giàu, cộng thêm tin đồn bị bao nuôi vẫn luôn lan truyền trên mạng, giữa bọn họ có bao nhiêu câu chuyện để bàn tán đây?

Anh hùng bàn phím lập tức xoa tay hầm hè như đã tìm được nhược điểm trí mạng, bắt đầu rủ nhau tập kết dưới Weibo của Khương Xuân Sinh.

Nhưng mà Khương Xuân Sinh không cho bọn họ cơ hội thể hiện, đã đăng ngay lại bức ảnh này và tag tên người chụp ảnh vào, đính kèm một hàng chữ: Đi dạo phố với bà ngoại bị chụp lại rồi (〃‘▽’〃). Có vài bạn fans tới xin chữ ký, bà ngoại còn nói, người ta thích cháu như vậy, phải viết cho đẹp vào (ω).

Bài đăng này vừa xuất hiện, những kẻ đang định mắng chửi Khương Xuân Sinh lập tức cạn lời.

Có người vẫn chưa từ bỏ ý định, chạy vào Weibo hỏi: - Chủ tịch Lưu của Lý Sư Phụ là bà ngoại anh thật à?

Vân Chi

Khương Xuân Sinh trả lời: Mẹ của mẹ không gọi là bà ngoại thì gọi là gì? Kiến thức học sinh mẫu giáo còn biết mà bạn không biết sao?
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 491: Phiên ngoại (9)



Tưởng Bội Bội và La Thương Kỳ đều bị nhà trường đuổi học, xám xịt mà trở về quê nhà.

Sau khi thương lượng đi tới kết quả cuối cùng, cha mẹ bọn họ quyết định cho bọn họ kết hôn. Nhưng mà quá trình thương lượng này không thuận lợi lắm, cha mẹ hai bên đều cảm thấy con mình chịu thiệt thòi, nên ai nấy đều ôm một bụng tức.

Cha mẹ Tưởng Bội Bội cho rằng, chính La Thương Kỳ đã dụ dỗ con gái mình. Cha mẹ La Thương Kỳ lại cho rằng chính Tưởng Bội Bội đã quyến rũ con trai mình. Hai bên đều cảm thấy là lỗi của đối phương, con cái nhà mình ngoan ngoãn như vậy, nếu không phải do đối phương, sao con cái nhà mình lại bị nhà trường đuổi học, còn dính phải thanh danh như vậy.

Về điểm này, đúng là cha mẹ hai bên suy nghĩ rất giống nhau, tóm lại đều là con mình không sai, người sai là đối phương.

Ôm suy nghĩ như vậy, cha mẹ Tưởng Bội Bội không vừa mắt La Thương Kỳ, cha mẹ La Thương Kỳ thì chướng mắt Tưởng Bội Bội.

Đám cưới của hai người cũng trở thành trò cười, không biết vì sao, bạn bè thân thích đều biết chuyện bọn họ bị nhà trường đuổi học, ngay là nguyên nhân bị đuổi cũng đã lan truyền khắp thị trấn không lớn không nhỏ này, ai cũng biết rõ.

Vân Chi

Trong niên đại này, thi đỗ đại học là chuyện vô cùng đáng để chúc mừng, nhà ai có con thi đỗ đại học cũng trở thành đối tượng được nhà người khác hâm mộ, không chỉ riêng hàng xóm láng giềng, mà là cả thị trấn nhỏ.

Ở thị trấn này, cha của La Thương Kỳ cũng là nhân vật có tiếng tăm, trước đây khi con trai thi đỗ được vào trường đại học không tệ, có ai là không hâm mộ ông ta đâu, cũng có rất nhiều người khen ngợi ông ta biết cách dạy con.

Bây giờ thì hay rồi, lúc trước mọi người hâm mộ ông ta bao nhiêu thì bây giờ tiếng nghị luận sau lưng sôi nổi bấy nhiêu.

Thi đỗ đại học là chuyện hiếm lạ, bị nhà trường đuổi học càng hiếm lạ hơn, huống chi còn bị đuổi học vì lý do như vậy.

Trong đơn vị có một đồng nghiệp luôn đối đầu với cha La, trước đây khi trước La Thương Kỳ thi đỗ đại học, con trai ông ấy không thi đỗ, cha La luôn cười nhạo, châm chọc ông ấy không ít lần. Bây giờ phong thuỷ luân chuyển, đến lượt ông ấy chèn ép cha La.

“Lão La này, nghe nói con dâu nhà ông sắp sinh rồi à? Chúc mừng ông nhé!” Đồng nghiệp cười khen: “Ai… Con trai ông tốt thật đó, bây giờ đã cho ông lên chức ông nội rồi, không giống thằng nhãi nghịch ngợm nhà tôi, tìm bạn gái cũng không biết tìm, vợ tôi vừa hỏi một câu, đã nghển cổ nói, phải tìm cô gái xuất thân trong sạch, tác phong chính phái. Theo tôi thấy, yêu cầu này cũng không khó, con gái xuất thân trong sạch tác phong chính phái, chẳng phải quơ tay là được một đống à? Sao lại khó tìm như vậy nhỉ?”

Cha La bị chèn ép không nói được câu nào, sắc mặt hầm hầm thu dọn đồ đạc, tan làm về nhà.

Về đến nhà, chờ đợi ông ta cũng là một mớ hỗn độn, Tưởng Bội Bội ở trong phòng mình, La Thương Kỳ thì không biết đã chạy đi đâu rồi.

La Thương Kỳ có anh trai, đã cưới vợ sinh con.

Sắc mặt mẹ La cũng khó coi, đang thu dọn đồ đạc trong phòng bếp: “Ông về rồi đấy à, ông mau đi nói con trai út của ông đi để nó quản vợ nó, tôi không quản nổi.”

Cha La ném cặp da xuống, tức giận hỏi: “Lại có chuyện gì thế?”

“Còn không phải do Tưởng Bội Bội kia, vợ thằng cả đã nấu cơm xong rồi, cô ta còn hỏi sao không nấu canh trứng cho cô ta. Vợ thằng cả không chịu nấu, nói thích ăn thì tự mà làm, thế là cãi nhau om tỏi.”

Cha La xoa giữa chân mày: “Nó thích ăn thì nó tự nấu, sai chị dâu còn ra thể thống gì nữa, bà đừng để ý đến nó. Nó với Thương Kỳ muốn thế nào thì như vậy đi, bớt để ý đến chuyện của hai đứa nó vợ chồng chúng ta đỡ tổn thọ.”

Mẹ La: “Thương Kỳ là con trai chúng ta, mặc kệ sao được?”

Trong phòng, Tưởng Bội Bội cảm thấy rất ấmức. Hôm nay mẹ La không có nhà, chị dâu của La Thương Kỳ nấu cơm, chỉ hấp mỗi màn thầu và nấu chút cháo, không kèm món ăn nào, cô ta cằn nhằn vài câu, chị dâu La Thương Kỳ lập tức mắng lại, cuối cùng cãi nhau. Chị ta không hề để tâm mình đang mang thai…

Càng nghĩ càng thấy ấm ức, Tưởng Bội Bội chạy ra khỏi phòng, quay về nhà mẹ đẻ.

Mẹ Tưởng nghe con gái nói mình phải chịu ấm ức, cơn giận tích cóp bao ngày qua cũng lên tới đỉnh điểm. Bà ta lập tức dẫn con gái mình theo, hùng hổ tới nhà họ La.

Bà ta dẫn Tưởng Bội Bội tới nhà họ La, dạy cho chị dâu La một bài học trước mặt cha mẹ La, chị dâu La không cãi lại câu nào chỉ lẳng lặng nghe bà ta mắng.

Đến khi mẹ Tưởng mắng mệt rồi, chị dâu La mới mỉm cười, nói: “Con người cháu là như vậy đấy, cháu chỉ nấu những món mình muốn ăn thôi. Con gái bác muốn ăn gì thì bảo cô ta tự nấu đi. Bác đừng nói cô ta đang mang thai, cháu nên nhường nhịn. Cô ta có mang thai con của cháu đâu, liên quan gì đến cháu, dựa vào đâu cháu phải hầu hạ cô ta? Cô ta muốn ăn gì thì bảo chồng cô ta nấu cho cô ta ăn đi, hay là cô ta đang mang “Long thai”, cần tất cả mọi người trên đời này phải vây quanh cô ta?”

Mẹ Tưởng không ngờ chị dâu La lại nói như vậy, dù sao bà ta cũng là người lớn, sao chị dâu La lại dám ăn nói như vậy nhỉ? Bà ta tức giận chỉ tay vào mặt chị dâu La, nhưng lại không thể thốt ra câu nào.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 492: Phiên ngoại (10)



Chị dâu La lại nói tiếp: “Bác gái, bác cũng từng đánh nhau với thím của Bội Bội, đến bây giờ vẫn nói cả đời sẽ không qua lại với nhau mà, sao bây giờ đến lượt con gái bác cãi nhau với chị em dâu, bác lại muốn chị em dâu nhà khác phải hầu hạ con gái bác thế? Bác như vậy cũng quá vô lý rồi!”

Nói xong, chị dâu La ra ngoài đi làm luôn, không nhìn thấy vẻ mặt biến hình vì tức giận của mẹ Tưởng.

Chị ấy đã không chịu nổi Tưởng Bội Bội từ lâu rồi, suốt ngày mặt mày nhăn nhó như quả phụ, giống như suốt ngày bị bắt nạt vậy.

Vân Chi

Nấu mặn cũng chê, nấu cay cũng chê, mua trái cây gì đó thì ăn hết phần của cháu mình, hừ, trái cây là của chị ấy mua về đấy, Tưởng Bội Bội làm như mình mua về không bằng.

Mẹ La cũng vô cùng bất mãn, sắc mặt không vui, nói: “Bà thông gia, tuy con gái bà ang mang thai, nhưng tay vẫn dùng được mà. Nó không biết tự nấu ăn sao? Hơn nữa, bà dùng thân phận gì để chạy tới nhà tôi dạy dỗ con dâu tôi? Lúc còn trẻ, chính bà cũng từng đánh nhau với chị em dâu không ít lần, sao tới lượt con gái bà, chị em dâu của nó lại phải nhường nó? Bà ra ngoài hỏi thăm thử xem, có con dâu nhà ai khi mang thai không phải nấu cơm rửa bát không? Hay để tôi gọi con dâu bà tới hỏi, khi con bé mang thai nó có phải nấu cơm không? Bà nghĩ, chỉ mình con gái bà là quý giá hả?”

Vì quá tức giận, mẹ Tưởng không kịp lựa lời: “Nếu không phải do con trai bà, hiện tại Bội Bội vẫn đang là sinh viên đấy, sao phải chịu khổ như thế này.”

Mẹ La còn kích động hơn bà ta: “Nếu không phải do con gái bà, hiện tại con trai tôi đã học nghiên cứu sinh rồi, con gái bà cũng tốt đẹp gì đâu, còn ăn trộm đồ của bạn học.”

Hai người càng nói càng kích động, sau đó còn xông vào đánh nhau.

Tưởng Bội Bội đang mang thai, không dám can ngăn, chỉ biết đứng bên cạnh kêu gào: “Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa.”

Cha La vẫn đang ở nhà, nhưng mà lúc mẹ Tưởng dẫn Tưởng Bội Bội tới, ông ta đã về phòng rồi, bởi ông ta cũng không muốn nhìn thấy mặt mẹ Tưởng.

Nghe thấy tiếng la hét bên ngoài, cha La mới ra khỏi phòng, tách mẹ La và mẹ Tưởng ra.

Sau khi tách ra, hai người phụ nữ vẫn mắng đối phương một lúc lâu, cuối cùng mẹ Tưởng tức giận kéo Tưởng Bội Bội về nhà.

Hiện tại, La Thương Kỳ đang bận tìm việc bên ngoài, anh ta bị đuổi học, Tưởng Bội Bội lại sắp sinh, nói thế nào cũng phải tìm việc làm, kiếm tiền lo cho gia đình.

Vốn dĩ anh ta có bằng cấp ba, cộng thêm mạng lưới quan hệ của cha La, xin việc không phải chuyện khó. Nhưng mà do thanh danh không tốt, nên đa số nhà máy và công ty đều không muốn nhận anh ta.

Về đến nhà nghe mẹ mình kể lại chuyện xảy ra hôm nay, La Thương Kỳ mắng một câu th* t*c, nhưng không hề nhắc đến việc đi đón Tưởng Bội Bội về nhà.

Cách ngày, La Thương Kỳ mới đi đón Tưởng Bội Bội, tất nhiên thái độ của mẹ Tưởng không tốt đẹp gì rồi, nhưng La Thương Kỳ cũng không phải người hiền lành: “Bội Bội mang thai thì liên quan gì vói chị dâu con, cô ấy muốn ăn gì, sai con nấu còn được, sao lại sai chị dâu chứ? Hay là nhà mình có quy củ chị dâu phải hầu hạ em dâu? Còn chuyện mẹ con đánh mẹ, cũng là tự vệ mà thôi, chẳng lẽ mẹ con phải đứng yên đấy cho mẹ đánh?”

Cuối cùng Tưởng Bội Bội vẫn theo La Thương Kỳ về nhà, nhưng mà sau chuyện hôm nay, trong lòng hai người đều khó chịu, khó chịu như vậy không phải ít, thêm một chuyện nữa cũng chẳng sao.

Bắt đầu từ hôm đó, cứ mua thứ gì ngon về là chị dâu La lại cất vào phòng mình, chỉ để lại cho cha mẹ La một phần, không bao giờ để ở khu vực chung trong nhà nữa.

Cuối cùng La Thương Kỳ cũng tìm được việc, Tưởng Bội Bội cũng sinh một thằng nhóc béo, áp lực công việc, áp lực con cái khiến người thường xuyên cãi nhau.

Cha mẹ La làm như không nhìn thấy, cho hai anh em La Thương Kỳ ra ở riêng, để bọn họ tự lo cho gia đình mình.

Gánh nặng cuộc sống đè nặng trên vai, số lần cãi nhau của La Thương Kỳ và Tưởng Bội Bội càng ngày càng nhiều, khi cãi nhau bọn họ không động tay động chân mà chiến tranh lạnh.

Khi chiến tranh lạnh, bọn họ coi đối phương như không khí, chẳng những không nói chuyện với nhau, ngay cả ánh mắt cũng lười nhìn đối phương.

Trong lòng La Thương Kỳ oán hận Tưởng Bội Bội, cho rằng đều là lỗi của đối phương, mới khiến mình không thể tốt nghiệp đại học. Vốn dĩ anh ta đã được cử đi học nghiên cứu sinh rồi, vốn dĩ anh ta có tương lai rất sáng lạn… Nhưng đều bị Tưởng Bội Bội phá hoại rồi.

Trong lòng Tưởng Bội Bội cũng oán hận La Thương Kỳ, cho rằng đều là lỗi của đối phương, do đối phương quyến rũ mình, nếu không một nữ sinh như cô ta sao lại lưu lạc đến bước đường này.

Chỉ sau vài năm sống chung, tình cảm giữa hai người đã bị mài mòn sạch sẽ, chỉ còn lại oán hận, ngày nào cũng cãi nhau vì việc nhỏ trong nhà.

La Thương Kỳ cũng từng thử làm ăn buôn bán rồi, nhưng mà anh ta nói như rồng leo, làm như mèo mửa, trong lòng vẫn giữ thái độ kiêu ngạo của người đọc sách, không chỉ không kiếm được xu nào, còn lỗ hết tiền vốn, ôm một đống nợ bên ngoài.

Đã không còn tình cảm, mỗi lần cãi nhau hai người đều nói đến chuyện ly hôn, nhưng bọn họ không có tiền, ly hôn rồi cũng không tìm được người tốt hơn, nên đành tạm chấp nhận.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 493: Phiên ngoại (11)



Doãn Đinh và Lý Khai Lâm nhập ngũ cùng một đợt, bọn họ gặp mặt nhau trong lần tuyển chọn bộ đội đặc chủng.

Vì là đồng hương, nên quan hệ giữa hai người thân thiết hơn với người khác vài phần. Sau đó bọn họ đều thông qua cuộc tuyển chọn, được phân tới cùng một tiểu đội.

Bọn họ cùng nhau trải qua mưa b.o.m bão đạn, cùng nhau vào sinh ra tử, chấp hành các loại nhiệm vụ bí mật.

Trong một lần chấp hành nhiệm vụ đuổi bắt, Doãn Đinh chắn một viên đạn giúp Lý Khai Lâm. May mà vị trí trúng đạn không nguy hiểm, b.ắ.n trúng cánh tay cậu ta.

Đồng đội khác tiếp tục chiến đấu với tội phạm, Lý Khai Lâm thì băng bó cho Doãn Đinh.

Đột nhiên, Doãn Đinh giữ c.h.ặ.t t.a.y Lý Khai Lâm đang băng bó cho mình, hỏi: “Khai Lâm, nếu tôi từng làm ra chuyện có lỗi với cậu, cậu sẽ tha thứ cho tôi chứ?”

Lý Khai Lâm kéo tay cậu ta ra, hỏi: “Cậu làm chuyện gì có lỗi với tôi chứ?”

Đời trước tôi đã g.i.ế.c em gái cậu… Câu nói này Doãn Đinh không nói nên lời.

“Nếu như đời trước tôi từng làm ra chuyện có lỗi với cậu, cậu sẽ tha thứ cho tôi chứ?”

Lý Khai Lâm quấn chặt băng vải giúp cậu ta, nói: “Được rồi, khi về lại làm phẫu thuật gắp viên đạn ra.”

“Khai Lâm, cậu sẽ tha thứ cho tôi chứ?” Doãn Đinh vẫn bám riết không tha, giống như bắt buộc phải nhận được câu trả lời từ Lý Khai Lâm mới bằng lòng bỏ qua.

Lý Khai Lâm đỡ cậu ta sang bên cạnh, nói: “Tôi tha thứ cho cậu.”

Mấy năm qua, Doãn Đinh đã lập được không ít công tích lớn nhỏ, theo lời đoàn trưởng nói, bọn họ đều là anh hùng bảo vệ bình yên cho đất nước.

Nhưng mà những tấm huân chương đó không thể khiến Doãn Đinh an lòng, cậu ta luôn nằm mơ, mơ thấy cô bé mặc váy kia nằm trong vũng máu, ánh mắt nhìn chằm chằm lên án hành vi phạm tội của cậu ta.

Cha cậu ta đã qua đời, cậu ta đã không còn bất kỳ vướng bận nào trên thế giới này rồi, thật ra trong lòng cậu ta vẫn luôn hy vọng mình có thể c.h.ế.t trong nhiệm vụ, như vậy mới rửa sạch được tội nghiệt trên người mình.

Khi Lý Khai Lâm kể chuyện gia đình mình cho cậu ta nghe, có đôi khi cũng nhắc đến em gái. Mỗi lần như vậy, Doãn Đinh đều cảm thấy khó chịu, nếu như cậu ta không làm ra chuyện sai lầm như vậy, cô bé kia sẽ lớn lên trong bình an, sẽ trở thành một cô gái đa tài đa nghệ nhỉ?

“Nếu như đời trước tôi hại c.h.ế.t người thân của cậu, cậu còn tha thứ cho tôi chứ?”

“Hả? Hại c.h.ế.t người thân của tôi? Vậy cậu đã bị trừng phạt chưa?” Lý Khai Lâm cho rằng, vì Doãn Đinh quá đau nên xuất hiện ảo giác, mới nói ra câu như vậy.

“Bị trừng phạt rồi.”

“Vậy chẳng phải xong rồi sao? Đời trước cậu đã bị trừng phạt rồi, đã trả giá vì chuyện cậu làm sai rồi, coi như đã kết thúc. Hơn nữa, đời này thì liên quan gì với đời trước?”

Đột nhiên Doãn Đinh rơi lệ đầy mặt.

Trong rừng rậm vẫn vang tiếng súng, cơn ác mộng vẫn luôn vây quanh Doãn Đinh đã rời khỏi cậu ta.

Cậu ta đã được cứu rỗi.

Thấy nước mắt trên mặt Doãn Đinh, Lý Khai Lâm hoảng sợ vội vàng hỏi: “Có phải rất đau không? Cậu cố nhịn chút, đợi quay về nơi đóng quân sẽ ổn thôi.”

Trận chiến đã kết thúc, tất cả tội phạm đều bị bắt lại rồi.

Lý Khai Lâm đỡ Doãn Đinh đi về phía mặt trời mọc, nơi đó có các chiến hữu đang chờ đợi bọn họ.



Sau khi Tề Giai Nhạc bị bắt đi, đã nhiều năm người nhà họ Tề không gặp lại anh ta.

Bọn họ từng đến đồn công an hỏi thăm rồi, đợi rất lâu mới trông thấy một đồng chí cảnh sát mặt thường phục đến. Người cảnh sát kia nói với bọn họ, vì một vài nguyên nhân đặc biệt, Tề Giai Nhạc đang bị cách ly, tạm thời người nhà họ Tề không thể gặp anh ta.

Bị cách ly vì nguyên nhân đặc biệt? Cha mẹ Tề lập tức hiểu rõ ý của cảnh sát. Là vì Tiểu Nhạc có năng lực đặc biệt, nên đã bị quốc gia quản lý.

Mẹ Tề cẩn thận hỏi: “Con trai tôi có khoẻ không?”

Sắc mặt bà ấy vừa thấp thỏm vừa bất an. Vị cảnh sát kia nói: “Đợi thêm vài năm nữa là anh chị sẽ được gặp lại Tề Giai Nhạc thôi.”

Ý của anh ta là, Tề Giai Nhạc sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.

Lúc này Lý Quân Nhạc đang bị giam giữ trong một khu nhà tù rất bí mật, làm gì cũng bị giám thị.

Ngoài trả lời kiến thức anh ta biết trước trong tương lai ra, anh ta còn phải tiếp nhận kiểm tra thân thể toàn diện

Căn bệnh hiểm nghèo lẽ ra phải c.h.ế.t lại khỏi hẳn, có thể nói là kỳ tích trong lĩnh vực y học.

Lý Quân Nhạc tiếp nhận kiểm tra từ trong ra ngoài, kết quả kiểm tra thể hiện, cơ thể anh ta hoàn toàn giống người khoẻ mạnh bình thường. Các cơ quan trong cơ thể cũng không có điểm nào đặc biệt.

Dần dần, quốc gia không để ý nhiều đến Lý Quân Nhạc nữa, nhưng vẫn không thả tự do cho anh ta.

Năm năm sau, Lý Quân Nhạc được đặc công bảo vệ dẫn về gặp mặt người nhà họ Tề

Hai bên đều rất khách sáo, không giống người thân lâu ngày mới gặp mặt, ngược lại giống người xa lạ mới gặp mặt lần đầu.

Mẹ Tề mấp máy môi vài lần, muốn hỏi điều gì đó, nhưng cuối cùng đều nuốt vào trong.

Đáp án cho câu hỏi bà ấy muốn hỏi đã rất rõ ràng rồi, Tề Giai Nhạc này không phải con trai Tiểu Nhạc của bà ấy.

Cuộc gặp mặt kết thúc rất nhanh, sau đó người nhà họ Tề không còn gặp lại Tề Giai Nhạc thêm lần nào nữa.

Vân Chi

Lý Quân Nhạc sống trong sự giám thị của quốc gia cả đời, khác hoàn toàn so với tưởng tượng của anh ta khi vừa xuyên tới, có thể nói là người xuyên không lăn lộn thảm nhất.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 494: Phiên ngoại (12)



Sau khi xuất viện, Tạ Lâm lập tức mua vé máy bay, bay sang nước F.

Ở nước F, anh ta phải tốn rất nhiều công sức mới gặp được Từ Mạn Mạn.

Từ Mạn Mạn rất tiều tụy, nhìn thấy Tạ Lâm giống như nhìn thấy cứu tinh, nếu không vướng tấm cửa kính, có lẽ cô ta đã nhào vào lòng Tạ Lâm từ lâu rồi.

Mặt cô ta dán sát vào tấm kính, nhìn qua rất buồn cười. Cô ta không cầu xin Tạ Lâm cứu mình, bởi vì Tạ Lâm chỉ là một người bình thường, không có năng lực vớt Từ Mạn Mạn ra khỏi nhà tù.

“Anh Tạ Lâm, cảm ơn anh đã chăm sóc Tiểu Bảo giúp em.”

Mặt Tạ Lâm vô cảm, tay cầm điện thoại: “Tôi muốn hỏi cô một câu, Từ Mạn Mạn, em gái tôi bị ai đẩy xuống hố đất?”

Tạ Lâm có một cô em gái, năm bốn tuổi bị ngã xuống hố đất, trong hố có một cục đá rất sắc bén, đầu cô bé đập vào nó, cộng thêm bị phát hiện muộn nên không cứu lại được.

Người nhà họ Tạ vẫn luôn cho rằng chuyện này chỉ là chuyện ngoài ý muốn, cho rằng do người lớn sơ sẩy mới dẫn đến bi kịch, chưa ai từng nghĩ đến khả năng do người khác cố ý đẩy cô bé.

Tạ Lâm mất em gái, đã coi Từ Mạn Mạn bị chú thím bắt nạt trở thành em gái mình, chăm sóc cô ta hết mình.

Nghe thấy câu hỏi này, vẻ mặt của Từ Mạn Mạn lập tức thay đổi. Cô ta kinh hoảng, thất thố, miệng há ra lại không nói được câu nào.

Nhìn biểu cảm này còn gì là Tạ Lâm không rõ nữa, hoá ra những thứ anh ta đọc được trong cuốn tiểu thuyết ở thế giới khác kia đều là sự thật.

Vì ghen ghét em gái mình có cha mẹ, anh trai thương yêu, Từ Mạn Mạn đã đẩy cô bé xuống hố đất, không ngờ lại hại c.h.ế.t một mạng người.

“Từ Mạn Mạn, con của cô, tôi đã đưa về nhà họ Triệu rồi. Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ không bao giờ để ý đến chuyện của cô nữa, cô cứ sống nốt ngày tháng còn lại của mình trong tù đi.”

Từ Mạn Mạn la hét với Tạ Lâm, Tạ Lâm lại không hề quay đầu lại.



Từ Tiểu Bảo đã sửa lại tên thành Triệu Tiểu Bảo. Ban đầu khi biết mình có một đứa cháu trai cha mẹ Triệu thật sự rất vui mừng, đến lúc nghe nói mẹ của thằng bé là Từ Mạn Mạn, tình cảm dành cho Từ Tiểu Bảo lại trở nên phức tạp.

Nhà bọn họ làm về thời trang, mẹ của cháu trai mình lại mang thanh danh sao chép, ăn trộm. Nếu bị người khác biết, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến danh dự công ty bọn họ.

Nhưng mà trẻ con là vô tội, bọn họ sẽ không trút bất mãn về Từ Mạn Mạn lên người đứa trẻ. Nhưng mà cũng sẽ không bồi dưỡng cậu ta như những gì trong sách viết.

Nếu như Triệu Tiểu Bảo không tự tìm đường chết, thành thật làm cháu đích tôn của nhà họ Triệu, thì đời này cậu ta có thể tiếp tục sống bình an. Nhưng đứa trẻ như Triệu Tiểu Bảo, sao có thể không tìm đường chết?

Đúng là nhà họ Triệu đối xử với cậu ta không tệ, nhưng Triệu Tiểu Bảo còn nhỏ, bọn họ sẽ không cho cậu ta tiền tiêu vặt. Dù là tài sản trên danh nghĩa của cậu ta, cũng là các quỹ mà nhà họ Triệu chuẩn bị trước, tạm thời Triệu Tiểu Bảo không thể chạm vào.

Bởi vậy, Triệu Tiểu Bảo lại quay về nghề cũ, tiếp tục làm hacker kiếm tiền trên mạng.

Nhưng hay đi bên bờ sông, nào có chuyện không ướt giày. Trở lại nhà họ Triệu chưa đến một năm, Triệu Tiểu Bảo đã gặp rắc rối.

Nhà họ Triệu cũng là gia đình giàu có ở tỉnh thành, nhà tổ của bọn họ nằm trên một ngọn núi ở vùng ngoại ô của tỉnh, được bảo vệ rất nghiêm ngặt. Hôm nay có vài chiếc xe tới nhà họ Triệu, bọn họ không quan tâm tấm biển báo dưới núi mà đi thẳng lên trên, dừng xe lại trước cửa nhà họ Triệu.

Vài người đàn ông cao lớn xuống xe, đưa ra một tờ giấy với bảo vệ đứng canh cửa.

Đây là lần đầu tiên bảo vệ gặp phải tình huống này, anh ta không biết nên giải quyết thế nào, đành phải nói: “Mời các vị chờ một lát, tôi đi xin chỉ thị.”

“Xin lỗi, chúng tôi đang tra án, anh không có quyền ngăn cản chúng tôi.”

Nói xong câu đó, một đám người lập tức xông vào nhà họ Triệu.

Đám vệ sĩ cũng không phải người hiền lành gì, cho rằng đám người này là kẻ cướp, cũng xông lên định đánh trả. Đúng lúc đó, một tờ giấy chứng nhận đưa ra trước mặt bọn họ: “Chúng tôi là người của bộ quốc phòng tỉnh B, hiện tại đang giải quyết một vụ án, mong các vị phối hợp.”

Cha mẹ Triệu ngồi trong phòng khách, tiếp nhận thẩm vấn từ người của Bộ Quốc Phòng. Triệu Tiểu Bảo th bị vài người trông giữ nghiêm mật, máy tính của cậu ta cũng bị thu giữ làm vật chứng.

“Các anh có nhầm không vậy? Cháu trai tôi mới năm tuổi, sao có thể là hacker? Chắc chắn các anh nhầm rồi.”

Bà Triệu không hề tin, Triệu Tiểu Bảo là một hacker, còn là hacker nổi tiếng quốc tế.

“Hôm nay chúng tôi đã tới đây, tất nhiên là đã nắm giữ chứng cứ vô cùng xác thực rồi. Triệu Tiểu Bảo bị nghi ngờ có liên quan đến vụ án tiết lộ bí mật quốc gia, hôm nay chúng tôi sẽ mang cậu ta đi. Đồng thời, tất cả mọi người có mặt ở đây hôm này đều phải ký tn vào hiệp nghị bảo mật, nếu tiết lộ tin tức ra ngoài sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.”

Vân Chi

Nhận được điện thoại của cha mình, Triệu Hữu Tài lập tức chạy về nhà, nhưng mà khi anh ta về đến nhà, Triệu Tiểu Bảo đã bị bắt đi rồi.

Mẹ Triệu đang ngồi lau nước mắt, cha Triệu thì bình tĩnh nói: “Hữu Tài, chuyện Tiểu Bảo cứ như vậy đi.”

Mẹ Triệu mở to mắt, cha Triệu thở dài, nói: “Chúng ta còn làm được gì chứ? Nếu Tiểu Bảo chọc phải chuyện khác, chúng ta còn chạy vạy giúp nó được. Còn chuyện này là chuyện liên quan đến cơ mật quốc gia, do người của bộ quốc phòng giải quyết, bà nghĩ nhà chúng ta có đủ năng lực để cứu nó ra khỏi nơi đó sao? Huống chi, nó chỉ là một đứa bé năm tuổi, sao có thể trở thành hacker nhỉ?”

Câu cuối cùng mới là trọng điểm, một đứa trẻ mới năm tuổi, dù thông minh thế nào cũng không thể có được bản lĩnh như vậy, ai biết linh hồn bên trong cơ thể nho nhỏ kia là thứ gì?

Triệu Hữu Tài nói: “Cha, mẹ, dù sao nó cũng là con trai con, con không thể bung tay mặc kệ. Cứ làm hết sức mình đi, kết quả thế nào thì nghe theo số trời.”

Triệu Hữu Tài làm hết sức mình nhưng vẫn không cứu được Triệu Tiểu Bảo.

Sau khi Từ Mạn Mạn ra tù về nước, chuyện đầu tiên cô ta làm chính là đến nhà họ Triệu đòi con.

Cha mẹ Triệu và Triệu Hữu Tài ra gặp Từ Mạn Mạn, nói cho cô ta biết chuyện Triệu Tiểu Bảo gặp phải.

Từ Mạn Mạn không chịu tin, hô lớn: “Chắc chắn là các người đã giấu Tiểu Bảo đi, không cho tôi gặp thằng bé rồi. Tôi cầu xin các người, cho tôi gặp thằng bé đi mà, tôi sẽ không cướp thằng bé đi đâu… Hu hu hu…”

Cha Triệu lạnh lùng nói: “Tiểu Bảo có bản lĩnh hacker lợi hại như vậy, chắc cô cũng biết nhỉ? Người trộm bản thảo thiết kế trong cuộc thi kia giúp cô chính là Triệu Tiểu Bảo đúng không?”

Từ Mạn Mạn trợn trừng mắt, quên cả khóc.

Triệu Hữu Tài: “Nếu cô muốn gặp Tiểu Bảo, tôi sẽ xin thăm thằng bé, đến lúc đó chúng ta đi cùng nhau, cô sẽ biết chúng tôi có đang nói dối hay không.”



Sau đó cuối cùng Từ Mạn Mạn cũng gặp được con trai mình, chỉ là thời gian gặp mặt chỉ có mười phút, còn cách tấm kính rất dày.

Từ Mạn Mạn không thể tiếp tục làm nghề thiết kế, cô ta lại không có bằng cấp nào khác, đành phải đi làm công việc chân tay.

Sau khi biết tin Từ Mạn Mạn đã về nước, Tạ Lâm cũng không đi tìm cô ta để báo thù, chỉ tiết lộ địa chỉ của Từ Mạn Mạn cho chú thím cô ta biết.

Chú thím của Từ Mạn Mạn không phải người tốt đẹp gì, lâu lâu lại tới đòi tiền cô ta. Từ Mạn Mạn đành phải thay đổi công việc và chỗ ở liên tục, nhưng cuối cùng đều bị chú thím cô ta tìm được, phải tiếp tục sống cuộc sống khốn cùng thất vọng.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 495: Phiên ngoại (13)



Ngồi trong phòng thẩm vấn ở cục Công An, đầu óc Vu Kính Thận hơi hoảng loạn.

Lần này sơ suất quá rồi, rốt cuộc đã sai ở đâu nhỉ? Sao lại bị bắt thế này?

Sau khi anh ta bị cảnh sát bắt, dù cha anh ta có nhờ người chạy vạy cũng không cứu được anh ta, bây giờ đã qua vài ngày rồi, nếu mấy người em trai ngoài giá thú tranh thủ cơ hội, liên hợp lại, cướp đoạt địa vị của anh ta thì anh ta phải làm sao bây giờ?

Đây mới là vấn đề khiến anh ta hoảng loạn.

Đúng là An Hữu Hi và Vu Kính Thận rất có duyên phận, thế mà hai người bọn họ đều bị nhốt ở đồn công an tỉnh, trong hai căn phòng thẩm vấn chỉ cách nhau chưa đến năm mươi mét, qua vài bức tường rất dày.

“Hoàng tử xã hội đen” Vu Kính Thận này không chịu mở miệng, An Hữu Hi chỉ là người thường, ánh đèn vừa bật lên, cảnh sát vừa hù doạ vài câu, đã sợ hãi nói ra tất cả mọi chuyện.

Hai cảnh sát phụ trách thẩm vấn càng nghe trong lòng càng kinh ngạc, vốn dĩ bọn họ cho rằng hai người này chỉ liên quan đến một vụ án g.i.ế.c người thôi, không ngờ sau lưng bọn họ lại là một thế lực buôn lậu s.ú.n.g ống, đạn dược, m.a t.u.ý lớn như vậy.

Hai cảnh sát phụ trách thẩm vấn đều không phải kẻ ngu, đã lập tức báo cáo tình hình cho cấp trên.

Lần này cảnh sát thẩm vấn An Hữu Hi đã đổi thành cảnh sát có kinh nghiệm nhất trong cục. Vụ án về bà lão nhặt rác đã thẩm vấn xong, cảnh sát chú trọng thẩm vấn An Hữu Hi về Vu Kính Thận và gia tộc anh ta.

An Hữu Hi còn vẽ ra vị trí hòn đảo tư nhân của gia đình Vu Kính Thận theo yêu cầu của cảnh sát.

Hai cảnh sát liếc nhau, đều cảm thấy chuyện này rất kỳ quái. Hòn đảo nhỏ kia nằm ở hải vực phía nam của Hoa Quốc, nơi đó là khu vực tuần tra trọng điểm của quốc gia, không thể nào đội biên phòng không phát hiện ra vị trí của hòn đảo nhỏ đó. càng khỏi nói tới trên đảo có lực lượng vũ trang tư nhânh xa xỉ…

Hoa Quốc cấm s.ú.n.g nghiêm ngặt, một gia tộc nắm trong tay nhiều s.ú.n.g ống đạn dược, thậm chí là vũ khí hạng nặng như vậy, còn sống trên một hòn đảo cách biên cảnh không xa, quốc gia sẽ cho phép nó tồn tại sao? Lẽ nào… Lẽ nào có người lãnh đạo cấu kết với bọn họ, cố ý che giấu sự tồn tại của hòn đảo này?

Cảnh sát phụ trách thẩm vấn lập tức báo cáo lên cấp trên, hiện tại vụ án này không còn là vụ án bọn họ có thể nhúng tay vào nữa rồi.

Ngay khi Vu Kính Thận bị bắt, thì ở Nam Hải cách tỉnh B rất xa, đội hải quân tuần tra cũng phát hiện ra một hòn đảo nhỏ mà bọn họ chưa từng phát hiện ra.

Không chỉ như thế, qua kính viễn vọng bọn họ còn trông thấy người tuần tra trên đảo đều được trang bị s.ú.n.g ống.

Điều này đã làm điên đảo nhận thức của hải quân tuần tra, khiến bọn họ khiếp sợ. Hạm trưởng hạm tuần tra lập tức báo cáo chuyện này lên cho cấp trên.

Quốc gia lập tức phái ra hai chiếc máy bay trực thăng tới điều tra, nhưng mà vẫn chưa đến gần hòn đảo nhỏ kia hai chiếc máy bay này đã bị tên lửa b.ắ.n hạ rồi.

Người trên đảo không chỉ có súng, còn có cả hoả lực mạnh.

Rất nhanh tin tức về hòn đảo nhỏ đã nằm trên bàn của lãnh đạo cao nhất Hoa Quốc. Bọn họ lập tức mở cuộc họp thương lượng với nhau điều gì đó. Không lâu sau hòn đảo tư nhân của gia tộc Vu Kính Thận đã bị quân đội tiếp quản, tất cả người trên đảo đều bị đưa tới căn cứ bí mật của quốc gia.

Đồng thời, chuyện về gia tộc Vu Kính Thận cũng được sắp xếp lại thành một phần tài liệu, đưa tới trước mặt các vị lãnh đạo quốc gia.

Vân Chi

Tên của Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận cũng bị đồn công an nào đó viết lên một tờ giấy điều tra, kết nối với bọn họ là tên của Vu Kính Thận, Lý Quân Nhạc và Triệu Tiểu Bảo. Ba người bất bình thường này đều có quan hệ hoặc ít hoặc nhiều với vợ chồng Lưu Đại Ngân.

Tất cả chỉ là trùng hợp sao?

Nhưng mà ý nghĩ này chỉ xuất hiện trong chớp mắt, nhân viên điều tra đã lắc đầu, sau đó cũng quên sạch những thứ mình vừa nghĩ đến, tờ giấy viết tên Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận kia cũng đã bị anh ta bỏ vào máy cắt giấy, cắt thành mảnh nhỏ.

Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận không biết chuyện xảy ra bên này, khi xem được tin tức Vu Kính Thận bị thẩm vấn, bị phán tử hình từ tivi, bọn họ đều thở phào nhẹ nhõm.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 496: Phiên ngoại (14)



Triệu Văn Bác tỉnh lại từ một mảnh hỗn độn, cảm giác đầu tiên chính là đau. Cả người đều đau đớn, đặc biệt là phần đầu, đau vô cùng.

Nhưng mà anh không cảm thấy khó chịu, ngược lại vui mừng cười lớn.

Vân Chi

Cảm nhận được đau đớn chứng minh anh vẫn còn sống.

Đợi đến khi gặp được cha mẹ, biết được chuyện mình đã trải qua từ miệng bọn họ, Triệu Văn Bác chỉ muốn ngửa mặt lên trời cười lớn. Anh ta sống lại rồi, sống lại vào thời điểm vẫn còn cơ hội ngăn cản tất cả bi kịch phát sinh.

Anh ta sẽ không bao giờ để xuất hiện bi kịch như đời trước.

Đời này cha vẫn chưa bị tức chết, công ty vẫn còn, cho dù có điểm khác đời trước, nhưng Triệu Văn Bác vẫn chấp nhận được.

Sau khi xuất viện, Triệu Văn Bác và Triệu Vệ Quốc nói chuyện với nhau trong phòng làm việc rất lâu, ngay cả mẹ Triệu cũng không biết bọn họ nói chuyện gì.

Sau khi Triệu Vệ Quốc ra khỏi phòng, dường như ông ta đã già đi vài tuổi, bước đi cũng tập tễnh.

Mẹ Triệu vội vàng đỡ ông ta, Triệu Vệ Quốc xua tay: “Tôi không sao, bà không phải để ý đến tôi đâu.”

Không lâu sau, công ty Triệu Thị tiến hành cải cách nhân sự rất lớn, có người thăng cấp, có người bị sa thải.

Hơn một năm sau, Đường Thị đưa ra thị trường một loại sản phẩm mới, đã nhận được rất nhiều lời khen từ khách hàng, không lâu sau đã thịnh hành cả nước.

Nhưng mà Đường Thị không vui mừng được quá lâu, Triệu Thị đã kiện Đường Thị ra toà, nói Đường Thị ăn cắp độc quyền của bọn họ.

Sản phẩm này Triệu Thị đã xin cấp độc quyền bên nước ngoài từ lâu rồi, thời gian sớm hơn Đường Thị xin cấp độc quyền trong nước hai tháng.

Chứng cứ vô cùng xác thực, Đường Thị thua kiện, Đường Hồng Vũ phải gánh tội danh ăn cắp bí mật công ty người khác, Đường Viễn chạy vạy khắp nơi, Đường Hồng Vũ mới được tạm hoãn thi hành án.

Cổ phiếu của Đường Thị biến động rất lớn, nhân cơ hội ấy Triệu Vệ Quốc thu mua không ít cổ phiếu của Đường Thị, trở thành một trong ba cổ đông lớn của tập đoàn.

Triệu Thị và Đường Thị đã trở mặt hoàn toàn, từ thông gia biến thành kẻ thù.

Tất nhiên cha con Đường Viễn rất oán hận cha con Triệu Vệ Quốc, nhưng bọn họ còn cách nào chứ, hiện tại danh tiếng của Đường Thị đã rơi xuống đáy cốc rồi, danh tiếng của Triệu Thị lại như mặt trời ban trưa, ngoài ngủ đông ra, Đường Thị thật sự không còn cách nào khác.

Triệu Tiểu Nhã và Đường Hồng Vũ đã ly hôn, Triệu Vệ Quốc không cho cô ta về nhà. Ngay lúc Triệu Tiểu Nhã mắc bệnh tâm lý, thì một người phụ nữ tới tìm Đường Hồng Vũ, nói có chứng cứ phạm tội của Triệu Vệ Quốc trong tay.

Trên đại hội cổ đông của Đường Thị, Triệu Văn Bác nghiến răng nghiến lợi nhìn cha con Đường Viễn, sau đó chậm rãi nở nụ cười.

Triệu Văn Bác cười, Đường Hồng Vũ cũng cười: “Tôi chờ ngày cậu không cười nổi.”

Triệu Văn Bác không để tâm đến lời Đường Hồng Vũ nói, trong mắt anh ta, câu nói này chỉ là một câu oán hận của đối phương, không có lực sát thương gì. Anh ta không ngờ, mấy hôm sau, quả nhiên anh ta không cười nổi nữa, cha anh ta bị cảnh sát bắt đi.

Tội danh là…, chứng cứ vô cùng xác thực.

Lâm Vũ San xuyên sách, xuyên vào một quyển tiểu thuyết ngược luyến tình thâm, trở thành nữ phụ độc ác trùng họ trùng tên.

Nữ phụ là mối tình đầu của nam chính Đường Hồng Vũ, vì nữ chính Triệu Tiểu Nhã thích Đường Hồng Vũ, bị phụ huynh hai nhà Đường, Triệu liên thủ chia rẽ, phải ra nước ngoài.

Nữ phụ không cam lòng, sau khi về nước đã nối lại tình xưa với Đường Hồng Vũ, cùng nhau ngược Triệu Tiểu Nhã thương tích đầy mình.

Nhưng mà kết cục cuối cùng của nữ phụ cũng không tốt lắm, bị Đường Hồng Vũ đẩy vào tù, bị tra tấn đủ đường, cuối cùng c.h.ế.t vì tự sát.

Vốn dĩ quyển tiểu thuyết này đã hoàn thành từ mấy tháng trước rồi, nhưng không biết tác giả uống nhầm thuốc gì mà lại viết thêm vài chương ngoại truyện về nữ phụ.

Lâm Vũ San chỉ đọc mấy chương đầu sau đó không xem tiếp, nhưng mà sau khi cập nhật thêm chương mới, quyển sách được đẩy lên trang đầu, cô ấy lại bấm vào theo thói quen, thấy mấy chương mới là phiên ngoại về nữ phụ cùng họ cùng tên với mình, nên đã đọc vài chưng.

Sau khi xuyên qua, Lâm Vũ San cảm thấy vô cùng may mắn vì mình đã đọc mấy chương phiên ngoại kia, nếu không cô ấy cũng không biết được nguyên nhân khiến nữ phụ trở nên điên cuồng như vậy.

Đường Viễn v Triệu Vệ Quốc bức ép nữ phụ phải chia tay nam chính, nhưng mà khi đó hai người đang yêu đương thắm thiết, tất nhiên nữ phụ không chịu khuất phục rồi.

Triệu Tiểu Nhã uống thuốc ngủ, dùng cái c.h.ế.t để bức ép Đường Hồng Vũ phải đính hôn với cô ta. Triệu Vệ Quốc sợ con gái làm việc ngốc, đã âm thầm thuê người đánh cho cha mẹ nữ phụ một trận, không ngờ đám côn đồ kia không biết nặng nhẹ, đã đánh cha Lâm bị liệt.

Vì nữ phụ, mẹ Triệu cũng mất việc làm, lại không tìm thấy người đã đánh cha Lâm, tiền thuốc men kếch xù khiến gia đình Lâm Vũ San lâm vào tuyệt cảnh.

Lúc này Triệu Vệ Quốc lại đứng ra làm người tốt, nói sẵn lòng trả tiền thuốc men giúp cha Lâm, nhưng mà có một điều kiện, nữ phụ phải chia tay Đường Hồng Vũ, phải ra nước ngoài.

Trong lúc vô tình, nữ phụ nghe được Triệu Vệ Quốc gọi điện thoại, biết đám côn đồ đánh cha mình bị thương do chính Triệu Vệ Quốc thuê mướn, sợ người nhà lại gặp phải chuyện bất trắc, cô ấy đành phải đồng ý với điều kiện của Triệu Vệ Quốc, chia tay Đường Hồng Vũ rồi ra nước ngoài.

Sau khi tốt nghiệp, cô ấy lén lút về nước, nối lại quan hệ với Đường Hồng Vũ. Nhưng mà cô ấy không nói cho Đường Hồng Vũ sự thật, chỉ trút hết thù hận vào người nhà họ Triệu.

Khi Lâm Vũ San xuyên qua, nữ phụ đang thu dọn hành lý chuẩn bị về nước. Lâm Vũ San xuyên đến, dứt khoát trả vé máy bay, ở lại nước ngoài.

Lý Sư Phụ không hợp tác với Triệu Thị, anh trai Triệu Tiểu Nhã cũng không trở thành người thực vật. Sau khi biết tin, Lâm Vũ San đoán được có lẽ vẫn còn người xuyên không hoặc người trọng sinh khác trên thế giới này, rất có thể là người có liên quan với nhà họ Triệu.

Lâm Vũ San làm việc bên nước ngoài hơn một năm mới về nước, vừa làm việc vừa lén lút thu thập chứng cứ phạm tội của Triệu Vệ Quốc.

Đợi Triệu Vệ Quốc đánh bại Đường Thị, thu mua cổ phiếu Đường Thị trong tối ngoài sáng, cha con Đường Viễn không còn cách nào khác rồi, cô ấy mới mang chứng cứ phạm tội tới tìm Đường Hồng Vũ.

Gặp lại Lâm Vũ San, Đường Hồng Vũ vui mừng khôn xiết, sau khi nhìn thấy chứng cứ Lâm Vũ San đưa cho mình, anh ta càng vui mừng như nhặt được của báu: “Vũ San, em yên tâm, anh hứa sẽ báo thù giúp em.”

Lâm Vũ San cười nói: “Triệu Vệ Quốc là thương nhân thành công, tôi chỉ là dân chúng bình thường, chỉ dựa vào năng lực của tôi chắc chắn không báo được thù, nên tôi mới tới tìm anh. Đường Hồng Vũ, đây chỉ là một phần chứng cứ nho nhỏ, phần còn lại đến lúc gặp cha anh rồi, tôi mới lấy ra.”

“Hả? Vũ San, em không tin anh sao? Anh hứa…”

Lâm Vũ San uống một ngụm cà phê, nói: “Không phải tôi không tin anh, chẳng qua là nhà họ Đường không phải do anh làm chủ.”

Đường Viễn hận Triệu Vệ Quốc thấu xương, có cha con nhà họ Đường giúp đỡ, Lâm Vũ San báo thù rất thuận lợi, cuối cùng Triệu Vệ Quốc bị phán 12 năm vì tội thuê người đả thương người khác.

Ngày có kết quả phán quyết, ra khỏi toà án, Lâm Vũ San nhìn lên bầu trời xanh ngắt, hy vọng ở thời không ban đầu, “Lâm Vũ San” kia sẽ hiếu thảo với cha mẹ mình.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 497: Phiên ngoại (15)



Hôm nay có rất nhiều người lạ tới trường trung học XXX ở tỉnh B, bởi hôm nay là ngày kỷ niệm thành lập trường, rất nhiều học sinh đã tốt nghiệp đều về tham dự.

Có mấy người trẻ tuổi mặc tây trang đi cùng nhau, một người trẻ tuổi trong đó nói: “Các cậu biết không, giáo sư Lý cũng tới tham gia lễ kỷ niệm ngày thành lập trường đấy, còn đứng ra đại diện diễn thuyết trước toàn trường.”

Một người bạn hỏi anh ta: “Giáo sư Lý, là giáo sư Lý nào?”

Người trẻ tuổi vừa nói chuyện cho bạn mình một ánh mắt khinh bỉ, nói: “Giáo sư Lý tốt nghiệp trường chúng ta, cậu nói xem còn có thể là ai khác?”

“Chẳng lẽ là, chẳng lẽ là...” Bạn anh ta lập tức kích động đến mức ngay cả tên của giáo sư Lý cũng không nói ra được: “Là giáo sư Lý mà tôi nghĩ đến sao?”

“Đúng là giáo sư Lý mà cậu nghĩ đến đấy.”

Nhận được câu trả lời khẳng định, đám người đều sôi trào: “Thật hay giả? giáo sư Lý bận rộn như vậy, còn có thời gian về tham gia kỷ niệm ngày thành lập trường sao?”

“Giáo sư Lý sẽ đến thật chứ? Lần này gặp được giáo sư Lý, khi về tôi có thể c.h.é.m gió với bạn mình rồi.”

Người trẻ tuổi nói chuyện ban đầu đáp: “Giả đấy, tôi phải nhanh chóng tới giảng đường chiếm chỗ trước mới được, các cậu cứ từ từ nhé.”

Nói xong anh ta bước nhanh hơn, bạn bè anh ta cũng không cam lòng yếu thế, chạy còn nhanh hơn anh ta.

Là giáo sư Lý đó, là thần tượng của cả thế hệ bọn họ…

Khi bọn họ tới giảng đường, đã có rất đông người đang vây quanh bên ngoài, bọn họ đã chạy rất nhanh rồi nhưng vẫn tới muộn, căn bản không còn chỗ trong giảng đường.

Bảo vệ trước cửa cầm loa, hét: “Trong giảng đường hết chỗ ngồi rồi, các bạn muốn xem có thể xem qua màn hình lớn.”

Bảo vệ nói xong, có người hỏi: “Có phải hôm nay giáo sư Lý sẽ đại diện cho học sinh kiệt xuất của trường lên sân khấu diễn thuyết không?”

Khi cô ấy hỏi câu này, ánh mắt mọi người đều đều nhìn chằm chằm về phía bảo vệ, sợ đối phương lắc đầu.

Không phụ sự mong đợi của mọi người, bảo vệ không hề lắc đầu, anh ta cầm loa lên, hô lớn: “Đúng vậy, giáo sư Lý sẽ đại diện cho học sinh kiệt xuất của trường lên sân khấu diễn thuyết.”

“A, là thật đó!”

“Tôi không đi đâu nữa, tôi phải ở lại đây nghe giáo sư Lý diễn thuyết.”

“Tôi hối hận rồi, hu hu hu, vì sao tôi không tới sớm hơn chứ. Nếu biết giáo sư Lý sẽ về, chắc chắn tôi đã tới sớm hơn rồi.”

Vân Chi

“Bỏ lỡ cơ hội tận mắt xem giáo sư Lý diễn thuyết, tôi còn đau lòng hơn đánh mất một trăm triệu.”

...

Hàn Tử Cẩn, Hàn Tử Du cũng quay về trường cũ. Nhìn thấy nhiều người vây quanh giảng đường như vậy, bọn họ hỏi một bạn học sinh tình nguyện đi ngang qua: “Xin hỏi, phía trước có chuyện gì thế?”

Học sinh tình nguyện mặc áo thun kỷ niệm ngày thành lập trường, tay đeo băng đỏ của nhân viên tình nguyện, rất nhiệt tình trả lời câu hỏi của bọn họ: “Hôm nay giáo sư Lý sẽ đại diện cho học sinh kiệt xuất của trường lên sân khấu diễn thuyết ở giảng đường, tin tức đang được phát trên màn hình lớn ở trước cửa.”

Hôm nay Hàn Đông Thanh rảnh rỗi, nên cũng tới chơi với con trai con gái mình. Nghe vậy anh ta cười nói: “Bằng tuổi tôi còn là người hâm mộ của cậu ấy nữa là, nếu không phải do không chen vào được, tôi còn muốn chen vào xin chữ ký đây.”

Sau khi ly hôn với Giang An Ni, Hàn Đông Thanh không đi bước nữa mà chuyên tâm phát triển sự nghiệp.

Cuối thập niên 90, nhà máy anh ta đang làm việc cũng cải cách, anh ta và mấy người trẻ tuổi khác cùng nhau cứu lại nhà máy đang trên bờ vực phá sản, phát triển nó thành tập đoàn dệt may có quy mô rất lớn.

Hàn Tử Cẩn, Hàn Tử Du không có giao thoa gì với Lý Khai Nguyên, Lý Khai Lâm. Hiện tại Giang An Ni đã lớn tuổi rồi, hai anh em nhà họ Lý chỉ chuyển tiền cho cô ta đúng hạn, chứ rất ít gặp mặt Giang An Ni, càng khỏi nói đến gặp mặt Hàn Tử Cẩn, Hàn Tử Du.

Hàn Tử Cẩn và Hàn Tử Du rất sùng bái anh trai mình, nhưng mà bọn họ chưa bao giờ nói cho người khác quan hệ giữa mình vàLý Khai Nguyên, ngay cả bạn đời cũng không biết giáo sư Lý có thanh danh vang dội kia là anh trai cùng mẹ khác cha của bọn họ.

Lý Khai Nguyên đi cùng lãnh đạo, giữa vòng bảo vệ của nhân viên công tác, bước vào giảng đường.

Nhìn từng khuôn mặt trẻ tuổi dưới sân khấu, Lý Khai Nguyên hắng giọng, bắt đầu diễn thuyết một bài ngắn ngọn về chủ đề “Mộng tưởng”.

Hàn Đông Thanh đứng dưới một cây Ngô Đồng tươi tốt với rất nhiều người khác, cùng nhìn vào màn hình lớn treo trên tường. Trên màn hình, một người đàn ông trung niên rất phong độ, dáng vẻ ôn tồn đang diễn thuyết.

Anh đã từng cứu vớt vô số sinh mệnh, là thần tượng trong lòng vô số người, thậm chí cả một thế hệ…
 
Back
Top Bottom