Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Khánh Dư Niên

Khánh Dư Niên
Chương 1960: Thương Sơn có tuyết kiếm có sương 5



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Võ đạo bình thường chỉ cần vài ngày tĩnh tọa là có thể phục hồi chân khí,

thậm chí mất đi một nửa cũng chỉ cần điều dưỡng vài tháng là ổn. Nhưng

Khánh Đế hoàn toàn khác, chân khí trong người những võ giả khác chỉ như bể

nước, ngay cả Đại tông sư cũng chỉ như hồ nước nhỏ, chẳng qua họ có thủ pháp

khiến nước hồ bay hơi đi theo cách thần diệu.

Trong khi đó, Khánh Đế là biển cả, mất đi một nửa, trong thời gian ba năm

ngắn ngủi chắc chắn không thể nào bù đắp lại được.

Một nửa biển cả vẫn sâu thăm thẳm, vẫn không phải là thứ Phạm Nhàn có

thể chống lại, nhưng mấy năm qua Khánh Đế liên tiếp chịu đả kích, kinh đô

phản loạn, đau khổ vì mất con mất mẹ, chắc hẳn tâm trí cũng bị tổn thương,

chưa kể vết thương do chiếc xe lăn màu đen trong Ngự Thư phòng gây ra năm

ngoái cũng khó mà lành lại hết. Thủ đoạn của Bình Bình Bình, cho dù là Đại

tông sư cũng khó lòng miễn nhiễm hoàn toàn.

Nếu Hoàng đế còn là Hoàng đế trước Đại Đông sơn, hay thậm chí là Hoàng

đế ba năm trước với nụ cười ôn hòa, vẻ ngoài trung dung nhưng thực chất lạnh

lùng, Phạm Nhàn sẽ chẳng có chút cơ hội nào. Về cảnh tượng trên Đại Đông

sơn, Phạm Nhàn hiểu rất rõ, biết sức mạnh khủng khiếp từ nắm đấm vương đạo

của Hoàng đế.

Nhưng quyền mà Hoàng đế đánh ra hôm nay rõ ràng yếu hơn so với trên

Đại Đông sơn. Cho dù Phạm Nhàn đã sử dụng đủ mọi phương pháp giữ mạng,

thậm chí cả bí kíp hô hấp mà y giấu dưới đáy hòm, nhưng y vẫn còn sống. Nếu

đó là Hoàng đế ban đầu, chỉ sợ một đòn đã đập nát bàn tay Phạm Nhàn, tấm

thép dưới áo, đập nát nửa người y.

Điều này đủ chứng minh Hoàng đế đã không còn ở đỉnh cao xưa kia. Ngài

đã già nua, không còn mạnh mẽ như ngày nào.

o O o

Phạm Nhàn híp mắt nhìn Hoàng đế phía bên kia gió tuyết, máu tươi rỉ ra từ

khóe môi, nhưng trên mặt y lại nở nụ cười khoan khoái hiếm thấy. Trong cuộc

đời, y hiếm khi có cơ hội chiến đấu không sợ chết như thế này, hơn nữa còn

loáng thoáng ngửi thấy mùi thắng lợi, thật sự rất sảng khoái.

Hoàng đế cũng nhìn xuyên qua màn tuyết dày đặc về phía con trai. Mắt ngài

híp lại, ánh mắt lạnh lẽo thoáng hiện rồi biến mất. Ngài hiểu rất rõ lý do Phạm

Nhàn sống sót sau đòn đánh của mình, không phải nhờ cú đám âm hiểm kia hay

tấm thép ngớ ngẩn đó, mà là nhờ thân pháp bay lượn không trọng lượng, bồng

bềnh lướt qua vài chục trượng giữa tuyết giá của y.

Chính vì bồng bềnh không trọng lượng, nên phần lớn lực lượng chân khí

trong cú đấm vương đạo của Hoàng đế đều tan biến trong không trung tuyết giá,

chứ không thực sự rơi trúng người Phạm Nhàn.

Vấn đề là thân pháp của Phạm Nhàn xuất phát từ đâu? Trên đời này không

ai có thể bay ngang qua không trung mấy chục trượng như không có trọng

lượng.

Mắt Hoàng đế càng hẹp lại, ngài nhận ra mình hình như không thể nhìn thấu

con trai này. Ngài không biết Phạm Nhàn còn giữ bao nhiêu bất ngờ chờ đợi

mình.

"Ngươi đã có thực lực của Hồng Tứ Dương." Giọng Hoàng đế vang vọng rõ

ràng qua làn gió tuyết đến tai Phạm Nhàn.

Sắc mặt Phạm Nhàn hơi cứng lại, biết rõ đây là lời khẳng định vô thượng

của Hoàng đế lão tử dành cho mình. Năm đó thiên hạ chỉ có bốn vị Đại tông sư,

ngoài ra thì với thực lực của Hồng lão công công là thâm sâu khôn lường được

nhất. Bệ hạ từng nói, nếu không phải thân thể Hồng Tứ Dương suy nhược, chỉ e

rằng Đại tông sư trong thiên hạ này còn thêm một người nữa.

Hôm nay Hoàng đế bệ hạ đặt ngang hàng bản thân và Hồng Tứ Dương,

Phạm Nhàn cảm thấy vinh dự, nhưng cũng hiểu rõ, chắc chắn bệ hạ đã nhìn ra

bí pháp hóa giải nhát quyền vương đạo của mình lúc trước, có phần khác

thường. Đúng vậy, đó là bí pháp Khổ Hà đại sư trao lại cho Phạm Nhàn trước

lúc lâm chung thông qua Tứ Cố Kiếm, Phạm Nhàn hít thở trong gió tuyết, bay

lượn trong không khí như chim muông, đều là nhờ có thể cảm nhận được những

dao động mơ hồ trong thiên địa.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Trong gió tuyết, vẻ mặt Phạm Nhàn vẫn bình thản, thong thả hít thở, hai bàn

tay run rẩy hướng lên trời, mỗi tấc da thịt trên cơ thể đều tham lam hấp thu

nguyên khí vô danh vô hình trong thiên địa, một luồng hào quang mờ nhạt bao

phủ trên người y.

Y không biết những dao động nguyên khí trong lành hay sống động đó là

thứ gì, từ đâu mà có, tại sao lại sinh ra, nhưng từ khi lần đầu cảm nhận được sự

tồn tại của chúng trên bờ biển Đông Hải, y phát hiện ra rằng nếu tuân theo

phương pháp hô hấp hỗn độn trong quyển sách nhỏ kia, dường như có thể hấp

thu nguyên khí tồn tại trong thiên địa vào cơ thể, hóa thành chân nguyên.

Trước đó, một kiếm chia ba thức bị chấn động mà bay ngược lại, chỉ trong

nháy mắt, chân khí bá đạo vốn nổi danh dồi dào trong cơ thể Phạm Nhàn đã có

dấu hiệu cạn kiệt. Gặp phải tình thế nguy hiểm, trước mặt Hoàng đế, y không

thể che giấu bất cứ điều gì, đành phải bắt đầu điều tức một lần nữa.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1961: Thương Sơn có tuyết kiếm có sương 6



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Dù bị thương, tâm thần dao động và tuổi già đã ảnh hưởng đến thể lực,

nhưng Hoàng đế vẫn là một Đại tông sư!

Chỉ cần giơ tay nhấc chân, ngài đã khống chế được thế trận, khiến Phạm

Nhàn phải huy động toàn lực ứng phó, chỉ trong nháy mắt, khí hải trong người

đã cạn sạch. Lúc này dù y tham lam hấp thu nguyên khí trong thiên địa, nhưng

đang lúc gió tuyết, những dao động quá yếu ớt, nguyên khí cảm nhận được quá

loãng, hoàn toàn vô dụng đối với tình huống hiện tại của y, tuy hồi khí hơi

nhanh hơn một chút, giúp y cầm cự đứng trong tuyết, nhưng làm sao có thể giúp

y chiến thắng một Đại tông sư?

Đối với các cao thủ trên đại lục, pháp thuật hải ngoại vẫn luôn bị coi

thường, không đáng để ý. Ngay cả Khổ Hà đại sư dù có tấm lòng rộng rãi,

không kiêng kỵ điều gì, thậm chí dám ăn thịt người, bắt đầu nghiên cứu pháp

thuật vào những năm cuối đời và may mắn có được quyển sách nhỏ kia, nhưng

vẫn không thể bước ra con đường khác, chỉ coi đó như một phương tiện hỗ trợ.

Giống như Phạm Nhàn hôm nay, dù hít thở, minh tưởng hút khí, như hô hấp

trong ruộng nước mênh mông, muốn hít thở nhưng chỉ hút được ít dưỡng khí từ

nước đục.

Không thể đợi thêm được nữa, bởi bóng dáng trong chiếc long bào màu

vàng rực rỡ giữa gió tuyết đã bắt đầu chậm rãi nhưng kiên quyết bước trên tuyết

trắng mà tiến lại gần. Khoảng cách vài chục trượng có vẻ xa xôi, nhìn như bông

tuyết bên kia nhỏ bé hơn vô vàn lần so với bông tuyết bên này, nhưng với

Khánh Đế và Phạm Nhàn, thiên nhai và gang tấc có khác gì nhau?

Trong mắt Phạm Nhàn không giận không vui, chỉ bình thản lạ thường, thanh

Đại Ngụy Thiên Tử kiếm giơ ngang trán, bừng lên hàn quang sắc bén. Hai

luồng chân khí trong chu thiên lớn nhỏ trong cơ thể ùa về vị trí Thiên Trung,

k*ch th*ch tuyết sơn sau thắt lưng phát ra hào quang rực rỡ.

Chân khí hùng hồn mỗi ngày sau khi chuyển sinh đều siêng năng tích tụ và

tu luyện, giờ đây như dòng suối chảy xiết từ đỉnh núi tuyết được chiếu rọi bởi

ánh mặt trời, hợp thành khe nước rồi sông lớn, xối xả qua hệ kinh mạch hùng

hồn hơn bất cứ ai, tuôn khắp cơ thể, tinh thần cường hãn, rèn luyện xương thịt.

Dưới chân, tuyết nở như hoa sen, Phạm Nhàn nghiêng người lao chéo tới, vô

lực nhưng hung mãnh bất thường, mang theo hai thứ khí tức hoàn toàn trái

ngược cầm kiếm xuất kích.

Trên bầu trời tuyết lóe lên một luồng kiếm quang như tia chớp, soi sáng

thiên địa u ám, từng bông tuyết, từng sợi lông vũ đều rõ nét đến từng chi tiết.

Sau một kiếm ba chiêu vừa rồi, dưới sức mạnh áp đảo từ Hoàng đế, bản lĩnh

mà Phạm Nhàn học được từ Tứ Cố Kiếm Đông Di thành, cuối cùng cũng được

hai luồng chân khí bảo hộ, được pháp môn khinh thân che chở, hòa quyện một

cách hoàn hảo, chính thức đạt đẳng cấp đại thành. Kiếm thức lần này không ngờ

đã có được quang mang như hồi ở phủ thành chủ Đông Di thành, lúc Ảnh Tử

đâm Tứ Cố Kiếm!

o O o

Phạm Nhàn dáng dấp thê thảm bị đánh văng từ trên cao xuống đất, bay

ngược trở lại rồi rơi xuống tuyết trắng. Hoa tuyết mà y đạp nát còn nguyên trên

không trung, cho thấy tốc độ đi và về của Phạm Nhàn nhanh đến mức đóa hoa

tuyết không kịp tan rã!

Y lao đến đầy tiêu sái, đâm tới đầy tinh tế tự nhiên, nhưng khi lùi lại càng

nhanh chóng, thảm hại khó tả, kinh tâm động phách.

Hoàng đế thong thả rút tay đấm thẳng giữa không trung, nắm đấm vững

chắc đầy uy lực kia. Ngài híp mắt nhìn Phạm Nhàn trong tuyết, vẫn im lặng.

Trước nhát kiếm của Phạm Nhàn, ngài cũng phải tránh né, nên đòn đấm không

đủ mạnh, nếu quyền trước không giết được Phạm Nhàn thì quyền này cũng

không thể.

Quả nhiên, Phạm Nhàn như con gián đánh không chết, gian nan bò dậy giữa

tuyết giá, máu đông cứng nơi khóe miệng, mắt lạnh lùng nhìn thẳng đôi mắt vô

tình của Hoàng đế rồi bỗng phun ra một ngụm máu tươi.

Mọi võ thuật trên đời, cho dù là thân pháp tốc độ hay kỹ xảo tinh diệu, tất cả

đều dựa trên nền tảng căn bản của chân khí. Khí hải không đủ, làm sao có thể

nhanh như chớp, làm sao có thể sử dụng được những kỹ xảo thiên địa vi diệu

ấy? Chân khí chính là cơ sở của võ học, kinh mạch trong thân thể Phạm Nhàn

khác thường, pháp môn tu luyện cũng khác thường, bá đạo hùng hồn tuyệt đỉnh,

dõi mắt khắp thiên hạ, đúng là khác biệt.

Nhưng... thân thể Hoàng đế bệ hạ càng phi thường! Kinh mạch trong người

Ngài không rộng lớn kỳ dị như Phạm Nhàn, mà hoàn toàn không có kinh mạch,

toàn thân từ đầu đến chân đều là con đường vận khí thông suốt! Pháp môn tu

luyện của Hoàng đế bệ hạ càng mãnh liệt, tàn bạo nhưng lại mang vẻ uy nghi tự

nhiên của vương đạo!

Nói cách khác, Hoàng đế chính là phiên bản nâng cấp của Phạm Nhàn,

Phạm Nhàn là tiểu quái vật, Hoàng đế là đại quái vật. Phạm Nhàn muốn dựa

vào sức mạnh cá nhân, đỉnh cao chân khí đối đầu trực diện với Hoàng đế bệ hạ,

hiển nhiên là sự lựa chọn vô cùng dũng mãnh nhưng... điên rồ.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1962: Thương Sơn có tuyết kiếm có sương 7



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Như câu nói cũ, trên lục địa này, cho dù là cá nhân hay quyền lực, hiển

nhiên Phạm Nhàn là một trong số ít người mạnh nhất, không, thực ra đã là thiên

hạ đệ nhị, chính y cũng thừa nhận điều đó.

Nhưng hôm nay y đối mặt với bậc thiên hạ đệ nhất, kẻ mạnh nhất trên cõi

đời này!

o O o

Trong đôi mắt bình tĩnh của Phạm Nhàn không hề có vẻ thất bại, híp mắt

nhìn xuyên qua tuyết giá về phía Hoàng đế đang từ từ tiến lại. Y biết khi Hoàng

đế bước tới trước mặt, y sẽ không thể dựa vào pháp môn kỳ lạ để chiếm ưu thế

về thân pháp.

Máu tươi chảy ra từ khóe miệng, thấm ướt vạt áo, nhanh chóng đông cứng

thành mảng sương máu dưới cái lạnh thấu xương.

Con ngươi đen như mực hẹp lại, Phạm Nhàn cầm Đại Ngụy Thiên Tử kiếm

giơ ngang trán, cảnh giác tột độ. Dùng vải buộc cổ tay lau máu mép, l**m môi,

khàn giọng cười nói: “Rất sảng khoái.”

Đúng vậy, từ nhỏ đã được Giám Sát viện nuôi dưỡng, từ xương tủy đến da

thịt đã ngấm đẫm khí tức u ám của Giám Sát viện. Kiếp này gặp bao nhiêu sóng

gió, kẻ địch hung hăng, mỗi lần như thế y đều tìm mọi cách làm suy yếu đối

phương bằng những thủ đoạn tối tăm không thể lộ ra ngoài sáng, hiếm khi dũng

cảm cần kiếm trong tay chiến đấu trực diện với kẻ mạnh.

Nhìn Hoàng đế bệ hạ dần dần tiến đến gần, cảm nhận uy lực đầy tràn thiên

địa dần dần áp chế thân thể, trên khuôn mặt thanh tú của Phạm Nhàn lóe lên vẻ

kiên cường. Ngay giây phút căng thẳng này, y lại nhớ đến ba năm trước trên

vách đá của rừng núi hoang sơ phương bắc, Yến Tiểu Ất cầm trường cung, cũng

lạnh lùng tiến đến gần thân mình như thế.

Trên thảo nguyên, Phạm Nhàn đã can đảm đứng dậy, hôm nay y cũng can

đảm đứng dậy, lạnh lùng nhìn chằm chằm bệ hạ trong tuyết giá. Hít sâu một hơi,

tiếp đón gió tuyết phả vào mặt, vung tay phải lên, hai chân đạp trên tuyết tan,

như linh miêu lướt tuyết tấn công , thân hình đột nhiên lóe lên, bóng dáng

thoáng chốc biến mất tại chỗ.

Chạy à? Hoàng đế bệ hạ nhìn bóng xám theo thế gió tuyết, hóa thành vệt

mờ, sắp vượt qua tường phế viên, lao về hướng Nam cung điện. Lông mày ngài

khẽ nhướng lên, khóe môi nổi lên nụ cười lạnh lùng phức tạp. Hai tay áo hoàng

bào vàng rực rung lên, trong lúc nhất thời đã biến thành vệt vàng mờ nhạt,

thoáng chốc đã biến mất theo bóng dáng Phạm Nhàn.

o O o

Giữa không trung của cung điện giá lạnh này, Phạm Nhàn tự nhiên hạ hai

tay xuống hai bên, bay lượn cực kỳ tự nhiên theo gió tuyết phi, trở thành cái

bóng mờ trên mái hiên, trên tường.

Trước đó ở vườn hoang, y ra vẻ sư tử con liều mạng rồi quay người bỏ đi,

huy động hết sức mình, lẩn vào gió tuyết thiên địa, muốn thoát khỏi bệ hạ.

Trong lòng y chẳng cảm thấy nhục nhã chút nào, Hoàng đế là Đại tông sư, đại

quái vật, không phải người, đánh không lại một kẻ không phải người là chuyện

bình thường. Biết không thắng nổi mà cố chiến đấu, đó mới là ngu xuẩn.

Qua lớp áo, cảm nhận được biến ảo vi diệu trong gió tuyết, Phạm Nhàn bay

lượn uyển chuyển tuyệt diệu, như chú chim chịu lạnh lượn bay tự do, thỉnh

thoảng thay đổi hướng, vẽ nên những đường cong tuyệt đẹp, nhưng tốc độ

không hề suy giảm.

Trong hoàng cung yên tĩnh đã lâu, bình minh dần lên, thỉnh thoảng có thái

giám nô tài quét tuyết, thoáng thấy bóng mờ lướt qua không trung nhưng đều

tưởng mình hoa mắt, vì chẳng ai có thể bay nhanh đến thế.

Phạm Nhàn bay lượn tự do trên hoàng thành u tối yên tĩnh. Cách khoảng

bảy tám trượng, y sẽ đáp nhẹ xuống góc hiên hay đầu tường, thân hình không

vướng bận rồi lại lao vào cung điện khác. Thân pháp và tốc độ như thế quả thực

chưa từng có.

Một giọt mồ hôi từ gáy trượt xuống lưng Phạm Nhàn, dốc toàn lực thi triển

thuật bay nhanh này không tốn quá nhiều chân khí. Mượn thế thiên địa, hòa

trong thiên địa, bay giữa không trung khiến tâm trí y trở nên bình thản, hai

luồng chân khí trong người bắt đầu tuần hoàn, tỏa hơi ấm áp, từng chút từng

chút một hàn lấp đầy khoảng trống do uy lực của bệ hạ gây ra. Pháp thuật vô

danh ấy dường như cũng được phát huy trọn vẹn trong không khí hài hòa thiên

địa, khiến tốc độ hồi phục của Phạm Nhàn ngày một nhanh, trạng thái ngày một

tốt.

Ngón chân điểm qua đầu thú đá ở góc hiên mà không hề rung động chiếc

chuông đồng trong miệng nó, Phạm Nhàn bay bổng trên cao, nhìn xuống đất và

người trong cung, bỗng có cảm giác bồng bềnh như tiên, coi thường phàm nhân.

Đặc biệt là những người đang nấu nước, quét tuyết, không một ai nhận ra trên

trời có người đang bay, cảm giác thật kỳ lạ.

Nhưng mồ hôi trên lưng Phạm Nhàn vẫn chảy ròng ròng, dù đã hòa mình

vào cảnh giới hài hòa, không ngoái đầu nhìn lại, vẫn cảm nhận rõ ràng một uy

lực vững chắc đang âm thầm bám theo mình, như bước chân tử thần, tuy chậm

rãi nhưng không thể thoát khỏi.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1963: Thương Sơn có tuyết kiếm có sương 8



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Không ngờ tốc độ đã nhanh đến thế nhưng vẫn không thể thoát khỏi Hoàng

đế phía sau, con ngươi Phạm Nhàn co lại, lao thẳng về phía cổng chính phương

nam của hoàng thành cao vút.

Từ khu vườn hoang phía tây bắc cung điện, Phạm Nhàn nhẹ nhàng trốn

thoát, lao một mạch tiến về nam, kỳ lạ là không chọn cổng bắc gần nhất hay

những bức tường gần đó để vượt qua.

Sau thời gian đàm phán với Hoàng đế trong cung, tất nhiên Phạm Nhàn có

chỗ dựa. Hai cha con đều hiểu rõ tình hình, Phạm Nhàn hứa với bệ hạ đây chỉ là

chiến tranh giữa hai người. Hoàng đế bệ hạ vì đại nghiệp thiên thu vạn đại cũng

chỉ trút uy áp của Thiên tử lên một mình Phạm Nhàn.

Chỉ cần Phạm Nhàn thoát được lần này, chí ít thiên hạ sẽ yên ổn nhiều năm,

vì những lợi thế ẩn giấu khắp nơi, trước khi giết Phạm Nhàn, Hoàng đế sẽ

không động đến thuộc hạ của y, đó cũng là một lời của Thiên tử, xe tứ mã khó

đuổi.

Nhưng Hoàng đế sẽ không cho phép thế lực đe dọa mình tồn tại trong đế

quốc, nên hôm nay nhất định phải giết Phạm Nhàn.

Nhưng... Phạm Nhàn chưa rời cung. Tường thành đỏ rực ngăn chặn bốn

phía cung điện được cho là có thể ngăn chặn mọi cao thủ cửu phẩm, nhưng năm

đó Ngũ Trúc thúc đã dẫn Hồng lão công ra khỏi cung, chứng tỏ với những cao

thủ thực sự, tường thành không phải trở ngại, huống hồ với Phạm Nhàn đã khổ

công tu luyện thân pháp bay lượn từ nhỏ.

Phạm Nhàn lao một mạch về phía nam, xuyên qua các cung điện phủ đầy

tuyết, lướt qua Sấu Phương cung, lao qua Hàm Quang điện, lại thấy Đông Cung

và Nghiễm Tín cung lụi bại. Y nhìn thấy rất nhiều người nhưng không một ai

trông thấy y.

Y lướt qua ba tòa chính cung, sáu chỗ biệt viện, thấy bảy mươi hai nữ nhân,

cuối cùng lượn lên nóc Thái Cực điện cao nhất trong hoàng thành.

Trên nóc đại điện cao vút chưa từng có người lên, trừ khi mới xây dựng ban

đầu, có lẽ các thợ thủ công từng bận rộn trên này. Nghe nói hồi đó xây đại điện,

có hai người rơi xuống chết, phải mời người của Thiên Nhất đạo môn trong

vương triều Đại Ngụy đến hóa giải oán khí.

Hôm nay trên ngói lưu ly vàng óng của Thái Cực điện phủ một lớp tuyết

dày, hai màu hòa quyện vô cùng mỹ lệ như thể vải lụa quý, khiến người ta

không đành phá vỡ. Nhưng Phạm Nhàn không có tâm trạng ngắm tuyết, y bay

thẳng lên nóc điện. Mặc dù trơn tuột nhưng chân của y vẫn vững vàng, không

hề lệch hướng.

Lao vút lên, chân đạp trên sống lưng rồng giữa Thái Cực điện, Phạm Nhàn

đứng trong gió tuyết, áo bay phần phật. Y đứng tại điểm cao nhất cung điện,

trước mặt là cổng chính hoàng thành oai nghiêm, xung quanh là những bức

tường thấp bé, thậm chí có thể nhìn thấy nửa kinh đô chìm trong sương tuyết.

Không biết lúc này Nhược Nhược và Uyển Nhi đã rời khỏi kinh đô chưa,

Phạm Nhàn đứng trên cao nhất hoàng cung, nhìn những mái nhà trùng điệp xa

xa rồi chờ đợi bóng dáng vàng óng xuất hiện phía sau.

Phạm Nhàn không quay lại, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng mãnh liệt. Bởi

tiếng động mong chờ không vang lên, biến đổi không xảy ra, cả hoàng cung vẫn

im lìm. Trên nóc đại điện tráng lệ này, ngoài y và Hoàng đế, chỉ có tuyết giá,

chẳng có gì khác.

Phạm Nhàn trượt xuống theo ngói, dù chiến đấu giữa tuyết giá trên đỉnh

cung điện rất oai hùng đáng tự hào, nhưng với Phạm Nhàn, con người chỉ có thể

sống có tôn nghiêm, chứ không thể chết có tôn nghiêm.

Bóng xám và bóng vàng rơi xuống tuyết dày trước Thái Cực điện gần như

cùng lúc, thân hình dừng lại.

o O o

Hoàng đế đứng trước hành lang Thái Cực điện, sau lưng là cánh cửa chính

sâu hoắm của đại điện. Xưa kia, ngài thường triệu tập quần thần ở đây, nắm

quyền sinh tử của vô số dân. Nhưng hôm nay, ngài đứng một mình.

Phạm Nhàn đứng giữa quảng trường phủ đầy tuyết trắng trước điện, nhìn

cổng thành tráng lệ đối diện, híp mắt, không biết có phải cảm thấy mình không

đủ sức phá vỡ cánh cổng ấy hay không. Y chậm rãi quay lại, nhìn Hoàng đế nói:

"Thật ra, mọi việc phát triển đến cuối cùng chỉ còn là cắn xé như hai con thú

dữ."

Hoàng đế im lặng, sắc mặt lạnh lùng, nhìn Phạm Nhàn như nhìn một người

chết. Lúc này cuối cùng hai người cũng dừng cuộc truy đuổi bay bay lượn vượt

xa tưởng tượng của thế nhân, đứng yên trước điện, hiện ra trước mắt hàng vạn

con dân.

Những thái giám quét tuyết bên ngoài, những cung nữ lặng lẽ đi qua hành

lang, những thị vệ xanh mặt nắm đao đều sững sờ, há hốc mồm nhìn Hoàng đế

và Tiểu Phạm đại nhân trong tuyết, kinh ngạc đến nỗi một lúc lâu sau vẫn

không nói nên lời.

Phạm Nhàn bình tĩnh nhìn Hoàng đế, trong lòng nghĩ đến chuyện khác, bởi

y phát hiện một chút quỷ dị. Từ vườn hoang Tây Bắc thẳng đến Nam cung,

Hoàng đế có vài lúc áp sát và tìm thấy cơ hội g**t ch*t hoặc bắt sống y, nhưng

không ra tay.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 1964: Thương Sơn có tuyết kiếm có sương 9



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Tại sao vậy?

Chắc trong lòng Hoàng đế cũng băn khoăn khó hiểu tại sao Phạm Nhàn

không chạy ra ngoài cung mà về phía nam.

Phạm Nhàn đang chờ một biến số, nhưng trên Thái Cực điện khi Hoàng đế

lộ diện thì biến số thứ nhất không xảy ra. Còn biến số thứ hai thì sao? Phạm

Nhàn có bao nhiêu thực lực, Hoàng đế đã tính toán rõ ràng, biến số bây giờ phải

là điều ngay cả Phạm Nhàn cũng không biết.

Giống như chuyện Huyền Không miếu ngày trước, cơ duyên tình cờ, mỗi

người đều có mục đích riêng nhưng cuối cùng vẫn có biến số ngoài tầm kiểm

soát.

Phạm Nhàn tin rằng biến số mà cả y cũng không biết chắn chắn sẽ xảy ra,

bởi hồi đó tại Huyền Không miếu bốn thế lực cùng tham gia nhưng triều đình

Bắc Tề, kẻ thù lớn nhất Nam Khánh vẫn im lặng.

Bắc Tề kế tục Đại Ngụy, cai trị hơn ngàn năm, không thể không có thủ đoạn

gì đối với hoàng cung Nam Khánh. Phạm Nhàn tin chắc rằng triều đình Bắc Tề

có giở trò trong cung. Hôm nay quân thần phụ tử Nam Khánh đối đầu, máu đổ

tại hoàng thành, chính là thời cơ tốt nhất để Hoàng đế Bắc Tề vận dụng thủ

đoạn!

o O o

Nếu tiếng trống trận vang lên, đùng một tiếng vang vọng, như đại chiến

bùng nổ, hàng vạn dây cung căng chặt hợp xướng, nhưng thực ra chỉ là chiếc nỏ

thủ thành khổng lồ với thiết bị đặc chế, vào giây phút yên tĩnh thậm chí nặng nề

này, đã phát động!

Mũi nỏ thép tinh chế to bằng cánh tay trẻ con dưới sức mạnh của lò xo

khổng lồ, trong nháy mắt đã biến thành tia chớp đen, xuyên thủng không khí nơi

góc tháp canh, rung động khiến không khí nổ tung, xé rách từng bông tuyết

đang bay trước Thái Cực điện, quay cuồng cao tốc, tạo ra đường hầm không

gian hun hút, bắn thẳng về phía bóng vàng kia!

Không rõ nỏ thủ thành bị đúc chết bị xoay ngược về phía cung điện bằng

cách nào, cũng không rõ người Bắc Tề dùng cách gì xâm nhập cấm quân Nam

Khánh, ân thầm khống chế góc tháp ấy. Nhưng Phạm Nhàn biết chiêu số của

Bắc Tề cuối cùng cũng hành động rồi, đủ rồi. Y hét lên, thân như đá núi, động

như thác lũ, người đi theo kiếm, lao theo mũi tên khổng lồ về phía Hoàng đế!

Dù mũi nỏ hùng mạnh nhưng quá xa, Hoàng đế chỉ cần phất tay áo lui lại,

vận dụng tu vi cường hãn tranh thủ khoảng cách thời gian đó là có thể tránh cú

bắn chấn động trời đất này.

Nhưng Phạm Nhàn đã thoáng thấy, dưới hành lang có một cung nữ đang quỳ

dưới đất run rẩy, lúc này đã đứng dậy, mắt lộ vẻ lạnh lùng, nhổ chiếc châm nhỏ

trên tóc lao về phía sau Hoàng đế.

o O o

Dường như cả Bắc Tề lẫn Phạm Nhàn đều đánh giá thấp ý chí và phản ứng

mà Khánh Đế đã rèn giũa hàng chục năm trên đời này. Đang lúc mọi người cho

rằng bóng vàng kia sẽ tạm tránh mũi tên khổng lồ...

Thân hình Tử Hoàng đế biến mất, chợt xuất hiện trên mặt tuyết phía trước

ba bước!

Rầm một tiếng long trời, mũi tên sượt qua đầu Hoàng đế, đâm thẳng xuống

tảng đá phẳng như gương, trong nháy mắt biến mặt đá thành mảnh vụn như hạt

đậu, gạch vỡ bắn tung tóe, ngăn chặn cung nữ đâm lén sau đống đá!

Hoàng đế vung tay áo phải, một luồng chân khí mạnh cuốn theo đá vụn và

tuyết bay khắp trời phía sau, đánh tới như rồng, nhắm thẳng vào người cung nữ

kia!

Tươi máu văng tung tóe, vô số mảnh đá và bông tuyết như mũi tên bắn vào

người cung nữ, chỉ trong nháy mắt tạo thành hàng trăm ngàn vết thương trên cơ

thể cô!

Thích khách này còn không kịp ra tay, thậm chí không kịp kêu lên tiếng đã

sụp xuống tuyết, hóa thành một đống thịt nát bấy.

o O o

Khoảng cách giữa bệ hạ và Phạm Nhàn lại thu hẹp, lúc này Phạm Nhàn

đang lao tới hết tốc lực, chỉ trong nháy mắt, hai cha con đã gần kề, gần đến nỗi

Phạm Nhàn có thể nhìn rõ khuôn mặt hơi gầy của bệ hạ, đôi mắt lạnh băng

không còn chút cảm xúc, và sát ý ẩn hiện trong đó!

Chiêu trò của Bắc Tề quả thật lợi hại, dùng để đối phó ai cũng dư dả, nhưng

để đối phó Đại tông sư như bệ hạ thì quá tệ hại. Nhưng ánh mắt Phạm Nhàn

không hề thất vọng, vẫn một kiếm xuống tay, nhắm thẳng hốc mắt bệ hạ!

Vẫn là tình thế như hai lần giao chiến trước, Đại Ngụy Thiên Tử kiếm trong

tay Phạm Nhàn hoàn toàn không thể đâm trúng bệ hạ, thân hình ngài uyển

chuyển trong gang tấc . Mũi kiếm lộ rõ sắc bén, chán chường đâm vào không

khí bên má bệ hạ, đành uổng công vô ích.

Nhưng nắm đấm của bệ hạ đã đánh tới, một quyền thuần túy vương đạo, bệ

hạ không còn giữ lại đòn nào, nắm đấm tinh khiết như ngọc soi rọi qua tuyết

trắng, lấp lánh ánh sáng không tưởng, đánh thẳng vào ngực Phạm Nhàn.

Khuôn mặt bệ hạ cũng rất trắng, một màu trắng không khỏe, như thể Đại

tông sư đã tập trung toàn bộ chân khí trong cơ thể vào một đòn này. Nếu trúng

đòn, cho dù Phạm Nhàn có hai luồng chân khí tinh diệu nhất bảo vệ, co thân

pháp tuyệt luân, cũng chỉ có thể tan nát.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1965: Thương Sơn có tuyết kiếm có sương 10



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Ngay lúc đó, Đại Ngụy Thiên Tử kiếm tuột khỏi tay Phạm Nhàn, lao xuyên

tuyết giá về phía cánh cửa đại điện khép kín.

Đối diện nắm đấm phát ra thánh quang tinh khiết ấy, Phạm Nhàn gào thét,

cơ thể run rẩy dữ dội, một ngón tay cách mặt bệ hạ ba trượng, chậm chạp và

vụng về chỉ về phía mặt bệ hạ!

Chậm chạp chỉ là cảm giác, thực ra ngón tay ấy chứa đựng toàn bộ chân

nguyên mà Phạm Nhàn dốc toàn lực phóng thích, do quá ngưng kết nên khí vô

chất mang cảm giác có thực chất, như thể có trọng lượng khiến ngón tay run rẩy

trong không trung.

Cơ thể Phạm Nhàn cũng run rẩy, sắc mặt tái nhợt bất thường nhưng đôi mắt

lại sáng ngời.

Dù có kiếm trong tay cũng không thể đâm xuyên Hoàng đế, huống hồ là một

ngón tay, hơn nữa ngón tay còn cách xa trong lúc nắm đấm sát người của Hoàng

đế sắp chạm áo mình.

Nhưng âm thanh sắc bén vang lên từ đầu ngón tay Phạm Nhàn, như quỷ

muốn xé rách lớp vỏ ngoài của cơ thể, thoát ra từ da thịt, hay âm thanh trong

ống tiêu tre quá lâu không được kiềm chế, cuối cùng không thể chịu đựng sự

tĩnh mịch, muốn thoát ra từ những lỗ hổng, hóa thành vài luồng thanh âm.

Một luồng kiếm khí sắc bén tới cực điểm, cũng mạnh mẽ tới cực điểm, sát

phạt mãnh liệt, dâng trào từ đầu ngón tay Phạm Nhàn, lập tức vượt qua khoảng

cách, đâm thẳng vào cổ họng Hoàng đế!

o O o

Nhớ lại thuở nhỏ ở Đạm Châu, sao chân khí vừa thả ra ngoài liền biến mất

trong không khí? Ngũ Trúc thúc không biết nội công nên không giải thích được.

Tại sao võ giả thiên hạ chưa từng thử? Chỉ một đứa trẻ Phạm Nhàn bắt đầu thử,

dưới hoàn cảnh cực nhọc và không có ai chỉ bảo, tự mình luyện tập lâu dài. Sau

đó chân khí trong cơ thể có thể phun ra lòng bàn tay, ở khoảng cách rất gần

quay trở lại được, nhờ hai luồng chân khí lớn nhỏ trong người hay sự kiên trì

chăm chỉ?

Nhưng việc đó có ích lợi gì? Chỉ lãng phí thời gian tu luyện, cho nên y tu

luyện công pháp bá đạo vô danh nhưng khi vào kinh không thể làm chiến công

như Hải Đường, Vương Thập Tam Lang. Chân khí tự do trên bàn tay hoàn toàn

không thể vận dụng trong chiến đấu, không thể phóng ra ngoài tạo vũ khí sát

người. Ngoài việc leo vách đá, trèo tường đỏ, trộm chìa khóa, hôn nhân đính

ước, còn có tác dụng gì?

Nhưng Phạm Nhàn không cam lòng, vì Diệp Lưu Vân từng đến vách đá để

lại hàng vạn hố cát. Y biết có thế gian người có thể khống chế chân khí phóng

ra ngoài. Vậy nên y kiên trì theo đuổi con đường đó, dù lâu sau vẫn tìm không

ra cách.

Bởi vì Phạm Nhàn không biết, ngoài y ra, chỉ có người đạt tới cảnh giới kia

có thể khống chế chân khí ngoài cơ thể. Kiếm khí trên kiếm của cao thủ chỉ là

kiếm quangnhàn nhạt, khác xa với chân khí trong cơ thể mình.

Đứa trẻ ngoan cố dần lớn lên, công pháp vô thượng mà thiên hạ coi là báu

vật lại trở thành biểu tượng cố chấp trong tay nó. Cho đến một ngày bên Đông

Hải, cuối cùng y cũng cảm nhận được chân khí qua lại trên bàn tay dường

như...cuối cùng...đã dần trải rộng ra, càng trải rộng thêm, tâm ý của nó có thể

cảm nhận rõ ràng những dao động khí tức không còn trong cơ thể!

Hôm nay, Phạm Nhàn đã có thể cảm nhận dao động nguyên khí thiên địa, dĩ

nhiên cảm nhận rõ khí tức chân nguyên của mình, và có thể khống chế, điều

khiển nó!

Dù lý do là sự cố chấp của cậu thiếu niên ngu ngốc hay cuốn sách nhỏ kia,

kết quả cuối cùng chính là luồng kiếm khí vô hình tuôn ra từ đầu ngón tay lúc

này! Kiếm trong tay, làm sao đâm trúng bóng mờ trước mắt? Chỉ cần phát động

tâm niệm, kiếm khí sẽ tuôn chảy, chặt đứt không khí, ai có thể tránh khỏi?

o O o

Hoàng đế cũng không thể, trước luồng kiếm khí sắc bén ấy, ngài chỉ kịp

xoay người, nhưng nắm đấm vẫn sượt qua bả vai Phạm Nhàn, đánh trượt.

Dù chỉ sượt qua, vai trái áo vẫn bị xé rách, còn đằng sau mặt tuyết là một hố

lớn, bông tuyết tung bay!

Kiếm khí từ đầu ngón tay của Phạm Nhàn cũng đánh trúng Hoàng đế, cọ

qua cổ, xé rách lớp da mỏng, máu tươi rỉ ra!

Phạm Nhàn lại thét lên đau đớn, đẩy hết số chân nguyên còn lại trong người

ra ngón tay, giơ lên xa xa rồi đâm về hốc mắt Hoàng đế!

Hoàng đế sắc mặt tái nhợt sau cú đấm hụt, nhưng nhìn ngón tay Phạm Nhàn

đâm tới, trong mắt ngài không hề sợ hãi, thậm chí khóe miệng nhếch lên nụ

cười mỉa mai.

Ngài cũng giơ ngón tay trỏ, ấn xuống lưỡi kiếm trên đầu ngón tay Phạm

Nhàn. Thân hình ngài bồng bềnh lao tới, chớp nhoáng xóa bỏ khoảng cách!

Khí lưu hỗn loạn, trong khoảnh khắc ngón tay Hoàng đế chạm vào ngón tay

không ngừng phun trào kiếm khí của Phạm Nhàn. Hai ngón trỏ đặt cạnh nhau,

một run rẩy, một ổn định DỊ thường.

Giữa hai đầu ngón tay, khí lưu dữ dội, ánh sáng lớn dần, khiến bông tuyết

xung quanh lùi lại!
 
Khánh Dư Niên
Chương 1966: Thương Sơn có tuyết kiếm có sương 11



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Nụ cười nơi khóe miệng Hoàng đế thu lại, tay phải khẽ vung lên, ngón tay

như mang theo cả ngọn Đại Đông sơn ép xuống Phạm Nhàn!

Cạch một tiếng, ngón tay Phạm Nhàn vỡ vụn! Thân thể như bị Thiên thần

đánh trúng, bay ngược lại phía sau nhưng không giống lúc trước tự thoát lực mà

toàn thân như không còn chút sức nào, ngã sầm xuống tuyết, không cử động

được.

o O o

Hai cha con chiến đấu sinh tử trên tuyết dường như cũng quên mất nhát

kiếm đâm trượt bay ra khỏi tay Phạm Nhàn, quên mất thanh Đại Ngụy Thiên Tử

kiếm hướng về phía cửa chính Thái Cực điện.

Nhưng thực ra hai cha con này không hề quên, vì trong trận chiến này, hai

cường giả hùng mạnh thiên hạ sẽ không làm động tác thừa hay lãng phí sức.

Kiếm bay đi nhất định còn đoạn sau. Đoạn sau chính là hoa văn cửa chính

Thái Cực điện phức tạp, vì khi Phạm Nhàn lần đầu phun ra kiếm khí kinh

người, cánh cửa chính đóng im ỉm đã mở ra một cách kỳ lạ.

Vương Thập Tam Lang bay ra từ trong trung tâm triều đình Khánh Quốc tối

om om, mặc áo vải. Giữa không trung, hắn đón lấy Đại Ngụy Thiên Tử kiếm

tuột khỏi tay Phạm Nhàn, khuỷu tay phải cong lại, lao nhanh như chớp trên trời,

thân hình phình to. Hắn gầm lên, tích lũy sức mạnh đã lâu, một kiếm sát phạt

nhắm thẳng gáy Hoàng đế!

Một kiếm mang ý chí tráng liệt vô song, được Vương Thập Tam Lang phát

huy tới cực điểm. So với kiếm của Ảnh Tử từ mặt trời đánh xuống trong Huyền

Không miếu ngày trước, rõ ràng kiếm này càng cháy bỏng, rực rỡ hơn, đâm tới

từ phía sau nhưng vẫn toát lên vẻ quang minh đại!

Vương Thập Tam Lang là đệ tử Kiếm Lư, thừa hưởng trọn vẹn chân truyền

Tứ Cố Kiếm. Đêm ấy lĩnh ngộ chân khí bá đạo từ Phạm Nhàn, lúc này tập trung

tu vi cả đời vào một kiếm, sắc bén vô cùng, nếu Phạm Nhàn đối mặt với kiếm

này, chắc chắn cũng bị thương!

Nhưng Hoàng đế dường như đã biết sẽ có một cao thủ cửu phẩm đột ngột

xuất hiện từ đại điện phía sau, chỉ tay áp đảo Phạm Nhàn. Gương mặt ngài

không hề thay đổi, cũng chẳng quay lại, chỉ phất tay áo ra sau.

Trong đời này, một đấm, một ngón tay, một cái tay áo đủ để Khánh Đế đứng

trên đỉnh thế gian, không ai dám ngước nhìn hào quang của ngài. Nhưng hôm

nay, tay áo ngài không thể cuốn trọn một nhát kiếm oai hùng của Vương Thập

Tam Lang.

Bởi vì ngài vẫn là người chứ không phải thần, và như Phạm Nhàn đoán, bệ

hạ không còn trong thời kỳ đỉnh cao. Những năm qua, tuổi già bệnh tật đã khiến

ngài tự nguyện hoặc bị động bước xuống khỏi thần đàn.

Tiếng gầm của Vương Thập Tam Lang vẫn vang vọng trong hoàng cung

trống vắng. Kiếm quang của Đại Ngụy Thiên Tử kiếm đã xuyên qua tay áo

Khánh Đế, đâm thẳng tới trước ngực ngài.

Khi vung tay áo, Hoàng đế đã xoay người, kiếm của Thập Tam Lang tuy

mãnh liệt nhưng chỉ sượt qua. Nhát kiếm chỉ làm bệ thương Hoàng đế đôi chút!

Nhưng bàn tay trong tay áo của ngài đã như kim long vươn ra từ trong mây,

hết sức kỳ diệu chụp lấy cổ tay Vương Thập Tam Lang.

Cổ tay Vương Thập Tam Lang rung động, Đại Ngụy Thiên Tử kiếm trong

tay như linh xà ngẩng đầu, đâm thẳng vào cằm dưới Hoàng đế bằng một góc độ

bất khả thi. Hoàng đế rên lên, vai đẩy ngược ra đập vào ngực Thập Tam Lang,

máu tươi phun ra, xương sườn gãy không biết bao nhiêu cái!

Hắn cảm nhận một lực lượng hùng hồn tới cực điểm đẩy mình ra, kêu lên

một tiếng đau đớn, tròng mắt toát ra màu đỏ tươi, quyết tâm bỏ qua sinh tử mà

với tay nắm chặt lấy bàn tay phải của Hoàng đế, không chịu buông ra.

Trong thời khắc quan trọng, một bóng hoa lướt ra từ sau lưng Vương Thập

Tam Lang, như vốn không hề có mặt, chợt xuất hiện mà thanh mát tự nhiên.

Như khách lữ khát nước nóng, cây hoa cần ấm áp giữa tuyết giá, cô rất tự nhiên

nắm lấy bàn tay còn lại của Hoàng đế, bàn tay trái.

Hải Đường Đóa Đóa xuất hiện, Thánh nữ Bắc Tề nay là lãnh tụ Thiên Nhất

đạo, như một thiếu nữ yếu đuối yên tĩnh hền dịu tới cực độ, bám sát bên người

Khánh Đế. Cô như đám mây, như cánh hoa, không thể vứt bỏ hay rơi rụng, thân

cận tự nhiên khiến người ta không khỏi sợ hãi.

Không hiểu vì sao, Hải Đường Đóa Đóa không tấn công điểm yếu Khánh

Đế mà chỉ dốc toàn bộ tu vi, quấn chặt tay trái của ngài.

Đôi mắt Khánh Đế vốn lạnh lẽo bình tĩnh giờ càng lạnh hơn, gò má gầy hốc

hác, mắt lõm sâu, sắc mặt tái nhợt. Ngài biết hai người trẻ nắm tay mình là hai

kẻ được mấy ông bạn già sắp đặt riêng để đối phó với ngài, nhưng vẫn không hề

xúc động, chỉ phát ra tiếng r*n r* như tiếng chuông từ lồng ngực...

Chân khí hùng hồn lập tức xâm nhập vào hai người trẻ tuổi cửu phẩm kia.

Trong nháy mắt, cánh tay phải của Vương Thập Tam Lang bắt đầu khô héo, run

rẩy, máu tươi chảy ra từ ngũ quan.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 1967: Thương Sơn có tuyết kiếm có sương 12



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Hải Đường Đóa Đóa cũng không khá hơn, máu phun ra từ miệng, cơ thể run

rẩy dữ dội như sắp bị hất văng xuống tuyết.

Lúc này trên tuyết Thái Cực điện đã ửng hồng. Phạm Nhàn nằm bất động

không xa, dường như không ai có thể cứu được Hải Đường và Vương Thập

Tam Lang. Hai thanh niên tài năng được công nhận có khả năng bước vào cảnh

giới tông sư, liệu có phải chết dưới tay Đại tông sư duy nhất còn sót lại?

o O o

Trong lòng Hoàng đế bỗng nảy sinh cảnh giác, mặc dù từ đêm qua đến nay

luôn cảnh giác, ngài không bao giờ kiêu ngạo với cảnh giới tông sư của mình,

ngài không để lại cơ hội nào cho phe Phạm Nhàn. Cho đến lúc ở trước Thái Cực

diện, ngài vẫn không phát hiện biến cố mà mình cảnh giác nhất nảy sinh, nhưng

chuyện trước mắt vẫn khiến ocn mắt ngài míp lại, nhìn mặt tuyết dần đỏ ửng

phía trước

Nơi ánh mắt ngài nhìn tới, tuyết dường như tan nhanh bất thường. Điều này

không phải do ánh mắt ông nóng rực mà bởi tuyết đã bắt đầu tan kể từ lúc Phạm

Nhàn phun ra kiếm khí.

Có điều tất cả đều diễn ra trong chớp mắt. Sau khi Khánh Đế đánh trúng

Phạm Nhàn và khống chế hai cường giả trẻ tuổi, tuyết mới thực sự bắt đầu tan

chảy.

Dưới tuyết là một người mặc áo trắng.

Vị thích khách số một thiên hạ này, bậc vương giả mãi mãi bước đi trong

bóng tối. dưới lưỡi kiếm đã gặt hái bao nhiêu sinh mệnh, chủ sự của Lục Xử

Giám Sát viện, đệ tử đầu tiên của Kiếm Lư Đông Di thành, cái bóng bên cạnh

chiếc xe lăn ấy, trong cả cuộc đời hành động chỉ từng mặc trang phục trắng hai

lần.

Một lần trong Huyền Không miếu, hắn nhảy ra từ ánh mặt trời, thân hình

như được bao bọc trong hào quang vàng, như một vị “trích tiên”. Một lần chính

là hôm nay, hắn hiện ra từ trong tuyết, thân thể trắng tinh, như một bậc thánh

nhân.

Hai lần cái bóng áo trắng xuất thủ, đối thủ là cùng một người, kẻ mạnh nhất

thiên hạ. Vì vậy lần ra tay hôm nay của bóng ma cũng là lần ra tay mạnh mẽ và

âm hiểm nhất từ trước đến nay!

Khác với Phạm Nhàn và Vương Thập Tam Lang, thanh kiếm của hắn dường

như cũng màu trắng, không có bất cứ ánh sáng nào, trông rất đơn giản và ảm

đạm.

Nhát kiếm của y cũng rất đơn giản, không quá nhanh, nhưng cực kỳ ổn định,

góc độ lựa chọn kỳ lạ, độ nghiêng của lưỡi kiếm, mặt kiếm xoay chuyển đều

theo một phương vị tính toán trước, thanh kiếm đưa ra không hề rung động.

Chiêu kiếm này quá kỳ diệu, không nhắm vào mặt, mắt, cổ, bụng... hay bất

cứ nơi hiểm yếu nào của Khánh Đế, cũng chẳng phải nhắm vào bàn chân, đầu

gối, hông, những nơi lạ thường ấy, mà nhắm thẳng vào phần đùi trái của Hoàng

đế bệ hạ.

Khoảnh khắc đó Hoàng đế bệ hạ đó cũng không tránh khỏi nhát kiếm của

Ảnh Tử, mũi kiếm màu trắng nhẹ nhàng đâm vào phần gốc đùi của Ngài, làm

bắn tung lên một vệt máu tươi!

Ảnh Tử là thích khách, sinh mệnh của hắn nằm ở việc giết người, trong mắt

hắn không có ai là không thể giết được, giống như nhiều người nghĩ rằng vết

thương trên đùi không gây chết người, nhưng bóng ma biết, phần gốc bắp đùi có

một huyết quản, chỉ cần chọc thủng, máu sẽ phun cao năm trượng, không ai

sống sót.

Có điều dù nhát kiếm nhẹ nhàng đâm vào đùi của Hoàng đế bệ hạ, nhưng

vẫn chưa đủ để g**t ch*t vị cường giả này, vì huyết quản kia vẫn chưa bị xuyên

thủng. Ảnh Tử trong tuyết như một đồ tể chuyên tâm, từ từ và cẩn thận đẩy nhẹ

lưỡi kiếm lên.

Sắc mặt Hoàng đế bệ hạ còn trắng hơn cả bầu trời đầy tuyết rơi này. Trong

khoảnh khắc Ảnh Tử màu trắng xuất kiếm, thực ra Ngài đã lùi về phía sau. Ngài

mang theo Hải Đường và Vương Thập Tam đang trói hai tay mình, trượt dài

trên mặt tuyết, lùi về phía sau.

Nhưng kiếm của người mặc áo trắng vẫn đâm trúng ngài.

Hoàng đế cảm thấy nhói đau, con ngươi hơi co lại rồi thân hình hóa thành

một cơn lốc tuyết, bao trùm tất cả bông tuyết chung quanh, tất cả mọi người, tất

cả kiếm ý, tất cả chốnh cự, bao bọc toàn bộ, trong sân tuyết trước Thái Cực

điện, bay lên cao.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Gió tuyết nhanh chóng cuốn lên theo những bóng người mơ hồ kia, xoáy

tròn theo chiều kim đồng hồ giữa không trung, dần nối thành vô số đường vẽ,

nhìn giống những sợi len quấn thành quả cầu trong khuê phòng thiếu nữ, hay

những sợi tơ lụa mà tằm tháng ba nhả ra, hóa thành một quả cầu, bao phủ những

bóng người đang lâm nguy bên trong.

Quả cầu tuyết trắng này không đứng yên mà quay cuồng, lùi về phía sau

Thái Cực điện trên mặt tuyết. Không biết những cường giả bên trong dùng tâm

niệm thế nào để đảm bảo những sợi tuyết quay nhanh khỏi bị gió thổi tan.

Lúc trước Vương Thập Tam Lang và Hải Đường từ trong Thái Cực điện lao

ra đã mở hai cánh cửa. Bây giờ Thái Cực điện như một cái bóng quái vật khổng

lồ, há miệng chực nuốt quả cầu tuyết lớn kia vào bụng, bên trong tối om.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1968: Thương Sơn có tuyết kiếm có sương 13



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Nhưng cửa điện không mở hẳn, cái miệng quá nhỏ, nên khi quả cầu tuyết

trôi tới cửa chính Thái Cực điện, kích thước lại lớn hơn cửa điện một chút. Quả

cầu tuyết đâm mạnh vào cửa điện, nhưng lạ thay không phát ra tiếng động.

Những cánh cửa gỗ chạm khắc cầu kỳ kia trong nháy mắt bị ý chí chiến đấu và

sát khí bao bọc trong quả cầu tuyết phá hủy, những vết nứt hằn sâu vào gỗ, tan

nát như bẻ gãy cành khô.

Có lẽ hàng vạn năm thời gian sẽ lặng lẽ hủy diệt tất cả, nhưng vật thể tạo từ

những sợi tuyết này lại sinh ra sức mạnh kinh khủng đến thế, vốn chỉ là những

bông tuyết mỏng manh, quay cuồng với tốc độ cao, biến thành vô số lưỡi đao

sắc bén, chẻ đứt tất cả những gì tồn tại trong không gian.

Hiệu ứng đáng sợ như vậy, tất nhiên là do vị Đại tông sư trong không gian

ấy, vào giây phút này đã phát huy cảnh giới đỉnh cao của mình.

Quả cầu tuyết phá không lao đi, bay qua con đường hoàng cung dài dằng

dẵng, đâm vào dưới ngự đài, âm thanh lại vang lên, rầm một tiếng tuyết cầu nổ

tung, tuyết bay ra như mũi tên sắc bén xè xè bắn về tứ phương tám hướng, làm

cả Thái Cực điện khẽ rung động. Tuy cột chống không có dấu hiệu đứt gãy,

nhưng trang trí xa hoa bên trong điện đều bị đánh thành một đống phế tích!

Vài bóng người b*n r*, Vương Thập Tam Lang và Hải Đường rơi thẳng

xuống đống phế tích, máu tươi phun trào, tay của Thập Tam Lang thì biến thành

sợi thịt máu quấn vào nhau đầy đã thảm hại, kinh mạch đứt hết.

Ảnh Tử màu trắng xuất kiếm cuối cùng kia, một bộ áo trắng nằm sấp trước

ngự đài, phía dưới đầu tràn ngập máu tươi, bất động, không rõ sống chết. Thanh

kiếm trên tay hắn nắm lỏng lẻo, mũi kiếm còn dính máu.

Nhưng cuối cùng thanh kiếm mỏng này vẫn không thể chém đứt huyết quản

ở bắp đùi Hoàng đế bệ hạ, trong tình huống như thế, một kiếm chí mạng của

Ảnh Tử rõ ràng đã đâm vào máu thịt Hoàng đế bệ hạ, nhưng từ ngoài điện giết

vào trong điện, trời đất rung chuyển, bốn phía gió tuyết cuồng loạn, mũi kiếm

kia dù không thể rung động, cũng không thể nhúc nhích được một chút nào, cho

đến khi bị đẩy ra khỏi cơ thể bệ hạ, hoàn toàn vô ích!

Trong khoảng thời gian đó, Hoàng đế bệ hạ nhờ vào tu vi chân khí nhiều

như biển cả, dùng khí thế vương đạo phát ra thế bá đạo, ép toàn bộ không gian

này vào cảnh giới hòa hợp. Trong vùng lãnh thổ này, ý chí của bệ hạ chính là

tiêu chuẩn của mọi hành động, không ai có thể chống lại!

Bóng người vàng rực trên ngự đài hỗn loạn có vẻ thật gai mắt, bệ hạ vẫn

đứng thẳng, cũng không liếc nhìn chiếc ngai vàng sau lưng đã biến thành đống

gỗ mục, sắc mặt tái nhợt, hai tay lộ ra ngoài tay áo run rẩy nhẹ. Mặc dù bị

thương vẫn oai phong lẫm liệt, không thể chiến thắng.

Bóng người nằm sấp như con cá chết trước ngự đài đột nhiên cử động, áo

trắng phấp phới, máu chảy nơi khóe miệng, một kiếm độc địa đâm tới cổ họng

bệ hạ.

Một nhát đâm trượt. Đây vốn là đương nhiên, sắc mặt Ảnh Tử trắng bệch,

lẫn với máu bật ra một chữ: “Rút lui!”

Khi xuất kiếm cuối cùng đó, người hắn đã lùi về phía sau rất nhanh. Kiếm

thứ nhất không giết được Hoàng đế bệ hạ, vậy hôm nay hắn không còn cơ hội

nữa, dù muốn báo thù cho Trần Bình Bình chịu thiên đao vạn quả, nhưng cuối

cùng hắn vẫn là một thích khách, trong bốn người xâm nhập cung đình hôm nay

thì ánh mắt hắn là cay độc và bình tĩnh nhất. Một nhát không trúng, tất nhiên

phải lui ra. Hắn chỉ lo hai cao thủ trẻ tuổi bị thương nặng vẫn liều mình đấu với

Hoàng đế bệ hạ, nên mới hô lên như vậy.

Tiếng hô vừa dứt, ba bóng người trong Thái Cực điện đổ nát đã lao ra ngoài.

Hải Đường bị thương nhẹ nhất rơi xuống sau cùng, áo bông phất phơ, hóa thành

một đám hoa, nở rộ trong không gian tối tăm của điện.

o O o

Khoảnh khắc đóa hoa biến mất, ba vị cường giả cửu phẩm cũng biến mất

khỏi Thái Cực điện, Hoàng đế bệ hạ vẫn đứng trên ngự đài tổn hại, khiến người

khác vô cùng kinh ngạc là ngài không hề đuổi theo. Trước đó, lĩnh vực chí

cương chí cường xuất hiện, ba vị cường giả kia đã bị trọng thương, cũng không

thể phục hồi, lúc này chạy thoát khỏi đại điện đã là bất đắc dĩ, nếu lúc ấy Hoàng

đế bệ hạ xuất thủ, chắc sẽ dễ dàng hạ sát ba người.

Hoàng đế bệ hạ không hề động đậy, ngài chỉ lặng lẽ cúi đầu, dang rộng đôi

tay, cảm nhận luồng hàn ý lạnh lẽo từ cổ lan tỏa xuống, nhìn máu thịt trước

ngực bị cắt rách, thấm đỏ long bào, còn có vết máu trên đùi.

Đau đớn rõ ràng từ ba vị trí truyền vào não khiến vị Hoàng đế oai hùng kia

hơi choáng váng. Đã bao lâu rồi trẫm chưa hề bị thương? Cách đây ba năm ở

Đại Đông sơn, khi đối mặt với Khổ Hà và Tứ Cố Kiếm, trẫm chỉ tổn hao

nguyên khí và tinh thần bồi dưỡng cả đời, nhưng hôm nay... đối mặt với vài tên

người trẻ tuổi, trẫm lại bị thương?
 
Khánh Dư Niên
Chương 1969: Thương Sơn có tuyết kiếm có sương 14



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Hoàng đế bệ hạ giơ tay trái lên ngực, nhìn máu đọng trên lòng bàn tay trắng

ngần, hơi nhíu mày , khó khống chế cảm giác mệt mỏi, lần đầu trong lòng tự

hỏi, hay là mình thực sự đã già?

Trong đôi mắt ngài thoáng qua một tia sát ý khiến lòng người rúng động.

Bốn người xuất thủ hôm nay ngài đều biết rõ. An Chi đương nhiên không cần

nói, không ngờ tiểu tử này thế lại có thể thi triển kiếm khí rời khỏi thân thể,

thiên phú và chăm chỉ đến mức phi phàm. Còn Ảnh Tử luôn theo đuôi theo lão

chó già kia vẫn ẩn nấp trong không gian xung quanh của trẫm, quả thực xứng

danh thích khách đệ nhất thiên hạ.

Còn hai đồ đệ Khổ Hà và Tứ Cố Kiếm, Hoàng đế bệ hạ cũng không hề xa

lạ, tuy chưa từng gặp Hải Đường Đoá Hoa, nhưng ngài thầm hiểu về Thánh nữ

Bắc Tề này, biết mối quan hệ với Phạm Nhàn, từng có ý định cho Phạm Nhàn

cưới người con gái này. Vương Thập Tam Lang... cảnh tượng trên Đại Đông

sơn năm xưa khiến ngài ghi nhớ, cực kỳ tán thưởng.

Ngoại trừ Ảnh Tử, ba vị trẻ tuổi xuất sắc như thế chắc chắn sẽ trở thành

nhân vật vĩ đại nhất thiên hạ trong tương lai, hôm nay tuy thất bại nhưng vẫn

chiến đấu oanh liệt, khiến Hoàng đế bệ hạ không khỏi tán thưởng, không nỡ ra

tay sát hại.

Hoàng đế chậm rãi bước ra khỏi Thái Cực điện vắng lặng, từng bước đi

chậm rãi, dần ổn định nguyên khí cuồng bạo trong cơ thể đang bất ổn, sắc mặt

lạnh lùng, đôi mắt giá băng, im lặng nhìn cổng cung đã bị Phạm Nhàn mở ra.

Ngài không quan tâm họ làm thế nào có thể mở cửa cung ngay trước mắt

cấm quân và thị vệ, cũng không lo lắng những mũi gai trong lòng, vừa dùng thái

độ ngạo mạn của tuổi trẻ chọc tức tình trạng già yếu của ngài, liệu rồi có biến

mất trong đám đông hay không.

"Giết sạch." Hoàng đế bệ hạ bình tĩnh ra lệnh, giống như đang kể một việc

gia đình, lạnh lùng quyết định số phận của những vị cường giả trẻ tuổi vừa trốn

khỏi hoàng cung. Sau đó ngài nhận chiếc long bào mới tinh sạch sẽ từ tay Diêu

thái giám mới đưa tới cửa điện, bắt đầu thay quần áo.

o O o

Ảnh Tử lui nhanh nhất, hắn vội vàng ôm lấy Phạm Nhàn đang hôn mê bất

tỉnh, rên ên một tiếng kiềm nén ngụm máu sắp trào ra trong người, như một con

chim ma mị, lặng lẽ phi thân về phía cửa cung. Phía sau hắn, Vương Thập Tam

Lang tư thế quỷ dị theo sát, còn Hải Đường Đóa, đã cởi bỏ lớp áo bông, mặc

độc một chiếc áo mỏng, sắc mặt bình thản đi sau cùng.

Lúc này bốn nhân đều bị thương nhẹ nặng, muốn vượt qua tường cung đã là

chuyện khó khăn, chỉ biết lao thẳng đến cửa cung. Song ai nấy đều rõ, cửa Thái

Cực điện chính là nơi phòng thủ nghiêm ngặt nhất trong cả kinh đô. Nhưng Ảnh

Tử vẫn lạnh lùng xông tới, không chút do dự, không phải vì Phạm Nhàn từng

dặn dò, mà bởi hắn là người Đông Di thành, hắn biết trong Kiếm Lư nhiều nhất

là gì.

Trước đó, tiếng động vang lên từ nỏ thủ thành phía góc thành là do mật

thám của Bắc Tề phóng tên. Khi đó, cấm quân trong hoàng thành mới biết hôm

nay trong cung cấm có kẻ đột nhập. Nhưng cuộc chiến sinh tử trong tuyết ngoài

Thái Cực điện bắt đầu và kết thúc quá nhanh. Lúc bốn vị cực hạn lao tới cửa

cung, một bộ phận tinh binh cấm quân đang tập hợp về phía tháp canh, chỉ còn

lại đội quân yếu ớt tại cửa cung mới kịp dàn trận.

Nhưng tấm lưới chưa ổn định, đã bị bốn nhát kiếm quang vút lên trời xé

rách. Bốn luồng kiếm khí lạnh lẽo bất ngờ xuất hiện, quấy nhiễu trận địa của đội

cấm quân trước cửa cung, máu me bắn tung tóe, tiếng kêu thảm thiết vang dội!

Mười ba đệ tử Kiếm Lư Đông Di, trừ những người ở lại bảo vệ Tô Văn Mậu

và Hạ Tê Phi ở Giang Nam, cùng một số trấn thủ Đông Di thành, đã có bốn

kiếm khách cửu phẩm lẻn vào cung.

Không ai rõ bốn vị này đã vào cung bằng cách nào, nhưng mọi người đều

biết đệ tử Kiếm Lư vốn nổi tiếng sát ý lạnh lùng, dùng cảnh giới cửu phẩm để

ám sát, trong thiên hạ chỉ có Lục Xử của Giám Sát viện là địch thủ.

Chỉ trong nháy mắt, cấm quân bị tập kích không kịp phản ứng, bị đánh cho

tan tác. Cánh cửa nặng nề cũng bị mở một lỗ hổng nhỏ. Trong tiếng gầm thét

của các tướng lĩnh, bốn kiếm khách Kiếm Lư lạnh lùng khống chế cửa cung, mở

một lối đi nhỏ, hộ tống bốn người Phạm Nhàn trốn thoát ra ngoài từ Thái Cực

điện, như những bóng ma lướt nhanh ra khỏi cửa cung, chạy về phía quảng

trường rộng lớn phủ đầy tuyết trắng của hoàng thành.

o O o

Ngón trỏ của Phạm Nhàn bị Hoàng đế chỉ một ngón tay làm gãy tận gốc,

trong cơ thể bị luồng chân khí cường hãn xâm nhập. Nếu không phải kinh mạch

của Phạm Nhàn khác thường, lại tu luyện cùng một loại chân khí với Khánh Đế,

chắc y đã bị nổ tung ngay từ đầu.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Back
Top Bottom