Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 480: Pháo Hôi trong truyện ngược luyến tình thâm (18)



“Ngày mai chúng ta đi thăm Triệu Văn Bác đi, tôi nghĩ chắc là cậu ấy không sao đâu. Trong quyển sách kia viết rõ, nếu được cứu chữa sớm, Triệu Văn Bác sẽ không vấn đề gì.”

“Bà nói đúng, ngày mai chúng ta đi thăm cậu ấy. Chúng ta đã làm hết những gì chúng ta có thể làm rồi, còn lại phải nghe theo số mệnh.”

Nói xong, Lý Tam Thuận lại hỏi Lưu Đại Ngân: “Đại Ngân, hiện tại Triệu Thị phát triển thế nào? Có giống trong quyển sách kia viết, càng ngày càng lụi bại không?”

Đối với chuyện kinh doanh gì đó, Lý Tam Thuận dốt đặc cán mai, ngày thường ông ấy cũng không hay để ý đến tin tức tài chính, cho nên muốn biết Triệu Thị thế nào, ông ấy chỉ có thể hỏi Lưu Đại Ngân.

Lưu Đại Ngân thuận miệng nói: “Mấy năm nay Triệu Thị phát triển không thuận lợi lắm, nhưng so với kết cục phá sản trong sách viết đã khá hơn rất nhiều rồi.”

“Ai, Triệu Vệ Quốc coi như tự làm tự chịu đi, Đường Viễn có thể hãm hại con trai vì ích lợi, thì cũng có thể hãm hại Triệu thị vì ích lợi.”

Lưu Đại Ngân gật đầu, đồng ý với cách nói của Lý Tam Thuận .

Trong quyển sách kia, người thắng sau cùng chính là Đường Viễn – Cha của Đường Hồng Vũ.

Khi theo đuổi lại vợ mình ở nửa sau cuốn sách Đường Hồng Vũ từng tự đ.â.m mình một nhát, Triệu Tiểu Nhã càng khỏi phải nói, đã chịu rất nhiều đau khổ, còn bị sảy mất một đứa con.

Hai nhân vật chính đều hơi thảm, nhân vật phụ thì càng khỏi phải nói. Triệu Vệ Quốc, mẹ Triệu, Triệu Văn Bác đều không có kết cục tốt, bạn gái cũ của Đường Hồng Vũ cũng bị anh ta đưa vào tù.

Còn nam8 nam7 gì đó vẫn luôn theo đuổi Triệu Tiểu Nhã cũng không nhận lại được gì, khi Triệu Tiểu Nhã cần đến thì bị tác giả xách ra giải quyết khó khăn cho cô ta, vừa tốn tiền vừa tốn sức còn chân tình, nhưng cuối cùng nhận lại được gì chứ? Có người đau lòng đi ra nước ngoài, có người mặt mày ảm đạm tham gia tiệc đầy tháng con trai của Triệu Tiểu Nhã và Đường Hồng Vũ, thề cả đời sẽ không cưới vợ, có người thảm nhất còn mất mạng vì đi tìm Triệu Tiểu Nhã, nhưng ngoài nhận được vài giọt nước mắt không đáng tiền của cô ta ra, thì không còn thứ gì khác.

Chỉ có Đường Viễn – Cha của Đường Hồng Vũ là không hao tổn gì, còn cướp được Triệu Thị, khiến Đường Thị phát triển thêm một bước, vượt qua Lý Sư Phụ trở thành tập đoàn sản xuất mì ăn liền lớn nhất cả nước.

Cuối cùng, thậm chí còn nhận được một đôi cháu trai cháu gái song sinh rất đáng yêu.

Có thể nói ông ta chính là người thắng lớn nhất trong quyển sách kia.

Lưu Đại Ngân nghĩ, lẽ ra nhân vật chính trong quyển sách kia phải là Đường Viễn mới đúng, chứ không phải là Đường Hồng Vũ và Triệu Tiểu Nhã.

Nếu như quyển sách này không phải một cuốn tiểu thuyết tình cảm, mà là một cuốn tiểu thuyết về chiến đấu trên thương trường, thì Đường Viễn sẽ là nhân vật chính. Điểm thua thiệt duy nhất của Đường Viễn là, ông ta đã lớn tuổi, còn có vợ con rồi, không thích hợp làm nhân vật chính trong tiểu thuyết ngôn tình.

Lý Tam Thuận nói: “Triệu Vệ Quốc và Đường Viễn đều không phải loại người tốt lành gì, để bọn họ chó cắn chó đi, không quan tâm kết quả cuối cùng ra sao, chúng ta cứ đứng ngoài xem kịch là được.”

Giống như trong sách viết, được cứu chữa kịp thời, cuộc phẫu thuật của Triệu Văn Bác rất thành công, không nguy hểm đến tính mạng.

Khi Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận đến thăm, Triệu Văn Bác đã tỉnh lại, được chuyển sang phòng bệnh bình thường rồi.

Không quan tâm hiện tại Triệu Thị thế nào, bọn họ vẫn là công ty lớn, Triệu Văn Bác con trai của chủ tịch tập đoàn Triệu Thị, đương nhiên sẽ ở phòng bệnh VIP rồi.

Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận mang theo một giỏ hoa quả, xem như tấm lòng.

Nhìn thấy Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận tới, Triệu Vệ Quốc và Tôn Hồng Ngọc - vợ ông ta lập tức đứng dậy, cúi người cảm ơn vợ chồng bọn họ. Bởi nếu không có vợ chồng Lưu Đại Ngân, không biết bây giờ Triệu Văn Bác sẽ thế nào đâu.

Sau khi con trai xảy ra tai nạn xe cộ, Triệu Vệ Quốc lập tức sai người i tìm hiểu tình hình. Đoạn quốc lộ kia rất hẻo lánh, ngày thường rất ít xe cộ qua lại, không có Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận, không biết con trai bọn họ sẽ phải nằm ở đó bao lâu nữa mới được người ta phát hiện ra.

Vân Chi

Bác sĩ nói, may mà con trai bọn họ được đưa tới sớm, nếu để muộn hơn không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu.

Nói Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận là ân nhân cứu mạng của con trai bọn họ cũng không quá đáng chút nào.

Đêm qua Triệu Vệ Quốc đã gọi điện thoại cảm ơn Lưu Đại Ngân rồi, sáng nay hai vợ chồng còn thương lượng với con trai, đợi sau khi anh ấy khoẻ lại thì bọn họ sẽ tự mình đến nhà Lưu Đại Ngân nói lời cảm ơn.

Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận không ở lại bệnh viện quá lâu, an ủi Triệu Văn Bác vài câu xong thì ra về.

Nhìn qua tinh thần của Triệu Văn Bác rất ổn, còn cảm ơn Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận liên tục, chỉ thiếu điều xuống giường dập đầu cảm ơn.

Ra khỏi bệnh viện, Lý Tam Thuận nói với Lưu Đại Ngân: “Đại Ngân, sao tôi cứ có cảm giác Triệu Văn Bác này hơi kỳ lạ thế nhỉ?”

Lưu Đại Ngân vỗ vỗ vào tay ông ấy, nói: “Quan tâm làm gì, sau này chúng ta sẽ không còn liên quan với nhà họ Triệu nữa.”

Lưu Đại Ngân cũng không nằm mơ tiếp, công ty cũng không cần có mặt thường xuyên, bà ấy có thể nghỉ ngơi tử tế rồi.

Còn chuyện quỹ uỷ thác, bà ấy chỉ cần tìm người quản lý là được. Đã bận rộn quá nửa đời người, bây giờ tự dưng rảnh rỗi đúng là hơi khó chịu, số tuổi của bà ấy cũng không còn đủ tinh lực để ra ngoài du lịch nữa.

Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận thương lượng với nhau, quyết định mua một mảnh đất ở vùng ngoại thành, chuyên dùng trồng rau, coi như để g.i.ế.c thời gian.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 481: Kết cục (1)



Thời gian trôi qua rất nhanh, con trai của Khai Lâm cũng sắp lên tiểu học rồi.

Năm nay sức khoẻ của Lý Tam Thuận yếu đi rất nhiều, đã mời vô số bác sĩ tới khám bệnh rồi, nhưng không có cách nào cả, ngoài giảm bớt thống khổ cho ông ấy ra, khoa học kỹ thuật hiện tại chưa có cách nào ngăn được tuổi già.

Từ đầu năm, Lý Tam Thuận đã bắt đầu từ chối dùng thuốc.

“Đại Ngân, tôi biết sức khoẻ của mình thế nào, tôi đây không phải bị bệnh, mà là già rồi. Con người mà, ai rồi cũng như vậy thôi. Đại Ngân, bà biết mà, tôi ghét nhất là uống thuốc, sớm muộn gì cũng phải chết, bà để tôi đi thanh thản đi.”

Hiện tại Lưu Đại Ngân cũng là một bà cụ gần đất xa trời rồi, bà ấy nắm c.h.ặ.t t.a.y Lý Tam Thuận, cố gắng không cho nước mắt tuôn rơi: “Được, Tam Thuận. Từ hôm nay trở đi, chúng ta không uống thuốc nữa.”

Đúng như Tam Thuận nói, con người ai cũng phải đi đến bước này, uống thuốc chỉ khiến bản thân chịu khổ thêm, thà ra đi thanh thản, bình yên còn tốt hơn.

Nếu Tam Thuận đã không muốn uống thuốc, thuốc cũng không còn tác dụng với cơ thể ông ấy, vậy thì không uống thuốc nữa.

Lý Tam Thuận ho khan vài tiếng, nói: “Mấy đứa ra ngoài hết đi, cha có lời muốn nói với mẹ các con.”

Sức khoẻ của Lý Tam Thuận không được tốt, con cái đều ở bên chăm sóc. Lưu Đại Ngân cũng quay sang nói với con mình: “Các con ra ngoài cả đi, mẹ nói với cha các con thêm mấy câu nữa.”

Lý Liên Hoa: “Vâng, mẹ, chúng con ra ngoài trước, ở ngay bên ngoài thôi, có việc gì mẹ cứ gọi chúng con một tiếng là được.”

Chờ bọn nhỏ đều ra ngoài rồi, Lý Tam Thuận lại ho khan hai tiếng, nói: “Đại Ngân, cuộc đời này của tôi xem như đáng giá rồi, khổ cũng từng chịu, phúc cũng từng hưởng, không còn gì tiếc nuối nữa. Đợi tôi đi rồi, cứ chôn tôi ở quê chúng ta, đừng làm quá rùm beng, một cỗ quan tài một nấm mồ là được.”

Cuối cùng nước mắt của Lưu Đại Ngân vẫn rơi xuống: “Ừ, đều nghe ông.”

“Vậy là tốt rồi,” Lý Tam Thuận lại ho khan vài tiếng, run rẩy nắm lấy tay Lưu Đại Ngân, nói: “Đại Ngân, sau khi tôi đi rồi, bà đừng quá thương tâm, nên sống thế nào thì sống như thế, biết chưa?”

Lưu Đại Ngân gật đầu liên tục: “Tôi biết rồi, ông ở dưới đó chờ tôi nhé.”

“Ừ, tôi chờ bà. Đại Ngân, tôi muốn ăn mì do bà nấu, bà đi nấu cho tôi một bát được không?”

“Được, được, tôi lập tức đi nấu cho ông, ông chờ nhé.”

Đã rất lâu rồi Lưu Đại Ngân không xuống bếp, nhưng nấu mì vẫn rất thành thạo, từ nhào bột, cán bột, cắt mì, bỏ vào nồi nấu lên, sau khi làm xong bà ấy còn cố ý cho thêm một quả trứng gà.

Lý Liên Hoa và Lý Ngẫu Hoa cũng xuống bếp giúp đỡ Lưu Đại Ngân, ba người phụ nữ không ai nói câu nào, hai mắt đều đỏ lên.

Vân Chi

Khi còn trẻ cuộc sống nghèo khó, mỗi khi Lý Tam Thuận bị cảm, bị sốt, Lưu Đại Ngân lại nấu cho ông ấy một bát mì nước, trên bát mì thả một quả trứng gà. Lần nào Lý Tam Thuận cũng chỉ ăn nửa bát, số mì nước và quả trứng còn lại đều vào bụng bọn nhỏ.

Khi nấu mì, nước mắt Lưu Đại Ngân chưa từng rơi xuống.

Cho đến khi nấu mì xong, Lý Liên Hoa múc mì ra bát, nói: “Mẹ, để con mang lên cho.”

Bà ấy gật đầu, đợi Lý Liên Hoa ra khỏi phòng bếp rồi, cuối cùng Lưu Đại Ngân không nhịn được nữa, nước mắt rơi xuống thành dòng.

Khi ở trong phòng ngủ, sợ Lý Tam Thuận nhìn thấy bà ấy khóc sẽ khó chịu, nên Lưu Đại Ngân vẫn luôn khống chế bản thân, không cho mình rơi nước mắt. Vừa rồi khi nấu mì bà ấy cũng không khóc, sợ nước mắt rơi vào sợi mì, sợi mì sẽ bị đắng.

Bây giờ con gái bưng bát mì lên lầu rồi, Lưu Đại Ngân đã có thể khóc thoải mái một trận.

Lý Ngẫu Hoa vội chạy lại ôm lấy Lưu Đại Ngân, cũng khóc theo: “Mẹ, mẹ không sao chứ? Mẹ đừng khóc, mẹ khóc như vậy con càng khó chịu.”

Được con gái ôm vào lòng, Lưu Đại Ngân khóc càng lớn hơn.

Khóc đủ rồi, Lưu Đại Ngân lau khô nước mắt, rồi vào phòng vệ sinh dùng nước lạnh rửa mặt, đợi đến khi vành mắt không còn đỏ nữa bà ấy mới lên lầu với con gái.

Lần này Tam Thuận phải đi thật rồi, bọn họ sẽ phải chia xa mãi mãi...

Nhưng mà Lưu Đại Ngân không sợ, khả năng qua hai năm nữa là bà ấy có thể đoàn tụ với Lý Tam Thuận ở dưới đó rồi.

Ăn mì xong, Lý Tam Thuận lại muốn gội đầu rửa mặt, Khai Nguyên, Khai Lâm và Lý Lưu Trụ lau người cho ông ấy một lần.

Lau người xong, Lý Tam Thuận nắm lấy tay Lý Khai Nguyên, nói: “Khai Nguyên, người ông không yên tâm nhất chính là cháu đó. Cháu là đứa có chính kiến, tính tình ương bướng, còn không có nửa kia của mình. Khai Nguyên, cháu không muốn kết hôn, ông nội không ép cháu, nhưng mà cháu đừng đặt tất cả tinh lực vào công việc, thế giới này có rất nhiều điều tốt đẹp, cháu nên ra ngoài nhìn ngắm thế giới nhiều hơn.”

“Vâng, cháu biết rồi, ông nội.”

Sau đó Lý Tam Thuận gọi tất cả con cháu vào phòng, dặn dò: “Sau khi cha đi rồi, các con phải hiếu thảo với mẹ các con đấy, không được chọc giận bà ấy, nếu không dù thành quỷ rồi cha cũng không tha cho các con.”

Dặn dò xong, cả người Lý Tam Thuận như bị rút hết sức lực, ông ấy uể oải nói: “Cha nằm một lát, các con đừng gọi cha.”

Lưu Đại Ngân ngồi bên cạnh ông ấy, nhìn ông ấy nhắm mắt lại ngủ.

Nửa đêm Lý Tam Thuận tỉnh một lần, nhưng mà rất nhanh đã ngủ tiếp. Từ ngày hôm đó, Lý Tam Thuận bắt đầu lú lẫn, luôn hôn mê.

Mời bác sĩ tới khám, bác sĩ nói thẳng luôn, nếu như đưa tới bệnh viện có lẽ bệnh nhân có thể sống thêm một khoảng thời gian nữa, nhưng mà có tỉnh táo lại được hay không vẫn chưa nói trước được.

Cuối cùng Lưu Đại Ngân quyết định, không đưa Lý Tam Thuận đến bệnh viện, không khiến ông ấy phải chịu đau đớn thêm nữa.

Bà ấy từng nhìn thấy Khai Lâm ở phòng chăm sóc đặc biệt ICU, nhìn qua không hề có chút tôn nghiêm nào.

Bà ấy muốn giữ lại tôn nghiêm cho Lý Tam Thuận, để ông ấy đi nốt đoạn đường cuối cùng.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 482: Kết cục (2)



Vài ngày sau, Lý Tam Thuận lại tỉnh một lần, ông ấy mở mắt, thở hổn hển nói: “Đại Ngân, tôi muốn về nhà.”

Lý Lưu Trụ: “Cha, đây là nhà chúng ta.”

“Về nhà!” Lý Tam Thuận mở to mắt nói xong mấy chữ này, lại nhắm mắt tiếp.

Lưu Đại Ngân khóc ròng ròng: “Được, Tam Thuận, chúng ta về nhà.”

Bà ấy bảo các con: “Hà Hoa, Liên Hoa, hai đứa lập tức quay về quê quán thu dọn căn nhà cũ của chúng ta, để mẹ đưa cha các con về nhà.”

Lý Liên Hoa định nói gì đó, nhưng môi mấp máy vài cái vẫn không nói nên lời.

Lá rụng về cội, là ý nghĩ đơn giản nhất mà người lớn tuổi nào cũng nghĩ tới.

Tam Thuận muốn c.h.ế.t ở quê quán, vậy thì cho ông ấy được toại nguyện đi.

“Mẹ, chúng con đi luôn đây.” Lý Liên Hoa vừa khóc vừa nói: “Mẹ, mẹ với cha đi chậm chút.”

Lưu Đại Ngân gật đầu, hai mắt đỏ bừng.

Con gái con rể đi rồi, Lưu Đại Ngân lại bắt đầu chỉ huy mọi người thu dọn đồ đạc.

Bác sĩ gia đình nói: “Chủ tịch Lưu, sức khoẻ của ngài Lý thật sự không chịu nổi lăn lộn, ngài nghĩ kỹ chưa, chắc chắn muốn đưa ngài ấy về quê chứ?”

Lưu Đại Ngân thở dài: “Lá rụng về cội, nếu Tam Thuận muốn về quê, thì chúng ta quay về thôi, cho ông ấy được toại nguyện.”

“Nếu chủ tịch Lưu đã suy xét xong, vậy thì tôi sẽ đi chuẩn bị những thứ khả năng sẽ phải dùng đến trên đường và gọi giúp ngài một chiếc xe cứu thương.”

Tỉnh thành có xe cứu thương chuyên chở những người bị bệnh nặng, bệnh hiểm nghèo, là xe của bệnh viện tư nhân, giá cả xa xỉ. Nhưng mà tất nhiên Lưu Đại Ngân sẽ không để ý đến một chút tiền đó.

Lý Tam Thuận phải thở ôxi, hai mắt nhắm lại, không thể nhúc nhích, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng “Hừ hừ” khe khẽ.

Lưu Đại Ngân nhẹ nhàng nói vào tai ông ấy: “Tam Thuận, ông cố gắng chịu đựng thêm lát nữa nữa, chúng ta sắp về nhà rồi.”

Dường như Lý Tam Thuận đã nghe hiểu, nhưng vì không thể gật đầu, ông ấy đành rên hừ hừ thêm vài tiếng.

Hiện tại đường xá đã được cải thiện hơn nhiều rồi, từ tỉnh thành về đến nhà ch mất sáu, bảy tiếng đồng hồ.

Bọn họ xuất phát từ tỉnh thành vào buổi tối, rạng sáng hôm sau đã về tới quê quán.

Khi bọn họ về đến đầu thôn, đã có vài người đàn ông đang đứng chờ ở ngoài con hẻm.

Những người này đều là người có quan hệ huyết thống tương đối gần với Lý Tam Thuận, đều biết Lý Tam Thuận sắp quay về nên đã đứng chờ sẵn.

Vành mắt Lưu Đại Ngân đỏ ửng, chào hỏi mọi người, Lý Tam Thuận cũng được nâng xuống từ xe cấp cứu.

Người trẻ tuổi vội chạy qua giúp đỡ, người lớn tuổi thì an ủi Lưu Đại Ngân.

Trở lại quê quán, tự dưng Lý Tam Thuận tỉnh táo hơn hẳn, ăn được mấy miếng cháo, thậm chí còn ngồi dậy được.

Ông ấy nói chuyện cũng rõ ràng hơn nhiều, nói với mấy người cùng tuổi một lúc lâu, sắc mặt cũng trở nên hồng hào.

Lưu Đại Ngân cố ép bản thân nở nụ cười, phụ họa theo Lý Tam Thuận. Nhưng mà ngoài mặt nở nụ cười, trong lòng lại khó chịu vô cùng. Lưu Đại Ngân biết, đây là hồi quang phản chiếu, chồng bà ấy sắp đi rồi.

Cả ngày Lưu Đại Ngân đều canh giữ bên người Lý Tam Thuận, buổi tối cũng không chịu rời đi.

Con cái lo lắng muốn bà ấy về phòng nghỉ ngơi, nhưng khuyên thế nào Lưu Đại Ngân cũng không chịu đồng ý, cứ khăng khăng đòi ở bên Lý Tam Thuận.

Cuối cùng con cái không khuyên nổi bà ấy, đành đặt thêm mấy cái gồi bên cạnh chỗ Lý Tam Thuận nằm, để Lưu Đại Ngân dựa vào gối đầu nghỉ ngơi một lát.

Hơn hai giờ đêm, Lý Tam Thuận tắt thở.

Lưu Đại Ngân cảm thấy trời đất quay cuồng, lăn ra hôn mê bất tỉnh.

Đợi đến khi bà ấy tỉnh lại, người xuất hiện trước mặt bà ấy là Lý Liên Hoa và Lý Ngẫu Hoa.

“Mẹ, mẹ tỉnh rồi.”

Trông thấy hai cô con gái mặc quần áo tang, cuối cùng Lưu Đại Ngân mới nhớ ra, Tam Thuận đã đi rồi, người ở bên bà ấy hơn sáu mươi năm đã đi rồi.

Giọng bà ấy nghẹ đắng, chỉ có từng giọt nước mắt rơi xuống như mưa.

Sức khoẻ của Lưu Đại Ngân không có gì đáng ngại, chỉ vì quá đau lòng nên mới ngất xỉu, bác sĩ đã truyền đường glucose cho bà ấy rồi.

Lễ tang của Lý Tam Thuận được tổ chức suốt ba ngày, trong ba ngày ấy Lưu Đại Ngân đều ở trong phòng, dù là người trên tỉnh thành về viếng, hay là thân thích xa gần, ngoài những người vô cùng gần gũi ra, người còn lại bà ấy đều không ặp.

Ngày hạ thổ cho Lý Tam Thuận, dường như trái tim bà ấy cũng bị chôn theo. Con cái sợ Lưu Đại Ngân khó chịu, đều ở nhà với bà ấy.

Nhưng mà thật ra Lưu Đại Ngân nghĩ rất thoáng, sinh lão bệnh tử là chuyện thường trong cuộc đời mỗi người. Tam Thuận đã lớn tuổi như vậy, trước khi đi cũng không phải chịu đau đớn, là hỉ tang, sau khi đau buồn qua đi, Lưu Đại Ngân cũng không quá khó chịu.

Bà ấy bằng này tuổi rồi, đã suy nghĩ thông suốt từ lâu, qua mấy năm nữa thôi bà ấy sẽ được đoàn tụ với Tam Thuận…

Mỗi lần xa nhau đều vì lần đoàn tụ tiếp theo, đợi đến khi gặp lại, bà ấy với Tam Thuận sẽ không bao giờ xa nhau nữa.

Lưu Đại Ngân đi cũng rất thanh thản, bà ấy mặc bộ quần áo mình thích nhất, trong lúc bốn người con đã không còn trẻ hoảng hốt vây quanh, dường như bà ấy nhìn thấy Lý Tam Thuận đang đi về phía mình.

Sau mỗi bước đi dường như ông ấy lại trẻ thêm vài tuổi, đợi đến khi i tới trước mặt Lưu Đại Ngân, ông ấy biến thành cậu thanh niên mặc chiếc áo chẽn màu xám.

Vân Chi

“Đại Ngân, đi theo tôi nào.” Lý Tam Thuận cười nói: “Chúng ta không bao giờ xa nhau nữa.”

Lưu Đại Ngân vươn tay với ông ấy, cười nói: “Ừ, không bao giờ xa nhau nữa.”

ra.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 483: Phiên ngoại (1)



Hôm nay Giang Văn Chung ra tù, từ sáng sớm Giang An Ni với mẹ Giang đã tới cửa nhà tù chờ anh ta.

Cánh cửa nhà tủ chậm rãi mở ra, một người quản tù đưa Giang Văn Chung ra ngoài.

Giang An Ni và mẹ Giang vội chạy tới, nhìn thấy có người tới đón Giang Văn Chung, quản tù vỗ vỗ vào vai anh ta, nói: “Sau khi ra ngoài nhớ sống tử tế, đừng tái phạm nữa.”

Giang Văn Chung đáp lại theo bản năng: “Vâng, thưa đồng chí cảnh sát.”

Quản tù cười nói: “Bây giờ cậu đã được thả ra rồi, không cần vâng dạ với tôi nữa. Thôi, người nhà cậu tới đón cậu rồi kìa, tôi về trước đây, nhớ kỹ, sống tử tế đừng phạm sai lầm nữa.”

Sau đó quản tù còn quay sang nói với Giang An Ni và mẹ Giang: “Hai người là người thân của cậu ấy, nhớ giúp đỡ cậu ấy nhiều hơn nhé, cậu ấy mới ra tù khả năng vẫn chưa thích ứng được với xã hội.”

Mẹ Giang chỉ mải nhìn con trai mình, Giang An Ni vội vàng cảm ơn quản tù: “Cảm ơn anh, chúng tôi biết rồi.”

Hành lý của Giang Văn Chung không nhiều lắm, chỉ có một cái túi xách nho nhỏ. Bên trong là tất cả gia sản của anh ta trong mười mấy năm sinh sống trong tù, là thứ anh ta muốn vứt bỏ cũng không vứt bỏ được.

Ánh mắt mẹ Giang đong đầy nước mắt, miệng thì mỉm cười, liên tục nói: “Văn Chung, cuối cùng con cũng được thả rồi, thật sự tốt quá, thật sự tốt quá…”

Giang An Ni khẽ vỗ về tay mẹ mình, an ủi: “Mẹ, Văn Chung ra ngoài rồi, chúng ta mau về nhà thôi.”

Mẹ Giang lau nước mắt: “Ừ, về nhà thôi, không đứng ở nơi này nữa.”

Bà ấy dắt tay con trai, miệng nói không ngừng: “Văn Chung, mẹ đã chuẩn bị xong cả rồi, sau khi về chúng ta ăn cơm trước, sau đó nghỉ ngơi một lát rồi buổi chiều mẹ sẽ dắt con đi thăm thú tỉnh thành.”

Mẹ Giang đang định nói hiện tại tỉnh thành đã thay đổi rất nhiều, tự nhiên nghĩ tới con trai vừa ở tù bao nhiêu năm, nghe thấy tin tức này khả năng sẽ không thoải mái, nên ngậm miệng lại nói sang chuyện khác.

Giang An Ni thuê xe tới, cô ta chỉ có một chiếc xe đạp, chẳng lẽ lại đạp xe tới đón em trai. Bước qua chậu than vào nhà, Giang Văn Chung mới trông thấy rõ toàn cảnh căn phòng.

Căn phòng không lớn, nhưng thu dọn khá sạch sẽ, trên bàn là kẹo ngọt và hoa quả khô, giống như cố ý đặt ở đấy để hoan nghênh ai đó trở về.

“Văn Chung, em ngồi đây nghỉ ngơi nhé, chị đi nấu cơm.”

Giang An Ni đi nấu cơm, Mẹ Giang ngồi xuống ghế sô pha nói chuyện với con trai: “Văn Chung, con vừa được thả, đầu tiên cứ ở tạm trong nhà mấy ngày, đợi khi quen thuộc với tình hình trong tỉnh thành rồi, thì tính tiếp.”

Suốt đường đi Giang Văn Chung vẫn luôn trầm mặc, lúc này anh ta mới mở miệng hỏi: “Mẹ, hiện tại người nhà họ Lý thế nào?”

Mẹ Giang mắc nghẹn, không ngờ câu đầu tiên con trai mở miệng lại là vấn đề này. Bà ta không muốn nói rõ tình hình hiện tại của nhà họ Lý cho con trai, sợ anh ta không dễ chịu. Nhưng hiện tại Lưu Đại Ngân đã trở thành doanh nhân nổi tiếng, dù bà ta không nói, con trai bà ta cũng sẽ nghe được tình hình nhà họ Lý từ nơi khác.

Sau khi cân nhắc một lúc lâu, mẹ Giang quyết định ăn ngay nói thật, kể rõ tình hình thực tế của nhà họ Lý cho con trai.

Nhìn biểu cảm này của con trai, khả năng thằng bé vẫn chưa quên được nỗi nhục do người nhà họ Lý mang đến, nếu thằng bé suy nghĩ luẩn quẩn, chạy đi tìm người nhà họ Lý để báo thù thì phải làm sao?

Hiện tại bọn họ không phải đối thủ của Lưu Đại Ngân, mẹ Giang không muốn thấy cảnh con trai vừa mới ra tù lại phải vào trong đó vì người nhà họ Lý.

“Văn Chung, hiện tại Lưu Đại Ngân đã là doanh nhân số một số hai của tỉnh rồi, Lý Lưu Trụ mở một cửa hàng gà nướng và một quán lẩu, kinh doanh không tệ lắm.”

“Con trai, nhà họ Lý bây giờ đã không còn là người chung đường với chúng ta rồi, con nghe lời mẹ, đừng đi gây chuyện với Lưu Đại Ngân và người nhà họ Lý nữa.”

Giang Chung nghe mà không thể tin vào tai mình. Hiện tại Lưu Đại Ngân là doanh nhân số một số hai ở tỉnh thành? Sao có thể? Anh ta nhớ rõ, kiếp trước Lưu Đại Ngân và Lý Lưu Trụ chỉ mở một cửa hàng gà nướng…

Chẳng lẽ do mình trọng sinh đã thay đổi quỹ đạo cuộc đời người nhà họ Lý và Lưu Đại Ngân, giúp bọn họ phát triển mạnh mẽ hơn?

“Mẹ, mẹ không đùa với con chứ? Lưu Đại Ngân lớn tuổi như vậy, vẫn trở thành doanh nhân số một số hai của tỉnh thành? Mẹ đang lừa con à?” Giang Văn Chung không thể tin nổi, Lưu Đại Ngân bằng ấy tuổi rồi, còn làm ra được thành tích gì chứ?

Sắc mặt mẹ Giang không vui lắm, sao người đàn bà đanh đá thô kệch như Lưu Đại Ngân lại có được cuộc sống tốt lành như vậy nhỉ?

“Văn Chung, mẹ không lừa con. Mỳ ăn liền Lý Sư Phụ chính là nhãn hiệu do Lưu Đại Ngân sáng lập ra, lúc ở trong tù con đã từng nghe thấy chưa?”

Mì ăn liền Lý Sư Phụ là sản phẩm của gia đình Lưu Đại Ngân? Sao có thể. Anh ta từng trông thấy tổng giám đốc của Lý Sư Phụ qua ti vi rồi, rõ ràng là một người đàn ông, không phải Lưu Đại Ngân.

Giang Văn Chung không nhịn được, hỏi lại: “Mì ăn liền Lý Sư Phụ là nhãn hiệu của gia đình Lưu Đại Ngân? Mẹ, mẹ không lừa con chứ?”

Bạn tù của anh ta từng nhận được mì ăn liền Lý Sư Phụ do người nhà gửi vào, anh ta từng nghe nói, mì ăn liền Lý Sư Phụ được rất nhiều người hoan nghênh, là đồ ăn mọi người thường chuẩn bị cho những chuyến đi xa nhà.

Nếu như Lưu Đại Ngân thật sự là bà chủ của Lý Sư Phụ, vậy anh ta muốn báo thù chẳng phải là chuyện khó như lên trời sao?
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 484: Phiên ngoại (2)



Trong lòng Giang Văn Chung vô cùng oán hận Lưu Đại Ngân. Đầu tiên khi ở trường học, chính bà ấy là người khiến anh ta mất hết thanh danh, còn bị bắt vào đồn công an mấy ngày, còn cứu Trương Vân Sinh, phá hỏng kế hoạch của anh ta, từ đó khiến anh ta bị phán mười mấy năm tù. Thù này không đội trời chung, anh ta phải báo thù.

Dù là lúc đang ở trong tù, anh ta vẫn tin mình sẽ báo được mối thù này, bởi anh ta bết trước phương hướng phát triển của xã hội ấy chục năm sau, đối phó với một bà cụ chẳng phải chuyện dễ như trở bàn tay sao?

Nhưng mà anh ta không ngờ, hiện tại Lưu Đại Ngân lại có được thân phận như vậy, chuyện này căn bản không hề giống trong kiếp trước.

Biểu cảm trên mặt Giang Văn Chung quá dữ tợn, đã doạ đế mẹ Giang: “Văn Chung, mẹ không lừa con. Mì ăn liền Lý Sư Phụ thật sự là sản phẩm của gia đình Lưu Đại Ngân.”

Giang Văn Chung thất thần nói: “Sao có thể, tại sao lại như vậy, không phải Lưu Đại Ngân nên là bà chủ của một cửa hàng gà nướng nho nhỏ à? Sao có thể gây dựng được một xí nghiệp lớn như vậy…”

Giang Văn Chung không tin nổi tin tức này, trong lòng anh ta cho rằng mẹ đang lừa mình, Lưu Đại Ngân không thể nào có được thành tựu lớn như vậy…

Nhưng mà sắc mặt mẹ Giagn lại vô cùng nghiêm túc, căn bản không giống đang lừa anh ta.

Lúc này tất cả thù hận trong lòng Giang Văn Chung lập tức khô quắt, giống quả bóng cao su bị xì hơi.

Anh ta muốn báo thù, nhưng mà tiền đề là Lưu Đại Ngân chỉ là một bà cụ bình thường. Hiện tại Lưu Đại Ngân đã là doanh nhân thành công, là bà cụ có tiền, có địa vị, anh ta còn báo thù được sao?

Cho dù anh ta biết trước trong tương lai những ngành sản xuất nào sẽ kếm được tiền, sẽ kiếm được rất nhiều tiền, nhưng mà hiện tại anh ta không có tiền làm vốn, phải đợi kiếm được xô vàng đầu tiên, đợi phát triển, ợi có được địa vị, th lực ngang với Lưu Đại Ngân…

Tuy rằng Giang Văn Chung rất tự phụ, nhưng mà anh ta không ngốc, anh ta biết cách tiếm tiền, cũng biết làm gì sẽ kiếm được nhiều tiền, nhưng tất cả đều cần tiền vốn.

“Mẹ, mẹ kể con nghe, hiện tại những người khác trong nhà họ Lý thế nào rồi?”

“Lý Khai Nguyên đã ra nước ngoài du học, Lý Khai Lâm vẫn đang học cấp ba.” Nói tới đây giọng mẹ Giang có chút hâm mộ pha chút ghen ghét: “Thằng nhãi con Lý Khai Nguyên kia học khá giỏi, thi đỗ đại học Thanh Mộc còn không muốn học, đòi sang Mỹ.”

Nghe mẹ Giang oán giận, bàn tay đặt trên đầu gối của Giang Văn Chung càng nắm càng chặt, nếu như không phải do Lưu Đại Ngân đột nhiên xuất hiện, sao anh ta sẽ rơi vào nông nỗi này? Anh ta thật sự, vô cùng, muốn, báo thù…

Nhưng mà… Anh ta lấy gì ra để báo thù đây?

Vân Chi

Suy nghĩ trong đầu Giang Văn Chung như chia làm hai nửa, một nửa kêu gào phải báo thù, một nửa muốn anh ta từ bỏ, khuất phục trước hiện thực. Cuối cùng, không phần nào chiến thắng phần nào, ngược lại dung hợp vào nhau. Giang Văn Chung quyết định tạm thời gác bỏ thù hận, chờ đợi cơ hội.

Giang An Ni bận nấu ăn, đợi nấu xong, mẹ Giang bưng mâm, dọn bát đũa giúp cô ta. Giang Văn Chung ngó trái ngó phải, cuối cùng phát hiện ra một vấn đề, trong căn phòng này không có thứ đồ nào thuộc về đàn ông.

“Chị, anh rể em không sống ở đây sao?”

Tay Giang An Ni ngừng lại, sau đó làm như không vấn đề gì, nói: “Chị đã ly hôn với Hàn Đông Thanh từ lâu rồi, hai đứa nhỏ đều sống với anh ấy.”

Giang Văn Chung để ý tới, Giang An Ni nói là ly hôn từ lâu, chứ không phải đã ly hôn.

Anh ta không hỏi tiếp, sắc mặt như bình thường, ngồi xuống ăn cơm, sau đó còn định rửa bát giúp Giang An Ni.

Mẹ Giang đẩy anh ta ra khỏi phòng bếp: “Con là đàn ông, không cần làm mấy việc này, qua ghế sô pha bên kia ngồi xem tivi đi.”

Nhà của Giang An Ni có hai phòng ngủ một phòng khách, sau khi Giang Văn Chung về, anh ta ở trong phòng ngủ phụ.

Người vui mừng nhất là mẹ Giang, lúc nào cũng vây quanh Giang Văn Chung, nói lải nhải rất nhiều, giống như nhìn ngắm bao nhiêu vẫn không đủ, có chuyện vĩnh viễn nói không hết.”

Hôm nay không phải cuối tuần, Giang An Ni xin nghỉ đi đón Giang Văn Chung, hôm sau cô ta vẫn phải đi làm.

Tiễn đi con gái đi làm rồi, mẹ Giang quay về phòng ngủ, lấy ra một tấm thẻ ngân hàng đặt vào tay con trai: “Văn Chung, mẹ dẫn con ra ngoài đi dạo nhé. Tiền trong thẻ này là tiền mẹ để dành cho con, thích gì cứ mua là được, mật khẩu là sinh nhật con.”

Giang Văn Chung bỏ thẻ ngân hàng vào túi không khách sáo chút nào: “Mẹ, con tự đi một mình là được rồi, không cần mẹ đi theo đâu.”

“Vậy sao được.” Mẹ Giang không đồng ý, hiện tại tỉnh thành thay đổi lớn như vậy, nếu con trai bị lạc thì phải làm sao?

“Văn Chung, bây giờ tỉnh thành thay đổi nhiều lắm, không giống trước kia rồi, con sẽ lạc đường mất.”

Giang Văn Chung cười nói: “Mẹ, lạc đường con có thể hỏi đường mà, chẳng lẽ con bằng này tuổi rồi còn không biết tự tìm đường về nhà?”

Mẹ Giang vẫn định nói thêm gì đó, Giang Văn Chung đã nói trước: “Mẹ, con muốn đi dạo một mình, trước sau gì con cũng phải dung nhập vào xã hội này.”

Nghe vậy mẹ Giang không nói thêm gì nữa, trong mắt đong đầy nước mắt, gật đầu.

Trong mắt bà ta, vốn dĩ con trai nên là con cưng của ông trời, cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy, tất cả đều là lỗi của người nhà họ Lý và người nhà họ Trương.

Giang Văn Chung chậm rãi đi trên đường cái, đến trạm xe buýt thì đứng lại nhìn kỹ bảng tên, bên trên có rất nhiều địa danh không giống trong trí nhớ của anh ta, anh ta phải tập quen với nó.

Đi dạo khoảng hai cây số, Giang Văn Chung hỏi một người qua đường: “Bác ơi, bác có biết đường đến nhà máy Lý Sư Phụ không? Cháu tới tìm anh trai cháu, anh ấy đang làm việc trong nhà máy Lý Sư Phụ.”

Bác trai này không biết địa chỉ cụ thể của nhà máy, may m người trẻ tuổi bên cạnh biết đường đi: “Tôi biết, cậu cứ lên xe buýt số năm, xuống xe ở trạm thứ sáu, sau đó lên xe buýt số mười ba, xuống xe ở trạm thứ chín là đến nơi.”

Giang Văn Chung nói câu cảm ơn, rồi chờ xe buýt số năm đến.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 485: Phiên ngoại (3)



Khi nhìn thấy cổng nhà máy Lý Sư Phụ, Giang Văn Chung thật sự không dám tin vào mắt mình. Lưu Đại Ngân là bà chủ của Lý Sư Phụ thật sao? Bà ấy gây dựng được một phần gia nghiệp lớn như vậy thật sao?

Để làm rõ vấn đề này, Giang Văn Chung đi dạo một vòng quanh khu vực nhà máy Lý Sư Phụ, tìm được bảng giới thiệu thông tin về công ty trên bức tường vây, bên trên viết rõ ràng rành mạch, tổng giám đốc của Lý Sư Phụ là Lưu Đại Ngân.

Giang Văn Chung không thể tin vào mắt mình, hận không thể xông lên đập nát tấm biển giới thiệu kia.

Nhìn nhà máy lớn như vậy, Giang Văn Chung lập tức đánh mất ý định trả thù. Anh ta không phải kẻ ngốc, nhận ra được hiện tại khác biệt giữa mình và Lưu Đại Ngân lớn thế nào, anh ta biết lấy gì ra để báo thù chứ?

Hiện tại, Lưu Đại Ngân đã là doanh nhân thành công, có bạc triệu trong tay, còn anh ta chỉ là một thằng vừa mới ra tù, không xu dính túi, báo thù thế nào?

Nếu như đánh cược tất cả, có lẽ anh ta vẫn báo thù được, nhưng mà cái giá phải trả quá lớn, thậm chí còn phải trả bằng cả tính mạng, Giang Văn Chung không nỡ.

Khi ra ngoài, Giang Văn Chung ưỡn thẳng sống lưng, khi quay về dáng người lại ủ rũ, suy sụp.

Rời khỏi khu vực nhà máy Lý Sư Phụ, Giang Văn Chung không về nhà ngay mà đi tới đại học Công Nghiệp – nơi anh ta từng theo học.

Tên trường học không thay đổi, địa chỉ cũng vẫn vậy, chỉ có anh ta là thay đổi, từ một người thanh niên tinh thần phấn chấn bồng bột biến thành người đàn ông trung niên suy sút.

Hiện tại đang vào kỳ nghỉ hè, người trong trường đại học không nhiều lắm, Giang Văn Chung mua một cái kính râm, đeo vào, rồi đi dạo trong trường.

So với trước kia, trường học đã thay đổi rất nhiều, đã có thêm mấy toà nhà giảng dạy mới. Giang Văn Chung đi dạo từng nơi một.

Trên đường đi, thậm chí anh ta còn trông thấy tên một người quen cũ của mình trên tấm bảng vinh danh của trường, chính là Trương Vân Sinh. Hiện tại đối phương đã là giảng viên của Đại học Thanh Mộc, còn nhận được không ít giải thưởng đáng giá.

Giang Văn Chung ghen ghét muốn chết.

Anh ta phải làm việc nặng, việc bẩn trong nhà giam, Trương Vân Sinh thì hô mưa gọi gió bên ngoài, thậm chí còn ra nước ngoài du học.

Nhưng mà hiện tại anh ta có cách nào chứ, với anh ta mà nói, Trương Vân Sinh bây giờ đã cao không thể với tới rồi, chưa nói đến đối phương còn có một người bác rất có thế lực ở nước Mỹ.

Giang Văn Chung bị ép phải tiếp nhận sự thật này. Hai kẻ thù của anh ta đều sống rất tốt, đều cách anh ta như trời với đất.

Tín niệm báo thù vẫn luôn ấp ủ trong lòng anh ta từ khi còn trong tù cũng sụp đổ ầm ầm.

Đứng trước tấm bảng vinh danh của trường đại học Công Nghiệp, Giang Văn Chung đã nhận rõ hiện thực, nguyện vọng đạp Lưu Đại Ngân và Trương Vân Sinh dưới chân mà anh ta luôn mong muốn, căn bản không thể thực hiện được.

Nếu như còn trẻ, chắc chắn anh ta sẽ không đánh mất niềm tin báo thù, nhưng mà bây giờ anh ta đã gần bốn mươi rồi, còn bao nhiêu thời gian để anh ta phấn đấu chứ?

Có lẽ làm một vố được ăn cả ngã về không, dồn hết tinh thần và sức lực vào “Sự nghiệp báo thù”, có lẽ anh ta vẫn còn một phần cơ hội, nhưng mà… Nhưng mà anh ta không muốn trở lại nhà tù, không muốn lại bị mất tự do.

Biết phương hướng phát triển của quốc gia trong tương lai thì sao chứ, trong tay anh ta không có tiền. Gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng lại quá khó khn…

Có lẽ anh ta có thể thử đầu tư cổ phiếu trước…

Rất nhanh Giang Văn Chung đã gạt bỏ suy nghĩ này ra khỏi đầu mình. Trước khi trọng sinh anh ta chưa từng chú ý đến thị trường chứng khoán, không hề biết cổ phiếu nào sẽ tăng, cổ phiếu nào sẽ giảm… Phải biết rằng, có rất nhiều người phải nhảy lầu vì đầu tư cổ phiếu thua lỗ đó.

Thứ duy nhất chỉ lãi chứ không lỗ mà anh ta biết là nhà đất, nhưng mà trong tay anh ta không có tiền, làm sao mua được nhà cửa?

Có lẽ… Nên hỏi chị gái trước xem sao, xem rốt cuộc trong tay chị ấy có bao nhiêu tiền.

Giang Văn Chung chậm rãi đi về phía trước, suy nghĩ trong đầu đã khác hoàn toàn suy nghĩ anh ta mang theo khi bước chân ra khỏi cửa.

Khi đó anh ta chỉ nghĩ làm sao mới báo được thù. Bây giờ sau khi biết chênh lệch giữa mình và Lưu Đại Ngân, Trương Vân Sinh, anh ta đã từ bỏ ý định báo thù, chỉ nghĩ làm sao mới kiếm được nhiều tiền, thậm chí còn nghĩ đến “hút máu” của chị gái Giang An Ni.

Vân Chi

Giang Văn Chung vẫn luôn là người ích kỷ, tất cả những gì anh ta làm đều vì bản thân, để bản thân có thể có được cuộc sống tốt hơn.

Giang Văn Chung đi dạo thêm một lúc quanh tỉnh thành, gần giữa trưa mới về nhà.

Nhìn thấy con trai về, cuối cùng mẹ Giang mới yên tâm.

Mấy ngày sau đó gần như ngày nào Giang Văn Chung cũng ra ngoài, không ở nhà hôm nào. Mẹ Giang cảm thấy không sao cả, ngược lại còn mừng cho anh ta, nói chung ra ngoài vẫn tốt hơn là buồn bực trong nhà.

Qua mấy ngày ở chung, Giang Văn Chung đã tìm hiểu được, trong tay chị gái mình cũng chẳng có nhiều tiền. Căn nhà này là do nhà máy phân cho, số tiền bù thêm đã tiêu hết tất cả tiền tiết kiệm của chị ấy, hai năm trước mới trả hết khoản vay.

Tuy rằng có công ăn việc làm, nhưng Giang An Ni phải nuôi mẹ Giang, còn phải gửi tiền nuôi nấng cho hai đứa nhỏ, tiền lương căn bản không thừa lại bao nhiêu, căn bản không có dư tiền để giúp đỡ anh ta.

Khi ở trong tù, Giang Văn Chung đã từng nghĩ tới, nếu như ra tù không tìm được việc làm anh ta sẽ làm gì?

Kết quả xấu nhất chính là bày quán bán hàng rong.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 486: Phiên ngoại (4)



Giang Văn Chung đi rất nhiều nơi, xin vào rất nhiều chỗ, có chỗ chướng mắt anh ta, có chỗ anh ta không vừa mắt. Có hai nơi đã nhận anh ta rồi, nhưng mà nghe nói anh ta vừa ra tù, ông chủ lại không chịu nhận nữa.

Không phải anh ta chưa từng nghĩ đến sau khi ra tù sẽ đi làm ăn buôn bán, nhưng mà hiện tại chị gái không có tiền để cho anh ta, còn tấm thẻ ngân hàng mẹ Giang đưa cho mình, anh ta đã kiểm tra rồi, bên trong chỉ có hn một ngàn, chắc có lẽ số tiền này đã là tất cả tiền tiết kiệm của bà ta, nhưng mà chỉ một ngàn đồng thì làm được gì chứ?

Giang Văn Chung không muốn đi bán hàng rong, cảm thấy làm vậy quá mất mặt, nhưng mà không còn cách nào khác, không bán hàng rong hiện tại anh ta còn có thể làm gì?

Bán hàng rong là con đường sống cuối cùng Giang Văn Chung lựa chọn cho mình. Còn việc bán thứ gì, anh ta đã nghĩ kỹ từ trước rồi.

Anh ta sẽ bán lẩu cay.

Thứ này đơn giản, dễ làm, hương vị còn thơm ngon. Kiếp trước, cháu trai cháu gái anh ta rất thích ăn, vì an toàn, vợ anh ta đã nghiên cứu ra vài loại nước cốt lẩu, hương vị cũng không tệ lắm.

Bởi vì nấu quá nhiều lần, nên kiếp trước Giang Văn Chung cũng học được cách nấu, hiện tại trên đời này vẫn chưa có ai bán lẩu cay, chắc chắn anh ta sẽ kiếm được tiền.

Đợi khi kiếm được tiền rồi, anh ta sẽ đi buôn, có lẽ sẽ đuổi kịp được Lưu Đại Ngân, đến lúc đó anh ta sẽ báo được thù.

Nói làm là làm ngay, Giang Văn Chung lập tức đi khảo sát các địa điểm có thể buôn bán ở tỉnh thành, xem nơi nào thích hợp để bày quán.

Từ thiên tài người người khen ngợi đến kẻ bán hàng rong ở vỉa hè, nhưng Giang Văn Chung tiếp thu hiện thực rất nhanh. Không thể không nói, mười mấy năm kiếp sống trong tù đã khiến Giang Văn Chung thay đổi rất lớn. Nếu là trước đây, dù có đánh c.h.ế.t anh ta, anh ta cũng sẽ không bày quán bán lẩu cay vỉa hè.

Trong tù cũng là cá lớn nuốt cá bé, Giang Văn Chung đã không còn là sinh viên ngạo mạn từ lâu rồi, cũng không phải là Giang Văn Chung vừa trọng sinh về chỉ muốn báo thù, chỉ muốn trở nên nổi bật.

Năm đầu tiên ở trong tù, anh ta còn nghĩ, sau khi ra tù sẽ quyết chí tự cường, nỗ lực trở nên nổi bật, dẫm đạp Lưu Đại Ngân dưới chân mình.

Năm thứ hai ở trong tù, anh ta chỉ nghĩ cải tạo cho tốt, tranh thủ giảm án, sớm ngày ra ngoài báo thù kẻ đã hại anh ta.

Năm thứ ba ở trong tù, anh ta đã bắt đầu tự hỏi sau khi ra tù mình sẽ làm gì, dựa vào nghề gì để mưu sinh.

Đến khi anh ta ra tù, lại đúng vào lúc làn sóng thất nghiệp đang tăng cao, căn bản không dễ tìm việc. Anh ta vừa không có bằng cấp, vừa không có kỹ thuật, còn không có sức khoẻ, quan trọng nhất là có tiền án trong người, phải làm sao mới tìm được công việc tốt, mới kếm được khoản vốn đầu tiên.

Tuy rằng ý định báo thù vẫn rất mãnh liệt, nhưng đã không mãnh liệt bằng khi mới bị bắt vào tù.

Hiện tại đã không báo được thù, thì kiếm việc làm cho bản thân thôi.

Giang Văn Chung đã nghĩ thoáng rồi.

Thấy anh ta suốt ngày đi sớm về trễ, mẹ Giang vô cùng lo lắng. Sau khi hỏi han uyển chuyển, biết được con trai ra ngoài để tìm việc làm, đầu tiên bà ta hơi lo lắng, sau đó lại khó chịu.

Nếu không xảy ra chuyện, sao con trai bà ta phải vất vả như vậy… Oán hận trong lòng bà ta đối với Lưu Đại Ngân và Trương Vân Sinh lại tăng thêm vài phần.

Nhưng mà bà ta oán hận thì sao chứ, Lưu Đại Ngân và Trương Vân Sinh vẫn sống rất tốt.

Khi nghe Giang Văn Chung nói mình muốn mở quán ăn vỉa hè, trước mặt con trai mẹ Giang rất ủng hộ, nhưng mà đến tối khi đi ngủ lại không nhịn được bật khóc.

Bà ta không dám khóc lớn, sợ con trai nghe thấy trong lòng sẽ khó chịu. Giang An Ni sợ tới mức vội vàng hỏi han. Mẹ Giang nghẹn ngào nói: “An Ni, trước kia Văn Chung là sinh viên đấy, thế mà bây giờ lại rơi vào bước đường này, phỉa lên phố mở quán bán đồ ăn vặt, tất cả đều do Lưu Đại Ngân làm hại.”

Em trai muốn mở quán vỉa hè, Giang An Ni rất ủng hộ: “Mẹ, hiện tại xí nghiệp quốc doanh trong nước đều đang cải cách, rất nhiều công nhân đều nghỉ việc rồi, đừng nói Văn Chung chưa tốt nghiệp đại học, dù là sinh viên có bằng cấp cũng có khối người lên phố bày quán đó. Văn Chung bày quán vỉa hè thì làm sao? Nó tự làm tự nuôi sống bản thân không tốt à?”

“Tốt thì tốt thật, nhưng mà mẹ vẫn khó chịu.”

“Được rồi, mẹ đừng buồn nữa, mai Văn Chung phải đi bày quán rồi, mẹ hỏi em ấy xem có việc gì cần giúp đỡ không?”

Giang Văn Chung mua một chiếc xe ba bánh, mua bếp lò và các thứ khác, sau đó bắt đầu kiếp sống bán hàng rong.

Vân Chi

Ban đầu anh ta chỉ bày quán vào ban ngày, đến khi quen thuộc rồi mới bắt đầu bày quán ở chợ đêm.

Lẩu cay là món ăn mới, vừa xuất hiện đã nổi tiếng khắp chợ đêm vì hưng vị độc đáo của nó, dù sớm hay muộn nơi Giang Văn Chung bày quán đều có rất nhiều người vây quanh.

Nhìn thấy con trai buôn bán đắt hàng như vậy, mẹ Giang cũng rất vui, ngày nào cũng ra ngoài bán hàng với anh ta.

Sau khi các trường học khai giảng, Giang Văn Chung không đi bán hàng rong nữa, cũng không đến chợ đêm nữa. Anh ta đã chọn được địa điểm bán hàng mới, là khu vực giữa trường cấp hai và trường cấp ba lớn nhất tỉnh thành.

Tuy rằng học sinh không phải người giàu có, nhưng mà tiền từ học sinh là dễ kiếm nhất.

Một xiên lẩu cay không hề đắt, rau cỏ thì ba hào hai xiên, có thịt thì ba hào một xiên, ngày nào cũng bán được mấy trăm xiên, thu nhập rất khả quan.

Làm nửa năm, Giang Văn Chung đã thuê được một căn nhà ở cạnh trường học, còn thuê thêm người, bắt đầu mở cửa hàng.

Người đầu tiên trong nhà họ Lý biết chuyện Giang Văn Chung mở cửa hàng là Lý Ngẫu Hoa, cô ấy là giáo viên, trong một lần ngẫu nhiên đã trông thấy Giang Văn Chung đang bán lẩu cay.

Lý Ngẫu Hoa nói cho Lưu Đại Ngân chuyện này, Lưu Đại Ngân chỉ cười, nói: “Giang Văn Chung ngồi tù lâu như vậy, hoặc là sẽ chấp nhận số phận, sau này sống một cách thành thật, hoặc là ra ngoài lại làm việc trái pháp luật. Xem ra cậu ta chọn con đường đầu tiên.”

Lý Ngẫu Hoa cũng biết những chuyện Giang Văn Chung từng làm, cô ấy hỏi: “Mẹ, con còn tưởng rằng sau khi ra tù Giang Văn Chung vẫn không thay đổi được tính nết lại tiếp tục làm chuyện ác chứ.”

“Cho dù làm gì, Giang Văn Chung đều vì tốt cho bản thân. Con nghĩ mà xem, cậu ta xúi Giang An Ni lấy tiền nhà chúng ta, chính vì muốn có thể diện với các bạn học trong trường. Sai người đánh gãy tay Vân Sinh là vì suất lưu lại trường học. Tóm lại, tất cả những việc cậu ta làm đều vì có lợi cho cậu ta. Nhưng cậu ta ở tù lâu như vậy, kiêu ngạo trong lòng đã bị mài mòn không còn nữa rồi, cho dù cậu ta muốn làm ra chuyện hại người ích ta, thì cũng không quen biết ai khác ở tỉnh thành mà hãm hại. Có lẽ sau khi ra tù cậu ta sẽ muốn trả thù chúng ta và Giang Vân Sinh, nhưng mà hiện tại chênh lệch địa vị quá lớn, ngoài đánh cược tính mạng, được ăn cả ngã về không ra, cậu ta còn làm gì được? Như cậu ta bây giờ là suy nghĩ cẩn thận.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 487: Phiên ngoại (5)



Cuộc sống của Lưu Văn Nhân đời này tốt hơn đời trước, nhưng mà so với người nhà họ Lý thì kém hơn cực kỳ nhiều.

Sau khi Lưu Hồng Mai và Lý Lưu Trụ ly hôn, cô ta tự mình mở một quán bán đồ ăn vặt, việc làm ăn không tốt cũng không xấu, nuôi hai mẹ con vẫn dư dả.

Lưu Văn Nhân có được cuộc sống bình thường không phải lo cơm ăn áo mặc, nhưng mà muốn sống trong nhung lụa thì là mơ ước xa vời.

Sau khi mẹ cô ta ly hôn, cô ta từng lén lút theo dõi Khai Ngọc, Khai Duyệt. Cuộc sống của bọn họ khiến Lưu Văn Nhân ghen ghét đỏ mắt.

Khai Duyệt thì thôi, còn Khai Ngọc… Rõ ràng nó không hề có quan hệ huyết thống với người nhà họ Lý, sao nó lại có được cuộc sống tốt đẹp như vậy nhỉ?

Ban đầu, Lưu Văn Nhân định sẽ tiếp tục giữ gìn quan hệ tốt đẹp với người nhà họ Lý, dù sao cô ta cũng từng sống chung với Lý Lưu Trụ và Lý Khai Nguyên, Lý Khai Lâm lâu như vậy, cũng coi như đã có chút tình cảm.

Nhưng mà không ngờ, Lưu Đại Ngân lại nói với cô ta những lời ấy, thế mà Lưu Đại Ngân lại biết được bí mật cô ta chôn sâu trong lòng, bà ấy biết cô ta trọng sinh.

Nếu như Lưu Đại Ngân thật sự nói ra bí mật này cho người khác, khiến quốc gia chú ý, vậy thì khả năng cô ta sẽ phải sống cả đời trong viện nghiên cứu, đến khi nghiên cứu ra kết quả rồi, chắc chắn sẽ bị quốc gia xử lý.

Chỉ cần nghĩ đến cuộc sống như vậy, Lưu Văn Nhân lại run sợ.

Bởi vậy cô ta không dám chạy đến trước mặt Lưu Đại Ngân nữa, cũng không dám chạy đến trước mặt Lý Lưu Trụ nữa.

Khi Lưu Hồng Mai chưa ly hôn, Lưu Văn Nhân đã hơi sợ Lý Khai Nguyên rồi, luôn cảm thấy đôi mắt của thếu niên kia có thể nhìn thấu tất cả, cho nên dù biết tương lai Lý Khai Nguyên sẽ rất thành công, cô ta vẫn không dám đến gần tạo quan hệ.

Với tình huống bây giờ, cô ta càng không dám chạy đến trước mặt Lý Khai Nguyên.

Chỉ có Lý Khai Lâm đầu óc đơn giản là dễ chung đụng nhất, cho dù biết sau này Lý Khai Lâm không có tương lai gì, cũng không có tiếng nói trong nhà họ Lý, nhưng vì dung nhập vào gia đình này, cô ta vẫn dùng hết thủ đoạn để kết bạn với Lý Khai Lâm.

Hiệu quả cũng rất rõ ràng, Lý Khai Lâm thật sự coi Lưu Văn Nhân như em gái ruột.

Nếu sau này muốn dựa hơi nhà họ Lý, chỉ có thể bắt đầu từ Lý Khai Lâm.

Lý Khai Lâm không có tâm cơ, nhưng mà cậu ấy không ngốc. Anh trai đã nói rõ ngọn nguồn cho cậu ấy biết, mẹ con Lưu Hồng Mai và Lưu Văn Nhân đã làm ra chuyện như vậy, sao cậu ấy còn coi bọn họ là người thân chứ.

Lưu Văn Nhân còn chạy đến giả vờ giả vịt trước mặt cậu ấy, thật sự nghĩ cậu ấy không biết gì sao?

Cho nên trong một lần Lưu Văn Nhân lại cầm kem chạy đến, chung quanh còn có không ít bạn học, Lưu Văn Nhân cố ý chọn thời điểm này, cô ta nghĩ Lý Khai Lâm sẽ không làm mình mất mặt trước mặt mọi người.

Nhưng mà cô ta nghĩ lầm rồi, đã không còn coi cô ta là người thân, Lý Khai Lâm sẽ không để ý đến thể diện của cô ta nữa, mấy lần trước cậu ấy không nói gì, chỉ vì muốn Lưu Văn Nhân tự biết khó mà lui. Nhưng mà hình như Lưu Văn Nhân không nhìn thấy cậu kháng cự, vẫn sáp tới.

Nhìn que kem giơ trước mặt mình và gương mặt tươi cười của Lưu Văn Nhân, Lý Khai Lâm chậm rãi nói: “Chúng ta đã không còn quan hệ gì rồi, sau này cô đừng tới đây nữa.”

Lưu Văn Nhân cúi đầu, mũi chân co quắp bất an, giống như rất đau lòng: “Khai Lâm, tôi biết cha… Chú Lý đã ly hôn với mẹ rồi, cậu chán ghét tôi vì chuyện mẹ tôi làm, tôi… Tôi không có ác ý, tôi chỉ hy vọng chúng ta có thể giống như trước đây…”

Khi Lưu Hồng Mai chưa ly hôn Lý Lưu Trụ, Lý Khai Lâm rất thân với Lưu Văn Nhân, bây giờ Lý Khai Lâm tỏ thái độ như vậy, có bạn học lập tức đứng ra bênh vực Lưu Văn Nhân.

“Khai Lâm, dù thế nào thì cậu ấy cũng không phải người sai, cậu làm cái gì vậy?”

“Đúng đấy, cậu xem, em gái cậu sắp khóc rồi kìa.”

“Cậu ta không phải em gái tôi.” Lý Khai Lâm nói: “Tôi không có cô em gái nào tâm địa rắn rết như vậy. Các cậu có biết vì sao cha tôi ly hôn với mẹ cậu ta không? Mẹ cậu ta lừa dối cha tôi, làm ra chuyện có lỗi với gia đình tôi, còn không chịu hối cải, nhưng tất cả đều do Lưu Văn Nhân khuyến khích.”

Lý Khai Lâm vừa nói xong, các bạn học xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh, bọn họ đều mười mấy tuổi rồi, tất nhiên là hiểu được ý trong lời Lý Khai Lâm nói.

Sau đó, ánh mắt của các bạn học xung quanh nhìn Lưu Văn Nhân đều thay đổi.

“Lưu Văn Nhân, sau này cô đừng tới tìm tôi nữa, cho dù là tôi, hay là người nhà tôi, tất cả đều sẽ không tha thứ cho chuyện cô và mẹ cô đã làm ra.”

Lý Khai Lâm đã nói tới mức này rồi, dù da mặt Lưu Văn Nhân có dày hơn nữa, cô ta cũng không tiện tiếp tục đến tìm đối phương.

Trước kia khi còn ở nhà họ Lý, tuy rằng Lưu Văn Nhân không ăn mặc quá xa hoa, nhưng chỉ cần cô ta thích thứ gì, Lưu Hồng Mai đều sẽ mua cho cô ta.

Bây giờ thì khác, hễ thứ gì vượt quá mức chi tiêu, Lưu Hồng Mai đều không đồng ý mua cho Lưu Văn Nhân.

Lưu Văn Nhân hiểu, nhưng mà… Không chịu nổi.

Từ nghèo thành giàu thì dễ, từ giàu về nghèo thì khó. Người từng quen với cảnh giàu sang, giờ lại quay về cuộc sống nghèo khó trước kia, sao cô ta chịu nổi.

Việc kinh doanh của Lưu Đại Ngân càng ngày càng rực rỡ, thân phận của người nhà họ Lý cũng tăng lên theo, còn Lưu Văn Nhân cô ta chỉ là một đứa con gái của gia đình bình thường, chỉ có thể sống cuộc sống bình thường… Cảnh này khiến Lưu Văn Nhân càng ghen ghét, nhưng mà cô ta lại không thể làm gì.

Hiện tại Lưu Văn Nhân còn quá nhỏ, không làm được gì khác ngoài việc cố gắng học hành.

Sống nhiều hơn người khác một đời, kiếp này thành tích của Lưu Văn Nhân tốt hơn kiếp trước không ít, thi được vào trường đại học khá tốt.

Sau khi vào đại học, cô ta bắt đầu để mắt đến những cậu ấm gia đình khá giả, vẻ ngoài không tồi, không có sở thích bất thường, không lăng nhăng. Nếu muốn dựa vào hôn nhân để nâng cao địa vị thì thời sinh viên là dễ dàng nhất.

Vân Chi

Không lâu sau cô ta đã tìm thấy mục tiêu, là đàn anh năm hai cùng khoa với cô ta, tên là Ninh Hoằng Thâm.

Ninh Hoằng Thâm có gia cảnh giàu có, vẻ ngoài cũng coi như đẹp trai, còn giữ mình trong sạch, không lăng nhăng, quan trọng nhất là, Lưu Văn Nhân biết, mười mấy năm sau công ty của cha anh ta sẽ lên sàn, sẽ phát triển mạnh mẽ trong tay Ninh Hoằng Thâm, giá trị thị trường lên đến mấy tỷ.

Kiếp trước Lưu Văn Nhân từng xem được thông tin về Ninh Hoằng Thâm trên tạp chí, sau khi công ty nhà anh ta lên sàn không lâu, cha anh ta bị bệnh qua đời, anh ta tiếp nhận công ty cha mình lưu lại, không chỉ giữ được cái đã có, còn phát triển càng ngày càng tốt, trở thành công ty nội thất số một số hai trong nước.

Hiện tại gia đình Ninh Hoằng Thâm chỉ có thể xưng là giàu có, còn lâu mới được như đời trước, muốn bắt được đối phương, hiện tại là thời cơ thích hợp nhất.

Nhưng mà Lưu Văn Nhân biết, cô ta vừa nhập học, vẫn chưa phải lúc theo đuổi Ninh Hoằng Thâm.

Hiện tại ngoài là đàn anh đàn em cùng khoa ra, cô ta không có bất kỳ quan hệ nào khác với Ninh Hoằng Thâm, nếu cứ mạo muội mà theo đuổi anh ta như vậy, sẽ khiến anh ta khinh thường.

Lưu Văn Nhân tự đặt cho mình thời gian nửa năm, trong nửa năm đó sẽ giả vờ gặp ngẫu nhiên Ninh Hoằng Thâm vài lần, nửa năm sau sẽ có lý do để theo đuổi.

Nhưng mà Ninh Hoằng Thâm tốt như vậy, cô gái mà anh ta coi trọng chắc chắn cũng không kém, cô ta không thể thua ngay từ bước đầu tiên. Bởi vậy, Lưu Văn Nhân lập tức dồn phần lớn tinh lực vào việc học, phần dư lại dùng để theo dõi Ninh Hoằng Thâm.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 488: Phiên ngoại (6)



Ninh Hoằng Thâm không hề biết, có một nữ sinh đã coi anh ta là vật trong tay.

Sau khi gặp mặt ngẫu nhiên vài lần trong trường học, cuối cùng Lưu Văn Nhân cũng bắt chuyện được với Ninh Hoằng Thâm.

Trong niên đại này, sinh viên vẫn rất ngây thơ, Lưu Văn Nhân có kinh nghiệm ăn mặc, trang điểm đi trước thời đại mười mấy năm, đã dễ dàng lấy được danh hiệu “Hoa khôi” trong trường học.

Cũng có không ít nam sinh theo đuổi cô ta, nhưng dù là ai theo đuổi, Lưu Văn Nhân đều từ chối một cách nhã nhặn.

Sau kỳ nghỉ đông, chuyện đầu tiên Lưu Văn Nhân làm sau khi quay về trường chính là tỏ tình với Ninh Hoằng Thâm.

Vì lần tỏ tình này, lúc ở nhà Lưu Văn Nhân đã tập luyện vài lần trước gương, bất kể nhìn từ phương hướng nào, bản thân đều vô cùng xinh đẹp.

Nhưng mà cô ta không ngờ, Ninh Hoằng Thâm lại khách sáo mà từ chối, nói mình có bạn gái rồi.

Vân Chi

Lưu Văn Nhân không kịp trở tay, cô ta đã chuẩn bị trước tâm lý sẽ bị Ninh Hoằng Thâm từ chối rồi, nhưng dù như vậy, cô ta vẫn có thể tiếp tục theo đuổi Ninh Hoằng Thâm.

Nhưng mà hiện tại Ninh Hoằng Thâm nói mình đã có bạn gái, cô ta còn theo đuổit hế nào, chẳng lẽ phải làm kẻ thứ ba phá hoại tình cảm của người khác sao?

Nếu truyền ra ngoài, thanh danh tốt đẹp của cô ta sẽ bị huỷ hoại hoàn toàn.

Trong lòng Lưu Văn Nhân suy nghĩ rất nhiều, trên mặt lại tỏ ra vô cùng mất mát: “Vậy… Em chúc đàn anh và bạn gái hạnh phúc.”

Không đợi Ninh Hoằng Thâm nói thêm điều gì, Lưu Văn Nhân đã xoay người đi, còn càng đi càng nhanh, chỉ để lại cho Ninh Hoằng Thâm một bóng lưng vô cùng u buồn.

Bỏ ra nhiều tâm trí như vây, kết quả Ninh Hoằng Thâm lại có bạn gái rồi, Lưu Văn Nhân thầm mắng vài câu, rồi nhanh chân quay về ký túc xá.

Mấy ngày sau đó, Lưu Văn Nhân vẫn luôn suy ngẫm, rốt cuộc mình nên tìm “Con cá lớn” khác, hay vẫn tiếp tục nhắm vào Ninh Hoằng Thâm.

Lưu Văn Nhân xem xét kỹ những mục tiêu khác trong trường, nhà vừa giàu còn có vẻ ngoài đoan chính thật sự không nhiều, Ninh Hoằng Thâm là mục tiêu thích hợp nhất… Cô ta không nỡ từ bỏ.

Đã không muốn từ bỏ Ninh Hoằng Thâm, vậy thì chia rẽ anh ta và bạn gái chẳng phải được rồi sao?

Lưu Văn Nhân quay về vị trí bạn bè, núp trong bóng tối cẩn thận quan sát bạn gái Ninh Hoằng Thâm.

Bạn gái anh ta tên là Ân Oánh, rõ ràng không đẹp bằng mình, tính cách cũng không dịu dàng bằng mình, sao Ninh Hoằng Thâm lại coi trọng đối phương nhỉ?

Hai năm tiếp theo Lưu Văn Nhân vẫn không hành động, tình cảm giữa Ninh Hoằng Thâm và Ân Oánh càng ngày càng tốt đẹp, không hề có dấu hiệu chia tay.

Cảm thấy chuẩn bị đã đầy đủ rồi, Lưu Văn Nhân mới bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình.

Thời đại này máy tính vẫn chưa phổ biến lắm, muốn lên mạng phải ra tiệm net, diễn đàn mà sinh viên dùng vẫn là BBS.

Không lâu sau trên diễn đàn BBS của trường học xuất hiện mấy tấm ảnh chụp thu hút sự chú ý của sinh viên, rất nhanh đã trở thành đề tài bị sinh viên bàn tán sôi nổi.

Nữ sinh trong ảnh là Ân Oánh, cô ấy mặc một bộ quần áo rất hở hang, đang ôm một người đàn ông bụng phệ.

Rơi vào tình cảnh này, nữ sinh bị đả kích lớn thế nào, không cần ngh cũng biết. Cho dù Ân Oánh đi tới đâu, cô ấy cũng phải đón nhận vô số ánh mắt mang ý vị sâu xa của người khác.

Ân Oánh suy sụp, gần như không dám bước chân ra khỏi ký túc xá.

Nhưng Lưu Văn Nhân không ngờ, Ninh Hoằng Thâm rất tin tưởng bạn gái mình, vẫn luôn ở bên an ủi cô ấy.

Vì điều này, Lưu Văn Nhân tức giận muốn bốc khói.

Điều cô ta càng không nghĩ tới là, không lâu sau cảnh sát đã tới tìm cô ta. Ngồi trong phòng thẩm vấn rồi, Lưu Văn Nhân vẫn chưa kịp phản ứng lại. Cô ta bị bắt dễ dàng như vậy? Chẳng phải thời đại này hệ thống an ninh mạng vẫn rất yếu ớt à?

Sao cô ta lại bị bắt nhỉ?

Khi cảnh sát ném ra bằng chứng tới trước mặt Lưu Văn Nhân, cô ta mới sợ hãi. Hành vi của cô ta đã vi phạm pháp luật, cho nên, dù cô ta có xin tha với cảnh sát, có xin lỗi Ân Oánh thì vẫn không thoát được chế tài pháp luật.

Sau khi biết chuyện con gái gây ra, Lưu Hồng Mai cũng rất giận. Nhưng mà cô ta đâu thể trơ mắt nhìn con gái mình ngồi tù, như vậy khác nào cả đời con bé đều bị huỷ hoại.

Lưu Hồng Mai sinh hai đứa nhỏ, chỉ có Lưu Văn Nhân là sống với cô ta, cô ta trả giá nhiều nhất cũng có tình cảm nhất. Hiện tại Lưu Văn Nhân bị cảnh sát bắt, khả năng còn phải ngồi tù, sao cô ta không sốt ruột chứ.

Nhưng mà cô ta chỉ là người dân bình thường, không có cách nào giúp đỡ, chỉ có thể đến cầu xin người bị hại.

Cô ta đã nhờ luật sư cố vấn rồi, chỉ cần người bị hại chịu tha thứ, thì Lưu Văn Nhân sẽ không bị phạt.

Lưu Hồng Mai đến trường học tìm Ân Oánh, quỳ xuống cầu xin giúp con gái mình trước mặt mọi người. Ân Oánh không nói câu nào mà gọi cha mẹ mình ra.

Người trẻ tuổi như Ân Oánh không ứng phó được với trường hợp như vậy, nhưng cha mẹ cô ấy không còn trẻ, hai người lập tức mắng Lưu Hồng Mai như tát nước vào mặt, còn nói rõ sẽ không bao giờ tha thứ cho Lưu Văn Nhân, sẽ khiến cô ta phải ngồi tù.

Như vậy còn chưa tính, cha mẹ Ân Oánh còn uy h.i.ế.p Lưu Hồng Mai, nếu cô ta vẫn tiếp tục tới trường học tìm con gái mình, bọn họ sẽ tới nhà Lưu Hồng Mai làm ầm ĩ, cô ta đừng mong được sống yên ổn.

Ánh mắt hung ác của cha mẹ Ân Oánh đã doạ Lưu Hồng Mai sợ, khiến cô ta không dám đến trường học tìm Ân Oánh nữa.

Không nói chuyện được với người bị hại, trong tình thế cấp bách, Lưu Hồng Mai chỉ nghĩ ra một cách là tới cầu xin Lý Lưu Trụ.

Hiện tại Lưu Đại Ngân đã là doanh nhân nổi tiếng của tỉnh, chắc chắn bà ấy quen biết rất nhiều người, nếu bà ấy chịu giúp đỡ, có lẽ vụ án của Văn Nhân sẽ có đường cứu vãn.

Thời điểm tuyệt vọng thì cách nào cũng thử, Lưu Hồng Mai không nghĩ xem khi ly hôn hai bên ầm ĩ không thoải mái như vậy, liệu Lý Lưu Trụ còn đồng ý giúp cô ta sao?

Lưu Hồng Mai tới cửa hàng chặn đường Lý Lưu Trụ.

Lý Lưu Trụ nghe cô ta nói xong, chỉ đáp lại hai chữ: “Đáng đời!”

Nói xong thì làm lơ Lưu Hồng Mai khóc lóc kể lể, thản nhiên đẩy cửa rời đi, nhưng mà rất nhanh Lý Lưu Trụ đã quay trở lại, anh ta nói với Lưu Hồng Mai: “Cô đừng nghĩ tới chuyện đi tìm Khai Duyệt, nếu cô đi tìm Khai Duyệt, tôi sẽ cho người thông báo khắp khu vực cô đang sống và quanh cửa hàng của cô chuyện Lưu Văn Nhân đã làm, để tất cả mọi người đều biết chuyện. Lưu Hồng Mai, cô nghĩ cho kỹ đi.”

Lưu Hồng Mai ngây ngẩn, không phải Lý Lưu Trụ luôn là người thành thật hàm hậu à? Sao anh ta có thể nói ra lời như vậy?

Cô ta quên mất, một khi động đến con cái nhà mình, thì người thành thật hàm hậu cũng sẽ trở nên sắc bén.

Lưu Hồng Mai không còn cách nào khác, đành trơ mắt nhìn con gái bị nhà trường đuổi học, bị phán xử, tương lai tốt đẹp bị huỷ hoại.

Khi Lưu Đại Ngân nghe được chuyện Lưu Văn Nhân đã làm từ chỗ con trai, bà ấy cũng chỉ đánh giá bằng hai chữ: “Đáng đời!”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 489: Phiên ngoại (7)



Khương Xuân Sinh là diễn viên, còn là diễn viên không tham gia vào quá nhiều bộ phim.

Cậu đóng phim không phải vì tiền, đơn giản là vì yêu thích, nên chỉ nhận những bộ phim mà cậu thấy thuận mắt, nếu như không có bộ phim nào ưng ý, cậu ấy sẽ nhàn rỗi ở nhà.

Nói nhàn cũng không đúng lắm, bởi cậu ấy rất thích vác máy ảnh đi khắp nơi, có khi vài tháng liền không về nhà.

Lần này cậu ấy đi theo một đội nhiếp ảnh chuyên nghiệp đến rừng rậm nhiệt đới, ở trong đó hơn hai tháng.

Nơi đó hẻo lánh ít dấu chân người, đương nhiên di động cũng không có sóng. Đến khi trở lại lãnh địa của con người, vừa bật lại nguồn điện thoại, điện thoại của cậu ấy đã đơ ngay vì quá nhiều cuộc gọi đến.

Ngoài người đại diện, mẹ, người thân, còn có rất nhiều bạn bè trong giới gọi điện thoại cho cậu ấy.

Có chuyện gì vậy nhỉ? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?

Người đại diện gọi nhỡ nhiều nhất, có lẽ là chuyện công việc. Nghĩ vậy, Khương Xuân Sinh gọi lại cho người đại diện trước.

Bao nhiêu năm qua, cậu ấy vẫn chưa đổi người đại diện, vẫn là Phùng Đốc Chí.

Điện thoại vừa kết nối, tiếng rít gào của Phùng Đốc Chí đã truyền tới qua loa điện thoại: “Cậu còn biết xuất hiện, cậu có biết hơn hai tháng qua đã xảy ra chuyện gì không?”

Khương Xuân Sinh vội vàng xoa dịu đối phương: “Anh Phùng, xin anh bớt giận, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế, anh nói cho em nghe đi.”

Phùng Đốc Chí cũng biết hiện tại không phải lúc nổi giận, nên nói đơn giản một lần ngọn nguồn câu chuyện, cuối cùng hỏi thêm: “Cậu định xử lý thế nào chuyện cậu bị bao nuôi?”

Hoá ra hơn mười ngày trước, có người bóc phốt trên mạng khi còn đi học ở Học viện điện ảnh, Khương Xuân Sinh đã được người ta bao nuôi. Ngoài tin tức này ra, hoàn cảnh gia đình Khương Xuân Sinh cũng bị bóc trần trên mạng. Có người nói cậu ấy là đứa con bất hiếu, không chỉ rất nhiều năm không về nhà thăm cha mình, mà một cuộc điện thoại cũng không gọi về.

Cậu ấy đóng phim kiếm được không ít tiền, nhưng mấy trăm tiền phí phụng dưỡng một tháng cũng không nỡ cho cha ruột.

Người đăng tin còn nói, vì cậu ấy khăng khăng đòi vào giới giải trí, làm nhục danh dự gia đình, dẫn đến người khác chỉ trỏ sau lưng khiến cha cậu ấy tức giận đau tim.

Khương Xuân Sinh bị tin “Hot” này chọc cười, cậu ấy làm ra chuyện nhục nhã danh dự gia đình?

Nhưng mà người tung tin này nói đúng một điểm, đúng là lâu lắm rồi cậu ấy không gặp cha ruột mình.

Chưa nói đến chuyện ông ta làm ra, chỉ nói riêng sau khi cha mẹ ly hôn, ông ta chưa từng cho cậu ấy một đồng tiền phí nuôi nấng nào, chẳng lẽ còn trông chờ vào “cha hiền con hiếu thảo” sao?

Phùng Đốc Chí lại nói tiếp: “Về chuyện cậu bất hiếu, tôi đã ép xuống rồi. Vợ hiện tại của cha cậu đã chủ động đứng ra nói cậu là đứa trẻ ngoan ngoãn, thường xuyên về nhà thăm bọn họ, còn là người anh mà em gái thích nhất. Còn chuyện cậu bị bao nuôi, tôi vẫn chưa xử lý được, muốn nghe ý kiến của cậu.”

Khương Xuân Sinh không tiếp lời, mà hỏi ngược lại: “Bộ phim kia của tôi sắp chiếu rồi nhỉ?”

Bộ phim gần đây nhất mà Khương Xuân Sinh đóng là từ một năm rưỡi trước, trong phim cậu ấy đóng vai một tên sát thủ b**n th**.

Bởi vì trong phim có tương đối nhiều cảnh m.á.u me, nên khó khăn lắm mới qua được khâu xét duyệt, định chiếu vào cuối năm nay.

“Chuyện này à, hai hôm trước đạo diễn Chu vừa liên hệ với anh, bảo em đừng vắng mặt ở liên hoan phim bên nước F hơn một tháng sau, qua liên hoan phim sẽ công chiếu.”

“Anh Phùng, anh bảo luật sư gửi đơn kiện đi.”

Phùng Đốc Chí nghe hiểu ý cậu ấy, gật đầu nói qua điện thoại: “Anh biết rồi, khi nào cậu về thế, còn hơn một tháng nữa là đến liên hoan phim rồi, cậu đã chuẩn bị lễ phục chưa?”

“Anh Phùng, dáng người em đẹp như vậy, đương nhiên là mặc gì cũng đẹp rồi, anh không cần lo chuyện lễ phục đâu, em có nhiều quần áo lắm, chọn bừa một bộ cũng được. Thôi, em cúp máy trước nhé anh Phùng, em phải gọi điện thoại lại cho mẹ em đã.”

Hiện tại trên mạng đang ầm ĩ như một bãi chiến trường, chắc chắn mẹ cậu ấy sẽ lo lắng.

Nhận được điện thoại của con trai, cuối cùng Lý Ngẫu Hoa mới yên lòng, hai mẹ con nói chuyện một lát, sau đó Lý Ngẫu Hoa lại hỏi: “Con trai, con định xử lý thế nào về lời đồn trên mạng?”

“Mẹ, con đã bảo anh Phùng để luật sư đưa đơn kiện và báo cảnh sát rồi, mẹ đừng lo lắng.”

Cậu ấy chỉ cần nói rõ thái độ của mình cho Phùng Đốc Chí, những việc còn lại tất nhiên sẽ có người khác làm thay.

Sau khi về nước, Khương Xuân Sinh không để ý đến chuyện bên ngoài, vẫn chuyên tâm rửa những tấm ảnh mà lần này mình chụp được.

Tin đồn trên mạng càng ngày càng quá đáng, thậm chí đã phát triển đến mức nói Khương Xuân Sinh không chỉ có một vị kim chủ.

Ngày nào cũng có người mắng cậu ấy trên Weibo, mắng cậu ấy vô liêm sỉ, bảo cậu ấy cút ra khỏi giới giải trí.

Vân Chi

Khương Xuân Sinh không thèm quan tâm, dù sao cũng cách màn hình máy tính, đám người đó chẳng thể đứng trước mặt mà mắng cậu ấy.

Cậu ấy cứ tuỳ hứng như vậy đấy.
 
Back
Top Bottom