Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Khánh Dư Niên

Khánh Dư Niên
Chương 2090: Sau này 1



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Một mùa xuân cách đó rất lâu về sau.

Trong thành Hàng Châu thơ mộng, một vị công tử trẻ tuổi cưỡi con ngựa

Đại Thanh, phía sau là đoàn dài người hầu tôi tớ hộ vệ. Vị công tử này đi dọc

theo bờ Tây Hồ phủ đầy dương liễu, thỉnh thoảng vén những cành liễu rủ xuống

che khuất tầm mắt, nụ cười ẩn chứa trên khuôn mặt, không hề tỏ vẻ hời hợt làm

dáng, ngược lại toát lên phong thái quý phái, thanh nhã và tự tại khó tả.

Trên mặt hồ thỉnh thoảng có thuyền buồm trôi qua, nhưng không thấy mỹ

nhân nào vén tay áo đỏ tung bay như lời đồn đại. Một gã quản gia bên cạnh

công tử hớn hở cất giọng cao vút cười nói: "Người ta bảo Tây Hồ nhiều mỹ

nhân, sao chẳng thấy bóng dáng?"

Công tử trên lưng ngựa Đại Thanh nhíu mày, có lẽ cảm thấy lời nói của gã

quản gia kia quá vô lễ. Một người cưỡi ngựa bên cạnh mang dáng vẻ cao thủ,

lạnh lùng nói: "Bão Nguyệt lâu mở cửa khắp thiên hạ, nhưng hôm nay có người

hằng ngày ra Tây Hồ câu cá, còn ai dám tới đây làm ăn nghề này?"

Lời này nghe có vẻ kỳ lạ, vừa mang chút hàn khí không nén nổi. Nam

Khánh bây giờ vẫn là đại quốc đệ nhất thiên hạ, tuy Giám Sát viện kinh đô bị

cải cách, chức Viện trưởng bị bãi bỏ, nhưng Hoàng đế giám sát chính sự gắt gao

chưa từng thấy, nhờ ngân khố dồi dào, cũng học theo một bậc tiền nhân tăng

lương bổng quan lại thêm nhiều, tuy khó trừ hết những việc bạo ngược ở thôn

quê, nhưng ở nơi phong lưu như Hàng Châu, có ai dám chiếm trọn Tây Hồ như

vậy?

Công tử trẻ trên lưng Đại Thanh nhíu mày , nhìn người dân lánh đường cho

đoàn người, chú ý đến trang phục và sắc mặt họ, tâm trí đã bay đến nơi khác.

Mấy năm trước, Khánh Đế chinh phạt phương bắc, không ngờ lúc cuộc

chiến sắp bùng nổ thì trong cung kinh đô xảy ra biến cố chấn động: Phản thần

Phạm Nhàn xông vào cung hành thích Hoàng đế, bệ hạ băng hà, tin tức vừa lan

truyền, thiên hạ chấn động, quốc gia rơi vào hỗn loạn, thiết kỵ Nam Khánh đã

áp sát Nam Kinh phải vội vã rút lui, bỏ lỡ cơ hội chiếm lấy miếng mồi ngon

lành đã sẵn trong miệng, dù vậy vẫn chiếm được một vùng lãnh thổ rộng lớn

của Bắc Tề.

Sau sự kiện đó, kế hoạch bắc phạt của Nam Khánh bị đình lại, nhưng sau

khi tân đế dẹp loạn triều đình, trừng trị phe cánh cũ và củng cố lòng dân, việc

bắc phạt vẫn chưa được đặt lên bàn cân nhắc, có vẻ như sẽ vĩnh viễn bị kéo dài

như vậy.

Có điều, Bắc Tề cũng không vì Nam triều rối ren mà hạ thấp cảnh giác.

Dưới sự trị vì tài tình của Hoàng đế Chiến gia, Bắc Tề hưng thịnh, quốc lực

đang dần phục hồi sau cuộc chiến. Nếu tình trạng bế tắc này cứ kéo dài, Nam

Khánh chinh phạt Bắc Tề lần nữa chắc chắn sẽ gặp nhiều khó khăn.

Về vụ ám sát chấn động cả thiên hạ đó, tất cả những người biết chuyện, kể

cả triều đình Nam Khánh, đều giữ im lặng như một. Họ chỉ nhanh chóng đóng

cọc gỗ nhục nhã lên người Phạm Nhàn.

Về việc này, không ai hoài nghi. Dù sao, Hoàng đế hiện tại là con trai ruột

của Tiên đế, mặc dù trước đây hắn và Phạm Nhàn từng có tình huynh đệ, nghĩa

sư đồ, nhưng chắc chắn hắn không thể tha cho kẻ giết cha mình.

Điều khiến mọi người cảm thấy kỳ lạ là, tại sao triều đình Nam Khánh

không liên kết việc này với người Bắc Tề hoặc Đông Di thành, nhân cơn thịnh

nộ của cả quốc gia mà phất cờ tiến quân, trực tiếp tiến hành bắc phạt đến cùng;

ngược lại, họ có ý định gạt Bắc Tề và Đông Di ra khỏi vụ án mạng này.

o O o

Không ai biết, công tử trẻ tuổi trên lưng ngựa Đại Thanh chính là Hoàng đế

hiện tại của Nam Khánh. Tất nhiên cũng chẳng ai nhận ra, cao thủ đi cùng bên

cạnh chính là cao thủ số một Nam Khánh hiện giờ, Phó sứ Khu Mật viện Diệp

Hoàn.

Nếu người Bắc Tề hay tin, biết Hoàng đế Nam Khánh và Diệp Hoàn đồng

thời xuất hiện ở Hàng Châu cách xa kinh đô, chỉ sợ sẽ phái vô số sát thủ tới thử

vận may, bởi nếu Hoàng đế Nam Khánh và Diệp Hoàn cùng tử vong, hẳn

nguyên khí Nam Khánh sẽ bị tổn thương nặng nề.

Hiện giờ, Hoàng đế Nam Khánh chính là Tam hoàng tử Lý Thừa Bình do

Tiên đế và Nghi Quý phi sinh ra. Hôm nay hắn dám rời xa kinh đô đến Hàng

Châu dạo chơi, tất nhiên không lo lắng vấn đề an nguy. Thứ nhất, Diệp Hoàn

bên cạnh là một trong số ít cao thủ cửu phẩm hàng đầu thiên hạ; thứ hai, xung

quanh hắn không biết ẩn núp bao nhiêu cao thủ cung đình; quan trọng nhất, ở

khu vực Tây Hồ này, Lý Thừa Bình hoàn toàn tin tưởng không ai có thể hại

được mình.

"Mười năm trước, chắc là năm Khánh Lịch thứ sáu, trẫm ở Giang Nam hết

cả một năm." Lý Thừa Bình ngồi trên lưng ngựa Đại Thanh, ánh mắt nhìn mặt

hồ Tây phẳng lặng dịu dàng, đôi mắt cũng trở nên dịu dàng theo, "Tuy ở Hoa

Viên Tô Châu lâu hơn, nhưng cũng ở trạch viện ven Tây Hồ khá lâu. Nay nghĩ

lại, đó quả là tháng ngày vô âu vô lo nhất đời trẫm."

"Bệ hạ gánh vác thiên hạ, đáp ứng kỳ vọng của vạn dân, tất nhiên không thể

nhàn tản, vô âu vô lo như thời niên thiếu." Diệp Hoàn nói một câu không vui

không buồn. Lúc này hai người đang dạo bên bờ liễu Tây Hồ, xung quanh toàn

thị vệ cung đình, người qua đường đều tránh xa, nên quân thần nói chuyện

không kiêng dè gì.

Lý Thừa Bình nghe Diệp Hoàn nói đầy khí phách và ám chỉ khuyên can,

mỉm cười, không lộ vẻ khó chịu. Một là vì hắn tôn trọng lòng trung thành của

Diệp Hoàn, hai là bởi xưa kia Diệp Hoàn từng là Thái phó võ đạo của hắn... Có

điều, cho đến hôm nay, Lý Thừa Bình vẫn chỉ coi con người đã lâu không gặp

kia là vị tiên sinh duy nhất.

Đoàn người chậm rãi men theo bờ liễu mỹ lệ của Tây Hồ, tiến về phía núi.

Họ phá vỡ sự tĩnh lặng đã duy trì nhiều ngày của nơi đây, đến trước một căn nhà

tường xám thanh nhã.
 
Khánh Dư Niên
Chương 2091: Sau này 2



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Nhiều năm không tới, nơi này vẫn không thay đổi." Lý Thừa Bình xuống

ngựa, sắc mặt bình tĩnh. Cổng viện đã mở từ lâu, chuẩn bị sẵn sàng đón chờ bệ

hạ cải trang đến thăm. Đứng trước khoảng sân rộng quen thuộc, Hoàng đế Nam

Khánh sửa sang y phục rồi bước vào.

Trạch viện bên Tây Hồ này mặt hồ lưng núi, phía sau là khoảng thanh tịnh,

không có quá nhiều cảm giác ẩm ướt mốc meo của núi rừng, gió nhẹ từ mặt hồ

thổi vào rừng cây xuyên qua khu trạch viện, khiến cho tiếng nói chuyện trong

thư phòng phía sau cũng trở nên dịu dàng.

"Tiên sinh, mấy năm qua hoàn toàn nhờ tiên sinh âm thầm ủng hộ..."

"Tiên sinh, trẫm có chỗ không rõ..."

"Tiên sinh...”

o O o

Người được Hoàng đế Nam Khánh Bình gọi là tiên sinh đã im lặng rất lâu,

cuối cùng mới nhẹ nhàng nói: "Nếu đế vương đã tới, vậy hãy nghỉ ngơi tại Tây

Hồ một thời gian, cảnh trí Giang Nam đẹp đẽ, khí hậu dễ chịu, tốt hơn nhiều so

với mùa hè nóng bức mùa đông giá lạnh ở kinh đô."

Giọng nói của Lý Thừa Bình cũng im lặng rất lâu, mang chút uất ức rất nhẹ:

"Tiên sinh à, trẫm... dù sao vẫn là quân vương của một nước."

"Bệ hạ, ta rất rõ điều đó, nhưng... ta đã không còn là bầy tôi của Khánh

Quốc từ lâu rồi, phải không?"

"Tiên sinh à, cuối cùng thì tiên sinh cũng phải cho triều đình một lời giải

thích về việc Nội Khố. Giờ Giám Sát viện đã tìm ra tung tích của ngôi làng đó,

trẫm thân là quân vương, không thể làm ngơ được."

"Bệ hạ, nếu có quan lớn nào tức giận về việc này, cứ gửi họ đến tìm ta, ta

không ngại cho họ biết Nội Khố kia thuộc về họ nào."

Cuộc đối thoại đi vào ngõ cụt. Thư phòng có một cửa sổ mở hướng ra sân,

cửa kính, Phạm Nhàn ngồi bên dưới khung cửa, rời mắt khỏi khuôn mặt Lý

Thừa Bình, hơi híp mắt lại, nhìn về phía gốc hoa đào trong sân.

Đã qua nhiều năm, Phạm Nhàn cũng biến mất khỏi thiên hạ nhiều năm,

thậm chí đã biến mất khỏi các cuộc bàn tán trên phố phường, không nghi ngờ

gì, có lẽ đã có rất nhiều người quên mất Thi Tiên, quyền thần, cũng như kẻ phản

nghịch cuối cùng của triều đình Nam Khánh. Nét mặt y không có nhiều thay

đổi, thời gian vài năm không đủ để in thêm nét tàn phai lên đôi mắt và mái tóc,

vẫn thanh thoát và bình thản như ngày nào.

Lý Thừa Bình liếc nhìn y, chậm rãi cầm chén trà lên nhấp một ngụm, không

che giấu vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt. Diệp Hoàn vẫn đứng bên cạnh, híp

mắt lại nhìn người như lão nông kia, trán cũng dần cau lại. Đã nhiều năm không

gặp, dù ngầm biết y sống yên ổn trên đời, Diệp Hoàn vẫn không thể chấp nhận

sự thật này.

Một tên phản thần ám sát Tiên Đế còn được sống yên ổn trên đất Nam

Khánh! Sự thật vô lý này khiến Diệp Hoàn khó kiềm chế cơn thịnh nộ, nhưng

hắn hiểu đây chưa phải lúc phát tác. Dù vậy, hắn vẫn lạnh lùng nói: "Tiểu Phạm

đại nhân, trước mặt Hoàng đế bệ hạ, tốt nhất nên giữ phận thần tử."

Phạm Nhàn quay đầu lại, mỉm cười, không nói gì thêm, bởi hắn hiểu tính

khí của Diệp Hoàn, cũng biết vị thế của người này trong triều đình hiện tại, và

rõ nguyên nhân sâu xa khiến Diệp Hoàn căm ghét mình. Bổn phận thần tử ư?

Nếu hắn thực sự coi mình là bầy tôi trung thành của Nam Khánh suốt đời, đâu

đến nỗi gây ra những chuyện ngày ấy.

Không chỉ Diệp Hoàn, phần lớn quan lại trung thành của Nam Khánh đều

căm phẫn Tiểu Phạm đại nhân đã biến mất kia. Để dập tắt cơn thịnh nộ này,

triều đình Nam Khánh đã phế truất họ Phạm, tịch thu toàn bộ tài sản nhà họ

Phạm, không đưa vào quốc khố mà giao cho Tĩnh Vương phủ quản lý.

Bởi Hoàng đế bệ hạ sinh ra từ Liễu Quốc công phủ, nên phía hẻm Quốc

Công không bị ảnh hưởng. Họ Phạm đa phần đã rời khỏi kinh đô, tài sản bị tịch

thu giao cho Tĩnh Vương phủ quản lý nhằm bịt miệng đa số quan lại, chứ không

thực sự gây tổn hại gì đến Phạm Nhàn.

Phạm Nhàn mỉm cười thật ôn hòa, chân thành nói với Lý Thừa Bình: "Đã

lâu không gặp Hoàng đế bệ hạ, dù bận triều chính nhưng xin hãy ở lại vài

ngày."

Y hoàn toàn bỏ ngoài tai lời Diệp Hoàn, đây là thái độ tự tin lạnh lùng của y.

Lý Thừa Bình gượng cười nói: "Cũng tốt, lâu rồi không gặp Thần tỷ tỷ và

cặp nhóc nghịch ngợm kia."

Phạm Nhàn cũng mỉm cười, nói: "Chắc lúc này Thục Ninh và thằng nhóc

Lương đang luyện thư pháp với Tư Tư, bệ hạ đi trước, ta thay bộ y phục khác

rồi đến liền." Y cười khổ nói: "Hiện giờ mỗi ngày chỉ thích ngủ nướng, mới vừa

rời giường, thật là thiếu lễ độ."

o O o

Hoàng đế Nam Khánh Lý Thừa Bình cùng danh tướng Khánh quân Diệp

Hoàn giống như hai vị khách bình thường rời khỏi thư phòng, Phạm Nhàn

không tự mình tiễn khách. Cách đối xử này thật khiến người ta khó hiểu. Nhưng

Lý Thừa Bình vẫn giữ im lặng, không thể hiện vẻ phẫn nộ, bởi cuộc đối thoại

trong phòng đã nói rõ thái độ của Phạm Nhàn.

Quản gia của Phạm trạch ở Tây Hồ khiêm tốn dẫn đường phía trước, quản

gia này gương mặt thanh tú, trông có cảm giác thân thiện và gần gũi, chỉ có vài

vết sẹo mụn hơi đáng tiếc, nhưng nụ cười ấm áp trên mặt khiến ít người chú ý

đến điều đó.

Đi trên lối đi bằng đá uốn lượn trong trạch viện, Lý Thừa Bình nhìn bóng

lưng người dẫn đường, bỗng hơi nhíu mày , cảm thấy bóng lưng này có vẻ quen

quen, hơn nữa cách ứng xử trước đó rất có phong cách cung đình, khiến Hoàng

đế liên tưởng đến một nhân vật không mấy quan trọng
 
Khánh Dư Niên
Chương 2092: Sau này 3



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Hồng Trúc?" Lý Thừa Bình hơi nhíu mày , thử gọi.

"Vâng, thưa Hoàng đế bệ hạ." Người quản gia hơi cứng người, quay lại

cung kính cúi chào.

Lý Thừa Bình nhìn hắn chằm chằm, rất lâu mới thốt lên: "Khi tiên sinh rời

khỏi kinh đô, chỉ nói với trẫm muốn đưa ngươi đi, trẫm vẫn thắc mắc không

hiểu, không ngờ ngươi lại có thể ở bên cạnh tiên sinh suốt thời gian qua."

Trong lòng Hoàng đế trăm mối tơ vò, nhưng trong Phạm trạch hắn không

nói thêm, chỉ phất tay ra hiệu cho Hồng Trúc dẫn đến khu nhà bên.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Hoàng đế Nam Khánh cải trang tuần tra, cũng chẳng ở lại bên bờ Tây Hồ

quá lâu, chỉ ba ngày sau khi tiến hành hai cuộc đối thoại vô ích với Phạm Nhàn,

Hoàng đế Lý Thừa Bình và Diệp Hoàn đã rời khỏi Phạm trạch bên Tây Hồ,

thẳng tiến về phía Tô Châu.

Toàn bộ triều đình Nam Khánh, chỉ có vài đại thần cấp cao biết Phạm Nhàn

đang ẩn cư bên Tây Hồ. Tiết Thanh, người vẫn đảm nhiệm chức Tổng đốc

Giang Nam tất nhiên cũng biết. Sau khi lên ngôi, Lý Thừa Bình đã luân chuyển

các Tổng đốc bảy khu vực, nhưng vẫn chưa động chạm tới khu vực Giang Nam.

Một phần vì Giang Nam là địa điểm quan trọng của Khánh Quốc, phần khác có

lẽ là muốn dùng Tiết Thanh, một nhân vật có thực lực để kiềm chế Phạm Nhàn

đang ẩn cư.

Trong tiếng vó ngựa, nét mặt Lý Thừa Bình rất bình tĩnh, sau một hồi im

lặng bỗng nói: "Khi trước tiên sinh đưa Hồng Trúc ra khỏi cung, trẫm còn tưởng

như lời đồn, Hồng Trúc là thái giám mà tiên sinh căm ghét nhất, trong lòng còn

không muốn thấy... Giờ mới phát hiện, hóa ra Hồng Trúc... là người của hắn."

Lý Thừa Bình hơi nhíu mày , không còn gọi tiên sinh mà trực tiếp xưng hô,

có lẽ việc bại lộ thân phận Hồng Trúc khiến vị quân vương mạnh nhất trên danh

nghĩa này cảm thấy bất an và tức giận.

"Ai ngờ được, hắn lại giấu nhiều người trong cung như vậy, chẳng trách

năm đó hắn ta có thể tới lui cung cấm, việc gì trong cung cũng không lọt qua

mắt hắn ta, ngay cả Phụ hoàng cuối cùng cũng thất bại dưới tay hắn."

Diệp Hoàn im lặng bên cạnh, tất nhiên hắn hy vọng Hoàng đế ra lệnh triều

đình tấn công triệt để thế lực bóng tối của Phạm Nhàn. Nhưng những năm qua,

Diệp Hoàn nhận ra rõ ràng Phạm Nhàn dù đã lui về ẩn dật nhưng vẫn nắm ảnh

hưởng lớn tới Nam Khánh cũng như thiên hạ. Trong tình thế này, muốn thanh

trừng bên kia là điều gần như không thể.

Lý Thừa Bình trên lưng ngựa bỗng thở dài, nói: "Trẫm biết ngươi muốn nói

gì, khỏi phải nói nữa. Từ nhỏ trẫm theo học tiên sinh, hiểu tính cách của hắn.

Mẫu hậu cũng tuyệt đối không cho phép trẫm có suy nghĩ khác."

Hắn liếc nhìn Diệp Hoàn, nghĩ bụng trong triều chỉ có người này có thể trợ

giúp mình. Còn tiên sinh, làm sao y có thể đến phù trợ mình? Chỉ mong y đừng

gây ra chuyện lớn nữa là được.

Có phần không cam lòng sao? Thật may, Lý Thừa Bình đã lên ngôi lâu rồi

nhưng trong lòng vẫn còn cảm giác e ngại, sợ hãi, biết ơn và... ngưỡng mộ tiên

sinh thuở nhỏ. Những cảm xúc này rất phức tạp, nên ánh mắt hắn lúc này cũng

rất phức tạp, ngắm cảnh xuân đông nam qua hàng cây bên đường, hắn thốt lên:

"Nếu không có tiên sinh, trẫm cũng không thể ngồi vào chiếc ghế này."

Ngoại trừ các quan văn trong triều vẫn còn căm phẫn sâu sắc với Phạm

Nhàn, thực ra dân chúng khắp thiên hạ không có quá nhiều oán hận đối với y.

Những thứ mang dấu ấn "Hàng" chân ghế, trên đường phố, khắp nơi đều khắc

một chữ "Hàng" lớn - Hàng Châu hội.

o O o

Cuộc sống bên Tây Hồ rất thoải mái, Phạm Nhàn đã trải qua nhiều năm bình

yên, chỉ là năm nay sự yên ả bị xáo trộn bởi chuyến viếng thăm đột ngột của

Hoàng đế. Tâm trạng y dường như cũng thoát khỏi tình trạng bình lặng vô sở

bận tâm. Ngay sáng sớm sau khi Lý Thừa Bình rời đi, y dạo bước trong vườn

dưới làn sương mới tinh.

Đôi trẻ đã lớn, bắt đầu học tập, nay chăm chỉ luyện chữ với Tư Tư. Hồi ở

Đạm Châu, Tư Tư từng thay Phạm Nhàn sao chép nhiều bản Thạch Đầu Ký,

chữ nhỏ viết rất đẹp, Phạm Nhàn không lo lắng, chỉ thấy thương các con phải

dậy sớm.

Lâm Uyển Nhi đi tới từ phía sau, khoác lên vai y một áo choàng mỏng, nói:

"Cẩn thận cảm lạnh đấy."

"Hôm qua chơi mạt chược tới mấy giờ đấy?" Phạm Nhàn liếc xéo cô, đùa

cợt. Giờ Tư Tư phụ trách dạy học cho các con, còn Lâm Uyển Nhi ngoài việc

đôi lúc xem sổ sách Hàng Châu hội, không còn việc gì làm, nên lao vào chơi

mạt chược một cách say mê.

"Mọi người trong nhà chơi kém quá, chơi vài ván là tan." Lâm Uyển Nhi

cười đáp. Giờ đây cô cũng đã là một thiếu phụ hơn hai mươi, nhưng nụ cười

vẫn mang nét ấm áp trong trẻo, đôi mắt to vẫn sáng ngời không vướng bụi trần.

"Đợi lão nhị về sẽ xem hắn trừng trị nàng thế nào đây." Phạm Nhàn cười

nói.

"Nói tới Tư Triệt, hôm qua bên Ngư Tràng đến, mang theo tin nhắn của phụ

thân. Lúc đó Hoàng đế bệ hạ đang nói chuyện với chàng nên thiếp không dám

làm phiền."

Người từ Ngư Tràng chính là Hổ Vệ áo đen theo hầu cựu Thượng thư bộ Hộ

Phạm Kiến nhiều năm, là thân tín đáng tin cậy nhất trong Phạm tộc. Nghe vậy,

Phạm Nhàn hơi nhíu mày hỏi: "Bên phụ thân có chuyện gì?"

"Không có chuyện gì lớn, chỉ là dặn qua một thời gian nữa chúng ta quay về

Đạm Châu một chuyến, tổ mẫu nhớ chàng, Tư Triệt cũng từ Thượng Kinh thành

trở về, chắc không kịp ghé Hàng Châu." Lâm Uyển Nhi nhẹ giọng đáp.
 
Khánh Dư Niên
Chương 2093: Sau này 4



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Phạm Nhàn nói: "Vậy thì ta quay về. Tư Triệt cậu ta..." Không hiểu sao y

thở dài rồi cười bảo Uyển Nhi: "Lúc đầu ta nghĩ rất hay, nếu lão tam lên ngôi,

Tư Triệt có thể trở lại triều đình, biết đâu sau này làm Thượng thư bộ Hộ, giúp

đỡ lão tam... Nhưng giờ đây, nó là đệ đệ ruột thịt của ta, chắc chắn khó mà xuất

hiện ở kinh đô được."

"Những chuyện đó khỏi cần quan tâm. Chỉ là bên Ngư Tràng còn hỏi thay

phụ thân, cuối cùng Thập Gia thôn kia sẽ xử lý ra sao?"

"Tiến hành theo kế hoạch, từ từ mà làm." Nụ cười của Phạm Nhàn dần biến

mất, trở nên bình tĩnh và nghiêm túc: "Triều đình đã biết, khỏi cần che giấu

nhiều. Đứa nhỏ lão tam vẫn nói năng lảng tránh không rõ ràng như xưa, hiển

nhiên đang rất lo lắng nhưng không chịu nói thẳng. Vậy thì ta cũng không nên

nói nhiều."

"Nói tới Hoàng đế bệ hạ, hai ngày qua thái độ của chàng với ngài ấy thật

đáng ngờ, không để ý đến gương mặt u ám của Diệp Hoàn à?" Lâm Uyển Nhi

cười nói: "Dù quan hệ của chàng với ngài ấy khác thường, nhưng bây giờ ngài

vẫn là Hoàng đế, ít nhất trên bề ngoài phải tỏ ra tôn trọng."

Phạm Nhàn cười khì khì hai tiếng, vuốt tóc Uyển Nhi rồi im lặng một lúc,

rất nghiêm túc nói: "Ta mất nửa đời người mới không phải quỳ lạy ai nữa, tất

nhiên không thể vì hắn mà phá lệ được."

Đúng vậy, trong thiên hạ hiện giờ, dù là Hoàng đế Bắc Tề hay Nam Khánh,

Phạm Nhàn không cần phải cúi đầu trước mặt họ. Nếu y quỳ lạy, chỉ sợ hai vị

Hoàng đế sẽ rơi vào tâm trạng hoài nghi.

"Lão tam đã trưởng thành, cũng nên có chút suy nghĩ riêng." Hai vợ chồng

đi sâu vào rừng trúc, hướng về phía tảng đá trắng xa xa. Vừa đi, Phạm Nhàn

vừa nói, khóe miệng vô thức nở nụ cười phức tạp: "Năm ngoái lão đị bị đuổi ra

khỏi cung cũng là vì ta, Lão tam vẫn để hắn sống sót, coi như đã nể mặt ta."

"Hầu Quý Thường cũng được Lão Tam trọng dụng." Phạm Nhàn đứng trước

tảng đá trắng, lặng lẽ nói: "Điều này thì không được."

Dù lời nói đơn giản nhưng toát ra sức mạnh không thể nghi ngờ. Lâm Uyển

Nhi sững sờ nhìn bên mặt phu quân, không cho rằng câu nói can thiệp triều

chính này có gì bất ngờ, những năm qua bề ngoài thì những thế lực liên quan

đến Phạm Nhàn bị triều đình tịch thu, giải tán, nhưng người am hiểu nội tình

đều biết, nếu Phạm Nhàn muốn, y vẫn có thể huy động sức mạnh vô cùng lớn.

"Lão Vương đã rút lui nhưng Tử Việt vẫn còn làm việc ở triều đình, chuyện

này giao cho hắn ta xử lý."

"Chàng vẫn không muốn can thiệp triều chính kinh đô mà? Vậy tại sao lần

này lại làm thế? Không sợ chọc giận Hoàng đế bệ hạ hay sao?"

"Việc liên quan đến Quý Thường, đây là bệ hạ đang cố khiêu khích ta... Còn

việc triều đình, ta vốn không có tư cách can thiệp, có điều nếu hắn cố tình từng

bước thăm dò giới hạn của ta, ta không ngại lùi giới hạn đó ra xa hơn một chút."

Phạm Nhàn nhìn thê tử của mình, nói: "Ta hiểu lão tam hơn nàng, thấy đứa

nhóc trong lão Lý gia đều không đơn giản."

Nói xong, y quay đầu lặng lẽ nhìn ngôi mộ bằng đá trắng kia, thực ra là mộ

của Trần Bình Bình, được y đặt trên bờ Tây Hồ thanh nhã.

Sau Khánh Đế, thiên hạ không còn ai có thể đối đầu với Phạm Nhàn, kể cả

Lý Thừa Bình. Thế lực của Phạm Nhàn quá rộng lớn, quá phân tán, trải khắp

thiên hạ. Ngay cả Khánh Đế hùng mạnh ngày ấy cũng bị Phạm Nhàn khống

chế, chỉ có thể chiến đấu một mình, huống hồ là Lý Thừa Bình ngày nay.

Trong tay Phạm Nhàn nắm giữ tiền trang lớn nhất thiên hạ, có sự trung

thành của tám cao thủ cửu phẩm còn sống sót từ Kiếm Lư. Trong Nội Khố, y

vẫn có vô số tai mắt và thuộc hạ tin cẩn. Minh gia do Hạ Tề Phi cai quản vẫn là

thương nhân hoàng thất lớn nhất Khánh Quốc. Phạm Tư Triệt vẫn là đầu mối

buôn lậu với Nội Khố lớn nhất ở Bắc Tề. Tiểu công chúa trong cung Bắc Tề là

con gái ruột của y...

Ninh phi bị giam trong cung đã được đưa đến Đông Di thành từ nhiều năm

trước, cùng với đó là Vương phi, Mã Tác Tác, tiểu thư nhà Đại đô đốc họ

Vương, Vương Đồng Nhi. Năm ngoái, Đại hoàng tử về triều kiến diện như

thường lệ, nhưng Đông Di thành ngày nay danh nghĩa thuộc Nam Khánh nhưng

thực tế là vương quốc độc lập do Đại hoàng tử và Phạm Nhàn cùng cai trị.

Khi Vương Đồng Nhi theo Hòa Thân vương phủ chuyển đến Đông Di

thành, Vương Chí Côn không thể tiếp tục làm Đại đô đốc ở Yến Kinh. Sau khi

Diệp Đại soái bị thương, lại đau buồn vì cái chết của Hoàng đế bệ hạ và loạn lạc

ở Nam Khánh, ông cố gắng duy trì trật tự triều đình một thời gian rồi từ quan về

hưu dưỡng lão. Quân đội Nam Khánh sau khi hai vị nguyên lão ẩn dật bắt đầu

một cuộc đổi mới, Diệp Hoàn chính thức bước lên sân khấu kinh đô, bên cạnh

long bào. Có điều công cuộc đổi mới này khó có thể hoàn thành, ít nhất là trong

ngắn hạn.

Phạm Nhàn có thể hoàn toàn ngang hàng với đế vương nhân gian, thậm chí

còn cao hơn, ngoài những lý do trên, quan trọng nhất là quá khứ lịch sử của y và

sức mạnh vũ lực y sở hữu.

Những người thân cận Phạm Nhàn trong thiên hạ tạo thành một mạng lưới

khổng lồ, mỗi mắt xích liên kết với nhau. Ai muốn hại y hay bất kỳ mắt xích

nào đều sẽ phải đối mặt với đòn trả đũa từ Phạm Nhàn, và ai cũng biết sức

mạnh và tính cách vô tình của y.

Vì vậy, thiên hạ ngày nay... rất thái bình.
 
Khánh Dư Niên
Chương 2094: Sau này 5



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Phạm Nhàn lặng lẽ nhìn ngôi mộ của Trần Bình Bình, nhìn tảng đá trắng bị

sương làm ướt, im lặng không nói gì. Đã mấy ngày không tới thăm lão thọt này,

nếu không phải hôm qua bị lão tam kích động một số ký ức xưa, có lẽ hôm nay

y cũng không đến đây.

Hiện giờ, cuộc sống của Phạm Nhàn rất tốt, người thân và bạn bè dưới

trướng cũng sống rất tốt. Sử Xiển Lập đã cưới Tang Văn, vị hiệp khách từng bị

Phạm Nhàn đánh một chưởng ở Bão Nguyệt lâu giờ không rõ tung tích, sống

trên đời dường như đã mười phần viên mãn, chẳng còn gì mong ước.

Nhưng càng như vậy, y càng cảm thấy Trần Bình Bình dưới lòng đất rất cô

độc, mặc dù những viên đá trắng bên ngoài che đi bóng tối vốn có của ông ấy,

nhưng không thể khiến cõi lòng Phạm Nhàn ấm lên.

Trên mộ Trần Bình Bình không có bia mộ, chỉ khắc một bài thơ trên bức

tường đá bên cạnh:

[ Cô phàm nhất diệp đạm châu thiên, chích tại tương huề sư hữu gian.

Xã tắc khởi độc nhất tính trọng, càn khôn thùy liên vạn dân huyền?

Trùng thiên hắc kỵ tam thiên lý, cô uyển bạch thủ nhị thập niên.

Mạc đạo thu chí tàn khu lão, tiếu khán anh hùng bất đẳng nhàn.]

Tạm dịch:

[Thuyền buồm cô độc giữa Đạm Châu, gắn bó nhau vừa thầy vừa bạn.

Xã tắc há chỉ trọng một họ, Càn khôn ai xót vạn dân oan.

Hắc Kỵ xung thiên ba ngàn dặm, tóc bạc cô quạnh hai mấy năm.

Chớ nói mùa thu thân tàn tạ, cười nhìn anh hùng chẳng rảnh rang.]

(Lời của tác giả: Mượn trong thư một bạn, quên tên tác giả, mong thứ lỗi,

xin lỗi nhiều lắm.)

o O o

Mỗi lần Phạm Nhàn nhận ra địa vị siêu nhiên của bản thân trên cõi đời này,

thái độ bình thản sau cái chết của Hoàng đế, dừng bước ngắm bài thơ, y lại nhớ

về rất nhiều chuyện xưa. Thực ra đòn đánh làm sập Hoàng đế không phải cầu

vồng trong cung, cũng không phải tay y, có lẽ là sự nhịn nhục từ nhiều năm

trước và hành động phản bội cuối cùng của lão thọt.

Chính đòn đánh ấy cuối cùng vén màn che vết thương xấu xí nhiều năm của

Khánh Đế, khiến ngài bước xuống thần đàn, trở thành phàm nhân, mới tạo cơ

hội cho những người đi sau.

Phạm Nhàn im lặng rất lâu, hái một đóa hoa vàng nhỏ ven rừng trúc, nhẹ

nhàng đặt trên mộ rồi xoay người rời đi.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Cuộc sống Tây Hồ nhàn tản, không có gì đáng kể, điều duy nhất khiến

Phạm Nhàn không thoải mái là vì những người y phải bảo vệ mà dường như y

không thể ẩn dật, thậm chí chuyện đi ra hải ngoại xa xôi tìm kiếm lục địa

phương tây, trong thời gian ngắn cũng khó mà thực hiện.

Dù sao nếu y rời khỏi lục địa này, không biết bao nhiêu sóng gió sẽ nổi lên.

Đây không phải tự yêu bản thân, cũng không tự đại, mà là di sản của tiền nhân,

số phận kiếp này tạo nên tình thế vừa rực rỡ vừa bế tắc như vậy.

Trong những năm ở Tây Hồ, sự kiện nhỏ duy nhất có lẽ là vụ ám sát của

Phạm Vô Cứu. Người cuối cùng còn lại trong Bát Gia Tướng của Nhị hoàng tử,

sau nhiều năm nhịn nhục, thậm chí cuối cùng gia nhập môn hạ của Hạ Tông Uy

để trả thù cho Nhị hoàng tử và đồng liêu, nhưng không ngờ vẫn bị Phạm Nhàn

bắt được. Giám Sát viện không giết, mà theo ý muốn của Phạm Nhàn trục xuất

hắn ta, không ngờ người này lại tìm cơ hội ám sát ở Tây Hồ.

Dĩ nhiên Phạm Nhàn không chết, hắn cũng không giết đối phương, có lẽ vì

thấy cuộc đời quá nhàm chán, hoặc tôn trọng sự kiên trì của người này.

Có ca cơ đang nhảy múa, tiếng hát du dương vang vọng trong Phạm viên

Tây Hồ. Phạm Nhàn và gia đình ngồi ngoài sân, ăn trái cây, tán gẫu, xem múa,

nghe ca. Các ca cơ trong Trần Viên tuổi tác hơi lớn, tự do chọn cưới mấy thuộc

hạ trong viện làm chồng. Còn mấy ca cơ trẻ tuổi mới khoảng mười sáu, muốn ở

lại Tây Hồ vui chơi.

Nhìn những vũ cơ non nớt kia, Phạm Nhàn không khỏi cảm khái con mắt

nhìn người của lão thọt, hồi đó khi Trần Viên rời kinh, những thiếu nữ này chắc

chỉ mười tuổi, mà ông ta đã nhận ra tương lai quốc sắc thiên hương của các cô.

Người hát là muội muội của Tang Văn, cô gái từng hát nhiều bài nhỏ cho

Trần Bình Bình dường như luôn mang tâm trạng không tốt, chỉ ở lại Phạm Viên,

đôi khi hát những bài kinh hoa tán nguyệt.

"Mùa xuân năm Khánh Lịch thứ tư, Đằng Tử Kinh ngồi trước đại lộ vẽ vài

vòng, chưa nói lời nào nhưng lòng đã đau khổ, bụng bảo chẳng biết Tiểu Công

gia trong bá phủ kia dung nhan thế nào?..."

Khúc hát mới dứt đầu, Tư Tư ngồi cạnh Phạm Nhàn đã phun ngụm trà, Lâm

Uyển Nhi cũng không nhịn được cười đập vai Phạm Nhàn, nghĩ bụng chỉ có y

mới viết ra những lời hoang đường như vậy.

Ngồi ở góc cổng, gia đình Đằng Tử Kinh trố mắt nhìn nhau, nhất là hắn

đang lớn tuổi, vuốt gậy chống, nghĩ bụng thiếu gia quá đểu, hồi đó đi đón ở

Đạm Châu mà lo sợ không yên. Ai ngờ chàng trai dung mạo thanh tú kia nay trở

thành thế này?

Phạm Nhàn liếc mắt đánh giá vẻ mặt khó xử của Đằng Tử Kinh, tâm trạng

rất tốt, nghĩ bụng hắn quá không có tiền đồ, nhất định không chịu làm qua, chỉ

kiên quyết ở lại trong phủ. Nếu làm quan châu quận thì ta sẽ đổi tên châu quận

đó thành Ba Lăng, há chẳng phải vừa vặn một tác phẩm lớn à.

Nhưng cô gái họ Tang dường như không để ý, vẫn hát rất nghiêm túc, muốn

lấy ngữ điệu buồn thương mà hát trọn vẹn cuộc đời vui nhộn của một người.

o O o
 
Khánh Dư Niên
Chương 2095: Sau này 6



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Xuân, gần hết xuân.

Trên vách đá ngoài thành Đạm Châu, Phạm Nhàn cầm tay mềm mại của

Thục Ninh, đứng nhìn mặt biển quen thuộc. Thục Ninh thấy vẻ lo âu thoáng qua

trên mặt phụ thân, ngây thơ nói: "Phụ thân, có vẻ phụ thân không thích bài hát

của Tang di, hay là con hát một bài cho phụ thân nghe nhé?"

"Được, hát Cầu Vồng đi, cha đã dạy con rồi."

Thục Ninh lúng túng nói: "Nhưng tiếng nước ngoài rất khó học, đại bá tìm

trong Đông Di thành đã lâu mà vẫn không kiếm được thầy dạy."

Phạm Nhàn cười nhẹ, nói: "Vậy thì không cần hát nữa."

Ngài nhìn bé gái bên cạnh, chợt nhớ đến cô bé tóc vàng ngày xưa trong

thành Đạm Châu, cũng nhớ lại nói của Hoàng đế bệ hạ trước lúc lâm chung, y

im lặng không nói, có phần nhớ thương muội muội không rõ ở nơi nào.

o O o

"Ngươi không thể theo ta mãi được." Tiểu thư nhà họ Phạm gương mặt lạnh

lùng, lúc này ăn mặc như một lang y, sau lưng đeo rương thuốc, bước đi trong

sơn dã hoang vắng. Cô nhìn Lý Hoằng Thành phía sau dáng vẻ như kẻ lang

thang, lạnh lùng nói: "Nhu Gia đã sinh đứa con thứ hai rồi, ngươi vẫn chưa về

phủ làm cữu cữu. Hơn nữa, Tĩnh Vương gia nghĩ gì, há chẳng lẽ ngươi không

biết?"

Lý Hoằng Thành tháo nón rơm trên đầu xuống, quạt gió vài cái, nhìn Phạm

Nhược Nhược dưới gốc cây, cười đầy vô lại đáp: "Phụ vương muốn sinh con thì

tự đi mà sinh, ta đâu có thời gian."

"Ngươi còn định theo ta đến bao giờ?" Phạm Nhược Nhược cắn môi, nhìn

hắn với vẻ bực bội.

"Đã theo đến năm thứ năm rồi, dù có thêm năm năm nữa cũng có sao đâu?"

Thế tử Tĩnh Vương Lý Hoằng Thành, cầm dây cương con ngựa còn ốm mệt

mỏi hơn cả chính mình, mỉm cười đáp lại.

Phạm Nhược Nhược không nói gì thêm, hạ tấm màn che trên nón lá xuống,

bước đi về phía ngôi làng đang tỏa khói trắng dưới chân núi, chỉ thỉnh thoảng

trong lòng cô nghĩ, đã quen với việc cái gã này đi theo bên cạnh rồi, thôi thì cứ

để mặc gã đi theo vậy.

o O o

Bàn tay Phạm Nhàn nắm Thục Ninh, đầu ngón tay chạm phải một chuỗi hạt

trơn mượt, cúi đầu nhìn xuống mới phát hiện đó là chuỗi hồng ngọc mà Hải

Đường từng tặng con gái mình cách đây rất nhiều năm, thấy vật nhớ người,

Phạm Nhàn không khỏi chợt ngẩn ngơ.

"Bao giờ Đóa Đóa a di bao giờ mới đến thăm con?" Phạm Thục Ninh có suy

nghĩ chín chắn hơn tuổi, thấy thần sắc phụ thân, cũng đoán ra ý nghĩ của y, vô

cùng thông cảm hỏi, dù sao lúc này cả hai người mẹ đều không ở bên cạnh, sẽ

không ai quan tâm đến chuyện này.

Phạm Nhàn mỉm cười đáp: "Chờ cô ấy mệt mỏi trên thảo nguyên, tất nhiên

sẽ về thăm con."

Đúng vậy, Hải Đường đã quay trở lại thảo nguyên, không biết bao giờ sẽ trở

về. Còn Hoàng đế và Tư Lý Lý ở Bắc Tề thì sao? Nha đầu tên Hồng Đậu Phan

kia thế nào? Nghe nói sang năm sẽ chính thức phong Công chúa, nhưng mấy

năm qua Hoàng đế Bắc Tề vẫn không con, triều đình hơi rối ren, không biết nữ

Hoàng đế kia sẽ ứng phó thế nào? Liệu có tìm mình mượn giống nữa không?

Phạm Nhàn tuyệt đối không chú ý tới loại hy sinh đó.

Nghĩ đến cảnh trong Kiếm Lư, trong xe ngựa, ánh mắt Phạm Nhàn dịu lại,

nói: "Thục Ninh, có muốn đi dạo Thượng Kinh thành không? Sau đó ta dẫn con

đi thảo nguyên? Đợi con lớn hơn chút, chúng ta sẽ ra biển."

"Dạ được ạ!" Thục Ninh hớn hở đáp.

Ánh mắt Phạm Nhàn dừng trên mặt biển dưới vách đá, bỗng thấy một chiếc

thuyền đang tiến về cảng, trên sàn thuyền có một người cầm cờ xanh, đứng

vững trong gió biển mãnh liệt, tiêu sái như ý.

Vương Thập Tam Lang đến rồi, thân thể Phạm Nhàn hơi cứng lại, đôi mắt

ươn ướt, trong lòng trào dâng cảm kích. Thập Tam Lang từ phương bắc trở về,

có nghĩa Ngũ Trúc thúc dưỡng thương trên Đại Đông sơn cũng sắp trở lại,

Phạm Nhàn thật sự nhớ cái tấm vải đen ấy.

Để che giấu nước mắt trước mặt con gái, Phạm Nhàn quay đi, nhìn về phía

thành Đạm Châu bên kia biển, nhìn những ngôi nhà dân, nhớ lại thời gian từng

ở đây, lại nghĩ đến cuộc sống sau khi rời Đạm Châu, không khỏi im lặng.

Trong thành Đạm Châu xa xa, Đông Nhi không còn bán đậu hũ, Đại Bảo

ngồi trước cửa nhà đưa mắt ăn đậu phụ của nữ nhân qua lại, cửa hàng tạp hóa

vẫn đóng, trên hiên gần biển không phơi đồ, cũng chẳng ai bảo sắp mưa, vì thực

sự trời không mưa.

Có rất nhiều người đã ra đi, nhưng vẫn còn rất nhiều người ở lại, có rất

nhiều thứ đã thay đổi, nhưng càng nhiều thứ vẫn giữ nguyên.

Phạm Nhàn ngồi xuống, bế con gái vào lòng, nhẹ nhàng đong đưa. Thục

Ninh lim dim mắt nhìn làn sóng trên biển và con thuyền đang tiến dần lại gần,

đột nhiên hỏi: "Phụ thân, rốt cuộc nãi nãi của con là người như thế nào vậy ạ?"

Phạm Nhàn giật mình, rất lâu không có phản ứng. Trong lòng y, Diệp Khinh

Mi vẫn mãi là một thiếu nữ lạnh lùng, thông minh xinh đẹp như thiếu nữ bước

ra từ tiên cảnh, hình ảnh cô gái trong bức họa vẫn mãi là thiếu nữ áo vàng,

nhưng không ngờ giờ phút này con gái lại gọi Diệp Khinh Mi là nãi nãi.

"Nãi nãi của con... là tiểu tiên nữ lẻn xuống trần gian chơi đùa." Phạm Nhàn

đùa vui với con gái: "Chơi chán, chơi mệt rồi bèn trở về tiên cảnh, trần thế

không tìm thấy đâu."

Phạm Thục Ninh cười khúc khích: "Phụ thân lừa người! Mọi người bảo phụ

thân là Thi Tiên, nếu nãi nãi về trời, tại sao phụ thân không về?"

Phạm Nhàn gãi đầu, chợt nhớ lời Hoàng đế bệ hạ ban tên họ cho mình cách

đây nhiều năm, cười đáp: "Có lẽ vì ta với nãi nãi của con có nhiều suy nghĩ

khác biệt. Ta chỉ là phàm nhân tầm thường, dù đi đến đâu cũng không có gì thay

đổi nhiều."

Gió biển thổi qua khuôn mặt, xua tan nụ cười ngại ngùng chớm nở của y.

Sau giây phút trầm ngâm, y nhẹ giọng: "Cuộc đời ta chẳng qua là... đến chỗ

nào, an cư chỗ đó." (Ký lai chi, tắc an chi - ý nghĩa tên chữ của Phạm Nhàn.)

Cha con nhìn nhau cười, quay ra ngắm biển lớn, xuân về hoa nở.
 
Back
Top Bottom