Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Khánh Dư Niên

Khánh Dư Niên
Chương 1850: Rửa tay cách chức 6



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

“Nếu người thật sự đủ nhẫn tâm giết chàng, làm sao còn bận tâm đến bất cứ

điều gì khác trên đời? Hoàng đế bệ hạ, cho dù cả thiên hạ quay lưng lại với

người, người vẫn có quyền lực và sức mạnh để chinh phục lại thiên hạ. Huống

hồ chàng chỉ có thể khiến thiên hạ của người thêm vài vết sẹo khó có thể chữa

lành mà thôi."

Lâm Uyển Nhi nhẹ nhàng v**t v* khuôn mặt tiều tụy của y, thở dài: "Đừng

vì lo lắng cho thiếp hay vì suy nghĩ cho con cái, dù làm việc gì cũng phải nghĩ

nhiều hơn về bản thân chàng."

Phạm Nhàn im lặng, phải thừa nhận dù bản thân là người hiểu Hoàng đế lão

tử nhất, về mặt tâm lý tư duy, thê tử sống bên Hoàng đế từ nhỏ lại nắm rõ hơn

một chút.

"Thôi không nói những chuyện đó nữa, chút nữa khi thuốc cỏ lau tới nàng

phải uống nóng đấy nhé." Phạm Nhàn gượng cười. Những năm qua bệnh tình

Uyển Nhi rất ổn định, ngoài thuốc của Phí tiên sinh và Phạm Nhàn, công lao lớn

nhất là nồi thuốc cỏ lau Bắc Hải.

Nói tới đây, Phạm Nhàn chợt nhớ tới Bắc Hải, nhớ tới những lá cỏ lau châm

vào da người đau nhói, nhớ tới người con gái đã lâu không gặp, không biết giờ

đang ở Tây Hồ ra sao? Lý do nhớ tới Hải Đường Đóa Đóa là vì sau cuộc đối

thoại kia, Phạm Nhàn đã rõ mình cần làm gì.

Uyển Nhi nói đúng, muốn tiêu diệt ai đó thì phải tiêu diệt thể xác người đó.

Phạm Nhàn nhắm mắt suy ngẫm, làm thế nào để làm tan chảy ngọn ngươi núi

băng khổng lồ vạn năm kia? Làm thế nào đánh bại một Đại tông sư? Hải

Đường? Hay Thập Tam Lang? Hay... chính mình? Hay là trên đời này đã chẳng

còn ai làm được điều đó?

Phạm Nhàn bắt đầu nhớ Ngũ Trúc thúc, không phải vì nhớ cây dùi sắt bên

người hắn, mà chỉ vì trong khoảnh khắc tâm hồn mờ mịt, vô thức nhớ tới người

thân thiết nhất.

o O o

Ngày thứ hai, cổng chính Phạm phủ mở toang, tai mắt triều đình phái tới lại

bao trùm khắp những nơi tối tăm xung quanh con phố lớn phía nam thành. Có

vẻ như vị Hoàng đế trong cung biết rất rõ đứa con tư sinh của mình đang nghĩ

gì, đang thăm dò điều gì, chỉ im lặng ngồi trong Ngự Thư phòng, dùng bất biến

ứng vạn biến, mài mòn thời gian của Phạm Nhàn, từ từ đun nóng nồi nước lên

từng chút một.

Khúc củi lớn nằm dưới đáy nồi chính là ý chỉ của bệ hạ mà Đới công công

truyền tới sáng nay.

Nghe giọng nói quen thuộc kia, Phạm Nhàn mặc bộ bộ quan phục màu đen

quỳ gối trong đại sảnh, ánh mắt lóe lên hào quang bình tĩnh như đã dự liệu từ

trước.

"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết... cách chức Viện trưởng Giám

Sát viện của Phạm Nhàn, lệnh quay về phủ tĩnh tâm suy ngẫm lỗi lầm, khâm

thử, khâm thử!"

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Các hạ nhân, nha hoàn trong Phạm phủ nghe rõ ý chỉ này, chỉ cảm như sét

đánh, rung chuyển cả Phạm phủ, mọi người quỳ ngoài sảnh tái mặt, kinh hãi, lo

lắng cho thiếu gia.

Không chỉ bọn họ, mà cả các quan lại, dân chúng kinh đô đều rõ nền tảng

quyền lực trong tay Tiểu Phạm đại nhân là gì. Nhưng lệnh cách chức của bệ hạ

như muốn chặt đứt gốc rễ Tiểu Phạm đại nhân. Có điều, Phạm Nhàn vẫn bình

tĩnh quỳ đó nghe chỉ, không lộ vẻ kinh ngạc hay đau buồn gì, bởi tất cả đều nằm

trong dự tính của y, giống như những gì y suy đoán trên giường hai ngày qua,

trong thời gian này, bệ hạ sẽ dần dần tước bỏ những lớp quyền lực bảo vệ quanh

người y.

Tính từ lúc gặp Vương Khải Niên trên đường từ Đông Di thành về kinh, chỉ

trong vỏn vẹn mười ngày, Phạm Nhàn đã làm bao nhiêu chuyện đại nghịch bất

đạo. Hắc Kỵ hoành hành khắp châu quận, đã phạm đại kỵ. Hơn nữa, năm trăm

Hắc Kỵ liên tục xông qua hơn mười quan ải khiến y mang tiếng xấu cực lớn

trong triều đình. Chưa kể Phạm Nhàn xông vào kinh đô giết thống lĩnh Chánh

Dương môn, g**t ch*t mấy cao thủ trên pháp trường trước mặt muôn dân...

Từng việc đều là tội lỗi không thể tha thứ trong luật pháp Khánh Quốc, cho

dù là Phạm Nhàn cũng phải trả giá, bệ hạ đã rất khoan dung khi không tống y

vào ngục. Nhưng sự khoan dung đó không thể dập tắt tin đồn và áp lực trong

quan trường và dân gian. Lệnh cách chức hôm nay ngoài việc loại bỏ chức Viện

trưởng Giám Sát viện của Phạm Nhàn, còn được xem là lời giải thích sơ bộ với

thiên hạ, và cách để bệ hạ phát tiết cơn thịnh nộ.

Còn về sau trong cung sẽ có những lệnh nào, Phạm Nhàn sẽ hứng chịu

những đòn tấn công và mất mát nào, còn phụ thuộc vào cách ứng phó của Phạm

Nhàn cũng như dư luận trong giới quan lại và dân gian.

Phạm Nhàn chất phácđứng dậy, tiếp nhận thánh chỉ từ tay Đới công công,

tùy ý giao lại cho môn khách thuộc hạ đứng phía sau sắp xếp, hoàn toàn không

chăm chú đọc kỹ. Bởi vì trên thánh chỉ đã buộc tội y những điều rất thật, y cũng

không chuẩn bị kiện cáo gì về những vấn đề này với hoàng cung.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1851: Bảy ngày 1



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Uống chén trà đã rồi hãng đi." Phạm Nhàn nhìn Đới công công bằng ánh

mắt ôn hòa. Trên gương mặt Đới công công không thể khống chế được nỗi bối

rối và lo âu, vài năm qua lão ta lên xuống trong cung đình đều vì nhờ vào vị

quyền quý trẻ tuổi trước mặt, thế nhưng hôm nay lại phải tự mình đến Phạm

phủ tuyên đọc chiếu chỉ này, trong lòng Đới công công thật sự có phần không

thoải mái.

"Nô tài còn phải quay trở lại cung đình." Đới công công nhìn Phạm Nhàn

bằng ánh mắt lo lắng, giọng run rẩy nói: "Bệ hạ chỉ tức giận nhất thời, qua vài

ngày nữa sẽ ổn thôi."

Phạm Nhàn hiểu tại sao lão lại lộ vẻ mặt ấy, mỉm cười vỗ vai lão nói:

"Ngươi cũng đừng nghĩ ngợi gì nhiều, nếu bệ hạ sai ngươi đảm nhiệm trọng

trách tuyên đọc chỉ dụ, chắc cũng là tin tưởng ngươi."

Đới công công cung kính hành lễ rồi chuẩn bị ra về, nhưng lại nghe giọng

trầm trầm của Phạm Nhàn vang bên tai: "Nhược Nhược ở trong cung có ổn

không?"

Thái giám và đại thần tự ý truyền tin tức là điều đại kỵ, nhưng sau một

thoáng suy nghĩ, Đới công công vẫn không chút do dự, hạ giọng nói: "Phạm

tiểu thư sống rất tốt trong cung, thường lui tới Ngự Thư phòng nghe nghị sự, bệ

hạ đối đãi với tiểu thư rất tốt, đại nhân không cần lo lắng."

Cả nhà họ Phạm này thật ra cũng được xem là thành viên chính thống của

hoàng tộc Lý gia, cộng thêm Phạm Nhàn từng có ân với Đới công công, vị thái

giám không để tâm đến những điều kiêng kỵ, hạ giọng thuật lại tình hình của

Phạm Nhược Nhược trong cung thời gian gần đây.

Phạm Nhàn hơi nhướn mày, có phần bất ngờ. Y đoán không ra ý đồ của bệ

hạ, cũng không hiểu vì sao muội muội lại thoải mái đến thế trong cung, hoàn

toàn không giống một con tin.

Sau khi tiếp nhận ý chỉ xong, Phạm Nhàn quay vào sảnh chính, nhìn thê tử

luôn im lặng lắng nghe sau lưng mình, nhẹ nhàng nói: "Hôm nay chỉ là đợt đầu,

trên người ta có quá nhiều chức vụ. Nếu bệ hạ muốn lột dần từng lớp một cũng

cần chút thời gian."

Lâm Uyển Nhi liếc nhìn y, nhẹ nhàng c*n m** d*** đáp lại: "Danh bất chính

ngôn bất thuận, dù chức Viện trưởng hiện giờ đang khuyết, chắc chắn bệ hạ sẽ

chờ chàng vào cung thỉnh tội xong, vài ngày nữa sẽ phong chức vụ đó cho lại

cho chàng, nhưng... cuối cùng hoàng quyền vô biên, nếu thiếu chức Viện

trưởng, mấy ngày tới chàng muốn thâu tóm lực lượng trong viện, chỉ sợ sẽ gặp

chút trở ngại."

"Bệ hạ cũng hiểu điểu này, nên đao thứ nhất của hắn đã chặt chức vụ trong

viện của ta." Phạm Nhàn ngồi xuống, hạ giọng nói: "Ít ra trong thời điểm này,

hắn vẫn chưa muốn triều đình hỗn loạn, nên đang dần tiêu hao, cũng chờ đợi ta

tự nguyện cúi đầu nhận tội. Chỉ là... nhiều năm qua, Giám Sát viện vẫn luôn

nằm dưới sự khống chế của lão thọt, bệ hạ vẫn còn chưa hiểu hết các đường lối

bên trong. Dù Giám Sát viện có nhiều người sẽ sợ hãi hoàng quyền, nhưng

chung quy vẫn còn nhiều người không chấp nhận ý chỉ, chỉ chấp nhận truyền

thừa trong viện."

"Bị quản thúc tại gia cũng như bị tự sát, đều là vấn đề rất khó giải quyết."

Phạm Nhàn nói: "Bệ hạ muốn cho cả thiên hạ, thậm chí cả chính ta dần quen

với ngày tháng ta mất đi quyền lực, như vậy hành hạ ta sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Vì thế ta phải nắm chắc thời gian."

Lâm Uyển Nhi cau mày lại. Cô vẫn chưa rõ, cho dù Phạm Nhàn có thể phá

vỡ mạng lưới giám sát bên ngoài phủ, liên hệ với thành viên trong Khải Niên

tiểu tổ, nhưng chỉ một lần gặp mặt làm sao có thể giải quyết vấn đề?

"Thuộc hạ của ta đều là người tài giỏi." Phạm Nhàn nhận ra nghi hoặc trong

lòng cô, bình tĩnh nói: "Hơn nữa trong lúc ta bị giam lỏng họ có thể giúp ta đi

liên hệ với một nhóm người tài giỏi hơn nữa."

Nếu Phạm Nhàn dùng vũ lực phá vỡ mạng lưới canh gác bên ngoài phủ, với

tu vi hiện tại của y, đó thực sự không phải chuyện quá khó khăn. Như đêm qua

y đã nói, trừ phi bệ hạ đích thân đến, bằng không trong thiên hạ Khánh Quốc

này rất khó tìm ra ai đó người có thể theo kịp bước chân của y.

Có điều, y buộc phải cân nhắc đến an toàn của các thuộc hạ cũng như sinh

mệnh của những người hợp tác đang ở ngoài kinh đô. Vì vậy y không thể để lộ

manh mối nào cho phe cung đình theo dõi và truy tìm căn cơ thật sự của mình.

Mất chức Viện trưởng Giám Sát viện không ảnh hưởng đến khả năng Phạm

Nhàn dùng những quan lại trung thành với mình và Trần Bình Bình để nắm lại

thực quyền của viện. Còn nếu triều đình thực sự dùng Phạm Nhàn để triệt hạ

trọn vẹn thế lực đang ẩn nấp sau hậu trường, việc Phạm Nhàn liên kết với

những phe phái xa cách triều đình sẽ gặp nhiều khó khăn hơn cả.

Vì thế, Phạm Nhàn hành động rất cẩn thận. Những động tác của y với thế

nhân chỉ là vẻ tàn nhẫn, ngang ngược không nương tay. Bởi vì sau khi thánh chỉ

của bệ hạ cách chức Viện trưởng Giám Sát viện của Phạm Nhàn truyền khắp

kinh đô, ngay sau đó là tin tức Phạm Nhàn tiếp tục ra tay với mạng lưới giám

sát bên ngoài Phạm phủ.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1852: Bảy ngày 2



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Ngày hôm đó, ngoài Phạm phủ có hơn hai mươi người thiệt mạng.

Ngày hôm sau, trong cung ra chỉ thu hồi chức Chính sứ Nội Khố Chuyển

Vận ti của Phạm Nhàn, chính thức tước đoạt Nội Khố nền tảng quốc lực của

Khánh Quốc khỏi sự khống chế của y.

Đêm hôm đó, Phạm Nhàn một lần nữa ra tay, quét sạch mọi nhân vật tồn tại

trong các ngóc ngách xung quanh Phạm phủ.

Ngày thứ ba, trong cung ra chỉ nghiêm khắc trách phạt Phạm Nhàn, trực tiếp

tước bỏ tước vị nhất đẳng công, giam giữ ngay tức khắc.

Bảy ngày sau, tất cả chức vụ quan trọng của vị quyền thần trẻ tuổi sáng chói

nhất Nam Khánh đều bị các chỉ dụ vô tình tước đoạt sạch sành sanh, nhớ lại

Giang Nam, rồng ngẩng đầu lên, vị đại thần trẻ tuổi dẫn đầu đoàn thuyền tiến

vào đất liền với hàng chuỗi dài tước vị phía trước, đến nay đã không còn gì.

Từ hôm nay, Phạm Nhàn trở lại là kẻ bình dân, thậm chí còn kém xa những

tiến sĩ tú tài mới lên kinh thi cử. Không còn chức quan nào, không còn bất kỳ

quyền hạn trên danh nghĩa nào, không lương bổng, thậm chí cả chức vụ kiêm

nhiệm ở bộ Lễ đợt kỳ thi mùa xuân năm xưa cũng bị cung đình nhắc tới tước

bỏ. Chức Chính khanh cực kỳ tôn quý ở Thái Thường tự cũng bị lấy đi.

Thứ duy nhất còn lại trên người Phạm Nhàn, chỉ là chức giáo tập ở Thái

Học nhưng cũng bị hạ xuống ba bậc, nhưng không hiểu sao, Hoàng đế không ra

lệnh tước bỏ cả chức vụ này.

Trong bảy ngày, giữa Hoàng cung và Phạm phủ như một dây truyền, liên tục

chuyển tải những chỉ dụ lạnh lùng và vô tình của bệ hạ, mỗi chỉ dụ làm lòng

người se lạnh thêm một phần. Với mỗi lần ra chỉ dụ, hào quang xung quanh

Phạm Nhàn lại mờ nhạt đi một bậc.

Quan lại và dân chúng kinh đô chăm chú nhìn về con đường trước Phạm

phủ. Từ ngày diễn ra vụ pháp trường trong cơn mưa thu, họ đã biết con đường

này sẽ rất náo nhiệt, nhưng không ngờ lại náo nhiệt đến thế.

Không ai ngờ Hoàng đế lại trừng phạt Tiểu Công gia một cách triệt để đến

vậy, cũng không ai ngờ Phạm Nhàn lại cứng rắn đến thế, cầm cự liên tiếp bảy

ngày mà vẫn không vào cung thỉnh tội.

Mọi người đều dõi theo Phạm phủ, chờ xem cuộc đấu tranh lạnh giữa Hoàng

đế và đứa con tư sinh của mình sẽ đi về đâu, liệu rồi Hoàng đế sẽ nổi giận bắt

Phạm Nhàn vào ngục, hay Phạm Nhàn sẽ không thể chống lại những chỉ dụ mà

phải đầu hàng.

Dù bây giờ Phạm Nhàn chỉ còn là kẻ bình dân, nhưng trong các cuộc trà dư

tửu hậu bá tánh kinh đô vẫn quen gọi y là Tiểu Phạm đại nhân. Còn các quan

viên ẩn núp trong phủ theo dõi sự việc vẫn quen gọi y là Tiểu Công gia.

Bởi vì bọn họ đều biết, dù hiện giờ Phạm Nhàn đã bị Hoàng đế bệ hạ hạ

mệnh giáng xuống làm một thảo dân, nhưng chỉ cần y chưa chết, chưa vào

ngục, y vẫn có thể trở lại làm nhân vật dưới một người trên vạn người.

Không ai dám coi thường sự tồn tại của Phạm Nhàn, thậm chí vượt ngoài dự

đoán của nhiều quan lại, rõ ràng Phạm Nhàn đã vi phạm vô số lễ nghi triều

đình, coi thường Thiên tử, hơn nữa còn giết hại biết bao sinh linh, nhưng trong

lời đàm tiếu của thiên hạ vẫn chưa xuất hiện nhiều bình luận bất lợi đối với

Phạm Nhàn.

Trong cuộc chiến giữa Hoàng đế bệ hạ và Phạm Nhàn lần này, lần đầu tiên

xuất hiện tình trạng kỳ lạ là dư luận Khánh Quốc không hoàn toàn ủng hộ triều

đình. Có lẽ vì Phạm Nhàn dù ra tay giết người ngoài Phạm phủ, song hành động

của y cũng không quá cuồng bạo, ngoại trừ ngày thứ nhất và ngày thứ hai, khí

thế sát phạt của y đã thu liễm rất nhiều. Hơn nữa, những người bị y hạ thủ đều

là tai mắt do triều đình phái tới, chẳng can hệ gì đến bách tính. Có lẽ là bởi

nhiều dân thành kinh đô từng chứng kiến cảnh Phạm Nhàn ôm thi hài Trần Bình

Bình khóc lóc đau thương dưới trận mưa thu, nên vô thức sinh ra chút đồng

cảm.

Tâm trạng con người vốn kỳ lạ như vậy, giây phút trước còn hò reo tán

thưởng, giây phút sau đã bắt đầu im lặng thương tiếc, từ ngàn xưa đến nay trên

vô số chiến trường, trước vô số sinh mệnh lụi tàn, đều từng xảy ra những

chuyển biến như thế.

Nhưng điều thực sự khiến một Phạm Nhàn chỉ là phàm phu tục tử mà vẫn có

không ít căn cơ dân gian bàn tán ủng hộ, đó là nhờ vào những hành động của y

trong những năm gần đây. Không cần phải liệt kê từng chi tiết vinh quang xưa

cũ để tính toán sức ảnh hưởng, cũng không cần bàn đến chuyện Trần Bình Bình

thường xuyên dùng uy thế Giám Sát viện làm nhiều việc cho Phạm Nhàn. Thực

tế là kể từ hơn mấy chục năm trước, sau khi Hoàng đế dẫn thiết kỵ Khánh Quốc

vượt qua cựu triều, mở mang bờ cõi, nhân vật duy nhất vật có thể coi là thần

tượng của Nam Khánh chính là Phạm Nhàn.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 1853: Bảy ngày 3



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Nếu ở Giang Nam, có lẽ Phạm Nhàn sẽ nhận được ủng hộ lớn hơn nữa của

dân chúng, bởi dù sao y cũng đã gây dựng ở đó lâu nhất. Hơn nữa, Lâm Uyển

Nhi quản lý Hàng Châu hội, nhiều năm qua đã không tiếc máu xương che chở

dân lành, đã thay thế Minh gia trở thành biểu tượng sáng chói nhất trong lòng

bách tính nghèo khổ và sĩ tử Giang Nam.

Dẫu sao, những người dân sống dưới chân hoàng thành kinh đô, cho dù có

thiên vị Phạm Nhàn cũng không thể làm được điều gì. Vậy nên xét cho cùng

cuộc chiến này vẫn là cuộc chiến giữa Phạm Nhàn và Hoàng đế bệ hạ, giống

như trận chiến trong Ngự Thư phòng ngày trước.

o O o

Bảy ngày sau, hết thảy vẫn chưa định đoạt, thiên hạ chưa yên ổn, ngoài

Phạm phủ vẫn là gió thu lồng lộng, có lúc mưa phùn bay bay. Nhưng dưới hành

động tru diệt như thần chết của Phạm Nhàn, tai mắt do cung đình phái đến đành

phải lùi bước, kéo lưới giám sát ra xa hơn.

Uy quyền của Hoàng đế vốn tối thượng, sợ chết cũng là tối thượng. Trong

cuộc vây hãm này việc giám sát của cung đình chắc chắn sẽ lộ sơ hở. Phạm

Nhàn lạnh lùng đứng trước cửa phủ, im lặng quan sát động tĩnh xung quanh,

trong lòng lại nhớ đến lời Uyển Nhi ngày ấy, ánh mắt lưu luyến một nỗi niềm

khác thường.

Nếu như Hoàng đế lão tử muốn đối phó với kiểu phản kháng như trở mặt

này của Phạm Nhàn, thực ra còn rất nhiều cách, tại sao Hoàng đế lại không

dùng? Việc rút lui của những tai mắt cung đình này cuối cùng là do thủ đoạn

không ra gì của mình, hay là Hoàng đế bệ hạ đã thầm ban bố mệnh lệnh gì?

Những tai mắt kia là giết cũng không hết...

Phạm Nhàn cảm thấy hơi khó hiểu, cũng không muốn suy nghĩ rõ ràng. Có

lẽ nam nhân trong cung vẫn còn dành chút tình cảm, kỳ vọng cho mình, nhưng

y không muốn để những tình cảm ký ức ấy lại lay chuyển con tim mình thêm

một lần nữa, trái tim đã sớm nguội lạnh trong cơn mưa thu.

Y xoay người bước vào Phạm phủ. Không lâu sau, một chiếc xe ngựa chở

thức ăn cũng rẽ vào ngõ nhỏ bên cạnh Phạm phủ, vào cổng sau. Dĩ nhiên bên

ngoài cổng sau, chiếc xe đã trải qua sự kiểm tra nghiêm ngặt nhất, thậm chí

từng lá bắp cải, rễ củ cải đều không thoát khỏi sự giám sát.

Những người chịu trách nhiệm kiểm tra đều là quan viên thân phận rõ ràng,

khác với những tai mắt của cung đình rải khắp xung quanh Phạm phủ. Phạm

Nhàn cũng không khó dễ những người này, bởi nếu muốn thoát khỏi giam cầm,

y cần cẩn thận với những tai mắt kia chứ không phải những quan viên này.

Xe ngựa chở thức ăn không có gì bất thường, quan viên vẫy tay cho xe vào

Phạm phủ. Vừa qua cổng sau không xa là nhà bếp lớn của Phạm phủ, đã có

người ra đón để chuyển rau củ quả trên xe.

Ý chỉ trong cung rất rõ ràng, người trong Phạm phủ không ai có thể ra

ngoài, còn người ngoài muốn vào cũng rất khó, cho dù chiếc xe này vốn từ chợ

trực tiếp phái tới, từ khởi nguồn đã nằm trong giám sát của triều đình, chắc chắn

không lo Phạm phủ hay đám Giám Sát viện không an phận động tay động chân

gì.

Nhưng khi mọi người không chú ý, xa phu trên xe ngựa lại lặng lẽ tránh nhà

bếp, đi vào vườn sau rồi được một lão bộc Phạm phủ dẫn đường, đithẳng vào

một thư phòng yên tĩnh.

Vừa bước vào, thấy ngoài Phạm Nhàn còn có một nữ nhân, xa phu lập tức

đoán được là Viện trưởng phu nhân, bèn quỳ xuống hành lễ: “Bái kiến Viện

trưởng đại nhân.”

Sau khi xa phu cởi nón rơm, Lâm Uyển Nhi giật mình che miệng kêu lên:

“Thật giống!”

Người kia hơi lúng túng nhưng không dám nói gì, đứng dậy nói ngay: “Mấy

ngày nay canh gác ngoài Phạm phủ rất nghiêm, nên không ai dám làm loạn.”

“Người này chính là tướng tài trong Khải Niên tiểu tổ của ta, năm xưa ở Bắc

Tề đã từng giúp ta một đại ân.” Phạm Nhàn dịu dàng giải thích với thê tử. Vị

quan viên này giống hệt mình, thường ẩn náu trong Khải Niên tiểu tổ, nhưng y

cũng không ngờ rằng sau bảy ngày bị vây khốn, Khải Niên tiểu tổ mạo hiểm

đến phủ để liên lạc với mình, lại chính là người này.

"Yên lặng là tốt nhất, không có gì quan trọng hơn tính mệnh của chính

mình." Phạm Nhàn nhìn thuộc hạ thành khẩn nói. Đây chính là tín điều mà y

luôn nhắc nhở bên cạnh, dù là thuộc hạ trung thành nhất cũng không ngoại lệ,

không có gì quan trọng hơn tính mạng của bản thân. Vương Khải Niên như vậy,

Cao Đạt cũng thế.

"Tấm lưới bên ngoài đã nới lỏng phần nào, hôm nay ta muốn ra ngoài một

chút." Phạm Nhàn hơi cúi đầu, nhỏ giọng nói.

"Đại nhân, như vậy quá liều lĩnh." Vị quan viên kia nghiêm nghị nói, hắn

nghĩ bản thân mình đã liều mình vào phủ, có lời gì cứ tự mình truyền đạt là

được.

"Không được." Phạm Nhàn lắc đầu. Những lời ấy quá quan trọng, nhất định

phải tự tai nghe từng người một, nếu có sai sót chỉ e sẽ gặp rắc rối lớn. Bỗng

nhiên y nhớ tới, nếu như Vương Khải Niên có mặt bên cạnh, mọi việc đều dễ

dàng giải quyết hơn nhiều. Với bản lĩnh của lão Vương, ngay cả dưới ánh mắt

rình rập của đám người, lén lút vào phủ cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1854: Khải Niên tiểu tổ ai lên đường nấy 1



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Xe ngựa chở thức ăn là của Kiểm Sơ ti, các ngươi vào đây bằng cách nào?"

Phạm Nhàn chợt nghĩ tới vấn đề này, ánh mắt nghiêm nghị, có phần lo lắng.

"Đới Chấn trở lại Kiểm Sơ ti rồi." Vị quan viên kia cười đáp.

Phạm Nhàn cũng mỉm cười, Đới công công một lần nữa làm lãnh đạo thái

giám, tiếp đó cháu trai nhà họ Đới cũng quay lại chức vụ Kiểm Sơ ti. Dựa vào

thủ đoạn năm xưa Giám Sát viện lợi dụng hai ông cháu nhà họ Đới, giữ lại một

đầu dây. Lúc này tận dụng, tất nhiên rất nhẹ nhàng.

o O o

Vào ngày thu ở kinh đô, bầu trời cao vút và xa xăm. Nước mưa rơi từ những

đám mây như vệt chì, làm cho cảnh vật xung quanh trở nên mơ hồ nhưng lại

càng thêm lay động lòng người. Phạm phủ và hoàng cung đã liên tục đối chọi

suốt bảy ngày trời. Đặc biệt là trong bảy ngày ấy Tiểu Phạm đại nhân đã không

ngần ngại quét sạch lực lượng ngầm phía ngoài cửa phủ, làm giá lạnh phần lớn

những mật thám trong cung. Họ cảm thấy những đồng liêu của mình đã chết

oan chết uổng. Có vẻ như, vị bệ hạ trong cung sẽ không bao giờ thực sự trừng

trị đứa con tư sinh của mình để trả thù cho những đồng liêu ấy

Do đó, tấm lưới của Phạm phủ bên ngoài đã vô tình trở nên lỏng lẻo, để lại

một số kẽ hở có thể bị lợi dụng. Chiếc xe ngựa của Kiểm Sơ ti, tưởng chừng

không mảy may khác thường đã lẻn ra từ những kẽ hở này

Ở một nơi yên tĩnh nào đó của kinh đô, nơi có dãy nhà giản dị, không phải

biệt thự lớn của gia đình quyền quý, trong một gian nhà nhỏ nằm lặng lẽ tại cuối

con hẻm. Tiếng người bán hàng rong ngoài ngõ vẫn rõ ràng vang đến đây. Tuy

nhiên, đã nhiều năm trôi qua, chẳng ai biết rốt cuộc ngôi nhà nhỏ này đại diện

cho điều gì.

Dưới những hạt mưa thu, lớp phấn son giả trang trên mặt Phạm Nhàn dần bị

xóa đi. Y lẹ làng bay vào tiểu viện, rồi thấy những gương mặt quen thuộc. Nhìn

thấy niềm vui sướng lẫn nỗi buồn sau niềm vui ấy trên gương mặt họ, trong

lòng Phạm Nhàn cảm động, nhưng trên mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào.

Nơi đây chính là trụ sở bí ẩn nhất của Khải Niên tiểu tổ, và cũng là nơi ẩn

náu của các quan viên trung thành nhất dưới trướng Phạm Nhàn thuộc Giám Sát

viện. Khi kinh đô có dấu hiệu khác thường, đặc biệt là trong Giám Sát viện xuất

hiện một số dấu hiệu rất vi diệu, những thành viên Khải Niên tiểu tổ này đã lẳng

lặng rời khỏi chức vị, thông qua những con đường khác biệt trở lại gian nhà này,

chờ đợi lệnh triệu tập từ Phạm Nhàn.

Nhiều năm về trước, khi Khải Niên tiểu tổ mới chỉ gồm hai người, Phạm

Nhàn và Vương Khải Niên, một già một trẻ, chính Vương Khải Niên đã chi một

số bạc nhỏ để mua lấy ngôi nhà này. Những thành viên Khải Niên tiểu tổ này

như con mắt và cánh tay của Phạm Nhàn. Bây giờ Phạm Nhàn muốn huy động

lực lượng phân tán khắp thiên hạ của mình, nhất định phải thông qua những con

mắt và cánh tay trung thành nhất này, truyền đạt ý chí của mình ra ngoài.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao y bỏ nhiều tâm tư, tốn nhiều công sức như

vậy cũng phải đích thân tới đây.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Không hề có những lời hàn huyên biệt ly dư thừa, không hề có những lễ

thỉnh an thừa thãi, cũng không chứa đựng nhiều bi ai hay phẫn nộ, các thành

viên của Khải Niên tiểu tổ ở khoảng sân nhỏ tĩnh lặng này rất bình thản hành lễ

với Phạm Nhàn rồi trong thời gian ngắn nhất báo cáo tình hình nội bộ Giám Sát

viện mà họ nắm giữ. Trong bảy ngày này, lực lượng quân đội của Khu Mật viện

đóng quanh Giám Sát viện đã rút lui không ít, công tác thanh lọc và thay mới tại

Giám Sát viện, dưới sự ép buộc của ý chỉ từ trong cung và sự phối hợp của

Ngôn Băng Vân, đã được triển khai một cách nhanh chóng và hiệu quả.

Những tin tức tình báo này vô cùng nhạy cảm và quan trọng. Tuy nhiên,

những thành viên Khải Niên tiểu tổ tại ngôi nhà này, từ thời điểm ban đầu đã là

các quan chức tài ba trong Giám Sát viện. Trong bảy ngày này, họ cố gắng tận

lực hỏi thăm tin tức cho Phạm Nhàn đang bị giam lỏng trong phủ, và thực sự

thu thập được không ít thông tin.

Phạm Nhàn lắng nghe trong im lặng, nhẹ nhàng gật đầu. Sau cái chết của

Trần Bình Bình, chính mình bị loại bỏ triệt để khỏi chức vụ Viện trưởng, hoàng

đế biến hóa lại tiến hành thay máu và bổ sung nhân sự đối với Giám Sát viện,

đây đều là những sự kiện nằm trong dự liệu. Với sự giúp đỡ của Ngôn Băng

Vân cùng với uy quyền của quân vương, Giám Sát viện như rắn mất đầu, không

ai có thể thay đổi xu thế này.

"Tuy Ngôn Băng Vân không biết về căn nhà này, nhưng dù sao hắn cũng

thường theo sát bên đại nhân trong những năm qua, chúng ta có phần lo ngại."

Một thành viên Khải Niên tiểu tổ nhìn Phạm Nhàn nói: "Cần lựa chọn một địa

điểm tập hợp mới trong kinh đô."
 
Khánh Dư Niên
Chương 1855: Khải Niên tiểu tổ ai lên đường nấy 2



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Vị quan viên này trực tiếp xưng hô tên Ngôn Băng Vân, rõ ràng không còn

chút kính trọng nào. Cho dù Ngôn Băng Vân chưa từng gia nhập Khải Niên tiểu

tổ, nhưng với tư cách là cánh tay đắc lực của Phạm Nhàn và quan viên cấp cao

trong Giám Sát viện, xưa nay hắn luôn được tiểu đội tôn trọng. Có điều những

ngày qua, những việc Ngôn Băng Vân đã làm trong Giám Sát viện khiến tất cả

quan viên đều thù ghét hắn.

Ngôn Băng Vân là thuộc hạ đắc lực của Phạm Nhàn, nhưng không bao giờ

được Phạm Nhàn tin tưởng hoàn toàn, bởi Tiểu Ngôn công tử thâm trầm kia là

một con người độc lập. Phạm Nhàn im lặng giây lát rồi lắc đầu, không bày tỏ ý

kiến gì về việc này, cũng không nói nên tiếp tục chọn địa điểm liên lạc khác.

Một mặt, y vẫn còn chút kỳ vọng đối với Ngôn Băng Vân, thậm chí còn lo

Ngôn Băng Vân có thể chết trong cơn thịnh nộ của Giám Sát viện. Mặt khác,

sau ngày hôm nay, Khải Niên tiểu tổ phải rời khỏi kinh đô, gian nhà nhỏ này mà

Vương Khải Niên bỏ một trăm hai mươi lượng bạc ra mua cũng sẽ bỏ hoang,

đâu cần phải bận tâm thêm.

Thấy Phạm Nhàn không đáp lời, quan viên kia lắc đầu, tiếp tục báo cáo:

"Cửa thành vừa mở, người tới Tây Lương và Mân Bắc đã đi từ lâu, chắc chắn

Đặng đại nhân và Tô đại nhân đã nhận được tin tức. Mong đại nhân an tâm."

Đây chính là điều Phạm Nhàn lo ngại nhất khi bị giam lỏng. Đặng Tử Việt

và Tô Văn Mậu là hai thuộc hạ đáng tin cậy nhất của Phạm Nhàn sau Vương

Khải Niên, vì vậy cũng được giao nhiệm vụ then chốt nhất. Một người đã đi

Tây Lương, một người ở Giang Nam canh chừng Nội Khố. Nếu hai người bị

Hoàng đế diệt trừ, chỉ e Phạm Nhàn sợ sẽ hối hận cả đời, dù không biết Hoàng

đế có rảnh rang sắp đặt giết người hay không, nhưng tin tức đã chuyển đi khiến

Phạm Nhàn cũng yên tâm phần nào.

Hắn liếc nhìn các thành viên trong sân, khóe miệng nhếch lên mỉm cười ôn

hòa. Bản thân bị giam lỏng trong phủ bảy ngày, thuộc hạ ở đây cũng vất vả bảy

ngày, ngoài việc dò la tin tức, hôm nay cuối cùng cũng nghĩ tất cả biện pháp để

lọt vào Phạm phủ. Quả thực đây mới là nhóm người có thực lực nhất trong

Giám Sát viện.

Khải Niên tiểu tổ mang tên Vương Khải Niên, từ năm Khánh Lịch thứ tư

đến năm thứ bảy Vương Khải Niên mất tích, suốt ba năm trời việc tuyển chọn

thành viên đều do Vương Khải Niên tự tay quyết định. Những thành viên này

vốn chỉ là nhân viên văn thư ngoại vi không đáng chú ý trong Giám Sát viện,

hoặc quan viên cấp thấp không được trọng dụng, nhưng lại vừa vặn lọt mắt

Phạm Nhàn. Dưới sự chỉ đạo của Vương Khải Niên, bọn họ đột nhiên phát huy

khả năng thi hành mạnh mẽ ban đầu, trở thành một tiểu đội bí mật nhưng nổi

tiếng trong Giám Sát viện, một tiểu đội trực thuộc Phạm Nhàn.

Ví như trong những ngày qua, các thành viên tiểu đội ứng phó cực kỳ đắc

lực theo phong cách của Phạm Nhàn. Vừa hay tin không ổn là lập tức ẩn thân

trong bóng tối, không liều lĩnh làm gì ngoài việc bảo toàn tính mạng, mà cẩn

thận dò xét phản ứng và tin tức từ mọi phía rồi tìm cách thích hợp báo cáo Phạm

Nhàn quyết định.

Có được một đám thuộc hạ trung thành nhưng không tự kiêu, đảm đương

nhưng không mù quáng như thế, không thể không nói Phạm Nhàn thật may

mắn. Ánh mắt y lướt qua mọi người, chợt nghĩ ra ngoài con mắt nhìn người của

Vương Khải Niên, làm sao trong Giám Sát viện lại có quá nhiều nhân tài bị

chôn vùi, bị phủ bụi bặm nhiều năm như vậy mà phải đợi đến khi y từ Đạm

Châu đến kinh đô mới được khơi dậy? Liệu Vương Khải Niên có thực sự tinh

chuẩn đến thế? Hay những người trung thành này vốn bị lão tổ tông Giám Sát

viện kiềm hãm, để dành riêng cho Phạm Nhàn sử dụng?

Phạm Nhàn cau mày, tâm trí hỗn loạn, nghĩ đến tình cảm thân thiết của Trần

Bình Bình dành cho mình, im lặng một hồi rồi thở dài, cũng chẳng có thời gian

đi hỏi han gì thuộc hạ, trực tiếp phất tay bước vào căn phòng yên tĩnh bên cái

giếng phía sau sân.

Trong phòng có một cái bàn đọc sách cỡ lớn, trên đó để trang giấy chuyên

dụng của Giám Sát viện, còn có một bộ công cụ giải mật mã đầy đủ, nghiên

mực xếp bên phải chiếc bàn. Đầu thu thời tiết không lạnh mấy, muốn mài mực

cũng rất đơn giản. Thế nhưng Phạm Nhàn không làm mà trực tiếp lấy bút chì

đặc chế của Nội Khố dưới bàn sách, giơ hai ngón tay nắm lấy.

Đầu bút chì vẫn chưa chạm xuống tờ giấy trắng muốt. Dù phải nghĩ ra vô số

cách thức mới thoát khỏi tầm mắt triều đình đến được căn nhà nhỏ này, hiển

nhiên Phạm Nhàn đã suy nghĩ thấu đáo mệnh lệnh mình cần ban bố. Có điều

cuối cùng y vẫn đặt bút xuống, bởi bất cứ điều gì một khi đã ghi trên giấy, chính

là nhược điểm và nguy cơ lộ bí mật.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 1856: Khải Niên tiểu tổ ai lên đường nấy 3



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Mùa đông năm Khánh Lịch thứ sáu, hắn thường đến căn nhà nhỏ này, lúc đó

em trai ruột của Tư Lý Lý vẫn còn bị giam làm con tin. Khi đó, Hải Đường vẫn

còn ở trong căn nhà nhỏ phương bắc thúc giục Tư Triệt, lúc ấy Phạm Nhàn

thường viết thư cho Hải Đường. Nghĩ kỹ lại, dù lúc đó trong kinh đô giao tranh

quyết liệt với Trưởng công chúa, Nhị hoàng tử, nhưng tâm trạng y vẫn thanh

bình an lạc. Nhưng nay, Hải Đường Đóa Đóa đã trở thành kẻ địch của Khánh

Quốc ngoài thảo nguyên, Tư Triệt buộc phải ẩn thân trong Thượng Kinh thành,

tâm trạng an nhàn của Phạm Nhàn cũng đã thay đổi từ lâu.

o O o

Tất cả thành viên Khải Niên tiểu tổ đứng trong phòng, im lặng chờ lệnh từ

Phạm Nhàn.

"Tiếp theo phải rời khỏi kinh đô. Trước khi nhận lệnh bằng văn bản của ta,

không được quay lại." Phạm Nhàn không tốn thời gian sắp xếp cảm xúc, nhìn

mọi người nghiêm nghị nói: "Đây là mệnh lệnh thứ nhất, các ngươi nhất định

phải sống sót."

"Rõ." Mọi người đồng thanh đáp rồi theo hiệu lệnh của Phạm Nhàn lui ra,

chỉ còn lại hai người.

Ba năm đầu Khải Niên tiểu tổ luôn dưới sự chỉ huy của Vương Khải Niên,

sau đó chuyển sang Đặng Tử Việt. Sau khi Đặng Tử Việt đi Bắc Tề, Phạm Nhàn

tự mình nắm quyền, Mộc Phong Nhi chỉ phụ trách công việc hầu cận. Tiểu đội

không nhiều người, qua nhiều năm chiến đấu đã có không ít thương vong. Bây

giờ một bộ phận theo Đặng Tử Việt ở Tây Lương, một bộ phận theo Tô Văn

Mậu ở Mân Bắc Giang Nam, còn một lượng lớn ở lại Đông Di thành. Những

người còn ở kinh đô là lực lượng duy nhất Phạm Nhàn có thể trực tiếp điều

động, vì vậy y không muốn mất thêm một ai.

Phạm Nhàn chăm chú nhìn một trong hai người, lấy từ trong ngực ra một

thanh ngọc câu, đưa tới nói: "Ngươi đi Thanh Châu, đừng kinh động Tứ Xử,

trực tiếp theo đội buôn của Hạ Minh Ký tiến vào thảo nguyên, tìm Hồ Ca, nói

với hắn, ta cần hắn phát động tấn công giả vào cuối thu, khiến quân đội Thanh

Châu và Định Châu mắc kẹt ở khu vực Tây Lương."

Quan viên nhận lấy ngọc câu, trực tiếp nói: "Tả Hiền vương đã chết gần một

năm, mặc dù Hồ Ca có được đại nhân âm thầm ủng hộ , tập hợp được lực lượng

rất lớn, nhưng muốn người Hồ liều lĩnh tấn công thành trì Đại Khánh của ta vào

cuối thu đầu đông, chỉ e hắn vẫn chưa đủ sức."

Mọi người đều biết Phạm Nhàn ra ngoài một chuyến không dễ dàng gì, nên

các thuộc hạ cũng không che giấu ý kiến, mà cố gắng nhanh chóng bày tỏ quan

điểm của mình.

"Chỉ là giả vờ tấn công, hơn nữa hắn muốn báo thù. Có thể gây tổn hại phần

nào cho vương đình và Hữu Hiền vương, chắc chắn hắn rất sẵn lòng. " Phạm

Nhàn nói: "Còn về vấn đề thiếu lực lượng, ngươi hãy nói với hắn, ta sẽ sắp đặt

người trong vương đình đứng về phía hắn."

"Nhưng tin tức từ kinh đô chắc chắn cũng sẽ truyền đến thảo nguyên, một

khi Hồ Ca biết đại nhân thất thế... liệu hắn có hủy bỏ hiệp ước trong Định Châu

thành ngày trước không?" Vị quan viên cầm ngọc câu vẫn thẳng thắn bày tỏ ý

kiến của mình.

Phạm Nhàn không hề bực bội, nói: "Hồ Ca là người thông minh, hắn buộc

phải đặt cược vào ta." Y liếc nhìn ngọc câu trong tay vị quan viên, lắc đầu nói:

"Nếu hắn muốn chủ nhân của ngọc câu này còn sống."

Ngọc câu là vật trang sức từ thuở nhỏ của Vương nữ cuối cùng trong bộ tộc

người Hồ nào đó trên thảo nguyên - Mã Tác Tác . Hồi ở Định Châu gặp Hồ Ca,

Phạm Nhàn đã từng đưa cho đối phương món đồ này, lần này là cái thứ hai. Dù

Mã Tác Tác đã được đưa vào cung điện của Đại hoàng tử, thân phận cô vẫn

thuộc về nhánh Bão Nguyệt lâu. Cho dù Phạm Nhàn có thất thế đến đâu đi nữa,

việc đối phó với thiếu nữ yếu ớt này vẫn không quá khó khăn.

Vị quan viên suy nghĩ một lát, thấy chiếu theo chỉ thị của Viện trưởng đại

nhân không có gì thiếu sót, bèn cất ngọc câu vào ngực rồi rời thư phòng, tự ra

khỏi tiểu viện. Cách thức để thành viên Khải Niên tiểu tổ này thoát khỏi kinh

đô, vượt Thanh Châu đến thảo nguyên và liên lạc với Hồ Ca là vấn đề của hắn.

Phạm Nhàn tin tưởng vào năng lực của các thuộc hạ.

"Ngươi hãy đi Định Châu, vào phủ Đại tướng quân, tìm thế tử Hoằng

Thành." Trong lòng Phạm Nhàn như một cái hòm kho báu, y lại lấy ra một tờ

giấy, trên đó là bài thơ chữ viết mơ hồ. "Đây là tín vật. Hiện kinh đô rối ren, ta

đã bị đuổi khỏi Giám Sát viện, chắc chắn phía bên kia đã sớm hay tin, chỉ e sẽ

không tin vào ấn tín của Giám Sát viện cũng như lệnh bài Khải Niên tiểu tổ.

Ngươi đưa tờ giấy này cho hắn xem, hắn sẽ biết ngươi là người của ta."

Đây là mảnh giấy rách từ một quyển thi tập thời trước, là quà Nhị hoàng tử

tặng Phạm Nhàn qua tay Hoằng Thành, khi ấy Phạm Nhàn đang ở Thương Sơn

tránh đông. Chắc nhiều người đã quên nhưng Phạm Nhàn biết Hoằng Thành sẽ

không quên.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1857: Khải Niên tiểu tổ ai lên đường nấy 4



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Hãy nói với Hoằng Thành tất cả những gì trước đây ta đã nói về Hồ Ca, về

tin tức quân Hồ sẽ tấn công vào đầu đông. Bảo hắn chuẩn bị sẵn sàng, cố gắng

hết sức để đánh thật vất vả... " Phạm Nhàn cau mày "Ừm, bây giờ hắn có thể

hiểu ý ta, có điều phải thay hắn tìm cách ngăn bị triệu về kinh đô. Chắc hắn sẽ

biết cách làm thế nào, chỉ cần nhắc nhở hắn hai bên cần phối hợp tốt, ta cho hắn

miếng xương khó nhai nhưng thực chất là thịt béo, không nên để người Hồ thật

sự chiếm lợi thế."

"Vâng, đại nhân." Vị quan viên nhận lệnh ra đi.

o O o

Có người ra, có người vào, Phạm Nhàn tỉnh táo điều khiển các thành viên

Khải Niên tiểu tổ truyền tải ý chí của mình tới những thế lực trên thiên hạ mà y

quan tâm và có thể tác động.

"Ngươi hãy tới Đông Di thành. Trước tiên tìm Mộc Phong Nhi, nói rõ ý

định của ta cho hắn, có thể lợi dụng phản loạn của Tiểu Lương quốc, giữ ngọn

lửa ấy ở mức vừa phải, không được cháy quá dữ dội cũng không được dập tắt

quá nhanh."

"Xong việc đó, ngươi hãy đi gặp Vương Thập Tam Lang, bảo với hắn ta sẽ

ở kinh đô đợi hắn." Phạm Nhàn ngồi sau bàn đọc sách nhíu mày, khuấy động

nội loạn Đông Di thành có thể giữ Đại hoàng huynh ở bên kia, nhưng cũng hơi

có lỗi với Vương Thập Tam Lang, đành phải lừa trước. "Hơn nữa... nhờ hắn

dùng kiếm lệnh của Kiếm Lư, lựa chọn hai người đáng tin cậy, phái tới Giang

Nam theo bên cạnh Tô Văn Mậu."

"Ngươi hãy tự tay đưa bức thư này đến tay Đại điện hạ, nói với hắn rằng

mọi việc ở kinh đô đều rất tốt, không cần vội vã trở về." Vẻ mặt Phạm Nhàn

thoáng lo lắng, bởi vì đối với Lý Hoằng Thành y có thể nói rõ suy nghĩ của

mình, nhưng y không tự tin có thể khống chế được Đại hoàng tử.

Chỉ sợ khi tin tức về cái chết thảm thương của Trần Bình Bình truyền đến

Đông Di thành, ngọn lửa phẫn nộ trong lòng vị Đại hoàng tử kia sẽ không kém

gì chính mình. Từ nhỏ Đại hoàng tử đã gọi Trần Bình Bình là bá phụ, huống hồ

chi mối quan hệ thân thiết giữa Ninh Tài nhân và Trần Bình Bình năm xưa, Trần

Bình Bình đã bảo vệ Đại hoàng tử từ khi còn trong bụng mẹ. Chỉ nói riêng về

tình cảm giữa Đại hoàng tử và Trần Viên qua bấy nhiêu năm, với tính cách của

Đại hoàng tử, biết đâu hắn thực sự sẽ dẫn theo vài trăm thân binh giết về kinh

đô!

Điều Phạm Nhàn lo sợ nhất chính là việc này. Mệnh lệnh duy nhất mà y đưa

ra trước bôn tập ngàn dặm về kinh đô là bảo đội người của Mộc Phong Nhi

quay về Đông Di thành, bảo Đại hoàng tử không được trở lại kinh. Nhưng chỉ

dựa vào Mộc Phong Nhi làm sao ngăn được ngọn lửa giận dữ của Đại hoàng tử?

Phạm Nhàn đành tự mình viết thư, lời lẽ khẩn thiết thỉnh cầu vị đại ca tính tình

nóng nảy rất được mẫu thân di truyền này, cố gắng kiềm chế vọng động muốn

chất vấn Hoàng đế và báo thù cho Trần Bình Bình, vâng lời ở lại Đông Di

thành.

Dù là Lý Hoằng Thành đang thống lĩnh binh ở Định Châu hay Đại hoàng tử

đang khống chế một vạn tinh binh ở Đông Di thành, đây đều là hai lực lượng

duy nhất mà Phạm Nhàn có thể trông cậy vào trong thiên hạ. Nhưng đội quân

tinh nhuệ này lại thuộc về Khánh Quốc, thuộc về Hoàng đế. Nếu hai người trẻ

tuổi trong hoàng tộc này chủ động hay bị triệu hồi về kinh, Phạm Nhàn sẽ

không còn chút hy vọng nào.

Bởi vì Phạm Nhàn hoàn toàn tin tưởng, chỉ cần Lý Hoằng Thành và Đại

hoàng tử trở lại kinh đô, chắc chắn trong vài năm nữa nam nhân ngồi trên ghế

rồng kia sẽ không cho họ cơ hội dẫn binh nữa. Điều này chính là vì mối quan hệ

giữa họ với Phạm Nhàn, với Trần Bình Bình.

Mệnh lệnh phái người đến Giang Nam dặn dò Tô Văn Mậu cũng đã chọn

xong người. Ngoài vai trò thành viên Khải Niên tiểu tổ, Tô Văn Mậu còn là

quan viên Nội Khố Chuyển Vận ti trong triều đình. Đối với Phạm Nhàn, đối với

Khánh Quốc, đối với Hoàng đế, Nội Khố là vô cùng quan trọng. Ai cũng không

thể buông tay, trong khi Tô Văn Mậu vừa không thể ẩn náu tại chỗ, vừa không

thể rời khỏi Mân Bắc Giang Nam, nên hoàn cảnh của hắn rất nguy hiểm. Phạm

Nhàn chỉ có thể hy vọng trong những năm qua Tô Văn Mậu đã dung nạp đủ

nhiều thuộc hạ trung thành trong tam đại phường, đồng thời hy vọng vị huynh

đệ họ hàng Nhâm Bá An vẫn còn nhớ tình xưa mà che chở cho Tô Văn Mậu. Từ

phía mình, ngoài việc sai cao thủ Kiếm Lư Đông Di thành tới Giang Nam bảo

vệ Tô Văn Mậu, Phạm Nhàn cũng chẳng còn cách nào khác.

Thành viên đi Giang Nam còn có thêm nhiệm vụ truyền lời nhắn của Phạm

Nhàn cho Hạ Tê Phi, bảo hắn chọn một ngày nào đó trong hai tháng tới ghé

thăm kinh đô. Việc mời chủ nhân hiện tại của Minh gia đến kinh đô không có

nghĩa là Phạm Nhàn có nhiệm vụ quan trọng cần giao cho hắn, mà chỉ vì Phạm

Nhàn muốn thử thăm dò người này.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 1858: Khải Niên tiểu tổ ai lên đường nấy 5



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Lý do là vì năm ấy Hạ Tê Phi quy phục dưới trướng của Phạm Nhàn là quy

phục triều đình Khánh Quốc và uy danh khủng khiếp của Giám Sát viện. Hôm

nay Phạm Nhàn đã mất đi uy thế, trở thành người thường, Giám Sát viện cũng

bị phong ấn thành một đống bùn nhão, ai biết được trong lòng Hạ Tê Phi có còn

suy nghĩ gì khác?

Minh gia hết sức quan trọng đối với Giang Nam, cũng rất quan trọng đối với

chiến tranh giữa Phạm Nhàn và Hoàng đế lão tử. Nếu Hạ Tê Phi nghĩ thông,

trực tiếp tới lạy dưới ghế rồng, Phạm Nhàn phải làm sao bây giờ? Cho nên y

nhất định phải xem xem rốt cuộc Hạ Tê Phi và Giang Nam thủy trại trung thành

với mình được bao nhiêu? Nếu Hạ Tê Phi thật sự quên những tháng ngày gian

khổ năm xưa ở Giang Nam...

Đầu Phạm Nhàn hơi cúi xuống, chỉ còn cách khiến Minh gia lại đổi chủ rồi

để Chiêu Thương tiền trang ra mặt.

o O o

Từng mệnh lệnh được ban bố, thành viên Khải Niên tiểu tổ nhận lệnh rời đi,

không chút do dự lưu luyến, chẳng mấy chốc, khu nhà nhỏ cô quạnh này đã

vắng người, chỉ còn lại Phạm Nhàn sau bàn đọc sách cùng vị quan viên phía

trước người y, yên tĩnh đến lạ thường. Gió thu ẩm ướt thổi tà tà qua không khí

se se, khiến thùng nước bên giếng rung động, phát ra vài âm thanh.

Có lẽ ai cũng không ngờ rằng, ngay trong khoảng sân vắng vẻ này, một

người trẻ tuổi đã bị tước hết chức tước quyền uy vẫn đang đưa ra từng mệnh

lệnh, nhằm chống đối lần cuối cùng với bộ máy quyền lực khổng lồ của Khánh

Quốc.

"Tại sao lại đổi tên thành Hồng Diệc Thanh?" Phạm Nhàn nhìn vị quan viên

Khải Niên tiểu tổ cuối cùng ở lại, vuốt nhẹ lên lưỡi dao nhỏ mới lấy từ trong

ngực ra, nhẹ giọng hỏi.

Người này chính là kẻ hồi trước ở Thanh Châu đã phát hiện ra âm mưu của

Tiểu Hoàng đế Bắc Tề dùng đao phường ở Bắc Hải kích động mối quan hệ giữa

Phạm Nhàn và Khánh Đế. Hắn lập công lớn ở Thanh Châu, lại là thuộc hạ đầu

tiên của Vương Khải Niên được cài vào Giám Sát viện. Thấy hắn trung thành

với lão Vương, Phạm Nhàn đã điều động hắn về bên cạnh mình, theo đến tận

Đông Di thành. Lần trước khi Phạm Nhàn về kinh báo cáo công tác, để hắn ở lại

trung tâm kinh đô liên lạc, chính nhờ vậy mà bây giờ hắn mới có cơ hội đối diện

Phạm Nhàn, chứ không lo lắng vô ích ở Đông Di thành.

"Nghe nói xưa kia có vị đại nhân tên Hồng Thường Thanh, là người dũng

mãnh, nghĩa hiệp, rất được đại nhân tín nhiệm. Cuối cùng, trong trận đánh ở

cảng Đạm Châu, đã anh dũng hy sinh. Đại nhân thường xuyên nhớ về người ấy.

Thuộc hạ bất tài, vừa nhận ân huệ của đại nhân, cũng nghĩ đến việc dùng cái

chết để báo đáp ân đức của đại nhân."

"Đừng chết." Phạm Nhàn thở dài, nhớ lại Thanh Oa tử trận dưới tên của Yến

Tiểu Ất. Dù sống sót qua địa ngục thủy quân đồ sát toàn đảo, chim biển ăn thịt

người, nhưng hắn vẫn chỉ sống thêm được hai năm bên cạnh Phạm Nhàn.

Y đưa lưỡi dao nhỏ trong tay cho Hồng Diệc Thanh, nhìn thẳng vào mắt

hắn, nói từng chữ một: "Ta giữ ngươi lại là có việc quan trọng. Ngươi phải nghe

cho rõ, không được bỏ sót bất cứ chữ nào."

"Vâng, đại nhân." Hồng Diệc Thanh thầm căng thẳng.

"Đã phái hai người đi Tây Lương đạo, nhưng Đặng Tử Việt vẫn còn nắm

quyền ở đó. Triều đình chắc chắn sẽ thu hồi hắn ta, cho dù hắn ta có trốn đi

được thì những người ta sắp đặt ở đó vẫn cần có người tiếp tục công việc.

Ngươi ở trong Thanh Châu thành đã lâu, rất quen thuộc với khu vực Tây

Lương, việc này giao cho ngươi."

Hồng Diệc Thanh sững sờ, cổ họng khô khốc, gương mặt nóng bừng lên.

Hắn không ngờ nhiệm vụ quan trọng mà Viện trưởng giao cho hắn lại là thay

thế tới quản lý khu vực Tây Lương.

"Nhưng then chốt nhất là, ngươi cũng phải vào thảo nguyên, tìm đến Vương

trướng, tìm một nữ nhân tên là Tùng Chi Tiên Lệnh." Phạm Nhàn híp mắt lại,

nhìn chằm chằm vào hắn, nói từng chữ một: "Ngươi bảo cô ấy đừng quan tâm

Khổ Hà hay Đậu Đậu gì, lo cho ta trước! Bảo cô ấy phối hợp với Hồ Ca, thuyết

phục Thiền Vu Tốc Tất Đạt."

Hồng Diệc Thanh không biết trước đó Phạm Nhàn đã sắp đặt sẵn một số

việc trên thảo nguyên nên có phần khó hiểu, nhưng vẫn bình tĩnh đáp ứng.

"Ta chọn ngươi vì Tùng Chi Tiên Lệnh từng gặp ngươi." Phạm Nhàn cúi

đầu điềm tĩnh nói: "Đưa con dao nhỏ này cho cô ấy rồi bảo cô ấy rời khỏi thảo

nguyên, đến kinh đô gặp ta."

"Nếu cô ấy không chịu đi thì sao?" Hồng Diệc Thanh vô thức hỏi.

Phạm Nhàn ngẩng đầu lên, im lặng một lúc rồi nói: "Cứ nói ta sắp chết, còn

muốn gặp hay không là tùy cô ấy."

Lời này nghe có vẻ bất đắc dĩ, rất vô lại. Hồng Diệc Thanh mắt mở to nhìn

Phạm Nhàn, không thể nào hiểu nổi, sao Viện trưởng đại nhân dường như vô

địch lại có thể nói ra những lời bi quan như vậy. Hắn càng không rõ Tùng Chi

Tiên Lệnh là người thế nào mà khiến đại nhân coi trọng đến thế.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 1859: Khải Niên tiểu tổ ai lên đường nấy 6



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑ Ngay trong khoảnh khắc đưa lưỡi dao, bàn tay

Phạm Nhàn đột nhiên cứng đờ, đứng phắt dậy từ sau bàn đọc sách. Mãi một lúc

sau, Hồng Diệc Thanh mới nhận ra điều bất thường, sắc mặt tái xanh, rút dao

độc từ trong giày ra, lặng lẽ đi tới cửa phòng phía sau.

Bên ngoài có động tĩnh khả nghi, trong khoảng sân nhỏ yên tĩnh mà chắc

chắn không ai biết đột nhiên có người đến.

Tiếng bước chân rất nhỏ vang lên ngoài sân nhỏ trước cửa, âm thanh rất

nhỏ, nhất là chợ rau ở cuối ngõ vẫn còn náo nhiệt, sẽ náo nhiệt đến tận hoàng

hôn. Cho nên những tiếng bước chân nhỏ bé kia e là sắp bị tiếng cò kè mặc cả

che lấp.

Có điều, những bước chân nhẹ nhạng đó lại vô cùng rõ ràng đối với Phạm

Nhàn. Y híp mắt lắng nghe động tĩnh bên ngoài, ngón tay trỏ và ngón áp út bên

tay tay phải vô thức co lại hai lần, mới biết con dao găm màu đen của mình đã

rơi mất từ lâu trong cơn mưa thu trước cửa cung điện. Lúc này không biết nó

đang ở đâu, nhưng y vẫn bình tĩnh, vẫn có niềm tin sẽ tuyệt đối hạ gục kẻ tới

đây.

Hồng Diệc Thanh siết chặt dao găm, cẩn thận và im ắng canh chừng sau

lưng cửa, nín thở quan sát bóng người càng lúc càng đến gần. Bóng người kia

rất kỳ lạ, đi thẳng tới cửa rồi nhẹ nhàng gõ hai cái. Nghe thấy nhịp điệu gõ cửa

ấy, sắc mặt Hồng Diệc Thanh hết sức bình tĩnh, bởi đó là tín hiệu nhận diện thân

phận trong nội bộ Khải Niên tiểu tổ.

Nhưng Phạm Nhàn vẫn chưa hết cảnh giác, bởi thực ra y cũng không chắc

chắn hoàn toàn Khải Niên tiểu tổ có bị triều đình xâm nhập hay không, hay đã

tiếp xúc với thế lực bên ngoài hay chưa. Dù sao từ sự kiện Đạt Châu có thể thấy

vị Hoàng đế bệ hạ trong cung rất coi trọng tình báo, vượt xa suy đoán của Phạm

Nhàn hay Trần Bình Bình. Hơn nữa chắc chắn trong nội bộ Giám Sát viện còn

nhiều thành phần trung thành tuyệt đối với Hoàng đế còn ẩn nấp, nếu không thì

trong vòng bảy ngày Ngôn Băng Vân cũng khó mà kiểm soát được tòa viện âm

u ấy.

"Là ta." Giọng khàn khàn nói vọng lại từ bên ngoài cửa.

Hồng Diệc Thanh không nhận ra giọng nói này, nhưng sắc mặt Phạm Nhàn

lập tức thay đổi, mang cả niềm vui, nỗi thương cảm và sự bất ngờ.

Cánh cửa mở ra, một nam nhân trung niên với khuôn mặt xa lạ, ăn mặc như

dân quê vùng ngoại thành bước vào.

"Vương thủ lĩnh?" Hồng Diệc Thanh hạ giọng, không dám tin nhìn người

đang đến. Dù sao hắn cũng từng được Vương Khải Niên tuổi lựa chọn vào tiểu

đội, nên vẫn khá quen với Vương Khải Niên. Có điều... trong lòng nhiều quan

viên Giám Sát viện, Vương Khải Niên đã chết cách đây ba năm do vụ phản loạn

Đại Đông sơn, sao giờ đây lại xuất hiện trước mặt mình?

Vương Khải Niên đã cải trang vỗ vai Hồng Diệc Thanh rồi ngưng thần tĩnh

khí, đè nén cảm xúc thi lễ sâu sắc trước Phạm Nhàn đang đứng phía sau bàn.

"Ngày khác sẽ nói sau, thể nào chẳng có lúc gặp lại. Làm chính sự đi."

Phạm Nhàn cười, ném con dao trong tay cho Hồng Diệc Thanh. Lúc này gương

mặt Hồng Diệc Thanh vẫn là vẻ thần hồn bất ổn, nhưng cũng biết sự tình khẩn

cấp, không dám trì hoãn, hành lễ với hai người rồi lên đường tới thảo nguyên

phía tây, tìm nhân vật gọi là Tùng Chi Tiên Lệnh.

o O o

Phạm Nhàn bước ra từ phía sau bàn, đi đến trước mặt Vương Khải Niên,

lặng lẽ nhìn lão ta một lúc rồi ôm chầm lấy lão, vỗ mạnh vào lưng lão. Sau đó, y

đứng thẳng người dậy, dễ dàng nhận ra dù đã cải trang nhưng Vương Khải Niên

vẫn không che giấu nổi vẻ mệt mỏi.

Phạm Nhàn nhìn Vương Khải Niên, Vương Khải Niên cũng nhìn y. Hai

người im lặng rất lâu, một lúc sau, Phạm Nhàn mới thở dài, nói: "Đúng là đã lâu

không gặp."

Trên con đường từ Đông Di về kinh, Vương Khải Niên liều mạng chặn đoàn

ngựa của Giám Sát viện, báo cho Phạm Nhàn biết tin tức kinh thiên động địa

kia. Lúc đó, hai người hoàn toàn không có thời gian nói gì, than thở điều gì,

Phạm Nhàn trực tiếp đứng dậy lao thẳng về kinh đô, đi cứu Trần Bình Bình.

Tính kỹ ra, Phạm Nhàn về kinh chính xác tám ngày, Vương Khải Niên cũng

lại vội vã chạy về kinh. Hơn nữa, trước đó Vương Khải Niên đã một lần từ Đạt

Châu lao thẳng về phía đông bắc, hai chuyến đi xa như vậy thực sự khiến

Vương Khải Niên tuổi đã cao mệt nhọc đến cực điểm. Dù lão ta là một trong

Nhị Dực của Giám Sát viện, lúc này cũng gần như kiệt sức.

Phạm Nhàn đỡ lão ngồi xuống ghế, im lặng một lát rồi hỏi: "Mấy năm qua

ngươi ở đâu?". Câu hỏi nghe rất đơn giản, nhưng hàm chứa nhiều ý nghĩa sâu

xa. Phạm Nhàn biết lão chưa chết, cũng biết theo sắp đặt của Trần Bình Bình,

Vương Khải Niên và gia đình đã lẩn trốn sau vụ Đại Đông sơn. Vì an toàn của

nhà họ Vương, Phạm Nhàn chỉ tìm hiểu sơ qua rồi ngừng lại. Trong ba năm

qua, Phạm Nhàn thường nhớ đến lão, nhớ đến thuộc h* th*n cận nhất của mình,

người biết rõ nhiều bí mật của y nhất
 
Back
Top Bottom