Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Khánh Dư Niên

Khánh Dư Niên
Chương 1830: Trong mưa tiễn Trần Bình Bình 1



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Ngươi phải chờ ta." Trong lòng Phạm Nhàn lại lặp lại một lần nữa, để cho

cơn mưa thu đập vào khuôn mặt đầy bụi đất của mình, điên cuồng phi nước đại

hướng về Hoàng cung.

Hoàng cung gần kề, mưa thu đổ xuống ào ào, đường phố không mấy người

qua lại, mọi người cũng tụ tập? Phạm Nhàn ngơ ngác, sợ hãi nghĩ ngợi rồi nghe

thấy tiếng reo hò vang dội, kế đó là sự tĩnh mịch, yên lặng đến rợn người.

Dân chúng kinh đô chẳng nghe thấy gì, chỉ riêng Phạm Nhàn nghe rõ thứ

tĩnh mịch ấy, sợ hãi vô cùng. Đám đông chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa trong sự

tĩnh lặng.

Lộc cộc lộc cộc.

Mọi người chỉ nghe vó ngựa trong thinh lặng rồi nhìn thấy bóng dáng cưỡi

ngựa lao tới như chớp nhoáng, nhìn thấy bộ quan phục màu đen rách nát trong

mưa thu, nhìn thấy gương mặt lạnh lùng đầy sát khí của người trên lưng ngựa.

Đám đông đang xem hình phạt trước Hoàng cung bỗng náo động, tiếng kinh

hô và rên la cùng vang lên, phía sau đám đông xô đẩy hỗn loạn, không biết bao

nhiêu người bị giẫm đạp.

Bởi vì bóng người cưỡi ngựa cô độc kia không hề giảm tốc, mà lao thẳng

vào đám đông dày đặc một cách máu lạnh!

Ai tránh kịp thì tránh, không kịp thì bị ngựa hất bay, trong màn mưa thu

lạnh lẽo, máu văng tung toé.

Đám đông kinh hoàng trước cái chết, lùi ra tán loạn, nhường lối cho người

ngựa lao thẳng đến sân xử án nho nhỏ dưới chân thành hoàng cung.

Cấm quân vây kín, rừng giáo chĩa thẳng vào bóng người cô độc trên lưng

ngựa.

Phạm Nhàn im lặng bay lên, vượt qua rừng giáo kia, người đang ở giữa hư

không, kiếm đã ở trong tay, vung ra nhanh như chớp, vài tiếng vù vù vang lên,

chém đứt vài thanh trường kiếm, đánh rơi vài tên thị vệ đại nội, mà bóng người

đã lướt đến trên bầu trời pháp trường.

Dù làm động tác gì, đôi mắt Phạm Nhàn luôn nhìn chằm chằm vào cái sàn

gỗ nhỏ kia, nhìn ông lão bị trói trên giàn gỗ, máu miệng biến bét, đang hấp hối

kia, ánh mắt Phạm Nhàn ngày càng lạnh lùng, ngày càng đầy căm phẫn rồi nghe

thấy kình phong từ bốn phía ập tới.

Vô số bóng dáng áo gai bay lên, xoay quanh như bông hoa trong cơn mưa

thu, chặn hết mọi đường lui của Phạm Nhàn.

Phạm Nhàn không lùi, không tránh, lưng chịu ba chưởng, mà kiếm cũng

hung hăng đâm xuyên qua mặt một tên người mặc áo gai, xuyên thấu từ mí mắt

hắn ta, máu tươi và dịch nhãn cầu bắn tung tóe, lẫn vào trong nước mưa.

Y gầm lên một tiếng, tay trái đánh ngang một chưởng, bá đạo cực độ, chỉ

nghe tiếng xương cổ tay vang lên nhỏ nhẹ, tên áo gai bên trái bị chấn động máu

me đầy mặt, gục ngã xuống đất. Phịch một tiếng, cuối cùng hai chân Phạm

Nhàn cũng đứng trên sàn gỗ nhỏ ướt sũng, nhưng y cũng phải trả giá rất đắt, vết

thương trong người bộc phát dữ dội, phun ra một ngụm máu tươi.

Nhưng y không quan tâm, chỉ kinh ngạc nhìn ông lão trên giàn gỗ kia, trên

người ông lão không biết đã chịu bao nhiêu vết đao, bị lõa lồ trước mặt muôn

dân, chịu vô vàn sỉ nhục.

Chỉ cần liếc mắt một cái, Phạm Nhàn đã biết mình trở về quá muộn, không

thể cứu sống được người, đôi môi khô nứt của y hé mở, muốn nói gì đó nhưng

không thốt được nên lời.

Mưa thu rơi xuống, gột rửa hai người già trẻ trên sàn gỗ, chung quanh yên

tĩnh như tờ. Toàn bộ cấm quân, cao thủ trong cung cùng các vị khổ tu sĩ trong

Khánh Miếu vây kín sàn gỗ, nhưng trước sát khí và thế công liều mạng của

Phạm Nhàn, ai nấy đều cứng đơ người, chẳng dám làm gì.

Phạm Nhàn gian nan bước tới, cởi trói, ôm thân hình gầy guộc của Trần

Bình Bình vào lòng, cởi bỏ chiếc áo choàng đen đầy bùn đất rách nát của mình,

đắp lên người ông lão.

Trần Bình Bình khó nhọc mở mắt, đôi mắt mờ đục tán loạn ấy lại ánh lên tia

sáng thuần khiết, như một đứa trẻ... ông lão như một đứa bé nấp trong vòng tay

Phạm Nhàn, hình như hơi run rẩy vì lạnh.

"Ta về muộn mất rồi." Phạm Nhàn ôm thân thể gầy guộc kia, cảm nhận hơi

ấm của ông lão đang từ từ biến mất, miệng khô khốc nói, trong lòng tràn ngập

cảm giác thất bại tuyệt vọng và thương tâm chưa từng có...

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Mưa đầu thu rơi càng nặng hạt, nước bắn tung lên mặt đất, thấm ướt áo

quần, len lỏi vào tim gan lạnh buốt. Toàn bộ quảng trường trước cung bị màn

mưa mịt mờ bao trùm, tầm nhìn chỉ thấy trời đất ướt đẫm.

Mọi ánh mắt đổ dồn về chiếc bục gỗ nhỏ trong mưa, hai người trên đó, bốn

phía im lặng như tờ. Không biết bị cảm xúc gì thôi miên, không ai nói năng, cử

động, chỉ ngơ ngác nhìn, ánh mắt xuyên qua màn mưa mờ ảo, tập trung về phía

bục.

Hàng trăm, hàng ngàn binh lính cấm quân, cao thủ trong cung và khổ tu sĩ

trong Khánh Miếu cứ thế đứng im lìm trong mưa, như những pho tượng gỗ.

Chỉ trong chớp mắt, đã có mấy người thiệt mạng dưới tay Tiểu Phạm đại

nhân, điều quan trọng hơn là dưới cơn mưa lạnh buốt này, không ai biết đôi mắt

của bậc Cửu Ngũ Chí Tôn trên tường thành lóe lên cảm xúc gì.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1831: Trong mưa tiễn Trần Bình Bình 2



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Ngôn Băng Vân đã hết sững sờ khi thấy bóng dáng Phạm Nhàn, cúi đầu

xuống, chuẩn bị đối phó những chuyện tiếp theo. Giọng hạ thật nhỏ, hắn ra lệnh

cho những thuộc hạ trung thành bên cạnh, tiếng nói bị át trong màn mưa, không

ai nghe thấy, nhưng mấy mật thám Giám Sát viện đã lẻn về phía sân xử án.

Quan lại, dân chúng trong và ngoài thành đều sững sờ trước cảnh Phạm

Nhàn cưỡi ngựa đạp đổ máu người, giận dữ tuốt kiếm, cởi áo choàng che đậy

ông lão. Người đầu tiên phản ứng lại là Hạ Tông Vĩ, quan sát dụng hình cao cấp

nhất dưới chân thành.

Khi Phạm Nhàn xông vào đám đông, hắn đã lập tức phản ứng lại, lặng lẽ rời

khỏi sàn gỗ nhỏ bằng tốc độ nhanh nhất và kín đáo nhất. Ẩn mình sau lưng quan

viên, hộ vệ, đôi mắt nhìn qua khe hở giữa đám đông về phía Phạm Nhàn đang

ôm thân hình tàn tạ của Trần Bình Bình trên sàn gỗ, ánh mắt Hạ Tông thoáng

phức tạp. Hắn chỉ không muốn chết mà thôi, nhưng buộc phải giết cả hai người

trên bục gỗ.

Còn nhiều người không muốn chết nữa, khí lạnh tỏa ra từ Phạm Nhàn khiến

mọi người rời xa khỏi bục. Diêu thái giám đã lùi vào đám đông, không muốn

trở thành con cừu hy sinh cho Tiểu Công gia dâng lên tế Trần Bình Bình.

Xung quanh sàn gỗ là vài thi thể tứ tán, máu tươi bị mưa thu hòa tan, đao

phủ bộ Hình toàn thân run rẩy tay cầm lưỡi dao nhỏ ngược lại trở thành người

gần nhất trên bệ. Hắn nhìn Tiểu Phạm đại nhân trên bệ gỗ, phát hiện Tiểu Phạm

đại nhân đang cúi đầu rất sâu, ôm chặt lấy Trần lão Viện trưởng vào trong lòng,

dường như hoàn toàn không nhận thấy trong thiên địa này còn bất cứ âm thanh

hay chấn động gì. Trong lão thầm kinh hãi, lén lút thối lui về dưới bục gỗ.

Chỉ lùi lại hai bước, cổ họng tên đao phủ bỗng dưng "xoạt" một tiếng và đứt

đoạn, đầu rơi xuống trong tiếng độp nặng nề. Xác không đầu cũng theo đó ngã

xuống dưới đài tạo thành một tiếng trầm trầm.

Đám đông bốn phía kinh hãi, mắt dõi lên đài. Chỉ có những người có tu vi

cao cường mới có thể thấy rằng vừa rồi tay Phạm Nhàn thoáng rung động, một

con dao màu đen bay ra rồi rơi xuống trong màn mưa.

o O o

Phạm Nhàn ngồi khoanh chân trên đài, ngồi giữa muôn ngàn ánh mắt nhưng

dường như không hề cảm nhận được gì. Y chỉ ôm thân thể Trần Bình Bình, cúi

đầu thật thấp, để mưa rơi trên đầu và vai, bóng lưng còng xuống, trông thật cô

đơn.

Thân thể ông lão trong tay nhẹ tênh, ôm trong lòng giống như ôm một cơn

gió, cơn gió có thể tan biến bất cứ lúc nào. Dưới những sợi tóc rối, khuôn mặt

tái nhợt của Phạm Nhàn giật nhẹ, vô thức vươn tay ra, nắm chặt bàn tay lạnh giá

của Trần Bình Bình, siết mạnh, không buông ra.

Chắc kiếp này ông lão chắc đã trải qua bao nỗi thống khổ. Tàn tật nửa đời

người, khí lực trong người đã cạn kiệt từ lâu, hôm nay chịu tra tấn, mỗi nhát dao

xuống chỉ đau đớn chứ không chảy nhiều máu. Nhưng vẫn có máu tụ lại thành

vũng, thấm ướt áo choàng đen của Phạm Nhàn, dính đặc trên tay, nóng hổi.

Trong cơn mưa thu lất phất, Phạm Nhàn dịu dàng ôm thân hình gầy yếu ấy,

sợ làm đau ông lão, siết chặt bàn tay lạnh buốt kia, sợ người sẽ ra đi như thế.

"Nếu ngươi không chịu về, ai có thể bắt ngươi trở lại đây? Sao lại giư ta ở

Đông Di làm gì?" Phạm Nhàn khàn khàn nói, đôi môi khô nứt vì mưa như

muốn bong tróc, trông thật đáng thương, "Bao năm ta vất vả vì ai, chỉ muốn các

ngươi rời kinh đô, sống những ngày an nhàn, ta luôn cố gắng..."

"Ngươi biết ta biết tất cả mà." Phạm Nhàn cúi đầu thấp hơn, nhẹ nhàng tựa

vào gương mặt nhăn nheo kia, thân thể rung động trong mưa, dường như đang

ru ông lão trên tay ngủ say.

Bàn tay ông lão siết chặt lấy tay Phạm Nhàn, nhưng sức lực cuối cùng của

ông cũng chỉ có thể siết yếu ớt như thế. Không biết vì luyến tiếc hay sợ hãi điều

gì, ông cố nắm lấy điều gì đó trong cơn mưa gió, trên nền đất đỏ thẫm.

Như một nhát dao chậm rãi xé rách trái tim, Phạm Nhàn toàn thân lạnh buốt

và khiếp sợ nhìn ông lão trong lòng, biết đối phương không thể chống chọi thêm

nữa. Vô thức siết chặt tay ông, thậm chí siết đến mức ngón tay ông bắt đầu tái

nhợt rồi tê dại.

Trong màn mưa, đôi mắt đục ngầu của Trần Bình Bình chậm rãi di chuyển,

nhìn thấy cung điện quen thuộc, bầu trời u ám đầy mây mưa, bóng dáng đế

vương mơ hồ trên tường thành nhưng không nhìn rõ khuôn mặt. Rồi ông nhìn

khuôn mặt Phạm Nhàn bên cạnh, trong đôi mắt đục ngầu ấy thoáng hiện lên nụ

cười.

Ông lão biết mình sắp ra đi khỏi thế giới này, đôi mắt dần tắt ngấm, không

còn nghe rõ tiếng động chung quanh, ánh sáng trước mắt cũng biến thành những

hình dáng kỳ lạ.

Có lẽ cuộc đời truyền kỳ của ông hiện lên như phim chiếu nhanh trong giây

lát ấy. Tiểu thái giám, Đông Hải, nữ nhân kia, Giám Sát viện, Hắc Kỵ rồi nữ

nhân khác, người chết, âm mưu, trả thù, vô số hình ảnh lướt qua như tia chớp

trước mắt ông. Nhưng không ai biết ông muốn nhìn thấy điều gì trước lúc lìa

đời...
 
Khánh Dư Niên
Chương 1832: Trong mưa tiễn Trần Bình Bình 3



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Là bùn đất bắn tung lên khi đánh nhau ở Thành Vương phủ? Là nhánh mai

nở trong ngày đông ở Thái Bình biệt viện? Là bầy cá bé nhỏ bơi lội trong hồ

đằng sau Giám Sát viện tối tăm? Là chiếc áo cung đình trên dãy núi phía bắc?

Hay là cậu bé trai mà ông gửi gắm tất cả tình cảm và hy vọng nửa đời sau ở

Đạm Châu?

Trong tiếng mưa gió, Trần Bình Bình bỗng nghe thấy những âm thanh - là

tiếng hát, giọng ca quen thuộc uyển chuyển từ Trần Viên. Những cô gái xinh

đẹp, giọng ca nhẹ nhàng êm tai. Suốt đời lênh đênh trong bóng tối lạnh lùng

nhưng ông vẫn ấp ủ tấm lòng yêu thích vẻ đẹp. Nếu bi kịch là phá hủy vẻ đẹp

nhân gian cho người khác xem, cuộc đời ông chỉ phá hủy cái xấu xa để ngắm

nhìn mọi điều đẹp đẽ.

"Ai nghe mưa rơi mà lòng không vui? Vượt qua núi ngọn núi, trong mưa

vang lời ca vui tươi. Nghe được lời ca, lòng ta vui sướng..."

Đó là bài hát các cô gái Trần Viên từng rất thích, giờ lại vang lên bên tai

Trần Bình Bình. Ông khó nhọc mở mắt, nhìn trời đất và mọi người, lắng nghe

giọng ca du dương ấy. Đôi môi tái nhợt khẽ mấp máy như đang hát theo nhưng

không thốt ra lời.

Trần Bình Bình bỗng hỏi Phạm Nhàn: "Cái rương...?"

Phạm Nhàn cười khổ, thì thầm bên tai ông: "Là súng, vũ khí có thể giết

người từ rất xa."

Đây có lẽ là nghi vấn cuối cùng trong đời Trần Bình Bình, nên ông đã hỏi ra

vào giây phút lìa đời. Nghe câu trả lời của Phạm Nhàn, đôi mắt ông lão thoáng

sáng lên, dường như không ngờ lại là câu trả lời ấy. Có phần bất ngờ, lại có

phần giải thoát, ông khò khè trong cổ họng, th* d*c nặng nhọc. Trên mặt hiện

lên vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo:

"Thứ... đồ chơi đó... ta cũng có..."

Phạm Nhàn im lặng, ngồi ôm nhẹ ông trong mưa, khẽ lắc đầu. Y cảm nhận

thân thể già cả trong tay dần mềm nhũn, đôi bàn tay đang nắm chặt cũng dần

lạnh dần, cho đến khi hoàn toàn không còn hơi ấm.

Trần Bình Bình ra đi, trong vòng tay đứa trẻ mà ông yêu thương nhất, trước

lúc đi ông đã biết sự thật về cái rương. Trên gương mặt vẫn còn nét lạnh lùng,

kiêu ngạo và bất khuất như xưa.

Phạm Nhàn ôm thi thể đang lạnh dần của ông, cúi xuống thì thầm vài lời

bên tai, đột nhiên cảm thấy từng hạt mưa như những mũi dao cắt rách cơ thể

mình, đau đớn khôn xiết. Nỗi đau từ trái tim lan ra từng tấc da thịt, như thể đang

bị tra tấn, cuối cùng bùng nổ.

Trên chiếc đài gỗ trong mưa thu, bỗng vang lên tiếng khóc thảm thiết, đau

đớn tận cùng. Tiếng khóc day dứt, át cả tiếng mưa rơi, nghe sao não lòng.

Hai mươi năm qua, Phạm Nhàn chưa bao giờ khóc người nào, dù có lúc mắt

ươn ướt cũng nén xuống được. Chưa ai thấy y khóc, càng không thấy y khóc

sầu thảm, đau đớn đến thế. Muôn vàn tâm sự dồn nén bấy lâu bỗng trào ra trong

tiếng khóc ấy.

Nước mắt không thể làm mờ khuôn mặt y, chỉ cuốn trôi lớp bụi bám đầy mà

cơn mưa cũng không rửa sạch.

Như mưa thu không cách nào ngừng, dòng lệ cũng không ngừng tuôn ra, cứ

thế mang theo dòng bi thương vô tận.

o O o

Tiếng khóc thảm thiết trên bục hành quyết xuyên qua màn mưa thu, vang

vọng khắp mỗi ngóc ngách trong hoàng cung, đâm thẳng vào tai tất cả mọi

người, khiến biết bao nhiêu người cảm thấy đau thương, lạnh buốt trong lòng.

Nhưng với một số người, tiếng khóc ấy lại gieo rắc nỗi kinh hoàng, đồng

thời cũng là một tín hiệu rõ ràng.

Cuối cùng, Trần lão Viện trưởng đã qua đời.

Không biết có ai âm thầm vui mừng hay thở phào nhẹ nhõm vì sự ra đi này,

nhưng các quan lại trong màn mưa không hề lộ vẻ gì trên khuôn mặt. Có lẽ ánh

mắt thoáng buồn nhưng phần lớn vẫn giữ vẻ nghiêm nghị, căng thẳng và một

chút bàng hoàng ẩn sâu.

Một trụ cột lớn của vương triều Đại Khánh vừa sụp đổ, những văn thần bị

Giám Sát viện áp bức bao năm qua giờ đây cảm thấy lạnh lẽo. Lão tổ tông của

Giám Sát viện ra đi như vậy sao? Dường như họ chưa kịp chấp nhận sự thật, bởi

vị trong mắt họ nhân vật đáng sợ bao trùm trong bóng tối ấy vĩnh viễn không

thể chết đi được.

Vô số người vì cái chết của Trần Bình Bình mà nghĩ về biết bao cảnh tượng

trong mưa gió mấy chục năm qua ở Khánh Quốc. Không ai phủ nhận công lao

to lớn của ông đối với giang sơn này. Trong cuốn biên niên sử, những nét mực

đậm thiếu đi ông và Giám Sát viện sẽ thiếu đi tinh thần.

Khi tiếng khóc của Phạm Nhàn vọng lên thành cao ngất trên hoàng cung,

không ai chú thấy được Hoàng đế như ngả người ra phía trước một chút, chỉ

khoảng hai ngón tay rồi lại nhanh chóng đứng thẳng, giữ khoảng cách với pháp

trường đẫm máu dưới màn mưa.

Cũng không ai hay biết đôi tay sau lớp áo choàng rồng đang nắm chặt.

Lúc này, nhìn người bạn đồng hành, lão bộc mấy chục năm ra đi, kẻ từng

chứng kiến mình từ thế tử vô danh trở thành minh quân oai phong, trong lòng

Hoàng đế nghĩ sao, cảm nhận ra sao? Một nỗi trống vắng sâu thẳm hay một

niềm tức giận khó hiểu không rõ nguyên do?
 
Khánh Dư Niên
Chương 1833: Lại vô đề 1



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Dưới tường thành hoàng cung, Ngôn Băng Vân cúi đầu sâu hơn tất cả mọi

người, hướng về phía pháp trường. Qua màn mưa, y vẫn thấy Tiểu Phạm đại

nhân đang ôm thi thể lão Viện trưởng, vẻ mặt hờ hững đờ đẫn. Thân thể Ngôn

Băng Vân run lên khi nghĩ đến những lời của lão Viện trưởng đã nói năm xưa

trong Giám Sát viện.

Một ngày nào đó, ta sẽ chết, Phạm Nhàn sẽ nổi điên...

o O o

Ngôn Băng Vân giật mình ngước mặt lên, hít một hơi thật sâu, lau đi nước

mưa trên khuôn mặt, tiếp tục âm thầm phát lệnh cho các nơi. Đám mật thám ẩn

mình trong đám dân chúng kia, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào, nén chặt những

điều có thể xảy ra trong phạm vi nhỏ nhất. Dĩ nhiên, Ngôn Băng Vân càng hy

vọng tất cả điều này sẽ không xảy ra.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Người đã chết, lăng trì dù chưa hoàn thành, đao phủ bị Phạm Nhàn căm hận

chém làm đôi, tất nhiên cũng chẳng cần tiếp tục nữa. Mưa thu vẫn rơi lộp độp

trên quảng trường trước hoàng cung, nhưng không một ai rời đi, dường như ai

nấy đều biết ngay sau đó sẽ có chuyện gì xảy ra.

Đám khổ tu sĩ vây quanh pháp trường thong thả tiến về chiếc đài gỗ nhỏ,

chiếc mũ rộng vành che nắng che mưa, cũng che đi nét mặt thật sự của chúng.

Phạm Nhàn dường như không cảm nhận được nguy hiểm bên dưới, chỉ ngơ

ngác ngồi thu lu trên đài gỗ, vẫn ôm thi thể Trần Bình Bình, không buông tay.

Nước mắt đã hòa làm một với mưa rào, dần dần ngừng lại. Phạm Nhàn đột

ngột đứng dậy, thân hình hơi lung lay, hình như những ngày qua phải băng băng

chạy hàng ngàn dặm đã làm tiêu hao hết sinh lực, còn nỗi đau xé lòng hôm nay

khiến tinh thần cũng suy kiệt dần.

Nhưng bóng người trong màn mưa trên đài gỗ kia lảo đảo một cái, khiến

đám người xung quanh giật mình, lùi lại nửa bước.

Phạm Nhàn ôm thi thể Trần Bình Bình bước xuống bục, không thèm liếc

nhìn bọn chúng lấy một cái, như thể bọn chúng không hề tồn tại.

Còn đám người vây quanh đài gỗ, chờ lệnh từ Cửu Ngũ Chí Tôn trên hoàng

cung.

o O o

Hoàng đế bệ hạ mặt mày tái mét nhìn cảnh tượng dưới thành, đôi mắt âm u

lộ vẻ cực kỳ phức tạp. Từ ngày xem ra vụ việc Huyền Không miếu, ngài đã tán

thưởng Phạm Nhàn là người trọng tình trọng nghĩa. Hôm nay tuy không ngờ y

có thể trở về, nhưng chứng kiến cảnh này, ngài cũng không cảm thấy lạ lùng.

Thậm chí Hoàng đế bệ hạ của chúng ta không hề lo lắng, trong lòng ngài

luôn cho rằng An Chi chỉ là đứa trẻ đáng thương bị lão chó mực Trần Bình Bình

che mắt. Có lẽ đến tận hôm nay An Chi vẫn không biết Trần Bình Bình muốn

g**t ch*t y tới mức nào, muốn g**t ch*t tất cả con trai của trẫm, muốn khiến

trẫm đoạn tử tuyệt tôn... Nhưng khi nhìn bóng dáng tiêu điều của Phạm Nhàn,

Hoàng đế vẫn cảm thấy buồn rầu và phẫn nộ khó mà kiềm nổi. buồn rầu với

biểu hiện của Phạm Nhàn, phẫn nộ về lão chó mực Trần Bình Bình tuy đã chết

nhưng vẫn dễ dàng cướp đoạt trái tim đứa con trai mà mình thương yêu nhất.

Giống như nữ nhân đã chết đi từ nhiều năm trước.

Hoàng đế im lặng một hồi lâu, vết thương luôn bị ngài cưỡng chế cũng vì

tâm thần dao động mà dần dần nứt rộng, máu tươi thấm ra từ ngực bụng ngài

lên long bào bên ngoài, trông cực kỳ kinh tâm động phách.

Ngài phất tay áo một cái, lạnh lùng rời khỏi bức thành hoàng cung.

o O o

Dưới chân thành hoàng cung, Phạm Nhàn ôm Trần Bình Bình rời khỏi cái

bục gỗ nhỏ ngập tràn nước mưa, đi về phía tây quảng trường, bước đi vô cùng

chậm chạp và nặng nề, cho đến lúc này, y vẫn chẳng thèm liếc nhìn lên trên

tường thành hoàng cung.

Bệ hạ đã lui, trên đời này không ai dám ngăn trước mặt Phạm Nhàn, mọi

người tự động lùi ra một lối đi, đám đông như mặt biển bị gươm chém mở, sóng

dần nổi lên, mở ra một lối có thể nhìn thấy đá ngầm.

Trong cơn mưa, Phạm Nhàn ôm Trần Bình Bình rời đi.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Hai trận mưa đầu thu đột ngột đến, đột ngột đi, mang theo một mùi vị kỳ lạ,

tựa như trận mưa thứ nhất chỉ để chào đón Trần Bình Bình trở về, trận thứ hai

để tiễn đưa ông đi. Sau khi mọi chuyện trước hoàng cung đã kết thúc, cơn mưa

ào ào bỗng ngừng hẳn, mây đen trên trời bị thổi tán, lộ ra bầu trời cao vời vợi.

Ngoài hơi ẩm trên đường phố và gạc hđá, mọi thứ đều trở lại bình thường.

Dân kinh đô sau khi chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng này không ai dám

bàn tán gì, im lặng tản đi khắp các ngả. Những quan lại trước cửa cung quay

sang nhìn nhau, thật sự không biết phải làm gì tiếp theo. Bệ hạ đã về cung, Tiểu

Công gia ôm thi thể lão Viện trưởng ra đi, dòng nước mưa tràn ngập đất cũng

không giúp họ nảy ra ý tưởng gì, khiến bọn họ cũng rất bối rối.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 1834: Lại vô đề 2



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Ngàn dặm bôn ba trở về kinh đô, trên đường đi Phạm Nhàn cùng năm trăm

Hắc Kỵ đã làm trái với vô số quy củ của quan Giám Sát viện, huống chi khi y

đột nhập kinh đô, tiện tay đâm chết nhiều quan viên triều đình như vậy, hơn nữa

trước mặt bệ hạ đại náo pháp trường, theo lý luận, đây dù sao cũng là tội lớn

không thể khoan dung, nhưng bệ hạ không mở miệng nói, ai có thể trị tội Phạm

Nhàn, ai dám trị tội Phạm Nhàn?

Đúng lúc ấy, Hồ Đại học sĩ từ trên đầu tường Hoàng cung đi xuống, rất

nhiều quan viên dồn dập hành lễ với ông. Hôm nay vị Đại học sĩ vẫn giữ im

lặng, ông nhìn những vết máu bị mưa thu rửa cực nhạt trên sàn gỗ, lông mày

bỗng nhiên giật nhẹ một chút, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong nháy mắt vị học

sĩ tiền nhiệm Thư Vu đã già đi mười mấy tuổi, cô đơn đi dọc theo tường thành,

không chào hỏi những người này.

Hồ Đại học sĩ lòng hơi buồn bã, lại biết mình không thể bị loại cảm xúc này

khống chế, Hạ đại nhân đã tiến cung, mình nhất định phải ở chỗ này thu dọn

mọi thứ rõ ràng. Ánh mắt của y chậm rãi lướt qua khuôn mặt của quan viên lục

bộ tam viện tam tự, bình tĩnh nói: "Đại hình đã xong. Mở cửa thành, tất cả như

thường."

Những quan viên trước hoàng cung nghe được câu này, không khỏi thở phào

nhẹ nhõm một hơi. Bọn họ vẫn sợ sau này nên xử lý chuyện của Tiểu Phạm đại

nhân như thế nào, nhưng theo tình hình trước mắt, ít nhất trong khoảng thời

gian ngắn Hoàng đế bệ hạ còn có thể khống chế cơn phẫn nộ của mình mà

không đem công việc nguy hiểm như vậy giao cho đám thần tử phía dưới xử lý.

Hồ Đại học sĩ không để ý đến phản ứng của những đại thần này, con mắt hơi

híp lại, trong lục bộ tam viện tam tự không nhìn thấy người của Giám Sát viện,

điều này rất bình thường, bởi vì lúc này chủ sự của Bát Đại Xử Giám Sát viện

đều bị nhốt trong đại lao, mà vị Tiểu Ngôn công tử đại nhân kia dường như đã

sớm lặng lẽ rời đi.

Không chỉ có Giám Sát viện bị trong ngoài phối hợp khống chế, mi tâm Hồ

Đại học sĩ thoáng hiện vẻ trầm trọng, ông biết rõ trong hoàng cung cũng có

người bị khống chế, ví dụ như sáng sớm hôm nay Ninh Tài nhân và Tịnh

Vương gia liều chết tới can gián với bệ hạ, lúc này cũng đã bị giam lỏng trong

hoàng cung, không biết tình huống ra sao.

Hơn nữa tiểu thư Phạm gia đêm hôm qua thay chữa thương cho bệ hạ, tựa

hồ vẫn chưa đi ra ngoài. Nghĩ đến những chuyện này, nghĩ đến hiện tại hàng

vạn quân tinh nhuệ đóng ở bên ngoài Giám Sát viện, trong lòng Hồ Đại học sĩ

cực kỳ ớn lạnh, biết mình nhất định phải tìm được Phạm Nhàn, nói vài điều với

vị Tiểu Công gia có thực lực, có can đảm vào đối kháng với Hoàng cung.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Ánh mặt trời chính ngọ chiếu rực rỡ trên dòng sông Lưu Tinh bên ngoài

kinh đô, nước sông trong trẻo nhưng lạnh lẽo. Chỉ có hơi ấm chứ có sương mù

lan tỏa. Phía đối diện dòng sông là một nhã viện độc lập với bên ngoài, tường

xám trắng, trúc xanh vàng, hàn ý bức người. Nước trên mái ngói bị phơi nắng

thành một mảng ẩm ướt, nhưng có thêm chút thời gian để đảo ngược cái nóng.

Đúng lúc trong cái nóng bức của tiết thu, một chiếc xe ngựa màu đen từ bên

kia cầu trúc của Lưu Tinh giang chạy nhanh qua, vững vàng dừng ở cửa biệt

viện.

Căn biệt viện này chính là nơi ở của Diệp Khinh Mi, nơi tử vong của

Trưởng công chúa, nơi Phạm Nhàn từng quỳ lạy dòng sông mấy lần. Sau biến

cố của Diệp gia, nơi này được cung đình thu vào tài sản của hoàng gia, trở thành

một căn biệt viện. Nhưng suốt nhiều năm qua, Hoàng đế ít khi đến đây, cũng

chẳng có Hoàng hậu hay Hoàng tử nào dám đòi ở tạm nơi đây. Cho nên biệt

viện bỏ trống hơn hai mươi năm. Chỉ có ba năm trước, khi Trưởng công chúa

âm mưu biến loạn kinh đô, vì lý do nào đó mà ả đã tạm trú ở đây vài ngày.

Chính vì biệt viện thanh vắng, ít người lui tới, lại mang nặng âm khí lịch sử

khiến mọi người e ngại mà tránh xa, nên cung đình cũng không trông giữ nơi

này quá nghiêm khắc, chỉ có bốn hộ vệ hoàng thất thường trực.

Thấy chiếc xe ngựa đen kia không hề để ý đến dấu hiệu hoàng gia bên

ngoài, cứ thế lao vào, mấy tên hộ vệ lộ vẻ kinh ngạc, tiến lên phía trước nhưng

chưa kịp nói gì đã bị một nhóm người sau xe dùng nỏ bắn tên khống chế, trói gô

lại.

Một quan viên Giám Sát viện im lặng bước tới, kéo rèm xe lên.

Tiếng bước chân khẽ vang, Phạm Nhàn ướt sũng nước mưa, mặt mày tái

nhợt ôm thi thể Trần Bình Bình từ trên xe bước xuống. Nước mưa từ trên người

nhỏ xuống y phục đen của y và bộ quan phục trên người ông lão, vang lên tiếng

tí tách.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 1835: Lại vô đề 3



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Cánh cửa Thái Bình biệt viện mở ra, Phạm Nhàn không đoái hoài đám tùy

tùng, bước vào cửa một cách trang nghiêm. Tiếng kẽo kẹt vang lên, cánh cửa

lớn đóng sầm sau lưng y. Đám viên chức Giám Sát viện lập tức tản ra, nắm giữ

các vị trí then chốt ở đầu cầu, cảnh giác nhìn ngó bốn phía.

Một lúc sau, tiếng vó ngựa dồn dập cùng tiếng ngựa hí vang lên, hàng trăm

kỵ binh màu đen mệt mỏi rũ rượi theo đường lớn bên sông Lưu Tinh chạy tới.

Tiếp đó, tiếng vó ngựa như sấm dội vang lên rồi ngừng hẳn ở nơi xa hơn

một chút. Không rõ là quân phòng vệ hay cấm quân.

Cuối cùng, một chiếc xe ngựa đen đi đến, dừng bên kia cầu. Từ trên xe có

một người mặt lạnh như băng bước xuống, chính là Ngôn Băng Vân. Hắn

không bước qua cầu, chỉ lặng lẽ nhìn về phía cổng biệt viện.

Những người theo Phạm Nhàn vào Thái Bình biệt viện, ngoài một số thành

viên Khải Niên tiểu tổ, phần lớn đều là quan viên Nhất Xử. Với sự giúp đỡ từ

trong cung, Ngôn Băng Vân tạm thời khống chế được tình hình tòa kiến trúc u

ám của Giám Sát viện, nhưng vẫn không cách nào kiểm soát hết Bát Đại Xử,

nhất là Nhất Xử.

Phạm Nhàn ngày xưa một mình oai phong lẫm liệt đến thế nào, quan lại

Nhất Xử đều xem Phạm Nhàn như tổ tông, hôm nay màn kịch lớn trước cung

đình kết thúc, Phạm Nhàn ôm thi thể Trần Bình Bình rời khỏi quảng trường

trước cung điện không bao lâu, quan lại Nhất Xử đã đưa cỗ xe ngựa màu đen tới

đón tiếp y.

Ngôn Băng Vân nhíu mày, nhìn đồng liêu bên kia cầu. Việc Phạm Nhàn có

uy thế cao trong viện, nhất là ở Nhất Xử không khiến hắn cảm thấy lạ, chỉ thấy

kỳ lạ là Hoàng đế bệ hạ cũng phái người theo dõi Nhất Xử, tin tức không thông

suốt, Phạm Nhàn vừa mới trở lại kinh đô, các quan Nhất Xử làm sao biết được?

Lại còn tiếp ứng y đúng lúc, thật khó hiểu.

Ngôn Băng Vân không biết trong Phạm phủ có vị thiếu phu nhân trẻ tuổi,

sau khi tin Trần Bình Bình ám sát Hoàng đế truyền ra, đã lập tức phản ứng, cô

đã sớm chuẩn bị cho phu quân, thường xuyên bí mật liên lạc với Nhất Xử. Khi

Phạm Nhàn một mình xông vào pháp trường, Nhất Xử đã bắt đầu hành động.

Còn về vài trăm kỵ binh mệt mỏi nhưng vẫn đáng gờm kia, đã nhận lệnh của

Phạm Nhàn từ trước, tập hợp tại Thái Bình biệt viện. Trước khi vào kinh Phạm

Nhàn đã tính rõ, dù có cứu được lão thọt hay không, bọn họ cũng cần gặp nhau

ở Thái Bình biệt viện.

Ngôn Băng Vân đứng im lìm trên cầu một hồi lâu, chỉnh lại quan phục ướt

át, một mình bước tới cầu. Tiếng kẽo kẹt vang lên không ngừng, cuối cùng ông

tới bên kia cầu, dưới ánh mắt cảnh giác căm thù khinh bỉ của quan lại Nhất Xử,

cúi đầu nói: "Tứ Xử Ngôn Băng Vân, xin cầu kiến Viện trưởng."

o O o

Phạm Nhàn không biết lúc này Ngôn Băng Vân đã xuất hiện bên ngoài Thái

Bình biệt viện, nhưng có thể đoán chắc hẳn sẽ có người đến gặp mình, khuyên

can mình, thậm chí có thể biết chính xác, từ lúc mình từng bước đi ra khỏi kinh

đô, không biết bao nhiêu người đi theo sau lưng, không biết bao nhiêu tinh binh

Khánh Quốc lúc này tập trung bên ngoài Thái Bình biệt viện, chờ đợi lời

khuyên thành công...hay không thành công, đây đều là ý chỉ của Hoàng đế lão

tử hay chăng?

Nhưng y không suy nghĩ những điều đó, cũng lười suy nghĩ những điều đó,

chỉ cảm thấy mình rất mệt mỏi, kiệt sức, trong người rỗng tuếch, dòng chân khí

ngày thường sung mãn như núi sông, dường như đều tuôn ra theo tiếng khóc

thảm thiết lúc nãy, trọc khí trong lồng ngực phun ra, chân khí cũng phát tiết, chỉ

còn lại sự trống rỗng.

Phạm Nhàn cảm thấy bước chân mình chưa bao giờ nặng nề đến thế, thân

thể chưa bao giờ yếu đuối như bây giờ, ông lão trong vòng tay dù nhẹ tênh mà

sao càng lúc càng nặng thêm? Nặng đến nỗi y sắp ôm không nổi.

Lọn mai hơi ướt rủ trên trán, y bế Trần Bình Bình đi qua thảm cỏ hoa, qua

gốc cây non, đi qua mặt hồ nhỏ vây quanh, tới một nơi thanh vắng.

Trên tường có hoa, y nhẹ nhàng hái một đoá hoa vàng nhỏ đang vươn mình

nở rộ. Sau đó y vươn tay ấn nhẹ vào một góc tường hoa, chỉ nghe có vài tiếng

kêu lạo xạo, mặt đất dần xuất hiện một cái cửa hầm, có bậc thang dẫn xuống

phía dưới, cũng không quá sâu, lúc này ánh mặt trời vẫn chiếu rọi xuống nền đá

phẳng khô bên dưới.

Trong Thái Bình biệt viện có mật thất, chắc chắn đối với những người xưa

kia không phải là bí mật gì, ngay cả Trưởng công chúa hồi đó còn nhỏ cũng

từng tìm thấy một cái ở trong biệt viện. Sau biến cố của Diệp gia năm đó,

Hoàng đế cũng từng đến biệt viện để tìm kiếm manh mối về chiếc rương, nhưng

ngài không tìm thấy, cộng thêm tâm lý khác thường với cái viện này nên không

bao giờ trở lại đây nữa.

Còn đối với Phạm Nhàn, đường hầm kia rất quen thuộc, bởi vì nhiều năm

trước sau khi mở chiếc rương đó ra, Ngũ Trúc thúc đã từng đưa y đến Thái Bình

biệt viện, dọc theo đường hầm này xuống tận dưới, tìm thấy viên đạn mà cây

gậy cời lò kia cần nhất.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1836: Lại vô đề 4



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Từng bước đi xuống dưới, có vẻ như muốn bước vào cõi âm, nhưng thực ra

chỉ là căn mật thất cách mặt đất khoảng ba trượng, bên trong khô ráo sạch sẽ,

không có gì đồ đạc quý báu, chỉ có vài cái ghế, và vài cỗ quan tài.

Phạm Nhàn đặt một tay lên thành quan tài, nhẹ nhàng dùng sức, đẩy nắp lên

rồi cẩn thận đặt thân thể gầy yếu của ông lão vào trong. Y lấy một cái gối sứ

nhỏ, rất cẩn thận đệm vào phía sau đầu ông. Nhìn lớp lụa trong quan tài, Phạm

Nhàn hơi nghiêng đầu, không đắp cho ông cái nắp.

Trần Bình Bình nhắm mắt, thân thể tr*n tr**ng của ông chỉ được che phủ

bởi chiếc áo quan viên Giám Sát viện mà Phạm Nhàn cởi ra. Phạm Nhàn đứng

bên cạnh quan tài, im lặng nhìn khuôn mặt gầy guộc, hốc hác của ông, chợt cảm

thấy bộ y phục đen này hợp với ông hơn những tấm lụa quý phái kia.

Bộ y phục đen đó là trang phục của quan Giám sát, được Phạm Nhàn cởi ra

từ trên người mình, tất nhiên là theo chuẩn mực của Viện trưởng Giám Sát viện.

Trong mắt Phạm Nhàn, cuộc đời Trần Bình Bình khó thể phán xét, nhưng có lẽ

ông thích được ra đi với danh phận Viện trưởng Giám Sát viện.

Phạm Nhàn đứng im lặng bên cạnh quan tài, nhìn Trần Bình Bình đang say

ngủ, nghĩ về lúc trước trên pháp trường, dưới cơn mưa thu, ông dường như

chính là ngủ dần đi trong vòng tay mình. Trước khi ngủ, ông nắm chặt tay y,

chắc chắn không lo sợ gì chứ?

Nhìn khuôn mặt già nua tái nhợt ấy, Phạm Nhàn chợt nhớ đến rất nhiều

chuyện. Thuở nhỏ, ông già thích đắp chăn len trên đầu gối này, sai thầy Phí Giới

dạy dỗ cho mình, khiến từ nhỏ y đã biết tất cả các quy tắc trong Giám Sát viện.

Có lẽ từ ngày y chào đời, ông đã nghĩ tới việc trao lại Giám Sát viện mà ông

xem như bảo vật cho y.

Phạm Nhàn nhớ lại cảnh tượng lần đầu gặp Trần Bình Bình, trong căn

phòng tối tăm đó ở Giám Sát viện. Dù lần đầu gặp mặt, nhưng khi nhìn ông già

tàn tật trên chiếc xe lăn, y có cảm giác thân thuộc với nam nhân lớn tuổi này

như gặp lại một người thân lâu ngày không thấy. Một thứ tình cảm thân thiết tự

nhiên bao trùm lấy hai người. Ngày ấy, Phạm Nhàn cúi đầu xuống, nhẹ nhàng

ôm lấy Trần Bình Bình gầy yếu, áp má vào má ông, giống như ngày nay ôm và

áp má như thế.

Hái hoa bàn luận thiên hạ bên ao cá, đua xe lăn trong Trần Viên, chắc sẽ

không bao giờ tái hiện được nữa? Không thể nghĩ nữa, hai mắt nhắm nghiền của

Phạm Nhàn chợt mở bừng ra, cúi người cầm đóa hoa cúc vừa hái, nhẹ nhàng gài

lên bên tóc mai hoa râm của Trần Bình Bình.

o O o

Trầm mặc thật lâu, Phạm Nhàn không nói thêm điều gì, đậy nắp quan tài lại,

nhặt cây đinh lớn để sẵn sang bên, định vị theo khe hở mép quan tài rồi vận

công vào lòng bàn tay, đập một nhát xuống.

Tiếp đó là vài tiếng động âm vang lên, Phạm Nhàn im lặng đập từng

chưởng, đóng hết đinh xuống, ghim chặt cả quan tài, nhốt ông lão kia vào một

thế giới khác, một nơi vĩnh viễn tách biệt với kiếp nhân sinh này.

Xong xuôi, Phạm Nhàn nhìn chiếc quan tài đen thui chìm vào trầm tư. Đây

chỉ là biện pháp tạm thời, sẽ có ngày nào đó Phạm Nhàn đưa ông lão này về quê

hương, hay một nơi non xanh nước biếc xa lánh thế tục, chứ không để cho

người ở mãi trong vùng tối tăm lân cận kinh đô này. Dẫu rằng đây là Thái Bình

biệt viện, chắc hẳn Trần Bình Bình cũng rất thích nơi đây, song nó vẫn quá gần

kinh đô, quá gần hoàng cung.

Thân thể Phạm Nhàn hơi rung động, cảm thấy nỗi mệt mỏi vô tận dâng trào

trong lòng. Ngồi xuống ghế gỗ bên cạnh, hai chân giẫm lên mép ghế, đầu cúi

sâu vào đầu gối, hai tay thõng xuống bên người.

Vết thương do đinh cắt trên bàn tay phải rỉ máu, những giọt máu nhỏ tí tách

rơi xuống đất.

Phạm Nhàn ngồi thừ người, chẳng biết bao lâu, mưa trên cỏ viện bắt đầu

tràn xuống theo tầng thềm đá, thấm từng lớp một, lạnh buốt từng lớp một.

o O o

Ánh nắng trên trời từ từ dịch chuyển, trong hầm cũng lúc sáng lúc tối,

không biết do góc chiếu hay mây che. Một âm thanh vang vào tai Phạm Nhàn, y

chậm rãi ngẩng đầu lên, bước xuống ghế, liếc nhìn quan tài đen kịt rồi men theo

thềm đá ẩm ướt đi lên.

Sau tiếng động lạ, cánh cửa bí mật đóng chặt, không còn ánh nắng hay dòng

nước xâm nhập, nơi đây lại yên tĩnh và tối tăm.

Phạm Nhàn đi dọc lối mòn ven hồ về phía cửa Thái Bình biệt viện, gần tới

cửa gỗ thì nghe thuộc hạ hạ giọng tâu báo. Khuôn mặt lạnh lùng của Phạm

Nhàn hiện lên vẻ phức tạp, nhẹ nhàng nói câu gì rồi ngồi xuống gốc cây trong

viện.

Cánh cửa gỗ mở ra, Ngôn Băng Vân bước vào, đứng trước mặt Phạm Nhàn,

cúi đầu, im lặng một hồi lâu, có lẽ không biết nên mở lời thế nào.

"Nói từ khi trong cung bắt đầu có động tĩnh, ngươi đã tham gia từ đầu đến

cuối, ta không muốn bỏ sót bất kỳ chi tiết nào." Phạm Nhàn mệt mỏi ngồi trên

gốc cây đã đổ, tay phải đặt trên đầu gối, sắc mặt trắng bệch.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1837: Lại vô đề 5



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Ngôn Băng Vân liếc nhìn bàn tay đang rỉ máu của y, trong lòng rung động

nhưng vẫn bình tĩnh nói: "Ngày hai tháng giêng, ta được triệu vào cung, được

chỉ thị rồi bắt đầu sắp xếp. Còn việc Hạ Đại học sĩ truy bắt Cao Đạt ở Đạt Châu,

Hoàng đế bệ hạ mượn cớ này giữ Viện trưởng ở lại Đạt Châu rồi dùng quân

phòng vệ bắt giữ, ta chỉ biết sơ lược, không rõ chi tiết."

"Kể hết những chi tiết ngươi biết."

Ngôn Băng Vân nhìn Phạm Nhàn cúi đầu, phát hiện hôm nay Tiểu Phạm đại

nhân không giống bất kỳ lúc nào, nét mặt bình tĩnh đến đáng sợ, hoàn toàn

không phải phản ứng của một người bình thường.

Từ sáng sớm hôm ấy, quân phòng vệ kinh đô hộ tống chiếc xe ngựa đen vào

kinh, đến Ngự Thư phòng trong cung cãi vã, rồi Hoàng đế bệ hạ bị thương

nặng, Trần Bình Bình bị cốc sứ màu xanh làm bị thương, bị giam vào đại lao

Đại Sát viện, Ngôn Băng Vân không giấu diếm chi tiết nào, thậm chí cả vai trò

xấu xa của bản thân cũng thuật lại rõ ràng.

Phạm Nhàn im lặng trong chốc lát rồi chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn hắn:

"Vậy giờ ngươi theo ta làm gì? Muốn kéo lão thọt kia về cắt thêm vài nhát? Hay

muốn ông ấy chết không có chỗ chôn?"

Trước mặt Phạm Nhàn, Ngôn Băng Vân không cần che giấu cảm xúc, trên

mặt hiện rõ nỗi đau không phải giả bộ, giọng khàn khàn: "Hạ quan nhất định

phải gặp Viện trưởng để đảm bảo ngài không phát cuồng."

"Cái là phát cuồng? Làm phản sao?" Khóe miệng Phạm Nhàn nhếch lên,

tiếng cười đầy lạnh lẽo: "Chẳng lẽ quân phòng vệ với cấm quân bên ngoài

không phải để dẹp loạn à?"

Lúc này bên ngoài biệt viện bụi mù bay lên. Mặt đất vừa mới đón cơn mưa

thu, nay lại khô ráo, ai biết bao nhiêu binh mã mai phục, bao nhiêu cao thủ dùng

để trấn áp Phạm Nhàn.

Ngôn Băng Vân cố gắng khống chế tâm thần, nhìn Phạm Nhàn lạnh lùng

nói: “Dù thế nào đi nữa, lão Viện trưởng đã ra đi, cho dù ngươi có giận dữ cũng

không thể thay đổi sự thật này. Cho dù ngươi chạy khỏi kinh đô cũng chẳng làm

được gì. Không sai, Đặng Tử Việt ở ở Tây Lương, Tô Văn Mậu ở Nội Khố Mân

Bắc, Hạ Tê Phi ở Tô Châu, các tướng tài Khải Niên tiểu tổ, mật thám tinh nhuệ

trong viện đều bị ta phái đi, rải khắp những nơi ngươi kiểm soát chặt chẽ. Một

khi ngươi rời khỏi kinh đô, có thể tập hợp lại sáu phần mười lực lượng của

Viện, nhưng mà... ngươi có thể làm được gì?"

Phạm Nhàn lạnh lùng nhìn hắn, hoàn toàn im lặng.

"Được rồi, hiện giờ ngươi là chủ nhân Kiếm Lư Đông Di thành, dưới trướng

có vô số kiếm khách, cộng thêm một vạn tinh binh do Đại điện hạ thống lĩnh

đóng ở Đông Di. Nhưng... Đại điện hạ không thể kiểm soát hoàn toàn đội quân

ấy, dù cho ngài ấy vì ngươi hay vì Viện trưởng mà chống lại Hoàng đế bệ hạ."

Ngôn Băng Vân đôi môi khô nứt, giọng khàn khàn nhưng vẫn cứng rắn nói:

"Thế tử Hoằng Thành ở Định Châu là bằng hữu thân thiết của ngươi, nhưng

binh sĩ Định Châu có chịu nghe lệnh hắn ta đâu?"

"Phải thừa nhận, trong thiên hạ này chỉ mình ngươi có thực lực đối đầu với

Hoàng đế bệ hạ, nhưng... ngươi vẫn chưa phải đối thủ của bệ hạ."

"Nói xong chưa?" Phạm Nhàn híp mắt nhìn hắn, mệt mỏi lắc đầu: "Muốn

thuyết phục ta, sao không lấy lá thư Trần Bình Bình gửi ngươi?"

Ngôn Băng Vân giật mình, tưởng rằng những việc mình bí mật thực hiện

trong viện thời gian qua sẽ khiến Phạm Nhàn tức giận, không ngờ đối phương

đã biết từ đầu.

Phạm Nhàn nhìn hắn: "Dù ngươi lấy ra ta cũng không muốn xem, chắc chắn

cũng vì mục đích bảo toàn tổ chức, ngăn Giám Sát viện bị Hoàng đế bệ hạ diệt

trừ... Vì thế ngươi phải trở thành con chó thứ hai của Hoàng đế bệ hạ, bảo vệ

viện này, vì được tin tưởng ngươi đành phải làm những việc ấy."

"Ta biết ngươi khó chịu lắm.” Phạm Nhàn nhìn Ngôn Băng Vân đang ngây

ngốc, lạnh lùng nói: “Nhưng do ngươi tự chuốc lấy, tưởng rằng chịu nhục có

cảm giác khoan khoái ư? Sai quá sai! Ngươi chỉ vâng lời theo ý muốn của Trần

Bình Bình. Nếu ông ấy bảo ngươi giết mình, ngươi cũng giết à?"

"Viện trưởng suy nghĩ cho tính mạng hàng nghìn binh sĩ trong Giám Sát

viện, vì bách tính thiên hạ." Ngôn Băng Vân giọng khàn khàn nói: "Cho dù bị

hiểu lầm, trở thành kẻ phản bội trong mắt quan viên Giám Sát viện, chẳng lẽ ta

có thể đứng nhìn thiên hạ hỗn loạn?"

"Tại sao thiên hạ không được hỗn loạn? Vì bách tính thiên hạ à?" Phạm

Nhàn bật cười quái dị, trong tiếng cười có tiếng ho, ho ra vài vệt máu: "Bao

nhiêu người trong số dân chúng... từng nghĩ đến bọn họ?"

"Ta không tha thứ cho ngươi." Phạm Nhàn lẳng lặng nhìn Ngôn Băng Vân,

từng lời nói ra đều khiến người ta lạnh sống lưng: "Tất cả vì Khánh Quốc, vì

Hoàng đế bệ hạ, vì thiên hạ, đó là thái độ của ngươi chứ không phải của ta. Vì

những người ta quan tâm, cho dù chết hàng vạn người đi chăng nữa thì đã sao?

Nhưng ngươi đã không vì ta mà làm được điều đó... Vì vậy, ta không thể tha thứ

cho ngươi."
 
Khánh Dư Niên
Chương 1838: Về Phạm phủ ngủ không muốn tỉnh 1



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Ngôn Băng Vân biết dưới vẻ ngoài ôn hòa của Phạm Nhàn là một trái tim

yêu hận sâu sắc. Sau khi im lặng một lúc, hắn đột ngột lên tiếng: "Ta không cần

bất kỳ lời tha thứ nào. Lựa chọn của Viện trưởng trùng khớp với ý kiến của ta,

nên ta đã làm như vậy. Vì Khánh Quốc, ta có thể làm bất cứ điều gì."

"Rất tốt, như thế ngươi mới có thể trở thành một thần tử tốt của Hoàng đế bệ

hạ. Đối với những kẻ bình dân chết đi, có lẽ ông ta là một vị minh quân." Phạm

Nhàn chậm rãi đứng dậy: "Nhưng với ta, dù ông ta hay ngươi đều không phải là

người đáng tin tưởng, vì trong lòng các ngươi luôn có thứ quan trọng hơn đồng

bọn.."

"Tĩnh Vương và Ninh Tài nhân bị giam lỏng trong cung, tiểu thư Phạm gia

cũng vậy." Ngôn Băng Vân chợt thấy lạnh buốt, vội nói.

Phạm Nhàn đáp lại giọng đầy châm biếm: "Đối với Hoàng đế bệ hạ, điều đó

là đương nhiên."

Nhìn Phạm Nhàn bước đi mệt mỏi về phía cửa gỗ, trong lòng Ngôn Băng

Vân bỗng nhói lên, nỗi sợ hãi khôn nguôi ập tới. Đó không phải nỗi sợ cho bản

thân, mà là lo lắng cho Phạm Nhàn. Hắn hét lớn: "Ngươi định đi đâu?"

Bàn ta Phạm Nhàn đặt trên cửa gỗ hơi run rẩy, không quay đầu lại, mệt mỏi

đáp: "Về nhà ngủ."

o O o

Bước ra khỏi cửa gỗ Thái Bình biệt viện, nhìn thấy quan viên Giám Sát như

gặp đại địch ở đầu cầu, nhìn thấy bên kia cầu vài trăm Hắc Kỵ phong trần mệt

mỏi, miễn cưỡng tập hợp những người lang bạt thành đội, Phạm Nhàn thở dài

trong lòng. Bên kia cầu, rừng thu xanh vàng, đằng sau là đại quân Hoàng đế

dùng để trấn áp mình, sao có thể chống lại bởi vài thuộc hạ này.

Mặt trời sáng chói làm mắt y lóa một cái, lúc này mới cảm nhận được sự tàn

phá của mệt mỏi và đau thương đối với con người. Y bước xiêu vẹo qua cây

cầu, ra lệnh những thuộc hạ dù kiệt sức vẫn trung thành bảo vệ mình.

Phó thống lĩnh Hắc Kỵ và các quan viên kia im lặng một lúc, nhưng cũng

hiểu Tiểu Công gia lo lắng cho tính mạng của họ nên không nói thêm, cùng quỳ

gối xuống đất, không rõ là vị Viện trưởng trẻ trước mặt hay là vị lão Viện

trưởng đang ở Thái Bình biệt viện kia.

Sau khi quỳ xuống, hàng trăm người cùng nhau lui dọc theo dòng suối thanh

bình đẹp đẽ về phía tây. Ngôn Băng Vân nhìn đám người phía sau Phạm Nhàn

bằng ánh mắt phức tạp, cùng y bước qua cầu, lên con đường lớn, thấy hàng

ngàn kỵ binh đang trải dài khắp đường, người mặc giáp trụ toàn thân, trông rất

oai phong.

Phạm Nhàn nhìn lướt lực lượng hùng hậu, hai tay chắp sau lưng, chậm rãi

tiến lên trước vô số ánh mắt cảnh giác, dừng trước mặt vị tướng quân kia và

khàn giọng nói: "Rút hết phục kích và truy binh, ta muốn toàn bộ người của ta

được an toàn."

Diệp Trọng híp mắt, ánh mắt lạnh lẽo.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Là Chính sứ Khu Mật viện, đứng đầu quân đội trực tiếp dưới quyền Hoàng

đế bệ hạ, Đại soái Diệp Trọng thân chinh dẫn quân đến ngoài Thái Bình biệt

viện, phụ trách kìm chế và giám sát Phạm Nhàn. Không thể phủ nhận triều đình

Khánh Quốc và Hoàng cung vẫn duy trì tôn trọng và cảnh giác cực độ đối với

Phạm Nhàn, thể hiện qua sức mạnh quân đội lần này.

Sắc mặt Phạm Nhàn nhợt nhạt, những vệt màu mờ trên khuôn mặt tuấn tú

rất dễ nhận ra, chắc do hòa trộn mưa và bụi đường. Ánh mắt y lướt nhìn Diệp

Trọng và hàng ngàn quân tinh nhuệ, thần sắc vô cảm, như không hề chú ý tới.

Thực lực đến trình độ Phạm Nhàn và Diệp Trọng, họ hiểu ngay cả cao thủ

đại cường cũng khó thoát khỏi vài ngàn kỵ binh truy kích trên bình nguyên, trừ

phi đã đạt Đại tông sư. Nhưng nơi đây vẫn là ngoại ô kinh đô, rừng rậm và trang

viện vẫn còn nhiều, nếu Phạm Nhàn thật sự buông bỏ tất cả, lao vào rừng như

một con chim khổng lồ, chỉ sợ trong chốc lát đám quân kia cũng khó lòng bắt

kịp.

Có điều Hoàng đế bệ hạ sai Diệp Trọng thân chinh, tất nhiên cũng đoán

được điều này. Trong nhánh quân kia còn không ít cao thủ, quan trọng nhất là

có Diệp Trọng có thể đối đầu trực tiếp với Phạm Nhàn. Hắn là một trong số ít

người mạnh nhất thiên hạ, đứng trên cấp bậc cửu phẩm thượng.

Phạm Nhàn híp mắt nhìn Diệp Trọng trên ngựa, chợt nhớ đến một chuyện

khác, không khỏi cười tự giễu.

Trong ba nước thời kỳ đầu, về số lượng cao thủ cửu phẩm, tất nhiên Đông

Di thành nhiều nhất, nhưng Khánh Quốc dùng binh mã chinh phục thiên hạ nên

cao thủ cũng nổi lên không ngừng, đặc biệt là các cường giả trong cấp bậc thất

bát phẩm, còn những người lên tới cửu phẩm khi tính toán tỉ mỉ thì ở kinh đô

trước kia cũng có vài người.

Có điều, tất cả đã trở thành lịch sử. Hổ Vệ tụ tập nhiều cao thủ thất bát

phẩm nhất đã bị dâng lên thanh kiếm hung ác của Đông Di thành, do Khánh Đế

cảnh giác trước Thượng thư bộ Hộ Phạm Kiến. Còn các cường giả quân đội thì

tử thương gần hết trong cuộc phản loạn ở kinh đô cách đây ba năm, nhất là hai

cha con Tần Nghiệp tử trận trước Hoàng cung, cộng thêm Hồng công công nơi

Đại Đông sơn, Đại tế tự và Nhị tế tự của Khánh Miếu lần lượt qua đời...
 
Khánh Dư Niên
Chương 1839: Về Phạm phủ ngủ không muốn tỉnh 2



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Do mưu lược và cảnh giác của Hoàng đế, các cao thủ hàng đầu Khánh Quốc

đã dần bị tiêu hao mà không hề hay biết. Đến nỗi bây giờ để trấn áp cường giả

cửu phẩm thượng như Phạm Nhàn, triều đình phải cử Diệp Trọng, nhân vật số

một quân đội tới đây.

"Tiểu Công gia vẫn còn cười được, quả thật khiến bản tướng rất bất ngờ."

Diệp Trọng đã nén lại phong thái lạnh lùng, bình tĩnh nói.

"Bản quan chỉ suy nghĩ một vấn đề, nếu ngay cả ngài và Cung Điển cũng

chết, bệ hạ... bên cạnh còn ai đáng tin cậy?" Khóe môi Phạm Nhàn nhếch lên,

giọng khàn khàn nói.

Trong lòng Diệp Trọng rung động, hiểu Phạm Nhàn chỉ liếc là thấy ngay

chỗ yếu về võ lực của Khánh Quốc. Mặc dù thiết kỵ Khánh Quốc vẫn là bậc

nhất, cho dù là Định Châu quân, đại doanh Yến Kinh hay Tây Chinh quân xưa

thuộc Đại điện hạ nay chia ra các cánh quân, trên chiến trường vẫn là đội quân

hùng mạnh, nhưng nói đến đối đầu chính diện giữa các nhóm tinh nhuệ do

cường giả dẫn dắt thì Khánh Quốc khó mà tìm được cao thủ đáng tin cậy.

"Cường giả khắp thiên hạ đều nằm trong tay ta." Phạm Nhàn nhìn Diệp

Trọng, chậm rãi nói: "Ta không để ý chỉ trước đây của bệ hạ với ngươi là gì, ta

chỉ biết nếu ngươi không lập tức triệu hồi toán phục kích và kỵ binh, sẽ có

nhiều chuyện ngươi không muốn thấy xảy ra."

Câu nói ngạo mạn cỡ nào, cho rằng cường giả thiên hạ đều nằm trong tay

mình. Đất đai trong thiên hạ há chẳng phải của quân vương, bề tôi trong thiên

hạ há chẳng phải bề tôi của quân vương, Khánh Đế là vị quân vươnghùng mạnh

nhất thiên hạ nên vốn có được sự trung thành của phần lớn các cường giả.

Nhưng thời thế thay đổi, dù là nhờ vận may hay trùng hợp, Diệp Trọng cũng

phải thừa nhận phần lớn các cao thủ thiên hạ đã rơi vào tay Phạm Nhàn.

Mặc dù Diệp Trọng không rõ sự thật về vụ ám sát Huyền Không miếu,

nhưng cảnh tượng trên pháp trường trước đây đã khẳng định với hắn rằng, các

cao thủ thật sự như chủ sự Lục Xử thần bí, Ảnh Tử em trai Thất Cố Kiếm trong

truyền thuyết chắc chắn sẽ nghe theo Phạm Nhàn.

Điều quan trọng nhất là mười ba đồ đệ Kiếm Lư, ngoại trừ Vân Chi Lan đã

nhậm chức thành chủ Đông Di thành, còn có mười một vị cửu phẩm.

"Bệ hạ không hề ban phát ý chỉ rõ ràng gì cho Tiểu Công gia." Diệp Trọng

trầm giọng nói: "Nhưng những Hắc Kỵ kia cùng quan viên rời khỏi kinh đô

theo ngươi... đã vi phạm pháp luật Khánh Quốc, phạm tội đồng lõa phản nghịch,

liệu triều đình có tha mạng cho bọn họ không?"

"Là ta muốn bảo vệ tính mạng của bọn họ." Phạm Nhàn mệt mỏi cúi đầu:

"Ngươi là người thông minh, tự biết phải làm gì. Hiện giờ bệ hạ đang nổi giận...

Nghe nói ngài cũng bị thương, chỉ thị ban ra lúc nàychắc chắn không được sáng

suốt."

"Ta rất khó khăn mới kiềm chế được cảm xúc. Ta nghĩ ngươi cũng không

muốn thực sự đẩy ta đến điên loạn. Một khi ta điên rồi, sẽ không có lợi cho

ngươi, cho triều đại, cho bá tánh và thậm chí cả người trong cung đó." Phạm

Nhàn cúi người, lắc đầu: "Ngươi biết nguyên tắc của ta là gì, từ lão thọt đến ta,

phong cách của Giám Sát viện là che chở, không chịu để đồng đội bị hại."

"Ta hiểu, nhưng đây là kháng chỉ..." Diệp Trọng lặng lẽ nhìn mái tóc rối bời

trên trán Phạm Nhàn: "Ta là thần tử của Khánh Quốc, có nghĩa vụ truy bắt,

trừng trị tất cả kẻ vi phạm pháp luật, phản nghịch."

"Đừng nói những lời vô ích ấy." Phạm Nhàn phất tay mệt mỏi: "Bây giờ

không có ai ở đây cả, nếu muốn bảo vệ bình yên cho Định Châu quân ngàn

năm, tốt nhất ngươi nên quyết định nhanh lên."

Lúc này, Phạm Nhàn và Diệp Trọng đứng khá xa phía trước đội kỵ binh,

không ai nghe thấy cuộc đối thoại của hai người. Ngay cả Ngôn Băng Vân vẫn

theo sát Phạm Nhàn cũng im lặng đứng bên chiếc xe ngựa màu đen, không tiến

lên.

Diệp Trọng trầm tư suy nghĩ rất lâu rồi nói: "Cho dù lần này ta tha cho bọn

chúng một lần, nhưng đám Hắc Kỵ dưới quyền ngươi đã kiệt quệ tinh thần, dù

cho ngươi sai đi Tây Lương nương nhờ Hoằng Thành hay tới Đông Di nương

nhờ Đại điện hạ, dọc đường các châu quận đều có quân đồn trú..."

Nói đến đây, Diệp Trọng bỗng dừng lại, thở dài. Hắn hiểu rõ tình hình, biết

rõ sắp xếp của triều đình thời gian qua, trong tình báo có nói cách đây vài ngày

Phạm Nhàn còn ở ngoài Yến Kinh xa xôi, không ngờ hôm nay đã về đến kinh

đô, nghĩ vậy, vị cường giả quân đội Khánh Quốc không khỏi hoảng hốt, không

hiểu Phạm Nhàn đã làm thế nào để vượt ngàn dặm quan ải, đưa hàng trăm Hắc

Kỵ về kinh nhanh như vậy.

"Chỉ cần ngươi không tự mình ra tay, quân châu khó lòng ngăn cản được

người của ta." Phạm Nhàn khàn giọng nói: "Chỉ cần ta chịu đi cùng ngươi, bệ

hạ cũng sẽ không tức giận vì sự khoan dung của ngươi."

Diệp Trọng im lặng một hồi rồi nói: "Cũng đúng, chỉ cần ngươi chịu trở về

kinh đô, cơn thịnh nộ của bệ hạ sẽ giảm bớt rất nhiều."
 
Back
Top Bottom