Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Khánh Dư Niên

Khánh Dư Niên
Chương 1870: Chuẩn bị 2



Cầm dù đi vào Thái Học, bước đi một hồi lâu, mới tới chỗ ở của giáo viên

tương đối thanh tĩnh, Phạm Nhàn hết sức quen thuộc vòng qua hành lang, bước

vào một gian nhà nhỏ, đi ngang qua bức tường rồi chậm rãi dừng bước.

Đây là nơi ở của Phạm Nhàn trong Thái Học, có vài giáo viên và học sinh

tài hoa xuất chúng được điều đến phục vụ, trong gian nhà này này đã tiến hành

công việc biên soạn sách vở nhiều năm, xe sách mà Trang Mặc Hàn tiên sinh

tặng Phạm Nhàn đã được sắp xếp lại ở đây rồi chuyển đến Tây Sơn chỉ phường

tiến hành định bản, cuối cùng bán với giá phải chăng tại Đạm Bạc thư cục của

Phạm phủ.

Những năm qua công việc biên soạn sách vở vẫn tiếp tục, nên Đạm Bạc thư

cục vẫn phải bù lỗ, nhưng Phạm Nhàn không để tâm đến điều đó, giống như

cảm xúc khi nhìn thấy giá sách trong phòng Tôn Tần Nhi lúc kinh đô nổi loạn,

Phạm Nhàn cho rằng việc này rất có ý nghĩa, mà đã việc có ý nghĩa thì tất nhiên

phải tiếp tục.

Phạm Nhàn đứng im bên tường, quan sát động tĩnh trong phòng ốc, thoáng

an tâm khi thấy mặc dù Hoàng đế đã truất bỏ mình thành thường dân, nhưng các

giáo viên và học trò Thái Học theo y nhiều năm vẫn chẳng hề hấn gì, thêm nữa

công việc biên soạn sách vở ở đây vẫn đang tiếp diễn, không bị ảnh hưởng chút

nào.

Trong lòng Phạm Nhàn dâng lên một chút ấm áp, mỉm cười nhìn vào trong

phòng rồi trước khi các giáo tập Thái Học phát hiện ra mình, quay người rời

khỏi khu nhà quen thuộc, lách qua gò đất rậm rạp góc đông bắc Thái Học, men

theo một hồ nước cạn đến một khu nhà quen thuộc khác.

Đây từng là nơi ở và giảng dạy của Thư Vu Đại học sĩ , sau đó Hồ Đại học

sĩ được triệu về kinh đô cũng chiếm một phòng ở đây. Khi Thư Vu về hưu, khu

nhà này tất nhiên thuộc về Hồ Đại học sĩ, lần trước Phạm Nhàn cầu cứu Hồ Đại

học sĩ cũng chính là ở khu nhà này.

Phạm Nhàn đẩy cửa bước vào, hành lễ với mấy vị quan viên giáo viên đang

vẻ mặt ngạc nhiên rồi tự đi vào thư phòng, để lại sau lưng một đám người đang

quay mặt sang nhìn nhau.

Nghe tiếng đẩy cửa bước vào, Hồ Đại học sĩ đang cúi đầu trên bàn giấy vội

ngẩng đầu lên, bàn tay tháo kính mắt trên mũi xuống, nét mặt lập tức chuyển

sang vẻ nghiêm nghị. Vị thủ lĩnh văn quan Khánh Quốc này tâm trạng hơi bất

mãn, với thân phận của mình, ai dám không báo trước mà xông thẳng vào như

vậy?

Có điều, ông nhìn thấy một khuôn mặt mà ông cũng không ngờ tới, sau giây

lát ngơ ngác, Đại học sĩ nói với vẻ mặt ưu sầu: "Thật bất ngờ."

Thực ra Phạm Nhàn cũng không nghĩ Hồ Đại học sĩ nhất định có mặt trong

phòng, do bận rộn ở Đông Di thành đã lâu nên y có phần quên mất thứ tự yết

triều và giờ giấc làm việc của Môn Hạ Trung Thư, cũng không chắc vị học sĩ

này có ở Thái Học hay không. Chỉ là hôm nay quả thật y rất muốn tâm sự với ai

đó, nên khi đến Thái Học rất tự nhiên tìm gặp vị này.

Có lẽ bây giờ trong triều chỉ có vị Hồ Đại học sĩ này có thể bí mật gặp gỡ

Phạm Nhàn mà không lo bị Hoàng đế phẫn nộ cách chức.

"Hôm nay có chút chuyện xảy ra, tâm trạng hơi buồn phiền, nên muốn tìm

ngài nói chuyện phiếm."

Phạm Nhàn nói rồi đi về phía bàn giấy, cây dù trên tay văng một vệt nước.

Hồ Đại học sĩ cau mày ra hiệu, Phạm Nhàn mới hiểu ra, mỉm cười đặt dù sau

cửa rồi không hề khách sáo cầm chén trà nóng trên bàn uống hai ngụm, sưởi ấm

cơ thể lạnh cóng sau cơn mưa ở Khánh Miếu.

"Sao lại khốn khổ thế này." Nhìn Phạm Nhàn ướt sũng cướp lấy chén trà

nóng uống, Hồ Đại học sĩ không nhịn được bật cười, nhưng nụ cười vừa hiện lại

lập tức biến mất, bởi ông nhận ra câu đùa này có thể dẫn đến hàm ý khác.

Quả nhiên, Phạm Nhàn rất tự nhiên nối lời: "Bây giờ chỉ là thường dân, có

thể uống một ngụm trà nóng trên bàn của Đại học sĩ, tất nhiên phải trân trọng cơ

hội này rồi."

Lời vừa dứt, không khí trong phòng lặng ngắt, cả hai đều im lặng, chìm đắm

trong suy nghĩ riêng. Nhất là Hồ Đại học sĩ, ông tưởng Phạm Nhàn tìm mình có

mục đích, nên phải cân nhắc thận trọng từng lời nói, từng hành động, mới có thể

truyền tải.

Một lúc lâu sau, Hồ Đại học sĩ nhìn Phạm Nhàn mở miệng nói: "Hôm nay

nghĩ thế nào mà lại ra ngoài dạo chơi?"

Khóe miệng Phạm Nhàn nở nụ cười kỳ lạ, giọng điệu hơi lạnh lùng: "Trong

cung có chỉ dụ giam cầm ta sao?"

Hồ Đại học sĩ bật cười. Phạm Nhàn tiếp lời ôn hòa: "Nếu không có, tại sao

ta không thể ra ngoài dạo chơi? Nhất là khi bệ hạ đoạt hết mọi chức vụ của ta,

nhưng lại rất tài tình để lại cho ta một chức giáo viên Thái Học không phẩm

không cấp, nên hôm nay ta đến Thái học cũng coi như là vâng theo thánh ý, để

tỏ rằng thảo dân này không hề oán hận."
 
Khánh Dư Niên
Chương 1871: Chuẩn bị 3



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Trong lời này đương nhiên ẩn chứa oán hận, nếu quan lại bình thường nói

những lời như vậy trước mặt Hồ Đại học sĩ, chắc chắn ông sẽ nghiêm khắc trách

phạt, nhưng đối diện Phạm Nhàn, ông chỉ có thể im lặng. Dĩ nhiên, không khí

đối thoại hôm nay hoàn toàn khác với lần nói chuyện dưới mưa xuân đó, bởi lúc

đó dù Phạm Nhàn nói năng uy kỵ gì, nhưng đó là được Hoàng đế bệ hạ cho

phép, Hồ Đại học sĩ vẫn có thể nở nụ cười, nhưng ngày nay Hoàng đế bệ hạ đã

thu hồi loại cho phép ấy, khiến Hồ Đại học sĩ rất khó xử.

Ông ngừng một lúc rồi nhìn Phạm Nhàn thành thật nói: "Ta không biết

ngươi đang nghĩ gì. Nhưng hôm qua khi vào cung ta có nói chuyện với bệ hạ,

nhắc đến việc Phạm phủ, bệ hạ có một lời phê bình về ngươi."

Phạm Nhàn chậm rãi ngẩng đầu, không hỏi, ánh mắt bình tĩnh không tương

xứng với cảm giác tò mò trong lòng.

"Đứa nhỏ An Chi này cái gì cũng tốt, chỉ có điều tính khí quá thẳng thắn

cứng đầu..." Hồ Đại học sĩ liếc nhìn Phạm Nhàn, đoạt lấy chén trà từ tay y, cúi

người tới lò nhỏ bên cạnh rót nước.

Hồ Đại học sĩ quay lưng về phía Phạm Nhàn, giọng điệu rất bình thản, hờ

hững nói nhỏ: "Thẳng thắn cứng đầu, có vẻ bệ hạ hiểu rõ ngươi, cũng thông

cảm cho ngươi, dù sai lầm gì cũng có thể dùng bốn chữ này để biện minh, đây

là vấn đề tính cách chứ không phải bản tính... ngươi cần lý giải nỗi khổ tâm của

bệ hạ."

Khổ tâm? Lông mày Phạm Nhàn chậm rãi nhíu lại, vô cùng đẹp đẽ và lạnh

lùng. Y hiểu rõ câu phê bình mà Hồ Đại học sĩ truyền đạt có ý nghĩa gì, Hoàng

đế vẫn còn ba phần kỳ vọng vào đứa con tư sinh của mình, ba phần khoan dung,

bốn phần còn lại có bao nhiêu là phẫn nộ và đề phòng thì không ai biết.

Hồ Đại học sĩ xoay người, đặt chén trà trước mặt Phạm Nhàn, chăm chú

nhìn vào mắt y: "Thẳng thắn cứng đầu, đó là nguyên nhân về mặt tính tình, điều

bệ hạ thích chính là người có tính cách chân thành như ngươi. Những ngày qua

ngươi phạm sai lầm, không phải bệ hạ không thể tha thứ cho ngươi, nhưng

trọng điểm bây giờ là ngươi phải biết mình sai chỗ nào, và phải để Hoàng đế bệ

hạ biết rằng ngươi... đã biết sai."

Phạm Nhàn im lặng ngồi trên ghế, biết rằng Hồ Đại học sĩ đánh giá sai mục

đích hôm nay của mình. Có điều giữa hai người hoàn toàn không thể nói rõ như

thường ngày, y cũng không ngốc đến mức phải tranh cãi điều gì, chỉ thụ động

đáp lại: "Sai ở đâu?"

Hồ Đại học sĩ nhíu mày, nhìn thấy vẻ miễn cưỡng trong thái độ của Phạm

Nhàn, ông hơi bực bội nói: "Trong mười mấy ngày này, những hành động của

ngươi đều đáng bị trừng trị... Các quan lại châu quận mà Hắc Kỵ đã đi qua đều

dâng tấu tố cáo tội lỗi của ngươi, như bông tuyết rơi vào trong Môn Hạ Trung

Thư."

Phạm Nhàn mỉm cười đáp: "Có lẽ các quan viên kia vẫn chưa hay biết,

Hoàng đế bệ hạ đã sớm giáng phạt ta rồi."

"Hoàng đế bệ hạ đâu có thật sự trừng phạt ngươi?" Nếp nhăn trên trán Hồ

Đại học sĩ càng sâu thêm, ngay cả lớp phấn dưỡng da hàng ngày cũng không

che đậy nổi. Ông nhìn Phạm Nhàn bằng ánh mắt đầy thất vọng, nói nặng nề:

"Nếu thật sự xét theo luật pháp, dù ngươi có thuộc bát nghị thì cũng đủ chém

vài cái đầu, làm sao có thể bù đắp hết những tội lỗi ấy?"

Hồ Đại học sĩ nhìn thanh niên im lặng trước mặt, trong lòng bỗng dấy lên

ngọn lửa giận dữ không thể kìm nén nổi. Ông hạ giọng quở trách: "Hay là ngươi

không hiểu, Hoàng đế bệ hạ đã tỏ ra quá khoan dung với ngươi rồi. Nếu cứ

thách thức quyền uy triều đình như vậy, làm cạn kiệt lòng kiên trì của Hoàng đế

bệ hạ..."

"Rồi sao nữa?" Phạm Nhàn đờ đẫn cắt ngang.

Hồ Đại học sĩ im lặng nhìn Phạm Nhàn, đôi mắt đầy vẻ thất vọng. Một lúc

sau, ông nói khẽ với giọng khàn khàn: "Hay là ngươi muốn chết?"

Phạm Nhàn ngẩng đầu lên nhìn ông.

"Đừng tưởng được bệ hạ sủng ái mà có thể vô pháp vô thiên như vậy." Hồ

Đại học sĩ thực sự tức giận. Là người đứng đầu quan văn Khánh Quốc, ông phải

chứng kiến xung đột giữa hai cha con bệ hạ và Phạm Nhàn, phải nhìn cảnh thu

Khánh Quốc vốn thanh bình nay lại dậy sóng. Là quan lớn trong triều đình, là

con dân đất Khánh, ông cũng muốn thuyết phục Phạm Nhàn vào cung sám hối,

chấm dứt giai đoạn rối ren này.

Nhưng thái độ của Phạm Nhàn trong những ngày qua khiến mọi người, kể

cả Hồ Đại học sĩ, dần mất hi vọng.

"Ngài cho rằng ta chỉ là một sủng thần?" Phạm Nhàn cũng không muốn tỏ

ra khoe khoang năng lực của mình như một đứa trẻ, nhưng sau khi nghe được

lời ấy, vẫn khẽ nhíu mày hỏi.

"Chẳng liên quan gì đến ân sủng, ngươi chỉ là... thần, ta cũng là thần." Hồ

Đại học sĩ cố nén cơn giận, nói nhỏ: "Ngươi và ta đều là tôi tớ của Hoàng đế bệ

hạ. Có lẽ ngươi cho rằng Hoàng đế bệ hạ đối xử với ngươi không tốt, nhưng

ngươi hãy suy nghĩ kỹ xem, từ khi lập quốc đến nay, đã từng có thần tử nào

được sủng ái như ngươi chưa? Trong lịch sử quốc gia gần đây, ngươi đều chứng

kiến rõ ràng, chắc hẳn cũng biết rằng Hoàng đế bệ hạ đã ban cho ngươi thái độ

khoan dung và kiên nhẫn tột bậc."
 
Khánh Dư Niên
Chương 1872: Chuẩn bị 4



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Đừng mê muội trong lực lượng của mình, vì chung quy lực lượng đó cũng

do bệ hạ ban cho ngươi. Không phải bệ hạ bất lực trước thái độ tàn nhẫn của

ngươi trong những ngày qua, chỉ là người không muốn đưa ra những quyết định

đó, chứ không phải là không thể."

Hồ Đại học sĩ chậm rãi hạ mí mắt xuống, nghiêm giọng nói: "Đương nhiên,

phải thừa nhận ngươi là một thần tử xuất sắc..."

Hồ Đại học sĩ chưa dứt lời, vì ông muốn nói với Phạm Nhàn rằng, nếu

Hoàng đế bệ hạ thực sự không hề có lòng khoan dung với ngài, có lẽ đã sớm

trừng trị y, thậm chí xử tử từ lâu, bởi vì Hoàng đế bệ hạ vẫn luôn có khả năng

đó. Nhưng những chuyện liên quan đến hai cha con Hoàng đế và Phạm Nhàn

khiến tâm trạng ông bị kích động mạnh, nên im lặng thay đổi đề tài.

"Không ai muốn thấy một đại thần có công lao rất lớn với Khánh Quốc biến

mất khỏi kinh đô chỉ vì tính kiêu ngạo vô độ của mình." Hồ Đại học sĩ nhìn

Phạm Nhàn, trịnh trọng nói: "Lạc lối phải tỉnh ngộ quay về, cố chấp cũng phải

có giới hạn."

"Câu nói này nghe quen lắm, mới nghe mấy tên đầu trọc nói cách đây không

lâu." Phạm Nhàn cười khổ, đứng thẳng người dậy: "Xem ra kinh đô bây giờ,

thiên hạ ngày nay đều cho rằng ta là con sâu cản đường trước xe ngựa lịch sử,

hoặc tránh né, hoặc bị nghiền nát. Nếu có suy nghĩ riêng, ấy là tội lỗi."

Y dần thu hồi nụ cười, nhớ lại đám công tử bột bị đánh bại năm xưa ngoài

Bão Nguyệt lâu, lại nhớ lời Uyển Nhi từng nói với ý tương tự Hồ Đại học sĩ - sự

kiên nhẫn của Hoàng đế bệ hạ rồi cũng có hạn, bản thân mình bây giờ bị giam

cầm trong kinh đô, sống chết chỉ trong một câu nói của Hoàng đế bệ hạ.

Điều này khác với những khổ tu sĩ ở Khánh Miếu. Cho dù Phạm Nhàn có võ

công cao cường đến đâu, một khi triều đình thực sự quyết tâm trừ khử yếu tố

bất ổn này, y cũng khó tránh khỏi số phận ấy - dù sao y cũng không phải Đại

tông sư.

"Hôm trước cải trang vào trường Thái Học, thấy các học sinh đi ngang qua,

ta đã nghĩ rằng có lẽ một ngày nào đó, ta cũng sẽ trở thành đối tượng đáng

khinh bỉ trong mắt những người ấy." Phạm Nhàn hơi cúi đầu, mệt mỏi nói.

"Không, cho đến nay chưa ai trách mắng hay khinh miệt ngươi cả, không

chỉ những học sinh này, mà ngay cả quan lại và dân chúng trong kinh đô, mỗi

khi nhắc đến việc trên pháp trường, vẫn còn phần nào kính trọng ngươi." Hồ

Đại học sĩ ho nhẹ, chậm rãi nói: "Như lời bình luận của Hoàng đế bệ hạ dành

cho ngươi, trong việc của Trần Viện trưởng, ngươi đã thể hiện đủ quật cường,

tính cách chân thành ấy khiến nhiều người cảm thông cho ngươi... Nhưng chính

ngươi cần học cách suy xét thấu đáo những việc đó."

"Dân chúng kính trọng ngươichỉ vì tấm lòng của ngươi, nhưng nếu ngươi

thực sự có những hành động đại nghịch bất đạo... thậm chí chỉ là ý nghĩ đó."

Giọng Hồ Đại học sĩ lạnh lẽo: "ta không cho phép ngươi, triều đình không cho

phép ngươi, dân chúng không cho phép ngươi, Hoàng đế bệ hạ càng không cho

phép ngươi!"

"Ngươi phải suy nghĩ thấu đáo, đây là ý chí thống nhất của triều đại chúng

ta hiện nay, tất cả đều hy vọng ngươi không làm loạn."

"Làm loạn ư?" Phạm Nhàn bật cười, trong nụ cười ẩn chứa nhiều áp lực

nặng nề. Làm kẻ địch toàn thiên hạ cũng chẳng phải điều y sợ, trong lòng y chỉ

đang ngẫm lại những suy nghĩ vừa rồi, có phần chưa tỉnh táo trở lại.

Sau một hồi lâu, y rất trịnh trọng cúi đầu tạ ơn Hồ Đại học sĩ nhưng không

nói gì thêm, cũng không đưa ra thông tin gì rồi xoay người ra cửa.

"Tuy không muốn thừa nhận, nhưng ta phải thừa nhận mình đã già rồi." Hồ

Đại học sĩ nhìn theo bóng lưng Phạm Nhàn, đột nhiên lên tiếng, thong thả nói:

"Lời nói hôm nay có phần quá đáng, chỉ là... thiên hạ chưa yên, chiến sự không

thể dừng, vì quan lại trong triều, vì dân chúng trong thiên hạ, ta hy vọng ngươi

suy nghĩ nhiều hơn."

Lời nói Hồ Đại học sĩ nói thật lòng. Ông vốn là ứng cử viên được Hoàng đế

bệ hạ cố ý chọn làm tể tướng tương lai, nhưng với tình hình thay đổi trong triều,

tương lai của ông đã bắt đầu mờ mịt.

Để chống lại Phạm Nhàn, Hoàng đế bệ hạ đã nâng đỡ Hạ Tông Vĩ, người

thấu hiểu Thánh tâm, tinh thông chính sự, làm việc lão luyện. Giờ Phạm Nhàn

suy yếu, Hạ Tông Vĩ rất tự nhiên vững vàng với vị trí trong Môn Hạ Trung Thư,

rất được Hoàng đế bệ hạ tin tưởng, rất được trọng dụng, loáng thoáng áp đảo

phe cánh của ông.

Cho dù Hồ Đại học sĩ không màng đến quyền lực, trong lòng ông vẫn có

phần day dứt. Lời khuyên Phạm Nhàn, có lẽ cũng có ý để lại người quen thuộc

trong triều giúp đỡ. Nguyên nhân sâu xa nhất vẫn là như ông đã nói – muốn

triều đình ổn định, xã hội hòa thuận, thì Phạm Nhàn phải cúi đầu trước Hoàng

đế bệ hạ, Khánh Quốc mới được yên ổn.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1873: Tiểu thư nhà họ Phạm trong cung 1



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Trừ phi Phạm Nhàn chết, nhưng trên thực tế, ít ai trong triều muốn Tiểu

Phạm đại nhân vừa lập công lớn lao lại phải ra đi như vậy.

"Ta hiểu ý của ngài." Phạm Nhàn không quay đầu lại, trầm mặc rất lâu rồi

mới nói: "Có lẽ một ngày nào đó khi đã nghĩ thông, ta sẽ vào cung tạ tội."

Hồ Đại học sĩ phía sau cười khổ, thầm nghĩ phải chờ đến ngày nào tháng

nào năm nào ngươi mới nghĩ thông được điều đó?

"Có lẽ... ta thật sự đã sai?" Bóng lưng Phạm Nhàn ở cửa rất mệt mỏi, tiếng

nói như khẽ tự lẩm bẩm một câu.

Nhưng câu nói này vang lên trong tai Hồ Đại học sĩ khiến trái tim ông ấm

lên, lông mày dần cau lại. Ngay lúc đó, ông quyết định đêm nay sẽ vào cung

thêm lần nữa.

Trong mắt ông những mâu thuẫn giữa hai cha con bệ hạ và Phạm Nhàn

không phải là không thể hòa giải, chỉ có điều cả hai đều không chịu nhún

nhường mà thôi. Nếu có thể thuyết phục được Hoàng đế bệ hạ ban chiếu triệu

Phạm Nhàn vào cung, có lẽ Phạm Nhàn sẽ xuôi dòng...

Đang suy nghĩ thế, bỗng Phạm Nhàn quay đầu nói một câu: "Tuy nay không

còn ở Giám Sát viện nữa, nhưng ta có một tin thú vị, có lẽ ngài muốn nghe."

Hồ Đại học sĩ ngẩng đầu lên.

"Phạm Vô Cứu hiện đang làm mưu sĩ cho Hạ Đại học sĩ."

Phạm Nhàn lại hành lễ rồi bước ra khỏi phòng. Lúc này trời vẫn cứ rơi mưa

trên Thái Học viện, gương mặt Phạm Nhàn dưới ô vẫn bình thản, không chút

xao động. Mục đích đối thoại với Hồ Đại học sĩ hôm nay đã đạt được, y hiểu rõ

quan điểm của các quan lại triều đình, cũng rõ mức độ khoan dung của Hoàng

đế bệ hạ - Đương nhiên, điều quan trọng nhất là hai câu cuối cùng ấy.

Phạm Nhàn lặng lẽ dưới ô, suy nghĩ chắc chắn đêm nay hoặc ngày mai,

trong cung sẽ có chiếu chỉ triệu mình vào chầu. Nhờ Hồ Đại học sĩ, y muốn gửi

một loại tín hiệu nào đó đến trong cung, có lẽ sẽ qua mắt được nam nhân trên

ghế rồng kia.

Tất cả chỉ là vì người của Khải Niên tiểu tổ vừa rời kinh, cho nên Phạm

Nhàn còn chưa chuẩn bị kỹ càng. Y nhất định phải khống chế trận chiến tranh

lạnh giữa quân thần này trong phạm vi giới hạn, y đang chuẩn bị, chuẩn bị mọi

lúc.

o O o

Đêm hôm ấy, Hồ Đại học sĩ vào cung, không rõ ông đã nói gì với Hoàng đế

bệ hạ trong nước mắt, nhưng các thái giám hầu hạ trong Ngự Thư phòng đều

biết tâm trạng Hoàng đế bệ hạ đã tốt hơn nhiều, bởi vị chiếu chỉ rời cung ngay

lúc đó, trận giết chóc kéo dài bảy ngày bên ngoài Phạm phủ kết thúc tại đây.

Cho đến khi Hồ Đại học sĩ ra khỏi cung, nét mặt yên vui, ông cũng không

thuật lại cho Hoàng đế bệ hạ tin tức kinh thiên động địa mà Phạm Nhàn tiết lộ.

Một là vì không rõ Phạm Nhàn tại sao lại nói cho mình biết chuyện quan trọng

này, phía sau ẩn giấu có âm mưu gì. Hai là bởi hiện giờ Khánh Quốc cần đoàn

kết, đúng như lý tưởng mà Hồ Đại học sĩ theo đuổi.

Trong Thái Học, ông chỉ cảm thấy cái tên Phạm Vô Cứu quen tai, nhưng

không nhớ ra là ai. Nhưng dù sao cũng là thủ lĩnh của các Đại học sĩ Môn Hạ

Trung Thư, chỉ trong thời gian ngồi uống một chén trà, các quan viên thuộc hạ

đã tra xét rõ ràng người tên Phạm Vô Cứu đó từng là một trong Bát Gia Tướng

của Nhị hoàng tử.

Bước ra khỏi cửa cung, ngồi trên ngựa xe, Hồ Đại học sĩ không nhịn được

thở dài, vuốt nhẹ chòm râu cười khẽ, nghĩ thầm Tiểu Phạm đại nhân thật đúng

là người thù dai đáng yêu.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Hoàng đế bệ hạ phất tay, người ngoài Phạm phủ đều lui đi, đó là quyền uy

của một vị quân vương, ngài có thể thoải mái làm theo tính khí của mình. Còn

những thuộc hạ và thần tử chết một cách hồ đồ ngoài Phạm phủ vì cuộc chiến

tranh giữa hai cha con họ, ai mà quan tâm?

Trong Ngự Thư phòng vẫn im ắng sau khi Hồ Đại học sĩ lui gót. Hoàng đế

bệ hạ bắt đầu đánh cờ với Phạm Nhược Nhược, đó là thói quen mấy ngày qua

của ngài. Hai ngón tay của Khánh Đế nhẹ nhàng nhặt một quân cờ đen đặt

xuống bàn cờ bóng loáng, ngài thong thả nói: "Xem ra lúc ở trong phủ Phạm

Kiến không dạy ngươi chơi cờ."

Phạm Nhược Nhược đã ở trong cung đúng tám ngày, mặc những bộ y phục

do Phạm phủ vất vả sắm sửa rồi nhờ các phi tần đưa vào cung, phần lớn có màu

nhã nhặn, trông khá lạc lõng giữa cung điện rực rỡ này. Mọi người biết cô là

con tin bị giam giữ nhưng vẫn được đối xử tôn trọng, Hoàng đế bệ hạ cũng ân

cần với cô, lại có Thần quận chúa sắp đặt bên ngoài và các phi tần chăm sóc bên

trong nên việc ăn mặc sinh hoạt của cô cũng ổn.

Cô cung kính ngồi đối diện Khánh Đế, hai tay úp lên đầu gối, đáp: "Lối đi

của quân cờ quá phức tạp..."

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 1874: Tiểu thư nhà họ Phạm trong cung 2



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Hoàng đế bệ hạ hơi nhướng mày, tò mò hỏi: "Ta nhớ trước khi An Chi vào

kinh, ngươi đã là một tài nữ nổi tiếng rồi."

"Chỉ là đám nam nhân thô lỗ rảnh rỗi sinh sự thích bàn tán, ta không làm thơ

hay, cũng không vẽ tranh giỏi, thật không hiểu danh tiếng tài nữ này từ đâu mà

ra."

Từ lúc vào cung đến nay đã tám ngày, từ ban đầu căng thẳng sợ hãi bất lực,

đến nay Phạm Nhược Nhược đã hoàn toàn bình tĩnh lại. Một phần do tính tình

vốn có, phần quan trọng hơn là nhờ sự ảnh hưởng âm thầm của Phạm Nhàn suốt

mười mấy năm qua. Dù đối phương là Hoàng đế Khánh Quốc, nhưng cuối cùng

cũng chỉ là một con người chứ không phải quái vật gì.

Đương nhiên, điều này cũng nhờ Hoàng đế bệ hạ tỏ ra giống một người bình

thường trước mặt Phạm Nhược Nhược.

"Thơ của ngươi trẫm đã đọc qua, trong khuê các cũng coi là không tồi, chỉ là

so với An Chi thì khó mà sánh bằng, nên ngươi mới nói như vậy. Tài năng

không nằm ở bề ngoài mà ở chí khí bên trong. Ngươi cứu được mạng ta, đó là

diệu thủ hồi xuân, danh xưng tài nữ cũng xứng đáng." Hoàng đế bệ hạ cười nói.

"Bệ hạ thọ hồng phúc tề thiên, thần nữ chỉ là..." Phạm Nhược Nhược rất tự

nhiên đáp lại theo lối cung kính thường dùng, nhưng không ngờ Hoàng đế bệ hạ

lại cười nói: "Chắc chắn ta sẽ không chết, nhưng có vài viên đạn trong người

cũng không dễ chịu cho lắm."

Ngay lúc ấy, Diêu thái giám lặng lẽ bước vào Ngự Thư phòng, đứng trước

Hoàng đế bệ hạ, nhẹ nhàng nói: "Có một người chết ở Khánh Miếu, bọn họ

đang chờ ở tiền điện."

"Chờ à? Chờ nhận tội sao?" Giọng nói của Hoàng đế bệ hạ lạnh đi, ngài

vuốt nhẹ quân cờ đen nói: "Trẫm tha cho chúng lần này, nếu còn dám làm loạn

nữa thì bảo chúng tự nhảy vách đá Đại Đông sơn đi."

Diêu thái giám hạ giọng nhận lệnh rồi nói tiếp: "Sau khi Tiểu Phạm đại nhân

rời Khánh Miếu, đã đến Thái Học gặp Hồ Đại học sĩ."

Hoàng đế bệ hạ im lặng một lúc rồi cười nói: "Trẫm đã biết, ở Khánh

Miếu... Ảnh Tử đã quay lại."

Diêu thái giám im lặng không nói gì. Về việc này, ông không có quyền

khuyên can gì, ông hiểu rõ tâm ý Hoàng đế bệ hạ, sẽ tuyệt đối không ngu muội

như những khổ tu sĩ đội nón lá kia. Phạm Nhàn là ai? Là con tư sinh, là thần tử

được Hoàng đế bệ hạ sủng ái nhất, cho dù Hoàng đế bệ hạ muốn Phạm Nhàn

chết cũng không thể để bọn hạ nhân tự tiện hành động.

"Vấn đề là hiện giờ vẫn chưa biết Tiểu Phạm đại nhân rời Phạm phủ ra sao,

lại vào Khánh Miếu thế nào, hơn nữa trong khoảng thời gian đó, không rõ hắn

đi đâu." Diêu thái giám cúi người nói.

Khánh Đế nhíu mày, không nói năng gì, phất tay bảo Diêu thái giám lui ra.

Trong suốt cuộc đối thoại, Phạm Nhược Nhược ngồi bên cạnh im lặng lắng

nghe. Diêu thái giám cũng không lảng tránh cô, vì mấy ngày qua các nô tài

trong cung đã quen với việc bên cạnh Hoàng đế bệ hạ luôn có một nữ nhân

dung mạo thanh tú, toàn thân toát lên vẻ lạnh lẽo. Cho dù là hội nghị ở Ngự Thư

phòng hay những việc quan trọng hơn, Hoàng đế bệ hạ đều không lảng tránh cô.

Nhưng hôm nay người được nhắc tới là Phạm Nhàn, là huynh trưởng thân

thiết nhất của cô, nên Phạm Nhược Nhược vẫn cúi đầu xuống, dường như

không muốn nghe hay để Hoàng đế bệ hạ phát hiện ra điều gì khác thường.

Hoàng đế bệ hạ không nhìn về phía cô, chỉ im lặng. Một lúc sau, Hoàng đế

bỗng mỉm cười. Hôm nay Phạm Nhàn liều chết ra khỏi phủ làm gì, cung đình

chưa tìm ra manh mối nào, nhưng ít ra cũng biết Ảnh Tử thuộc Lục Xử của

Giám Sát viện đã quay lại, và lúc ở Khánh Miếu đã chiến đấu với hơn mười khổ

tu sĩ.

Nghĩ đến đám khổ tu sĩ đầu trọc kia, nụ cười trên mặt Hoàng đế bệ hạ biến

mất, ánh mắt lộ vẻ chán ghét. Ngài không ngờ những tu sĩ cuồng nhiệt ấy dám

hành động với Phạm Nhàn mà không xin ý chỉ, điều đó khiến Khánh Đế khó

chịu.

Còn nghĩ đến Ảnh Tử thuộc Lục Xử Giám Sát viện thực chất là ai, mắt

Hoàng đế bệ hạ híp lại, lộ vẻ hứng thú tột độ. Trần Bình Bình hầu hạ ngài hàng

chục năm nhưng vẫn giữ nhiều bí mật. Trước đây vì tin tưởng lòng trung thành

của Trần Bình Bình nên Hoàng đế bệ hạ không để ý, biết rõ luôn có một cái

bóng bên chiếc xe lăn màu đen mà không tìm hiểu thân phận thực sự.

Giờ đây tất nhiên đã biết, trước mắt Hoàng đế bệ hạ hiện lên một vệt kiếm

quang mà tên kiếm khách áo trắng trên Huyền Không miếu kia tung ra. Vệt

kiếm quang chói mắt khiến đôi mắt ngài nhíu lại, trong lòng bỗng dâng lên

mong chờ tiểu đệ của Tứ Cố Kiếm này sẽ làm ra được những điều gì.

Không cần suy đoán Phạm Nhàn ra khỏi phủ làm gì, Hoàng đế bệ hạ biết rõ

y đã liên lạc với những thuộc h* th*n tín nhất ở kinh đô, đồng thời phát đi

những tin tức vô cùng quan trọng tới Tây Lương, Đông Di, Giang Nam.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1875: Tiểu thư nhà họ Phạm trong cung 3



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Đó là điều đơn giản, trong hoàn cảnh này Phạm Nhàn phải huy động mọi

thế lực để giữ vững sự độc lập trước uy quyền của Hoàng đế bệ hạ. Nhưng

Hoàng đế chẳng buồn để ý nội dung cụ thể những thông tin đó, vì trước mắt

ngài, dù Phạm Nhàn có nhảy múa thế nào thì chung quy vẫn là ngọn núi trên

giang sơn này.

Và giang sơn vạn dặm này vốn nằm trong lòng bàn tay Khánh Đế.

o O o

Hơn nữa, Hoàng đế bệ hạ rất tò mò không biết đứa con mà ngài yêu quý

nhất bị giam cầm trong kinh đô, rốt cuộc sẽ làm được chuyện gì. Nếu đối mặt

với Diệp Khinh Mi khi xưa, vì dân chúng trên giang sơn này, vì sự tồn tại của

Khánh Quốc, vì bao ý nguyện của bao người, có lẽ Diệp Khinh Mi chỉ biết lặng

lẽ rời đi, không còn tồn tại trên đất Khánh Quốc. Vậy con trai của ngài và Diệp

Khinh Mi sẽ lựa chọn thế nào? Đó là điều Hoàng đế bệ hạ cực kỳ hứng thú.

Đây là thú vui độc ác của người tự tin tuyệt đối, bình thản đứng nhìn thế hệ

sau vật lộn? Thực ra cho đến nay Hoàng đế bệ hạ cũng chưa hề nghĩ tới việc

đẩy Phạm Nhàn xuống vực sâu, bởi trong mắt ngài, đứa con này chỉ đang hiểu

lầm mình.

Hoàng đế bệ hạ chỉ không muốn giải thích, không thèm giải thích. Đây là

quá trình tự vấn, ngài ngồi oai vệ trong cung chờ Phạm Nhàn vào cung giải

thích, van xin tha thứ rồi đến lúc đó Hoàng đế bệ hạ mới ôn tồn nói với Phạm

Nhàn rằng lão chó mực đã chết kia không hề yêu thương ngươi như ngươi

tưởng, lão ta chỉ muốn tiêu diệt hoàng tộc Lý gia, thậm chí còn từng ra tay giết

ngươi. Mặc dù ngươi họ Phạm, nhưng thực chất là vẫn là họ Lý.

Nói thì là như vậy? Nhưng làm thế nào để giải thích việc của Diệp Khinh

Mi? Có lẽ Hoàng đế bệ hạ không hề muốn nhắc tới khía cạnh đó.

"Trẫm muốn ra ngoài một chút." Hoàng đế bệ hạ nói, dù giọng điều bình

thản, nhưng rõ ràng là nhờ lời của Hồ Đại học sĩ lúc trước, Hoàng đế bệ hạ có

phần nắm chắc cách xử lý Phạm Nhàn, nên tâm trạng ngài khá nhẹ nhõm, mới

muốn ra ngoài vào lúc đêm khuya thế này.

Trong Ngự Thư phòng chỉ có hai người, lời này của Hoàng đế bệ hạ tất

nhiên là nói với Phạm Nhược Nhược. Phạm Nhược Nhược giật mình, đứng dậy

lấy áo choàng mỏng màu đen viền vàng, cẩn thận đắp lên người Hoàng đế bệ hạ

rồi nâng cánh tay phải của ngài, chậm rãi đi tới cánh cửa gỗ Ngự Thư phòng.

Cửa gỗ mở ra, đã có hơn mười thái giám, cung nữ chờ sẵn bên ngoài, Diêu

thái giám cúi mình, đẩy chiếc xe lăn chờ sẵn. Từ lúc Hoàng đế bệ hạ lên tiếng

cho đến khi bọn hạ nhân bên ngoài chuẩn bị xong mọi thứ chỉ mất thời gian rất

ngắn, phản ứng cực kỳ nhanh chóng.

Nhưng Hoàng đế bệ hạ nhìn chiếc xe lăn bên ngoài cửa, khuôn mặt không

hề tán thưởng, chỉ lạnh lùng liếc nhìn Diêu thái giám, không thèm đoái hoài tới

bọn hạ nhân, dưới bàn tay nâng đỡ của Phạm Nhược Nhược, bước về phía

hoàng cung trong đêm khuya.

Bị Hoàng đế bệ hạ lạnh nhạt liếc mắt, Diêu thái giám toát mồ hôi lạnh. Đã

tám ngày trôi qua, thực ra không nhiều người biết trong đã Ngự Thư phòng hôm

đó cuộc chiến quân thần khiến Hoàng đế bệ hạ bị thương nặng, tuy không nguy

hiểm tính mạng trong thời gian ngắn nhưng thân thể ngài vẫn chịu tổn thương

nặng nề. Lại thêm lời nói của Trần Bình Bình hôm đó khiến tâm trạng Hoàng đế

bệ hạ dường như cũng không tốt lắm.

Vì thế Diêu thái giám mới chuẩn bị chiếc xe lăn, nhưng không ngờ Hoàng

đế bệ hạ lại cực kỳ không hài lòng. Lão lập tức hiểu ra, cho dù không muốn

thần tử biết thực trạng sức khỏe hay vì chiếc xe lăn khiến Hoàng đế bệ hạ nhớ

tới vị lão Viện trưởng kia mà tức giận đau khổ, hôm nay mình đều phạm phải

sai lầm rất lớn.

Loại sai lầm này không thể phạm phải, cũng may Hoàng đế bệ hạ là một chủ

nhân rộng lượng đối với những nô tài thân thiết, không dễ gì giận lây sang

người khác, Diêu thái giám mới không cần lo cho tính mạng của mình.

Lão lau mồ hôi lạnh trên trán, dẫn theo một nhóm cung nữ thái giám, yên

lặng lần bước theo phía sau, nhìn tiểu thư Phạm gia phía trước nâng đỡ nhẹ

nhàng Hoàng đế bệ hạ bước tới, không ai dám tiến lại gần.

o O o

Ánh đèn treo trong hành lang hoàng cung không sáng lắm, chỉ đủ để roi rọi

con đường đá phía dưới. Thường khi trời về khuya, các vị quý nhân đều lui vào

trong cung, chỉ có những cung nữ thái giám làm việc còn đi lại trên những hành

lang yên tĩnh ấy. Ánh đèn lờ mờ chiếu rọi trên người Hoàng đế bệ hạ và Phạm

Nhược Nhược, kéo theo cái bóng dài ngắn khác nhau, khiến các cung nữ thái

giám gặp phải vội vã quỳ xuống hai bên đường.

Đúng như Diêu thái giám đoán trước, nỗi bất mãn của Hoàng đế bệ hạ ban

nãy là vì chiếc xe lăn ở cửa Ngự Thư phòng. Chỉ cần nhìn thấy chiếc xe lăn, tự

nhiên Hoàng đế bệ hạ nhớ tới lão chó mực ngồi trên đó, kẻ thường đi bên cạnh

ngài dưới ánh đèn yên ắng của đêm khuya, bàn luận đại sự thiên hạ như tâm sự

bình thường, mưu tính triều đình, lập ra kế hoạch, tính toán số người chết.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1876: Tiểu thư nhà họ Phạm trong cung 4



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khánh Đế là con người, ngài rất hoài niệm những khung cảnh xưa ấy. Chính

vì thế, sự phản bội của Trần Bình Bình khiến những kỷ niệm đẹp đẽ ấy bỗng

chốc đầy nghi kỵ và khó tin, nên ngài cảm thấy phẫn nộ.

Ngoài phẫn nộ, trong lòng ngài còn một cảm xúc rất phức tạp. Cách đây vài

năm, vì sự kiện Huyền Không miếu, Phạm Nhàn bị thương nặng suýt mất mạng.

Sau khi lành vết thương, một ngày tuyết rơi, chàng trai trẻ ấy ngồi xe lăn vào

cung và trò chuyện rất lâu với Hoàng đế bệ hạ.

Đó là lần đầu Hoàng đế bệ hạ nói chuyện với Phạm Nhàn. Dù vẫn không

công khai quan hệ giữa hai người như lần trong tiểu lâu, nhưng với Khánh Đế

đó vẫn là một cuộc gặp gỡ vô cùng quan trọng.

Tối nay nhìn thấy chiếc xe lăn, ngài lại nhớ đến Trần Bình Bình, nhớ đến

Phạm Nhàn bị thương, cảm xúc trở nên rất phức tạp. Ngài chậm rãi nói: "Trẫm

phải trút thiên đao vạn quả lên lão chó kia vì lão ta quá độc ác, gian trá đến

cùng cực."

Phạm Nhược Nhược đỡ cánh tay ngài, giữ khoảng cách không quá vất vả,

nhưng nghe câu này cảm thấy thân thể Hoàng đế bệ hạ nặng trĩu như núi Thái

Sơn. Quân muốn thần chết, thần không thể không chết, huống hồ Trần lão Viện

trưởng âm mưu phản nghịch, trời đất đều biết, chẳng ai có thể chất vấn điều này

với Hoàng đế bệ hạ, ngoại trừ Phạm Nhàn... Hơn nữa, điều then chốt là Hoàng

đế bệ hạ chẳng cần giải thích gì cả, những ngày qua ngài không hề có ý định tự

giải thích với Phạm Nhàn. Thế nhưng đêm thu này, chỉ riêng hai người, Hoàng

đế bệ hạ lại mở miệng.

Rốt cuộc những lời này muốn nói với cô hay muốn nhờ cô chuyển lại cho

huynh trưởng? Phạm Nhược Nhược nhẹ nhàng cúi đầu, không đáp lời nhưng

trong lòng suy nghĩ miên man.

"Lão chó già kia cố ý chết trong tay trẫm, là để An Chi oán hận trẫm. Loại

người độc ác ấy, đến trước khi chết vẫn không quên thù hận như vậy, trẫm sao

có thể để lão ta chết thanh thản được." Giọng nói của Hoàng đế bệ hạ có phần

mệt mỏi, ngài quay đầu nhìn Phạm Nhược Nhược rồi lại nhìn ra hoàng cung ban

đêm yên tĩnh, nói: "Ngày mai trẫm sẽ hạ chỉ triệu An Chi vào cung thỉnh an."

Thân hình Phạm Nhược Nhược hơi khựng lại, một tay vịn cánh tay bệ hạ,

thân thể hơi cúi xuống, cúi đầu thành khẩn nói: "Tạ ơn bệ hạ."

Hoàng đế vẫn mặt không cảm xúc, dường như không cho rằng việc mình

nhượng bộ trong trận chiến này mà còn bắt nữ nhân nhà thần tử cảm tạ là đương

nhiên. Nhưng điều khiến ngài cảm động là sau ba chữ đó, tiểu thư nhà họ Phạm

đã không nói thêm gì nữa, chỉ yên lặng đỡ cánh tay ngài, tiếp tục dạo bước

trong cung mà không hề đề cập việc ra khỏi cung của mình.

"Ngươi... khác với những người khác." Hoàng đế bệ hạ quay đầu lại, nhìn cô

đầy thâm ý: "Trước kia trẫm thường dẫn Thần Nha đầu dạo quanh đây, nhưng

sau khi tuổi tác lớn, con bé ít lui tới, hơn nữa tính tình cũng nghịch ngợm hơn

ngươi rất nhiều."

"Đương nhiên ta không thể sánh bằng tẩu tẩu." Phạm Nhược Nhược cúi đầu

nói nhỏ. Hoàng đế bệ hạ mỉm cười, không nói gì, cảm thấy tiểu nha đầu bên

cạnh thật là thanh khiết đạm bạc tới cực điểm. Kể từ khi Lâm Uyển Nhi trưởng

thành, chắc không còn mấy người giống như con cháu “thực sự” tháp tùng

Hoàng đế bệ hạ, vì Thiên tử không có việc gia đình, trong lòng những hoàng tử

còn sống hay đã mất, Hoàng đế bệ hạ...cũng khó có thể là một phụ thân đích

thực.

Trong lòng Phạm Nhược Nhược cũng đầy nghi ngờ và xúc động. Sau mấy

ngày ở bên, vị Hoàng đế bệ hạ xa lạ và oai nghiêm này dường như đã từ từ bước

xuống khỏi ngai vàng, cũng cởi bỏ lớp áo choàng lộng lẫy bên ngoài, trở nên

giống một vị cha chú bình thường hơn, hay là một người đang dần lộ rõ tuổi tác

sau khi bị thương nặng.

o O o

Trong đêm tĩnh mịch, tiểu thư họ Phạm đỡ bệ hạ tản bộ, cảnh tượng này rơi

vào mắt rất nhiều người. Đây đã không phải là lần đầu mọi người chứng kiến

Hoàng đế bệ hạ đối xử đặc biệt với tiểu thư nhà họ Phạm. Kể từ khi Hoàng đế

bệ hạ bị thương trong Ngự Thư phòng và tiểu thư nhà họ Phạm vào cung chăm

sóc, toàn bộ mọi người trong cung ai cũng biết Hoàng đế bệ hạ đối xử với vị

tiểu thư này khác hẳn với mọi người.

Ai có chút thông minh cũng biết thân phận hiện giờ của Phạm thị là con tin,

nhưng có con tin nào được đối xử như thế này. Sinh hoạt của cô trong cung theo

tiêu chuẩn của Thần quận chúa thuở trước, ngoại trừ ban đêm về nghỉ thì cả

ngày vị tiểu thư họ Phạm này ở bên Hoàng đế bệ hạ, thậm chí ngay cả khi bàn

luận quốc sự Hoàng đế bệ hạ cũng không lánh mặt cô.

Tất nhiên điều này khiến các Đại học sĩ kinh ngạc, nhưng với thân phận và

địa vị của mình, đương nhiên họ sẽ không bàn tán lung tung. Chỉ có Hạ Đại học

sĩ mỗi lần nhìn thấy tiểu thư nhà họ Phạm trong Ngự Thư phòng là lộ vẻ mặt

mất tự nhiên.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1877: Quân thần gặp gỡ có an lành? 1



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Nhưng trong hoàng cung thì khác, người đông chuyện nhiều, lập tức bàn tán

sôi nổi. Con người luôn dễ quên, có lẽ các thái giám cung nữ trong cung đã

quên mất cơn bão táp Khánh Lịch năm thứ bảy, quên đi vụ huyết tẩy khiến cung

đình lênh láng máu mà lao vào công việc đàm tiếu vĩ đại.

Có lẽ vì ba năm trước người chết quá nhiều nên gần đây trong cung bù đắp

thêm khá nhiều thái giám, cung nữ mới. Họ không biết sát khí tiềm ẩn trong khí

độ hoàng gia. Có lẽ vì thái độ của Hoàng đế bệ hạ đối với tiểu thư nhà họ Phạm

khiến người ta khó hiểu, nên tin đồn về Ngự Thư phòng dần lan truyền khắp nơi

trong cung.

Hoàng đế bệ hạ là vị minh quân ít mặn mà với nữ sắc, càng không phải là vị

chủ nhân ph*ng đ*ng. Những năm gần đây, trong cung chỉ có mười mấy nữ chủ

nhân, và chỉ có bốn người sinh con. Vốn không ai nghĩ đến những chuyện phiêu

lưu tình ái, nhưng thái độ đối xử đặc biệt của Hoàng đế bệ hạ với tiểu thư nhà

họ Phạm thật sự khác thường. Hơn nữa, mấy ngày qua trong cung còn xảy ra

một việc lớn khác, khiến nhiều người bắt đầu suy đoán.

Đó chính là việc tuyển chọn cung nữ, bắt đầu từ ba ngày trước. Hoạt động

tuyển chọn cung nữ đã ngừng hoạt động hàng chục năm ở hoàng cung Khánh

Quốc giờ đây được khởi động trở lại.

Không ai hiểu tại sao trong hoàn cảnh này Hoàng đế bệ hạ lại có ý định bổ

sung hậu cung, hay đó là khủng hoảng tuổi trung niên khiến vị quân chủ bỗng

nảy sinh ý định phóng túng?

Từ ba ngày trước, công việc tuyển chọn do Thái Thường tự chủ trì, cung

đình và bộ Lễ hỗ trợ đã bắt đầu. Do đã lâu không thực hiện nên bộ Lễ hơi lúng

túng. Có lẽ bảy châu quận còn chưa nhận chỉ dụ, các thiếu nữ xinh đẹp may

mắn được chọn vào cung vẫn chưa hề hay biết, nên những người đầu tiên hưởng

ứng vẫn là trong kinh đô.

Đây là cơ hội hiếm có, các vương công quý tộc, đại thần danh sĩ đã ở ẩn

trong kinh đô quá lâu, ai cũng muốn nắm lấy cơ hội này. Trong đợt tuyển chọn

hỗn loạn đó, đã có nhóm thiếu nữ nhà quan vừa đủ tuổi được đưa vào cung tối

hôm trước.

Sau nhiều năm yên bình, sự xuất hiện của những thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp

khiến không khí hoàng cung bỗng nhiên trở nên náo nhiệt, tràn ngập sức sống

tuổi trẻ. Dù đã khuya, tiếng cười vẫn vang lên từ nơi ở của các cô gái.

x**n t*nh nồng nàn, lan tỏa khắp hoàng cung giữa đầu thu, khiến mọi người

không khỏi tò mò về tiểu thư họ Phạm ở Ngự Thư phòng. Nếu thực sự là thánh

tâm xao động, vị tiểu thư được sủng ái sâu nặng kia sẽ được sắp đặt ra sao?

o O o

"Đều là một đám ngu xuẩn." Nghi Quý tần mí mắt hơi rũ xuống, nhẹ nhàng

kéo tay Tam hoàng tử cười lạnh nói: "Bệ hạ là người như thế nào, thấy của con

là ai? Trong cung này sao lại có thể đồn đại những lời hoang đường như vậy."

"Đa phần trong cung đều là ngu xuẩn, mà người mới quá nhiều, có lẽ bọn họ

đã quên rất nhiều chuyện." Tam hoàng tử Lý Thừa Bình mỉm cười, nhưng nụ

cười của vị hoàng tử thiếu niên này có phần gượng gạo, đôi mắt thanh tú ẩn

chứa nỗi lo âu.

Nghi Quý tần nhìn đứa con trai, thở dài nói: "Bệ hạ là minh quân, tất nhiên

sẽ không làm những điều hoang đường. Lần tuyển tú nữ này cũng không liên

quan gì đến vị trong Ngự Thư phòng, phụ hoàng con chỉ là... "

Cô chưa dứt lời, Lý Thừa Bình ngẩng đầu lên, u buồn nói: "Con nghe nói

ngày mai phụ hoàng sẽ triệu tiên sinh vào cung, nhưng việc tuyển tú nữ... chỉ sợ

phụ hoàng không thể tin tưởng tiên sinh như xưa được nữa."

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Nghe đến đây, Nghi Quý tần hơi bất đắc dĩ lắc đầu, nâng đầu ngón tay như

ngọc lên, nhẹ nhàng day vầng trán có phần mệt mỏi, không biết nên nói sao cho

phải. Đương nhiên cô hiểu rõ ý của Lý Thừa Bình, nhưng với thân phận phi tử

của Hoàng đế bệ hạ, một người con gái tính tình thẳng thắn như cô, có thể ở

vững trong cung điện cho đến bây giờ cũng nhờ lời khuyên nhủ của Liễu thị

trước kia về hai chữ an phận. Giữa lúc hỗn loạn này, cô cũng không biết phải

nói sao cho phải.

Gần đây cung đình đã hoàn toàn thay đổi bố cục, kể từ ba năm trước, Thái

hậu đã băng hà, Hoàng hậu cũng đã qua đời, Trưởng công chúa cũng đã mất,

Thục Quý phi bị giam lỏng trong lãnh cung; còn Nghi Quý tần sinh hạ Tam

hoàng tử, Ninh Tài nhân sinh Đại hoàng tử, trong biến cố kinh đô phản loạn

trước kia, đứng về phe Thánh thượng cùng Phạm Nhàn và Đại hoàng tử, khiến

địa vị hai người này nâng cao. Ninh Tài nhân được phong lên một bậc, còn

Nghi Quý tần theo thời gian cũng sẽ dần được phong Quý phi.

Trong cung, việc gì cũng do Nghi Quý tần và Ninh Tài nhân quyết định,

Nghi Quý tần tính tình ôn hòa, Ninh Tài nhân lại không hay can thiệp việc gì,

nên trong cung rất hòa thuận yên ổn. Nhưng sau tiếng nổ lớn tại Ngự Thư

phòng tám ngày trước, thời gian an nhàn đã kết thúc.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1878: Quân thần gặp gỡ có an lành? 2



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Ninh Tài nhân vì can thiệp xin tha cho Trần lão Viện trưởng mà bị đày vào

lãnh cung, làm bạn với Thục Quý phi. May mắn là bà đã sinh hạ một hoàng tử

tài giỏi, nếu không với cơn thịnh nộ hôm đó của Hoàng đế bệ hạ, chỉ e bà đã bị

xử tử ngay.

Hiện giờ Nghi Quý tần là chủ nhân duy nhất trong cung, việc tuyển tú nữ ba

ngày trước đây cũng do cô sắp đặt. Cô hiểu rõ hơn bất cứ ai ý đồ phía sau cuộc

tuyển tú đột ngột này.

Sau cuộc phản loạn ở kinh đô, bệ hạ còn hai người con trai rưỡi, ngoài Đại

điện hạ ở Đông Di thành xa xôi, còn có Tam hoàng tử Lý Thừa Bình. Nửa còn

lại kia tất nhiên là Phạm Nhàn. Đáng tiếc, vì sự kiện Trần Bình Bình mưu phản,

quan hệ giữa Phạm Nhàn và Hoàng đế rơi vào chiến tranh lạnh, không ai biết về

sau việc này sẽ đi đến đâu.

Hai người con trai rưỡi này hoàn toàn hấp thu bài học từ Thái tử và Nhị

hoàng tử, quan hệ giữa họ vô cùng thân thiết. Huống hồ, tình nghĩa thầy trò giữa

Phạm Nhàn và Tam hoàng tử cũng vững chắc ngoài sự mong đợi của bệ hạ.

Từ năm Khánh Lịch thứ bảy trở đi, Phạm Nhàn vào cung rất nhiều lần, song

tiếp xúc với Tam hoàng tử ngày càng ít đi. Một là vì rõ ràng Tam hoàng tử đã

trở thành người kế vị, Phạm Nhàn phải tránh hiềm nghi; hai là bệ hạ cố ý làm

suy yếu ảnh hưởng của Phạm Nhàn đối với Tam hoàng tử.

Phạm Nhàn tuy vô dụng, nhưng có một điểm mạnh là có thể ảnh hưởng lớn

đến người xung quanh, khiến họ quy phục mình. Cho dù là các quan viên thân

cận ở Giám Sát viện, tứ tử Phạm môn hay đội ngũ trung thành ở Bão Nguyệt lâu

đều là bằng chứng.

Tam hoàng tử từng là học sinh của Phạm Nhàn, dù hiện giờ ít gặp mặt,

nhưng vẫn không quên những bài học dùng gậy dạy người của Phạm Nhàn, từ

đứa trẻ hung ác đã trở thành một hoàng tử nội liễm.

Giữa ba vị hoàng tử không có tranh đấu, ghen ghét, điều này rất tốt. Nhưng

sau sự kiện phản loạn ba năm về trước, sau khi tự kiểm điểm, chắc chắn Hoàng

đế không muốn tiếp tục đẩy các con trai điên cuồng. Nhưng vụ án của Trần

Bình Bình khiến mối quan hệ tốt đẹp trên trở nên đáng ngờ trong mắt Hoàng đế.

Nghi Quý tần rõ điều này, nếu Hoàng đế không còn tin Phạm Nhàn, ngài sẽ

phải cảnh giác xem các con có đoàn kết chống lại mình hay không. Cho dù ba

hoàng tử không liên kết, nhưng nếu Hoàng đế thật sự ra tay với Phạm Nhàn,

khiến mọi người mất lòng tin, thì hoàng cung sẽ ra sao khi Tam hoàng tử dần

lớn lên?

Vì thế, Hoàng đế muốn tuyển tú nữ, sinh thêm con trai. Muốn có thêm vài

cỗ máy sinh sản trong cung.

Nghi Quý tần liếc con trai, ánh mắt đầy lo âu, khẽ thở dài. Lý Thừa Bình

không thở dài chỉ nắm tay mẹ, từ nhỏ sống trong cung điện đầy âm mưu, chứng

kiến hai vị ca ca muốn giết mình và phụ hoàng vì ngôi vị, cuối cùng được hai

huynh trưởng khác cứu. Hắn đã hiểu, hoàng cung càng yên ổn thì cuộc sống

càng thuận lợi.

Nhưng trên đời không có chuyện tốt như vậy. Hắn biết mối quan hệ mình và

Phạm phủ quá sâu, nếu phụ hoàng không còn tin Phạm Nhàn, chắc chắn sẽ

không đơn giản là yên tâm giao thiên hạ cho mình. Việc tuyển tú nữ, phụ hoàng

muốn sinh thêm con trai... Đây là đang cảnh giác mình hay Phạm Nhàn?

"Ngày mai tiên sinh sẽ vào cung thỉnh an, có lẽ sự việc chưa tệ đến thế." Lý

Thừa Bình cố gắng mỉm cười, an ủi mẫu thân.

"Thằng nhóc Phạm Nhàn kia cứng đầu lắm, ai biết ngày mai hắn có vào

cung không." Nghi Quý tần bất đắc dĩ nở nụ cười nói. Cô biết dù Hoàng đế

muốn sinh thêm con trai để cảnh cáo Sấu Phương cung và Phạm Nhàn, nhưng

rốt cuộc điều đó cũng chỉ là chuyện xa xôi, hơn nữa triều đình đã quen với việc

Lý Thừa Bình sẽ kế vị, vị thế còn vững hơn cả Thái tử ngày trước. Hoàng đế

cũng không thể vì không tin Phạm phủ mà phá vỡ kế hoạch lâu dài của mình.

Nhưng cô quả thật không biết vấn đề thực sự giữa Hoàng đế và Phạm Nhàn

là gì, là cái chết của Trần lão Viện trưởng hay điều gì khác? Nếu ngày mai

Phạm Nhàn chịu cúi đầu nhận tội, miễn là vẫn được sống ở kinh đô, quyền lực

về sau sẽ từ từ phục hồi. Như vậy Sấu Phương cung đâu còn phải lo những tú

nữ do đại thần đưa vào cung.

Lông mày Nghi Quý tần nhíu lại, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lùng hiếm thấy,

nói: "Nếu mấy tiểu cô nương kia nếu biết thân biết phận thì tốt, chứ ỷ vào trong

nhà đã bỏ chút công sức trên chiến trường triều đình mà muốn làm loạn trong

cung, bản cung sẽ không dung thứ.”

Dẫu sao cũng đã là người đứng đầu trong cung suốt ba năm, dù tính tình vốn

thẳng thắn, nhưng phần lớn cũng đã bị mài giũa trong cung điện. Lời nói lạnh

lùng lúc này tự nhiên toát ra phong thái tôn nghiêm .

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 1879: Quân thần gặp gỡ có an lành? 3



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Nghe hôm qua mẫu thân đã đuổi ba trong số những tú nữ mới vào cung."

Lý Thừa Bình thành thật khuyên nhủ: "Dù sao cũng là ý của phụ hoàng, nếu

làm quá rõ ràng e rằng phụ hoàng sẽ không vui."

"Phụ hoàng của con có biết cũng mừng thôi, đám tiểu nha đầu có không mắt

đó..." Nghi Quý tần lạnh lùng nói: "Đã lâu triều đình không tuyển tú nữ, từ Thái

Thường tự đến bộ Lễ cũng không hiểu quy củ gì, đưa bừa bãi con gái nhà người

ta vào cung. Chẳng biết nghe được gì ở nhà, mới vào đã rải bạc, đám cung nữ

ma ma chắc lâu rồi không được nuốt bạc như vậy, cũng nghe theo."

Cô nhìn Tam hoàng tử bình tĩnh nói: "Mấy tú nữ mới vào đã hỏi han tình

hình trong cung, dám bàn tán về người trong Ngự Thư phòng, cái gì cũng dám

nói... Chắc không phải là con nhà đại thần, thì là dòng dõi vương công sắp suy

tàn, không biết gì về lai lịch Phạm gia Liễu phủ, lại ngây thơ nghĩ Phạm phủ đã

thất thế, không vì sao vị kia lại được bệ hạ ưa thích, lại chuyển miệng lưỡi nhắm

vào vị đó... nói không biết bao nhiêu lời khó nghe."

"Ta đuổi ba người là cảnh cáo những kẻ còn lại, đồng thời che chở cho gia

đình bọn chúng." Nghi Quý tần vuốt mái tóc, lạnh lùng nói: "Chưa nói nếu

Hoàng đế bệ hạ nghe được những lời ấy sẽ nổi giận thế nào, chỉ cần đồn tới tai

Phạm Nhàn, con nói xem sau khi mọi chuyện yên ổn, số phận các tú nữ kia sẽ ra

sao."

Cuối cùng Lý Thừa Bình không nhịn được cười nói: "Nếu mọi chuyện yên

ổn, chắc mẫu thân còn thêm mắm thêm muối kể với tiên sinh."

Nghi Quý tần cười híp mắt: "Đứa nhỏ này nói bậy, mẫu thân đâu phải người

như thế."

Lý Thừa Bình gãi đầu, muốn nói lại thôi: "Nhưng phụ hoàng vẫn giữ tiểu

thư nhà họ Phạm ở lại Ngự Thư phòng, tóm lại là không đúng lễ nghi."

Nghi Quý tần im lặng một lúc rồi mỉm cười, không nói gì. Thực ra trong

lòng cô biết, nam nhân khiến cô trở thành một nữ nhân, nam nhân mạnh mẽ

nhất thiên hạ, thực ra cũng cảm thấy cô độc. Trong mắt ngài, các phi tần trong

cung dường như đều có phần đòi hỏi, có lẽ chỉ có tiểu thư nhà họ Phạm không

dính dáng gì đến hoàng cung mới khiến ngài thực sự cảm thấy không cầu mong

điều gì.

Điều Hoàng đế thích chính là người bên cạnh không đòi hỏi gì ở mình. Nghĩ

đến đây, sắc mặt Nghi Quý tần hơi buồn BÃ, nhìn Lý Thừa Bình dịu dàng nói:

"Con cũng bớt đến lãnh cung kẻo bệ hạ không vui."

"Thục Quý phi bị giam vào lãnh cung, nhưng người vẫn là mẫu thân của nhị

ca, ngày trước đối đãi với chúng ta cũng tốt, không liên quan gì đến việc của nhị

ca." Lý Thừa Bình hạ giọng giải thích: "Bây giờ Ninh di cũng bị giam vào lãnh

cung, con phải đi thăm một chút."

Nghi Quý tần mỉm cười, không nói gì nữa. Cô biết lý do Tam hoàng tử

thường xuyên đến lãnh cung thăm viếng, được cái tiếng khoan dung trong cung,

cũng khiến Hoàng đế bệ hạ có phần bất ngờ tán thưởng... Tất cả là do lời dặn dò

của Phạm Nhàn, ba năm trước khi kinh đô phản loạn, nghe nói Phạm Nhàn đã

trực tiếp hứa với Nhị hoàng tử sắp qua đời sẽ thay hắn ta chăm sóc Thục Quý

phi.

o O o

Hai mẹ con khẽ trò chuyện về việc tuyển tú, về cô nương trong Ngự Thư

phòng. Cùng lúc đó, cô nương kia đang đỡ Hoàng đế bệ hạ bị thương chưa lành

đi dạo một vòng, sắp quay về Ngự Thư phòng.

Như lời Nghi Quý tần, Hoàng đế chỉ đánh giá cao cô gái này, chứ không hề

nảy sinh ý nghĩ kỳ quái nào. Đã bước vào cảnh giới Đại tông sư, ngài đã thấu

suốt việc nam nữ. Lý do tuyển tú chủ yếu vẫn là chính trị. Trong lúc dạo bước,

Hoàng đế sẽ không bàn luận việc tuyển tú với Phạm Nhược Nhược, chỉ tùy ý

nói về thời tiết và Phạm Nhàn trong tám ngày qua.

Phần lớn thời gian là Hoàng đế nói, Phạm Nhược Nhược lắng nghe. Hoàng

đế được Phạm Thái phu nhân nuôi dưỡng từ nhỏ nên rất thân thiết với Phạm

gia. Suốt đời Hoàng đế không có con gái, từ khi Lâm Uyển Nhi rời cung, ngài

chưa từng tìm lại được cảm giác ấm áp đó.

Hai người đi ở phía trước, Diêu thái giám và một đoàn người khẩn trương

theo sau từ xa, dạo bước trong đêm tối, đoàn người này nhìn qua có phần buồn

cười.

Đúng lúc sắp rẽ tới cổng đá trước Ngự Thư phòng trên con đường chính,

Hoàng đế dừng bước, nhìn thái giám cúi mình bên cạnh cổng đá, trầm ngâm

một hồi lâu rồi hỏi: "Gần đây theo sát Đới công công thế nào?"

Thái giám này chính là nhân vật nổi bật ngày xưa ở Ngự Thư phòng, Hồng

Trúc. Sự việc ba năm trước đã phai nhạt, những ngày gần đây hắn theo sát Đới

công công tiến hành công việc về văn thư, hôm nay tình cờ gặp được thánh giá,

tâm trạng của hắn phức tạp chờ đợi một bên. Nhưng không ngờ Hoàng đế bệ hạ

lại đột nhiên hỏi mình, hắn vội vàng run rẩy đáp lời.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Back
Top Bottom