Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Khánh Dư Niên

Khánh Dư Niên
Chương 1790: Vậy thì sao? 4



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Đó là cách nhìn nhận của ngươi, loại quái vật như Đại tông sư không nên

tồn tại ở đời này." Trần Bình Bình lạnh lùng nói: "Vậy tại sao ngươi vẫn còn

sống, sao không tự sát đi cho rồi?"

Những lời nói này rất ác độc nhưng sắc mặt Hoàng đế không hề rung động

chút nào. Có lẽ cảm xúc đó đang ấp ủ trong lòng nhưng vẫn chưa bùng nổ.

Trần Bình Bình không hề sợ hãi, vẫn lạnh lùng nói: "Năm đó ngài điều đi tất

cả mọi người của chúng ta, xúi giục Hoàng hậu điên cuồng, để Tần Nghiệp

quan sát điều khiển, vụ thảm sát Thái Bình biệt viện xảy ra. Trông có vẻ đơn

giản nhưng thực tế lại cực kỳ khó khăn. Chỉ cần một khâu bất thường, cô ấy...

có lẽ vẫn không chết."

"Một kế hoạch đơn giản nhưng mạnh mẽ đến không tì vết, trên đời này chỉ

có Bệ hạ là có thể hoạch định ra."

Trần Bình Bình nhẹ nhàng v**t v* tay vịn bóng loáng của xe lăn, thở dài:

"Đặc biệt là chuyện người của Thần Miếu, cho đến nay ta vẫn không hiểu tại

sao họ lại theo đúng kế hoạch của ngài."

"Có lẽ vì mục đích của các ngài vốn giống nhau, đều muốn lặng lẽ xóa sổ cô

ấy - nhân vật ngạo nghễ nhất trên thế gian này." Trần Bình Bình liếc nhìn

Khánh Đế.

Khánh Đế im lặng rất lâu, không phản bác suy luận đó, chỉ cười ôn hòa nói:

"Suốt đời ngươi chỉ nghĩ cách hại người, hiểu rõ những chuyện này không khó,

trẫm chỉ không ngờ ngươi cứ nhớ mãi không quên."

"Nhưng mà... trẫm không giết cô ấy." Ngài nhấn mạnh.

"Đúng vậy, ngài không giết cô ấy." Trần Bình Bình cười kỳ lạ. "Đương

nhiên Hoàng đế vĩ đại của chúng ta sẽ không tự tay g**t ch*t nữ nhân có công

tái tạo Khánh Quốc. Đương nhiên ngài sẽ không giết ân nhân giúp Lý gia lên

ngôi. Đương nhiên ngài sẽ không giết người con gái mình thương yêu nhất.

Đương nhiên ngài sẽ không giết mẹ đẻ của con trai mình."

"Máu rất khó rửa sạch, đương nhiên ngài sẽ không để máu dính trên tay

mình." Trần Bình Bình nhíu chặt lông mày, giọng nói vang lên từ sâu trong lồng

ngực, lạnh buốt như băng: "Bàn tay ngài vẫn trắng ngần, ngài luôn chính nghĩa

và quang minh. Chỉ những kẻ ngu xuẩn và tàn bạo dưới chân ghế rồng mới là

những kẻ hai tay đẫm máu..."

"Chúng ta báo thù cho cô ấy, quét sạch tất cả vương công quý tộc cố chấp

trong nước, đêm đó kinh đô chảy bao nhiêu máu? Đêm ấy, Hoàng hậu và tất cả

họ hàng bị giết sạch, có phải ngài vui cười hớn hở hay không?" Trần Bình Bình

lạnh lùng hỏi. "Tất cả vinh quang chiếu rọi lên ngài, mọi tối tăm và vô liêm sỉ

đổ lên bầy tôi và thân thích của ngài. Trên đời, không có gì tuyệt vời hơn thế."

"Đương nhiên ngài không giết cô ấy." Trần Bình Bình mím môi, vừa ho nhẹ

vừa chậm rãi nói: "Bởi vì ngài chưa hề nhúc nhích ngón tay... Nhất là sau khi

lão Tần gia sụp đổ, không ai còn biết những chuyện tối tăm ngày xưa, không có

bằng chứng nào nói bệ hạ tự tay điều khiển vụ thảm sát Thái Bình biệt viện."

"Nhưng mà..." Ông lão ngồi trên xe lăn màu đen hơi mỉa mai lắc đầu: "Ngài

vĩnh viễn không thể thuyết phục được chính mình, cũng không thuyết phục

được ta, cũng không thay đổi được sự thật... hai mươi hai năm trước, ngài đã tự

tay sát hại cô ấy, g**t ch*t một người con gái cô độc vừa mới sinh con, trong lúc

yếu đuối nhất đời người."

"Chuyện đê tiện và vô liêm sỉ nhất trần gian chính là thế đó." Trần Bình

Bình nói xong câu cuối, cả người như kiệt sức, tựa vào ghế xe lăn đen rồi nhắm

mắt lại.

Hoàng đế cũng chậm rãi nhắm mắt, nét mặt thường ngày bình tĩnh giờ có vẻ

tái nhợt. Sau một lúc im lặng, ngài nhẹ nhàng nói: "Đúng vậy, chính trẫm đã

giết cô ấy."

Rồi ngài mở mắt ra, đôi mắt bình tĩnh và nghiêm nghị, nói: "Vậy thì sao?"

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Vậy thì sao, chỉ có ba chữ, nhưng khi thoát ra từ đôi môi mỏng và vô tình

của bậc quân vương, chúng như thêm vào Ngự Thư phòng một tầng sương giá

lạnh buốt. Cái lạnh vô hạn tự nhiên lan ra, khiến cửa kính, bàn gỗ, chậu cây đều

đóng băng. Dường như sương trắng vô hình đang lan tràn khắp nơi, bao trùm cả

hoàng cung lạnh lẽo, biến lạnh thành giá rét, hàn ý thậm chí xuyên thủng tầng

mây xám xịt xa xăm phương đông.

Những đám mây như sinh vật nhỏ bị giật mình, bị k*ch th*ch bởi cái lạnh, co

rúm lại, run rẩy, màu sắc dần đậm. Từ trong làn sương mờ vạn dặm, những hơi

ẩm sâu kín bị buộc phải thoát ra.

Hơi ẩm ngưng tụ thành nước, dần rơi xuống từ trên Bầu trời. Kinh đô ảm

đạm, hoàng cung u ám, tất cả những người đã thức dậy đều nhìn lên đám mây

trên trời. Lúc này họ mới biết, cơn mưa đầu mùa thu cuối cùng cũng đã rơi, thời

tiết sắp chuyển lạnh.

o O o

Nhưng hàn ý trên người Khánh Đế không phải là bất khả xâm phạm, vẫn

còn một kẽ hở. Đôi môi mỏng tái nhợt ấy vẫn chừa lại một chút tình cảm. Trần

Bình Bình ngồi trên xe lăn, im lặng nhìn vị chủ nhân phục vụ bao năm, chờ đợi

câu nói kế tiếp.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1791: Giám sát trời đất, kiên quyết không lùi 1



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Nếu Khánh Đế chẳng hề day dứt gì về việc năm xưa, trong tâm khảm sâu

thẳm của ngài đâu còn chút đau nhói ấy. Nếu tàn nhẫn và vô tình đến cùng cực,

ngài sẽ là con người hoàn hảo nhất thế gian. Dù là ai đứng trước mặt vị quân

vương này cũng phải cúi đầu khuất phục, chứ không thể lạnh lùng nhìn thẳng

vào như Trần Bình Bình.

Khóe mắt Trần Bình Bình rủ xuống. Nếu Hoàng đế bệ hạ thực sự là tảng

băng nghìn năm, tại sao còn phải nói ra ba chữ đó? Dù là ba chữ rét buốt nhất,

nhưng vẫn là những câu chữ.

Hoàng đế không chịu thua Diệp Khinh Mi trong lòng Trần Bình Bình, nên

mới thực sự tức giận.

"Đối với bệ hạ, Diệp Khinh Mi vẫn không thể chỉ là người qua đường..."

Trần Bình Bình thở dài, mắt lướt qua vai Hoàng đế, nhìn về phía bức tường phía

sau phòng, xuyên thấu tường bức tường vọng tới bức tranh.

Hoàng đế mỉm cười, nụ cười nhạt nhẽo, lạnh lùng, tự giễu, đau đớn, phức

tạp. Sau một hồi im lặng, ngài nói: "Trẫm không muốn nhắc lại chuyện trong

quá khứ."

"Tại sao lại không nhắc tới?" Trần Bình Bình híp mắt nhìn ngài: "Là vì cảm

thấy ấy cô ấy quá chói lọi khiến lòng tự tôn của bệ hạ bị áp đảo, nên trong lòng

luôn khó chịu?"

Hoàng đế mỉm cười khinh khỉnh, không giải thích gì, chỉ nói: "Xưa nay Tiểu

Diệp Tử vẫn không thích khoe mẽ."

"Hóa ra ngài cũng biết." Trần Bình Bình cười khò khè, giọng điệu mang

theo chút oán hận: "Rốt cuộc ngài không chấp nhận điều gì?"

"Là trẫm không chấp nhận, hay thiên hạ này không chấp nhận?" Hoàng đế

chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thẳng mắt Trần Bình Bình, lạnh lùng nghiêm nghị:

"Có lẽ các ngươi chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này."

Giọng nói lạnh lẽo đột ngột im bặt. Rõ ràng Khánh Đế hoàn toàn không

muốn bàn luận bất cứ điều gì liên quan đến năm xưa, cho dù đối diện là đồng

bọn hàng chục năm, cho dù trong hoàn cảnh này, ngài vẫn kiên cường bảo vệ

khoảng tâm hồn riêng tư kia, không muốn đụng chạm vào.

Nhưng hôm nay Trần Bình Bình quay về kinh đô chịu chết, đó là để xé rách

lớp màn cách trở nghìn năm trong tim nam nhân trung niên dường như bất khả

xâm phạm này, phơi bày vết thương có thể tồn tại trong lòng đối phương, như

vậy mới có thể khiến cho đối phương suy yếu!

Trần Bình Bình nhìn chằm chằm vào mắt Khánh Đế, nói: "Là Thái hậu quá

ghét bỏ, là phản kháng mãnh liệt của vương công quý tộc, hay là lòng kiêu ngạo

của ngài, khiến ngài đưa ra quyết định tàn nhẫn vô tình đó?"

Vẻ mặt Khánh Đế hờ hững, không trả lời câu hỏi của ông, nhưng con ngươi

dần mông lung, không biết tập trung vào nơi nào đó. Ngài lạnh lùng chuyển đề

tài: "Vậy là cái gì thúc đẩy ngươi đưa ra quyết định đại nghịch bất đạo như thế?

Ngươi là hoạn quan, lẽ nào cũng thích nữ nhân?"

"Hoạn quan à..." Trần Bình Bình chậm rãi hạ mi, nói: "Vừa nãy đã nói rồi,

ai đối tốt với ta thì ta đối tốt lại. Cô ấy tốt với ta, ta nhớ mãi trong lòng. Cái chết

của cô ấy thật đau xót, chắc hẳn cũng chết trong nghi hoặc. Ta gìn giữ bao năm

qua, chỉ muốn thay cô ấy đến hỏi Bệ hạ."

"Hay là trẫm đối xử với ngươi không tốt?" Ánh mắt Khánh Đế lướt nhẹ qua

khuôn mặt già nua của Trần Bình Bình, thong thả nói: "Trẫm ban cho ngươi

vinh quang tột bậc, địa vị mà thần tử bình thường không thể có, trẫm ban cho

ngươi... tín nhiệm. Thế mà ngươi, vì một người đàn bà đã chết hai mươi năm...

lại muốn tới hỏi trẫm?"

Trần Bình Bình mỉm cười nhìn Hoàng đế, bỗng nói: "Cô ấy tốt với ta như

bằng hữu, bệ hạ tốt với ta như nô tài. Liệu có thể như nhau được không?"

Hoàng đế vẫy tay, có vẻ mệt mỏi, không muốn bàn luận về câu hỏi không có

lời giải đáp này. Những giao thoa trong đời người thật kỳ diệu, nhất là với

những người bạn thuở ấy ở Khánh Quốc, dù nói suốt ba ngày ba đêm cũng khó

mà giải thích rõ ràng.

Nhưng Trần Bình Bình vẫn tiếp tục: "Ta chỉ là thái giám trong Thành

Vương phủ, cô ấy chẳng hề khinh miệt ta vì thiếu sót của thân thể ta. Cô ấy

thành thật với ta, coi ta như bạn... A, đó là đối đãi mà cả đời lão nô này chưa

từng được hưởng, trước cô ấy chưa có, sau cô ấy cũng chẳng còn."

Ông bỗng mỉm cười nói: "May mà Phạm Nhàn còn khá giống cô ấy."

Lúc này trong Ngự Thư phòng yên tĩnh, cái tên Phạm Nhàn có vẻ cực kỳ

chói tai. Hoàng đế bệ hạ luôn duy trì vẻ lạnh lùng bằng tâm thần mạnh mẽ của

mình, nhưng khi nghe đến cái tên Phạm Nhàn thì lông mày cũng khẽ nhíu lại.

"Những gì Tiểu Diệp đã làm cho Khánh Quốc, cho hoàng tộc họ Lý, cho

đám người chúng ta, ta không muốn nhắc lại nữa." Trần Bình Bình thở dài đầy

mệt mỏi, đúng vậy, những chuyện tr quá khứ không cần phải nhắc lại, tất cả đều

đã ẩn chứa trong lòng các đồng bọn, không ai cố ý nhớ lại nhưng cũng không ai

lãng quên.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 1792: Giám sát trời đất, kiên quyết không lùi 2



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Giọng ông hơi sắc bén, nói: "Đúng vậy, năm đó khi ngươi mới lên ngôi,

triều chính chưa ổn định, muốn thực hiện chính sách mới, quả thực vấp phải

phản đối quá lớn. Ta làm Viện trưởng Giám Sát viện, giám sát quan lại cũng

khiến kinh đô có phần bất ổn. Hơn nữa, Thái hậu vẫn rất kiêng kị nữ nhân

không chịu vào cung kia, nhất là khi phát hiện ra ảnh hưởng của nữ nhân đó đối

với bệ hạ nhà ngươi còn hơn cả bà ta! Hoàng hậu ngu ngốc mới vừa gả cho

ngươi không lâu cũng không hiểu, tại sao ngày nào ngươi cũng đến Thái Bình

biệt viện gặp cô ấy chứ không ở trong cung!"

"Diệp Khinh Mi đã hết lòng giúp đỡ ngươi, bức tranh mà cô ấy từng hứa sẽ

vẽ ra ở bờ biển Đạm Châu cũng dần dần triển khai. Lão Diệp gia đã sửa sang

xong Tam Đại Phường ở Mân Bắc, nền tảng Khánh Quốc đã vững chắc. Dường

như cô ấy không còn ích lợi gì với Bệ hạ nữa. Trái lại... cô ấy lại là nhân tố bất

ổn nhất trong triều đình. Nếu theo hướng đi của bức tranh ấy thì Khánh Quốc sẽ

không còn là Khánh Quốc ngày nay, nhưng bệ hạ hoàn toàn không thể để điều

đó xảy ra, huống hồ trong quá trình ấy, ngươi có thể sẽ chọc giận toàn bộ quan

lại sĩ tộc."

Trần Bình Bình híp mắt, mỉa mai nói: "Muốn lập công lớn phải có quyết

đoán phi thường, nhưng ngươi không có quyết đoán ấy. Ngươi cũng không

muốn từ bỏ tất cả những gì đã có. Chỉ cần Diệp Khinh Mi chết, ngươi vẫn

hưởng lợi từ những gì cô ấy đem lại mà không phải chịu bất cứ rủi ro nào từ

phía cô ấy."

"Cho dù có vô số lý do, vì chiếc ghế rồng này, vì đất nước, vì tham vọng của

ngươi mà giết cô ấy..." Trần Bình Bình mím môi, lắc đầu khinh khỉnh: "...

nhưng người này là ngài, ngươi không có tư cách để làm điều đó."

Ánh mắt Khánh Đế vẫn hoàn toàn trống rỗng, như thể không hề nghe thấy

những lời Trần Bình Bình vạch trần tâm can. Ngài chỉ chậm rãi nói: "Trong

Tĩnh Vương phủ vẫn còn những văn tự ngày xưa, chắc hẳn ngươi vẫn nhớ rõ.

Những suy nghĩ kỳ dị của cô ấy tuy đẹp đẽ nhưng lại như bông hoa độc hại, nở

rộ trên đất Khánh Quốc chỉ e sẽ khuynh đảo toàn bộ Khánh Quốc. Thân là quân

vương của Khánh Quốc, trẫm phải chịu trách nhiệm với bách tính thiên hạ."

"Cả đời trẫm tiếc nuối nhất là nữ nhân ấy." Hoàng đế lạnh lùng nhìn Trần

Bình Bình: "Trẫm còn trân quý cô ấy hơn bất cứ ai trên cõi đời này."

"Có liên quan gì tới bách tính? Tiểu Diệp tử là người thế nào, Bệ hạ và ta

đều hiểu rõ. Cô ấy chẳng bao giờ chỉ suy nghĩ mà không thực hiện được. Những

lời nói và chữ viết của cô ấy có lẽ chỉ là phần cô ấy muốn để lại." Trần Bình

Bình lạnh lùng nhìn Hoàng đế: "Nhưng ngươi lại bị những ý nghĩ đáng sợ đó

làm cho kinh hoàng. Bệ hạ nhà ngươi bỗng nhận ra những suy nghĩ của cô ấy

gây tổn hại quá lớn đến ngai vàng, cho dù bây giờ cô ấy không làm gì, nhưng

hạt giống cô ấy để lại, biết đâu một ngày sẽ thiêu rụi cái ngai vàng bên ngoài

lộng lẫy nhưng bên trong thối nát."

"Ngai vàng thối nát?" Hoàng đế cười kỳ quái, nhìn Trần Bình Bình: "Trẫm

không ngờ ngươi lại là một nhân vật như vậy."

Trần Bình Bình không đáp lời, chỉ ho khan hai tiếng rồi tiếp tục yếu ớt nói:

"Bệ hạ, cần gì phải giải thích nhiều thế, còn không bằng ba chữ trước đây...

Ngươi chỉ tham lam chiếc ghế rồng này, ngươi có quá nhiều tham vọng, hay nên

nói là dã tâm muốn thực hiện. Làm sao ngài có thể cho phép ai đó gây trở ngại

đến quá trình ấy? Nói về trước đây, ngươi chỉ... không thể mãi mãi để một nữ

nhân áp đặt mơ hồ lên người mình."

Nghe xong, Khánh Đế im lặng rất lâu, không biết là đồng ý hay đang suy

nghĩ về những gì kín đáo nhất trong lòng mình thuở ấy. Sau một hồi lâu, ngài

lạnh lùng nói: "Cho dù trẫm có bất cứ tham vọng nào, há chẳng phải do cô ấy

trao cho hay sao?"

"Thuở ấy trẫm chỉ là thế tử vô danh của Thành Vương phủ, dù có chí lớn,

thương dân cực khổ, muốn thay đổi tình trạng chiến loạn phân tranh, nhưng

trẫm nào có tài cán gì để thực hiện điều đó, thậm chí còn mơ ước những thứ

đó?" Hoàng đế khẽ châm chọc: "Chính cô ấy, chính ngươi, chính Phạm Kiến, tất

cả mọi người đã giúp trẫm từng bước leo lên ghế rồng, có được ước mơ và khả

năng thực hiện được chúng."

Ánh mắt Khánh Đế trở nên sắc bén, giọng điệu trầm ổn, vang dội: "Trẫm đã

ngồi lên chiếc ghế rồng này thì phải hoàn thành ý định ngày xưa, dù là ai cũng

đừng hòng cản trở."

"Ý định ngày xưa?" Trần Bình Bình lạnh lùng nhìn hắn: "Bệ hạ còn nhớ ý

định ngày xưa của chúng ta không?"

"Trẫm biết lão chó mực nhà ngươi muốn nói gì." Hoàng đế ngồi trên long

sàng, hai tay áo rộng mở như đám mây, toàn thân toát lên khí thế cường đại

trang nghiêm, như thần linh giữa áng mây: "Trẫm muốn chinh phục thiên hạ,

thống nhất ba nước, để trăm họ ngàn tộc không còn chịu cảnh chiến tranh, thiên

thu vạn đại, há chẳng phải đó là ý nguyện của cô ấy?"
 
Khánh Dư Niên
Chương 1793: Giám sát trời đất, kiên quyết không lùi 3



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Giọng nói của Khánh Đế cao dần, lạnh lẽo nhìn Trần Bình Bình: "Đã lâu

không đàm luận như hôm nay, trẫm mới phát hiện ra lão chó mực nhà ngươi lại

là người trách trời thương dân như vậy. Nhưng đừng quên, trẫm mới là Hoàng

đế Khánh Quốc, trẫm chẳng màng gì đến những giao ước xưa hay từng phản bội

điều gì. Nhưng trẫm... quan tâm đến cô ấy, những điều trẫm hứa với cô ấy, trẫm

đều thực hiện. Cho nên... dù là ngươi hay Phạm Kiến, hay cô ấy quay lại từ âm

ty hỏi về hành động của trẫm suốt mấy chục năm, trẫm cũng có thể khinh khỉnh

nhìn các ngươi mà nói, chỉ cần trẫm có thể làm được thì thế là đủ rồi!"

Trần Bình Bình rơi vào im lặng.

"Cô ấy là nữ nhân bí ẩn, nhưng dù sao cũng chỉ là nữ nhân, rất ngây thơ. Chỉ

có điều trẫm không ngờ ngươi cũng rất ngây thơ." Hoàng đế chậm rãi nhắm

mắt, chỉ có đôi môi mỏng hơi mở ra, lời nói lạnh buốt: "Trị quốc chẳng phải

chơi với cỏ hoa, càng không phải tên vô dụng Tĩnh Vương ngày ngày tự trách là

có thể làm được. Làm quân vương, vì mục đích có thể hy sinh bất cứ ai."

"Có thể hy sinh bất kỳ ai."

"Cho nên cô ấy đã chết." Trần Bình Bình cúi lưng trên chiếc xe lăn, buồn

rầu nói: "Tất cả loạn đảng ở Khánh Quốc đều có thể chết đi, như Hoàng hậu,

Trưởng công chúa, Thái tử và rất nhiều người khác. Nhưng ta không hiểu,

Khánh Quốc hiện giờ khác gì Khánh Quốc xưa kia? Thiên hạ này và hai mươi

năm trước có gì khác nhau? Bệ hạ nhà ngươi nói rằng chỉ mình mình là người

được trời đất lựa chọn, nên vì mục đích của bệ hạ nhà ngươi mà có thể hy sinh

tất cả. Nhưng nếu một ngày nào đó đến phiên bệ hạ nhà ngươi bị hi sinh, liệu

ngươi có cam tâm hay không?"

"Trẫm... chắc chắn sẽ là bá chủ thiên hạ, vương giả nhân gian." Khánh Đế

lạnh lùng đáp: "Chỉ cần trẫm còn một ngày, thiên hạ sẽ có một ngày tốt đẹp

hơn."

"Vẫn chỉ là danh hão mà thôi." Trần Bình Bình thở dài, nói: "Bệ hạ thật dẻo

dai, tài trí siêu phàm, quan lại Khánh Quốc chưa bao giờ tốt đến thế, nhưng sau

khi bệ hạ băng hà thì sao? Con người ai rồi cũng phải chết."

Rồi lão thọt trên chiếc xe lăn vẫy nhẹ tay, nhẹ nhàng nói: "Dù sau khi ngươi

chết, thiên hạ có sụp đổ thành hồng thuỷ ngập trời cũng chẳng sao, bỗng nhiên

ta nghĩ ra câu hỏi này thừa thãi quá. Bệ hạ à, ta đã đánh giá cao ngươi quá rồi,

dù là Đại tông sư hay bậc đế vương cũng không thể thoát khỏi cái bản chất bị

tham vọng chi phối cả tâm hồn lẫn thể xác. "

Hoàng đế không tức giận, chỉ nhìn ông thản nhiên nói: "Ít nhất những việc

trẫm hứa với cô ấy hồi xưa, trẫm đang thực hiện từng bước một."

"Thế sao? Trước lúc lâm chung, có thể xin bệ hạ giải thích vài điều, để lão

nô có thể yên tâm ra đi, coi như ân sủng cuối cùng mà bệ hạ ban cho lão nô."

Hoàng đế nhận ra vẻ mỉa mai thoáng qua trên khóe miệng Trần Bình Bình,

không hiểu sao lại khiến trái tim vị Hoàng đế rung động, nổi lên vô vàn phẫn

nộ. Có lẽ vì là Hoàng đế, nhất là một Hoàng đế kiêu ngạo như ngài, điều không

thể chịu đựng nổi nhất là bị khinh thường, xem nhẹ công trình mình tạo dựng cả

đời trên mảnh đất này.

Ngài hít vào một hơi thật sâu, nhắm mắt lại chậm rãi nói: "Trẫm không cần

giải thích gì với khanh. Đợi sau khi trẫm băng hà, sẽ tự kể sẽ từng việc một cho

cô ấy nghe."

"Sau khi băng hà, bệ hạ còn mặt mũi nào đi gặp cô ấy?" Trần Bình Bình

hôm nay hoàn toàn khác hẳn ngày thường, người sắp lâm chung, tâm trí sáng

suốt, chí khí cương nghị, đối mặt với thiên hạ đệ nhất cường giả, ông vẫn lạnh

lùng cay nghiệt châm chọc tới tấp vào trái tim đối phương: "Nghe nói ở bờ biển

Đạm Châu, bệ hạ từng giải thích với Phạm Nhàn về những việc... ấy. Bệ hạ tự

an ủi bản thân hay muốn dùng Phạm Nhàn để cô ấy dưới cõi sâu xa kia chịu tha

thứ cho bệ hạ?"

Câu nói rất nhẹ nhàng nhưng trúng tim Khánh Đế. Khánh Đế mở mắt, đôi

mắt vẫn mông lung quái dị nhưng khuôn mặt đã tái nhợt.

"Vì sao trẫm không dám gặp cô ấy." Khánh Đế im lặng một lúc lâu, bỗng

cười khẩy, tiếng cười vang vọng khắp thư phòng: "Những việc trẫm đã hứa với

cô ấy năm xưa tại bờ biển Đạm Châu, trong Thành Vương phủ xưa kia, giờ đã

làm được hoặc sắp sửa làm được. Tất cả hành động suốt đời trẫm, há chẳng phải

điều cô ấy từng ước ao hay sao?"

Trần Bình Bình chỉ lạnh lùng nhìn Hoàng đế.

Giọng Khánh Đế trầm xuống, lạnh lùng nói: "Cô ấy muốn cải cách, muốn

quét sạch tai hại trong triều đình, được, trẫm đều chiều theo cô ấy, cải nguyên,

cải chế, thi hành chính sách mới."

"Cô ấy bảo minh quân phải lắng nghe can gián, nên trẫm cho phép Đô Sát

viện có quyền nghe ngóng chuyện triều chính."

"Cô ấy nói hệ thống vận chuyển thư từ trong nước rất có lợi cho thương mại

và dân sinh. Được, trẫm bỏ công quỹ xây dựng hệ thống vận chuyển thư từ khắp

quốc gia trong thời gian ngắn nhất."
 
Khánh Dư Niên
Chương 1794: Giám sát trời đất, kiên quyết không lùi 4



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Cô ấy nói thái giám trong cung đáng thương lại đáng trách." Khánh Đế liếc

nhìn Trần Bình Bình lạnh lùng: "Vậy nên trẫm bãi bỏ tục phái thái giám đến các

vương phủ, quốc công phủ, giải tán một nửa thái giám trong cung, nghiêm cấm

thái giám can thiệp triều chính."

"Cô ấy nói quốc gia không buôn không giàu, nên trẫm hết sức ủng hộ

thương nhân, cử Tiết Thanh thường trú tại Giang Nam, đảm bảo triều đình

không can thiệp vào việc buôn bán dân gian."

"Cô ấy nói quốc gia không nông không ổn, nên trẫm tích cực phát triển thủy

lợi, thành lập nha môn Tổng đốc Hà Vận sửa sang đê điều trên Đại Giang."

"Cô ấy muốn báo chí, trẫm bèn làm báo."

"Cô ấy họa tiết bên lề, trẫm bèn sai người vẽ hoa văn tinh xảo."

Hoàng đế càng nói càng nhanh, đôi mắt càng lúc càng sáng, cuối cùng

dường như có phần xúc động, nhìn Trần Bình Bình la lớn: “Cô ấy muốn gì,

trẫm cũng làm nấy. Ngươi, hay là các ngươi dựa vào đâu mà dám chỉ trích

trẫm!"

Trần Bình Bình nở nụ cười, cười rất nhanh, rất kỳ lạ. Ông nhìn Hoàng đế

nói nhỏ: “Đoạn này nói rất thuần thục, chắc hẳn ngoài bờ biển Đạm Châu, bệ hạ

thường tự nói chuyện với bức họa trong thư phòng kia. Đó là cách để an ủi linh

hồn cô ấy nơi phương trời xa xôi hay xua tan sương mù trong lòng bệ hạ?"

Sắc mặt Khánh Đế hơi thay đổi, nhưng Trần Bình Bình ngồi thẳng dậy, nhìn

ông nói từng chữ một:

“Thực hiện chính sách mới không phải chỉ đổi niên hiệu hai lần là xong! Cải

chế cũng chẳng phải đổi bộ Binh thành Lão Quân bộ rồi lại đổi thành Khu Mật

viện đã gọi là cải chế. Bệ hạ còn nhớ Thái Học ban đầu gọi là gì không? Còn

nhớ từng có cơ quan gọi là Giáo Dục viện? Đồng Văn các? Cái gì là Chuyển Ti

sở? Cái gì là Đề Vận ti?"

"Chính sách mới không phải tên mới, nó là chính sách mới!" Giọng Trần

Bình Bình như roi da quất thẳng vào mặt Hoàng đế: "Cải chế không phải đổi tên

là cải chế, cái gì gọi là chính sách mới! Để quan lại dân chúng không biết cơ

quan gọi thế nào là chính sách mới ư? Bệ hạ là đang lừa gạt thiên hạ hay tự lừa

dối chính mình?"

"Đô Sát viện nghe ngóng trong triều chính? Cuối cùng nó không trở thành

một đống bùn nhão trong tay Tín Dương công chúa hay sao? Cho phép họ vô

tội khi bàn luận thì đã sao? Mùa thu năm thứ năm Khánh Lịch, các Ngự sử từ

Tả đô Ngự sử trở xuống, những vị mặc áo màu đỏ tía kia, vì Phạm Nhàn mà bị

đánh đình trượng. Đó là theo chỉ dụ của ai?"

"Không cần nhắc tới hệ thống chuyển thư! Đó hoàn toàn là trò cười, gửi một

lá thư phải một hai lượng bạc, ngoài con cháu quan lại, ai gửi nổi? Ngoài việc

nuôi một đám quan lại lười biếng ở trạm dịch, hệ thống chuyển thư có ích lợi

gì?"

"Nghiêm cấm thái giám can thiệp triều chính? Hồng Tứ Dương kia là thứ

quái vật gì? Thích khách vào cung liên lụy tới quốc sự, mà lão ta với tư cách

tổng quản thái giám lại có quyền chủ trì điều tra. Được rồi, cho dù lão ta có địa

vị đặc thù, ta hỏi bệ hạ, khi Diêu thái giám ra ngoài, bao nhiêu quan lại nhị

phẩm phải cúi đầu nhường đường, đó là thế nào?"

"Triều đình hết sức bảo trợ thương nhân? Triều đình không can thiệp vào

buôn bán dân gian?" Giọng Trần Bình Bình càng lúc càng sắc lạnh, khinh bỉ

nói: "Sao trong Minh gia lại có nhiều cổ phần danh nghĩa của đám người quyền

quý? Nếu bệ hạ không can thiệp vào buôn bán dân gian, vậy Phạm Nhàn tới

Giang Nam làm gì? Thương nhân... hiện nay chỉ là bầy dê béo mà triều đình

nuôi dưỡng mà thôi."

"Phát triển thủy lợi, bảo đảm việc canh tác?" Trần Bình Bình cười khẩy:

"Nha môn Tổng đốc Hà Vận chính là nha môn th*m nh*ng nhất thiên hạ. Ta đã

muốn trừng trị từ lâu, nhưng bệ hạ nhà ngươi có tâm thuật đế vương, biết trong

đó liên quan tới nửa số quan viên trong thiên hạ. Ngươi không muốn làm dao

động triều chính nên chỉ để mặc cho nó thối nát. Kết quả thế nào? Đê Đại Giang

vỡ, bao nhiêu người chết như rạ? Mùa đông năm thứ sáu, bảy Khánh Lịch lại có

bao nhiêu người chết rét? Cho dù phu thê Phạm Nhàn đổ bao nhiêu bạc vào đó

thì vẫn chỉ có thể duy trì mà thôi."

"Còn có tờ báo vô dụng, họa tiết bên lề kia." Khóe mắt Trần Bình Bình

nhướng lên, nhìn Khánh Đế đầy chế giễu: "Báo chí mà cô ấy muốn là thứ mở

mang trí tuệ, chứ không phải thứ cứt chó vô dụng của cung đình. Không nên chỉ

đăng tải chuyện của lão chó mực này, mà cần có thêm nội dung khác nữa. Bệ hạ

nghĩ ta nói có đúng không?"

Sắc mặt Hoàng đế ngày càng tái nhợt, gần như thành trong suốt, hoàn toàn

không nghe thấy câu nói cuối cùng của Trần Bình Bình.

"Có lẽ bệ hạ có thể thuyết phục được Phạm Nhàn, thuyết phục được chính

mình rằng bệ hạ đang cố gắng thực hiện những điều hứa hẹn ngày xưa ở Đạm

Châu.” Trần Bình Bình nhìn Hoàng đế bệ hạ đầy cay nghiệt: “Nhưng bệ hạ nhà

ngươi không thể thuyết phục được cô ấy ở trong tranh, bởi bây giờ cô ấy đã

không thể lên tiếng. Còn ta, bệ hạ nhà ngươi cũng không thể thuyết phục được,

vì thần vẫn còn có thể lên tiếng được."
 
Khánh Dư Niên
Chương 1795: Giám sát trời đất, kiên quyết không lùi 5



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Hoàng đế im lặng một lúc lâu, khuôn mặt tái mét, bàn tay run rẩy, có thể

thấy sự phẫn nộ đang dâng trào trong lòng. Ông chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Trần

Bình Bình rồi lạnh lùng nói: "Cả đời trẫm, sai lầm lớn nhất là năm xưa còn là

Thái tử đã nghe theo lời cô ấy, cho thành lập Giám Sát viện để giám sát quan lại

triều đình, bất chấp phản đối của mọi người."

"Trẫm càng không nên nghe theo cô ấy, để cho lão chó mực như ngươi, tên

thái giám hôi thối này làm Viện trưởng đời đầu tiên của Giám Sát viện." Giọng

Khánh Đế rất bình tĩnh, nhưng đầy sát khí.

Trần Bình Bình im lặng một lúc rồi ngẩng đầu nói rất bình thản: "Cho dù là

Giám Sát viện mà lão chó mực này canh giữ hàng chục năm, cũng không phải

Giám Sát viện mà cô ấy mong muốn."

Hoàng đế nghe lão thọt chậm rãi nói: "Giám Sát viện là cơ cấu giám sát

quan lại, chứ không phải tổ chức đặc vụ quyền lực như ngày nay, nhất là chính

Giám Sát viện cũng là cơ quan của bệ hạ nhà ngươi."

Trần Bình Bình bỗng cười khẩy, mắt sắc nhìn thẳng mặt Hoàng đế: "Còn

nhớ khắc trên tấm bia đá trước cửa Giám Sát viện viết gì không?"

Đó là những chữ vàng rực rỡ, lấp lánh trước tòa lâu đài u ám của Giám Sát

viện, thu hút biết bao ánh mắt dân chúng kinh đô, nhưng không ai đọc kỹ những

dòng chữ ấy. Các quan Giám Sát viện đều thuộc nằm lòng, nhưng không hiểu ý

nghĩa sau những lời ấy.

Điều quan trọng là, người xưa có thể biết rõ toàn bộ nội dung, nhưng giờ

đây Hoàng đế cũng như mọi người đều vô tình quên mất điều đó. Cả thiên hạ,

chỉ có Trần Bình Bình và những người đầu tiên của Giám Sát viện vẫn nhớ rõ

những lời ấy.

"Ta hy vọng nhân dân Khánh Quốc đều trở thành con dân không chịu trói

buộc. Khi bị người khác ngược đãi có tấm lòng không chịu khuất phục, khi gặp

tai hoạ có tấm lòng không bị ngăn trở; nếu có việc bất chính có tấm lòng không

sợ tu chỉnh; không nịnh bợ sài lang hổ báo..."

Đây là lời Diệp Khinh Mi để lại cho Giám Sát viện, nhưng vẫn còn chưa nói

hết, phía sau còn hai câu không rõ vì nhân duyên gì mà thế bị vùi lấp trong tro

bụi lịch sử.

Trần Bình Bình hờ hững sắc nhìn Hoàng đế bệ hạ, đôi môi khô khốc khẽ run

rẩy, nói rõ từng câu từng chữ: "Ta hy vọng con dân Khánh Quốc, mỗi người đều

có thể trở thành vua, đều có thể thống trị lãnh thổ mang danh chính mình... lãnh

thổ độc nhất vô nhị..."

"Bệ hạ, quân vương của ta." Ánh mắt Trần Bình Bình mang vẻ nóng bỏng

cùng thái độ chấp nhất nguyện trảgiá tất cả.

"Giám Sát viện... từ lúc mới bắt đầu, vốn dùng để giám sát nhà ngươi!"

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Ngự Thư phòng tĩnh mịch trở lại. Từ khoảnh khắc tối tăm nhất trước bình

minh, đến lúc ánh triêu dương chiếu rọi đại địa, lại tới ánh nắng ấm áp bị mây

đen che khuất, mưa thu tích tách rơi. Trong quãng thời gian ngắn ngủi đó, âm

thanh trong Ngự Thư phòng như thời tiết bên ngoài, lúc lớn lúc nhỏ, lúc lại

bùng nổ, khi thì tĩnh lặng như núi băng. Bầu không khí nơi đây càng là như vậy,

lúc căng thẳng cay nghiệt, lúc trầm mặc thiết huyết, lúc ngơ ngẩn vì nhớ chuyện

xưa, lúc nhắc người cũ mà giá lạnh.

Hoàng đế bệ hạ của Khánh Quốc và Trần Bình Bình không phải quân thần

thường, chiến tranh giữa hai người cũng có quá nhiều điểm khác biệt về mặt

hình thức so với chiến tranh thông thường. Mãi tới lúc này Trần Bình Bình chỉ

dùng lời nói hay tâm ý ẩn trong lời nói đó, đâm chọc vào nơi nào đó, xem có thể

khiến trái tim mềm mại xích lõa của đối phương xuất hiện thêm một vết thương

mới mẻ nào không.

Một vẻ trắng bệch thiếu sức sống nấn ná rất lâu trên gương mặt Khánh Đế

mà không chịu tan đi, đôi mắt ngài mông lung, hay nên nói là trống rỗng, hai

má gầy gò, phối hợp với thần sắc và ánh mắt ngài lúc này, càng thêm vẻ lạnh

lùng.

Không ai biết lúc này trong lòng Khánh Đế đang có sóng to gió lớn cỡ nào,

ngài chỉ lẳng lặng nhìn Trần Bình Bình, sau khi im lặng một hồi lâu mới chậm

rãi nói: "Ngươi dựa vào cái gì mà đòi giám sát... trẫm?"

Ngài lạnh lùng mở miệng: "Trẫm bỏ qua mọi thứ trên thế gian, theo đuổi thứ

gì, các ngươi có bao giờ hiểu được không?"

Thân là đế vương, đây là khinh thường lão chó mực. Nhưng hai tay của Trần

Bình Bình rất tự nhiên gác lên tay vịn xe lăn, lạnh lùng nhìn lại Hoàng đế, ánh

mắt cũng mang vẻ lạnh lùng và khinh thường. Hai quân thần lạnh lùng nhìn

nhau, khinh thường lẫn nhau, khiến bầu không khí lạnh lẽo tràn ngập trong Ngự

Thư phòng.

“Bệ hạ cường đại cỡ nào, Khánh Quốc cường đại cỡ nào, nhưng ngươi vẫn

không thể thay đổi được một sự thật, sự thật mà ngươi không muốn thừa nhận

nhất.” Trần Bình Bình hơi hạ mi mắt nói: “Khánh Quốc cường đại, rốt cuộc vẫn

là dựa vào di sản của cô ấy. Nếu không phải cô ấy lưu lại Nội Khố, không

ngừng cung cấp huyết dịch cho triều đình vận hành, nếu không phải cô ấy lưu

lại Giám Sát viện trợ giúp bệ hạ khống chế cân bằng trong triều đình, Đại

Khánh ta chinh chiến bao năm liên tiếp, làm sao ngươi chèo chống được Khánh

Quốc đến bây giờ?”
 
Khánh Dư Niên
Chương 1796: Trần Bình Bình báo thù 1



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

“Ngươi muốn chứng minh không có cô ấy, ngươi vẫn có thể làm mọi việc

đến mức tốt nhất, thậm chí còn tốt hơn khi cô ấy còn sống.” Trần Bình Bình

chậm rãi ngẩng đầu lên, khàn giọng nói: “Ngươi muốn vén tấm màn trời mà cô

ấy đậy trên đỉnh đầu ngươi, nhưng trên thực tế ngươi chỉ chứng minh ngươi

buộc phải dựa vào cô ấy.”

“Ngươi kém cô ấy quá xa.” Trần Bình Bình rất bình tĩnh tự nhiên đâm trúng

nơi sâu xa nhất trong cõi lòng Hoàng đế.

Hoàng đế bỗng nhiên nghĩ tới đêm dông tố ba năm trước, mình ở trong

Quảng Tín cung cách đây không xa, đã từng tự tay nắm lấy yết hầu Lý Vân

Duệ, nói với vị muội muội xinh đẹp của mình: “Ngươi có làm gì cũng không

sánh nổi Diệp Khinh Mi.”

Trong lòng hắn xao động, sắc mặt trắng bệch, đôi môi mỏng vô tình mím

chặt, lạnh lùng nói: “Chung quy thì lịch sử vẫn phải do người sống viết ra, trẫm

sống sót còn cô ấy đã chết, như vậy là đủ rồi.”

“Cho nên bệ hạ nhà ngươi đâu cần giải thích điều gì? Ngươi chỉ cần thừa

nhận bản thân máu lạnh, vô tình, dối trá, tự ti...” Gương mặt Trần Bình Bình

bỗng nở nụ cười: “Như vậy là đủ rồi.”

“Cô ấy có thật là một vị tiên tử? Không dính khói bụi trần gian, đại từ đại

bi?” Hoàng đế đột nhiên mở miệng chế nhạo: “Hay trong lòng ngươi chỉ cho

phép bản thân mình tưởng tượng cô ấy thành như vậy như vậy? Không, không

chỉ có ngươi, kể cả Phạm Kiến, kể cả tên rác rưởi Tvư kia, e là còn cả An Chi

nữa. Tất cả các ngươi đều cho rằng trẫm lạnh lùng vô tình, nhưng lại dát thêm

quá nhiều viền vàng lên người cô ấy trong trí tưởng tượng của các ngươi.”

“Cô ấy không phải một con người, cũng không phải một tiên nữ, càng

không phải một vị thần linh xuống trần cứu thế.” Hoàng đế thở dài thăm thẳm,

lông mày dần nhíu chặt lại, chậm rãi nói: “Cô ấy chỉ là thứ những người các

ngươi, không, bao gồm cả trẫm trong quá khứ, chỉ là thứ mà đám người chúng

ta tưởng tượng ra mà thôi. Trẫm thường suy nghĩ, liệu có phải xưa nay nữ nhân

này chưa bao giờ xuất hiện, chỉ do chúng ta cùng tưởng tượng ở một nơi nên

mới ngưng tụ thành một người như vậy?”

Trần Bình Bình lạnh nhạt lắc đầu: "Ngươi biết đấy không phải sự thật."

"Nhưng vẫn là tưởng tượng!" Vẻ mặt Hoàng đế dần trở nên lạnh lùng, khóe

miệng nhếch lên nhìn Trần Bình Bình nói: "Những kẻ vô dụng như các ngươi

đặt toàn bộ những tưởng tượng tốt đẹp nhất trên thế gian lên người cô ấy, nên

trong lòng các ngươi, cô ấy rực rỡ vô cùng, thậm chí ngay cả một chút bóng tối

cũng không tìm thấy."

"Thông minh cơ trí, lại không mưu đồ xảo trá như người đời, trách trời

thương dân, lại không phải một thiếu nữ ngây thơ không hiểu thế sự, mà là

người thực sự có thủ đoạn, biết làm việc." Hoàng đế hai mắt lạnh lùng tiếp tục

nói: "Đây là con người ư? Một người không có bất kỳ khuyết điểm và sơ hở

nào, người như thế... có còn là người hay không?"

Hoàng đế bỗng cười phá lên, nụ cười đầy u uất và độc ác: "Đáng tiếc, trên

đời vốn không có người như thế. Cô ấy cũng là người phàm, có vui có buồn, có

sáng có tối, có mưu đồ. Nói cho cùng, cô ấy và trẫm có khác gì nhau cơ chứ?"

“Bệ hạ.” Trần Bình Bình chậm rãi lắc đầu: "Nếu cô ấy thực sự là người như

ngươi nghĩ, sao cô ấy có thể chết trên tay ngươi?"

"Thế sao?" con ngươi Hoàng đế hơi co lại, cười khẩy: "Mỗi người đều trở

thành quân vương của chính mình? Đúng là ý tưởng ngông cuồng. Hóa ra Giám

Sát viện vốn là để giám sát trẫm... mãi đến tận hôm nay trẫm mới biết, hóa ra

lão chó mực nhà ngươi chính là người cô ấy lưu lại để giám sát trẫm! Nếu năm

đó cô ấy không nghi ngờ trẫm, không đề phòng trẫm, sao lại có thể để lại một

câu nói như thế?"

Trần Bình Bình vẻ mặt hờ hững nói: "Dù ai ngồi lên ngai vàng, Giám Sát

viện của ta vẫn sẽ giám sát người đó, đây không phải là bằng chứng từ đầu cô

ấy đã nghi ngờ và đề phòng ngươi."

"Vậy làm sao giải thích được công quyết bá đạo?" Không hiểu sao, ngữ điệu

Hoàng đế bỗng trở nên âm u sâu thẳm, giọng nói tuy cao hơn một chút nhưng

khiến người ta không cảm nhận được chút ấm áp nào, giống như lưỡi kiếm

ngâm trong nước Cửu U vạn năm, đâm thẳng vào bốn phía Ngự Thư phòng.

Gương mặt Hoàng đế không biến đổi, chỉ có đôi mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo

đáng sợ, gằn từng câu từng chữ: "Năm đó trẫm được truyền thụ công quyết bá

đạo, trẫm tưởng rằng vì lúc đó Bắc Tề và Đông Di đều có một vị Đại tông sư,

nên cô ấy mới quyết định làm thế. Trẫm vô cùng cảm kích... nhờ công quyết ná

đạo ấy, trẫm và ngươi, mang theo Diệp Trọng, mang theo Vương Chí Côn, tung

hoành chiến trường, quét sạch tứ phương, hiếm thất bại. Nhưng ai ngờ, bên

trong công pháp vô thượng ấy lại ẩn chứa mối họa vô lường!"

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 1797: Trần Bình Bình báo thù 2



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Giọng nói của Hoàng đế sau khi nổi giận trở nên cực kỳ lạnh lùng: "Năm đó

lần đầu tiên Bắc phạt, trẫm đã phát hiện chân khí bá đạo trong người đã rục rịch,

nhưng việc quân không thể dừng, trẫm tiến quân, liên tiếp giao chiến với Chiến

Thanh Phong ở vùng núi phương bắc. Nhưng đúng lúc đó, mối họa bùng phát,

trong người trẫm... toàn bộ kinh mạch đứt gãy!"

Trần Bình Bình im lặng, ông là một trong những người hiểu rõ nhất về đoạn

lịch sử này. Năm đó bắc phạt rất gay go, Chiến Thanh Phong đại sư sử dụng

binh pháp lão luyện đến cùng cực, quân lính Đại Ngụy hùng mạnh, Nam Khánh

chỉ với vài vạn quân mạo hiểm tiến về phương bắc, quả thực là quyết định cửu

tử nhất sinh. Nhưng Đại Ngụy đã mục nát không thể cứu vãn, dân chúng lầm

than khốn cùng, nếu muốn thay đổi thế cuộc, mở ra tình thế và tương lai mới,

Nam Khánh phát binh là điều tất yếu.

Lúc đó, Khánh Đế còn là Thái tử điện hạ, dẫn quân bắc chinh, còn Trần

Bình Bình thì ở lại Giám Sát viện mới thành lập, một là để bảo đảm an ninh

kinh đô, hai là giữ khoảng cách với chiến trường, bảo đảm tỉnh táo ra quyết

sách. Vốn là địch mạnh ta yếu, đúng lúc trận chiến ác liệt nhất, Chiến Thanh

Phong dẫn đại quân vây khốn Khánh quân ngoài Hào Sơn thì Thái tử điện hạ

bất ngờ bị thương nặng, kinh mạch toàn thân đứt đoạn, nằm bất động trong

doanh trại!

Mặc dù lúc đó Phó tướng Diệp Trọng cùng giáo quan thiếu niên Vương Chí

Côn của doanh thân binh đã xung phong, nhưng Nam Khánh đang ở thế yếu,

thống soái đột nhiên không thể chỉ huy, chớp mắt sau, đại quân của Chiến

Thanh Phong ập tới, quân Nam Khánh thua tan tác, Thái tử bị vây hãm giữa

rừng núi.

Chính lúc đó, Trần Bình Bình dẫn Hắc Kỵ của Giám Sát viện hoàn thành

cuộc đột kích ngàn dặm đầu tiên làm rung chuyển thiên hạ, xé toạc vòng vây

của quân lính Đại Ngụy, liều lĩnh vô cùng, giải cứu Thái tử tức Khánh Đế ngày

nay thoát khỏi vòng vây.

Dọc đường vất vả ra sao không cần phải nói, Hắc Kỵ gần như toàn quân hy

sinh mới đưa Hoàng đế bệ hạ ngày nay về được. Lúc ấy, Trần Bình Bình trong

lòng có một nghi vấn, rốt cuộc vì sao Hoàng đế bệ hạ bị thương lạ kỳ như thế?

Bên ngoài không có vết thương lớn, nhưng kinh mạch bên trong lại đứt gãy toàn

bộ, trở thành phế nhân.

Những năm qua, Trần Bình Bình đoán ra được một phần nguyên nhân, hơn

nữa Phạm Nhàn từng suýt bị kinh mạch đứt đoạn, ông cũng rất tự nhiên biết

được nguyên nhân gây ra thương tích kỳ lạ đáng sợ của Hoàng đế bệ hạ ngày

đó.

Chắc chắn cửa ải nguy hiểm xuất hiện do luyện công pháp bá đạo tới một

cảnh giới nhất định.

"Thân thể trẫm không thể cử động, mắt không thể nhìn, miệng không thể

nói, trong người như có vô số lưỡi dao nhỏ sắc bén đang không ngừng cắt xén

nội tạng, xương thịt của trẫm." Ánh mắt Hoàng đế trống rỗng, lạnh lùng nói:

"Nỗi đau đớn, tuyệt vọng, cô đơn, u ám khủng khiếp ấy, không phải là điều

ngươi có thể tưởng tượng. Tính cách của trẫm vốn mạnh mẽ, nhưng khi đó,

trẫm cũng không thể không nghĩ đến cái chết... Nhưng ngay cả một ngón tay

cũng không cử động được, mong chết... nhưng chết cũng không được."

Khóe môi Hoàng đế nhếch lên, cười khẩu tự giễu: "Đó là kết cục thảm hại

và đáng thương biết bao." Ngài lạnh lùng nhìn Trần Bình Bình: "Nếu ngày đó

không phải ngươi bất chấp tất cả nguy hiểm cứu ta, có lẽ lúc đó ta đã chết rồi."

Trần Bình Bình im lặng không nói, không mỉa mai, cũng chẳng đáp lời.

Lỗ mũi Hoàng đế rung rung, hít một hơi thật sâu, lạnh lùng: "Có điều, trời

cao chưa từng ruồng bỏ trẫm. Sau nhiều tháng hành hạ đau đớn, trẫm cuối cùng

cũng tỉnh dậy, mà không chỉ tỉnh dậy, trẫm còn vượt qua được cửa ải của công

pháp bá đạo kia."

Giọng nói Hoàng đế run rẩy, đã mấy chục năm trôi qua rồi, nhưng ngài nhớ

lại cái cửa ải kinh khủng mà con người không thể chịu đựng hành hạ ấy, tâm

hồn kiên cường vẫn không khỏi run rẩy.

Ngài cúi đầu xuống, nhếch mép cười lạnh nhìn Trần Bình Bình: "Cô ấy

truyền cho ta công pháp nguy hiểm này, rốt cuộc để làm gì?"

"Trẫm đã hỏi cô ấy làm thế nào vượt qua được cửa ải đó, cô ấy nói không

biết." Hoàng đế bỗng cười ha hả, mắt híp lại, ánh mắt lộ vẻ lạnh lẽo: "Cô ấy

không biết! Cô ấy tạo ra Khổ Hà, tạo nên Tứ Cố Kiếm, tạo ra trẫm, nhưng lại

nói...cô ấy không biết!"

"Cô ấy muốn nắm điểm yếu của trẫm, muốn trẫm nghe theo cô ấy cả đời,

chiều theo ý cô ấy." Khóe môi Hoàng đế nhếch lên kỳ quái, giễu cợt: "Nhưng...

sao trẫm có thể là người như vậy, trẫm đã vượt qua cửa sinh tử, cũng coi thường

mọi thứ trên đời. Cuối cùng cũng thấy rõ nữ nhân rực rỡ trong mắt các ngươi

thực ra cũng có phần tàn nhẫn nhất. Nếu trời không bỏ trẫm, sao trẫm lại tự bỏ

mình kia chứ?"

Nghe xong lời Khánh Đế, Trần Bình Bình mỉm cười. Sau khi thở dài, ông

tiếp tục mở rộng nụ cười, lắc đầu cười khà khà: "Quả thật là quá đa nghi... Suốt

đời bệ hạ chắc chắn khó thoát khỏi điểm này."
 
Khánh Dư Niên
Chương 1798: Trần Bình Bình báo thù 3



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Trần Bình Bình cười buồn bã, thương cảm nhìn Hoàng đế: "Mượn cớ là

mượn cớ thôi, có lẽ năm đó bệ hạ nghĩ như vậy. Nhưng nay Phạm Nhàn cũng đã

luyện, nếu không nhờ Hải Đường, chắc hắn cũng rơi vào cửa ải địa ngục kia

rồi."

"Tâm pháp Thiên Nhất đạo, cô ấy vốn đã nắm trong tay." Hoàng đế chậm rãi

nhắm mắt lại.

"Nhưng liệu có thể mãi mãi dừng ở cảnh giới cửu phẩm?" Trần Bình Bình

nói với vẻ mỉa mai: "Bệ hạ có bằng lòng không?"

Không đợi Hoàng đế trả lời, ông vén tay áo, thở dài: "Việc đã qua, đành thôi

không nhắc lại. Bệ hạ đã nghi ngờ cô ấy, tất nhiên cũng có thể nghi ngờ tất cả

mọi người. Chỉ có điều... nghi ngờ như vậy thật quá buồn cười."

Vì nó là chuyện buồn cười nên Trần Bình Bình cười ha hả, cười ngửa tới

ngửa lui trên chiếc xe lăn màu đen, nước mắt đục ngầu cũng suýt trào ra từ hốc

mắt già nua của ông.

"Trẫm chỉ muốn cho lão chó mực nhà ngươi biết được trước lúc chết, những

gì ngươi nhớ tới chỉ là một ảo ảnh mơ hồ mà thôi ." Hoàng đế mở mắt, thoát

khỏi ký ức, lạnh lùng nhìn Trần Bình Bình: "Ngươi là con chó của trẫm, lại thay

người khác tra hỏi trẫm. Trẫm muốn ngươi biết, nữ chủ nhân mà ngươi trung

thành bảo vệ cũng chẳng phải tiên nữ không dính một hạt bụi."

Trần Bình Bình ngưng cười, vai hơi trầm xuống, im lặng một lúc rồi đáp:

"Lão nô không phải thánh nhân vị quốc vong thân, cũng không đủ tư cách làm

thánh nhân. Trước đây chỉ trích bệ hạ không phải vì thiên hạ, cũng không vì

lòng thương xót chúng sinh, chỉ vì đó là di nguyện của cô ấy... Phải, bệ hạ, hôm

nay gặp lại không phải vì muôn dân thiên hạ mà chỉ vì thù riêng mà thôi."

Ông ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn Hoàng đế: "Ngươi giết cô ấy, ta sẽ báo

thù cho cô ấy, đây là thù riêng chứ không phải đại nghĩa gì cả. Đơn giản chỉ là

chuyện tư thù, không cần gán cho ý nghĩa gì khác. Ta chẳng cần quan tâm cô ấy

là ai, dù là tiên nữ hay tiểu yêu nữ cũng có gì liên quan? "

"Cô ấy tên là Diệp Khinh Mi, thế là đủ." Trần Bình Bình nhìn Hoàng đế nói

nhỏ.

Hoàng đế nhìn lão chiến hữu trên xe lăn, lâu lắm mới thở dài, trên mặt nở nụ

cười, nhưng nụ cười ấy mang ý nghĩa sâu xa hơn, trong mắt ngài, lão chó mực

kia đã chết.

"Đây là cảm xúc méo mó, hỗn loạn." Hoàng đế lạnh lùng nói: "Giám sát

quân vương một nước, một thái giám cứ mãi nhớ đến một nữ nhân, hóa ra

ngươi đã điên từ lâu rồi."

"Đương nhiên, trẫm phải thừa nhận bị ngươi lừa gạt nhiều năm... Giám Sát

viện trong tay ngươi thật khó giải quyết. Giám Sát viện ngày nay chỉ biết có

Trần Bình Bình chứ không biết có Hoàng đế. Đó là sự khoan dung của trẫm

nhưng cũng là năng lực của ngươi. Nhưng trẫm không hiểu tại sao ngươi lại

dám cầm dao báo thù trẫm, ngươi có năng lực gì?"

Hoàng đế liếc nhìn Trần Bình Bình với vẻ khinh khỉnh, cầm lên chén trà

lạnh bên cạnh mà lâu ngày không đụng tới, nhấp một ngụm.

Trần Bình Bình cũng lấy chén trà còn ấm, thoa ẩm đôi môi khô nứt của

mình, lát sau mới lên tiếng: "Nói vậy, chắc bây giờ Ngôn băng Vân đang dọn

dẹp Giám Sát viện thay bệ hạ."

Ánh mắt Hoàng đế nhìn vào nước trà vàng rực trong chén, hơi cứng lại rồi

khôi phục bình thường.

"Nếu ta đã quay về một mình, tất nhiên không muốn Khánh Quốc rơi vào

hỗn loạn vì sự trả thù của lão nô." Trần Bình Bình nói: "Vì vậy ta cũng không

để ý việc làm của Ngôn Băng Vân."

"Tự nguyện chịu chết chỉ để mắng trẫm vài câu sao thôi?" Khóe môi Hoàng

đế nở nụ cười khó đoán.

"Bệ hạ hiểu ta nên mới nói chuyện phiếm lâu như vậy với kẻ đã chết chắc."

Trần Bình Bình mỉm cười: "Bởi vì bệ hạ cũng không biết thủ đoạn sau cùng của

ta, nên phải nói cho tới khi ta nói hết những gì muốn nói."

"Giờ đã nói xong, trẫm muốn xem ngươi còn giấu gì chưa lộ ra." Hoàng đế

cười ôn hòa, đã thoát khỏi dao động tâm trí và quá khứ, trở bộ Lại dáng oai

phong của đế vương.

Trần Bình Bình không đáp, chỉ nhìn Hoàng đế bằng ánh mắt sâu xa, đột

ngột hỏi: "Hai mươi năm qua, ta đã làm những chuyện đó, chẳng lẽ bệ hạ vẫn

chưa hiểu?"

Ngón tay Hoàng đế chậm rãi quay chiếc chén, ánh mắt hướng xuống nền

nhà. Chỗ chiếc xe lăn màu đen có vài cuộn sách, ghi lại những năm qua Trần

Bình Bình đã lần lượt đuổi hết người thân của Hoàng đế về phía đối lập với

ngài.

"Ngọn lửa trên đường Xuân Hồi do trong viện làm, tên thái y là lão nô sai

người giết, diệt quốc thân cũng vậy. Còn thuốc của Thái tử là Phí Giới tự tay

pha chế. Phí Giới giờ đã rời đại lục, cho dù bệ hạ muốn trị tội cũng vô dụng."

Trần Bình Bình lạnh lùng nhìn Hoàng đế, nói từng câu một: "Chuyện Thái tử tư

thông với Trưởng công chúa, ta đứng bên cạnh để mặc, góp sức ít nhiều, nhưng

lại cố hết sức để bệ hạ biết."

Ngón tay Hoàng đế trên chén trà dừng lại.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1799: Trần Bình Bình báo thù 4



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Đêm đó trời nổi cơn dông, chắc bệ hạ có phần mất bình tĩnh trong Quảng

Tín cung, dù lão nô không tận mắt chứng kiến nhưng chỉ cần nghĩ vậy thôi đã

thấy an ủi." Trần Bình Bình nói, nét mặt nhăn nheo đã thư giãn: "Bệ hạ, sao lại

tức giận đến thế khi Thái tử và Trưởng công chúa tư thông? Có phải vì bệ hạ

luôn nghĩ muội muội này vốn thuộc về mình? Nhưng vì ý thức minh quân tự

giày vò bên trong nên bệ hạ chỉ có thể kiềm chế?"

"Ai ngờ Thái tử lại làm điều đó." Trần Bình Bình cười khà khà: "Việc ngươi

không thể làm nhưng bị Thái tử làm, làm sao ngươi không tức giận? Làm sao

họ không phải chết?"

"Thái tử chết rồi, Trưởng công chúa chết rồi, Hoàng hậu chết rồi, Thái hậu

chết rồi, lão nhị cũng chết rồi." Trần Bình Bình trừng mắt nhìn Hoàng đế:

"Những người thân xung quanh ngươi chết dưới tay ngươi, ngươi là vị quân

vương ích kỷ tàn độc nhất, ta muốn khiến thân nhân của ngươi chết vì sự ích kỷ

của ngươi."

Ngón tay cầm chén trà của Hoàng đế run run, gõ nhẹ lên thành chén, phát ra

âm thanh lanh lảnh.

Giọng nói của Trần Bình Bình càng lạnh lẽo hơn nữa: "Lão nô không còn

thủ đoạn gì nữa, chỉ muốn về cung nói với bệ hạ, ngày xưa bệ hạ để cô ấy chết

cô độc, ta sẽ để bệ hạ cũng nếm trải nỗi cô độc ấy rồi chết trong đau khổ... Có lẽ

ta không giết được ngươi, nhưng để ngươi sống như thế, chẳng phải là cách trả

thù tuyệt vời nhất sao?"

"Trẫm còn vài đứa con hiền." Hoàng đế chậm rãi nói: "Không ngờ ngươi

còn muốn giết cả lão tam. Trẫm... cũng phải kinh ngạc trước mưu đồ tàn độc

trong lòng ngươi."

Trần Bình Bình lạnh lùng nói: "Ai mang họ Lý trong cung đều đáng chết."

"Còn An Chi?" Ngón tay gõ chén trà của Hoàng đế bỗng dừng lại, cau mày

nói: "Nó là con trai của trẫm và Khinh Mi, ngươi trung thành với cô ấy mà vẫn

muốn giết nó? Chỉ e tới tận hôm nay An Chi vẫn tưởng ngươi là trưởng bối

thương yếu nó nhất, nhưng không biết chính ngươi đứng sau vụ mưu sát trong

sơn cốc, cả chuyện Huyền Không miếu đã khiến nó suýt mất mạng, tất cả đều

do ngươi tự tay sắp xếp."

Trần Bình Bình im lặng một lúc, lạnh lùng nói: "Phạm Nhàn chỉ là kẻ tên

tạp chủng... Ngươi có tư cách gì mà làm cha của con trai cô? Sự tồn tại của

Phạm Nhàn chính là sỉ nhục đối với cô ấy. Ta nhìn thấy nó là thấy chướng mắt

rồi."

Hoàng đế cười, trong tiếng cười toàn là oán hận: "Tốt lắm, ngươi đúng là

tên thái giám b**n th**... Nếu trẫm giết ngươi ngay bây giờ, chẳng phải quá vừa

lòng ngươi?"

"Chết như thế nào, từ trước đến nay không phải vấn đề." Trần Bình Bình

giễu cợt nhìn Hoàng đế: "Ta chỉ biết kế hoạch báo thù đã thành công, điều đó đã

đủ rồi."

Tay cầm chén của Hoàng đế ngưng bặt giữa không trung, một lúc sau ngài

mới âm u nói: "Trẫm còn có ba người con trai..."

"Nhưng nếu ta đã về kinh, ba đứa con trai của ngươi chắc chắn sẽ không còn

là con ngươi nữa." Con ngươi của Trần Bình Bình co lại, cười lạnh nói: "Ta chết

trong tay ngươi, Phạm Nhàn sẽ nhìn ngươi như thế nào? Lão đại sẽ nhìn ngươi

ra sao? Ngươi sẽ giải thích thế nào với Phạm Nhàn? Hay nói ta chết vì báo thù

cho mẫu thân của nó? Vậy ngươi sẽ giải thích thế nào về chuyện năm xưa?"

Con ngươi Trần Bình Bình co lại đầy lạnh lẽo, mặt mày dần tái nhợt, căm

hận nhìn chằm chằm Hoàng đế, gằn từng chữ một: "Bệ hạ, ngươi sẽ bị bỏ rơi,

cô độc, nhìn thiên hạ mà... không còn gì cả."

Nhìn thiên hạ mà không còn gì cả, đây là lời nguyền rủa độc ác biết bao!

Hoàng đế rung động, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt lạnh lùng nhìn Trần Bình Bình,

gằn giọng: "Ngươi dám!"

Lời nói này cho thấy Hoàng đế hiểu rõ âm mưu trả thù hai mươi năm của

Trần Bình Bình đã thành công đến mức không thể đảo ngược. Phạm Nhàn và

Đại hoàng tử đều rất thân thiết với Trần Bình Bình, còn Khánh Đế muốn giải

thích với hai con người con lại phải đề cập chuyện năm xưa, hoàn toàn không

thể mở miệng.

Vị quân vương mạnh nhất thiên hạ, chẳng lẽ chỉ có thể nhìn các con mình

mang ánh mắt căm phẫn nộ, rồi dần dần già yếu tử vong?

Sắc mặt Khánh Đế tái nhợt, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo và giận dữ vô

cùng. Nhìn khuôn mặt tái nhợt của Trần Bình Bình, ngài hiểu kẻ địch đã sắp đặt

tỉ mỉ mọi việc tiếp theo, dùng cái chết của mình để tung ra đòn tấn công u tối

cuối cùng vào hoàng cung.

Trong thư phòng vang lên sự im lặng như tờ. Bên ngoài mưa thu vẫn rơi,

làm ẩm đất khô trong hoàng cung và các khe hở trên nền đá xanh. Cửa sổ thủy

tinh trong thư phòng có khắc hoa văn giống khuôn mặt, đang quan sát cuộc đối

thoại cuối cùng giữa cặp quân thần Khánh Quốc.

"Ngươi muốn chết, nhưng trẫm không cho ngươi chết dễ dàng như vậy

đâu." Hoàng đế tái mặt, đôi mắt trống rỗng, lạnh lùng nén giận nói: "Trẫm sẽ áp

giải ngươi tới Ngọ Môn, để ngươi tr*n tr**ng trước muôn dân. Trẫm muốn

thiên hạ biết lão chó mực nhà ngươi là tên hoạn quan không có d**ng v*t, là kẻ

xấu xa làm nhục tổ tiên... Trẫm muốn vô số ánh mắt nhìn vào giữa hai đùi

ngươi, xem tên hoạn quan độc ác nhà ngươi đã dùng hai cái chân thối rữa đó mà

vạch ra kế hoạch độc ác như thế nào."
 
Back
Top Bottom