Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Khánh Dư Niên

Khánh Dư Niên
Chương 1780: Chiếc xe lẻ bóng vào thành 1



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Ban đêm trên núi, vầng trăng bạc lướt qua đám mây, chiếu sáng chớp

nhoáng nơi này. Kinh Qua nhìn chằm chằm chiếc xe ngựa cô độc dưới chân đồi,

một lúc sau từ trong mặt nạ bạc phát ra tiếng hừ lạnh đầy phẫn nộ. Mũi thương

đen cứng rắn treo bên cạnh ngựa chiến, nhưng dây cương không chỉ có đôi tay

của hắn siết chặt lại.

Kể từ vụ phản loạn mùa thu năm Khánh Lịch thứ bảy, Tần gia bị diệt, Kinh

Qua chính là kẻ đâm chết Tần Hằng giữa kinh đô, trở thành nhân vật truyền kỳ.

Đặc biệt là ba năm qua, Trần Bình Bình cố ý trao quyền, bồi dưỡng lực lượng

mới Giám Sát viện để bàn giao cho Phạm Nhàn. Là thân tín của Phạm Nhàn, tất

nhiên Kinh Qua tất nhiên được bổ nhiệm làm thống lĩnh Hắc Kỵ Ngũ Xử.

Khoảnh khắc ông lão trên xe lăng bị đưa vào xe ngựa, Kinh Qua tuyệt vọng

phẫn nộ, thúc vào bụng ngựa, định xua Hắc Kỵ xông xuống cướp người. Hắn

không thể trơ mắt nhìn lão Viện trưởng bước lên con đường chết!

Năm đó trong doanh trại đại quân, hắn chịu ức h**p đủ đường, trong một lần

diễn luyện đã hét thảm rồi ra tay tự vệ, g**t ch*t trưởng tử Tần gia, từ đó bị

giam vào ngục tối Khánh Quốc. Gia đình hắn cũng bị Tần gia sát hại trả thù.

Vốn dĩ hắn đã là người chết, không ngờ Trần Bình Bình cứu giúp và sắp xếp

hắn vào Hắc Kỵ, đeo mặt nạ bạc che khuất thân phận, trả thù và báo ân, leo lên

vị trí Phó thống lĩnh Hắc Kỵ.

Kinh Qua vô cùng biết ơn Phạm Nhàn đã cho mình cơ hội báo thù, nhưng

hiểu rõ chính Trần Bình Bình đã cho hắn cơ hội sống lại. Trong lòng Kinh Qua,

lão Viện trưởng có ơn tái sinh như phụ mẫu.

Hắc Kỵ trên núi, Trần Bình Bình ngồi trên xe lăn được đẩy lên xe ngựa,

trong lòng hắn dâng lên sát ý, liền muốn xông xuống, thế nhưng bị gã đầu trọc

bên cạnh lạnh lùng kéo dây cương lại.

Kinh Qua tức giận quay đầu lại, đôi mắt thâm u như vực sâu xuyên qua lỗ

mở trên mặt nạ bạc, trừng mắt tên đầu trọc kia. Có điều hắn không hành động,

bởi vì tên đầu trọc này ở Giám Sát viện có thâm niên hơn hắn, từng có địa vị

quan trọng hơn, chính là bảy vị tiền nhiệm chủ mưu mà Phạm Nhàn đã từng gặp

trong ngục tối Giám Sát viện năm xưa.

"Viện trưởng đã nói, nhiệm vụ của ngươi là dẫn bốn ngàn Hắc Kỵ này hộ

tống đoàn xe ra khỏi biên giới, sau đó nhất định phải đảm bảo bốn ngàn Hắc Kỵ

này... được giao nguyên vẹn cho Tiểu Phạm đại nhân."

Hôm nay, sắc mặt tên đầu trọc hiện rõ vẻ già nua và mệt mỏi bất thường,

trong lòng hắn cũng đang đau xót và phẫn nộ như Kinh Qua, nhưng hắn là thần

tử lâu năm đáng tin cậy nhất của Trần Viện trưởng, hôm nay xuất hiện giữa đám

Hắc Kỵ là vâng mệnh của Viện trưởng, nhằm trấn áp khả năng bạo loạn của Hắc

Kỵ.

"Ngươi có biết nếu Viện trưởng trở về kinh đô sẽ không bao giờ trở ra nữa

không?" Kinh Qua lạnh lùng hỏi.

"Đây là ý muốn của Viện trưởng, tất cả những gì ta làm đều vâng theo ý chí

của lão nhân gia ngài." Chủ sự đầu trọc nét mặt bình thản, không lùi bước.

Kinh Qua kinh ngạc nhìn về phía đường lớn rồi thấy Trần Bình Bình ở cửa

xe, quay đầu lại nhìn hắn bằng ánh mắt sắc bén, thân thể hắn run rẩy, chậm rãi

giơ tay phải lên, nắm chặt lại, kìm nén tâm tình cuồng bạo trong lòng các hạ

thủ.

Một lúc lâu sau, nhìn chiếc xe ngựa đen được ba ngàn kỵ binh tinh nhuệ của

quân phòng vệ kinh đô hộ tống, chậm rãi lên đường trở về kinh đô. Kinh Qua

thở dài, từ từ gỡ chiếc mặt nạ bạc trên mặt xuống, lộ ra vết thương đáng sợ, im

lặng một hồi lâu.

Hắn từ biệt Trần Bình Bình, biết có lẽ sau này sẽ không gặp lại lão Viện

trưởng, đôi mắt vốn lạnh lùng của Kinh Qua giờ cũng hơi ẩm ướt.

Chủ sựđầu trọc vẫn im lặng nhìn theo, trên mặt thoáng nở nụ cười, trong

mắt dần hiện lên vẻ hân hoan trước cái chết. Chủ sự đầu trọc xuống ngựa, quỳ

xuống đường lớn vắng lặng, cung kính cúi đầu sát đất.

Kinh Qua nhìn thấy biểu cảm của hắn ta, hơi kinh ngạc, biết một khi vị lão

tiền bối này hoàn thành nhiệm vụ giám sát mình ra khỏi biên giới, chỉ e sẽ ra đi

theo Trần lão Viện trưởng... Trong lòng hắn ta thoáng cảm thấy bi thương

nhưng không nói gì, chỉ im lặng nhìn vị chủ sự rồi xuống ngựa dập đầu về phía

kia.

Tất cả binh sĩ Hắc Kỵ cùng xuống ngựa, quỳ rạp trên sườn núi nhỏ, cúi đầu

với con đường lớn vắng bóng người xe, từ biệt Trần lão Viện trưởng.

Một lúc sau, Kinh Qua nghiêm chỉnh đội chiếc mặt nạ bạc, giọng khàn khàn

ra lệnh: "Thu quân. Đi về phía Đông."

Đúng vậy, bốn ngàn Hắc Kỵ này chính là lực lượng vũ trang mạnh nhất mà

Giám Sát viện có thể dựa vào, dù Hoàng đế muốn đối phó với Trần Bình Bình

như thế nào, dù triều đình nghĩ cách nào để làm suy yếu Giám Sát viện nhằm

ngăn chặn phản ứng có thể xảy ra vì Trần Bình Bình, thì Hắc Kỵ vẫn là trọng

tâm trong mắt triều đình.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1781: Chiếc xe lẻ bóng vào thành 2



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Và Kinh Qua nhận mệnh lệnh của Trần Bình Bình, nhất định phải đưa bốn

ngàn Hắc Kỵ này ra khỏi biên giới một cách an toàn, giao nguyên vẹn vào tay

Phạm Nhàn. Đây vốn là một trong những món quà cuối cùng Trần Bình Bình

dành tặng Phạm Nhàn.

Kinh Qua đeo mặt nạ bạc biết nhiệm vụ của mình rất nặng nề, nên khi dẫn

theo Hắc Kỵ phi xuống sườn núi, bóng lưng cũng trầm trọng.

Nếu Trần Bình Bình thực sự muốn đối đầu trực diện với Hoàng đế, không

nghi ngờ gì những Hắc Kỵ này có thể hoành hành khắp các châu quận trong

Khánh Quốc, có thể hạ dao từ bên trong, chém vào bụng Khánh Quốc vô số vết

thương sâu tới thấu xương, hơn nữa với gian tế Giám Sát viện đã sắp đặt trong

quân đội và các bộ nha suốt những năm qua, nếu Trần Bình Bình quyết chiến

một trận sinh tử, có thể khiến toàn bộ Khánh Quốc rơi vào hỗn loạn, đây chẳng

phải việc khó khăn gì.

Nhưng Trần Bình Bình đã không lựa chọn như vậy, thà một mình trở lại

kinh đô đối mặt với vị Hoàng đế hùng mạnh kia cũng không để các thuộc hạ

trung thành với mình đối địch triều đình, mở ra một trận đại chiến. Ông đã bảo

vệ lợi ích của triều đình Khánh Quốc ở mức tối đa, dù sao ông vẫn trung thành

với Khánh Quốc.

Đương nhiên, kẻ mưu trí sâu xa như Trần Bình Bình tuyệt đối không để sau

khi mình về kinh Giám Sát viện lại bị Hoàng đế và triều đình đùa bỡn trong tay.

Ông biết trước thực lực phi thường của Hoàng đế, trước cỗ máy hùng mạnh của

Khánh Quốc, dù Giám Sát viện dốc hết sức chống cự cũng chỉ có thể gây rối

loạn cho thiên hạ, chứ không thể đảm bảo cho mình sống sót.

Ông không muốn các huynh đệ Giám Sát viện phải chịu bất kỳ tổn thương

nào nên đã chọn cách theo đoàn xe rời kinh, tới Đạt Châu rồi rất khéo léo tập

hợp những người mà ông muốn bảo vệ, muốn để lại cho Phạm Nhàn một số

thực lực, để họ rời xa kinh đô đầy thị phi này.

Bao gồm cả Vương Khải Niên, bao giờ cả hành lý mỹ nữ trong đoàn xe, bao

giờ cả những quan viên Giám Sát viện trung thành nhất với mình, bao gồm cả

lão chủ sự Thất Xử theo mình đã ba mươi năm. Đương nhiên, còn bao gồm cả

bốn ngàn Hắc Kỵ do ông âm thầm gây dựng nhiều năm.

Đây đều là những người Trần Bình Bình cho là cần phải sống sót, cũng là

những người Phạm Nhàn cần dùng, mà hiện giờ bọn họ đang lặng lẽ tiến lên

trong đêm tối, chuẩn bị thoát khỏi biên giới Khánh Quốc, đi sâu vào Đông Di

thành đã được Phạm Nhàn cùng Đại điện hạ nắm giữ, từ nay về sau thoát ly

khống chế của đương kim Hoàng đế, thật sự trở thành một lực lượng độc lập,

mạnh mẽ trong tay Phạm Nhàn.

Đó chính là những quân bài Trần Bình Bình để lại cho Phạm Nhàn, có thể

giúp Phạm Nhàn đàm phán với Hoàng đế bệ hạ.

o O o

Nhưng mỗi người đều có tâm tình riêng, nghĩa khí riêng. Hắc Kỵ quanh co

trên đường lớn, tìm kiếm đường núi như oan hồn. Trước ánh mắt lạnh lùng của

chủ sự đầu trọc, Kinh Qua đeo mặt nạ bạc chỉ còn biết từ bỏ ý định điều binh

tiêu diệt hết kỵ binh quân phòng vệ kinh đô, cướp lại lão Viện trưởng. Trong khi

đó, những gian tế bảo vệ đoàn xe của Khu Mật viện còn ấp ủ những ý đồ sâu xa

hơn.

Khuôn mặt giả dạng của Vương Khải Niên lúc này không chỉ cứng đờ mà

còn hốc hác hẳn đi. Lão liếc nhìn thân thể đầy máu của Cao Đạt, trầm ngâm một

hồi lâu rồi bỗng nói: "Viện trưởng quay về kinh... chẳng qua là tìm chết."

Lúc này, Cao Đạt vẫn còn mê man nửa tỉnh nửa mê, còn nương tử câm thì

chỉ biết nhìn nam nhân kia, không hiểu ý nghĩa trong lời nói ấy.

Bên ngoài xe ngựa đang di chuyển bỗng có tiếng thở dài, sau đó một quan

viên Giám Sát viện bình thường mở cửa bước vào, ngồi đối diện Vương Khải

Niên, sau một hồi im lặng mới nói: "Ai cũng biết, nhưng không ai cản được.

Chắc ngươi cũng rõ, Viện trưởng làm thế cũng vì lợi ích trong viện. Ông ấy

không muốn để Khánh Quốc rối loạn, cũng không muốn để Tiểu Công gia dính

vào."

"Tông Truy, ngươi vẫn theo ta, chẳng lẽ sợ ta báo cho Phạm Nhàn?" Đêm

nay Vương Khải Niên không hề muốn nói đùa, chỉ lạnh lùng nhìn người đối

diện, nói từng tiếng một: "Nếu Viện trưởng chết, Phạm Nhàn dù không muốn

chen vào cũng khó. Đã thế, sao không làm việc này sớm hơn? Ngày nay, trong

thiên hạ chỉ còn mình hắn có thể ngăn ngừa biến cố xảy ra ở kinh đô..."

Người đối diện chính là Tông Truy, cùng Vương Khải Niên được xưng tụng

là Song Dực của Giám Sát viện, ngàn dặm ngựa phi, dấu vết không lầm. Hắn

nhìn Vương Khải Niên bình tĩnh nói: "Trước khi đi, Viện trưởng có dặn nghiêm

cấm ngươi không được báo tin cho Tiểu Phạm đại nhân."

Lông mày Vương Khải Niên nhíu lại: "Có tin nói Phạm Nhàn đã rời Đông

Di thành, dọc đường bị không ít loạn binh Đông Di truy đuổi... Làm sao bọn

chúng biết lộ trình về nước của Giám Sát viện?"
 
Khánh Dư Niên
Chương 1782: Chiếc xe lẻ bóng vào thành 3



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Tông Truy không trả lời, Vương Khải Niên nhìn chằm chằm vào hắn nói:

"Là do lão Viện trưởng phao tin. Ông ấy muốn ngăn cản Phạm Nhàn mau chóng

trở về kinh, ông ấy muốn kết thúc mọi việc trước khi Phạm Nhàn về đến kinh

đô."

Tông Truy thừa nhận điều này.

Vương Khải Niên chậm rãi cúi đầu nói: "Đoàn xe còn cần một thời gian nữa

mới về tới kinh đô. Nếu bây giờ ta rời khỏi đoàn xe, chạy tới Yến Kinh phía

đông báo cho Phạm Nhàn, có lẽ còn kịp quay trở lại kinh đô."

Trong mắt Tông Truy bỗng hiện lên vẻ phức tạp: "Những năm qua, ta luôn

đi theo lão Viện trưởng còn ngươi theo Phạm Nhàn. Nhiệm vụ Viện trưởng giao

cho ta là canh chừng ngươi." Hắn thở dài: "Viện trưởng đại nhân nói không sai,

ai theo Phạm Nhàn lâu rồi đều khác với chúng ta, quá nôn nóng, ít suy xét hậu

quả."

Sau đó hắn nghiêm túc nói: "Ta phải thực thi mệnh lệnh của Viện trưởng,

không thể để ngươi lôi Tiểu Phạm đại nhân vào."

"Ngươi có thể ngăn được ta ư?" Vương Khải Niên nhìn chằm chằm vào hắn

nói.

"Từ trước đến nay hai ta chưa từng phân thắng bại, ngay cả khi ngươi còn

làm văn thần." Trên mặt Tông Truy thoáng nở nụ cười kỳ lạ.

Nụ cười đó đông cứng lại, vì một chuôi đao đã lẳng lặng đã đặt ngay eo của

hắn, khiến nửa người hắn tiếng dại. Tiếp đó, Vương Khải Niên xuất chưởng hóa

đao chém mạnh vào gáy hắn. Hắn không kịp kêu lên thành tiếng đã ngã nhào

xuống sàn xe.

Nương tử câm ôm con, kinh ngạc nhìn cảnh tượng, sững sờ không nói nên

lời.

Cao Đạt nắm chặt thanh đao, mở to mắt, khó nhọc thở hai hơi rồi nói với

Vương Khải Niên: "Đi thôi."

Vương Khải Niên nhìn hắn một cái, chậm rãi gật đầu nói: “Tiểu Phạm đại

nhân từng nói, sống sót là quan trọng nhất, ta nghĩ hắn cũng muốn để Lão Viện

trưởng sống sót.”

Cao Đạt ho khan hai tiếng, ho ra máu, giọng khàn khàn nói: "Thời gian.

Lắm lời."

Vương Khải Niên cười cay đắng, quay người mở cửa xe ngựa đen, như lao

ra ngoài cơn gió. Lúc này trời đã khuya, người duy nhất có thể đuổi kịp hắn là

Tông Truy đang hôn mê trong xe. Hắn phải đi báo tin cho Phạm Nhàn, chắc

chắn không ai có thể ngăn cản, chỉ hy vọng thời gian còn kịp. Khi Phạm Nhàn

hay tin mọi chuyện ở kinh đô và Đạt Châu, vội vã quay lại, liệu Trần Bình Bình

có còn an toàn ngồi trên chiếc xe lăn?

Đêm tối lạnh buốt như nước, đen kịt như mực, cùng nhau hòa thành một thứ

mực loãng, biến thành vô số hình dáng khó nắm bắt.

o O o

Vài ngày sau, cuối cùng kỵ binh quân phòng vệ kinh đô cũng vội vã quay

trở lại ngoại thành. Vì trong đội có một chiếc xe ngựa màu đen không thể di

chuyển nhanh, nên tốc độ đoàn người khá chậm rãi. Nhưng tất cả đều không hề

phản đối, thậm chí còn cảm thấy chậm càng tốt. Những ngày qua đại tướng Sử

Phi luôn đồng hành bên Trần Bình Bình trong xe, phụng sự mọi nhu cầu ăn

uống và nghỉ ngơi của ông như một vãn bối hiếu thuận, vui vẻ tâm sự, kể

chuyện xưa của Khánh Quốc cũng như tương lai, những tin đồn thú vị trong

triều đình, hay những lời đồn khó hiểu về hậu cung.

Rất sự rất giống cảnh một vị lão đại thần được con cháu đón về kinh đô

dưỡng lão. Nhưng ai cũng hiểu thực tế không đơn giản như vậy.

Lúc này trời đã sang thu. Khi đoàn xe của quân phòng vệ kinh đô "mời"

Trần Bình Bình về kinh, họ cố ý chọn thời điểm tối nhất trước bình minh. Phía

đông chỉ thoáng một vệt trắng mờ, chưa đủ sáng để lộ rõ bầu trời trong veo của

kinh đô vào ngày thu. Mọi người chỉ cảm nhận được không khí thanh khiết đến

cùng cực, thanh đạm đến mức hơi khô khốc, luồn qua khoang mũi họng.

Ba nghìn sáu trăm kỵ binh, trừ vài chục người bị thương, còn lại đều bảo vệ

chiếc xe ngựa đen, đến bên ngoài Cảnh Dương môn.

Chắc hẳn dọc đường Sử Phi đã thông qua tuyến đường tuyệt mật bí mật cấp

báo tin tức Đạt Châu cho Khu Mật viện hay cung đình, nên khi đoàn kỵ binh

đông đảo áp sát cổng thành trong đêm tối, binh lính mười ba Thành Môn ti ở

Cảnh Dương môn vẫn bình thản, không hề kinh động.

Trong thành và ngoài thành im ắng đến lạ thường, trong màn đêm mịt mờ,

chỉ thoảng nghe tiếng ngựa hí nhẹ. Ánh bình minh mờ ảo chỉ lướt qua tường

thành cao vút của kinh đô, rọi lên một lớp gạch xanh. Một con chim thức dậy

sớm nhất lao nhanh qua trước tường thành, kêu lên những tiếng vui mừng.

Tiếng kẽo kẹt trầm trọng vang lên, cổng thành kinh đô hiếm khi nào không

đợi đến giờ giấc đã mở ra. Cánh cửa thành nặng nề dưới tác động của bánh răng

đã mở ra một lối đi, vừa đủ cho một chiếc xe ngựa đi qua. Tối om không nhìn rõ

bên trong cất giấu thứ nguy hiểm gì.

Binh sĩ canh gác của mười ba Thành Môn ti đứng trên thành, cảnh giác tò

mò nhìn xuống chỗ cổng thành. Họ không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao

từ cấp trên cho đến bọn lính quân phòng vệ kinh đô kia bên ngoài đều căng

thẳng như gặp đại địch.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1783: Chiếc xe lẻ bóng vào thành 4



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Mọi thủ tục giao nhận diễn ra trong không khí căng thẳng đáng sợ. Chiếc xe

ngựa màu đen được lão bộc cầm cương chậm rãi đi vào cổng thành kinh đô.

Cho đến lúc này, chiếc xe vẫn nằm dưới sự điều khiển của lão bộc Giám Sát

viện, dưới sự điều khiển của lão thọt trong xe. Không một trọng thần quân sự

nào dám cướp lấy vị trí người cầm cương, càng không ai dám vén màn xe kiểm

tra thân phận ông lão bên trong.

Sử Phi im lặng nhìn chiếc xe đi vào Cảnh Dương môn rồi nhìn cánh cửa

thành từ từ đóng lại. Hắn biết nhiệm vụ của mình đã hoàn thành, trước khi đi

hắn còn nghĩ quân phòng vệ kinh đô phải hy sinh vô số mạng người mới thực

hiện được, không ngờ lại dễ dàng đến thế. Việc phía sau không còn dính líu gì

đến hắn, dù Hoàng đế bệ hạ có tức giận ra sao vì mình không hoàn thành nhiệm

vụ, Sử Phi cũng chẳng quan tâm. Hắn chỉ nhìn chăm chăm cánh cửa thành nặng

nề đóng chặt, trong lòng dâng trào nhiều cảm xúc phức tạp.

Văn thần triều đình Khánh Quốc vừa sợ hãi vừa căm ghét Giám Sát viện và

lão thọt kia. Họ cho rằng lão ta là con chó già cắn người của Hoàng đế bệ hạ.

Nhưng trong mắt các đại thần quân phương, Giám Sát viện là đồng minh trung

thành và đáng tin cậy nhất, mặc dù họ cũng kính sợ Trần Bình Bình. Nhưng giờ

đây, Sử Phi đột nhiên cảm thấy ông lão thà một mình quay lại kinh đô chứ

không muốn để quân đội đại chiến với Giám Sát viện, quả thực đáng được mình

kính trọng.

Sau một hồi im lặng, hắn chậm rãi phất tay, dẫn theo hơn ba nghìn binh sĩ

quân phòng vệ đầy cảm xúc phức tạp, mang niềm vui thoát chết, chậm rãi rời

khỏi tường thành cao vững chắc, cổng thành nuốt người kia.

o O o

Chiếc xe ngựa màu đen chậm rãi đi vào Cảnh Dương môn. Cánh cửa thành

nặng nề từ từ đóng lại, vài người chậm rãi tiến lại gần chiếc xe, lúc này vẫn là

thời khắc tối tăm nhất trước bình minh, ánh sáng mờ mịt không nhìn rõ khuôn

mặt.

Những người canh gác Cảnh Dương môn đều là nhân vật quan trọng nhất

triều đình Khánh Quốc: một là Diêu công công do cung đình phái tới, một là

Chính sứ Khu Mật viện Diệp Trọng nắm quyền binh mã thiên hạ, một là Hành

tẩu Đại học sĩ Môn Hạ Trung Thư Hạ Tông Vĩ. Ba người lại gần chiếc xe ngựa

màu đen, nhưng không ai lên tiếng.

Cuối cùng vẫn là Diệp Trọng mở lời, hắn nhìn xe ngựa nhẹ nhàng nói: "Viện

trưởng vất vả quay về rồi."

Diêu thái giám bình tĩnh nói: "Mời Viện trưởng cùng tiểu nhân vào cung

diện thánh."

Hạ Tông Vĩ bên cạnh không nói gì, gương mặt hắn vẫn giữ nguyên vẻ im

lặng như lúc này phải có.

Trong xe im phăng phắc. Một lúc lâu sau, ông lão kia mới thở dài, ôn tồn

nói: "Một ông già quay về kinh đô mà làm phiền đến ba vị, quả thật áy náy."

Xe ngựa chậm rãi di chuyển, dưới sự hộ tống của các cao thủ cung đình và

quân đội, dọc theo con đường lớn dưới chân Cảnh Dương môn, hướng thẳng về

hoàng cung ở trung tâm kinh đô. Hình như Giám Sát viện trong kinh đô cũng

chẳng hay biết lão tổ tông đã trở về, huống hồ sắp phải đối mặt cơn thịnh nộ vạn

trượng của Hoàng đế bệ hạ. Thậm chí các quan lại triều đình, hay dân chúng

kinh đô cốn cực kỳ nhạy cảm cũng không hề hay biết.

Ánh bình minh u ám, hai bên đường cây cối lay động, như vô số chiếc

thuyền chao đảo trong gió thu se lạnh

Đường lớn thẳng tắp đến hoàng cung, hai bên vắng bóng người qua lại, chắc

đã quét sạch từ lâu và thiết lập quân luật nghiêm ngặt.

Trong không gian bao la vắng lặng chỉ có chiếc xe ngựa màu đen cô độc tiến

về phía trước.

Khi xe đến trước hoàng thành rực rỡ cũng là lúc mặt trời rốt cuộc cũng thoát

khỏi trói buộc của đất trời, nhô ra phía ngoài, chiếu sáng cả khu hoàng thành

rực rỡ. Ánh nắng vàng rực ấm áp ấy cũng vừa đúng lúc bao trùm lên chiếc xe

ngựa màu đen.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Những cuộn hồ sơ dày mỏng khác nhau nằm yên lặng trên bàn giấy trong

Ngự Thư phòng. Trong vài ngày ngắn ngủi, không biết chúng đã được đôi bàn

tay ổn định kia lật qua bao nhiêu lần rồi, sau đó như bị lãng quên, nằm yên đó,

im lìm bất thường. Thời gian chưa đủ để bụi bặm phủ lên những cuộn sách này,

nhưng không khí se lạnh của đầu thu khiến các trang giấy cong vênh lên, như

thể đã bị nướng trong lửa.

Ánh mắt sâu thẳm, thiêu đốt kia chậm rãi rời khỏi các cuộn sách, nhìn ra

ngoài bầu trời mờ mịt chưa sáng hẳn. Ánh sáng từ phương đông vừa chiếu sáng

lên một viên gạch xanh trên đỉnh thành kinh đô, nhưng vẫn chưa xuyên qua

được bóng tối của hoàng cung được bao phủ bởi thành lũy.

Khánh Đế mặt không cảm xúc nâng chén trà lên uống một ngụm. Đó là trà

lạnh, các thái giám hầu hạ bên cạnh không dám bước vào thay trà nóng như

thường lệ. Cả đêm qua ngài chỉ uống trà lạnh, nhưng uống vào lòng như cá

uống nước, tự biết lạnh ấm. Dòng trà lạnh kia chảy vào lồng ngực ngài lại hóa

thành hơi nóng thiêu đốt bản thân.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1784: Cơn thịnh nộ về chuyện mấy chục năm trước 1



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Là cơn giận không thể kiềm chế, là đau khổ vì bị người mình tin tưởng lừa

dối, hay là một thứ nhục nhã chưa từng có? Lão chó già đó đã giấu giếm ta hàng

chục năm!

Càng tức giận càng bình tĩnh, Khánh Đế không còn phẫn nộ như mấy ngày

trước. Gương mặt và ánh mắt ngài lạnh băng, phẳng lặng như hai hồ nước đá,

lạnh thấu xương, yên tĩnh tuyệt đối, không phải như giếng cổ mà như nước sắp

đóng băng. Cảm giác lạnh lẽo đó lan tỏa khắp Ngự Thư phòng, khiến mọi người

bên ngoài rùng mình sợ hãi.

Tiếng động quen thuộc vọng lại từ xa - tiếng xe lăn trên phiến đá hoàng

cung. Bánh xe đặc chế cọ xát vào khe hở giữa các phiến đá, khoảng cách giữa

các phiến đá và quãng đường một vòng xe lăn là cố định, nên âm thanh và nhịp

điệu của xe lăn cũng rất nhất quán.

Trong hàng chục năm qua, âm thanh đều đều đó vang lên không biết bao

nhiêu lần trong hoàng cung yên tĩnh, mỗi khi Khánh Đế có việc cần làm, hoặc

chỉ đơn giản là muốn nói chuyện, tiếng xe lăn lại từ ngoài cung vọng vào tận

Ngự Thư phòng.

Những năm gần đây, tiếng xe lăn ít vang lên hơn, lão chó già trốn trong Trần

Viên hưởng thụ, bỏ mặc ta một mình trong cung lạnh lẽo. Nhưng cách đây ba

năm, khi xử lý Vân Duệ và ba lão quái vật, xe lăn vẫn tiến vào cung hai lần...

Khánh Đế vẻ mặt hờ hững, thoáng nhớ lại biết bao kỷ niệm. Sau đó ngài chậm

rãi ngẩng đầu lên.

Khi ánh mắt đăm chiêu, lạnh lùng của ngài dừng lại trên cánh cửa gỗ đóng

kín của Ngự Thư phòng, tiếng xe lăn cọ sát đá cũng dừng ngay bên ngoài.

Ánh mắt Hoàng đế chợt trở nên phức tạp.

Giọng run rẩy của Diêu thái giám vang lên từ bên ngoài Ngự Thư phòng,

không phải lão cố ý dùng giọng sợ hãi để thể hiện sự tôn trọng với vị trên xe lăn

kia, mà chỉ vì lúc này trong ngoài Ngự Thư phòng, hàn ý từ tâm cảnh Đại tông

sư của Khánh Đế hết sức tự nhiên lan toả đã kiểm soát được phần lớn tâm thần

mọi người.

Cánh cửa Ngự Thư phòng mở ra, vài tên thái giám cẩn thận, run rẩy nâng

chiếc xe màu lăn đen vào rồi dưới sự hướng dẫn của Diêu thái giám, vội vã rời

đi. Đám thái giám nội cung này đi cách xa Ngự Thư phòng, thậm chí men theo

hành lang bao quanh vườn đá, thẳng đến Thái Cực điện.

Diêu thái giám lau mồ hôi trên trán, liếc nhìn Diệp tướng quân và Hạ Đại

học sĩ đang đợi bên ngoài, không nói năng gì, không ra dấu hiệu gì. Diệp Trọng

sắc mặt nghiêm trọng, chỉ thở dài trong lòng. Những nhân vật hàng đầu Khánh

Quốc này sau khi hộ tống chiếc xe đen vào Ngự Thư phòng đều tự giác lui xa,

vì họ biết, dưới hàn ý của Hoàng đế bệ hạ, mỗi câu nói giữa ngài và vị trên xe

lăn đều không muốn ai nghe lén.

Trần lão Viện trưởng trở về rất bình an, ôn hòa. Mặc dù hơi bất ngờ với cách

giải quyết nhẹ nhàng này, họ biết ông không phải nhân vật đơn giản. Nhưng kể

cả Diêu thái giám và Diệp tướng quân, ai cũng không lo lắng chuyện gì sẽ xảy

ra trong Ngự Thư phòng.

Hoàng đế bệ hạ là bậc Đại tông sư, từ sau Đại Đông sơn, trên đời không ai

có thể làm hại ngài được nữa.

o O o

Cánh cửa Ngự Thư phòng đóng kín, cách ly tất cả không khí, âm thanh, ánh

sáng, khí tức bên ngoài, bao gồm cả cái se lạnh của mùa thu. Chỉ còn Hoàng đế

ngồi thẳng trên long sàng và Trần Bình Bình ngồi thoải mái trên xe lăn.

Hai bên quân thần ẩn mình trong tiểu lâu, cách ly mưa gió của Khánh Quốc

bên ngoài, bởi vì cơn mưa gió mấy chục năm qua của Khánh Quốc, vốn do hai

người họ gây nên.

Khánh Đế im lặng nhìn lão già trên xe lăn, không biết bao lâu sau, đến khi

những nếp nhăn trên mặt Trần Bình Bình cũng giống như hoa trên vách Huyền

Không miếu, mới lạnh lùng nói: "Hạ Tông Vĩ bí mật điều tra Cao Đạt, muốn

đối phó Phạm Nhàn, trẫm đã sớm hay tin, đã phái ba người trong nội cung đi

theo. Mấy ngày trước khi ngươi đi qua Đạt Châu, chắc Hà Thất Can cũng ở đó,

có gặp không?"

Nếu lúc này có người bên ngoài, chắc chắn sẽ vô cùng kinh ngạc. Hoàng đế

bệ hạ đã huy động nhiều nhân vật, toàn bộ các nha môn then chốt trong kinh đô

sẵn sàng ứng phó, vị công tử lạnh lùng trong Giám Sát viện cũng bắt đầu thừa

lệnh trấn áp nội bộ để đón Trần lão Viện trưởng từ Đạt Châu về. Ai cũng biết

giữa hai bên không còn gì cứu vãn, nhưng câu đầu tiên Hoàng đế bệ hạ nói với

Trần Bình Bình lại là một cái tên rất không đáng chú ý.

Nhưng Trần Bình Bình không hề bất ngờ, ông hiểu quá rõ Hoàng đế bệ hạ

của mình. Ông khẽ cười, giọng khàn khàn nói: "Lúc ta được phái đến Thành

Vương phủ, Hà Thất Can còn trẻ, chỉ gặp một lần ngoài Đạt Châu thành, chắc

hắn không nhớ ta đâu."

"Cũng không lạ, cái tên Trần Ngũ Thường đã biến mất khỏi hoàng cung từ

lâu." Hoàng đế gật gù, phất tay áo, một chén trà rời khỏi bàn bay đến trước mặt

Trần Bình Bình
 
Khánh Dư Niên
Chương 1785: Cơn thịnh nộ về chuyện mấy chục năm trước 2



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Trần Bình Bình cầm lấy, cúi đầu cung kính hành lễ, nắm chặt chén trà nóng

hổi, thở dài thoải mái: "Trà vẫn nên uống nóng mới tốt."

Hoàng đế lấy ngón tay quay quanh chén trà lạnh của mình, hớp một ngụm,

điềm tĩnh nói: "Người đi trà lạnh, nếu không sao Hà Thất Can lại không nhận ra

ngươi?"

Trần Bình Bình lắc đầu: "Ngoài Hồng Tứ Dương ra, ít người biết ta từng ở

trong cung."

Mí mắt Hoàng đế hơi rủ xuống, thoáng chút mỉa mai: "Sau này ngươi còn

dán râu giả lên cằm, đương nhiên không muốn ai biết... ngươi vốn là thái giám."

Trần Bình Bình mặt không đổi sắc, cúi đầu thản nhiên nói: "Mấy năm sau ta

mới hiểu, mình vốn là thái giám, sao phải giấu diếm thiên hạ."

"Nhưng cuối cùng ngươi vẫn che giấu thiên hạ." Hoàng đế đặt chén trà lạnh

xuống, nhìn thẳng vào Trần Bình Bình: "Năm đó ngươi được cử đến vương phủ

để giám sát động tĩnh phụ hoàng, nhưng ngay cả trong cung cũng không ngờ

ngươi lại bí mật tiết lộ thân phận với trẫm, và sẵn sàng giúp vương phủ khởi

sự... Thậm chí sau cùng ngươi còn thuyết phục được cả Hồng lão thái giám

đứng về phía phụ hoàng, đó cũng là công lao của ngươi. Vậy nên thân phận thái

giám trong cung, đối với ngươi, đối với trẫm, đối với Khánh Quốc đều là có

công lao rất lớn, sao ngươi vẫn nhớ không quên việc này?"

"Tiên hoàng có thể leo lên ngôi vị Hoàng đế vốn không liên quan nhiều tới

nô tài." Trần Bình Bình xưng hô nô tài, nhưng khác với trước kia, giờ đây trong

giọng điệu ấy không còn tự ti, chỉ là cách xưng hô cũ theo thói quen. Ông chậm

rãi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt lạnh lùng của Khánh Đế, rành mạch nói: "Đó

là vì có người giết hai vị Hòa Thân vương, nên mới đến phiên Vương gia mới

lên ngôi, bệ hạ mới có ngày hôm nay, công lao bất thế..."

Ánh mắt Hoàng đế chợt trở nên sắc bén, rõ ràng không muốn nghe bất cứ

điều gì liên quan đến việc đó. Hắn nói: "Nhưng hồi đó tại sao ngươi phản bội

các quý nhân trong cung, tìm về phía vương phủ, trung thành với... trẫm?"

Trần Bình Bình mỉm cười nhìn Khánh Đế, như đang nhìn một trò cười lớn

trong thiên hạ, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: "Khi đó bệ hạ còn là thiếu

niên, tâm tính thanh cao rộng rãi, đối xử với người khác chân thành, đối xử với

rất tốt hạ nhân. Nô tài tính tình kỳ lạ, chỉ cần người đối tốt với ta, ta sẽ đối tốt

lại với họ."

Hoàng đế im lặng, ngồi thẳng trên long sàng, dường như vẫn đang thưởng

thức lời nói của Trần Bình Bình. Ánh mắt sắc bén dần trở nên bao la như bầu

trời thu, khóe miệng nhếch lên mỉa mai: "Ra là ngươi vẫn biết trẫm đối xử tốt

với ngươi."

"Hồi đó lão Vương gia không có chút địa vị, trong triều không một người

trợ giúp, Thành Vương phủ cũng không lớn, thật ra ta cũng chỉ là tiểu thái giám

vô dụng nhất trong cung nên mới bị phái đến vương phủ. Những người lợi hại

như Hồng Tứ Dương tất nhiên luôn ở bên cạnh quý nhân trong cung."

Trần Bình Bình dường như nhớ lại nhiều chuyện xưa, thở dài: "Nhưng loại

tiểu nhân cũng có những điểm tốt riêng, đơn giản cũng có cái hay của nó. Lúc

đó ba thằng nhóc của cùng một đứa bé hết sức nghịch ngợm, thỉnh thoảng Phạm

mụ mụ quát lên vài câu, nhưng dường như không ai cảm thấy điều đó có gì

không tốt."

"Khi đó Tĩnh Vương còn nhỏ tuổi, ai thèm để ý tới nó." Hoàng đế nhướn

mày: "Cho dù Phạm Kiến và nó hợp lực đánh ta, cuối cùng cũng bị ngươi ngăn

lại. Hai ta phối hợp, từ trước tới nay chưa từng thất bại trước một ai... Cho đến

ngày nay vẫn thế."

Nói xong, Trần Bình Bình và Hoàng đế đồng thời im lặng. Một lúc lâu sau,

Trần Bình Bình mới nhẹ nhàng vuốt tay vịn xe lăn, thở dài: "Dù sao Phạm Kiến

cũng là huynh đệ của Bệ hạ, còn nô tài chung quy chỉ là nô tài. Khi đó ta không

nghĩ nhiều, chỉ muốn bảo vệ ngươi."

Nét mặt Khánh Đế dần dịu đi, ánh mắt trôi về xa xăm, như quay lại thời

khắc tấm lòng hai bên quân thần không có gì sai khác, kề vai sát cánh. Ngài thì

thầm: "Phải thừa nhận rằng, những năm đó ngươi đã bảo vệ trẫm rất nhiều lần,

nếu không có ngươi, trẫm đã chết không biết bao nhiêu lần."

Nói xong, khóe mắt ngài liếc nhìn mấy cuộn tấu chương trên bàn. Ánh mắt

hơi dừng lại, ngài nhẹ nhàng cầm tấu chương đầu tiên lên, từ từ mở ra, đọc

những việc đã qua về muội muội, con trai và nhiều chuyện khác của ngài.

"Ban đầu khi Đại Khánh mở mang bờ cõi, không làm kinh động kỵ binh của

Đại Ngụy, nên ngươi và trẫm có phần chủ quan. Khi do thám bố trí phòng ngự

của Tiểu Trần quốc tức Yến Kinh bây giờ, đoàn người chúng ta bị đệ nhất sát

tướng dưới trướng Chiến Thanh Phong là Hồ Duyệt vây khốn tại Định Sơn. Kỹ

năng bắn cung của hắn rất tuyệt... " Khánh Đế thở dài: "Đã nhiều năm qua, chỉ

có Tiểu Ất mới có tài bắn cung vượt trội hơn Hồ Duyệt."

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 1786: Cơn thịnh nộ về chuyện mấy chục năm trước 3



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khi nhắc tới Yến Tiểu Ất từng phản bội mình, giọng điệu của Khánh Đế

không hề giận dữ hay căm phẫn, chỉ có phần nuối tiếc. Ngài là người biết trọng

tài, lại tự tin tuyệt đối, hoàn toàn không sợ Yến Tiểu Ất nên mới có cảm xúc đó.

Nhưng xem cách Thiên tử sắp đặt đối với Giám Sát viện, trong lòng ngài, Trần

Bình Bình là nhân vật vượt trội hơn bất kỳ thần tử nào khác.

Ngài quay đầu nhìn Trần Bình Bình trên xe lăn, nói: "Mũi tên của Hồ Duyệt

hôm đó, nếu không phải ngươi liều mình cản lại, có lẽ lúc đó trẫm đã chết rồi."

Trần Bình Bình bình tĩnh đáp: "Đó là bổn phận của nô tài."

Khánh Đế cười tự giễu, lại liếc nhìn tấu chương trong tay, ghi lại câu chuyện

ba năm trước khi kinh đô phản loạn, Trần Bình Bình âm thầm để Trưởng công

chúa xua quân tấn công kinh đô và thành công vây hãm hoàng thành. Dù Giám

Sát viện che giấu cẩn thận, với nhãn lực của Hoàng đế, ngài vẫn thấy rõ dã tâm

lớn bằng trời ẩn sâu trong đó.

Ngài tùy ý ném tấu chương sang một bên, không để tâm đến nữa rồi lấy ra

một tấu chương khác, nhíu mày đọc lướt qua rồi hỏi: "Trên Huyền Không miếu,

sao ngươi lại muốn để Ảnh Tử ra tay ám sát?"

Không khí dịu dàng nhớ lại kỷ niệm đột ngột chuyển sang khẩu khí tra cung

hỏi tội, mùi máu tanh bắt đầu ngập tràn gian phòng. Nhưng Trần Bình Bình vẫn

bình thản đáp lễ: "Nô tài muốn xem bài tẩy cuối cùng của bệ hạ là gì."

"Muốn xem bài tẩy của trẫm." Hoàng đế nhìn chằm chằm vào khuôn mặt

nhăn nheo của Trần Bình Bình, im lặng một lúc mới lạnh lùng nói: "Xem ra

muốn trẫm chết là điều ngươi suy nghĩ từ lâu."

Trần Bình Bình không lên tiếng, chỉ mỉm cười ôn hòa, ngầm thừa nhận tội

trạng trầm trọng. kia

"Ảnh Tử thật sự là đệ tử Tứ Cố Kiếm?" Khánh Đế hỏi.

"Mắt nhìn của bệ hạ thật anh minh, hôm đó chỉ cần một câu đã nhận ra thân

phận thật sự của Ảnh Tử, nô tài thực sự ngưỡng mộ." Trần Bình Bình nói

ngưỡng mộ nhưng trong lòng không chắc có thực sự ngưỡng mộ hay không.

Khánh Đế nhắm mắt suy nghĩ rồi ném tấu chương sang một bên, nói: "Lần

Bắc phạt đầu tiên, khi thần công của trẫm đang lên cảnh giới mới, bất ngờ bị lửa

hỏa nhập ma, bị đại quân Thanh Phong vây khốn trong núi. Nếu không phải

ngươi dẫn Hắc Kỵ mạo hiểm cứu viện, dọc đường dùng mạng mình đổi lấy

mạng của trẫm, chỉ sợ trẫm đã chết mười mấy lần rồi."

Ánh mắt Trần Bình Bình theo tay Khánh Đế, nhìn ngài ném tấu chương về

âm mưu ám sát trên chùa Huyền Không sang một bên. Nụ cười trong mắt càng

lúc càng rộ lên rồi tắt ngúm, vô cùng u uất, trong nỗi u uất đó lại thoáng chút

mỉa mai.

"Bệ hạ, không nên tính toán như thế nữa. Dùng một công lao cứu giá để đổi

lấy một tội lớn khi quân phản nghịch, dù theo luật Khánh Quốc hay quy chế

Giám Sát viện thì nô tài cũng đã lợi dụng rất nhiều rồi." Sắc mặt Trần Bình

Bình bình tĩnh lại, nhìn Hoàng đế lạnh lùng nói: "Mấy chục năm qua, nô tài đã

cứu giá cho bệ hạ nhiều lần, nhưng không hề mong đợi dùng công lao đó để

chuộc tội."

"Dùng công lao lớn bằng trời để đổi tội lỗi lớn bằng trời." Trần Bình Bình

liếc mắt, thản nhiên mỉa mai: "Đó là câu chuyện của tiểu thái giám mà cô ấy kể,

nhưng nô tài không phải tiểu thái giám đó, còn bệ hạ không phải Hoàng đế dị

tộc kia, sao cần lãng phí nhiều thời gian như vậy?"

"Ngươi cho rằng trẫm đang lãng phí thời gian?" Giọng Khánh Đế lạnh băng,

ánh mắt sáng rực, nhìn chằm chằm Trần Bình Bình như nhìn một người chết:

"Trong lòng thiên hạ, ngươi chỉ là lão chó mực bên người trẫm, nhưng nuôi chó

lâu ngày cũng có tình cảm."

"Bệ hạ đối với nô tài tất nhiên là người có tình có nghĩa. Những năm gần

đây, quyền lực và vinh dự mà bệ hạ ban cho nô tài đã vượt xa một bề tôi bình

thường." Trần Bình Bình khẽ dựa vào xe lăn, lạnh lùng nhìn Hoàng đế, nói rõ

từng câu từng chữ: "Chỉ là giờ phút này nói những lời đó, có lẽ bệ hạ muốn tìm

lý do tốt hơn để giết chó, an ủi tâm trạng mình mà thôi."

"Chẳng lẽ ngươi không nên chết?" Khánh Đế tức giận cười ngặt nghẽo,

tiếng cười vang khắp Ngự Thư phòng, xuyên thấu cả kinh đô yên tĩnh. Trong

tiếng cười phảng phất nỗi phẫn uất hiếm thấy.

Ngài quay lại túm lấy đống cuộn sách trên bàn ném mạnh xuống, các cuộn

sách dày mỏng bay lên người Trần Bình Bình, va đập ồn ào trên xe lăn.

Ánh mắt Khánh Đế trở nên cực kỳ lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Trần Bình

Bình, gằn từng tiếng nói: "Ngươi muốn giết trẫm, ngươi còn muốn giết con

trẫm, thậm chí còn bắt trẫm giết con mình... Tên thái giám vô liêm sỉ kia, lẽ nào

không đáng chết?"

Trần Bình Bình chậm rãi phủi cuộn sách rơi trên người, mỉm cười, hưởng

thụ cảm giác thú vị khi chứng kiến vị Hoàng đế mạnh mẽ nhất thiên hạ hiếm khi

thất thố như vậy. Có lẽ đây là một trong những mong ước lớn nhất của ông khi

quay lại kinh đô? h*m m**n trả thù âm thầm từ lâu cùng nỗi thất vọng, đau khổ

với bệ hạ mà không ai hiểu nổi, tất cả hợp lại khiến tâm trạng lão thọt trở nên

rất phức tạp.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1787: Vậy thì sao? 1



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Nếu bệ hạ không nghĩ muốn con mình, làm sao nô tài có thể ép buộc ngài

làm những điều đó?" Trần Bình Bình nhìn Hoàng đế, thản nhiên nói: "Nên xét

cho cùng, nô tài chỉ muốn giết bệ hạ mà thôi. Còn đám người hoàng tộc Lý gia

trong cung, nô tài chỉ muốn để họ đi theo ngài mà thôi."

Hoàng đế lấy lại bình tĩnh, cả người toát lên vẻ lạnh lùng, thoát khỏi cơn

giận dữ hiếm thấy ấy. Một bậc chí tôn nhân gian, Đại tông sư võ đạo mà lại lộ ra

vẻ mặt phàm tục đến thế trước mặt Trần Bình Bình, chỉ có thể nói rằng tình cảm

quân thần suốt mấy chục năm qua đã trở thành nhu cầu tinh thần mà Khánh Đế

không thể thoát khỏi. Nhưng giờ đây nhu cầu ấy chợt trở thành ảo ảnh, đằng sau

ảo ảnh là nọc độc của sự phản bội khiến ngay cả bậc đế vương cũng khó có thể

chịu đựng được.

Hoàng đế lạnh lùng nhìn Trần Bình Bình, nói: "Điều khiến trẫm tức giận

nhất không phải việc ngươi muốn giết trẫm, cũng chẳng phải việc ngươi muốn

giết tất cả hoàng tử. Điều khiến trẫm tức giận nhất là nếu ngươi đã rời khỏi kinh

đô, tại sao lại phải quay trở lại?"

"Cho dù đã đến nông nỗi này, trẫm vẫn để lại cho ngươi một lối thoát. Chỉ

cần ngươi chịu rời đi, trẫm sẽ không giữ ngươi lại. Nhưng mà... tại sao ngươi lại

phải quay trở lại, buộc trẫm phải tự tay giết ngươi?" Hoàng đế lạnh lùng nhìn

Trần Bình Bình, đôi mắt sâu thẳm như thể Thương Long thời cổ đại đang giận

dữ, mang theo sức mạnh vô song, nói: "Nếu trẫm thực sự muốn tiêu diệt ngươi,

trẫm sẽ tự tay xuống tay chứ không để bọn vô dụng kia làm việc đó. Nhưng

mà... Tại sao ngươi lại ép buộc trẫm phải tự tay giết ngươi?"

Đó là lời nói rất tinh tế, rất kỳ lạ. Lúc này những nhân vật lớn bên ngoài

Ngự Thư phòng, kể cả đại tướng Sử Phi đã quay về doanh trại, đều không thể

đoán được ý định thực sự của Hoàng đế bệ hạ. Họ cũng không biết rằng biến cố

ở Đạt Châu chỉ là một thử thách tinh thần giữa đôi bên quân thần Trần Bình

Bình và Hoàng đế.

Có lẽ trên đời này chỉ có Trần Bình Bình mới có thể nghe hiểu được. Nếu ở

Định Châu, ông và Hắc Kỵ rời đi, có nghĩa là trong lòng ông cảm thấy có lỗi

với Hoàng đế bệ hạ nên không thể đối mặt. Nhưng ông đã không ra đi, ông trở

lại kinh đô, lạnh lùng và không hề úy kỵ nhìn thẳng vào mặt Hoàng đế, trong

lòng thanh thản vô tội, ép buộc đối phương phải tự tay g**t ch*t vị đại thần được

xem là trung thành nhất trong lịch sử Khánh Quốc.

Một lúc lâu sau, Trần Bình Bình mắt như đao, nhìn chằm chằm Hoàng đế,

gằn từng câu từng chữ hỏi: "Năm đó ngươi có cho cô ấy một lối thoát nào

không? Ta về kinh chính là để hỏi nệ hạ, tại sao ngươi lại giết cô ấy!"

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Bầu trời xám xịt, cung điện mịt mờ, mặt trời mới nhô lên khỏi đường chân

trời phía đông không lâu đã bị những đám mây đen bất chợt xuất hiện nuốt

chửng. Ánh đỏ lờ mờ trở nên tối tăm, bầu trời ngày càng u ám.

Trong hậu cung, các cung nữ thức dậy sớm bắt đầu đun nước tắm, thái giám

cầm chổi tre cao hơn người quét dọn sân. Không ai biết điện tiền đang xảy ra

chuyện gì, tất cả vẫn lặp lại nhiệm vụ hằng ngày như thường dân bình thường.

Các quý nhân cũng không ngoại lệ, dù lời đồn đại rằng kinh đô có chuyện lạ

loáng thoáng truyền đến tai họ, song việc đó chỉ giới hạn trong số ít người biết

nên không ai rõ chuyện gì đã xảy ra.

Những nhân vật lớn đứng xa xa nhìn vào cửa Ngự Thư phòng tất nhiên là

những người biết rõ sự việc. Nhưng mắt họ lõm sâu, nét mặt nghiêm nghị, cứng

đờ như tượng gỗ, không hề phản ứng.

Trần lão Viện trưởng đã tiến vào Ngự Thư phòng một hồi lâu nhưng vẫn

không có động tĩnh nào xuất hiện, bởi mọi người đều cách xa cho nên cũng

không nghe thấy giọng nói mang theo vẻ phẫn nộ hiếm thấy của bệ hạ. Trong

những người này có lẽ Diệp Trọng và Diêu thái giám có thực lực như vậy,

nhưng bọn họ sẽ không ngu xuẩn ngưng tụ công lực đi nghe trộm âm thanh

trong Ngự Thư phòng. Liên quan tới những chuyện kia, bớt nghe chừng nào tốt

chừng đó.

o O o

Trần Bình Bình muốn nghe, muốn nghe một lý do, một lời giải thích, nên

ông trở về kinh đô, lạnh lùng ngồi trên chiếc xe lăn đen, im lặng nhìn chủ nhân

mà mình phụng sự hàng chục năm, Hoàng đế Khánh Quốc, muốn nghe từ

miệng ngài sự thật về chuyện năm xưa ra sao.

Kẻ sắp chết, chỉ chấp nhất vào những bí ẩn phẫn nộ và khó hiểu nhất trong

cuộc đời mình.

Nhưng Khánh Đế không trả lời, ngài chỉ im lặng nhìn Trần Bình Bình. Kể từ

khi nghe câu hỏi đó của Bình Bình, ngài vẫn đứng thẳng, lạnh lùng và khinh

miệt nhìn đối phương, nhìn cho tới rất lâu sau đó.

Vẻ sắc bén trong mắt ngài dần biến thành nụ cười nhạt nhẽo đầy khinh

khỉnh, còn có rất nhiều điều khó hiểu. Khóe mắt ngài hơi nhíu lại, giống như

một con sư tử đực đang nhìn một bóng ma đi ngang qua vương quốc của mình,

lay cành cây đầy vô ích, tuyên bố điều gì với mình.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1788: Vậy thì sao? 2



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khánh Đế bật cười kỳ quái, hơi nghiêng đầu, môi mím chặt, nhìn Trần Bình

Bình lạnh lùng nói: "Hóa ra... lại vì chuyện đó, bởi vì chuyện đó!"

Trong lòng Hoàng đế có nhiều điều khó hiểu, không thể nào lý giải nổi.

Ngài nhìn Trần Bình Bình, giống như nhìn một con quái vật, im lặng rất lâu sau

đó, lắc đầu thở dài nhưng không nói gì. Cho đến lúc này, ngài mới thực sự hiểu,

tại sao lão chó mực đi theo mình từ nhỏ lại phản bội mình, tại sao lại không tiếc

cả mạng sống quay về kinh đô chất vấn mình.

Khánh Đế biết rõ các đồng bọn ngày xưa rất yêu mến cô gái đó, nhưng dù

suy nghĩ thế nào ngài cũng không thể ngờ rằng Trần Bình Bình lại vì một người

con gái đã chết cách đây rất nhiều năm mà sinh lòng báo thù mãnh liệt, đứng về

phe đối lập với mình. Ngài ngồi trở lại trên long sàng, im lặng rất lâu, hai tay

đặt lên đầu gối.

Hai tay Trần Bình Bình đặt trên tay vịn của chiếc xe lăn đen, im lặng và

lạnh lùng nhìn ngài, không nói gì, chỉ chờ câu trả lời ấy.

Sắc mặt Khánh Đế hơi tái nhợt, rất lâu sau, ngài nói nhỏ: "Vì cô ấy... mà

ngươi lại phản bội... trẫm?"

Những lời ấy mang ý nghĩa đau buồn, thất vọng sâu sắc, cùng cơn giận dữ

và bực bội phát ra từ tận đáy lòng.

"Ta chỉ muốn biết lý do tại sao thôi." Trần Bình Bình thở dài nói: "Cả đời

này, ta chưa từng gặp một người con gái nào giống như cô ấy, không, chính xác

hơn là chưa từng gặp một con người nào giống như cô ấy. Cô ấy như nữ tiên

giáng trần, dốc hết sức lực để thay đổi những gì cô ấy cho là cần thay đổi, cứu

vớt những gì cô ấy cho là cần cứu vớt. Cô ấy đã giúp đỡ ngài, cứu vớt ta, cứu

vãn Khánh Quốc, làm đẹp cho thiên hạ... Nhưng ngài lại sát hại cô ấy."

Những lời nói này không mang vẻ kinh ngạc, không có cả giận dữ, chỉ là nỗi

buồn man mác và thương cảm sâu sắc.

Khánh Đế im lặng rất lâu, tay vuốt nhẹ đầu gối. Trọn đời chưa ai từng hỏi

thẳng vấn đề này với ngài, chính xác hơn là không ai dám hỏi, cũng không mấy

người biết về nó. Những ai từng biết, giờ đã trở thành một nắm tro bụi.

Trong số những đồng bọn thân cận nhất khi ấy, không ai hay biết chuyện

này.

"Trẫm không giết cô ấy." Mắt Khánh Đế híp lại, ngài vốn không cần phải

giải thích gì với con chó già trước mặt, nhưng không hiểu sao trong trái tim dấy

lên một nỗi đau mà ngài đã cố nén suốt hai mươi năm qua. Nỗi đau ấy giờ dâng

lên, ám ảnh tâm trí, khiến vị nam nhân mạnh mẽ nhất trần gian cảm thấy cần

phải giải thích đôi điều.

Có lẽ là giải thích với Trần Bình Bình, hay với người con gái trong bức họa

ở tiểu lâu, hoặc... Hoàng đế bệ hạ chỉ muốn tự giải thích với chính mình.

"Trẫm không giết cô ấy." Giọng nói của Hoàng đế bệ hạ cất cao hơn, nhắc

lại câu nói với ngữ điệu kiên định và lạnh lùng hơn, mắt nhìn chằm chằm Trần

Bình Bình.

"Ngài không giết cô ấy?" Nếp nhăn khóe mắt Trần Bình Bình sâu đến mức

che khuất đôi mắt, hắn hơi mệt mỏi ngẩng đầu lên nhìn Hoàng đế bệ hạ, cười

lạnh rồi hỏi: "Vậy cô ấy chết thế nào?"

"Đừng nói gì về việc tây chinh chưa về, đừng đổ tội cho các vương công

quý tộc phản loạn, đừng đổ cho thiên mệnh. Đúng lúc ấy, ta, Phạm Kiến, Ngũ

Trúc, Diệp Trọng... tất cả mọi người vắng mặt ở kinh đô, trùng hợp lúc cô ấy

vừa sinh con, yếu ớt nhất!" Đôi mắt Trần Bình Bình như hai lưỡi dao nhọn đâm

về phía Hoàng đế bệ hạ, lạnh lùng nói: "Bệ hạ dùng hiếu trị thiên hạ, tốt nhất

đừng đổ tội cho Thái hậu, Hoàng hậu ngu xuẩn và gia tộc đã gánh tội thay suốt

hai mươi năm, chẳng lẽ Bệ hạ muốn mẫu hậu của mình tiếp tục gánh thay?"

"Tây chinh thảo nguyên là theo ý của ngài! Lúc ấy Phạm Kiến chỉ là Viên

ngoại lang bộ Hộ, chịu trách nhiệm cung ứng quân nhu. Vậy mà lần tây chinh

đó, tại sao ngài nhất định phải đưa Phạm Kiến theo?" Đôi mắt Trần Bình Bình

híp lại, vô số hàn ý tỏa ra từ những sợi lông mày nhăn nheo, "Theo thói quen

khi xưa, việc quân nhu luôn do Phạm Kiến đảm nhiệm, mỗi lần chúng ta chinh

chiến bên ngoài, hắn vẫn ở lại kinh đô lo liệu mọi thứ. Vậy mà đợt tây chinh đó,

tại sao ngài nhất quyết đòi Phạm Kiến phải đi theo?"

"Ngươi đang sợ điều gì? Sợ Phạm Kiến ở lại kinh đô, Hổ Vệ hắn tự tay huấn

luyện bí mật sẽ phá hỏng kế hoạch lớn của Tần Nghiệp?"

Khóe miệng Trần Bình Bình nở nụ cười lạnh lùng: "Đúng vậy, lại nhắc tới

Tần gia lão gia tử này. Ai có thể ngờ được, vị nguyên lão tam triều kia, hóa ra

chính là sát chiêu mà lúc đầu Hoàng đế bệ hạ giữ lại kinh đô... Lúc đó Diệp

Trọng của quân phòng vệ kinh đô cũng bị triệu tới Định Châu, toàn bộ kinh đô

nằm dưới sự kiểm soát của Tần gia. Cho dù Hoàng hậu muốn làm phản tấn công

Thái Bình biệt viện, nếu Tần Nghiệp không đồng ý thì ai mà làm được?"
 
Khánh Dư Niên
Chương 1789: Vậy thì sao? 3



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Ba năm trước, khi Tần Nghiệp xuất hiện trong âm mưu phản loạn kinh đô,

có phải Bệ hạ rất vui vì cuối cùng có cơ hội và lý do để tiêu diệt kẻ duy nhất

biết vai trò của ngài trong vụ thảm sát Thái Bình biệt viện, giết người diệt

khẩu?" Trần Bình Bình lạnh lùng nói với Khánh Đế: "Đương nhiên, bệ hạ sẽ

không đoái hoài đến những lời Tần gia đã nói. Nhưng dù sao Phạm Nhàn cũng

đã trưởng thành, bệ hạ phải chấp nhận rằng trong số tất cả con cái, Phạm Nhàn

là người tài giỏi nhất. Càng ở bên cạnh, nệ hạ càng coi trọng Phạm Nhàn, và

càng không muốn để hắn biết mẹ ruột của hắn bị bệ hạ sát hại. Cho nên Tần

Nghiệp... lão ta không chết sao được?"

Giọng nói trầm trầm khàn khàn của Trần Bình Bình vang lên trong Ngự Thư

phòng. Khánh Đế im lặng, chỉ lẳng lặng lắng nghe, nghe từng câu từng chữ. Vẻ

mặt ngài có phần kì lạ, dường như buồn bã nhưng cũng thoáng phần nhẹ nhõm.

"Nói về Thái Bình biệt viện cách đây hai mươi hai năm đi." Trần Bình Bình

nói hơi gấp gáp, đây có lẽ là những lời suy đoán mà ông âm thầm chịu đựng bao

năm, giờ đây cuối cùng có cơ hội thốt ra trước mặt Hoàng đế bệ hạ. Ông bắt đầu

ho khan dữ dội đến mức mặt mày đỏ bừng.

Một lúc lâu sau ông mới bình tĩnh trở lại, thở dài: "Nói về ta đi, khi ấy ngài

đã quyết định động thủ với Thái Bình biệt viện, tất nhiên sẽ không cho phép ta

ở lại kinh đô. Toàn bộ phòng tuyến phía bắc bỗng có tin đồn về việc phía nam

xâm lược, với tư cách Viện trưởng Giám Sát viện, ta phải thay Thánh giá đi bắc

tuần tra, tìm hiểu tình hình."

"Bây giờ nghĩ lại, toàn bộ hệ thống quân đội phối hợp với sự kiện này, thậm

chí còn điều động lực lượng nước khác, ngoài ý chỉ của bệ hạ ra, còn ai có thể

làm được điều đó?" Con mắt Trần Bình Bình híp lại, nói: "Nhưng trong lòng ta

vẫn có nghi vấn, làm sao triều đình Bắc Tề non trẻ khi đó lại phối hợp với ý

định của bệ hạ, phải chăng ngài đã bí mật câu kết với tên đầu trọc Khổ Hà?"

"Dĩ nhiên, Khổ Hà đã chết, ta cũng chẳng còn ai để hỏi thăm." Trần Bình

Bình lắc đầu.

"Trẫm không tìm Khổ Hà." Lời buộc tội của Trần Bình Bình đến đây, cuối

cùng Khánh Đế lên tiếng, lạnh lùng nói: "Trẫm không cần tìm ai cả, cũng chẳng

tìm ai."

Trần Bình Bình nhìn ngài bằng ánh mắt thương hại và khinh khỉnh, nói:

"Cuối cùng nói đến Ngũ Trúc, hắn là người không thể rời xa cô ấy, nhưng hắn

lại rời khỏi kinh đô, rõ ràng đây là điều khiến ta khó hiểu nhất trong nhiều năm

qua. Chỉ cần Ngũ Trúc ở bên cạnh cô ấy, bất cứ ai trên cõi đời này cũng khó

lòng g**t ch*t cô ấy."

Khóe lông mày Khánh Đế giật nhẹ, nhưng vẫn giữ im lặng.

"Bệ hạ, ta luôn nghi ngờ ngài, thậm chí cả Phạm Kiến nữa, ta không biết

trong số những đồng bọn kia, rốt cuộc ai đã làm chuyện đó." Khóe miệng Trần

Bình Bình buồn bã, chậm rãi nói: "Nhưng rất nhiều năm sau, Ngũ Trúc cho ta

biết hắn gặp một người trong hẻm nhỏ bên ngoài Phạm phủ, giết người đó và bị

thương nặng. Lúc đó ta mới hiểu ra một điều."

"Trên đời này có quá ít người có thể làm bị thương Ngũ Trúc, ngoài bốn vị

Đại tông sư." Trần Bình Bình thản nhiên nói: "Vì vậy ta cho rằng, Thần Miếu đã

phái sứ giả xuống trần thế."

"Nếu người của Thần Miếu có thể xuống trần vào thời điểm đó, thế thì hai

mươi hai năm trước họ cũng có thể làm thế. Chỉ có người của Thần Miếu mới

khiến Ngũ Trúc phải cảnh giác, thậm chí rời xa cô ấy để tránh để họ lại gần cô

ấy."

"Vụ ám sát ở ngoài Phạm phủ nhằm Phạm Nhàn nhưng làm bị thương Ngũ

Trúc, bởi vì bệ hạ luôn muốn biết tung tích Ngũ Trúc. Còn lần đầu người của

Thần Miếu xuất hiện lại là nhắm vào cô ấy, nhưng cũng chỉ khiến Ngũ Trúc

phải rời đi."

"Ngũ Trúc giống như bức tường, chỉ có Thần Miếu mới lay chuyển được.

Dù chỉ có hai lần, nhưng cả hai đều trùng hợp với thời điểm Bệ hạ có động cơ."

"Bệ hạ, ta biết ngài luôn kiêng kỵ Ngũ Trúc." con ngươi Trần Bình Bình trở

nên vô cảm, lặng lẽ nhìn Khánh Đế: "Từ khi Phạm Nhàn vào kinh, ngài luôn

muốn biết tung tích thực sự của Ngũ Trúc. May mà... Phạm Nhàn luôn giấu cả

ta, nên tất nhiên bệ hạ cũng không biết."

"Sao ngài lại kiêng kỵ Ngũ Trúc đến thế?" Khóe miệng Trần Bình Bình

nhếch lên, cười châm chọc: "Ngài sợ Ngũ Trúc biết chuyện năm xưa, cầm mũi

dùi sắt kia vào cung giết ngài hay sao? Bản thân ngài là Cửu Ngũ Chí Tôn, lẽ

nào vẫn còn sợ ai đó?"

Hoàng đế bật cười, lắc đầu: "Không, chỉ là những người như Ngũ Trúc

không nên tồn tại trên đời, từ đâu đến sẽ quay về đó. Có lẽ ngươi còn không

biết, khi An Chi ở Đạm Châu, trẫm đã sai Lưu Vân thế thúc đi gặp Ngũ Trúc

một lần. Chỉ cần Ngũ Trúc chưa hoàn toàn tỉnh lại, hắn sẽ không đe dọa gì đến

trẫm."

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Back
Top Bottom