Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Khánh Dư Niên

Khánh Dư Niên
Chương 1770: Chiếc xe lăn trong gió đêm 1



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Trong một ngọn núi, đại quân vừa mới hành quân tới đây, nghỉ ngơi chưa

được một ngày thì kinh đô quân phòng vệ nhận được báo cáo khẩn cấp từ Khu

Mật Viện. Sử Phi tiếp nhận bức mật thư, phá dấu niêm phong rồi đọc từng chữ

một. Con ngươi hắn co lại rồi lập tức khôi phục bình thường, không trầm tư lâu,

bèn đưa thư cho thân binh bên cạnh.

"Cất kỹ phong thư này đi, ngày mai không được hiện diện! Nếu ta chết, hãy

giao phong thư cho Tiểu Phạm đại nhân." Hàng ngàn binh sĩ thuộc quân phòng

vệ kinh đô đang chờ lệnh trong sơn cốc, đại tướng Sử Phi chỉ mang theo vài

thân binh đứng dưới ánh hoàng hôn, chăm chú nhìn về Đạt Châu đằng trước.

Thân binh hơi kinh ngạc, nghĩ bụng quân đội phe Yến Kinh của mình và

Tiểu Phạm đại nhân cùng Giám Sát viện vốn chẳng dính dáng gì, không biết thư

này quan trọng thế nào?

Sử Phi lạnh lùng cười nhạt, không giải thích gì. Hắn nhìn thuộc hạ dưới sơn

cốc, trong lòng chẳng chút tự tin, bởi chính hắn cũng không biết rốt cuộc trong

quân phòng vệ kinh đô có gian tế của Giám Sát viện hay không.

Mặc dù triều đình có chỉ dụ cấm Giám Sát viện xâm nhập vào quân đội,

nhưng đại tướng Sử Phi là người thế nào, hắn hoàn toàn không tin.

Ngay cả Tần lão gia còn bị gian tế Giám Sát viện ám hại, Sử Phi không nghĩ

mình lợi hại hơn Tần Nghiệp.

Hắn hít sâu một hơi rồi nói: "Tăng tốc, áp sát Đạt Châu."

Hắn sợ thất bại mà chết, càng sợ sau khi chết Hoàng đế bệ hạ đổ tội giết

Trần lão Viện trưởng cho mình để dỗ dành Tiểu Phạm đại nhân, nên giao thư

cho thân binh. Nếu thất bại, phong thư nhất định phải gửi tới tay Phạm Nhàn.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Đạt Châu về đêm, Đạt Châu trong vòng vây ngọn đuốc, trên trời dưới đất

đều là ánh sao, sáng sủa không kém gì ban ngày. Trần Bình Bình, nguyên Viện

trưởng Giám Sát viện, thần tử trung thành nhất của Hoàng đế Khánh Quốc ngồi

trên xe lăn, nhìn mọi người hai bên đường quỳ lạy mình, khuôn mặt không chút

run rẩy. Những nếp nhăn sâu hằn trên da vẫn thẳng tắp, giống những vết tích

kinh hoàng do mưa nước tạo nên trên đồng bằng đất vàng.

Đôi tay gầy guộc, già nua ch*m r** v**t v* tấm thảm lông cừu màu xám

nhạt, luôn mềm mại dễ chịu mỗi khi đụng chạm. Mỗi lần v**t v* nó, Trần Bình

Bình cảm thấy như đang v**t v* thứ gì đó mà mình không có phúc duyên được

chạm vào.

Không mất bao lâu, từ miệng vị thái giám cung đình, Trần Bình Bình đã biết

chuyện gì đã xảy ra trong Đạt Châu thành, cũng như danh tính khâm phạm triều

đình mà đám người Giám Sát viện đang cố cứu chữa.

Cao Đạt? Cái tên này Trần Bình Bình không quen thuộc nhưng cũng không

xa lạ, biết đó là hộ vệ thân tín của Phạm Nhàn. Ông liếc nhìn khâm phạm đầy

máu, đôi mắt lạnh lùng dần co lại.

Giám Sát viện không biết Cao Đạt còn sống, Trần Bình Bình thầm thở dài,

nghĩ bụng kẻ từng là thủ lĩnh Hổ Vệ giờ đây cũng biết sợ chết, hóa ra An Chi

Nhi thường ngày làm việc trông lạnh nhạt nhàm chán lại có sức ảnh hưởng lớn

đến người khác như vậy.

Như Trần Bình Bình từng lẩm bẩm, người mẹ tinh quái sinh ra đứa con tinh

quáikhông phải trùng hợp, mà là nhân quả tất yếu, sự việc đã được định trước

rồi đưa đến hiện tại. Cũng giống như hôm nay đoàn xe ngựa màu đen của Giám

Sát viện chỉ vô tình đi ngang Đạt Châu, lại gặp đội truy nã khâm phạm của triều

đình, và khâm phạm bị truy nã lại là người quen cũ của Phạm Nhàn.

Đây không phải trùng hợp hay tình cờ, có lẽ Phía sau tất cả đều là sắp đặt.

"Hạ đại nhân thật tài giỏi, có thể tìm ra khâm phạm trốn chạy." Trần Bình

Bình ho nhẹ hai tiếng, mỉm cười nói. Lão bộc phía sau đẩy chiếc xe lăn của ông

về phía đám người.

Tiếng xe lăn lộp cộp trên đường khiến người ta rùng mình.

Trong cung, thái giám Hà Thất Can có vai vế rất cao, nhưng tính tình âm

độc, không được quý nhân trong cung sủng ái nên chức vị không quan trọng

cho lắm. Nhưng ở trong cung hàng chục năm, đương nhiên lão biết cần phải thể

hiện thái độ ra sao.

Lão dẫn hai thái giám và cao thủ của mười ba nha môn bộ Hình giãn vòng

vây, sợ Trần lão Viện trưởng cho là đám người bọn mình có địch ý.

Hà Thất Can biết Trần lão Viện trưởng là người đáng sợ thế nào, lão không

hy vọng gì cả. Nếu Trần lão Viện trưởng đã lên tiếng, đám người kia khó có thể

đem khâm phạm về. Nhưng lão cũng không nghĩ rằng vị lão thần đã về hưu sẽ

vì một tên khâm phạm tầm thường mà làm trái ý chỉ của Hoàng đế bệ hạ, bởi dù

sao Trần lão Viện trưởng là thuộc hạ trung thành nhất của Hoàng đế bệ hạ.

Nhưng Hà Thất Can đã xem nhẹ hai điều: một là Trần Bình Bình biết Cao

Đạt là người của Phạm Nhàn, và Phạm Nhàn không bao giờ thích người khác

đối phó với thuộc hạ của mình, kể cả là người được phái tới từ trong cung; hai

là Trần Bình Bình đang đắm chìm trong những cảm xúc rất phức tạp, nhìn tên

khâm phạm triều đình đang hôn mê trên đất, suy nghĩ những điều người ngoài

không thể hiểu được
 
Khánh Dư Niên
Chương 1771: Chiếc xe lăn trong gió đêm 2



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Nhờ được Giám Sát viện cứu chữa, Cao Đạt dần tỉnh dậy từ vũng máu. Vốn

dĩ hắn không thể sống sót qua những vết thương nặng như vậy, nhưng vì bảo vệ

thê tử và hài tử, hắn đã dùng thân thể và cánh tay đỡ những đòn đâm sâu vào

xương thịt.

Vừa tỉnh dậy, đôi mắt hắn bị ánh lửa xung quanh làm cho đau nhức, môi khô

nứt nẻ cử động. Hắn nhìn thấy chiếc xe lăn đen gần kề, cùng vị đại nhân trên xe.

Hắn không gặp Trần lão Viện trưởng nhiều, nhưng biết ông là ai, nhất là khi

thấy ánh mắt lo lắng, phức tạp của Trần lão Viện trưởng.

Nương tử câm mừng rỡ khi thấy phu quân tỉnh lại, ôm con nửa quỳ bên

cạnh, liên tục cúi đầu cảm ơn các quan viên Giám Sát viện. Người phụ nữ dân

gian này không biết tình thế vi diệu ra sao, không biết việc cứu hay không cứu

cũng chỉ là dẫn dắt cho những việc lớn phía sau, đều tùy thuộc vào quyết định

của Trần Bình Bình.

Sắc mặt Cao Đạt trở nên tái nhợt. Hắn biết nếu Trần Bình Bình cứu mạng

hắn vì Tiểu Phạm đại nhân, Hạ Tông Vĩ có thể lôi kéo Phạm Nhàn, thậm chí cả

Trần Bình Bình vào vụ này.

Ngón tay hắn khẽ cử động, ánh mắt lóe lên tia hung tàn, vỗ nhẹ lên huyệt

Thái Dương của mình!

Trước đây hắn trốn vì chỉ có một mình, còn phải bảo vệ gia đình. Dù đối

mặt với guồng máy khổng lồ của Khánh Quốc, hắn vẫn quyết sống, cho đến

ngày không thể sống nổi.

Nhưng bây giờ hắn tự sát vì biết nếu còn sống, sẽ gây ra vấn đề cho Trần

Bình Bình và người hắn muốn bảo vệ là Tiểu Phạm đại nhân.

Vậy nên hắn chọn cách tự sát. Trần Bình Bình chứng kiến, không hề phản

ứng, chỉ có con mắt lóe lên vẻ tán thưởng rồi mỉm cười thông suốt.

Bịch một tiếng! Quan viên Giám Sát viện bên cạnh Cao Đạt dễ dàng ngăn ý

định tự sát của hắn. Hắn lạnh lùng nói: "Khó khăn lắm mới sống thêm ba năm,

đã có thê tử hài tử rồi, cớ gì phải gấp gáp thế?"

Giọng nói rất quen thuộc khiến trái tim Cao Đạt giật mình. Hắn khó nhọc

quay đầu lại, không ngờ nhìn thấy một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ. Nhưng người

kia quay lại giọng điệu ban đầu, cộng với ánh mắt đùa cợt quen thuộc khiến Cao

Đạt lập tức nhận ra.

Đôi môi khô nứt của Cao Đạt khẽ mấp máy, nhưng không thốt nên lời. Hắn

nhìn người kia như thể thấy ma rồi nói cười nghẹn ngào: "Thì ra...ngươi vẫn

còn sống."

Người kia mỉm cười, siết chặt băng vải trên người hắn, vỗ nhẹ tay hắn: "Ai

không muốn sống chứ? Viện trưởng ở đây, sống chết của ngươi không phải

ngươi quyết định."

Trần Bình Bình mệt mỏi tựa vào xe lăn đen. Các cô gái Trần Viên rời đoàn

xe đi vệ sinh trong rừng, cũng may tiếng ồn không vọng lại, chỉ có tiếng cười

đùa ngày càng to.

Lão nhìn Cao Đạt: "Ngươi không phải Cao Đạt."

Cao Đạt giật mình, ngơ ngác nhìn Trần lão Viện trưởng.

Trần Bình Bình nói: "Ngươi chỉ là nhân vật nhỏ, sống chết của ngươi không

quan trọng, tốt nhất là cứ sống đi."

Không chỉ Cao Đạt và quan viên Giám Sát viện bên cạnh, mà ngay cả đám

cao thủ cùng ba thái giám trong cung cũng cảm nhận được điều kỳ lạ. Đúng

vậy, trong mắt Trần Bình Bình, Hổ Vệ Cao Đạt, tên khâm phạm mà Hạ Đại học

sĩ tìm bắt bao lâu nay chỉ là một nhân vật vô danh ti tiện.

Hà Thất Can lẳng lặng lùi lại phía sau hai bước, Tri châu Đạt Châu lo lắng

tiến lên, cúi chào Trần Bình Bình, mời ông vào thành nghỉ ngơi.

Giám Sát viện là cơ quan mà các quan lại vừa sợ vừa ghét lại vừa muốn tạo

quan hệ. Nhưng Trần Bình Bình và Phạm Nhàn là loại trâu bò không cần móc

nối trong triều nên bọn họ chưa bao giờ có cơ hội.

Hiển nhiên đây chính là cơ hội tốt để Tri châu Đạt Châu lấy lòng Trần lão

Viện trưởng rồi tiếp tục lấy lòng Tiểu Công gia. Là quan viên, dù thế nào ông ta

cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội này. Còn chuyện khâm phạm triều đình thì để

hoàng cung và quan lại bộ Hình lo liệu, liên quan gì đến ông ta.

Trần Bình Bình không để ý đến viên quan này, ông chỉ lạnh lùng nhìn Cao

Đạt, suy nghĩ chuyện riêng của mình.

Như đã nói, ông không cho rằng sự xuất hiện của Cao Đạt là trùng hợp. Việc

Hạ Đại học sĩ lén lút điều tra Cao Đạt và Vương Khải Niên có thể qua mắt

Giám Sát viện, nhưng không thể qua mắt Hoàng đế. Hoàng đế chọn thời điểm

dọc đường ông trở về để vụ việc bùng nổ, là vì điều gì?

Là vì một lý do, một cái cớ, một lần chất vấn.

Hoàng đế ở kinh đô xa xôi ngàn dặm, dùng mạng sống của khâm phạm này

để chất vấn Trần Bình Bình - rốt cuộc ngươi là lão chó mực trung thành của

trẫm, hay là quyền thần có ý chí riêng?

Quyền thần chưa bao giờ có kết cục tốt, dù giống như Lâm Nhược Phủ, rút

lui sạch sẽ, trốn trong ruộng vườn ở Ngô Châu vẫn phải sợ có ngày nào đó

Hoàng đế mất hứng.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 1772: Chiếc xe lăn trong gió đêm 3



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Nhưng Trần Bình Bình không phải thần tử bình thường. Ông không cần lo

lắng điều đó, ông biết Hoàng đế chỉ muốn hỏi một câu rồi xem thái độ của ông -

thái độ với Hoàng đế.

Trần Bình Bình bỗng cười, nụ cười hơi quái dị. Dưới ánh đuốc và gió đêm,

tựa như những đóa cúc kim tuyến nở rộ bên ngôi Huyền Không miếu, không sợ

giá lạnh, không quan tâm trần tục, chỉ nở hoa rực rỡ.

"Để Cao Đạt dưỡng thương." Ông vuốt nhẹ tay vịn xe lăn, mỉm cười nói.

Hàng chục quan viên triều đình tới truy nã khâm phạm và hàng trăm quan

binh Đạt Châu nghe câu nói đó, trái tim đồng loạt lạnh toát. Họ biết Trần lão

Viện trưởng quyết can thiệp, dù không dám kháng cự cũng không có sức kháng

cự, nhưng vẫn cảm thấy sợ hãi trước ba mươi chiếc xe ngựa chở cao thủ và thế

lực ẩn trong bóng tối của Giám Sát viện.

Nếu Trần Bình Bình muốn che chở cho người này, chắc Hoàng đế cũng sẽ

chiều ý ông. Hà Thất Can và đám cao thủ bộ Hình đều nghĩ như vậy, sắc mặt họ

rất khó coi nhưng không ai dám phản đối lời nói của Trần Bình Bình.

Vì phản đối cũng vô ích, vô hiệu. Hà Thất Can cảm thấy không cam lòng.

Bị điều đến bên Hạ Đại học sĩ, lang thang khắp nơi một năm qua, sắp bắt được

Cao Đạt thì... Nhưng chốc lát sau Hà Thất Can lại nghĩ, cho dù hành động thất

bại nhưng lão cần nói với cấp trên rằng việc này do Trần lão Viện trưởng can

thiệp, còn lại đâu liên quan gì đến lão?

Đám thiếu nữ xinh đẹp của Trần Viên trở lại, mắt to tròn xoe nhìn đám

người bị vây quanh. Họ không biết chuyện gì đã xảy ra, không biết lão gia nghĩ

gì, cũng chẳng hề lo lắng. Dù ở Trần Viên, chiến đấu du kích ở kinh đô hay trên

đường về quê, bên cạnh họ luôn có người của Giám Sát viện bảo vệ. Mọi quan

lại đều tôn trọng họ.

Họ là những cô gái mồ côi nghèo khổ mà Trần Bình Bình mua về, chỉ có

ngoại hình xinh đẹp và biết hát chút ca từ. Nhưng Trần Bình Bình vẫn nuôi

dưỡng, bảo vệ họ tạo nên những bông hoa trong nhà kính.

Không biết nếu ngọn núi Trần Bình Bình sụp đổ, liệu những bông hoa trong

nhà kính kia sẽ ra sao.

Trần Bình Bình cúi đầu, nghe giọng nói quen thuộc phía sau, khẽ mỉm cười.

Ông không cho đoàn xe vào thành theo lời mời mà chỉ ngồi im trên xe lăn,

nhìn đám thái giám và quan lại sắc mặt phức tạp, có vẻ đang suy nghĩ, đang chờ

đợi điều gì đó.

Rồi ông nhắm mắt lại.

Ít người hiểu Hoàng đế như Trần Bình Bình. Cao Đạt chỉ là nhân vật nhỏ,

dù dùng để thử thách cũng không đủ cứng rắn, nhưng việc liên quan đến tâm trí

con người luôn mang tính chủ quan. Dường như lúc này Hoàng đế đang âm

thầm nói với ngọn núi Trần Bình Bình, tên khâm phạm này là viên đá trẫm để

lại cho ngươi.

Lúc này Trần Bình Bình đang đối mặt với sự lựa chọn.

Ông có thể cứu Cao Đạt rồi thong dong trở về quê hương, dù biết sẽ có

người đến gặp mình nhưng như Diệp Trọng và Diêu thái giám nghĩ, ai có thể

giữ chân Trần Bình Bình trong núi rừng Khánh Quốc?

Hoặc ông có thể bỏ mặc Cao Đạt, dẫn đoàn nữ nhân về quê an hưởng tuổi

già.

Hoàng đế cho Trần Bình Bình cơ hội lựa chọn cuối cùng. Cho dù ông chọn

cách nào đi nữa cũng có thể là điều Hoàng đế muốn thấy. Bản thân Hoàng đế

cũng rõ, nếu Trần Bình Bình không muốn quay lại kinh đô đối mặt với mình thì

không ai có thể ép buộc được ông.

Trần Bình Bình vẫn không cử động. Không khí hai bên đường càng lúc càng

kỳ lạ, nhiều người nhận ra ông dường như đang chờ đợi ai đó.

Phải chăng còn ai khác đến?

Người của Giám Sát viện bên cạnh Cao Đạt tiến lại gần xe lăn, cúi xuống thì

thầm vài câu bên tai ông. Trần Bình Bình chậm rãi lắc đầu, Tổng đốc rất chậm

nhưng rất quyết đoán.

Không lâu sau, phía sau vang lên những âm thanh, không ồn ào mà cẩn

trọng.

Các quan Giám Sát viện không ngăn cản nhóm người vừa đến mà cảnh giác

dõi theo họ tới trung tâm vòng vây.

Tri châu Đạt Châu và bọn Hà Thất Can cuối cùng nhìn rõ đoàn người, biết

Trần lão Viện trưởng đang chờ ai, vừa kinh ngạc vừa lạnh toát. Hóa ra Trần lão

Viện trưởng đã biết trước chuyện gì sẽ xảy ra.

Nếu đây là bàn cờ lớn, thì bao gồm cả Hà Thất Can, đám thái giám, quan lại

bộ Hình vất vả bao lâu, thậm chí ngay cả kế hoạch mà Hạ Đại học sĩ vạch ra,

thực ra cũng chỉ là những quân cờ nhỏ bé trên bàn cờ.

Phe Hạ Đại học sĩ không có thánh chỉ, nên lúc Giám Sát viện can thiệp

không phải là chống lại thánh ý. Với địa vị của Trần Bình Bình, đương nhiên

không vấn đề gì.

Nhưng rồi thánh chỉ cũng đến.

Điều này giống như bàn cờ, phe đỏ bỗng nhảy một con mã lên lưng tượng

rồi hỏi vị lão tướng phe đen: Ngài có động đậy không, hay giết con mã này đi?

Trong tiểu đội mười người không có thái giám cầm chỉ. Họ mặc giáp trụ

Khánh quân, oai phong lẫm liệt nhưng gương mặt lộ vẻ phức tạp.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1773: Chiếc xe lăn trong gió đêm 4



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Vị tiểu đội trưởng dẫn dầu giơ cao thánh chỉ màu vàng.

Tiếng vó ngựa vang lên, phá vỡ yên tĩnh ngoài Đạt Châu thành. Tất cả

xuống ngựa, cúi chào Trần Bình Bình trên xe lăn. Tiểu đội trưởng run run đọc

thánh ý.

Thánh ý không liên quan gì đến Trần Bình Bình đang về hưu, chỉ nhắm vào

Cao Đạt, lệnh cho quan lại bộ Hình nhanh chóng bắt hắn về kinh xét xử. Ai cản

trở sẽ bị xử tội mưu phản.

Đọc xong, không gian yên tĩnh đến nỗi nghe rõ tiếng nước nhỏ giọt trên cỏ.

Mọi ánh mắt kinh hoàng nhìn về phía ông già trên xe lăn. Dù là kẻ ngu cũng

thấy có vấn đề, vừa rồi Giám Sát viện còn nói không có thánh chỉ, giờ đây thánh

chỉ xuất hiện ở Đạt Châu.

Tri châu Đạt Châu vô thức lùi ra ngoài. Ai nấy đều lùi lại một bước, nhận ra

đây là ván cờ giữa Hoàng đế và Trần lão Viện trưởng. Họ không có tư cách can

dự, thậm chí cả nhìn cũng không được.

Tiểu đội trưởng run rẩy đọc xong, cất thánh chỉ vào ngực rồi quỳ gối trước

xe lăn hạ giọng thưa bẩm: "Mạt tướng là Phó tướng quân phòng vệ kinh đô

Chính Hùng, phụng lệnh đại tướng Sử Phi, đến trợ giúp cung đình và bộ Hình

bắt khâm phạm, kính xin lão Viện trưởng nhường đường."

Sắc mặt Trần Bình Bình tái nhợt, ông biết cuối cùng cảnh tượng này cũng

tới, bệ hạ vẫn chưa phá hủy con đường cuối cùng. Có điều đó là vì bệ hạ đã sớm

biết chắc chắn mình sẽ phá hỏng con đường cuối cùng này.

Vẫn là câu nói cũ, việc này khởi đầu từ Cao Đạt, nhưng lại không liên quan

gì đến Cao Đạt, chỉ là giữa ông và Hoàng đế có những câu hỏi với nhau mà

thôi.

o O o

Ở phía xa trên núi, mọi thứ yên bình, tất cả ngựa đều ngậm viên thuốc.

Những con chiến mã của Khánh Quốc được huấn luyện rất tốt, ngay cả tiếng

chân đạp đất cũng không phát ra một tiếng động. Hàng ngàn kỵ binh tinh nhuệ

thuộc quân phòng vệ kinh đô đợi trong sơn cốc núi này, chờ mệnh lệnh tối hậu

phát động tấn công. Hàng ngàn áo giáp sắt lao về phía ba mươi cỗ xe ngựa đen

trên đường lớn. Có lẽ không phải là nhiệm vụ chiến đấu quá khó khăn nhưng dù

là Đại tướng Sử Phi cầm đầu, hay là những giáo quan và binh lính quân phòng

vệ kinh đô đã biết tình hình phía sau đều cảm thấy đây có lẽ là trận chiến khó

khăn nhất trong cuộc đời mình.

Sử Phi im lặng ngồi trên lưng ngựa, hạ ống nhòm một mắt trong tay cũng hạ

xuống. Hắn không quên, cả Khánh Quốc chỉ sản xuất được vài ống nhòm như

thế này, và cái trong tay hắn là món quà Tiểu Phạm đại nhân tặng vào dịp năm

mới.

Cuộc đời này Sử Phi trải qua bao trận chiến, thực sự là người thân kinh bách

chiến. Ba năm trước, cuộc nổi loạn ở Đông Sơn Khánh Quốc, chủ tướng Yến

Tiểu Ất dẫn theo vài ngàn thân tín bao vây Đại Đông sơn, toàn bộ doanh trại

Chinh Bắc quân rơi vào hỗn loạn. Mặc dù sau đó cuộc nổi loạn thất bại thảm

hại, nhưng Chinh Bắc quân như rắn mất đầu, rất có thể xảy ra binh biến hoặc

tan rã. Khi ấy, Sử Phi nhận sắc lệnh của Hoàng đế bệ hạ, cưỡi ngựa đơn độc tiến

vào doanh trại, chỉ với một tờ thánh chỉ đã khuất phục được hàng vạn quân sĩ.

Chính nhờ công lao lớn này, hắn trở thành thống lĩnh quân phòng vệ quân kinh

đô ngày nay.

Một người có thể khuất phục hàng chục vạn người, nhưng hôm nay hàng

ngàn người đi đối đầu với một ông lão ngồi trên xe lăn, không thể di chuyển,

trong lòng Sử Phi vẫn cực kỳ lo lắng.

Đội tuyên chỉ đã đi rồi, trong lòng Sử Phi cầu nguyện Trần lão Viện trưởng

sẽ lui lại trước thánh chỉ, nhưng không hiểu vì sao, hắn biết Trần Bình Bình sẽ

không lùi, dù chỉ một bước.

Đó là một cảm giác rất kỳ lạ, có lẽ Hoàng đế bệ hạ biết Trần Bình Bình

không muốn lùi, nên mới để lại cho Trần Bình Bình một lối thoát.

Hắn không rõ Hoàng đế và Trần lão Viện trưởng đã có chuyện gì với nhau,

nhưng biết chắc chắn đó là rạn nứt sâu sắc giữa hai người, khiến cho dù Trần

Viện trưởng đã già yếu nhưng hai bên vẫn phải đối mặt tay đôi một trận.

Bên kia, ánh lửa chiếu xuống con đường, dường như chìm trong im lặng,

sau đó dường như Trần Bình Bình lại chậm rãi lắc đầu.

Sử Phi hít một hơi dài, gió lạnh trong sơn cốc lọt vào lá phổi của hắn, khiến

hắn lạnh tới tiếng tái, Hắn chậm rãi hạ mảnh giáp che mặt xuống, trầm giọng

nói: “Chuẩn bị.”

Hàng ngàn binh sĩ áo giáp sắt bắt đầu chuẩn bị, chuẩn bị vây quanh Viện

trưởng đã về hưu Trần Bình Bình của Giám Sát viện.

o O o

"Bệ hạ muốn ta quay lại, có những điều muốn hỏi ta." Trần Bình Bình ngồi

trên xe lăn, mỉm cười nói: "Điều này ta đã nghĩ tới từ lâu, chỉ không ngờ phải

đến bây giờ ngài mới đến hỏi ta, cũng không ngờ rằng chỉ là hỏi thăm, mà lại

gây ra nhiều chuyện như vậy."

Ông lắc đầu thở dài: "Bệ hạ vẫn chưa hiểu rõ ta."
 
Khánh Dư Niên
Chương 1774: Chiếc xe lăn trong gió đêm 5



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Quan viên Giám Sát viện bên cạnh đột nhiên quỳ xuống, nghiến răng nói:

"Ngài phải tuân theo chỉ dụ!"

"Không, cả đời này ta đã phụng theo chỉ dụ, giờ đã gần chết, ta còn phụng

cái gì nữa?" Trần Bình Bình cười nói: "Bệ hạ muốn hỏi ta một số chuyện, thì...

sao ta lại không muốn đích thân đi hỏi ngài một vài điều?"

Sau đó khuôn mặt ông trở nên lạnh lùng, ánh mắt trở nên sắc bén, nhìn hàng

trăm người dưới ánh đuốc, lạnh lùng nói: "Cả đời người, luôn có những thắc

mắc âm ỉ trong lòng đã lâu, rất muốn hỏi ra."

Lời vừa dứt, bên ngoài Đạt Châu thành vang lên tiếng vó ngựa như sấm,

bóng giáp lung linh dưới ánh trăng, chỉ trong chớp mắt đã át đi ánh sáng đuốc.

Chỉ thấy phía sau đường lớn một làn khói bụi bay lên trong đêm tối, chỉ trong

vài nhịp thở đã đến gần đoàn xe liên miên.

Hàng ngàn binh sĩ áo giáp sắt, im lặng mà oai hùng tràn tới.

Sắc mặt mọi người đều trở nên tái nhợt, kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước

mắt. Những thiếu nữ mảnh mai trong đoàn xe thấy vậy càng không nhịn được la

hét thất thanh.

Trần Bình Bình ngồi trên xe lăn, sắc mặt không hề thay đổi, có điều khóe

môi nở một nụ cười chế nhạo. Ông không nói gì, tất cả thuộc hạ Giám Sát viện

đều không ra tay, bọn họ nắm chặt dùi sắt, ngón tay đặt lên nỏ, căng thẳng nhìn

chằm chằm vào đoàn kỵ binh kéo tới từ đồng ruộng hai bên đường lớn.

Không giống những trận chiến thông thường, điều khiến người ta hoang

mang là hàng ngàn kỵ binh này không tận dụng cơ hội này để trực tiếp xông vào

đoàn xe giết chóc, mà tự nguyện từ bỏ ưu thế xung kích của kỵ binh. Vào giây

phút cuối cùng, họ giảm tốc độ xuống, chỉ hóa thành ba mũi nhọn bao vây ba

mươi chiếc xe ngựa lại.

Hàng ngàn thiết kỵ giữa con đường chính đen tối, ngọn đuốc đỏ rực và ánh

trăng bạc trong veo, tạo nên một cảnh tượng khiến lòng người rợn gáy.

Một không khí căng thẳng đến tột độ.

o O o

Lão bộc đẩy xe lăn chậm rãi quay người, Trần Bình Bình chống cằm trên

tay vịn nhìn vị tướng quân khoác áo giáp đứng bên đường, mỉm cười nói: "Ba

ngàn sáu trăm người, muốn bắt ta về, Sử tướng quân, có phải ngươi đánh giá

thấp ta quá không?"

Trên lưng ngựa, trong lòng Sử Phi vẫn đang đắn đo, hắn chưa ra lệnh tấn

công ngay vì hy vọng tình thế còn có thể xoay chuyển. Hắn không muốn mâu

thuẫn trực tiếp với Giám Sát viện, không biết Trần lão Viện trưởng còn hậu

chiêu gì, cũng chẳng quan tâm đến hậu chiêu đó, nhưng hắn phải cân nhắc, nếu

trung thành với Hoàng đế bệ hạ mà trở thành kẻ thù không đội trời chung với

Giám Sát viện, cuộc sống sau này của mình sẽ ra sao.

Hắn sợ Trần Bình Bình, cũng sợ Phạm Nhàn, nhưng hắn còn sợ Hoàng đế

bệ hạ hơn nữa, nên hôm nay hắn đến đây nhưng vẫn chưa ra tay.

Nghe câu hỏi Trần lão Viện trưởng, cơ thể hắn run lên trên lưng ngựa, giọng

khàn khàn đau đớn nói: "Lão Viện trưởng, nếu ngài kháng chỉ... giúp đỡ khâm

phạm, mạt tướng sẽ phải..."

Chưa dứt lời, Trần Bình Bình đã cau mày cười: "Quả nhiên, vấn đề luôn

nằm ở thần tử kháng chỉ, chứ không phải việc quân vương phái quân giết hại lão

thần trở về quê hương... " Ông thở dài: "Hoàng đế bệ hạ của chúng ta, ngay cả

lúc này vẫn không quên giữ hình tượng vĩ đại và chính trực, tất nhiên rồi, kẻ âm

u như ta cũng phải diễn tốt vai trò của mình."

Trong ba mươi chiếc xe ngựa, ngoại trừ những chiếc chở hành lý và các

thiếu nữ, đoàn hộ tống của Giám Sát viện chỉ có hơn một trăm người. Nhưng

hơn một trăm quan chức Giám Sát viện này, đối mặt với hơn ba ngàn kỵ binh

thủ vệ kinh đô vẫn không hề lùi bước, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như thường.

Sử Phi im lặng nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng thở dài. Trong mắt

Giám Sát viện bây giờ chỉ còn Trần lão Viện trưởng, đâu còn để ý đến Hoàng đế

bệ hạ? Đối với thánh chỉ của Hoàng đế bệ hạ, rõ ràng các quan viên Giám Sát

viện chỉ biết bảo vệ an nguy của lão Viện trưởng, thậm chí còn không cần suy

nghĩ, chẳng trách Hoàng đế bệ hạ lại kiêng kị việc này như vậy.

Trong rừng cây hai bên đường, bóng người lờ mờ hiện ra, không ai biết

trong Lục Xử của Giám Sát viện có bao nhiêu sát thủ ẩn náu.

Sử Phi bỗng cảm thấy trong lòng se lạnh.

Trần Bình Bình nhắm mắt, dựa vào xe lăn, như muốn ngủ thiếp đi trong làn

gió đêm.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Sử Phi nhìn hắn lão trên xe lăn, im lặng một lúc rồi chậm rãi kéo mặt nạ lên,

để lộ gương mặt kiên quyết lạnh lùng. Dù sao hắn cũng là trụ cột quân đội

Khánh Quốc, từ khi nhậm chức thống lĩnh lĩnh quân phòng vệ kinh đô, hắn đã

biết cuộc đời mình không còn đơn thuần là chống chọi dưới uy h**p của

Thượng Quan Hổ ở phương bắc. Dù chủ động hay bị động, hắn phải lựa chọn.

Trước thánh chỉ của Hoàng đế bệ hạ, hắn không thể lựa chọn, chỉ có thể đến Đạt

Châu rồi bao vây đoàn xe về quê của Trần Bình Bình.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1775: Cuộc chiến của hai người đã bắt đầu 1



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Đã bao vây thì đã ra tay, không còn khả năng dừng lại. Chiến mã trong cánh

đồng bất an dẫm lên cây cối mùa thu, luôn sẵn sàng xung phong. Sử Phi chậm

rãi giơ tay phải lên, hơn ba ngàn kỵ binh thiết giáp trong cánh đồng bắt đầu thay

đổi trận thế, áp sát đoàn xe trên đường lớn, khiến các thiếu nữ trong đoàn xe lại

la hét thất thanh.

"Lùi!" Một tiếng hô vang vọng, sắc bén từ đoàn xe đen vọng lại. Không rõ

là vị quan viên nào của Giám Sát viện phụ trách an ninh cho Trần Bình Bình,

dưới sự uy h**p của kỵ binh Khánh Quốc, đã phát lệnh đầu tiên.

"Lùi"

"Lùi!"

o O o

Mười hai tiếng hô vang lên, không biết bao nhiêu cung nỏ từ trong xe ngựa

thò ra, không biết bao nhiêu cung tên ẩn trong gầm xe, sau ngựa, bên cạnh xe,

đồng thời trong khu rừng tối om xung quanh, không biết bao nhiêu sát thủ của

Giám Sát viện hoàn toàn ẩn mình.

Sau tiếng hô đầu tiên vang khắp hai bên đường, từ ba mươi chiếc xe ngựa

đen của đoàn xe liên tiếp vang lên vô số tiếng hô lạnh lùng, tiếp đó là âm thanh

liên tiếp của các lò xo căng nỏ, tiếng kim loại va chạm, tiếng dây cung đứt gãy

thê lương, tiếng nỏ nặng nề, tiếng dùi sắt rút ra khỏi vỏ.

Vô số âm thanh đáng sợ, như sóng lượn truyền trong đoàn xe dài, theo một

trật tự thuần thục và ăn ý đến cực điểm, lan truyền cực kỳ nhanh chóng.

Đầu mũi tên lấp lánh ánh xanh lam đáng sợ. Không nghi ngờ gì nữa, khả

năng đầu độc của Tam Xử Giám Sát viện là mạnh nhất thiên hạ.

Sử Phi từ từ hạ cánh tay phải xuống, thấy cảnh tượng trước mắt, con ngươi

nhanh chóng co lại. Hắn biết sự đáng sợ của Giám Sát viện, nhưng không ngờ

trong ba mươi chiếc xe ngựa màu đen chứa đựng nhiều cung thủ như vậy, trong

bóng tối ẩn nấp nhiều sát thủ đến thế.

Tiếng hô rất sắc bén, Sử Phi biết đó là hiệu lệnh của Giám Sát viện. Một khi

tiếng hô kết thúc, có người ra lệnh bắn, những mũi tên độc sẽ bắn thẳng vào hơn

ba ngàn binh sĩ dưới quyền của mình.

Cho dù đội kỵ binh có thể phá vỡ vòng vây xe ngựa của Giám Sát viện, thì

cũng sẽ có bao nhiêu người phải chết? Sau khi những mũi tên độc kia đâm vào

cơ thể binh lính, bao nhiêu người có thể sống sót?

Đôi mắt Sử Phi nheo lại, dường như muốn che giấu hàn ý trong lòng và con

ngươi co rút. Toàn thân hắn dường như cũng bị những tiếng hô lạnh lùng vô

tình kia làm chấn động mãnh liệt.

Hắn cưỡi ngựa đứng ở nơi gần đường nhất, có thể thấy rõ vài kiếm sĩ áo vải

đã đứng trước Trần lão Viện trưởng, trong khi Trần lão Viện trưởng vẫn cúi đầu

thấp, dường như chẳng hề sợ hãi trước hàng ngàn kỵ binh sắp ập tới.

Vó ngựa vốn như sấm sét, giờ hai bên gần trong gang tấc, tiếng sấm như

vang bên tai. Các quan lại và binh lính Đạt Châu bên đường đã sợ hãi co rúm về

phía sau, còn đám thái giám cung đình và các cao thủ thuộc mười ba nha môn

dưới quyền bộ Hình thì mặt mày tái mét, không ngờ nhiệm vụ bắt giữ khâm

phạm triều đình lại biến thành một chiến dịch bí mật nhất của triều đình.

Những người duy nhất sắc mặt không thay đổi là Trần Bình Bình ngồi trên

xe lăn, vài gã nam nhân áo gai bên cạnh ông, lão bộc phục vụ phía sau, các quan

viên Giám Sát viện cầm nỏ tên trên xe ngựa, cầm cung, cầm móc sắt.

Nói cách khác, các quan viên Giám Sát viện có thần kinh thép mà người

thường không có. Đối mặt với thiết kỵ ồ ạt từ khắp núi rừng, họ không hề chớp

mắt, ngón tay bấm dây nỏ không hề run rẩy. Họ không sợ hãi, không căng

thẳng, chỉ lạnh lùng chờ đợi hiệu lệnh cuối cùng, sau 12 tiếng hô tiếng hô sẽ

phản công.

Tay Sử Phi siết chặt chuôi kiếm, mắt nhìn chằm chằm Trần Bình Bình phía

trước không xa. Hắn cảm thấy cả không gian xung quanh trở nên kỳ lạ vì thái

độ im lặng lạnh lùng của mọi người Giám Sát viện. Các kỵ binh canh gác xung

quanh đường lớn cũng không xa lắm, sao dường như đã xung phong lâu rồi mà

vẫn chưa tới gần?

Cảm giác này quá kỳ lạ, Sử Phi chớp mắt, mới phát hiện mắt mình hơi khô

do căng thẳng gây ảo giác, tay phải mới vừa hạ xuống, các kỵ binh mới bắt đầu

tăng tốc.

Sử Phi đứng đơn độc ở vị trí đầu tiên, không biết lúc nào Giám Sát viện sẽ

ra tay với mình. Cho dù kỵ binh có phá vỡ được phòng tuyến của Giám Sát

viện, hắn vẫn không hề vui mừng.

Hắn không muốn chứng kiến chuyện đó xảy ra, vì hoàn toàn không kiểm

soát được những gì có thể xảy ra sau đợt tấn công liều chết ấy, ví dụ như một

lưỡi đao từ sau lưng nhằm thẳng vào mình.

o O o

Ngay lúc đó, Trần Bình Bình trên xe lăn vẫy tay ra hiệu cho Sử Phi, không

phải động tác của người đang bị truy sát, mà giống như trưởng bối muốn nói

điều gì.

Sử Phi thoáng do dự, bỗng quát lớn: "Dừng lại!"
 
Khánh Dư Niên
Chương 1776: Cuộc chiến của hai người đã bắt đầu 2



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Tiếng quát vang như sấm sét hai bên đường lớn. Là trụ cột quân đội, đại

tướng Sử Phi thật sự có sức mạnh phi thường, giọng hắn truyền đến nhanh

chóng tới hai đội kỵ binh đã áp sát nhau.

Quân lệnh như núi, theo hiệu lệnh này của Sử Phi, tất cả quan tướng tiên

phong rên lên một tiếng, cố gắng kéo dừng vật cưỡi đã tăng tới tới cực hạn, vô

số bàn tay rắn chắc như sắt thép giật mình dây cương, thậm chí khiến vết chai

trên tay rướm máu, cuối cùng cũng khiến thiết kỵ dừng xung kích khi còn cách

đường lớn vài trượng.

Nhưng vẫn còn hơn mười kỵ sĩ không thể kiểm soát được con ngựa, chúng

kêu lên đau đớn rồi chân mềm nhũn, trực tiếp đâm vào rải đá hai bên quan đạo,

tứ chi gãy gập máu me bê bết!

o O o

Tiếng th* d*c của đám người vang lên khắp nơi, cả một khoảnh khắc căng

thẳng khi mọi người nhìn nhau.

Đại tướng Sử Phi hét lớn một tiếng, ba ngàn thiết kỵ liền dừng lại đột ngột,

thuật ngự binh của hắn ta quả thực là nhất lưu trên thế gian này. Chỉ có điều làm

như thế, thiết kỵ đã đánh mất đi lợi thế về tốc độ, hai bên giờ đây quá gần nhau,

kỵ binh quân phòng vệ kinh đô hoàn toàn phơi mình trước mũi tên của Giám

Sát viện, như một thiếu nữ trắng trẻo, đứng tr*n tr** trước vô số ánh mắt đồi bại.

Toàn bộ thuộc hạ Giám Sát viện kể từ những chữ kia vẫn luôn bình tĩnh chờ

đợi, cho dù đội kỵ binh xâm nhập đột ngột phạm sai lầm trầm trọng đến thế, cho

phe Giám Sát viện cơ hội tốt đến vậy, họ vẫn không tự tiện ra tay, mà chỉ lạnh

lùng nhìn đám kỵ binh kia.

Sử Phi thở hổn hển vài hơi, áo giáp trên ngực hắn hơi phập phồng. Trên

người hắn ta chẳng thấy mồ hôi lạnh, đã chọn con đường mạo hiểm thì hắn

cũng không hối hận vì quyết định của mình. Một lúc sau, Sử Phi lạnh lùng cưỡi

ngựa tiến lên, giữa những ánh mắt cảnh giác của các quan Giám Sát viện và mũi

nỏ âm thầm nhắm thẳng vào mình, tách ra một lối đi, tiến về phía Trần Bình

Bình.

Con ngựa dừng cách xe lăn không xa, Sử Phi vẫn giữ thái độ tôn kính,

xuống ngựa bước tới, bộ giáp trên người khiến từng bước chân hắn vô cùng

nặng nề, trong đêm tĩnh mịch chỉ nghe tiếng lách cách. Trần Bình Bình nhìn vị

tướng quân dũng cảm, mỉm cười đầy tán thưởng: "Có những người trẻ tuổi tài

giỏi như các ngươi, tương lai của Khánh Quốc sẽ không có vấn đề gì đâu. Nếu

đã vậy, ta không muốn giết ngươi."

Sử Phi im lặng một lúc rồi quỳ một gối trước xe lăn của Trần Bình Bình, cởi

mũ giáp ra ôm vào lòng: "Mạt tướng cầu xin lão Viện trưởng phụng chỉ."

"Phụng chỉ nào cơ?" Trần Bình Bình nhìn hắn, trong lòng tán thưởng sự

quyết đoán của người này. Trước đó lão Vương cũng bảo mình phụng chỉ,

nhưng... ông mỉm cười: "Cao Đạt là ta phải đem đi. Còn việc phụng chỉ, ngươi

cũng biết rõ, Hoàng đế bệ hạ chẳng hề nghĩ ta sẽ phụng chỉ. Giờ ngươi khuyên

ta như vậy, chỉ sợ Hoàng đế bệ hạ biết được sẽ không vui đâu."

Sử Phi không đáp lại lời nói đó, đứng dậy nói: "Quân phòng vệ là quân

phòng vệ của Đại Khánh ta, Giám Sát viện là Giám Sát viện của Đại Khánh ta,

ta không muốn hai bên có bất cứ tổn thất nào."

Trần Bình Bình liếc nhìn hắn mỉa mai, nói: "Ba ngàn sáu trăm bốn mươi kỵ

binh tinh nhuệ quân phòng vệ kinh đô, ngàn dặm truy đuổi tới đây, chẳng lẽ

ngươi cho rằng chỉ đơn giản là có phụng chỉ hay không à?"

Đương nhiên chuyện này không đơn giản như vấn đề phụng chỉ hay không,

Sử Phi cũng chỉ muốn thể hiện thái độ của mình trước mặt các quan lại Giám

Sát viện và Đạt Châu. Nhưng sau khi nghe con số ba ngàn sáu trăm bốn mươi,

trái tim hắn chùng xuống. Hắn biết nỗi sợ hãi vẫn giấu kín trong lòng mình là có

thật, nếu như trước đó hắn không liều mạng ngăn chặn đội kỵ binh xung phong,

có lẽ người ngã xuống đầu tiên... chính là hắn.

Trong quân phòng vệ kinh đô có người của Trần lão Viện trưởng, đó chính

là điều khiến Sử Phi lo sợ nhất.

"Thánh chỉ nghiêm khắc, tội nhân Cao Đạt phải bị bắt về kinh ngay." Sử Phi

hít một hơi thật sâu, nuốt hết mọi bất an, nhìn Trần Bình Bình lạnh lùng nói:

"Cho dù lão đại nhân có kháng chỉ, ta cũng phải áp giải hắn về."

"Ta sẽ cùng ngươi về kinh." Trần Bình Bình nhắm mắt, chậm rãi nói.

Sử Phi kinh hoàng, đứng trước mặt Trần Bình Bình mà không biết phải nói

sao, vẫn ôm cái mũ giáp nặng nề. Đồng thời kinh hãi không kém là quan viên

Giám Sát viện luôn bên cạnh Trần Bình Bình, thậm chí ngay cả mấy gã kiếm

thủ áo gai lợi hại trong Lục Xử cũng lộ vẻ hoảng sợ.

"Viện trưởng, không thể về kinh được." Vị quan tự xưng phó chủ sự Nhị Xử

đột nhiên tức giận nói.

Trần Bình Bình từ từ mở mắt ra, người duy nhất không bất ngờ với quyết

định này chỉ có lão bộc phía sau. Ông mỉm cười nhìn Sử Phi: "Sao vừa rồi

ngươi không xung kích? Chắc ngươi cũng biết, với ba ngàn kỵ binh, ngươi

không thể khống chế được tất cả ở đây. Trên thực tế, chỉ có ta mới có thể khống

chế mọi thứ. Vậy nên ta phải đi cùng ngươi, và ngươi chỉ có thể dẫn ta đi."
 
Khánh Dư Niên
Chương 1777: Cuộc chiến của hai người đã bắt đầu 3



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khuôn mặt quan viên Giám Sát viện bên cạnh bỗng trở nên cứng đơ, giống

như bôi lên một lớp phấn lạ, song trong vẻ cứng ngắc ấy là nỗi kinh hoàng và

bất an.

Trần Bình Bình không để ý đến vẻ kinh hoàng của các thuộc hạ trung thành

bên cạnh, ông chỉ lạnh lùng nhìn Sử Phi: "Nếu tình thế đang do ta khống chế,

thế thì việc quyết định làm thế nào cũng nên do ta."

Sử Phi nhìn chằm chằm Trần Bình Bình, ngón tay theo phản xạ siết chặt

phần trống của mũ giáp, giọng khàn khàn nói: "Nếu đại nhân theo tiểu tướng về

kinh, xin hãy phân phó."

Nói xin đại nhân phụng chỉ chỉ là lời nói giả dối, Sử Phi biết rõ ý chỉ của

Hoàng đế bệ hạ là bắt sống Trần lão Viện trưởng về kinh, nhưng đó vốn là

nhiệm vụ không thể hoàn thành. Nhưng bây giờ... dường như sắp trở thành sự

thật.

"Ta mang theo ba mươi xe hành lý cùng các nữ nhân." Trần Bình Bình mỉm

cười nhìn Sử Phi nói: "Ta biết ý chỉ của Hoàng đế bệ hạ thế nào, nên ngươi

cũng không cần giấu diếm gì ta. Giờ ta chỉ cần ngươi làm điều này, coi như

chưa từng thấy những hành lý và nữ nhân kia."

Hơi thở Sử Phi trở nên nặng nề, trong mắt bắt đầu ánh lên vẻ đỏ ngầu, hắn

nói: "Ngài biết ý chỉ của bệ hạ ư?"

Trần Bình Bình nhẹ nhàng cười: "bệ hạ là người như thế nào, ta hiểu rõ hơn

bất cứ ai. Nếu không tiêu diệt sạch những thứ ta quan tâm, làm sao hắn có thể

vui vẻ cho được?"

Ánh mắt lão nhân trên xe lăn vô cùng sâu xa, chậm rãi nói: "Mạng sống của

ta đáng ký phải kết thúc từ lâu, nhưng những hành lý kia sẽ không hỏng, những

nữ nhân kia càng như xuân thì hoa nở..." Lão thở dài: "Nếu không phải để đưa

họ rời khỏi kinh đô, ta đâu cần rời khỏi rồi lại vòng vo với bệ hạ như vậy?"

Cổ họng Sử Phi khô khốc, hắn ngơ ngác nhìn Trần Bình Bình, bấy giờ mới

biết tất cả chuyện xảy ra ở Đạt Châu, dù không hoàn toàn nằm trong tầm kiểm

soát của lão Viện trưởng, nhưng vẫn nằm trong tính toán của ông. Lão Viện

trưởng đã sớm biết Hoàng đế bệ hạ sẽ sai hắn truy bắt, cũng biết rõ ý chỉ của bệ

hạ tàn nhẫn như thế nào. Ngoại trừ Trần Bình Bình, tất cả mọi người ở đây đều

không được sống sót.

Nhưng Trần Bình Bình lại lợi dụng điều này, tập trung tất cả những người

hắn muốn bảo vệ về Đạt Châu rồi rất dễ dàng khống chế thế cục, buộc Sử Phi

phải thừa nhận sự thật: dùng việc Trần Bình Bình một mình về kinh để đổi lấy

an nguy của tất cả mọi người ở đây.

Vấn đề là, Trần Bình Bình có thể dễ dàng khống chế tình thế hay không? Ba

mươi xe ngựa chở đồ đạc hữu hạn, các kiếm thủ trong bóng tối cũng có số

lượng nhất định. Ba ngàn sáu trăm quân phòng vệ kinh đô ập tới, liệu Giám Sát

viện có thể cản được trong bao lâu?

Đôi mắt Sử Phi híp lại. Hắn nhớ rõ nội dung mật chỉ của Hoàng đế bệ hạ,

ngoại trừ Trần Bình Bình... không để lại một ai!

Không để lại một ai!

o O o

"Có lẽ Hoàng đế bệ hạ muốn ngươi không để lại một ai." Trần Bình Bình

nhìn Sử Phi bằng ánh mắt mỉa mai, "Ta thương xót cho con dân Khánh Quốc,

thương xót các binh sĩ quân phòng vệ nên mới cho ngươi cơ hội, bằng không ta

cũng có thể không để lại một ai trong số các ngươi."

Sử Phi không tin lời này. Hắn im lặng nhìn Trần Bình Bình, phải lựa chọn

giữa nhân vật đáng sợ này và thánh chỉ nghiêm khắc của Hoàng đế bệ hạ. Cao

Đạt thì hắn nhất định phải bắt về. Người ở đây phải giết sạch, chẳng qua có lẽ

hắn cũng chưa nghĩ kỹ. Từ lúc đầu khiếp sợ, cũng như giao mật chỉ cho thân

binh kia, hắn vốn không có can đảm giết sạch những người của Giám Sát viện

này.

Điều giúp Sử Phi quyết định là những đường viền đen bỗng xuất hiện trên

đỉnh đồi, dưới ánh trăng bạc, chúng như được vẽ nên bởi những thanh mực đen,

làm nổi bật lên những đường nét uốn lượn bình thường của sơn cốc.

Những đường viền đen ấy là từng người, chính xác hơn, mỗi đường viền

gồm một Hắc Kỵ, liên tiếp đứng trên đỉnh núi, hợp thành những sợi chỉ đen.

Hắc Kỵ.

Các quan viên Giám Sát viện trong đoàn xe vẫn cảnh giác nhìn chằm chằm

cánh đồng, tay siết chặt cung nỏ, khóe miệng nở nụ cười mờ nhạt. Họ không

biết Trần lão Viện trưởng đã đưa ra quyết định đáng sợ, chỉ thấy đám huynh đệ

Hắc Kỵ dường như vô tận trên núikhiến họ một lần nữa xác nhận, trong núi

rừng Khánh Quốc, Giám Sát viện là bất bại.

Ngược lại, khi những đường viền màu đen xuất hiện trên sườn núi, dần rõ

nét dưới ánh trăng bạc là những bộ giáp đen mang ý nghĩa âm u, các kỵ binh

quân phòng vệ kinh đô đến diệt trừ Giám Sát viện rơi vào tuyệt vọng. Hóa ra

không phải bọn họ bao vây Giám Sát viện, mà là Giám Sát viện đang bao vây

bọn họ, với lực lượng mạnh nhất, Hắc Kỵ hùng mạnh nhất thiên hạ!

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 1778: Cuộc chiến của hai người đã bắt đầu 4



Một không khí tĩnh mịch như chết bao trùm. Sử Phi chậm rãi rời ánh mắt

khỏi Hắc Kỵ, dù còn cách đây một quãng nhưng hắn biết thực lực của Hắc Kỵ.

Nếu Hắc Kỵ ào xuống bây giờ, chắc chắn không một ai trong số kỵ binh quân

phòng vệ kinh đô của hắn sống sót.

Điều khiến Sử Phi càng tức giận và kinh hoàng là Hắc Kỵ hùng mạnh của

Giám Sát viện luôn bị triều đình hạn chế dưới ngàn người, nhưng số Hắc Kỵ

trên các ngọn núi này rõ ràng trên bốn ngàn!

Hắn đột ngột quay lại, nhìn chằm chằm vào Trần Bình Bình nói: "Ngài đã

sớm biết Hoàng đế bệ hạ sẽ sai ta phục kích ở Đạt Châu?"

"Không, ta chưa bao giờ cần tính toán những chuyện đó. Ta chỉ biết bệ hạ...

không nỡ thả ta đi mà thôi." Trần Bình Bình lạnh lùng nhìn hắn: "Bây giờ ngươi

có thể suy nghĩ điều kiện của ta rồi."

Thân hình Sử Phi run lên vì phẫn nộ: "Triều đình hạ nghiêm lệnh Hắc Kỵ

không quá ngàn người! Đây là mưu phản!"

Trần Bình Bình vẫn nhìn hắn bình tĩnh, nói: "Vậy thì sao?"

Một câu nói khiến Sử Phi mất hết dũng khí, đứng chết lặng trước xe lăn như

thất thần, một lúc sau mới khàn giọng nói: "Nếu Hoàng đế bệ hạ không tự thân

xuất thủ, thiên hạ này khó ai giữ chân được ngài. Vậy tại sao ngài không đi mà

lại chờ ta xuất hiện?"

"Bởi vì ta chưa bao giờ muốn đi." Trần Bình Bình bình thản nhìn hắn, chậm

rãi nói: "Ta... chỉ đến để tiễn người thôi."

o O o

Sử Phi quay lại với các thuộc hạ. Các kỵ binh thủ vệ không dựng trại, chỉ

tản ra từng nhóm, vẻ mệt mỏi bất lực bao trùm hàng ngàn người. Là kỵ binh

tinh nhuệ của Khánh Quốc, sau mấy ngày theo sát đoàn xe Giám Sát ngoài kinh

đô, bây giờ họ mới biết trong mắt hắn lão thọt kia, mấy ngàn kỵ binh hùng

mạnh của họ chỉ là trò cười.

Sử Phi nhắm mắt nghỉ ngơi, đã đồng ý tất cả điều kiện của Trần Bình Bình.

Trong tình thế này hắn không thể không đồng ý. Nhưng hắn vẫn không hiểu,

một nhân vật tính toán kỹ càng như Trần lão Viện trưởng, rõ ràng đã sắp đặt

Hắc Kỵ tiếp ứng, sao bây giờ lại chịu đi cùng quân phòng vệ kinh đô?

Mọi ý định của Hoàng đế bệ hạ đều nằm trong dự tính của Trần lão Viện

trưởng. Sử Phi nhắm mắt, càng kính nể Trần lão Viện trưởng, biết rằng chỉ có

Trần lão Viện trưởng mới có thể khống chế mọi thứ trong cục diện này, chứ

không bao giờ là hắn.

Phía trước đoàn xe đen đã dọn trống một khoảng đất rộng. Hàng chục quan

viên Giám Sát viện đang quỳ gối trước chiếc xe lăn đen kia, ra sức cúi đầu khẩn

cầu ông lão trên xe không đi theo quân phòng vệ kinh đô về kinh.

Đến giờ phút này, tất cả quan viên Giám Sát viện đều biết rõ Hoàng đế đang

nghĩ gì. Nếu Trần lão Viện trưởng thực sự quay về kinh đô, như vậy hoàn toàn

không còn đường sống. Khi mới vào viện, các quan viên Giám Sát viện đều

được giáo dục trung thành với Khánh Quốc, trung thành với Hoàng đế. Nhưng

những thuộc hạ theo hộ tống Trần Bình Bình rời kinh là những người bên cạnh

lão lâu nhất. Tuy vẫn mang lòng trung thành với Khánh Quốc, với Hoàng đế,

nhưng khi sinh mệnh Trần Bình Bình bị đe dọa nghiêm trọng, họ vô thức đứng

về phía Trần Bình Bình, thay thế cho bờ lưng yếu ớt ấy.

Họ là người của Giám Sát viện, và Giám Sát viện là của Trần Bình Bình.

Gian nhà u ám này đã sớm được đóng dấu ấn lạnh lẽo từ Trần Bình Bình. Cho

dù thời gian gần đây Phạm Nhàn có tỏa sáng đến đâu cũng không thể xóa hết

mùi vị u ám ấy. Nếu nhân cách u ám cũng có sức quyến rũ, Trần Bình Bình

chính là người có sức quyến rũ nhất, khiến tất cả thuộc hạ trung thành tuyệt đối.

Trần Bình Bình nhẹ nhàng vuốt tay vịn xe lăn, gõ nhẹ lên tay vịn phát ra âm

thanh bộp bộp. Ông hài lòng nhìn đám thuộc hạ quỳ dưới chân, không hề buồn

bã trước lúc chia ly, chỉ thỏa mãn với sự nghiệp cả đời.

Ông muốn về kinh đô, ông chưa bao giờ định rời bỏ kinh đô. Những điều

này không liên quan tới sự nghiệp, tương lai Khánh Quốc hay Giám Sát viện

của ông. Chỉ liên quan tới cuộc đời riêng của ông mà thôi.

"Ta chỉ về kinh trò chuyện với Hoàng đế bệ hạ, khóc cái gì chứ?" Ông cau

mày, không tán thành liếc nhìn một cái. Tất cả im lặng, mấy người đang khóc

thút thít cúi đầu xấu hổ.

Các thuộc hạ Giám Sát viện không thể hiểu nổi, dù Hoàng đế bệ hạ muốn

hại lão Viện trưởng, nhưng giờ lão Viện trưởng đã nắm trọn cục diện. Bên kia,

đại tướng quân phòng vệ kinh đô dẫn quân tinh nhuệ đã trở nên yếu ớt tựa châu

chấu mùa thu, không một chút dũng khí, tại sao lão Viện trưởng vẫn quyết định

quay về kinh tự sát!

Các thuộc hạ không rõ lý do Hoàng đế muốn đối phó với lão Viện trưởng,

họ chỉ mơ hồ cho rằng đó là điều tất yếu của lịch sử, lão Viện trưởng biết quá

nhiều điều bí mật của Hoàng đế bệ hạ?

Trần Bình Bình có phần mệt mỏi đuổi hết thuộc hạ, chỉ để lại một mình viên

phó chủ sự Nhị Xử vẫn canh chừng bên người. Ông lẳng lặng nhìn hắn: "Ta đã

tính ngày tháng, An Chi còn cần nhiều ngày nữa mới về đến kinh đô. Theo lý

thì không ai có thể báo tin sớm cho hắn."
 
Khánh Dư Niên
Chương 1779: Cuộc chiến của hai người đã bắt đầu 5



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Vị quan viên kia cúi đầu thở dài: "Ngài đã quyết định rồi, chúng ta không

thể thay đổi. Có lẽ chỉ có Tiểu Phạm đại nhân mới có thể."

"Không, ngay cả hắn cũng không thể thay đổi được chuyện này." Trần Bình

Bình lạnh lùng nhìn hắn ta: "Đừng tưởng mình là người chạy nhanh nhất thiên

hạ rồi muốn đi báo cho Phạm Nhàn. Ta giữ lại ngươi ở đây là để ra lệnh cho

ngươi, sau này ngươi và Hắc Kỵ hộ tống ba mươi xe ngựa thẳng đến Giang Bắc,

phải đi với tốc độ nhanh nhất vào Đông Di thành rồi tìm người ta đã nói với

ngươi trước đó, qua hắn ta tìm đến Thập Gia thôn."

Vị quan viên bất ngờ khi suy nghĩ trong lòng bị lão Viện trưởng l*t tr*n chỉ

với một câu nói. Khuôn mặt cứng đờ thoáng chút bi thương.

"Đừng lúc khóc lúc cười như vậy, nếu không cái mặt nạ cũng che không

được mấy ngày đâu." Trần Bình Bình lạnh lùng nhìn hắn ta. "Vương Khải Niên,

trước đó ngươi tự ý trốn khỏi Đại Đông sơn, tưởng là vì Phạm Nhàn, nhưng có

nghĩ việc đó đem đến bao nhiêu rắc rối cho ta và Phạm Nhàn hay chưa?"

Hóa ra vị quan viên đeo mặt nạ chính là Vương Khải Niên, đã mất tích ba

năm! Phạm Nhàn biết lão ta lẩn trốn dưới sắp đặt của Trần Bình Bình, từng bí

mật điều tra nhưng không ngờ Trần Bình Bình lại bố trí lão ta ngay trong Giám

Sát viện!

Vương Khải Niên thở dài: "Nhưng ta vẫn không hiểu, tại sao ngài lại muốn

quay về? Chẳng lẽ ngài không nghĩ, cho rằng dù cuối cùng ngài chết hay sống,

Tiểu Phạm đại nhân vẫn sẽ rơi vào rắc rối mà ngài không muốn kéo đến cho

hắn?"

Trần Bình Bình không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn đoàn xe màu đen của mình,

bỗng cảm thấy màu đen thật đẹp mắt, khiến lòng hân hoan.

o O o

Quân phòng vệ kinh đô khiêm tốn nhường đường, hai mươi chín chiếc xe

ngựa đen tiếp tục tiến về phía đông Khánh Quốc dưới ánh mắt phức tạp của các

quan viên Giám Sát viện và tiếng khóc thương tiếc của các mỹ nữ Trần Viên.

Chiếc xe lăn màu đen cô độc ở lại. Trần Bình Bình lau mái tóc bạc phơ,

mỉm cười bảo lão bộc: "Thân thể ngươi khỏe hơn ta, đâu cần theo ta về chịu

chết."

Lão bộc nhoẻn miệng cười không nói gì. Một số Hắc Kỵ trên núi đã tách ra,

bí mật theo sau hai mươi chín chiếc xe ngựa rời đi. Những Hắc Kỵ còn lại vẫn

đứng canh chừng trên núi, giám sát động tĩnh của quân phòng vệ kinh đô.

Sử Phi vẻ mặt bình tĩnh bước đến trước xe lăn, im lặng một lúc rồi nói: "Mạt

tướng thay mặt quân phòng vệ cảm tạ ơn đức lão Viện trưởng đã tha chết."

Trần Bình Bình mỉm cười, không nói gì.

Sử Phi cúi đầu hỏi: "Nhưng ta vẫn không hiểu tại sao."

"Nếu trước đó ta muốn đi, ngươi sẽ làm gì?" Trần Bình Bình mở mí mắt

nhìn về phía ánh lửa lập lòe trên con đường xa.

Sử Phi im lặng một lát rồi nói: "Ta là thần tử của Hoàng đế bệ hạ, cho dù

biết không thắng nổi nhưng ta vẫn phải chiến đấu tới người cuối cùng."

"Đúng vậy, đây là thỏa hiệp. Ta ở lại, ngươi chết ít đi vài người, những binh

sĩ Giám Sát viện của ta cũng chết ít đi vài người... Phải biết ta chưa bao giờ coi

rẻ mạng sống của mình như vậy." Trần Bình Bình cười nói: "Ta là một lão già

rồi, mạng sống thực sự không còn ý nghĩa."

"Quân phòng vệ kinh đô trung thành với Khánh Quốc, Giám Sát viện trung

thành với Khánh Quốc, ta cũng trung thành với Khánh Quốc." Ông lão trên xe

lăn ôn tồn nói: "Cuộc đời ta đã giết không ít người, nhưng chỉ giết kẻ địch,

không quen giết người nhà."

Sử Phi không hiểu, đặc biệt là không hiểu thế nào là trung thành với Khánh

Quốc, bốn ngàn Hắc Kỵ vượt quy định là thế nào? Kháng chỉ bất tuân là thế

nào?

Trần Bình Bình không nói gì nữa, chỉ ngồi yên lặng. Trong lòng ông, Khánh

Quốc là Khánh Quốc, Hoàng đế bệ hạ là Hoàng đế bệ hạ, trong lòng ông từ lâu

hai thứ đó không còn là một. Ông muốn về kinh hỏi nam nhân ấy vài điều,

nhưng không muốn vì mâu thuẫn giữa ông và nam nhân ấy mà đẩy Khánh Quốc

vào hỗn loạn, cũng không muốn chiến tranh giữa triều đình và Giám Sát viện

khiến vô số dân chúng Khánh Quốc lang thang cơ cực.

Vì thế ông chọn quay về kinh đô, để Giám Sát viện lui trước mặt quân

phòng vệ kinh đô. Xét cho cùng, đây là cuộc chiến giữa Trần Bình Bình và

Khánh Đế, cả hai đều không muốn biến nó thành chiến tranh nội bộ Khánh

Quốc.

"Quay về đi." Trần Bình Bình nhẹ nhàng nói.

"Vâng... Viện trưởng đại nhân." Đủ mọi cảm xúc dâng trào trong lòng Sử

Phi, hắn vẫy tay gọi chiếc xe ngựa đen mà Giám Sát viện để riêng. Cực kỳ cung

kính hành lễ với Trần Bình Bình rồi cẩn thận đưa chiếc xe lăn đen vào trong xe

ngựa màu đen.

Đường cong do Hắc Kỵ tạo nên trên núi chợt trở nên hỗn loạn. Trần Bình

Bình ngồi bên cửa xe dường như cảm nhận được điều gì, bỗng quay đầu lại

nhìn, ánh mắt sắc bén vô cùng!

Chỉ trong chốc lát, Hắc Kỵ bất đắc dĩ và bi ai đã bình tĩnh trở lại.
 
Back
Top Bottom