Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Khánh Dư Niên

Khánh Dư Niên
Chương 1760: Trời sinh một cặp 3



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Ngay sau đó, vị quan lại phất tay ra hiệu.

Mấy luồng ánh sáng lạnh loé lên, các vị quan lại Giám Sát viện vẫn đứng

chắp tay bên cạnh Cao Đạt, không hề nhúc nhích. Nhưng từ bóng tối xung

quanh xe ngựa, đột nhiên có vài kiếm thủ lao tới, tuốt kiếm ra đặt ngang trên cổ

đám quan lại bộ Hình.

Sắc mặt đám quan lại bộ Hình lập tức trắng bệch. Bọn họ vẫn cẩn trọng từng

li từng tí, nhưng không ngờ rằng trong bóng tối hai bên đường lớn mà ngọn

đuốc không soi sáng được vẫn còn ẩn nấp bốn phía cao thủ lợi hại đến thế. Bọn

họ chưa kịp ra tay đã bị đối phương khống chế!

Vị cao thủ cung đình chậm rãi ngẩng đầu lên, mắt híp lại, con ngươi co

thành nhỏ hẹp, nhìn cảnh trước mắt và những kiếm thủ bao phủ trong bộ đồ

đen, cũng không khỏi lạnh xương sống. Sát thủ của Lục Xử Giám Sát viện, quả

thật không hổ danh!

Nhưng hắn không hề khiếp sợ, nhìn phó chủ sự Nhị Xử lạnh lùng nói: “Xem

ra vị đại nhân này cũng đã biết thân phận tên khâm phạm kia, biết rõ xưa kia

hắn từng là tâm phúc của Phạm Viện trưởng...”

Đây mới gọi là tru tâm! Lúc này hàng trăm người đứng trên trường đều

nghe rõ lời đó, không ai có thể giết sạch tất cả mọi người được. Chỉ cần hôm

nay Giám Sát viện ngăn cản bọn người trong cung bắt tên khâm phạm này, thì

những lời đồn về Phạm Nhàn tất sẽ lan truyền tới kinh đô.

Quan lại Giám Sát viện hơi cúi đầu, trầm ngâm một lát rồi nói: “Lão thái

giám chết tiệt kia, ta không cần biết ngươi nói gì, nhưng ngươi đã tuyên bố

mình phụng chỉ làm việc thì ta phải xem chương triện của ngươi. Cho dù không

có chương triện, giấy tờ truy nã của bộ Hình được. Dẫu sao ngươi cũng phải

đưa ra để ta xem một cái, bằng không ta sẽ nói ngươi là tên sơn tặc gieo rắc tai

họa, ngươi còn biện minh được gì nữa?”

Nói xong, khóe miệng vị quan lại khẽ nhếch lên nụ cười lạnh lùng, toát lên

vẻ tự tin và kiêu ngạo vô cùng.

Đứng phía sau đám đông là Tri châu Đạt Châu, về phẩm cấp là quan viên

cao cấp nhất ở đây. Nhưng ông nhận ra việc này rất mờ ám, lại liên quan đến

Giám Sát viện, Môn Hạ Trung Thư, cung đình và bộ Hình. Bản thân ông chỉ là

một Tri châu nhỏ bé, đâu dám can thiệp vào việc này. Nhưng nghe thấy câu

“sơn tặc” kia, Tri Châu cũng không khỏi mỉm cười khổ. Quan viên Giám Sát

viện thật độc ác và vô liêm sỉ, dám công khai gọi thái giám trong cung là sơn

tặc trước mặt nhiều quan lại triều đình như thế!

Truy bắt Cao Đạt và Vương Khải Niên vốn là âm mưu bí mật do Hạ Tông

Vĩ tiến hành. Hắn muốn giữ bí mật chuyện này cho đến phút cuối, chỉ khi đó

mâu thuẫn giữa bệ hạ và Phạm Nhàn mới bùng nổ mà không thể cứu vãn, nên

tất nhiên hắn không tâu trình trước với Bệ hạ, đương nhiên không thể có chỉ dụ

thánh thư nào, mà hắn càng không dám để thế lực hùng mạnh dưới trướng

Phạm Nhàn hay biết mưu đồ của mình, nên mọi hành động đều tiến hành âm

thầm, ngay cả văn thư truy nã của bộ Hình cũng không có.

Nếu bắt được Cao Đạt hay Vương Khải Niên, việc bổ sung thủ tục sau này

là chuyện rất dễ dàng. Có điều, quan viên Giám Sát viện kia quả thật tinh mắt,

chỉ trong nháy mắt đã nhận ra vấn đề, cũng chỉ một câu nói đã ép đám quan lại

cung đình và bộ Hình đến sát chân núi.

Thái giám cung đình im lặng một hồi. Hắn không thể lấy ra ý chỉ của Bệ hạ

hay văn thư truy nã của bộ Hình, nhưng hắn càng không thể để tên khâm phạm

triều đình kia thoát khỏi tầm mắt của mình.

"Thân phận của chúng ta tất nhiên có chư vị đại nhân bộ Hình làm chứng,

các vị đại nhân bộ Hình đều có lệnh bài trên người." Tên thái giám cung đình

lạnh lùng chuyển hướng vấn đề: "Bắt người là việc cấp bách, nếu Giám Sát viện

muốn ngăn cản, cứ việc giết sạch chúng ta đi."

Nói xong, cả con đường trở nên im ắng, một không khí lạnh lẽo đầy sát khí

bắt đầu bao trùm mọi người. Tuy có vẻ căng thẳng, nhưng trong lòng thái giám

cung đình vẫn yên ổn, có lẽ lúc này trong đoàn xe Giám Sát viện đã có quan

viên nắm được thân phận của Cao Đạt, đương nhiên họ biết mối quan hệ giữa

Cao Đạt và Viện trưởng của mình. Cho dù họ có biết triều đình âm mưu gì qua

việc này, đám người này cũng tuyệt đối không để Cao Đạt bị cung đình bắt đi

dễ dàng như vậy.

Vấn đề là, cung đình và bộ Hình phải bắt được Cao Đạt trước khi Giám Sát

viện truyền tin cho Phạm Nhàn, nên bọn họ nhất định phải cứng rắn, bởi vì thái

giám cung đình tin rằng dù Giám Sát viện có mạnh mẽ đến đâu cũng không

dám giết hết mọi người ở nơi hoang vu này.

Thái giám này cũng tin rằng còn đoàn xe hơn ba mươi chiếc của Giám Sát

viện chắc chắn có thực lực giết hết mọi người, nhưng hắn càng tin nếu Giám Sát

viện không muốn tạo phản, tuyệt đối không dám ra tay tàn nhẫn như thế.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1761: Trời sinh một cặp 4



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Cho nên hắn ta lạnh lùng, chậm rãi tiến về phía Cao Đạt.

Vị quan viên Giám Sát viện kia nghiêng người, khóe mắt lạnh lùng liếc qua,

dường như đang tính toán xử lý tình huống trước mắt thế nào. Nếu là lúc bình

thường, giờ phút này hắn đã nghĩ ra vô số kế để làm khó dễ đám cung đình và

bộ Hình, nhưng đêm nay gặp Cao Đạt đột ngột, lại nghe triều đình truy nã khâm

phạm, nhất là phát hiện âm mưu phía sau tiềm ẩn nguy cơ có thể liên lụy đến Đề

tỉ đại nhân, nên tâm trạng vị quan này đang dao động, thật sự chưa nghĩ ra cách

xử lý quyết đoán.

Trên ngựa không ai xuống, tất cả mật thám Giám Sát viện và kiếm thủ Lục

Xử ẩn núp trong bóng tối đều chờ lệnh từ hắn.

Mà người này vẫn không nói gì, mãi tới khi thái giám cung đình đi tới bên

cạnh Cao Đạt.

o O o

Đúng lúc đó, một loạt tiếng động ồn ào đột nhiên phá vỡ bầu không khí yên

tĩnh và căng thẳng ngoài Đạt Châu thành. Tiếng cười nói và ồn ào của một

nhóm thiếu nữ bỗng vang lên trong đêm tối. Giống như câu chuyện về hồ tiên

trong truyện cổ tích, đêm tĩnh mịch bỗng chốc biến thành vườn vui chơi.

Tai tất cả mọi người như dựng lên, tâm trạng căng thẳng. Giữa đêm khuya

thế này, làm sao đột nhiên lại xuất hiện nhiều nữ nhân đến thế?

Ngay sau đó, mắt đám người trợn tròn cả lên. Chưa bao giờ họ tưởng tượng

được rằng có một ngày, không, là có một đêm bản thân lại nhìn thấy nhiều mỹ

nhân đến thế!

Vô số làn váy màu sắc, xinh đẹp như gió, dáng dấp duyên dáng, các mỹ nữ

trang điểm khác nhau, ríu rít kéo tới từ phía sau đoàn xe vào khu vực căng

thẳng này. Họ dường như không hay biết phía trước đang ở trong bầu không khí

căng thẳng như dây cung, vẫn sôi nối nói chuyện phiền muộn dọc đường, ai đó

làm bẩn phấn son.

Đường về quê dường như xa lắm, ngồi xe lâu như vậy rồi, có phần khó chịu,

muốn vào bụi cỏ để đi vệ sinh, nhưng sao không thấy một nam nhân nào ở đây

biết ý tứ như Tiểu Phạm đại nhân, cũng chẳng ai bảo dừng xe, đoàn xe này khó

khăn lắm mới dừng lại, nhưng không ai ra đỡ tay nhỏ bé của mình, xe này... thật

đáng ghét.

Mọi người há hốc mồm nhìn cảnh tượng này, cảm thấy mình đang ở trong

một hoàn cảnh không chân thực. Đặc biệt là các quan bộ Hình phía trước, nhìn

cảnh tượng xinh đẹp thướt tha như thể nhìn thấy ma.

Tên thái giám cung đình ban nãy còn bình tĩnh bước đi về phía Cao Đạt,

bỗng nhiên mí mắt giật giật, đứng bật dậy nhìn các mỹ nữ, chợt nhớ tới khu

vườn mà mọi người ở kinh đô đều hay biết.

Rồi hắn thấy một chiếc xe lăn màu đen được khiêng xuống từ trên xe ngựa.

Trên xe lăn là một ông lão thọt, đầu gối ông phủ chăn lông cừu. Ông nhìn

tên thủ lĩnh thái giám, giọng khàn khàn ôn tồn nói: "Sao dừng lâu thế? Xem ra

không làm Viện trưởng nữa thì lời nói cũng chẳng có tác dụng bằng thằng nhóc

kia rồi."

Cao thủ cung đình nhìn Trần Bình Bình như nhìn thấy quỷ, không hiểu sao

vị đại nhân này lại đột nhiên xuất hiện ở ngoại Đạt Châu thành. Đầu gối hắn run

rẩy, cả thể xác lẫn tinh thần đều bị nỗi sợ hãi chi phối.

Hắn biết mình đã phạm sai lầm rất lớn, hắn chỉ nghĩ rằng khi Tiểu Phạm đại

nhân không có trong đoàn xe, thì cả Giám Sát viện đâu còn ai dám chính diện

thách thức quyền uy của cung đình. Nhưng hắn đâu ngờ, Tiểu Phạm đại nhân

vắng mặt, thì lão Viện trưởng lại... hiện diện trong đoàn xe.

Phịch một tiếng, hắn quỳ sụp xuống, cúi đầu thật thấp, cung kính vô cùng

thưa: "Lão nô kính bái Viện trưởng đại nhân."

Đám quan lại quân sĩ trợn mắt ngạc nhiên, lập tức đoán ra thân phận lão thọt

này. Uy thế suốt mấy chục năm qua trong Khánh Quốc khiến bọn họ không dám

manh động, quỳ sụp xuống đất, kể cả vị Tri châu kia cũng không ngoại lệ.

Dọc hai bên đường, quan lại quỳ gối san sát, hướng về phía lão thọt bên xe

ngựa. Trần Bình Bình nhìn bốn phía, sắc mặt bình tĩnh, bỗng nắm tay ho nhẹ hai

tiếng, ánh mắt lóe lên tia cảm xúc kỳ lạ, lẩm bẩm một mình: "Diệp tử nói đúng

thật, mẹ nó, quả thực quá trùng hợp."

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Bốn ngày trước, trong hoàng cung kinh đô. Cả tòa cung điện trang nghiêm

được bao phủ trong nắng cuối mùa thu dịu dàng. Ánh nắng se se lạnh mang theo

trong lành và bình yên đến khắp nơi. Khánh Quốc đang trong những ngày vui

sướng, từ trên xuống dưới từ bệ hạ tới thường dân, ai nấy đều thoát lên khí thế

tươi vui hớn hở. Ngay cả không khí se lạnh thường ngày ở hoàng cung cũng

dường như đã thay đổi, những ánh nắng lướt qua trên Thái Cực điện không còn

buồn tẻ nữa mà trở nên nghịch ngợm.

Chỉ riêng Ngự Thư phòng vẫn không thay đổi, mùa đông sưởi ấm, mùa hè

đá lạnh, bốn mùa như xuân khiến người ta chán ngán. Chủ nhân của nơi đây,

Hoàng đế bệ hạ oai hùng của Khánh Quốc chính là nhân vật đáng sợ không hề

thay đổi qua hàng chục năm.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1762: Trẫm muốn lão chó già kia còn sống 1



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Có lẽ người bộ Hình đã tới Đạt Châu, sắp sửa xử lý việc này." Hoàng đế

thờ ơ đặt chén trà xuống. Lúc này Đại hoàng tử đã đến Đông Di thành để dẹp

loạn Tiểu Lương quốc, mật tấu vừa nhận được từ Phạm Nhàn gửi về kinh.

Hoàng đế chỉ lướt nhìn qua rồi không để tâm, việc nhỏ ở Đông Di của hai đứa

con trai chắc sẽ không gặp khó khăn gì.

"Hạ Đại học sĩ đã nhiều bỏ công sức." Diêu thái giám mắt nhìn mũi, mũi

nhìn tim, phát biểu rất bình thường.

Dù nói bình thường, nhưng ý nghĩa thật sự thâm thúy. Mặc dù Hạ Tông Vĩ

luôn muốn giữ quan hệ tốt với đám thái giám trong cung, còn bỏ nhiều tâm

huyết và tiền bạc, song không hiểu sao các cung nữ thái giám trong cung đều

kính trọng yêu mến Phạm Nhàn từ tận đáy lòng, không hề lung lay.

Những lời này của Diêu thái giám rõ ràng là âm thầm đâm Hạ Đại học sĩ

một nhát dao, nhưng Khánh Đế vẫn không hề động lòng, chỉ khẽ mỉm cười rồi

nói: "Hạ Tông Vĩ cũng chỉ sợ chết mà thôi. Nhưng người tên Cao Đạt kia đã

sống lâu như vậy, trẫm cũng coi như đã cho An Chỉ đủ mặt mũi, mặc dù... hình

như nó còn không biết tên phản tặc đó vẫn còn sống."

Diêu thái giám bỗng giọng run rẩy nói: "Ba ngày nữa, lão Viện trưởng sẽ đi

qua Đạt Châu, kính xin Hoàng đế bệ hạ ban thánh chỉ."

"Để trẫm suy nghĩ thêm," Ánh mắt Khánh Đế bỗng thoáng qua vẻ mỏi mệt

và bất đắc chí, chậm rãi phán.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Ánh nắng nghịch ngợm từ mái ngói Thái Cực điện rời đi như một làn khói,

lướt qua các lớp cửa gỗ hậu cung, ào vào Hàm Quang điện rồi lẻn vào Sấu

Phương cung. Nó vòng quanh gốc cây cổ thụ đã có vết thương vài vòng trước

khi trốn vào Quảng Tín cung đã lâu không người ở. Trong Quảng Tín cung vẫn

còn vương mùi oán hận sâu kín dưới cơn gió thu nhè nhẹ. Những tấm màn trắng

trong cung đã cũ nát, không bóng người, chỉ còn rực rỡ trong chốc lát rồi tàn úa

trong cô độc.

Không khí trong khu vực trước điện cũng khác hẳn với sự thanh tĩnh của

hậu cung, đặc biệt là bên trong hoàng thành dựng bằng đá xanh. Phía dưới lớp

tường đỏ thẫm là không gian nghiêm nghị và nặng nề. Vài tướng sĩ với ánh mắt

lạnh lùng canh gác bên ngoài căn phòng, không rõ bên trong đang xảy ra

chuyện gì.

"Không biết bao giờ Đại điện hạ mới trở lại," Thống lĩnh cấm quân mới tái

nhậm, đại tướng phụ trách an nguy cả tòa hoàng thành, Cung Điển đứng bên

cạnh người kia, có phần bất an nói nhỏ.

Trên đời không nhiều người có thể khiến Cung Điển thành thật đứng hầu

như thế này, và vị ngồi bên bàn kia tất nhiên là một trong số đó. Chính sứ Khu

Mật viện, người có công dẹp loạn kinh đô, nay được Hoàng đế giao phó binh

mã thiên hạ - Diệp soái v**t v* chén trà, đôi mắt thoáng chút trầm tư, im lặng

một lúc lâu.

"Sư huynh?" Có lẽ vẻ im lặng này khiến Cung Điển khó chịu, cuối cùng

không nhịn được gọi nhẹ.

"Ừm," Diệp Trọng như vừa tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, đáp: "Tiểu Phạm Viện

trưởng sắp trở lại kinh đô rồi. Đại điện hạ muốn về, sớm nhất cũng phải sang

xuân."

Hắn liếc Cung Điển một cái, trong mắt thoáng qua một tia cảm xúc phức

tạp, một lúc lâu sau mới cất giọng trầm trầm: "Rốt cuộc ngươi

muốn hỏi gì? Cho dù Đại điện hạ trở lại kinh đô, chắc chắn sẽ lập tức được

Hoàng đế bệ hạ điều động đến Yến Kinh chuẩn bị việc bắc phạt. Rốt cuộc ngươi

muốn hỏi điều gì?"

Cung Điển im lặng, cả hắn và Diệp Trọng đều là thân tín của Hoàng đế, thế

nhưng trong Hoàng cung chiều nay dường như bình lặng nhưng lại ẩn chứa một

luồng sát khí khiến hắn cảm thấy bất an. Hắn mơ hồ đoán chừng luồng sát khí

này liên quan đến nhân vật vừa rời khỏi kinh đô không lâu, nếu không sao sư

huynh không ở Khu Mật viện kiểm soát mọi việc mà lại chờ đợi ở hoàng thành

cả ngày như thế.

"Ngươi đang chờ đợi điều gì?" Cung Điển hỏi Diệp Trọng.

"Ta đang chờ ý chỉ của Hoàng đế bệ hạ," Diệp Trọng nói xong lại nghĩ đến

Hoàng đế đang quyết định, ánh mắt không kìm được thoáng qua chút lo lắng bất

an. Với địa vị và thực lực của Diệp Trọng, rất ít điều trên đời có thể khiến hắn

phải lo như thế. Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, không muốn Cung Điển thấy cảnh

này.

Nhưng Cung Điển đã thấy, và cũng đoán ra được điều mình suy đoán là

đúng. Hôm nay bên trong và bên ngoài hoàng thành dường như yên ả nhưng

thực chất là nước chảy âm thầm, toàn bộ cấm quân đã nâng cấp phòng vệ lên

mức căng thẳng nhất. Cung Điển chỉ tiếp nhận mệnh lệnh từ cung đình chứ

không biết rốt cuộc Hoàng đế trong cung đang phòng ngừa điều gì. Sau đó sáng

nay, cấm quân nhận được tấu chương từ quân phòng vệ kinh đô, mới hay Sử Phi

đã triển khai một vạn năm nghìn quân phòng vệ về phía nam kinh đô, có vẻ như

tập trận, nhưng cũng giống như chuẩn bị cho một trận đánh lớn.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1763: Trẫm muốn lão chó già kia còn sống 2



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Cả Khu Mật viện và cung đình đều bắt đầu hoạt động. Trong các ngõ phố

kinh đô, nhiều thế lực cũng bắt đầu chuẩn bị.

Chỉ trong một ngày mà huy động được nhiều binh lực và bố trí trận thế lớn

như vậy, chỉ có thể là Hoàng đế bệ hạ của Khánh Quốc. Và thiên hạ bây giờ, chỉ

có một người xứng đáng để Hoàng đế cẩn thận và dành nhiều tâm sức như thế.

Chỉ có người đó mới khiến Chính sứ uy nghiêm của Khu Mật viện như Diệp

Trọng cũng lo lắng bất an khi chờ đợi ý chỉ cuối cùng của Hoàng đế bệ hạ.

Từ những diễn biến đan xen, cuối cùng Cung Điển cũng xác nhận Hoàng đế

sắp động thủ với Trần Viện trưởng!

o O o

"Tại sao?" Giọng Cung Điển hơi khàn khàn, ngồi xuống bên cạnh Diệp

Trọng, cầm trà lạnh uống một hơi cạn sạch nhưng vẫn không dập tắt được nỗi

kinh hoàng trong lòng.

Việc triển khai cấm quân, quân phòng vệ cùng Khu Mật viện, không nghi

ngờ gì nữa là nhằm vào Giám Sát viện kinh đô. Nhưng dù là Hoàng đế, hay

Diệp Trọng, hay Cung Điển, chỉ cần nghĩ đến hôm nay phải đối đầu với Trần

Bình Bình, không ai có được lòng tự tin trọn vẹn. Chỉ riêng những nhân vật ở

tầng lớp cao nhất Khánh Quốc mới biết, lão già ốm o gầy guộc Trần Bình Bình

kia thực ra nắm trong tay sức mạnh ghê gớm nhường nào. Mặc dù không còn là

Viện trưởng Giám Sát viện, nhưng suốt mấy chục năm ông là vương giả trong

bóng tối đại lục. Một khi lâm nguy, khó nói trước được ông sẽ bùng nổ năng

lượng kinh khủng đến mức nào.

Điều khiến Cung Điển lo sợ nhất, thậm chí hơi tức giận Hoàng đế bệ hạ là

ông không tìm ra bất kỳ lý do chính đáng nào để triều đình phải đối phó với

Trần Viện trưởng cả!

Chẳng lẽ chỉ vì công trạng hiển hách mà làm phật ý đế vương? Điều này

hoàn toàn vô lý, nếu chỉ vì thế thì Hoàng đế bệ hạ đã giết Trần Bình Bình từ hai

mươi năm trước. Hay là Trần Bình Bình có ý phản nghịch? Nhưng cả thiên hạ

đều biết Trần lão Viện trưởng chính là bề tôi trung thành nhất bên cạnh Hoàng

đế bệ hạ, nếu không có ông, biết bao phen Hoàng đế bệ hạ đã mất mạng.

Tại sao? Đó là điều Cung Điển cần một lời giải thích. Ông bắt đầu cảm thấy

Hoàng đế bệ hạ quá mức ngu xuẩn! Dù thiên hạ có nhìn nhận thế nào về Giám

Sát viện và Trần Bình Bình, thì Giám Sát viện vốn là cơ quan đặc vụ của Hoàng

đế bệ hạ, còn Trần Bình Bình là con chó trung thành của Hoàng đế bệ hạ. Vậy

mà Hoàng đế bệ hạ lại dám liều lĩnh làm đại loạn triều đình chỉ để thực hiện

chuyện vô lý này, không phải ngu xuẩn còn gì nữa?

Diệp Trọng ngồi bên bàn nhỏ, im lặng rất lâu không nói gì. Dĩ nhiên ông

hiểu nguyên nhân mất bình tĩnh của Cung Điển, cho dù có vô số binh mã,

nhưng biết hôm nay phải đối đầu Trần Bình Bình và cả Giám Sát viện, trong

lòng ông vẫn run sợ.

Uy danh của Trần Bình Bình quá lớn, những suy nghĩ trong đầu ông ta hoàn

toàn vượt ngoài tầm hiểu biết của các thần tử trong triều. Lịch sử đã chứng

minh, bất cứ ai dùng mưu kế đối phó Trần Bình Bình đều chuốc lấy đại họa.

Từng có Tiếu Ân trong thời toàn thịnh, hay như trường hợp Trưởng công

chúa và Tần gia phản loạn, tất cả đều trở thành trò cười dưới đòn liên thủ của

Trần lão Viện trưởng và Hoàng đế bệ hạ.

Diệp Trọng hít một hơi thật sâu, khuôn mặt vuông vức với làn da nâu đen

thoát lên vẻ kiên quyết: "Việc của ngươi là bảo vệ an toàn cho hoàng cung, việc

của ta là ổn định quân đội Đại Khánh. Còn những việc kia, tự nhiên có người

lo."

"Chắc chắn ngươi phải ra tay, nếu không Hoàng đế bệ hạ đâu cần triệu

ngươi đến," Cung Điển lo lắng liếc nhìn sư huynh, trong lòng bất an. Hồi đó

Trần Bình Bình có thể đưa gian tế vào nhà Tần gia hai mươi năm, không biết

hôm nay trong Diệp gia, thậm chí cả Định Châu quân đáng tin cậy nhất, liệu có

bao nhiêu người của Trần Bình Bình?

"Bệ hạ... thật sự hồ đồ." Cung Điển nghĩ nếu bệ hạ thực sự đoạn tuyệt với

Trần lão Viện trưởng thì cho dù kết cục ra sao, chắc chắn triều đình Khánh

Quốc sẽ hứng chịu thiệt hại không thể đảo ngược vì chấn động này.

"Giám Sát viện không chưa chắc đã phản..." Diệp Trọng nhắm mắt nói khẽ:

"Có thể khẳng định là bệ hạ có biện pháp kiểm soát Giám Sát viện."

Nhưng Cung Điển chỉ lắc đầu, dù trong lòng hắn bệ hạ là người vĩ đại và

đáng tôn kính nhất thiên hạ, nhưng không nghi ngờ gì Trần Bình Bình mới là

người mạnh mẽ nhất trong bóng tối. Giám Sát viện không dễ kiểm soát như vậy,

và hắn liền nghĩ đến chuyện khủng khiếp khác.

"Nếu lão Viện trưởng thực sự bị bắt về kinh..." Cung Điển nhìn thẳng vào

mắt Diệp Trọng, nghiến răng nói: "Tiểu Phạm đại nhân sẽ làm gì? Bệ hạ... quả

thực hồ đồ!"

Đây đã là lần thứ ba hắn nói bệ hạ hồ đồ. Là một trung thần, phản ứng của

Cung Điển hôm nay thật sự có phần quá khích, nhưng cũng không trách được,

bởi bất kỳ ai biết rõ âm mưu ngày hôm nay của triều đình đều phải cảm thấy

lạnh sống lưng
 
Khánh Dư Niên
Chương 1764: Trẫm muốn lão chó già kia còn sống 3



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Lần hành động này nhằm vào Trần Bình Bình, tức là nhằm vào cả Giám Sát

viện.

"Phạm Nhàn?" Diệp Trọng bất chợt mở mắt, lạnh lùng nói: "Hắn ta giờ mới

rời khỏi Đông Di thành, một khi thuyền đã ra khơi, hắn còn làm gì được nữa?

Cho dù Trần Bình Bình có ơn truyền thụ với hắn, nhưng đó cũng chỉ là ý tứ của

bệ hạ. Thân là con trai, Phạm Nhàn đâu thể vì một thủ trưởng cũ mà nổi loạn

nảy sinh ý báo thù phụ thân mình?"

Cung Điển suy nghĩ kỹ lại rồi chậm rãi gật đầu. Hai vị trọng thần quân đội

này đều cho rằng Phạm Nhàn có thể nắm Giám Sát viện là ý tứ của bệ hạ, còn

Trần Bình Bình chỉ giúp đỡ truyền kinh nghiệm, hoàn toàn không biết tình cảm

Phạm Nhàn dành cho Trần Bình Bình cũng như câu chuyện nhiều năm về trước

liên quan đến việc này.

"Sử Phi đã dẫn quân phòng vệ kinh đô nam tiến," Diệp Trọng chậm rãi nói:

"Ta chỉ hy vọng chuyện này gây sóng gió càng nhỏ càng tốt."

"Không thể nào," Cung Điển phủ định ngay ảo tưởng của Diệp Soái. Họ đều

là thần tử của Khánh Quốc, đều mong muốn đất nước giữ được ổn định hài hòa

để tiến tới tương lai rực rỡ nhất. Nhưng ai cũng biết, chiến tranh giữa bệ hạ và

Trần Bình Bình chắc chắn sẽ tạo ra vực sâu khó lường cho đất nước.

“Ta không biết bệ hạ nghĩ thế nào.” Diệp Trọng sắc mặt như sắt, nói từng

câu từng chữ một: “Ta chỉ biết, nếu bệ hạ muốn bắt Trần Viện trưởng, chắc chắn

là Viện trưởng đã làm gì đó.”

Cung Điển lắc đầu nói: "Ta không nghĩ vậy."

o O o

Nếu Hoàng đế vĩ đại của Khánh Quốc là vị thần trong ánh mặt trời, cao vời

vợi, rực rỡ chói mắt, thống trị thiên hạ, thì Trần Bình Bình chấp chưởng Giám

Sát viện hàng chục năm là bậc vương giả trong bóng tối, luôn thận trọng ẩn

mình sau ánh hào quang của bệ hạ, giúp bệ hạ hoàn thành những việc ngài

không tiện làm, xử lý những việc tối tăm cho Khánh Quốc.

Triều đình Khánh Quốc hàng chục năm qua luôn diễn ra cuộc chiến giữa hệ

thống quan lại và Giám Sát viện, cho dù là quyền thần Lâm Nhược Phủ thời đó

hay Đô Sát viện sau này, chưa ai lay chuyển được vị thế của Trần Bình Bình

trong triều, cũng chưa ai làm giảm đi lòng tin và sự sủng ái của bệ hạ dành cho

ông.

Đám quan lại đã quen với điều đó, đã tuyệt vọng từ lâu. Họ cho rằng bệ hạ

và Trần Bình Bình là một cặp quân thần độc nhất, có thể tin tưởng nhau suốt đời

cho đến lúc nhắm mắt xuôi tay, vẫn là sự kết hợp giữa ánh sáng và bóng tối,

giữa lòng tin của quân và thần, quả thực là một cặp trời sinh.

Chính vì vậy mà Cung Điển kinh hãi, Diệp Trọng lo lắng, họ không dám

tưởng tượng nếu ánh sáng và bóng tối xung đột sẽ kéo theo bao nhiêu năng

lượng khủng khiếp, và những năng lượng đó chỉ e không thể dẹp tan bằng một

đạo quân.

Trong số những người am hiểu nội tình, Sử Phi đang hướng về phía đông

nam kinh đô là người tâm trạng nặng nề nhất. Giống như Cung Điển, dù nghĩ

cách nào hắn cũng không hiểu tại sao bệ hạ lại ra tay với Trần lão Viện trưởng,

trong khi ông ấy đã từ quan về quê. Quan trọng hơn, tại sao lại là chính hắn?

Sử Phi càng nghĩ đến việc phải đối mặt Trần Bình Bình càng thấy lạnh sống

lưng, cho dù đang phi nước đại trong làn gió thu. Hắn thà đối đầu bọn Man di

giết người như ngóe bên Tây Hồ, hay Thượng Sam Hổ dụng binh như thần của

Bắc Tề, còn hơn phải đối mặt lão thọt chỉ có vài trăm người đi theo, trong đó

còn có cả mấy chục nữ quyến.

Hắn dẫn bốn nghìn tinh binh, đã sớm đến một ngọn núi gần Đạt Châu, căng

thẳng và lo lắng chờ đợi thời khắc ấy. May là bệ hạ vẫn chưa nói rõ ý chỉ, nên

hắn chưa phải xuất quân, hy vọng mãi mãi không phải ra trận, cầu mong bệ hạ

thay đổi ý định, cũng tốt cho mình bảo toàn tính mạng.

Kể từ lúc rời thành để bắt Trần Viện trưởng về kinh, Đại tướng Sử Phi có

cảm giác phải hy sinh tính mạng.

Hắn ngồi trên lưng ngựa, nhìn lại hướng kinh đô, hai mắt híp lại, âm thầm

cầu khẩn cuối cùng ý chỉ của bệ hạ vĩnh viễn không đến.

o O o

Diêu công công im lặng đứng trong Ngự Thư phòng. Lời nói run rẩy trước

đó chỉ là bổn phận của một nô tài, giống như tất cả các tướng lĩnh, đại thần nô

tài của Khánh Quốc, lão cũng không muốn thấy Bệ hạ và Trần Viện trưởng trở

mặt.

Nhưng sau khi kế nhiệm làm thái giám tổng quản của triều đình Khánh

Quốc, Diêu thái giám biết quá nhiều bí mật nên cho rằng mình hiểu được lý do

vì sao bệ hạ đột nhiên có ý định diệt trừ Trần lão Viện trưởng. Vì vậy lão chỉ

đứng bên cạnh, căng thẳng và bất an, không dám nói gì thêm.

Hoàng đế vẫn đang suy nghĩ. Trước đó trong ánh mắt ngài thoáng qua chút

hoang mang, đối với bậc đế tâm như trời cao, cảm xúc ấy là điều hiếm thấy

trong nhiều năm, có lẽ chỉ có Trần Bình Bình, người bạn từ thuở nhỏ luôn trung

thành, đã nhiều lần cứu mạng ngài, lập công lao to lớn cho Khánh Quốc, mới

khiến ngài rơi vào trạng thái đó.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1765: Trẫm muốn lão chó già kia còn sống 4



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Trước mặt ngài là vài cuộn sách mỏng. Một cuộn ghi chép về vụ ám sát bí

ẩn Tam hoàng tử trong thâm cung lúc kinh đô phản loạn. Một cuộn về bí mật

điều tra Huyền Không miếu, đặc biệt là va chạm giữa Ảnh Tử chủ sự thật sự

của Lục Xử Giám Sát viện với Tứ Cố Kiếm tại phủ Thành chủ Đông Di thành

năm nay. Còn có việc Phạm Nhàn bí mật đưa Ảnh Tử bị thương nặng về Giang

Nam. Cuộn thứ ba ghi chép vụ phục kích Phạm Nhàn năm xưa tại sơn cốc, cùng

hiện tượng bất thường của Giám Sát viện lúc đó, và hai cỗ nỏ thủ thành được

đem ra khỏi Bính phường Nội Khố.

Cuộn điều tra thứ tư dày nhất nhưng cũng mơ hồ nhất. Sau 3 năm điều tra bí

mật của cung đình và triều đình nhưng trước sự che giấu cố ý của Trần Bình

Bình, Khánh Đế chỉ tìm ra được chút manh mối về vụ hỏa hoạn mùa xuân ở

kinh đô. Kẻ phản bội nào đó trong Giám Sát viện nhắm thẳng vào nội cung, thái

tử, Trưởng công chúa và đêm mưa dông đó.

Còn nhiều cuộn khác nữa...

"Lão tam, lão nhị, Thừa Càn, Vân Duệ..." Sắc mặt Hoàng đế hơi tái nhợt,

ngài gạt sang một bên một cuộn sách mỏng rồi lần lượt đọc ra bốn cái tên, ném

sang bốn cuộn sách.

Cuối cùng ông nhặt vài cuộn sách lên, ngón tay siết chặt rồi đặt nhẹ xuống

bên cạnh, thở dài: "Đây là An Chi."

Hoàng đế chậm rãi ngẩng đầu lên, vẻ mơ màng trong mắt đã biến mất, chỉ

còn nỗi buồn và nụ cười tự giễu: "Thần tử trung thành nhất của trẫm từng có ý

định giết hết các con trai của trẫm, hoặc ép trẫm phải giết chúng."

Lông mày của ngài nhăn lại: "Điều khiến trẫm bất ngờ nhất là ngay cả An

Chi mà con chó già đó cũng không tha. Hồi đó nếu không nhờ mạng lớn, chắc

nó đã sớm chết dưới tay lão ta."

Khánh Đế chậm rãi lắc đầu, hít một hơi thật sâu, trong mắt lóe lên tia sát

khí, trầm giọng nói: "Mang lão chó già đó về đây, trẫm muốn hỏi rõ ràng việc

này là thế nào."

Diêu công công không dám nói thêm, cúi sâu rồi bước ra khỏi Ngự Thư

phòng. Chân lão ta gần như mềm nhũn, vì lão hiểu tâm trạng của bệ hạ hơn ai

hết, câu nói thấp thoáng sát khí kia đã nói lên quá nhiều điều.

Khi lão rời phòng, Hoàng đế lạnh lùng phán: "Truyền lời cho Ngôn Băng

Vân, cứ nói trẫm đang nhìn hắn đấy. Lại bảo Sử Phi, trẫm muốn còn sống."

Sắc mặt Hoàng đế vẫn lạnh lẽo: "Nếu con chó già chết, hắn cũng đừng có

sống sót mà về gặp ta!"

"Đem lão chó già đó còn sống về đây, trẫm muốn hỏi rõ ràng việc này là thế

nào!" Hoàng đế nhắc lại mệnh lệnh, giáng một chưởng xuống bàn làm nó vỡ

vụn thành bột gỗ bay khắp phòng.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Giữa trưa, Hạ Đại học sĩ đặt tay lên trán che nắng, không để ý mồ hôi chảy

đầm đìa trên mặt, vội vã rời khỏi hoàng thành tĩnh mịch. Hắn không vào Môn

Hạ Trung Thư mà thẳng tiến lên kiệu, đến nha môn Đô Sát viện. Bước vào nha

môn, hắn mới phát hiện mình đã ướt đẫm mồ hôi, hơi choáng váng bước vào

trong sảnh. Hắn ngồi cô đơn nơi đó nửa ngày mới tỉnh táo trở lại.

Lúc trước được Hoàng đế triệu kiến, chỉ nói vài câu ngắn gọn nhưng Hạ

Tông Vĩ đã hiểu, mọi âm mưu bí mật của hắn đều rơi vào tầm mắt của Hoàng

đế bệ hạ. Hoàng đế biết hắn đang điều tra điều gì nhưng chỉ lười quan tâm, chỉ

lạnh lùng nhìn hắn.

Nghĩ vậy, Hạ Đại học sĩ không khỏi rùng mình khiếp sợ. Với đôi mắt thông

tuệ của Hoàng đế bệ hạ, việc này sao có thể qua mắt được? Nhưng điều khiến

hắn bất ngờ là Hoàng đế không trách mắng gì, chỉ mệt mỏi dặn dò vài câu rồi

sai hắn lui.

Hạ Tông Vĩ ngồi trầm tư trong sảnh đường mát mẻ của Đô Sát viện. Hoàng

đế không tức giận là vì sao? Hay là cung đình và bộ Hình đã tra ra manh mối gì

ở Đạt Châu? Liệu Hổ Vệ Cao Đạt hay Vương Khải Niên còn sống? Đạt Châu

cách kinh đô không xa nhưng việc truyền tin vẫn mất thời gian. Hạ Tông Vĩ chỉ

biết hồi hộp chờ tin từ Đạt Châu. Hắn vẫn không hề hay biết hành động truy bắt

Cao Đạt của hắn đã vô tình ngăn cản Trần lão Viện trưởng về quê, đồng thời tạo

cơ hội cho Trần Bình Bình ra tay.

Đương nhiên, đây cũng chính là cơ hội để Hoàng đế ra tay.

Không chỉ Hạ Tông Vĩ mà cả Hồ Đại học sĩ trong Môn Hạ Trung Thư, các

quan lại tam tự lục bộ của Khánh Quốc cũng không ai đoán được hôm nay đất

nước đang ở trong tình trạng xao động. Họ chỉ cảm nhận được một mùi vị kỳ lạ

nào đó, nhưng chẳng ai liên tưởng tới Trần lão Viện trưởng đã về hưu.

Ngay cả người thông minh nhất cũng không thể nghĩ tới xung đột giữa

Hoàng đế và Trần Bình Bình, huống hồ là thần tử không dám suy nghĩ theo

hướng đó.

Kể cả quan lại Giám Sát viện cũng không hề nghi ngờ lòng trung thành

tuyệt đối của lão Tổ tông đối với Khánh Quốc và Hoàng đế bệ hạ.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1766: Quân tử, đồng bọn, đường lui 1



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Trung thành phụng sự Hoàng đế bệ hạ, tất cả vì Khánh Quốc; đây là giáo

huấn đầu tiên mà tất cả quan viên, mật thám Giám Sát viện đều được dạy khi

mới vào nghề. Hàng chục năm qua, dưới sự lãnh đạo của Trần Bình Bình, tất cả

quan viên áo đen đều vì mục tiêu đó, vì sự hùng mạnh của Khánh Quốc và an

toàn của Hoàng đế bệ hạ mà nỗ lực không ngừng. Ai có thể ngờ rằng, ngày hôm

nay Giám Sát viện lại trở thành mục tiêu của Hoàng đế bệ hạ?

Bởi vì chẳng ai nghĩ đến điều này, nên cũng chẳng ai điều tra sâu về vấn đề

này. Là cơ quan tình báo đặc vụ hàng đầu thiên hạ, hôm nay Giám Sát viện nhận

ra nhiều dấu hiệu lạ trong kinh đô, đặc biệt là việc tăng cường phòng thủ cấm

quân, động thái bất thường của quân phòng vệ kinh đô. Thậm chí cả việc Hạ

Đại học sĩ đột ngột vào cung rồi tỏ ra suy sụp khi ra ngoài cũng không qua mắt

được các mật thám, đều được báo cáo về tòa kiến trúc xám xịt kia.

Bát Đại Xử ngoại trừ Ngũ Xử của Hắc Kỵ, tất cả mọi người đều ở trong

kiến trúc màu xám đen của Giám Sát viện. Khi mặt trời mới vừa lặn về tây, các

thông tin đã được tổng hợp về Nhị Xử, được phân loại qua các quan viên tình

báo khác nhau rồi đặt lên bàn của người phụ trách tình báo Nhị Xử.

Chủ sự Nhị Xử là một người trung niên, cũng là một trong số ít lão thần còn

ở lại Bát Đại Xử. Kể từ khi Phạm Nhàn trở thành Đề ti và dần dần tiếp quản

quyền lực Giám Sát viện, Trần Bình Bình đã khuyên các lão thần rút lui để

Phạm Nhàn tiếp quản dễ dàng hơn. Những lão thần năm xưa đi theo Trần Viện

trưởng xây dựng Giám Sát viện không có ý kiến gì về con trai của tiểu thư Diệp

gia, nên rút lui cũng rất tự nhiên.

Mộc Thiết tiếp quản Nhất Xử, sư huynh độc sư môn của Phạm Nhàn tiếp

quản Tam Xử, Ngôn Băng Vân tiếp quản Tứ Xử, Thống lĩnh Hắc Kỵ hiện giờ là

Kinh Qua đeo mặt nạ bạc. Các chủ sự của Thất Xử và Bát Xử đã thôi chức từ

lâu, nhường cho người của Phạm Nhàn.

Chỉ riêng Nhị Xử do tầm quan trọng của tình báo mà vẫn do vị lão chủ sự

phụ trách, lão cũng chăm chỉ huấn luyện người kế nhiệm, chỉ đợi kế nhiệm có

thể gánh vác hệ thống tình báo Khánh Quốc là sẽ nhường chức cho người của

Phạm Viện trưởng.

Giám Sát viện và Đô Sát viện vẫn tranh chấp, Phạm Nhàn không ưa Hạ Đại

học sĩ nên hắn ta luôn là đối tượng theo dõi của Giám Sát viện. Tuy từ trước tới

nay Hoàng đế luôn giữ thái độ phản đối việc này, nhưng Giám Sát viện vẫn lợi

dụng lực lượng trong tay để dò xét, triều đình cũng không thể trông chừng hằng

ngày được. Chủ sự trung niên của Nhị Xử nhíu mày nhìn hồ sơ trên tay, không

hiểu sao Hạ Tông Vĩ lại tỏ ra rầu rĩ thế sau khi gặp Hoàng đế bệ hạ.

Về phần điều chỉnh cấm quân và xuất binh của quân phòng vệ kinh đô cũng

là tin tức nhạy cảm. Chủ sự Nhị Xử nhíu mày suy nghĩ mãi mà không hiểu, bây

giờ kinh đô Khánh Quốc phòng ngự vững vàng, có lực lượng nào cần triều đình

phải dụng tâm đối phó đến thế, nhất là ngay từ đầu Giám Sát viện đã không

tham gia vào việc này. Trong cung thậm chí còn không có thông báo gì, điều

này thật sự khác hẳn so với thường lệ.

Lão ôm hồ sơ rồi bước ra ngoài, lên gác, gõ cửa căn phòng bí mật yên tĩnh

kia rồi đẩy cửa bước vào.

Một thanh niên mặc toàn đồ trắng khác hẳn với không khí u ám của Giám

Sát viện, đang ngồi sau bàn lớn, chăm chú xem xét điều gì đó.

Chủ sự Nhị Xử mỉm cười, nhìn Ngôn Băng Vân thở dài trong lòng rồi bước

tới đặt hồ sơ trên tay lên bàn của hắn.

Lão Viện trưởng đã rút lui, Tiểu Phạm đại nhân cuối cùng đã thực sự trở

thành Viện trưởng, và rõ ràng Tiểu Ngôn công tử không chỉ quản lý Tứ Xử, chỉ

e tương lai sẽ thay Phạm Nhàn làm Đề ti mới của Giám Sát viện. Trong vài năm

qua, Trần Bình Bình luôn ốm đau, Phạm Nhàn không kiên nhẫn quản lý việc

nhỏ nên toàn bộ công việc Giám Sát viện đều do Ngôn Băng Vân cật lực gánh

vác. Vì thế sau này Ngôn Băng Vân làm Đề ti phụ trách tạp vụ của Giám Sát

viện, các quan viên đều đã quen thuộc, không có ý kiến gì.

Đối với các lão thần Giám Sát viện, mặc dù Tiểu Phạm đại nhân là người tài

ba xuất chúng, được mọi người trung thành vô điều kiện nhờ mối quan hệ giữa

tiểu thư Diệp gia và Trần lão Viện trưởng; nhưng vẫn có khoảng cách nhất định.

Ngược lại, Tiểu Ngôn công tử lớn lên tại Giám Sát viện, là công tử nhà Ngôn

Nhược Hải, từng hy sinh rất nhiều cho viện ở Bắc Tề nên được mọi người thân

cận hơn hẳn.

“Lưu thúc, cái gì thế, lại làm phiền thúc tự mình đưa lên?” Ngôn Băng Vân

mỉm cười ôn hòa, không có chút lạnh nhạt nào như trước mặt Phạm Nhàn, đứng

dậy mời vị chủ sự Nhị Xử ngồi xuống rồi lật qua những tập hồ sơ.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1767: Quân tử, đồng bọn, đường lui 2



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

“Việc điều động cấm quân và quân phòng vệ kinh đô chỉ cần báo cáo cung

đình và Khu Mật viện, bình thường chúng ta cũng không biết. Nhưng việc này

trái với thông lệ.” Chủ sự Nhị Xử lo lắng nhìn Ngôn Băng Vân: “Rõ ràng có

mục đích lớn, vậy mà viện chúng ta đến giờ vẫn không hề hay biết đã xảy ra

chuyện gì...”

Lúc này Ngôn Băng Vân đã đọc qua các thông tin. Khóe miệng vẫn mỉm

cười ổn định: “Gần đây Đông Di thành không yên, nhiều cao thủ tập trung,

giang hồ lại hay chém giết. Có lẽ triều đình lo sợ lại xảy ra tình huống như năm

đó ở Huyền Không miếu, lọt vài sát thủ vào nên tăng cường phòng vệ cấm quân

cũng không có gì lạ.”

“Còn về quân phòng vệ kinh đô.” Ngôn Băng Vân lắc đầu: “Lát nữa ta sẽ

phát văn thư đến Khu Mật viện hỏi cho rõ.”

“Khu Mật viện có thể không cần quan tâm tới chúng ta.” Chủ sự Nhị Xử

nhíu mày: “Vấn đề là Sử Phi đích thân dẫn quân, chắc chắn là theo mệnh lệnh

từ trong cung.”

Lão bỗng nghĩ đến đoàn xe của Trần lão Viện trưởng mới rời khỏi kinh đô

không lâu, nhưng lại tự lắc đầu cười khẩy.

“Sao vậy?” Ánh mắt Ngôn Băng Vân sâu thẳm, liếc nhìn lão một cái.

“Không có gì.” Chủ sự Nhị Xử lắc đầu, cười nói: “Tuổi tác thật sự khiến đôi

lúc suy nghĩ lung tung.”

Đúng vậy, dù thế nào lão cũng không thể nghĩ rằng trong cung lại ra tay với

lão Viện trưởng mà hắn hết sức kính trọng. Vì thế, vô thức lão đã nén chặt suy

đoán ban nãy. Giống như sự khó hiểu của Cung Điển và Diệp Trọng, giống nỗi

kinh hoàng của đại tướng Sử Phi, không ai có thể nghĩ ra điều này.

Ngôn Băng Vân chậm rãi cúi đầu xuống: “Việc trong viện giám sát quân đội

vốn không nên phơi bày, không nên gửi văn thư cho Khu Mật viện. Thường

ngày làm thế nào?"

“Chúng ta không thể nhúng tay vào quân đội, thường chỉ soạn tin tình báo

rồi dâng lên trong cung, xin Hoàng đế bệ hạ xem qua.” Chủ sự Nhị Xử suy nghĩ

rồi nói: “Tất nhiên, trường hợp bất thường như hôm nay, phản ứng của chúng ta

phải nhanh hơn.”

“Được.” Ngôn Băng Vân vẫn cúi đầu: “Ngay lập tức biên thành tờ trình,

đưa theo đường bí mật vào Ngự Thư phòng.”

“Rõ.” Chủ sự Nhị Xử vâng dạ theo phản xạ rồi cảm thấy phản ứng của

Ngôn Băng Vân hơi kỳ lạ, vẫn không ngẩng đầu, có vẻ thiếu tôn trọng. Hôm

nay họ là quan viên cùng cấp, đối phương vẫn chưa chính thức nhậm chức Đề ti

nhưng lại... Lão lắc đầu, đã thấy Ngôn Băng Vân lớn lên từ nhỏ nên biết hắn

không phải người như thế, chỉ nghĩ có chuyện riêng, lão không suy nghĩ thêm

nữa, ôm hồ sơ rời phòng.

Cơ hội ban đầu để Giám Sát viện phản ứng đã lỡ mất, dĩ nhiên, trước cỗ

máy quốc gia hùng mạnh của Khánh Quốc, với tư cách một cơ quan đặc vụ, nếu

Giám Sát viện không có phản ứng gì có lẽ mới là... phản ứng tốt nhất đối với

đất nước, triều đình, thậm chí ngay cả đối với kiến trúc xám xịt này.

Trong phòng trở lại vẻ yên tĩnh bất biến suốt nhiều năm, Ngôn Băng Vân

chậm rãi ngẩng đầu lên. Lúc này nếu có ai bên cạnh, nhất định sẽ nhìn thấy đôi

mắt hắn càng lúc càng thoáng nét đau khổ, giãy giụa.

Hai tay Ngôn Băng Vân siết chặt dưới gầm bàn, rất lâu sau mới buông ra.

Môi hắn mím chặt đến mức không còn chút máu. Hắn chậm rãi đứng dậy, bước

đến cửa sổ, vén rèm đen lên nhìn ra bên ngoài. Ánh nắng ban mai rọi xuống góc

hoàng thành sáng rực.

Lúc này hắn nhớ lại lần đầu bước vào Giám Sát viện, ông lão trên chiếc xe

lăn đón tiếp hắn ngay trong phòng này. Tấm rèm đen trên cửa sổ dường như

chưa từng được thu lại, có lẽ vị ông lão ấy đã quen với bóng tối nên không thể

nhìn thấy ánh mặt trời.

Sau đó ông lão kia rời gian phòng này, về Trần Viên. Phạm Nhàn lại không

thích ở nơi u ám nghiêm nghị này nên người ở lại phòng lâu nhất chính là Ngôn

Băng Vân.

Xưa kia Bát Đại Xử thường tấu báo công việc hai bên chiếc bàn dài, giờ đây

hai bên trống không. Cuối bàn xưa kia là chiếc xe lăn, phía sau nó là bóng tối.

Giờ xe lăn đã không còn.

Ngôn Băng Vân chậm rãi buông rèm đen xuống, thở dài. Nét đau đớn giãy

giụa trong mắt dần biến mất. Hắn là chủ nhân thứ hai của căn phòng này, phải

nối tiếp cá tính và ý chí của vị chủ nhân trước. Đã quyết định thì không được do

dự nữa.

Năm đó, Ngôn Băng Vân là một trong bảy thần tử trẻ tuổi mà Khánh Đế

triệu vào cung khi thay máu cho triều đình. Bảy thần tử trẻ tuổi này chính là

tương lai cho Khánh Quốc mà Khánh Đế đã chuẩn bị. Ngoài Tần Hằng chết

trong phản loạn, sáu người còn lại đều đã thăng tiến trong triều đình.

Trong số đó, Hạ Tông Vĩ leo cao nhất, nay đã là Hành tẩu Đại học sĩ của

Môn Hạ Trung Thư, kiêm Tả Đô Ngự sử Đô Sát viện. Còn Ngôn Băng Vân và

một trong Tứ tử Phạm Môn Thành Giai Lâm rất hiển nhiên thuộc phe Phạm

Nhàn.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 1768: Quân tử, đồng bọn, đường lui 3



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Chỉ có điều không ai biết trong cuộc đàm đạo đêm ấy, Khánh Đế đã đặt bao

nhiêu tâm lực và uy h**p lên Tiểu Ngôn công tử Giám Sát viện.

Trong mắt Hoàng đế, hai nhân vật quan trọng nhất trong Thất Quân Tử là

Hạ Tông Vĩ và Ngôn Băng Vân.

Ngôn Băng Vân từ từ ngồi xuống, đặt hai bàn tay phẳng lên bàn, nhẹ nhàng

v**t v* những văn bản viện lệnh và tấu chương tình báo phức tạp của Giám Sát

viện . Sau đó hắn khẽ gõ một cái chuông, triệu tập các quan viên trực thuộc và

thành viên Khải Niên tiểu tổ vào rồi nhẹ giọng đưa ra những mệnh lệnh.

Những mệnh lệnh này thoạt nhìn không có liên quan gì với nhau, cũng

không đáng chú ý, thế nhưng việc tăng viện cho Đông Di thành, liên lạc với

Đặng Tử Việt ở khu vực Tây Lương sẽ chiếm hết phần lớn sự chú ý của Giám

Sát viện trong mười mấy ngày tới.

Tổng cộng bốn mệnh lệnh, rất dễ dàng khiến nửa số lực lượng chủ lực của

Giám Sát viện tại kinh đô bị rút đi, bắt đầu điều động đến nhiều nơi trong

Khánh Quốc. Những điều động này không có gì bất thường nên cũng chẳng ai

chú ý, chỉ là như vậy thì Giám Sát viện muốn tập trung lực lượng cường hãn

nhất tại kinh đô đã rất khó khăn.

Rất ít người có thể làm được điều này, thậm chí dù là Phạm Nhàn tự mình ra

lệnh cũng khó bằng Ngôn Băng Vân, bởi vì dẫu sao Phạm Nhàn cũng không

phải là người kiên nhẫn tỉ mỉ, dù rất hiểu Giám Sát viện nhưng vẫn không nắm

rõ bằng Ngôn Băng Vân. Chỉ cần kích động vài điểm trong tổ chức khổng lồ đó

mà đã có hậu quả như vậy, thủ đoạn vận hành của Tiểu Ngôn công tử vẫn cực

kỳ tài tình.

Chỗ duy nhất không thể động vào là Nhất Xử của Giám Sát viện , ban đầu

do Phạm Nhàn trực tiếp quản lý, nay dù Mộc Thiết làm chủ sự nhưng quan viên

vẫn coi Viện trưởng là cấp trên trực tiếp. Mặc dù Ngôn Băng Vân có thủ lệnh

của Phạm Nhàn, nhưng cũng không thể dùng mệnh lệnh quá lạ lùng để điều

động họ ra khỏi kinh đô.

Làm xong tất cả, Ngôn Băng Vân hít một hơi thật sâu, như thể những hành

động vừa rồi suýt khiến mình ngạt thở.

"Tất cả vì Khánh Quốc", Ngôn Băng Vân nhắm mắt lại, không khỏi nhớ tới

cuộc trò chuyện với phụ thân cách đây rất lâu, khóe mắt không nhịn được rung

động, "Hay tất cả vì Giám Sát viện?"

o O o

Khi Diêu thái giám rời Ngự Thư phòng ra ngoài hoàng thành, tuyên cáo cho

Diệp Trọng và Cung Điển biết thánh chỉ, trong cung không mấy ai hay biết việc

này. Sau khi Diệp Trọng và Cung Điển quỳ xuống đất, cố nén kinh hãi và lo

lắng nhận chỉ, Diêu thái giám trao cho họ tờ thánh chỉ rồi mặt không biểu cảm

nói: "Đại tướng Sử Phi đang chờ chỉ."

Diệp Trọng đứng dậy, nhận lấy phong thư của Hoàng đế bệ hạ, như thể đang

nhận lấy cả Đại Đông sơn, nặng nề đến mức khó nhấc cả cánh tay lên. Bây giờ

hắn là một trong số ít cường giả cửu phẩm còn lại của Khánh Quốc, nhưng đối

diện với phong thư này, hắn vẫn cảm thấy mình không thể gánh vác nổi.

May mắn là người thực sự cần phong thư này là Sử Phi, đại thần quan trọng

của quân đội phe Yến Kinh. Do lâu không ở kinh đô, hắn ta được Hoàng đế

giao nhiệm vụ nguy hiểm này. Với tư cách Chính sứ Khu Mật viện, Diệp Trọng

không khỏi thương cảm thay cho Sử Phi, đồng thời trong lòng dâng lên một

chút lạnh lẽo.

Việc sai quân đội phe Yến Kinh thực hiện chứ không phải quân đội phe

Định Châu, ngoài lý do Sử Phi chỉ huy quân phòng vệ kinh đô dễ thao túng ra,

không thể phủ nhận Hoàng đế cũng không yên tâm về mối quan hệ giữa Diệp

Trọng và Trần Bình Bình.

Nghĩ rõ điều này, Diệp Trọng vẫn không để lộ chút cảm xúc nào trên mặt.

Diêu thái giám tay không rời doanh trại Cấm quân, lưng còng còng xuống

tiến vào nội cung. Thực ra trong lòng vị tổng quản thái giám cũng đang trăn trở

nhiều cảm xúc phức tạp như Diệp Trọng. Phục vụ trong cung lâu năm, lão đã

nhiều lần chứng kiến cuộc trò chuyện giữa Hoàng đế và Trần lão Viện trưởng,

hoàn toàn khác với quân thần bình thường. lão hiểu trong lòng Hoàng đế, Trần

lão Viện trưởng không đơn thuần chỉ là một đại thần.

Nhớ lại cảnh Hoàng đế nổi giận trong Ngự Thư phòng, nụ cười trên mặt

Diêu thái giám vô thức trở nên cay đắng. Theo lão, nếu Hoàng đế thực sự muốn

trị tội Trần lão Viện trưởng, khi còn ở kinh đô cứ đợi Trần lão Viện trưởng vào

chầu là xong, sao phải đợi đến lúc ông ấy đã rời kinh trên đường về quê mới ra

tay? Việc xảy ra ở Đạt Châu, tên Hổ Vệ đào ngũ ở Đạt Châu, cao thủ bộ Hình

do Hạ Đại học sĩ phái tới cũng ở Đạt Châu, cao thủ cung đình phụ giúp Đô Sát

viện cũng ở Đạt Châu.

Diêu thái giám hiểu rõ tâm ý Hoàng đế hơn ai hết, xem ra Hoàng đế vẫn

đang do dự... Diêu thái giám biết rõ nếu Trần lão Viện trưởng thực sự muốn

thoát thân, trừ khi Hoàng đế tự mình dẫn binh đuổi theo, không ai có thể ngăn

cản được lão quái vật đó.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1769: Quân tử, đồng bọn, đường lui 4



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Lão đi đến Thái Cực điện, dựa vào cột hành lang, tận hưởng thời gian nhàn

rỗi hiếm hoi. Các thái giám, cung nữ đi ngang kính cẩn cúi chào rồi lặng lẽ đi

qua. Diêu thái giám nhắm mắt tận hưởng nắng chiều mùa thu, thầm thở dài:

"Lão Viện trưởng, nếu đã đi rồi thì đừng quay lại, Hoàng đế bệ hạ cũng không

muốn ngươi quay lại."

Đúng vậy, vị Hoàng đế lạnh lùng vô tình của Khánh Quốc đã âm thầm điều

tra một thời gian dài rồi vẫn trái với bản tính, cho Trần Bình Bình một cơ hội,

cơ hội tự biện hộ, cơ hội rời đi. Nhưng trước khi đi, Trần Bình Bình đã không tự

biện bạch, giờ lại gặp Hổ Vệ Cao Đạt bị truy nã ngoài Đạt Châu thành, để xem

lão có chịu rời đi hay không.

Nếu Trần Bình Bình chịu rời đi thì mọi chuyện sẽ dừng lại, còn nếu không,

lão phải quay lại kinh đô ngay lập tức.

Điều này không phải tình cảm của Khánh Đế dành cho Trần Bình Bình mà

chủ yếu là thẩm vấn, chất vấn, lặng lẽ hỏi han tâm can của Trần Bình Bình.

Khánh Đế và Trần Bình Bình quen biết đồng hành cùng nhau hàng chục

năm, ngài có thể chấp nhận bất cứ ai phản bội mình, vì vị đế vương đa nghi

chưa bao giờ tin tưởng ai cả. Nhưng ngài không thể chấp nhận Trần Bình Bình

phản bội mình, thậm chí ngài cũng không tin vào bất kỳ sự thật nào mình điều

tra ra.

Một người sống trên đời luôn sợ cô đơn, đặc biệt là người ngồi trên ngai

vàng. Có lẽ chính Khánh Đế cũng không ý thức được, Trần Bình Bình, lão già

tàn tật cô độc kia, là ngọn lửa duy nhất làm ấm trái tim giá lạnh của ngài.

Vì thế Hoàng đế tức giận, lo lắng, và đến cuối cùng vẫn mang theo chút bất

an xem xét bản thân và Trần Bình Bình.

Có lẽ người duy nhất người nhìn thấu được tất cả, chỉ có vị tổng quản thái

giám tựa vào cột Thái Cực điện, ngả lưng phơi nắng.

Hồng lão thái gia thích phơi nắng, Diêu thái giám cũng thích phơi nắng, Hầu

công công chết dưới tay Phạm Nhàn cũng thích phơi nắng. Có lẽ vì những

người thiếu hụt này chứa đựng quá nhiều bí mật, ánh mắt sắc bén hơn bất kỳ ai,

nên bọn họ biết rất rõ vui buồn của đế vương. Nhưng bọn họ không thể nói ra,

không thể suy nghĩ, nên chỉ có thể để mặt trời chiếu rọi cơ thể, kẻo những bí

mật mốc meo ấy, kẻo những cảm xúc lạnh lẽo khiến bọn họ đóng băng.

Diêu thái giám nhắm mắt, chậm rãi hít thở. Lão không phải Hồng Tứ

Dương, cũng chẳng có tinh thần hi sinh để Khánh Quốc thống nhất thiên hạ. lão

chỉ là người thận trọng, mục tiêu là sống sót bình an. Với lão, ngoài sợ hãi, lão

không có suy nghĩ gì về mối quan hệ giữa Hoàng đế và Trần lão Viện trưởng.

"Hôm nay trời nắng đẹp thật đấy." Đới công công từ trong điện bước ra, tựa

vào bên cạnh Lão, cười nói.

Diêu thái giám liếc nhìn đồng nghiệp, lúc đầu hai người cùng nhập cung

nhưng cuộc sống cung đình của Đới công công lại không bằng hắn. Đới công

công từng phục vụ trong cung của Thục Quý phi, được sủng ái, giao phó việc

truyền chỉ cho đại thần. Sau này thất sủng, lão sống cực khổ trong cung cho đến

khi được Phạm Nhàn giúp đỡ, lập công trong biến loạn cung đình mới dần lấy

lại địa vị.

Trong cung ai cũng sợ Diêu thái giám là người gần gũi nhất bên Hoàng đế.

Nhưng Đới công công không có vẻ e sợ, hai người là bạn cũ, huống hồ giờ đây

Đới công công cũng có chút quyền lực, còn có Phạm Nhàn sau lưng.

Diêu thái giám không nói gì, chỉ tránh sang một bên nhường nửa cột hành

lang.

Đới công công nhìn sang, muốn nói rồi lại thôi, ngược lại thở dài: "Năm xưa

lúc chúng ta mới vào cung, cũng từng lười biếng nằm phơi nắng ở đây, kết quả

bị Hồng lão công công đánh năm mươi gậy, có còn nhớ không?"

Đương nhiên Diêu thái giám nhớ rõ, trong số các tiểu thái giám hồi đó, Tiểu

Hầu Tử đã chết. Lão thở dài, biết Đới công công muốn hỏi gì, chắc đối phương

cũng đã nhận ra điều bất thường trong cung hôm nay. Chỉ là việc quá lớn, cả

thiên hạ có lẽ chỉ năm người biết, huống hồ Đới công công lại rất thân với Phạm

Nhàn, việc này càng phải giấu kín.

Diêu thái giám mỉm cười, híp mắt nhìn mặt trời bên tay trái: "Bạn bè ngày

xưa, cuối cùng có mấy ai còn nhớ tình cảm nhận gậy chung ngày ấy?"

"Chúng ta còn sống là tốt rồi." Đới công công lắc đầu.

Diêu thái giám bỗng ngẩng đầu nhìn cuối hành lang, thấy một thái giám trẻ

tuổi đang cúi mình tiến lại gần. Hắn hỏi nhỏ: "Gần đây Hồng Trúc theo bên

ngươi, thế nào?"

"Có lẽ cách đây ba năm đứa trẻ này bị tổn thương nặng nề, càng ngày càng

ít nói." Rõ ràng Đới công công rất thích tiểu thái giám thông minh mà im lặng

kia, thở dài: "Xưa kia cũng là nhân vật nổi bật Đông Cung, không ngờ cuối

cùng lại ra nông nỗi này."

"Năm đó hắn ta cũng hầu hạ trong Ngự Thư phòng, im lặng...cũng tốt thôi."

Diêu thái giám bình thản nói: "Năm đó ngươi nói nhiều quá."

Đới công công cười tự giễu, không nói gì nữa.
 
Back
Top Bottom