Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Lồng Chim Tước - Bán Bình Lựu Liên Nãi

[BOT] Mê Truyện Dịch
Lồng Chim Tước - Bán Bình Lựu Liên Nãi
Chương 20: Chương 20



Lương Kỳ chớp mắt đã đến tuổi trưởng thành, Hoàng thượng có ý lập hắn làm Thái tử. Quần thần thấy long thể ngày một suy nhược, e sợ có ngày Hoàng thượng băng hà đột ngột, liền rối rít dâng tấu, khẩn cầu sớm ngày lập trữ.

Song bản thân Lương Kỳ dường như chẳng mấy vui mừng. Thục phi khuyên nhủ suốt đêm mới hay, hắn ghét nhất là khi đăng triều lại phải đội thứ mũ miện rườm rà, nặng trĩu đầu ấy.

Thành An thì chẳng thích đọc sách, hoàn toàn không giống mẫu thân Hoàng Chiêu nghi của nàng. Trái lại, lại giống ta hơn, chỉ yêu mỹ thực, say mê ăn uống. Trẻ con mập một chút vốn chẳng sao, nhưng ai nấy cũng mong nàng sau này có thể mảnh mai yêu kiều hơn đôi phần.

Thời gian trôi qua trong lặng lẽ, chớp mắt đã đến năm mới. Cung yến vẫn đìu hiu như cũ. Kẻ mới nhập cung không dám hé lời, kẻ cũ thì giữ miệng dè dặt. Đám hoàng tử, công chúa khi đã chơi chán mệt thì lập tức cáo lui. Chúng ta cũng chỉ lặng lẽ dùng bữa trong tĩnh mịch mà thôi.

Lúc này, Hoàng thượng sớm đã chẳng còn phong thái tuấn mỹ như thuở xưa. Bao năm mộng mị giày vò khiến gương mặt hắn già cỗi hơn hẳn tuổi thực. Hắn chỉ ngồi lại chính điện tươgnj trưng trong chốc lát rồi rời đi.

Đêm trước rằm tháng Giêng, Hà Thanh Sanh chết.

Trong cơn hoảng loạn, cung nữ chăm sóc nàng ta chạy tới điện của ta, vừa khóc vừa nói nàng ta sắp không qua khỏi. Ta vội khoác áo chạy đến cùng Thục phi thì nàng đã tắt thở. Điều khiến ta và Thục phi kinh hoảng nhất chính là những vết thương chằng chịt, hằn đỏ như lửa thiêu trên thân thể nàng.

“Hoàng thượng dăm ba bữa lại đến nơi này, không cho ai theo hầu,” tiểu thái giám giữ cửa thấp giọng nói, “Chúng ta đều nghe rõ tiếng roi quật xuống.”

Không biết bao lần, ta từng muốn Hà Thanh Sanh đền mạng, nhưng khi nàng thật sự chết thê thảm như vậy, ta lại chẳng cảm thấy hả hê chút nào.

“Ác giả ác báo,” Thục phi lẩm bẩm, “Giờ thì hay rồi, tên Hoàng đế chó chết đó đánh chết kẻ duy nhất hắn trút giận được, kế tiếp sẽ là ai?”

Câu nói điềm nhiên ấy của Thục phi khiến ta lạnh cả sống lưng, như thể trước mắt đã hiện ra cảnh ngộ của chính ta và tỷ ấy.

Hôm sau, xác Hà Thanh Sanh bị người kéo đi chôn, không trống không kèn, không ai đưa tiễn. Ta nghĩ, có lẽ Hoàng đế cũng không định để lại chút vết tích nào của Hà gia trong cung này.

“Chỉ là… tội nghiệp bốn đứa nhỏ ấy.” Thục phi ngồi trong điện của ta, liên tiếp thở dài.

“Phi tần trong Hậu cung phần lớn không con cái, hay là sắp xếp các hoàng tử vào chỗ các phi tần có đức hạnh nuôi dưỡng.”

Gần hai năm nay, ta giữ ngôi vị cao nhất trong hậu cung, mọi việc lớn nhỏ đều do ta định đoạt.

Thục phi nói: “Nhưng vậy thì chẳng phải cũng phải thăng vị cho họ cả sao?”

Trong lòng ta bỗng cả kinh. Nếu quả là thế, ta không thể không vào cung gặp Hoàng thượng.

Đêm ấy, trên đường đến gặp lại xảy ra một việc bất ngờ Ta không tìm thấy hoàng thượng tại Vĩnh An cung mà lại thấy hắn đứng trước Vĩnh Thọ cung.

Chung quanh vắng không một bóng thị vệ, ngay cả Tô công công cũng không ở đó. Hắn chỉ một mình đứng trước cửa cung đã bị niêm phong kia, trừng trừng nhìn vào như thể bên trong vẫn còn người đang sống.

Ta không biết nên có cảm giác gì, chỉ thấy cõi lòng nghẹn ngào, biết rằng đêm nay hẳn chẳng thể bàn đến việc gì nữa.

“Ngươi chưa từng nghĩ đến việc giết ta sao?”

Đúng lúc ta định quay người rời đi, hoàng thượng bỗng cất giọng hỏi. So với việc bị hắn phát hiện, ta lại càng kinh ngạc hơn trước câu hỏi ấy, vì sao hắn lại nghĩ rằng ta có lòng muốn giết hắn?

“Khởi bẩm hoàng thượng, thần thiếp đã không dưới một lần từng muốn lấy mạng người,” Ta thẳng thắn đáp, không hề giấu giếm.

“Vậy cớ sao không ra tay? Sợ việc bại lộ chăng?” Hắn không giận, giọng điệu như kể chuyện phiếm. Ánh mắt vẫn chưa từng rời khỏi Vĩnh Thọ cung ấy.

Ta: “Thần thiếp chỉ cảm thấy, so với cái chết, sống sót đối với Bệ hạ mới là điều đau khổ hơn hết.”

Hắn khựng lại rồi bỗng cất tiếng cười lớn, khiến ta chợt nhớ đến lần cuối cùng thăm hỏi Hà Thanh Sanh.

Hoàng đế: “Nếu Oanh Oanh còn sống, không biết khi nàng trông thấy tình cảnh như hiện tại sẽ phản ứng thế nào…”

“Nhưng nàng đã không còn nữa rồi,” ta cắt lời, “Bệ hạ, người đã tự mình phá vỡ quy tắc do chính bản thân lập nên.”

“Thật hoài niệm những ngày thơ ấu cùng nhau săn bắn, khi ấy mẫu phi còn tại thế, phụ hoàng cũng còn, cô nương Chu gia vẫn luôn theo sát bên ta, nàng còn từng chắn trước Thẩm Lâm Xuyên, đòi tỷ thí với hắn…”

“Khi đó ta thường bị các ca ca bắt nạt, mỗi lần đều là nàng ra tay giúp ta thoát nạn. Nàng ấy thật đúng là người thích lo chuyện bao đồng…”

Hắn chẳng để tâm đến lời ta, cứ lẩm bẩm nói một mình. Ta nhìn nụ cười trên khuôn mặt hắn, chỉ cảm thấy bi thương tột độ.

“Đây là kết cục mà ngài mong muốn sao?” Ta lặp lại câu nói năm xưa Hà Thanh Sanh từng hỏi ta.

Hắn nghẹn lời, không nói gì thêm.

“Hoàng hậu tỷ tỷ sinh thời cũng giống bệ hạ, rất thích hoài niệm chuyện xưa, thường nhắc đến ngài thuở ấy ngây thơ thẳng thắn, tuy yếu đuối nhưng dùng tấm lòng thiện lương mà dung nạp tất cả. Cuối cùng là điều gì đã khiến ngài trở thành như ngày hôm nay?”

“Đừng nói nữa.”

“Trong ký ức của Thu tỷ tỷ, Nệ hạ là thiếu niên đầy khí phách, phong tư lỗi lạc. Thần thiếp vẫn không sao hiểu nổi, vì cớ gì thiếu niên ấy lại có thể ra tay tàn nhẫn với bằng hữu thuở nhỏ, lại còn dùng điều đó để dằn vặt người mình yêu?”

“Trẫm bảo ngươi đừng nói nữa!” Hắn bắt đầu kích động, đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu trừng thẳng vào ta.

Nhưng ta không chịu bỏ qua:

“Ngài thật lòng yêu Thu tỷ tỷ sao? Nếu vậy, vì sao còn muốn cưới Chu Diệu Nhân? Nếu đã cưới nàng ấy thì vì sao lại coi nàng ấy như bức tường ngăn cách giữa hai người… Thực ra, ngài chẳng yêu ai cả, đúng không? Ngài chỉ yêu chính mình. Cho nên thuở ấy vì một chút tự tôn nực cười, ngài không ngừng tự lừa dối bản thân, ép mình tin rằng Thu Oanh Oanh và Thẩm tướng quân có tư tình, chỉ có như thế, ngài mới thấy việc mình làm không đến mức quá đáng. Đến nay, thậm chí ngài còn tự lừa mình dối người rằng trên đời này chưa từng có người tên là Thu Oanh Oanh, chỉ để an ủi bản thân…”

“Câm miệng! Câm miệng! Trẫm phải giết ngươi! Giết ngươi!”

Hắn hoàn toàn điên cuồng. Tô công công chẳng biết từ đâu xuất hiện, dẫn theo đám cung nhân xông vào chế ngự hắn.

“Quý phi nương nương ơi, hoàng thượng đã không còn ổn định, xin người đừng chọc giận thêm nữa!” Tô công công cuống quýt dìu Hoàng đế trở về Vĩnh An cung, bóng đêm xung quanh rốt cuộc cũng yên tĩnh trở lại.

Tựa như trút bỏ được bao uất ức dồn nén nhiều năm, ta cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng. Ngồi bệt trước cửa Vĩnh Thọ cung, ôm mặt bật khóc nức nở.

Thục phi chờ ở ngoài đã lâu, thấy ta như vậy vội vàng chạy tới ôm chầm lấy. Ta vỗ nhẹ lên người nàng đang run rẩy rồi bước vào bên trong điện, kể lại mọi chuyện không sót điều gì.

“Muội liều lĩnh quá! Nếu sáng mai tên Hoàng đế chó má kia tỉnh lại mà nhớ ra mọi chuyện, hắn nhất định sẽ không tha cho muội!” Thục phi tức giận đập bàn.

“Hắn không sống nổi tới ngày mai đâu.” Ta nói.

“Cái gì?!”

“Ta đã sai người hạ thuốc vào thuốc an thần của hắn.”

Thục phi hoàn toàn không biết chuyện này. Ta nói cho nàng hay: “Ngay ngày hoàng hậu nương nương mất, ta đã lập sẵn kế hoạch. Chỉ là không ngờ phải chờ đến hai năm mới thực hiện được.”

“Nhỡ bị thái y phát hiện thì sao?”

“Yên tâm đi, thuốc đó không phải thuốc độc, nhưng nếu mỗi ngày dùng một ít, lâu dần sẽ khiến thân thể hao mòn. Thêm vào đó, tinh thần hoàng thượng bất ổn, e rằng không sống được bao lâu nữa.”

Rõ ràng, Thục phi bị kế hoạch của người luôn ở bên cạnh nàng làm cho kinh hãi. Nàng ngồi ngây ra trên ghế rất lâu sau mới hỏi:

“Người hạ thuốc có kín miệng không?”

“Yên tâm đi, là người của Vĩnh Thọ cung.”

“Vĩnh Thọ cung?” Thục phi như mơ hồ đoán ra điều gì.

“Xuân Đào.”

……

Không biết có phải ông trời quá ưu ái ta hay không, rạng sáng hôm sau, Hoàng đế băng hà, Lương Kỳ lên ngôi.

Ta và Thục phi như đã hoàn thành một tâm nguyện chất chứa suốt bao năm, ngẩng đầu nhìn ánh hừng đông đỏ rực nơi chân trời, tựa như niềm hy vọng mới vừa được sinh ra.

Đúng vậy, kể từ hôm nay, mỗi một ngày sau này đều là khởi đầu mới của chúng ta.

“Đợi bọn nhỏ thành thân xong, sự nghiệp cũng yên ổn, chúng ta hãy xuất cung đi, xây một căn nhà nhỏ, trồng trọt dệt vải, muội thấy thế nào?” Thục phi đề nghị.

Ta đáp: “Được thôi, nhớ mang theo ít bánh quế hoa của Vĩnh Thọ cung nữa đấy.”
 
Lồng Chim Tước - Bán Bình Lựu Liên Nãi
Chương 21: Chương 21



Ngoại truyện 1: (Chương về Thái tử)

Ta sinh ra đã là Thái tử.

Phụ hoàng rất yêu thương ta, cả đời chỉ làm hai việc không hợp lẽ thường, một trong số đó là bất chấp đại thống mà lập ta làm Thái tử.

Bốn vị huynh trưởng của ta căm ghét ta đến tận xương tủy, Hoàng hậu cũng cực kỳ ghét bỏ ta. Nhưng mẫu phi bảo rằng, không cần để ý đến những người ấy, chỉ cần ta chuyên tâm học hỏi theo phụ hoàng về đại thống là đủ.

Với ta, mọi chuyện tựa như nước chảy mây trôi, thuận theo lẽ tất yếu. Cho đến khi Thu Thừa Tướng dẫn nữ nhi của ông ấy đến trước mặt phụ hoàng.

Còn nhớ rõ ngày ấy, Hoàng hậu vừa trông thấy nàng liền mất đi thần thái, vội vã đứng lên. Ánh mắt phụ hoàng dường như lóe lên một tia sáng.

Mẫu phi nói, việc không hợp lẽ thường kia còn liên quan đến nàng. Cô gái nhỏ ấy được phụ hoàng giữ lại trong cung, có thể thấy phụ hoàng rất yêu thích nàng. Thậm chí còn hơn cả ta.

“Thái tử điện hạ quý an,” nàng nâng tà váy nhỏ, hào phóng mà lễ phép chào ta.

Đáng yêu là đáng yêu, nhưng ta không thích. Nàng luôn bám lấy ta, ta đi đâu nàng theo đó, làm ta cảm thấy rất phiền, ta đành nhờ huynh trưởng của nàng đưa nàng đi.

“Thái tử điện hạ không thích Oanh Oanh sao?” Nàng nắm lấy vạt áo ta, nước mắt long lanh hỏi.

“Không thích, ta ghét chết ngươi rồi.” Ta giật áo khỏi tay nàng, chẳng quay đầu lại mà bước đi.

Cảm giác thật sảng khoái. Nhưng sau đó, nàng biết cách đi cáo trạng với mẫu phi, nên chỉ cần ta có điều gì không vừa ý, nàng liền đi báo mẫu phi và phụ hoàng, họ lập tức tới trách mắng ta. Ta ghét nàng đến tận xương tủy.

Từ khi nàng phát hiện ra con đường này khiến ta chiều theo ý nàng thì ngày một ương bướng hơn. Thật sự là ngày càng đáng ghét.

Dần dần, ta cùng nàng lớn lên như vậy. Nàng ngày càng xinh đẹp khiến người ta cho rằng tất cả nữ nhân trong cung cộng lại cũng không bằng một phần của nàng.

Người ngoài hỏi ta có thấy nàng đẹp không, ta luôn đáp: đẹp cái rắm gì mà đẹp. Nhưng thật ra, ta cũng thấy nàng xinh đẹp, thậm chí còn đẹp hơn tất thảy.

Ta nghĩ, nếu nàng dịu dàng hơn, hiểu chuyện hơn, hiền thục hơn, ta nhất định sẽ thích nàng đến không tự thoát ra được. Chỉ tiếc, nàng lại bị ca ca nàng dẫn dắt lệch lạc.

Có một hôm ở trong trường học, không biết vì sao Thu Ngâm Phong lại nổi hứng, đứng lên hô to: Ta muốn đi nhập ngũ! Ta muốn học võ!

Muốn đi thì đi đi, hô cái gì mà hô?

Rồi hắn ngày ngày múa dao múa kiếm trước mặt ta và nàng. Nàng thì cầm, kì, thi, họa không thông thứ gì, duy chỉ có những chiêu thức mà ca ca nàng múa trước mặt thì nàng đều học được hết.

“Thu Oanh oanh, ngươi cũng đi nhập ngũ đi.” Ta nói. Ta chỉ mong nàng mau rời khỏi tầm mắt của ta.

Nàng múa cây thương chỉ thẳng vào ta, cười tươi rạng rỡ: “Cũng không phải không thể.”

Nàng quả thật xinh đẹp, dù thế nào cũng luôn xinh đẹp vô cùng.

“Thái tử gì chứ? Rốt cuộc cũng chỉ là kẻ nhát gan được một nữ nhân bảo vệ thôi!”

Một ngày, ta nghe đại ca đang nói xấu ta với hai vị ca ca khác.

“Đúng, hắn đúng là kẻ nhát gan!” Bọn họ hùa theo.

Rồi tiếng cười lớn vang lên. Ta vứt bỏ mấy món điểm tâm trong tay, vốn định chạy đến ăn cùng họ.

Trên đường trở về Đông Cung, ta trông thấy Thu Oanh Oanh, nàng cười chạy đến chào ta.

“Đi đi, đừng làm phiền ta!” Ta phất tay bỏ đi, biết rõ nét mặt nàng ở phía sau lưng.

Ta buồn bực, ta bị họ xem thường đều là vì Thu Oanh Oanh!

Sau này, ta nghe nói nàng bị Hoàng hậu phạt quỳ ở Tàng Thư Các, phải đọc thuộc lòng Nữ Tắc ba trăm lần.

Nghe cung nữ Xuân Đào kể lại, nàng đã đánh ba vị hoàng tử một trận, bọn họ đều van xin nàng tha thứ mới yên chuyện. Kết quả, ba vị ca ca của ta về tâu lên Hoàng hậu, Hoàng hậu nổi giận trách phạt nàng.

Đêm ấy, ta vội đến Tàng Thư Các, đứng ngoài cửa nghe nàng mơ màng nói: “Lí giả, tình chi... trói buộc. Ngôn nhân giai tri kiệm tố... khả dĩ dưỡng tính, xa xỉ túc dĩ bại đức...”

Tiến lại gần, thấy nàng rũ đầu, sắp thiếp đi.

“Oanh Oanh, tỉnh dậy đi.” Ta đẩy nhẹ nàng.

“Ừ?” Nàng mơ màng mở mắt nhìn ta, cười tủm tỉm nói, “Lý Tu Dẫn, huynh cũng bị phạt à?”

“Không.” Ta thành thật đáp.

Nàng thở dài, nói: “Xin lỗi, ta không biết họ nói huynh sau lưng như vậy, nếu biết sớm như thế, ta…”

Lời chưa dứt, ta đã ôm chầm lấy nàng.

“Cảm ơn ngươi.” Ta nói.

Ta cảm nhận rõ sự ngỡ ngàng nơi nàng, trước khi nàng kịp nói thêm điều gì, ta buông nàng ra, mở hộp cơm trong tay của tiểu thái giám đặt trước mặt nàng: “Đói rồi chứ gì, ăn chút đi, đều là những thứ ngươi thích.”

Nàng ngẩn người gật đầu, sau đó im lặng.

Thành thật mà nói, ta đã động lòng. Nếu không gặp Chu Diệu Nhân, có lẽ ta đã bị nàng chiếm trọn rồi. Đáng tiếc, ta đã gặp được, ta đã gặp được một nữ tử khác biệt với nàng.

Ta thích dáng vẻ yếu đuối của Chu Diệu Nhân, nàng nhỏ bé dịu dàng, mọi việc đều để cho nam nhân quyết định khiến ta rất có cảm giác thành tựu. Còn nàng, dường như cũng đã gặp được nam tử thuộc về nàng.

“Ngươi thấy Thẩm Lâm Xuyên thế nào?” Ta ngồi trên nóc nhà hỏi nàng.

Nàng hoảng hốt phủ nhận nhưng ta thấy hai má nàng ửng đỏ.

Ta có chút không vui.

“Hôm nay hoàng hậu còn hỏi ta thấy Tam hoàng tử thế nào, ngươi biết ta trả lời ra sao không? Ta nói, không chỉ thích Tam hoàng tử mà còn thích Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử nữa. Chậc chậc chậc, xem trình độ trả lời của ta, nàng lập tức câm nín, ha ha ha…” Nàng khoe mẽ sự khôn khéo của mình.

“Nếu… nếu người cưới ngươi là ta, ngươi có trả lời như vậy không?” Không biết vì sao ta lại hỏi nàng một câu như vậy.

Nàng nhìn ta hồi lâu rồi đáp: “Không có loại giả thiết đó, ngươi đâu có muốn cưới ta.”

Nhưng giả thiết đó đã thành hiện thực, nàng đã được hứa hôn cho ta. Chính ta đã thỉnh chỉ từ phụ hoàng. Bởi vì ta phát hiện một bí mật, cuối cùng ta cũng biết vì sao mẫu phi nói chuyện phụ hoàng làm trái với lẽ thường lại liên quan đến nàng.
 
Lồng Chim Tước - Bán Bình Lựu Liên Nãi
Chương 22: Chương 22



Bí mật ấy, ta phát hiện trong chuyến du ngoạn năm nàng mười bốn tuổi. Buổi dã ngoại đó, nàng lạc trong rừng, trời đã tối, trong rừng sâu có thú dữ, dù nàng biết võ nghệ nhưng vẫn hiểm nguy vô cùng.

Lần đầu tiên ta thấy phụ hoàng tức giận như vậy, ông sai toàn bộ Vũ Lâm quân chia nhau đi tìm, nếu không tìm thấy sẽ giết hết người theo hầu. Đó không phải là lời nói suông.

Bề trên có thật lòng yêu thương hậu bối đến thế sao? Ta thấy sắc mặt Hoàng hậu xám ngoét, cả sắc mặt mẫu phi cũng không ổn.

Ta nảy ra một ý nghĩ rất kinh khủng. Ý nghĩ đó được chứng thực khi Thẩm Lâm Xuyên ôm nàng trở về. Rõ ràng ta thấy trong mắt phụ hoàng ngập tràn ngọn lửa ganh ghét.

Đó là ánh mắt ta quen thuộc nhất, ba vị ca ca của ta thường nhìn ta bằng ánh mắt ấy.

Ta quay nhìn mẫu phi, dường như bà cũng nhận ra ta phát hiện ra điều gì, chỉ nhẹ nhàng xoa đầu ta, ra hiệu đừng nói.

Phụ hoàng thích Thu Oanh Oanh, không đơn thuần chỉ như yêu thích một đứa trẻ, mà là tình cảm nam nữ. Cho nên ông mới ban tên cho nàng. Bởi “Linh Động” là cái tên mà ông từng đặt cho mẫu thân Thu Oanh Oanh.

Khi còn nhỏ nàng mới vào cung, phụ hoàng thấy nàng, hai mắt sáng rỡ, chắc là vì nàng quá giống mẫu thân. Thu Thừa tướng cũng nhận ra điều đó, sau chuyến du ngoạn l*m t*nh cảm giữa nữ nhi nhà ông và Thẩm Lâm Xuyên có tiến triển, đã thúc giục Thẩm Lâm Xuyên tới cầu hôn.

Không cần đoán cũng biết phụ hoàng ta không đồng ý, vì ông muốn nạp Thu Oanh Oanh làm phi.

Thật nực cười biết bao, thật hoang đường xiết bao. Ông ấy dõi theo Thu Oanh Oanh từ thuở nhỏ đến khi trưởng thành, lòng lại ẩn chứa muôn vàn mưu toan đen tối như thế sao?

Chẳng lẽ, mai sau có kẻ hỏi rằng: “Ngươi cảm thấy như thế nào về việc thanh mai trúc mã của mình nay lại trở thành mẫu phi của mình?”

Ta xin phụ hoàng cầu hôn: “Nhi thần cùng Oanh Oanh là thanh mai trúc mã, đã mến mộ nhau từ lâu, xin phụ hoàng thành toàn.”

Ngày ấy phụ hoàng nổi giận, tay quăng hết vật bày trên bàn trước mặt ta.

“Lý Tu Dẫn, ngươi là Thái tử, mai này là người ngồi trên long ỷ này! Ngươi nghĩ rằng có thể trói buộc nàng trong cung suốt đời sao? Hả?” Phụ hoàng chỉ thẳng mũi ta, mắng to.

“Phụ hoàng nghĩ rằng chính phụ hoàng có thể giữ nổi nàng hay sao?” Ta thẳng thắn đáp, mắt không rời ông.

Phụ hoàng thôi không tranh cãi, ủ rũ ngồi trên ngai vàng, lẩm bẩm: “Thôi, thôi vậy…”

Có lẽ phụ hoàng nghĩ rằng gả nàng cho ta còn hơn để người ngoài đoạt lấy. Giữa ta và Thẩm Lâm Xuyên, phụ hoàng đã lựa chọn ta.

Chu Diệu Nhân tức giận, khóc than không ngừng khiến ta cũng phần nào khó chịu. Ta hiểu rõ, ta không yêu Chu Diệu Nhân, chỉ yêu lấy sự hiền thục và yếu mềm của nàng, chỉ cần có phẩm tính đó thì là ai cũng như nhau.

Và thế là ta thành thân cùng Thu Oanh Oanh.

Ngày đó, nàng rất xinh đẹp, đẹp đến nỗi không thể rời mắt, nét u sầu giữa đôi mày khẽ thốt: “Ta biết Hoàng thượng sẽ gả ta cho ngươi, xin lỗi Lý Tuấn Dẫn, không thể để ngươi cưới Chu Diệu Nhân.”

Giờ phút ấy người đau lòng thương tâm không phải ta, mà chính là nàng.

Chuyện ta xin phụ hoàng cầu hôn nàng, ngoài Thẩm Lâm Xuyên ra cũng chẳng ai hay biết.

Sau Thu Ngâm Phong, Thẩm Lâm Xuyên nhập ngũ, trước khi đi, hắn giáng một trận đòn đau điếng vào ta.

“Nếu ngươi không đối xử tốt với nàng, ta thà liều mạng cũng sẽ đưa nàng đi.”

Đưa đi thì đưa đi, ta nghĩ thầm.

Đêm động phòng hoa chúc, nàng tới cởi áo cho ta, tiếng tim nàng đập dồn vang trong lồng ng.ực. Ta từng tưởng tượng đến ngày này, lúc tuổi trẻ hừng hực, h.am mu.ốn sắc đẹp của nàng.

Ấy vậy mà ta lại chùn bước.

“Thu Oanh Oanh, chúng ta vốn là huynh đệ mà!”

Nàng mỉm cười, ta cũng cười, đêm ấy chung quy vẫn là viên phòng.

Thế là nàng trở thành Thái tử phi của ta.

2.

Nàng làm Thái Tử Phi của ta, nửa năm sau, ta lại cưới Chu Lương Đệ.

Chu Lương Đệ quá nhu nhược, đối với Thu Oanh Oanh nói năng lúc nào cũng rụt rè sợ hãi, ta bèn bảo nàng: Nếu nàng ấy cứ quấy rầy nàng thì nàng đừng để ý đến là được.

Ấy thế mà Thu Oanh Oanh lại cô đơn tột cùng, khao khát rời bỏ Đông Cung, thoát khỏi chốn lao tù này.

Vì sao ta lại biết ư? Vì ta thường thấy nàng đứng ngoài điện vào đêm khuya, nhìn về phía xa tường thành bằng ánh mắt rực sáng như ngọc. Ngay cả Chu Lương Đệ cũng nói rằng nàng không thích hợp ở trong cung.

Nhưng rồi có thể làm sao đây? Nếu nàng không ở Đông Cung thì chỉ còn cách nhập hậu cung mà thôi. Phụ hoàng thường triệu nàng vào yết kiến, mỗi lần như vậy ta đều theo sát không rời.

“Ngươi không bận sao?” Nàng thấy ta theo đuôi liền hỏi.

Lúc này, nàng đã làm Thái Tử Phi được hai năm, tính cách vốn mạnh mẽ hiên ngang cũng dần bị bào mòn. Không hiểu sao, ta lại không thích nhìn nàng như vậy.

Dù nàng đã là thê tử của ta, ta vẫn cảm thấy sự bất mãn và thiết tha trong ánh mắt của phụ hoàng đối với nàng. Mỗi lần ông nhìn nàng, lòng ta đều bứt rứt khó chịu.

“Điện hạ, không phải ngươi có điều gì lừa gạt ta đấy chứ?” Ra khỏi Vĩnh An cung, nàng dường như đã thấu tỏ điều gì mờ ám.

Đương nhiên ta không thể nói phụ hoàng yêu thích nàng, mà không phải là loại yêu thích không được bình thường kia, bèn đáp: “Ngươi quản nhiều thế làm gì?”

Nàng im lặng không nói nữa, trong lòng ta có chút áy náy Nhưng ta thực mong nàng đừng bận tâm đến những chuyện đó, để nàng có thể sống mà không vướng bận phiền lo.

Song làm nữ nhân của vị hoàng đế tương lai, có một số chuyện mà nàng không thể tránh khỏi. Có một ngày, nàng trở về từ hậu cung, sắc mặt tái nhợt, hốt hoảng vô cùng.

“Thu Oanh Oanh, ngươi làm sao vậy?” Xuân Đào gọi ta đến, ta hỏi nàng.

Ánh mắt nàng trốn tránh, tay nắm chặt mép áo. Nàng sợ hãi. Vì thế ta lập tức nghiêm túc hỏi nàng lý do vì sao.

“Lý… Lý Tu Dẫn…” Nàng túm lấy tay ta, nói, “Hoàng hậu nương nương, bà ấy đã giết Ngôn Tần.”

Ngôn Tần là phi tử được sủng ái nhất lúc bấy giờ.

“Ngươi thấy ở đâu?” Ta hỏi tiếp.

“Ngay sau núi giả, Hoàng hậu đánh người choáng váng rồi quăng vào giếng cạn.” Ta cảm nhận bàn tay nàng đầy mồ hôi.

Dẫu nàng có khí phách của nam nhi, song trông thấy cảnh ấy, nàng vẫn kinh hãi như một nữ nhân thường tình. Ta bỗng thấy bản thân có ý nghĩa tồn tại. Ta muốn nàng an lòng, rồi bỗng nhớ ra một điều quan trọng: “Hoàng hậu có trông thấy ngươi không?”

Nàng gật đầu. Xong rồi, vậy thì sẽ khó giải quyết.

“Thôi, cũng chẳng có gì to tát, ngươi trở về cùng Chu Lương Đệ đi.” Khi ta muốn an ủi, muốn nói với nàng rằng ta sẽ bảo vệ nàng, nàng lại buông tay ta rồi nói lời ấy.

Nàng không thích ta đến mức ấy sao? Ta mang theo bực tức rời khỏi tẩm điện của nàng. Dẫu tức giận, việc cần làm vẫn phải làm. Ta nhờ mẫu phi thận trọng trông chừng nàng, đừng để nàng chạy lung tung, còn ta sẽ tìm kiếm bằng chứng để đối phó với hoàng hậu.

“Dẫn ca ca sao lại lo lắng cho nàng như vậy?”

Chắc vì dạo gần đây ta ít đến gặp Chu Lương Đệ nên nàng có chút ghen tuông.

“Nàng lớn lên cùng ta, chuyện này liên quan đến mạng sống của nàng, sao ta có thể không để ý?”

Chu Lương Đệ không nói gì thêm, nhưng với sự tinh tế của nàng, làm sao không hiểu được tình cảm ta dành cho Thu Oanh Oanh.
 
Lồng Chim Tước - Bán Bình Lựu Liên Nãi
Chương 23: Chương 23



Không lâu sau, ta tìm được bằng chứng bên nhà mẹ đẻ Hoàng hậu cấu kết với các đại thần triều đình, lại còn tìm đến nha hoàn tận mắt nhìn thấy bà ấy sát hại Ngôn Tần, hơn nữa những phi tần trong hậu cung vô cớ bị sẩy thai cũng là do bà ấy gây ra.

Phụ hoàng thật sự tức giận, mắng nàng vô liêm sỉ, tàn nhẫn độc ác. Hoàng hậu lúc ấy như người mất hồn, quên hết nét hiền thục thường ngày, chỉ thẳng mặt phụ hoàng mắng:

“Người không biết xấu hổ là ngươi chứ không phải ta! Không cưới được người ta mà còn mơ tưởng cưới con gái người ta, kẻ vô liêm sỉ nhất chính là ngươi!”

Sau khi Hoàng hậu chết còn bị ai đó cắt đầu lưỡi..

Ngày hôm đó là sinh nhật của Thu Oanh Oanh. Ta mừng là nàng không có mặt, nàng thông minh như vậy, làm sao không đoán ra người Hoàng hậu nói đến là ai.

Từ đó về sau, phụ hoàng không còn gặp Thu Oanh Oanh nữa.

Bốn năm thấm thoát trôi qua, phụ hoàng bước vào tuổi xế chiều, trước khi ta lên đường đến Bắc cảnh, ông gọi ta đến bên giường kể về chuyện xưa. Là về mẫu thân của Thu Oanh Oanh.

Thật ra ta không muốn nghe, vì đó chỉ là chuyện một vị vua yêu mà không được, hơn nữa ta cảm thấy ghê tởm việc không cưới được mẫu thân mà muốn cưới con gái của bà.

Phụ hoàng rồi cũng qua đời, khi ta về đến kinh đô, Thu Oanh Oanh đã giết ba vị ca ca bức vua thoái vị. Ta thấy nàng cầm dao găm run rẩy không ngừng, muốn ôm lấy nàng nhưng nàng chẳng thèm nhìn ta lấy một cái đã lập tức đẩy Chu Lương Đệ tới trước mặt ta.

Là trách ta không có mặt hay là đang coi thường ta?

Dù là điều gì, ta cũng đều không thoải mái, vì thế ta ôm lấy Chu Lương Đệ nói: “Thu Oanh Oanh, ngươi quá tàn nhẫn.”

Nói xong ta đã hối hận, nhưng nàng đã sớm quay lưng bỏ đi.

Kể từ đó là khoảng thời gian lạnh nhạt. Sau khi đăng cơ, vì chuyện này mà ta không dám bỏ xuống thể diện để đi tìm nàng, Tô công công đưa ra cho ta một ý kiến.

“Thu Linh Động, sớm muộn gì trẫm cũng sẽ phế bỏ hậu vị của nàng!”

Quả là một ý tưởng hay.

Dù nàng có vẻ mặt vô cảm làm ta khó chịu nhưng chí ít ta có cớ để mỗi ngày gặp nàng.

Sau này, Chu Diệu Nhân mang thai, với thế lực của nhà họ Chu, ta không thể để đứa trẻ ấy chào đời. Ta sai cung nữ đổi thuốc cho nàng, ai ngờ kẻ ngu ngốc kia lại cho uống thuốc sau khi Thu Oanh Oanh rời đi, đúng như dự đoán, Chu Diệu Nhân đổ hết tội lỗi lên đầu nàng.

Vừa là chuyện tốt, cũng vừa là chuyện không tốt. Để xoa dịu cơn giận của Chu Diệu Nhân, ta cấm túc Thu Oanh Oanh trong cung.

Nghe tin này, ánh mắt Chu Diệu Nhân nhìn ta đã khác trước.

Chắc nàng đã đoán ra.

Trong đợt tuyển tú hậu cung, ta chỉ chọn chín người, không muốn quá nhiều phi tần, một phần vì ta thấy phiền, một phần vì nàng cũng mệt.

Nhưng thật ra, chỉ cần một Thu Oanh Oanh thôi là đủ rồi.

3.

Sau khi quật ngã Chu Quốc Công, cuối cùng ta cũng có thể thổ lộ tâm ý của mình. Ta nói với nàng rằng, ta yêu nàng, yêu từ rất lâu rồi. Nàng không yêu ta nên đương nhiên nét mặt không mấy vui vẻ.

Ta biết trong lòng nàng đã có người khác, nhưng chẳng sao cả, ta sẵn lòng chờ đợi, chờ đợi đến khi nàng mở lòng với ta. Thế nhưng Oanh Oanh à, sao nàng ngày càng lạnh nhạt với ta đến thế?

“Oanh Oanh, nàng thấy hoa đào này đẹp không? Nếu nàng thích, trẫm sẽ cho trồng vài cây trong Vĩnh Thọ Cung, thế nào?”

Ngày đó ta dẫn nàng ra vườn ngắm hoa, cười hỏi. Dẫu nàng muốn cả mặt trăng trên trời, ta cũng sẵn lòng dâng hết cho nàng. Nhưng nàng lại chăm chú nhìn những đóa hoa dại ven đường dưới ngay gốc đào.

“So với hoa đào, thần thiếp thích hoa dại ven đường hơn.” Nàng nói rồi khom người hái hoa dại đội lên đầu, cười hỏi, “Hoàng thượng, có đẹp không?”

“Đẹp.”

Ta cũng muốn cười với nàng, nhưng nhìn nụ cười ấy, ta không sao cười nổi. Nàng không cười với ta, mà là cười với Xuân Đào đang đứng phía sau ta. Khao khát được ra khỏi cung của nàng, chưa bao giờ phai nhạt.

“Oanh Oanh, trẫm thật sự muốn có một đứa con với nàng...”

Mỗi lần nói đến chuyện này, nàng đều im lặng. Ta hiểu, vì không yêu ta nên nàng không muốn mang thai cho ta. Nhưng tuyệt đối không thể là con của Thẩm Lâm Xuyên.

Ta nghi ngờ nàng đã uống thuốc tránh thai nhưng không vạch trần, ta muốn nàng yêu ta, tự nguyện sinh long tự cho ta. Nhưng ta quá tự tin vào bản thân rồi.

Khi ta phát hiện nàng thực sự uống thuốc tránh thai, ta không kiềm chế nổi nên đã to tiếng với nàng một trận. Nàng lạnh lùng, thờ ơ khiến ta tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Thu Oanh Oanh, cầu xin nàng đừng lạnh nhạt với trẫm như vậy, được không? Ta thà bị nàng mắng, bị nàng đánh cũng được.

Hạ Thanh Sanh nói với ta, tốt nhất phải cảnh cáo hoàng hậu, ra oai phủ đầu lạnh nhạt nàng vài ngày thì nàng sẽ chịu nhận lỗi. Ta hiểu dụng ý của nữ nhân này, nhưng vẫn làm như vậy.

Ta nghe Thục Phi và những người khác bàn tán sau lưng rằng ta “làm màu kiếm sự chú ý”. Đúng vậy, ta muốn nàng chú ý đến mình.

“Oanh Oanh, chuyện này cuối cùng là nàng sai rồi.”

Ngày nàng bị đưa vào Lãnh Cung, ta đến thăm nàng.

“Thần thiếp sai rồi, Oanh Oanh không sai.” Nàng nói.

Ta vẫn nhớ rõ ngày ấy, ta tát nàng một cái, vừa tát xong đã hối hận.

“Nàng là hoàng hậu, là thê tử của ta, là Oanh Oanh của ta!” Ta hét lớn, nhưng nàng chỉ nhìn ta bằng ánh mắt bình thản như mặt nước êm đềm.

Trước khi rời đi, nàng nói với ta: “Thần thiếp đã không còn là Oanh Oanh nữa rồi.”

Đúng vậy, nàng đã không còn là Oanh Oanh, ta cũng chẳng còn là chính ta nữa rồi.
 
Lồng Chim Tước - Bán Bình Lựu Liên Nãi
Chương 24: Chương 24



Thục Phi và bọn họ rất thích đàm tiếu, chỉ vài ngày sau ta lại nghe họ nói: “Hoàng cặn bã thật phiền, Oanh Oanh vào lãnh cung cũng chẳng được yên ổn.”

Họ nói ta thế nào ta đều biết, nhưng chẳng sao cả, chỉ là, tại sao các ngươi có thể gọi là “Oanh Oanh” còn ta thì không thể?

Ta lại ban chỉ dụ, cấm mọi người đến thăm nàng. Hạ Thanh Sanh nói sớm muộn gì hoàng hậu cũng không chịu nổi, rồi sẽ tìm hoàng thượng xin lỗi thôi. Nhưng nàng quả thật rất quật cường, cứ như vậy kiên cường suốt ba năm.

Ta nghĩ, nếu không có sự hy sinh của người kia, có lẽ nàng sẽ không trở lại nữa.

Một đêm nọ, Lan Mỹ Nhân đến Vĩnh An Cung thăm ta, nàng mặc chiếc váy màu vàng nhạt trông chẳng khác gì Oanh Oanh thuở nhỏ. Hóa ra, nàng chính là người đầu tiên gọi ta là “Hoàng cặn bã”.

Ta hiểu mục đích của nàng và ta cũng cần một lối thoát.

“Hoàng thượng, thần thiếp muốn Hoàng hậu nương nương trở lại vị trí cũ.”

Ngày hôm sau, ta phong Lan Mỹ Nhân làm Quý Phi, ban cho nàng ân sủng tối thượng, chỉ để khiến yêu cầu của nàng không bị xem là quá đáng.

Ta gọi nàng là Oanh Oanh, nàng không giận mà còn tìm đủ cách để lấy lòng ta. Oanh Oanh, giá như nàng cũng đối xử với ta như vậy thì tốt biết mấy.

Hoàng hậu đã xin lỗi, nàng nhận lỗi với ta. Nhưng lời xin lỗi ấy nhiều hơn là dành cho Lan Mỹ Nhân Có lẽ ta vẫn còn oán hận chuyện nàng uống thuốc tránh thai, nhưng kể từ khi phát hiện được một di chiếu khác của phụ hoàng, ta liền để nàng tuỳ ý đi.

“... Nếu Hoàng hậu sinh được long tự... trả tự do cho nàng...”

Phụ thân ơi phụ thân, đến phút cuối ngài vẫn để lại cho nàng một con đường, không muốn bất cứ kẻ nào chiếm trọn cuộc đời nàng, ngài đúng là phụ thân tốt của ta...

Ta từng nghĩ sẽ xé bỏ di chiếu đó để Oanh Oanh không bao giờ rời xa ta, nhưng rồi ta không làm vậy.

Tại sao ư? Bởi ta nhớ đến lời di ngôn của mẫu thân. Dù là phụ hoàng hay mẫu thân, đều hiểu thấu lòng Oanh Oanh, ta yêu nàng nhưng không thể trói buộc nàng.

Được rồi, nếu thực sự có một ngày nàng sinh con, vậy thì hãy để nàng đi thôi. Nhưng ngày đó đến quá nhanh.

Sau khi ta bắt được Thẩm Lâm Xuyên, nhìn ánh mắt y trong trẻo như ngày niên thiếu, ta mới nhận ra, đây là nỗi khúc mắc trong lòng ta mãi chưa vượt qua được.

Dù Hạ Thanh Sanh không ngừng nói rằng chỉ có giết Thẩm Lâm Xuyên mới giữ được sự trong sạch cho Hoàng hậu, nhưng ta không định giết y, ta tin họ tuyệt đối không làm điều trái với luân thường đạo lý.

Nhưng mà...

“Lý Tu Dẫn, ngươi không xứng với Thu Oanh Oanh!”

Nói ta không xứng với nàng, đây là lần thứ mấy rồi nhỉ?

“Ngươi im miệng! Ta không xứng thì ngươi xứng sao? Thẩm Lâm Xuyên, rốt cuộc ngươi là cái thá gì!”

Lửa giận nhiều năm bỗng chốc bị câu nói này châm ngòi, y cười lạnh nhìn ta khiến ta nhớ lại ban đêm nhiều năm về trước. Khi ta xin cưới Thu Oanh Oanh, phụ hoàng ta cũng cười y như vậy.

Mọi người đều cho rằng ta không xứng cưới Thu Oanh oanh.

Tại sao? Tại sao ta không xứng?

“Thu Oanh Oanh đã mang thai, nàng là Hoàng hậu của ta, cả đời nàng không thể rời khỏi nơi này!” Ta muốn thấy y thu lại nụ cười ấy, muốn thấy nét kinh ngạc trên mặt y, nhưng thật tiếc, y không tỏ vẻ gì như vậy, ngược lại nụ cười lại càng thêm rạng rỡ.

“Lý Tu Dẫn, ngươi không biết sao? Trước khi mất Tiên đế có hạ chỉ, chỉ cần Oanh Oanh sinh được Hoàng tử, sẽ được trở lại làm người bình thường.”

Sao y biết được chuyện này?

Khoảnh khắc đó, ta như mất hết thể diện, nhìn y không tin nổi, chỉ nghe y chậm rãi nói:

“Ngày ấy Tiên đế ban chỉ, ta đứng bên cạnh, ông ấy cho phép, cho phép ta chăm sóc phần đời còn lại của Oanh Oanh.”

A, Ha ha ha ha ha ha...

Phụ hoàng ơi, ngài đúng là phụ thân tốt của ta...

Ta căm ghét hắn, căm hận Thẩm Lâm Xuyên, căm hận cả Thu Oanh Oanh! Tại sao mọi người đều có thể chơi đùa xoay ta vòng vòng như thế? Tại sao họ có thể dễ dàng đoạt đi những thứ thuộc về ta?

Có lẽ thấy ta im lặng thật lâu, Thẩm Lâm Xuyên cảnh giác hỏi:

“Lý Tu Dẫn, ngươi sao vậy?”

Ta nói với y: “Thẩm tướng quân, dừng ở đây đi.”

Y còn định hỏi tiếp, ta không nghe rõ, ngay sau đó sai người lột da y. Y kêu la thảm thiết, ta nghĩ nếu Oanh Oanh có mặt chắc chắn sẽ sợ đến ngất đi.

Ta đứng bên ngoài ngục thất, nghe hắn gọi đi gọi lại cái tên “Oanh Oanh”. Hai chữ ấy, ngươi không xứng để thốt ra.

Ta sai người lấy da của Thẩm Lâm Xuyên làm thành một chiếc quạt tinh xảo, đặt ngay trong phòng Hoàng hậu, bắt nàng ngày ngày phải nhìn thấy.

Thu Oanh Oanh, giờ đây ta có thể buông tha cho nàng, vì nàng không còn cách nào tìm đến Thẩm Lâm Xuyên nữa.

Nàng đã uống thuốc phá thai ngay trước mặt ta.

“Ta đã cho nàng cơ hội rồi.”

Nhìn ánh mắt dần tắt lịm biến thành vũng nước chết ngắt, ta lại cảm nhận được một thứ kh*** c*m chưa từng có. Đây có phải là trả thù nàng không? Chắc chắn là như vậy.

Liễu Đỗ Nhược mắng ta không xứng với Thu Oanh Oanh, ta sai người dùng côn đánh chết nàng ta. Nàng ta hoàn toàn có thể sống tốt, vậy sao lại cố tình chọc tức ta? Sao lại nói những lời cay nghiệt đó?

Ta chẳng cần ai nữa, thậm chí Thu Oanh Oanh cũng không cần.

Trở về Vĩnh An cung, Tô công công báo tin Hoàng hậu đã qua đời. Thật sao? Nhanh đến vậy à?

Ta ngồi trong thư phòng, nhìn về phía Vĩnh Thọ cung, bỗng nhớ lại cảnh tượng thuở nhỏ. Ngày nàng bị phạt đứng ở Tàng Thư các, ta ôm lấy nàng, nàng nghiêng đầu thì thầm bên tai:

“Lý Tu Dẫn, hình như ta đã động lòng rồi...”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back