Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Lồng Chim Tước - Bán Bình Lựu Liên Nãi

[BOT] Mê Truyện Dịch
Lồng Chim Tước - Bán Bình Lựu Liên Nãi
Chương 25: Chương 25



Ngoại truyện 2: (Thẩm Lâm Xuyên): Thổi Mộng Đến Tây Châu.

Hoa đỏ liễu xanh, gió xuân ấm áp, cành liễu ngoài tường theo gió đung đưa lướt vào trong sân, vài con sẻ đậu trên mái ngói ríu rít không ngừng.

Thẩm Lâm Xuyên đang thu dọn những vật dụng cần thiết cho chuyến du ngoạn. Có nên mang theo một quả táo không nhỉ? Hắn nhớ có một tiểu cô nương dạo này rất thích ăn táo.

Vừa nghĩ đến tiểu cô nương đó, khóe môi Thẩm Lâm Xuyên không kìm được mà khẽ nhếch lên. Phụ thân đã ngồi lên kiệu, Thẩm Lâm Xuyên cũng bước theo sau.

"Thằng nhóc này, cười ngây ngô cái gì vậy?" Thẩm đại nhân thấy Thẩm Lâm Xuyên vừa lên kiệu đã cười tủm tỉm si ngốc vô cùng, bèn quay sang hỏi Thẩm phu nhân ngồi bên cạnh.

"Xem ra, Xuyên Nhi nhà chúng ta cũng đến tuổi cưới vợ rồi đấy."

Thẩm phu nhân che miệng cười rồi hỏi: “Xuyên Nhi, con có để ý cô nương nhà ai chưa?"

Thẩm Lâm Xuyên hoàn hồn lại, mỉm cười ôn hoà: "Mẫu thân nói gì vậy, vừa rồi con chỉ đang nghĩ… lát nữa đến rừng hoang thì nên làm gì thôi."

Lời này không đủ để thuyết phục phụ mẫu, chỉ thấy hai người vẫn mang vẻ mặt đầy tò mò, vừa cười vừa thảo luận: "Hôm nào tìm vài cô nương nhà lành giới thiệu cho con nó xem. Ta thấy cô nương nhà họ Lý cũng không tồi..."

Thẩm Lâm Xuyên chỉ biết thở dài bất lực, vén rèm kiệu lên, đưa mắt nhìn cảnh vật bên ngoài.

Thực ra, nếu nói có người trong lòng thì thật ra hắn có một người.

Đến rừng hoang, thấy rất nhiều quan lại quý tộc đã có mặt, chỉ là hoàng thượng và các phi tần vẫn chưa đến.

"Thu cô nương!"

Vừa bước xuống xe, Thẩm Lâm Xuyên liền thấy một cô nương đang trốn dưới tảng đá, bèn cầm quả táo lớn tiếng gọi nàng một tiếng. Người kia không phản ứng, hắn bèn sải bước chạy đến, chỉ thấy nàng đang cầm một cái ná, nhắm mắt một bên, chăm chú nhắm vào gì đó.

Thẩm Lâm Xuyên khẽ cúi người, ghé sát tai nàng thì thầm:
"Ngươi đang làm gì thế?"

"Vô nghĩa, đến nơi khỉ ho cò gáy này còn làm gì nữa? Tất nhiên là săn thú rồi!"

Cô nương này hoàn toàn khác với mấy tiểu thư khuê các, lời nói thẳng thắn chẳng hề giữ kẽ, dáng vẻ lại càng tiêu phóng khoáng. Dù có chút thô lỗ nhưng càng khiến nàng trở nên đặc biệt.

"Chát!"

Một viên đá từ tay nàng b*n r*, vang lên một tiếng giòn tan, trong bụi cỏ không xa liền có động tĩnh, sau đó là một con vật lông trắng mịn phóng vụt ngay trước mặt.

"Chậc, mấy hôm không luyện, tay nghề sa sút rồi." Cô nương thở dài, quay đầu nhìn Thẩm Lâm Xuyên: "Ngươi tìm ta có việc gì?"

Hôm đó nàng mặc chiếc váy dài màu vàng rực, trên mặt là lớp trang điểm tinh tế, ánh mắt nhìn hắn ánh lên tia sáng, ngay cả đôi mày hơi chau lại cũng đáng yêu đến lạ. Thẩm Lâm Xuyên như bị ánh mắt nàng hút mất hồn.

"Thẩm công tử?" Nàng nhìn bộ dạng ngẩn ngơ của hắn, gọi một tiếng.

Thẩm Lâm Xuyên bừng tỉnh, thấy xấu hổ vì thất lễ, liền lấy quả táo giấu sau lưng ra: "Cho ngươi này."

Nàng đón lấy quả táo, tung lên vài lần rồi há to miệng cắn một miếng sảng khoái: "Đa tạ!" rồi quay người bước về phía lều trại.

Thẩm Lâm Xuyên mỉm cười, bước theo sau: "Lần đi săn này, ta sẽ không bại dưới tay ngươi đâu."

Nàng dừng bước, quay đầu nhìn hắn đầy thích thú: "Thẩm công tử, ngươi biết không, riêng chuyện săn bắn, bốn vị hoàng tử cộng lại cũng chưa chắc săn bắn được nhiều bằng ta, chỉ dựa vào một mình ngươi thôi sao?"

Gương mặt nàng lộ vẻ đắc ý, ánh mắt lém lỉnh rực rỡ khiến lòng Thẩm Lâm Xuyên càng thêm rung động.

"Vậy chúng ta cược một ván, xem lần này ai săn được nhiều hơn, ngươi thấy sao?"

Nàng lập tức đáp lời: "Nếu ngươi thua thì phải nghe ta sai bảo!"

Dù không có màn cá cược này, ta cũng tình nguyện nghe nàng sai bảo cả đời, hắn nghĩ thầm.

"Thế nếu ngươi thua thì sao?" Thẩm Lâm Xuyên hỏi lại.

Nàng nhếch môi cười khinh thường, đưa tay ra đếm: "Thứ nhất, ta không thể thua. Thứ hai, nếu có thua, ta sẽ làm nha hoàn cho ngươi ba ngày. Ngươi thấy thế nào, hẳn là không lỗ rồi."

Thẩm Lâm Xuyên gật đầu, nói: "Nghe cũng không tệ."

Nàng nhổ hột táo vào cái ống rồi nghênh ngang bước đi.

Không lâu sau, hoàng thượng đến, mang theo hoàng hậu và Hiền phi. Thái tử cũng tới, vừa gặp nàng là hai người như nước với lửa, không ngừng đấu khẩu khắp nơi.

Thẩm Lâm Xuyên và cô nương nhà họ Chu nhìn cảnh đó, không nhịn được mà mỉm cười.

"Lý Tu Dẫn, ngươi đi cùng một nhóm với Chu cô nương đi, đừng bám theo kéo chân ta lại." Nàng nhảy lên ngựa, nói thẳng với thái tử vốn định cùng nhóm với mình.

"Này, cái gì mà kéo chân sau chứ? Nếu ngươi không cùng nhóm với ta thì còn cùng nhóm với ai?" Thái tử điện hạ cầm lấy cung tên, nghi hoặc nhìn nàng.

Bao nhiêu năm nay, bất kể là trong dịp nào, hai người này đều như hình với bóng, ai ai cũng đã quen với điều đó.

"Hừ, bổn cô nương tự mình thành một nhóm." Nàng kiêu ngạo ngẩng cao đầu, sau đó chỉ về phía Thẩm Lâm Xuyên: "Đừng quên cá cược giữa hai ta đấy." Nói xong, nàng thúc ngựa lao vút đi.

Thẩm Lâm Xuyên đương nhiên không thực sự muốn thi đấu với nàng, chỉ là cảm thấy dáng vẻ hăng hái của nàng thật thú vị.

Thái tử điện hạ bước tới, lo lắng hỏi: "Lâm Xuyên, ngươi cược gì với nàng thế?"

Thẩm Lâm Xuyên đáp: "Ta và Thu cô nương đánh cược xem ai săn được nhiều hơn."

Lời của hắn khiến Thái tử vỗ vai an ủi: "Ngươi… cố lên vậy."

Hoàng thượng vốn cũng muốn đi săn, hơn nữa còn muốn đi cùng nàng nhưng bị Hoàng hậu nương nương ngăn lại.

Ước chừng hai canh giờ sau, tất cả những người ra ngoài săn đều đã quay về, ai nấy đều phấn khởi đếm chiến lợi phẩm của mình. Số thú mà Thẩm Lâm Xuyên săn được cũng không ít, hắn đưa mắt tìm kiếm bóng hình nàng nhưng chẳng thấy đâu.

"Lâm Xuyên, Oanh Oanh vẫn chưa về." Thái tử điện hạ dẫn theo cô nương nhà họ Chu đi tới nói với hắn.

Trời dần sập tối, gió lớn từng trận thổi qua, trông như sắp mưa đến nơi.

Nghe nói nàng mất tích, Hoàng thượng nổi giận lôi đình, chỉ tay vào mọi người: "Nếu không tìm thấy Linh Động, trẫm sẽ giết hết các ngươi!"

Thẩm Lâm Xuyên nhận ra ánh mắt của Thái tử có gì đó không ổn, nhưng lúc này hắn quá lo lắng cho sự an toàn của nàng, không nghĩ nhiều nữa, chỉ lấy một thanh kiếm rồi lao ra ngoài tìm.

Rừng hoang rất sâu, ra khỏi khu vực săn bắn thì đã không còn thuộc phạm vi kiểm soát nữa. Ở những nơi đó, dã thú thường xuyên lui tới.

"Thu cô nương! Thu cô nương!"

Hắn sốt ruột gọi lớn khắp nơi nhưng không có hồi đáp. Điều hắn lo sợ cuối cùng vẫn xảy ra. Hắn phát hiện ngựa của nàng ở gần hàng rào ngăn cách, lại thấy một cái hang bên dưới rào chắn. Xong rồi, nhất định là nàng đã chui vào trong đó.

Trời bắt đầu đổ mưa lất phất, Thẩm Lâm Xuyên vượt qua rào chắn, tiến vào rừng sâu.

"Thu cô nương! Thu cô nương!" Hắn vừa gọi tên nàng vừa nghe thấy từng đợt tiếng sói tru.

Hắn đặt kiếm trước ngực, từng bước từng bước tiến lên, tiếng tru của sói vang vọng không ngừng. Không biết hắn đã đi bao lâu, cuối cùng cũng thấy một bóng người thấp thoáng phía trước.

"Thu Oanh Oanh!" Hắn mừng rỡ kêu lên, sau đó nhanh chóng chạy tới.

"Lý Tu Dẫn?!" Nàng nghe thấy tiếng gọi cũng vội vàng hô lên.

Trong khoảnh khắc ấy, Thẩm Lâm Xuyên liền hiểu rõ, vào lúc tuyệt vọng nhất, người nàng nghĩ đến là Thái tử điện hạ.

Trong lòng hắn khẽ chua xót, nhưng vẫn bước đến gần nàng, dịu dàng hỏi: "Nhìn kỹ lại xem ta là ai?"

Nàng ngẩng đầu, mắt đảo qua một cái rồi lập tức rơi lệ.

Nàng nhào đến ôm lấy hắn, bật khóc nữ nở: "Sao giờ ngươi mới tới! Ta… ta sợ muốn chết rồi! Ở đây có rất nhiều sói tru… còn có… còn có rắn nữa! Ngươi… sao giờ mới đến…"

Thiếu nữ trong lòng yếu ớt, bất lực như vậy, hắn ôm lấy cơ thể đang run rẩy của nàng, nhẹ nhàng vỗ lưng: "Không sao rồi, không sao rồi, chúng ta về thôi."

Nàng buông hắn ra, dụi đôi mắt sưng đỏ của mình: "Ta… ta bị trẹo chân rồi…"
 
Lồng Chim Tước - Bán Bình Lựu Liên Nãi
Chương 26: Chương 26



Thẩm Lâm Xuyên dở khóc dở cười, cúi xuống nói với nàng: "Lên đi, ta cõng ngươi."

Có lẽ gương mặt đỏ bừng xấu hổ của nàng đã khiến hắn cảm động, đến chính hắn cũng cảm thấy mặt mình nóng ran.

「Auuu——」

Mưa càng lúc càng lớn, nàng dùng áo khoác của Thẩm Lâm Xuyên che lên đầu hai người để chắn mưa, Thẩm Lâm Xuyên chậm dần bước chân.

Cả hai người đều nín thở. Không phải vì lạnh do mưa mà là vì cảnh tượng trước mắt khiến họ lạnh sống lưng. Năm con sói hoang đang đứng chắn trước mặt họ.

Cảnh tượng này thật đáng sợ: giữa cơn mưa như trút nước, một thiếu niên cõng một thiếu nữ, đối diện với họ là năm con sói với ánh mắt hung hãn rực lửa.

"Chúng ta… có phải hôm nay sẽ chết ở đây không?" người trên lưng hắn nhẹ giọng hỏi.

Thẩm Lâm Xuyên lắc đầu: "Yên tâm đi, Thu cô nương, sẽ không đâu. Ta sẽ bảo vệ ngươi."

Nàng vẫn không yên tâm, nói với hắn: "Hay là ngươi để ta xuống, ngươi quay đầu chạy đi, chí ít ta không thể liên lụy đến ngươi được."

Thẩm Lâm Xuyên không nhịn được cảm thấy nàng ngốc nghếch:

"Ngươi nói gì thế, sống thì cùng sống, chết cũng cùng chết. Huống hồ, chúng ta sẽ không chết."

Nói xong, hắn liền nhảy lên tảng đá lớn bên cạnh. Bầy sói nhận ra mục tiêu đã chuẩn bị tấn công, giống như đã được huấn luyện bài bản, ba con phía trước, hai con phía sau lập thành thế vây kín.

"Thẩm Lâm Xuyên, ta có thể dùng cung tên đối phó với hai con phía sau, ba con phía trước, ngươi lo liệu được không?" Nàng giương cung, hỏi hắn.

Hắn đang cõng nàng, chỉ còn một tay có thể cầm kiếm. Nhưng nhìn tình thế trước mặt, dù không được cũng phải được.

"Được." Thẩm Lâm Xuyên đáp, đã bước vào tư thế đề phòng.

Con sói đầu tiên nhảy lên, lao thẳng về phía họ. Thẩm Lâm Xuyên nhanh nhẹn né tránh, một kiếm đâm trúng động mạch của nó. Khi rút kiếm ra, máu tươi phun trào, bắn lên trên mặt hắn.

Nàng kéo dây cung, dùng một tư thế cực kỳ khó chịu để nhắm vào phía sau, thấy bọn sói đang tiến lại gần, lập tức buông tên. Nửa canh giờ sau, hai người kiệt sức ngã vật ra đất, th* d*c không ngừng. Bên cạnh họ là một vòng xác sói nằm la liệt.

"Chúng ta mau đi thôi, rừng này không chỉ có sói. Nếu có dã thú khác đánh hơi thấy mùi máu mà mò đến, chúng ta thật sự sẽ chết chắc." Thẩm Lâm Xuyên đứng dậy, tiện tay bế nàng lên.

"Đợi đã!" Nàng vội vàng ngăn lại, "Ngươi... ngươi bị chảy máu ở vai rồi! Ngươi bị thương rồi sao?!"

"Không sao, chỉ là vết thương nhỏ. Chúng ta đi mau đi." Thẩm Lâm Xuyên không hề để tâm. Có thể đổi lấy sự quan tâm của nàng, đối với hắn mà nói, vết thương này rất đáng.

Thiếu nữ nằm trong vòng tay hắn, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống:

"Xin lỗi... ta biết khóc cũng chẳng ích gì, nhưng mà… xin lỗi…"

Nàng sụt sùi trong vòng tay hắn, hắn không kìm được mà ôm chặt nàng hơn, nửa đùa nửa thật nói:

"Đã thấy ngươi hối lỗi vậy rồi, vậy thì cược thành sáu ngày đi. Dù sao ngươi cũng thua rồi, coi như là bồi thường cho ta."

Nàng bật cười thành tiếng. Hắn bế nàng về trong ánh mắt của bao người, khi thấy nàng, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Vừa gặp Thu thừa tướng, nàng lại òa khóc thật to, khóc đến mức ai cũng đau lòng.

"Thẩm Lâm Xuyên, cảm ơn ngươi đã cứu ta." Trước khi rời đi, nàng nói với hắn câu này.

"Không có gì." Hắn cười đáp, nụ cười ôn hòa như gió xuân ấm áp.

Xe ngựa nhà họ Thu đi xa rồi, lúc này hắn mới cảm thấy vết thương ở vai nhói lên từng đợt. Thẩm phu nhân nhìn vết thương của hắn, đau lòng vô cùng, nhưng Thẩm Lâm Xuyên lúc ấy lại đang nghĩ tới chuyện khác.

Vì sao ánh mắt Hoàng thượng nhìn hắn lại như vậy? Hắn không hiểu, chỉ thấy trong ánh mắt đó chứa đầy vẻ ác ý. Cũng không suy nghĩ sâu xa, chỉ nghe thấy Thái tử bảo hắn đừng lo chuyện này.

Tối đó về nhà, hắn liền phát sốt. Ba ngày sau, Thẩm Lâm Xuyên tỉnh lại. Điều đầu tiên hắn thấy chính là Thu Oanh Oanh đang ngủ gục bên giường hắn. Nghe Thẩm phu nhân kể, ba ngày qua, chính nàng là người không quản ngày đêm chăm sóc hắn.

Thẩm phu nhân và Thẩm đại nhân dường như cũng nhận ra điều gì đó, vỗ vai hắn nói: "Nhớ nắm cho chắc cơ hội."

Nói thật, bí mật trong lòng bị người ta đoán trúng, hắn cảm thấy không vui cho lắm.

Nàng cứ thế nằm gục ngay bên tay hắn, ngay cả khi ngủ, khuôn mặt ấy cũng đáng yêu vô ngần.

Có lẽ… đây chính là tình nhân trong mắt hoá Tây Thi?

Hắn nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài mềm mại của nàng, nàng mở mắt ra, thấy hắn đã tỉnh lại, lại bật khóc.

"Khóc cái gì chứ? Không phải ta không hề hấn gì sao?" Hắn đưa tay lau nước mắt cho nàng nhưng lau mãi vẫn không hết.

"Thẩm Lâm Xuyên, cảm ơn huynh." Đôi mắt hoe đỏ, nàng nhìn hắn nói: "Xin lỗi… vì đã nhận nhầm huynh thành Lý Tu Dẫn."

Nghĩ đến chuyện đó, Thẩm Lâm Xuyên không khỏi cười khổ, nhưng vẫn đưa tay xoa đầu nàng: "Không sao, muội không sao là được rồi."

Sau đó, để thực hiện lời hứa của mình, quả nhiên nàng đã ở lại bên hắn thêm ba ngày. Tuy nói là đến để làm nha hoàn, nhưng ba ngày ấy, người chăm sóc nàng lại chính là Thẩm Lâm Xuyên, bởi vì Thẩm phu nhân và Thẩm đại nhân không cho nàng làm bất cứ việc gì.

"Nam tử thì phải ra dáng nam tử, nữ tử yếu đuối như thế, sao lại để người ta phục vụ con được."

Chỉ vậy thôi.

Tối ngày cuối cùng, Thẩm Lâm Xuyên đã trò chuyện với nàng rất nhiều.

"Oanh Oanh, muội thích Thái tử… đúng không?" Thẩm Lâm Xuyên hỏi.

Nàng không trả lời, mà nói: "Từ nhỏ đến lớn, bên cạnh muội chỉ có mình hắn là người khác phái thân thiết nhất. Đừng thấy muội hay cãi nhau với hắn như vậy, thật ra muội vẫn dựa dẫm vào hắn nhiều lắm."

Cũng đúng, ai đến trước thì luôn có lợi thế hơn, hắn nghĩ.

"Khi còn nhỏ, muội thực sự từng thích hắn, nhưng sau này… thì không còn nữa." Nàng nói.

"Tại sao lại không thích nữa?"

"Muội vẫn phân biệt rõ được giữa thích kiểu bạn bè và thích kiểu nam nữ. Với Lý Tu Dẫn thì chỉ là loại đầu tiên thôi." Nàng mỉm cười rạng rỡ với hắn.

Nụ cười của nàng còn rực rỡ hơn cả ánh hoàng hôn. Thẩm Lâm Xuyên còn muốn hỏi thêm điều gì đó, nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu.

"Nhưng mà… cái thích kiểu nam nữ ấy, thì đúng là có một người…" Nàng cúi đầu, ấp úng nói.

Tim Thẩm Lâm Xuyên lập tức nhói lên, hắn rất muốn biết người đó là ai nhưng lại cố ra vẻ bình tĩnh hỏi: "Là ai vậy?"

Hắn không nhớ rõ đáp án là gì. Hắn chỉ nhớ… đôi môi của cô nương rất mềm, khi áp vào má… cảm giác thoải mái biết bao.
 
Lồng Chim Tước - Bán Bình Lựu Liên Nãi
Chương 27: Chương 27



Ngoại truyện 3: Nếu có một kết cục khác

1.

Tân đế đăng cơ, ta trở thành Thái hậu.

Đúng vậy, ngươi không nghe lầm đâu, không phải Hoàng hậu mà là Thái hậu! Ngang hàng với Hiền Thái phi!

Đại điển đăng cơ kết thúc, ta ngồi trong Vĩnh Thọ Cung cười nhạo Chu Diệu Nhân đã là Hoàng hậu: "Ha ha ha ha, Chu Diệu Nhân, tạo hình của ngươi là cái gì vậy? Trên đầu mọc thêm một cái đầu nữa hả, đồ cũng nhiều quá rồi đó, ha ha ha ha..."

Chu Diệu Nhân liếc ta một cái: "Có ai nói chuyện với Hoàng hậu nương nương như ngươi không."

Ta đáp lại: "Có ai nói chuyện với Thái hậu như ngươi không."

Chu Diệu Nhân bất lực, nghiến răng hỏi ta: "Vậy ta có phải gọi ngươi một tiếng 'Mẫu hậu' không?"

"Gọi nghe một chút." Ta cười hì hì nhìn nàng.

Kết quả là, tiếng "mẫu hậu" này chưa kịp thốt ra đã bị ăn mấy cái bạt tai muốn nổ đom đóm mắt. Chu Diệu Nhân cũng giống ta, cầm kỳ thi họa chẳng tinh thông thứ gì, duy chỉ có đánh người là cực kỳ có thiên phú.

Lúc hồi cung đi ngang qua Vĩnh An cung, chỉ thấy Lý Tu Dẫn đang muốn đi về hướng Vĩnh Thọ cung, tuy rằng hai ta hiện tại là quan hệ "mẫu tử", nhưng dù sao cũng là cùng một lứa tuổi, ta liền khẽ cúi người tỏ vẻ kính ý.

Hắn thấy ta, lập tức bảo người bên cạnh lui xuống, trực tiếp đi về phía ta.

"Sao? Lại muốn cãi nhau à?" Không lâu trước đây ta và hắn vừa mới vì vấn đề "bánh chưng ngọt ngon hay bánh chưng mặn ngon" mà chiến tranh lạnh một thời gian dài, hắn đi tới ta còn tưởng hắn muốn dùng chuyện công để trả thù riêng.

"Có ai nói chuyện với Hoàng đế như thế không?" Hắn giả bộ nghiêm túc.

Ngươi và Chu Diệu Nhân đúng là một đôi, ngay cả lời nói cũng giống nhau như đúc.

"Vậy... Hoàng nhi có chuyện gì vậy."

Khuôn mặt Lý Tu Dẫn đỏ lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mẫu, hậu, trẫm muốn cho người xem một thứ." Vừa nói vừa đi về phía Vĩnh An cung.

Ta không hiểu ra sao, nhưng vẫn đi theo hắn. Hắn dẫn ta vào Vĩnh An cung, lấy ra một phong thư từ cơ quan sau bức bích họa trong thư phòng.

"Đây là cái gì?" Ta hỏi hắn.

"Đây là trước khi băng hà phụ hoàng để lại cho người." Hắn đưa lá thư cho ta.

Ta quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Lý Tu Dẫn, ta không muốn xem."

Lại nhớ tới một ngày nào đó bốn năm trước, Thẩm Lâm Xuyên đến cầu thân, cả nhà ta lại bị thông báo ta đã được tiên hoàng chọn trúng, nạp vào hậu cung làm phi. Sự sụp đổ và đau khổ lúc đó, đến giờ ta vẫn không thể quên được.

"Linh Động, ngươi..."

"Đừng gọi ta là Linh Động, ta không phải cái gì Linh Động." Ta hung dữ hét lên với hắn, nhưng lại lập tức ý thức được mình không nên trút giận lên người hắn, lập tức nói, "Xin lỗi, Lý Tu Dẫn, ta không phải đang trách ngươi."

Lý Tu Dẫn cũng không giận: "Là Lý gia chúng ta nợ ngươi."

Ta và hắn cứ như vậy đối diện không nói gì, ta nghe hắn chậm rãi nói:

"Oanh Oanh, ta là người biết phụ hoàng thích ngươi sớm nhất, ngày Thẩm Lâm Xuyên cầu thân, ta nghe thấy phụ hoàng nói muốn để ngươi tiến cung, ta tưởng rằng ta xin chỉ hôn sẽ khiến ông ấy từ bỏ ý niệm này, nhưng chấp niệm của ông ấy đối với ngươi quá sâu, lại không màng đến sự phản đối của tất cả mọi người mà nạp ngươi làm phi."

Ta thở dài: "Ta biết, những cách các ngươi có thể dùng đều đã dùng rồi, ta không trách ngươi, ta chỉ là..."

Ta chỉ hận Tiên đế.

"Oanh Oanh, ngươi mở lá thư đó ra xem đi." Lý Tu Dẫn nói.

Ta nhìn lá thư trong tay, dường như trên đó vẫn còn lưu lại hơi ấm của Tiên đế. Thật lòng mà nói, điều đó khiến ta ghê tởm. Cho dù hắn chưa từng chạm vào ta, ta cũng cảm thấy ghê tởm.

Ta vẫn là mở nó ra, nét chữ của Tiên đế dần dần trải ra trước mắt ta.

Linh Động thân khải:

"Linh Động, trẫm rất xin lỗi vì đã giam cầm nàng trong thâm cung này, chỉ là nàng và mẫu thân của nàng thực sự quá giống nhau, trẫm đã bỏ lỡ bà ấy, trẫm không thể bỏ lỡ nàng thêm lần nữa. Trẫm hiểu, bốn năm qua sự đau khổ của nàng đều do một tay trẫm gây ra, trẫm có lỗi với nàng, trẫm không cầu xin sự tha thứ của nàng, chỉ cầu có thể làm chút gì đó bù đắp cho nàng.

Nếu ngày sau Dẫn nhi đăng cơ, nàng sẽ là Thái hậu, trẫm đã sắp xếp mọi thứ cho nàng ở miếu Thái Phúc, cả đời này bầu bạn với đèn xanh kinh kệ.

Oanh Oanh, nàng có thể đi rồi."

Nước mắt ta thấm đẫm trang thư, bao nhiêu tủi hờn suốt bốn năm qua đều trút cạn vào giờ khắc này. Ta ngồi bệt xuống đất, vừa khóc vừa cười: "Lý Tu Dẫn, ta, cuối cùng ta cũng có thể về nhà rồi..."

Lý Tu Dẫn ngồi xổm bên cạnh ta, lấy khăn tay lau nước mắt cho ta, lộ ra vẻ dịu dàng hiếm thấy: "Oanh Oanh, bây giờ vẫn chưa muộn, phải không."

Năm Tân đế đăng cơ, Thu thái hậu bị đưa đến miếu Thái Phúc cầu phúc cho Tiên hoàng.

Còn ta, Thu Oanh Oanh thì bước lên con đường trở về nhà. Từ khi ta được Tiên hoàng phong làm Hoàng hậu, thế lực của Thu gia trở nên lớn mạnh, ai nấy đều tránh không kịp.

Phụ thân từng bị đám đại thần kia buộc tội không biết bao nhiêu lần, cũng bị chèn ép đến thảm hại, có người thậm chí còn đổ hết nguyên nhân Tiên hoàng nạp ta làm phi lên đầu phụ thân.

Đẩy cánh cửa Thu phủ ra, ta thấy Xuân Đào đang quét sân, bốn năm trước, nàng không theo ta vào cung.

"Xuân Đào..." Ta nghẹn ngào gọi nàng.

Nàng thấy ta, cây chổi trong tay "bộp" một tiếng rơi xuống đất, ta thấy nước mắt nàng tuôn rơi: "Tiểu thư... tiểu thư..."

"Tiểu thư về rồi! Lão gia, tiểu thư về rồi!"

Giọng Xuân Đào vang vọng khắp cả Thu phủ, ta thấy phụ thân vội vã bước ra, nâng bàn tay đầy nếp nhăn run run vu.ốt ve khuôn mặt ta: "Sao lại về đây... Thái hậu nương nương..."

Ta ôm lấy ông mà khóc: "Thái hậu nương nương đến miếu Thái Phúc cầu phúc cho Tiên hoàng rồi, Oanh Oanh nhớ phụ thân nên đã trở về!"

Phụ thân hẳn cũng hiểu được lời ta, xoa đầu ta, nước mắt chảy xuống từ đôi mắt đục ngầu: "Về là tốt rồi... về là tốt rồi..."

Từ đó, ta cởi bỏ cẩm quan hoa phục, mặc lại chiếc váy dài màu vàng nhạt mà ta yêu thích nhất.

Ta không còn là Thu Linh Động nữa rồi.
 
Lồng Chim Tước - Bán Bình Lựu Liên Nãi
Chương 28: Chương 28



2.

Ta một mình ngồi bên lan can cửa sổ, ngắm vầng trăng sáng vời vợi.

Bốn năm rất ngắn, ngắn đến nỗi mọi thứ đều không thay đổi; bốn năm lại rất dài, dài đến nỗi ta cảm thấy nhà mình cũng trở nên xa lạ.

Bốn năm từ biệt ấy, Thẩm Lâm Xuyên đã theo ca ca đến biên cương, hắn nói với ta, hắn muốn gây dựng sự nghiệp riêng. Nếu ta không bị tiên hoàng để mắt tới, liệu ta và hắn có phải đã bén rễ ở đế đô này, sống hạnh phúc bên nhau hay không?

Haizz, ta cứ mãi nghĩ đến những điều vô ích này.

Người đời đều biết Thu Linh Động dung mạo tuyệt sắc vô song, nhưng lại chẳng hay Oanh Oanh của Thu gia xinh đẹp động lòng người..

Ta liền trở thành nhị tiểu thư Thu Oanh Oanh không có thật của Thu phủ.

Hôm đó ở cửa hàng tơ lụa, một tiểu cô nương chừng mười ba mười bốn tuổi làm rơi chiếc nón cói trên đầu ta, nàng nhìn ta, cười hì hì: "Người ta nói mỹ nhân chính là tỷ sao? Tỷ tỷ của tỷ là Thái hậu nương nương?"

Ta cười cười: "Đúng, tỷ tỷ của ta là Thái hậu."

Tiểu cô nương lập tức hứng thú, vây quanh ta không ngừng hỏi: "Ta nghe nói Thái hậu nương nương vô cùng trẻ, có thật không? Thái hậu nương nương và tỷ ai xinh đẹp hơn..."

Ta thở dài, nàng líu ríu nói những câu hỏi ngây thơ hết chỗ nói, ta có chút không muốn để ý đến nàng, liền cầm lấy tấm lụa của mình rồi rời đi.

Nàng lại líu ríu đi theo, dường như cố ý trở về Thu phủ cùng ta vậy.

Thôi được rồi.

Chẳng bao lâu, âm thanh phía sau chợt im bặt, nghĩ bụng chắc tiểu cô nương đã đi rồi, bèn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nàng đang mân mê vạt áo, nhỏ giọng nói: "Tỷ tỷ xinh đẹp, ta hơi đói bụng."

Ta dở khóc dở cười: "Vậy muội về nhà đi."

Ai ngờ nàng chộp lấy tay ta, chớp đôi mắt to ngấn lệ: "Tỷ tỷ, chúng ta đến tiệm bánh ngọt đi, có được không ~"

Thật là giở trò vô lại. Ta dẫn nàng đến một tửu lâu rất nổi tiếng ở Đế Kinh.

"Hi hi hi, đa tạ tỷ tỷ!" Tiểu cô nương vừa gặm móng giò vừa cười hì hì nói với ta.

"Muội tên gì?" Ta hỏi.

"Lan Oánh Oánh, tỷ tỷ cứ gọi ta Tiểu Lan là được."

Chúng ta ngồi ở lầu hai, vừa hay nhìn thấy đài hát nói dưới lầu.

"Hồi trước kể rằng, Lưu Quý Phi ném trâm cài của Tần Tiệp Dư ở bên giếng cạn, định bụng đợi hoàng thượng đến thì vu oan cho Tần Tiệp Dư..."

Ta nhìn người kể chuyện cải trang nam nhan kia, không khỏi bật cười.

"Tỷ tỷ, tỷ có biết người kể chuyện kia là ai không?" Tiểu Lan chớp mắt với ta, vẻ mặt thần bí nói.

"Là ai?"

"Là Thục Hoa tỷ tỷ, là nữ nhi của Vương Thị Lang." Tiểu Lan cười hì hì nói, "Ta nói cho tỷ biết, tỷ ấy thích đọc mấy quyển thoại bản lắm, giấu ở nhà cả một đống, Thị Lang đại nhân tịch thu hết rồi, sau đó Thục Hoa tỷ tỷ lại lén lấy ra, ha ha ha..."

Vương Thục Hoa? Cái kiểu làm trò vui này thật không giống với cái tên của nàng.

"Vương! Thục! Hoa!"

Đang nghĩ đến nàng, đã nghe một tiếng quát lớn từ dưới lầu, ta rướn cổ nhìn xuống, chỉ thấy Vương Thị Lang hùng hổ xông tới, phía sau dẫn theo một đám gia đinh, chỉ vào Vương Thục Hoa mà nói: "Ngươi mau về cho ta! Xem ta có trị ngươi không!"

Tiếng kể chuyện im bặt, thay vào đó là tiếng kêu than của người kể chuyện: "Phụ thân ơi con sai rồi, con không dám trốn ra ngoài nữa đâu, phụ thân đừng phạt con mà..."

"Không phạt ngươi? Đừng hòng! Về nhà chép "Diêm Thiết Luận" cho ta, chép một trăm lần!"

Tiếng kêu than của thiên kim Vương gia vang vọng khắp cả tửu lâu.

"Nàng cứ vậy bị bắt đi à?" Ta không khỏi có chút lo lắng cho an nguy của nàng, phải biết rằng, ta cũng từng bị phụ thân phạt chép sách cả tháng trời đó, cái mùi vị ấy, chậc chậc chậc...

"Tỷ tỷ đừng lo, ngày mai tỷ ấy lại trốn ra thôi." Tiểu Lan vừa nói vừa nhét miếng thịt cuối cùng vào miệng.

Ta chống cằm, nhìn Tiểu Lan mà trong lòng phức tạp.

Ta: "Không biết vì sao, ta cứ cảm thấy, ta và cái vị thiên kim Vương gia kia rất quen thuộc."

"Thật sao? Ta cũng thấy vậy đó."

Cái cảm giác ấy, giống như là cố nhân mất đi nay tìm lại được vậy.

Đêm đó, ta mơ một giấc mơ, ta mơ thấy Vương Thục Hoa biến thành Vương Mỹ Nhân, phải đi thị tẩm cho Lý Tu Dẫn, ngày hôm sau nàng liền khóc lóc kể với ta: Cẩu hoàng đế bắt nàng chép "Diêm Thiết Luận"…

Ta bật cười tỉnh giấc, vậy mà ta lại mơ một giấc kỳ quái như vậy.

Nhìn ánh bình minh lờ mờ ngoài cửa sổ, ta gọi Xuân Đào đến chải đầu rửa mặt cho ta.

Hôm nay phải vào cung.

Bởi vì, ca ca ta đã trở về, còn có… Thẩm Lâm Xuyên.
 
Lồng Chim Tước - Bán Bình Lựu Liên Nãi
Chương 29: Chương 29



3.

Vốn dĩ ta không muốn vào cung.

Chớ nói chi đến việc ta có nguyện ý hay không, chỉ riêng thân phận hiện tại của ta đã vô cùng khó xử.

Lý Tu Dẫn nói, Chu Diệu Nhân khóc lóc đòi gặp ta, nói là muốn ta vào cung ở mấy ngày bầu bạn dưỡng thai. Chuyện này thật không giống với tác phong của nàng.

Phụ thân cũng không muốn ta tiến cung, người nói, ta cần phải tránh hiềm nghi. Ta cứ thế bị kẹp giữa hai bên, tiến thoái lưỡng nan, may mà Xuân Đào nghĩ ra cho ta một biện pháp hay.

Ngày tiến cung, ta che mặt bằng khăn lụa mỏng, mặc trang phục cung nữ đứng sau lưng phụ thân. Người nói với ta: "Lát nữa khi sắp vào đại điện, con cứ đi về phía hậu cung, tìm Hoàng hậu nương nương là được."

Ta liên tục gật đầu, thừa dịp không ai chú ý liền ba chân bốn cẳng chạy đi.

Bụng của Chu Diệu Nhân đã hơi nhô lên, nàng thấy ta liền đuổi hết đám cung nữ đi, kéo ta đến trước mặt, vô cùng vui vẻ nói:

"Oanh Oanh, đợi con trong bụng ta ra đời, ta sẽ bảo nó nhận ngươi làm mẹ nuôi!"

Ta cũng cười đáp: "Có thể làm mẹ nuôi của Thái tử điện hạ tương lai, ta phải có bao nhiêu may mắn chứ!"

Chu Diệu Nhân và ta cùng cười lớn.

Cũng chỉ khoảng nửa tháng, nàng đã đầy đặn lên rất nhiều. Quả nhiên đồ ăn cho người có thai thật là tốt.

Tiệc mừng công bắt đầu, ta theo Chu Diệu Nhân bước lên đại điện, từ xa đã nhìn thấy Thẩm Lâm Xuyên. Hắn gầy đi nhưng cũng cường tráng hơn không ít.

Đợi Lý Tu Dẫn và Chu Diệu Nhân ngồi xuống, ta ngẩn người. Cô nương bên cạnh Thẩm Lâm Xuyên là ai?

Ta tưởng là nha hoàn, nhưng y phục của nàng lại không giống của ta, hơn nữa Thẩm Lâm Xuyên liên tục nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng khiến ta nhớ lại ánh mắt hắn nhìn ta nhiều năm về trước.

"Oanh Nhi, đi rót rượu cho Thu tướng quân và Thẩm tướng quân đi." Chu Diệu Nhân vừa nói vừa nháy mắt với ta.

"Dạ." Ta run giọng, bưng rượu từng bước một tiến về phía Thẩm Lâm Xuyên.

Ta càng bước gần, tim ta càng đập nhanh hơn, ta sợ hắn nhận ra ta, lại cũng sợ hắn không nhận ra ta.

"Thẩm tướng quân, Thu tướng quân, mời dùng." Ta cảm nhận rõ ràng bàn tay đang rót rượu khẽ run rẩy.

Ánh mắt ca ca nhìn ta có chút kỳ lạ, hơi hé miệng như thể giây tiếp theo sẽ thốt tên tara khỏi miệng.

"Bốp!"

Cổ tay ta bị người ta nắm chặt, ta kinh ngạc ngẩng đầu nhìn người đó, chỉ thấy Thẩm Lâm Xuyên nắm chặt cổ tay ta, không thể tin được hỏi: "Sao nàng lại ở đây?"

Các đại thần trong điện đều nhìn về phía chúng ta, dường như đã nghi ngờ Thái hậu đang tu hành ở miếu Thái Phúc có mặt ở đây. Ta nhất thời không biết nói gì cho phải, may mà Chu Diệu Nhân lên tiếng giải vây:

"Thẩm tướng quân, đây là Oanh Nhi, nha hoàn thân cận của bản cung, dạo gần đây trên mặt nổi mụn, bản cung chê xấu nên bảo nàng đeo khăn che mặt, từ nhỏ nàng đã ở bên cạnh bản cung, không bước ra khỏi cửa lớn, không chạm đến cửa hông, chắc là Thẩm tướng quân ngài nhận nhầm rồi."

Hắn buông tay ta ra, ta nghe thấy nữ tử bên cạnh hắn nhẹ nhàng nói: "A Lâm, làm sao vậy?"

Thẩm Lâm Xuyên cười ôn hòa với nàng, lắc đầu: "Không có gì."

Ta cảm thấy có chút khó thở, sống mũi càng ngày càng cay xè, trong mắt dường như ngậm đầy nước mắt.

"Đồ nô tài vô dụng, còn không mau trở về!"

Ước chừng Chu Diệu Nhân cũng đã chú ý tới cô nương bên cạnh Thẩm Lâm Xuyên, lại thấy ta sắp mất khống chế, lập tức quát lớn một tiếng.

Lúc này ta mới bưng khay vội vàng lui về phía sau, hấp tấp rời khỏi yến tiệc.

Ta thật là chật vật.

Ta một mình đến bên ao trước Vĩnh Thọ Cung, trong đầu hiện lên cảnh Thẩm Lâm Xuyên trao đổi ánh mắt cùng tiểu cô nương kia không biết bao nhiêu lần. Còn gọi "A Lâm"? Ta còn chưa từng gọi hắn như vậy đâu!

Càng nghĩ càng giận, hận không thể lập tức đi tìm hắn hỏi cho rõ ràng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, ta lại không giận nữa. Vốn dĩ là ta phụ hắn trước, ta còn có thể yêu cầu hắn mãi mãi giữ mình vì ta sao?

Ta cảm thấy bản thân muốn khóc nhưng lại không muốn khóc ở đây, chỉ có thể giả vờ bị gió thổi vào mắt, thỉnh thoảng dụi dụi vài cái. Càng dụi càng không ngăn được.

"Vừa rồi sao tay nàng lại run rẩy?" Ta nghe thấy phía sau truyền đến giọng nói.

Trong lòng nghĩ là ai không thức thời như vậy, liền định quay đầu lại trách mắng một phen, không ngờ là Thẩm Lâm Xuyên đang tươi cười như gió xuân nhìn ta.

"Ai run chứ, là chén rượu nặng quá, ta bưng không vững." Gặp hắn, nước mắt ta càng chảy xuống nhanh hơn, ta vội vàng quay đầu đi lau nước mắt.

Giọng hắn càng lúc càng gần: "Thì ra là vậy... Ta nghe Hoàng thượng nói, hôm nay nàng cố ý vào cung thăm ta, đúng không?"

Hắn đã đứng bên cạnh ta rồi.

Ta vẫn cứng miệng: "Không phải, ta đến thăm ca ca ta, bao nhiêu năm không gặp, ta nhớ huynh ấy."

"Ồ ~" Hắn "Ồ" một tiếng đầy ý tứ, sau đó cũng không nói gì, cứ nhìn ta mãi.

Cuối cùng ta cũng quay đầu nhìn hắn, trong mắt hắn vẫn là một vũng nước trong lành dịu mát, tựa như muốn dìm chết ta trong đó.

"Vì sao nàng lại khóc?" Hắn hỏi ta.

"Ta vui..." Ta nhìn thẳng vào mắt hắn.

Bởi vì gặp được chàng, ta vui; vì gặp được chàng, ta lại đau lòng. Cho nên ta mới khóc.

Hắn đưa tay muốn gỡ khăn che mặt của ta lại bị ta nhanh chóng tránh đi.

"Vì sao nàng lại đeo nó?" Hắn lại hỏi.

"Huynh quên rồi sao? Ta là Thái Hậu."

Ta nghe rõ ràng tiếng cười khổ của hắn, thế là ta lại vội vàng bổ sung: "Nhưng bây giờ không phải nữa, chỉ là thân phận ta đặc thù nên phải tránh hiềm nghi."

Nghe ta nói vậy, trong mắt hắn đột nhiên có ánh sáng, hắn bứt một cọng cỏ trong tay đùa nghịch: "Cái gì gọi là... nàng không phải Thái Hậu nữa?"

" Thái Hậu Thu Linh Động đến miếu Thái Phúc cầu phúc cho Tiên Đế rồi." Ta nói như vậy.

"Vậy... đứng trước mặt ta là Thu Oanh Oanh?" Khóe miệng hắn càng lộ rõ ý cười.

"Không," Ta cười nhìn hắn, "Là Oanh Nhi cô nương."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back