Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 150: Lực Lượng (2)



Giang Phong đồng ý với mọi người xong liền thành thật nói:

"Mọi người mời tôi làm mai mối là công nhận tôi, tôi nhất định sẽ tìm ra đối tượng phù hợp nhất với mọi người, mời mọi người rửa mắt mong chờ!"

Trong lòng mọi người đều cực kỳ mong chờ việc này.

Sau đó, Giang Phong bắt đầu nói chuyện với bọn họ, hiểu rõ bối cảnh gia đình và tư liệu cá nhân, còn có một số thứ như yêu cầu đối với vợ/chồng tương lai,...

Trước khi tan tiệc, Giang Phong và mọi người thêm Wechat và số điện thoại của nhau.

Lần này Giang Phong thu hoạch được rất nhiều.

Mặc dù, hiện tại chỉ là thêm được phương thức liên lạc của vài người mà thôi, nhưng chỉ cần hắn tìm được 'Bạn đời linh hồn', giúp bọn họ có được cuộc sống vợ chồng hạnh phúc mỹ mãn, vậy thì cả đời này bọn họ đều sẽ cảm kích bà mối là hắn.

Có được nhân mạch này, thì khoan hãy đề cấp tới vấn đề tiền bạc, việc quan trọng nhất là trong phạm vi tỉnh Quảng Tây, chỉ cần hắn gặp được chuyện gì khó giải quyết, hắn chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là có lẽ sẽ có thể giải quyết trong nhẹ nhàng.

Lực lượng như này là điều mà hắn thiếu.

Thu hoạch ngày hôm nay đều là do Uông Văn Kiệt mang tới cho hắn, Giang Phong yên lặng nhớ phần ân tình này.

...

10 giờ sáng.

Thôn Long Sơn.

Giang Vĩnh Xương và Bàng Xuân Yến mang theo đầu heo, chân heo và rượu thuốc, lá trà, còn có bánh kẹo,... tới nhà tặng hắn quà cảm ơn.

Con của hai người đều đã tới tuổi đi làm rồi, người như bọn họ khi tham gia ra mắt chỉ cần coi trọng liền trực tiếp biểu diễn tốc độ kết hôn nhanh nhất, ngày đầu tiên là ra mắt, ngày thứ hai là xem nhà, ngày thứ ba là đăng ký kết hôn.

Hôm nay là ngày thứ tư mà hai người biết nhau, mang quà tới cảm ơn, tốc độ như này quả là không ai sánh bằng!

Khi nhìn thấy bà mai Giang Tuyết, Giang Vĩnh Xương liền lấy một bao lì xì vô cùng dày ra đưa, đầy là phần quà tạ lễ đầu tiên mà Giang Tuyết nhận được sau khi vào nghề mai mối, chuyện này làm cô cực kỳ kích động, liên tục nói chú Xương, thím Xương ngồi xuống uống trà.

Cố Diệp Phi

Giữa trưa, mẹ Giang làm một bàn đồ ăn để đãi vợ chồng Giang Vĩnh Xương.

Sau khi vợ chồng Giang Vĩnh Xương ăn cơm no nê, rời đi, thì mặt mũi Giang Tuyết liền tràn đầy hưng phấn, bắt đầu kiểm kê thu nhập đầu tiên của mình khi làm mai mối.

Việc mà mẹ Giang thích làm nhất cũng là kiểm kê, hai mẹ con cùng nhau kiểm kê số tiền trong bao lì xì.

"Bên này là 11.500 tệ."

"Bên này là 11.300 tệ."

Hai mẹ con tách nhau ra đếm tiền, sau khi đếm xong mới biết trong bao lì xì của Giang Vĩnh Xương có 22.800 tệ.

Tổng giá trị quà tặng xấp xỉ 4.600 tệ.

Chỉ với một đơn hàng thôi mà Giang Tuyết đã nhận được gần 30.000 đồng, chuyện này làm cô kích động tới không thể nói thành lời!

Trước kia, khi cô đi làm ở tỉnh Hồ Bắc, tiền lương một tháng cũng chỉ có thể nhận được 3.000 tệ, tiền thuê nhà và phí điện nước mỗi tháng 1.000 tệ, tiền ăn cũng hơn 1.000 tệ, còn có cả đồ dùng hàng ngày và đủ thứ khác nữa, mỗi tháng có thể dư ra được hơn 1.000 tệ đã là tiết kiệm lắm rồi!

Bây giờ, chỉ mới qua mấy ngày thôi, số tiền mà cô nhận được đã vượt qua số tiền mà cô kiếm cả năm khi trước rồi, chuyện này đúng thật là không thể tưởng tượng được.

Giang Tuyết hưng phấn lấy ra 2.800 tệ từ trong bao lì xì, sau đó chia phần còn lại thành 2 phần, lần lượt đưa cho ba và mẹ, nói:

"Cha mẹ, đây là tiền mà con gái hiếu kính hai người."

Cha Giang khoát tay nói:

"Haizz, con giữ lại mà dùng đi, cha với mẹ con cũng không thiếu tiền, em trai của con cho chúng ta không ít, với lại bây giờ mấy món quà này đã sắp chất thành một ngọn núi ở trong nhà luôn rồi. Rượu và lá trà nhiều đến mức có thể mở một cái tiệm, hải sản, hoa quả khô và đầu heo, chân heo cũng nhiều tới mức hai cái tủ lạnh cũng chật ních, hoàn toàn không cần phải dùng tới tiền."

Mẹ Giang cười, nói:

"Cha con nói đúng đó, tiền con cứ giữ lại mà dùng đi, mẹ và cha con không thiếu tiền!"

Giang Tuyết nói:

"Có Tiểu Phong ở đây, sau này nhà chúng ta sẽ không thiếu tiền nữa, đây là thu nhập đầu tiên mà con có được khi làm bà mối, có ý nghĩa đặc biệt, cho nên hai người cứ cầm lấy đi!"

Con gái hiểu thuận, thân là cha mẹ đương nhiên là vui mừng rồi.

Dù sao nếu con gái không có tiền, thì bọn họ cho thêm là được, vì thế cha Giang không từ chối nữa, nhận lấy tiền, nói:

"Được, vậy thì cha sẽ nhận tấm lòng này của con."

Mẹ Giang cũng cười, nhận lấy tiền.

Giang Tuyết thấy thế, lúm đồng tiền liền lộ ra, tính từ khi tốt nghiệp đại học, cô đã đi làm được hai năm rồi, nhưng mà vì ban đầu tiền lương không được cao, cộng với tiền thuê phòng, hai năm qua, cô chỉ gửi được cho cha mẹ mấy bao lì xì không đến 3.000 tệ, điều này vẫn luôn làm cô vô cùng áy náy.

Bây giờ, cuối cùng cô cũng kiếm được một bút tiền lớn, dù cho cha mẹ đã không còn thiếu tiền để tiêu nữa, nhưng mà cô cũng phải hiếu kính bọn họ số tiền này, nếu không thì cô sẽ nghĩ không thông.

Ngay lúc Giang Tuyết đang cùng cha mẹ chia sẻ sự thành công của mình, thì anh cả Giang Phi cũng đang bôn ba vì khách hàng của mình.

Hôm nay là thời gian anh sắp xếp cho khách xem nhà, ra mắt đến được bước này, mối hôn sự này có thể coi là thành công được tám, chín phần rồi, một lát nữa sẽ bàn bạc với hai bên về phần tiền sính lễ, như vậy là xem như xong việc!

Để có thể tác hợp được mối hôn sự này, Giang Phi đã tốn rất nhiều tâm huyết, hắn cũng vì thế mà trưởng thành lên không ít.

Sau khi làm xong chuyện này, hắn sẽ xuất phát tới tỉnh thành.

Bởi vì hắn sẽ gặp mặt người đã nhắn tin hơn 2 tháng ở trên Wechat!
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 151: Trang Điểm Cho Anh Ngắm



Tỉnh thành tỉnh Quảng Tây.

Ở cư xá nào đó trên đường Tây Hương.

Trương Dung Oánh đang đau đầu tìm đồ trong tủ quần áo cực lớn của mình, cô đã chọn được mấy bộ đồ trong khá phù hợp, nhưng khi mặc lên lại cảm thấy không quá hài lòng.

Tuy nói rằng mỗi cô gái đều thích chưng diện, nhưng mà không phải tất cả các cô gái đều biết cách phối đồ, đặc biệt là những cô gái học y, bình thường đều bận làm việc, gần như chỉ mặc áo khoác trắng, cho nên rất ít có thời gian để suy nghĩ về việc phối đồ.

Suốt nhiều năm qua, Trương Dung Oánh đều ăn mặc vô cùng tùy ý, không quá cân nhắc về việc phối đồ.

Nhưng mà, hôm nay cô sẽ gặp một người vô cùng quan trọng, vì có thể để lại cho anh ấn tượng đầu tiên đẹp nhất, Trương Dung Oánh mới nghĩ tới việc ăn mặc đẹp một chút.

Phối cả nửa ngày cũng chẳng phối ra được hiệu quả mà mình mong muốn, Trương Dung Oánh cực kỳ buồn bực, ngay khi sự kiên nhẫn của cô dần bị thời gian bào mòn, thì một chiếc váy lụa trắng in hoa ở trong tủ quần áo hấp dẫn sự chú ý của cô.

Cô nhớ chiếc váy này là vào năm trước, khi cô đi dạo phố với chị em thân thiết mua được, có lẽ là sau khi mua về chưa một lần mặc qua. Hiện tại không tìm thấy được bộ đồ nào phù hợp, cho nên cô dứt khoát lấy cái váy bó eo đó ra thử.

Một phút sau.

Cố Diệp Phi

Trương Dung Oánh thay chiếc váy bó eo đó đi tới trước cái gương chạm đất, nhìn mỹ nhân có dáng người hoàn mỹ trong gương, cực kỳ hấp dẫn ánh mắt người khác, trong lòng cô đột nhiên nảy ra một ý tưởng.

Cô đi tới tủ giày, tìm một đôi giày cao gót thủy tinh, sự phối hợp này có thể nói là vẽ thêm mắt cho rồng, cô lập tức biến thành một mỹ nhân phong tư trác tuyệt.

Trương Dung Oánh lập tức hài lòng, gật nhẹ đầu, cô thầm nghĩ mình xuất hiện trước mặt tên ngốc kia với bộ dạng như thế này, có lẽ sẽ làm anh ta mê mẩn tới mức không nhớ ra được tên họ của mình!

Trương Dung Oánh vừa nghĩ tới bộ dạng ngốc nghếch của tên kia liền không nhịn được mà tươi cười.

...

1 giờ chiều.

Trạm tàu điện ngầm ga Triều Dương, cửa A.

Trương Dung Oánh với chiếc váy bồng bềnh đang đứng ở chỗ đó, chờ Giang Phi đến.

Nhan sắc của Trương Dung Oánh và Giang Tuyết cùng một cấp bậc, đều là mỹ nữ trăm năm có một.

Mấy phút sau, một bóng người quen thuộc xuất hiện trước mắt Trương Dung Oánh.

Trương Dung Oánh nhìn Giang Phi từ thang máy đi lên, nhịp tim bắt đầu tăng nhanh, mặt cũng từ từ đỏ lên.

Dáng người không khác gì trong video cả, không phải quá đẹp trai, nhưng lại tạo cho người ta cảm giác rất chân thật, đặc biệt là nụ cười thật thà của anh ta, nó làm cô cảm thấy an tâm,

Một người vô cùng chất phác.

Rung động trong hai tháng qua đã làm cô mơ hồ đồng ý gặp mặt bên ngoài, chuyện này đúng thật là một kỳ tích.

"Oánh Oánh, để em phải chờ lâu rồi!"

Giang Phi đi tới trước mặt Trương Dung Oánh.

Trương Dung Oánh cười, nói:

"Em cũng chỉ vừa mới tới thôi!"

Giang Phi cười ha ha, nói:

"Oánh Oánh, đây là lần đầu tiên anh tới tỉnh thành, nơi này là địa bàn của em, vì vậy con người năm mươi mấy ký này giao cho em đó nha!"

Trương Dung Oánh lườm anh một cái, sau đó hỏi:

"Đói bụng rồi đúng không? Muốn ăn một chút gì không?"

Giang Phi nói:

"Em gái và em trai của anh cực kỳ thích món phở Lão Hữu, hay là em dẫn anh đi nếm thử món đó đi?"

Trương Dung Oánh gật đầu, nói:

"Không thành vấn đề, món phở Lão Hữu này đúng thực là món đặc sản địa phương, em biết mấy tiệm làm ra được mùi vị rất chuẩn, em dẫn anh đi!"

Giang Phi lập tức khen ngợi từ đáy lòng:

"Oánh Oánh, quên nói với em, hôm nay em mặc chiếc váy này cực kỳ xinh đẹp, váy bồng bềnh, nhìn em giống như một vị tiên nữ vậy."

Trương Dung Oánh được khen thì cực kỳ đắc ý, không uổng công là chiếc váy ngày hôm nay cô lật hết cả nửa tủ quần áo mới tìm ra được:

"Xem ra sau khi làm bà mối, độ dẻo miệng của anh tăng không ít!"

Giang Phi cười ngây ngô, nói:

"Anh chỉ ăn ngay nói thật mà thôi."

Trương Dung Oánh liếc anh một cái, khóe miệng hơi cong lên.

Cô không nói nữa, dẫn Giang Phi tới tiệm phở Lão Hữu mà cô biết.

...

Khi Giang Phi đi tới tỉnh thành, thì Giang Phong đã rời đi, hắn dẫn ba người nhà Tiêu Mẫn tới Uông gia, việc này theo cách nói của huyện Bách Lương chính là thăm nhà, nhưng mà ở những nơi khác có lẽ sẽ có cách gọi khác, nhưng ý nghĩa đều như nhau cả.

Hiện tại, Giang Phong cũng coi như là người có chút kiến thức, hắn đã tham quan biệt thự Ngụy gia, cũng tham quan biệt thự Tiêu gia, đều là những biệt thự được trang trí theo phong cách vô cùng sang trọng. Nhưng mà bất kể là biệt thự của Ngụy gia, hay là Tiêu gia, nếu đem nó so với biệt thự của Uông gia, thì đúng thật là khác nhau một trời một vực.

Sau khi tiến vào trong biệt thự của Uông gia, Giang Phong mới thật sự cảm nhận được cuộc sống của người có tiền rốt cuộc là tốt mới như thế nào, so với người bình thường, thì chẳng khác nào là sống trong hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

Đừng nói tới hắn, ngay cả người có kiến thức rộng rãi như Tiêu Mẫn, sau khi tiến vào trong biệt thự Uông gia cũng có loại cảm giác được mở mang tầm mắt.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 152: Trang Điểm Cho Anh Ngắm (2)



Cha Uông và mẹ Uông biết hôm nay một nhà ba người Tiêu Mẫn sẽ đến, cho nên bọn họ không đi đâu cả, vẫn luôn ở nhà chờ đợi.

Cảm nhận của cha Uông và mẹ Uông đối với người sắp là con dâu của bọn họ - Tiêu Mẫn là không tồi.

Ngay sau khi biết được con trai bọn họ vừa ý Tiêu Mẫn, cha Uông lập tức cho người đi sưu tầm tư liệu về Tiêu Mẫn, ông phát hiện đây là một cô gái rất tự trọng, các mặt đều ưu tú, cộng thêm việc con trai khó lắm mới vừa ý một người, thân làm cha mẹ, bọn họ đương nhiên là sẽ ủng hộ.

Dĩ nhiên trong đó không thiếu công lao của bà mối Giang Phong.

Sau khi cha Uông nghe được sự tích thần kỳ của Giang Phong từ miệng con trai, ông liền biết đây là một vị kỳ nhân thật sự có bản lĩnh, nhân vật như thế còn nói con trai ông và Tiêu Mẫn có duyên vợ chồng, nói Tiêu Mẫn làm dâu là phúc nhà họ, vậy thì bọn họ còn nghi ngờ gì nữa chứ.

Vì thế, lần gặp mặt này của hai nhà có thể nói là vô cùng hòa hợp.

Sau khi việc 'thăm nhà' kết thúc, Giang Phong liền triệt để buông tay, để bọn họ tự do phát triển.

Nếu như là người bình thường, thì bà mối Giang Phong chắc chắn sẽ hỗ trợ việc bàn bạc về tiền sính lễ, nhưng mà việc tiền sính lễ đối với gia đình họ Uông mà nói, thì chẳng đáng nhắc tới.

Sau khi rời khỏi Uông gia, Giang Phong không đi về tỉnh thành tỉnh Quảng Tây với gia đình Tiêu Mẫn, mà bước lên con đường tìm kiếm đối tượng xứng đôi.

Lần này hắn nhận được lời mời của bốn vị khách, mà thân phận của mỗi một người đều bất phàm, cho nên đương nhiên là hắn phải dốc hết sức để giúp bọn họ tìm kiếm đối tượng xứng đôi, loại việc có thể gom góp được nhân mạch như này không phải là chuyện dễ dàng gặp được.

Bởi vì phù sa không chảy ruộng ngoài, cho nên Giang Phong đương nhiên sẽ ưu tiên việc tìm đối tượng phù hợp ở trong tỉnh Quảng Tây hơn, vì thế phương hướng tìm kiếm của hắn là từ tỉnh thành tỉnh Quảng Đông cho đến huyện Bách Lương.

Mỗi lần đi qua một thành thị, hắn đều dừng lại để tìm kiếm.

Tìm liên tục suốt mấy thành thị vẫn không tìm được đối tượng phù hợp.

Giang Phong cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý cho việc này rồi.

Đêm đó, hắn nghỉ ngơi một đêm ở thành thị giao thoa giữa hai tỉnh Quảng Đông và Quảng Tây.

Ngày hôm sau, Giang Phong lại tiếp tục lái xe theo lộ trình cũ, vừa đi vừa tìm.

Lúc đi qua Đồng Châu, Giang Phong tìm được một anh chàng đẹp trai có điểm xứng đôi hôn nhân với Lê Thiên Nhu cao tới 83 điểm, nhưng thêm quan hệ gia đình vào thì điểm chỉ còn 70 mà thôi, không phù hợp với yêu cầu xứng đôi của Giang Phong.

Qua Đồng Châu là tới thành phố Úc Lâm.

Giang Phong một lần nữa đi tìm đối tượng xứng đôi, nhưng mà vẫn không có được kết quả mà hắn mong muốn.

Như thế thì chỉ còn lại trạm cuối cùng là huyện Bách Lương mà thôi.

Nếu như sau khi trở về huyện Bách Lương mà vẫn không tìm được đối tượng xứng đôi phù hợp, vậy thì hắn chỉ có thể xuất phát tới những thành phố khác, thậm chí là phải qua tỉnh khác để tìm kiếm.

Giang Phong vội vàng ăn một chén phở bò khô, sau đó tiếp tục lên đường.

Hơn 1 giờ chiều, hắn cuối cùng cũng về tới huyện Bách Lương.

Sau khi đậu xe xong, Giang Phong lập tức tiếp tục tìm kiếm đối tượng xứng đôi.

Kết quả là ba người Bạch Tử An, Lam Doanh Doanh và Lê Thiên Nhu đều không xứng đôi được với đối tượng nào mà cho ra điểm xứng đôi cao cả. Nhưng khi tìm kiếm đối tượng xứng đôi cho Sử Anh Hào, thì rốt cuộc Giang Phong cũng tìm được một đối tượng làm hắn hài lòng.

[Danh tính]: Nghiêm Thục Nhã.

[Tuổi tác]: 26 tuổi.

[Chiều cao]: 1m60.

[Cân nặng]: 42kg.

[Bối cảnh gia đình]: Cha là quan lớn trong huyện, con một,...

[Sở thích cá nhân]:...

[Kinh nghiệm yêu đương]:...

[Điểm xứng đôi hôn nhân hiện tại]: 80 (Tình cảm vợ chồng 78+, môn đăng hộ đối 80+, quan hệ gia đình 82).

[Điểm xứng đôi hôn nhân tối đa]: 90 (Tình cảm vợ chồng 90+, môn đăng hộ đối 89+, quan hệ gia đình 91).

Cố Diệp Phi

Thời gian không phụ người có lòng, cuối cùng hắn cũng tìm được một đối tượng xứng đôi như mong muốn, Giang Phong vô cùng vui mừng, sau đó hắn lập tức xem xét tỉ mỉ tư liệu của chị gái Nghiêm Thục Nhã này.

Sau khi xem xong tư liệu của cô, Giang Phong cũng thầm hiểu rõ trong lòng.

...

2 giờ chiều.

Giang Phong mang theo một túi hoa quả lớn đi tới phòng thiết kế - nơi làm việc của Nghiêm Thục Nhã.

Phòng làm việc được bố trí theo phong cách tối giản, loa đang phát ra những âm thanh êm dịu, một mỹ nhân đang tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào laptop.

Cô gái đó không ai khác ngoài Nghiêm Thục Nhã - cô chủ của phòng thiết kế, kiêm nhà thiết kế của nơi này, cũng là mục tiêu trong chuyến đi lần này của Giang Phong.

Chuyên ngành mà Nghiêm Thục Nhã học ở đại học là chuyên ngành thiết kế mà cô yêu thích nhất. Sau khi tốt nghiệp, cô đi thực tập trong công ty hơn một năm, sau đó mở một phòng thiết kế trong huyện mà cha mình đang làm việc.

Giang Phong thấy Nghiêm Thục Nhã đang bận rộn liền lui ra sau hai bước, đưa tay gõ cửa.

"Cạch cạch!"

Giang Phong thấy Nghiêm Thục Nhã ngẩng đầu lên nhìn, lập tức mỉm cười, chào:

"Chào cô! Xin hỏi cô có phải là Nghiêm Thục Nhã không?"

Nghiêm Thục Nhã đứng lên, nói:

"Xin chào, tôi chính là Nghiêm Thục Nhã!"

Giang Phong đưa túi hoa quả trong tay qua, nói:

"Chị Nhã, tôi là một bà mối, lần này tôi tới đây là vì muốn giúp chị làm mai mối, không biết chị có hứng thú hay không?"

Nghiêm Thục Nhã theo bản năng nhận lấy túi hoa quả, sau khi nghe Giang Phong nói muốn làm mai mối cho mình, cô không nhịn được mà mở to mắt, dở khóc dở cười nói:

"Cậu muốn làm mai mối cho tôi?"

Giang Phong gật đầu, nói:

"Đúng vậy chị Nhã, chị đã có bạn trai hay chưa?"

Nghiêm Thục Nhã cười nhạt, nói:

"Bạn trai thì đúng là tôi chưa có, nhưng mà tôi cũng không cần tới việc ra mắt, cảm ơn ý tốt của cậu!"

Nói xong cô liền trả lại túi hoa quả cho đối phương.

Giang Phong nhận lấy túi hoa quả, tiện tay đặt nó lên cái bàn bên cạnh, tiếp tục khuyên nhủ:

"Chị Nhã, chị khoan hãy từ chối đã, ra mắt cũng chẳng phải là chuyện gì mất mặt cả. Chị hãy nghe tôi nói về đối phương trước đã, nếu như chị nghe xong mà vẫn thấy không hài lòng, vậy thì tôi sẽ đi ngay lập tức được không?"

Nghiêm Thục Nhã lắc đầu, nói:

"Thành thật xin lỗi, tôi thật sự không cần tới việc ra mắt, hiện tại tôi đang bận thiết kế cho khách hàng, e rằng không có thời gian tiếp đãi cậu..."

Mặc dù cô chưa nói xong, nhưng mà đã biểu đạt ý của mình rất rõ rồi.

Giang Phong sợ khuyên tiếp sẽ làm cho cô thấy phản cảm, thức thời nói:

"Vậy được rồi, chị Nhã cứ làm việc của mình trước đi, tôi không quấy rầy nữa, gặp lại sau!"

Hắn nói xong liền rời đi.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 153: Cháu Biết Thân Phận Của Dì, Vậy Mà Còn Dám Làm Mai Cho Con Gái Của Dì?



Sau khi rời khỏi phòng làm việc của Nghiêm Thục Nhã, Giang Phong lập tức chuyển mục tiêu sang Nghiêm phụ và Nghiêm mẫu.

Bên phía Nghiêm phụ thì khá khó, dù sao thì ông ấy cũng là quan lớn trong huyện, Giang Phong có muốn gặp cũng khó mà gặp được, đừng nói chi tới chuyện bảo người ta ngồi xuống nghe hắn nói về việc làm mai!

Cho nên, chỉ có một lựa chọn, đó chính là ra tay trên người Nghiêm mẫu!

Nghiêm mẫu không phải là người trong biên chế, công việc của bà là chăm sóc chồng thật tốt, là một bà chủ gia đình điển hình.

Biện pháp tốt nhất là đến nhà chào hỏi, tiếc là nhà của quan lớn trong huyện không phải là nơi ai cũng có thể vào được, Giang Phong đoán rằng mình sẽ không thể qua được ải gác cổng.

Cố Diệp Phi

Cho nên, sau khi rời khỏi phòng làm việc của Nghiêm Thục Nhã, Giang Phong lập tức ngồi chờ ở nơi nào đó cách cửa nhà mấy chục mét, định chờ tới lúc Nghiêm mẫu đi ra mua đồ ăn, sau đó sẽ tìm cơ hội để nói với bà về chuyện mai mối.

Đến tận bây giờ, Giang Phong mới cảm nhận được sự phiền phức khi làm mai mối cho con của nhà quan lại. Chỉ là quan lớn trong huyện thôi mà đã thế này, nếu như liên quan tới quan lớn của thành phố, hay thậm chí là của tỉnh, mẹ nó, muốn gặp được mặt của người ta đúng là chẳng phải chuyện dễ dàng gì.

Nhưng mà, tục ngữ nói rằng biện pháp luôn nhiều hơn khó khăn, nếu lúc đó thật sự gặp phải tình huống như thế, đương nhiên sẽ có biện pháp để giải quyết, bây giờ không cần phải quan tâm tới việc đó.

Hiện tại mới qua 2 giờ chiều một chút, Nghiêm mẫu chắc chắn sẽ không ra ngoài mua đồ ăn sớm như vậy, cho nên Giang Phong yên tâm ngồi trong xe lướt điện thoại, gửi một tin nhắn cho Hoàng Linh Vi, cô đã đồng ý sẽ gửi hình chụp toàn thân cho hắn sau hai ngày, vậy mà bây giờ còn chưa chịu gửi.

Giang Phong:

"Hoàng cô nương, hình chụp toàn thân mà em đồng ý đâu rồi?"

Hoàng Linh Vi: 'gửi hình'.

Hoàng nữ hiệp vậy mà rất hào phóng, thấy Giang Phong hỏi tới liền gửi hình qua.

Đây là một bức hình kinh điển mà con gái hay chụp, đứng trước gương, dùng di động che mặt lại sau đó chụp, thấy được rất rõ dáng người.

Trong hình, Hoàng Linh Vi mặc một cái áo thun tay ngắn màu trắng, phối với một chiếc váy ngắn họa tiết hoa, lộ ra đôi chân dài trắng nõn, làm cho Giang Phong không ngừng nuốt nước miếng.

Bởi vì váy ngắn có hiệu quả bóp eo, cho nên đáng người của cô trông cực kỳ chuẩn.

Cách tay ngọc ngà được để tr*n tr** ra thêm một chút thì mập, giảm một chút thì gầy, xương quai xanh cũng cực kỳ gợi cảm.

Cổ là dạng cổ mà tất cả các cô gái đều ước ao - cổ thiên nga, tóm lại là những nơi lộ ra đều cực kỳ hoàn hảo.

Không biến có phải do người tình trong mắt hóa Tây Thi không, dù sao thì Giang Phong chưa từng gặp được cô gái nào xinh đẹp hơn Hoàng Linh Vi cả, tướng mạo của cô hoàn toàn phù hợp với gu thẩm mỹ của Giang Phong.

Giang Phong nhìn cô tới mê mẩn!

Cho tới khi Hoàng Linh Vi gửi cho hắn một tin nhắn, hắn mới giật mình tỉnh lại.

Hoàng Linh Vi:

"..."

Giang Phong:

"Hình dáng của nàng, nhẹ nhàng như chim hồng bay, uyển chuyển như rồng lượn. Rực rỡ như cúc mùa thu, tươi rạng như tùng mùa xuân. Phảng phất như mặt trăng bị mây nhẹ che lấp, phiêu diêu như tuyết bị gió thổi cuốn lên. Từ xa ngắm nhìn, trắng như ráng mặt trời lên trong sương sớm, tới gần nhìn kỹ, rực rỡ như hoa sen lên khỏi dòng nước trong. To nhỏ vừa chuẩn, dài ngắn vừa thích hợp. Vai như vót đẽo thành, eo như lấy dải lụa thắt lại. Cổ trước sau thon dài, da trắng hé lộ. Sáp thơm không cần thêm, phấn màu chẳng cần thoa."

Giang Phong:

"Hoàng tiên tử, anh thấy câu từ của mình không còn đủ để hình dung vẻ đẹp của em nữa rồi, chỉ có thể mượn câu từ của Tào đại tài tử để diễn tả một chút mà thôi!"

Hoàng Linh Vi:

"Anh... anh làm lố quá rồi!"

Giang Phong:

"Không hề, trong lòng anh, em là người đẹp nhất. Có điều, em dùng điện thoại che mặt lại để làm gì vậy, mau gửi một tấm không che qua đi!"

Hoàng Linh Vi:

"Qua mấy ngày nữa rồi nói sau!"

Giang Phong:

"..."

...

4 giờ chiều.

Nghiêm mẫu đúng giờ ra ngoài mua đồ ăn.

Vì để bảo đảm nguyên liệu nấu ăn luôn tươi, ngày nào Nghiêm mẫu cũng đi ra ngoài mua đồ ăn hai lần.

Ở huyện Bách Lương tổng cộng có 2 cái chợ, chợ Thành Đông và chợ Thành Nam. Bởi vì nơi đây cách chợ Thành Đông tương đối gần, cho nên Nghiêm mẫu hầu như đều tới chợ Thành Đông mua đồ ăn.

Bởi vì trời khá nắng, cho nên lúc đi ra ngoài, Nghiêm mẫu cầm theo dù, bà vừa đi vừa nghĩ một chút tới chợ sẽ mua cái gì. Vừa đi ra khỏi nhà không bao xa, bà đã nghe được một giọng nói trong trẻo vang lên:

"Dì ơi, dì đang đi mua đồ ăn hả?"

Nghiêm mẫu nghe thấy tiếng gọi liền quay lại, thấy người hỏi là một tên nhóc 20 tuổi đẹp trai thì vừa đi vừa gật đầu, nói:

"Đúng vậy, nhóc con, cháu gọi dì có chuyện gì không?"

Tên nhóc đẹp trai đi theo bà, mỉm cười, nói:

"Dì ơi, lời đầu tiên cho cháu giới thiệu một chút, cháu tên là Giang Phong, là người trấn Thanh Hà, tốt nghiệp trường đại học XX, hiện tại đang làm bà mối."

Nghiêm mẫu có hơi kinh ngạc, hỏi:

"Cháu tốt nghiệp một ngôi trường đại học nổi tiếng như thế, vậy mà lại đi làm bà mối à?"

Giang Phong cười, nói:

"Dì à, các công việc chỉ khác nhau về việc phân công lao động, không phân biệt giàu nghèo, việc cháu làm bà mối cũng là đang cống hiến năng lực của bản thân cho sự hài hòa của xã hội mà!"

Nghiêm mẫu nghe vậy liền cười, nói:

"Nhóc nói không sai, giác ngộ rất cao."

Giang Phong cười ha ha, sau đó đi thẳng vào chủ đề, nói:

"Dì à, không gạt dì, trên tay của cháu có không ít khách hàng chất lượng tốt, hiện tại cháu đang tìm kiếm đối tượng phù hợp với bọn họ, cháu nghe nói dì có một cô con gái, không biết mọi người có ngại việc ra mắt hay không?"

Nghiêm mẫu nghe thấy thế liền dừng bước lại, liếc mắt nhìn hắn, nói:

"Nhóc con, cháu có biết thân phận của dì không?"

Giang Phong gật đầu, nói:

"Cháu biết rất rõ thân phận của dì."

Nghiêm mẫu nhắm mắt lại, nói:

"Cháu biết thân phận của dì, vậy mà còn dám làm mai mối cho con gái của dì?"
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 154: Chị Nhã, Chúng Ta Lại Gặp Nhau Rồi!



Giang Phong cười khẽ, nói:

"Dì à, cháu nói ra có thể dì không tin, nhưng mà hiện tại trong các vị khách của cháu cũng có người là con cái của các vị quan lớn trong tỉnh, cháu biết rõ thân phận của dì mà còn dám đề cập tới chuyện làm mai với dì, đương nhiên là có lý do."

Hắn vừa dứt lời, Nghiêm mẫu liền đứng hình!

Con cái của những vị quan lớn trong tỉnh chính là nhân vật lớn, tại sao còn cần người này làm mai mối?

Còn nữa, tên nhóc trước mắt này có địa vị như thế nào, con của quan lớn trong tỉnh tại sao lại phải tìm hắn để làm mai mối?

Chỉ với mấy câu ngắn ngủi của Giang Phong đã làm cho suy nghĩ trong đầu Nghiêm mẫu xoay chuyển lung tung.

Cuối cùng, Nghiêm mẫu đưa ra được hai kết quả, hoặc là tên nhóc trước mặt này nói dối, hoặc là hắn có được năng lực kinh người, ngoại trừ những chuyện như thế này, bà không nghĩ ra được khả năng nào khác.

Nhưng vấn đề là nếu như tên nhóc này nói dối, vậy thì mục đích của người này là gì? Chỉ vì muốn lừa con gái của bà đi ra mắt thôi ư? Nhưng mà chỉ cần là người có đầu óc bình thường, thì chắc chắn sẽ không làm ra loại chuyện như thế?

Cho rằng quan lớn trong huyện là cái gì chứ!

Nếu như nói tên nhóc này có được năng lực kinh người, nhưng mà khi nãy bà nghe người này tự giới thiệu là người của trấn Thanh Hà, trong trấn Thanh Hà có nhân vật lớn nào sao?

Tóm lại, Nghiêm mẫu cho rằng cả hai khả năng đó đều cực kỳ bất bình thường.

Nói những cái này ra thì dài, nhưng thật ra chỉ là suy nghĩ trong chốc lát.

Vẻ mặt của Nghiêm mẫu lập tức khôi phục bình thường, hỏi:

"Bà mối Giang, cháu đã biết rõ thân phận của dì rồi, có lẽ cũng hiểu rõ tình trạng của con gái dì, vậy thì cháu định giới thiệu ai cho nó?"

Giang Phong nhìn bà, nói:

"Dì à, nói chuyện này ra thì rất dài, việc này có làm trì hoãn việc dì đi chợ mua đồ ăn không?"

Nghiêm mẫu suy nghĩ một chút, hỏi:

"Bà mối Giang, hôm nay cháu còn có việc gì phải làm không?"

Giang Phong lắc đầu, nói:

"Việc duy nhất bây giờ cháu cần làm là tìm đối tượng cho khách."

Nghiêm mẫu nói:

"Vậy thì làm phiền cháu ở đây chờ dì một chút có được không? Dì đi tới chợ Thành Đông mua một ít thức ăn sau đó sẽ về ngay. Dì mời cháu đến nhà ăn cơm, lúc đó lại bàn về chuyện làm mai!"

Giang Phong cười, nói:

"Dù sao thì bây giờ cháu cũng không có gì cần phải làm, hay là cháu đi chợ với dì luôn, như thế cháu cũng có thể giúp dì xách đồ."

"Có làm phiền cháu quá không?"

"Mua chút đồ ăn thôi mà, có gì mà phiền chứ."

"Vậy thì đi chung đi!"

"Vâng!"

...

Trong phòng thiết kế của Thục Nhã.

Nghiêm Thục Nhã vừa làm xong bản thiết kế sơ thảo cho khách, điện thoại liền vang lên, cô bắt máy, nói:

"Mẹ!"

Sau đó, giọng nói của mẹ cô vang lên:

"Tiểu Nhã, con vẫn đang ở văn phòng à? Con xem coi đã mấy giờ rồi, mau về nhà ăn cơm đi, có chuyện quan trọng muốn nói với con!"

Nghiêm Thục Nhã nhìn đồng hồ, phát hiện đã năm giờ rưỡi chiều rồi, cô lập tức nói:

"Đã rõ, con về ngay, có chuyện quan trọng gì muốn nói với con vậy?"

Mẫu thân đại nhân nói:

"Nói trong điện thoại khó mà rõ ràng được, chờ con về rồi nói sau!"

Nghiêm Thục Nhã vâng một tiếng, nói:

"Vâng, con về ngay!"

Nghiêm Thục Nhã cúp điện thoại xong, chỉnh sửa tư liệu lại một chút, đóng laptop, chuẩn bị đi về.

Lúc này, cô nhìn thấy túi hoa quả ở trên bàn, không nhịn được mà lắc đầu, cầm túi hoa quả, đóng cửa về nhà.

10 phút sau.

Nghiêm Thục Nhã về tới nhà, dùng chìa khóa mở cửa ra, trong lúc định đổi giày, cô đột nhiên liếc mắt nhìn thấy Giang Phong đang ngồi trên sofa ở phòng khách, không khỏi hoàng sợ, nói:

"Tại sao cậu lại ở trong nhà của tôi?"

Giang Phong đứng lên, mỉm cười, nói:

"Chị Nhã, chúng ta lại gặp nhau rồi!"

Nghiêm mẫu nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ xong liền cực kỳ ngạc nhiên, nói:

"Tiểu Nhã, bà mối Giang, hai người biết nhau à?"

Giang Phong nói tiếp:

Cố Diệp Phi

"Dì à, thực ra trước khi gặp dì, cháu đã đi tới nơi làm việc của chị Nhã, có điều chị ấy hoàn toàn không hứng thú với việc này, cho nên cháu mới nghĩ tới việc tìm dì, đường cong cứu quốc."

Nghiêm Thục Nhã đổi giày xong, cầm theo túi hoa quả mà Giang Phong mang tới trước đó đi vào phòng khách, đặt túi hoa quả xuống, dùng vẻ mặt kỳ lạ nhìn hắn, nói:

"Tôi rất tò mò, làm sao cậu thuyết phục được mẹ tôi? Lại còn làm bà ấy mời cậu vào nhà ăn cơm được nữa, chuyện này hoàn toàn đổi mới ánh nhìn của tôi."

Nghiêm mẫu trừng mắt nhìn cô, nói:

"Tiểu Nhã, tại sao lại nói với khách như thế?"

Giang Phong khoát tay, cười, nói:

"Không sao đâu dì, đúng lúc cháu cũng muốn tâm sự với chị Nhã!"

Nghiêm mẫu dùng ánh mắt cảnh cáo con gái, sau đó mới vừa cười vừa nói:

"Vậy thì hai đứa tâm sự trước đi, dì vẫn còn một món chưa xào xong, sau khi làm xong chúng ta có thể ăn cơm được rồi!"

Sau khi Nghiêm mẫu đi vào trong bếp, Giang Phong mới mỉm cười, nói:

"Chị Nhã, không phải tôi đã nói rằng muốn làm mai mối cho chị sao, tôi nói đại khái ý này ra với dì một chút, sau đó dì liền mời tôi tới nhà ăn cơm!"

Nghiêm Thục Nhã biết chắc chắn chuyện này không đơn giản như thế, nhưng mà cô cũng lười tìm hiểu kỹ việc đó.

Cô nhìn Giang Phong, nói:

"Tôi khá tò mò một chuyện, tại sao cậu cứ cố chấp muốn làm mai mối cho tôi?"

Giang Phong thành thật nói:

"Bởi vì tôi có một vị khách hàng lớn thật sự rất xứng đôi với chị Nhã, nhân duyên như này thật sự là ngàn năm có một, tôi không muốn hai người bỏ lỡ nhau như thế, cho nên mới bất đắc dĩ đi tìm dì."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back