Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 155: Ba Mẹ Đã Tỏ Ý Rồi, Hỏi Con Làm Gì Nữa?



Nghiêm gia.

Ban đầu Nghiêm Thục Nhã không có ý định xem mắt.

Dù sao cô cũng là nàng công chúa tôn quý nhất huyện, với thân phận như vậy thì cần gì xem mắt chứ.

Nói quá lên một chút, trai đẹp của cả cái huyện này còn phải xếp hàng để cô ấy lựa chọn. Cho dù cô ấy nhìn trúng ai thì cũng không cần lo người ta coi thường cô.

Nhưng thấy Giang Phong cố chấp muốn làm mai cho cô, còn nói có một người rất thích hợp với cô. Vừa hay đang rảnh rỗi nên cô sẽ nghe thử tình hình đối phương, coi như mở mang tầm mắt.

Thế là Nghiêm Thục Nhã nhìn Giang Phong nói: “Thấy cậu cố chấp như thế, vậy hãy nói về người cậu định giới thiệu cho tôi đi, để tôi xem đối phương ưu tú thế nào mà khiến cậu phải dùng đến câu “ngàn năm có một”.

Giang Phong gật đầu, cười nói: “Vậy được, vậy tôi sẽ giới thiệu sơ qua cho chị Nhã.”

Cố Diệp Phi

Lúc này cửa bỗng kêu “cạch” một tiếng, Nghiêm phụ mở cửa bước vào.

Giang Phong ngừng nói, đứng dậy chào hỏi: “Xin chào ngài Nghiêm, cháu mạn phép đến nhà, làm phiền ngài rồi.”

Nghiêm phụ sớm đã nhận được thông báo từ vợ, ông ấy biết sẽ có khách đến nhà nhưng cụ thể thế nào thì bà ấy không nói, chỉ nói đối phương là ông mai đến nhà làm mai cho con gái cưng của ông ấy.

Chuyện này khiến Nghiêm phụ rất ngạc nhiên, huyện Bách Lương còn có người làm mai to gan như vậy, dám đến nhà làm mai cho con gái cưng của ông ấy sao?

Tiếc là lúc đó ông ấy vẫn còn chuyện cần xử lý nên chỉ có thể nghi ngờ thầm trong lòng thôi.

Bây giờ quay về, Nghiêm phụ có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy Giang Phong trẻ trung, đẹp trai. Ông ấy không thể hiện ra mặt mà chỉ nở nụ cười nói: “Xin chào, cậu là ông mai Giang đúng không? Không làm phiền gì hết, hoan nghênh cậu đến nhà làm khách.”

Hai bên nói vài câu khách sáo, Nghiêm mẫu cũng nấu xong món cuối cùng, bà ấy cười nói: “Rửa tay ăn cơm nào!”

Nghiêm Thục Nhã nghe xong liền xuống bếp, rửa tay rồi phụ giúp dọn món lên, Giang Phong và Nghiêm phụ cũng rửa tay rồi ngồi vào bàn.

Nghiêm mẫu và Nghiêm Thục Nhã nhanh chóng dọn cơm lên.

Bữa cơm gồm sáu món mặn và một món canh, bữa ăn rất phong phú, lượng thức ăn vừa đủ phục vụ cho khách.

Sau khi Nghiêm mẫu múc xong canh cho Giang Phong, bà ấy mới nói với hắn: “Ông mai Giang, bây giờ có đủ người rồi, cậu có thể nói cụ thể về đối tượng cậu định giới thiệu không?”

Tuy bà ấy trò chuyện khá nhiều với Giang Phong nhưng hắn chỉ tiết lộ một ít thông tin, thông tin cụ thể hơn thì vẫn chưa nói cho bà ấy nghe. Hắn nói đợi nhà đủ các thành viên rồi nói sẽ tốt hơn.

“Vậy được, cháu xin phép nói về tình hình của đối phương.”

Giang Phong gật đầu, bắt đầu giới thiệu: “Người cháu định giới thiệu cho chị Nhã là người ở tỉnh thành. Anh ấy tên Sử Anh Hào, năm nay ba mươi tuổi, sinh viên xuất sắc tốt nghiệp từ trường đại học trọng điểm XX, ông chủ câu lạc bộ tư nhân cao cấp ở tỉnh thành.”

Nghe đến đây, mí mắt Nghiêm phụ giật nhẹ.

Câu lạc bộ tư nhân cao cấp, sức nặng ẩn chứa trong những từ này rất đáng thưởng thức.

Giang Phong tiếp tục nói: “Ông chủ Sử rất chín chắn, thận trọng, sự nghiệp có thành tựu, là người độc thân giàu có nức tiếng ở tỉnh thành. Điều quan trọng nhất là anh ấy có gia thế hiển hách.”

Nói đến trọng điểm rồi, cả nhà ba người Nghiêm phụ đều vểnh tai lắng nghe.

Giang Phong cũng không định k*ch th*ch sự hiếu kỳ, hắn nói thẳng: “Ba ông chủ Sử là người giàu nhất tỉnh Quảng Tây chúng tôi, có tài sản hàng chục tỷ. Anh ấy là siêu phú nhị đại hàng thật giá thật.”

Nói đến đây, Giang Phong thổi nhẹ nước canh trong chén, sau đó uống một hớp một cách ngon lành.

Đây là canh sườn heo hầm bắp với cà rốt, nước canh ngọt thanh, hương vị tuyệt hảo.

Lúc này, ngoại trừ Nghiêm phụ sắc mặt không thay đổi ra, Nghiêm mẫu và Nghiêm Thục Anh đều rất ngạc nhiên.

Nếu nhà đối phương chỉ có tài sản trên trăm triệu thì nhà họ đã không thèm đếm xỉa đến đối phương rồi, thậm chí nếu so sánh thì nhà họ có lợi thế tâm lý khá lớn.

Nhưng đối diện với người giàu nhất Quảng Tây với tài sản hàng chục tỷ, Nghiêm phụ có tự tin hơn nữa thì cũng biết rằng dù về mặt địa vị xã hội hay quan hệ cá nhân, nhà ông ấy đều không thể sánh bằng đối phương.

Với thân phận người giàu nhất một tỉnh thì đã có tư cách làm khách quý của quan lớn ở tỉnh rồi.

Nghiêm mẫu thở dài đáp: “Ông mai Giang, dì có chút không hiểu, với thân phận và địa vị như ông chủ Sử thì lấy vợ kiểu gì không được chứ? Sao phải xem mắt như người bình thường?”

Đây không phải là lần đầu tiên Giang Phong nghe được câu hỏi như này, hắn bình tĩnh cười nói: “Dì à, theo lý thì ông chủ Sử thực sự không cần đi xem mắt như người bình thường. Sở dĩ anh ấy mời cháu làm mai là do biết rõ năng lực của cháu, anh ấy biết cháu có thể giúp anh ấy tìm người phù hợp với mình.”

Nghiêm phụ nói: “Ông mai Giang, cậu nói cậu ta biết rõ năng lực làm mai của cậu, có thể nói thử nguyên nhân là gì không?”

“Đương nhiên có thể, từ lúc vào nghề đến nay cháu đã tác hợp thành công khá nhiều cặp vợ chồng. Những cặp khác có nói thì mọi người cũng không biết, cháu xin phép nói về cặp cháu mới tác hợp gần đây.”

Giang Phong húp một ngụm canh cho dịu họng: “Phía nhà trai là thái tử Uông Văn Kiệt của tập đoàn Uông thị ở Quảng Đông, có lẽ ngài Nghiêm và mọi người cũng nghe qua tập đoàn Uông thị rồi nhỉ?”

Sắc mặt Nghiêm phụ có chút thay đổi: “Tập đoàn Uông thị ở Quảng Đông, đó là tập đoàn lớn với tài sản lên đến hàng trăm tỷ. Con cái của gia đình như vậy mà cũng mời ông mai Giang đến làm mai sao?”

Nghiêm mẫu và Nghiêm Thục Anh nghe đến ngốc luôn. Siêu phú nhị đại như Uông Văn Kiệt mà cũng mời người làm mai, xem mắt sao? Chuyện này hoàn toàn xé tan tưởng tượng của họ, ông mai Giang này không phải khoác lác đấy chứ?

Giang Phong cười nói: “Lý do bên trong kể ra thì rất dài. Mọi người hứng thú thì lát nữa cháu sẽ kể cho mọi người nghe. Bên nhà trai là chủ tịch Uông Văn Kiệt, còn bên nhà gái là Tiêu Mẫn - một trong số ít minh tinh ở Quảng Tây chúng cháu, có lẽ mọi người cũng biết cô ấy đấy.”

Nghiêm Thục Nhã ngạc nhiên nói: “Vậy mà là Tiêu Mẫn, cô ấy là một trong những nữ ca sĩ mà tôi khá thích, cô ấy kết hôn chưa?”
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 156: Ba Mẹ Đều Tỏ Ý Rồi, Còn Hỏi Con Làm Gì Nữa?



Giang Phong cười nói: “Lý do bên trong kể ra thì rất dài. Mọi người hứng thú thì lát nữa cháu sẽ kể cho mọi người nghe. Bên nhà trai là chủ tịch Uông Văn Kiệt, còn bên nhà gái là Tiêu Mẫn - một trong số ít minh tinh ở Quảng Tây chúng cháu, có lẽ mọi người cũng biết cô ấy đấy.”

Nghiêm Thục Nhã ngạc nhiên nói: “Vậy mà là Tiêu Mẫn, cô ấy là một trong những nữ ca sĩ mà tôi khá thích, cô ấy kết hôn chưa?”

Giang Phong lắc đầu nói: “Hiện tại vẫn chưa kết hôn, có điều hai bên gia đình đã gặp mặt rồi, có lẽ không lâu sau sẽ định ngày kết hôn, còn việc họ có công khai hay không thì tôi không biết.”

Nói đến đây, để tăng thêm tính thuyết phục, Giang Phong lấy điện thoại rồi mở ảnh hắn chụp chung với Tiêu Mẫn ra, sau đó đưa cho Nghiêm Thục Nhã: “Đây là ảnh mấy ngày trước tôi chụp chung với Tiêu Mẫn, chị Nhã có thể xem thử.”

Nghiêm Thục Nhã nhận lấy điện thoại xem thử, gật đầu nói: “Quả thật là Tiêu Mẫn, không ngờ ảnh đời thường của cô ấy cũng đẹp như vậy.”

Nghiêm mẫu nghiêng người xem thử, không khỏi gật đầu theo. Bà ấy cũng quen Tiêu Mẫn, nhìn thấy ảnh chụp chung của Tiêu Mẫn với Giang Phong, bà ấy càng tin tưởng những lời hắn nói lúc nãy.

Giang Phong cười rồi giải thích: “Ông chủ Sử do chủ tịch Uông giới thiệu cho cháu làm quen. Anh ấy thấy chủ tịch Uông nhờ cháu mai mối mà tìm được người bản thân thật sự yêu thích nên động lòng mời cháu giới thiệu một người cho anh ấy. Thế nên cháu mới đến tìm chị Nhã, cháu thấy chị Nhã rất xứng đôi với ông chủ Sử.”

Nghiêm phụ khẽ gật đầu, nói như vậy rất có lý.

Lúc này Nghiêm mẫu cũng bị hấp dẫn, vội vàng hỏi: “Ông mai Giang, cháu có thể nói chi tiết hơn về ông chủ Sử không?”

Giang Phong cười đáp: “Đương nhiên được.”

Nghiêm phụ nói thêm: “Ông mai Giang, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện, nếu không thức ăn nguội mất.”

Lúc này Nghiêm mẫu mới sực nhớ, bà vội mời Giang Phong ăn cơm, đồng thời sai con gái rót rượu.

Giang Phong nhìn thấy bia, rượu vang, rượu trắng bày trên bàn, lại thấy Nghiêm Thục Nhã đanh định rót rượu trắng cho mình bèn vội cười từ chối: “Chị Nhã, tôi không quen uống rượu trắng, tôi uống chút bia là được rồi.”

Nghiêm Thục Nhã khui chai bia, rót vào ly dùng một lần rồi đưa cho hắn, sau đó lại khui chai rượu vang rồi lần lượt rót cho mẹ và bản thân cô.

Còn rượu trắng của Nghiêm phụ đã rót xong trước đó rồi.

Nghiêm phụ thấy con gái đã rót xong rượu bèn nâng ly rượu nhỏ lên rồi nói: “Ông mai Giang, hoan nghênh cậu đến nhà làm khách.”

Nghiêm mẫu và Nghiêm Thục Nhã cũng nâng ly rượu của mình lên, cùng nói câu hoan nghênh.

Giang Phong bưng rượu lên, lễ phép nói vài câu cảm ơn, sau đó một hơi uống cạn bia trong ly.

Sau đó họ dùng bữa, sau ba hiệp rượu, ăn năm món ăn, họ mới tiếp tục chủ đề lúc trước.

“Ông chủ Sử chín chắn, thận trọng, ít nói, tài năng, đẹp trai, khả năng giao tiếp mạnh, nghiêm túc trong chuyện tình cảm. Anh ấy không giống như một số phú nhị đại khác, có chút tiền thì thay bồ còn nhanh hơn thay áo. Đây đều là những ưu điểm của anh ấy.”

Nói đến đây, Giang Phong bèn đổi tone giọng: “Nhưng ông chủ Sử có khuyết điểm là hơi thấp, chỉ cao khoảng một mét sáu bảy.”

Nghe thế, cả Nghiêm phụ và Nghiêm mẫu đều động lòng. Với họ thì khuyết điểm chiều cao kia không tính là gì, dù sao chiều cao này rất phổ biến ở Quảng Tây, hơn nữa con gái họ cũng chỉ cao một mét sáu. Hai người đứng cạnh nhau quả thật rất xứng đôi.

Nghiêm phụ là người động lòng nhất, hiện tại ông ấy đang trong thời điểm then chốt của việc thăng quan tiến chức. Nếu có thể thuận lợi thăng chức, vậy ông ấy vẫn có thể tiếp tục phục vụ nhân dân, nếu không thể thăng chức, vậy sự nghiệp của ông ấy chính thức dừng chân tại đây.

Dù sao với độ tuổi của ông ấy thì đã đạt đến điểm giới hạn của cấp bậc này rồi. Một khi thăng chức thất bại, đời này sẽ không còn cơ hội thứ hai nữa.

Nếu ông ấy có thể kết thông gia với người giàu nhất tỉnh Quảng Tây, vậy chỉ cần thông gia làm một số việc giúp ông ấy thì việc thăng chức sẽ chắc như đinh đóng cột.

Cố Diệp Phi

Nghiêm mẫu cũng động lòng, tuy nói bà là người nhà của quan lớn ở huyện, không cần lo lắng chuyện cơm nước gạo tiền nhưng thứ vạn năng như tiền thì ai lại không thích chứ? Nếu con gái có thể gả cho con trai người giàu nhất tỉnh, vậy bà ấy cũng có thể phú quý nhờ con gái, hưởng thụ cuộc sống của người giàu có thật thụ.

Người duy nhất vẫn còn bình tĩnh chính là nữ chính Nghiêm Thục Nhã. Trong tiêu chuẩn chọn chồng của cô ấy, gia cảnh đương nhiên chiếm vị trí quan trọng nhưng vẫn phải xem người ta có vừa mắt không, tính cách có hợp nhau không.

Nghiêm mẫu tích cực nói: “Ông mai Giang, nghe cháu nói thì ông chủ Sử quả thật rất tốt, chiều cao một mét sáu bảy cũng không quá thấp, có thể sắp xếp Tiểu Nhã nhà dì xem mắt cậu ấy.”

“Gặp mặt cũng tốt.”

Nghiêm phụ gật đầu, sau đó nhìn con gái, hỏi: “Tiểu Nhã, con nói xem?”

Nghiêm Thục Nhã: …

Ba mẹ đều tỏ ý rồi, còn hỏi con làm gì nữa?
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 157: Ở Đời Mười Việc Thì Hết Chín Việc Không Như Ý



Lúc rời khỏi nhà ông Nghiêm thì đã khoảng bảy giờ rưỡi tối.

Bởi vì uống rượu nên Giang Phong không lái xe. Hắn đi bộ đến nhà chú của mình, lúc đi được nửa đường còn không quên mua một giỏ trái cây to.

Mười lăm phút sau, Giang Phong bưng trái cây đến nhà chú.

Người mở cửa là thím, nhìn thấy Giang Phong, bà ấy ngạc nhiên hỏi: “Tiểu Phong, con đến huyện thành lúc nào vậy? Sao không đến nhà ăn cơm?”

“Thím nhỏ!” Giang Phong cười chào hỏi, “Chiều nay cháu mới đến huyện, bởi vì vội đi gặp một khách hàng quan trọng nên không chào hỏi trước với thím.”

Sau khi vào cửa, chào hỏi với chú nhỏ đang xem tin tức trong phòng khách, Giang Phong mới hỏi: “Bà nội đâu rồi? Bà ra ngoài đi dạo chưa về sao?”

Thím nhỏ đáp: “Chưa về, bình thường phải hơn tám giờ bà ấy mới về.”

Chú nhỏ hỏi: “Tiểu Phong, lúc trước không phải cháu đang bận sắp xếp xem mắt cho khách hàng lớn ở tỉnh sao? Sao lại quay về huyện gặp khách hàng rồi?”

Cố Diệp Phi

“Khách hàng lớn kia đã giải quyết xong rồi, cháu lại đi kiếm thêm vài khách hàng lớn khác. Hôm nay cháu về lại huyện để làm mối cho một trong những khách hàng lớn.”

Nói xong, Giang Phong đột nhiên chuyển chủ đề nói: “Chú nhỏ, công việc của chú gần đây thế nào?”

Chú nhỏ thở dài nói: “Vẫn như cũ thôi, cứ như vậy sống qua ngày rồi chờ về hưu thôi.”

Chú nhỏ làm việc ở Cục Tài chính, tục ngữ có câu: “Binh lính không muốn làm tướng thì không phải là binh lính tốt”; khi còn trẻ, ông ấy tràn đầy năng lượng, cố gắng hết sức để trở thành một thành viên trong đội ngũ cán bộ lãnh đạo.

Đáng tiếc chú nhỏ sinh ra trong một gia đình nghèo khó, tuy năng lực làm việc tốt nhưng EQ không đủ cao, lại không gặp được Bá Nhạc có thể thưởng thức tài năng của ông ấy, thế là mãi vẫn không có cơ hội thăng chức.

Thấm thoắt đã hơn hai mươi năm trôi qua, chàng trai trẻ khí phách hiên ngang lúc đầu đã biến thành một ông chú ngoài bốn mươi, nhiệt huyết đã sớm đã lụi tàn. Chú nhỏ của hôm nay đã không còn hoài bão, chỉ muốn mau chóng về hưu!

Giang Phong ngẫm một hồi rồi nhắc nhở: “Chú nhỏ, mấy nay chú làm việc hăng hái lên một chút, sau này nếu có cơ hội, cháu sẽ nhắc tới chú trước mặt ông Nghiêm, có tác dụng hay không thì cháu không biết.”

Chú nhỏ ngạc nhiên nói: “Tiểu Phong, cháu biết ông Nghiêm sao?”

Giang Phong cười nói: “Tối nay cháu mới uống rượu với ông Nghiêm tại nhà ông ấy. Hai ngày nữa sẽ sắp xếp xem mắt cho con gái ông ấy, nếu mối hôn sự này thành công, cháu sẽ tìm cơ hội thích hợp nhắc tới chú trước mặt ông Nghiêm.”

Chú nhỏ nghe xong thì sững sờ, ông ấy biết cháu trai mình làm mối rất giỏi nhưng không ngờ lại giỏi đến mức này, có thể sắp xếp xem mắt cho con gái của một quan chức cấp cao trong huyện, điều này thật khó tin.

Lúc này thím nhỏ vừa mới bưng nho đã được rửa sạch lên, bà ấy cũng rất ngạc nhiên khi nghe thấy Giang Phong nói như vậy.

“Tiểu Phong, chú phục sát đất tài làm mai của cháu.”

Chú nhỏ cảm thán nói, trong lòng cũng trở nên xúc động. Tuy mấy năm nay ông ấy đã không còn ý muốn trèo lên vị trí cao nữa, nhưng làm việc cho nhà nước, ai lại không muốn chức vị bản thân cao hơn chứ?”

Bây giờ cháu trai đã có tư cách ăn uống ở nhà ông Nghiêm, tuy chuyện này là do làm mai nhưng đó cũng không phải là chuyện mà bất kỳ người mai mối nào cũng có thể làm được.

Với địa vị như ông Nghiêm thì việc cất nhắc một nhân viên nhỏ như ông ấy là chuyện rất dễ dàng.

Giang Phong mặc dù có chút tự tin, nhưng hắn vẫn chưa nói hết câu: “Trong lòng chú có tính toán là được, cháu chẳng qua là tìm cơ hội nhắc tới chú chứ không bảo đảm sẽ thành công.”

“Chú hiểu, có thể thành công thì tốt, không thành công cũng không sao.”

Giang Phong gật đầu, sau đó hai chú cháu lại bàn về chuyện xây nhà ở quê.

Vì hai cha con Vi Thiên Đức làm việc nghiêm túc, có trách nhiệm, người dưới quyền cũng không lười biếng nên tiến độ xây nhà rất nhanh, đã đến lúc mua vật liệu xây dựng đợt hai rồi!

Sau khi thống nhất ngày mai cùng nhau đi chợ vật liệu xây dựng, bà nội cũng đi dạo về, cụ già nhìn thấy cháu trai ngoan Giang Phong đến thì rất vui mừng. Bà vội kéo Giang Phong qua hỏi đủ thứ chuyện, trò chuyện đến hơn chín giờ mới tắm rửa ngủ nghỉ.

...

Buổi sáng.

Chợ vật liệu xây dựng.

Sau khi Vương Giai niềm nở tiễn khách rời đi, nụ cười trên mặt hắn biến mất. Hắn lấy ra một điếu thuốc rồi châm lửa, ngồi ở cửa tiệm phì phò hút thuốc.

Hắn sinh ra ở nông thôn, năm nay mới ba mươi mốt tuổi, có nhà có xe, tài sản cũng đã hơn một triệu, đây được coi như xuất sắc trong mắt bạn bè đồng trang lứa rồi.

Đáng tiếc, thành công trong sự nghiệp không thể che đậy sự thất bại trong tình cảm của hắn.

Nhớ đến năm đó, hắn cũng là một hotboy trong lớp, hắn còn hẹn hò với một bạn học tên Hầu Lan Hinh, khiến bao người phải tròn mắt ngưỡng mộ.

Nhưng quá khó để tình yêu học đường có thể kết quả ngọt.

Ba của Hầu Lan Hinh là giáo viên tiểu học, mẹ chạy xe đưa rước khách cũng có thể kiếm được không ít tiền. Còn ba mẹ Vương Giai là nông dân chính hiệu, họ chỉ ở nhà làm nông.

Sau khi cả hai tốt nghiệp đại học, cô thi vào một đơn vị hành chính trên trấn theo sắp xếp của ba mẹ, sau đó vào làm việc trong một cơ quan chính phủ.

Khi đó Vương Giai cũng cùng đi thi với cô, nếu thi đậu thì mọi người đều vui mừng, đáng tiếc hắn thi trượt, Hầu mẫu cũng xem thường hắn, hắn chỉ đành đến tỉnh làm thêm rồi bắt đầu yêu xa với bạn gái.

Ai từng trải qua sẽ biết yêu xa khó khăn thế nào.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 158: Ở Đời Mười Việc Thì Hết Chín Việc Không Như Ý (2)



Một hai tháng thậm chí bốn năm tháng đầu vẫn rất tốt, nhưng khi đổi đơn vị tháng sang đơn vị năm thì hai người ít nói chuyện hơn, mâu thuẫn cũng ngày càng nhiều.

Lúc đó Hầu Lan Hinh cũng biết nếu cứ như vậy thì hai người sẽ phải chia tay, thế là cô kêu Vương Giai tìm việc làm hoặc kinh doanh tại thị trấn nơi cô làm việc.

Nhưng lúc đó Vương Giai đã trở về quê hương ở huyện thành lập nghiệp, trải qua hai ba năm bấp bênh, sự nghiệp cũng xem như có chút khởi sắc, hắn đương nhiên không thể từ bỏ sự nghiệp.

Hầu Lan Hinh làm việc trong cơ quan chính phủ nên cũng không thể từ bỏ công việc của mình để chiều theo ý hắn.

Thế là vì chuyện này mà hai người cãi nhau to, đặt dấu chấm hết cho mối tình bảy năm. Từ đó về sau, Hầu Lan Hinh không bao giờ trả lời điện thoại của hắn nữa.

Bây giờ hai người đã chia tay được ba năm, trong ba năm qua Vương Giai cũng cố gắng tìm người thay thế cô ấy, nhưng mỗi lần muốn tiến thêm một bước, hắn lại do dự.

Vì hắn vẫn chưa quên người bạn gái đầu tiên của mình.

“Aizz…”

Vương Giai thở dài, đời người mười việc thì hết chín việc không như ý.

Ngay lúc Vương Giai đang thở dài hồi tưởng chuyện cũ, một giọng nói bỗng truyền đến: “Ông chủ Vương!”

Vương Giai nhìn theo hướng giọng nói phát ra, phát hiện đó chính là vị khách quen của mình bèn vội đứng dậy chào hỏi, hắn cười nói: “Thì ra là ông chủ Giang, lần này cần vật liệu gì?”

Giang Vĩnh Quý lần lượt kể ra các loại vật liệu và số lượng cần thiết, sau đó cười nói: “Ông chủ Vương, tôi cũng xem như khách quen, cậu phải giảm giá cho tôi đấy.”

“Yên tâm, tôi nhất định sẽ bán cho ông với giá ưu đãi nhất.”

Vương Giai vừa nói vừa nhìn về phía Giang Phong đang im lặng bên cạnh, hắn hỏi: “Vị này là ai đây?”

Giang Vĩnh Quý lập tức giới thiệu họ với nhau: “Đây là cháu trai của tôi Giang Phong, làm nghề mai mối. Tôi đã đến đây hai lần nhưng vẫn chưa gặp bà chủ. Lẽ nào ông chủ Vương còn độc thân sao? Nếu vậy thì cậu phải nói chuyện với cháu trai tôi, thằng bé là ông mai nức tiếng gần xa, đảm bảo sẽ giúp cậu tìm về một bà chủ như ý.”

Vương Giai ngạc nhiên nói: “Ông chủ Giang, ông không đùa tôi chứ? Cháu trai ông trẻ như vậy mà đã là ông mai rồi sao?”

Giang Vĩnh Quý nói: “Tôi không có đùa, nếu nói kinh nghiệm làm mai của cháu tôi ra, e rằng cậu sẽ bị sốc đấy.”

Giang Phong cũng không khiêm tốn, hắn nói thêm: “Ông chủ Vương, tôi làm mai khá mát tay đấy.”

Vương Giai bỗng kích động, hắn hỏi: “Ông mai Giang, tôi và bạn gái đầu tiên yêu nhau bảy năm nhưng giờ đã chia tay được ba năm rồi, không biết bây giờ cô ấy đã kết hôn chưa? Nếu cô ấy chưa kết hôn, vậy cậu có thể thay tôi đi làm mai để cô ấy gả cho tôi không?”

Giang Phong nói: “Trước tiên tôi phải nhìn xem hai người có duyên phận vợ chồng hay không, nếu hai người có duyên vợ chồng thì tôi sẽ cố gắng tác hợp hai người. Nếu không có duyên vợ chồng thì tôi cũng sẽ không cưỡng ép.”

Vương Giai thắc mắc hỏi: “Xem nhân duyên vợ chồng như thế nào?”

Giang Phong cười giải thích: “Tôi có cách hiểu riêng về chuyện nhân duyên, tôi cũng tự định nghĩa duyên vợ chồng theo cách hiểu của mình. Theo tôi thấy, hiện tại những người có duyên vợ chồng đều sống hạnh phúc sau khi kết hôn.”

Tuy Vương Giai có chút không tán thành nhưng đối phương dù sao cũng là khách hàng, nên hắn phải nhún nhường, dù sao nếu chuyện hắn vừa nhắc tới thành công thì tốt, không thành công cũng không sao.

“Vậy được, vậy ông mai Giang xem giúp tôi có duyên vợ chồng với cô ấy không nhé? Tôi đã canh cánh chuyện này suốt ba năm, mai vẫn chưa buông bỏ được, đúng là hành hạ mà.”

“Không vấn đề, chúng ta bàn chuyện làm ăn trước đi, sau khi bàn chuyện xong thì anh hãy kể tình hình của cô ấy cho tôi nghe.”

“Ừm, được rồi, đơn này tôi không tính tiền hai người nữa.”

【 Danh tính 】 : Hầu Lan Hinh

【 Tuổi tác 】 : 30 tuổi

【 Chiều cao 】 : 163cm

【 Cân nặng 】 : 46kg

【 Bối cảnh gia đình 】 :...

【 Sở thích cá nhân 】 :...

Cố Diệp Phi

【 Kinh nghiệm yêu đương 】 :...

【 Điểm xứng đôi hôn nhân hiện tại 】 : 65 (tình cảm vợ chồng 68 + môn đăng hộ đối 75 + Quan hệ gia đình 52)

【 Điểm xứng đôi hôn nhân tối đa 】 : 82 (tình cảm vợ chồng 84 + môn đăng hộ đối 82 + Quan hệ gia đình 80)

Sau khi rời khỏi thị trường vật liệu xây dựng, Giang Phong thử kiểm tra điểm xứng đôi của ông chủ Vương và bạn gái hắn một lần, phát hiện giá trị xứng đôi tối đa của hai người đều trên 80 điểm, xem ra mối nhân duyên này thật sự đáng cứu vãn một lần.

Có điều, trước khi đi cứu vãn cuộc hôn nhân này, Giang Phong trước tiên cần phải gọi điện thoại cho Sử Anh Hào.

Điện thoại vừa được kết nối, tiếng cười sang sảng của Sử Anh Hào ở đầu bên kia liền vang lên: “Giang đại sư, không phải là nhanh như vậy đã tìm được đối tượng xem mắt cho tôi rồi đấy chứ?”

Giang Phong cười nói: “Trực giác của ông chủ Sử đây thật đúng là chuẩn!”

Sử Anh Hào kinh ngạc hỏi lại: “Thật sự tìm được rồi? Đối phương là người ở đâu? Gia đình làm gì thế?”
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 159: Đây Là Cái Thao Tác Tao Gì Vậy?



Giang Phong trả lời: “Nói đến mới thấy thật trùng hợp, cô ấy cũng là người huyện Bách Lương chúng ta, là con gái đầu của một quan lớn trong huyện, năm nay 26 tuổi, giá trị nhan sắc đảm bảo rất tốt, cô ấy ở huyện thành có mở một phòng thiết kế, là một mỹ nữ rất có khí chất nghệ thuật.”

Sử Anh Hào nói: “Nghe khá ổn, Giang đại sư, cậu đã tính qua xem cô ấy có thật sự thích hợp với tôi hay không chưa?”

Giang Phong ừ một tiếng: “Tôi đã giúp hai người tính qua rồi, phát hiện hai người thật sự là một đôi trời sinh, không chỉ có tình cảm vợ chồng cực sâu, mà quan hệ hai bên gia đình còn vô cùng tốt, chắc chắn là một nàng dâu vượng phu điển hình.”

Sử Anh Hào nghe vậy thì mừng rỡ, cười ha ha nói: “Có lời nói này của Giang đại sư, sự mong chờ của tôi đối với hôn sự này đã phá trần rồi, cậu xem lúc nào thì sắp xếp cho chúng tôi gặp mặt? Tôi đã có chút không đợi nổi nữa rồi!”

Giang Phong cười nói: “Sắp xếp cho hai người gặp mặt là chuyện rất đơn giản, có điều tôi cảm thấy trước tiên anh nên gọi điện cho cha mẹ mình đã, đợi sau khi anh xác nhận phía gia đình không có vấn đề gì rồi, tôi đi sắp xếp thời gian gặp mặt cho hai người cũng không muộn.”

Sử Anh Hào gật đầu nói: “Có lý, vậy bây giờ tôi sẽ lập tức đi thương lượng với cha mẹ chuyện này, xong việc sẽ gọi điện thoại lại cho cậu.”

Giang Phong nói: “Được, tôi chờ điện thoại của anh!”

“Ừm, vậy trước tiên cứ như vậy, hẹn gặp lại Giang đại sư!”

“Hẹn gặp lại!”

Cúp điện thoại xong, Giang Phong lại ngựa không ngừng vó lái xe tới chỗ Hầu Lan Hinh đang ở, khoảng thời gian này chạy ngược chạy xuôi đã đủ mệt người, hắn dự định giải quyết cuộc hôn nhân này xong sẽ tạm nghỉ tám đến mười ngày, dưỡng tốt sức khỏe tinh thần xong lại tiếp tục bôn tẩu giật dây giúp khách sau.

...

Huyện Châu Quan.

Trấn Xương Bình.

Hầu phụ nhìn con gái đang yên lặng ăn cơm, giọng nói nghiêm túc lạ thường, nói: “Lan Hinh, từ sau khi con chia tay với Vương Giai kia, cha vẫn không hề thúc giục con chuyện kết hôn. Nhưng bây giờ đã qua ba năm rồi, con cũng đã 30 tuổi, vấn đề này con phải suy nghĩ thật kĩ, nếu không, tiếp tục như này nữa, con sẽ thật sự trở thành một bà cô già đấy!”

Hầu Lan Hinh đặt đũa xuống, nhìn cha mình, nói: “Cha, hiện tại con không muốn cân nhắc tới vấn đề này!”

Hầu phụ lại hỏi: “Con vẫn chưa quên được Vương Giai kia sao?”

Hầu Lan Hinh không trả lời.

Không nói gì, thật ra tức là đã ngầm chấp nhận!

Hầu phụ thấy vậy thì không khỏi thở dài: “Lan Hinh, nghe cha khuyên câu này, các con không có khả năng ở chung với nhau. Hai đứa không ở cùng một thành phố, công việc của con cơ bản đã ổn định ở thị trấn chúng ta này, việc chuyển công tác đến nơi khác đã không còn liên quan gì tới nhà mình nữa.

Mà việc buôn bán của hắn cũng đã mọc rễ ở huyện thành quê hắn rồi.

Con không chiều theo thằng nhóc kia được, hắn cũng lại không chiều theo con được, cho nên các con chú định là không có duyên phận rồi!”

Hầu Lan Hinh trầm mặc một lát, nói: “Cha, con biết rõ con và anh ấy không thể nào đến với nhau, mà con cũng đã ba năm rồi không liên lạc với anh ấy, anh ấy giờ có lẽ đã kết hôn sinh con luôn rồi!”

Hầu phụ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói: “Con đã biết không có khả năng, vậy thì không cần phải đắm chìm trong đoạn tình cảm này làm gì nữa, mau chóng thoát ra mà đối mặt với hiện thực đi, nếu không vấn đề hôn nhân của con sẽ mãi là vấn đề lớn!”

Hầu Lan Hinh lắc đầu nói: “Con không hề đắm chìm trong đoạn tình cảm kia, chỉ là tạm thời con chưa muốn kết hôn mà thôi!”

Hầu phụ nghe vậy thì lại thở dài: “Lan Hinh, con đã ba mươi tuổi rồi, không phải thiếu nữ mười mấy hai mươi tuổi nữa, nếu như lại chậm trễ thêm mấy năm, kể cả có tham gia xem mắt, sợ rằng cũng bị người ta chê. Đàn bà ba mươi tuổi là một đường ranh giới, con phải suy nghĩ thật kỹ mới được.”

Hầu Lan Hinh nói: “Cha, con đã không còn là trẻ con nữa, trong lòng con biết rõ!”

Hầu phụ thấy không khuyên nổi con gái, mất hết cả hứng, nói: “Đúng, đúng, con đã lớn rồi, cha muốn quản cũng không quản nổi nữa!”

Cố Diệp Phi

Nói xong liền không nhiều lời nữa, cầm đũa lên chuyên tâm ăn cơm!

Thấy bộ dáng này của cha, trong lòng Hầu Lan Hinh có chút nghẹn lại, lúc trước khi cô và Vương Giai yêu đương, thật ra cha cũng rất ủng hộ cô.

Đáng tiếc, mẹ cô chướng mắt người ta, cộng thêm hai người yêu xa, đoạn tình cảm kia mới không thể tránh khỏi đi vào diệt vong.

Bây giờ cha muốn cô mau chóng tìm người kết hôn sinh con, nhưng trong lòng cô biết rõ, mặc dù đã qua ba năm, nhưng cô vẫn không thể nào đi ra khỏi được đoạn tình cảm kia.

Cộng thêm trong hai, ba năm này, cô không thể tìm được đối tượng khiến mình hài lòng, mới dẫn đến kết quả vẫn mãi độc thân đến tận hôm nay.

Xem ra, cô phải thật sự cố gắng thoát ra mới được.

Một bữa cơm, ăn đến ngột ngạt dị thường.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back