Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 280: Mười Năm Đầu Nhìn Mẹ Chồng, Mười Năm Sau Nhìn Con Dâu



Văn phòng môi giới hôn nhân Hạnh Phúc.

Trong phòng hoà giải, Giang Phong nhìn ba người Khang Bất Bình, hắn nói: “Thông qua xem xét của tôi, mấy năm nay có quá nhiều vấn đề tích tụ giữa mẹ chồng và con dâu. Độ khó hoà giải ở mức cao nên phí hoà giải là một trăm ngàn. Mọi người bàn bạc xem có chấp nhận hay không đi, bàn bạc xong thì gọi tôi.”

Nói xong, Giang Phong đẩy cửa bước ra.

Hắn đóng cửa, Hồ Kim Hoa không kiềm được, bà nổi đóa lên nhìn chằm chằm Lưu Liên: “Xem việc tốt cô làm kìa, một trăm ngàn phí hoà giải. Con trai tôi phải vất vả bao nhiêu năm mới tích góp được khoản tiền này đây hả?”

Lưu Liên nghe xong cũng nổi cơn thịnh nộ: “Cái gì cũng trách tôi hết, lẽ nào là vấn đề của riêng mình tôi à? Nếu bà có chút dáng vẻ của mẹ chồng thì chúng tôi có đến mức như ngày hôm nay không?”

Hồ Kim Hoa lập tức phản bác: “Trong mắt cô còn có mẹ chồng là tôi sao? Nếu cô cũng có dáng vẻ một cô con dâu, tôn trọng tôi một chút, chúng ta cũng không đến bước đường ngày hôm nay. Cũng may là thời đại này đấy, nếu là lúc trước thì loại con dâu như cô chắc chắn không có kết quả tốt đẹp đâu.”

Lưu Liên không chịu thua nói: “Hai bên phải tôn trọng nhau chứ, bà không tôn trọng tôi thì mắc gì tôi phải tôn trọng bà. Bà cũng biết đây là thời đại mới, đừng có ôm mấy cái tư tưởng phong kiến lạc hậu nữa, tôi không theo được đâu.”

Nhìn thấy hai người lại cãi nhau, gân xanh của Khang Bất Bình giật liên hồi, anh ta gằn giọng nói: “Hai người đừng cãi nhau nữa được không? Ở nhà cãi thì thôi đi, đến đây mà cũng cãi nhau, mất mặt không hả?”

Hồ Kim Hoa nhếch miệng định nói gì đó nhưng lại thôi.

Lưu Liên liếc chồng một cái, nhìn xuyên qua kính mờ để nhìn đám người ngoài phòng chờ, sau đó thì cô im lặng không cãi nữa. Đây không phải nơi cãi nhau.

“Anh hết cách với hai người rồi, không cần bàn bạc nữa, anh lập tức ra ngoài nộp phí hoà giải, dù sao cái nhà này sớm muộn gì cũng tan vỡ.” Khang Bất Bình tức giận nói.

Hồ Kim Hoa nghĩ tới nghĩ lui, bà vẫn tiếc khoản tiền này nên vội nói: “Thôi đi, con làm việc vất vả ba năm cũng chưa chắc góp đủ số tiền này, đem đi nộp phí hoà giải thì phí lắm. Chúng ta quay về đi, nếu cô ta không muốn nhìn thấy mẹ thì mẹ về nhà dọn đồ, mẹ quay về quê nhà Quảng Đông sinh sống.”

Lưu Liên nghe xong muốn nổi cơn tam bành nhưng cuối cùng lại kìm nén lại.

Khang Bất Bình lắc đầu nói: “Mẹ, nhà ở quê đã bị dột nát, không thể ở được nữa. Mẹ một mình quay về sao con yên tâm đây? Chúng ta vẫn nên nộp phí đi, chỉ cần hai người hoà hợp, con có làm việc vất vả cũng không sao.”

Hồ Kim Hoa cũng biết một mình quay về quê Quảng Đông sống không được thực tế.

Dù sao Khang gia chuyển từ Quảng Đông đến Giang Tây sống cũng được mấy chục năm rồi, nhà ở quê quả thật không thể ở được nữa. Lúc ông nội với ba của Khang Bất Bình còn sống, lâu lâu về quê cũng đều ở nhà ông nội.

Từ khi ông nội và ba Khang Bất Bình lần lượt qua đời vì bệnh, nhà bọn họ hiếm khi về quê, lần gần nhất quay về là khi Khang Bất Bình kết hôn.

Lâu lâu về rồi ờ nhà ông nội thì còn được chứ ở lâu dài thì không ổn.

Lẽ nào buộc phải tiêu số tiền này sao?

Cố Diệp Phi

Đều trách đứa con dâu phá gia, Hồ Kim Hoa càng nghĩ càng tức, càng nhìn càng ghét đứa con dâu Lưu Liên này.

Lưu Liên cũng rất tiếc số tiền này, cô cũng quy hết trách nhiệm lên mẹ chồng, cũng càng nhìn càng ghét mẹ chồng.

Khang Bất Bình cũng đau hết cả đầu, dù sao anh ta cũng hết cách rồi, chỉ có thể nhờ Giang đại sư giúp đỡ, hi vọng buổi hoà giải của cậu ấy có thể phát huy tác dụng. Nếu không cái nhà này sớm muộn cũng bị vợ với mẹ phá cho tan nát.

Thế là anh ta không hỏi ý kiến hai người họ nữa, trực tiếp mở cửa kính, nói với Giang Phong – người đang ngồi trước máy tính: “Giang đại sư, chúng tôi bàn bạc xong rồi, mời cậu vào.”

Sau khi Giang Phong bước vào phòng hoà giải, Khang Bất Bình nói ra quyết định của mình: “Giang đại sư, chúng tôi chấp nhận hòa giải, không biết phải làm gì tiếp?”

Giang Phong gật đầu nói: “Quy tắc cũ, từng người một bước vào, bắt đầu từ bác Hồ đi!”

Nghe thế, hai vợ chồng Khang Bất Bình và Lưu Liên nhanh chóng đi ra ngoài đợi.

Sau khi bọn họ đi, Giang Phong nói với Hồ Kim Hoa: “Bác Hồ, theo những gì bác nói trước đây, có vẻ bác không vừa ý con dâu của mình. Bác chê chị ấy không biết đảm đương gia đình, gai mắt mọi thứ con dâu làm, có lẽ bác vốn có ý tốt, nhưng đứng ở góc độ của cháu, cháu cho rằng bác làm sai rồi.”

Hồ Kim Hoa không phục, nói: “Giang đại sư, cậu nói tôi sai ở đâu chứ?”

“Bác Hồ, tục ngữ từng nói: “Mười năm đầu nhìn mẹ chồng, mười năm sau nhìn con dâu”, có lẽ bác nghe qua câu này rồi nhỉ?

Giang Phong nhìn Hồ Kim Hoa, bình thản nói: “Mười năm đầu là lúc con dâu mới gặp khó khăn và cần sự giúp đỡ nhất. Chị ấy mới tới đây, lạ nước lạ cái, không có ai dựa dẫm, môi trường sống xung quanh với các mối quan hệ đều không giống trước. Chị ấy lần đầu làm vợ, lần đầu làm dâu, lần đầu làm mẹ, mọi thứ đều mới bắt đầu.

Lúc này, thân là mẹ chồng, bác nên thông cảm và bao dùng, cố gắng giúp đỡ con dâu hoà nhập với gia đình.

Ví dụ như thói quen ăn uống, nếu bác nấu không hợp với khẩu vị chị ấy, chị ấy lại không biết nấu nên đành đặt thức ăn, nác đừng quá hà khắc chuyện này.

Thử nghĩ theo cách khác, nếu con dâu bác là mẹ chồng, chị ấy toàn nấu món cay mà bác lại không ăn cay, bác bỏ ra chút tiền của mình để đặt món bên ngoài về ăn, chị ấy không trách bác phí tiền, trong lòng bác nghĩ thế nào?”

Hồ Kim Hoa im lặng, trong lòng ít nhiều cũng bị đả động. Dù sao bà ấy cũng nhiều năm làm dâu rồi mới thành mẹ chồng. Làm con dâu khổ thế nào bà ấy đều từng nếm qua.

Năm đó, lúc đau khổ, tủi thân nhất, bà đã thầm thề trong lòng, sau này sẽ không làm khó con dâu, không để con dâu của mình bị tủi thân.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 281: Mười Năm Đầu Nhìn Mẹ Chồng, Mười Năm Sau Nhìn Con Dâu (2)



Nhưng đến lúc bà ấy thật sự trở thành mẹ chồng, mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu vẫn cứ xuất hiện như thường.

“Còn chuyện chăm cháu nữa, đó là mâu thuẫn gay gắt nhất giữa mẹ chồng nàng dâu. Theo như con dâu bác kể, tuy bác đã làm rất nhiều chuyện lúc con dâu ở cữ, nhưng con dâu lại không thấy biết ơn chuyện bác làm, bác biết vì sao không?”

Giang Phong không đợi bà ấy trả lời mà nói thẳng đáp án: “Vì chuyện bác làm không đúng nơi đúng chỗ, nên có làm nhiều thế nào cũng vô dụng. Lúc đó bác nên chăm cháu nhiều hơn, để con dâu bác có thể nghỉ ngơi, hồi phục lại sức khỏe.

Chứ không phải mỗi ngày tốn cả đống thời gian đi chợ nấu cơm với dọn dẹp vệ sinh.”

Hồ Kim Hoa tủi thân nói: “Lúc đó cháu còn nhỏ, ăn no rồi ngủ, tỉnh dậy lại ăn nên không cần chăm nhiều. Tôi tốn công đi chợ nấu cơm cho con dâu để cơ thể con dâu sớm hồi phục. Chuyện này cũng trách tôi sao?”

Giang Phong thở dài: “Bác Hồ, đây là sự khác biệt về quan niệm giữa hai thế hệ, cũng là sự khác biệt của thời đại. Năm đó, lúc bác ở cữ, có lẽ không chỉ phải tự chăm con mà còn phải làm những chuyện khác.

Nên lúc con dâu ở cữ, bác làm hết mọi chuyện, rảnh rỗi thì phụ chăm cháu, bác cảm thấy như vậy đã rất tốt rồi, con dâu nên biết ơn bác chứ không phải oán trách.

Chuyện này cũng không thể nói là bác sai, chỉ là bác chưa nắm bắt được tâm ý con dâu mình thôi.

Đạo lý này giống như việc nấu ăn vậy, bác vất vả làm cả bàn đồ ăn mà khách không thích ăn, hiệu quả còn không tốt bằng việc chỉ nấu một món mà khách thích.”

Lúc đầu Hồ Kim Hoa nghe không hiểu, sau đó nghe thấy ví dụ về nấu ăn mới hiểu ra.

“Còn có quan niệm giáo dục nữa, đây là thứ dễ mâu thuẫn nhất. Mẹ chồng lẫn con dâu đều không thích cách chăm con của đối phương, cho đến việc dạy dỗ con, hoặc là chăm tốt thì không biết ơn, chăm không tốt lại trách mắng.

Con dâu lại không thích mẹ chồng quá nuông chiều cháu, mẹ chồng cũng không thích con dâu nghiêm khắc với con.

Đây là vấn đề mà gia đình nào cũng có, mẹ chồng con dâu chỉ có thể thông cảm và bao dùng cho nhau. Dù sao mục tiêu của hai bên cũng giống nhau, đều muốn tốt cho con cháu.”

Nói đến đây, Giang Phong cảm thấy nói được kha khá rồi, bèn kết câu: “Bác Hồ, tóm lại bác phải nhớ câu này: “Mười năm đầu nhìn mẹ chồng, mười năm sau nhìn con dâu”. Nếu bác giúp con dâu vào những năm tháng còn trẻ dại, sau này con dâu bác sẽ cho bác an hưởng tuổi già, vô lo vô ưu. Nếu bác ức h.i.ế.p con dâu lúc còn trẻ dại, con dâu sẽ khiến bác già cả không chốn nương tựa.”

Giang Phong lớn tiếng nói câu trên, Hồ Kim Hoa nghe xong lộ vẻ xúc động.

Văn phòng môi giới hôn nhân Hạnh Phúc.

Giang Phong nhìn Lưu Liên đang ngồi trước mặt mình, hắn bắt đầu lần hòa giải thứ hai, hắn thẳng thắn nói: “Chị Lưu, từ những gì chị đã nói trước đó, có thể thấy rằng chị thực sự không hài lòng với mẹ chồng của mình.

Chị chê mẹ chồng nếu ăn không hợp khẩu vị, chê mẹ chồng quản quá nhiều chuyện khiến chị không có tự do, phàn nàn mẹ chồng không dành nhiều thời gian chăm sóc cháu lúc chị ở cữ, gai mắt cách mẹ chồng chăm cháu.

Nhưng ở góc độ của tôi, tôi cho rằng chị đã làm sai rồi.”

Lưu Liên không phục, trầm giọng hỏi: “Giang đại sư, cậu nói tôi sai chỗ nào chứ?”

Giang Phong nhìn cô ấy nói: “Chị sai ở chỗ không biết tôn trọng người lớn tuổi, còn cho rằng tất cả chuyện mẹ chồng làm là dĩ nhiên, thậm chí không đếm xỉa đến những chuyện mẹ chồng đã làm vì mình. Chị cảm thấy việc chăm sóc chị lúc ở cữ cùng việc chăm cháu là nghĩa vụ của bà ấy.

Nói khó nghe hơn chính là chị không có lòng biết ơn, đây là nguyên nhân chính dẫn đến mâu thuẫn giữa chị và mẹ chồng.”

Lưu Liên phản bác: “Giang đại sư, tôi không đồng ý cách cậu nói. Tôi lớn từng này, hơn hai mươi năm chưa từng ăn uống bất cứ thứ gì của nhà họ Khang, gả đến Khang gia nhà họ để nối dõi tông đường, lẽ nào còn phải chịu đựng sự tức giận của bà ấy sao?

Tôi mang thai con cháu Khang gia, thân làm bà như bà ấy không phải nên chăm sóc tôi sao?

Con sinh ra cũng là người nhà họ Khang, bà nội như bà ấy không nên chăm sóc ư?”

Giang Phong cười điềm tĩnh, hắn nói: “Chị Lưu, lưỡi còn đôi khi bị răng cắn trúng, ở chung dưới một mái nhà khó tránh khỏi mâu thuẫn. Chị thân là con dâu, cần thấu hiểu bao dung hơn với mẹ chồng, nhiều chuyện nhỏ nhặt thì không cần tranh cãi rạch ròi.

Còn chuyện bà ấy chăm cháu với chị lúc ở cữ, mấy thứ đó quả thật không phải nghĩa vụ của bà ấy.

Chị đừng viện cớ con cháu Khang gia, con lớn lên người được lợi là người làm mẹ như chị chứ không phải người làm bà nội. Trên đời này không phải không có chuyện bà nội hưởng phúc của con cháu, chỉ là không nhiều thôi.

Lưu Liên chau mày nói: “Không phải nói “Mười năm đầu xem mẹ chồng, mười năm sau xem con dâu” sao? Nếu lúc tôi khó khăn bà ấy không chăm sóc tôi, không giúp tôi chăm cháu, sau này bà ấy già đi tôi dựa vào gì để chăm sóc bà ấy đây?”

Giang Phong nói: “Câu này rất chủ quan, không có tiêu chuẩn tham khảo. Ví dụ như hai mẹ chồng chị với chị, mẹ chồng cảm thấy bản thân đối xử với chị rất tốt nhưng với chị lại không tốt.

Hơn nữa, câu này rất không công bằng với mẹ chồng.

Mười năm đầu xem mẹ chồng, đây chính là yêu cầu mười năm đầu mẹ chồng phải làm trâu làm ngựa mà không oán than.

Nói thẳng ra, hiện nay tỷ lệ ly hôn ngày càng cao, có lẽ mẹ chồng vừa chăm sóc chị xong chị liền phủi m.ô.n.g bỏ nhà đi. Cho dù không ly hôn, hiện nay cũng có rất nhiều bà nội phải chăm cháu đến tận lúc c.h.ế.t chứ không phải được con dâu chăm sóc.

Vì thế, cái gọi là mười năm sau xem con dâu chỉ là thứ vô nghĩa.

Cho nên, thân làm con dâu, chị phải có lòng biết ơn, mẹ chồng giúp chị là vì tình cảm chứ không phải vì bổn phận. Đừng có lôi mấy chuyện chưa xảy ra như chăm sóc mẹ chồng sau này để đối xử với những chuyện mẹ chồng làm vì mình.”

Cố Diệp Phi

Giang Phong nói đến nỗi Lưu Liên phải á khẩu.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 282: Nữ Giáo Quan Dũng Mãnh



Giang Phong chốt câu cuối: “Tóm lại, chị phải thấu hiểu, bao ung với mẹ chồng hơn. Bà ấy đối xử với chị chắc chắn tốt hơn nhiều ngày xưa mẹ chồng đối xử với bà ấy. Bà ấy vất vả nuôi con trai hơn hai mươi mấy năm, tiền kiếm được đều giao hết cho chị chứ không phải bà ấy, chị phải biết đủ.”

Lưu Liên cảm động, vẻ mặt trầm tư.

Giang Phong thấy thế bèn nói: “Chị Lưu, chị cứ từ từ suy nghĩ lời tôi nói. Bây giờ chị ra phòng chờ ngồi đợi đi, tiện thể gọi chồng chị vào luôn.”

“Được, Giang đại sư!” Lưu Liên đáp lời, sau đó đẩy cửa bước ra.

Rất nhanh sau đó, Khang Bất Bình tiến vào phòng.

Sau khi Khang Bất Bình ngồi xuống, Giang Phong tiếp tục đi thẳng vào vấn đề: “Anh Khang, anh có trách nhiệm rất lớn trong mâu thuẫn giữa mẹ anh với vợ.

Vốn dĩ mẹ anh với vợ là những người xa lạ, không quen biết lẫn nhau.

Nhờ anh mà hai người mới thành người một nhà, anh đóng vai trò rất quan trọng trong chuyện này. Lúc mẹ anh và vợ mới bắt đầu mâu thuẫn, thay vì tìm cách giải quyết thì anh chỉ biết tạm thời xoa dịu họ. Như vậy chỉ khiến quan hệ giữa hai người càng lúc càng gay gắt thôi.

Vốn dĩ chỉ là chuyện nhỏ, nhưng khi từng chuyện nhỏ tích tụ lại nó sẽ bùng nổ, lúc này nó thành chuyện lớn rồi.”

Khang Bất Bình đau khổ cười: “Giang đại sư, câu nói tôi hiểu hết, nhưng tôi thật sự không biết cách giải quyết, ngoài việc xoa dịu với khuyên nhủ hai bên ra, tôi thật sự nghĩ không ra cách khiến họ bớt so đo, xét nét mấy chuyện lặt vặt,”

Giang Phong nói: “Quả thật cũng không trách anh được. Anh và tôi đều là đàn ông, tuy tôi chưa kết hôn nhưng lại thấy qua rất nhiều chuyện mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu.

Nhiều lúc mẹ chồng nàng dâu mâu thuẫn, cánh đàn ông cũng không biết nên khuyên nhủ thế nào.

Nói đỡ giúp mẹ thì khiến vợ không vui.

Cố Diệp Phi

Nói đỡ giúp vợ thị lại sợ mẹ đau lòng.

Tóm lại, đàn ông không biết cách giải quyết mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu, mười người thì hết chín người chọn cách im lặng.”

Khang Bất Bình cũng cảm thấy như vậy, anh ta nói: “Giang đại sư nói đúng. Tôi chính là kiểu đàn ông như thế, mỗi lần mẹ với vợ cãi nhau, tôi đếu im lặng. Không phải tôi không muốn khuyên, chỉ là không biết nên khuyên họ thế nào thôi. Tôi chỉ đành đợi họ cãi nhau xong, sau đó khuyên nhủ riêng từng người.

Tiếc là không hiệu quả gì, sau này tôi cũng không muốn khuyên nữa.”

Giang Phong gật đầu tỏ ý đã hiểu: “Anh Khang, trải qua lần hoà giải này, tôi tin rằng mẹ với vợ anh sẽ ít cãi nhau hơn. Lâu lâu họ cũng sẽ cãi nhau, lúc đó nếu anh không biết khuyên thế nào thì cứ khuyên riêng từng người thế này, nếu không muốn lại trả phí hoà giải đắt đỏ thì bớt so đo xét nét lại đi.”

Khang Bất Bình gật đầu lia lịa.

Thật ra nếu quan hệ mẹ chồng nàng dâu không tốt thì ở riêng sẽ tốt hơn nhiều so với ở chung nhà. Nhưng Giang Phong không đề cập chuyện này với Khang Bất Bình, chủ yếu do tình hình nhà anh ta có chút đặc biệt.

Thứ nhất, mấy chục năm trước nhà anh ta đã chuyển từ Quảng Đông đến Giang Tây sinh sống. Nhà cũ ở quê đã không còn ở được nữa, nếu ở riêng thì phải bỏ tiền ra mua nhà khác. Đây là khoản chi tiêu không cần thiết.

Thứ hai, ba Khang Bất Bình mất sớm, chỉ còn hai mẹ con, nếu bảo anh ta bỏ lại mẹ một mình rồi dắt vợ con đi chỗ khác sống, không cần nói cũng biết chuyện như một đòn giáng mạnh vào tim bà ấy.

Nên Giang Phong không đề cập chuyện này với anh ta.

Cảm thấy nói được kha khá rồi, Giang Phong bèn gọi hai mẹ con đang ngồi đợi ngoài phòng chờ vào.

Đợi ba người họ ngồi xong xuôi, Giang Phong bèn dùng năng lực phá bỏ giới hạn của mình.

Điểm xứng đôi ban đầu giữa Khang Bất Bình và Lưu Liên là như này:

Điểm xứng đôi hiện tại 56 (Tình cảm vợ chồng 62 + Môn đăng hộ đối 68 + Quan hệ gia đình 38)

Điểm xứng đôi tối đa 60 (Tình cảm vợ chồng 69 + Môn đăng hộ đối 71 + Quan hệ gia đình 40)

Sau khi Giang Phong sử dụng năng lực, điểm xứng đôi của họ xảy ra thay đổi lớn, chớp mắt thay đổi thành như sau:

Điểm xứng đôi hiện tại 68 (Tình cảm vợ chồng 68 + Môn đăng hộ đối 68 + Quan hệ gia đình 68)

Điểm xứng đôi tối đa 79 (Tình cảm vợ chồng 79 + Môn đăng hộ đối 79 + Quan hệ gia đình 79)

Cùng lúc đó, Giang Phong nói với ba người họ: “Tôi tin chắc mọi người đều hiểu rõ những lời tôi nói lúc nãy. Sau đây sẽ là thời gian dành cho hai mẹ chồng con dâu chị, chị Lưu, chị có lời gì muốn nói với mẹ chồng không?”

Lúc này, vì mục quan hệ gia đình tăng mạnh tới ba mươi điểm nên ấn tượng của Lưu Liên với mẹ chồng cũng thay đổi, cộng thêm buổi hoà giải giữa Giang Phong với cô ấy đã phát huy tác dụng.

Vì thế lúc Giang Phong hỏi cô ấy có gì muốn nói với mẹ chồng không, có lẽ Lưu Liên đã xúc động, chân thành nói với mẹ chồng: “Mẹ, con xin lỗi, lúc trước con không hiểu chuyện nên làm khổ mẹ rồi.”

Trong mắt Hồ Kim Hoa, cô con dâu này nhìn thuận mắt hơn trước rất nhiều, bà ấy cũng xúc động nói: “Mẹ cũng làm sai nhiều chỗ, mong con tha thứ cho mẹ.”
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 283: Nữ Giáo Quan Dũng Mãnh (2)



Nhìn thấy cảnh này, Khang Bất Bình cảm động đến run người. Đến nằm mơ anh ta cũng mơ mẹ và vợ mình hoà thuận. Bây giờ giấc mơ đã thành sự thật, anh ta cảm thấy khoản tiền một trăm ngàn này rất xứng đáng.

Diễn biến tiếp theo không cần nói cũng biết, mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu trước đây nhanh chóng được được hóa giải, trong vòng mười mấy phút, họ chuyển từ ghét cay ghét đắng nhau sang tình cảm thân thiết gắn bó.

Sỡ dĩ có sự thay đổi lớn giữa hai người là do Giang Phong sử dụng năng lực phá vỡ giới hạn, còn lại là nhờ buổi hoà giải của hắn khiến hai mẹ con phải tự mình ngẫm nghĩ lại.

Sau đó Khang Bất Bình vui vẻ trả tiền, cả nhà ba người cảm ơn Giang Phong rồi vui vẻ rời đi.

Giang Phong không có nhiều thời gian để cảm thán. Bây giờ hắn dồn hết buổi hoà giải hôn nhân vào hai ngày cuối tuần, còn hơn mười khách hàng đang đợi hắn hoà giải nữa.

Chủ nhật.

Mười một giờ rưỡi tối.

Trên một con phố cổ thưa thớt dân cư ở tỉnh thành, một chiếc ô tô đậu ven đường đang nhịp nhàng lắc lư, chỉ là rung lắc nhẹ, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không nhìn ra.

Sau mười mấy phút.

Chiếc xe dừng rung lắc.

Cách mấy phút, chiếc xe lại sáng đèn, Trương Dung Doanh nhéo Giang Phi một cái, xấu hổ nói: “Nhìn anh cũng thật thà lắm, ai ngờ xấu xa như vậy, dám ở chỗ như vậy ức h.i.ế.p em, lỡ bị người khác nhìn thấy thì sao?”

Giang Phi thoả mãn, cười he he nói: “Giờ này ngoài đường có ai đâu, mấy xe qua lại cũng không để ý mấy chuyện này đâu, hơn nữa chúng ta làm rất nhẹ nhàng nên chắc chắn không ai biết đâu.”

Trương Dung Doanh vẫn đỏ mặt nói: “Nếu bị phát hiện thì em biết giấu mặt vào đâu đây.”

Giang Phi động lòng, nhào tới hôn cô ấy một cái, anh ta cười híp mắt rồi nói: “Anh thấy em lúc nãy rất thích thú mà.”

“Nói bừa, ai thích thú chứ?”

Trương Dung Doanh ngại đến mức véo anh ta liên tục, Giang Phi phải cầu xin thì mới không bị nhéo lại.

Hai nhiều v* v*n nhau một hồi, Giang Phi mới nghiêm túc nói: “Vợ ơi, anh muốn về quê đón ba mẹ anh lên, cả nhà anh và cả nhà em sẽ chính thức gặp mặt nhau, bàn bạc chuyện hôn nhân của chúng ta, em thấy thế nào?”

Quan hệ giữa hai người đã tiến triển đến mức này, đương nhiên sau đó phải bàn chuyện hôn nhân rồi, Trương Dung Doanh gật đầu nói: “Vậy để em nói với ba mẹ em một tiếng, sau đó hẹn thời gian gặp mặt, anh thấy được không?”

Giang Phi “ừm” một tiếng: “Đương nhiên được, quyết định vậy đi, em bàn thời gian gặp mặt với ba mẹ em trước đi, anh về quê đón ba mẹ lên.”

Trương Dung Doanh gật đầu.

Tiếp đó hai người ở cùng nhau thêm mười phút hơn, đến tận sau nửa đêm Giang Phi mới lái xe đưa cô ấy về nhà.

Thứ hai.

Sau khi Giang Phong ăn sáng xong, hắn bèn lái xe đến Tứ Xuyên.

Lúc trước khi tìm đối tượng giúp chị Bách Hợp, Giang Phong lái xe đến khá nhiều tỉnh, Tứ Xuyên là một trong số đó. Hắn đã tìm được đối tượng phù hợp với cậu ấm nhà quan lớn _ Bạch Tử An ở đây.

Lần này Giang Phong đến đây với hai mục đích sau:

Thứ nhất: Làm mai giúp Bạch Tử An.

Thứ hai: Thuận đường tìm kiếm đối tượng phù hợp với Lệ Thiên Nhu, Điền Lộ, Mộc Tiểu Lam.

Từ Quảng Tây đến Tứ Xuyên dài hơn hai ngàn cây số, cách nhau bởi tỉnh Quế Châu.

Cố Diệp Phi

Phạm vi tìm kiếm đối tượng của Giang Phong ngày càng mở rộng, bây giờ không chỉ đơn giản tìm xung quanh một thành phố mà có thể lan đến hai thành phố phụ cận.

Vì thế mà hiệu suất tìm đối tượng của Giang Phong vô cùng cao.

Vừa đến nơi sản sinh ra món bún ốc, hắn bèn giúp Điền Lộ - một cô gái làm nghề bán hoa tìm kiếm đối tượng. Có điều Giang Phong không định dừng lại mà tiếp tục lên đường.

Lúc đi qua Quế Châu, Giang Phong lại giúp cô gái cuồng sạch sẽ - Mộc Tiểu Lam tìm đối tượng phù hợp.

Giang Phong cũng không có ý định dừng chân mà tiếp tục lên đường đến Tứ Xuyên.

Mười một giờ tôi, cuối cùng Giang Phong cũng thuận lợi đến Tứ Xuyên.

Hắn dừng xe trước khách sạn đã đặt hẹn trước, ăn một bữa tối ngon lành, sau đó về khách sạn tắm rửa, sấy tóc, làm xong xuôi mọi việc thì cũng đã một hai giờ sáng rồi.

Vốn dĩ lái xe cả một ngày rất mệt mỏi, thế là Giang Phong ngủ thiếp đi.

Cả đêm yên ắng.

Ngày hôm sau.

Chín giờ sáng, Giang Phong thức dậy, tắm rửa, trả phòng rồi ra ngoài ăn bữa sáng đặc sản Tứ Xuyên, sau đó hắn lái xe đến phòng cảnh sát nữ đặc biệt ở Tứ Xuyên.

Tư Liệu của đối tượng hắn tìm cho cậu ấm con quan lớn - Bạch Tử An như sau:

[Họ và tên] Kiều Phụng Hoàng

[Tuổi tác] 28

[Chiều cao] 1.67 mét

[Cân nặng] 54 kilogram

[Bối cảnh gia đình] Con nhà quân nhân, ông cố là cựu Hồng quân, hi sinh trong trận kháng chiến chống Nhật. Ông nội từng tham gia kháng chiến chống Mỹ, ba là chỉ huy quân khu tỉnh.

[Tính cách sở thích] …

[Kinh nghiệm yêu đương] Không có

[Điểm xứng đôi hiện tại] (Tình cảm vợ chồng 74 + Môn đăng hộ đối 88 + Quan hệ gia đình)

[Điểm xứng đôi tối đa] 89 (Tình cảm vợ chồng 89 + Môn đăng hộ đối 91 + Quan hệ gia đình 87)

Không nghi ngờ gì nữa, gia thế của đối tượng này rất hiển hách, không kém cạnh nhà Bạch Tử An.

Thông qua tư liệu của đối tượng, Giang Phong nhận thấy cô gái tên Kiều Phụng Hoàng này rất dũng mãnh, là một nữ giáo quan uy danh lẫy lừng trong đội cảnh sát nữ đặc biệt của tỉnh.

Nếu Giang Phong se duyên thành công cặp này, e rằng Bạch Tử An sẽ phải đội “nóc nhà” này lên trên đầu rồi.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 284: Anh Hùng Hiên Ngang



Đội cảnh sát đặc nhiệm nữ của tỉnh là những người được đào tạo bài bản, giỏi kungfu, kỹ năng hoàn hảo, sứ mệnh đặc thù, thành tích xuất sắc, có uy tín cao trong và ngoài nước.

Tuy là đội viên trong đó toàn là nữ, nhưng mà việc ra tay đánh bại dăm ba đại nam nhân cũng không thành vấn đề, đặc biệt là người giỏi nhất trong đội, e là 18 đại nam nhân cũng gần như không đến gần họ được.

Vào lúc mười giờ sáng, một cuộc huấn luyện b.ắ.n s.ú.n.g năng động đang diễn ra trong đội đặc nhiệm nữ.

Bắn tỉa cố định hoàn toàn khác với khái niệm b.ắ.n xạ kích.

Một bậc thầy hạng nhất trong trường b.ắ.n có thể dễ dàng b.ắ.n trúng hồng tâm ở khoảng cách 25 mét hoặc 50 mét. Nhưng nếu không được huấn luyện b.ắ.n xạ kích, anh ta có thể không b.ắ.n trúng những tên tội phạm đang di chuyển chỉ cách đó vài mét.

Khả năng sử dụng các loại vũ khí khác nhau để b.ắ.n nhanh và chính xác vào các mục tiêu khác nhau trong các điều kiện khác nhau là phẩm chất cần thiết đối với các thành viên đội đặc nhiệm.

Trên thực tế, mọi tay s.ú.n.g thiện xạ, ngoài việc sở hữu tài năng xuất chúng, thì cũng đều bị cho ăn đạn.

Lúc này, không chỉ có các đội viên đang luyện tập, mà nữ huấn luyện viên Kiều Phượng Hoàng cũng đang luyện tập.

Tục ngữ có câu, học tập như chèo thuyền ngược dòng, không tiến ắt sẽ lùi, môn b.ắ.n s.ú.n.g này cũng vậy, cần phải luyện tập thường xuyên để duy trì cảm giác súng, nếu lâu ngày không chạm tay vào s.ú.n.g thì trình độ b.ắ.n s.ú.n.g của bạn chắc chắn sẽ giảm sút.

Kiều Phượng Hoàng ở trong đội cảnh sát nữ đặc nhiệm, thậm chí tính cả những tiền bối nổi tiếng của đội cảnh sát đặc nhiệm, trình độ b.ắ.n s.ú.n.g của cô ấy có thể được xếp hạng ổn định trong top ba, điều đó cho thấy cô ấy lợi hại như thế nào.

Đương nhiên, những người khác không có điều kiện tốt như cô, trước khi vào đội cảnh sát đặc nhiệm, rất nhiều thành viên thậm chí còn chưa từng nhìn thấy s.ú.n.g chứ đừng nói là chạm vào súng. Còn Kiều Phượng Hoàng lại từ lúc học tiểu học đã được trưởng bối trong nhà dạy cách b.ắ.n s.ú.n.g rồi, cho nên nền tảng tất nhiên không giống nhau.

Ngay khi Kiều Phượng Hoàng dẫn các thành viên trong đội tiến hành huấn luyện b.ắ.n súng, Giang Phong cũng lái xe đến cổng của đội cảnh đặc nhiệm.

"Xin chào, tôi tới tìm huấn luyện viên Kiều Phượng Hoàng, xin hỏi tôi có thể vào được không?"

"Xin lỗi, người ngoài không được phép vào đây."

"Vậy anh có thể giúp tôi thông báo cho huấn luyện viên Kiều Phượng Hoàng một tiếng được không?"

"Được rồi, cho hỏi anh họ gì?”

“Tôi họ Giang, Giang trong Trường Giang.”

"Được rồi, anh Giang chờ một chút, tôi sẽ nhờ người chuyển lời cho huấn luyện viên Kiều."

“Ừm, cảm ơn!”

"Không có gì!"

Nói với bảo vệ xong, Giang Phong trở lại ngồi trong xe, từ từ chờ đợi.

Sau khi đợi khoảng hơn hai mươi phút, một nữ chiến sĩ bước ra với tư thế hiên ngang.

Chỉ xét về ngoại hình, cô ấy không bằng một ngôi sao lớn như Tiêu Mẫn, nhưng cô ấy mặc bộ quân phục này, cộng với đôi mắt sáng và khí chất đặc trưng của một nữ quân nhân, cô ấy chắc chắn không thua kém gì so với Tiêu Mẫn.

Giang Phong vẫn luôn nhìn về phía cửa, nhìn thấy nữ quân nhân từ xa đi ra, anh ta lập tức xuống xe để chào đón cô ấy.

“Xin chào, anh Giang, tôi là Kiều Phượng Hoàng, cho hỏi anh tìm tôi có chuyện gì vậy?” Kiều Phượng Hoàng chào hỏi chàng trai lạ trẻ tuổi đẹp trai trước mặt.

“Xin chào huấn luyện viên Kiều, tôi là Giang Phong, là một người mai mối chuyên nghiệp, lần này mạo muội tới thăm là vì muốn giới thiệu một đối tượng xứng đôi vừa lứa với huấn luyện viên Kiều đây, không biết có thể làm phiền cô nửa tiếng không?” Giang Phong chào hỏi, sau đó trực tiếp giải thích mục đích chuyến thăm của mình.

Kiều Phượng Hoàng nghe những lời này vừa tức giận vừa buồn cười, nghiêm túc nói: “Anh Giang, tôi đã dành thời gian để đến gặp anh, điều này đã ảnh hưởng đến việc huấn luyện bình thường của tôi, tôi không có một chút hứng thú nào với việc xem mắt, hi vọng anh đừng đến làm phiền tôi nữa, cảm ơn!”

Giang Phong vội vàng nói: "Huấn luyện viên Kiều, thật sự xin lỗi đã ảnh hưởng đến việc huấn luyện của cô, nhưng xin hãy cho tôi nửa tiếng đồng hồ, tôi muốn giới thiệu với cô người thật sự rất ưu tú, rất hợp với cô, nếu như bỏ lỡ thì quả thật rất đáng tiếc!”

Kiều Phượng Hoàng khẽ nhíu mày, “Anh Giang, nhiệm vụ huấn luyện hiện tại của tôi rất quan trọng, không có thời gian nói chuyện yêu đương, cho nên đối tượng có tốt đến đâu thì cũng chẳng liên quan gì đến tôi.

Cố Diệp Phi

Tôi phải quay trở lại tập luyện, tạm biệt! "

Giang Phong sờ sờ cái mũi, nhưng vẫn là vội vàng nói: "Huấn luyện viên Kiều, tôi từ tỉnh Quảng Tây xa xôi đến đây, vì thành ý của tôi mà xin cho tôi nửa tiếng đồng hồ thôi. Nếu như trong nửa tiếng tôi vẫn không thuyết phục được cô thì tôi nhất định sẽ đi, sau này tuyệt đối sẽ không đến quấy rầy cô nữa.”

Kiều Phượng Hoàng vốn định quay người rời đi, nhưng nghe được những lời này của Giang Phong nên đã dừng lại, vẻ mặt kinh ngạc hỏi: "Anh Giang, anh là người tỉnh Quảng Tây sao?"

Giang Phong gật đầu.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 285: Anh Hùng Hiên Ngang (2)



"Vậy làm sao anh biết được tôi?"

“Nếu tôi nói là do tôi bói ra được thì không biết huấn luyện viên Kiều có tin không?”

Kiều Phượng Hoàng liếc anh ta một cái, "Anh cho rằng tôi tin hay không?"

Giang Phong cười nói: "Tôi cho rằng cô không tin, nhưng đích thực là sự thật, nếu có hứng thú, cô có thể xác minh."

Kiều Phượng Hoàng hỏi: "Làm sao để xác minh?"

Giang Phong đáp: “Chỉ cần là người đã kết hôn, cô chỉ cần nói tên và số chứng minh thư của một người trong số đó, tôi có thể bói ra một cách chuẩn xác nửa kia của anh ấy (cô ấy) là ai. Nếu cô không có chứng minh thư, cũng có thể dùng số điện thoại thay thế, hoan nghênh cô xác minh bất cứ lúc nào.”

“Thần kỳ vậy sao?”

Kiều Phượng Hoàng, với tư cách là một huấn luyện viên nổi tiếng của đội cảnh sát đặc nhiệm nữ của tỉnh, về cơ bản không tin vào mấy thứ huyền học này, nhưng vì người kia nói rất tự tin, cô ấy chỉ lấy điện thoại di động ra và bắt đầu chọn ngẫu nhiên tên và số điện thoại của một người đã kết hôn.

Kết quả không cần phải nói, mỗi cái tên và số điện thoại vừa được báo, Giang Phong tính toán ngay lập tức, chưa đến 3 phút là có thể báo lại thông tin cơ bản về nửa kia của anh ấy (cô ấy).

Liên tục thử mấy lần, Kiều Phượng Hoàng với ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm Giang Phong, nghi hoặc nói: "Anh là hacker đúng không?”

Giang Phong cười nói: "Cô nghĩ nhiều rồi, hacker nào dám công khai xuất hiện ở trước mặt cô chứ?”

Kiều Phượng Hoàng cũng biết khả năng này cực thấp, nhưng cô ấy thật sự không tin nắm chặt ngón tay là có thể tính toán được những thông tin này, "Vậy anh đã điều tra về tôi?”

Giang Phong lắc đầu nói: “Huấn luyện viên Kiều, tôi chỉ xuất thân từ một gia đình nông dân bình thường, làm sao có đủ tư cách điều tra cô chứ?"

Kiều Phượng Hoàng trầm mặc chốc lát, sau đó nhìn thời gian trên điện thoại di động, “Bây giờ tôi phải trở về tiếp tục huấn luyện, giữa trưa có một tiếng nghỉ ngơi."

Giang Phong lập tức trả lời: "Vậy buổi trưa tôi mời cô ăn cơm nhé huấn luyện viên Kiều."

Kiều Phượng Hoàng nói: "Không cần, buổi trưa tôi ăn cơm cùng các đội viên, 12 giờ 15 phút, anh ở chỗ này chờ tôi là được."

Cố Diệp Phi

Giang Phong thấy cô ấy nói chuyện không khách khí, liền gật đầu nói: "Thế được thôi, huấn luyện viên Kiều trở về huấn luyện trước đi, buổi trưa đúng giờ tôi sẽ ở chỗ này chờ cô."

Kiều Phượng Hoàng gật đầu, cũng không nói gì nữa, xoay người sải bước đi vào.

Nhìn những người lính, đặc biệt là những nữ quân nhân anh hùng đi bộ, thực sự rất bắt mắt, Giang Phong cứ nhìn theo đến khi bóng dáng Kiều Phượng Hoàng biến mất, rồi mới lái xe dạo xung quanh.

Bởi vì bữa sáng ăn muộn, nên buổi trưa Giang Phong cũng không định ăn, ước chừng tầm 11 giờ 50, anh ta mua một ly trà sữa làm bữa trưa.

Uống trà sữa xong, anh ta lại chạy xe về trước cổng đội cảnh sát đặc nhiệm nữ của tỉnh, lúc đó là 12 giờ 05.

Sau đó, Giang Phong cuối cùng cũng thấy được binh lính canh giờ chính xác cỡ nào, đã nói là 12 giờ 15, thế là 12 giờ 15 Kiều Phượng Hoàng thật sự xuất hiện trước mặt Giang Phong, không lệch một phút nào.

Hai người chào nhau, Giang Phong mở cửa xe nói: "Huấn luyện viên Kiều, chúng ta vào trong xe nói chuyện đi?"

Kiều Phượng Hoàng tất nhiên không có ý kiến, lên thẳng trên xe ngồi xuống.

Sau khi Giang Phong cũng lên xe ngồi xuống, Kiều Phượng Hoàng nói trước: “Anh Giang, tôi là quân nhân, tôi thích đi thẳng vào vấn đề, hiện tại anh có thể nói thẳng cho tôi biết anh muốn giới thiệu cho tôi ai!"

Giang Phong ậm ừ nói: "Người mà tôi muốn giới thiệu cho huấn luyện viên Kiều là người tỉnh Quảng Tây chúng tôi, anh ta năm nay 30 tuổi, là phó giáo sư trẻ tuổi nhất của trường đại học 211 duy nhất trong tỉnh chúng tôi, là người có học vấn cao. "

Nghe đến đây, vẻ mặt của Kiều Phương Hoàng có chút biến sắc.

Giang Phong tiếp tục giới thiệu: "Anh ấy cao 1,77 mét, ngoại hình có thể nói là đẹp trai, những cô gái theo đuổi anh ấy thời đi học có thể tạo thành một công ty liên doanh, bây giờ với tư cách là phó giáo sư, anh ấy rất được các nữ sinh yêu thích."

Nói xong, Giang Phong lấy điện thoại di động ra, khéo léo mở ảnh chụp của Bạch Tử An, sau đó đưa cho Kiều Phượng Hoàng và nói: "Đây là ảnh chụp đời sống của anh ấy, huấn luyện viên Kiều, cô có thể xem thử."

Kiều Phượng Hoàng cầm điện thoại lên nhìn, phát hiện người đàn ông trên màn hình thực sự rất đẹp trai, trắng trẻo nhã nhặn, quả nhiên có khí chất của một trí thức cao cấp.

Giang Phong tiếp tục giới thiệu những ưu điểm của Bạch Tử An: “Anh ấy không chỉ có kiến thức sâu rộng mà còn có đạo đức nghề nghiệp cao quý và tính chuyên nghiệp, đồng thời còn có tinh thần trách nhiệm xã hội và giàu tính nhân văn, anh ấy sẵn sàng chiến đấu vì sức mạnh của quê hương suốt đời, là một người yêu nước trung kiên."
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 286: Anh Hùng Hiên Ngang (3)



Kiều Phượng Hoàng nghe vậy khen ngợi: “Nghe cũng được đó, nhưng những gì tôi nói với anh sáng nay là sự thật, hiện tại tôi có một nhiệm vụ huấn luyện nặng nề, và tôi không có thời gian để nói chuyện yêu đương."

Giang Phong cười nói: “Huấn luyện viên Kiều, tuy là tôi không biết các cô rốt cuộc huấn luyện như thế nào, nhưng thời gian cũng giống như câu nói xưa, chen chúc vẫn có. Nếu cô không muốn lãng phí thời gian hẹn hò, cũng có thể bỏ qua quá trình hẹn hò mà trực tiếp tiến đến hôn nhân, dù sao cưới trước yêu sau cũng giống nhau thôi. "

Kiều Phượng Hoàng liếc anh ta một cái, “Anh Giang à, cưới trước yêu sau cũng không được, lỡ như kết hôn xong mới phát hiện không thích hợp, đó chẳng phải là rắc rối to rồi sao?”

Giang Phong tự tin cười nói: "Dưới tình huống bình thường, làm như vậy thật sự không thích hợp, cần phải gánh chịu rất nhiều mạo hiểm, nhưng hôn sự của cô là do tôi tính toán, chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề như vậy đâu.”

Kiều Phượng Hoàng không biết mình nên có thái độ như thế nào đối với khả năng tính toán kỳ diệu của Giang Phong, nếu nói không tin thì cảnh anh ta tính toán trước mặt cô vào buổi sáng cũng không thể giải thích bằng khoa học.

Cố Diệp Phi

Nhưng nếu tin điều đó, lại cảm thấy rằng điều này thực sự quá nhảm nhí!

Kiều Phượng Hoàng suy nghĩ một chút, nói: "Vậy tìm chút thời gian để gặp mặt nói chuyện với anh ta trước đi!"

Giang Phong hỏi: "Huấn luyện viên Kiều, lần này cô định một mình gặp anh ta, hay là bảo cha mẹ cô cùng nhau gặp mặt?"

Kiều Phượng Hoàng nói: "Không cần thông báo cho cha mẹ làm gì, trước tiên chúng tôi gặp mặt một mình, nếu nói chuyện được thì tính tiếp."

Giang Phong gật đầu nói: "Được, vậy tôi sắp xếp cho hai người gặp mặt trước, thời gian cùng địa điểm cụ thể tùy hai người."

Kiều Phượng Hoàng trầm ngâm một lát, nói: "Về phần thời gian, ngày mai 6 giờ, địa điểm thì phiền anh ta bay đến đây, điều này có vấn đề gì không?”

Giang Phong cười nói: "Đương nhiên không thành vấn đề."

Kiều Phượng Hoàng lập tức đưa ra quyết định, nói: "Vậy chiều mai sáu giờ, tôi ở nhà hàng lẩu xx mời hai người ăn lẩu ngon nhất tỉnh lỵ."

"Được, vậy ngày mai sáu giờ chiều, hẹn gặp lại ở quán lẩu xx!"

Giang Phong trực tiếp trả lời, sau đó cười hỏi: "Huấn luyện viên Kiều, tôi chỉ biết cô là nữ huấn luyện viên của đội cảnh sát đặc nhiệm nữ này, nhưng tôi không biết nhiều về thông tin của cô, không biết cô có thể nói cho tôi biết về tình trạng cá nhân của cô được không?"

Kiều Phượng Hoàng nói: “Anh có thể hỏi, tôi sẽ cố gắng hết sức để trả lời những gì tôi có thể."

Giang Phong nói: "Cô cứ căn cứ vào bản mẫu tôi giới thiệu lúc nãy mà giới thiệu sơ qua về chính mình là được."

Kiều Phượng Hoàng gật đầu và tự giới thiệu: "Tôi năm nay 28 tuổi, cao 1,67 mét, tốt nghiệp Học viện Cảnh sát thuộc Lực lượng Cảnh sát Vũ trang Nhân dân, hiện là huấn luyện viên của Đội nữ cảnh sát đặc nhiệm của tỉnh, tôi đã vinh dự giành được bằng khen hạng nhì cá nhân hai lần, bằng khen hạng ba năm lần, là huấn luyện viên nữ trẻ nhất trong đội cảnh sát đặc nhiệm nữ.

Còn những thứ khác thì không có gì để nói! "

Mặc dù Giang Phong đã biết tất cả các tin tức về cô ấy, nhưng khi nghe điều này anh ấy không thể không dành cho cô ấy một kiểu chào quân đội không phải quá tiêu chuẩn, và nói với sự ngưỡng mộ: “Huấn luyện viên Kiều, cô là một nữ anh hùng, và tôi rất ngưỡng mộ cô. Cũng xin hãy tin tôi, phó giáo sư trẻ mà tôi giới thiệu với cô chính là đối tượng phù hợp nhất với cô.”

Kiều Phượng Hoàng đáp lại một kiểu chào theo tiêu chuẩn của quân đội, "Cảm ơn lời khen của anh Giang, tôi sẽ nghiêm túc xem xét buổi hẹn hò này."

Giang Phong cười hỏi: "Huấn luyện viên Kiều, hiện tại không biết có thể chụp cô một tấm được không?"

Kiều Phượng Hoàng tất nhiên biết ý định chụp ảnh của anh ta, nhưng vẫn vui vẻ đồng ý, sau đó xuống xe, đứng trong tư thế quân nhân tiêu chuẩn và để Giang Phong chụp ảnh.

Chụp ảnh xong, Giang Phong nói: “Tôi đã lãng phí thời gian của huấn luyện viên Kiều rồi, chiều ngày mai chúng ta gặp lại!”

"Được, chiều mai gặp!"

Sau khi nhìn thấy Kiều Phượng Hoàng trở lại doanh trại, Giang Phong ngay lập tức gọi Bạch Tử An.

Video call vừa kết nối, Giang Phong liền cười ha ha nói: "Anh Bạch, chúc mừng anh nhé!"

Bạch Tử An với vẻ mặt khó hiểu nói: "Giang đại sư, niềm vui của tôi từ đâu tới chứ?"

Giang Phong mỉm cười và nói: "Từ khi tôi nhận ủy thác của anh, tôi đã đi khắp Trung Quốc, và cuối cùng tìm được một đối tượng thích hợp cho anh ở tỉnh Tứ Xuyên, anh có thấy đây là chuyện đáng mừng không!”

Bạch Tử An rất ngạc nhiên khi nghe những lời này: “Giang đại sư, anh tìm được đối tượng thích hợp cho tôi rồi sao? Cô ấy năm nay bao nhiêu tuổi, làm nghề gì?"

Giang Phong mỉm cười trả lời: "Cô ấy 28 tuổi, cao 1,67 mét, tốt nghiệp Học viện Cảnh sát thuộc Lực lượng Cảnh sát Vũ trang Nhân dân, hiện là huấn luyện viên của Đội cảnh sát đặc nhiệm nữ tỉnh Tứ Xuyên cô ấy đã vinh dự giành được bằng khen hạng nhì cá nhân hai lần, bằng khen hạng ba năm lần, là huấn luyện viên nữ trẻ nhất trong đội cảnh sát đặc nhiệm nữ.”

Nói đến đây, Giang Phong trêu chọc: "Anh Bạch à, nếu anh gả cho một anh hùng hiên ngang như huấn luyện viên Kiều, vậy nhất định phải chuẩn bị làm 'cái lỗ tai' rồi, suy cho cùng, chỉ xét về thực lực, e rằng mười phần là không đánh bại được huấn luyện viên Kiều rồi! "

Bạch Tử An nghe vậy trợn mắt hốc mồm.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 287: Sau Khi Kết Hôn, Liệu Tôi Có Trở Thành ‘Người Đàn Bà Góa Chồng’ Không?



Xem như phần tử trí thức cao, Bạch Tử An đương nhiên hiểu rõ trong thời đại hòa bình này, muốn đạt được huy chương quân công hạng hai khó tới mức nào.

Bây giờ, theo như lời Giang đại sư nói, đối phương mới chỉ 28 tuổi đã đạt được hai huy chương hạng hai, năm huy chương hạng ba, là huấn luyện viên trẻ nhất trong Đội cảnh sát đặc nhiệm nữ ở Xuyên tỉnh, đây quả thật không phải là việc người bình thường có thể làm được.

Vị nữ quân nhân này thật đúng là có chút dũng mãnh mà!

Giang Phong giới thiệu sơ lược về Kiều Phượng Hoàng cho Bạch Tử An, xong liền cười nói: “Anh Bạch, tôi vừa mới chụp cho huấn luyện viên Kiều một tấm hình, bây giờ tôi sẽ gửi wechat cho anh, anh xem thử chút vị Kiều tỷ tỷ không thích hồng trang mà thích vũ trang này lớn lên có phù hợp với thẩm mỹ quan của anh hay không.”

Trong lúc nói chuyện, Giang Phong không hề cúp điện thoại, mà trực tiếp mở wechat ra, gửi tấm ảnh vừa chụp của Kiều Phượng Hoàng cho Bạch Tử An.

Bạch Tử An mở wechat lên xem, trong tấm ảnh là một tỷ tỷ đứng đúng tư thế tiêu chuẩn trong quân đội, khí chất đặc biệt của quân nhân trên người cô đập vào mặt hắn, trong nháy mắt khi nhìn thấy bức ảnh này, trong đầu hắn cũng chỉ có bốn chữ —— tư thế hiên ngang!

Nhất là ánh mắt sắc bén kia, khiến cho Bạch Tử An nhìn đến tinh thần rạo rực.

Quá vừa ý hắn rồi! !!

“Giang đại sư, chính là cô ấy, đối tượng mà tôi muốn chính là người như vậy, cậu thật sự quá là lợi hại, nữ quân nhân này hoàn toàn khớp với thẩm mỹ quan của tôi, thật sự là đẹp đến khiến tôi nhìn ngây ngốc!” Bạch Tử An kích động nói.

Giang Phong cười: “Anh Bạch hài lòng là được rồi, huấn luyện viên Kiều có nhiệm vụ huấn luyện nặng nề, bây giờ vô cùng bận rộn, căn bản không có thời gian để nói chuyện yêu đương, tôi phải nói hết lời mới tranh thủ được cho anh một cơ hội gặp mặt, anh phải nắm thật chắc mới được.”

Bạch Tử An nghe vậy thì vội nói lớn: “Giang đại sư, tình huống này là như thế nào?”

Giang Phong giải thích: “Đội cảnh sát đặc nhiệm nữ Xuyên tỉnh là một nhánh được huấn luyện bài bản, công phu cao, kỹ nghệ tinh xảo, sứ mệnh đặc biệt, thành tích nổi bật, là bộ đội có tiếng tăm, ảnh hưởng lớn cả trong và ngoài nước.

Những kẻ địch mà họ đối mặt đều là những kẻ bắt cóc cực kỳ hung ác, ác ôn, những phần tử buôn bán m* t**, kh*ng b*, vân vân.

Vì để có thể ứng phó với những kẻ địch đáng sợ này, lượng huấn luyện bình thường mà họ phải trải qua cũng không phải thứ những binh đoàn bình thường có thể so sánh được, thứ họ phải học rất nhiều, riêng việc học thôi là đã hết cả một ngày.

Huấn luyện viên Kiều thân là huấn luyện viên của binh đoàn đặc biệt như vậy, ngày nào cũng ở cùng một chỗ với các đội viên, sau khi kết thúc nhiệm vụ huấn luyện mỗi ngày, có chút thời gian nhàn rỗi thì lại phải kiên nhẫn tỉ mỉ là công tác tư tưởng cho các đội viên.

Cho nên, huấn luyện viên Kiều đã nói rõ với tôi, không có thời gian để nói chuyện yêu đương, là tôi cực lực giúp anh tranh thủ, nói trước có thể kết hôn, sau đó mới nói chuyện yêu đương, nói hết lời mới thuyết phục được cô ấy đồng ý gặp mặt anh một lần.

Cơ hội khó có được như vậy, việc Anh Bạch cần làm chính là để lại cho cô ấy một ấn tượng đầu tiên hoàn mỹ, sau đó tôi sẽ tiếp tục nghĩ cách tác hợp hôn sự này cho hai người.”

Bạch Tử An nghe đến hít vào một ngụm khí lạnh: “Giang đại sư, cô ấy bận rộn như vậy, sau khi kết hôn, liệu tôi có trở thành ‘người đàn bà góa chồng’ không?”

Giang Phong bật cười nói: “Cái này không phải thứ tôi có thể quản được, sau khi kết hôn, hai vợ chồng có thể thương lượng kĩ về vấn đề này, chỉ cần cô ấy đồng ý, thì cũng có thể treo một chức quan nhàn tản ở trong quân đội được!”

Bạch Tử An thản nhiên cười nói: “Nói cũng phải, bây giờ đã nói cái này thì quá sớm, trước cứ gặp mặt một lần đã rồi nói sau đi!”

Cố Diệp Phi

Giang Phong ừ một tiếng, nói: “Thời gian gặp mặt là sáu giờ chiều mai, địa điểm là tiệm lẩu xx ở tỉnh thành Xuyên tỉnh, Anh Bạch không có vấn đề gì chứ?”

Bạch Tử An gật đầu: “Không có vấn đề, chờ chút nữa tôi sẽ lập tức đặt vé máy bay.”

Giang Phong đề nghị: “Vậy để mai tôi ra sân bay đón anh nhé?”

Bạch Tử An lắc đầu từ chối: “Không cần phiền Giang đại sư như vậy, đến lúc đó tôi gọi xe tới là được.”

Giang Phong cười: “Có gì mà phiền phức, trên đường tới sân bay vừa vặn có thể ghé thăm một vài di tích lịch sử nổi tiếng, mặc dù đây là lần thứ hai tôi tới chỗ giàu tài nguyên này, nhưng vì lần trước quá vội mà còn chưa thực sự ngắm nhìn kĩ thành phố được xếp vào một trong mười thành phố có bề dày lịch sử nhất nước ta đây!”

Bạch Tử An cười ha ha một tiếng, đáp: “Được, vậy tôi không khách khí với Giang đại sư nữa, đợi tôi mua vé máy bay xong sẽ gửi thời gian ngắm nhìn thành phố giàu tài nguyên thiên nhiên cho anh.”

“Được, vậy anh cứ suy nghĩ thật kĩ việc gặp mặt với huấn luyện viên Kiều ngày mai đi, cơ hội khó có được, mong anh sẽ không bỏ lỡ.”

“Được rồi, tôi chắc chắn sẽ suy nghĩ thật kĩ, đợi mai tôi đến, cậu cũng chỉ điểm cho tôi một chút đi.”

“Từ chỉ điểm này không dám nhận, gọi là trao đổi đi!”

Sau đó, hai người lại khách sáo thêm hai ba câu, rồi tắt cuộc gọi video đi.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 288: Cực Kỳ Ưu Tú



Cùng lúc đó.

Qua ba lần rượu cùng đồ ăn ngũ vị, Lôi Minh cười hỏi: “Thủ trưởng, tôi nghe nói Tiểu Phượng Hoàng ở Đội cảnh sát đặc nhiệm nữ đã thăng chức thành huấn luyện viên rồi?”

Kiều Vệ Hoa nghe vậy liền nở nụ cười, hổ phụ không sinh khuyển nữ, đứa con gái này của ông thật sự không khiến ông thất vọng, ở quân đội không có ông trông nom cũng có thể phong sinh thủy khởi, so với con trai ông thì còn ưu tú hơn.

Cố Diệp Phi

“Ừ, đứa nhỏ này đúng là quân nhân đích thực, năm ngoái đã thăng chức thành huấn luyện viên Đội cảnh sát đặc nhiệm nữ.”

Lôi Minh tán thưởng không thôi: “Thật sự là lợi hại mà, huấn luyện của Đội cảnh sát đặc nhiệm nữ kia có tiếng là khổ, thật không biết Tiểu Phượng Hoàng đã kiên trì như thế nào, hơn nữa, còn có thể trổ hết tài năng trong thời gian ngắn như vậy, sợ rằng sự nỗ lực này, những người khác khó mà tưởng tượng nổi.”

Kiều Vệ Hoa gật đầu nói: “Chúng ta đều là quân nhân, đương nhiên biết huấn luyện vất vả thế nào, Phượng Hoàng mặc dù có nền tảng từ nhỏ, nhưng có thể thăng chức làm huấn luyện viên ở Đội cảnh sát đặc nhiệm nữ trong thời gian ngắn như vậy, đứa nhỏ này đúng là đã phải trải qua nhiều chuyện, mẹ nó vừa nhắc tới chuyện này liền không nhịn được mà đau lòng rơi lệ.”

Lôi Minh tiếp lời: “Chủ yếu vẫn là con gái tương đối dễ khiến cha mẹ đau lòng, còn như thằng con trai nhà tôi kia, tôi còn chê nó chưa nếm đủ khổ đây!”

Kiều Vệ Hoa nói: “Tôi nhớ Lôi Hải nhà ông là vào bộ đội đặc chủng Lang ở Tây Bắc, cường độ huấn luyện ở nơi đó so với Đội cảnh sát đặc nhiệm nữ chỉ có mạnh hơn chứ không có yếu hơn, năm đó tôi quả nhiên không nhìn lầm, trong số nhiều bạn bè như vậy, chỉ có Lôi Hải nhà ông mới là quân nhân thật sự.”

Lôi Minh cười nịnh nọt, nói: “Khả năng nhìn người của thủ trưởng nổi danh là chuẩn, thằng nhóc nhà tôi có thể tham gia vào bộ đội đặc chủng Lang phía Tây Bắc cũng là nhờ vào lời nói năm đó của thủ trưởng đấy!”

Kiều Vệ Hoa cười nói: “Ông cũng đừng có dát vàng trên mặt tôi!”

Lôi Minh cười: “Thủ trưởng, những gì tôi nói đều là thật, thằng nhóc nhà tôi đã coi lời phê bình năm đó của ông thành tính điều, vì thế mà cố gắng rất nhiều năm, nhờ đó mới có thể tham gia vào bộ đội đặc chủng.”

Kiều Vệ Hoa mặc dù biết đây là cấp dưới cũ đang vỗ m.ô.n.g ngựa mình, nhưng tâm tình vẫn cực kỳ tốt.

Sau đó, hai người tiếp tục nâng ly cạn chén, hồi ức chuyện xưa năm đó, đương nhiên cũng không quên tâm sự về những chuyện hiện tại, có thể nói là chuyện để tâm sự thật sự quá nhiều, cho dù có nói ba ngày ba đêm cũng không hết.

Uống rượu được một hồi, chủ đề trò chuyện của hai người lại trở về chuyện hôn nhân đại sự của con cái.

Lôi Minh thở dài: ‘Thủ trưởng, bọn nhỏ cố gắng hăm hở tiến lên vốn là chuyện tốt, thế nhưng lại mang đến một tai hại!”

Kiều Vệ Hoa hỏi: “Tai hại gì?”

Lôi Minh tiếp tục nói: “Tai hại lớn nhất chính là vấn đề hôn nhân, thằng nhóc nhà tôi từ khi vào bộ đội đặc chủng, nhiệm vụ huấn luyện liền trở nên nặng hơn nhiều so với bộ đội thông thường, kỹ năng phải học tập cũng nhiều lên, căn bản không có bao nhiêu thời gian nhàn rỗi để giải quyết vấn đề cá nhân.”

Kiều Vệ Hoa tán thành: “Đây đúng là vấn đề khó mà tránh khỏi, muốn trở thành lính đặc chủng ưu tú toàn năng thì phải hi sinh toàn bộ thời gian cá nhân để tập trung vào việc huấn luyện và học tập.”

Lôi Minh có chút sầu muộn: “Thằng nhóc nhà tôi năm nay cũng đã 30 tuổi rồi, quanh năm suốt tháng không phải huấn luyện học tập thì cũng là thi hành nhiệm vụ, tôi với mẹ nó vì chuyện hôn nhân đại sự của nó mà sầu đến không tả được.”

Kiều Vệ Hòa tràn đầy thông cảm, nói: “Tôi cũng không khác gì ông, thằng nhóc kia nhà tôi còn đỡ, chỉ là bộ đội thông thường, mặc dù cũng có nhiệm vụ, cũng có huấn luyện, nhưng so với lính đặc chủng mà nói, thời gian cá nhân vẫn tương đối dư dả.

Nhưng Phượng Hoàng nhà tôi lại có chút khiến người ta sầu muộn, nhiệm vụ huấn luyện của Đội cảnh sát đặc nhiệm nữ kia cũng không nhẹ hơn bao nhiêu so với bộ đội đặc chủng, ban đầu khi nó trở thành huấn luyện viên, tôi tưởng là có thể nhẹ nhàng hơn chút, kết quả ngược lại còn bận rộn hơn, người làm cha như tôi một tháng còn không nhìn thấy mặt nó được lấy một lần.”

Lôi Minh nhìn thủ trưởng, nói: “Cho nên, để cho hai đứa nó đi tìm đối tượng kết hôn chỉ sợ là sẽ khó khăn, chúng ta làm cha mẹ phải hành động, giúp hai đứa đáp cầu dắt mối, nhìn xem có thể giải quyết chuyện hôn nhân đại sự cho con cái hay không!”

Kiều Vệ Hoa liếc cấp dưới cũ một cái: “Ông có phải là có suy tính gì hay không?”

Lôi Minh cười hắc hắc: “Thật đúng là chẳng gì có thể qua được mắt thủ trưởng, tôi đang nghĩ Lôi Hải nhà tôi và Tiểu Phượng Hoàng cùng nhau lớn lên từ nhỏ, bây giờ ở bộ đội đều có được thành tích không tầm thường, không biết chúng ta có thể tác hợp hai đứa nó với nhau được không?”

Kiều Vệ Hoa nghe vậy, trong lòng cũng hơi động, con trai của cấp dưới cũ, Lôi Hải, cũng là do ông nhìn lớn lên, dáng dấp khá được, quan trọng nhất chính là một quân nhân tốt, trong số con cái của nhiều bạn bè của ông cũng coi là cực kỳ ưu tú.

Con gái gả cho thằng nhóc kia, cũng coi như là xứng đôi!
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 289: Tô Thức Và Tô Đông Pha



Có điều, việc liên quan đến chuyện chung thân đại sự của con gái, Kiều Vệ Hoa dù cũng động lòng nhưng cũng sẽ không lập tức đáp ứng, ông trầm ngâm nói: “Đề nghị này của ông có thể cân nhắc, trước để tôi nói với Phượng Hoàng nhà tôi đã, nếu như nó không phản đối, thì để hai đứa nó tự nói chuyện với nhau, còn nếu như nó không có ý định gì...”

Lôi Minh vội vàng tiếp lời: “Nếu như Tiểu Phượng Hoàng không có ý định gì, thì đó là Lôi Hải nhà tôi không có phúc phận.”

Kiều Vệ Hoa thở dài: “Đứa nhỏ Phượng Hoàng kia từ nhỏ đã mạnh mẽ quyết đoán, người làm cha như tôi cũng nghe nó ba phần, nó và Lôi Hải cùng nhau lớn lên, vốn là rất xứng đôi, nhưng tôi không biết nó có phải chỉ coi Lôi Hải là anh trai hay không, cho nên việc này tôi cũng không dám bảo đảm với ông.”

Lôi Minh cười đáp: “Thủ trưởng, vấn đề hôn nhân của bọn nhỏ, người làm cha mẹ như chúng ta chỉ là hỗ trợ dắt mối mà thôi, có thể thành thì đương nhiên là chuyện tốt, còn nếu không được thì tức là hai đứa không có duyên phận này, đây là việc không cưỡng cầu được.”

Kiều Vệ Hoa cười nói: “Đúng vậy.”

Sau đó, hai người không nhắc đến việc này nữa, mà trò chuyện về những vấn đề khác.

...

Giang Phong đi một đường từ Quế tỉnh tới Xuyên tỉnh, trên đường luôn để ý giúp cô gái sa chân và cô gái bị bệnh sạch sẽ kia tìm kiếm đối tượng xứng đôi.

Trong đó, hắn tìm được một đối tượng cho cô gái bị bệnh sạch sẽ kia ở tỉnh thành Kiếm tỉnh, tư liệu của đối phương như sau:

【 Danh tính 】 : Lý Lập

【 Tuổi tác 】 : 29 tuổi

【 Chiều cao 】 : 178cm

【 Cân nặng 】 : 70kg

【 Bối cảnh gia đình 】 :...

【 Sở thích cá nhân 】 :...

【 Kinh nghiệm yêu đương 】 :...

【 Điểm xứng đôi hôn nhân hiện tại 】 : 69 (tình cảm vợ chồng 69 + môn đăng hộ đối 72 + Quan hệ gia đình 66)

Cố Diệp Phi

【 Điểm xứng đôi hôn nhân tối đa 】 : 82 (tình cảm vợ chồng 86 + môn đăng hộ đối 79 + Quan hệ gia đình 81)

Lúc này, người này đang tham gia xem mắt, đối tượng hẹn hò là do bạn của Lý mẫu giới thiệu.

Vốn cho rằng đối tượng hẹn hò do người quen giới thiệu hẳn là rất đáng tin cậy, kết quả, hai người gặp mặt hàn huyên chưa tới mười phút đồng hồ, Lý Lập liền hối hận đã nghe theo mẹ tham gia buổi xem mắt này.

Không phải là cô gái này không xinh đẹp, cũng không phải là cô gái này yêu cầu cao, mà là cô gái này quá mẹ nó vô học!

Trước khi tham gia xem mắt, bạn của mẹ còn nói cô gái này đã tốt nghiệp cấp ba, mặc dù kém xa trình độ đại học chính quy của Lý Lập, nhưng tốt nghiệp cấp ba cũng xem như không tệ, hai người cùng nói chuyện hẳn là không đến mức nước đổ đầu vịt.

Cho nên, Lý Lập cũng không ngại chuyện này.

Kết quả, tới lúc hai người thực sự ngồi xuống nói chuyện hàn huyên với nhau, Lý Lập mới biết rằng hắn ngây thơ rồi.

Lúc hai người trò chuyện về thức ăn, vì Lý Lập có khả năng nấu ăn rất tốt, đặc biệt am hiểu cách làm thịt Đông Pha, cho nên liền nhắc tới đầu bếp Tô Đông Pha, sau đó, vị đối tượng xem mắt này liền nói ra một câu như sau: “Tô Đông Pha là anh trai hay em trai của Tô Thức ấy nhỉ?”

Nghe thấy câu này, tâm tình của Lý Lập thật không biết nên hình dung thế nào, dù sao thì hắn vốn đang tràn ngập hứng thú nói chuyện, nháy mắt liền cảm thấy mình nói chuyện không nổi nữa.

Cái này mẹ nó là trình độ cao trung sao?

Sợ rằng còn chưa tốt nghiệp tiểu học ấy chứ?

Nếu như không phải ngại mặt mũi mẹ, thì Lý Lập đã phất tay áo rời đi rồi.

Thật vất vả mới chờ được nửa tiếng đồng hồ trôi qua, Lý Lập liền tìm cớ chuồn đi.

Sau khi chia tay với đối tượng xem mắt kia, Lý Lập không nhịn được, lập tức gọi điện thoại cho mẹ mình.

Điện thoại vừa kết nối, không đợi mẹ hỏi kết quả buổi xem mắt hôm nay, Lý Lập đã mở lời phàn nàn: “Mẹ, về sau lúc người ta giới thiệu đối tượng thì để ý một chút, đừng có ai cũng nhét cho con trai mình như vậy.”

Lý mẫu liền hỏi: “Con trai, thế nào? Con chướng mắt người ta à?”

Lý Lập nhổ nước bọt nói: “Nếu con để ý người ta mới là có quỷ đấy!”

Lý mẫu vội vàng hỏi chuyện: “Chuyện là sao? Bạn mẹ nói cô gái này rất tốt mà, có chuyện gì mà con lại bất mãn như thế?”

Lý Lập kể lại chuyện đã xảy ra với mẹ mình một lần, cuối cùng mới thở phì phò, nói: “Có khác gì trò cười mã linh thự ăn ngon hay thổ đậu ăn ngon (*) đâu chứ? Con không yêu cầu trình độ người ta phải quá cao, nhưng cũng không thể đến mức Tô Thức và Tô Đông Pha là cùng một người cũng không biết chứ? Đây chính là một trong số ít những đại văn hào cổ kim nội ngoại mà!”

(*) ‘Mã linh thự’ ( 马铃薯 ) là khoai tây trong tiếng trung, ‘thổ đậu’ ( 土豆 ) là khoai tây trong tiếng Đài Loan.

Lý mẫu nghe xong cũng không có gì để nói: “Đây quả thật là có chút quá đáng, để mẹ nói lại với người bạn kia.”

Lý Lập nói: “Mẹ, về sau mẹ đừng tìm người giới thiệu đối tượng cho con nữa, cái này thật sự là quá không đáng tin, để con tự mình từ từ tìm kiếm, sẽ có một ngày tìm được đối tượng thích hợp.”

Lý mẫu chọc lại: “Để tự con tìm, sợ rằng qua mười năm nữa mẹ cũng không được ôm cháu, chuyện lần này mẹ sẽ nhớ kỹ, cam đoan sẽ không xuất hiện sai lầm như vậy nữa.”

Lý Lập: ‘...”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back