Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Người Trong Lòng Của Anh Ấy

Người Trong Lòng Của Anh Ấy
Chương 65: Sinh nhật



Việc Hứa Tế gặp lại Chử Đường hoàn toàn là chuyện tình cờ. Khi ấy cậu đang ở trong một cửa hàng thời trang cao cấp, vừa nhìn trúng một đôi khuy măng sét màu xanh lam đậm, định chỉ tay nhờ nhân viên lấy ra xem thử, phía sau chợt vang lên một giọng nói quen thuộc.

“Hứa Tế?” Người kia hơi do dự cất giọng, dường như không chắc chắn lắm.

Hứa Tế hơi bất ngờ, có lẽ cậu cũng không ngờ sẽ gặp Chử Đường ở nơi này.

“Đúng là cậu thật à? Sao cậu lại ở đây? Phó Ứng Thâm đâu?” Chử Đường thấy người quen thì rất hứng thú, nhất là khi Hứa Tế lại đi một mình. Phó Ứng Thâm đến chút thời gian cũng không có sao? Lại có thể để Hứa Tế cô đơn một mình đi dạo trung tâm thương mại thế này.

Hứa Tế đành quay người lại, đối mặt với Chử Đường. Lúc này cậu mới để ý bên cạnh Chử Đường còn có một người nữa. Người đó ăn mặc khá mỏng manh, trong tiết trời đông lạnh có tuyết rơi mà chỉ mặc áo khoác mỏng bên ngoài áo len, phối thêm một chiếc dây chuyền bạc nhỏ. Từ đầu đến chân đều được chăm chút kỹ lưỡng, khí chất cũng rất ổn, chỉ là đang đeo khẩu trang nên không thấy rõ gương mặt.

“Vị này là…?” Hứa Tế theo phản xạ hỏi.

Chử Đường quay sang người bên cạnh nói nhỏ: “Em qua bên kia chờ anh một lát.”

“Vâng.” Người đó không hỏi gì thêm, chỉ gật đầu rồi còn khẽ cúi chào Hứa Tế trước khi rời đi.

Hứa Tế gật đầu đáp lại, ánh mắt vô thức nhìn theo bóng người kia vài giây.

Chử Đường dời ánh mắt, sau đó mới hờ hững nói: “Một người mới vừa debut không lâu.”

Hứa Tế thu lại ánh mắt, quay sang nhìn Chử Đường, đại khái cũng hiểu phần nào, nhưng vì đó là chuyện riêng của đối phương nên cậu không bình luận gì, chỉ hỏi: “Anh với Triều Hi xảy ra chuyện gì à?”

Chử Đường có chút bất ngờ, cười hỏi lại: “Cậu ấy nói gì với cậu sao?”

“Anh đã làm gì?” Hứa Tế cũng không thật sự nghĩ hai người sẽ mâu thuẫn nghiêm trọng, hoặc nói cách khác, Chử Đường vốn chẳng bao giờ để bụng chuyện của Lâm Triều Hi đến mức phải xích mích thật sự.

Chử Đường thở dài, giải thích: “Không có gì đâu, chỉ là hôm đó tôi nổi hứng, đùa cậu ấy một chút, ai ngờ thằng nhóc đó lại tưởng thật. Tôi nghe nói bây giờ cậu ấy đang ở nhà đồng nghiệp, để cậu ấy ở đó vài hôm đi, tôi sẽ đón cậu ấy về sau.”

Chử Đường dĩ nhiên nắm rõ tung tích của Lâm Triều Hi. Dù sao cũng là mẹ cậu ta đích thân nhờ y chăm sóc, làm sao có thể buông tay mặc kệ thật chứ?

Hứa Tế cũng không bình luận gì về kiểu "trêu chọc" của Chử Đường. Đúng lúc ấy, nhân viên cửa hàng vẫn kiên nhẫn chờ nãy giờ bèn lên tiếng cắt ngang: “Thưa anh, đôi khuy măng sét mà anh vừa xem, anh muốn mang về luôn chứ ạ?”

Lúc này Hứa Tế mới sực nhớ ra mình đang đi mua sắm, bèn quay lại.

Chử Đường cũng liếc nhìn món đồ trong tay nhân viên, khẽ nhướn mày, cười nói: “Nhìn không giống thứ cậu sẽ mua cho bản thân nhỉ? Quà cho Phó Ứng Thâm à?”

Khác với Lâm Triều Hi, trước mặt Chử Đường, Hứa Tế cũng chẳng giấu giếm gì: “Ừ, sinh nhật anh ấy sắp tới, tôi muốn mua một món quà. Làm phiền Chử tổng giữ bí mật giúp nhé.”

“Chuyện nhỏ.” Chử Đường khẽ cong môi, tay tựa nhẹ lên mặt tủ kính, liếc nhìn đôi khuy măng sét một lần nữa mới nói: “Mắt chọn đồ không tệ. Nhưng quen cậu ta bao nhiêu năm rồi, tôi chưa từng thấy cậu ấy tổ chức sinh nhật bao giờ. Tôi còn quên mất ngày đó là sinh nhật cậu ấy nữa kìa.”

Hứa Tế nghe Chử Đường nhắc đến Phó Ứng Thâm thì vô thức ngẩng đầu, chờ đối phương nói tiếp.

“Tôi cứ tưởng cậu ấy không thích sinh nhật chứ. Dù sao thì cậu ấy cũng chẳng thích ai nhắc đến cha mẹ mình. Nhưng… nếu là cậu tổ chức, có lẽ cậu ấy sẽ rất vui.” Chử Đường cười nhạt, vỗ vai Hứa Tế: “Tôi đi trước đây.”

Dù Chử Đường đã rời đi, nhưng những lời y nói vẫn còn vương vấn trong đầu Hứa Tế. Cậu lại nhớ đến những bức ảnh trong phòng vẽ kèm những lá thư…

Thật ra cũng không hẳn như Chử Đường nói. Ít nhất, Phó Ứng Thâm vẫn luôn tự chuẩn bị quà sinh nhật cho chính mình.

Nghĩ đến điều đó, Hứa Tế khẽ mỉm cười, sau đó nói với nhân viên: “Lấy đôi này nhé, phiền cô tính tiền giúp tôi. Cảm ơn.”

---

Tuyết ở thành phố A đã rơi mấy ngày liền. Phó Ứng Thâm vẫn luôn về nhà rất sớm, dù biết chưa chắc Hứa Tế đã ở nhà, nhưng anh vẫn muốn quay về sớm một chút.

Nếu là trước đây, “nhà” đối với anh chỉ là một nơi có thể về hoặc không.

Tuy nhiên lần này, vừa lái xe vào đến cổng, Phó Ứng Thâm đã nhìn thấy đèn trong phòng bật sáng, điều đó có nghĩa là Hứa Tế đã về rồi.

Anh theo phản xạ nhìn đồng hồ: chưa đến 6 giờ rưỡi. Có lẽ vì dạo gần đây Hứa Tế thường về rất muộn, nên anh không khỏi ngạc nhiên khi thấy người về sớm như vậy, đồng thời trong lòng cũng dâng lên một cảm giác ấm áp khó diễn tả.

Vừa mở cửa bước vào nhà, một mùi thơm của đồ ăn phảng phất trong không khí. Phó Ứng Thâm thay giày, cởi áo vest ngoài ra rồi đi vào trong.

Anh nhìn thấy một bóng người bận rộn trong bếp, Hứa Tế đang chuẩn bị bữa tối. Nghe tiếng động, Hứa Tế không quay đầu lại, chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Anh về rồi à?”

“Ừ.” Phó Ứng Thâm đứng ở cửa bếp, hơi do dự nhìn Hứa Tế, hỏi: “Sao hôm nay em về sớm vậy?”

Nghe vậy, Hứa Tế xoay người lại, chăm chú nhìn anh rồi hỏi ngược lại: “Anh muốn em về sớm hay muộn hơn?”

Phó Ứng Thâm đáp: “Anh muốn mỗi ngày đều giống hôm nay, vừa về nhà là có thể nhìn thấy em.”

Câu nói thẳng thắn ấy khiến Hứa Tế bật cười. Khi cậu cười lên, vẻ lạnh lùng xa cách thường thấy cũng như tan biến theo làn khói, “Vậy thì có lẽ không được rồi, bình thường em không thể về sớm thế này mãi đâu.”

Phó Ứng Thâm không để tâm đến ẩn ý trong câu nói ấy, chỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng.

“Anh đi thay đồ rồi chuẩn bị ăn cơm đi, đồ ăn sắp xong rồi.” Hứa Tế thấy anh vẫn đứng đó nhìn mình mãi mà chưa nhúc nhích, liền nhắc.

Phó Ứng Thâm lúc này mới gật đầu. Mãi đến khi lên lầu, anh mới bỗng cảm thấy có điều gì đó hơi lạ, Hứa Tế trông không giống vừa đi làm về.

Nhưng anh cũng không nghĩ nhiều. Sau khi thay đồ xong và quay xuống nhà, Hứa Tế đã đợi sẵn trong phòng ăn.

Hai người ngồi vào bàn, Phó Ứng Thâm chú ý thấy trước mặt Hứa Tế là cơm trắng, còn trước mặt mình lại là một tô mì. Anh ngẩng đầu nhìn Hứa Tế.

Chỉ nhìn ánh mắt anh, Hứa Tế đã biết ngay - rõ ràng đến thế mà đối phương vẫn chưa nhận ra.

“Đây là mì trường thọ. Em biết anh không thích đồ ngọt lắm nên không chuẩn bị bánh sinh nhật.”

Hứa Tế nhẹ giọng nói, ánh mắt dịu dàng nhìn anh, “Phó Ứng Thâm, chúc mừng sinh nhật.”

Ánh mắt của Phó Ứng Thâm và Hứa Tế giao nhau, trong khoảnh khắc, ánh nhìn ấy như đan quấn lấy nhau không dứt. Anh như sững lại, một lúc lâu vẫn chưa thể hoàn hồn. Cuối cùng, chính Hứa Tế là người thu hồi ánh nhìn trước, khẽ lấy ra món quà vẫn giấu từ nãy đến giờ, đưa cho Phó Ứng Thâm: “Em biết anh không thiếu gì cả, nên không chuẩn bị thứ gì quá đắt tiền.”

Ánh mắt Phó Ứng Thâm lúc này mới dừng lại ở chiếc hộp quà nhỏ trong tay Hứa Tế. Chuyện sinh nhật, thật ra anh đã quên mất từ lâu. Những năm trước chỉ là mượn cớ để có thể gặp lại Hứa Tế, còn năm nay, vì người đó đã ở bên cạnh mình, anh lại quên mất hoàn toàn.

Anh cũng chưa bao giờ chủ động nhắc đến sinh nhật của mình với Hứa Tế, không ngờ đối phương lại nhớ.

Phó Ứng Thâm không nói gì, chỉ lặng lẽ nhận lấy hộp quà từ tay Hứa Tế, gần như theo bản năng muốn mở ra ngay. Dù sao đây cũng là món quà đầu tiên mà Hứa Tế tặng cho anh, thực sự rất có ý nghĩa.

Hứa Tế không ngăn cản, chỉ yên lặng nhìn anh mở hộp quà. Bên trong là một chiếc đồng hồ bỏ túi. Hình dáng bên ngoài là do Suzy thiết kế riêng giúp cậu. Khi nhận được bản phác thảo, Hứa Tế đã rất thích. Hơn nữa, vì có liên quan đến Lâm Triều Hi nên lúc đầu Suzy không muốn nhận tiền.

Hứa Tế nói, đây là món quà tặng cho người mình yêu, rất có ý nghĩa. Suzy nghe vậy liền hiểu, không từ chối nữa.

Chiếc đồng hồ bỏ túi ấy, từ thiết kế cho đến từng đường nét chế tác đều vô cùng tỉ mỉ và tinh xảo, chỉ cần nhìn qua cũng biết người chuẩn bị đã đặt rất nhiều tâm huyết vào đó. Phó Ứng Thâm nhẹ nhàng lấy nó ra khỏi hộp, mở nắp đồng hồ, bên trong là một tấm ảnh được khảm vào.

Là ảnh thời cấp ba của Hứa Tế. Trong ảnh, cậu mỉm cười nhè nhẹ, khuôn mặt vẫn còn nét non nớt của tuổi trẻ, nhưng lại như đã khắc sâu vào tim Phó Ứng Thâm từ lâu.

Ánh mắt trong ảnh cứ thế lặng lẽ nhìn về phía anh, như đang mỉm cười với anh, khiến nhịp tim Phó Ứng Thâm trong khoảnh khắc ấy hoàn toàn loạn nhịp...

Đến lúc này, anh mới thật sự sững người. Dù có đẹp đẽ, lộng lẫy đến đâu, vẻ bề ngoài của món quà cũng chỉ là thứ tô điểm bằng vật chất. Nhưng chính tấm ảnh bên trong ấy mới là toàn bộ ý nghĩa mà chiếc đồng hồ mang lại.

Phó Ứng Thâm đóng nắp đồng hồ lại, siết chặt trong lòng bàn tay rồi mới ngẩng đầu nhìn Hứa Tế. Ánh mắt anh lúc này phức tạp đến lạ, rõ ràng vẫn là cái nhìn trầm lặng thường thấy, nhưng sâu trong đó lại dường như chất chứa vô vàn cảm xúc, rồi từng chút, từng chút một bị nhấn chìm.

“Em định... đem cả chính mình tặng cho anh sao?” Giọng nói của Phó Ứng Thâm khàn hẳn đi vì xúc động, từng lời nói ra như mang theo sức nặng nghìn cân.

Hứa Tế không trả lời câu hỏi ấy, chỉ nhẹ nhàng hỏi lại anh: “Anh thích không?”

“Ừm.” Phó Ứng Thâm khẽ gật đầu, đáp một tiếng rất khẽ. Anh không nói nhiều, nhưng ánh nhìn thì sâu lắng và nóng bỏng như lửa.

“Ăn mì trường thọ đi, để nguội rồi sẽ không ngon nữa.” Hứa Tế dịu dàng nhắc.

Phó Ứng Thâm lúc này mới nhớ đến tô mì trước mặt, thì ra Hứa Tế về sớm là vì muốn chuẩn bị sinh nhật cho anh.

Bữa tối hôm ấy, hai người ăn trong im lặng, nhưng lại là một sự yên lặng rất đỗi dịu dàng. Phó Ứng Thâm không nói gì, Hứa Tế cũng chỉ lặng lẽ ngồi cùng.

Tối hôm đó lại có tuyết rơi. Sau khi tắm xong, Hứa Tế ra ngoài, cùng Phó Ứng Thâm đứng bên cửa sổ ngắm tuyết. Phó Ứng Thâm nhẹ nhàng ôm lấy cậu từ phía sau, cằm tựa lên vai Hứa Tế, khẽ nhắm mắt lại.

Nói thật, điều khiến anh bất ngờ không phải vì Hứa Tế để ảnh mình trong đồng hồ, mà là vì cậu đã để tấm ảnh thời cấp ba.

Như thể đang lặng lẽ đáp lại mối tình thuở ban đầu của anh vậy.

Phó Ứng Thâm siết chặt vòng tay, ôm cậu thật chặt như thể chẳng bao giờ muốn buông ra nữa.

Đây là Hứa Tế, là của anh, chỉ thuộc về một mình anh.

Đêm đó, anh ôm Hứa Tế chìm vào giấc ngủ. Trong mơ màng, dường như lại thấy cơn mưa ngày xưa, thấy Hứa Tế che ô cho anh, dẫn anh về nhà, từ đó, trái tim anh có một chốn để quay về.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Phó Ứng Thâm vẫn ôm chặt người trong lòng, trong phút chốc còn chưa phân biệt nổi thực hay mơ, có lẽ vì giấc mơ kia quá dài, đến khi mở mắt nhìn thấy Hứa Tế bên cạnh, anh vẫn thấy không chân thật.

Trời mùa đông, chuyện dậy sớm quả thật là một thử thách. Phó Ứng Thâm sống cùng rồi mới phát hiện, thì ra Hứa Tế luôn có vẻ nghiêm túc và chỉn chu cũng có lúc lười biếng không muốn rời giường. Trời càng lạnh, cậu lại càng lưu luyến chăn ấm, có khi còn vòng tay ôm chặt lấy anh, không chịu buông ra.

Có lẽ là vì hai người nằm sát nhau thật sự quá ấm áp.

Phó Ứng Thâm nhẹ nhàng dịch ra khỏi vòng tay của Hứa Tế, cố gắng không đánh thức cậu. Động tác của anh rất khẽ, như sợ làm người bên cạnh tỉnh giấc. Nhưng thực ra, khi anh vừa rời khỏi, Hứa Tế đã tỉnh rồi, chỉ là không buồn mở mắt mà thôi.

Sau khi rời giường, Phó Ứng Thâm cúi xuống hôn nhẹ lên trán Hứa Tế rồi mới đi rửa mặt thay đồ. Khi mở tủ lấy cà vạt và khuy măng sét, tay anh khựng lại, bên trong là cả một ngăn phụ kiện mới tinh, tất cả đều chưa từng dùng qua.

Hứa Tế không biết đã dậy từ khi nào, giờ đã ngồi trên giường, nhìn theo bóng lưng anh rồi hỏi: “Thế nào? Có thích không?”

Bên trong ngăn tủ là cà vạt và khuy măng sét mới, kiểu dáng không khác mấy so với những món anh hay dùng, nhưng có thể thấy rõ Hứa Tế đã dành thời gian tìm hiểu sở thích của anh.

Dù sao đã là quà, thì đương nhiên phải hợp ý người nhận.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Phó Ứng Thâm quay đầu lại nhìn Hứa Tế, cố gắng nén cảm xúc bất ngờ trong lòng, hỏi: “Mấy món này… là em chọn à?”

“Ừ, tốn cũng kha khá thời gian đó. Đừng lo, mấy cái cũ của anh em không vứt đâu, em cất xuống hai ngăn dưới rồi.” Hứa Tế đáp nhẹ.

Phó Ứng Thâm bỗng nhớ ra dạo gần đây Hứa Tế thường về nhà rất muộn.

“Cho nên… em không cho anh đến đón, là vì thời gian qua đều bận mấy chuyện này sao?”

“Sau này những gì anh mang trên người, đều sẽ là em tặng cả. Phó Ứng Thâm, thích hay không, anh cũng phải nói một câu chứ?” Hứa Tế nghiêng đầu nhìn anh.

Vì chuyện này, cậu gần như đã đi hết hơn nửa các cửa hàng ở thành phố A. Từ lúc nhìn thấy chuỗi vỏ sò mà Phó Ứng Thâm vẫn giữ lại, Hứa Tế đã có một ý nghĩ trong lòng.

Phó Ứng Thâm xứng đáng với những điều tốt đẹp nhất.

Anh lặng lẽ nhìn cậu. Vẫn còn cần phải hỏi là có thích không sao? Hứa Tế thật sự không hiểu lòng anh ư?

“Thích. Quà em tặng… anh rất thích.” Phó Ứng Thâm bước đến, ôm chặt người vào lòng.

Hứa Tế thực sự hiểu anh muốn gì. Từng món quà cậu chọn ra đều vừa vặn chạm đến n** m*m m** nhất trong trái tim anh.

“Muốn em đeo giúp không?” Hứa Tế ngẩng đầu hỏi khi vẫn còn trong vòng tay anh.

Phó Ứng Thâm dừng lại một chút, rồi gật đầu: “Muốn.”

“Vậy anh đi lấy lại đây.” Hứa Tế nói.

Phó Ứng Thâm lúc này mới buông người ra. Hứa Tế lười đứng dậy, chỉ ngồi trên giường chờ anh mang đồ tới.

Cậu chưa từng thắt cà vạt cho Phó Ứng Thâm bao giờ. Anh đứng yên trước mặt, phối hợp để cậu thao tác. Hứa Tế điều chỉnh tư thế, quỳ trên giường, phải kiễng tay lên cao mới có thể thắt được.

Phó Ứng Thâm cúi xuống, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt nghiêm túc của Hứa Tế. Anh không kìm được nhẹ nhàng ôm lấy eo cậu, bàn tay vu.ốt ve sau lưng.

Hứa Tế cũng không gạt tay anh ra. Khi thắt xong, nhìn thành quả, cậu tỏ ra rất hài lòng. Sau đó lại ngồi xuống từ tốn cài khuy măng sét cho anh. Cảm giác lúc đó thật sự có chút kỳ lạ, giống như anh đã mang trên mình dấu ấn của riêng cậu vậy.

“Đưa tay kia đây.” Hứa Tế nhắc.

Phó Ứng Thâm có hơi miễn cưỡng rút tay khỏi eo cậu, để cậu tiếp tục.

Sau khi cài xong, Hứa Tế vươn tay ôm lấy cổ anh, khẽ hôn lên má: “Cái này… trả lại cho anh.”

Phó Ứng Thâm hơi khựng lại, ánh mắt nhìn Hứa Tế như muốn khắc ghi từng chút một.

Anh nghĩ, nếu thật sự có một ngày, Hứa Tế nói muốn rời xa anh… có lẽ, anh sẽ thật sự không thể sống nổi nữa.
 
Người Trong Lòng Của Anh Ấy
Chương 66: Chương 66



Cuối tháng trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến Tết Dương lịch.

Mấy ngày gần đây mọi người đều hiếm khi được thư thả như vậy. Có lẽ vì kỳ nghỉ sắp đến, lại gần đến cuối năm, ai nấy ngồi quây quần uống trà nóng, trò chuyện rôm rả, từ việc sắp xếp cho Tết Dương lịch cho đến kế hoạch nghỉ Tết Nguyên đán.

“Bình thường mình được nghỉ từ khi nào nhỉ?” Lâm Triều Hi hỏi Hứa Tế và những người khác, vì công ty vẫn chưa thông báo lịch nghỉ lễ.

“Thông thường là từ khoảng trước Tết ông Công ông Táo, sao thế, cậu có kế hoạch gì à?” Tô Ngải hỏi lại Lâm Triều Hi.

Lâm Triều Hi gật đầu: “Ừm, em định ra nước ngoài ở với mẹ mấy hôm.”

“Chị nghe nói dạo này cậu dọn đến ở cùng Tinh Hỏa rồi, thế nào? Ổn chứ?”

Lâm Triều Hi ôm cốc sữa nóng trong tay, lén liếc nhìn Kiều Tinh Hỏa, thấy y chỉ hơi nhướng mày, cậu liền lập tức thu lại ánh mắt, đáp khẽ: “Ừm, cũng khá ổn.”

Hứa Tế nhìn hai người họ, hỏi: “Có chuyện gì à?”

Lâm Triều Hi chỉ lặng lẽ uống sữa, không trả lời. Kiều Tinh Hỏa ngồi bên cạnh nói đỡ: “Cậu ấy chỉ đang cố tỏ ra cứng cỏi thôi, thật ra là kiểu quen sống như thiếu gia, sống cùng tôi thì không quen tí nào. Giường hơi cứng cũng không ngủ ngon, tôi đành nhường phòng ngủ chính cho cậu ấy. Buổi sáng dưới nhà hơi ồn, cách âm lại không tốt cũng khiến cậu ấy bị làm phiền.”

Kiều Tinh Hỏa vẫn nhớ rõ lần đầu dẫn Lâm Triều Hi đến nhà mình, cậu háo hức đi theo, dọc đường còn hỏi có phòng chơi game không, có rạp phim, có vườn nhỏ không. Y chỉ yên lặng liếc cậu một cái, để cậu tự hiểu.

Kiều Tinh Hỏa sống một mình nên khá thoải mái, nhưng y cũng không cho rằng mình ở bừa bộn. Chỉ là đồ đạc đặt hơi tùy hứng thôi. Căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách, diện tích cũng không nhỏ. Nhưng đối với Lâm Triều Hi, tất cả lại có vẻ chật chội.

Dù cậu không nói gì nhưng Kiều Tinh Hỏa vẫn nhận ra, tiêu chuẩn sống của hai người hoàn toàn khác biệt.

Không có phòng tắm rộng rãi, không có bồn tắm sang trọng, không có giường mềm mại, không có tủ quần áo xinh đẹp, cũng chẳng có người giúp việc lo từng li từng tí cho chuyện ăn mặc ở đi lại. Lâm Triều Hi cảm thấy không quen cũng là chuyện bình thường.

Dù sao thì từ một căn nhà rộng hàng trăm, thậm chí hàng nghìn mét vuông, chuyển sang sống trong một căn hộ chỉ vài chục mét vuông, đúng là khó thích nghi.

Thỉnh thoảng Kiều Tinh Hỏa lại chọc cậu: “Cần gì phải chuyển ra chịu khổ thế chứ?”

Lâm Triều Hi giận dữ trừng mắt nhìn y.

Nhưng sự thật lại không hẳn như thế. Khoảng thời gian sống cùng nhau, Lâm Triều Hi đã kể rất nhiều chuyện về gia đình mình, Kiều Tinh Hỏa nghe xong chỉ cười nhẹ.

Đúng là sống trong phúc mà chẳng biết quý.

Cuộc sống như Lâm Triều Hi mới chính là điều mà phần lớn người ta mơ ước, chỉ cần làm điều mình thích, mọi chuyện còn lại đều đã có người khác lo liệu.

Nghĩ thôi cũng đã thấy đáng ghen tị rồi.

Nghe xong lời của Kiều Tinh Hỏa, Hứa Tế và Tô Ngải không khỏi quay sang nhìn Lâm Triều Hi. Lâm Triều Hi hơi ngượng, cuối cùng chỉ nhẹ giọng nói: “Từ từ rồi sẽ quen thôi mà.”

“Thật không? Hôm nay cậu còn bảo đang nghĩ đến chuyện chuyển về lại đấy thôi?” Kiều Tinh Hỏa không nể nang gì mà vạch trần luôn.

Lâm Triều Hi: “…”

Cậu cười gượng một cái, than thở: “Anh Tinh Hỏa, để cho em giữ chút thể diện đi chứ.”

Kiều Tinh Hỏa cũng chỉ là trêu cậu thôi. Tuy hai người khác nhau về thói quen sinh hoạt, nhưng Lâm Triều Hi chưa từng thật sự phàn nàn gì. Dù vụng về chuyện nhà cửa, nhưng những việc cần làm thì cậu chưa bao giờ lơ là.

Cậu chỉ là may mắn hơn nhiều người, sinh ra trong một gia đình có điều kiện tốt hơn chút mà thôi.

“À, còn cậu thì sao? Tết này định ở lại thành phố A hay về quê?” Kiều Tinh Hỏa đổi chủ đề, hỏi Hứa Tế.

“Tôi sẽ về với bố mẹ.” Hứa Tế đáp.

“Về cùng với Phó tổng à?”

“Ừ.” Chuyện này cậu đã bàn bạc với Phó Ứng Thâm từ sớm. Dù bố mẹ cậu cũng đã gặp Phó Ứng Thâm từ trước, nhưng kế hoạch ban đầu vẫn giữ nguyên. Nhân tiện, cậu cũng muốn cùng Phó Ứng Thâm đến thăm lại trường học cũ.



Tan làm buổi chiều, trời bên ngoài đã tối hẳn, chỉ còn ánh đèn đường loang loáng. Hứa Tế và Kiều Tinh Hỏa cùng mấy người khác vừa trò chuyện vừa bước ra khỏi tòa nhà công ty.

“Anh Hứa Tế, hôm nay anh có lái xe đến không?” Lâm Triều Hi hỏi.

“Không, mai nghỉ rồi, anh ấy nói sẽ đến đón anh.”

“Anh ấy” này là ai thì chẳng cần nói cũng biết.

Ánh mắt Kiều Tinh Hỏa đảo một vòng nhìn quanh bên ngoài, nói: “Xem ra người vẫn chưa tới, hiếm khi anh ta đến muộn hơn cả giờ tan làm của chúng ta…”

Nói được nửa câu, Kiều Tinh Hỏa bỗng nhìn thấy một chiếc xe đậu bên lề đường, chủ xe đang đứng bên ngoài và nhìn về phía họ. Y vô tình chạm mắt với người kia.

Người đó mỉm cười, còn khẽ gật đầu với y một cái.

Kiều Tinh Hỏa thu ánh mắt lại, người này y hoàn toàn không quen.

“Hứa Tế, Triều Hi, hai người có biết người đang đứng bên kia không?” Y đành hỏi họ.

Nghe vậy, Hứa Tế và Lâm Triều Hi cùng quay sang nhìn. Trong mắt Lâm Triều Hi hiện rõ vẻ ngạc nhiên, vô thức gọi một tiếng: “Anh Chử Đường!”

Chử Đường đi về phía họ. Hứa Tế thì không ngạc nhiên lắm khi thấy y, chỉ khẽ gật đầu chào.

Chử Đường nhìn sang Kiều Tinh Hỏa, cười nhẹ và lịch thiệp vươn tay ra: “Chào anh, tôi là anh trai của Triều Hi. Nghe nói dạo này em ấy ở nhà anh, làm phiền anh rồi.”

“Anh khách sáo quá, không có gì đâu.” Kiều Tinh Hỏa bắt tay với Chử Đường, rồi nhớ Lâm Triều Hi có nói muốn dọn về lại nên y nghĩ người kia tới là để giúp cậu dọn đồ, liền hỏi: “Anh đến giúp Triều Hi chuyển đồ à?”

Chử Đường nghe vậy thì hơi nhướng mày nhìn sang Lâm Triều Hi: “Em lại định chuyển đi đâu?”

Lâm Triều Hi: “…”

Kiều Tinh Hỏa hơi bất ngờ, liền giải thích: “Cậu ấy muốn chuyển về, ở với tôi không quen. Tôi nghĩ nếu có mâu thuẫn gì thì ở chung từng này ngày chắc cũng giải quyết gần hết rồi chứ?”

Ánh mắt Sở Đường dừng lại trên người Lâm Triều Hi, khiến cậu có phần lúng túng, lời giải thích của Kiều Tinh Hỏa thế này, chi bằng đừng nói còn hơn.

May mà Chử Đường chỉ mỉm cười: “Hôm đó tôi chỉ đùa một câu trêu cậu ấy thôi, không ngờ cậu ấy lại tưởng thật, còn dọn ra khỏi nhà. Vậy nên tôi đành phải đích thân tới đón người về.”

Lâm Triều Hi nghe vậy thì bất ngờ ngẩng mắt lên nhìn Chử Đường.

Chử Đường nhìn cậu, cái tên này, gan thì nhỏ mà cũng chẳng có chủ kiến, bị dọa một chút đã thu dọn hành lý bỏ nhà đi, ở ngoài không quen lại muốn rụt rè quay về. Thật sự là… rất thú vị.

“Về nhà chứ?” Chử Đường hỏi Lâm Triều Hi.

Giọng y rất ấm và dịu dàng, rõ ràng là đang hỏi ý kiến, nhưng trong thái độ lại chẳng để lộ lấy một chút khả năng từ chối. Kỳ lạ là cái sự cứng rắn ẩn giấu ấy lại chẳng khiến người ta thấy khó chịu, trái lại còn khiến người khác dễ dàng ỷ lại.

Lâm Triều Hi khẽ gật đầu: “Dạ…”

Lúc này, Chử Đường mới quay sang Hứa Tế, hỏi một câu: “Phó Ứng Thâm đâu rồi?”

“Anh ấy sắp tới rồi.” Hứa Tế đáp.

Chử Đường cũng không nói thêm gì nữa.

Sau khi họ rời đi, Hứa Tế chờ thêm khoảng năm sáu phút thì xe của Phó Ứng Thâm mới đến. Cậu mở cửa xe bước lên, vành tai đã bị gió lạnh làm đỏ ửng cả lên.

Phó Ứng Thâm nhìn cậu, trong ánh mắt như mang theo chút ấm áp. Đợi cậu ngồi yên và thắt dây an toàn xong, anh mới hỏi: “Chờ lâu lắm rồi à?”

Hôm nay đường hơi tắc nên bị chậm một chút.

“Cũng không lâu lắm, vừa gặp Chử Đường xong.” Hứa Tế đáp, nhưng rồi đột nhiên khựng lại một nhịp, sau đó mới nói tiếp: “Lần trước em từng gặp anh ta ở trung tâm thương mại, đi cùng một người nổi tiếng. Nhưng giữa anh ta với Triều Hi…”

Hứa Tế khẽ nhíu mày, cậu rất khó diễn tả cảm giác đó. Dù biết Chử Đường chỉ là được nhờ trông nom, nhưng với tính cách của anh ta, việc quan tâm chăm sóc một người đến mức đó… nghe cũng hơi khó tin.

Phó Ứng Thâm đáp: “Anh không rõ cậu ta nghĩ gì về Lâm Triều Hi, nhưng em yên tâm, Chử Đường luôn biết chừng mực trong mấy chuyện kiểu này, tuyệt đối không động vào người bên cạnh.”

Vậy nên Hứa Tế cũng không hỏi thêm nữa.

“Ông nội nói muốn mời chúng ta về ăn cơm vào ngày Tết Dương lịch, em có muốn đi không?” Phó Ứng Thâm vừa lái xe vừa hỏi, giọng điềm đạm, không rõ cảm xúc.

Hứa Tế quay đầu nhìn anh: “Anh đi thì em đi.”

Có lẽ nghĩ đến việc lần trước ông nội đã giúp đỡ không ít, Phó Ứng Thâm gật đầu: “Vậy cùng đi.”

Ngày đầu năm mới, Hứa Tế và Phó Ứng Thâm cùng về nhà lớn ăn một bữa trưa với cụ Phó. Ông cụ hỏi kế hoạch Tết Nguyên đán của hai người, Phó Ứng Thâm nói thẳng là sẽ về thành phố C.

Nghe đến hai chữ “thành phố C”, ông cụ rõ ràng khựng lại hồi lâu, đó là một cái tên đã bị phủ bụi từ rất lâu, nhiều năm nay, chẳng ai nhắc đến nó trước mặt ông nữa.

“Cũng được.” Ông cụ mỉm cười, gật đầu đồng ý.

Ăn xong bữa, Phó Ứng Thâm và Hứa Tế không nán lại lâu mà rời đi ngay.

Qua Tết Dương lịch, Tết Nguyên đán cũng đến gần hơn. Đi ngang bất cứ con phố nào cũng có thể nghe thấy tiếng nhạc rộn ràng từ các cửa tiệm. Thông báo nghỉ Tết của công ty cuối cùng cũng được đưa ra.

Bố mẹ của Hứa Tế đã bắt đầu gọi điện giục hỏi hai người bao giờ mới về, đến khi Hứa Tế xác nhận xong ngày về với họ, đầu dây bên kia mới hài lòng mà cúp máy.

Phó Ứng Thâm chưa từng nghĩ rằng gần Tết lại có thể náo nhiệt đến thế, có người mong mình về nhà, có người chỉ mong sớm được trở về.

Sau khi cúp điện thoại, Hứa Tế ngồi xuống bên cạnh Phó Ứng Thâm. Anh ngẩng đầu lên, dưới ánh đèn ấm áp, lặng lẽ nhìn Hứa Tế.

Hứa Tế hỏi: “Đã bao lâu rồi anh không quay về thành phố C?”

Dường như ký ức của Phó Ứng Thâm cũng trôi về một nơi rất xa trong quá khứ, anh đáp: “Từ ngày rời đi năm đó, anh chưa từng quay lại.”

“Chưa bao giờ nghĩ sẽ quay về à?”

“Chưa từng.”

“Vậy lần này về, để em dẫn anh đi dạo một vòng nhé? Mình cùng đến trường xưa xem một chút?” Hứa Tế vừa nói, vừa nghiêng người dựa vào anh.

Phó Ứng Thâm dừng lại một thoáng, sau đó giơ tay ôm nhẹ lấy eo Hứa Tế, khẽ nói: “Ừ.”
 
Người Trong Lòng Của Anh Ấy
Chương 67: Bức thư tình đó, viết cho ai?



Thành phố C.

Ban đầu cả hai định về nhà trước Tết một chút, nhưng bên phía Phó Ứng Thâm lại xảy ra chút việc ngoài dự kiến. Đến khi xử lý xong thì đã là 27, 28 Tết rồi.

Kỳ nghỉ Tết, xe cộ trên đường kẹt nghiêm trọng. Trên đường về Hứa Tế và Phó Ứng Thâm bị tắc đường suốt bốn, năm tiếng, mãi đến tối 28 mới về đến thành phố C. Hôm đó, bố mẹ Hứa đã chuẩn bị sẵn một bàn thức ăn lớn.

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Phó Ứng Thâm đến nhà họ, mà bố mẹ Hứa một khi đã thừa nhận thân phận của anh, đương nhiên cũng không coi anh là người ngoài. Nên lần này hai người họ cùng về, bố mẹ Hứa cũng rất quan tâm đến anh.

Bố Hứa thậm chí còn lấy ra cả loại rượu mà ông quý nhất.

Phó Ứng Thâm biết rõ bố mẹ Hứa đã mong Hứa Tế về nhà từ sớm. Trước khi Hứa Tế nghỉ Tết họ đã bắt đầu hỏi thăm liên tục. Cuối cùng vì anh mà lỡ mất thời gian về nhà ban đầu của Hứa Tế. Khi nhận được cuộc gọi thông báo sẽ về trễ, bố mẹ Hứa ngược lại còn an ủi rằng về muộn cũng không sao, không có gì quan trọng cả.

Bố mẹ Hứa đều là những người rất tốt, sau khi biết chuyện của hai người cũng không ép Hứa Tế rời xa anh. Bây giờ còn coi anh như người trong nhà, điều đó khiến Phó Ứng Thâm vô cùng cảm kích. Anh lần lượt nâng ly, kính rượu với cả hai.

Hứa Tế ngẩng đầu nhìn Phó Ứng Thâm, chỉ có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt nghiêng của anh. Đó rõ ràng là một gương mặt lạnh lùng, khó gần, vậy mà lúc này lại vô cùng nghiêm túc.

Phó Ứng Thâm uống không ít rượu trong bữa cơm. Tửu lượng của bố Hứa khá tốt, nhưng Phó Ứng Thâm thì đã say rồi. Khác với những bữa tiệc xã giao trước đây chỉ nâng ly cho có lệ, lần này anh thực sự uống rất nghiêm túc, từng ly từng ly đều cạn sạch.

Cuối cùng Hứa Tế phải dìu anh về phòng. Trước khi rời đi, cậu còn không nhịn được mà trách bố mình: “Bố, sao bố lại chuốc anh ấy nhiều rượu thế?”

“Con à, đó là loại rượu bố cất bao nhiêu năm rồi đấy, nếu là người khác chưa chắc bố đã mang ra đâu!” Bố Hứa dù chưa say, nhưng uống nhiều nên cũng khác ngày thường một chút.

Hứa Tế chỉ còn biết lắc đầu bất lực, mẹ Hứa cười nói: “Bố con hiếm khi tìm được người chịu uống với ổng. Con thì lúc nào cũng nghiêm túc quá, bố còn ngại chẳng dám rủ con uống cùng.”

Đầu của Phó Ứng Thâm vẫn đang tựa lên vai cậu. Người say rượu không yên phận lắm, theo bản năng cứ cọ cọ vào hõm cổ của Hứa Tế. Nếu Hứa Tế không giữ chặt anh lại, thì chắc anh đã hôn lên rồi.

Dù gì cũng đang trước mặt bố mẹ, Hứa Tế vội nói: “Con đưa anh ấy vào phòng trước đã.”

“Đi đi.” Bố Hứa khoát tay.

Hứa Tế dìu Phó Ứng Thâm vào phòng. Dù đã gần một năm chưa về nhưng phòng ngủ vẫn được bố mẹ giữ gìn gọn gàng, mọi thứ đều giống như xưa.

Cậu đóng cửa lại, vừa định đỡ người lên giường, còn chưa kịp đặt anh xuống, Phó Ứng Thâm đã ôm lấy eo cậu, đè cậu xuống giường, cả người phủ lên người cậu.

Hơi thở của Phó Ứng Thâm nóng hổi, chính xác hôn lên môi Hứa Tế, mùi rượu nồng nặc ngay lập tức tràn ngập khoang miệng cậu.

Hứa Tế cố gắng nghiêng đầu tránh đi, nhưng Phó Ứng Thâm lại không hài lòng với sự né tránh đó. Anh đưa tay giữ chặt cằm cậu, ép buộc Hứa Tế quay đầu lại, tiếp tục hôn xuống.

Người đang say có phần mất kiểm soát, lực tay siết lấy cằm khiến Hứa Tế hơi đau. Nhưng chỉ cần cậu vừa động đậy, lực ấy lại tăng lên. Mãi đến khi Phó Ứng Thâm cảm nhận được người bên dưới đã ngoan ngoãn không trốn tránh nữa, anh mới buông lỏng tay.

Hứa Tế cũng không chấp nhặt với kẻ đang say rượu. Yên lặng để anh hôn thêm một lúc, đến khi nụ hôn ấy dần dời đi, đầu môi nhẹ nhàng lướt qua má, rồi bất ngờ cắn lấy vành tai cậu, nơi đó đỏ đến mức như thể sắp rỉ máu.

Sức nóng lan tỏa khiến Hứa Tế cảm thấy vừa buồn cười vừa nhột.

Tai của Hứa Tế thật sự rất nhạy cảm, cảm giác ngứa ngáy khiến cơ thể cậu hơi co lại. Hứa Tế đưa tay chống lên vai Phó Ứng Thâm, hơi thở rối loạn, khẽ nhắc: “Đừng quậy nữa.”

Lực tay của cậu không mạnh, hơi thở của Phó Ứng Thâm phả lên sau tai, nóng hầm hập, hơi nhột. Khi hai người ôm nhau, cậu có thể cảm nhận rõ ràng từng nhịp tim của đối phương.

Phó Ứng Thâm lại hôn nhẹ lên tai cậu một lần nữa rồi nhắm mắt, gối đầu lên người Hứa Tế, không gian yên tĩnh chỉ còn tiếng hô hấp của hai người.

Hứa Tế chờ một lúc, dường như chắc chắn rằng người kia đã ngủ rồi mới nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy lưng anh, xoay người anh nằm ngay ngắn lại, sau đó cẩn thận đắp chăn cho anh.

Cậu cúi người nhìn khuôn mặt đã chìm vào giấc ngủ, khẽ đặt một nụ hôn lên môi anh.

Sáng hôm sau, khi Phó Ứng Thâm tỉnh lại, đầu vẫn còn hơi đau. Ánh nắng ngoài cửa len qua khe rèm chiếu vào khiến căn phòng trông sáng sủa và ấm áp.

Anh nhìn quanh căn phòng xa lạ một lúc lâu mới nhận ra đây là phòng ngủ của Hứa Tế. Trong phòng có rất nhiều sách, không rộng lắm, nhưng đầy đủ mọi thứ.

Tất cả mọi thứ ở đây… đều thuộc về Hứa Tế.

Nhưng hiện giờ Hứa Tế không có trong phòng.

Phó Ứng Thâm vén chăn xuống giường, ở đây có dấu vết của Hứa Tế từ nhỏ đến lớn, một không gian riêng tư hoàn toàn thuộc về cậu.

Anh gần như không thể kiềm chế được h.am m.uốn muốn tìm hiểu tất cả mọi thứ trong căn phòng này.

Trong phòng Hứa Tế nhiều nhất vẫn là sách. Trên tường treo đầy giấy khen, kệ tủ còn bày rất nhiều cúp. Phó Ứng Thâm lướt mắt nhìn qua những ngày tháng ghi trên đó, đôi mắt màu nhạt của anh dần dần tràn ngập sự dịu dàng.

Quả thật, từ nhỏ đã luôn xuất sắc như thế rồi.

Trên bậu cửa sổ trong phòng ngủ đặt hai chậu cây xương rồng, là loại dễ chăm sóc nhất. Bên cạnh là một chiếc bàn học nhỏ, trên đó đặt một tấm ảnh của chính Hứa Tế, chỉ nhìn qua thôi, Phó Ứng Thâm đoán chắc là chụp hồi đại học.

Trên bàn còn có một chiếc đèn bàn cũ kỹ, trông như đã được dùng nhiều năm. Phó Ứng Thâm thử bật đèn lên, ánh sáng tuy yếu nhưng vẫn còn hoạt động được.

Anh kéo ghế ngồi xuống, mở ngăn kéo bàn ra. Bên trong là đủ loại đồ dùng học tập, vài móc khóa nhỏ xinh, và cả những tấm ảnh tốt nghiệp từ tiểu học đến đại học, đều được giữ gìn cẩn thận, ngăn nắp. Nhìn là biết Hứa Tế rất trân trọng những thứ này.

Phó Ứng Thâm cũng không nỡ làm xáo trộn đồ đạc của cậu, thế nhưng khi thấy một quyển sổ tay khá dày ở trong ngăn, anh lại không kiềm được mong muốn mở ra xem thử, dù có cố kìm chế thế nào, cảm giác ấy vẫn không nguôi được.

Cuối cùng, anh vẫn đưa tay lấy quyển sổ ra.

Ngón tay anh dừng lại trên bìa sổ khá lâu, rồi mới chậm rãi mở nó ra.

Chỉ tiếc là, bên trong chẳng có bí mật nào đáng để khám phá. Toàn bộ đều là những ghi chép dày đặc các điểm kiến thức của thời cấp ba.

Sau khi nhận ra mình đang làm gì, đáy mắt Phó Ứng Thâm bỗng hiện lên vẻ tự giễu. Anh khép sổ lại, định đặt về chỗ cũ, một tờ giấy kẹp bên trong bất ngờ rơi ra.

Phó Ứng Thâm không có ý định lục lọi thêm, anh cúi xuống nhặt tờ giấy lên, định kẹp lại vào sổ. Nhưng đúng lúc đó, ánh mắt anh tình cờ lướt qua bốn chữ viết rõ ràng trên giấy: “Tớ thích cậu.”

Động tác của anh khựng lại.

Hình như anh đã đoán ra đây là thứ gì rồi - một bức thư tình.

Nét chữ trên tờ giấy giống hệt với những ghi chép trong quyển sổ, điều này có nghĩa là, đây là bức thư tình mà Hứa Tế viết cho ai đó.

Khi nhận ra điều này, ánh mắt Phó Ứng Thâm lập tức trở nên u ám.

Toàn bộ bức thư kín hết cả trang giấy, từng dòng từng chữ đều là tâm ý tha thiết của Hứa Tế dành cho người ấy.

Phó Ứng Thâm cố tưởng tượng dáng vẻ Hứa Tế khi viết những dòng này, chắc hẳn phải rất rất thích đối phương mới có thể viết ra một bức thư dài và chân thành đến thế.

Đọc xong toàn bộ thư, bàn tay anh siết chặt lấy tờ giấy, hàng mi cụp xuống che đi bóng tối trong đôi mắt.

Thì ra, lúc Hứa Tế còn đi học, cũng từng yêu một người đến mức như thế.

Anh biết rõ, đó đã là chuyện quá khứ rất xa rồi. Thế nhưng khi tận mắt nhìn thấy bức thư ấy, một tình cảm mãnh liệt và thẳng thắn đến vậy được viết cho một người anh chưa từng gặp, lòng anh vẫn thấy khó chịu đến không nói nên lời.

Phó Ứng Thâm cúi đầu nhìn bức thư tình bị mình vô thức bóp nhăn, vội buông tay ra một chút. Nếu Hứa Tế biết, chắc sẽ giận lắm…

Đúng lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Phó Ứng Thâm đứng dậy đi ra mở, thấy mẹ Hứa đang đứng bên ngoài.

Bà vốn chỉ định xem Phó Ứng Thâm tỉnh chưa để gọi xuống ăn chút gì đó, nhưng vừa mở cửa đã thấy cả người Phó Ứng Thâm như phủ một lớp sương lạnh, mắt đỏ hoe, thậm chí còn hơi vằn tia máu, khiến người ta thấy mà giật mình. Ánh mắt anh cụp xuống, che giấu hoàn toàn cảm xúc bên trong.

Mẹ Hứa nhìn thấy thứ trong tay anh, liền hiểu chuyện gì đã xảy ra. Ánh mắt bà dịu lại: “Con nhìn thấy rồi à?”

Ngón tay Phó Ứng Thâm khẽ động, cúi đầu nhìn bức thư tình trong tay, như vừa sực nhớ ra mình chưa kịp đặt lại nó vào chỗ cũ. Nhìn thấy dáng vẻ mẹ Hứa dường như đã biết trước, anh hơi ngập ngừng một chút, rồi hỏi: “Người mà Hứa Tế thích năm đó… tên là gì ạ?”

Anh không có ý gì khác, chỉ là muốn biết mà thôi.

“Con thử nhìn kỹ lại lần nữa xem, biết đâu trong lòng con đã có câu trả lời rồi thì sao?” Mẹ Hứa không trả lời thẳng câu hỏi, chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở.

Phó Ứng Thâm không hiểu hết ý bà, nhưng vẫn làm theo, cẩn thận cầm lại bức thư tình đọc thêm một lần nữa. Mẹ Hứa nhìn anh, chậm rãi nói: “Năm đó có lần mẹ dọn phòng giúp Tiểu Tế, tình cờ thấy được. Lúc đầu mẹ cũng không biết bức thư đó là viết cho ai, cho đến lần trước gặp con ở thành phố A.”

Phó Ứng Thâm hơi ngạc nhiên, nghe đến đây liền ngẩng đầu nhìn mẹ Hứa. Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt anh sắc bén hẳn lên, thậm chí quên cả việc che giấu cảm xúc.

“Con từng nói đã đến nhà chúng ta một lần, thế là mẹ chợt nhớ ra. Năm đó khi con ở đây, bố mẹ đã cảm thấy Tiểu Tế đối với con có phần đặc biệt. Chỉ là lúc ấy cũng không nghĩ nhiều. Sau này nhìn thấy hai đứa bên nhau, mẹ liền hiểu được phần nào. Tiểu Tế là con trai mẹ, mẹ hiểu rõ tính nó.”

Nghe xong lời của mẹ Hứa, Phó Ứng Thâm vẫn còn chút bối rối, dường như chưa tiêu hóa hết những gì vừa nghe. Nhưng đầu óc anh lúc này lại vô cùng tỉnh táo. Bất chợt, anh nhớ tới câu nói khó hiểu của Kiều Tinh Hỏa hôm nào: “Hứa Tế đã thích anh nhiều năm như vậy, đừng phụ lòng cậu ấy.”

“Được rồi, Tiểu Tế không thích người khác làm lộn xộn đồ đạc của mình, con nhớ để mọi thứ lại chỗ cũ, rồi ra ăn gì đó nhé.” Mẹ Hứa nói xong định quay người rời đi thì bị Phó Ứng Thâm gọi lại.

“Mẹ… Tiểu Tế đâu rồi ạ?”

Bà dừng lại, đáp: “Nó đi ra ngoài với bố rồi, chắc một lát nữa sẽ về.”

“Cảm ơn mẹ.” Phó Ứng Thâm đứng ở cửa, bất chợt nói.

Mẹ Hứa hơi ngạc nhiên, sau đó mỉm cười rồi xoay người đi, không làm phiền anh thêm nữa.

Phó Ứng Thâm quay lại phòng, ánh mắt rơi vào bức thư tình trong tay, đọc đi đọc lại đến mười mấy lần.

Bức thư này… là Hứa Tế viết cho anh.

Nhận thức ấy thật quá đỗi khó tin. Bao cảm xúc trào dâng trong lồng ng.ực như một ngọn lửa dữ dội thiêu đốt cả tâm can anh.

Phó Ứng Thâm thậm chí không thể kìm nén được cảm xúc của mình.

Người mà anh thầm yêu bao năm qua, hóa ra… ngay từ đầu cũng đã thích anh rồi.

Anh muốn đợi Hứa Tế trở về. Anh muốn tự mình nghe cậu nói, muốn biết vì sao cậu chưa từng kể chuyện này với anh.

Anh càng muốn biết, rốt cuộc năm ấy đã xảy ra chuyện gì, vì sao Hứa Tế lại viết thư tình cho anh.

Phó Ứng Thâm ngồi lại trong phòng thật lâu. Khi bước ra, anh đã rửa mặt sạch sẽ, sắc mặt cũng trở lại bình thường như chưa từng có gì xảy ra.

Mẹ Hứa đang chuẩn bị bữa trưa trong bếp. Lúc Hứa Tế và bố trở về, họ mang theo không ít đồ đạc. Phó Ứng Thâm liền bước tới giúp, chia ra cầm một nửa từ tay Hứa Tế và bố cậu.

Thấy tinh thần anh vẫn khá ổn, Hứa Tế hỏi nhẹ: “Ngủ có ngon không? Đầu còn đau không?”

Phó Ứng Thâm lại nhìn vào mắt Hứa Tế, ánh mắt sâu thẳm, tĩnh lặng rơi lên khuôn mặt cậu, dừng lại rất lâu. Cái nhìn này khác hẳn mọi lần trước, thậm chí có phần mãnh liệt hơn.

Hứa Tế khẽ hỏi: “Sao vậy? Sao lại nhìn em như thế?”

Phó Ứng Thâm thu ánh mắt lại, cảm xúc cuộn trào trong đáy mắt cuối cùng cũng bị đè nén xuống: “Không có gì.”

Nhưng Hứa Tế vẫn nhìn anh, trong lòng cứ cảm thấy có gì đó không ổn, nhất thời lại không thể nói rõ được là gì.

Hôm nay là đêm giao thừa, bên ngoài trời đang đổ tuyết. Mấy năm rồi thành phố C mới có tuyết rơi đúng vào dịp Tết. Hứa Tế còn nhớ mang máng lần cuối cùng thấy tuyết vào dịp năm mới là hồi còn đi học.

Quả thật, có tuyết rơi mới càng cảm nhận rõ không khí Tết.

Dưới lầu có mấy đứa trẻ chơi tuyết, bắn pháo hoa. Sau bữa trưa, Hứa Tế định hỏi Phó Ứng Thâm có muốn ra ngoài dạo một chút không, lại phát hiện anh đang đứng ngay phía sau, lặng lẽ nhìn mình. Ánh mắt đó, thực sự rất kì lạ.

Thậm chí anh còn không nhận ra cậu đã quay đầu lại nhìn, Hứa Tế giơ tay, năm ngón tay quơ quơ trước mắt anh: “Phó Ứng Thâm?”

Phó Ứng Thâm sực tỉnh, lúc này mới nhận ra bản thân vừa thất thần khi nhìn Hứa Tế. Không để cậu kịp hỏi gì thêm, anh nắm lấy bàn tay kia, trầm giọng nói: “Về phòng với anh một lát, chúng ta nói chuyện.”

Hứa Tế bị anh kéo về phòng. Bố Hứa còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì mẹ Hứa đã lên tiếng cản lại: “Để bọn trẻ vào nói chuyện riêng một chút.”

Bố Hứa ngơ ngác: “Hử?”

Ông mới ra ngoài có một lúc thôi mà, chuyện gì đã xảy ra thế này?

Trong phòng.

Ngay khoảnh khắc Phó Ứng Thâm đóng cửa lại, anh đã ép Hứa Tế vào cánh cửa sau lưng, rồi ngay lập tức áp sát lại với hơi thở nặng nề của mình.

Hứa Tế còn chưa kịp phản ứng đã bị một nụ hôn mãnh liệt phủ xuống, như muốn nuốt trọn tất cả.

Phó Ứng Thâm giữ chặt cổ tay Hứa Tế, một tay ấn vào sau đầu cậu, nụ hôn cuồng nhiệt đến mức khiến Hứa Tế gần như không thở nổi.

Từ ban đầu là ngạc nhiên rồi miễn cưỡng tiếp nhận, đến khi cảm giác ngột ngạt làm cậu bắt đầu vùng vẫy theo bản năng, nhưng lại hoàn toàn bị anh giữ chặt trong vòng tay, không cách nào thoát ra. Cuối cùng, vì thiếu oxy mà cậu mềm nhũn trong lòng anh. Lúc đó Phó Ứng Thâm mới chịu buông ra.

Hứa Tế thở hổn hển trong lòng anh, ngực phập phồng dữ dội, hai tay nắm chặt lấy áo anh.

Phó Ứng Thâm ôm cậu vào lòng, tay nhẹ nhàng xoa lưng, nhưng hai tay lại đang khẽ run lên. Trong đôi mắt đen sẫm ánh lên tia đỏ, lý trí dường như hoàn toàn bị nuốt chửng.

Hứa Tế mãi mới hoàn hồn lại được, nhưng chưa kịp làm gì thì thân thể bỗng nhẹ bẫng, cậu bị Phó Ứng Thâm bế lên, đặt thẳng lên giường.

Ánh mắt Hứa Tế thoáng ngỡ ngàng, cậu nhìn anh, còn chưa kịp lên tiếng, tất cả đã bị nuốt trọn trong một nụ hôn khác. Tay Phó Ứng Thâm cũng luồn vào bên trong lớp áo của cậu.

Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng Hứa Tế, tiếng rên nhẹ vừa bật ra đã lại bị đôi môi kia chiếm lấy.

Hôm nay Phó Ứng Thâm đặc biệt điên cuồng. Chỉ cách bố mẹ Hứa một cánh cửa, vậy mà anh lại không hề kiêng dè, ép cậu xuống giường, từng hành động đều thô bạo hơn trước.

Hứa Tế nén tiếng thở gấp, sợ bị bố mẹ phát hiện. Dưới áp lực cả thể xác lẫn tinh thần, cậu nghẹn ngào cầu xin Phó Ứng Thâm, nhưng lời cầu khẩn ấy, anh lại không nghe thấy.

Trên chiếc giường mà Hứa Tế đã ngủ suốt hơn hai mươi năm, giờ lại có thêm một người khác nằm cùng. Cậu thậm chí không hiểu tại sao hôm nay Phó Ứng Thâm lại mất kiểm soát đến vậy. Cơ thể cậu căng chặt, mười ngón chân co lại, buộc phải thuận theo từng chuyển động của anh.

Đến khi Phó Ứng Thâm siết chặt lấy cậu, cúi đầu thì thầm bên tai, giọng khàn khàn không rõ cảm xúc: “Em từng nói, em bắt đầu thích anh từ lần anh đỡ dao cho em, đúng không?”

Hứa Tế nằm trong vòng tay anh. Nếu là lúc bình thường, cậu hẳn đã nhận ra điều gì đó khác thường. Nhưng lúc này, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, chưa thoát khỏi dư âm khi nãy, chỉ theo phản xạ khẽ “Ừm” một tiếng...

Phó Ứng Thâm chăm chú nhìn gương mặt xinh đẹp rạng rỡ kia, trong đôi mắt sâu thẳm mang theo chút gì đó như khao khát, nơi đuôi mắt đỏ ửng còn vương nước mắt, ánh nhìn mờ mờ như phủ sương khiến người ta chẳng thể rời mắt.

Phó Ứng Thâm chỉ khẽ nói một câu: “Đồ lừa đảo.”

Rồi ngay sau đó, anh lại cúi xuống, như thể cố chấp đến phát cuồng, càng lúc càng mạnh mẽ mà giày vò người trong lòng.

Nước mắt Hứa Tế trào ra ngay lập tức, nhưng lại bị Phó Ứng Thâm dịu dàng hôn đi.

Sự dịu dàng và thô bạo đan xen khiến Hứa Tế như sắp phát điên…

Phó Ứng Thâm thật sự không biết mình đang làm gì, nhưng trong lòng cứ có cảm giác mình phải làm gì đó. Đến khi nhìn thấy người trong lòng mình đầy vết tích, anh mới nhận ra bản thân đã quá đà.

Hứa Tế đối diện ánh mắt của Phó Ứng Thâm, dường như thật sự sợ anh còn muốn tiếp tục. Dù cả người mệt rã rời, chẳng còn sức, cậu vẫn cố gắng đẩy anh ra.

Lực của cậu quá yếu, chẳng khác nào cào nhẹ, Phó Ứng Thâm gần như không nhúc nhích. Anh chỉ nhẹ nhàng nói: “Anh thấy bức thư tình trong ngăn kéo của em rồi.”

Nghe vậy, người Hứa Tế bỗng cứng đờ lại, một lúc lâu sau mới chậm rãi thả lỏng, dường như hiểu ra được điều gì đã khiến Phó Ứng Thâm hôm nay trở nên như vậy.

Cậu thu lại mọi cảm xúc trong mắt, khẽ đáp: “Ừ.”

“Viết cho ai vậy?” Phó Ứng Thâm hỏi. Dù mẹ Hứa đã nói với anh, nhưng anh vẫn muốn nghe chính miệng Hứa Tế thừa nhận, nói cho anh biết.

Anh tưởng cậu sẽ bịa ra một cái tên nào đó để tránh né, không ngờ Hứa Tế lại chẳng hề che giấu, thẳng thắn trả lời: “Là cho anh.”

Phó Ứng Thâm bỗng im lặng thật lâu.

“Tại sao lại lừa anh? Khi anh hỏi, sao em không nói?” Phó Ứng Thâm chẳng chút nghi ngờ, nếu không phải anh tự mình phát hiện, có lẽ cả đời này sẽ chẳng bao giờ biết được người trong lòng của Hứa Tế.

“Không phải là chính anh đã nói sao? Những chuyện đã qua, đều không còn quan trọng nữa.” Hứa Tế nói, đây chính là câu trả lời Phó Ứng Thâm từng nói với cậu, khi cậu hỏi về chuyện giữa anh và Giang Uẩn Hòa.

Phó Ứng Thâm im lặng, anh siết chặt Hứa Tế trong vòng tay, khẽ hỏi: “Vậy là em cố ý sao?”

Hứa Tế khẽ lắc đầu, nhưng không nói gì.

Bên ngoài trời đã tối hẳn, tiếng pháo hoa bất chợt vang lên, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.

Phó Ứng Thâm ôm Hứa Tế ngồi dậy, bật đèn trong phòng, vẫn không buông người trong lòng ra: “Là từ khi nào? Lúc còn ở trấn nhỏ đó sao?”

Bởi vì với anh, tất cả những kỷ niệm chung giữa họ chỉ có thể bắt đầu từ thời điểm đó.

Qua khung cửa sổ, Hứa Tế có thể thấy pháo hoa đang rực sáng bên ngoài. Một lúc sau, cậu mới khẽ nói: “Không phải.”

Phó Ứng Thâm nhìn cậu, trong mắt hiện lên sự ngạc nhiên, dường như không ngờ tới câu trả lời này.

Hứa Tế quay lại, khẽ cười nhìn anh, “Vậy anh nghĩ hôm đó, khi thấy anh ở trấn nhỏ, tại sao em lại bước tới?”

Phó Ứng Thâm sửng sốt, đầu óc trống rỗng trong khoảnh khắc, anh ngơ ngác nhìn Hứa Tế, vừa bất ngờ, vừa bàng hoàng.

Hứa Tế hỏi tiếp, giọng nói mang theo chút nghiêm túc: “Trong mắt anh, em là kiểu người thấy ai cũng thương xót, thấy ai cũng dẫn về nhà sao?”

Cậu hỏi rất chân thành, nhưng Phó Ứng Thâm lại không trả lời được. Vì đúng thật là… anh luôn nghĩ như vậy.

Một học sinh giỏi như Hứa Tế, luôn được bạn bè thầy cô quý mến như thế, chẳng phải chính vì cậu dịu dàng, tốt bụng với tất cả mọi người đó sao?

“Hứa Tế.” Phó Ứng Thâm khẽ gọi tên cậu, rồi nghe cậu nghiêm túc nói tiếp: “Nếu hôm đó ở đó là bất kỳ ai khác, nhiều lắm thì em cũng chỉ đưa cho người ta một cái ô thôi.”

“Chính vì thích anh, nên em mới muốn gọi anh về nhà cùng.”

Chỉ một câu nói ấy, rất nhẹ nhàng, nhưng như nghìn vạn lời, vang lên trong đầu Phó Ứng Thâm như tiếng nổ lớn.

Không phải vì lòng tốt, cũng chẳng phải vì tình cờ, sự khởi đầu giữa họ, là vì Hứa Tế đã có ý muốn đến gần anh.

Phó Ứng Thâm luôn nghĩ rằng Hứa Tế đối với ai cũng giống nhau.

Năm đó, anh là người có tính cách khép kín, cũng chẳng mấy thân thiện với Hứa Tế, vậy mà cậu vẫn cứ nhẹ nhàng, không để tâm. Anh từng nghĩ... Hứa Tế vốn là kiểu người như thế, ai cũng đối xử tốt như nhau, nên mới chẳng hề bận tâm liệu người khác có lạnh nhạt với mình hay không.

Trong suy nghĩ của anh, người mà Hứa Tế dành sự đặc biệt, chắc chắn không bao gồm mình.

“Em bắt đầu thích anh từ khi nào…” Phó Ứng Thâm hít sâu một hơi. Điều khiến anh chấn động nhất bây giờ không còn là việc Hứa Tế đã thích anh từ trước, mà là có lẽ, ngay cả khi anh còn chưa biết đến sự tồn tại của Hứa Tế, cậu ấy đã thích anh rồi.

Hứa Tế biết Phó Ứng Thâm không nhớ đâu, làm sao mà nhớ được. Nhưng cậu vẫn chậm rãi kể: “Có một buổi chiều, em bị say nắng, ngất trong đống thiết bị thể thao. Khi tỉnh dậy, cửa phòng dụng cụ đã bị khóa. Lúc đó anh đi ngang qua. Thật ra em cũng chẳng dám hy vọng anh sẽ giúp, nhưng vẫn gọi thử một tiếng.”

Khi nhắc đến một chuyện cụ thể, Phó Ứng Thâm mới có chút ấn tượng. Hôm đó, thật ra anh đã sớm để ý đến Hứa Tế, cũng nhìn thấy cửa phòng thiết bị bị khóa, nhưng lúc ấy không hề có ý định can thiệp, chỉ liếc mắt nhìn rồi đi thẳng.

Là Hứa Tế chủ động gọi anh lại. Khuôn mặt cậu tái nhợt, ánh mắt yếu ớt pha chút mong chờ nhìn anh, trong mắt còn mang theo chút ngại ngùng. Cậu nói: "Bạn ơi, tớ bị nhốt trong phòng thiết bị, có thể phiền cậu giúp một chút không?"

Phó Ứng Thâm biết Hứa Tế là ai. Trong cả khối cấp ba, ai mà chẳng biết đến Hứa Tế chứ. Nhưng kiểu người như vậy chính là loại anh không ưa nhất. Thế nhưng, ngay khoảnh khắc ấy, anh lại chần chừ.

Cuối cùng, anh bảo Hứa Tế tránh ra rồi đá tung cánh cửa. Hứa Tế nhìn anh, cố gắng gượng đứng dậy từ dưới đất, nói một câu “Cảm ơn”, rồi suýt nữa lại ngã xuống.

Phó Ứng Thâm đành phải cõng cậu đến phòng y tế.

Với anh, đó chỉ là một ngày như bao ngày khác, một người bạn học không có mấy thiện cảm, nên anh đã nhanh chóng quên đi.

Nếu Hứa Tế không nhắc lại, có lẽ vĩnh viễn anh cũng chẳng nhớ ra chuyện đó từng xảy ra.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, thật sự thấy may mắn. Một lần tiện tay làm việc tốt, lại đổi lấy được người khiến anh trân trọng nhất đời này.

Dù vậy, Phó Ứng Thâm vẫn bật cười: "Chỉ vì chuyện đó mà em thích anh sao?"

Hứa Tế ngẫm nghĩ, rồi khẽ lắc đầu: "Chắc không phải… Lúc anh đá cửa bước vào, hôm ấy trời đã nhá nhem tối, thật ra em chẳng nhìn rõ mặt anh, nhưng hình ảnh đó lại rất rõ trong trí nhớ em. Khoảnh khắc ngồi dưới đất nhìn thấy anh, giống như anh đã bước vào tim em rồi. Có lẽ là như vậy?"

Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, đôi khi chỉ một cái nhìn thoáng qua cũng đủ khiến ai đó ghi nhớ cả đời.

"Vậy thì, được em thích có lẽ chính là điều may mắn nhất cuộc đời anh rồi."

Phó Ứng Thâm ôm lấy cậu thật chặt, như dốc hết sức lực, cả người dường như đang run lên vì xúc động.

Hứa Tế cảm nhận được cảm xúc trong lòng anh, nhưng không biết nên dỗ dành thế nào, chỉ có thể nhẹ nhàng ôm lại anh, đáp lại bằng vòng tay dịu dàng.
 
Người Trong Lòng Của Anh Ấy
Chương 68: Cứ thế mà bước tiếp



Sau đêm giao thừa, trong nhà khách khứa đến lui rất nhiều. bố mẹ Hứa cũng thoải mái giới thiệu thân phận của Phó Ứng Thâm, có người hơi ngạc nhiên một chút, nhưng rồi cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, chúc mừng và gửi lời chúc phúc cho hai người.

Phó Ứng Thâm không nói nhiều, phần lớn thời gian chỉ yên lặng ở bên cạnh Hứa Tế. Khi có ai hỏi đến, anh sẽ trả lời đơn giản. Hứa Tế rất được lòng các trưởng bối trong nhà, ai gặp cũng khen ngợi vài câu. Ngay cả bọn trẻ nhỏ cũng thích quấn lấy cậu, khiến hai người hầu như chẳng có nhiều thời gian ở riêng với nhau.

Đây là cái Tết nhộn nhịp nhất mà Phó Ứng Thâm từng trải qua, lại còn bất ngờ biết thêm chuyện xưa đã bị quên lãng, trong lòng càng thêm rối bời. Anh thường thất thần nhìn Hứa Tế, chẳng hay biết mình đã lạc hồn lúc nào.

Người nhà thấy thế thì trêu ghẹo: "Sao mà ánh mắt này cứ dính chặt vào Hứa Tế vậy chứ!"

Hứa Tế nghe thấy mới quay sang nhìn anh, ánh mắt ánh lên ý cười, lặng lẽ siết lấy tay Phó Ứng Thâm.

Phải đến mùng năm khách khứa mới thưa dần. Cuối cùng có chút thời gian rảnh, hai người tính ra ngoài dạo một chút, lại bất ngờ đón một vị khách không mời mà đến.

Giang Uẩn Hòa.

“Cháu chào hai bác, chúc mừng năm mới ạ.” Giang Uẩn Hòa tay xách quà, đến nhà chúc Tết. Y đứng ở cửa, tươi cười, thân thiện và lễ độ với bố mẹ Hứa.

“Uẩn Hòa? Sao con lại đến đây? Mau vào trong ngồi đi.” Mẹ Hứa vội vàng nhận lấy đồ từ tay y, rồi mời y vào nhà.

Bố Hứa cũng nhìn thấy Giang Uẩn Hòa, vội vàng đứng dậy chào đón y vào nhà. Chỉ có Hứa Tế và Phó Ứng Thâm đang ngồi trên ghế sofa là thần sắc có phần khó tả.

“Cảm ơn hai bác.” Giang Uẩn Hòa bước vào, vừa nhìn thấy Hứa Tế và Phó Ứng Thâm, nụ cười trên mặt vẫn không hề thay đổi, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, giọng nói vẫn dịu dàng, ấm áp: “Tiểu Tế, Phó Ứng Thâm.”

Phó Ứng Thâm chỉ hơi cau mày, không nói gì. Dù sao hôm nay Giang Uẩn Hòa cũng đến chúc Tết.

Có lẽ Hứa Tế cũng không ngờ y sẽ đến. bố mẹ cậu thì đang nhiệt tình rót nước, lấy đồ ăn tiếp đón, rõ ràng rất vui mừng khi Giang Uẩn Hòa đến nhà.

Có những chuyện, không cần thiết phải để mọi người đều biết.

“Uẩn Hòa à, lát nữa ở lại ăn cơm trưa với cả nhà nhé.” Mẹ Hứa đưa ly nước cho y, giọng đầy thân thiện.

Giang Uẩn Hòa ngồi xuống đối diện với Hứa Tế và Phó Ứng Thâm, vẻ mặt điềm tĩnh, vẫn giữ nụ cười nhẹ, khẽ lắc đầu: “Dạ thôi ạ, cháu chỉ ghé qua thăm hai bác một chút. Sau Tết cháu sẽ ra nước ngoài.”

“Vẫn còn nhớ đến hai bác là tốt rồi.” Mẹ Hứa thở dài một tiếng. Bà biết tình hình gia đình Giang Uẩn Hòa, sau khi y ra nước ngoài năm đó, ba y liền tái hôn và cùng người vợ mới, sinh thêm một đứa con trai trong cùng năm ấy.

Những năm qua, Giang Uẩn Hòa chưa một lần trở về.

Vì vậy, bố mẹ Hứa vẫn luôn thấy thương cho hoàn cảnh của y.

Giang Uẩn Hòa trò chuyện một lúc với bố mẹ Hứa, rồi mới quay sang nhìn Hứa Tế, nhẹ giọng hỏi: “A Tế, có thể nói chuyện riêng với em một lát không?”

“Những gì cần nói lần trước chúng ta đã nói hết rồi.” Hứa Tế đáp.

“Vài phút cũng không được sao? Hay là sợ Phó Ứng Thâm để ý?” Giang Uẩn Hòa nhìn về phía Phó Ứng Thâm.

Phó Ứng Thâm nhìn y, đôi mày khẽ nhíu lại, ánh mắt thoáng qua chút lạnh lùng, nhưng rồi lại dửng dưng thu lại ánh nhìn, lặng lẽ buông tay Hứa Tế ra.

Hứa Tế hơi bất ngờ liếc nhìn anh một cái, rồi mới quay sang Giang Uẩn Hòa, khẽ gật đầu: “Được.”

Hai người cùng đứng dậy ra ban công bên ngoài để nói chuyện. Trời bên ngoài hơi lạnh, Hứa Tế nói: “Có gì thì nói luôn đi.”

Giang Uẩn Hòa nhìn cậu, trong lòng không khỏi dậy sóng. Rõ ràng trước đây họ không như vậy, thế mà giờ đã đi đến bước đường này.

Y thở dài, mãi mới chậm rãi mở lời, trong giọng nói mang theo chút day dứt: “Xin lỗi, tôi biết, lời xin lỗi này tôi nợ em đã nhiều năm rồi.”

Sắc mặt Hứa Tế hơi khó tả, nhưng không đáp lời.

“Lần này tôi đến, không có ý gì khác. Chỉ là muốn ghé thăm hai bác, dù sao trước kia họ cũng đã chăm sóc tôi bao năm. Và, cũng muốn gặp lại em một lần.” Giang Uẩn Hòa vừa nói, ánh mắt cũng dần dần dõi ra ngoài cửa sổ.

Ngoài kia tuyết đang tan, chỉ còn lại chút băng trắng trên ngọn cây. Y chăm chú nhìn vào lớp tuyết mỏng đó, ánh mắt có phần trống rỗng. Dù Hứa Tế bảo muốn nói gì thì cứ nói, nhưng cậu cũng không thúc giục.

Một lúc lâu sau, Giang Uẩn Hòa mới nói tiếp: “Tôi sắp ra nước ngoài rồi. Sau này, có lẽ sẽ không quay lại nữa.”

Nghe đến đó, trong ánh mắt Hứa Tế mới hiện lên một tia dao động. Cậu khẽ nhìn về phía y.

Giang Uẩn Hòa cũng quay lại nhìn cậu, trong mắt vẫn còn vương chút ý cười: “Thật ra thì ban đầu cũng không có lý do gì để quay về cả. Họ đã có gia đình của riêng mình, tôi về chỉ khiến mọi người khó xử. Lúc ấy muốn về là vì em. Bây giờ thì hình như chẳng còn lý do nào đủ để níu chân tôi nữa.”

Nghe y nói xong, Hứa Tế cũng im lặng một lúc, rồi khẽ gật đầu: “Ừ, vậy thì đi nhé. Thuận buồm xuôi gió.”

“Cảm ơn em.” Giang Uẩn Hòa cong môi, cố nặn ra một nụ cười.

Nhưng Hứa Tế nhìn ra được trong nụ cười đó có bao nhiêu đắng chát. Cậu nhìn y, chân thành nói: “Giang Uẩn Hòa, hãy bước tiếp về phía trước đi.”

Câu nói ấy không mang theo oán hận hay cảm xúc cá nhân, chỉ đơn giản là một lời tạm biệt nhẹ nhàng. Con người rồi ai cũng phải bước về phía trước.

Giang Uẩn Hòa hơi kinh ngạc, ánh mắt chạm phải ánh nhìn của Hứa Tế, trong khoảnh khắc đó, y bỗng cảm thấy nơi khóe mắt hơi cay. Y lảng tránh, như muốn che giấu điều gì đó, gió lạnh bên ngoài thổi qua, dường như cũng làm khô đi lớp hơi nước trong mắt y, khiến y nheo mắt lại.

Lần chia tay này với Hứa Tế, cũng là lời tạm biệt cuối cùng với cả quãng quá khứ của y. Thật ra, y chẳng phải người cao thượng gì. Giang Uẩn Hoà thừa nhận bản thân từng hèn hạ, từng không có giới hạn, chỉ để ngăn cản Hứa Tế đến với người khác, vì Hứa Tế, y từng bất chấp tất cả.

Mỗi quyết định y đưa ra, đều là tính toán thiệt hơn. Giang Uẩn Hòa hiểu rất rõ: nếu bây giờ chịu buông tay, hai người vẫn còn giữ lại được một chút thể diện cuối cùng. Nếu cứ cố chấp, đến cuối cùng có lẽ cả một ánh nhìn cũng không thể trao nhau, thậm chí không bằng cả người xa lạ.

Ít nhất là hiện tại, Hứa Tế vẫn còn bằng lòng nói với y đôi ba câu.

“Tôi sẽ làm vậy.” Giang Uẩn Hòa đáp. Rồi y nhìn thẳng vào Hứa Tế, chậm rãi nói tiếp: “Tôi biết, có những lời khi tôi nói ra sẽ nghe rất giả tạo. Nhưng dù vậy, tôi vẫn muốn nói, Hứa Tế, tôi mãi mãi mong em hạnh phúc.”

Hứa Tế không đáp.

Chuyện cũ như khói sương, chẳng ai nên lưu luyến mãi.

Giang Uẩn Hòa một mực từ chối lời mời ở lại dùng bữa của bố mẹ Hứa, trò chuyện với Hứa Tế xong cũng lặng lẽ rời đi.

Phó Ứng Thâm không hỏi Hứa Tế và Giang Uẩn Hòa đã nói những gì. Buổi chiều hôm đó, cả hai vốn không có việc gì làm, mà anh cũng đã hứa sẽ cùng Hứa Tế quay lại trường một chuyến.

Ngoài trời vừa lúc nắng lên, dù tiết trời tan tuyết có hơi lạnh nhưng cũng rất thích hợp để đi dạo. Dù sao chỉ vài hôm nữa là trường học bắt đầu hoạt động lại, lúc đó họ chưa chắc còn có thể vào được.

Vì vậy, sau khi ăn trưa xong, Phó Ứng Thâm và Hứa Tế cùng nhau ra ngoài. Từ khu nhà có tuyến xe buýt đi thẳng đến trường, bến xe nằm ngay cạnh con đường lớn gần đó.

Thấy Phó Ứng Thâm chuẩn bị bấm thang máy xuống tầng hầm gửi xe, Hứa Tế kéo nhẹ tay anh, hỏi: “Anh có muốn thử đi xe buýt cùng em đến trường không?”

Phó Ứng Thâm dừng lại, quay sang nhìn cậu, có lẽ bị lời đề nghị ấy làm rung động. Cuối cùng, anh đổi lại, bấm nút xuống tầng một.
 
Người Trong Lòng Của Anh Ấy
Chương 69: Anh nâng niu ánh trăng bằng hai tay (Kết thúc)



Hai người đứng chờ xe buýt bên vệ đường. Trời có nắng, ánh sáng rất đẹp, nhưng gió lại lạnh. Phó Ứng Thâm khẽ nghiêng người, lặng lẽ chắn gió cho Hứa Tế.

May mắn là hôm nay xe buýt đến rất nhanh, chỉ ba bốn phút sau đã thấy xe tới. Nhưng khi Hứa Tế nhìn vào bên trong xe, cậu hơi khựng lại, người trên xe quá đông.

Theo lý mà nói thì giờ này xe buýt không nên đông như vậy. Cậu vốn chỉ nghĩ hai người có thể ngồi ở hàng ghế phía sau, cùng ngắm cảnh, nói đôi ba câu chuyện phiếm.

"Hay là mình quay lại lấy xe đi?" Hứa Tế quay sang hỏi Phó Ứng Thâm.

"Không sao đâu, lên xe đi." Phó Ứng Thâm khẽ đẩy nhẹ eo Hứa Tế.

Lúc này Hứa Tế mới quay đầu lại, nhìn vào đám đông chen chúc phía trước, quả thật không nên hành động bốc đồng như thế. Cậu nhấc chân bước lên xe, Phó Ứng Thâm liền theo sát phía sau. Cả hai vừa lên xe đã bị bác tài thúc giục đi về phía sau, nhưng thực ra phía sau cũng chẳng còn bao nhiêu chỗ trống.

Họ cố gắng chen vào được một chút, Hứa Tế đưa tay bám lấy vòng treo. Lúc đó vẫn còn người tiếp tục đẩy vào trong. Sau khi những người cần xuống đã xuống hết, tài xế đóng cửa xe lại. Hứa Tế theo phản xạ quay lại tìm bóng dáng của Phó Ứng Thâm.

Đúng lúc ấy, xe bắt đầu chuyển bánh, Hứa Tế không để ý, theo quán tính cả người loạng choạng ngã ra sau, đụng trúng người phía sau. Cậu vội vàng nói lời xin lỗi: "Xin lỗi nhé."

"Không sao." Giọng nói quen thuộc của Phó Ứng Thâm vang lên sau lưng, anh vững vàng đỡ lấy cậu, một tay vòng qua eo Hứa Tế. Người xung quanh lại chen thêm một chút, khiến hai cơ thể gần như dính sát vào nhau.

Trong dòng người đông đúc, Hứa Tế gần như bị Phó Ứng Thâm ôm trọn từ phía sau, không còn ai va vào cậu nữa.

Cảm nhận được sức mạnh từ cánh tay đang đặt nơi eo mình, Hứa Tế khẽ lên tiếng: "Lúc nãy em cứ tưởng anh bị lạc mất rồi."

"Ừ, anh thấy rồi. Em định quay lại tìm anh mà." Phó Ứng Thâm nhẹ nhàng đáp.

Không gian chật chội trong xe cùng với máy sưởi ấm áp khiến người ta có cảm giác hơi nóng. Trên xe người quá đông, thỉnh thoảng lại bị chen lấn, nhưng đều là Phó Ứng Thâm dùng thân mình chắn cho cậu.

Mỗi khi anh cúi xuống, hơi thở ấm nóng phả sau tai Hứa Tế khiến vành tai cậu hơi đỏ lên, chắc là vì nóng quá.

May mà chỗ này cách trường cũng không xa, chỉ hơn hai mươi phút là tới nơi. Hai người bước xuống xe, ngay khoảnh khắc hít thở luồng không khí mát lạnh, dù có rùng mình vì lạnh thì cũng thấy dễ chịu hơn hẳn.

Phó Ứng Thâm đứng phía sau, nắm lấy tay Hứa Tế, cả hai cùng nhìn về phía cổng trường đã trở nên xa lạ theo năm tháng.

Trường vẫn chưa vào học, nên việc vào bên trong không gặp trở ngại gì. Bao năm trôi qua, giờ quay lại chốn cũ, mọi thứ bên trong đã thay đổi nhiều.

Hai người từ sân trường đi dạo đến hội trường, rồi sang khu giảng đường, cuối cùng đứng trên hành lang tầng bốn, nhìn xuống phía dưới. Phía sau lưng họ là phòng học mà trước kia Hứa Tế từng học.

Phó Ứng Thâm đã không còn nhớ rõ lắm về quãng thời gian học sinh, phần lớn ký ức lại đến từ lúc anh bắt đầu thích Hứa Tế, vì lúc ấy, anh luôn vô thức tìm kiếm hình bóng cậu giữa đám đông.

“Anh còn nhớ năm đó, ngày khai giảng…” Hứa Tế nhẹ nhàng nói, “Em tưởng là sau kỳ nghỉ hè, dù sao anh cũng đã ở nhà em hơn mười ngày, tụi mình cũng coi như là bạn rồi. Thế nên sau lễ khai giảng, em đứng ở chỗ kia.” Cậu đưa đầu ngón tay, khẽ chỉ cho Phó Ứng Thâm vị trí đó.

“Em thấy anh, lúc đó em thật sự rất vui, định tới chào anh một tiếng. Rõ ràng là anh đã nhìn thấy em, nhưng em vừa định gọi thì anh đã quay lưng bỏ đi. Lúc ấy em thấy anh thật lạnh lùng.” Hứa Tế khẽ thở dài.

Phó Ứng Thâm khẽ im lặng một lát.

Anh nhìn về phía Hứa Tế vừa chỉ, bất ngờ thật sự nhớ lại chuyện năm đó. Khi ấy, ánh mắt anh vẫn luôn dõi theo Hứa Tế, từ lúc cậu bước lên sân khấu phát biểu, cho đến khi lễ khai giảng kết thúc.

Trước kia, anh chưa từng thật sự nghiêm túc ở lại nghe trọn lễ khai giảng bao giờ. Thường chỉ ngồi được vài phút là bỏ đi, mà cũng chẳng ai dám nói gì. Nhưng năm đó là lần đầu tiên anh ngồi đến cuối cùng, vì ánh mắt anh chỉ dừng lại trên một người, nên cả buổi chẳng hề thấy chán.

Về sau, khi Hứa Tế bước về phía anh, Phó Ứng Thâm bỗng thấy chột dạ. Anh tưởng mình bị phát hiện đang lén nhìn, nên vội vàng rút ánh mắt lại rồi lập tức rời đi.

Rồi sau đó, anh thật sự bị phát hiện, không phải bởi Hứa Tế, mà là bởi Giang Uẩn Hòa. Phó Ứng Thâm vốn không để Giang Uẩn Hòa vào mắt, nhưng lại sợ cậu ta sẽ nói gì đó với Hứa Tế. Trước ánh nhìn cảnh cáo của người kia, anh buộc phải thu mình lại một chút.

“Lúc đó em mới hiểu, hóa ra tất cả chỉ là do em tự nghĩ thôi. Không phải cứ ở cạnh nhau vài ngày là có thể trở thành bạn. Trong mắt anh, em vẫn chỉ là người xa lạ.”

Phó Ứng Thâm khẽ nhíu mày, nhẹ giọng giải thích: “Không phải như vậy đâu.”

Hứa Tế quay người lại, nhìn anh mỉm cười: “Em biết mà. Từ lúc anh nói với em rằng anh đã thích em từ hồi ở trấn nhỏ, em đã hiểu. Là anh cố tình tránh né em thôi. Phó Ứng Thâm, năm đó anh căn bản không đủ can đảm để đến gần em.”

Phó Ứng Thâm im lặng, anh không phủ nhận. Năm ấy đúng là anh không đủ dũng khí để tìm gặp Hứa Tế.

“Vậy còn em thì sao?” Anh khẽ hỏi, “Em đã dám viết một bức thư tình dài như thế, tại sao lại không dám đưa cho anh?”

Ánh mắt Hứa Tế nhìn anh bỗng trở nên phức tạp. Một lúc sau mới chậm rãi đáp: “Chuyện đó, cũng chẳng còn gì để nói nữa.”

Trong lòng lại nghĩ: Nếu không phải vì anh và Giang Uẩn Hòa diễn ra cái trò đó, thì bức thư ấy sao có thể không đưa đi được chứ?

“Anh muốn nghe.” Phó Ứng Thâm nhìn cậu, trong mắt đầy tha thiết. Anh thật sự muốn biết Hứa Tế đã nghĩ gì. Nếu ngày ấy cậu đã viết, thì hẳn cũng từng muốn trao đi. Nhưng rốt cuộc tại sao lại thôi?

Nếu lúc ấy anh biết Hứa Tế cũng thích anh, chắc chắn anh sẽ không do dự như vậy, càng không kìm nén cảm xúc của mình.

“Anh thật sự muốn nghe à?” Hứa Tế hơi nhướng mày hỏi lại.

Phó Ứng Thâm khẽ gật đầu.

Hứa Tế khẽ thở dài: “Thôi được. Hôm đó em chuẩn bị rất nhiều, quà, thư tình, còn nhẩm đi nhẩm lại những lời muốn nói. Em thật sự định tỏ tình với anh.”

Nói tới đây, Hứa Tế dừng lại một chút, nhìn ánh mắt ngỡ ngàng của Phó Ứng Thâm rồi nói tiếp: “Nhưng ngay sáng hôm sau, trước khi em kịp đem theo niềm vui đi tìm anh, thì tin anh và Giang Uẩn Hòa đang yêu nhau đã truyền khắp nơi. Nhìn lại những thứ em chuẩn bị, khi anh đã có người yêu rồi, em sao có thể đưa lá thư tình của mình đến trước mặt anh được nữa chứ?”

Giờ đây, khi nhắc lại mối tình đơn phương từng dang dở ấy, Hứa Tế đã có thể rất bình thản. Nhưng cậu đâu biết rằng, sự thật ấy trong lòng Phó Ứng Thâm lại như cơn sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt.

Hóa ra, chính tay anh đã bỏ lỡ lời tỏ tình của Hứa Tế. Nếu khi ấy anh không đồng ý với Giang Uẩn Hòa, thì… mười năm trước, Hứa Tế đã là của anh rồi.

Trong mắt Phó Ứng Thâm hiện lên vẻ đau đớn, anh siết chặt cổ tay Hứa Tế. Khi nghe những lời đó, trái tim anh đã bắt đầu thắt lại từng nhịp.

Vì thế, trong mắt Hứa Tế khi ấy, những gì cậu trải qua giống như một vết thương kép, người bạn thân nhất, và người mình thầm thương suốt bao năm, chuẩn bị thổ lộ…

Cả hai đều khiến cậu không kịp đề phòng, làm cậu tổn thương đến mức chẳng còn chỗ lành lặn.

“Là anh tự đòi nghe đó nhé.” Hứa Tế khẽ nâng tay, nhẹ nhàng ôm lấy Phó Ứng Thâm, “Mọi chuyện đã qua rồi.”

“Thì ra, người làm em tổn thương, lại là anh.” Phó Ứng Thâm nói.

Nghe vậy, Hứa Tế lắc đầu: “Không phải đâu. Em chưa từng trách anh. Chuyện năm đó, chỉ có thể nói là số phận trêu ngươi.”

“Nếu có thể cho anh thêm một cơ hội, anh tuyệt đối sẽ không bao giờ buông tay em nữa.”

“Ừm, em tin anh mà.” Hứa Tế khẽ gật đầu.

Một lúc lâu sau, khi tâm trạng đã dịu lại, Phó Ứng Thâm khẽ đẩy nhẹ Hứa Tế ra, ánh mắt nhìn cậu như hòa lẫn với ký ức xưa cũ.

Anh vẫn không nhịn được mà hỏi: “Vậy, năm đó em chuẩn bị món quà gì cho anh vậy?”

Món quà mà anh đã lỡ mất năm ấy.

Hứa Tế chỉ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: “Không phải anh đã thấy rồi sao?”

“Hừm?” Phó Ứng Thâm ngẩn người.

Hứa Tế nói: “Cuốn sổ trong ngăn bàn đó, lá thư tình được kẹp bên trong. Anh đã thấy thư thì sao lại không thấy cuốn sổ đó chứ? Đó là món quà năm ấy em định tặng cho anh.”

Khi đó, cậu còn đặc biệt mua một bông hồng, đặt cùng với bức thư. Cuốn sổ tay kia cậu cũng chọn rất lâu, bìa rất đẹp, giấy cũng dày dặn. Từng trang bên trong là những kiến thức được cậu viết tay từng chữ một, kín cả quyển.

“Lúc đó sắp tốt nghiệp rồi, em cứ nghĩ nếu không tỏ tình thì sẽ chẳng còn cơ hội. Nhưng sau khi xem kết quả học tập của anh, em biết cho dù tỏ tình thành công, tụi mình cũng khó có tương lai. Thế nên em viết quyển sổ đó, còn nghĩ nếu anh chịu nhận, em sẽ đích thân kèm cặp anh học.”

Hứa Tế chưa bao giờ là người tỏ tình bồng bột. Cậu đã nghĩ đến rất nhiều điều, kể cả tương lai hai người. Thành công hay không thì chưa biết, nhưng mọi thứ cần chuẩn bị, cậu chưa từng qua loa.

“Là chuẩn bị cho anh sao?” Phó Ứng Thâm bàng hoàng, nhớ lại những dòng chữ chi chít trong cuốn sổ đó. Hứa Tế đã phải tốn bao nhiêu thời gian và tâm sức mới viết được một quyển dày đến thế.

“Chỉ tiếc là cuối cùng, cũng chẳng thể dùng tới.” Hứa Tế nói.

“Nếu đó là món quà tặng cho anh, lần này quay về, anh có thể mang nó về thành phố A không?” Phó Ứng Thâm hỏi.

Hứa Tế hơi bất ngờ nhìn anh: “Mang về làm gì? Giờ anh đâu cần dùng nữa.”

“Là em tặng anh, chẳng lẽ anh không được giữ sao?” Phó Ứng Thâm khẽ nói.

Hứa Tế cười, đáp: “Ừm, tùy anh vậy.”

“...Hứa Tế.” Phó Ứng Thâm bỗng gọi tên cậu.

“Hửm?” Hứa Tế nhẹ giọng đáp, nghĩ anh còn gì muốn nói nên khẽ ngẩng đầu chờ đợi. Nhưng chờ một lúc vẫn không thấy ai lên tiếng, cậu vừa định nhìn sang thì đã bị anh cúi người hôn lên môi.

Giữa hành lang tầng bốn của tòa nhà cũ, Phó Ứng Thâm ôm chầm lấy Hứa Tế, đặt lên môi cậu một nụ hôn mãnh liệt như đốt cháy cả con tim.

Anh siết chặt vòng tay quanh eo cậu, giữ cậu sát vào lòng. Một tay nhẹ nhàng lướt qua gáy Hứa Tế, mang theo chút mát lạnh trong không gian ấm áp của buổi chiều xưa cũ.

Hứa Tế khẽ rụt cổ lại, hai tay luồn vào trong áo khoác của Phó Ứng Thâm, qua lớp áo bên trong ôm lấy anh. Cậu nhắm mắt, nhẹ nhàng đón nhận nụ hôn của anh. Một lúc lâu sau, Phó Ứng Thâm mới buông cậu ra, hơi thở nóng ấm phả sát bên tai Hứa Tế, thì thầm: “Thật ra, năm đó anh đã muốn làm như thế rồi. Đã từng tưởng tượng không biết bao nhiêu lần, ở bất kỳ góc nào trong trường, cứ thế mà không kiêng nể gì mà hôn em.”

“Vậy thì bây giờ, anh có thể làm được rồi.” Hứa Tế khẽ nói.

Phó Ứng Thâm kéo cậu vào trong lớp học, tựa vào phía sau cánh cửa, nhẹ nhàng hôn lên môi Hứa Tế. Giống như đang hoàn thành một giấc mộng còn dang dở từ thời học sinh.

Giống như… họ đã từng bên nhau.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back