Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Người Trong Lòng Của Anh Ấy

Người Trong Lòng Của Anh Ấy
Chương 60: Sự đối mặt giữa hai người



Cơn mưa dai dẳng kéo dài hơn một tháng, mãi đến khi bầu trời hửng nắng trở lại, đường phố đã trở nên tiêu điều. Mùa đông chẳng biết đã đến từ khi nào.

Hứa Tế sợ lạnh, buổi sáng ra khỏi nhà trời đặc biệt rét nên cậu mặc kín mít từ đầu đến chân. Chỉ đến khi vào công ty, cảm nhận được hơi ấm từ điều hòa, cậu mới cởi áo khoác ra.

Gần đây ai cũng bận rộn. Dự án mới vừa được triển khai, công ty còn sắp xếp họ tham gia mấy buổi hội thảo, khiến Hứa Tế gần như quên mất chuyện của Giang Uẩn Hoà, nếu đối phương không chủ động tìm đến.

Giang Uẩn Hoà: Tôi về rồi, khi nào em rảnh có thể gặp nhau một chút không?

Lúc Hứa Tế nhìn thấy tin nhắn này, cậu đang ở bên ngoài, vừa kết thúc một buổi hội thảo và chuẩn bị cùng đồng nghiệp quay về công ty thì bị một người chặn lại, đưa cho cậu một tấm danh thiếp.

Cậu đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn người đối diện. Nhận ra đối phương là người từ một công ty lớn cùng ngành, cậu dừng bước một chút, không vội nhận danh thiếp mà chờ người kia mở lời trước.

“Xin chào anh Hứa, tôi đến từ Tập đoàn Vệ An…” Người kia bắt đầu giới thiệu bản thân, rồi nói rõ mục đích đến gặp.

Hứa Tế lắng nghe một cách nghiêm túc, mãi đến khi người kia nói xong cậu mới hiểu, đối phương không chỉ muốn mời cậu sang làm việc, mà còn có ý định “thu phục” cả nhóm của cậu.

Đúng lúc đó, điện thoại của Hứa Tế rung lên. Có lẽ vì cậu không trả lời tin nhắn nên Giang Uẩn Hoà gọi thẳng. Hứa Tế nhìn số rồi lễ phép nói: “Xin lỗi, tôi phải nghe cuộc gọi này, phiền anh cho tôi đi trước.”

Người đối diện có vẻ cũng nhận ra sự từ chối của cậu, không cố giữ lại, chỉ bình thản nhưng đầy tự tin nói: “Anh Hứa, hy vọng anh sẽ cân nhắc kỹ. Những gì công ty tôi có thể mang lại cho anh chắc chắn vượt xa công ty hiện tại.”

“Cảm ơn.” Hứa Tế lên xe rồi mới nhận cuộc gọi, nhưng chỉ áp máy vào tai, không nói gì.

“A Tế, em đang bận à?” Giọng Giang Uẩn Hoà vẫn dịu dàng như mọi khi.

“Ừ.”

“Vậy tôi nói ngắn gọn thôi nhé. Bao giờ em rảnh?”

Hứa Tế nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng hỏi lại: “Khi nào cậu rảnh?”

“Cuối tuần này em có tiện không?” Giang Uẩn Hoà hỏi.

“Được. Gặp ở đâu?”

Câu hỏi nào Hứa Tế cũng để Giang Uẩn Hoà tự quyết định. Đầu dây bên kia thoáng khựng lại, có vẻ hơi bất ngờ: “Đến xưởng vẽ của tôi được không? Ở đó tiện trò chuyện hơn so với bên ngoài.”

“Được.” Hứa Tế đáp xong liền cúp máy.

Cậu cúp máy quá nhanh, khiến nụ cười trên gương mặt Giang Uẩn Hoà dần tan đi. Dù vẻ ngoài vẫn giữ được điềm tĩnh, nhưng bàn tay đang cầm điện thoại siết lại, đầu ngón tay vì dùng lực quá mạnh mà trở nên trắng bệch.

---

Cuối tuần thời tiết khá đẹp. Hứa Tế chuẩn bị ra ngoài, Phó Ứng Thâm cũng có hẹn liên quan đến việc phát triển một khu đất. Có mấy công ty cùng tham gia đấu thầu, trong đó Phó Ứng Thâm tỏ ra có chút hứng thú với một, hai bên, nhưng vẫn chưa công khai bày tỏ thái độ.

Lần này anh chấp nhận gặp riêng đại diện của một công ty, rõ ràng đã tạo ra không ít áp lực cho các bên còn lại.

Trước khi ra khỏi nhà, Phó Ứng Thâm hỏi: “Em đi đâu vậy? Anh tiện đường chở em luôn.”

Hứa Tế mỉm cười, lắc đầu: “Chúng ta không cùng đường. Em đến xưởng vẽ của Giang Uẩn Hoà.”

Cậu không định giấu chuyện này với Phó Ứng Thâm. Dù sao Phó Ứng Thâm chắc chắn đã điều tra rõ mọi hoạt động của Giang Uẩn Hoà ở thành phố A, cũng biết rõ xưởng vẽ của người đó nằm ở đâu, mà thật sự thì, đúng là không cùng đường.

“Cậu ta tìm em?” Giọng của Phó Ứng Thâm trầm xuống vài phần, giữa chân mày hiện lên chút lạnh lẽo, trong ánh mắt cũng ẩn chứa nét bất an, khiến gương mặt anh trở nên lạnh lùng hơn thường ngày.

Tuy vậy, sự thẳng thắn của Hứa Tế lại khiến anh không đến mức quá khó chịu.

“Em cũng muốn nghe xem cậu ấy nói gì. Phó Ứng Thâm, em và cậu ấy quen biết đã lâu rồi. Nếu thực sự có chuyện gì, thì đã xảy ra từ lâu rồi.” Hứa Tế nhẹ nhàng nói.

Gương mặt Phó Ứng Thâm vẫn lạnh lùng như cũ, anh chỉ nói: “Biết rồi. Để chú Văn đưa em qua đó. Trợ lý của anh lát nữa sẽ tới.”

“Ừm, được.” Hứa Tế gật đầu.

Chú Văn theo địa chỉ đưa Hứa Tế đến dưới lầu xưởng vẽ của Giang Uẩn Hoà. Cậu đã từng đến đây một lần nên không thấy xa lạ, bước thẳng vào bên trong.

Lúc này, Giang Uẩn Hoà đang đứng trước cửa sổ lớn nhìn ra bên ngoài. Y thấy rõ từng động tác của Hứa Tế, kể cả khi cậu xuống xe, y cũng nhận ra chiếc xe đó chính là của tài xế nhà Phó Ứng Thâm.

Xem ra, đối phương thật sự rất để tâm đến cậu.

Khoảng bốn, năm phút sau, phía sau vang lên tiếng gõ cửa.

Giang Uẩn Hoà quay người lại liền thấy Hứa Tế mặc chiếc áo len màu be đứng yên lặng nơi cửa ra vào.

“Vào đi.” Giang Uẩn Hoà nở một nụ cười quen thuộc, nhưng ánh nhìn khi đối diện với Hứa Tế lại mềm mại và khác lạ. Y bước tới, nhẹ nhàng mở cửa kính giúp cậu.

Chờ Hứa Tế bước vào, cánh cửa khép lại sau lưng. Hôm nay trong xưởng vẽ không có nhân viên nào, cả không gian rộng lớn chỉ có hai người họ.

Cảm giác hơi gượng gạo một chút, nhưng điểm mạnh nhất của Hứa Tế là ở đâu cũng giữ được sự bình tĩnh.

Huống chi, người trước mặt còn là một người bạn cũ.

“Ngồi trước đi nhé, bên kia có bàn nhỏ. Để tôi lấy nước cho em.” Giang Uẩn Hoà nói.

Cả hai đều rất điềm đạm. Hứa Tế gật đầu: “Ừ.”

Cậu đi sâu vào trong, chọn một chiếc ghế bên cửa sổ rồi ngồi xuống, lúc này mới quay đầu nhìn bóng dáng Giang Uẩn Hoà đang rót nước.

Đối phương mang hai ly nước lại, nhẹ nhàng đặt một ly trước mặt cậu rồi ngồi xuống ghế đối diện. Chiếc bàn khá nhỏ, nên khi cả hai cùng ngồi, khoảng cách giữa họ gần đến mức chỉ cần duỗi chân một chút là có thể chạm nhau.

“Trước tiên nói về em đi. Hôm nay em đến đây muốn nói chuyện gì?” Giang Uẩn Hoà lên tiếng trước.

Hứa Tế nâng ly uống một ngụm, đặt nhẹ xuống mặt bàn kính tạo nên âm thanh trong trẻo, ánh mắt rơi lên người đối diện, sau đó mới chậm rãi nói: “Muốn nói về tất cả những gì cậu đã nói với tôi từ sau khi cậu về nước, trong đó, có bao nhiêu là thật?”

Giọng Hứa Tế rất bình thản. Giang Uẩn Hoà thoáng bất ngờ, sau đó lại bật cười. Nụ cười ấy vẫn dịu dàng, một lúc lâu sau mới đáp: “Những điều tôi nói với em, có câu nào là giả chứ?”

Y lặng lẽ phản vấn, rồi từ từ thu lại nụ cười, ánh mắt trở nên nghiêm túc hơn: “A Tế, chẳng phải em từng nói muốn ly hôn sao? Vậy mà tôi thấy em lại dọn về sống cùng cậu ta rồi. Tại sao? Em không phải người hay do dự khi đã quyết định, nên tôi muốn biết, chuyện gì đã khiến em thay đổi thái độ hoàn toàn như vậy sau một chuyến đi?”

“Giang Uẩn Hoà, tôi từng nói rồi, đây là chuyện của tôi. Dù tôi với Phó Ứng Thâm có ở bên nhau hay chia tay thì cũng chẳng liên quan gì đến cậu cả. Hôm nay tôi đến, trọng tâm không phải là anh ấy.” Giọng điệu của Hứa Tế trở nên không vui, rõ ràng không hài lòng khi đối phương cứ cố tình lảng tránh vấn đề chính.

“Vậy sao?” Giang Uẩn Hoà cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên thành ly nước, một lúc sau mới khẽ thở dài: “Tôi chỉ là không hiểu nổi. Rõ ràng trước đây đã nói sẽ ly hôn rồi, sao bây giờ lại không ly nữa?”

“Không phải em đã quyết định ly hôn rồi sao? A Tế, tại sao lại đổi ý?” Giang Uẩn Hoà dường như rất cố chấp với câu hỏi này, ánh mắt chăm chú nhìn gương mặt Hứa Tế, giọng nói hiếm khi có phần gấp gáp: “Có phải Phó Ứng Thâm đã làm gì em không? Cậu ta có ép em hay đe dọa em không? Em nói cho tôi biết, tôi có thể giúp em.”

“Giúp em thoát khỏi tên điên đó.”

Khi hai chữ “tên điên” thốt ra khỏi miệng Giang Uẩn Hoà, Hứa Tế lập tức nhíu mày, ánh mắt nhìn y mang theo sự ngạc nhiên như thể chưa từng nghĩ sẽ nghe thấy những lời như vậy từ chính miệng người bạn cũ này.

Người đang đứng trước mặt cậu lúc này, bỗng trở nên thật xa lạ.

“Giang Uẩn Hoà” Hứa Tế định nói gì đó thì Giang Uẩn Hoà lại đưa tay ra hiệu “suỵt”, ra dấu bảo cậu giữ im lặng.

Trên mặt y lại nở nụ cười dịu dàng gần như hoàn hảo: “A Tế, chúng ta quen nhau bao nhiêu năm rồi, em hoàn toàn có thể tin tưởng tôi. Tôi sẽ không bao giờ làm điều gì tổn thương em cả.”

“Thật sao?” Hứa Tế cười nhạt, giọng nói lạnh đi vài phần. “Vậy năm đó, tôi vừa nói với cậu là sẽ tỏ tình với Phó Ứng Thâm, ngay hôm sau cậu đã ở bên anh ấy. Chuyện đó, tính là gì đây?”

Giang Uẩn Hoà chẳng tỏ ra bất ngờ, chỉ lắc đầu nhè nhẹ: “Chẳng qua chỉ là bồng bột tuổi trẻ thôi, em cũng thấy rồi đấy.”

Y nói nhẹ bẫng như thể quá khứ đó chẳng là gì: “Tôi không biết Phó Ứng Thâm đã nói gì với em, nhưng A Tế, em phải hiểu rõ chứ? Cậu ta là một kẻ điên, nhất định sẽ làm tổn thương em. Mà cậu ta đã làm tổn thương em rồi, phải không?”

“Cậu ta thật lòng muốn đưa em đi nghỉ sao? A Tế, cậu ta cắt đứt hết mọi liên lạc của em với thế giới bên ngoài, điều cậu ta muốn làm… chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao? Tôi không biết em đã thỏa hiệp điều gì với cậu ta để em được quay về, nhưng tôi có thể giúp em. Ở thành phố A này đúng là không ai có thể làm gì được cậu ta, nhưng chúng ta có thể rời khỏi đây. Thời gian qua tôi đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi, A Tế, đi cùng tôi nhé.”

Giang Uẩn Hoà càng nói càng tiến lại gần, lời lẽ đầy ân cần mà tha thiết: “Dù cậu ta có nói gì với em đi nữa, A Tế, điều em cần là một người bạn đời có cảm xúc ổn định, chứ không phải một con sói có thể cắn em bất cứ lúc nào, xé toạc em bằng nanh vuốt.”

Ánh mắt Giang Uẩn Hoà đầy chân thành, như thể trong lòng chỉ có duy nhất một người là Hứa Tế. Nhưng Hứa Tế đã không còn tin nữa. Cậu nhìn Giang Uẩn Hoà, bắt đầu chất vấn: “Được, Giang Uẩn Hoà, vậy cậu trả lời tôi một câu, miệng thì nói thích tôi, vậy tại sao trước kia lại ở bên Phó Ứng Thâm? Nếu cậu vẫn định dùng mấy lý do cũ kỹ kia để lấp l**m, thì tôi nghĩ chúng ta không cần tiếp tục cuộc nói chuyện này nữa.”

Dứt lời, Hứa Tế dứt khoát đứng dậy, nhẹ nhàng kéo ghế ra.

Giang Uẩn Hoà ngây người trong chốc lát rồi cũng lập tức đứng lên, theo bản năng muốn nắm lấy tay cậu nhưng Hứa Tế đã nhanh chóng lùi lại, tránh khỏi.

Giang Uẩn Hoà cúi đầu nhìn bàn tay hụt hẫng của mình, chỉ thoáng chốc sau khi ngẩng lên lại lấy lại vẻ bình tĩnh. Y nhìn Hứa Tế, một lần nữa nở nụ cười: “A Tế, em thật sự không biết tại sao tôi lại ở bên Phó Ứng Thâm sao?”

Trong mắt Hứa Tế ánh lên sự giận dữ, nhưng qua biểu hiện của Giang Uẩn Hoà, cậu đã lờ mờ đoán ra điều gì, không khó hiểu khi Phó Ứng Thâm chưa bao giờ nói ra.

Cậu cố nén cơn giận, nhìn thẳng vào Giang Uẩn Hoà, lùi lại vài bước.

Lúc này Giang Uẩn Hoà chẳng còn giữ ý nữa, nụ cười trên mặt cũng bị sự lạnh lẽo thay thế, ánh mắt trở nên băng giá như mang theo trách móc: “Vì em thích cậu ta mà.”

“A Tế, rõ ràng chúng ta lớn lên bên nhau, tôi luôn coi em là người quan trọng nhất đời mình. Tôi cứ nghĩ, trong lòng em, tôi cũng có vị trí như thế. Nhưng rồi em lại nói với tôi rằng em thích Phó Ứng Thâm. Em còn nghiêm túc nói rằng em sẽ đi tỏ tình với cậu ta. Tại sao chứ? Cậu ta là cái thá gì? Một con chó hoang được nhặt giữa đường, sao em lại có thể đưa cậu ta chen vào giữa hai chúng ta?”

Giang Uẩn Hoà vừa nói vừa bước gần về phía Hứa Tế, cuối cùng nắm chặt lấy cổ tay cậu. Ánh mắt lúc nào cũng đượm cười của y giờ đây đã ánh lên cơn giận rõ ràng: “Em có biết ánh mắt cậu ta nhìn em đáng ghê tởm đến mức nào không? Cậu ta chỉ dám trốn sau lưng em, dùng ánh mắt như con sói đói dán chặt vào người em. Vào lúc em không hay biết, tôi đã không ít lần chạm mắt với cậu ta rồi, và mỗi lần như thế, tôi đều âm thầm đứng chắn trước mặt em, để cậu ta không còn nhìn thấy em nữa.”

“Buồn cười lắm phải không? Cuối cùng hai người lại là tình cảm hai chiều.” Giang Uẩn Hoà bật cười, giọng điệu thậm chí còn dịu dàng, nhưng trong mắt lại lạnh như băng: “A Tế, em nói đi, tôi nên làm gì đây? Đứng nhìn em đi tỏ tình với cậu ta, rồi nhìn hai người thổ lộ tình cảm, cuối cùng bên nhau ư?”

“Tôi đã đi tìm Phó Ứng Thâm. Tôi chỉ đưa ra một yêu cầu rất đơn giản thôi, và cậu ta lập tức đồng ý. Hứa Tế, người chấp nhận một người thay thế, thì yêu em được đến mức nào?”

“Ít nhất còn tốt hơn cậu.” Hứa Tế đáp lại lạnh tanh, rồi bất ngờ giật mạnh tay mình ra khỏi tay Giang Uẩn Hoà. Cảm xúc dâng trào mạnh mẽ, hiếm khi cậu thể hiện rõ ràng như vậy.
 
Người Trong Lòng Của Anh Ấy
Chương 61: Anh định giải thích thế nào đây



“Vì sao?” Giang Uẩn Hoà nhìn bàn tay mình vừa bị hất ra, vẻ mặt không biểu lộ cảm xúc gì, khẽ hỏi: “Em thích cậu ta đến vậy sao?”

Một người như thế, rốt cuộc có điểm gì đáng để Hứa Tế thích chứ?

Hứa Tế không trả lời, hai người như đang lặng lẽ đối đầu, không ai chịu nhường ai.

Cuối cùng, vẫn là Giang Uẩn Hoà chủ động tiến lại gần: “A Tế, đi nước ngoài với tôi đi. Chúng ta rời khỏi nơi này, em không cần phải chấp nhận tôi, chỉ cần làm bạn cả đời cũng được, như trước kia ấy.”

Y chỉ cần Hứa Tế ở bên cạnh là đủ rồi. Còn về danh phận, thật ra chẳng quan trọng. Huống hồ Phó Ứng Thâm như một quả bom hẹn giờ, Hứa Tế ở cạnh cậu ta, liệu có thật sự an toàn không?

Hứa Tế nhìn Giang Uẩn Hoà, môi khẽ nhếch lên, dường như có chút giễu cợt: “Cậu nghĩ... chúng ta còn có thể làm bạn sao?”

Ánh mắt ấy khiến Giang Uẩn Hoà không chịu nổi, y cũng không muốn tranh cãi gay gắt với Hứa Tế như vậy. Câu nói đó làm y buồn, cúi nhẹ mắt xuống.

“A Tế, trong lòng em, bao nhiêu năm tình cảm của chúng ta, còn không bằng một Phó Ứng Thâm sao?”

Hứa Tế vẫn không trả lời. Đến tận lúc này, Giang Uẩn Hoà vẫn đang đánh tráo khái niệm. Giữa cậu và Phó Ứng Thâm, giữa Giang Uẩn Hoà và cậu, vốn dĩ đã là hai mối quan hệ hoàn toàn khác nhau, không thể so sánh.

Mọi chuyện đi đến mức này, không phải vì tình cảm của cậu dành cho Phó Ứng Thâm.
Mà là vì những việc Giang Uẩn Hoà đã làm với cậu.

Giang Uẩn Hoà là người đã ra tay trước, phá vỡ sự tin tưởng giữa cả hai, vậy mà giờ lại quay sang trách cậu vì người khác mà trở nên xa cách với y.

“A Tế.” Giang Uẩn Hoà bỗng gọi cậu bằng giọng rất đỗi dịu dàng. Y ngẩng đầu, bước vài bước đến gần, khoảng cách giữa hai người thu hẹp lại. Hứa Tế không tránh né, chỉ lặng lẽ nhìn y với ánh mắt thản nhiên.

Bất ngờ, Giang Uẩn Hoà đưa tay kéo cậu vào lòng, nhẹ nhàng ôm lấy, giọng có phần buồn bã: “Tôi chỉ là quá thích em, thích đến mức không chịu nổi khi thấy em bên người khác. Như vậy, có gì sai đâu?”

Hứa Tế hơi nghiêng đầu, không vùng vẫy cũng chẳng đáp lại. Trong ánh mắt hướng về phía Giang Uẩn Hoà cuối cùng cũng có một lớp ngăn cách: “Tôi chỉ là không thích cậu thôi. Cũng đâu có gì sai.”

Cơ thể Giang Uẩn Hoà khẽ khựng lại. Những lời của Hứa Tế như một nhát dao, lạnh lẽo và đau buốt, nhất là khi cậu nói bằng chất giọng đều đều đến tàn nhẫn. Y nhận ra, cho dù có ôm chặt đến đâu vẫn không thể cảm nhận được chút hơi ấm nào.

“A Tế…” Giọng Giang Uẩn Hoà mang theo nỗi đau không thể giấu, y buông cậu ra, ánh mắt không rời gương mặt lạnh nhạt kia, rồi không kìm được cúi đầu định hôn lên khuôn mặt quen thuộc mà xa lạ ấy.

Nhưng Hứa Tế như đã cảm nhận được gì đó, trong khoảnh khắc hơi thở của Giang Uẩn Hoà áp sát, cậu nhẹ giọng nhắc: “Giang Uẩn Hoà, đừng để tôi phải hối hận vì đã từng quen biết cậu.”

Giang Uẩn Hoà khựng lại. Y cười khổ một tiếng, như thể cuối cùng cũng hiểu ra điều gì. Suốt bao lâu nay, y vẫn luôn cố thử thăm dò phản ứng của Hứa Tế, mà đến giây phút này mới thật sự buông tay, lùi về sau, giữ lấy khoảng cách an toàn giữa hai người.

Cảm giác như mình đã thua đến không còn gì cả.

Y không sợ Hứa Tế hận anh.

Y chỉ sợ... hai người thật sự trở thành người xa lạ.

---

Cùng lúc đó, vì Phó Ứng Thâm vẫn thấy không yên lòng nên đã chủ động kết thúc cuộc trò chuyện sớm. Dù đối phương còn sắp xếp nhiều hoạt động giải trí nhưng anh chẳng hề hứng thú. Vốn dĩ anh chẳng mấy khi tham gia hoạt động xã giao thế này, huống chi lúc này cả tâm trí anh đều đặt ở chỗ Hứa Tế.

Về phần Hứa Tế và Giang Uẩn Hoà, rốt cuộc sau đó đã nói gì, chẳng ai biết. Khi điện thoại reo lên, lúc cậu nhận được cuộc gọi từ Phó Ứng Thâm thì người kia đã đứng đợi dưới lầu. Qua cửa sổ nhìn xuống, bóng dáng quen thuộc đang đứng bên cạnh xe.

Hứa Tế rời khỏi xưởng vẽ, Giang Uẩn Hoà không ngăn cản. Y vẫn đứng trong bóng tối bên khung cửa sổ sát đất, giống như khi dõi theo cậu bước vào tòa nhà này, giờ lại lặng lẽ nhìn cậu rời đi.

Y biết, giữa mình và Hứa Tế đã không còn khả năng nào nữa rồi.

---

Trời đã chập choạng tối, mặt trời khuất sau đường chân trời, nhiệt độ bên ngoài bắt đầu hạ xuống. Khi Hứa Tế vừa bước ra khỏi tòa nhà, gió lạnh ùa đến khiến cậu khẽ rùng mình. Ngay lúc ấy, Phó Ứng Thâm bước tới, cởi áo khoác đắp lên người cậu.

Áo khoác của Phó Ứng Thâm rất ấm, dường như còn vương lại hơi ấm của anh. Hứa Tế ngẩng đầu nhìn anh một cái, nhưng tâm trạng vẫn còn rối bời, không nói gì, chỉ yên lặng đi theo anh lên xe.

Trong xe, cả hai đều im lặng. Phó Ứng Thâm biết chắc chắn Giang Uẩn Hoà đã nói gì đó với Hứa Tế, nhưng anh không hỏi, không gặng ép cậu điều gì.

Mãi đến khi về đến nhà, anh đi theo sau Hứa Tế, mới nghe thấy cậu lên tiếng: “Phó Ứng Thâm, anh không có gì muốn nói với em sao?”

Bước chân Phó Ứng Thâm khựng lại. Anh nhìn Hứa Tế, đối phương đã chịu về nhà cùng anh, điều đó có nghĩa là vẫn cho anh cơ hội để nói rõ, để giải thích. Nghĩ đến chuyện đã qua, anh im lặng một lúc lâu rồi mới cất lời: “Cậu ta đã nói với em những gì?”

“Chuyện giữa hai người, cậu ta đã kể hết rồi. Giang Uẩn Hoà nói mình chủ động tìm anh, sau đó anh đồng ý. Em chỉ tò mò thôi. Anh từng nói rằng đã thích em từ lâu. Vậy cái gọi là ‘thích’ trong miệng anh rốt cuộc là gì?” Hứa Tế hỏi Phó Ứng Thâm.

Một thứ tình cảm có thể dễ dàng thay thế bằng người khác, liệu có còn gọi là thích?

Phó Ứng Thâm gần như ngay lập tức hiểu được ẩn ý trong lời nói của Hứa Tế, liền dứt khoát phủ nhận: “Không. Anh chưa từng xem bất kỳ ai là người thay thế em.”

Đây là một chuyện khó mà biện minh. Bởi sự thật vẫn nằm đó, mọi lời giải thích của anh thoạt nghe đều giống như đang cố bao biện cho bản thân, và tất cả chỉ còn phụ thuộc vào việc Hứa Tế có tin anh hay không.

Cũng chính vì vậy, Phó Ứng Thâm mới không muốn nhắc đến mối quan hệ đó trước mặt Hứa Tế. Anh không muốn mọi chuyện rối rắm hơn nữa.

“Vậy sao anh lại đồng ý ở bên cậu ta? Đừng nói với em là vì anh thích cậu ta.” Hiếm khi Hứa Tế nói bằng giọng gay gắt đến thế, khác hẳn với dáng vẻ ôn hòa thường ngày.

Phó Ứng Thâm nhìn cậu, nắm lấy tay cậu, giọng tuy vẫn trầm tĩnh nhưng nghe có phần kiên quyết: “Ngồi xuống rồi hãy nói.”

Hứa Tế bị kéo ngồi xuống ghế sofa, Phó Ứng Thâm từ đầu đến cuối vẫn không buông tay cậu ra. Anh bình thản giải thích: “Đúng là năm đó cậu ta có đến tìm anh. Nhưng việc anh đồng ý, không phải như em nghĩ.”

Năm đó, lúc Giang Uẩn Hoà chủ động tìm đến, Phó Ứng Thâm vốn không để tâm lắm. Anh chỉ biết người kia là bạn của Hứa Tế, và hơn thế, có vẻ như đã nhận ra anh thích Hứa Tế.

Giang Uẩn Hoà bảo anh nên kiềm chế lại, vì Hứa Tế không có tình cảm với anh, nếu một ngày nào đó phát hiện ra, chắc chắn sẽ cảm thấy chán ghét và ghê tởm.

Thật ra những điều đó Phó Ứng Thâm đều biết cả. Anh chỉ không hiểu vì sao Giang Uẩn Hoà lại chủ động đến nói với mình như vậy.

Anh vẫn nghĩ rằng Hứa Tế sẽ không bao giờ phát hiện.

Nhưng Giang Uẩn Hoà là người rất nhạy bén, rất biết quan sát.

Phó Ứng Thâm tưởng rằng đối phương đến để uy h**p, muốn anh tránh xa Hứa Tế, nhưng không ngờ điều Giang Uẩn Hoà nói sau đó mới thực sự khiến anh sững sờ.

Giang Uẩn Hoà nói, cậu ta có thể làm người thay thế Hứa Tế, ở bên anh.

Nghe qua, thật nực cười và phi lý.

Trước đó Phó Ứng Thâm vẫn luôn cho rằng mối quan hệ giữa Hứa Tế và Giang Uẩn Hoà mập mờ giữa ranh giới bạn bè và người yêu. Hai người gần như không rời nhau nửa bước.

Phó Ứng Thâm biết, những thứ tốt đẹp vốn dĩ không thuộc về anh.

Vì vậy, anh luôn dằn lòng, tình cảm nhiều nhất chỉ dám thể hiện bằng vài ánh nhìn lén lút hướng về Hứa Tế.

Anh chưa từng có ý chen vào giữa hai người họ. Hứa Tế ở bên Giang Uẩn Hoà trông rất vui vẻ. Còn anh, thời gian đó tinh thần luôn trong trạng thái bất ổn.

Anh biết mình có bệnh. Tránh xa Hứa Tế là cách duy nhất để không làm cậu tổn thương.

Anh chưa từng có ý phá hoại mối quan hệ của họ, nhưng quả thực, anh cũng không muốn Hứa Tế và Giang Uẩn Hoà ở bên nhau.
Dù là ai thì cũng chẳng thể vui vẻ khi người mình thích lại thuộc về người khác.

Vì thế, anh liền hỏi thẳng Giang Uẩn Hoà: điều kiện là gì?

Giang Uẩn Hoà thẳng thừng nói, chỉ cần trả tiền là được.

Phó Ứng Thâm không hề nghi ngờ. Anh đã từng điều tra về những người xung quanh Hứa Tế. Giang Uẩn Hoà xuất thân từ gia đình đơn thân, điều kiện kinh tế tuy không tệ nhưng cha cậu ta lại đang có ý định tái hôn. Ai có thể đảm bảo cuộc sống sau này sẽ ra sao?

Không có gì sai trong động cơ cả, nên Phó Ứng Thâm đã đồng ý.

Anh ở bên Giang Uẩn Hoà, không phải vì lý do nào khác, cũng không phải vì muốn tìm một người thay thế, chỉ đơn giản là anh không muốn Hứa Tế và Giang Uẩn Hoà ở bên nhau.

Bởi vì Giang Uẩn Hoà không xứng với Hứa Tế.

Nhưng rồi hôm sau, khi tin anh và Giang Uẩn Hoà ở bên nhau lan ra khắp trường, anh lại nhìn thấy Hứa Tế đang buồn.

Anh không hiểu. Vì một người như Giang Uẩn Hoà mà buồn đến vậy, thật không đáng.
Thế nhưng anh cũng không thể lấy tư cách gì để đến an ủi người ấy.

Đã bỏ tiền ra rồi, Phó Ứng Thâm tất nhiên sẽ tận dụng cho đáng. Huống hồ lúc đó hai người đã chính thức quen nhau, thì cũng nên diễn cho giống một chút.

Anh thể hiện sự quan tâm đến việc vẽ tranh của Giang Uẩn Hoà, chỉ vì từng thấy cậu ta từng ngồi trong xưởng vẽ, vẽ tranh cho Hứa Tế.

Thật sự, kỹ năng vẽ phác họa của anh đúng là do Giang Uẩn Hoà dạy.

Anh còn yêu cầu Giang Uẩn Hoà dạy mình cách vẽ Hứa Tế. Khi nhìn thấy gương mặt tưởng chừng dịu dàng vô hại kia bỗng lộ ra vẻ cứng đờ, Phó Ứng Thâm lại cảm thấy trong lòng có chút hả hê.

Anh chưa bao giờ là người tốt lành cả. Nếu Hứa Tế vì Giang Uẩn Hoà mà không vui, thì Giang Uẩn Hoà cũng nên nếm trải cảm giác đó.

Có một lần, anh uống rượu với vài người trong phòng bao. Họ chẳng thân thiết gì, chỉ là kiểu bạn bè xã giao vì địa vị mà tụ tập.
Chử Đường, hình như cũng là lúc đó mà quen biết nhau.

Lúc ấy Phó Ứng Thâm uống khá nhiều, vốn định gọi Giang Uẩn Hoà đến để làm khó dễ một phen. Nhưng khi Giang Uẩn Hoà xuất hiện, anh ngồi trong góc, nhìn thấy gương mặt giống Hứa Tế đến lạ, lại bất giác thấy mất hứng.

Mình đang làm gì vậy? Anh tự hỏi.

Những việc như thế khi tỉnh táo lại chỉ khiến người ta chán ghét. Phó Ứng Thâm không nói một lời, đứng dậy rời đi cùng Giang Uẩn Hoà.

Thật lòng mà nói, giữa anh và Giang Uẩn Hoà vốn chẳng có mấy liên hệ. Ký ức duy nhất là sau khi cha mẹ anh qua đời, anh đã gọi điện cho Giang Uẩn Hoà.

Người anh muốn gặp là Hứa Tế.

Khi con người rơi vào tuyệt vọng, nhớ nhung và khát vọng có thể giày vò đến mức khiến người ta phát điên.

Anh cảm giác trái tim mình đã mục ruỗng đến nơi, sợ bản thân không thể kiểm soát nổi nữa, nên mới gọi cho Giang Uẩn Hoà.

Phó Ứng Thâm chưa bao giờ chơi trò thay thế.

Hứa Tế, trong lòng anh, luôn là người duy nhất.

Anh kể lại tất cả cho Hứa Tế nghe, hy vọng cậu sẽ tin lời anh, chứ không coi đó như một màn biện hộ.

Hứa Tế nghe xong thì im lặng rất lâu.
Phó Ứng Thâm bất chợt ôm lấy cậu, siết chặt vào lòng, rồi không kìm được mà cúi xuống hôn lên môi cậu, như thể muốn chứng minh, người này thực sự là của anh.

“Hứa Tế, những gì em muốn biết anh đều đã nói rồi. Em không được vì chuyện này mà giận anh, càng không được nói mấy lời như ‘muốn rời xa anh’.

Anh sợ… lần này anh thật sự không kiềm chế nổi nữa.”

Phó Ứng Thâm thì thầm bên tai Hứa Tế.
 
Người Trong Lòng Của Anh Ấy
Chương 62: “Em luôn khiến anh bất ngờ”



“Em có muốn cãi nhau với anh đâu.” Thân thể Hứa Tế dần thả lỏng, tựa vào lòng Phó Ứng Thâm. Có lẽ là vì chuyện biết được từ Giang Uẩn Hoà khiến cậu chấn động quá lớn.

Phó Ứng Thâm nhìn chăm chú vào gương mặt của Hứa Tế, như muốn xác nhận xem lời cậu vừa nói có thật lòng không.

“Em tin những gì anh nói sao?” Anh khẽ hỏi.

Hứa Tế nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt trong trẻo, dịu dàng mà sáng rõ: “Anh sợ em không tin à?”

“Anh không cố ý làm em buồn. Nhưng khi thấy em vì cậu ta mà u sầu như vậy, anh thật sự ghen tị. Anh chỉ muốn em biết rằng, Giang Uẩn Hoà không đáng để em như thế. Chính cậu ta đã từ bỏ mối quan hệ giữa hai người trước. Nhưng mà, nếu lời này do anh nói ra, nhất định sẽ giống như anh đang tranh công hay cố tình khiêu khích em. May là em kiên cường hơn anh tưởng, chỉ mấy hôm đã lấy lại tinh thần rồi.”

Trong ánh mắt Phó Ứng Thâm lúc này còn có thêm sự dịu dàng và kiêu hãnh. Còn Hứa Tế thì chỉ yên lặng, không biết nên đáp lại thế nào.

Một lúc sau, cậu khẽ nói: “Làm sao anh biết được em buồn chỉ vì Giang Uẩn Hoà thôi?”

“Hửm?” Phó Ứng Thâm nghe vậy cũng không quá để tâm, vì anh biết Hứa Tế đã không còn giận chuyện kia nữa rồi.

“Không có gì. Hôm nay anh không phải đi bàn công việc sao? Sao lại rảnh đến đón em?” Hứa Tế đổi đề tài.

“Em đi gặp Giang Uẩn Hoà làm anh lo lắng lắm, trong lòng cứ rối hết cả lên. Anh biết kiểu gì cũng sẽ xảy ra chuyện.” Phó Ứng Thâm đáp.

“Em làm ảnh hưởng đến công việc của anh rồi à?”

“Không đâu.”

Phó Ứng Thâm ôm Hứa Tế thêm một lúc nữa rồi mới buông ra: “Được rồi, anh không cho phép em vì mấy người chẳng liên quan mà không vui nữa. Nếu thật sự không có chuyện gì, vậy thì vào bếp cùng anh chuẩn bị bữa tối đi.”

“Được.”

Hứa Tế gật đầu, đứng dậy theo anh vào bếp.

Trong bếp, Hứa Tế rửa tay xong thì quay lại, thấy Phó Ứng Thâm đang cầm một cái tạp dề nhìn mình.

Cậu nhìn cái tạp dề trong tay anh một lúc mới hỏi: “Anh muốn em giúp anh buộc à?”

Phó Ứng Thâm: “…”

Anh vốn định đeo tạp dề cho Hứa Tế, nhưng sau khi nghe vậy lại nuốt lời định nói vào trong, khẽ “ừm” một tiếng.

Hứa Tế cầm lấy tạp dề từ tay anh, rồi bước đến gần. Phó Ứng Thâm cúi đầu phối hợp. Sau khi cậu giúp anh khoác tạp dề lên người, định buộc dây, thì nhắc: “Quay lưng lại.”

Nhưng đợi một lúc mà Phó Ứng Thâm vẫn đứng im không động đậy.

Hứa Tế ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt đầy nghi hoặc.

Phó Ứng Thâm mỉm cười nhìn cậu, nhướng mày: “Không quay lại thì không buộc được sao?”

Hứa Tế khựng lại một chút, rồi hiểu ra ý anh. Biết ngay là Phó Ứng Thâm đang biến việc cùng nhau nấu ăn thành một kiểu tình thú.

Cậu chỉ bật cười: “Được thôi.”

Cậu đi vòng sang trước mặt, tay luồn qua eo anh để buộc dây.

Khoảng cách gần đến mức cả người như tựa hẳn vào lòng Phó Ứng Thâm, tay vòng qua eo anh giống như chủ động ôm lấy. Phó Ứng Thâm thậm chí còn ngửi được mùi thơm dịu nhẹ trên người Hứa Tế.

Khoảng cách gần đến mức anh còn nhìn rõ được làn da trắng trẻo phía sau gáy cậu. Hứa Tế đang tập trung buộc dây, nhưng thắt lưng lại đột ngột bị siết chặt, cả người ngã nhào vào vòng tay anh.

Sau gáy truyền đến cảm giác lành lạnh, tiếp xúc mềm mại khiến Hứa Tế bất giác rùng mình một cái, vai hơi rụt lại, suýt nữa làm rơi dây buộc trong tay.

“Phó Ứng Thâm.” Hứa Tế khẽ gọi tên anh, định nhắc anh đừng đùa nữa. Cậu hơi nhích người muốn đẩy ra, nhưng Phó Ứng Thâm vẫn không chịu buông tay.

Đỉnh tai Hứa Tế đã hơi đỏ lên, cậu dứt khoát không do dự nữa, nhanh chóng buộc dây tạp dề cho Phó Ứng Thâm, sau đó lập tức thoát khỏi vòng tay anh: “Xong rồi.”

“Ừ.” Phó Ứng Thâm gật đầu, sau đó như không có chuyện gì, quay người lại lấy thêm một cái tạp dề khác để buộc cho Hứa Tế. Lần này anh buộc rất nghiêm chỉnh, không làm gì thêm cả.

Hứa Tế mở tủ lạnh, nhìn một lượt nguyên liệu bên trong, bỗng nhiên không biết nên nấu món gì. Cậu quay đầu lại hỏi: “Tối nay anh muốn ăn gì?”

Phó Ứng Thâm tựa người vào bệ bếp sau lưng, lặng lẽ nhìn cậu: “Em muốn nấu gì thì nấu.”

Bình thường đa phần là Phó Ứng Thâm vào bếp nấu nướng thay đổi món liên tục, nên vừa vào bếp, Hứa Tế theo thói quen liền hỏi anh. Nhận ra mình đã quen đến mức vô thức như thế, cậu cười khẽ một tiếng.

Lúc còn sống một mình, cậu đâu có thế này.
Thói quen thật sự là thứ vừa ấm áp, vừa khiến người ta không ngờ tới.

Cậu lấy nguyên liệu trong tủ lạnh ra đặt lên quầy bếp, rồi mới đóng cửa lại.

Phó Ứng Thâm nhìn đống nguyên liệu Hứa Tế vừa lấy ra, một hộp cánh gà, súp lơ trắng, khoai tây, thịt bò nạm, thêm vài quả trứng và cà chua.

Cuối cùng anh cũng động đậy, bước đến trước mặt Hứa Tế, nhận lấy những thứ còn lại trong tay cậu: “Để anh nấu cho, em đứng bên cạnh phụ anh là được rồi.”

“Được thôi.” Hứa Tế không có ý kiến gì.

Dù sao thì hiện tại tay nghề của Phó Ứng Thâm đúng là giỏi hơn cậu, món ăn làm ra cũng ngon hơn nhiều.

Hai người cùng bận rộn trong bếp, Hứa Tế thỉnh thoảng đưa đồ cho anh, còn lại thì lo rửa và cắt nguyên liệu. Tay nghề cắt gọt của Hứa Tế rất tốt, chủ yếu là nhờ tay cậu vững, gần như cắt miếng khoai tây nào cũng đều tăm tắp, đến mức Phó Ứng Thâm cũng không kiềm được mà dõi mắt nhìn đôi tay ấy.

Ít nhất thì, anh không làm được như vậy.

Hứa Tế làm việc gì cũng rất chuyên tâm, dù lớn hay nhỏ, đều luôn tập trung hết mức.

Còn Phó Ứng Thâm thì cứ vì Hứa Tế có mặt trong bếp mà không ngừng lơ đãng, vài lần bị nhắc nhở vì suýt quên món đang nấu, may mà cũng chưa đến mức hỏng, món ăn không bị cháy. Trước khi dọn ra đĩa, anh còn gắp một miếng thịt bò đưa tận miệng Hứa Tế.

Hứa Tế hé miệng cắn, nước sốt quyện cùng hương thịt bò lan ra trong khoang miệng, thật sự khiến vị giác rất thoả mãn.

Thấy cậu ăn ngon lành như vậy, Phó Ứng Thâm suýt nữa muốn đút thêm miếng nữa, nhưng vẫn cố nhịn, rồi cùng nhau bưng món ăn ra ngoài.

Lúc ăn cơm, Hứa Tế không kiềm được mà lén nhìn anh, Phó Ứng Thâm cúi đầu ăn uống rất chậm rãi, tao nhã như mọi khi, không khác gì trước kia.

Chỉ có điều, sự lạnh lùng quanh anh dường như đã vơi đi nhiều.

Phó Ứng Thâm biết Hứa Tế đang nhìn mình, nhưng anh không nói gì, chỉ thỉnh thoảng bắt được ánh mắt cậu, rồi mỉm cười nhẹ.

Đang ăn được nửa bữa, Hứa Tế bỗng hỏi Phó Ứng Thâm một câu: “Ngày đó, anh chưa từng nghĩ đến chuyện chủ động tìm em sao?”

Động tác của Phó Ứng Thâm khựng lại. Anh đặt đũa xuống, ngẩng đầu nhìn cậu: “Em nói là khi nào?”

“Lúc còn học ở trường.” Hứa Tế đáp.

“Tìm em để làm gì?” Phó Ứng Thâm đương nhiên chưa từng nghĩ tới. Thậm chí anh còn không hiểu vì sao Hứa Tế lại hỏi câu này.

Đó là một việc rất nguy hiểm. Một khi nảy sinh ý nghĩ ấy, hành động sẽ rất khó giữ trong tầm kiểm soát.

Anh không muốn kéo Hứa Tế vào thế giới của mình. Nơi đó không hề tốt đẹp gì. Anh sợ mình sẽ dùng đủ mọi cách để ép buộc cậu, và làm hỏng một con người… vốn dĩ rất dễ dàng.

Phó Ứng Thâm hiểu rất rõ, anh của năm đó hoàn toàn có thể làm ra chuyện đó.

Khi ở thị trấn nhỏ, lần đầu nhìn thấy Hứa Tế - người đang vô tư giơ ô che mưa cho mình - điều đầu tiên nảy ra trong đầu anh không phải là cảm động, mà là muốn hủy hoại cậu.

Không vì lý do gì cả. Chỉ đơn giản là tâm lý của anh khi đó vốn không bình thường.

Anh vẫn luôn nhớ rõ cảm giác lúc ấy. Chính vì thế, khi dần nhận ra bản thân có tình cảm với Hứa Tế, theo bản năng muốn bảo vệ, anh đã không cho phép mình lại gần cậu.

Ngược lại, lần này đến lượt Hứa Tế kinh ngạc. Cậu cũng bỗng nhận ra, câu hỏi vừa rồi của mình thật buồn cười.

Cậu chỉ nghĩ, nếu khi đó Phó Ứng Thâm tìm đến mình, có lẽ giữa họ đã có một kết cục khác.

Con người luôn thích tưởng tượng những điều không bao giờ xảy ra.

“Em chỉ tò mò thôi. Nếu lúc ấy anh thật sự tìm em, không biết em sẽ phản ứng ra sao.” Hứa Tế nhẹ giọng nói.

Phó Ứng Thâm nhìn cậu, ánh mắt lạnh lùng thoáng hiện chút ấm áp: “Có lẽ sẽ bị dọa cho sợ chết khiếp.”

“Thì ra lúc đó trong mắt anh, em là kiểu người như vậy.” Hứa Tế khẽ bật cười, cảm thấy thú vị.

“Em luôn khiến anh bất ngờ.” Phó Ứng Thâm gắp một miếng cánh gà bỏ vào bát cậu. Anh nói rất nghiêm túc, mỗi quyết định của Hứa Tế đều nằm ngoài dự đoán của anh.

Phải nói rằng, ngay từ khi Hứa Tế đồng ý kết hôn với mình, anh đã nên nhận ra: cậu không phải người sẽ đi theo lối mòn.

Phó Ứng Thâm chỉ được ông nội đưa về sau khi cha mẹ mất, rồi trải qua mấy năm điều trị, thăm khám bác sĩ. Khoảng thời gian ấy mơ hồ đến mức đến giờ anh cũng không nhớ rõ mình đã vượt qua thế nào.

Phòng tranh mà Hứa Tế từng thấy, phần lớn tranh bên trong là do anh vẽ trong khoảng thời gian điều trị đó. Có lẽ chỉ là muốn bám víu vào điều gì đó, mỗi lần cảm xúc mất kiểm soát, anh lại vẽ rất nhiều. Nhưng đến khi tỉnh táo nhìn lại những bức tranh đó, anh vừa sợ hãi, vừa hoảng loạn mà vội vã vẽ đè lên.

Những ngày tháng tăm tối ấy, anh đã dựa vào ký ức về Hứa Tế mà sống tiếp từng ngày.

Rõ ràng giữa họ chỉ có vài ngày ngắn ngủi bên nhau, vậy mà mỗi lần nhớ lại, trong lòng anh đều cảm thấy thật bình yên.

Ăn xong, dọn dẹp đâu vào đấy cũng đã gần tám, chín giờ.

Hứa Tế rút một quyển sách từ giá của Phó Ứng Thâm, rúc vào sofa đọc.

Bình thường khi đọc sách, cậu luôn ngồi thẳng tắp, nhưng hôm nay lại lười biếng tựa vào sofa, trên người đắp một chiếc chăn mỏng, trông có vẻ đặc biệt thư thái.

Phó Ứng Thâm bước tới, vén chăn lên rồi chen vào, ôm lấy eo Hứa Tế. Cậu được anh ôm vào lòng, chỉ ngước mắt nhìn anh một cái, không nói gì.

Có lẽ chỉ là muốn thư giãn, giết thời gian, nên Hứa Tế đọc rất chậm, mấy phút mới lật sang một trang.

Phó Ứng Thâm thấy Hứa Tế chăm chú đọc sách, cũng im lặng ngồi cạnh xem cùng vài trang.

Thế nhưng, dưới lớp chăn, tay anh lại lặng lẽ vén áo len của Hứa Tế lên, lòng bàn tay ấm áp áp sát vào làn da, chậm rãi lướt dọc theo những đường nét mềm mại trên cơ thể cậu.

Cơ thể Hứa Tế khẽ cứng lại. Dưới lớp chăn ấy, áo của cậu đã bị đẩy cao, còn Phó Ứng Thâm thì đang vô cùng tự nhiên mà v.uốt ve, chẳng chút kiêng dè.

Hứa Tế làm sao chịu nổi kiểu trêu chọc ấy, suýt chút nữa làm rơi cả cuốn sách khỏi tay. Phó Ứng Thâm liền lấy quyển sách từ tay cậu, đặt tùy ý sang một bên.

“Đừng…” Hứa Tế khẽ rùng mình, luống cuống đưa tay qua lớp chăn nắm lấy tay anh, cơ thể theo phản xạ muốn thoát khỏi vòng tay đang ôm chặt, nhưng lại bị Phó Ứng Thâm giữ lại.

“Đừng cử động.” Anh cúi đầu, khẽ nhắc bên tai cậu, một tay ôm chặt lấy cơ thể, rồi nói tiếp, “Đặt tay xuống đi.”

Giọng anh trầm và lạnh, nhưng từng chữ lại chan chứa ngụ ý khiến người ta không khỏi run nhẹ. Hứa Tế gần như theo bản năng mà buông tay ra. Và chỉ khi đó, bàn tay của Phó Ứng Thâm mới tiếp tục chạm lên làn da cậu, từng chút một, như cố tình trêu chọc.

Chỗ nào anh chạm vào, chỗ đó đều là nơi nhạy cảm của Hứa Tế. Cậu khẽ run lên, toàn thân căng cứng, vừa động đậy chút liền bị Phó Ứng Thâm siết chặt trong vòng tay.

Dần dần, sự căng thẳng trong cơ thể cũng tan bớt. Khuôn mặt Hứa Tế hơi ửng hồng, để mặc anh vu.ốt ve. Cậu nhắm mắt lại, cố hết sức nhẫn nại. Chỉ khi không chịu nổi nữa mới khe khẽ bật ra vài tiếng rên nho nhỏ.

Phó Ứng Thâm không ngờ Hứa Tế lại phối hợp đến vậy. Bên dưới lớp chăn là một khung cảnh đầy mơ màng, anh tận hưởng khoảnh khắc Hứa Tế dịu dàng, yếu ớt trong lòng mình, rồi rút tay về.

“Đi tắm cái rồi quay lại tiếp tục?” Giọng anh trầm thấp, lạnh nhạt pha chút dịu dàng, như cứa nhẹ vào lồng ng.ực Hứa Tế.

“Ừm…” Hứa Tế theo bản năng khẽ thở ra một tiếng, giọng cũng nhẹ đi.

“Muốn tự lên, hay để anh bế?” Phó Ứng Thâm lại hỏi.

Hứa Tế không trả lời, chỉ vòng tay ôm lấy cổ anh.

Phó Ứng Thâm bật cười, giọng cười trầm thấp lan trong không khí.
 
Người Trong Lòng Của Anh Ấy
Chương 63: Bù đắp thêm ở nơi khác



Từ hôm đó trở đi, Hứa Tế và Giang Uẩn Hoà không còn liên lạc với nhau nữa. Ngược lại, Lâm Triều Hi vẫn duy trì trò chuyện cùng Giang Uẩn Hoà. Giang Uẩn Hoà nói sau Tết sẽ chuẩn bị ra nước ngoài.

Lâm Triều Hi hơi bất ngờ, nhưng cũng không quá khó hiểu, dù sao trước đây công việc của Giang Uẩn Hoà vốn đã tập trung ở nước ngoài. Cậu cũng định hỏi xem giờ Giang Uẩn Hoà và Hứa Tế thế nào rồi, nhưng cứ phân vân mãi, dù đã gõ hết câu hỏi ra, cuối cùng vẫn xoá hết, không gửi đi.

Cậu chỉ nhẹ nhàng hỏi một câu: "Sau Tết lúc nào anh đi? Em có thể tiễn anh không?"

Giang Uẩn Hoà bảo khi nào gần đi sẽ liên lạc. Nhận được tin nhắn như vậy, Lâm Triều Hi cũng không nhịn được mà khẽ mỉm cười.

“Không tệ, cuối cùng cũng học được cách đừng quá tò mò chuyện người khác rồi.” Không biết từ khi nào, Chử Đường đã đứng sau lưng Lâm Triều Hi, xem hết sạch đoạn hội thoại trong điện thoại cậu.

Lâm Triều Hi giật mình, quay lại nhìn Chử Đường, lập tức ngửi thấy mùi nước hoa khá nồng trên người y. Mặc dù mùi hương khá dễ chịu, không gắt, nhưng cậu nhớ rõ lúc Chử Đường ra ngoài thì không có mùi gì cả.

“Anh Chử Đường, sao anh không phát ra tiếng động gì hết vậy?” Lâm Triều Hi đặt điện thoại xuống, cả người cũng thả lỏng.

Chử Đường đặt một tay lên thành ghế sofa, vòng qua phía trước ngồi cạnh cậu. Y ngả người ra sau, bắt chéo chân, khẽ nhướng mí mắt, lười biếng nhìn Lâm Triều Hi: “Rõ ràng là em nói chuyện với người khác vui quá, nên chẳng nghe thấy tiếng anh về thôi.”

Chử Đường vừa đến gần, mùi nước hoa trên người y lại càng nồng hơn. Lâm Triều Hi không chịu được, phải né ra một chút rồi mới tò mò hỏi: “Anh nói xem, giờ anh Hứa Tế và Giang Uẩn Hoà rốt cuộc là thế nào?”

“Sao em nhiều chuyện thế?” Chử Đường bật cười.

“Chẳng lẽ anh không thấy tò mò chút nào à?” Lâm Triều Hi thắc mắc.

“Không hứng thú.” Tuy Chử Đường nói vậy, nhưng vẫn bảo: “Em nhìn tâm trạng dạo này của Hứa Tế lúc đi làm chẳng phải là biết rồi sao?”

“Cũng đúng, dạo này tâm trạng anh Hứa Tế trông khá tốt, thỉnh thoảng còn thấy Phó tổng đến đón anh ấy nữa. Vậy còn anh ấy và Giang Uẩn Hoà thì sao? Họ từng là bạn tốt mà. Anh nói xem, liệu họ có cắt đứt hẳn không?” Lâm Triều Hi nhịn không được điều chỉnh tư thế ngồi, quay người hoàn toàn về phía Chử Đường, ôm gối ôm, chăm chú nhìn y hỏi.

Nếu thật sự như vậy thì đáng tiếc quá. Nghĩ đến gương mặt hiền lành kia, Lâm Triều Hi khẽ thở dài.

Chử Đường im lặng, ánh mắt nhìn thẳng vào Lâm Triều Hi, khẽ nói một câu: “Giang Uẩn Hoà còn lâu mới cần em phải thương tiếc.”

Với kiểu tính cách “nhớ ăn quên đau” như Lâm Triều Hi, y cũng không buồn bình luận gì thêm.

Lâm Triều Hi cau mày, đang định nói gì đó thì bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa. Chử Đường đưa chân đá nhẹ cậu một cái, ý bảo ra mở cửa. Lâm Triều Hi đành đứng dậy đi ra.

Bình thường trong nhà chỉ có hai người họ và cô giúp việc, mà cô thì đâu bao giờ bấm chuông, nên Lâm Triều Hi cũng khá tò mò ai đến vào giờ này. Vừa mở cửa ra, cậu đã sững người, bên ngoài là một thanh niên cực kỳ điển trai.

Người kia ban đầu còn nở nụ cười, nhưng vừa thấy Lâm Triều Hi lại thoáng sửng sốt. Một lúc sau mới lấy lại vẻ bình tĩnh, nói: “Xin hỏi, Chử tổng có ở đây không?”

Lâm Triều Hi thấy người này trông quen quen, nhưng nhất thời không nhớ ra đã gặp ở đâu. Dù sao cũng là tìm Chử Đường, cậu liền mở cửa mời vào: “Anh ấy ở trong.”

“Cảm ơn.” Người kia vừa nói, vừa khẽ quan sát Lâm Triều Hi vài lần rồi mới bước vào.

Lâm Triều Hi cũng ngửi được mùi nước hoa trên người anh ta, so với mùi trên người Chử Đường còn nồng hơn nhiều. Đến mức mùi nước hoa của Chử Đường so với người này gần như chỉ là thoảng qua mà thôi.

“Anh Chử Đường, có người tìm anh này.” Lâm Triều Hi đóng cửa lại, thuận miệng nói một câu.

“Ừ.” Người trong phòng đáp lại một tiếng.

Người thanh niên sau khi bước vào, vừa thấy Chử Đường liền đưa điện thoại tới: “Chử tổng, đây là điện thoại anh để quên chỗ tôi.”

“Cảm ơn, phiền cậu phải đến tận đây rồi.” Chử Đường mỉm cười nhận lấy, ánh mắt mang theo chút ấm áp nhìn đối phương một cái.

Người kia bị nhìn như vậy có hơi ngại ngùng, một lúc sau mới nhẹ nhàng đáp: “Làm việc cho anh, không có gì phiền cả.”

Chử Đường lại bật cười, đứng dậy nói: “Để tôi tiễn cậu ra cửa nhé.”

Người thanh niên cũng biết rõ Chử Đường vốn không có thói quen đưa người về nhà qua đêm. Lần này anh để quên điện thoại chỗ cậu, bảo cậu mang đến, ban đầu còn tưởng có thể ở lại một chút, trong lòng có phần thất vọng, đồng thời ánh mắt lại vô thức liếc nhìn Lâm Triều Hi vài lần.

Lâm Triều Hi thì hoàn toàn ngơ ngác, nhưng nghe hai người nói chuyện cũng hiểu được phần nào. Cậu bèn lên tiếng: “Anh Chử Đường, người ta cất công đến tận đây trả điện thoại cho anh, ít nhất cũng nên mời ngồi uống ly nước rồi hãy đi chứ?”

“Cậu muốn ở lại uống nước không?” Chử Đường nhướng mày, quay sang nhìn cậu thanh niên kia.

“Thôi, tôi về trước thì hơn.” Người kia mỉm cười, nụ cười tiêu chuẩn mà đẹp đẽ.

Lúc này Lâm Triều Hi mới sực nhớ ra vì sao cảm thấy người này quen mắt, thì ra là một ngôi sao đang lên, mấy hôm trước còn nghe mấy chị trong công ty bàn tán về anh ta.

Nghĩ vậy thì đúng là không tiện nán lại lâu, hành tung của người nổi tiếng luôn cần được giữ kín.

“Đi thôi.” Chử Đường quay người bước ra cửa trước, người thanh niên lập tức theo sau.

Chỉ còn lại một mình Lâm Triều Hi đứng trong nhà, dõi mắt nhìn theo bóng lưng hai người họ. Đến lúc họ ra đến cửa, cậu bất chợt thấy người thanh niên ôm lấy Chử Đường, mà Chử Đường cũng rất tự nhiên vòng tay ôm lại, thậm chí còn xoa nhẹ đầu đối phương.

Lâm Triều Hi lập tức quay phắt đi, nhắm chặt mắt lại, tim đập thình thịch như trống trận, cậu có cảm giác mình vừa phát hiện ra một chuyện gì đó… vô cùng to lớn!

Một lúc sau, Sở Đường mới quay trở lại. Thấy Lâm Triều Hi đứng bất động như khúc gỗ giữa phòng khách, y không nhịn được hỏi: “Em làm gì vậy? Đang tự phạt đứng đấy à?”

“Em không thấy gì cả!” Lâm Triều Hi đưa tay che mắt, nói chắc nịch.

“Thấy thì thấy, có sao đâu.” Chử Đường không hiểu cậu làm quá lên như vậy để làm gì. Dù sao y cũng không phải thánh thần gì, chỉ là trước giờ cố không làm mấy chuyện này trước mặt Lâm Triều Hi thôi, tránh để ảnh hưởng xấu đến cậu rồi bị người nhà truy cứu trách nhiệm.

Lâm Triều Hi nghe Chử Đường nói vậy, cũng nhẹ nhõm được chút, nhưng trong lòng vẫn thấy có gì đó kỳ kỳ, không rõ ràng. Cậu nhìn Chử Đường rồi hỏi: “Vậy… giữa anh và anh ấy có phải giống như mối quan hệ của anh Hứa Tế và Phó tổng không?”

Nghe vậy, Chử Đường suýt thì bật cười, nhưng nghĩ lại cũng chẳng ngạc nhiên gì, Lâm Triều Hi vốn đơn thuần, y cũng không buồn giải thích nhiều.

“Ngốc thật.” Y khẽ nói.

Lâm Triều Hi: “…” Không muốn nói thì thôi, sao còn mắng người ta?

Chử Đường vốn không muốn nói thêm gì nữa, nhưng thấy nét mặt của Lâm Triều Hi vừa buồn cười vừa dễ thương, không nhịn được lại muốn trêu cậu. Y nửa đùa nửa thật: “Giờ em cũng thấy rồi đấy, anh thích đàn ông. Triều Hi, em sống cùng anh có khi lại nguy hiểm đấy nhé.”

Quả nhiên, Lâm Triều Hi trợn tròn mắt nhìn y, phản ứng theo bản năng là lùi lại mấy bước, nét mặt đầy kinh hãi, trông như bị doạ cho phát khiếp.

Chử Đường bật cười ha hả, tâm trạng lập tức trở nên phơi phới. Y cũng chẳng hiểu vì sao lại thích trêu cậu như vậy, có lẽ vì xung quanh y chẳng còn ai đơn thuần như Lâm Triều Hi nữa.

Cho đến khi Chử Đường lên lầu, khuất bóng, đầu óc Lâm Triều Hi vẫn còn rối như tơ vò. Cậu vô thức nghĩ: Phải giúp Chử Đường giấu chuyện này thật kỹ, tuyệt đối không thể để ba mẹ anh ấy biết được!

Nhưng câu cuối cùng của Chử Đường rốt cuộc là có ý gì chứ...?

Chẳng lẽ mình phải dọn đi sao?

Sắp đến Tết rồi, mà giờ lại chuyển nhà, lỡ ba mẹ hỏi đến thì biết trả lời sao đây?

Chử Đường thì vui vẻ vì được chọc ghẹo trẻ con, còn Lâm Triều Hi thì cứ suy nghĩ mãi, có lẽ đêm nay sẽ mất ngủ.

---

Bên kia, Phó Ứng Thâm đang ở trong thư phòng xử lý công việc, còn Hứa Tế thì rảnh rỗi không có việc gì làm, bèn dọn dẹp phòng ngủ một chút. Khi mở tủ đồ của Phó Ứng Thâm ra, cậu bất ngờ khựng lại.

Trong tủ là những món đồ Phó Ứng Thâm hay dùng, nút tay áo, cà vạt, đủ loại đồng hồ đeo tay. Món nào món nấy đều đắt tiền, quý giá. Thế nhưng giữa những thứ ấy, cậu lại thấy một món đồ rất bình thường, thậm chí là rẻ tiền và không mấy nổi bật.

Đó là chuỗi vỏ sò mà cậu từng đeo cho Phó Ứng Thâm trên đảo, chỉ vì một phút bốc đồng.

Cậu nhớ rõ sau đó chính tay mình đã tháo ra. Không ngờ Phó Ứng Thâm lại giữ lại, thậm chí còn mang về tận đây.

Hứa Tế đưa tay lấy chuỗi vỏ sò ra, nó thật sự rất đẹp, nhưng rõ ràng chẳng hợp với khí chất của Phó Ứng Thâm chút nào.

Một món quà lưu niệm nhỏ bé như vậy, lúc ấy Phó Ứng Thâm chẳng hề hứng thú, ngay cả cầm cũng không muốn. Vậy mà cuối cùng, anh lại giữ nó bên mình đến tận bây giờ.

Nghĩ kỹ lại, cậu nhận ra mình chưa từng tặng cho Phó Ứng Thâm món quà nào. Ngay cả cặp nhẫn họ đang đeo, cũng là do Phó Ứng Thâm chuẩn bị.

Nhìn từ góc độ này, đúng là mình đã có phần thiếu sót. Cậu cứ nghĩ Phó Ứng Thâm cái gì cũng có, chẳng thiếu gì, nên chưa từng nghĩ đến chuyện tặng quà.

Hứa Tế suy nghĩ một lúc rồi mở lịch xem.

Sinh nhật Phó Ứng Thâm hình như cũng sắp đến rồi.

Còn khoảng hơn nửa tháng nữa. Cậu vẫn kịp chuẩn bị một món quà thật chu đáo.

Nhìn lại những thứ trong tủ, Hứa Tế đã mơ hồ có ý tưởng, chỉ là cần thêm chút thời gian để sắp xếp.

Cậu cúi đầu, chăm chú tìm kiếm gì đó trên điện thoại, mắt chăm chăm vào màn hình, đến mức quên cả thời gian.

Không biết đã bao lâu trôi qua, đến khi nghe thấy tiếng mở cửa, cậu mới thoát khỏi mạch suy nghĩ, vội tắt giao diện trên điện thoại rồi ngẩng đầu nhìn ra, thấy Phó Ứng Thâm bước vào phòng.

Hứa Tế đặt điện thoại sang một bên, hỏi: “Anh xong việc rồi à?”

“Ừ.” Phó Ứng Thâm gật đầu.

“Vừa hay, em có chuyện muốn nói với anh.” Hứa Tế khẽ nói.

“Chuyện gì?” Phó Ứng Thâm bước đến ngồi bên cạnh, kéo cậu vào lòng, hơi cúi mắt xuống.

Mùi sữa tắm nhàn nhạt trên người anh thoảng qua cánh mũi, dễ chịu đến mức khiến Hứa Tế hơi nheo mắt lại.

“Dạo này trời lạnh hơn nhiều rồi, sắp tới còn có thể có tuyết... Em nghĩ sau này em tự lái xe đi làm cũng được, anh với chú Văn không cần phải đưa đón em mỗi ngày nữa đâu.”

Phó Ứng Thâm hơi khựng lại, sắc mặt không có nhiều thay đổi, chỉ lạnh nhạt đáp: “Mấy chuyện này em không cần lo.”

Rõ ràng là anh không đồng ý. Với anh, chuyện đưa đón Hứa Tế vốn không phải điều phiền toái.

“Em mà thật sự muốn nghĩ cho anh...” Phó Ứng Thâm nghiêng đầu, ánh mắt thoáng chút ý cười, “thì nên bù đắp cho anh nhiều hơn ở chỗ khác thì hơn.”

Nói rồi, anh đưa tay cởi cúc áo của Hứa Tế.

Chỉ mới cởi đến cúc thứ hai để lộ phần xương quai xanh đã bị Hứa Tế chặn lại. Lần này cậu lại đặc biệt kiên quyết, điều đó khiến anh hơi ngạc nhiên.

“Phó Ứng Thâm,” Hứa Tế nghiêm túc nhìn anh, “em hy vọng anh có thể tôn trọng ý kiến của em.”

Phó Ứng Thâm lại lần nữa khựng lại, một lúc lâu sau mới thu tay về, nhẹ giọng hỏi: “Em cảm thấy anh quản em quá chặt đúng không?”

Quả thật, mọi lịch trình của Hứa Tế đều nằm trong tầm kiểm soát của anh. Cuối tuần cậu nghỉ, anh sẽ ở nhà cùng cậu nghỉ ngơi; tan làm thì anh đúng giờ đến đón. Điều này khiến cho mỗi khi Hứa Tế có việc gì, nhất định sẽ báo trước cho anh, dù chỉ là một buổi tụ tập với đồng nghiệp.

Bề ngoài thì có vẻ như Phó Ứng Thâm xen vào cuộc sống của Hứa Tế từng chút một, nhưng thực ra cũng chẳng khác gì, anh chiếm lấy thời gian của cậu, đồng thời cậu cũng chiếm trọn toàn bộ thời gian của anh. Đối với anh, điều đó hoàn toàn không có gì sai.

Hứa Tế muốn làm gì, anh chưa từng ngăn cản. Dù là đi gặp Giang Uẩn Hoà, anh cũng không nói gì, cũng không hỏi đi với ai, làm gì, càng không bao giờ yêu cầu Hứa Tế phải về vào giờ nào.

Anh không hiểu, tại sao điều đó lại khiến cậu cảm thấy gò bó hay không thoải mái.

Nhưng Hứa Tế biết, tranh cãi những điều này với Phó Ứng Thâm là vô ích. Cậu đâu có định gây chuyện với anh. Cậu hơi xoay người lại đối diện với anh, nhẹ nhàng hỏi: “Vừa nãy anh nói gì cơ?”

Phó Ứng Thâm nhìn cậu, nhưng không đáp.

Hứa Tế chậm rãi nói: “Phó Ứng Thâm, em không phải đang thương lượng với anh. Anh vừa nói muốn em bù đắp cho anh ở chỗ khác. Nếu chuyện này khiến anh không vui, thì em có thể bù đắp cho anh theo cách khác. Anh muốn không?”

Nói rồi, Hứa Tế nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, nghiêng người áp vào, khẽ hôn lên môi anh. Nụ hôn dịu dàng chạm lên đôi môi rồi dần dần sâu hơn, Phó Ứng Thâm theo bản năng hé miệng, để lưỡi của Hứa Tế len vào, dây dưa quấn quýt.

Giống như bị mê hoặc, anh cứ thế để mặc cậu đẩy anh xuống giường, cởi áo anh ra. Phó Ứng Thâm đưa tay ôm lấy cơ thể ấm áp trong lòng, mặc cho Hứa Tế hôn lên từng chút, hơi thở dần trở nên nặng nề.

Những nụ hôn của Hứa Tế thật dịu dàng, ngay cả những lần cắn nhẹ cũng chỉ nhè nhẹ như gãi ngứa, trên vai anh, xương quai xanh, rồi bụng dưới...

Phó Ứng Thâm khẽ run rẩy, trong mắt ánh lên h.am m.uốn, cuối cùng cũng không thể kìm nén nữa. Cơ bắp nơi cánh tay anh căng lên, siết chặt lấy vai Hứa Tế, mạnh đến mức tưởng như có thể bóp nát xương.

Hứa Tế nhíu mày vì đau, ngước nhìn anh theo phản xạ. Có vẻ Phó Ứng Thâm cũng nhận ra, bèn nới lỏng lực tay, rồi nhẹ nhàng vuốt lên gáy cậu, vừa như vu.ốt ve, vừa như đang chìm đắm.

---

Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, Phó Ứng Thâm liền hối hận đến tột cùng. Anh nhìn chằm chằm vào Hứa Tế, ánh mắt lạnh lẽo như có thể đóng băng.

Nhưng tâm trạng Hứa Tế có vẻ rất tốt, còn vui vẻ dỗ dành anh. Cậu cầm bữa sáng của mình, đưa đến trước miệng anh. Khi ánh mắt u tối của Phó Ứng Thâm lướt qua những dấu vết rõ rệt trên cổ cậu, vẻ lạnh lùng trong mắt cũng dần tan đi, cuối cùng vẫn hé miệng ăn phần thức ăn cậu đút.

“Thật ra... anh chỉ muốn” Phó Ứng Thâm định mở miệng giải thích thêm.

Nhưng Hứa Tế đã nhẹ giọng ngắt lời: “Em biết. Em biết anh chỉ muốn ở bên em thêm chút nữa, chỉ muốn chăm sóc em nhiều hơn. Em hiểu hết. Anh không có ý gì khác.”

Giọng cậu rất dịu dàng, Phó Ứng Thâm nghe vậy thì sắc mặt cũng dịu lại, nhưng vẫn không hiểu mà hỏi tiếp: “Vậy sao em vẫn không muốn chấp nhận?”

Hứa Tế khẽ thở dài, cuối cùng nói: “Vậy... từ giờ mỗi tối thứ sáu, anh đến đón em. Như vậy được không?”

Phó Ứng Thâm cụp mắt, giấu đi tất cả cảm xúc, rồi khẽ gật đầu: “Được.”

Anh không muốn Hứa Tế cảm thấy áp lực khi ở bên anh, huống hồ gì Hứa Tế đã dỗ anh đến mức ấy rồi.

Suy cho cùng, người quá đáng hơn chính là anh.

Con người vốn dĩ luôn tham lam. Phó Ứng Thâm nhìn Hứa Tế, ánh mắt u tối kia chứa đầy quyến luyến, cùng với thứ cảm xúc sâu nặng đến mức như muốn nuốt chửng cả đối phương.
 
Người Trong Lòng Của Anh Ấy
Chương 64: Chương 64



Buổi trưa, sau hơn một tiếng đồng hồ chăm chú nhìn vào màn hình máy tính trong văn phòng, Hứa Tế xoa nhẹ ấn đường rồi đứng dậy định ra lấy một ly nước uống. Không ngờ lại tình cờ va phải Lâm Triều Hi đang lơ ngơ như người mất hồn đi tới.

May mà ly nước của Hứa Tế vẫn còn trống, cậu kịp thời đỡ lấy Lâm Triều Hi, nhắc nhở: “Cẩn thận một chút.”

Lâm Triều Hi ngước lên bắt gặp ánh mắt của Hứa Tế, liền vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi anh, em không để ý.”

“Không sao.” Hứa Tế đáp lại.

Lâm Triều Hi lại tiếp tục lững thững bước về phía trước, vẻ mặt không có chút sức sống nào.

Ban đầu Hứa Tế định đi lấy nước, nhưng thấy cậu nhóc có vẻ buồn bã, cậu không khỏi dừng bước, xoay người lại gọi: “Triều Hi, hôm nay em sao thế?”

Lâm Triều Hi là người không giỏi giấu chuyện trong lòng, nhưng cũng không thể tùy tiện nói ra. Cậu ấp úng một hồi, rồi mới nhỏ giọng kể: “Ừm... em gặp chút rắc rối. Anh Hứa, anh có rảnh không ạ?”

Cậu thật sự không kiềm được mong muốn chia sẻ và tìm kiếm sự giúp đỡ từ ai đó.

“Vậy em qua kia chờ anh một chút, anh đi lấy ly nước đã.” Hứa Tế nói.

“Dạ.”

Sau khi lấy nước trở lại văn phòng, Hứa Tế thấy Lâm Triều Hi đang đứng trước máy tính của mình, chăm chú nhìn màn hình. Nghe thấy tiếng động, cậu liền ngẩng đầu lên hỏi: “Anh Hứa, anh định mua gì à?”

Hỏi xong mới nhận ra hành động tùy tiện nhìn vào máy tính của người khác như vậy không được hay, liền vội vàng xin lỗi: “Em xin lỗi, em không cố ý nhìn trộm đâu. Nhưng em thấy hình như anh đang tìm nhà thiết kế đúng không ạ?”

Hứa Tế cũng không để tâm lắm, chỉ khẽ gật đầu rồi bước lại gần: “Ừ, nhưng thời gian gấp quá, những nhà thiết kế nổi tiếng đều phải đặt lịch trước. Anh liên hệ mấy studio rồi, vẫn đang chờ họ phản hồi.”

Rõ ràng Hứa Tế cũng đang có chút lo lắng.

Nghe vậy, Lâm Triều Hi lập tức nở nụ cười, chớp chớp mắt nhìn anh: “Vậy sao anh không tìm em?”

“Tìm em?” Hứa Tế nhấp một ngụm nước, hơi ngạc nhiên.

Lâm Triều Hi gật đầu: “Dạ. Em có thể giới thiệu cho anh. Mẹ em là nhà thiết kế rất giỏi. Tuy bà ít khi nhận các đơn hàng cá nhân, nhưng nếu biết là bạn của em thì chắc chắn sẽ không từ chối đâu. Lát nữa em gửi anh thông tin liên lạc, anh cứ nói yêu cầu của mình với mẹ em là được.”

“Vậy thì phiền em quá.” Hứa Tế hơi do dự, vì đây vốn là việc riêng của anh.

“Không sao đâu mà. Anh, chị Tiểu Ngải với anh Tinh Hỏa đều chăm sóc em như thế, việc này đối với em cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi.” Lâm Triều Hi nhẹ nhàng nói.

Cũng có lúc Lâm Triều Hi rất quyết đoán, nghĩ gì làm nấy. Hứa Tế còn chưa kịp nói gì đã thấy cậu gọi ngay cho mẹ mình đang ở nước ngoài.

Hứa Tế hơi nhướn mày, lặng lẽ chờ Lâm Triều Hi nói chuyện điện thoại với mẹ. Quả nhiên, mẹ của Lâm Triều Hi rất cưng chiều con trai, hầu như điều gì cũng đồng ý ngay, miệng toàn gọi bảo bối ngọt xớt. Chẳng mấy chốc, Lâm Triều Hi đã cúp máy, rồi đắc ý nhìn Hứa Tế như khoe chiến công: “Xong rồi đó!”

Hứa Tế bật cười, cậu nhóc này thật sự nhiệt tình một cách hiếm thấy. Cuối cùng, trước nhiệt tâm khó từ chối của Lâm Triều Hi, cậu cũng đồng ý kết bạn với mẹ cậu nhóc. Nhưng khi nhìn thấy tên đối phương, ánh mắt cậu thoáng hiện sự ngạc nhiên.

Suzy.

Cái tên này không chỉ đơn giản là nổi tiếng nữa rồi. Đây là nhà thiết kế đẳng cấp quốc tế, đến mức không phải cứ có tiền là mời được. Vậy mà lại là mẹ của Lâm Triều Hi.

Nghĩ kỹ thì cũng hợp lý. Quan hệ của cậu nhóc với nhà họ Chử tốt như vậy, lại còn được Chử Đường chăm sóc tận tình, gia thế chắc chắn không phải bình thường.

Hứa Tế gác lại sự kinh ngạc trong lòng, ngồi xuống ghế bên cạnh, nhìn sang Lâm Triều Hi: “Ban đầu gọi em qua, là muốn hỏi xem có chuyện gì xảy ra, xem anh có giúp được gì không. Không ngờ ngược lại em lại giúp anh được một chuyện lớn như vậy.”

“Có gì đâu mà, anh Hứa khách sáo quá rồi. Nhưng mà em thấy bình thường anh cũng đâu có dùng mấy thứ này.” Lâm Triều Hi có chút nghi hoặc, thật sự không nghĩ Hứa Tế sẽ bỏ tiền ra mua hàng xa xỉ.

“Ừ. Thôi, nói chuyện của em đi, rốt cuộc là sao vậy?” Hứa Tế cũng không muốn nói nhiều về chuyện của mình.

Lâm Triều Hi nghe Hứa Tế hỏi, lại nhớ đến chuyện của bản thân, bèn thở dài: “Em muốn chuyển nhà. Nhưng sắp đến Tết rồi, chắc chắn họ sẽ bắt em đợi qua năm. Nếu em cứ khăng khăng đòi dọn ra khỏi chỗ anh Chử Đường, ba mẹ với chú Chử mà hỏi thì em không biết giải thích sao cho ổn.”

Hứa Tế hơi bất ngờ: “Em với Chử Đường cãi nhau à?”

“Ừm, cũng không hẳn là cãi, chỉ là hơi bất tiện.” Vì không thể nói rõ nên Lâm Triều Hi cũng tỏ ra khó xử.

May mà Hứa Tế không hỏi thêm, chỉ gợi ý: “Nếu chỉ là tạm thời không tiện sống cùng, mà em không ngại, thì có thể qua chỗ anh ở vài hôm. Nếu người nhà có hỏi, em cứ nói dạo này công việc bận, thường phải tăng ca với đồng nghiệp nên chuyển sang ở cùng cho tiện. Sau Tết rồi tính tiếp, lúc đó tìm nhà cũng chưa muộn.”

Lâm Triều Hi nghe vậy, mặt liền sáng lên, cảm thấy cách này khá ổn. Nhưng vừa nghĩ đến gương mặt của Phó Ứng Thâm, cậu hiếm khi thông minh được một lần, lập tức nhận ra có gì đó không ổn, vội vàng lắc đầu: “Không được đâu, anh ở cùng với Phó tổng mà, em tới ở sao mà tiện được. Hay là thôi đi… Nhưng mà, cảm ơn anh nhiều lắm, để em đi hỏi thử người khác xem sao.”

Nỗi phiền muộn của Lâm Triều Hi đến nhanh mà đi cũng nhanh. Nghĩ ra cách rồi, cả người như sống lại vậy.

Hứa Tế cũng không cố giữ, chỉ nói: “Vậy em thử hỏi Tinh Hỏa xem, cậu ấy sống một mình mà.”

“Vậy ạ? Vậy để em qua liền!” Mắt Lâm Triều Hi lập tức sáng rỡ. Nếu có thể ở chỗ Kiều Tinh Hỏa thì quá tuyệt, vốn dĩ quan hệ giữa hai người đã rất tốt rồi!

Hứa Tế nhìn theo bóng dáng cậu chạy như gió biến mất khỏi tầm mắt, không khỏi khẽ lắc đầu cười. Sau đó cậu cúi nhìn điện thoại, Suzy đã chấp nhận lời mời kết bạn và còn gửi mấy sticker dễ thương, rồi mới nhắn tin.

Cảm giác trò chuyện với Suzy rất dễ chịu. Chưa nói được mấy câu, đối phương dường như đã nắm được ý của cậu. Tuy Hứa Tế không hiểu nhiều về thiết kế, nhưng Suzy đã trấn an rằng cứ yên tâm, bà sẽ làm ra một sản phẩm khiến cậu hài lòng.

Mà Hứa Tế cũng chẳng có gì phải lo, bởi đó là Suzy cơ mà.

Tan làm, Hứa Tế không vội về nhà mà một mình lái xe đến trung tâm thương mại dạo một vòng.

Những ngày sau đó, mỗi khi tan làm Hứa Tế lại xuất hiện ở hầu hết các trung tâm thương mại lớn trong thành phố A.

Từ sau khi Hứa Tế thẳng thắn từ chối đề nghị đến đón của Phó Ứng Thâm, gần như ngày nào cậu cũng ra khỏi nhà từ sớm, về rất muộn, thậm chí có hôm đến tận mười một, mười hai giờ đêm mới về.

Phó Ứng Thâm chưa từng phàn nàn điều gì, chỉ là lần nào cũng chờ Hứa Tế về rồi mới vào phòng ngủ.

Cũng đúng vào khoảng thời gian đó, trận tuyết đầu tiên trong năm của thành phố A bất chợt rơi xuống không hề báo trước. Tuyết rơi dày, phủ trắng cả màn đêm, yên ả mà đẹp đến nao lòng, trên mặt đường đã đọng lại một lớp tuyết mỏng.

Lúc này đã hơn tám rưỡi tối, Hứa Tế vẫn chưa về. Phó Ứng Thâm gọi một cuộc điện thoại, may mà bên kia bắt máy khá nhanh.

“Alo.”

Nghe thấy giọng của Hứa Tế, tâm trạng Phó Ứng Thâm dường như dịu lại đôi chút. Anh khẽ nhắm mắt, đè nén cảm xúc trong lòng rồi mới hỏi: “Em đang ở đâu?”

“Trên đường về rồi, sao vậy?” Hứa Tế đáp.

“Em đang lái xe à?” Phó Ứng Thâm hỏi tiếp.

Hứa Tế “ừm” một tiếng xác nhận.

Phó Ứng Thâm nhìn ra khu vườn phía ngoài đang đầy tuyết bay lả tả, tầm nhìn như mờ đi trong lớp tuyết trắng xoá, nhưng anh không nói gì, chỉ khẽ dặn: “Vậy em lái xe cẩn thận nhé, tuyết đang rơi, đừng chạy nhanh quá.”

“Vâng.” Hứa Tế gật đầu.

Phó Ứng Thâm lúc này mới dập máy. Trời tuyết thế này mà lái xe thì không nên phân tâm, anh cũng không muốn làm phiền thêm.

Tuyết bên ngoài mỗi lúc một dày. Khi Hứa Tế về đến nhà đã gần mười giờ rưỡi. Vừa đẩy cửa vào, cậuliền thấy Phó Ứng Thâm đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách chờ mình.

Mấy hôm nay đều như vậy, cậu về rất trễ, nhưng Phó Ứng Thâm vẫn luôn chờ cậu ở phòng khách.

Hứa Tế cúi đầu thay giày, trên áo khoác còn vương nước tuyết vừa tan, mái tóc cũng đọng vài bông tuyết. Phó Ứng Thâm bước tới đưa tay khẽ phủi tuyết cho cậu.

Hành động bất ngờ khiến Hứa Tế theo phản xạ ngẩng đầu lên, liền chạm phải ánh mắt của Phó Ứng Thâm. Ánh mắt ấy vừa dịu dàng lại vừa như lạnh lẽo, không dễ đoán.

“Sao về trễ vậy? Lúc gọi em còn nói đang lái xe mà?” Phó Ứng Thâm hỏi.

“Đúng lúc thấy tuyết rơi nên đi dạo với đồng nghiệp một vòng.” Hứa Tế nhẹ giọng trả lời.

Phó Ứng Thâm không nói gì, chỉ đưa tay nắm lấy bàn tay vẫn còn lạnh cóng của Hứa Tế. Hai người cùng ngồi xuống ghế, mãi đến khi tay cậu được làm ấm anh mới lên tiếng:

“Sợ lạnh sao còn ra ngoài chơi?”

“Chỉ là tuyết thôi, thật ra không lạnh như buổi sáng bình thường.” Hứa Tế đáp.

“Dạo này em về nhà trễ lắm đấy.” Phó Ứng Thâm khẽ nói.

Ý tứ của anh đã quá rõ ràng. Dù bấy lâu nay không nói ra, nhưng không có nghĩa là anh không bận tâm.

Hứa Tế mỉm cười nói: “Vài hôm nữa là ổn thôi.”

Nói xong, Hứa Tế nhẹ nhàng rút tay ra khỏi tay Phó Ứng Thâm. Điều hòa trong phòng khách đang bật khá cao, mới vào nhà chưa lâu mà cậu đã cảm thấy hơi nóng.

Hứa Tế định cởi áo khoác ra, Phó Ứng Thâm nhìn cậu rồi đưa tay giúp cậu cởi áo, sau đó cẩn thận treo sang một bên.

Bên trong Hứa Tế mặc một chiếc áo len trắng. Vì sợ lạnh, cậu còn mặc thêm một lớp áo lót bên trong, nên dù đã cởi áo khoác mà vẫn cảm thấy hơi nóng. Cậu không nhịn được hỏi: “Anh bật điều hòa bao nhiêu độ vậy?”

“Sợ em lạnh nên anh tăng nhiệt lên chút. Nếu vẫn thấy nóng thì anh giúp em cởi luôn áo len nhé.” Phó Ứng Thâm đáp.

Vừa nói, anh vừa đưa tay nắm lấy vạt áo len, làm như muốn cởi ra giúp, nhưng Hứa Tế vội ngăn lại, hiếm khi có vẻ ngại ngùng như vậy: “Để em tự làm được rồi.”

Ở trên giường để Phó Ứng Thâm c** đ* là chuyện khác, còn bây giờ chỉ đơn thuần giúp cậu cởi áo thì lại mang một cảm giác hoàn toàn khác.

Phó Ứng Thâm thấy vẻ mặt của Hứa Tế thì bật cười, nhẹ gật đầu rồi buông tay ra, tâm trạng dường như cũng trở nên vui vẻ hơn.

Hứa Tế tự cởi áo len ra, trên người chỉ còn lại một lớp áo mỏng. Mái tóc hơi rối vì động tác lúc nãy, gương mặt mang theo chút hồng nhè nhẹ, không rõ là do nóng hay do lạnh.

Phó Ứng Thâm nhìn đến thất thần, rồi nhẹ cúi người hôn lên môi Hứa Tế.

Hứa Tế nhắm mắt lại, thuận theo mà hé môi. Hơi thở phảng phất lướt qua má Phó Ứng Thâm, mang theo chút ngứa nhẹ. Đó là một nụ hôn rất dịu dàng, không quá vội vàng, cũng không quá mãnh liệt, cho đến khi Phó Ứng Thâm chủ động kết thúc.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, anh nhìn Hứa Tế một lát, rồi nhẹ nhàng ôm người kia vào lòng.

Hứa Tế rất thích những cái ôm ấm áp như thế này. Hai người lặng lẽ ôm nhau một lúc, sau đó Phó Ứng Thâm mới buông cậu ra, hỏi: “Em đói không? Anh đi hâm đồ ăn nhé?”

“Ừ, để em đi cùng.” Hứa Tế gật đầu.

Thế là Phó Ứng Thâm nắm tay Hứa Tế cùng nhau vào bếp. Tuyết ngoài kia vẫn rơi không ngớt, nhưng trong căn nhà nhỏ lại ấm áp lạ thường.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back