Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Yêu Lại Mối Tình Đầu - Lâm Quang Hi

Yêu Lại Mối Tình Đầu - Lâm Quang Hi
Chương 45: Tiêm thuốc



Sau khi dặn dò xong, bác sĩ để y tá dẫn Lâm Tiêu đi làm thủ tục. Làm xong mọi việc, anh quay lại thì thấy Lục Tuyết Minh đang dựa vào ghế nghỉ ngơi.

“Em thấy sao rồi?” Lâm Tiêu ngồi xuống bên cạnh, đưa tay sờ lên trán y.

Lục Tuyết Minh mở mắt, yếu ớt đáp: “Cũng ổn.”

Y tá cầm hóa đơn đến, nói với cả hai: “ Lục tiên sinh, bây giờ đi tiêm nhé. Anh có thể tự đi được không?”

Lục Tuyết Minh gật đầu, Lâm Tiêu đỡ y đứng lên, thấy y đi được hai bước mà vẫn loạng choạng, anh dứt khoát bế y lên, theo sau y tá đi về phía khu tiêm chủng.

Tựa vào vòng tay Lâm Tiêu, Lục Tuyết Minh cảm thấy đầu óc đã tỉnh táo hơn nhiều so với lúc được bế vào bệnh viện. Cũng vì thế, y bắt đầu có đủ sức nghĩ đến những chuyện mà trước đó không nghĩ nổi.

Ví dụ, vừa nãy bác sĩ kiểm tra xong đã nói với y:

“Bạn trai cậu đi làm thủ tục rồi. Cậu cứ ngồi đây đợi, cậu ấy quay lại thì hai người có thể đi tiêm.”

Bác sĩ đâu thể tự tiện xác nhận rằng Lâm Tiêu là bạn trai y mà không hỏi qua. Điều này chỉ có thể là do chính Lâm Tiêu đã nói như vậy.

Bạn trai ư?

Lục Tuyết Minh tựa vào vai Lâm Tiêu, trong lòng nghĩ rằng nếu hôm nay không có anh ở đây, y sẽ lại như mọi khi một mình đi đến bệnh viện, rồi đăng ký xếp hàng chờ khám, rồi đi nộp tiền, tiêm thuốc, truyền dịch và lấy thuốc.

Mặc dù rất vất vả, nhưng y đã quen với việc tự mình lo liệu. Trước khi Lâm Tiêu quay lại, y thực sự đã quen với điều đó rồi.

Y nhìn qua mái tóc sau đầu Lâm Tiêu. Vì vội vã ra ngoài tìm y, mái tóc đuôi ngựa vốn luôn gọn gàng giờ chỉ được buộc qua loa hai vòng bằng dây chun, chúng rối tung lên, thậm chí có một lọn tóc rơi xuống vai, bị gương mặt của y đè lên.

Y nhẹ nhàng gạt lọn tóc ấy ra, trong đầu nghĩ lát nữa khi tiêm thuốc sẽ bảo Lâm Tiêu đi vào nhà vệ sinh buộc lại tóc, tiện thể cũng có thể đuổi anh ra ngoài một chút.

Không biết Lâm Tiêu có còn nhớ y sợ tiêm hay không, nhưng y đã không còn là Lục Tuyết Minh của hồi chưa đầy 20 tuổi nữa rồi. Giờ đây, y không thể vô tư bộc lộ nỗi sợ tiêm như trước kia được.

Lâm Tiêu đặt y xuống bàn tiêm, đưa hóa đơn cho y tá, đứng nhìn đối phương lấy thuốc từ tủ kính, rồi mang kim tiêm dùng một lần cùng đồ sát trùng đến.

Y tá yêu cầu Lục Tuyết Minh kéo quần phía bên phải xuống, nhưng y không động đậy, quay sang nói với Lâm Tiêu:

“Anh ra ngoài buộc lại tóc đi, rối tung hết cả rồi.”

Lâm Tiêu đeo khẩu trang, chỉ để lộ đôi mắt. Đôi mắt ấy nhìn y, ánh lên vẻ dịu dàng: “Anh ở đây với em.”

Lục Tuyết Minh còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị Lâm Tiêu ôm vào lòng, thì thầm bên tai:

“Trước đây em rất sợ tiêm, em từng nói cảm giác đó thật khó chịu. Nếu bây giờ vẫn sợ thì để anh ở đây cùng em, còn nếu không sợ nữa thì càng không cần đuổi anh đi.”

Những lời này trực tiếp chặn đứng đường lui của Lục Tuyết Minh. Y cắn môi, y tá thì đang đứng ngay bên cạnh quan sát, nếu y cứ khăng khăng đòi Lâm Tiêu ra ngoài thì e rằng sẽ càng mất mặt hơn. Lục Tuyết Minh đành phải từ bỏ, để Lâm Tiêu kéo áo mình lên, rồi cởi nút và k.éo kh.óa quần, để lộ chiếc qu.ần l.ó.t đen bên trong.

Y cảm thấy rất ngại, định dùng tay che lại, nhưng không ngờ Lâm Tiêu còn nhanh hơn. Anh lập tức đứng chắn gi.ữa hai chân y, dùng cơ thể mình che chắn, sau đó vòng tay qua eo y, kéo phần quần bên phải xuống một đoạn.

Đây là một tư thế ôm, cằm Lục Tuyết Minh tựa trên vai Lâm Tiêu, ánh mắt dừng lại ở dãy cờ lưu niệm treo trên tường đối diện, tim đập càng lúc càng nhanh.

Lục Tuyết Minh căng thẳng không chỉ vì những gì Lâm Tiêu đã làm trước đó, mà còn vì hành động của y tá khi cầm bông tẩy trùng lau vào mông y.

Y thật sự rất sợ tiêm, mặc dù y có thể kiểm soát không để mình cử động lung tung, nhưng cảm giác căng thẳng và lo lắng thì không thể nào kiềm chế được.

Sau khi y tá sát trùng xong, trong vài giây chờ đợi kim tiêm, Lục Tuyết Minh nghiến chặt răng, thậm chí không dám thở.

Ngón tay mang găng cao su ấn vào vị trí sẽ tiêm, y nghe thấy tiếng y tá nhẹ nhàng nói: “Thả lỏng đi.”

Lục Tuyết Minh nắm chặt vạt áo Lâm Tiêu, các ngón tay co lại thành nắm. Y cố gắng trấn tĩnh, nhưng khi kim tiêm đâm vào, cơn đau khiến y phải nhíu chặt mày lại.

Lâm Tiêu đang nhìn y tá tiêm, cảm nhận được cơ thể trong lòng mình đột nhiên căng cứng, liền quay mặt lại, hôn nhẹ lên tai Lục Tuyết Minh, rồi thì thầm: “Ngoan nào, thả lỏng ra, không thì sẽ đau hơn đấy.”

Lục Tuyết Minh chăm chú nhìn vào dòng chữ trên một tấm cờ lưu niệm. Đây là cách y thường dùng để phân tán sự chú ý khi tiêm, nhưng hôm nay chẳng có tác dụng. Vì cảm giác Lâm Tiêu hôn lên tai y từng chút một quá rõ ràng, hơn nữa cái ôm này cũng khiến y nhớ lại cảnh tượng trong đầu mình tối qua khi đang làm chuyện đó.

Y miên man nghĩ đến những cảnh tượng kiều diễm đó, đến mức ngay cả khi kim tiêm được rút ra cũng không hề hay biết. Cho đến khi một miếng bông lạnh được ấn vào chỗ đau nhức, y mới nghe thấy y tá nói với Lâm Tiêu:

“Giúp cậu ấy giữ trong ba phút rồi mới thả ra.”

Lâm Tiêu đáp vâng, kéo quần của y lên một chút, vẫn giữ nguyên tư thế ôm y không nhúc nhích.

Lục Tuyết Minh cũng không động đậy. Mặt y nóng bừng, lúc nãy vì căng thẳng mà cứ nghiến răng suốt, giờ lại cảm thấy đầu hơi choáng. Y không muốn để Lâm Tiêu nhìn thấy dáng vẻ này, liền tựa vào vai anh để nghỉ ngơi. Mãi đến khi Lâm Tiêu gỡ bông ra, định giúp y mặc lại quần, y mới tách ra.

Y muốn tự mình làm, nhưng khi đưa tay k** kh** q**n, tay hai người vô tình chạm vào nhau. Lâm Tiêu thoáng chạm đến chỗ ấy của y.

Dù chỉ là vô tình, nhưng Lục Tuyết Minh vẫn bối rối quay mặt đi, không dám cử động lung tung nữa.

Sau khi mặc quần xong, Lâm Tiêu lại bế y đến khu truyền dịch, đỡ y ngồi xuống ghế rồi đi tìm y tá. Rất nhanh sau đó, anh quay lại cùng với y tá.

Bác sĩ kê cho Lục Tuyết Minh một chai dung dịch dinh dưỡng nhỏ, chỉ cần truyền khoảng một tiếng là xong. Khi y tá chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, Lâm Tiêu ngồi xuống bên cạnh y, chạm tay lên trán để kiểm tra nhiệt độ, hỏi y cảm thấy thế nào rồi.

Y vẫn hơi choáng, nhưng không khó chịu như trước nữa, liền đáp: “Tôi không sao rồi, anh đi ăn chút gì đi.”

“Anh sẽ ở đây với em.”

Lâm Tiêu đặt tay y vào lòng bàn tay mình, năm ngón tay khép lại siết chặt, rồi nhìn vào mắt y, nói: “Tối qua thấy em vẫn khỏe mà, sao đột nhiên lại sốt vậy?”

Lục Tuyết Minh vốn định nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng nghe Lâm Tiêu hỏi vậy, hình ảnh tối qua lại ùa về. Nghĩ đến chuyện người từng chỉ xuất hiện trong tâm trí mình giờ đây đang ngồi ngay bên cạnh, còn nắm lấy tay mình, tim y bất giác đập loạn nhịp.

Cũng may vì sốt mà gò má y đã đỏ sẵn, không lo bị lộ. Y đáp: “Không có gì đâu, chỉ là nhiệt độ điều hòa chỉnh thấp quá thôi.”

Lời giải thích này rất hợp lý, Lâm Tiêu liền dặn dò: “Vậy sau này lúc ngủ đừng chỉnh thấp như thế nữa.”

Nói đến nhiệt độ điều hòa, Lâm Tiêu là người thiếu thuyết phục nhất. Bởi anh vốn thích chỉnh điều hòa xuống 22 độ khi ngủ, mà cơ thể lại dễ bị sốt. Trước đây khi còn ở bên nhau, Lục Tuyết Minh đã nhắc nhở anh không biết bao nhiêu lần, nhưng anh vẫn chẳng chịu nghe.

Giờ nghe anh nói vậy, Lục Tuyết Minh không khỏi muốn phàn nàn đôi câu, nhưng vừa định mở miệng thì lại thấy ánh mắt anh đầy lo lắng nhìn mình: “Sau này nếu thấy không khỏe thì phải nói với anh ngay. Hôm nay nếu anh không hỏi, có phải em định tự mình đến bệnh viện không?”
 
Yêu Lại Mối Tình Đầu - Lâm Quang Hi
Chương 46: Vậy còn em đã quen mấy người bạn trai rồi?



Lời vừa đến miệng đã bị nghẹn lại. Lục Tuyết Minh và Lâm Tiêu nhìn nhau vài giây, rồi y rũ mắt xuống, chăm chú nhìn bàn tay trái đang cắm kim truyền.

Y bị viêm dạ dày nhạy cảm, mỗi lần triệu chứng trở nặng đều phải đến bệnh viện. Trước đây, khi cả hai còn bên nhau, Lâm Tiêu không đến mức bế y đi khắp nơi như bây giờ, nhưng anh luôn ở bên cạnh, chạy tới chạy lui lo liệu mọi thứ.

Nhưng kể từ khi họ chia tay, mỗi lần y bệnh, chẳng còn ai quan tâm hay ở bên nữa. Ban đầu, y cảm thấy rất khó chịu, nhưng về sau, thời gian trôi qua lâu dần, y cũng quen với điều đó.

Y nghĩ rằng mình sẽ mãi quen với việc sống một mình như thế, cho đến hôm nay, người từng là chỗ dựa cho y, từng vì y mà bận rộn lúc đau bệnh, lại quay về.

Người ấy không để ý ánh mắt của những người xung quanh, bế y đi khắp nơi. Người ấy thậm chí còn tuyên bố với bác sĩ rằng mình là bạn trai của y, rồi che chắn nhanh hơn cả y khi chiếc qu.ần l.ót vô tình bị lộ.

Từ từng hành động của Lâm Tiêu, Lục Tuyết Minh có thể cảm nhận được tình cảm của anh dành cho mình. Y cũng biết, Lâm Tiêu của hiện tại sẽ chẳng tiếc gì những lời nói quan tâm hay sự chăm sóc, luôn cẩn thận chu đáo trong mọi việc.

Lục Tuyết Minh ngẩng đầu lên, lại đối diện với ánh mắt của Lâm Tiêu.

Lâm Tiêu không nói gì, đôi mắt anh vẫn nhìn y đầy lo lắng. Vì vội vã mà vành mắt cũng hơi đỏ.

Lục Tuyết Minh nuốt khan, cổ họng khô rát, bỗng nói lảng sang chuyện khác: “Tôi muốn uống nước.”

“Được, anh đi mua.”

Dù không nhận được câu trả lời của y, Lâm Tiêu vẫn lập tức đứng dậy, hỏi y tá vị trí máy bán hàng tự động.

Lục Tuyết Minh nhắm mắt nghỉ ngơi. Vài phút sau, y cảm nhận được có người ngồi xuống bên cạnh. Khi mở mắt ra, Lâm Tiêu đang cầm một chiếc cốc giấy dùng một lần, bên trong đựng nước ấm, đưa đến trước mặt y:

“Uống đi. Ở chỗ kia có máy nước nóng. Em đang sốt, đừng uống đồ lạnh.”

Lục Tuyết Minh nhận lấy, uống từng ngụm nhỏ. Trong lúc Lâm Tiêu không nhìn thấy, khóe môi y khẽ cong lên, giấu đi niềm vui trong bóng nước phản chiếu từ chiếc cốc.

Sau khi truyền xong dịch dinh dưỡng và nhận thuốc, Lâm Tiêu đỡ Lục Tuyết Minh rời khỏi bệnh viện. Y đã đỡ hơn nhiều so với lúc đến, ít nhất là không còn chóng mặt. Lần đo nhiệt độ cuối cùng cũng đã hạ xuống còn 38,2 độ.

Về lại xe, Lâm Tiêu hỏi y có muốn ăn gì không. Lục Tuyết Minh nhìn ra ngoài cửa sổ, nói muốn ăn thịt.

Lâm Tiêu khởi động xe, đáp: “Được, vậy chúng ta đi ăn món nhà làm.”

Lục Tuyết Minh không nói muốn ăn ở đâu, chỉ tựa lưng vào ghế. Do sức khỏe vẫn chưa hồi phục, y nhanh chóng thiếp đi. Lâm Tiêu lái xe vừa chậm vừa êm, đến bãi đỗ xe của khách sạn Việt Châu Loan mới nhẹ nhàng gọi y dậy.

Lục Tuyết Minh mơ màng tỉnh giấc, Lâm Tiêu hỏi y có còn buồn ngủ không, hay cứ ngủ tiếp trên xe, để anh đi mua đồ ăn mang về.

Y ngáp một cái, vừa định nói không cần, thì bụng đã phát ra tiếng “rột rột” trước khi y kịp mở lời.

Chẳng cần y nói thêm, Lâm Tiêu đã hiểu ngay.

Tầng ba của khách sạn Việt Châu Loan có một nhà hàng chuyên món gia đình, nổi tiếng không kém gì Thực Đỉnh Các. Tuy nhiên, hai nơi này có phong cách khác nhau: Thực Đỉnh Các chủ yếu là món cay Tứ Xuyên, còn nhà hàng này lại nổi bật với ẩm thực Quảng Đông.

Các loại súp bổ dưỡng ở đây nổi tiếng đến mức ăn một lần là khó quên. Thế nhưng Lục Tuyết Minh chưa từng đến, vì y vốn là người mê đồ ăn cay.

Ra khỏi thang máy, rẽ phải là cửa vào nhà hàng. Nhân viên phục vụ dẫn họ đến một chiếc bàn tròn có sofa, đưa thực đơn cho cả hai rồi lịch sự lui xuống đứng chờ.

Lâm Tiêu ngồi xuống, cùng xem thực đơn với Lục Tuyết Minh. Y lật qua một lượt nhưng không thấy món nào đặc biệt muốn ăn. Cuối cùng, Lâm Tiêu quyết định chọn vài món thanh đạm nhưng đặc sắc, thêm một bát canh bí đao hầm sườn, nấu kỹ lửa vừa mềm vừa thơm.

Trong lúc chờ món ăn được mang lên, Lâm Tiêu lại đưa tay sờ trán Lục Tuyết Minh. Nhiệt độ không khác mấy so với trước, nhưng y đã không còn cảm thấy chóng mặt nữa.

“Tôi đi vệ sinh một chút.” Lục Tuyết Minh đứng dậy nói.

“Để anh đi cùng.” Lâm Tiêu không yên tâm định đi theo. Y đáp: “Tôi thực sự đỡ nhiều rồi.”

“Thật ra anh cũng cần đi.” Lâm Tiêu chỉ vào chiếc khẩu trang trên mặt, giải thích: “Sáng nay đi vội quá, còn chưa đánh răng rửa mặt.”

Lục Tuyết Minh lúc này mới nhận ra lý do Lâm Tiêu luôn đeo khẩu trang,liền gật đầu, cùng anh đi vào nhà vệ sinh.

Khi Lục Tuyết Minh đi xong bước ra, Lâm Tiêu đã rửa mặt xong, đang buộc tóc lại. Nhưng vì không có lược, một lọn tóc bị rối mãi chưa gỡ ra được.

Lục Tuyết Minh rửa tay xong, sau khi lau khô thấy Lâm Tiêu vẫn đang loay hoay với búi tóc rối trước gương. Y tiến lại gần, khẽ nói: “Để tôi giúp anh.”

Lâm Tiêu quay người lại, cúi đầu hơi thấp để y dễ dàng xử lý. Lọn tóc trông có vẻ khô sơ, nhưng phần tóc còn lại vẫn rất mượt mà. Khi đến gần hơn, Lục Tuyết Minh thoáng ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt, như hương rừng sau cơn mưa.

Y cẩn thận tách từng sợi tóc, chẳng mấy chốc đã gỡ xong. Sau khi y vuốt phẳng phần tóc đó, Lâm Tiêu quay về phía gương, bắt đầu buộc đuôi ngựa.

Trước đây, khi họ còn bên nhau, Lâm Tiêu vẫn để tóc ngắn. Lục Tuyết Minh chưa từng thấy anh buộc tóc bao giờ. Vài lọn tóc mái nhẹ nhàng lay động bên má theo từng động tác. Lâm Tiêu rất thành thạo, động tác gọn gàng và tự nhiên. Khi cúi đầu để cột dây thun, tóc mái rủ xuống, che đi hàng mi dài, chỉ để lộ một góc nghiêng trắng trẻo với đường nét tinh tế.

Khi anh ngẩng đầu lên, theo thói quen vén tóc mái hai bên ra sau tai, rồi quay sang nói với Lục Tuyết Minh: “Xong rồi, mình quay lại bàn thôi.”

Lục Tuyết Minh thoáng ngẩn ngơ khi nhìn Lâm Tiêu buộc tóc, lúc này mới phản ứng lại, liền hỏi: “Anh bắt đầu để tóc dài từ khi nào vậy?”

“Không lâu sau khi sang Đức.”

“Tại sao tự dưng lại muốn để tóc dài?”

Lâm Tiêu mỉm cười, nhưng nụ cười ấy không chạm đến đáy mắt: “Vì khoảng thời gian đó anh rất khép kín, hơn một năm trời không bước ra khỏi cổng trường.”

Ban đầu Lục Tuyết Minh chỉ hỏi vu vơ, không ngờ lại nhận được câu trả lời như vậy. Họ đều chưa từng thực sự biết về cuộc sống của nhau trong những năm qua. Chủ đề vừa khơi ra, y bỗng muốn tiếp tục tìm hiểu thêm.

“Tại sao lại khép kín? Do bất đồng ngôn ngữ à?”

Lâm Tiêu lắc đầu, ánh mắt nhìn y thoáng phức tạp: “Ngôn ngữ chính bên đó là tiếng Đức, nhưng nói tiếng Anh cũng không vấn đề gì.”

Sau khi Lục Tuyết Minh ngồi xuống bàn, Lâm Tiêu không chọn ghế đối diện mà ngồi xuống sofa bên cạnh, anh nắm lấy tay y để bên người, bao bọc trong lòng bàn tay mình rồi nhẹ nhàng xoa xoa.

Lâm Tiêu không có ý định nói thêm, nhưng Lục Tuyết Minh lại bắt đầu bận tâm. Tuy vậy, thấy anh không muốn chia sẻ, y cũng không tiện hỏi tới, chỉ ngẩn người nhìn bộ đồ dùng trên bàn ăn.

Một lát sau, y cảm nhận được Lâm Tiêu nghiêng người tới gần, cười khẽ bên tai: “Muốn biết lý do đến vậy sao?”

Lục Tuyết Minh quay mặt lại, không còn vẻ lạnh nhạt như trước mà thẳng thắn hỏi: “Vậy anh có muốn nói không?”

Lâm Tiêu không ngờ y lại thay đổi thái độ đột ngột như vậy, trở nên quan tâm đến chuyện của mình. Cảm giác buồn bã âm ỉ trong lòng anh giờ đây như ánh mặt trời xua tan mây mù, trở nên thoải mái hơn hẳn.

Anh lại cười, lần này nụ cười mang theo hơi ấm lan cả vào đôi mắt sáng ngời. Nhưng khi nhắc đến lý do, giọng anh vẫn phảng phất chút tiếc nuối: “Lúc đó vừa mới chia tay em, anh mãi không thể vượt qua được. Sang bên đó lại chẳng quen ai, mọi thứ đều xa lạ.”

Dù chỉ là vài câu tóm tắt đơn giản, Lục Tuyết Minh vẫn có thể cảm nhận được nỗi bức bối mà anh từng trải qua.

Lần chia tay năm đó là do Lâm Tiêu đề nghị trong lúc cãi nhau. Dù Lục Tuyết Minh không níu giữ, nhưng y luôn nghĩ rằng anh thực sự không còn yêu mình nên mới nói vậy. Mãi đến lần này, khi Lâm Tiêu trở về và giải thích mọi chuyện, y mới hiểu rằng không phải vì hết yêu. Vậy nên, khoảng thời gian vừa chia tay, chắc chắn Lâm Tiêu cũng không dễ chịu gì.

Nói xong, Lâm Tiêu cúi đầu, tiếp tục xoa bàn tay Lục Tuyết Minh. Tóc mái lại từ bên tai rơi xuống, che khuất đôi mắt có chút cô đơn của anh.

Lục Tuyết Minh từng nghĩ rằng chỉ mình y là người đau khổ sau khi chia tay, nhưng hóa ra không phải vậy. Hóa ra, người kia cũng đã từng đau đớn vì mất đi y, còn không thể vượt qua được khoảng thời gian đó.

Khi nhận ra điều này, khuôn mặt y bỗng nhẹ nhõm, đôi mày nhíu chặt cũng giãn ra. Y duỗi tay phải chưa bị nắm lấy, nhẹ nhàng vén lại lọn tóc mái của Lâm Tiêu, rồi khi anh ngẩng đầu nhìn mình, Lục Tuyết Minh mỉm cười:

“Thật ra, anh để tóc dài trông đẹp hơn tóc ngắn.”

Lâm Tiêu đã sáu năm không thấy dáng vẻ y dịu dàng như vậy, không khỏi ngẩn ra. Lục Tuyết Minh tựa lưng vào gối sofa, tiếp tục nói: “Nhưng với dáng vẻ này, chắc sẽ có nhiều người thích anh hơn nhỉ?!”

Khi nói câu này, Lục Tuyết Minh không biểu lộ cảm xúc gì, tuy nhiên Lâm Tiêu ngay lập tức hiểu được ý của y, vội vàng giải thích: “Không có đâu. Anh…”

Lâm Tiêu không muốn lừa dối Lục Tuyết Minh, nhưng lại không biết phải giải thích thế nào về chuyện với Khang Văn Úc. Tuy nhiên, khi Lục Tuyết Minh vừa nói xong, y cũng nhớ lại hai mối quan hệ trước đây của mình với phụ nữ, bỗng cảm thấy như mình cũng không có tư cách để truy vấn thêm điều gì.

Lục Tuyết Minh đang nghĩ cách thay đổi chủ đề câu chuyện, nhưng Lâm Tiêu lại hiểu nhầm sự im lặng của y, liền thẳng thắn nói:

“Thực ra trong những năm qua, anh cũng đã có một mối quan hệ, nhưng chỉ kéo dài chưa đầy ba tháng rồi kết thúc.”

Lục Tuyết Minh ngẩn người, Lâm Tiêu sợ y hiểu lầm, vội vàng giải thích thêm: “Thực ra, lý do anh ở bên người đó là vì anh tưởng mình thích kiểu người giống em. Cách cậu ấy theo đuổi anh, nụ cười của cậu ấy cũng làm anh nhớ đến em.”

“Nhưng sau này anh mới nhận ra, vốn dĩ không phải vậy. Mỗi lần nhìn cậu ấy, anh lại nhớ đến em.”

Lâm Tiêu trở tay, đan những ngón tay của Lục Tuyết Minh vào tay mình, thành thật nói: “Người anh yêu vẫn là em, chỉ có em thôi.”

Lục Tuyết Minh nhìn thẳng vào mắt Lâm Tiêu, dù y hiểu rằng sau khi chia tay, Lâm Tiêu không thể sống một mình suốt sáu năm, nhưng khi nghe anh thừa nhận đã từng có mối quan hệ, y tức thì cảm thấy trong lòng như bị nghẹt thở.

Hình ảnh của đoạn video kia, vốn đã bị y cố tình quên lãng, giờ lại hiện rõ mồn một trong trí nhớ. Y nhíu mày, hỏi:

“Video lần trước trên đu quay, anh đưa tôi xem là do cậu ta quay đúng không?”

Lâm Tiêu cúi đầu như thể vừa phạm lỗi, giọng nói tràn đầy áy náy: “Hôm đó anh chỉ muốn đánh lạc hướng sự chú ý của em, nên tiện tay mở bừa thôi. Thật sự lúc đó anh đã quên mất việc này.”

Lục Tuyết Minh im lặng một lúc, nhìn thấy vẻ áy náy của Lâm Tiêu, y nghĩ lại cũng chẳng cần phải tiếp tục bận tâm về chuyện này nữa, vì dù sao thì anh đã nói rằng, người anh yêu từ đầu đến cuối vẫn chỉ có y.

Thế là y nói: “Thôi, dù sao thì cũng đã qua rồi.”

Lâm Tiêu ngẩng đầu nhìn y: “Không giận nữa à?”

Lục Tuyết Minh lắc đầu. Lúc này, nhân viên phục vụ mang lên hai món ăn. Mùi thơm lan tỏa khiến y không cưỡng lại được, cầm đũa lên gắp một miếng nấm sò xào thịt. Đang định khen ngon, y lại thấy Lâm Tiêu nghiêng người tới gần, hỏi một câu khiến y suýt chút nữa thì mắc nghẹn.

“Vậy còn em? Ngoài Dương Chí Hanh ra, đã quen mấy người bạn trai rồi?”
 
Yêu Lại Mối Tình Đầu - Lâm Quang Hi
Chương 47: Anh sẽ không bao giờ buông tay em nữa



Mặc dù đã nuốt miếng thịt xuống, Lục Tuyết Minh vẫn bị sặc, vội vàng đưa tay che miệng ho khan mấy tiếng.

Lâm Tiêu vội vàng xoa lưng giúp y, rồi rút một tờ khăn giấy đưa qua. Đợi y đỡ hơn một chút, anh cầm bát canh lên đưa tới bên miệng: “Uống vài ngụm canh đi.”

Lục Tuyết Minh nhận lấy bát, nhấp từng ngụm canh, nhưng trong đầu lại quay cuồng nghĩ cách trả lời câu hỏi ban nãy.

Thực ra, y nên thẳng thắn như Lâm Tiêu, bởi việc hẹn hò là chuyện xảy ra sau khi họ chia tay. Nhưng nếu Lâm Tiêu truy hỏi chi tiết thì y phải nói thế nào?

Y vò đầu bứt tai nghĩ cách, vô thức uống hết cả bát canh lúc nào không hay. Thấy anh vẫn ngậm bát không động đậy, Lâm Tiêu đã hiểu ra phần nào, y đây là không muốn trả lời.

Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng Lâm Tiêu vẫn cảm thấy hơi hụt hẫng. Tuy nhiên, anh cũng không muốn làm khó Lục Tuyết Minh, liền lấy bát canh đặt xuống, gắp một đũa nấm vào bát y, dịu dàng nói: “Ăn đi. Để anh gọi phục vụ mang cơm lên, không có món chính, lát nữa em lại đói.”

Lục Tuyết Minh gật đầu, nhìn Lâm Tiêu bình thản gọi nhân viên phục vụ, sau đó lại tiếp tục chăm sóc mình, múc canh, gắp đồ ăn, nhưng không hề nhắc lại chuyện lúc nãy. Điều này khiến y cảm thấy không yên lòng.

Lâm Tiêu đã hỏi, điều đó chứng tỏ anh rất để tâm. Nhưng sau đó lại không nói thêm gì, lý do chỉ có một: anh không muốn ép buộc y.

Ngẫm lại cảm giác của mình khi nghe Lâm Tiêu từng có đối tượng khác, Lục Tuyết Minh cắn chặt đũa, cảm thấy đĩa thịt bò sa tế vừa được mang lên bỗng chốc chẳng còn thơm ngon nữa.

Khi Lâm Tiêu lại lần nữa gắp thức ăn cho y, nhắc y ăn nhiều một chút, Lục Tuyết Minh đặt đũa xuống, nhẹ giọng nói:

“Thật ra tôi từng hẹn hò với hai cô gái.”

Động tác gắp thức ăn dừng lại, Lâm Tiêu quay sang nhìn y.

Lục Tuyết Minh cắn một mẩu da chết nhỏ ở giữa môi trên, thấp giọng tiếp lời: “Nhưng cả hai đều là do mai mối, cũng không hẹn hò được bao lâu thì đã kết thúc.”

Lâm Tiêu không nói gì, nhưng chính sự im lặng ấy lại khiến Lục Tuyết Minh cảm thấy ngột ngạt hơn cả những câu hỏi trực tiếp.

Y cũng không muốn Lâm Tiêu hiểu lầm, nên đã thẳng thắn nói hết: “Tôi không thể nào thích họ được, cảm giác không đúng lắm.”

Lâm Tiêu đặt đũa xuống: “Anh nhớ trước đây em từng nói, em không có cảm giác với con gái.”

“Tôi đã cho rằng mình có thể thay đổi, bởi vì không muốn quen đàn ông nữa.”

Lục Tuyết Minh vẫn cắn lấy mẩu da chết trên môi, dù biết rõ không nên tiếp tục. Cuối cùng, mẩu da bị rứt ra, một cơn đau nhói truyền tới, kèm theo đó là vị máu nhàn nhạt nơi đầu lưỡi.

Lục Tuyết Minh dùng đầu lưỡi li.ế.m chỗ môi bị đau, chưa kịp làm gì thêm đã cảm nhận được tay Lâm Tiêu chạm vào cằm mình, nhẹ nhàng nâng lên.

“Có phải vì chúng ta chia tay, nên em mới không muốn ở bên người đàn ông nào khác nữa?” Lâm Tiêu hỏi.

Nói xong, anh liền chú ý đến vết máu nhỏ trên môi Lục Tuyết Minh, lập tức nhíu mày, rút một tờ giấy ăn ấn nhẹ lên đó: “Sao lại cắn da chết nữa rồi?”

Lục Tuyết Minh có thói quen xấu hay cắn da chết trên môi, y gạt tờ giấy ra, giải thích: “Không cẩn thận cắn trúng thôi.”

Lâm Tiêu quay sang gọi phục vụ mang một ly nước ấm, chờ y uống hết mới tiếp tục hỏi: “Em vẫn chưa trả lời anh. Có phải vì chúng ta chia tay mà em mới như vậy không?”

Lục Tuyết Minh lúc nãy còn dũng khí để nói thật, nhưng bị những chuyện lặt vặt này làm ngắt quãng, giờ lại chẳng biết nên đối mặt thế nào.

Y im lặng không đáp, thực tế chính là ngầm thừa nhận.

Lâm Tiêu nắm lấy tay y, khẽ thở dài: “Chuyện này anh cũng có trách nhiệm. Thôi bỏ đi, không nói nữa.”

Lục Tuyết Minh thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nghĩ rằng cuối cùng chuyện này cũng được gác lại. Sau bữa cơm, Lâm Tiêu đưa y về nhà. Khi y vừa mở cửa bước vào, Lâm Tiêu cũng theo sau.

Lục Tuyết Minh lên tiếng: “Anh về đi, tôi không sao nữa rồi.”

Lâm Tiêu cầm lấy chùm chìa khóa trong tay y: “Không được. Em vẫn chưa hạ sốt, anh không yên tâm. Em vào tắm trước đi, anh sẽ qua nhà lấy nhiệt kế điện tử và miếng dán hạ sốt.”

Dứt lời, Lâm Tiêu xoay người rời đi. Nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi của người này khi lo lắng cho mình, khóe môi Lục Tuyết Minh khẽ cong lên, sau đó y bước đến chỗ Điềm Đậu để đổ thức ăn cho mèo.

Khi Lâm Tiêu quay lại, Lục Tuyết Minh đang cầm bộ đồ ngủ sạch sẽ chuẩn bị vào phòng tắm. Thấy anh bế cả Điềm Phi theo, y lập tức bước tới muốn v.uố.t v.e.

Lâm Tiêu đặt Điềm Phi xuống bên cạnh Điềm Đậu, sau đó đo nhiệt độ cho y. Kết quả vẫn là 38,2 độ, liền thúc giục y đi tắm.

Lúc nãy ăn cơm xong, y đã đổ mồ hôi đầm đìa, giờ trong phòng bật điều hòa, nghĩ bụng như vậy dễ khiến cơn sốt tái phát nên y ngoan ngoãn đi tắm.

Lâm Tiêu bước vào bếp, lấy túi thuốc bác sĩ kê đơn ra, cẩn thận chia theo hướng dẫn, rồi pha một gói thuốc Đông y vào cốc nước. Đợi Lục Tuyết Minh tắm xong, anh sẽ đưa y uống rồi đi ngủ.

Lục Tuyết Minh đã chợp mắt một lúc lâu trên xe, giờ hoàn toàn không buồn ngủ. Thêm vào đó, Lâm Tiêu cứ ngồi bên cạnh giường, khiến y không thể nằm yên được. Y dứt khoát ngồi dậy.

“Sao còn chưa ngủ?” Lâm Tiêu hỏi.

“Tôi không buồn ngủ.” Lục Tuyết Minh với tay lấy chiếc điều khiển TV ở tủ đầu giường bên kia: “Anh cứ về phòng trước đi, tôi xem TV chút rồi ngủ.”

“Vậy để anh lấy cho em cái áo khoác.” Lâm Tiêu đứng dậy mở tủ quần áo, lấy ra một chiếc áo khoác mỏng tay dài rồi khoác lên vai y, sau đó chỉnh lại chăn, kéo đến ngang ngực y.

Lục Tuyết Minh không phản đối hành động này. Làm xong, Lâm Tiêu cũng không định rời đi, chỉ ngồi xuống ghế bên cạnh, cùng y xem TV.

Buổi chiều không có chương trình gì hấp dẫn. Lục Tuyết Minh lướt qua hơn bốn mươi kênh, cuối cùng dừng lại ở một bản tin địa phương.

Nhưng khi xem một lúc, ánh mắt y lại lơ đãng hướng về phía người ngồi bên cạnh.

Lâm Tiêu cũng đang chăm chú xem tivi, không hiểu sao lại bị cái tin tức về tranh chấp lặt vặt trong gia đình thu hút, cứ nhìn chằm chằm mà không chớp mắt.

Lục Tuyết Minh nhìn anh một lúc, cảm thấy chẳng có gì thú vị, nghĩ một lát rồi quyết định ngủ vẫn tốt hơn. Vừa kéo chăn ra, y liền thấy Lâm Tiêu quay mặt sang, hỏi: “Em có muốn xem phim không?”

“Phim gì?” Lục Tuyết Minh hỏi.

“Xem rất hay. Nhưng bên này em không có thiết bị chiếu phim, đi qua chỗ anh xem đi, màn hình lớn hơn nhiều.” Lâm Tiêu nói xong liền kéo y đi.

Lục Tuyết Minh không kịp phản ứng đã bị kéo sang phòng đối diện. Trong phòng Lâm Tiêu, điều hòa cũng được bật nhưng không lạnh như mọi khi. Y vừa vào đã bị đẩy lên giường, Lâm Tiêu đệm gối cho y tựa lưng, đắp chăn cho ấm rồi mới bắt đầu chuẩn bị thiết bị chiếu phim.

Lục Tuyết Minh chưa bao giờ nằm trên chiếc giường này, lúc này cảm thấy hơi lạ lẫm. Dù sao thì mối quan hệ của hai người hiện giờ vẫn còn mập mờ, việc nằm trên giường của Lâm Tiêu khiến y cảm thấy ngại ngùng. Nhưng nhìn thấy người đang quay lưng lại với mình bận rộn chỉnh sửa thiết bị, y nghĩ thôi thì cũng không sao.

Lục Tuyết Minh v.uốt v.e lớp chăn mềm mại trên người, nhận ra chiếc nệm này êm hơn nhiều so với chiếc của mình, nằm rất thoải mái. Chiếc gối cũng có một mùi thơm nhẹ, y dựa vào gần ngửi thử, là mùi dầu gội trên tóc Lâm Tiêu.

Trong khi Lục Tuyết Minh đang lén lút làm những điều này, Lâm Tiêu đã hoàn tất việc chuẩn bị máy chiếu. Anh chọn một bộ phim tình cảm cũ để chiếu, khi nhạc đầu phim vừa vang lên, Lục Tuyết Minh đã bị thu hút ánh nhìn. Nhìn những cảnh quen thuộc trên màn chiếu, ngay cả khi Lâm Tiêu đi đến ngồi cạnh giường, y cũng không phản ứng gì.

Lâm Tiêu dựa vào người y, cười nói: “Em còn nhớ bộ phim này không?”

Đây là bộ phim đầu tiên họ xem sau khi ở bên nhau, kể về một cặp đôi đồng tính lần đầu đi du lịch, trong chuyến đi xảy ra một loạt những câu chuyện vừa hài hước vừa lãng mạn.

Lục Tuyết Minh xem rất say mê, sau đó còn hỏi Lâm Tiêu vài lần, khi nào họ mới có thể đi du lịch như vậy.

Lúc đó họ vừa mới ở bên nhau không lâu, vào kỳ nghỉ hè, Lâm Tiêu lại phải tham gia khóa học vẽ nâng cao ngoài trường, chẳng có nhiều thời gian, nên chuyện này cứ thế bị trì hoãn.

Nhìn cặp đôi trên màn hình vừa trò chuyện vừa chờ xe khởi hành, Lục Tuyết Minh nhớ lại rạp chiếu phim cũ kỹ đó và người đàn ông ngồi bên cạnh, giúp y cầm bỏng ngô.

Y không chắc Lâm Tiêu chọn bộ phim này để ôn lại kỷ niệm là có ý gì, nhưng bộ phim này thực sự có những ký ức khó quên đối với họ.

Ví dụ như lần đầu tiên họ hôn nhau ở ngoài, ngay sau khi xem xong bộ phim này và đi vào nhà vệ sinh.

Lúc đó, Lâm Tiêu đã đẩy y vào cửa nhà vệ sinh, hôn y đến mức thở không nổi, chân mềm nhũn, phải mất một lúc lâu mới có thể ra ngoài. Sau đó, họ cũng chẳng có tâm trạng để tiếp tục đi dạo phố, chỉ ăn vội vàng rồi về nơi ở để giải quyết cơn thèm khát.

Nhớ lại những hình ảnh sau đó khiến người ta đổ mồ hôi đầm đìa, Lục Tuyết Minh cảm thấy cổ họng nghẹn lại, cuối cùng mới nhận ra Lâm Tiêu không phải đang xem phim mà là đang nhìn mình.

Y nuốt một ngụm nước bọt, tránh ánh mắt của Lâm Tiêu, kéo chăn định đứng dậy: “Tôi đi uống nước.”

Lâm Tiêu liếc nhìn đã thấy ngay y đang trốn tránh, cũng không muốn lãng phí thêm thời gian. Anh nắm lấy tay y kéo lại gần, gần đến mức hơi thở của anh phả lên mặt y, rồi nói: “Chúng ta làm lành đi, để anh có thể chăm sóc em như hôm nay, ở bên cạnh em.”

Lục Tuyết Minh cảm thấy căng thẳng đến mức không thở nổi, y đoán Lâm Tiêu sẽ nhanh chóng đưa ra yêu cầu này, nhưng không ngờ lại dùng bộ phim này để nói ra.

Trên màn hình, đôi tình nhân đang hôn nhau trên bãi biển Waikiki dưới ánh nắng rực rỡ, giai điệu lãng mạn quen thuộc xâm nhập vào tai y, khiến những hình ảnh tối qua lại xuất hiện trong đầu.

Cơ thể vẫn chưa hoàn toàn hết sốt không thể chịu nổi những suy nghĩ như vậy, mặt y bắt đầu nóng lên. Sợ rằng sẽ bị nhìn thấu, y dùng lực rút tay lại, nhưng vẫn không thể thoát khỏi giường.

Lâm Tiêu chắn ngang giữa y và đầu giường, không còn kìm chế như trước nữa, mà chăm chú nhìn vào đôi môi của y trong khoảng cách cực gần.

Hơi thở của người kia như một ngọn lửa, khiến gò má y càng thêm bỏng rát. Lục Tuyết Minh cảm thấy mình không thể chịu đựng thêm nữa, nhưng ngay lúc đó lại nghe thấy một tiếng th.ở d.ốc.

Đó là âm thanh từ trong bộ phim, là tiếng của một trong những nhân vật chính đang nằm trên ghế, còn người kia thì đang mát-xa thoa kem chống nắng cho anh ta.

Trước mắt là khuôn mặt của Lâm Tiêu không còn che giấu d.ục v.ọ.ng chiếm hữu, bên tai là những lời tình tứ táo bạo bằng tiếng Anh của cặp đôi trên màn hình. Lục Tuyết Minh nóng đến mức như muốn bốc cháy, trái tim đập thình thịch, cuối cùng cũng nhận ra không thể tiếp tục như thế này. Nhưng trước khi kịp đẩy Lâm Tiêu ra, đôi môi anh đã áp xuống.

Đôi mắt y lập tức mở to, lưỡi của Lâm Tiêu len vào trong khoang miệng Lục Tuyết Minh, sự trêu đùa quen thuộc khiến khóe mắt y dần ướt, thoải mái đến mức quên cả việc phản kháng. Nhưng Lâm Tiêu nhanh chóng buông ra, cắn nhẹ lên môi y một cái, rồi nói:

“Anh không muốn thấy em bên người khác nữa, cũng không muốn thấy ai khác hôn em như thế này.”

“Tuyết Minh, anh sẽ không bao giờ buông tay em nữa.”
 
Yêu Lại Mối Tình Đầu - Lâm Quang Hi
Chương 48: Mãnh liệt và nồng nhiệt



Đầu óc Lục Tuyết Minh vẫn có chút mơ hồ, nhưng trong lời nói kia y nghe ra điểm bất thường.

Thấy y nhíu mày, Lâm Tiêu nghĩ y vẫn đang do dự, liền cúi xuống định hôn tiếp. Nhưng lần này, Lục Tuyết Minh né ra: “Đợi đã, tôi có chuyện muốn hỏi anh.”

Lâm Tiêu không gạt tay y đang che miệng mình ra, chỉ giữ nguyên tư thế, mơ hồ đáp: “Em hỏi đi.”

Lục Tuyết Minh và Lâm Tiêu nhìn thẳng vào nhau, dù tim vẫn đập rộn ràng, nhưng bản thân đã bình tĩnh hơn nhiều so với lúc nãy:

“Lời anh vừa nói có ý gì? Anh thấy có người hôn tôi khi nào?”

Lâm Tiêu im lặng, sau đó thở dài, gỡ tay Lục Tuyết Minh ra: “Ngày tổ chức hoạt động tập thể của trường, lúc Dương Chí Hanh đưa em về. Xe của anh ở ngay phía sau hai người.”

Lục Tuyết Minh vẫn chưa hiểu: “Rồi sao nữa?”

Lâm Tiêu không muốn nói quá chi tiết, nhưng nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Lục Tuyết Minh, đành phải giải thích thêm: “Anh thấy hai người hôn nhau trong xe.”

Cảm xúc của Lâm Tiêu vì câu nói này mà chùng xuống, anh không nhìn Lục Tuyết Minh nữa: “Anh biết là không nên nhìn lén, mà anh cũng không có tư cách để trách em.”

Lục Tuyết Minh nhìn Lâm Tiêu với vẻ mặt đầy khó hiểu, y hoàn toàn không nhớ là đã bị Dương Chí Hanh hôn?

“Anh rốt cuộc là nhìn thấy ở đâu? Anh nhận nhầm người rồi đúng không? Em với anh ấy chỉ từng nắm tay thôi!”

Thấy Lâm Tiêu thật lòng thật dạ lại đang hiểu lầm và buồn bã, Lục Tuyết Minh không nhịn được nữa. Nếu y thật sự đã làm vậy thì cũng thôi đi, nhưng vấn đề là không có chuyện đó xảy ra.

Lâm Tiêu ngẩng đầu lên: “Hai người chỉ nắm tay thôi sao?”

Lục Tuyết Minh: …

Vừa rồi y vội vàng giải thích nên không chú ý đến cách dùng từ, lúc này nhìn thấy Lâm Tiêu lại có vẻ mặt đầy hy vọng, Lục Tuyết Minh bối rối đến mức chẳng thốt nên lời, đành gật đầu thay cho câu trả lời.

Lâm Tiêu đặt tay y lên môi, hôn nhẹ rồi cười vui vẻ: “Vậy có lẽ là anh nhìn nhầm rồi. Anh thấy anh ta lại gần em, từ góc độ của anh thì giống như là đang hôn nhau.”

Nói xong, anh lại tiếp tục hôn lên môi Lục Tuyết Minh, vừa hôn vừa cười: “Là anh nhìn nhầm, xin lỗi em.”

Lục Tuyết Minh bị hôn đến mức gương mặt nóng bừng lên. Đặc biệt là khi y nhìn thấy ánh sáng lấp lánh trong mắt Lâm Tiêu lúc anh cười, trái tim vốn vừa bình tĩnh được đôi chút lại bắt đầu đập loạn nhịp.

Lâm Tiêu ôm y vào lòng, dịu dàng nói bên tai: “Anh rất vui, Tuyết Minh, anh thật sự rất vui.”

Lục Tuyết Minh cảm thấy mặt mình nóng đến mức miếng dán hạ sốt trên trán không còn tác dụng nữa, đầu óc lại bắt đầu căng ra. Lâm Tiêu nói xong liền buông y ra, nhìn vào mắt y hỏi: “Em là của anh, đúng không?”

Trong đôi mắt dịu dàng ấy tràn ngập sự mong đợi và tình cảm dành cho y, mặc dù câu trả lời đã rất rõ ràng, nhưng Lâm Tiêu vẫn nhìn y chằm chằm, không cho Lục Tuyết Minh cơ hội trốn tránh, chờ đợi câu trả lời từ y.

Lục Tuyết Minh chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập bên tai, nhìn người trước mặt, người mà y đã giấu trong lòng bao nhiêu năm nhưng vẫn không thể quên được, tầm nhìn của y dần trở nên mờ mịt.

Quay vòng suốt bao nhiêu năm, cuối cùng Lâm Tiêu vẫn quay lại bên y. Mặc dù mối quan hệ này đã từng có những vết nứt bị xé toạc, nhưng bây giờ cả hai đều đã trưởng thành hơn, Lâm Tiêu không còn là người im lặng, chỉ giấu kín tình cảm trong lòng như trước.

Y có thể cảm nhận được, tình yêu của Lâm Tiêu dành cho mình thực sự sâu đậm và mãnh liệt hơn cả sáu năm trước.

Lục Tuyết Minh hít một hơi, cúi đầu cố gắng lau đi những cảm xúc không thể giấu được nơi khóe mắt. Nhưng Lâm Tiêu không cho y động đậy, anh nâng khuôn mặt y lên, dùng nụ hôn để lau đi, sau đó hôn nhẹ vào nốt ruồi nhỏ trên chóp mũi, cuối cùng dừng lại bên bờ môi.

Giữa họ chỉ còn một khoảng cách rất nhỏ, nhưng Lâm Tiêu không hôn xuống. Y biết rõ Lâm Tiêu đang chờ đợi điều gì, vì vậy Lục Tuyết Minh chủ động tiến lên một chút, môi của họ chạm vào nhau.

Sự chủ động của y như một ngọn lửa, thiêu đốt hoàn toàn Lâm Tiêu, khiến anh như một thùng dầu bị châm ngòi. Lâm Tiêu đè y xuống, ở trong miệng y cuồng loạn chiếm đoạt. Động tác không còn dịu dàng, nhưng cũng không thô bạo, chỉ là khiến y cảm nhận được sự vội vã, cảm nhận được tình yêu và d.ục v.ọ.ng chiếm hữu dần mất kiểm soát của người này dành cho mình như khi họ mới ở bên nhau.

Y ôm chặt lấy vòng eo Lâm Tiêu, mở miệng phối hợp với sự chiếm đoạt của anh. Kể từ khi chia tay, y đã không còn trải qua những nụ hôn mãnh liệt như vậy nữa. Đầu lưỡi quấn lấy nhau, rõ ràng không có kỹ thuật gì, nhưng lại dấy lên niềm vui ngọt ngào và tê dại.

Đôi bàn tay từng cầm bút vẽ luồn vào kẽ tay y, kéo hai tay Lục Tuyết Minh lên đ.ỉnh đầu và ghì chặt xuống. Khi nụ hôn kết thúc, cả hai đều thở hổn hển, Lâm Tiêu bỗng bật cười, hỏi: “Phải làm sao đây?”
 
Yêu Lại Mối Tình Đầu - Lâm Quang Hi
Chương 49: Đi hẹn hò



Lâm Tiêu chạm nhẹ vào cổ Lục Tuyết Minh, nhìn sắc mặt vẫn chưa hề dịu đi của y, rồi nói: “Không cần đâu, để anh lấy nhiệt kế đo thử cho em.”

Lục Tuyết Minh ngăn động tác định xuống giường của Lâm Tiêu, nhíu mày hỏi: “Anh không muốn sao?”

Lâm Tiêu bật cười, cúi người hôn nhẹ lên môi y, dịu dàng đáp: “Ngốc à, sao anh lại không muốn chứ? Nhưng em vẫn còn sốt, đợi khi nào khỏi bệnh rồi chúng ta tiếp tục nhé.”

Lục Tuyết Minh đối diện ánh mắt anh, im lặng một lúc rồi mới buông tay, ngượng ngùng gật đầu: “Ừm.”

Lâm Tiêu lại hôn nhẹ lên mặt y, giúp y lau sạch sẽ, đắp chăn cẩn thận rồi mới đi lấy nhiệt kế. Khi đo xong, nhiệt độ đã lên tới 38,6 độ.

Lâm Tiêu có chút tự trách, lại thay cho y một miếng dán hạ sốt mới. Nhưng Lục Tuyết Minh lại không còn cảm giác choáng váng hay mệt mỏi như trước, thậm chí còn có hứng thú muốn xem nốt bộ phim dang dở.

Lâm Tiêu ôm y xem phim, hai người vừa xem vừa trò chuyện về rất nhiều chuyện cũ. Nói tới nói lui rồi lại hôn nhau. Tuy nhiên, vì y vẫn còn sốt, cả hai cuối cùng cũng không xem hết phim mà Lục Tuyết Minh đã ngủ thiếp đi.

Lâm Tiêu cẩn thận đo nhiệt độ cho y thêm một lần nữa, thấy con số không tăng thêm mới yên tâm. Sau khi tắm xong, anh lại ôm y cùng ngủ. Đến khoảng hơn chín giờ tối, Lục Tuyết Minh nóng đến mức tỉnh giấc.

Lâm Tiêu chỉnh nhiệt độ điều hòa lên 27 độ, vừa đắp chăn vừa ôm y, khiến y nóng đến mức cổ đầy mồ hôi. Khi tỉnh dậy, y thấy thấy người phía sau đang ôm mình, trán và sống mũi cũng rịn đầy mồ hôi nhưng vẫn ngủ rất say. Cảnh tượng ấy khiến Lục Tuyết Minh không khỏi cảm thấy đau lòng.

Lâm Tiêu vốn sợ nóng nhất, mùa hè lúc nào cũng đặt điều hòa ở 22 độ để ngủ. Đây là thói quen cố hữu, đến mức trước đây dù Lâm Tiêu có bị sốt cũng không chịu tăng nhiệt độ điều hòa, thà đắp thêm chăn cho ấm.

Lục Tuyết Minh lặng lẽ xoay người lại, đưa tay lau đi mồ hôi trên mặt Lâm Tiêu, mượn ánh trăng để nhìn rõ quầng thâm dưới mắt anh.

Lâm Tiêu thật sự đã rất mệt, đến mức trong điều kiện nóng bức thế này còn ngủ sâu hơn cả y.

Lục Tuyết Minh cúi xuống đặt một nụ hôn lên môi anh, sau đó nhẹ nhàng vén chăn, từ từ gỡ tay anh đang ôm lấy eo mình ra. Y xuống giường, cầm điều khiển chỉnh nhiệt độ về 25, rồi lấy nhiệt kế đo trán. Nhiệt độ đã hạ xuống 38 độ.

Cơn sốt đến nhanh mà cũng lui nhanh, y đã không còn triệu chứng gì, chỉ muốn tắm một cái, liền rón rén bước về phía cửa. Không ngờ cánh cửa gỗ cũ kỹ lại phát ra tiếng “kẽo kẹt”, đánh thức người đang ngủ trên giường.

“Tuyết Minh?” Lâm Tiêu vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, chỉ vô thức gọi tên y.

Lục Tuyết Minh quay lại ngồi bên giường, giữ vai Lâm Tiêu để anh không ngồi dậy: “Người đầy mồ hôi, em đi tắm một chút, anh ngủ tiếp đi.”

“Anh ngủ đủ rồi.” Lâm Tiêu nhất quyết ngồi dậy, đưa tay lên trán y kiểm tra: “Đo nhiệt độ chưa? Còn thấy khó chịu không?”

“Đo rồi, 38 độ thôi, cơ bản em không cảm thấy gì nữa.” Lục Tuyết Minh đáp.

“Vậy tốt, để anh làm chút gì cho em ăn. Muốn ăn gì?” Lâm Tiêu nói rồi vén chăn xuống giường. Thấy anh kiên quyết như vậy, Lục Tuyết Minh chỉ đành nói ăn gì cũng được.

Lâm Tiêu nắm lấy tay y, dẫn vào phòng tắm: “Vậy em tắm ở đây đi, để anh xả nước, ngâm bồn nước ấm sẽ thấy dễ chịu hơn.”

Nhà vệ sinh của Lục Tuyết Minh không có bồn tắm, nên Lâm Tiêu kéo y vào phòng tắm của mình, chỉ cách dùng vòi sen, sau đó mở van bồn tắm xả nước nóng. Anh lại lấy ra từ tủ một chai tinh dầu mùi hương vani, đổ vào bồn nước, khiến cả căn phòng thoang thoảng mùi thơm.

Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, Lâm Tiêu quay lại nhìn y: “Có cần anh giúp em tắm không?”

Ban đầu, Lục Tuyết Minh rất tự nhiên đứng sau lưng Lâm Tiêu nhìn, nhưng người này vừa quay lại đã nói một câu như vậy, lập tức khiến y nhớ đến những chuyện xảy ra ban ngày.

Y cúi đầu, có chút ngượng ngùng nói không cần đâu.

Lâm Tiêu vuốt nhẹ mái tóc y, cúi xuống hôn lên má một cái, mỉm cười: “Vậy em tự tắm nhé, anh đi nấu mì cho em.”

Gương mặt đỏ bừng của Lục Tuyết Minh dưới ánh sáng nhu hòa trong phòng tắm không thể che giấu được. Lâm Tiêu đã lâu rồi chưa thấy y ngượng ngùng và ngoan ngoãn thế này, thật sự không nỡ rời đi. Nhưng bệnh của y vẫn chưa khỏi hẳn, không thể làm gì thêm, Lâm Tiêu chỉ biết tự nhủ đừng nghĩ nhiều, rồi xoay người đi ra đóng cửa lại.

Lục Tuyết Minh tựa vào bồn rửa tay, nhìn thấy chính mình trong gương, mọi tâm tư dường như đều hiện rõ trên khuôn mặt. Y không khỏi đưa tay che mặt, nhưng khóe môi lại không ngăn được cong lên thành nụ cười.

Bọn họ thật sự đã làm lành, không phải đang mơ. Lâm Tiêu thậm chí còn giúp y làm chuyện đó nữa.

Phản ứng của cơ thể là chân thật nhất. Trên thế gian này, ngoài Lâm Tiêu ra, không ai có thể khiến y cảm thấy vui vẻ và thỏa mãn từ thể xác thể đến tinh thần như vậy.

Lục Tuyết Minh tắm gần một tiếng mới bước ra. Lâm Tiêu vẫn đang bận rộn trong bếp. Y đi qua nhìn, thấy mì trong nồi đã nấu xong, Lâm Tiêu đang thêm nguyên liệu vào một nồi hầm khác.

Nhìn thấy y chỉ quấn một chiếc khăn tắm ngang hông đi ra, tóc còn chưa sấy khô, Lâm Tiêu lập tức nhíu mày, ôm lấy y rồi nói: “Sao không mặc đồ vào? Thế này lại dễ bị cảm lạnh.”

Lục Tuyết Minh cũng vòng tay ôm lấy Lâm Tiêu, tựa đầu vào vai anh, nói: “Quần áo ngủ đều ướt mồ hôi hết rồi, em không mặc được.”

Lâm Tiêu kéo y ra ngoài, mở tủ quần áo tìm một chiếc áo choàng tắm để y mặc vào. Khi Lục Tuyết Minh quay lưng lại để thay đồ, anh mới nhận ra y thậm chí không mặc cả đồ lót.

Phòng của Lục Tuyết Minh chỉ ở ngay đối diện, chỉ cần đi qua lấy là được, nhưng cả hai đều không ai nhắc tới chuyện đó. Khi Lục Tuyết Minh đang thay đồ, Lâm Tiêu không rời mắt khỏi vị trí giọt nước mắt cuối cùng trên người y. Đến khi y cột dây áo và quay lại, anh lập tức kéo y vào lòng, nắm lấy cằm y rồi hôn xuống.

Lục Tuyết Minh vòng tay ôm lấy cổ Lâm Tiêu, chủ động hé môi để anh tiến vào. Hơi thở ẩm ướt nóng bỏng lướt qua mặt nhau, giống như đầu lưỡi quấn quýt triền miên, khiến người ta cảm thấy thoải mái đến mức đầu óc như muốn tan chảy, hoàn toàn không muốn dừng lại.

Trong lúc hôn, Lâm Tiêu áp Lục Tuyết Minh lên cánh cửa tủ, tay đang định luồn vào cổ áo y thì bất chợt nhận ra gương mặt đỏ bừng cùng hơi thở dồn dập của y.

Anh vỗ nhẹ lên trán mình, đầy bực bội vì lại quên mất chuyện y vẫn chưa hoàn toàn khỏi bệnh. Ngược lại, Lục Tuyết Minh nhìn dáng vẻ cố gắng kiềm chế của anh mà thấy đau lòng, liền ôm lấy anh nói không sao đâu, tiếp tục đi.

Lâm Tiêu vẫn từ chối, quay lại bếp múc một bát mì đưa cho Lục Tuyết Minh, bảo y ăn mì rồi thì uống thuốc.

Lục Tuyết Minh gắp một đũa mì, thổi thổi rồi đưa lên miệng Lâm Tiêu: “Anh nếm thử xem vị thế nào.”

Lâm Tiêu nhìn y mỉm cười: “Anh thử rồi thấy ngon mới mang cho em mà. Mau ăn đi, không mì sẽ bị nở mất.”

Nhưng Lục Tuyết Minh vẫn cố chấp lắc đầu: “Anh ăn một miếng trước đi.”

Không còn cách nào, Lâm Tiêu đành ăn miếng mì y đưa. Sau đó, y lại gắp thêm một miếng tôm tươi đưa cho anh, cười híp mắt hỏi: “Ngon không?”

Lâm Tiêu nhẹ nhàng véo má y, cười nói: “Đừng nghịch nữa, ăn nhanh đi.”

“Ồ.” Lục Tuyết Minh cúi đầu ăn mì, rồi nhìn anh cẩn thận cho chân giò đã rửa sạch vào nồi, lại thái gừng tươi và hành lá cắt nhỏ cho vào, liền hỏi: “Anh còn nấu món gì nữa vậy?”

“Hầm một nồi chân giò heo với đậu nành, sáng mai anh vớt mì gạo cho em ăn.” Lâm Tiêu vừa nói vừa đổ phần đậu nành đã ngâm kỹ vào nồi, sau đó đậy nắp, bật chế độ hầm canh.

Khi anh xoay người định đi rửa bát, bất chợt một miếng thịt ba chỉ vàng óng, thơm phức được Lục Tuyết Minh đưa đến bên miệng.

Lục Tuyết Minh vẫn cười tít mắt, nói: “Há miệng nào.”

Lâm Tiêu liếc nhìn y một cái, cắn lấy miếng thịt ba chỉ, rồi bất ngờ giữ lấy gáy y, nghiêng đầu một cái đưa miếng thịt vào miệng y.

Lục Tuyết Minh còn chưa kịp phản ứng thì Lâm Tiêu đã lùi lại, cầm lấy bát trong tay y, gắp một đũa mì, thổi nhẹ rồi đưa đến miệng y: “Đã bảo là mì sẽ nở mà còn ăn chậm thế. Há miệng nào.”

Lục Tuyết Minh sững sờ nhìn anh, sau đó mỉm cười, ngoan ngoãn mở miệng ăn.

Từ đó bát mì không quay lại tay y nữa. Lâm Tiêu kiên nhẫn từng đũa từng đũa đút cho y ăn. Còn Lục Tuyết Minh cũng múc phần mì còn lại trong nồi để đút ngược lại cho anh. Hai người không thèm ra bàn ăn, chỉ cầm bát đứng ngốc nghếch trong bếp như vậy.

Lục Tuyết Minh đã lâu không có cảm giác vui vẻ như vậy khi ăn cơm. Lâm Tiêu cũng đang mỉm cười hạnh phúc. Ăn mì xong, Lâm Tiêu lại chăm chú nhìn y uống thuốc.

Ban ngày ngủ nhiều, giờ cả hai đều không thấy buồn ngủ. Lâm Tiêu vào phòng tắm tắm rửa, còn Lục Tuyết Minh thì tựa đầu giường chọn phim để xem. Khi Lâm Tiêu bước ra, thấy y đã tắt hết đèn trong phòng, co mình vào góc trong của giường, mắt dán chặt vào màn hình mà không động đậy.

Phim có phần nhạc nền đặc trưng của phim kinh dị. Dù không nhìn màn hình, Lâm Tiêu cũng đoán được y đang xem gì. Nghĩ đến bao nhiêu năm trôi qua, y vẫn thích kiểu phim này, dù sợ nhưng vẫn cố xem đến cùng, Lâm Tiêu lên giường, ôm y cùng xem.

Cảnh giết người bằng máy cưa trong phim vô cùng máu me. Thêm vào đó, ánh sáng xung quanh lại mờ mịt, hiệu ứng âm thanh dolby trong phòng của Lâm Tiêu quá chân thực, khiến tiếng cưa máy như vang ngay bên tai. Điều này làm Lục Tuyết Minh sợ đến mức da đầu tê dại, cả người rúc chặt vào lòng Lâm Tiêu.

Lâm Tiêu hôn lên đỉ.nh đầu y, ôm chặt eo y nói: “Đã sợ thế này, sao còn xem làm gì.”

Ánh mắt Lục Tuyết Minh vẫn dán chặt vào màn hình: “Có anh ở đây em mới dám xem.”

Nói xong câu đó, y lại chìm vào câu chuyện trong phim. Nhưng Lâm Tiêu lại nghe ra điều gì đó không đúng, nghi hoặc hỏi: “Em chưa từng xem một mình sao?”

Lục Tuyết Minh lắc đầu. Y cũng từng muốn xem khi một mình, nhưng không có đủ can đảm, đặc biệt là những bộ phim giết người đầy máu me mà lại có cảm giác chân thật như thế này.

Lâm Tiêu nhìn góc nghiêng của y, chợt nhớ lại hồi trước khi họ còn bên nhau, Lục Tuyết Minh rất thích kéo anh xem mấy bộ phim kinh dị như thế này. Nhưng không ngờ khi chỉ có một mình, y lại không dám xem.

Nghĩ đến sáu năm xa cách vừa qua, lồ.ng ng.ực Lâm Tiêu lại âm ỉ đau. Anh cầm điều khiển từ xa nhấn nút tạm dừng, rồi khi Lục Tuyết Minh quay đầu lại với vẻ không hài lòng, anh hỏi:

“Mấy năm nay có ai cùng em xem loại phim này không?”

Lục Tuyết Minh sững lại một chút. Khi thấy Lâm Tiêu đang rất nghiêm túc nhìn mình, y lập tức hiểu ra ý nghĩa đằng sau câu hỏi ấy. Đôi lông mi dài khẽ cụp xuống, che khuất cảm xúc trong mắt y.

“Không có.”

Lâm Tiêu trong lòng thở dài, đưa tay v.uốt v.e khuôn mặt y, để y nhìn vào mắt mình: “Xin lỗi.”

Vừa rồi Lục Tuyết Minh còn có vẻ hơi buồn bã, giờ lại nhe răng cười, vòng tay ôm lấy cổ Lâm Tiêu, trêu chọc: “Vậy anh định đền bù cho em thế nào?”

Lâm Tiêu nhìn thẳng vào mắt y: “Em muốn đền bù thế nào? Anh đều sẽ cho em.”

Lục Tuyết Minh vén chăn lên, ngồi hẳn lên người Lâm Tiêu. Nhìn thấy Lâm Tiêu ngay lập tức kéo chăn đắp lên hông mình, y cảm thấy ấm áp trong lòng, liền cúi xuống áp môi mình lên môi anh.

Khi nụ hôn quấn quýt ấy buộc phải dừng lại vì thiếu dưỡng khí, y ghé sát tai Lâm Tiêu, vừa th* d*c vừa nói: “Đền bù là phải do anh tự nghĩ ra, sao lại đi hỏi người khác muốn gì, như vậy không thành ý chút nào.”

Ngửi thấy mùi dầu gội quen thuộc mà mình hay dùng từ tóc Lục Tuyết Minh, Lâm Tiêu không khỏi ôm chặt eo y, nói: “Được, để anh nghĩ, nhất định sẽ làm em bất ngờ.”

Lục Tuyết Minh cắn nhẹ vào tai Lâm Tiêu, rồi vùi mặt vào cổ anh, chỉ khi cả hai đều dần bình tĩnh lại, y mới rời khỏi người Lâm Tiêu, cầm lấy điều khiển và tiếp tục xem phim.

Lâm Tiêu ngồi bên cạnh cùng y xem hết bộ phim. Lúc này, Lục Tuyết Minh vẫn còn rất tỉnh táo, liền chọn tiếp một bộ phim khác về án mạng xảy ra trong đêm mưa để xem. Bộ phim này chân thực hơn bộ trước, là câu chuyện về một vụ án mạng xảy ra trên đường quốc lộ vào đêm mưa.

Thấy Lục Tuyết Minh sợ đến mức tay chân đều quấn lấy mình, nhưng lại nhất quyết không rời mắt khỏi màn hình, Lâm Tiêu thực sự muốn bật cười. Thế nhưng, anh cũng cảm thấy dáng vẻ này của y vô cùng đáng yêu. Anh nghĩ, sau này nếu cả hai sống chung, nhất định sẽ làm một phòng chiếu phim trong nhà, y muốn xem cái gì thì cùng y xem cái đó, bù đắp lại những năm tháng đã qua.

Lâm Tiêu nghĩ đến đây, ngửi thấy mùi thơm trên tóc Lục Tuyết Minh, từ từ mí mắt anh khép lại.

Khi Lục Tuyết Minh xem xong phần hấp dẫn nhất, quay đầu định bàn luận với Lâm Tiêu về cốt truyện, thì phát hiện Lâm Tiêu đã nghiêng đầu ngủ say.

Y lập tức nhấn nút dừng, rồi nhìn đồng hồ trên tường, đã là ba giờ sáng.

Nghĩ đến việc Lâm Tiêu đã chăm sóc mình cả một ngày, thực ra còn mệt hơn cả mình, y cảm thấy áy náy vì không nên kéo anh đi xem phim cùng. Vì vậy, y tắt máy chiếu, đỡ Lâm Tiêu nằm xuống nghỉ ngơi.

Giấc ngủ ấy, cả hai đều ngủ rất ngon. Đến ngày hôm sau khi tỉnh dậy, đã là giữa trưa. Lục Tuyết Minh duỗi người một cách thoải mái rồi quay đầu lại, nhưng phát hiện phía sau đã không còn ai.

Y gọi tên anh, nhưng không nhận được câu trả lời, nên xuống giường đi tìm khắp nhà. Lâm Tiêu không có ở nhà, nhưng trong bếp lại tỏa ra mùi thơm từ nồi canh hầm, khiến bụng y lại kêu ầm ĩ.

Y quay lại tủ đầu giường, cầm điện thoại gọi cho Lâm Tiêu. Đầu dây bên kia đổ chuông hai lần rồi mới có tiếng trả lời: “Thức dậy rồi à? Còn cảm thấy khó chịu không?”

“Không khó chịu nữa, anh đi đâu rồi?” Lục Tuyết Minh hỏi.

“Trong studio có chút việc cần giải quyết.” Lâm Tiêu giải thích: “Sáng nay anh đã đo nhiệt độ cho em, hết sốt rồi. Món canh chân giò hầm đậu nành, anh cũng đã nêm nếm lại, em chỉ cần múc ra ăn thôi. Khoảng nửa tiếng nữa anh sẽ xong việc, em đợi anh về nhé.”

“Được.” Lục Tuyết Minh quay đầu nhìn đồng hồ trên tường: “Vậy anh đã ăn chưa?”

Kim đồng hồ chỉ một giờ. Với sự hiểu biết về Lâm Tiêu, người này khi bận rộn là sẽ không nhớ ăn đúng giờ.

“Chưa, anh đang họp, họp xong sẽ ăn.” Lâm Tiêu trả lời.

Lục Tuyết Minh thở dài bất lực, nói: “Anh đừng về nữa, em sẽ qua chỗ anh, đợi anh họp xong rồi chúng ta đi ăn.”

Lâm Tiêu cười đáp: “Vậy em qua đây đi. Chiều anh rảnh, ăn xong chúng ta đi hẹn hò nhé?”

Nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời trong xanh như vừa được gột rửa, Lục Tuyết Minh cũng cười theo.

“Được.”

Đi hẹn hò.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back