Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại

Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 210



Hắn từ nhỏ đã là bạn đọc của thái tử, hai người cùng nhau lớn lên, quan hệ thân thiết, thái tử không cần suy nghĩ đã đồng ý.

Sau khi Tạ Tuân đi, thái tử càng nghĩ càng thấy thú vị. Đây chính là Tạ Bá Uyên đấy, lại đi cầu xin người khác vì thê tử!

Ngọn lửa bát quái trong lòng thái tử bùng cháy dữ dội, lập tức tìm đến Lâm Thành to mồm.

Lâm Thành nghe chuyện bát quái mắt sáng lên, hưng phấn đến mức dậm chân: "Tạ Bá Uyên này bị yêu quái nhập hồn rồi sao! Đạo sĩ sao có thể động lòng phàm?"

Thái tử gật đầu tán đồng: "Khương thị này quả là nữ tử kỳ lạ. Trước đây lời đồn đại khắp kinh thành cô cũng có nghe qua, lúc đó còn thấy tiếc cho Bá Uyên, định đi tìm mẫu hậu lý luận, không ngờ một kẻ làm bằng băng như hắn lại bị tan chảy!" Y mặt mày nghiêm túc, mở tờ chiếu chỉ ra, như thể đang bàn bạc chính sự với Lâm Thành: "Khương thị đó có phải đẹp lắm không?"

Lâm Thành hồi tưởng một chút, ngón tay chỉ vào tờ chiếu chỉ, gật đầu nói: "Đẹp."

"Nhưng Tạ Bá Uyên cũng không phải loại người thích sắc đẹp, mỗi lần bị tiểu thư quý tộc 'tình cờ gặp gỡ', mặt huynh ấy cau có ghê gớm."

Lâm Thành cười ngốc: "Thần thấy Tạ Bá Uyên động lòng chẳng liên quan gì đến sắc đẹp, phu nhân của huynh ấy nấu ăn ngon lắm, quan trọng là còn là những món chưa từng ăn, những vị chưa từng nếm. Đừng nói là huynh ấy, đổi lại ai cũng phải động lòng, hít hà —"

Thái tử nhớ lại món ăn hôm đó, cũng nuốt nước bọt.

Là thái tử, y đã nếm đủ sơn hào hải vị, nhưng hôm đó vẫn là lần đầu nếm vị cay, cũng là lần đầu thấy món trơn trượt chua cay ấy.

Lâm Thành chép miệng, vui vẻ nói: "Mấy ngày nay Bá Uyên không mang cơm đến, thần ăn gì cũng chẳng ngon miệng, ôi, cảm thấy mình trở nên kén chọn rồi. Nhưng Bá Uyên đã đồng ý cho thần đến Tạ Quốc Công phủ ăn tối, hê hê hê. Hy vọng có thể gặp tẩu tử một lần, như vậy có thể khuyên nàng, bảo Lâm thị mau mở vài tửu lâu."

Thật ra Tạ Tuân từ chối việc Lâm Thành đến ăn ké, nhưng nghĩ đến lời lão phu nhân nói Khương Thư Yểu không phải hiền thê có thể phụ tá phu quân, hắn vẫn do dự.

Để đồng liêu vì Khương thị mà đến Tạ Quốc Công phủ làm khách, chẳng phải có lợi cho con đường quan lộ sao?

Vì vậy hắn miễn cưỡng đồng ý.

Thái tử vừa nghe, liền hứng thú: "Cô cũng đi."

Lận Thành ngớ người: "Hả?"

Thái tử hứng khởi tìm Tạ Tuân. Tất nhiên y sẽ không nói rõ, lý do đưa ra cũng giống như lừa lão phu nhân, nhưng Tạ Tuân là hạng người nào, một ánh mắt đã nhìn thấu ý đồ của y.

Hắn mang vẻ mặt lạnh như băng: "Điện hạ." Tạ Tuân và thái tử quan hệ giống như huynh đệ tốt, không có khoảng cách quân thần, thẳng thắn nói: "Ngài thân phận tôn quý, e là Tạ Quốc Công phủ tiếp đãi không chu toàn."

Lâm Thành thò đầu ra: "Chu toàn, chu toàn mà."

Thái tử tán đồng gật đầu.

"Không có đạo lý như vậy." Tạ Tuân vừa nói, vừa gượng cười ôn hòa.

Nụ cười ấm áp như trăng sáng gió mát, giọng điệu dịu dàng nhẹ nhàng... xuất hiện trên người Tạ Tuân.

Đáng sợ!

Thái tử đẩy đẩy Lâm Thành, Lâm Thành run rẩy: "Bá Uyên, ta thấy huynh nói rất đúng, thái tử điện hạ tôn quý vô cùng, quả thật sợ tiếp đãi không chu toàn. Ta thì khác, ta cái gì cũng được! Tẩu tử nấu gì ta cũng ăn!"

Thái tử: ... Bao nhiêu năm tình nghĩa, lại mong manh như vậy.

216

Thái tử nói: "Bá Uyên, ngươi nghĩ sai rồi. Năm xưa khi chúng ta vâng mệnh giám sát quân lương ở Hoài Châu, chẳng phải ngày ngày ăn cơm canh đạm bạc sao? Lúc đi đường gấp, bận rộn chạy đường nuốt vội mấy ngày lương khô, cơm nóng cũng chưa từng đụng đến."

Hina

Thái tử nghiêm chỉnh nói: "Cô chỉ muốn gặp gỡ các thuộc hạ, cần gì phải câu nệ nhiều thế, lẽ nào Đông cung không bày được yến tiệc sao?"

Tạ Tuân im lặng suy nghĩ vài giây. Muốn khiến lão phu nhân hoàn toàn bỏ đi sự coi thường đối với Khương Thư Yểu, thái tử đến phủ quả thật là cơ hội tốt.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 211



Hắn vẫn đồng ý: "Được."

Lâm Thành chưa kịp vui mừng, phía sau ào ào xuất hiện một đám người.

"Khụ, điện hạ, ngài nói gặp gỡ với thuộc hạ là chỉ..."

"Bá Uyên, vừa rồi huynh định bày tiệc ở Tạ Quốc Công phủ sao?"

Lộn xộn ồn ào, khiến Tạ Tuân đau nhức thái dương.

"Ta—" Hắn vừa mở miệng, mọi người lập tức im lặng.

"Ta không hề có ý định bày tiệc ở Tạ Quốc Công phủ, các huynh nghe nhầm rồi."

Ngây thơ, quá ngây thơ. Kẻ có thể lăn lộn đến mức này, ai chẳng phải là con cháu nhà quan, từ nhỏ đến lớn tiếp xúc với quyền mưu?

Hina

Vừa dứt lời, các đồng liêu đã lao nhao lên tiếng: "Vậy à, thái tử điện hạ đã muốn đi, thần xin được hộ tống?"

"Bá Uyên, phủ chúng ta vừa hay cùng một đường, chúng ta cùng về nhé?"

"Đúng vậy, thái tử điện hạ xuất cung, sao chúng ta có thể không tháp tùng chứ?"

Tạ Tuân nghiến răng, thế là bám riết lấy hắn rồi đây?

Thế nên dưới sự ủng hộ của đủ loại lý do, một đám người Đông cung ầm ĩ kéo đến Tạ Quốc Công phủ.

Trong số này có thái tử cao quý, cũng có công tử danh giá của các thế gia, mỗi người đều có phân lượng, vừa đứng trước cổng, hoàn toàn là cuộc hội ngộ của những trụ cột triều đình, cận thần thiên tử tương lai.

Khương Thư Yểu vừa từ nhị phòng về đã phải đối mặt với tình cảnh này, mặt mũi ngơ ngác.

Tạ Tuân đưa đám người này vào sảnh, tìm Khương Thư Yểu ở phòng bên, giải thích cặn kẽ.

Khương Thư Yểu mơ hồ gật đầu, hỏi Tạ Tuân nên sắp xếp thế nào.

Tạ Tuân nghĩ đến đám người kia đã đau đầu: "Ta bảo nhà bếp lớn mang bàn dùng để yến tiệc qua đây, bữa tối cứ chuẩn bị như yến tiệc vậy."

Khương Thư Yểu nhìn sắc trời, nghi ngờ hỏi: "Kịp không?" Yến tiệc thời cổ đại từ lúc bắt đầu chuẩn bị đến khi dọn lên, tốn vài canh giờ cũng chẳng có gì lạ.

Tạ Tuân thực ra cũng rất lo lắng: "Đơn giản một chút, chắc không thành vấn đề đâu."

Khương Thư Yểu không biết Tạ Tuân ở Đông cung như thế nào, đối với nàng, lúc này cảm giác giống như đồng liêu cấp trên của phu quân đến nhà ăn cơm vậy, nếu không làm vài món đặc sắc, sợ phu quân mất mặt.

"Hay là, để ta chuẩn bị nhé?" Điểm tự tin này nàng vẫn có.

"Không được." Tạ Tuân không cần suy nghĩ đã từ chối: "Sẽ làm nàng mệt mỏi đó."

Khương Thư Yểu nói: "Đâu có." Trước kia khi tỷ muội tụ tập, một mình nàng làm bếp trưởng hoàn toàn không áp lực, huống chi hôm nay nàng cũng không định làm bữa tiệc cầu kỳ phức tạp gì.

"Cái nồi ta bảo người đúc đã làm xong rồi, vừa hay hôm nay ta ở nhị phòng cùng nhị tẩu luyện tập xào gia vị lẩu, có thể dùng được đấy."

"Lẩu?" Tạ Tuân chớp mắt.

"Ừm." Khương Thư Yểu gật đầu, đẩy đẩy vai hắn: "Đừng lo lắng nữa, mau đi nói chuyện với họ đi, chờ một lát ăn ngon nhé."

Tạ Tuân mơ hồ bị nàng đẩy ra khỏi phòng, quay đầu nhìn nụ cười rạng rỡ của nàng, lòng chợt mềm nhũn.

Hắn bước lớn tiến đến, cúi đầu nói với Khương Thư Yểu: "Cảm ơn nàng."

Khương Thư Yểu bị giọng điệu nghiêm túc của hắn làm cho có chút ngượng ngùng: "Thật sự không có gì đâu, chàng mau đi đi, đừng để khách đợi lâu."

Trước khi đến đây, thái tử đã có dự đoán trong lòng, y không tin Khương thị có thể làm ra món ăn gì khiến mọi người kinh ngạc.

Một là người quá đông, nàng không thể trong thời gian ngắn làm ra đủ thức ăn cho nhiều người như vậy.

217

Hai là ngon dễ, kinh ngạc khó. Món hôm đó quả thật kinh ngạc, nhưng y không tin Khương Thư Yểu có thể tùy tiện làm ra món vượt qua món ấy.

Nhiều người như vậy, thời gian lại ngắn, có lẽ Tạ Quốc Công phủ sẽ để nhà bếp lớn chuẩn bị yến tiệc, Khương thị tùy tiện làm vài món, mỗi người nếm một chút, vừa hợp ý Tạ Tuân muốn nâng đỡ nàng, vừa không thất lễ với khách.

Y nghĩ vậy, mang tâm thái xem kịch chờ dọn thức ăn.

Không ngờ tốc độ dọn thức ăn ngoài dự đoán của y, các nha hoàn bưng ba cái nồi đến.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 212



Mọi người đồng loạt sửng sốt, nhìn chằm chằm vào những cái nồi trống rỗng hình dạng kỳ lạ, đây là ý gì?

Chưa đoán ra công dụng, các nha hoàn lại bưng mâm đến, lần này mỗi người đều bưng một đĩa.

Mọi người đều có chút ngạc nhiên, Tạ Quốc Công phủ dọn món nhanh đến thế sao?

Đợi đến khi họ đặt đĩa xuống, tất cả đều ngẩn ngơ.

Sống ư?!

Nhìn lên bàn, xanh trắng đỏ vàng, đủ loại màu sắc xếp đầy một bàn, có mặn có chay, món ăn phong phú, nhưng không ngoại lệ, tất cả đều là sống.

Món chay có bạch cải, đậu phụ, nấm, mì căn, lát ngó sen, rong biển, đậu phụ chiên vân vân. Món mặn có cuốn thịt dê, cuốn bò béo, thịt bò cay, viên rau mùi, trứng cút, thăn nội, lát cá vân vân.

Còn có những thứ nhìn không ra là gì như viên cá, que cua, tiết canh, ruột ngỗng, ruột vịt, dạ dày bò, lát thận vân vân.

Mọi người nhìn hoa cả mắt, hoàn toàn không phân biệt được cái gì là cái gì.

Hina

Khương Thư Yểu không quan tâm thân phận hay khẩu vị của họ ra sao, món ăn kèm gì cũng chuẩn bị, trên bàn bày nhiều thứ nội tạng mà người ta cho là dơ bẩn, chỉ là họ hoàn toàn không nhận ra.

"Bá Uyên, đây là ý gì?" Thái tử lên tiếng trước hỏi ra nỗi thắc mắc của mọi người.

Tạ Tuân cũng không hiểu rõ. Nếu Khương Thư Yểu ở đây, nàng chắc chắn sẽ kiên nhẫn giải thích giới thiệu, chỉ đáng tiếc hôm nay đám người này chạy đến đây ăn ké.

Hắn vô điều kiện tin tưởng Khương Thư Yểu, lạnh nhạt đáp: "Cách ăn mới mà thôi."

Hắn không muốn nói nhiều, khiến đám quý tộc cao cấp có cảm giác như kẻ quê mùa vào thành, không dám mở miệng hỏi nữa.

Món ăn đã dọn xong, các nha hoàn lại bưng lên vài đĩa nhỏ.

Đĩa khô chủ yếu là lạc vụn, bột mè, hoa tiêu, bột ớt vân vân; đĩa dầu lấy dầu mè làm nền, thêm tỏi băm, rau mùi, muối, dấm vân vân; đĩa tương vừng là món yêu thích của người phương Bắc, tương vừng đặc quánh thêm nước chao đỏ, đường trắng để điều vị, tương vừng ra lò sắc màu bóng bẩy, hương thơm nức mũi.

Chưa hết, các nha hoàn cho gia vị lẩu vào nồi, xách bình rót nước dùng đặc sánh màu trắng sữa lại trong suốt, than cháy trong dụng cụ nồi lẩu, mùi vị vừa tê vừa cay vừa thơm lập tức tỏa ra từ trong nồi.

Mùi vị này cực kỳ mạnh mẽ, đậm đà cay nồng, lập tức đánh thức vị giác và cảm giác thèm ăn của mọi người. Nước dùng trong nồi sôi sùng sục nổi bọt, trên mặt nổi một lớp dầu đỏ trong, theo sự sôi sục của nước dùng nóng mà trôi nổi lênh đênh, chỉ riêng màu sắc này đã khiến người ta nuốt nước bọt.

Bạch Chỉ ghi nhớ lời Khương Thư Yểu, đến giới thiệu cho họ: "Vật này gọi là lẩu, nồi này là vị cay tê, nồi này là vị hơi cay, nồi này là canh nấm nhạt.

Những thứ bày trên bàn đều là món ăn kèm, muốn ăn gì thì cho vào, không cần sợ lẫn vị hay mất vị, chỉ cần chú ý độ chín. Ví dụ như tiết canh này, nấu lâu sẽ già, phải vừa mới chín thì vớt ra, cho vào miệng sẽ như mềm đến mức gần tan chảy vậy, tươi mềm vô cùng.

Còn có ruột ngỗng, khi chần lẩu phải chú ý 'bảy lên tám xuống', đừng sơ ý nấu cho nó co lại, chín rất nhanh, đúng lúc phải lập tức vớt ra, ruột vịt như vậy mới giữ được độ giòn sần sật, nhai không bị quá già."

Bạch Chỉ lần lượt giới thiệu, mọi người nghe đến choáng váng, rõ ràng những thứ bày trên bàn đều là sống, nhưng chỉ nghe nàng ấy nói mọi người đã không nhịn được ch** n**c miếng, huống chi mũi còn phảng phất mùi vị cay nồng thơm ngon kia, ngửi kỹ hơn, dường như còn có mùi thơm mát của thuốc Đông y chui vào mũi.

218

Bạch Chỉ cuối cùng cũng giới thiệu xong, lui xuống một bên chờ sai bảo.

Thái tử với tư cách là người có địa vị cao nhất ở đây, tất nhiên là người đầu tiên lên tiếng: "Các vị không cần câu nệ, động đũa đi."

Vừa dứt lời, mỗi người đều thể hiện đầy đủ thế nào là không câu nệ, đồng loạt cầm đũa lên, ánh mắt sáng rực, vén tay áo thò tay ra bàn— rồi lại khó xử.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 213



Nên ăn cái gì trước đây?

Trên không trung đông cứng mấy đôi đũa, thực ra có một đôi đũa cực kỳ không hợp quần đã hạ xuống.

Tạ Tuân ưu nhã gắp viên thịt, bình tĩnh giải thích: "Vừa rồi nha hoàn đã nói, cho những thứ không dễ chín vào trước."

Mọi người đều thầm tán thưởng. Vừa rồi họ chỉ lo nuốt nước bọt, đâu có chú ý nghe nha hoàn giới thiệu những gì, không hổ danh là Tạ Bá Uyên, dù ở bất kỳ hoàn cảnh nào, cũng có thể ưu nhã thong dong, tỉnh táo tự nhiên.

Tạ Tuân vừa nhìn biểu cảm của họ đã biết họ đang nghĩ gì.

Hừ, xin lỗi, phu nhân cho ăn nhiều món ngon quá, hắn còn chưa đến mức không có kiến thức không định lực như vậy.

Tạ Tuân đặt các loại viên vào nồi trước, sau đó bắt đầu bỏ những nội tạng khó chín vào, nước dùng sôi sùng sục bị ép xuống, lớp dầu đỏ nổi trên mặt khẽ d.a.o động.

Mũi toàn mùi cay nồng thơm ngon, khiến người ta khó chịu trong người, mọi người tiết nước bọt dưới lưỡi, cần gấp lẩu thơm nồng nóng hổi này cứu vớt.

Mọi người đều nóng lòng chờ nguyên liệu chín, thời gian này rõ ràng không dài, nhưng lại vô cùng khó chịu.

Thái tử lên tiếng trước phá vỡ sự im lặng khó chịu này: "Bá Uyên, những viên thịt này bỏ vào nước dùng tùy ý, mùi vị sẽ không kỳ lạ sao?"

Tạ Tuân cũng lần đầu ăn lẩu, làm sao biết mùi vị ra sao. Nhưng hắn đã từng ăn đồ luộc chung, mì cay, nồi hương cay nồng vân vân, biết rằng nguyên liệu phù hợp nấu chung không chỉ không bị lẫn mùi, mà còn thấm hương vị của nhau.

Hắn nói: "Tất nhiên là không, thái tử điện hạ nếm thử sẽ biết."

Thái tử nghe hắn nói mà ngứa ngáy trong lòng, đúng lúc này nước dùng lại sôi, bắt đầu sủi bọt trở lại, Bạch Chỉ bước lên nói: "Phu nhân bảo lúc này có thể chần một số nguyên liệu dễ chín, như cuốn thịt dê, cuốn bò béo, còn có ruột vịt, lát thận vân vân."

Lúc dọn món, các nha hoàn theo lệnh của Khương Thư Yểu, cố ý đặt những nguyên liệu dễ chín không thể nấu lâu cùng nhau, để tránh đám người nhìn chằm chằm vào bàn đầy thức ăn mà không biết làm sao.

Ruột vịt, gan, lát thận, dạ dày bò, những nội tạng này họ không nhận ra, cuốn thịt dê và cuốn bò béo thì vẫn nhận ra được.

Thái tử động đũa trước, mọi người lần lượt theo sau.

Cuốn thịt dê cắt rất mỏng, kẹp vào rồi thả vào nồi, chưa qua mấy giây đã đổi màu.

Cả đám người lần đầu tiên tự mình chần lẩu ăn, vừa mới mẻ vừa bối rối.

"Có thể ăn được chưa?" Lâm Thành mặt dày hơn một chút, hỏi ra suy nghĩ của mọi người.

Tiểu trù nươngđứng bên cạnh nhìn màu của cuốn thịt dê, gật gật đầu, tuy sợ những vị đại nhân này nhưng vẫn giữ bình tĩnh: "Thưa đại nhân, được rồi ạ, nấu thêm nữa sẽ già đi."

Lời vừa dứt, mọi người đồng loạt "soạt" một tiếng thu đũa về.

Rồi lại khó xử, nên chấm vào đĩa nào đây.

Có người chọn đĩa khô, có người chọn đĩa dầu, lại có người chọn đĩa tương vừng.

Trước khi đưa cuốn thịt dê vào miệng, mọi người cũng không kỳ vọng quá cao về hương vị của nó.

Bởi vì nó trông thật sự rất đơn giản, chỉ là một cái nồi đơn giản, không có cách làm và sự cầu kỳ phức tạp nào, đủ loại rau gia vị bỏ vào cùng một lúc, chần thịt còn phải tự làm, tuy ngửi thấy kỳ lạ thơm ngon, nhưng mùi vị có lẽ cũng chỉ bình thường thôi— rồi họ đưa cuốn thịt dê vào miệng.

Thơm quá! Quá thơm rồi!

Sao cuốn thịt dê có thể mềm như vậy, tươi ngon như vậy, không có chút mùi hôi nào. Không biết nước dùng này được nấu thế nào, trong vị cay nồng toát ra mùi thơm phức tạp của gia vị, hương thơm thấm vào cuốn thịt dê, vừa nhai, vị tươi thơm cay nồng đậm đà trên đầu lưỡi k*ch th*ch một làn sóng nhiệt, lập tức dâng lên tận da đầu.

Hina

219

Đĩa khô trộn bột mè, lạc vụn, bột ớt bột tiêu vân vân, khi ăn có thể cảm nhận rõ ràng cảm giác hạt li ti trên bề mặt cuốn thịt dê, làm nổi bật sự mềm mại vô cùng của cuốn thịt dê, nhai thì cả miệng đều là mùi thơm của bột mịn.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 214



Nói đến đĩa dầu, cuốn thịt dê vừa bỏ vào, một lượt, khuấy lên tỏi băm dầu hào, trộn lẫn với rau mùi hành băm trên bề mặt đưa vào miệng, mùi thơm nồng đậm của dầu thơm lập tức khiến vị giác rung động, thịt dê sau khi chấm qua dầu thơm càng mềm mại hơn, nhưng lại vừa vặn có chút dai, vừa cắn, dầu thơm ngọt ngào trơn mượt từ kẽ răng trào ra, thật là tươi ngon thấm đẫm.

Tương vừng mạnh mẽ hơn hai loại chấm trước nhiều, cuốn thịt dê vừa thả vào tương vừng đặc sánh, lập tức bị nhấn chìm, khi nhấc lên treo một lớp tương vừng dày, cạo một cạo, lắc một lắc, đưa vào miệng, lạnh.

Lạnh tất nhiên là tương vừng rồi, đúng lúc lưỡi lơ là, lớp tương vừng bên ngoài tan ra, bên trong cuốn thịt dê nóng hổi trào ra, cái gì mà tê cái gì mà cay đều bị vị đậm đà hậu ngọt của tương vừng áp chế, tất cả đều trở thành phụ họa cho hương vị tươi ngon.

Quá kỳ diệu, mọi người chưa kịp nhớ lại rốt cuộc là khớp nối nào tạo nên mỹ vị như vậy, đã đồng loạt động đũa thả cuốn thịt dê vào nồi.

Lúc này còn nói gì đến văn nhã nữa, kẹp nhiều miếng hơn thả vào nước dùng, cảm giác khó chịu chờ đợi miếng thịt chín kỹ họ không muốn trải qua thêm lần nào nữa.

Nhìn thịt từ hồng non chuyển thành nâu nhạt, cả đám người vội vàng gắp vào bát.

Ba cái đĩa chấm mỗi đĩa cho một chút, vừa hay có thể làm nguội đi, cùng nhau ăn ngấu nghiến.

Đũa đánh nhau trong nồi, vừa mới bắt đầu ăn, mọi người đã vứt bỏ phong độ.

"Này, đây là thịt của ta!"

"Thịt ta bỏ vào đâu rồi? Ai gắp rồi?"

"Đĩa trống rồi? Ta mới ăn có bốn miếng mà đĩa đã trống rồi."

Lâm Thành ở bên cạnh nở nụ cười đắc ý, hê hê, không biết thưởng thức, đều đi tranh đĩa thịt đó, của quý lại chẳng ai giành.

Khi nha hoàn dọn món hắn ta đã nhắm ruột vịt và ruột ngỗng, từ khi gặp gỡ canh phở tiết vịt lần đó, hắn ta không thể nào quên được mỹ vị của nó. Người người đều nói nội tạng bẩn thỉu thì sao, mỹ vị chân chính sao có thể bị chôn vùi vì xuất thân.

Hina

Lâm Thành kẹp lấy ruột vịt trong mộng của mình, theo lời giới thiệu của Bạch Chỉ "bảy lên tám xuống" trong nồi, giữa tiếng ồn ào, hắn ta như lão tăng nhập định, trong lòng chỉ có ruột vịt, đếm đến tám, thu đũa về.

Chấm vào đĩa dầu thơm, dầu đỏ nổi lên, gắp sợi ruột vịt dài mảnh, cắn một miếng, cảm nhận được tiếng "sột" rất nhỏ rất trong, Lâm Thành thỏa mãn rồi.

Chính là nó, ruột vịt thơm giòn ngon miệng mà hắn ta nhớ nhung. Ruột vịt bọc một lớp dầu thơm, trơn mềm thơm ngon, ăn vào giòn tan tươi ngon, dài như vậy, Lâm Thành tiếc không nỡ cắn đứt nhai nát, nhét hết vào miệng, má phồng lên nhai to, để hương vị tươi ngon trong miệng thoải mái bùng nổ.

Một cái, hai cái, ba cái... mỗi lần hắn ta giơ tay lên cao, tư thế chần ruột vịt cũng kỳ quái, nhanh chóng thu hút sự chú ý của những người xung quanh.

"Lâm Văn Nhiêu, huynh đang ăn cái gì vậy?" Có người hỏi.

Lâm Thành thầm thở dài trong lòng, có đám tham ăn này ở đây, cuối cùng hắn ta cũng không thể một mình độc hưởng ruột vịt.

"Ruột vịt."

"Ruột... vịt?" Người nghe lộ vẻ kỳ quái trên mặt: "Chẳng phải là cái ruột trong nội tạng sao?"

Tay Lâm Thành nhanh như gió, nhấn mạnh: "Phải, nội tạng, nội tạng, nội tạng bẩn thỉu."

Có người do dự, nhưng cũng có người thấy dáng vẻ keo kiệt miệng lưỡi không đi đôi với lòng của Lâm Thành, lập tức hạ đũa gắp một cái ruột vịt.

Vừa nếm thử, những định kiến và ghê tởm gì đều bị ném ra sau đầu, tất cả đều theo Lâm Thành nhịp nhàng lên xuống chần ruột vịt bên mép nồi, miệng đếm "năm sáu bảy tám".

220

Ruột vịt bị quét sạch, đối mặt với những nội tạng còn lại mọi người cũng không còn do dự nữa.

Dạ dày bò phải chấm dầu thơm, vào miệng có thể cảm nhận được lớp gai nhỏ hơi dựng đứng trên bề mặt, rất dai, một miếng không cắn đứt được, phải nhét hết vào miệng từ từ nhai. Tươi giòn sảng khoái, rất đáng nhai, mỗi lần nhai đều có thể cảm nhận được vị tươi ngon của dạ dày bò và khí cay nồng từ kẽ răng tỏa ra.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 215



Lát thận không chịu được nấu lâu, từ trong nồi qua một lượt, thấy co lại thì vớt ra. Cảm giác trong miệng mềm mịn, cắn vào mang một chút cảm giác hơi đờ đẫn, mùi thơm đặc trưng của lát thận rất nồng, bị vị cay nồng lấn át, tươi ngon đến mức dường như chưa nhai đã ăn hết.

Lúc này những viên và món mặn cần nấu lâu đều đã chín, trong nồi lúc chìm lúc nổi các loại rau gia vị, sôi sùng sục, hơi nóng không ngừng tỏa ra.

Vì sợ đám người này ăn không quen, Khương Thư Yểu không cho quá nhiều dầu, gia vị nền cũng rất nhạt, lại thêm dược liệu Đông y để giải nhiệt tăng vị, ăn vào cũng không quá k*ch th*ch.

Vì vậy khi mọi người ăn đến thịt bò cay nồng, tất cả đều ngớ người.

Vị cay nồng từ đầu lưỡi truyền đến, toàn thân như bị đốt cháy vậy, nóng, tê, cay, tươi, lớp bột ớt bọc bên ngoài thịt bò khiến hương vị tươi thơm của thịt bò vô cùng thuần khiết, thịt bò cay nồng cực kỳ mềm, nhai còn có nước thịt, ăn xong một miếng, tất cả mọi người đều rất ngốc nghếch mà "hà" hơi.

Càng là mùa hè oi bức càng cần món ăn thơm nồng cay nóng như thế này để cứu vãn, sự buồn bực bị kìm nén đã lâu theo vị cay nồng k*ch th*ch mà tuôn trào, mọi người ăn đến toàn thân đổ mồ hôi, hào hứng sôi nổi, những phiền não lo âu đều biến mất, chỉ còn lại vị ngon sảng khoái trên đầu lưỡi, thật muốn hét to một tiếng "Đã quá!".

Hina

Thái tử ăn đến mặt mũi đỏ bừng, đâu còn vẻ uy phong của thái tử đương triều, y lau mồ hôi trên trán, nói với nha hoàn: "Có rượu không? Lấy rượu lên đây!"

Các quan bên cạnh cũng chẳng khá hơn, từng người xắn tay áo lên cao, vải lụa quý giá đều bị họ dùng để lau mồ hôi, quần áo tinh tế thường ngày trở thành gánh nặng, ước gì có thể thay một bộ vải bông ngắn gọn, vừa thấm mồ hôi vừa gọn gàng, không cản trở tốc độ giành món.

Nha hoàn gật đầu cáo lui, quay về phía nhà bếp nhỏ tìm Khương Thư Yểu.

Khương Thư Yểu vừa ăn xong bữa tối, nghe nha hoàn nói vậy, không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng cảnh tượng đám nam nhân kia ăn uống náo nhiệt, nàng hỏi: "Thái tử nói muốn uống rượu?"

Nha hoàn cung kính đáp vâng.

Tưởng Khương Thư Yểu sẽ lập tức sai bảo mình lấy rượu, nhưng lại nghe Khương Thư Yểu dứt khoát thốt ra hai chữ: "Không được."

Nha hoàn ngạc nhiên đến quên cả quy củ, ngẩng đầu nhìn Khương Thư Yểu.

Khương Thư Yểu vươn vai: "Ngươi đi bẩm báo, nói ta đây không còn rượu nữa." Qua bức tường sân cũng có thể nghe thấy tiếng ồn ào tranh giành món bên kia, đám người này vừa nhìn đã biết là ăn uống vô độ, ăn no rồi lại uống rượu, lỡ như k*ch th*ch dạ dày, ăn ra chút vấn đề thì chẳng phải nàng gánh tiếng xấu sao.

"Lấy vài bình trà mát đi." Nàng bổ sung: "À, đúng rồi, dưới giếng còn ướp nước mơ chua, cũng mang đi."

Vì vậy khi nha hoàn quay lại, thái tử và các quan đều rất thất vọng.

"Bá Uyên à, đợi ta về cung nhất định thưởng ngươi ít rượu ngon." Thật đáng thương, trong phủ không có rượu.

"Nhà ta cũng có rượu ngon, về phủ sẽ bảo hạ nhân mang đến."

"Có lẽ là Bá Uyên khá kén chọn, tổ phụ ta có cất giữ vài vò rượu ngon, để ta đi xin tặng huynh."

Mọi người líu lo, đua nhau nói muốn tặng rượu.

Tạ Tuân đoán được ý của Khương Thư Yểu, không giải thích, lần lượt nhận lời, vừa hay Khương thị thích uống rượu, có rượu ngon được tặng nàng chắc chắn sẽ rất vui.

Không có rượu, uống nước mơ chua và trà mát cũng được.

Một chén đồ uống vừa ấm vừa mát xuống bụng, ruột gan nóng bỏng cay xè lập tức yên ổn, cảm giác mát mẻ nhạt nhẽo dập tắt cơn nóng bức, khiến người ta không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, rồi trong lòng gào thét "Ta còn có thể chiến tiếp!"

Mới đầu mọi người còn chú ý chút quy tắc lễ nghĩa, miễn cưỡng duy trì phong độ, giờ cả bàn một mớ hỗn độn, đũa xuống nhanh chuẩn ác, sợ bị người khác cướp mất.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 216



Hoàn toàn không ăn đủ, thái tử liên tục hỏi: "Thịt bò hết rồi? Lấy thêm một đĩa đi!"

"Sao viên cá cũng hết rồi, còn không? À, hết rồi? Hay là bảo phu nhân nhà ngươi làm thêm một đĩa, chỉ một đĩa thôi."

"Được rồi được rồi, vậy còn lát cá? Lát cá chắc chắn còn chứ."

Kẻ ngốc vẫn đang vật lộn với sự cạn kiệt của món mặn, người thông minh đã biết đến lúc phải ra tay với món chay rồi.

Trước đó đã thêm nước dùng nhiều lần, dầu cay đã không còn nhiều, lúc này ăn món chay thế nào cũng không quá ngấy.

Trên bàn có những món chay quen thuộc, như lát sen, rong biển, nấm bào ngư vân vân, cũng có những món chay năm màu rực rỡ chưa từng thấy.

Có kinh nghiệm trước đó, mọi người lập tức chọn những đĩa chưa từng thấy không nhận ra.

Đậu phụ chiên vuông vức tròn trịa, vỏ ngoài vàng giòn, vừa thả vào nồi, một lúc sau đã chìm một nửa. Lúc này vớt ra lăn qua đĩa tương vừng, cắn vỏ ngoài dai dai, một luồng nước dùng nóng hổi thơm ngon lập tức b.ắ.n ra từ bên trong.

Người ăn không chuẩn bị, vội vàng rụt đầu lưỡi ấn đậu phụ chiên lại vào tương vừng. Lúc này đậu phụ chiên đã nguội, lại được bọc tương vừng, khi đưa vào miệng lần nữa, phần đậu phụ mềm mịn bên trong nhai càng thoải mái hơn, nước dùng cùng tương vừng cùng nhau lắc lư trong miệng, tươi ngon đậm đà.

Mì căn thì còn nhiều dầu hơn, như miếng bọt biển có nhiều lỗ khí, hấp thụ đầy đủ nước dùng, gắp lên nặng trịch, để nguội một chút rồi cắn một miếng, nước dùng và dầu nóng trào ra ngoài, mềm mà dai, nước dùng dồi dào.

Một bữa tối kéo dài rất lâu, đợi đến khi mặt trời lặn, đèn trong sân được thắp sáng mới dần dần dừng lại.

Mọi người ăn đến choáng váng, không có rượu cũng say, mặt mũi đầu tóc khắp nơi đều toát hơi nóng, toàn thân thông suốt, nếu không phải ăn quá no, thật muốn đứng dậy nhảy vài vòng trong sân để giải tỏa sự sảng khoái trong lòng.

Lúc này còn nói gì đến phong thái, tất cả mọi người đồng loạt ngả lưng vào ghế, xoa xoa cái bụng tròn vo, người không còn sức lực, đầu óc cũng không chuyển động được nữa.

Bất kể là thái tử tôn quý, hay quý công tử được nuông chiều, hoặc là con cháu đích tôn thanh cao cẩn trọng của các đời quan văn, trong đầu đều đồng loạt chậm rãi nảy ra ba ý nghĩ:

—Ta là ai ta đang ở đâu?

—Sau này ta còn có thể ăn được món ngon như thế này không, làm sao để danh chính ngôn thuận mặt dày mày dạn đến ăn ké lần nữa?

—Lát nữa có thể mang nước dùng đáy nồi và nước mơ chua về không?

Sau khi ý nghĩ thứ ba nảy ra, đám người vừa rồi đang nằm bẹp như Cát Vưu đồng loạt bật dậy như cá chép, ánh mắt không thiện nhìn chằm chằm đối thủ cạnh tranh.

Thái tử vì thân phận tôn quý không thể đóng gói đáy nồi và thức ăn thừa, bị đá ra ngoài trước, những người còn lại phải thi thố tài năng rồi.

"Bá Uyên, đệ đệ nhà ta ham ăn lắm, chi bằng đưa nước dùng này cho ta, ta về nấu ít rau cho nó nếm thử hương vị."

"Ta cũng nghĩ vậy, chỉ là ta mang về cho cha mẹ nếm, đừng nhìn tuổi họ không nhỏ, nhưng vẫn ham ăn như trẻ con vậy, ha ha ha."

222

"Ôi, chúng ta nghĩ giống nhau rồi, ta cũng muốn mang về cho mẫu thân nếm thử. Bá Uyên, mẫu thân ta và mẫu thân huynh đều xuất thân từ Liễu gia ở Dương Châu đấy."

Hina

Cuộc cạnh tranh dần trở nên gay gắt, bắt đầu kéo thân thích vào rồi!

Lâm Thành ra tay trước: "Bá Uyên, tổ phụ ta sau khi về hưu chẳng có sở thích gì, chỉ thích tìm kiếm mỹ thực, chẳng khác gì ngày xưa. Huynh còn nhớ không? Năm đó khi người chỉ điểm công khóa cho chúng ta, trước mặt lúc nào cũng không thiếu điểm tâm."

Thấy sắp thua, có người nắm được trọng điểm, kéo thân thích với Tạ Tuân sao bằng kéo thân thích với phu nhân của hắn.

"Nói lại, Bá Uyên, tay nghề phu nhân nhà huynh thật tuyệt diệu, không hổ danh là nữ tử Lâm gia, thông minh như mẫu thân nàng vốn giỏi kinh doanh vậy. À, nói đến đây, ta chợt nhớ ra, mẫu thân phu nhân huynh và tam thúc mẫu ta là biểu tỷ muội đấy!"
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 217



"Chậc, huynh nhắc ta mới nhớ, phu nhân của Bá Uyên và tứ tẩu nhà cô mẫu ta đều là người Lâm gia, nghĩ kỹ lại, dường như cũng là biểu tỷ muội."

Cả đám người líu lo ồn ào, ồn đến nỗi Tạ Tuân đau đầu, hắn đang định mở miệng ngăn cản, bỗng nghe một giọng nói đầy khí thế chen vào.

"Bá Uyên, phu nhân ngươi chính là biểu muội của ta đấy!"

Đám người đang "đấu khẩu quần hùng" đồng loạt quay đầu nhìn về phía thái tử.

"Mẫu thân muội ấy và Lâm Quý phi là tỷ muội ruột, tính ra như vậy, muội ấy gần như là biểu muội ruột của ta rồi."

Mọi người: ???

Gần như ư? Chênh lệch quá xa rồi! Lâm Quý phi là thứ mẫu của ngài thôi! Ba chữ "biểu muội ruột" thật sự nói ra được sao!

Thái tử nhìn ánh mắt căm ghét ghen tị của mọi người, trên mặt lộ ra nụ cười đắc thắng: "Tay nghề nấu nướng của biểu muội thật tuyệt!"

Thái tử giành được vị trí đầu trong cuộc đua kéo quan hệ, nhưng chẳng có tác dụng gì, là thái tử y không thể nào gói đồ ăn thừa canh cặn mang về cung được.

Tiếc nuối là tiếc nuối, nhưng thấy mọi người đều oán hận nhìn mình, thái tử thầm khoái chí.

"Biểu muội ở đâu, cô phải đi rồi, cũng phải chào hỏi muội ấy một tiếng chứ." Thái tử đường hoàng lên tiếng, trong lòng nghĩ đến việc phải xây dựng mối quan hệ tốt với Khương Thư Yểu, để tiện lần sau đến ăn ké, nếu có thể, xin thêm vài công thức về Đông cung thì càng tốt.

Ánh mắt Tạ Tuân quét qua đám bằng hữu đang sáng mắt lên, chăm chú nhìn mình. Hừ, tâm tư nhớ nhung phu nhân (món ăn của phu nhân) của họ thật rõ ràng không che giấu được.

Hắn nói: "Điện hạ nói vậy e rằng không phải, nội tử dù sao cũng là nữ nhân, không tiện gặp khách ngoài." Tạ Tuân phủi phủi tay áo, dáng người thẳng tắp, giọng điệu lạnh nhạt.

Nhìn khắp sân, chỉ có một mình hắn còn giữ được phong độ.

Hắn đứng dậy, nhìn sắc trời: "Giờ không còn sớm nữa, điện hạ nên hồi cung rồi." Cúi đầu nhìn bàn tiệc bừa bộn, rồi lại quét mắt nhìn các đồng liêu, từng người ăn đến mặt mũi đỏ bừng, vẻ mặt hớn hở.

Ăn đủ rồi chứ, có thể cuốn xéo được rồi đấy.

Những người ngồi đây ai chẳng phải là người tinh đời, nhưng tập thể giả ngốc, giả vờ không nghe ra ý tiễn khách của hắn. Vào lúc này, họ ăn ý đến mức như huynh đệ sinh đôi khác cha khác mẹ vậy, tất cả đều bám riết không chịu đi, tiện thể dò la tin tức về tiêm ăn.

"Đúng rồi, Bá Uyên, khi nào thì Lâm gia mở vài tiệm trong nội thành? Không lẽ chỉ mở mấy tiệm ở bến thuyền thôi sao." Kể từ lần trước ăn món ở tiệm của Lâm gia tại bến thuyền, họ luôn nhớ mãi không quên. Ngóng trông mỏi mòn bao lâu, cuối cùng chỉ đợi được tin tiệm của Lâm gia mở khắp bến thuyền ngoài thành.

Hina

Khương Thư Yểu thường trò chuyện với Tạ Tuân trước khi ngủ, nên Tạ Tuân cũng biết kế hoạch của Lâm gia.

"Lâm gia có lẽ sẽ không mở quán trong nội thành, nhạc mẫu làm nghề này là muốn làm việc có lợi cho dân nghèo, nếu mở tửu lầu trong nội thành chẳng phải đi ngược lại tâm niệm ban đầu sao?" Tạ Tuân nghiêm túc đáp.

223

Mọi người nghe vậy sửng sốt, Tạ Tuân nói thế, họ chợt nhớ đến quy tắc ai đến trước được phục vụ trước khi quán của Lâm gia bán đồ ăn, bất kể là dân nghèo khổ hay tiểu tư của nhà quyền quý, đều phải theo thứ tự trước sau, không có khả năng chen ngang, đây cũng là lý do tại sao từ lần ăn đó đến giờ họ không ăn được nữa, chỉ vì những tiểu tư cần gấp rút lên đường hoàn toàn không thể giành được với những gã nam nhân chực sẵn.

Những người ngồi đây đều là quan viên triều đình, quan tâm đến xã tắc dân sinh, nghe cách làm của Lâm gia, trong lòng đều âm thầm xúc động.

Quả nhiên lời đồn không thể tin được, ai cũng nói Tương Dương phu nhân bá táo bạo hay ghen, một thân mùi đồng tanh, chẳng giống một phu nhân danh giá chút nào. Nhưng thấy nhỏ biết lớn, người có tấm lòng như vậy làm sao có thể tồi tệ như lời đồn được.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 218



Nghĩ đến đây, mọi người không khỏi nghĩ đến Khương Thư Yểu cũng bị lời đồn làm khổ.

Ngoại trừ thái tử, những người còn lại đều đã gặp Khương Thư Yểu trước đây, ấn tượng trong đầu mơ hồ, chỉ nhớ gương mặt trang điểm dày đặc và những hành động lố bịch để quấn quýt mỹ nam tử của nàng.

Mỹ nam tử...

Nghĩ đến đây, tất cả mọi người đồng loạt ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tạ Tuân.

Khi xưa nghĩ đến nữ tử Khương gia lấy Tạ Bá Uyên, suy nghĩ của họ là: May quá may quá, may mà ta không đẹp trai bằng Bá Uyên.

Mà giờ đây nhìn lại hắn, trong lòng thầm rơi lệ: Khó quá khó quá, sao ta sinh ra lại không đủ đẹp trai.

Họ an ủi bản thân tuy Tạ Bá Uyên ngày nào cũng có đồ ngon, nhưng dung mạo thê tử kém xa hắn, cũng không đáng ganh tị lắm... mới lạ, hu hu hu, dù là nữ tử xấu xí, có tay nghề này họ cũng phải khen một câu khuynh quốc khuynh thành.

Tạ Tuân cảm thấy ánh mắt họ kỳ lạ, tưởng trên mặt mình dính gì đó, giơ tay áo lên lau một cái.

Đám người này bám riết không đi rõ ràng là muốn đợi ăn vòng thứ hai, hắn cũng không khách sáo, dứt khoát tiễn khách: "Được rồi, đi thôi, ta tiễn các huynh ra ngoài."

Được thôi, mọi người tiếc nuối thở dài trong lòng, ưỡn cái bụng tròn vo đi ra ngoài.

*

Lão phu nhân nhìn sắc trời, lo lắng bất an đi qua đi lại trong sảnh.

"Lại gọi người đi xem họ có để nhà bếp lớn bày tiệc không." Khi bà ấy nhíu mày, nếp nhăn dọc giữa hai lông mày vô cùng rõ ràng, trông càng thêm khắc nghiệt nghiêm khắc.

Ma ma cung kính gật đầu, vội vàng sai bảo nha hoàn mau đi làm.

Một lúc sau, nha hoàn đi dò la tin tức trở về, rụt rè báo cáo: "Lão phu nhân, tam phòng không để nhà bếp lớn bày tiệc."

Nghe câu trả lời này, lão phu nhân cười lạnh một tiếng: "Hừ, uổng công ta tưởng lão tam là đứa thông minh, không ngờ cũng là kẻ không phân biệt được nặng nhẹ. Thái tử điện hạ và bao nhiêu đại thần ở trong viện, hắn còn dám để Khương thị lo liệu đồ ăn, đây là quyết tâm cố chấp giữ thể diện không chịu thua sao?"

Bà ấy nói lí nhí một tràng dài, nha hoàn không dám mở miệng, đợi đến khi bà ấy hơi thở một chút, mới dám tiếp tục báo cáo: "Lão phu nhân, nô tỳ đã đến bên tam phòng xem qua, thái tử điện hạ họ... dường như dùng bữa rất vui vẻ."

Lão phu nhân ngẩn người, cơn giận vẫn còn trên đầu, theo bản năng tưởng mình nghe nhầm.

"Ngươi nói cái gì?”

Hina

Nha hoàn vội vàng cúi đầu, càng thêm cung kính đáp: "Bên tam phòng vô cùng náo nhiệt, cách tường viện vẫn nghe được tiếng cười nói vui vẻ. Nô tỳ sai người hỏi thăm, nghe nói thực phẩm trong nhà bếp nhỏ đã hết sạch, nhà bếp lớn còn phải chia bớt qua, dường như chỉ vậy thôi mà vẫn chưa ăn đủ thỏa thích."

Lời vừa dứt, trong phòng lâm vào im lặng quái dị.

Bầu không khí này khiến các nha hoàn, v.ú già không dám thở mạnh, sợ chọc giận lão phu nhân.

Ngay khi mọi người sợ phản ứng của lão phu nhân đến nỗi sắp đổ mồ hôi lạnh, bà ấy đột nhiên lên tiếng.

224

Giọng nói bề ngoài vẫn trấn tĩnh lạnh lùng, nhưng bên trong ẩn chứa vị đắng nghẹn ngào: "Ngươi nói có thật không?"

Nha hoàn đáp vâng, cúi đầu thấp hơn nữa.

Lão phu nhân cố gắng bình tĩnh lại, hồi lâu mới phủ nhận: "Không thể nào. Nếu các quan viên khác thích, ta cũng coi như họ ăn cho vui, đặc biệt nể mặt. Nhưng người ngồi trong tam phòng là thái tử điện hạ, có món sơn hào hải vị nào chưa từng ăn, có món ăn kỳ lạ nào chưa từng thấy, làm sao có thể thích món ăn Khương thị nấu đến thế, hoàn toàn không hợp lý - Ta hiểu rồi, thái tử điện hạ chắc chắn là nể mặt lão tam." Bà ấy tìm ra lý do, và vì lý do này mà vô cùng tức giận: "Không được, không được, ta không thể để lão tam làm loạn như vậy, không thể để chúng làm mất mặt Tạ Quốc Công phủ.

Hừ, có tài mặt dày này sao không dùng vào chỗ khác? Lại để thái tử điện hạ và đồng liêu Đông cung nâng kiệu cho Khương thị, hoang đường! Đáng cười!"
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 219



Bà ấy đứng dậy, lúc này là lúc bà ấy phải ra tay cứu vãn tình thế.

Khi thái tử đến phủ, lão phu nhân đã chuẩn bị sẵn sàng, bà ấy vuốt vuốt tay áo không một nếp nhăn, trầm giọng nói: "Đến tam phòng."

Một đám người sắc mặt nghiêm trọng đi về phía tam phòng, chưa đến nơi đã chạm trán đám bạn Đông cung ăn no uống đủ bị Tạ Tuân chê bai đuổi đi.

Họ ăn quá no, đi đường đều ưỡn bụng, toàn thân như rã rời.

Mùi lẩu nồng nặc, họ lại mặc toàn vải tốt, vừa thoáng khí hút mồ hôi vừa hút mùi, nên chưa đến gần đã có mùi lẩu cay nồng xộc vào mũi lão phu nhân.

Bà ấy khó tin nhìn đám người trước mặt, nghi ngờ mình đang mơ.

Thái tử điện hạ phong nhã tuyệt luân đâu rồi? Công tử Lâm gia tràn đầy sinh khí anh tuấn đâu rồi? Còn cả tài tử Quan gia xuất thân từ gia đình thi thư, công tử đích tôn Lý gia được nuôi dưỡng trong gia đình quan văn đời đời... Đám người lười biếng khoác vai nhau trước mặt này là ai vậy?!

Họ đổ mồ hôi thì giơ tay áo lau bừa, làm tóc tai có chút rối bời, thêm vào đó từng người ăn đến mặt mũi đỏ bừng, trông như đám công tử háo sắc say rượu dạo phố, lạ một điều là từng người một vẫn còn đầy sức lực nhớ lại món ngon vừa rồi, hoàn toàn không có vẻ say rượu.

"Ta vẫn thích đĩa cuốn thịt dê đó nhất."

"Ta thì khác, dù trên bàn có nhiều món ăn kèm, ta chỉ thích ruột vịt."

Hina

"Này Lâm Văn Nhiêu, huynh còn dám nói, tổng cộng chỉ có hai đĩa ruột vịt, một mình huynh đã ăn hết cả một đĩa."

"Hừ hừ, tự mình ra tay chậm thì trách được ai?"

Họ ồn ào cãi vã, vẫn là Tạ Tuân nhìn thấy lão phu nhân đứng trong bóng tối đầu tiên.

"Mẹ?" Hắn gọi một tiếng.

Đám bằng hữu Đông cung đang cãi nhau lập tức im bặt, nhìn về phía này.

Lão phu nhân hít sâu một hơi, bước ra từ bóng tối, hành lễ với thái tử điện hạ.

Thái tử trong một giây khôi phục vẻ nghiêm túc, vội vàng đỡ bà ấy một cái.

Đến gần hơn, mùi lẩu trên người y càng nặng.

Lão phu nhân ngẩng đầu, rồi lại thấy vết dầu mỡ trên cổ áo y!

Bà ấy máy móc ngẩng đầu, ánh mắt vừa hay rơi vào môi thái tử.

Vừa ăn lẩu xong, môi y đỏ au, hơi bóng, hơi sưng, nhìn lại có vẻ đẹp kỳ lạ.

Lão phu nhân cảm thấy như có tia sét đánh xuống, vừa hay giáng vào người mình

Nhìn những người khác, ai cũng môi đỏ hơn người nọ, kèm theo gương mặt đỏ bừng, khiến bà ấy có cảm giác như nam nhân trong kinh thành bắt đầu thịnh hành bôi son.

Bà ấy bị sét đánh đến choáng váng, quên hết những lời đã chuẩn bị sẵn, máy móc mở miệng nói vài câu khách sáo "Tạ Quốc Công phủ tiếp đãi không chu đáo".

Thái tử vội vàng chặn lời bà ấy: "Sao lão phu nhân lại nói vậy? Nếu bữa tối hôm nay còn gọi là tiếp đãi không chu đáo, e là chẳng có mấy bữa tiệc nào được gọi là tiếp đãi chu đáo." Tạ Bá Uyên còn đang đứng phía sau kìa! Lỡ như hắn nghe được truyền cho phu nhân, sau này y còn được ăn ké nữa không!

225

Những người Đông cung khác cũng nghĩ đến điểm này, vội vàng theo bước thái tử ca ngợi bữa tối, giương cao ngọn cờ "Tay nghề Khương thị thật tuyệt".

Lão phu nhân càng thêm chóng mặt, nhất thời có chút đứng không vững.

Không thể nào, làm sao có thể chứ? Chắc chắn là lão tam bảo họ làm vậy! Đúng rồi, lão tam lại cầu xin họ bảo vệ thể diện cho Khương thị... Bà ấy tự thuyết phục mình, nhưng đến mức này, bà ấy đã không thể thuyết phục bản thân được nữa.

"Mẹ, mẹ sao vậy? Sao sắc mặt lại kém thế?" Vẫn là Tạ Tuân phát hiện bà ấy không ổn, đỡ bà ấy một cái.

Lão phu nhân hoàn hồn, tâm thần bất định nói: "Không sao, không sao."

Sắc mặt bà ấy kỳ lạ, Tạ Tuân vội vàng bảo nha hoàn đỡ bà ấy về.

Lão phu nhân bước đi không vững, vừa đi khỏi, mọi người lại khôi phục dáng vẻ khoác vai nhau ăn no uống đủ của đám nam nhân lười biếng, từng người dính đầy vết dầu mỡ mà không hề hay biết, tự cho mình phong lưu mà ngâm nga làm thơ.
 
Back
Top Bottom