Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại

Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 230



Tạ Tuân thay xong y phục trở lại, bên cạnh Khương Thư Yểu không còn dựa vào Chu thị nữa. Các nha hoàn đang xoay quanh bàn dài, dọn lò lửa và nồi đi, lau khô bàn, bưng cháo gạo trắng đã để nguội trong nhà bếp nhỏ ra, bày bát đặt thìa, những hành động này thành công tách Chu thị và Khương Thư Yểu ra.

Mặt Tạ Tuân đột nhiên không còn lạnh nữa, nhưng nhìn đám người vui vẻ hòa thuận ngồi cùng nhau ăn uống nói đùa, cảm thấy mình ra rìa, cố ý đi vòng đến chiếc ghế ở xa ngồi xuống.

Tạ Chiêu hưng phấn chạy đến bên bàn dài, nhón chân nhìn lên bàn: "Đây là cháo gì vậy?"

Chu thị đi tới, liếc nhìn: "Chỉ là cháo gạo trắng bình thường thôi."

"Ừm, được rồi. Con rất muốn ăn cháo trứng bách thảo thịt nạc lần trước, tam thúc mẫu, lần sau người làm cho con một lần nữa được không?"

"Được, đợi lần sau con đến ta sẽ làm cho con."

Một câu một câu, ồn ào náo nhiệt, trông như họ mới là một nhà.

Tạ Tuân ngồi trên chiếc ghế ở xa, buồn bực nghĩ: Thì ra khi hắn không ở đây, họ tương xử như vậy đó.

Thê tử được hoan nghênh là chuyện tốt. Tạ Tuân lặp đi lặp lại trong lòng.

Hắn gục đầu ngồi ở xa, cảm giác tồn tại cực kỳ thấp.

"Đang nghĩ gì vậy?"

Phía trên đột nhiên truyền đến giọng nói của Khương Thư Yểu, Tạ Tuân ngẩng đầu, không biết từ khi nào Khương Thư Yểu đã đi đến bên cạnh hắn.

Đây là chỗ nàng thường ngồi hóng mát ban đêm, bày hai chiếc ghế và một chiếc ghế dài, Tạ Tuân ngồi ở đây, nàng liền thuận thế ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh hắn.

Tạ Tuân đột nhiên có chút lúng túng, hắn nhìn Khương Thư Yểu, lại nhìn đám người đang nói cười ở xa, nói với nàng: "Nàng không qua đó cùng họ sao?"

Khương Thư Yểu không ngờ hắn lại hỏi như vậy, không hiểu ý của hắn: "Cái gì?"

Tạ Tuân cũng không biết trả lời thế nào, liền lắc đầu, cúi đầu im lặng.

Khương Thư Yểu hỏi: "Chàng không dùng bữa tối sao?" Bình thường hắn vừa tan ca về phủ là lập tức càn quét bữa tối.

Tạ Tuân vốn định lắc đầu, nhưng lại quả thật đói bụng, mím môi, nói như đang giận dỗi: "Còn bữa tối gì nữa, không phải đều bị họ ăn hết rồi sao?"

"Đâu có, đó là món ăn vặt ta thử làm vào buổi chiều."

Tạ Tuân nghe câu này, buột miệng nói: "Một mình ta thử không được sao?" Tại sao phải là người khác, lại còn nhiều người như vậy.

Khương Thư Yểu dứt khoát nói: "Không được, một người không thể nắm chắc khẩu vị." Huống chi là Tạ Tuân ăn gì cũng ngon.

Tạ Tuân nghe câu này lặng lẽ ngước mắt nhìn nàng một cái, đôi mắt hắn sinh ra đẹp đẽ, đường nét thon dài và dịu dàng, đuôi mắt hơi cong lên, lông mi dày, ánh mắt trong trẻo.

Người ta thường nói mắt biết truyền tình, chỉ liếc nhìn như thế, lại có một vẻ u oán khó tả.

Hina

Khương Thư Yểu bỗng dưng cảm thấy có chút áy náy, dịu giọng nói: "Tối nay nấu cháo, uống một chút nhé?"

236

Tạ Tuân vẫn không chịu ngẩng đầu: "Ta không thích uống cháo trắng, ta thích món có vị đậm hơn." Như những món họ vừa ăn.

Khương Thư Yểu không nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn, chỉ bảo: "Còn có đồ nguội, ăn kèm cháo rất hợp."

"Họ đều ở đây, còn phần nào cho ta ăn không?" Tạ Tuân khẽ nói, lúc này Khương Thư Yểu mới nghe ra hắn đang than phiền.

Nàng mím môi không để mình bật cười: "Có, đương nhiên là có. Để chàng ăn trước nhé?"

Tạ Tuân ngẩng đầu lên, không nhìn Khương Thư Yểu, gật đầu một cách gượng gạo: "Ừm."

"Đồ nguội cũng sẽ trộn theo khẩu vị của chàng."

Lúc này Tạ Tuân mới lấy lại thần sắc, quay đầu nhìn nàng: "Được."

Khương Thư Yểu đi về phía nhà bếp nhỏ, Tạ Tuân theo sát phía sau, trông như đã quen với thói quen này từ lâu.

Từ thị đứng xa xa nhìn, lại cười, nói với mọi người: "Đi thôi, chúng ta cũng nên về dùng cơm tối rồi, đừng quấy rầy tam đệ và tam đệ muội nữa."

Tạ Lý vốn còn có chút lưu luyến với nửa câu đầu, nghe đến nửa câu sau liền đứng dậy ngay: "Đúng vậy, đúng vậy." Việc sưởi ấm tảng băng lớn là tam đệ này hoàn toàn trông cậy vào tam đệ muội, trách nhiệm nặng nề đường xa, bọn họ không thể ở đây gây rối được.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 231



Sau khi đám người bước đi mà vẫn ngoái đầu nhìn lại, Tạ Tuân trong nhà bếp nhỏ vẫn còn lo lắng đồ nguội không đủ ăn.

Hôm nay Khương Thư Yểu làm món đại đao nhĩ diệp, cũng chính là tai heo trộn lạnh.

Tai heo được hầm với muối, hoa hồi, gừng và các gia vị lớn khác để khử mùi tanh, việc nấu tai heo cần có kỹ thuật, phải đảm bảo tai heo mềm nhưng vẫn giữ được độ giòn.

Nàng lấy tai heo đã để nguội đặt lên thớt, d.a.o đặt nghiêng, cắt tai heo thành từng lát mỏng một cách chính xác.

Tạ Tuân nhìn tai heo trên thớt, lông mày khẽ nhíu.

Gần đây hình như Khương Thư Yểu đam mê sử dụng những bộ phận kỳ lạ để nấu ăn.

Nhưng như vậy cũng tốt, hắn không kén ăn, nhưng người khác thì có.

Khương Thư Yểu có tay nghề d.a.o rất tốt, những lát tai heo cắt ra rất mỏng, mơ hồ có thể nhìn xuyên qua, màu sắc long lanh. Tai heo được xếp thành hình tròn nghiêng trên đĩa, chồng thành hình chóp nhọn.

Trong bát thêm vào một ít tỏi băm, muối, đường, bột ớt Tứ Xuyên, nước tương đã nấu, giấm, cuối cùng rưới dầu đỏ trộn đều.

Tinh túy của món nguội nằm ở dầu đỏ, thơm cay hậu vị, cay mà không nóng, tuy nhìn có vẻ đỏ au nhưng khi ăn lại nhiều hương vị hơn là cay.

Dầu gia vị trong suốt tươi sáng, bên trong nổi lên hạt vừng, rưới một muỗng lên giữa tai heo, chậm rãi chảy xuống theo những lát tai trắng mịn, nhuộm cho những lát tai nhạt màu một sắc cam đỏ bóng loáng. Dầu bám vào, nước tương chảy xuống đáy đĩa, dầu cay mang lại hương thơm, nước tương mang lại vị mặn ngon, vì vậy khi ăn phải gắp tai heo, chấm vào đáy đĩa, tiện thể vớt thêm một ít dầu cay thơm nồng.

Cuối cùng rắc lên giữa tai heo đậu phộng băm nhỏ, hành lá, món đại đao nhĩ phiến đẹp mắt sang trọng đã hoàn thành.

Khương Thư Yểu nói: "Xong rồi, có thể bưng ra được rồi." Vừa nói xong, thấy Tạ Tuân cúi đầu nhìn nàng với vẻ oán trách, nàng lập tức đổi giọng: "Chàng nếm thử trước đi."

Nghe thấy câu này, đôi mắt Tạ Tuân lập tức giãn ra, hắn hỏi: "Đây là lần đầu tiên nàng làm phải không?"

"Ừm."

"Vậy ta là người đầu tiên được ăn rồi?"

"Đương nhiên."

Nghe câu trả lời khẳng định của nàng, khóe miệng Tạ Tuân nhếch lên, như một con mèo được v**t v*, trên mặt không giấu được vẻ hớn hở đắc ý.

Hắn cầm đũa lên, gắp lát tai heo nhúng vào dầu gia vị. Khi gắp lên, dầu đỏ sẽ không ngừng chảy xuống từ lát tai đã chấm dầu gia vị.

Gân tai trắng nõn, lá tai hồng nhạt, dầu đỏ thơm cay đỏ tươi sáng, vừng trắng, đậu phộng vụn, hành lá dính nước tương bám trên lá tai, nhìn có năm sáu màu, ngửi thì vừa thơm vừa cay.

Hina

Gân tai heo ăn vào giòn giòn, có cảm giác như xương giòn. Lá tai mềm mại, dai hơn thịt một chút, cảm giác trong miệng có chất keo, trong mùi thơm của thịt toát ra một mùi thơm đậm đà.

237

Dầu đỏ có mùi vị cực kỳ thơm, đậm đà lâu tan, hương thơm của ớt được chiết xuất ra bởi dầu, lấn át hoàn toàn vị cay nồng k*ch th*ch của ớt. Nước tương mặn thơm, mang theo một chút vị ngọt, vị ngọt này bị che lấp dưới mùi thơm của nước tương và vị cay, chỉ đóng vai trò làm tăng thêm vị ngon.

Tai heo trộn lạnh mượt mà giòn mềm, thơm ngon chua cay, mùi thịt đậm đà mà không ngấy, ăn vào vừa tê, vừa cay, vừa giòn, vừa thơm, hương vị có nhiều tầng lớp phong phú, món nguội này không gì thích hợp hơn cho mùa hè khi không có khẩu vị.

"Không ngờ tai heo cũng có thể ngon đến vậy." Tạ Tuân tấm tắc khen ngợi: "Không kém cạnh chân giò."

Khương Thư Yểu cười nói: "Muốn ăn chân giò rồi à? Lần sau ta làm cho chàng."

Tạ Tuân hoàn toàn được dỗ ngon, gật đầu, trong mắt lộ ra nụ cười.

Hai người lần lượt bước ra khỏi nhà bếp nhỏ, phát hiện người trong sân đã đi hết, Tạ Tuân không hiểu sao thở phào nhẹ nhõm.

Khương Thư Yểu đặt đồ nguội xuống, ngồi đối diện với Tạ Tuân.

Tai heo trộn lạnh giòn thơm phối hợp với cháo gạo trắng đã để nguội một chút, giải nhiệt giải cay, rõ ràng là món nguội có vị cay thơm, nhưng ăn vào lại rất thanh mát sảng khoái.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 232



Khương Thư Yểu thở dài: "Vẫn là đông người náo nhiệt hơn."

Tâm trạng Tạ Tuân vừa mới thả lỏng lại căng thẳng: "Ta thấy chúng ta hai người như vậy cũng rất tốt mà."

"Ta thích đông người hơn một chút, nhất là có trẻ con ở đây, ta sẽ càng vui hơn." Khương Thư Yểu nói.

Nghe đến từ "trẻ con", Tạ Tuân cứng đờ người, trong đầu hiện lên cảnh một đại gia đình quây quần bên nhau, không biết nghĩ đến đâu, như bị cháo mắc nghẹn vậy, đột nhiên ho không ngừng, ho đến mức mặt đỏ bừng.

Sau khi chọn được nơi tốt cho phố ăn vặt, Khương Thư Yểu đặc biệt đến xem, tuy không phải khu phồn hoa, nhưng dân cư đông đúc, phần lớn là dân chúng không đến nỗi quá túng thiếu.

Việc mở tiệm cho Lâm thị nếm trải cảm giác thành công tuyệt vời, nên ở phố ăn vặt này càng đầu tư hơn nữa, theo đuổi con đường lợi nhuận thấp bán nhiều.

Nhưng về doanh số ra sao, liệu có thể thành công như tiệm trước không, cả Lâm thị lẫn Khương Thư Yểu đều có chút lo lắng.

Đêm khuya Khương Thư Yểu trằn trọc trên giường không ngủ được, y phục cọ xát vào chăn phát ra tiếng sột soạt nhẹ.

Tạ Tuân giấc ngủ nông, bị tiếng động đánh thức.

Khương Thư Yểu đang suy nghĩ về việc ngày mai phố ăn vặt khai trương, bỗng cảm thấy một làn gió mát dịu thổi qua vai.

Nàng xoay người lại, thấy Tạ Tuân không biết từ lúc nào đã thức dậy, đang cầm quạt đầu giường quạt cho nàng.

Nàng hơi ngơ ngác, nhìn về phía Tạ Tuân.

Tạ Tuân cảm nhận được ánh mắt của nàng, nói: "Quả thật là khá nóng, qua một thời gian sẽ đỡ thôi. Ngày mai ta sẽ bảo người đặt vài chậu đá ở góc phòng vào ban đêm."

Hina

Khương Thư Yểu bật cười, đột nhiên không còn lo lắng nữa: "Không phải ta nóng không ngủ được, chỉ là đang lo lắng về việc phố ăn vặt thôi."

Tạ Tuân ngừng quạt: "Có gì đáng lo chứ, tay nghề của nàng giỏi như vậy, rượu ngon không sợ ngõ sâu mà."

"Dù sao cũng là lần đầu thử, hơn nữa giá cả cũng không rẻ."

Tạ Tuân lại bắt đầu quạt cho nàng, lực đạo nhẹ nhàng: "Bây giờ đừng nghĩ nữa, mau ngủ đi, ngày mai nàng đến đó xem trước, ta tan ca sẽ qua với nàng."

Gió thổi trên người mát mẻ dịu dàng, khi ở bên nhau, con người thường dễ bị xúc động bởi những chi tiết nhỏ nhặt, lòng Khương Thư Yểu dịu lại, muốn nói gì đó với Tạ Tuân, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

"Không cần quạt nữa, ta không nóng." Nàng nói.

Tạ Tuân dừng lại một chút, vừa sợ nàng nóng, lại sợ nàng đột nhiên nóng lạnh bất thường mà cảm lạnh, đành phải đặt quạt lại đầu giường.

Khương Thư Yểu nhìn bóng dáng mờ ảo của chàng trong đêm tối, không hiểu sao không thể rời mắt, cảm thán: "Tạ Bá Uyên, chàng thật sự là người tốt."

Tạ Tuân nằm xuống, nghe vậy khẽ cười.

Hắn thích giữ vẻ mặt lạnh lùng, ít khi cười, nhưng tiếng cười lại rất dễ nghe, như tiếng suối chảy qua sỏi, khiến Khương Thư Yểu cảm thấy ngứa ngáy tai.

Hắn nói: "Vậy ta còn phải cố gắng nhiều hơn nữa mới được."

Câu nói này của hắn ý nghĩa mơ hồ, như đùa cợt, lại như thổ lộ tình cảm, khiến Khương Thư Yểu nghe mà lòng ngứa ngáy, không nhịn được suy đoán xem hắn có ý gì, liệu có cảm nhận được sự rung động khó hiểu của mình không.

Tuy nàng vẫn còn nhiều suy nghĩ như lúc trước, nhưng lần này lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Chiều hôm sau, Khương Thư Yểu rời phủ đến phố ăn vặt.

Lâm thị đã bắt đầu có thai tướng, nhưng tinh thần lại tốt hơn trước gấp mấy lần. Đợi Khương Thư Yểu vừa xuống xe ngựa, không đợi nàng kịp thở, đã kéo nàng đi vào trong.

Giọng bà vang vọng, rõ ràng rất hào hứng: "Mau đến xem này, ta đã bảo họ chuẩn bị xong hết rồi, con có muốn nếm thử không? Ta cứ lo hương vị khác xa so với con làm."

Khương Thư Yểu an ủi bà: "Sao có thể chứ? Nếu làm đúng theo công thức, sẽ không có sai lệch đâu." Tuy người Trung Quốc nấu ăn chú trọng cảm giác tay, khi nêm nếm thường dùng những từ như "một ít", "vừa đủ", "một muỗng lớn" để mô tả lượng, nhưng Khương Thư Yểu đã cố ý bảo người làm thìa đong và cốc đo, học theo các cửa hàng nhượng quyền hiện đại, tất cả đều nấu theo lượng tiêu chuẩn, chính là để đảm bảo sự nhất quán của hương vị.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 233



Lâm thị cũng nghĩ đến điểm này, cười sảng khoái: "Đúng vậy, đúng vậy."

Điều Khương Thư Yểu lo lắng không phải là hương vị, mà là liệu thời cổ đại có thể thích nghi với mô hình phố ăn vặt này không. Nàng phân tích từng điều lo lắng của mình cho Lâm thị nghe, Từ thị lại trở thành người an ủi: "Sợ gì chứ, nhiều lắm cũng chỉ lỗ chút bạc, số bạc này Lâm gia chúng ta vẫn chịu được."

Đến giờ Dậu, trời hè vẫn còn sáng, nhưng Lâm thị đã sai quản sự bảo các cửa tiệm treo đèn lồng lên sớm, sợ lát nữa không kịp.

Hina

Khương Thư Yểu thấy bà tự tin như vậy, áp lực càng lớn hơn.

Những người Lâm thị thuê đều là người nhanh nhẹn quen việc, quản sự vừa truyền lệnh xuống, lập tức bắt tay vào nấu nướng, chẳng mấy chốc mùi thơm đã bay ra.

Vì trước đó con đường này đóng cửa để tu sửa quy mô lớn, không ít người đến xem náo nhiệt, nên chiều nay vừa dỡ bỏ rào chắn, treo biển hiệu chữ to lên, mọi người đều biết bên này mở một loạt cửa tiệm.

Trước đây mở cửa tiệm ở bến thuyền, cũng dựa vào lời đồn của dân chúng và mùi thơm bay xa mười dặm, nên lần này Lâm thị cũng không cố ý quảng cáo, tự tin có thể dựa vào hương vị để thu hút thực khách.

Nhưng phố ăn vặt làm ầm ĩ như vậy, người ta vừa nhìn đã cảm thấy giá cả đắt đỏ, ngược lại không dám vào.

Mùi thơm dần dần bay ra ngoài, có vị cay có vị ngọt, khiến người qua đường đầu phố cuối phố đều tò mò nhìn ngó.

Không ai rao hàng, không ai vào, phố ăn vặt trong làn hương thơm ngào ngạt lại càng thêm vắng vẻ.

Lâm thị ngồi trên lầu hai, bưng chén trà thong thả thưởng thức, trông có vẻ không lo lắng chút nào.

Khương Thư Yểu càng thêm áp lực, nàng nghĩ nhiều hơn Lâm thị một chút. Trong mắt Lâm thị, đây chỉ là gom những cửa tiệm bán đồ ăn lạ miệng thành một con phố, còn nàng biết đây là sự va chạm giữa mô hình kinh doanh hiện đại và ngành ẩm thực cổ đại.

Lúc này nếu người ta muốn ăn những món ngon lạ miệng, thường sẽ đến tửu lâu tiêu thụ. Tuy giá không rẻ, nhưng sang trọng có đẳng cấp, có cảm giác tiêu xài; còn nếu muốn đổi vị từ bữa cơm gia đình, sẽ chọn những tiệm ăn giá rẻ, đồ ăn tuy không cầu kỳ nhưng no bụng. Phố ăn vặt không thuộc cả hai loại này, thuần túy lấy hương vị làm điểm bán, quả thực là một thử thách.

Thời gian dần trôi, có vài người qua đường tò mò vào xem một vòng, thấy giá trên biển hiệu cao hơn cửa tiệm bình thường và tên món ăn lạ lẫm, tuy mùi thơm nồng nàn, khiến người ta thèm nhỏ dãi, nhưng ai cũng không muốn là người đầu tiên nếm thử, sợ mất tiền oan.

Khương Thư Yểu ngồi không yên, xách váy xuống lầu hai, đi một vòng quanh phố ăn vặt. Từ cuộc trò chuyện của mọi người, có thể nghe ra họ thực sự tò mò về đồ ăn, nhưng không muốn bỏ tiền thử, nên định quay lại lầu hai, hy vọng Lâm thị có thể cho mọi người nếm thử, còn có những ưu đãi khai trương cũng nên bắt đầu.

Đều tại nàng chỉ chú tâm vào ẩm thực, quên mất việc tiếp thị, cứ khô khan mở cửa tiệm, hoàn toàn dựa vào hương vị, làm sao chống đỡ được.

Chưa kịp bước đi, phía sau bỗng vang lên tiếng ồn ào, Khương Thư Yểu quay đầu nhìn, thấy một dãy xe ngựa chạy vào, dừng lại ở đầu phố.

Các nha hoàn từ trên xe ngựa bước xuống, đặt bậc thang xuống, vén rèm lên, một đám tiểu thư quý tộc từ trên xe bước xuống.

Một đám người lớn như vậy vừa đến, phố ăn vặt lập tức náo nhiệt hẳn lên.

"Chuyện gì vậy? Đây là đâu?" Có người hỏi.

"Đúng vậy, chẳng phải chúng ta định đến tửu lâu sao? Kinh thành mở tửu lâu ở đây từ khi nào?"

"Xem ra không phải, mà giống như phố chợ."

"Ôi, cô có ngửi thấy mùi không, thơm quá."

Từ cỗ xe đầu, một giai nhân áo xanh bước xuống, dẫu che mạng vẫn cảm nhận được vẻ đẹp thanh cao thoát tục. Các quý nữ vừa ríu rít bỗng im bặt, hỏi nàng ấy: "Thanh Thư, chuyện gì vậy?"
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 234



Cát Thanh Thư khẽ vén mạng, hít một hơi mùi thơm của thức ăn, giọng đầy vui thích: "Tất nhiên là đến ăn rồi."

Họ sửng sốt, còn đang do dự, Cát Thanh Thư đã bước vào phố ăn vặt: "Ta bảo đảm nơi này ngon hơn tửu lâu." Nàng ấy đi vài bước, chợt nhớ ra điều gì, quay lại nói: "À phải, các cô cứ bàn đi tửu lâu, không cần để ý đến ta." Nàng ấy dặn dò phu xe mà quên nói với những người khác, khiến cả đám đi theo xe nàng ấy đến phố ăn vặt.

Các quý nữ chán ngán ở nhà, lập hội thơ, ba ngày một lần ra ngoài tụ tập, khi không muốn ngâm thơ họa phú, liền mượn danh hội thơ đi dạo phố mua trang sức, chơi cả chiều rồi đến tửu lâu ăn một bữa, nên các nàng vô thức nghĩ bữa tối phải đến tửu lâu.

Giờ thấy Cát Thanh Thư vào phố ăn vặt, có người ngần ngại không muốn ăn ở những tiệm nhỏ bên đường, có kẻ không nhịn được tò mò đi theo.

Khương Thư Yểu thấy Cát Thanh Thư uyển chuyển bước đến, dừng lại không xa, đang định chào hỏi, Cát Thanh Thư bỗng xoay người.

Nàng ấy vén mạng che mặt nhìn biển hiệu tiệm phía sau, rồi quay đầu nhìn biển hiệu tiệm bên kia, lẩm bẩm: "Ăn cái nào đây."

Nói xong, nàng ấy dừng lại vài giây, đột nhiên bước nhanh về phía Khương Thư Yểu.

Thì ra vừa nãy không thấy mình, Khương Thư Yểu gãi đầu, nở nụ cười nhiệt tình với Cát Thanh Thư: "Cô—"

Vừa thốt ra một âm tiết, Cát Thanh Thư đã lướt qua bên cạnh.

Bước chân vội vã, như cơn gió nhẹ, dùng giọng điệu lạnh lùng bình thản lẩm bẩm: "Thơm quá."

Khương Thư Yểu: ...

Sau khi nàng ấy đi qua, một đám quý nữ tỏa hương thơm ngát theo sau lướt qua, ríu rít bàn tán: "Vào rồi ngửi càng thơm hơn."

"Sao không ai mua vậy?"

"Cô xem kìa, mì cay là vật gì? Còn món xiên nấu kia là gì?"

Khương Thư Yểu khó khăn len qua giữa các nàng, đuổi theo Cát Thanh Thư đang đứng trước quán bún gạo.

"Sao cô lại đến đây?" Nàng cất tiếng hỏi.

Hina

Cát Thanh Thư hoàn hồn, quay người nhìn Khương Thư Yểu, ngạc nhiên nói: "Ồ, cô cũng ở đây sao?" Nàng ấy thấy Khương Thư Yểu không đội mạng, liền vén mạng lên: "Lần trước cô viết thư nói hôm nay phố ăn vặt khai trương."

Khương Thư Yểu chỉ nói chuyện phiếm trong thư, hoàn toàn không ngờ nàng ấy sẽ đặc biệt đến ủng hộ.

Chưa kịp cảm ơn, đã bị Cát Thanh Thư khoác tay: "Những món ăn bán trong các tiệm này ngửi đều rất ngon, cô mau giới thiệu cho ta, ta chọn không ra."

Khương Thư Yểu bèn giới thiệu từ tiệm bún gạo trước mặt: "Tiệm này bán bún gạo, bún gạo làm từ gạo, hình dáng như sợi mì, dai mềm, mỏng, mát, trơn, bóng, mềm, có loại ăn với nước dùng và đồ ăn kèm, cũng có loại trộn khô với thịt băm, mát mẻ ngon miệng."

240

Chưa giới thiệu xong, Cát Thanh Thư đã quyết định: "Ăn món này." Rồi lao vào tiệm.

Khương Thư Yểu bị bỏ lại, định theo vào, nhưng bị đám quý nữ ùa đến chen lấn. Tiểu nhị chưa từng thấy cảnh này, thấy một đám quý nữ và nha hoàn, không dám ngẩng đầu, dẫn các nàng lên lầu hai, có bình phong che chắn, tạm coi là phòng riêng.

Mọi người ngồi xuống, lấy thực đơn làm bằng giấy da bò ra xem, liền rơi vào khó xử. Nhiều loại thế này, chọn cái nào đây.

Cát Thanh Thư không hề có vẻ khó xử trên mặt, đếm số người có mặt, rồi chỉ vào thực đơn: "Vậy mỗi loại một phần nhé."

Bún gạo có nhiều hương vị, Giang Tây, Hồ Nam, Vân Quý Xuyên các nơi đều có hương vị khác nhau, nhưng cốt lõi đều là sự mềm mại mịn màng của bún gạo, thơm ngon đến tận xương.

Tiệm lên món rất nhanh, từng bát bún gạo hương vị khác nhau, đồ ăn kèm khác nhau được bưng lên bàn, hơi nóng nghi ngút, mùi thơm lan tỏa.

Cát Thanh Thư kéo bát bún gạo trước mặt lại gần, nói với mọi người: "Mọi người cứ ăn bát trước mặt mình đi, khỏi phải chọn lựa, đỡ phiền phức."

Các quý nữ vội vàng ríu rít nịnh bợ, khen ngợi nàng ấy thông minh, nhưng chỉ nói được vài câu đã im bặt, chỉ vì bún gạo quá thơm, ngửi mùi này, nước miếng dưới lưỡi không kìm được, bụng cũng bắt đầu sôi lên.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 235



Các nàng kéo bát bún gạo lại gần nhìn, bún gạo trắng mịn như ngọc, mỏng như cánh ve, mảnh như tơ lụa, ngâm trong nước dùng hoặc sâu hoặc cạn, ba vị thanh nhẹ, thịt vụn đậm đà, đồ ăn kèm đầy đặn, khuấy lên, mùi thơm tỏa ra bốn phía.

Bún gạo và miến gạo tuy đều làm từ gạo, nhưng cách chế biến khác nhau, cảm giác khi ăn cũng khác. Miến gạo chú trọng sự trơn mượt dai dẻo, còn bún gạo thường mềm mịn dẻo thơm. Dùng đũa gắp bún gạo, tuy trơn mượt vô cùng nhưng không bị tuột, mềm mại rũ xuống giữa đôi đũa.

Hina

Dù lúc đầu mọi người có bao nhiêu e ngại với những tiệm nhỏ bên đường này, khi bún gạo vào miệng, tất cả suy nghĩ đều bị hương vị tuyệt vời xua tan.

Bún gạo cực kỳ mềm mịn, vào miệng mềm dẻo, thấm đẫm nước, một miếng đầy ắp, vị đậm đà của nước dùng bung nở trong miệng. Cảm giác nhẹ nhàng mỏng mảnh trơn mượt, nhưng lại giữ được nhiều nước dùng, như thể hương vị mềm mại dẻo thơm của bún gạo đều được nước dùng thấm đẫm vậy, không giống như mì, nếu nấu quá lâu, tuy cảm giác mềm và ngấm vị, nhưng lại vón cục thành một đống, mất đi hương vị ngon. Bún gạo vừa làm mềm và ngấm vị, lại có thể giữ được không bị nhão khi nấu trong nước.

Nước dùng rất ngon, có nước dùng sườn, nước dùng gà, nước dùng xương, có những vị chỉ chú trọng vào sự ngon, vị ngon tinh khiết trong suốt như làn gió nhẹ phất qua mặt, toàn thân đều tỏa ra sự mềm mại thư thái. Khi vị ngon đạt đến một mức độ nào đó, sẽ thoang thoảng vị ngọt, tươi mát sảng khoái, rất tốt để làm nổi bật hương vị thơm ngon của bún gạo, nước dùng tươi ngon cộng với bún gạo có vị ngọt nhẹ, dù là quý nữ từ nhỏ quen ăn ít, cũng không nhịn được mà ăn liên tục không ngừng.

Lúc đầu còn gắp từng miếng ăn từng miếng, rất cẩn thận, nhịp độ rõ ràng, về sau thì trở thành cúi đầu, vươn cổ về phía trước, môi vừa chạm vào bún gạo mềm mượt liền khẽ dùng sức hút một cái, nước dùng đầy ắp lan tỏa trên môi trên môi dưới, bún gạo mềm mại trơn mượt như lụa, một ngậm một nhai, mang theo vị ngon vô tận và ý ấm áp trượt xuống cổ họng.

Không trách có người gọi việc ăn bún là "uống bún" hay "hút bún", thật khó tưởng tượng bún gạo có thể vừa giữ được sự mát mẻ mềm mại, dẻo thơm dai dẻo, vừa làm được cảm giác dai giòn, gắp lên không đứt không vỡ.

Đồ ăn kèm hay còn gọi là nhân của bún gạo rất phong phú, dù là thịt thái lát, thịt thái sợi bình thường, hay là lòng béo, lòng dê, lòng gà, sườn, v.v., món nào cũng làm được không tanh không hôi, sau khi quen với cảm giác của bún gạo, thỉnh thoảng gắp chút nhân vào miệng, lòng gà thơm giòn đậm đà, mùi thịt nồng nàn, lòng béo dai dẻo càng nhai càng ngon, vừa làm phong phú cảm giác khi ăn, vừa không lấn át vị của bún gạo.

241

Ngoài canh trong chủ yếu tươi ngon, còn có canh ướp nấu từ nhiều loại thảo dược và hương liệu như thảo quả, hồi hương, hoa tiêu, trần bì, hương vị phong phú, đầy miệng là mùi thơm dịu dàng lại nhảy múa kỳ lạ.

Kèm thêm bánh quẩy càng tuyệt hảo, nhúng vào canh, bánh quẩy hút đẫm nước canh, vỏ ngoài giòn rụm, bên trong là nhân mềm mại nặng trĩu thấm đẫm canh, cắn một miếng, miệng như không đỡ nổi dòng canh tuôn ra không ngừng, ngay cả lớp vỏ bánh chiên cũng trở nên thơm ngon khôn xiết.

Những vị quý nữ ngồi đây ai chẳng phải là kẻ kiêu kỳ, ngày thường thích ăn rau tươi thanh đạm, không dám ăn đồ nặng mùi, sợ trên người nhiễm mùi, vậy mà lúc này lại tranh giành nhau một miếng bánh quẩy nhỏ.

"Chia ta một nửa đi."

"Ơ, chẳng phải cô đã ăn một cái rồi sao, sao lại gắp nữa?"

"Chẳng phải cô không thích đồ nhiều dầu mỡ sao, bình thường ăn bánh đậu cũng chê nhiều dầu, sao lại tranh với ta miếng này."

Cát Thanh Thư mặc kệ các nàng tranh giành, lau lau miệng, đứng dậy ưu nhã, gọi tiểu nhị gói một phần bún gạo trộn mang đi, dù sao ăn hai bát trước mặt các nàng sẽ lộ bản tính thật.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 236



Những quý nữ vừa rồi theo sát gót thấy nàng ấy đi, có chút do dự, nhưng nhìn nhau rồi vẫn quyết định không đi theo nữa.

"Thanh Thư ăn ít, chúng ta khác, ăn cơm quan trọng hơn, đừng để mình đói bụng."

"Đúng là như vậy."

Bún trộn được gói trong ống tre, bên trong lót lá chuối, mang theo mùi thơm nhẹ nhàng, do nha hoàn bưng. Cát Thanh Thư từ lầu hai xuống, ăn no uống đủ nhớ tới Khương Thư Yểu, một bụng lời khen nghẹn lại, vội vàng ra khỏi tiệm lên phố tìm nàng.

Vì vừa rồi một đám quý nữ ùa vào, cuối cùng cũng có thực khách muốn nếm thử, người đầu tiên ăn rồi có người thứ hai, cứ thế, làm ăn dần dần khấm khá, cả phố náo nhiệt đông đúc.

Nha hoàn mở đường cho nàng ấy, nàng ấy đi một vòng, không thấy Khương Thư Yểu, đang định rời đi thì nhìn thấy bóng lưng Khương Thư Yểu.

Cát Thanh Thư vội bước tới, vén mạng che mặt, gọi một tiếng: "Thư Yểu!"

Khương Thư Yểu quay đầu, người bên cạnh nàng cũng quay lại. Cát Thanh Thư lại tưởng họ chỉ đi gần nhau, không phải người quen, bèn bước vài bước tới, khoác tay Khương Thư Yểu: "Cô sao vậy, vừa nãy ta lên lầu, quay đầu lại cô đã biến mất."

Nàng ấy nói xong, bỗng cảm thấy bầu không khí không ổn, nhìn sang bên cạnh, phát hiện mỹ nhân vừa bị nàng chen qua đang nhíu mày, ánh mắt không thiện cảm nhìn chằm chằm nàng ấy.

Khương Thư Yểu bị đám quý nữ chen đi, vừa ra cửa đã gặp Từ thị và Chu thị dẫn con cái tới, bọn trẻ được nha hoàn quản sự dẫn đi ăn, hai vị này do Khương Thư Yểu tiếp đãi. Ba người ăn xong, định về xe ngựa đợi bọn trẻ quay lại, đang định lên xe thì bị Cát Thanh Thư gọi lại, nên mới có cảnh tượng hiện tại.

Cát Thanh Thư sắc mặt không đổi, gật đầu với Từ thị và Chu thị, hỏi: "Đây là?"

Khương Thư Yểu vội vàng giới thiệu các nàng với nhau.

Hạ nhân đi theo Cát Thanh Thư đã đi dắt xe ngựa, Từ thị nói: "Cát cô nương, không bằng lên xe chúng ta cùng đợi."

Hina

Vốn tưởng nàng ấy sẽ từ chối, không ngờ Cát Thanh Thư khẽ gật đầu, nói không nhanh không chậm: "Vậy xin đa tạ, vừa hay ta với Thư Yểu có cả bụng chuyện muốn nói."

Chu thị liếc nhìn Từ thị, Từ thị đáp lại bằng ánh mắt không để tâm.

Bốn người lần lượt lên xe, Cát Thanh Thư ngồi xuống, trước tiên nói với Từ thị Chu thị một loạt câu mở đầu xã giao thông thường, mọi người đều là chủ mẫu quý nữ thường lui tới yến tiệc, ngươi một lời ta một câu, trôi chảy như nước, nhưng bầu không khí lại đặc biệt gượng gạo kỳ lạ.

Đợi ba người im lặng, Khương Thư Yểu mới lên tiếng: "Thanh Thư, cô thấy hương vị thế nào?" Từ thị và Chu thị cùng dùng bữa với nàng, tất nhiên không cần nàng hỏi thêm.

Cát Thanh Thư nghiêng đầu: "Cực kỳ ngon. Chỉ tiếc là trong thư cô nhắc đến nhiều món ăn như vậy, hôm nay ta chỉ có thể ăn một món."

242

Khương Thư Yểu định nói gì đó, Chu thị đã tiếp lời trước: "Thư từ? Cát cô nương thường xuyên trao đổi thư từ với Yểu Yểu sao?"

Cát Thanh Thư đón lấy ánh mắt của nàng ấy, bỗng khẽ nhếch môi: "Phải."

Ánh mắt hai người chạm nhau, Chu thị cảm nhận được ý khiêu khích, nhướng nửa bên mày: "Thế à, xem ra việc khai trương hôm nay cũng được nhắc đến trong thư?"

Cát Thanh Thư bình tĩnh, giọng điệu nhạt nhẽo: "Đúng vậy, hôm nay chúng ta hội thơ nhỏ, tan rồi liền đến đây."

"Hội thơ?" Chu thị có vẻ hơi ngạc nhiên: "Cát cô nương quả không hổ danh đệ nhất tài nữ kinh thành."

Cát Thanh Thư liếc nhìn Khương Thư Yểu, thấy nàng đang nhìn mình, vẻ mặt càng thêm thản nhiên: "Không dám nhận danh hiệu quá lớn."

Chu thị tựa người vào vách xe, dáng vẻ hơi buông thả, cười nói: "Thật là trùng hợp, ta nhớ danh hiệu đệ nhất tài nữ kinh thành này từng là của đại tẩu, chỉ là sau đó tẩu ấy mệt mỏi rồi, không muốn ra ngoài giao tiếp, danh hiệu này mới rơi vào tay người khác."

Từ thị cuối cùng cũng lên tiếng: "Nhắc đến những hư danh này làm gì?"
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 237



Chu thị liếc nhìn nàng ấy, ánh mắt hai người giao nhau, quyết định đồng lòng chống lại kẻ ngoài. Chu thị nói: "Đúng rồi, dường như hội thơ cũng do đại tẩu tổ chức phải không?"

Từ thị nói: "Chỉ là nhất thời hứng lên thôi."

Cát Thanh Thư nhìn họ, rũ mắt che giấu thần sắc, bỗng đưa tay khoác lấy Khương Thư Yểu, kéo nàng về phía mình, cười nói: "Quả thật rất trùng hợp, Thư Yểu, cô nói có phải không?"

Ánh mắt của Từ thị Chu thị và Cát Thanh Thư chạm nhau trên không trung, trong chốc lát như có tia lửa b.ắ.n ra.

Khương Thư Yểu: ... Mình nên ở dưới xe, không nên ở trên xe.

"Cộc cộc" hai tiếng, cửa xe bị gõ vang, bên ngoài truyền đến giọng nói trong trẻo: "Đại tẩu?"

Khương Thư Yểu thở phào nhẹ nhõm, từ giữa ba người chui ra, vén rèm xe lên.

Tạ Tuân thấy nàng thò đầu ra, trong mắt ánh lên tia ấm áp.

Khương Thư Yểu mỉm cười với hắn, trèo xuống xe ngựa, nói với ba người bên trong: "Đại tẩu, nhị tẩu, Thanh Thư, muội và chàng ấy đi trước nhé."

Ba người bên trong đáp lại một tiếng.

Khương Thư Yểu kéo tay áo Tạ Tuân: "Đi thôi."

Vừa đi được vài bước, đột nhiên truyền đến tiếng gọi đồng thanh, khiến Khương Thư Yểu giật mình.

"Tẩu tử!"

"Đệ muội!"

Khương Thư Yểu quay đầu lại, phát hiện đám người Đông Cung đứng sắp hàng phía sau.

Lâm Thành nhìn biển hiệu treo cao trên phố ăn vặt, trong mắt lộ vẻ say mê và mong đợi, như gặp được người yêu chờ đợi nhiều năm cuối cùng có thể nắm tay cùng già.

"Cuối cùng cũng mở cửa." Hắn ta thở dài thầm thì.

Khương Thư Yểu quay đầu nhìn Tạ Tuân.

Trên gương mặt vô cảm của Tạ Tuân hiếm khi lộ ra chút ghét bỏ, hắn giải thích nhỏ: "Ta tan ca đến tìm nàng, bị Lâm Văn Nhiêu phát hiện ta không đi về phủ, rồi hắn ta vừa hô một tiếng, đồng liêu đều kéo đến cả."

Nếu đến đây để ủng hộ việc làm ăn của Lâm gia, Tạ Tuân rất hoan nghênh, nhưng bọn họ chạy đến rầm rộ như vậy, chẳng thấy chút trầm ổn nghiêm túc của quan viên Đông Cung, Tạ Tuân rất bất đắc dĩ, cảm thấy có chút mất mặt.

Lâm Thành hít hít mũi, gần như bị mùi thơm làm cho choáng váng, tự nhiên nói: "Sao nhà tẩu tẩu khai trương mà không nói một tiếng với huynh đệ chúng ta, chúng ta nhất định phải đến ủng hộ chứ."

Kẻ mặt dày phụ họa: "Đúng vậy, đúng vậy."

Người mặt mỏng tuy có chút xấu hổ, nhưng vẫn gật đầu.

Khương Thư Yểu lại liếc nhìn Tạ Tuân.

Tạ Tuân khóe mày giật giật, lặng lẽ tiến lên đứng trước mặt Khương Thư Yểu, ngăn cản sự xâm nhập của cái ngu ngốc.

"Ai da, đừng đứng đây nói chuyện phiếm nữa, chúng ta vào ăn uống, uống ăn đi." Lâm Thành vỗ tay một cái, lắc lư đi vào, như ở nhà mình vậy.

Những người còn lại vội vàng đi theo.

Tạ Tuân đứng yên không nhúc nhích, Khương Thư Yểu hỏi: "Chàng không đi cùng họ sao?"

"Không đâu." Tạ Tuân đáp không chút do dự, lại cúi đầu nhìn nàng, lý lẽ đương nhiên nói: "Ta đi cùng nàng."

243

Giọng điệu của hắn vốn luôn bình thản không gợn sóng, nhưng ở chung lâu ngày, Khương Thư Yểu luôn nghe ra được chút khác biệt.

Ví như lúc này, giọng điệu của hắn vô tình mang theo chút thân thiết v* v*n.

Khương Thư Yểu không hiểu sao lại đỏ mặt, nắm tay áo Tạ Tuân: "Chàng đói bụng chưa?"

Hina

"Cũng được." Tạ Tuân kéo kéo cổ áo: "Hơi nóng, không có nhiều khẩu vị." Vì nghĩ hôm qua Khương Thư Yểu lo lắng như vậy, nên hắn vừa tan ca đã vội vàng chạy đến, muốn ở bên cạnh nàng, đổ một thân mồ hôi.

Khương Thư Yểu cùng hắn chậm rãi len lỏi trong đám đông: "Vậy uống chút đồ mát, nghỉ ngơi một lát."

Nàng dẫn Tạ Tuân đến một tiệm ăn nhỏ hẹp, nói với bà chủ đang bận rộn trong quán: "Cho một bát tôm lạnh."

Nói xong quay đầu nhìn Tạ Tuân cao gầy tuấn tú, lặng lẽ bổ sung: "Bát to nhất."

Bà chủ che miệng cười nói: "Ôi chao, ta hiểu, đôi trẻ cùng ăn một bát mới ngọt ngào nhất."

Khương Thư Yểu: ... Không, bà hiểu lầm rồi, Tạ Tuân một mình ăn hết dễ dàng thôi.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 238



Để giữ thể diện cho Tạ Tuân, nàng chọn cách im lặng.

Nguyên liệu của tôm lạnh là gạo, nấu chín thành bột rồi dùng rây lọc, đổ vào nước lạnh định hình. Ngắn ngắn mập mập, đầu nhọn đuôi nhọn, nổi trên mặt nước lạnh, mềm mềm mịn mịn, hình dáng giống như con tôm, vì vậy gọi là tôm lạnh.

Bà chủ dùng vợt múc từ chậu nước lạnh ra một muỗng lớn tôm lạnh, cho vào nước đường đỏ đã pha sẵn, rắc lên trên sợi mứt đỏ xanh, vừng và lạc, tôm trắng hòa vào nước đường đỏ trong đậm, len lỏi trong nước ngọt màu nâu đen, trông rất mát mẻ giải khát, thú vị vô cùng.

Tạ Tuân và Khương Thư Yểu ngồi xuống, bà chủ đưa tới hai cái thìa, hai người nhận lấy, Tạ Tuân đẩy bát vào giữa.

Khương Thư Yểu nói: "Ta không ăn đâu."

Tạ Tuân nghĩ đến lời trêu chọc vừa rồi của bà chủ, chợt hiểu ra, thì ra Khương Thư Yểu không lên tiếng không phải vì bà chủ nói trúng tâm sự của hắn, mà là để giữ thể diện cho hắn.

Ừm...

Tạ Tuân dùng thìa chọc chọc con tôm gạo mềm mập, trong lòng thầm thở dài, xấu hổ một phen vô ích rồi.

Khương Thư Yểu nói: "Chàng nóng mà, mau uống đi, tôm lạnh ngọt mát giải nhiệt, vừa hay để tản bớt hơi nóng."

Một câu quan tâm bình thường như vậy khiến Tạ Tuân lại vui vẻ, vội vàng gật đầu, múc một thìa nước đường đỏ cho vào miệng.

Nước đường đỏ được pha bằng nước lạnh từ giếng, ngọt mát trong lành, hương mía đậm đà, vị ngọt đủ nhưng không ngấy, thưởng thức kỹ còn có chút vị đắng, đắng ngọt hòa quyện, dư vị lâu dài.

Vì nước đường đỏ không quá đậm quá ngọt, thưởng thức là một vị ngọt nhẹ nhàng, nên bà chủ cũng không keo kiệt, múc đầy một bát to nước, chỉ uống nước đường đỏ cũng đã thỏa mãn rồi.

Múc một thìa tôm lạnh, những con tôm trắng ngắn đung đưa trong nước đường đỏ đen trong, vào miệng mát lạnh, cảm giác mịn màng, độ ngọt vừa phải.

Tôm lạnh đúng như tên gọi, vừa vào miệng đã như những con tôm nhỏ nhảy lên đầu lưỡi, mềm mại đàn hồi trơn mượt, thơm ngọt mềm mại, lặn ngụp trong nước đường ngọt ngào hơi đắng.

Hina

Tôm lạnh làm từ gạo, mang hương vị của gạo, mặc dù vỏ ngoài trơn tuột, nhưng bên trong khi cắn vào mềm mềm dẻo dẻo, dai dai mềm mại, lưỡi như không bắt được con tôm lạnh trơn mượt, để nó trong miệng va chạm giao hòa với nước đường đỏ, thú vị vô cùng.

Răng bắt được con tôm trơn nhẫy, cắn vài cái, vị thơm của gạo dẻo mát lan tỏa trong miệng, không cần nhai kỹ, tôm lạnh theo nước đường đỏ ngọt ngào trượt xuống cổ họng, cảm giác mát lạnh lan tỏa, sự bực bội của cái nóng oi bức lập tức tiêu tan, tinh thần sảng khoái, hơi nóng và mệt mỏi toàn thân đều tan biến trong hương vị ngọt ngào mát lạnh đơn giản này.

Tạ Tuân khi ăn uống những món canh nước vẫn nghiêm trang đúng mực, dáng vẻ phong nhã đoan chính cùng nước ngọt thật không hợp nhau, nhưng Khương Thư Yểu càng nhìn càng thấy trong vẻ đẹp ấy như ẩn chứa chút đáng yêu kỳ lạ.

244

Tạ Tuân uống liền mấy ngụm mới lên tiếng: "Rất ngon." Rồi tự nhiên nối tiếp: "Không hổ danh là công thức của nàng nghĩ ra."

Khương Thư Yểu vội nghiêng đầu nhìn xung quanh, thấy không ai nghe được lời chàng, mới thở phào nhẹ nhõm, nói với Tạ Tuân: "Đâu có cách khen như thế, thật ngượng quá."

Tạ Tuân mặt đầy vô tội, lại cúi đầu im lặng uống tôm lạnh, Khương Thư Yểu thấy hắn uống ngon lành, bản thân cũng hơi khát, bèn dùng thìa múc một muỗng nhỏ nước đường đỏ.

Tạ Tuân vốn đang yên lặng uống tôm lạnh, thấy nàng đưa thìa vào bát, rồi đưa vào miệng, bỗng đỏ bừng tai.

Đối với hắn, cùng ăn một bát quả thật quá mờ ám, hơn nữa là trong tình huống hắn đã ăn gần nửa bát.

Tuy trước kia hắn thường dọn dẹp đồ ăn thừa của Khương Thư Yểu, nhưng... nhưng lần này khác, lần này là nàng uống canh hắn đã uống.

"Sao không uống nữa?" Khương Thư Yểu hỏi.

Tạ Tuân cổ họng ngứa ngáy, lại không thể gãi, quay đầu sang bên cố che giấu: "Không sao." Qua vài giây, lại thấy không cam lòng: "Đây là ta đã ăn qua, nàng không chê sao?"
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 239



Khương Thư Yểu nghe vậy bật cười: "Sao lại thế, chàng cũng thường ăn đồ ta dùng qua mà, chàng có chê đâu?"

"Đương nhiên là không."

"Vậy ta cũng đương nhiên là không."

Hina

Khác nhau đấy. Tạ Tuân nghĩ, nhưng dường như đây không phải thời điểm tốt để tâm sự.

Hắn đang nghĩ tối nay dẫn Khương Thư Yểu đến địa điểm đình hóng mát bên hồ thường xuất hiện trong thoại bản, thì phía sau truyền đến giọng nói oang oang của Lâm Thành: "Bá Uyên, hóa ra huynh ở đây."

Tay hắn ta cầm xiên que chưa ăn hết, thấy tôm lạnh trước mặt Tạ Tuân, mắt sáng lên: "Đây là gì vậy, này, bà chủ, cho một bát, cứ bát to như thế, ta muốn mang đi, lát nữa sai người đến lấy, tối sẽ bảo họ trả bát lại."

Nói xong mới lo đến chuyện chính, bảo với Tạ Tuân: "Chúng ta hẹn tối nay du hồ, thuyền hoa đã đặt xong, huynh đến chứ? Đồ ăn trên phố này ta đã mua khắp nơi, lát nữa lên thuyền ăn tiếp." Lại nói với Khương Thư Yểu: "Tẩu tẩu cũng đến nhé, trên mặt hồ mát mẻ lắm."

Nói ra mới thấy hơi đường đột, dù sao họ là một đám nam nhân tụ tập, gọi theo một nữ nhân có vẻ không thích hợp lắm, đang định xin lỗi, bỗng nghe Tạ Tuân quyết đoán: "Được."

Hoa trước trăng dưới, thuyền bè trên hồ, Tạ Bá Uyên à, lần này không thể bỏ lỡ cơ hội tốt nữa rồi.

Khương Thư Yểu chưa từng ngồi thuyền hoa, rất hào hứng, thúc giục Tạ Tuân mau uống hết tôm lạnh, rồi đi xe ngựa đến bờ hồ.

Lúc này mặt trời đã lặn quá nửa, ánh sáng mờ mờ tối tối, thuyền hoa đã thắp đèn lồng, rủ xuống lụa mỏng, trên mặt hồ tối sẫm càng thêm nổi bật, lấp lánh từng chấm, ánh sáng mờ ảo, có thể tưởng tượng đến đêm sẽ đẹp biết bao.

Tạ Tuân bước lên thuyền trước, đưa cánh tay cho Khương Thư Yểu.

Khương Thư Yểu vịn tay áo hắn, bước lớn lên ván thuyền.

Bên trong đám người Đông Cung đang ồn ào nếm thử đồ ăn vặt, cười đùa ầm ĩ, náo nhiệt một đám.

Khương Thư Yểu không muốn vào trong, ở ngoài có thể hứng gió mát ẩm ướt, thoải mái hơn trong kia nhiều.

Nàng chưa kịp nói gì, Tạ Tuân dường như đoán được ý nghĩ trong lòng nàng, để nàng ở đây hóng mát một lúc, rồi đi về phía mũi thuyền tìm người lái đò.

Khương Thư Yểu nhìn hắn nói chuyện với người lái đò, không biết hắn muốn làm gì, buồn chán quay đầu lại, vừa lúc chạm mắt với người trên thuyền hoa đang đi ngang qua gần đó.

Người kia thấy nàng có vẻ hào hứng, vẫy vẫy tay với nàng.

Nhờ ánh đèn lồng trên thuyền hoa, Khương Thư Yểu miễn cưỡng nhận ra đó là tiểu biểu cữu của mình.

Y vẫn luôn giúp đỡ bên Lâm gia làm ăn, hôm nay xuất hiện ở đây cũng không lạ, chắc hẳn cũng vừa bận rộn xong, đến thuyền hoa nghỉ ngơi một lát.

Nghĩ đến sự náo nhiệt của phố ăn vặt hôm nay, sự thành công của việc làm ăn, trên mặt Khương Thư Yểu dâng lên nụ cười hào hứng, cũng vẫy vẫy tay với y.

245

Cách xa một chút, tiểu biểu cữu đưa tay lên miệng, gọi với nàng: "Lát nữa ta sẽ đến chỗ nhị biểu tỷ, chúng ta gặp nhau trên bờ nhé."

Khương Thư Yểu hét lại: "Được, gặp trên bờ nhé."

Tạ Tuân đi về, vừa hay nghe được đoạn hai người gọi nhau "gặp trên bờ".

Thị lực hắn tốt hơn Khương Thư Yểu nhiều, một cái nhìn đã thấy được dáng vẻ người trên thuyền hoa đối diện.

Tuấn mỹ phong lưu, hơi mang chút nữ khí, chính là người ngày Tết Đoan Ngọ đã trò chuyện vui vẻ với Khương Thư Yểu.

Khi đó hắn muốn đưa trâm vàng cho Khương Thư Yểu, vì tình cờ bắt gặp hai người trò chuyện, trong lòng có chút không thoải mái, bèn thu hồi trâm không trao tận tay cho Khương Thư Yểu.

Lúc ấy chỉ thấy lòng chua xót, không hiểu vì sao, giờ đây lại rõ ràng minh bạch.

Khương Thư Yểu vừa quay đầu lại, đã thấy Tạ Tuân im lặng đứng sau lưng nàng, nửa gương mặt chìm trong bóng tối, trông có vẻ cô đơn lạnh lẽo đáng sợ.

Nàng vừa định mở miệng phá vỡ bầu không khí này, Tạ Tuân bỗng bước lớn tiến đến, khiến ván gỗ kêu cót két.
 
Back
Top Bottom