Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại

Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 190



Mọi người đồng loạt gật đầu, bưng bát nhỏ lại, mỗi người chia một ít nếm thử.

...

Thái tử từ bên Trung cung trở về, đi ngang qua nhà ăn Đông cung tiện đường ghé vào, định hỏi thăm về bữa ăn của các quan viên.

Vừa bước vào cửa, cả người y như bị sét đánh.

Trong phòng người đứng người ngồi, tất cả đều mắt đẫm lệ, mắt đỏ hoe, thậm chí còn có người vừa hít mũi vừa lau nước mắt!

Y hoa mắt, suýt nữa ngất đi vì sợ hãi.

Hina

Chính sự rốt cuộc đã xảy ra sai sót lớn gì, có thể khiến các quan viên Đông cung cùng nhau rơi lệ, khóc không thành tiếng thế này?!

Như Tạ Tuân dự đoán, việc phong tỏa nhà bếp nhỏ chẳng ảnh hưởng nhiều đến Khương Thư Yểu.

Nàng nói với Chu thị muốn mượn nhà bếp nhỏ nhị phòng để nấu cơm trưa, Chu thị tất nhiên không từ chối, lại còn hứng thú, chống gậy đến nhà bếp nhỏ hóng hớt.

Hôm nay Khương Thư Yểu định làm mì d.a.o thái.

Nàng vén khăn ướt phủ trên thau, lấy bột nhào sẵn ra chuẩn bị nhào nặn. Muốn làm được một bát mì d.a.o thái thơm ngon dai dẻo thì phải nhào nặn bột thật kỹ.

Chu thị lần đầu được thấy người ta nhào bột, chống gậy đứng bên cạnh chăm chú quan sát.

Nhào bột cần có sức lực và kiên nhẫn, Khương Thư Yểu xắn tay áo chậm rãi nhào nặn, nhịp nhàng đều đặn, động tác uyển chuyển, khối bột dưới tay nàng dần mềm mại, đồng đều, bóng láng.

Rõ ràng là việc rất nhàm chán vô vị, nhưng Chu thị lại bị cuốn hút bởi động tác nhẹ nhàng uyển chuyển của nàng, dần dần nhìn say mê.

195

Nàng ấy bị thương một chân chỉ có thể đứng một chân, đứng lâu chân mỏi, nhưng nàng ấy vẫn nhẫn nại đứng bên cạnh không rời, thầm thán phục: "Kỳ diệu thật."

Khương Thư Yểu nghe vậy cười đáp: "Chỉ là nhào một khối bột mà thôi."

Thấy khối bột đã nhào được vừa ý, Khương Thư Yểu chỉnh lại hình dáng khối bột, cầm lấy một con d.a.o cong, tay trái đỡ khối bột, tay phải cầm dao, bắt đầu thái mì.

Cổ tay nàng khéo léo dùng sức, từng miếng mì mỏng từ đầu d.a.o tách ra, như lá rụng bay bay, vẽ nên những đường cong trắng sáng trên không trung, miếng này nối tiếp miếng kia nhảy vào nồi.

Nước sôi trong nồi cuộn trào, những miếng mì bay lượn trong đó, thật là đẹp mắt.

Chu thị mắt sáng rỡ, tinh thần phấn chấn, khen ngợi: "Tam đệ muội, không ngờ muội có tài sử dụng d.a.o như thế."

"Đâu phải gọi là tài sử dụng dao, đây là kỹ năng thái mì." Khương Thư Yểu bị trêu cười.

Chu thị nào quản những khác biệt ấy, thấy Khương Thư Yểu thành thạo thái mì, bóng d.a.o lấp lánh, thủ pháp nhanh nhẹn, nhìn mà trong lòng ngứa ngáy.

Nàng ấy không nhịn được mở miệng hỏi: "Có thể để ta thử không?"

Khương Thư Yểu dừng động tác, quay đầu thấy Chu thị hăm hở muốn thử, vẻ mặt hào hứng, do dự đưa d.a.o cho nàng ấy.

Chu thị nhận lấy d.a.o thái, khập khiễng đứng trước nồi sắt, tựa gậy vào nách, nâng khối bột lên.

"Cẩn thận, đừng để bị thương." Nàng nhắc nhở.

Chu thị đã lâu không có hứng thú lớn như vậy với ngoại vật, lúc này hứng khởi dâng trào, nghe Khương Thư Yểu nhắc nhở liền lộ vẻ kiêu ngạo, nhướng mày cười nói: "Chỉ con d.a.o này mà cũng làm ta bị thương được sao?"

Vừa nói, nàng ấy vừa múa một đường hoa, con d.a.o xoay nhanh trong lòng bàn tay, cổ tay khẽ rung, con d.a.o đang xoay tròn lập tức dừng lại, vừa vặn nắm được chuôi dao.

Khương Thư Yểu hiếm khi thấy nàng ấy linh hoạt như vậy, bị lây nhiễm vài phần trẻ con, giơ tay vỗ tay: "Giỏi quá."

Chu thị cười càng vui vẻ hơn, cân nhắc khối bột tìm cảm giác, giơ d.a.o thái bắt đầu thái mì.

Khương Thư Yểu vốn chỉ đùa giỡn cùng Chu thị, không nghĩ nàng ấy có thể làm được ngay, dù sao thái mì cần có kinh nghiệm lâu năm, kết quả Chu thị vừa hạ d.a.o nàng liền ngây người.

Chu thị còn nhanh hơn cả nàng, d.a.o này đuổi theo d.a.o kia, những miếng mì trắng nối thành dây, soạt soạt rơi xuống. Lực đạo đều đặn, ra d.a.o vững vàng, thông thường chỉ có đầu bếp cao tay mới có kỹ năng thái mì như vậy.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 191



Chu thị thái xong khối bột, vỗ vỗ tay: "Thế nào?"

Khương Thư Yểu nuốt nước bọt: "Nhị tẩu, tẩu giỏi quá."

Chu thị đắc ý dương dương, mày mắt rạng rỡ: "Sử dụng d.a.o chính là tuyệt kỹ của ta, năm xưa lần đầu ta g.i.ế.c man nhân, chính là dùng con d.a.o nhỏ—"

Nói đến đây, nàng ấy lập tức dừng lại, lo lắng nhìn về phía Khương Thư Yểu.

Nhưng Khương Thư Yểu không lộ vẻ ghê tởm kinh ngạc như nàng ấy tưởng tượng, mà chớp mắt nhìn nàng ấy, vô cùng tò mò: "Năm xưa? Nhị tẩu, đợi muội làm xong mì d.a.o thái, tẩu phải kể cho muội nghe kỹ, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện nhé."

Chu thị sững sờ, ánh mắt gặp đôi mắt trong veo của Khương Thư Yểu.

Trong khoảnh khắc ấy, nàng ấy chợt có cảm giác như được khai sáng, những bất an tự ti, hoảng hốt bối rối đều tan biến sạch sẽ trong ánh mắt thiện ý của Khương Thư Yểu.

Nàng ấy nở một nụ cười rạng rỡ sảng khoái, gật đầu đáp: "Được!"

*

Nước sốt cho mì d.a.o thái có nhiều loại đa dạng, có sốt thịt chiên, canh chua thịt vụn, cà tím thịt băm vân vân, khác với mì trộn nước sốt, người ta thường quen dùng nước dùng làm nước sốt.

Hôm nay Khương Thư Yểu làm loại đơn giản nhất là nước dùng thịt vụn, trên mặt nước dùng màu đỏ tương nổi một lớp dầu đỏ mỏng, tương đậu bán thơm nồng, thịt băm vụn, chất đầy trong nước dùng.

Hina

Múc một muỗng lớn nước dùng nóng hổi đổ lên mì d.a.o thái, mì d.a.o thái trắng như tuyết nhuốm màu dầu đỏ tươi, nước dùng đậm đà nhưng không quá đặc, rắc hành lá rau mùi lên, bưng ra bàn, hương thơm tỏa khắp.

Mì d.a.o thái hình dáng như lá liễu, bên ngoài trơn mượt, bên trong dày dặn dai dẻo, được nước dùng ngâm ướt, hương vị mì hòa vào nước dùng, hương vị nước dùng cũng được mì d.a.o thái hấp thụ đầy đủ.

Thịt băm thành dạng sốt, mì d.a.o thái quấn quýt lấy nhau, khi cùng khuấy lên sẽ phát ra âm thanh hơi dính, mùi thơm của tương theo hơi nóng tỏa ra trong không khí, khiến người ta chợt cảm thấy bụng trống rỗng, cần gấp phải ăn bát mì d.a.o thái ấm áp thơm mùi tương để an ủi.

Vì bản thân cũng tham gia vào quá trình làm mì, đối với Chu thị, bát mì d.a.o thái này càng thơm ngon hơn, cúi đầu gắp mì, hơi nóng phả vào mặt, mũi cũng nhiễm mùi thơm mặn mà.

Mì d.a.o thái có độ rộng như lá liễu, khi gắp lên sẽ quấn lấy nhau, chỉ có thể há to miệng cho tất cả vào miệng, vừa vào miệng, hương vị đậm đà lập tức chiếm lĩnh mọi ngóc ngách trong khoang miệng.

Có vị mặn cay của tương đậu bán, có vị ngọt mặn của tương ngọt, còn có vị ngon của nước dùng và hương vị mì, hòa quyện vào nhau tạo thành hương vị hạnh phúc.

Mì d.a.o thái bên ngoài trơn tuột, bên trong lại mềm mại dai dẻo, mềm mà không dính, rất đáng để nhai.

Từ từ nhai mì d.a.o thái, cảm nhận hương vị tuyệt vời của nó, cùng với từng miếng thịt nạc vụn rõ ràng, cũng đáng để nhai, càng nhai càng thơm, mùi tương đậm đà, hương mì thanh mát, thơm ngát khắp khoang miệng.

Sau miếng đầu tiên vào bụng liền không thể dừng lại được nữa, mỗi đũa đều phải cuốn cả nước dùng và sốt thịt, lượng cho vào miệng phải lớn, như vậy mới có thể cảm nhận đầy đủ độ dai của mì d.a.o thái.

Chu thị ăn xong, thư thái khoái lạc, chỉ cảm thấy mọi ưu sầu phiền não đều quên hết, chỉ muốn nằm dài trên giường mềm, phơi nắng ngủ một giấc thật ngon.

Nàng ấy chợt hiểu được tính cách an nhiên tùy ý của Khương Thư Yểu. Nếu nàng ấy cũng có tay nghề nấu nướng như vậy, mỗi ngày thoải mái nấu nướng ăn uống, vừa có cảm giác thỏa mãn khi tự tay xuống bếp, vừa cảm nhận được niềm vui mỹ thực mang lại, còn đâu mà lo lắng những chuyện vẩn vơ nữa.

Nghĩ đến đây, nàng ấy bỗng giật mình, vỗ bàn, buột miệng nói: "Đệ muội, muội thấy ta thế nào!"

Khương Thư Yểu đang lau miệng, bị tiếng hét của nàng ấy làm giật mình, ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời đầy sinh khí của Chu thị, lắp bắp nói: "Thấy, thấy gì ạ?"
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 192



"Ta, muội thấy ta thế nào!"

Khương Thư Yểu chưa hiểu ý, ngây ngô đáp: "Ừm, nhị tẩu rất tốt, võ công cao cường, nghĩa khí, lại còn xinh đẹp nữa—"

Chu thị bị khen đến ngẩn ngơ, không quen bèn ngắt lời, kéo về đề tài chính, toàn thân tỏa ra khí thế hào hứng: "Nói gì đâu, ta hỏi muội thấy ta thế nào, có phải là người có tài nấu nướng không, ta học nấu ăn với muội được không?"

Cuối cùng Khương Thư Yểu cũng hiểu ra, nói: "Dĩ nhiên là được, nhị tẩu nếu muốn học, muội tất nhiên sẽ truyền thụ hết lòng."

Chu thị thấy nàng đồng ý, vui mừng khôn xiết, nếu không phải vì chân còn đi khập khiễng, chắc chắn đã chạy đến ôm Khương Thư Yểu xoay một vòng rồi.

Nàng ấy hận không thể lập tức kéo Khương Thư Yểu vào bếp, múa may đủ loại d.a.o thái, tư thế này khiến Khương Thư Yểu không thể không tìm cớ để thoát thân, ừm... nhị tẩu đang hưng phấn có vẻ hơi nguy hiểm.

Vì vậy Khương Thư Yểu chỉ đến nhị phòng nấu một bữa cơm, khi trở về không hiểu sao lại nhiều thêm một đệ tử.

Do Chu thị quá hào hứng, Khương Thư Yểu thực sự không đỡ nổi, tối không dám đến chỗ nàng ấy nấu cơm, cuối cùng đành phải ăn cơm tối nhà bếp lớn nấu.

Tạ Tuân trở về, thấy trên bàn là những món ăn quen thuộc, ủ rũ buông vai.

Vui vẻ mấy chục ngày, một sớm trở về như trước khi thành thân.

Khương Thư Yểu ăn uống không kén chọn, dùng bữa bình thường như mọi khi, Tạ Tuân thì khác, chiếu lệ ăn qua loa rồi bỏ đũa.

Nghĩ đến ngày mai ngay cả bữa trưa ngon lành cũng không còn, hắn càng thêm buồn bực, mất hết cả khẩu vị.

197

Lão phu nhân sai người đến phong tỏa nhà bếp, tiện tay để lại một vị ma ma trông coi, nhân cơ hội này chỉnh đốn lại phong khí tản mạn nhàn nhã của tam phòng.

Nếu là Tạ Tuân trước kia chắc chắn sẽ rất vui lòng, dù sao hắn thích yên tĩnh, cũng rất coi trọng quy củ. Nhưng giờ hắn không quen nữa, góc phòng không còn thấy mèo con nhảy nhót, dưới chân tường không còn nghe tiếng các nha hoàn nô đùa nhỏ nhẹ, trong sân không còn thấy chiếc ghế dài riêng của Khương Thư Yểu... Hắn cảm thấy toàn thân không thoải mái, thậm chí nảy sinh vài phần ý nghĩ trái với sự sắp đặt của mẹ.

Hina

Khương Thư Yểu ngược lại thích nghi rất tốt, ở trong phòng xem sách linh tinh để g.i.ế.c thời gian.

Tạ Tuân bực bội bước vào đông sương phòng, thấy dáng vẻ nhàn nhã bình thản của Khương Thư Yểu, lại bực bội bước ra, đi lang thang trong Tạ Quốc Công phủ.

Trước đây đã hình thành thói quen ăn tối qua loa, rồi sau đó ăn điểm tâm khuya, đến giờ điểm tâm khuya, Khương Thư Yểu cảm thấy đói theo thói quen.

Nàng uống vài chén nước vào bụng để đỡ đói, kết quả càng uống càng đói.

Vốn định dùng ít điểm tâm lấp đầy bụng, nhưng nàng thực sự không có hứng thú gì với những món điểm tâm đó.

Người một khi thèm ăn, trong lòng liền bồn chồn, Khương Thư Yểu ra ngoài đi dạo, bất giác đi đến gần nhà bếp lớn.

Bình thường ăn điểm tâm khuya là ở trong viện của mình, không ai quản được nàng. Nhưng giờ nàng đã nhận phạt, đã nói là chấp nhận phạt phong tỏa nhà bếp, kết quả lại chạy đến nhà bếp lớn để lục lọi, truyền ra ngoài không nói lão phu nhân trách phạt, chính nàng cũng không còn mặt mũi nào.

Nàng nhìn nhà bếp lớn đã khóa, vốn định rời đi, nhưng nghĩ đến điểm tâm khuya càng nghĩ càng thèm, tâm niệm vừa động, nhân lúc trăng tối, lẩn tránh những hạ nhân đi qua, lén lút mò đến dưới cửa sổ nhà bếp lớn.

Rõ ràng chỉ là ăn điểm tâm khuya, vậy mà lại có cảm giác như đang ăn trộm.

Tạ Quốc Công phủ quy củ nghiêm ngặt, sẽ không xảy ra chuyện hạ nhân ăn vụng, nên trù nương của nhà bếp lớn chỉ khóa cửa chính cho có lệ, không khóa cửa sổ.

Khương Thư Yểu mở cửa sổ, chống người lên bệ cửa sổ rồi vất vả trèo vào.

Sau khi đứng vững, nàng phủi phủi bụi trên tay áo, đang định thắp một ngọn nến để soi sáng, bỗng nghe thấy tiếng động phía sau.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 193



Nàng giật mình, hoảng hốt định trốn, nhưng chưa kịp lẩn đi, cửa sổ đột nhiên bị người ta đẩy mở.

Ánh trăng tràn vào trong, soi sáng tầm nhìn của Khương Thư Yểu, cho nàng thấy rõ dung mạo của người đang đứng ngoài cửa sổ.

Đêm tĩnh lặng, nhà bếp lớn chỉ được ánh trăng chiếu sáng một cách miễn cưỡng, Khương Thư Yểu và Tạ Tuân bên ngoài cửa sổ bốn mắt nhìn nhau, không khí rơi vào im lặng đầy ngượng ngùng.

Tạ Tuân ngượng ngùng đứng bên cửa sổ, chẳng biết nên vào hay không.

Khương Thư Yểu tiên phát phá vỡ bầu không khí im lặng, hạ giọng nói: "Vào trước đi, kẻo người khác trông thấy."

Tạ Tuân thấy nàng nói có lý, vội vã chống tay lên bệ cửa sổ nhảy vào.

Vừa chạm đất hắn mới chợt nhận ra hành động này thật không nhã nhặn, chưa kịp quay lại đóng cửa sổ, bỗng nghe thấy tiếng đối thoại từ bên ngoài vọng vào.

"Hồng Hạnh, ngươi xem có phải cửa sổ nhà bếp lớn kia đang mở không?"

Giọng nói của nha hoàn mơ hồ: "Hình như là vậy."

Khương Thư Yểu và Tạ Tuân cùng lúc giật mình, rất ăn ý "soạt" một cái ngồi thụp xuống.

Khương Thư Yểu ngồi xổm di chuyển về góc bàn, điên cuồng vẫy tay ra hiệu cho Tạ Tuân.

Tạ Tuân vốn ngồi xuống chỉ là phản ứng vô thức, không định đi bằng tư thế ngồi xổm, thấy Khương Thư Yểu như vậy, cũng không dám đứng dậy đi lại, đành phải nhẫn nhục ngồi xổm di chuyển về góc tường.

Tiếng nói của hai tiểu nha hoàn dần dần to lên, đi đến trước cửa sổ đóng cửa lại, miệng lẩm bẩm ngày mai sẽ báo cáo với quản sự.

198

Đợi đến khi tiếng nói càng lúc càng xa, Tạ Tuân mới đứng dậy đi về phía Khương Thư Yểu.

Hina

"Nàng đã tìm được thức ăn chưa?" Hắn mượn ánh trăng nhìn rõ đường đi, định thắp đèn lồng trong nhà bếp.

Khương Thư Yểu ngăn hắn lại: "Không thể thắp đèn, quá sáng bên ngoài sẽ nhìn thấy."

Tạ Tuân vốn không có kinh nghiệm làm việc lén lút, chợt tỉnh ngộ, lấy nến trong đèn lồng ra, dùng đá đánh lửa rồi che ánh sáng nến đi về phía Khương Thư Yểu.

Khương Thư Yểu có thị lực rất tốt trong đêm tối, đã tìm thấy thực phẩm ngâm trong vại nước để hạ nhiệt, đang suy nghĩ nên làm gì để ăn.

Tạ Tuân bưng nến lại soi sáng cho nàng.

"Ăn gì?" Hắn hỏi.

Khương Thư Yểu đáp: "Nhà bếp lớn có mì có gạo, chàng muốn ăn gì không?"

Giờ này đến nhà bếp, ngoài đói ra, quan trọng hơn là thèm.

Tạ Tuân không muốn ăn mì cũng chẳng muốn uống cháo, chỉ muốn ăn chút gì đó để thỏa cơn thèm.

Khương Thư Yểu nhìn biểu cảm của hắn khẽ thay đổi, kỳ diệu đọc được suy nghĩ của hắn.

Suy nghĩ của hai người ăn ý trùng khớp, trong mắt Khương Thư Yểu, loại đồ ăn đêm này, không lành mạnh mới gọi là thơm ngon, ví như mười hai giờ đêm ăn một tô mì gói thêm lòng, ăn chính là cảm giác tội lỗi đó.

"Vậy thì ăn xiên nướng đi."

Nàng lấy ra một miếng thịt dê ướp đơn giản, sai bảo Tạ Tuân: "Tìm xem có gì có thể dùng làm que xiên dài không."

Tạ Tuân để nến lại, tìm khắp nhà bếp, khẽ hỏi: "Dùng đũa dài chẻ ra được không?"

"Chàng chẻ mảnh thì được."

Tạ Tuân mang đũa dài về, lấy một con d.a.o thái rau, khiến Khương Thư Yểu nhìn mà kinh hồn bạt vía: "Cẩn thận đừng chẻ trúng tay."

Tạ Tuân không nói gì, ném cho nàng một cái nhìn "trong lòng nàng ta yếu đuối đến thế sao".

Hắn dùng lực chính xác, hạ d.a.o nhanh và độc, chỉ trong nháy mắt đã chẻ đũa thành những que xiên nhỏ đều đặn.

Khương Thư Yểu sờ sờ que xiên nhỏ, mặt cắt nhẵn bóng, hầu như không có gì gai góc.

"Ồ, được đấy." Nàng khen ngợi.

Tạ Tuân hơi kiêu ngạo, khóe miệng đắc ý nhếch lên. Dù hắn cũng không biết mình đang kiêu ngạo cái gì.

Thịt dê ướp đã gần xong, Khương Thư Yểu bèn bắt đầu xiên thịt. Xiên thịt dê cầu kỳ về sự kết hợp nạc mỡ, thịt dê và mỡ đuôi xen kẽ nhau, thường là ba thịt một mỡ.

Xiên xong, Khương Thư Yểu ngồi xổm xuống nhóm lửa.

Tạ Tuân cũng ngồi xổm xuống giúp đỡ, lấy một nắm cỏ khô nhỏ đốt lên, ánh lửa bùng lên, lập tức chiếu sáng cả nhà bếp nhỏ.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 194



Khương Thư Yểu vội vàng nắm cổ tay hắn nhét vào bếp lò, nén giọng nói: "Quá sáng rồi, cẩn thận một chút."

Tạ Tuân buông tay ra, khẽ nói: "Sao cảm giác giống như đang ăn trộm vậy?"

Khương Thư Yểu: "... Chúng ta không phải sao?"

Tạ Tuân: "... Có lý."

Sau khi than củi cháy đủ, chiếu sáng bếp lò một màu đỏ au, Khương Thư Yểu hai tay cầm xiên thịt dê, gác lên than hồng từ từ nướng.

Hina

Xiên thịt dê bị nung nóng, dần dần bốc khói dầu. Khương Thư Yểu chỉ huy Tạ Tuân dùng quạt quạt lửa, để đảm bảo có nhiệt độ cao mà không có lửa đen bốc khói.

Chưa nướng được một lúc mùi thơm đã toả ra, Khương Thư Yểu giơ xiên thịt dê lên liên tục lật qua lật lại, thỉnh thoảng chồng lên nhau, lắc lắc, đảm bảo mỗi miếng thịt dê và mỡ dê đều được nướng đến.

Xiên thịt dê không cần gia vị phức tạp, chỉ cần muối, thì là, bột ớt là đủ, đáng tiếc bột ớt để trong nhà bếp nhỏ đã bị niêm phong, hôm nay không thể ăn được xiên thịt dê nướng cay nồng thơm phức rồi.

Nàng xếp chồng xiên thịt dê lên nhau, rắc đều muối mịn lên, ấn vào nhau vài cái. Mỡ dê bị nung nóng, xèo xèo chảy dầu, sau khi rắc bột thì là lên, nhanh chóng có mùi thơm của thì là bay ra, chờ xiên thịt dê nướng gần cháy mới lấy ra, mùi thì là nồng đậm, cùng với dầu vẫn đang bốc lên nhảy múa lách tách.

Bề mặt xiên thịt dê cháy vàng, được nướng đến bóng loáng, thì là phủ đầy, mỡ dê trong suốt, cùng với những miếng thịt dê không đều đặn xiên lại với nhau, nâu đỏ và trong suốt bóng loáng đan xen, trông rất ngon miệng.

199

Khương Thư Yểu chia một nửa xiên cho Tạ Tuân, Tạ Tuân nóng lòng đón lấy.

Xiên thịt dê không có mùi hôi của thịt dê, chỉ ngửi thấy mùi thơm của dầu mỡ và hạt thì là, rìa miếng thịt dê hơi cháy, tỏa ra mùi thơm quyến rũ của than và mùi khét.

Thổi phù phù vài hơi, chẳng làm xiên thịt dê nguội đi được, ngược lại càng làm cho mùi thơm quẩn quanh mũi nồng nàn hơn.

Tạ Tuân không kịp đợi nguội, một miếng cắn vào xiên thịt dê, kéo sang một bên, miếng thịt dê vào miệng, vừa hít hơi vừa nhai.

Miếng thịt dê tươi ngon đậm đà, nướng ở nhiệt độ cao khiến bề mặt hơi giòn, giữ được nước bên trong, mềm mại nhiều nước, hạt thì là hoàn toàn khử được mùi hôi của thịt dê, chỉ còn lại vị ngon ngọt khó quên.

Mỡ dê bị nướng chảy co lại, chảy dọc theo xiên thịt dê, khiến thịt nạc cũng thêm mùi thơm của mỡ, rìa hơi cháy, bên trong đầy nước thịt, khiến người ta lập tức thèm ăn.

Cắn miếng thịt nạc thơm ngon nhiều nước, rồi lại kéo một miếng mỡ dê vào miệng, khoảnh khắc cắn vỡ lớp da hơi giòn bên ngoài, mỡ dê như tan chảy trong miệng, mỡ b.ắ.n tung tóe, mùi thơm nồng đậm lập tức lan tỏa khắp khoang miệng.

Một miếng thịt nạc, một miếng thịt mỡ, hoặc là há to miệng một hơi nuốt cả xiên, nhai cùng lúc thịt nạc mềm không dai và thịt mỡ ngoài giòn trong mềm, mặn thơm đậm đà, vô cùng đã miệng.

"Nếu có bột ớt thì tốt quá, rắc thêm nhiều ớt, thừa lúc xiên thịt dê còn đang xèo xèo chảy mỡ mà ăn, mùi thơm của hạt thì là nồng nàn, vị cay nồng nặc, vừa cay vừa ngon, quả thật không thể ngừng ăn được."

Tạ Tuân nghe nàng nói mà thèm thuồng, vừa nhai vừa cùng nàng tưởng tượng hương vị xiên thịt dê cay.

"Ngày mai mang theo bột ớt đến ăn một bữa nữa nhé?" Hắn đề nghị.

Khương Thư Yểu vừa thổi vừa gặm xiên, vừa nói: "Bột ớt bị khóa trong nhà bếp nhỏ rồi."

"Trèo cửa sổ vào."

"Lúc phong tỏa nhà bếp nhỏ, cửa sổ đã bị chốt từ bên trong, không giống như nhà bếp lớn có thể mở được."

Tạ Tuân suy nghĩ một lúc, nói: "Lát nữa về xem có thể cạy ra được không, nếu không được thì ta sẽ từ mái nhà xuống."

Khương Thư Yểu nhìn khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú của hắn nói chuyện cạy cửa sổ một cách tự nhiên, có cảm giác tội lỗi như đã dẫn dắt một đứa trẻ ngoan đi sai đường.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 195



"Vậy khi chàng lấy bột ớt, tiện thể lấy luôn hộp gia vị ta để bên cạnh vại tương, còn có túi bột bánh mì để bên cạnh nữa..."

Tạ Tuân ghi nhớ từng thứ, hai người ăn đến mỡ chảy đầy miệng, nhanh nhẹn dọn dẹp chứng cứ phạm tội, vui vẻ trèo cửa sổ ra ngoài.

Khương Thư Yểu cảm thán: "Ăn xiên nướng mà có chút rượu thì càng thú vị."

Tạ Tuân nói: "Nàng vẫn nên uống ít rượu thôi, làm gì có nữ tử nào thích uống rượu chứ." Hắn không nói ra là lần trước Khương Thư Yểu say rượu, lúc khóc lúc gào làm hắn sợ hãi.

"Không muốn." Khương Thư Yểu hừ hừ nói.

Tạ Tuân và Khương Thư Yểu trở về viện, nhân lúc trong sân không có hạ nhân, hai người lén lút đến bên cửa sổ nhà bếp nhỏ rón rén.

Tạ Tuân thử cạy ổ khóa một lúc, không cạy được, liền đạp lên cái vại lớn bên cạnh trèo lên mái nhà, vén ngói nhảy vào trong phòng.

Khương Thư Yểu đứng bên cạnh canh chừng cho hắn, lẩm bẩm: "Đây là chuyện gì chứ, ăn trộm ăn cắp, lại còn có năng khiếu nữa."

*

Nhà bếp lớn mỗi ngày có rất nhiều rau thịt, chuyện thiếu một miếng thịt dê nhỏ chẳng ai để ý.

Khương Thư Yểu và Tạ Tuân hợp thành một đội ăn đêm kỳ quặc, ngày hôm sau lại đến nhà bếp lớn nướng một bữa nữa.

Hina

Có lẽ vì lén lút nên có hương vị riêng, hai người họ ăn ra được cả hương vị dã ngoại.

Tạ Tuân ăn đêm thoải mái, bữa trưa bữa tối cũng không còn oán trách nữa.

Ngược lại Lâm Thành mỗi ngày một oán trách hơn, đến bữa trưa là thở dài than vắn, còn mong chờ nhà bếp nhỏ được giải phong tỏa hơn cả Tạ Tuân.

200

Khương Thư Yểu sai Tạ Tuân mang các loại gia vị của nàng ra ngoài, nàng càng ít quan tâm đến chuyện giải phong tỏa nhà bếp nhỏ, dù sao nàng vẫn có thể nấu nướng và nghiên cứu món ngon ở chỗ Chu thị.

Ban ngày nàng từ sáng sớm đã chạy đến nhị phòng làm khách, cho đến khi dùng xong bữa tối mới về.

Khương Thư Yểu ngồi trước bàn, mở lá thư Lâm thị gửi đến.

Tuy Lâm thị đang mang thai, nhưng không có ý định ở trong phủ tĩnh dưỡng, cả ngày ra ngoài xem tiệm, chọn đất canh tác v.v., Khương Thư Yểu thấy vẻ hào hứng trong thư của bà, hơi dở khóc dở cười, xem ra Lâm thị thực sự rất thích kinh doanh.

Chu thị chống gậy đi tới, thấy vẻ mặt dịu dàng của Khương Thư Yểu, liền hỏi: "Thư của Tương Dương Bá phu nhân phải không?"

Khương Thư Yểu gật đầu: "Gần đây người đang nghĩ cách mở tiệm ăn, cả ngày chạy khắp thành."

Thỉnh thoảng Khương Thư Yểu sẽ tiết lộ trong thư một số ý tưởng kinh doanh mới lạ, ví dụ như chuỗi tiệm, phố ẩm thực v.v., Lâm thị nghe xong rất hứng thú, chẳng bao lâu sau đã đặt cọc tiệm và đường phố, hận không thể lập tức phát triển ngành ẩm thực một cách quy mô.

Lâm thị quá hào hứng đến nỗi lời trong thư không kìm được, viết liên tiếp từ bức này sang bức khác.

Đọc xong một bức thì đặt lên bàn, Chu thị ngồi bên cạnh nàng, ánh mắt bị nét chữ phóng khoáng nguệch ngoạc của Lâm thị thu hút, nhìn thêm vài lần, rồi bất giác bị nội dung trong thư thu hút.

Những chuyện kinh doanh mua đất này nàng ấy đều không hiểu, nhưng nàng ấy có thể cảm nhận được tâm trạng hào hứng của người viết thư, cảm giác nhiệt huyết sôi sục, đầy nhiệt tình cho một việc khiến nàng ấy cảm thấy rất lạ lẫm.

Nàng ấy suy nghĩ kỹ, trong cuộc đời nàng ấy có lẽ chỉ có lúc còn nhỏ tập võ mới có tâm trạng như vậy. Sau đó tuổi tác dần lớn, chịu nhiều đắng cay, kiếm cũng đã buông, sống qua ngày một cách mơ hồ, ngay cả một việc yêu thích cũng không tìm được.

Nàng ấy thu hồi ánh mắt, chống cằm ngẩn ngơ.

Nghĩ đến người trong thư lấy kinh doanh làm niềm vui, dáng vẻ đầy nhiệt huyết, nàng ấy vô thức so sánh bản thân với Lâm thị.

Có những việc vốn định sẵn phải thay đổi, sau khi so sánh một số thứ liền không thể kiềm chế được, nội tâm mơ hồ nhiều năm mơ hồ nảy sinh chút ý tưởng, như mầm non phá đất, mang đến cho vùng đất hoang tàn một chút sức sống xanh tươi tưởng chừng nhỏ bé.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 196



"Nhị tẩu?" Tiếng Khương Thư Yểu vang lên bên tai Chu thị.

Chu thị hoàn hồn, hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Khương Thư Yểu cất thư đi, nghiêm túc nói: "Chẳng phải hôm qua tẩu nói muốn học nấu ăn sao? Qua một đêm, vẫn còn muốn học chứ?"

Nghĩ đến cảm xúc dâng trào khi vô tình đọc được thư của Lâm thị vừa rồi, Chu thị không chút do dự đáp: "Đương nhiên."

"Tẩu muốn học qua loa hay là học nghiêm túc đây?"

Chu thị đáp: "Ta sẽ nghiêm túc đối đãi chuyện này, dù là học võ hay học nấu ăn, học bất kỳ kỹ nghệ nào cũng không thể chỉ học qua loa được."

Khương Thư Yểu cười: "Vậy thì tốt, muội sẽ dạy tẩu từ cơ bản."

Chu thị hào hứng gật đầu, rồi bình tĩnh lại nói: "Bái sư học nghệ tất phải có lễ tạ ơn thầy, đệ muội xem địa khế cửa tiệm có đủ không? Ta không thể học nghề của muội mà không có gì đáp lễ." Nhà ngoại Khương Thư Yểu giàu có, không thiếu chút bạc lẻ đó, Chu thị có chút lo lắng.

Khương Thư Yểu nghe vậy hơi ngạc nhiên, vừa buồn cười vừa nói: "Làm sao có thể nhận lễ bái sư của tẩu chứ."

Nàng nắm tay Chu thị, nhìn ánh sáng chưa từng có tỏa ra trong mắt bà, dịu dàng nói: "Nhị tẩu, nếu học nấu ăn và vào bếp có thể khiến tẩu vui vẻ, thì điều đó quý giá hơn tiền bạc nhiều lắm, lấy cái đó làm lễ tạ ơn là được rồi."

Chu thị nhìn nàng không nói gì.

Khương Thư Yểu hơi ngượng, tưởng sự dịu dàng vừa rồi của mình chưa đủ, có chút sướt mướt.

Nàng định rút tay lại, nhưng bị Chu thị nắm chặt, kéo mạnh một cái, lôi nàng vào lòng.

201

Chu thị ôm nàng, giọng đầy khí phách hứa hẹn: "Đệ muội yên tâm, ta nhất định sẽ học nấu ăn thật tốt, tuyệt đối không phụ tấm lòng của muội, nếu học không thành, Chu Nhược Ảnh ta sẽ viết tên ngược lại!"

Khương Thư Yểu bị giọng nói lớn của nàng ấy làm cho ù tai, vỗ vỗ lưng nàng ấy: "Cũng không cần như vậy đâu, chủ yếu là học cho vui thôi, nếu học không thành cũng đừng ép mình."

Nàng cố gắng đứng dậy khỏi vòng tay Chu thị, nhưng lại bị Chu thị ấn xuống mạnh mẽ.

"Nhị tẩu?"

Chu thị im lặng vài giây, rồi khẽ nói thêm: "Đệ muội, muội thật tốt, cảm ơn muội."

Rõ ràng chỉ là một câu ngắn ngủi, nhưng Khương Thư Yểu nghe mà lòng se thắt, vòng tay ôm lấy nàng ấy, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng ấy.

Chu thị lấy lại bình tĩnh, buông tay ra: "Được rồi được rồi, chúng ta bắt đầu học thôi!" Nàng ấy hăng hái, cầm gậy lên, hỏi: "Học cái gì trước?"

"Ừm, học d.a.o công trước đi, tuy tâut cũng không thiếu trù nương phụ việc, nhưng quá trình luyện d.a.o công có thể giúp hiểu rõ hơn về nguyên liệu—"

Chưa nói hết câu, Chu thị đã chống gậy đứng dậy, khập khiễng chạy về phía nhà bếp: "Ta bắt đầu luyện ngay đây!"

Khương Thư Yểu vội vàng đuổi theo phía sau: "Chậm thôi, đừng để bị ngã!"

Hina

Một buổi chiều ồn ào náo động, Chu thị đã làm xáo trộn hết rau củ trong nhà bếp nhỏ, dáng vẻ hăng hái không ngừng này rất giống Tương Dương Bá phu nhân.

Đến tối khi Khương Thư Yểu đã về tam phòng rồi, Chu thị vẫn còn luyện d.a.o công trong nhà bếp nhỏ.

Tạ Lang đi đi lại lại bên ngoài cổng viện, mãi vẫn chưa bước vào trong.

Một nha hoàn đi ngang qua thấy y, vội vàng cung kính hành lễ.

"Thương thế của phu nhân thế nào rồi?" Tạ Lang hỏi.

Dung mạo y tuấn mỹ, tắm trong ánh trăng như tiên giáng trần, nha hoàn không dám ngẩng đầu: "Bẩm lão gia, thương thế của phu nhân đã khá hơn nhiều. Nhưng phu nhân không chịu nằm nghỉ dưỡng thân, mỗi ngày đều phải đi lại đứng ngồi, đại phu khuyên thế nào cũng không nghe."

Tạ Lang nghe vậy, trên mặt nở nụ cười dịu dàng, giọng đầy hoài niệm, thở dài: "Nàng vốn là tính cách như vậy."

Nghĩ đến khoảng cách và xung đột giữa hai người hiện tại, nụ cười trên mặt y cứng đờ lại, hỏi: "Nàng vẫn không cho ta gặp sao?"

Nha hoàn cúi đầu thấp hơn nữa, lo lắng đáp: "Vâng." Tạ Lang là chủ nhân của nhị phòng, muốn vào viện cũng chẳng ai dám ngăn cản.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 197



Tạ Lang im lặng một lúc, nhìn vầng trăng treo cao, hỏi: "Hiện giờ nàng đang làm gì?"

Y tưởng sẽ nghe được câu trả lời giống mấy ngày trước, xem sách tập chữ hoặc ngồi bên cửa sổ ngắm trăng xuất thần, không ngờ nha hoàn do dự một chút: "... Phu nhân đang luyện d.a.o công trong nhà bếp nhỏ."

Tạ Lang sững sờ, chưa hiểu ra: "Nhà bếp?"

Nha hoàn đáp vâng.

Tạ Lang nghĩ đến mấy ngày nay Khương Thư Yểu thường đến nhị phòng thăm Chu thị, đoán chuyện này có liên quan đến nàng.

Nhưng y vạn lần không nghĩ ra Chu thị muốn học nấu ăn, chỉ tưởng nàng ấy nhặt lại thói quen luyện đao kiếm thời chưa xuất giá.

"Ta đi xem thử." Tạ Lang đắn đo một lúc, vẫn quyết định lén đi xem Chu thị một cái.

Nhà bếp nhỏ đèn đuốc sáng trưng, Tạ Lang chưa đến cửa đã nghe thấy tiếng "cạch cạch cạch" của d.a.o thái rau gọn gàng.

Y lặng lẽ đi đến cửa, nghe thấy Chu thị lẩm bẩm: "Dao công này đâu có làm khó được ta, ha ha ha."

Đã nhiều năm rồi y không nghe thấy giọng điệu sảng khoái vui vẻ như vậy của nàng ấy, nhất thời có chút hoảng hốt.

Chu thị vui vẻ thái rau, khóe mắt liếc thấy một bóng đen chiếu lên khung cửa, theo bản năng cảnh giác hỏi: "Ai!"

Tạ Lang hoàn hồn, bước tới một bước, nói: "Là ta."

Nhìn thấy bóng dáng y xuất hiện ở cửa, Chu thị sững sờ.

Tạ Lang vừa nhìn thấy cây gậy nàng ấy chống, không nhịn được khuyên: "Nàng còn đang bị thương, không nên đứng lâu."

Sự dịu dàng của y chẳng bao giờ giả dối, tim Chu thị khẽ run. Lại là như vậy, luôn luôn như vậy.

Khoảnh khắc này như trở về những lần đau lòng tức giận trước kia, nàng ấy chưa kịp trút giận phàn nàn với Tạ Lang, đã bị một lòng dịu dàng của y làm cho bối rối, bao nhiêu gai góc cũng lập tức thu lại, sợ làm y sợ hãi, bị y chê bỏ xa lánh.

202

Tạ Lang thấy nàng ấy nhìn chằm chằm vào mình, thử bước tới nửa bước: "Nhược Ảnh—"

Chưa nói hết câu, Chu thị đột nhiên động đậy.

Một tia sáng lạnh lẽo của lưỡi d.a.o lướt qua một đường cong trên không trung, "phập" một tiếng c*m v** quả bí đỏ trong rổ trên bàn gần đó.

"Đừng gọi ta như vậy." Nàng ấy lạnh lùng nói.

Tạ Lang ngây người, dừng bước chân, nhìn con d.a.o bay vào quả bí đỏ, rồi lại nhìn vẻ mặt Chu thị.

Họ thành thân đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên y thấy vẻ mặt lạnh lùng của Chu thị.

Y nhất thời không biết phản ứng thế nào: "Ta..."

Chu thị không còn nhìn y nữa, đi qua rút con d.a.o ra khỏi quả bí đỏ, dùng giọng điệu cực kỳ bình thản nói: "Sân viện rộng như vậy, cần gì phải đến trước mặt ta? Ta chỉ ở trong nhà bếp nhỏ và đông sương phòng, để ta được yên tĩnh một chút không tốt sao?"

Tim Tạ Lang thắt lại, nhìn vẻ mặt xa lạ của nàng ấy, nghe giọng điệu lạnh lùng của nàng ấy, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác hoảng sợ.

Hina

"Xin lỗi, ta không phải—" Y muốn giải thích, muốn hòa giải, muốn nhượng bộ, nhưng Chu thị không muốn nghe.

Nàng ấy bực bội bóp bóp chuôi dao, liếc nhìn y: "Chàng có thể đi rồi đấy." Giống như nếu y nói thêm một câu, lần này con d.a.o trong tay nàng ấy sẽ không phải ném vào quả bí đỏ nữa.

Mặt nạ ôn nhuận như ngọc của Tạ Lang vỡ nát, y nhíu mày, vẻ mặt lo lắng, nhưng thái độ của Chu thị rất rõ ràng, nếu y mở miệng thêm chỉ khiến nàng ấy chán ghét.

Chu thị nói xong liền quay về bếp không chút do dự, chẳng thèm liếc mắt nhìn y.

Đối mặt với Chu thị, lần đầu tiên Tạ Lang lúng túng bối rối như vậy, y không nói thêm lời nào, biết điều mà rút lui.

Chưa đi xa, tiếng thái rau gọn gàng lại vang lên từ nhà bếp.

Trong tiếng động giòn tan, Chu thị lẩm bẩm than phiền: "Thật là làm mất thời gian của ta, luyện cả ngày không tiến bộ, ngày mai Yểu Yểu sẽ thất vọng mất. Chậc, phiền c.h.ế.t đi được, đến một chuyến mà ta thái rau cũng không thuận tay nữa, chắc không được khen ngợi rồi."

Tạ Lang đứng nơi cửa bếp, hơi cúi đầu, lắng nghe lời lẩm bẩm của nàng ấy, y bỗng mỉm cười.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 198



Cười vì sự nhanh nhẹn đáng yêu của nàng ấy, cũng cười vì sự buồn cười của chính mình.

*

"Đã mang đồ đến chưa?" Một người trong bóng tối hỏi.

"Mang rồi." Người kia đáp.

"Đưa ra để ta kiểm tra hàng."

"Nàng không tin ta sao? Chắc chắn là hàng tốt."

"Được rồi." Giọng nữ nói: "Vào trong nói tiếp."

"... Chúng ta làm vậy có phải quá lén lút không?" Tạ Tuân hỏi nhỏ.

Khương Thư Yểu cảnh giác quan sát xung quanh, trèo qua bậu cửa sổ đáp: "Chuyện ăn uống, sao có thể gọi là lén lút được chứ?"

Tạ Tuân theo nàng trèo vào nhà bếp lớn, đóng cửa sổ lại: "Ta cứ thấy việc này làm không đúng lắm, ăn uống trong nhà mình sao lại có cảm giác như kẻ trộm vậy."

Khương Thư Yểu nói: "Mẫu thân chàng nắm lý. Bà ấy theo dõi ta, ta lại nhận phạt, kết quả vẫn còn nghịch ngợm với đồ ăn, chẳng phải giống như kẻ trộm sao."

Nàng vỗ vỗ Tạ Tuân: "Mau lấy rượu ra để ta kiểm tra."

Tạ Tuân bất đắc dĩ, lấy bầu rượu đưa cho nàng: "Đây là rượu mua từ quán rượu ngon nhất kinh thành."

Ma ma lão phu nhân phái đến quả là nghiêm khắc, không chỉ niêm phong nhà bếp, mà còn khóa cả rượu của nàng.

Nàng mở nút chai, ngửi một chút: "Ừm, quả nhiên không tệ."

"Sao nàng lại thích rượu đến thế?" Tạ Tuân than phiền.

"Không phải ta thích uống rượu, mà là đêm nay ăn khuya nhất định phải có rượu mới ngon."

"Ăn khuya gì vậy?" Tạ Tuân bị dẫn dắt chủ đề.

Khương Thư Yểu lấy nguyên liệu và gia vị từ hộp đựng thức ăn ra: "Gà rán."

Tạ Tuân thành thạo đốt nến, nhóm lửa, Khương Thư Yểu cũng không nhàn rỗi, đặt nồi đổ dầu, khi dầu nóng thì cho cánh gà đùi gà đã ướp vào nồi.

"Xèo" một tiếng, cánh gà đùi gà vừa vào nồi chưa bao lâu, mùi thơm của dầu đã tỏa ra.

Mùi thơm của đồ chiên rất nồng, rõ ràng là mùi dầu mỡ khiến người ta ngán, nhưng lại khiến người ta phải nuốt nước miếng.

203

Đùi gà cánh gà chiên xong vớt ra để ráo dầu. Đổ bớt dầu thừa đi, cho gia vị vào nấu sốt.

Chờ sốt ngọt cay tỏa hương và bắt đầu sủi bọt, cho một nửa số đùi gà cánh gà vào nồi, để sốt bao phủ đều cánh gà, cuối cùng khi ra nồi thì rắc vừng lên.

Làm xong gà rán, Khương Thư Yểu nhìn cái nồi sắt nói: "Cái nồi này làm sao đây?"

Tạ Tuân suy nghĩ một chút: "Không sao đâu, lát nữa ta bảo Tri Nghiễn đến xử lý."

Thế là hai người bưng gà rán, xách hộp đựng thức ăn trèo ra khỏi nhà bếp lớn.

Hina

Để tránh tai mắt người khác, hai người chạy đến tiểu hoa viên không xa nhà bếp lớn, tìm một chỗ ngồi xuống sau giả sơn. Phía trước là một cái ao nhỏ, tầm nhìn rộng mở, mặt ao phản chiếu ánh trăng, gió nhẹ thổi đến, có cảm giác tiêu d.a.o tự tại.

Khương Thư Yểu lấy hộp đựng thức ăn ra, trực tiếp cầm cánh gà lên gặm.

Bề mặt cánh gà giòn rụm, cắn một miếng kêu "rắc" một tiếng, sau khi lớp da bên ngoài vỡ ra, một luồng hơi nóng từ bên trong tỏa ra, nước gà thơm ngon chảy đến đầu lưỡi, lập tức đánh thức vị giác.

Thịt gà bên trong gà rán cực kỳ mềm mại và nhiều nước, hơi nước nóng được lớp da giòn bên ngoài giữ chặt, cắn một miếng đầy miệng nước thịt, hoàn toàn cân bằng với vị béo của lớp da bên ngoài, càng nhai càng thơm.

Gặm hết lớp da cay thơm bên ngoài, ăn hết thịt gà mềm mại, thịt dính trên xương cũng không thể bỏ qua, nhất định phải cầm đầu xương gà gặm kỹ càng, cuối cùng gặm cả hai đầu, ngay cả xương giòn cũng rất ngon.

Gà rán được làm hai vị, một loại là rắc bột ớt và muối tiêu tạo vị cay thơm, một loại là phủ sốt tạo vị ngọt cay.

Tạ Tuân vốn không muốn dùng tay, nhưng ăn bằng đũa quá phiền phức, sau đó cũng từ bỏ.

Nhặt một miếng cánh gà phủ đầy sốt ngọt cay, dưới ánh trăng, lớp sốt màu nâu đỏ ánh lên vẻ bóng bẩy, vừng trắng đặc biệt nổi bật, hơi nóng chưa tan hết, ngửi có mùi cay cay ngọt ngọt, hương vị rất mới lạ.

Sốt nấu rất đặc, hoàn toàn không bị loãng hay ướt, bám chặt vào gà rán, cắn một miếng đầy miệng vị ngọt cay thơm ngon, ngọt mà không ngấy, cay mà không gắt.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 199



Dù đã phủ sốt, lớp da bên ngoài của gà rán vẫn giòn tan, nhai vẫn kêu "rắc rắc", chỉ ăn lớp da bên ngoài cũng đủ ngon.

Vì vị của lớp da bên ngoài đậm đà, nên vị ngon của thịt gà bên trong càng nổi bật rõ ràng. Thịt gà mềm mại cắn một miếng là ra nước, chỉ cần chạm nhẹ là rời khỏi xương, cùng với lớp da ngọt cay bên ngoài, sự kết hợp giữa vị ngon thuần túy và vị ngọt cay phong phú khiến người ta không thể cưỡng lại.

Nuốt gà rán xong, ngửa cổ uống một ngụm rượu, vị cay nhẹ làm dịu đi hương vị phức tạp trong miệng, vị trái cây nhẹ nhàng giúp giải ngấy rất tốt, hậu vị thanh mát, hương vị tươi mới kéo dài.

Ăn vài miếng gà rán, uống một ngụm rượu, thật sảng khoái.

Hai người im lặng ăn, chẳng mấy chốc đã xử lý hết gà rán, rượu cũng không còn.

Khương Thư Yểu lau lau ngón tay, nhìn xương gà và bầu rượu rỗng không, cảm thán: "Tội lỗi quá."

Tạ Tuân uống chút rượu, thả lỏng hơn nhiều, cũng cảm khái: "Thế này thật tốt."

Khương Thư Yểu cũng có chút cảm khái: "Đúng vậy, chúng ta khá hợp nhau về ăn uống." Không chỉ có khẩu vị giống nhau, mà còn có thể cùng nhau lén lút ngốc nghếch vì bữa ăn khuya.

Tạ Tuân gật đầu, nhìn trăng sáng nói: "Về sau có thể luôn như thế này thì tốt biết mấy."

Ánh trăng dịu dàng, gió cũng nhẹ nhàng, khi nói đến những từ như "về sau" "luôn luôn", không khỏi có một sự mơ hồ và lãng mạn.

Khương Thư Yểu nghiêng đầu, cười nói: "Thế này không được đâu, cứ ăn mãi sẽ béo mất."

Tạ Tuân cũng quay đầu, nhìn thẳng vào mắt nàng, dưới ánh trăng, đường nét gương mặt hắn toát lên vẻ dịu dàng, ngay cả ánh mắt cũng có sự dịu dàng của men rượu.

Khương Thư Yểu bỗng thấy tai mình nóng bừng, tim đập nhanh, vội vàng tránh ánh mắt hắn.

204

Rồi nàng nghe thấy giọng nói trong trẻo của Tạ Tuân vang lên bên tai: "Ta hầu như ngày nào cũng phải luyện võ tập kiếm, rất khó béo, còn nàng, suốt ngày—"

?!

Mọi xúc cảm e thẹn rung động trong lòng lập tức tan biến, Khương Thư Yểu "soạt" một cái quay đầu lại, trừng mắt nhìn Tạ Tuân.

Tạ Tuân vội vàng ngậm miệng, suýt nghẹn.

Khương Thư Yểu trừng mắt: "Ta sao?"

Tạ Tuân nhận ra mình đã lỡ lời, men rượu dâng lên, có phần chậm chạp, ấp úng đáp: "Nàng..."

Khương Thư Yểu nghiến răng: "Chàng muốn nói ta sẽ mập phải không!"

Tạ Tuân: "Ta... ta không có."

Khương Thư Yểu "hừ" một tiếng, đứng dậy, hung dữ nói: "Đêm nay ngủ trên giường mềm!" rồi giận dữ bỏ đi.

Tạ Tuân vội vàng xách hộp đựng thức ăn đuổi theo.

"Ta lỡ lời."

"Đi đi!"

"... Nàng, nàng sẽ không mập đâu."

"Ôi, quân tử mà cũng biết nói dối sao?"

"...Ta sai rồi."

Hina

"Hừ!"

...

Một người dỗ dành một người giận dỗi, tiếng nói dần tan biến trong gió đêm hè mát mẻ.

Khương Thư Yểu nhìn chậu rau to trước mặt đã được thái thành lát, im lặng không nói.

"Thế nào?" Chu thị nhặt một lát bí đao đưa cho Khương Thư Yểu xem, mắt long lanh nhìn nàng.

"Giỏi lắm." Khương Thư Yểu nhìn chậu rau đầy ắp, bất kể loại rau nào cũng được thái thành lát có độ rộng và hình dạng giống nhau: "Nhị tẩu, tẩu không cần luyện kỹ năng dùng d.a.o nữa, thế này đã đủ rồi."

Chu thị thở phào nhẹ nhõm, rồi nhướng mày cười đắc ý: "Ta quả thật có chút tài năng trong việc sử dụng dao."

Khương Thư Yểu gật đầu, rồi chuyển hướng câu chuyện: "Nhưng mà nhiều rau thế này... phải làm sao đây?"

Chu thị sững người, có cảm giác như vừa tỉnh ngộ: "À, phải rồi." Nàng ấy nhìn các loại rau trong chậu với vẻ lo lắng: "Không sao, gửi xuống nhà bếp lớn, coi như bữa ăn thêm cho gia nhân vậy."

Nàng ấy ném câu hỏi cho vị sư phụ mới bái: "Những rau củ lộn xộn này có thể làm món gì?"

Khương Thư Yểu không hề bối rối, suy nghĩ một chút: "Mì cay, lẩu, mì xào, trộn cay... có thể làm được nhiều món lắm, muội vừa giải thích vừa làm cho tẩu xem nhé.

Hôm nay chúng ta làm mì cay đi, bước đầu tiên là xào gia vị nền, nào, muội dẫn tẩu đi nhận biết các loại gia vị trước."
 
Back
Top Bottom