Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hoàng Thành Nam Tấn Có Tứ Đại Ma Vương

Hoàng Thành Nam Tấn Có Tứ Đại Ma Vương
Chương 10: Chương 10



Ta chỉ vào mặt hắn mà chửi bới, chửi xong lại ngồi xổm bên cạnh hắn khóc.

"Lý Thừa Thù, đồ vô lương tâm, ta đã đưa bùa hộ mệnh cho huynh, còn hại ta bị mẹ ta mắng, ta cũng không giận huynh. Ở Kinh thành chờ huynh lâu như vậy, huynh về rồi còn trốn ta."

"Huynh có biết mấy ngày nay Tứ Hoàng tử cứ rủ ta ra ngoài, ta đều từ chối hết. Ta còn đem những thỏi vàng huynh cho ta quyên góp ra biên quan làm quân phí, chỉ sợ huynh có chuyện."

"Ta tốt với huynh như vậy, huynh báo đáp ta thế này sao!"

Ta thực sự tức giận, cũng thực sự ấm ức.

Mấy ngày nay dồn nén quá lâu, ta muốn trút hết mọi uất ức và bất an ra ngoài.

Ta khóc ầm ĩ, Lý Thừa Thù nhìn mà hoang mang bối rối.

Hắn như trước đây, vô thức bắt đầu an ủi ta, xin lỗi ta.

"Dao Dao, đừng khóc nữa, là ta sai rồi, ta xin lỗi muội, muội tha thứ cho ta được không? Sau này ta không bao giờ dám nữa! Đừng khóc nữa được không? Thấy muội khóc ta sẽ khó chịu, muội khóc mà tim ta cũng đau rồi."

"Phụt~" Ta ngẩng đầu nhìn hắn một cái, "Lý Thừa Thù, huynh nói chuyện sễn sẩm quá."

Lý Thừa Thù chỉ yên lặng nhìn ta: "Dao Dao, ta nói thật đấy."

17

Ta nhìn đôi mắt đen như mực của hắn mà thất thần, dần dần bình tĩnh lại, Lý Thừa Thù cũng thở phào nhẹ nhõm.

Hắn lấy khăn tay trong n.g.ự.c ra, dịu dàng giúp ta lau đi những giọt nước mắt trên mặt.

Ta vội vàng nắm lấy tay hắn: "Lý Thừa Thù, ta không cần huynh lấp đầy kho vàng của ta nữa, huynh cưới ta đi!"

Hắn sững sờ, thần sắc rung động.

Nhưng chốc lát sau, hắn lại đột ngột rút tay ra, cúi đầu xuống, hàng mi dài không che nổi vẻ ảm đạm dưới đáy mắt.

Hắn cười cay đắng.

"Dao Dao, muội còn chưa biết phải không? Chân ta không thể khỏi được nữa."

"Không thể khỏi được nữa, là ý gì?"

"Tức là tàn phế rồi, hỏng rồi, cả đời này không thể đứng dậy được nữa."

Giọng nói của hắn đầy tuyệt vọng, từng chữ một như đang gõ vào tim ta, khiến ta cảm thấy vô cùng nặng nề.

Ta đã biết vết thương của hắn không đơn giản như vậy từ lâu, nhưng mới đến khi nghe lời hắn nói, ta mới cảm nhận sâu sắc điều này nghiêm trọng đến mức nào.

Vị trí vua một nước tuyệt đối không thể giao cho một người tàn phế, vì vậy Đại Hoàng tử mới nói Thái tử sẽ bị phế truất.

Những vết thương này đủ để làm cho mười mấy năm nỗ lực của Lý Thừa Thù đều uổng phí.

Trong lòng ta dâng lên một cảm giác chua xót khó tả, khiến ta không nhịn được lại ướt hốc mắt.

Nhưng ta không thể để hắn cảm thấy ta đang thương hại hắn, chỉ có thể nén khóc, chỉ vào mũi hắn hỏi: "Lý Thừa Thù, có phải huynh muốn đổi ý không?”

"Cái gì?"

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

"Ta nói cho huynh biết, đã nói rồi cưới ta thì phải cưới ta, ta mặc kệ huynh tàn hay phế, chỉ cần huynh chưa chết, huynh phải cưới ta, nghe thấy chưa?"

Lý Thừa Thù không chớp mắt nhìn chằm chằm ta, ánh mắt dịu dàng như chứa đầy một ao nước xuân.

Hắn giơ tay lên, đúng lúc ta tưởng hắn sẽ nhượng bộ ta, thì hắn lại làm một cử chỉ kỳ lạ.

Ta vẻ mặt hoang mang, một đám thị vệ vây quanh ta.

"Dao Dao, ta không muốn muội vì ta mà ấm ức bản thân, vì vậy, đừng trách ta."

Cuối cùng Lý Thừa Thù nhìn ta thật sâu, cắn răng quay mặt đi, nhắm mắt lại.

"Đưa Cố tiểu thư về phủ, cẩn thận một chút, đừng làm nàng ấy bị thương."

"Lý Thừa Thù, đại gia huynh..."

18

Lần nữa tỉnh dậy, đã về đến nhà rồi.

Tên tôn tử Lý Thừa Thù này lại cho ngươi làm ngất ta, trước đây thực sự xem thường hắn rồi.

Ngày hôm sau, ta đang chuẩn bị ra ngoài tìm hắn tính sổ lại bị cha ta chặn lại.

"Cha, ngài cũng không muốn con gả cho hắn sao?"

"Dao Dao, quên hắn đi, cha tìm cho con một người tốt hơn được không?"

Cha ta nhíu mày, mặt lộ vẻ lo lắng sâu sắc.

Lòng ta mềm lại.

Nhưng nghĩ đến Lý Thừa Thù, lại một lần nữa kiên quyết.

"Cha, con thích con người hắn, không phải vị trí Thái tử đó, vì vậy dù Lý Thừa Thù không còn là Thái tử, hắn vẫn là người mà con muốn gả. Hơn nữa con vốn dĩ không muốn làm Thái tử phi gì, làm Vương phi của một Vương gia nhàn tán chẳng phải cũng khá tốt sao. Huống chi không phải ngài đã kêu con đừng để bản thân ấm ức à, việc làm của con bây giờ chính là không để bản thân ấm ức."

Lúc đầu cha ta tỏ vẻ thờ ơ, cho đến khi nghe câu cuối của ta, mặt mới đổi sắc.

"Con đó, suốt đời này của cha con cũng coi như bày mưu tính kế, tính toán không sót, một đường ngồi đến vị trí này, chưa gặp phải khó khăn gì. Nhưng lại vướng phải hai đứa nghịch tử nghịch nữ các con, thực sự khiến ta đau đầu."

Ông ấy thở dài, dùng tay chỉ vào đầu ta, dáng vẻ không biết phải làm sao với ta.

Ta lập tức ra vẻ nịnh hót: "Cha ngài đau đầu, con xoa cho ngài nhé?"

"Biến biến biến." Cha ta đẩy ta ra, "Cút đi tìm tiểu tình lang của con đi!"
 
Hoàng Thành Nam Tấn Có Tứ Đại Ma Vương
Chương 11: Chương 11



Đây là cho phép rồi!

Ta mừng rỡ, chào ông ấy một cái: "Vâng, phụ thân đại nhân anh minh quyết đoán, nhìn xa trông rộng, không ai sánh bằng của con.”

Ra khỏi nhà, ta đi thẳng đến Đông cung, đập cửa ầm ầm.

"Lý Thừa Thù, mở cửa! Đừng trốn trong đó không lên tiếng, ta biết huynh ở nhà, huynh có bản lĩnh bỏ thuốc mê ta, huynh có bản lĩnh mở cửa ra đi!"

La hét chưa được bao lâu, ta đã được mời vào trong.

Vừa vào thư phòng đã thấy Lý Thừa Thù ngồi trước bàn sách, tay chống lên trán, nhắm mắt không ngừng lắc đầu.

Ta vừa ngồi xuống, hai bọn ta đồng thời mở miệng.

"Biết lỗi chưa?"

"Sao Thủ phụ đại nhân lại thả muội ra?"

Ta nghe xong trợn mắt.

"Ta nói sao cha ta như cố ý đợi ta vậy, hóa ra là huynh làm."

Ánh mắt Lý Thừa Thù lảng tránh.

"Cũng không thể nói là ta làm, là bọn ta đã thương lượng xong.”

"Vậy tức là hai người cấu kết với nhau làm việc xấu, cùng một giuột, rắn chuột chung ổ!”

Lý Thừa Thù hít sâu một hơi.

"Dao Dao, từ này không dùng như vậy."

Ta mặc kệ, dù sao cả hai đều không phải người tốt gì.

May mà cha ta bị ta thuyết phục rồi!

19

Đợi ta trút giận xong, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

Lý Thừa Thù chu đáo đẩy chén trà của hắn về phía ta.

Ta nhận lấy trà, một ngụm uống cạn rồi đặt xuống.

"Thêm một chén nữa!"

Khóe miệng Lý Thừa Thù hơi nhếch lên, hắn nhìn ta lắc đầu cười nhẹ.

Hắn với tay đi lấy chén trà, nhưng phát hiện ngồi thế này căn bản không với tới, nụ cười trên mặt lập tức biến mất.

Lòng ta rung một cái, vội vàng đưa chén qua cho hắn.

Lý Thừa Thù nhận lấy chén trà, rót xong trà lại im lặng đưa cho ta.

Hắn không nói gì, nhưng ta có thể cảm nhận được đau thương nồng đậm từ đôi mắt đẹp của hắn.

Hắn tự giễu cười: "Dao Dao muội xem, bây giờ ta ngay cả việc rót thêm chén trà cho muội còn làm không được, vậy làm sao có thể cho muội hạnh phúc?"

Lòng ta đau nhói một trận.

Ta thương hắn, nhưng đồng thời ta cũng rất tức giận.

"Lý Thừa Thù, ta có hạnh phúc hay không không do huynh định nghĩa, sao huynh biết hạnh phúc mà huynh cho là đúng chính là cái ta muốn? Ta chỉ muốn hạnh phúc mà chính ta cho là đúng."

Lý Thừa Thù có chút ngạc nhiên nhìn ta, ánh mắt mơ hồ.

"Nhưng Dao Dao, muội xứng đáng với những gì tốt nhất trên đời này, ta không muốn muội vì ta như thế này mà ấm ức bản thân."

Ta chỉ cảm thấy cơn giận bốc lên.

Lại là kiểu lời này, trước đây ta đã muốn phản bác hắn rồi, kết quả bị hắn chuốc thuốc mê.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Lần này ta nhấc chân chạy đến trước mặt Lý Thừa Thù, véo mặt hắn, véo thành miệng cá vàng.

Ta áp mặt lại gần trước mặt hắn, vẻ mặt nghiêm túc nói:

"Lý Thừa Thù, ta gả cho huynh có ấm ức bản thân hay không, không phải huynh nói thế nào là thế đó. Sao huynh không nghĩ xem, ta gả cho người khác thì không ấm ức sao?"

"Ta thích người đẹp trai, công tử nhà người ta có thể đẹp trai bằng huynh không? Ta thích bắt nạt người khác, công tử nhà người ta có thể để ta tùy tiện bắt nạt không? Ta còn thích người chung tình với ta, công tử nhà người ta có thích ta bằng huynh không?"

Lý Thừa Thù mím môi chìm vào suy tư.

Chốc lát sau, hắn lắc đầu: "Hình như không có, trong Kinh thành đẹp trai hơn ta vốn dĩ không nhiều, nhưng tính cách của bọn họ không có ai dễ gần, dù có, bọn họ cũng không thể thích muội hơn ta."

Nghe xong lời hắn, ta hài lòng gật đầu.

Ừm, có vẻ như đã lừa thành công rồi.

20

Nhưng qua một lúc, Lý Thừa Thù đổi chủ đề.

"Nhưng Dao Dao, muội không thể yêu cầu quá cao, dù sao ta đã là phế nhân rồi."

Lúc nói lời này, hắn cẩn thận cúi đầu xuống, nhìn chân mình, hai tay siết chặt, cả móng tay cắ m vào thịt ứa m.á.u ra cũng không hay biết.

Ta chưa bao giờ nghĩ, ta sẽ thấy Lý Thừa Thù tự ti nhút nhát như vậy.

Mũi ta đau xót, mắt cũng có chút ướt.

Ta vội vàng ngồi xổm xuống bẻ tay hắn ra, thổi phù phù vào chỗ vết thương.

"Lý Thừa Thù, huynh đừng như vậy, huynh như vậy ta cũng khó chịu."

"Được được được, ta không như vậy nữa, xin lỗi nhé Dao Dao, muội đừng khóc."

Thấy nước mắt ta, Lý Thừa Thù lập tức bắt đầu xin lỗi.

Hắn vô lý xin lỗi ta như vậy, hại ta muốn khóc hơn nữa.

Ta đ.ấ.m vào vai hắn một cái.

"Lý Thừa Thù, đều tại huynh, đều là huynh nuông chiều ta thành ra như bây giờ, huynh phải chịu trách nhiệm."

"Ta không tìm người khác đâu! Lỡ như ta tùy tiện gả một người, sau này ta giận mà đánh hắn ta, hắn ta lại đánh trả thì sao? Lỡ như đến lúc đó hắn ta không thích ta, lại cưới một người nữa còn sủng thiếp diệt thê thì sao? Lý Thừa Thù, trước đây huynh nói dù ta có chuyện gì cũng đứng bên cạnh huynh, nhưng sao bây giờ huynh lại muốn đẩy ta cho người khác? Ta không muốn người khác, ta chỉ muốn huynh!"
 
Hoàng Thành Nam Tấn Có Tứ Đại Ma Vương
Chương 12: Chương 12



Đầu ngón tay ấm áp của Lý Thừa Thù nhẹ nhàng vuốt v e mặt ta, mỗi lần xoa đều mang đi một giọt nước mắt trên mặt ta.

Ánh mắt hắn tham lam nhìn ta chăm chú, như một phút một giây cũng không muốn di chuyển, ánh mắt dịu dàng mà nồng nhiệt.

Ta bị hắn nhìn mà đỏ mặt, nghiêng đầu muốn trốn nhưng bị hắn nắm cánh tay, thoắt cái kéo vào lòng, ngồi trên đùi hắn.

Ta lo lắng vết thương chân hắn, vô thức muốn đứng dậy, hắn lại ôm ta thật chặt, đặt đầu vào cổ ta.

Ta không dám động đậy, chỉ nghe một tiếng thở dài lưu luyến mà dài vang lên trong tai ta.

"Dao Dao, đã quyết định rồi thì đừng hối hận."

21

Qua ngày hôm đó, Lý Thừa Thù như tỉnh ngộ, không còn từ chối ta lại gần nữa.

Hắn bắt đầu kể cho ta nghe chuyện ở biên cảnh.

Hóa ra hắn đến biên cảnh là để điều tra kẻ đứng sau việc Nam Tấn buôn lậu vũ khí quân sự sang Bắc Thần.

Vốn định điều tra bí mật, nhưng không biết vì sao bị tiết lộ hành tung, bị quân đội Bắc Thần vây đánh. Nếu không phải hắn lén đem theo không ít ám vệ, sợ rằng sẽ mất mạng tại đây.

Khó khăn lắm mới thoát khỏi vòng vây, phát tín hiệu cầu viện cho quân đội Nam Tấn, quân đội do Đại Hoàng tử dẫn đầu lại chậm chạp không đến, mãi đến khi Lý Thừa Thù c.h.é.m c.h.ế.t Tướng quân Bắc Thần, bản thân cũng ngã khỏi ngựa, Lý Thừa Lâm mới vội vã tới.

Lý Thừa Thù trọng thương chưa lành, Bắc Thần lại lấy cớ Tướng quân Bắc Thần bị g.i.ế.c mà phát binh, cuối cùng Nam Tấn thất bại, bị buộc hòa thân.

Nghe xong lời hắn, ta nghĩ một chút rồi nói: "E rằng trong đội ngũ của huynh có nội gián của kẻ đứng sau."

Lý Thừa Thù gật đầu: "Ta cũng nhận ra điều này rồi, nhưng không ngờ bọn chúng lại tàn nhẫn như vậy, trực tiếp cùng Bắc Thần âm mưu chặn g.i.ế.c ta."

"Có thể là... Đại Hoàng tử không?"

Dù sao việc cứu viện của hắn ta đến quá muộn cũng là nguyên nhân quan trọng khiến Lý Thừa Thù trọng thương.

Hai tay Lý Thừa Thù vô thức gõ gõ trên mặt bàn.

"Ta cũng không chắc chắn, nhưng không phải hắn ta thì là Lão Tứ."

Tứ Hoàng tử quả thực cũng có hiềm nghi, ở Kinh thành còn chưa có tin tức gì, hắn ta đã đến tìm ta, còn nói là sợ rằng Lý Thừa Thù không thể về được.

Nhưng trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra kết quả.

Ta nhìn Lý Thừa Thù, hỏi hắn: "Huynh đi thăm Hủ Hủ rồi phải không?"

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

"Thăm rồi." Vẻ mặt Lý Thừa Thù hơi u ám, "Việc này do ta mà ra, ta lại không thể cầu xin phụ hoàng thu hồi thánh chỉ, người làm ca ca như ta có lỗi với muội ấy."

Hai tay Lý Thừa Thù đan nhau đặt trên đùi, không ngừng run rẩy.

Ta nắm lấy tay hắn, nói: "Chuyện này không thể trách huynh được, Hủ Hủ cũng sẽ không trách huynh."

"Nhưng ta không thể không tự trách mình, khi ta đi thăm muội ấy, muội ấy thậm chí còn lừa ta nói muội ấy đã muốn đến Bắc Thần xem cảnh tuyết từ lâu rồi, bảo ta dưỡng thương cho tốt, đừng lo lắng cho muội ấy..."

Giọng nói Lý Thừa Thù khàn khàn, nước mắt không ngừng rơi.

Ta không biết phải an ủi hắn thế nào, chỉ có thể không ngừng xoa lưng hắn.

Những ngày sau đó, dưới sự thuyết phục của ta, hắn không còn giấu bệnh sợ thầy, quyết định thử lại một lần, sau đó nghe Thái y nói với hắn, nếu mỗi ngày kiên trì tắm thuốc, kết hợp châm cứu xoa bóp, luyện tập nhiều hơn, có lẽ còn có khả năng đứng dậy.

Lý Thừa Thù vui muốn phát điên, bắt đầu tập trung vào việc chữa trị vết thương chân mỗi ngày.

Việc chữa trị là tuần tự tiến triển.

Nhưng mỗi ngày hắn lại lợi dụng lúc ta không chú ý mà lén lút cố gắng đứng dậy từ xe lăn. Gần như lần nào hắn cũng ngã, sau đó lại phải tốn rất nhiều thời gian mới có thể bò dậy ngồi lại vào xe lăn.

Khi ta đến, hắn lại sẽ giả vờ như chẳng có gì xảy ra, vẻ mặt bình thản cười với ta.

Nếu không phải lúc châm cứu ta tò mò lén nhìn một cái, thấy trên chân hắn đầy những vết bầm tím, có lẽ ta thực sự sẽ chẳng biết gì.

Nhưng dù ta biết, ta cũng sẽ chẳng nói gì.

Vì đó là tôn nghiêm duy nhất hắn có trước mặt ta, ta không thể tàn nhẫn đến mức cả chút lòng tự trọng đó của hắn cũng phá hủy.

Ta chỉ có thể im lặng nhìn, nhìn hắn ngã đau rồi lại bò dậy, ngã đau rồi lại bò dậy...

22

Trên triều đình, việc thảo luận về phế truất Thái tử ngày càng gay gắt, cuối cùng đã có kết luận vào trước Tết.

Ngày thánh chỉ phế truất Thái tử được ban, Lý Thừa Thù vô cùng bình tĩnh.

Ta có phần lo lắng, hắn lại an ủi ta rằng: "Đây chẳng phải là chuyện đã định sẵn từ lâu rồi à? Không có gì đáng buồn cả."

Nhưng đêm hôm đó, hắn vẫn thức trắng suốt đêm.

Ngày hôm sau, mắt hắn thâm quầng đen sì, còn lừa ta rằng đêm qua có chuột làm ồn, ồn ào đến nỗi hắn chẳng thể nào ngủ được.

Ta tin hắn mới là lạ!
 
Hoàng Thành Nam Tấn Có Tứ Đại Ma Vương
Chương 13: Chương 13



Dù vậy, ta vẫn lo lắng cho hắn, mỗi ngày đều qua thăm hắn.

Tuy nhiên hôm đó ta không gặp được hắn, chỉ nghe hạ nhân nói sáng sớm hắn đã bị triệu vào cung.

Chờ lâu mà hắn không về, ta đứng dậy vào cung tìm hắn.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Tìm khắp hoàng cung, cuối cùng ta tìm thấy hắn bên một hồ nước trong cung, hắn ngồi trên xe lăn, trước mặt là một ao sen đã tàn.

Nhìn từ xa, bóng lưng hắn có vẻ vô cùng cô tịch, như thể hắn cũng giống như những đóa sen tàn trong ao, đang dần héo úa.

Đột nhiên trong lòng ta hoảng loạn một trận, vội vàng chạy đến bên hắn.

"Lý Thừa Thù, huynh đang làm gì ở đây?"

Thấy ta đến, dường như Lý Thừa Thù không ngạc nhiên lắm.

Nhưng khi hắn ngẩng đầu nhìn ta, đôi mắt ảm đạm ấy lại như được thắp sáng, tràn đầy những ánh sao lấp lánh.

"Muội đến rồi."

Hắn nắm lấy tay ta, khóe môi nở một nụ cười nhạt.

"Ta đang ngắm cảnh, Dao Dao muội xem, sen tàn này cũng có một vẻ đẹp riêng đấy!"

"Ta không quan tâm đ ến sen tàn, ta quan tâm đ ến việc tại sao huynh lại ở đây ngắm sen tàn hơn."

Ta không d.a.o động, chỉ muốn hỏi cho ra lẽ.

Lý Thừa Thù thở dài, giọng nói có phần ấm ức.

"Ta cũng chẳng muốn, sen tàn dù đẹp cũng không đến nỗi khiến ta ngắm suốt hai canh giờ, chỉ là có người muốn ta ngắm mà thôi."

Ta hơi ngẩn ra.

Nhìn quanh xung quanh hắn, khắp nơi đều là những con đường đá gồ ghề, phía sau xe lăn của hắn còn được đặt một tảng đá lớn chặn lại, khiến hắn không thể lùi lại được.

Chỉ riêng con đường phía trước dẫn đến hồ nước, lại thẳng tắp và bằng phẳng.

Đây là ép hắn đi c.h.ế.t sao?

Ác ý không hề che giấu này khiến ta cảm thấy vô cùng ghê tởm.

Ta nghiến răng nói: "Có biết ai làm không?"

Hắn lắc đầu: "Tạm thời chưa biết."

Ta lại hỏi hắn hôm nay vào cung rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Vẻ mặt Lý Thừa Thù hơi lạnh lẽ, đôi mắt cụp xuống lộ vẻ mỉa mai băng giá.

"Là phụ hoàng triệu ta hỏi về việc buôn lậu biên cảnh, ta đã báo cáo chi tiết một phần bằng chứng và người đáng nghi một cách trung thực, nhưng lại bị ông quở trách là bạc tình nghĩa.

"Ông nói từ khi ta gãy chân đã không còn ổn định, việc phế truất Thái tử không có gì để bàn cãi, vị trí Thái tử không phải người có tâm tư quỷ quyệt như ta có thể đảm nhiệm, bảo ta về phủ tự suy ngẫm."

Từng câu từng chữ như đ.â.m thẳng vào tim gan, nghe đến nỗi ta cũng hoang mang.

Đó là phụ thân của hắn mà, lòng Lý Thừa Thù phải đau đến mức nào!

Lý Thừa Thù vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, tiếp tục nói:

"Trước khi rời cung, ta đến chào mẫu hậu, đúng lúc gặp mẫu hậu đang dạy dỗ thập tứ đệ, ta bị người chặn lại ngoài cửa, mẫu hậu sai người chuyển lời cho ta, mẫu hậu bảo ta từ nay hãy cố gắng đừng đi lại bên ngoài nữa, cũng không cần đến thăm mẫu hậu, chỉ cần ở trong phủ tu tâm dưỡng tính là được."

Hoàng hậu thấy Lý Thừa Thù bị phế, liền chuyển sang hy vọng vào đứa con nhỏ.

Quyền lực có quan trọng đến vậy sao?

Không còn là Thái tử nữa, liền bị ruồng bỏ một cách dễ dàng, thậm chí không gặp mặt, còn gián tiếp khiến hắn bị cấm túc trong phủ.

Lòng ta rung động, một nỗi chua xót chưa từng có quấn lấy tim ta, chỉ cảm thấy n.g.ự.c tức nghẹn.

"Lý Thừa Thù, bọn họ không cần huynh, ta cần, huynh nhất định đừng từ bỏ bản thân."

Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn, muốn an ủi hắn.

Lý Thừa Thù nhìn ta cười nhẹ nhàng: "Yên tâm, ta đã không còn gì để từ bỏ cả, chỉ còn muội và mạng sống này của ta. Mà hai thứ này, ta sẽ không để bất luận kẻ nào cướp đi."

23

Nghe xong lời của Lý Thừa Thù, ta mới yên tâm phần nào.

Người giật dây phía sau thế đến hung hãn, còn có thể sai khiến nhiều người trong cung như vậy để hại Lý Thừa Thù, chắc chắn địa vị cao quyền lực lớn.

Chúng ta ở ngoài sáng, kẻ đó ở trong tối, hiện tại chúng ta cũng chỉ có thể cẩn thận đề phòng thêm.

Sau khi đưa Lý Thừa Thù về phủ, ta có chút bất an vì Lý Nhược Hủ cũng ở trong cung, lại quay về thăm nàng ấy.

Khi vào Chiêu Dương cung, nàng ấy đang thêu túi thơm.

Ta tò mò: "Hủ Hủ, sao ngươi lại nghĩ đến làm cái này? Ngươi từ trước không thích nữ công mà."

Lý Nhược Hủ cong mắt cười: "Thêu cho ngươi và Thái tử ca ca đấy, các ngươi năm sau thành hôn, ta có lẽ không thể thấy được, chỉ có thể chuẩn bị trước quà cưới để tặng sớm."

Ta sững lại.

Đúng là không thể thấy được, sau Tết nàng ấy sẽ phải khởi hành đến Bắc Thần.

Ta bỗng đỏ khóe mắt, Lý Nhược Hủ vội chạy tới che mắt ta, cảnh cáo: "Không được khóc, trước đây khóc đã đủ nhiều rồi. Sau này chúng ta không gặp được nhau nữa, bây giờ gặp một lần ít một lần, mỗi lần gặp đều rất quý giá, nên bây giờ mỗi lần gặp chúng ta đều phải vui vẻ."
 
Hoàng Thành Nam Tấn Có Tứ Đại Ma Vương
Chương 14: Chương 14



Nghe nàng ấy nói khiến ta càng muốn khóc, nhưng ta vẫn nén nước mắt gật đầu liên tục.

Lý Nhược Hủ lúc này mới buông tay, thấy ta không khóc, thở phào nhẹ nhõm.

Nàng ấy kéo tay ta đi tới bàn, chỉ vào đống sách tranh hỏi: "Ngươi xem, thích uyên ương hí thủy? Hay long phượng trình tường?"

"Chỉ cần là ngươi thêu, ta đều thích." Ta không do dự trả lời, thậm chí không liếc mắt nhìn sách tranh trên bàn.

Lý Nhược Hủ bực mình liếc ta một cái: "Ngươi chỉ là không muốn xem sách tranh, muốn đẩy việc chọn tranh cho ta làm, còn nói lời hay nghe như vậy. Thái tử ca ca chính là bị cái miệng của ngươi dỗ đến mê mệt phải không?"

Mặt ta đỏ lên: "Hắn đâu có bị ta dỗ đến mê mệt, người thích cãi lại ta nhất chính là hắn, còn luôn quản ta nữa."

"Đó là hắn cưng chiều ngươi, không muốn ngươi chơi bừa bãi bị thương, đâu giống Cố Vân Mặc chỉ biết xúi giục ta gây chuyện..."

Nói đến nửa chừng, Lý Nhược Hủ đột nhiên dừng lại, nụ cười biến mất ngay lập tức.

Ta thầm thở dài, cuối cùng vẫn không thể buông bỏ.

Quả nhiên một lúc sau nghe nàng ấy do dự mở miệng: "Qua năm... hắn có về không?"

Ta lắc đầu: "Phải huấn luyện, không về nữa."

"Không về, cũng tốt."

Giọng nàng ấy nhẹ đến như nói cho chính mình nghe.

Một lúc sau, nàng ấy lại không nhịn được hỏi: "Hắn... có khỏe không? Tập luyện có vất vả không?"

Ta trả lời từng câu: "Hắn rất khỏe, tướng lĩnh trong đội là người hắn quen khi đấu dế trước kia, rất chăm sóc hắn. Huấn luyện có vất vả một chút, nhưng hắn đều chịu được. Ngươi đừng lo cho hắn, ca ca ta... đã trưởng thành rồi."

Lý Nhược Hủ gật đầu, càng nghe nụ cười càng tươi, như ánh dương ấm của mùa xuân, rực rỡ tươi sáng.

"Không có ta, hắn cũng sống rất tốt, sau này chắc chắn cũng sẽ càng ngày càng tốt, như vậy rất tốt, ta yên tâm rồi."

24

Chỉ trong chớp mắt đã đến ngày cung yến.

Hoàng thượng mở tiệc chiêu đãi quần thần, những người thân quyến như chúng ta cũng sẽ cùng đến.

Ta trốn sau lưng cha ta vào điện, từ xa đã thấy Lý Thừa Thù ngồi lẻ loi ở phía trước, một mặt thản nhiên nhìn các đại thần chén rượu giao thoa, như thể tất cả đều không liên quan đến hắn.

Ta nhìn hắn một lúc thì bị hắn phát hiện, hắn gật đầu với ta, mặt mày lập tức duỗi ra.

Ta nháy mắt với hắn.

Hắn mỉm cười nhẹ, dùng tay chỉ vào một món bánh trên bàn.

Ta nhìn bàn trước mặt mình, tìm thấy món bánh đó, nhặt lên nếm thử, mắt sáng lên.

Không tệ không tệ, đúng vị ta thích.

Lý Thừa Thù thật hiểu ta.

Ta giơ ngón cái với hắn, khen hắn, rồi bắt đầu vui vẻ ăn bánh.

Ăn được nửa chừng, Hoàng thượng đến.

Ông già hơn lần gặp trước rất nhiều, có vẻ gần đây triều cục bất ổn đã tiêu hao rất nhiều tinh lực của ông.

Sau khi nói một đống lời khách sáo, một ánh mắt từ trên cao chiếu xuống.

"Lâu ngày không gặp, thiên kim Thủ phụ đã lớn như vậy, có lẽ đã đến tuổi thích hợp để thành hôn rồi nhỉ?"

Ta đột nhiên có cảm giác như đang nghịch trong lớp nhưng bị thầy gọi tên, hoảng loạn một chút, nhìn về phía cha ta.

Cha ta chắp tay hành lễ: "Bẩm bệ hạ, thần không nỡ để tiểu nữ rời khỏi nhà, muốn giữ nàng thêm hai năm nữa, hôn sự chưa vội."

Hoàng thượng nghe xong trừng mắt hắn, vẫy tay: "Lão Cố à, như vậy là ngươi không đúng rồi, tuổi đã đến, dù không vội, hôn sự này cũng nên định trước đã!"

Cha ta hổ thẹn: "Bệ hạ nói đúng."

Hoàng thượng cầm chén rượu, không ngừng xoay tròn.

"Chắc hẳn Thủ phụ còn nhớ lời hẹn giữa chúng ta."

"Lời hẹn với bệ hạ, thần không dám quên. Tiểu nữ và Nhị Hoàng tử từ nhỏ quen biết, có thể gọi là thanh mai trúc mã tình đầu ý hợp, hôn sự của họ quả thực nên định trước cho tốt."

Mặt ta có chút nóng lên, ngẩng đầu và Lý Thừa Thù đối mắt một cái rồi lập tức cúi đầu xuống.

Hoàng thượng ngừng lại một lúc, đặt chén rượu trên tay xuống, ngẩng đầu nhìn cha ta, đầy uy nghiêm.

"Thanh mai trúc mã với Cố tiểu thư không chỉ có một mình Nhị Hoàng tử, mà trẫm nhớ, trẫm với Thủ phụ ước hẹn cho Cố tiểu thư rõ ràng là vị trí Thái tử phi, hiện tại Nhị Hoàng tử đã bị phế rồi mà."

Toàn trường im lặng.

Hiện tại vị trí Thái tử còn trống, nhưng trước tiên xuất hiện một Thái tử phi, không ai sẽ không nghĩ nhiều.

Lòng ta hoảng loạn, lòng bàn tay đều đẫm mồ hôi.

Ngẩng đầu nhìn Lý Thừa Thù, toàn thân hắn đều không ngừng run rẩy nhẹ, hắn mím chặt môi, ánh mắt lạnh lẽo, trên mày mắt còn mang một cổ khí sát khiến người khiếp sợ.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Cha ta lại điềm tĩnh như không, ông ấy cười.

"Thái tử hay Hoàng tử, chẳng phải đều là con trai của bệ hạ sao, thần cảm thấy Nhị Hoàng tử rất tốt."

"Đều là con của trẫm..." Hoàng thượng nhíu mày một lúc, đột nhiên vỗ tay cười lớn: "Thủ phụ nói như vậy không sai."

Cha ta vuốt râu, cười mà không nói.

Hoàng thượng lại đổi chủ đề.

"Nhưng trẫm cảm thấy, Thái tử và Hoàng tử, vẫn có khác biệt, sau cùng có thể lên ngôi Hoàng đế, chỉ có thể là Thái tử. Các ngươi cảm thấy, trong số các Hoàng tử còn lại của trẫm, người nào có thể xứng đáng với vị trí Thái tử này?"
 
Hoàng Thành Nam Tấn Có Tứ Đại Ma Vương
Chương 15: Chương 15



Lời này vừa ra, tất cả mọi người đều cúi đầu, im lặng như ve sầu.

Mặt cha ta cũng âm u không rõ.

Ánh mắt Hoàng thượng lần lượt quét qua mọi người, thở dài một tiếng.

"Lời của trẫm có đáng sợ đến vậy sao, không ai dám đáp?"

Ông đột nhiên ho mạnh, ho đến không thể đứng thẳng.

Mọi người vội vàng gọi Thái y, Hoàng thượng giơ tay ngăn lại, nhìn về phía ta.

"Vì không ai dám đáp, thì để Cố tiểu thư lựa chọn! Để Thái tử phi tương lai quyết định người tuyển Thái tử, nghĩ cũng không tệ nhỉ."

Nói xong, ông liền được thái giám dìu rời khỏi yến hội.

25

Ngày hôm đó trở đi, Đại Hoàng tử thường xuyên đến nhà viếng thăm, Tứ Hoàng tử cũng liên tục gửi quà.

Ta trốn trong thư phòng của cha ta, vô thức cứ ném thức ăn vào bể cá.

Cha ta bên cạnh muốn nói mà không nói được, cuối cùng vẫn không nhịn được giật lấy thức ăn cá trong tay ta.

"Đừng cho ăn nữa, cho nữa ta lại phải thay cá rồi."

Tay không còn thức ăn cá, ta thở dài, nhìn cha ta.

"Cha, cha nói Hoàng thượng có phải điên không?"

"Ôi ôi ôi, con im miệng đi, con không muốn sống sao!"

Cha ta sợ đến mức đánh rơi thức ăn cho cá

Ta hạ thấp giọng: "Cha, Hoàng thượng nghĩ gì? Thật để con chọn Thái tử cho ngài ấy?"

"Con nghĩ đẹp quá!" Cha ta nhặt thức ăn cá trừng mắt ta.

"Con cũng không tin, nhưng tại sao ngài ấy lại làm trò này?"

Làm ta đau đầu cả lên.

Vẻ mặt của cha ta cũng nghiêm túc lên.

"Gần đây thân thể Hoàng thượng càng ngày càng không khỏe, e rằng thời gian không nhiều, vốn đã đào tạo tốt Thái tử nhưng không thể đảm nhận trọng trách này được nữa, ngài ấy phải nhanh chóng chọn ra người kế thừa mới, mà đây, chính là thử thách đầu tiên ngài ấy dành cho Đại Hoàng tử và Tứ Hoàng tử."

Hóa ra, hôn nhân của ta chỉ là một đề thi trong mắt người khác mà thôi.

Thật là hoang đường!

"Cái này lại có thể thử thách được gì?" Ta có chút không hiểu.

"Con thật nghĩ trọng tâm ở con sao? Người họ muốn lôi kéo là ta, thử thách này tự nhiên cũng ở ta. Trước đây trên triều đình ta chưa từng đứng về phe nào, lần này Hoàng thượng không chỉ thử thách họ, cũng đang ép ta phải lựa chọn."

Ta ôm đầu bằng cả hai tay ngồi xổm xuống đất.

Phức tạp quá, cảm giác như phải mọc thêm não!

Hóa ra ta thậm chí không đáng một đề thi, chỉ là cái nghiệm dẫn ra đáp án mà thôi.

"Vậy cha sẽ chọn ai?"

"Ta không chọn ai cả."

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

"Nhưng cha không nói Hoàng thượng đang ép cha phải lựa chọn sao?"

Cha ta như nhìn kẻ ngốc, liếc ta một cái.

"Hoàng thượng bắt ta chọn, ta liền phải chọn sao? Vậy ta làm Thủ phụ này còn có ý nghĩa gì?"

Vẻ mặt cha ta nhạt nhẽo, giọng điệu cũng rất bình tĩnh, nhưng toàn thân toát ra uy nghiêm không thể chối cãi.

Ông ấy nhìn ta cười: "Làm thần tử, thú vị nhất chính là đấu trí với Hoàng thượng, Hoàng thượng chưa hạ chỉ, ta vì sao phải làm theo? Phe này mà đứng sai, hậu quả có thể rất nghiêm trọng đấy."

Ta nháy mắt, ngây người gật đầu, lại ủ rũ cúi đầu.

Có ký ức của người hiện đại có ích gì, vẫn không khiến ta thông minh lên, vẫn bị người xưa hành hạ hoàn toàn.

Tiếp theo ta phải làm sao đây?

Một bàn tay lớn đặt lên đầu ta.

Ta ngẩng đầu, thấy ánh mắt cha ta dịu dàng, nhẹ nhàng an ủi ta: "Dao Dao, con yên tâm, có cha ở đây, sẽ không để con làm việc con không muốn."

"Nhưng mà..."

"Đừng nói nữa, tâm nguyện lớn nhất đời cha, chính là các con có thể sống tự tại. Tiếp theo con không cần làm gì, dù Đại Hoàng tử hay Tứ Hoàng tử ai mời con cũng không cần quan tâm, việc khác cứ để cha lo!"

26

Khi đi gặp Lý Thừa Thù, hắn đang luyện chữ trong thư phòng.

Thấy ta đến, hắn cũng chỉ điềm tĩnh đặt bút xuống nhìn ta.

"Dao Dao, muội đến rồi."

Ta không vui.

"Lý Thừa Thù, ta sắp gả cho người khác làm Thái tử phi rồi đấy, huynh chẳng buồn chút nào sao?"

Hắn không do dự: "Không buồn."

Ta lập tức trợn mắt giận dữ nhìn hắn, vỗ bàn một cái.

"Lý Thừa Thù, ta sắp giận đấy!"

Lý Thừa Thù lại nhíu mày, kéo tay ta lại, đau lòng nhẹ nhàng xoa lòng bàn tay ta.

"Sao lại dùng sức mạnh vậy? Tay đỏ cả rồi."

"Ai bảo huynh làm ta giận!"

"Giận thì đánh ta được rồi, vỗ bàn, tay không đau sao?"

Hắn nói một cách nghiêm túc, vẻ mặt đương nhiên.

Ta bỗng không giận được nữa, cả giọng nói cũng mềm xuống.

"Ta không đau."

Ta dừng lại, lại rút tay về cảnh giác nhìn hắn.

"Lý Thừa Thù, huynh có phải lại muốn từ bỏ không."

"Nghĩ bậy gì vậy?" Lý Thừa Thù cười nhẹ: "Ta không buồn là vì ta tuyệt đối không để muội gả cho người khác."

Giọng hắn nhẹ nhàng, nhưng mắt sáng đến đáng sợ, ánh mắt gần như nhìn chằm chằm ta, khiến tim ta đều ngừng nửa nhịp.

Ta ngồi xổm xuống, nằm trên chân hắn ngẩng đầu nhìn hắn.

"Lý Thừa Thù, ta sẽ không gả cho người khác, người ta muốn gả từ đầu đến cuối chỉ có một mình huynh."
 
Hoàng Thành Nam Tấn Có Tứ Đại Ma Vương
Chương 16: Chương 16



Lý Thừa Thù vốn mặt có chút âm u, nghe lời ta, trong mắt hiện lên một thứ xúc động đậm đà đến khó tự chủ.

Hắn giơ tay lên, lại dừng ở giữa không trung, dường như đang cố gắng kìm chế điều gì.

Ta lập tức đưa đầu lại gần, cọ cọ tay hắn, mỉm cười với hắn.

"Lý Thừa Thù, lần này chính là ta phát lòng từ bi, để huynh sờ một cái!"

Hắn sững một chút, ánh mắt tức thì dịu lại, tay cũng buông xuống, nhưng chỉ lướt qua tóc dài của ta.

"Dao Dao, muọi chọn ta, mà ta cần muội, cũng chỉ muốn muội, muội là tất cả của ta, ta sẽ không để ai cướp muội đi."

Ta chỉ gật đầu.

Những ngày sau đó, tất cả mọi người đều bận rộn.

Chỉ có ta rảnh đến hoảng, ngồi bên hồ trong nhà câu cá.

Những con cá chép yên chi ngu ngốc trước kia đã bị ăn hết từ lâu, lứa mới đến tinh khôn lắm, hoàn toàn không ăn mồi câu của ta.

Nửa ngày không câu được con nào, ta giận đến mức ném cần câu.

Phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói chế nhạo.

"Chậc chậc chậc, tính tình vẫn nóng nảy như vậy, sao lại thành bánh ngọt được mọi người tranh giành?"

Ta quay đầu lại, thấy Cố Vân Mặc một thân áo giáp, đang đứng không xa cười với ta.

"À! Cố Vân Mặc, sao ngươi về rồi!"

Ta kêu lên một tiếng, lao về phía hắn ta.

Cố Vân Mặc nắm chặt cổ sau ta, kéo ta ra xa một chút, có chút ghét bỏ nhìn ta: "Cố Vân Dao, sao muội như chó vậy, cứ thế lao lên!"

Nụ cười ta tức thì biến mất.

Trở tay đánh rớt tay hắn ta, quay lưng bỏ đi.

27

Cố Vân Mặc vội đuổi theo, liên tục xin tha.

"Không phải chứ? Thế này đã giận rồi? Cố Vân Dao? Dao Dao? Muội muội tốt? Ta xin lỗi muội, muội đừng nhỏ nhen vậy."

Ta không nói lời nào, càng đi càng nhanh.

Cố Vân Mặc lo lắng, vội hét với ta: "Này, khó khăn lắm ta mới về một chuyến, muội thậm chí không gọi tiếng ca ca, ta chính là vì muội mà về đấy!"

Ta dừng bước, quay lại.

"Tại sao nói là vì ta mà về?"

"À... ta nói bậy thôi, haha."

Vẻ mặt ta nghi ngờ nhìn hắn ta.

Cố Vân Mặc như biết mình nói sai lời, vội bịt miệng, không ngừng lắc đầu.

Ta hỏi đi hỏi lại, hắn ta luôn vẫn ngậm miệng không nói.

Bức ép quá, ta đi tới bên hồ đe dọa hắn: "Cố Vân Mặc, không nói nữa ta nhảy xuống cho cá ăn."

"Cá mới ăn không nổi muội." Cố Vân Mặc thầm lầm bầm.

"Ta nghe thấy rồi." Ta nghiến răng nhìn hắn ta, giả vờ muốn nhảy xuống.

Rốt cuộc hắn ta cũng luống cuống.

"Thôi thôi thôi, ta nói cho muội được chưa?"

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

"Nói!"

"Haiz, chính là cha bảo ta về."

Vẻ mặt ta hoang mang nhìn hắn ta.

Sắc mặt Cố Vân Mặc cực kỳ uất nghẹn, kéo ta sang một bên, nhỏ giọng giải thích: "Đại Hoàng tử và Tứ Hoàng tử, muội chẳng phải đều không muốn gả sao? Vậy thì không phải ta phải đến à."

Ta trợn mắt, không thể tin nổi nhìn hắn ta.

"Ngươi... ngươi gả?"

"Ta gả cái đầu muội! Ý cha là để ta qua lại với họ."

Lại vì sao vậy?

Để Cố Vân Mặc đi qua lại với Hoàng tử, trong mắt Hoàng thượng chẳng phải cũng là đứng cùng phe sao?

Ta không hiểu, Cố Vân Mặc cũng nước đầy đầu.

Chúng ta đi hỏi cha.

Trên mặt cha ta đầy chữ "ta một đời khôn khéo, sao sinh ra hai đứa ngốc các ngươi" khó nói thành lời.

"Ta là thân phận gì, ca của con là thân phận gì, chúng ta có thể giống nhau sao? Qua lại với Hoàng tử, ta là kết đảng, mà ca ca con..."

"Con là gì?" Cố Vân Mặc đầy tò mò.

Cha ta không vui trừng hắn ta: "Con là thằng ngốc đầu óc chứa hồ, một tên lính, qua lại với Hoàng tử có thể làm gì, lại có thể chứng minh gì."

"Con bây giờ đã là Bách phu trưởng rồi." Cố Vân Mặc ấm ức lùi lại.

Ta ngạc nhiên nhìn hắn ta.

Chà, thăng khá nhanh đấy.

Cha ta coi thường: "Cha con là Thủ phụ, dưới một người dưới trên vạn người, bách phu trưởng nhỏ bé, còn dám nói được."

"Có ngày con sẽ thành Đại tướng quân!"

Mặt Cố Vân Mặc đều đỏ, cũng không biết là giận hay xấu hổ.

Cha ta mặt không đổi sắc: "Tóm lại, phía Đại Hoàng tử và Tứ Hoàng tử, con đều phải qua lại."

Cố Vân Mặc ủ rũ gật đầu: "Con biết rồi."

Ta đột nhiên hiểu ra.

Hai bên đều chọn, chẳng phải cũng tương đương với hai bên đều không chọn!

Dù bị nhận ra cũng không sao, với thân phận của Cố Vân Mặc, nhiều lắm chỉ là ăn một trận gậy.

Nghĩ đến đây, ta có chút thương hại Cố Vân Mặc, nhưng lại có chút cảm động, nói cho cùng hắn ta cũng là vì ta.
 
Hoàng Thành Nam Tấn Có Tứ Đại Ma Vương
Chương 17: Chương 17



28

Cố Vân Mặc trong việc kết bạn quả thực là nhân tài.

Hắn ta rất nhanh đã thân thiết với Đại Hoàng tử và Tứ Hoàng tử, còn như một bậc thầy quản lý thời gian, hoàn toàn không để đối phương phát giác.

Lý Thừa Thù cũng rất bận, mỗi ngày không biết làm gì, thời gian gặp ta đều ít đi.

Cha ta cũng bận, cả ngày ở trong thư phòng, hàng ngày không phải đang viết thư, chính là đang xem thư.

Cảm giác những con chim bồ câu đưa thư nhà ta đều gầy đi.

Sau đó lại vài lần bị triều vào cung, ta không biết ông ấy và Hoàng thượng nói gì, nhưng Hoàng thượng không nhắc đến việc để ta chọn Thái tử nữa, trên triều đình còn chủ động nói đó chỉ là lời đùa.

Vốn tưởng việc này sẽ qua một cách bình an.

Mãi đến khi ta đi tìm cha, vô tình nghe được cuộc đối thoại giữa ông ấy và Cố Vân Mặc.

"Khụ, cha, con có phải là con trai ruột của cha không? Cha có thể ra tay nhẹ tay được không?"

"Đừng cử động! Còn làm Đại tướng quân nữa? Thay băng mà cũng càu nhàu."

"Đại tướng quân cũng là người! Bị thương cũng đau!"

"Im miệng! Biết rõ vụ ám sát lần này là thử thách của Đại Hoàng tử, sao không biết né?"

Ám sát?

Cố Vân Mặc bị thương!

Ta không chút do dự đẩy cửa bước vào, thấy vai hắn ta một mảng m.á.u đỏ, ta lập tức đỏ mắt.

"Chuyện gì vậy?"

"Dao... Dao Dao, không sao, đây chỉ là khi so tài ở võ đài không cẩn thận bị thương, chỉ là thương nhỏ thôi."

Cố Vân Mặc rõ ràng có chút hoảng hốt.

Ta nắm lấy hắn ta muốn xem rõ vết thương, hắn ta còn cố che không muốn cho ta thấy.

"Ôi, chỉ là thương nhỏ thôi, không sao đâu."

"Im miệng!"

Ta mắng hắn ta một tiếng, hắn ta mới không còn vùng vẫy.

Vết thương đó ở vai trái, là một vết thương xuyên thấu, nhìn vẻ có lẽ là mũi tên.

Nước mắt ta lập tức rơi xuống.

"Cố Vân Mặc, đừng lừa ta nữa, ta đã biết hết rồi. Ngươi có phải là ngốc không? Tên bay đến sao không né?"

"Ta né thì muội làm sao?"

Cố Vân Mặc đưa tay lên đánh nhẹ vào trán ta.

Hắn ta ra tay không nhẹ không nặng, một cái là đau khiến ta nhảy tại chỗ, nước mắt cũng nhịn lại.

Ta che trán, vừa đau vừa giận.

"Cùng lắm thì ta gả, không cần ngươi phải liều mạng đến thế!"

Mũi tên đó nếu lệch một chút, b.ắ.n trúng ngực, thì là thương c.h.ế.t người.

Thời đại này nay, dù là thần tiên cũng không cứu được.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Cố Vân Mặc nhìn ta nhảy trẹo chân, vui đến nỗi cười hà hà.

"Thế không được, ta là ca ca của muội, ta có thể nhìn muội muội mình hy sinh hạnh phúc cả đời không?"

"Cái gì mà ca ca, ngươi chỉ sinh sớm hơn ta một canh giờ!"

"Thế cũng là ca ca của muội!"

Ta tức chết, lại không nói được gì để phản bác.

Cố Vân Mặc nhe răng trắng toát, cười đắc ý.

Cha ta nhìn hai đứa chúng ta, thở dài.

"Được rồi, việc này cứ thế mà định."

"Ta đã ám thị với Hoàng thượng, Cố giachúng ta không theo phe nào, nhưng sau này dù Đại Hoàng tử hay Tứ Hoàng tử lên ngôi, Cố gia chúng ta đều sẽ hỗ trợ từ bên cạnh, dù có phải đánh đổi mạng sống người Cố gia."

"Sau lần này, Hoàng thượng có lẽ sẽ không còn nhắc đến chuyện hôn nhân của Dao Dao nữa."

Lòng ta phức tạp muôn phần.

"Cha, vì chuyện hôn nhân của con, không đáng..."

"Không chỉ vì con, Dao Dao, cha ngồi ở địa vị cao, đến lúc hoàng quyền thay đổi, dù sao cũng không thể tránh khỏi, lập kế hoạch trước chắc chắn không sai. Hơn nữa để Hoàng thượng nghĩ rằng ngài ấy nắm được điểm yếu của ta, ngài ấy mới yên tâm, phải không?"

Ta hiểu ý cha ta, nhưng nói tới nói lui, việc này vẫn do ta mà ra, động cơ ban đầu của cha ta vẫn là vì ta.

Ta vừa cảm động vừa hổ thẹn, đồng thời lại cảm thấy m.ô.n.g lung.

Ngồi ở địa vị cao thì làm sao, chuyện thành bại, cuối cùng chẳng qua chỉ là một lời của Hoàng thượng.

Dưới hoàng quyền, người người đều là kiến hôi, dân thường còn mạng như cỏ rác.

Tự do? Công bằng?

Như thể chưa bao giờ tồn tại.

29

Đợi Cố Vân Mặc lành vết thương gần hết, đến lúc Lý Nhược Hủ hòa thân.

Ta đi tiễn nàng ấy chặng đường cuối cùng.

Đoàn rước Công chúa hòa thân long trọng và nhiệt liệt, Lý Nhược Hủ mặc áo cưới đỏ, đẹp đến rùng mình.

Nàng ấy lấy từ tay áo ra một tờ khế đất đưa cho ta.

Ta nhận lấy xem qua: "Đây là... cửa hàng?"

Nàng ấy gật đầu: "Đây là cửa hàng bánh ngọt, tặng cho ngươi."

Ta sững sờ, đột nhiên nhớ lại cảnh tượng bốn người chúng ta tụ họp tại Hương Mãn lâu ngày trước.

Ta cười nhìn Cố Vân Mặc và Lý Nhược Hủ đùa nghịch, Lý Thừa Thù bên cạnh che chở ta, Lý Nhược Hủ còn đùa rằng muốn cùng ta mở cửa hàng bánh ngọt, kiếm được tiền thì chia ba bảy.

Cảnh tượng đó như thể vẫn còn hôm qua.

Nhưng giờ đây, Lý Nhược Hủ xa giá hòa thân, Lý Thừa Thù tàn tật bị phế, Cố Vân Mặc cũng bị buộc phải qua lại giữa các Hoàng tử, lúc nào cũng trong nguy hiểm.

Đứng im tại chỗ, như thể chỉ có ta.
 
Hoàng Thành Nam Tấn Có Tứ Đại Ma Vương
Chương 18: Chương 18



Lý Nhược Hủ đưa tay lau giọt nước mắt trên mặt ta, hóa ra không biết lúc nào ta đã khóc ướt mặt.

"Dao Dao, đừng khóc, ta nhất định sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, còn ngươi, hãy trông coi cửa hàng bánh ngọt của chúng ta, nhất định đừng để lỗ nhé!"

"Làm sao có thể lỗ!" Ta nắm chặt tờ khế đất trong tay: "Ta nhất định sẽ làm cho nó lớn mạnh, đợi ngươi quay về, sẽ thấy rất nhiều chi nhánh đấy."

Lý Nhược Hủ chỉ cười, không tiếp lời.

Công chúa hòa thân, làm sao có ngày trở về?

Ta tiễn nàng ấy đến bên tường thành thì không thể tiễn thêm nữa.

Suốt đoạn đường này, Lý Nhược Hủ luôn cúi đầu suy tư, tay vô thức sờ chiếc nhẫn ở ngón áp út tay trái.

Đó là Cố Vân Mặc tặng.

Trước khi xuống xe, ta dùng sức bóp tay nàng ấy, khẽ nói bên tai: "Hủ Hủ, qua tường thành nhớ quay đầu lại nhìn."

Nàng ấy đột nhiên ngẩng đầu trợn mắt, ánh mắt mang theo hy vọng.

Ta không nói gì, chỉ mạnh mẽ gật đầu.

Xe ngựa tiến về phía trước, đợi ta lên tường thành nhìn xuống, xe ngựa đã dần xa.

Ta chỉ có thể nhìn người bên cạnh.

"Nàng ấy có quay đầu không?"

"Có quay đầu."

"Có thấy ngươi không?"

"Không biết." Khóe miệng Cố Vân Mặc hơi nhếch: "Nhưng không sao, ta có thể nhìn thấy nàng ấy là đủ rồi."

Ánh mắt hắn ta nhìn chăm chú theo đoàn xe xa dần, đến khi nó thành một chấm đen nhỏ, hắn ta vẫn đứng yên không cử động.

Hắn ta có lẽ muốn lập tức đuổi theo Hủ Hủ lắm phải không?

Nhưng hắn ta không thể.

Không chỉ vì ta, mà còn vì Cố gia.

Cha ngày càng lớn tuổi, cũng sẽ có ngày lui về, đến ngày đó, chính là lúc hắn ta gánh vác Cố gia.

Càng nghĩ càng xót xa, ta thương hại đưa tay kéo tay áo hắn ta.

"Ca?"

Cố Vân Mặc lơ đãng, như thể không nghe thấy.

Ta lại nắm tay hắn ta, gọi một tiếng: "Ca, chúng ta về nhà thôi?"

Cố Vân Mặc mới tỉnh lại.

Hắn ta quay người, cười với ta.

"Về nhà thôi, cha và mẹ đều ở nhà đợi chúng ta!"

30

Sau khi Lý Nhược Hủ đi, ta bắt đầu quản lý cửa hàng bánh ngọt nàng ấy để lại cho ta.

Cửa hàng không lớn, nhưng được trang trí sạch sẽ tươi sáng, quầy bày đặt đủ loại bánh ngọt và đồ ngọt, bên cạnh đặt vài chiếc bàn nhỏ.

Ta mỗi ngày đều đi xem, ngoài tính toán, còn nghiên cứu bánh ngọt mới và trà sữa để bán.

Cửa hàng kinh doanh rất tốt, người qua lại liên tục.

Tiếc là Lý Nhược Hủ không thể thấy.

Cha ta và Lý Thừa Thù vẫn rất bận, nghe cha ta nói sức khỏe Hoàng thượng ngày càng kém.

Khắp kinh thành đều tỏa ra khí tức sắp có bão tố.

Và vào thời khắc quan trọng này, biên cương truyền về tin tức.

Quân Bắc Thần không hài lòng với việc hòa thân đình chiến, bắt giữ đoàn hòa thân của Lý Nhược Hủ, tuyên bố hoặc Nam Tấn phải tặng kèm một tòa thành, hoặc chiến tranh bùng nổ lại, còn muốn cho Công chúa Nam Tấn làm lễ tế trước trận.

Tin tức vừa ra, cả nước chấn động.

Trên triều đình đầy tiếng chửi bới, nhưng lời nói vẫn chủ yếu là thỏa hiệp, không một người nào dám đứng ra xin chiến.

Hoàng thượng tức giận đến nỗi vừa thượng triều đã nôn m.á.u ngất xỉu.

Cha ta nói với chúng ta về những chuyện này, mặt đầy sầu tư.

"Lần này Hoàng thượng có lẽ thật sự không khỏe rồi."

Lòng ta đầy lo lắng về sự an nguy của Lý Nhược Hủ.

Nếu không chiến, Nam Tấn mất một tòa thành thôi không nói, trong lòng người Bắc Thần cũng để lại hình ảnh yếu đuối dễ bắt nạt, hậu họa vô cùng.

Nhưng nếu chiến, Lý Nhược Hủ có lẽ không giữ được mạng.

Lòng ta lo lắng, nhưng lại bất lực.

Ngày hôm sau Hoàng thượng mới tỉnh dậy từ cơn hôn mê, nhưng đã không thể xuống giường.

Vừa tỉnh đã triệu tập cha ta và các đại thần triều đình vào cung.

Không lâu sau một đạo chiếu chỉ này đạo chiếu chỉ khác từ cung truyền ra.

Phong Đại Hoàng tử làm An Vương kiêm nhiệm Phiêu Kỵ Tướng quân, lập tức tiến đến biên cương đàm phán với Bắc Thần.

Phong Nhị Hoàng tử làm Tần Vương, ban phong địa Ung Châu, lập tức tiến đến phong địa tựu phiên.

Lập Tứ Hoàng tử làm Thái tử, trong thời gian Hoàng thượng dưỡng bệnh, tạm thời giám quốc, đại lý triều chính.

Ban hôn đích nữ của Thủ phụ Cố Vân Dao với Thái tử Lý Thừa Hiên, ngay hôm nay thành hôn.

Nhận xong chiếu chỉ, đầu ta một mảng hỗn loạn, tư tưởng cũng trở thành một mớ rối nhùi, quỳ trên đất không cử động.

31

Ta rơi vào m.ô.n.g lung.

Cha ta nhìn ta thở dài, đưa tay đỡ ta dậy, trên mặt đầy sự tự trách.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

"Dao Dao, cha xin lỗi con, cuối cùng vẫn không tránh được."

"Có ta còn không đủ sao? Hoàng thượng tại sao vẫn không tha cho Dao Dao." Cố Vân Mặc cũng tái mặt.

"Chẳng qua thêm một lớp bảo hiểm thôi." Cha ta nhàn nhã nói: "Hoàng thượng điều Đại Hoàng tử và Nhị Hoàng tử rời khỏi kinh thành, mục đích chính là để Tứ Hoàng tử có thể thuận lợi kế vị."
 
Hoàng Thành Nam Tấn Có Tứ Đại Ma Vương
Chương 19: Chương 19



Cố Vân Mặc càng lo lắng.

"Hoàng thượng sao lại quyết định Tứ Hoàng tử?"

Cha ta trừng hắn ta một cái, hạ thấp giọng rống: "Để con qua lại với hai vị Hoàng tử lâu như vậy, con chẳng nhìn ra gì sao? Đại thần sáu bộ trong triều, Tứ Hoàng tử đã thu phục hơn phần nửa, Hoàng thượng không chọn người ta chọn ai!"

"Vậy Tứ Hoàng tử làm được điều đó như thế nào?"

"Chẳng qua hai thứ tiền và quyền, còn có là muốn tích một phần công phò tá."

Cố Vân Mặc tái mặt không nói nữa, chỉ giống như cha ta đầy lo lắng nhìn ta.

Ta trấn tĩnh tinh thần, nhìn họ cười nói:

"Đừng lo lắng cho con, thánh chỉ đã xuống, chẳng lẽ có thể kháng chỉ? Hơn nữa, con đi làm Thái tử phi, không phải đi ngồi tù, Hủ Hủ cũng sẽ bình an vô sự, đây đều là việc tốt!"

Hoàng thượng để Đại Hoàng đi đàm phán mà không phải đối đầu với địch, chính là nói lên tâm tư thỏa hiệp của ông, nếu Nam Tấn chịu thỏa hiệp, Lý Nhược Hủ sẽ không có việc gì.

Cố Vân Mặc có chút xúc động quay đầu.

"Nếu là việc tốt, sao muội cười khó coi thế?"

Mặt ta lập tức cứng đờ, đưa tay đánh Cố Vân Mặc một cái

"Cút đi, cứ phải vạch trần ta thế à!"

"Thế này mới là Cố Vân Dao!" Cố Vân Mặc cười: "Không muốn gả thì không gả, có chúng ta ở đây!"

Cha ta cũng vuốt râu: "Dao Dao, dù xảy ra chuyện gì, con chỉ cần nhớ, có cha ở đây, tuyệt đối không để con bị uất ức."

Ta bẹt miệng, òa khóc ra.

"Oa, cha, ca, tại sao lại tốt với con thế này!"

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

"Vì chúng ta là người nhà, người nhà tốt với con, còn cần lý do gì nữa không?"

Cha và Cố Vân Mặc cuống quýt an ủi ta.

Ta lại khóc dữ hơn, vì ta biết không phải tất cả người nhà nào đều như vậy.

Có thể có được người nhà tốt như thế này, là may mắn của ta.

Ta lại làm sao có thể nhìn họ chỉ biết một mực trả giá?

32

Ta lén lút đến chỗ Lý Thừa Thù.

Lúc đến hắn đang dựa cột luyện tập đi bộ, không cẩn thận lại ngã xuống đất.

"Lý Thừa Thù!" Ta vội chạy qua đỡ hắn.

Thấy ta đến, hắn có chút hoảng hốt quay đầu không muốn để ta thấy, thậm chí muốn tránh tay ta đỡ hắn.

Khó khăn mới đỡ hắn lên xe lăn, hắn lại giả bộ thoải mái ngẩng đầu cười với ta.

"Dao Dao, muội đến rồi."

Hắn cười dịu dàng, tay nắm xe lăn lại siết chặt, khóe mắt cũng đỏ.

Tim ta như thể cũng bị đôi tay nắm chặt, đau đến khó thở, ta cúi xuống, nhìn hắn.

"Lý Thừa Thù, xin lỗi."

Lý Thừa Thù lặng lẽ nhìn ta.

"Dao Dao, đừng xin lỗi ta, muội không có lỗi gì với ta."

"Không, ta có lỗi với huynh, vì ta sắp thất hứa."

Ta nghẹn ngào lắc đầu, nước mắt mờ tầm nhìn, ta gục đầu lên chân hắn, không dám nhìn hắn.

"Ta đã nói sẽ luôn ở bên huynh, nhưng giờ không được nữa, ta phải gả cho người khác."

"Nếu ta chỉ có một mình, ta nhất định không chút do dự đi với huynh, nhưng ta còn có cha mẹ, còn có Cố Vân Mặc, ta không thể nhìn họ vì một mình ta mà rơi vào nguy hiểm."

"Huynh có biết không? Cha ta đã sắp xếp để ta giả c.h.ế.t rồi đưa ta đi, họ còn tưởng ta không biết? Thực ra ta biết hết."

"Vì vậy ta sẽ không đi theo kế hoạch của họ, việc xảy ra đột ngột, thời gian gấp rút, kế hoạch này chẳng hoàn thiện, ta không thể nhìn họ mạo hiểm."

"Xin lỗi, Lý Thừa Thù, so với hạnh phúc cá nhân của ta, Cố gia với ta quan trọng hơn."

"Vì vậy ta sẽ gả Lý Thừa Hiên, trở thành... Thái tử phi của hắn ta."

Kiếp trước ta chưa bao giờ trải nghiệm tình thân gì, kiếp này họ cho ta tình yêu thương chưa từng có, như thể muốn bù đắp những thiếu hụt kiếp trước.

Vì vậy cũng khiến ta càng sợ mất mát.

Lúc Công chúa hòa thân, Cố Vân Mặc chưa từng nghĩ đến việc đưa Lý Nhược Hủ bỏ trốn sao?

Hắn ta đã nghĩ, nhưng hậu quả chúng ta không thể chịu được

Vì Cố gia, hắn ta nhịn.

Giờ đến ta, ta làm sao có thể ích kỷ đẩy hết trách nhiệm cho họ?

Lý Thừa Thù luôn lặng lẽ nghe ta nói, đến khi ta nói xong, hắn mới như dỗ trẻ con, nhẹ nhàng vỗ lưng ta.

Hắn nói: "Không sao Dao Dao, ta làm sao có thể để muội khó xử? Tất cả quyết định của muội, ta đều sẽ ủng hộ."

Hắn không trách ta, lại an ủi ta.

Lòng ta lại càng khó chịu.

Nước mắt ta hoàn toàn vỡ đê, khóc rống: "Lý Thừa Thù, tại sao huynh phải tốt thế? Tại sao huynh không trách ta? Huynh không đánh ta, mắng ta cũng được!"

Lý Thừa Thù khựng lại, khóe mắt có phần đỏ, ánh mắt vẫn dịu dàng.

Hắn nhìn ta cười: "Cô nương được ta yêu chiều nuôi từ nhỏ đến lớn, làm sao nỡ đánh mắng?"

Ta ngẩng đầu nhìn hắn , hắn ta vẫn là thiếu niên đẹp trai trong ấn tượng của ta.

"Vậy huynh thì sao?" Ta hỏi: "Huynh luôn lo lắng cho ta, nhưng huynh làm sao? Huynh có nghĩ cho bản thân không?"

"Yên tâm đi Dao Dao, ta biết mình phải làm gì, ta đã suy nghĩ đủ lâu rồi, ta hứa với muội, ta nhất định sẽ tốt."

Ánh mắt Lý Thừa Thù kiên định chưa từng thấy.

Ta không hiểu rõ lời hắn, nhưng chỉ cần hắn nói ta sẽ tin, vì ta biết những gì hắn hứa với ta, chưa bao giờ thất hứa.
 
Back
Top Bottom