Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại

Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 220



"Bá Uyên!" Phía sau truyền đến tiếng gọi của nữ tử, đám bằng hữu Đông cung đang khoác vai nhau lập tức chỉnh đốn tư thế.

Họ theo hướng tiếng gọi quay đầu lại, liền thấy Khương Thư Yểu mặc đơn giản nhưng khó che giấu vẻ diễm lệ rực rỡ chạy chậm về phía này.

Hina

Khương Thư Yểu trong xương cốt vẫn luôn là tư tưởng của nữ tử hiện đại, không cảm thấy nữ nhân không thể gặp nam nhân bên ngoài, cho rằng đồng liêu của phu quân ăn uống xong phải đi, nàng là thê tử lo liệu bữa tối tất nhiên phải ra tiễn khách.

Vì là đêm hè, nàng mặc áo mỏng màu mát mẻ, tôn lên làn da trắng như tuyết, mái tóc đen búi cao, để lộ cổ trắng thon dài, rực rỡ trung ẩn chứa vẻ thanh lệ, bước nhỏ dưới ánh trăng chạy đến, như người trong tranh lạc vào trần thế.

Đám bằng hữu Đông cung ngẩn người.

Tiên nữ, nàng là ai?

"Bá Uyên." Khương Thư Yểu dừng lại bên cạnh Tạ Tuân, thở hổn hển nhẹ: "Sao khách đi rồi cũng không nói với ta một tiếng."

Mọi người: ??!!

Vậy tiên nữ này là Khương thị sao?!

Ngôn ngữ không thể miêu tả được cú sốc trong lòng đám người Đông cung, đâu rồi nữ tử diêm dúa đã nói? Đâu rồi vẻ th* t*c không chịu nổi đã nói? Đâu rồi trang điểm dày đặc, thần thái khôi hài đã nói?

Chỉ riêng nhan sắc thôi chưa đủ để khiến họ chấn động, nhưng nghĩ đến tay nghề nấu nướng của nàng, mọi người hận không thể quay về ngày nàng cố tình rơi xuống nước quấn lấy Tạ Tuân năm đó, cùng nhau nhảy ùm xuống nước cứu nàng.

Ai bảo nàng không xứng với Tạ Bá Uyên? Nếu nàng vẫn không xứng, vậy để Tạ Bá Uyên cô độc trọn đời đi!

Kẻ ngốc vẫn còn đang chấn động sửng sốt, người thông minh đã bắt đầu tranh thủ cơ hội.

"Chào tẩu tử!"

Ô, tên vô liêm sỉ này là ai?

Mọi người ngoảnh đầu nhìn lại — Lâm Thành cười rạng rỡ.

Khương Thư Yểu không quen biết Lâm Thành, nhưng đoán được hắn ta là ai, gật đầu mỉm cười với hắn ta, rồi quay sang trách yêu Tạ Tuân: "Khi ra đi sao không nói một tiếng? Ta còn định bảo bọn họ mang theo ít điểm tâm, lẩu dầu mỡ dễ sinh nóng trong người."

Nói xong, nàng ngượng ngùng cười cười, lịch sự nói với Lâm Thành: "Ta đã chuẩn bị ít thức uống giải nhiệt, không biết có hợp khẩu vị không."

Chưa dứt lời, Lâm Thành đã gật đầu lia lịa: "Hợp! Hợp! Đương nhiên là hợp! Đa tạ tẩu tẩu!"

Dáng vẻ không ra thể thống gì, thật chẳng muốn nhìn!

Mọi người tỏ vẻ nghiêm khắc chê trách, rồi tranh nhau cất tiếng: "Chào tẩu tử!"

"Chào đệ muội!"

Đám người này đột nhiên mở miệng nịnh bợ chào hỏi, như hô khẩu hiệu quân sự vang dội oai phong, khiến Khương Thư Yểu giật mình.

Khương Thư Yểu: Mình quen thuộc với đám người này lắm sao?

Thái tử chậm một bước: "Biểu muội à!"

Tiếng gọi này đặc biệt nổi bật, khiến Khương Thư Yểu nhìn lại.

Thấy mặt Thái tử, nàng vô cùng nghi hoặc: Đây là ai? Nếu không nhầm thì con trai Lâm Quý phi mới mấy tuổi thôi mà?

226

Gương mặt vô cảm của Tạ Tuân khẽ giật, quá mất mặt, hắn vội vàng chuyển hướng chú ý của Khương Thư Yểu: "Khụ khụ, điểm tâm thì không cần đâu, bọn họ ăn no rồi."

Khương Thư Yểu chưa kịp mở miệng, mọi người đã kết thành liên minh, phẫn nộ phản đối Tạ Tuân: "Không no không no, tẩu tẩu có lòng quá."

"Vất vả tẩu tẩu rồi."

"Ta thích nhất là điểm tâm."

Tạ Tuân: ... Thôi, ta bỏ cuộc.

Thế là Khương Thư Yểu sai nha hoàn bưng chè sâm bổ lượng đến cho họ.

Nàng làm không nhiều, chủ yếu là để mình ăn, vừa nghĩ tới liền múc cho họ một ít. Mỗi người một chén trúc nhỏ, kèm theo thìa và ống hút.

Chè sâm bổ lượng được nấu từ thảo dược tiên thảo, sau khi nấu xong lọc bỏ bã, thêm nước gạo và bột mì nấu tiếp, để nguội sẽ đông lại thành dạng thạch đen trong suốt, cắt hạt lựu cho vào bát, thêm lạc rang giã nhỏ, viên khoai môn, táo đỏ ngâm mật, nho khô, và đậu đỏ nấu đường phèn, cuối cùng rót một thìa lớn trà sữa, thanh mát giải nhiệt, giải khát mùa hè.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 221



Nha hoàn dâng chén trúc lên, mọi người tò mò nhìn vào trong.

Trà sữa tỏa hương thơm ngọt ngào của trà và sữa, thạch sâm bổ lượng cắt khối, đen bóng long lanh, chìm nổi trong trà sữa màu nâu sữa, xung quanh là đậu đỏ, nho khô, đậu xanh,... đủ màu sắc, nhìn đã thấy thơm ngon.

Khương Thư Yểu tặng chè sâm bổ lượng xong, gật đầu với Tạ Tuân rồi xoay người rời đi.

Mọi người bưng chén trúc, nịnh bợ chào tạm biệt Khương Thư Yểu, khiến nàng sợ hãi bước nhanh hơn.

Chờ nàng vừa khuất khỏi tầm mắt, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm, vội vàng cầm thìa múc một muỗng chè sâm bổ lượng khiến người ta tò mò đến ngứa ngáy.

Chè sâm bổ lượng trơn mượt, thìa suýt múc không được. Thạch sâm bổ lượng đàn hồi tuyệt vời, theo thìa lay động mà run rẩy, đưa vào miệng, một vị đắng nhẹ thanh mát lập tức xua tan vị cay nồng của lẩu.

Chè sâm bổ lượng mềm mịn, để giải nhiệt, Khương Thư Yểu cố ý thêm các vị thuốc thanh nhiệt, như mai rùa ưng trảo, phục linh đất, bồ công anh,... nên khi ăn có vị đắng sâu lắng đậm đà, vị đắng này không khó ăn, ngược lại khiến dạ dày đầy dầu mỡ nóng bức lập tức sảng khoái, chưa kịp nhai kỹ, chè sâm bổ lượng đã trượt xuống cổ họng vào dạ dày, khiến người ta tức khắc thần thanh khí sảng.

Vị sữa thơm ngọt, vị trà thanh mát, đậu đỏ nấu đường phèn ngọt đậm, nho khô chua ngọt dai dai... đủ loại vị ngọt phong phú hòa quyện với vị đắng mát của quy linh cao, ngọt đắng đan xen, một thìa vào bụng, đêm hè oi bức lập tức trở nên mát mẻ dễ chịu.

Lạc giã vụn giòn tan, các loại đậu nho khô dai ngon, chè sâm bổ lượng mềm mịn, múc một thìa đầy ắp các loại nguyên liệu cho vào miệng, vừa cảm nhận việc nhai các nguyên liệu, vừa thấy trà sữa ngọt mát lan tỏa trong miệng, hương vị thật tuyệt diệu.

Đội ăn ké Đông Cung ai nấy đều ăn đến mày mắt dãn ra, khóe miệng nhếch lên, đến khi bị Tạ Tuân không chút lưu tình đuổi ra khỏi Tạ Quốc Công phủ mới chợt nhận ra một chén nhỏ như vậy làm sao đủ.

Tẩu tẩu! Có thể thêm chén nữa không?!

*

Lão phu nhân trở về viện, cứ cảm thấy n.g.ự.c tức nghẹn, bà ấy không sao hiểu nổi mình đã sai ở đâu.

Nha hoàn xoa bóp thái dương cho bà ấy, không dám hé răng.

Bà ấy nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi liền cảm thấy mặt nóng bừng đau rát, lại nhớ đến hôm đó mình đã nói những lời coi thường Khương Thư Yểu trước mặt Tạ Tuân, càng thêm tức n.g.ự.c khó thở.

Bà ấy không muốn tin, càng không muốn thừa nhận sự thật này.

Bà ấy tìm vô số lý do an ủi: Dù Thái tử ăn ngon miệng thì sao chứ, chẳng lẽ thật sự là công của nàng sao? Chắc chắn bọn họ nể mặt lão Tam; Dù nàng lộ một tay nghề nấu nướng, cũng không thể thay đổi những tiếng xấu của nàng, nàng vẫn là đối tượng bị các quý nữ chủ mẫu trong kinh thành chế giễu sau bữa tiệc trà; Chỉ là một bữa ăn thôi, có gì to tát đâu, bữa ăn này có thể có ảnh hưởng gì chứ?

227

Bà ấy nhẩm đi nhẩm lại những lý do này, miễn cưỡng chìm vào giấc ngủ.

Trằn trọc suốt đêm, ngủ rất không yên ổn, nhưng miễn cưỡng vẫn ngủ được, sáng hôm sau tỉnh dậy cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Bà ấy đã hồi phục được chút sức lực, vừa được hạ nhân phục vụ rửa mặt chải đầu thức dậy, liền thấy Từ thị mặt mày hớn hở từ bên ngoài đi vào.

Hina

Từ thị hành lễ xong hỏi: "Có phải thân thể mẹ không khỏe không ạ, sao hôm nay lại dậy muộn vậy?"

Lão phu nhân khoát tay, không muốn nói nhiều: "Vội vã làm gì, có chuyện gì sao?"

Từ thị gả về đã nhiều năm, hiếm khi lộ vẻ phấn khởi vui mừng như vậy trước mặt lão phu nhân.

"Đương nhiên là chuyện tốt rồi." Giọng nàng ấy cũng mang theo ý mừng rỡ: "Hoàng hậu nương nương vừa ban thưởng rất nhiều đồ cho phủ chúng ta, nói là món đồ uống ngọt của tam đệ muội rất hợp ý người, khen ngợi nàng ấy khéo léo tài hoa, hiền thục —"
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 222



Thấy lão phu nhân đứng ngây ra tại chỗ, vẻ mặt cứng đờ, Từ thị vội vàng ngậm miệng.

"Mẹ?" Nàng ấy thận trọng hỏi: "Con đã sai người mang toàn bộ phần thưởng đến tam phòng rồi, mẹ muốn đến góp vui hưởng chút khí tốt lành —"

Chưa nói hết câu, lão phu nhân đột nhiên toàn thân mất hết sức lực, mềm nhũn ngã xuống giường.

Giữa hè.

Khương Thư Yểu nghĩ trời nóng, người thường ăn ít đi, nên cơm làm cho Tạ Tuân càng ngày càng ít, khiến Lâm Thành và đám tham ăn chẳng được hưởng chút thừa thãi nào.

Họ khao khát tiệm của Lâm gia mở vào nội thành, để khỏi phải thèm thuồng bữa trưa của Tạ Tuân nữa.

Tiếc thay Tạ Tuân đã dứt khoát nói Lâm gia sẽ không mở tiệm trong nội thành, họ đành thôi ý định, đi tìm trù nương khắp nơi.

Chỉ là họ tính toán thế nào cũng không ngờ được ý định của Khương Thư Yểu. Mục đích bán đồ ăn ở tiệm là no bụng trên cơ sở đảm bảo ngon miệng, để người lao động bình dân ăn no ăn vui, chứ không phải thuần túy theo đuổi niềm vui ẩm thực.

Hina

Thế nên nàng bèn viết thư cho Lâm thị nói ý tưởng về phố ăn vặt.

Lâm thị mở vài tiệm rồi, thỉnh thoảng đến đó đi dạo, thấy mọi người mặt mày hạnh phúc, ăn uống nhộn nhịp, lòng mình cũng thấy thoải mái không ít.

Nỗi buồn trong lòng dần tan đi, bà không còn vướng bận những phiền toái bất mãn nơi hậu viện nữa, mà chuyên tâm vào việc kinh doanh ẩm thực.

Sau khi Khương Thư Yểu nói với bà ý tưởng về phố ăn vặt, bà lập tức hừng hực khí thế, bụng mang dạ chửa vẫn tự mình ra ngoài chọn địa điểm cho phố ăn vặt.

Lâm thị hào phóng, ra tay là cả một con phố, toàn bộ đổi mới xây dựng lại, đóng đường sửa sang. Vạn sự sẵn sàng chỉ đợi gió đông, chỉ còn chờ Khương Thư Yểu đóng góp công thức món ăn vặt nữa thôi.

So với tiệm chuyên cung cấp cho những gã nam nhân không kén ăn, việc chọn món ăn vặt cho phố ăn vặt tốn công phu hơn nhiều.

May mà nàng có thêm một trợ thủ là Chu thị, hai người cùng nấu nướng cùng nghiên cứu, thời gian định ra thực đơn sớm hơn kế hoạch không ít.

Phố ăn vặt không thể mở quy mô quá lớn ngay từ đầu, món ăn cũng không nhiều, theo cách nói của Khương Thư Yểu, đây gọi là "thử nghiệm kinh doanh". Trước hết mở vài cửa tiệm, thử xem thái độ và khẩu vị của thực khách, nếu phù hợp, sau đó mới từ từ mở rộng quy mô.

Hôm nay nàng và Chu thị thử món ăn vặt thường trực của phố ăn vặt hiện đại - xiên chiên.

Xiên chiên vị nặng, mùi dầu thơm ngào ngạt, kèm theo bột gia vị và nước sốt đậm đà, một miếng vào miệng, cảm giác tội lỗi tràn trề.

Càng vào mùa hạ càng theo đuổi những món k*ch th*ch vị giác này, khi đầu lưỡi nếm được vị cay nồng mặn thơm của nước sốt và mùi dầu thơm, tất cả bụi bặm và phiền muộn trong ngày đều tan biến, có một niềm vui buông thả sau khi căng thẳng, lại kèm theo một lon bia lạnh, một miếng xiên một ngụm bia, mỗi miếng đều ăn được sự phóng khoáng và tự tại, không cần biết ngày mai sẽ ra sao, lúc này đây cứ tận hưởng món xiên chiên tội lỗi là được rồi.

228

Việc pha chế nước sốt vô cùng cầu kỳ, Khương Thư Yểu và Chu thị nghiên cứu ba ngày, mới pha chế ra nước sốt phù hợp nhất với khẩu vị người cổ đại.

Lúc này gia vị quý giá, khẩu vị người xưa nhạt nhẽo, nước sốt không thể làm quá mặn.

Chỉ riêng nước sốt quét lên xiên chiên đã rất tốn công sức, nhưng đối với Khương Thư Yểu, nguyên liệu không khó phối, dù sao ở nhà rảnh rỗi nàng vẫn luôn nghiên cứu nước sốt, như tương ngọt, tương đậu nành, tương tỏi ớt v.v.

Tất nhiên không thể thiếu dầu hào tự nấu, vì quá trình chế biến thuần tự nhiên không phụ gia, nên vị của dầu hào đặc biệt đậm đà, vị mặn của xiên chiên hoàn toàn dựa vào nó dẫn đầu.

Bột gia vị chọn hoa tiêu, bát giác, thảo quả, lá thơm, bạch chỉ, đinh hương và các loại gia vị khác trộn lẫn nghiền thành bột, cùng với bột ớt, tỏi phi, hạt thì là, bột lạc v.v. nghiền lại lần nữa.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 223



Bột gia vị trộn xong đỏ au, bắc nồi đun nước, cho bột gia vị và dầu hào, tương tỏi ớt vào nấu, khuấy đều, cho bột năng vào nước, đợi đến khi nước sốt đỏ tươi trong nồi sôi sùng sục thì có thể tắt lửa.

Mùi vị nước sốt cay thơm nấu ra cực kỳ mạnh mẽ, hơi nóng pha lẫn mùi thơm đậm đà mặn mà, lại vì cho vào các loại gia vị, nên mùi vị phức tạp, chỉ ngửi thôi đã khiến người ta nuốt nước bọt ừng ực.

Hina

Sau đó là nấu nước sốt ngọt mặn, cái này tốn ít công sức hơn nước sốt cay thơm, chi phí cũng thấp hơn. Dầu hào, tương ngọt, đường, vừng v.v. trộn lẫn sau đó cho vào nước sôi, cũng vừa nấu vừa khuấy, cuối cùng cho bột năng vào, thành phẩm ra màu nâu đỏ, trên mặt nổi một lớp vừng trắng, mùi thơm đậm đà.

Chu thị lấy cái thìa chấm một chút nước sốt, cho vào miệng nếm thử, vị giác lập tức bị mùi vị phức tạp mặn mà này chinh phục, nàng ấy ngạc nhiên trợn tròn mắt: "Tam đệ muội, cái này thật là kỳ lạ."

Vì trời nóng, Khương Thư Yểu không muốn bí bách trong nhà bếp nhỏ chiên xiên, bèn lấy lò nướng thịt trước đây ra, dùng chảo nông đáy phẳng chiên xiên ở trong sân.

Điều này khổ cho đám hạ nhân trong sân, xiên chiên vừa vào chảo "xèo" một tiếng, kèm theo mùi dầu thơm ngào ngạt, k*ch th*ch người ta giật mình, lập tức tỉnh táo.

Chu thị có một niềm tin gần như mù quáng vào tay nghề của Khương Thư Yểu, xiên chiên vừa vào chảo đã bắt đầu nuốt nước miếng.

Vì hôm nay là thử nghiệm hương vị xiên chiên, nên Khương Thư Yểu chuẩn bị các loại xiên chiên phong phú, đỏ xanh bày cả một đĩa lớn, nàng nhìn cả đĩa lớn này, hơi ngượng ngùng nói với Chu thị: "Nhị tẩu, phiền tẩu rồi, hôm nay phải nhờ tẩu nếm thử hết hương vị."

Mũi ngửi mùi thơm hấp dẫn của xiên chiên, nhìn hai bát nước sốt thơm ngon đậm đà kia, Chu thị vội vàng đáp: "Đương nhiên không phiền." Đây rõ ràng là hưởng phúc mà.

Chu thị hạnh phúc đến nỗi gần như sủi bọt, ở bên cạnh Khương Thư Yểu, vừa có thể có niềm vui và cảm giác thành tựu khi làm món ăn ngon, vừa có thể thỏa thích thưởng thức các loại món ăn mới lạ đa dạng, nàng ấy thật sự muốn lập tức đá bay chướng ngại vật giữa họ, lập tức chuyển đến ở tam phòng.

Xiên chiên nổi trong chảo dầu, xung quanh xèo xèo nổi bong bóng nhỏ, nhìn thôi đã khiến người ta tâm trạng sảng khoái.

Đầu óc Chu thị toàn là xiên chiên thơm phức, não không chuyển động nổi, sau một lúc mới chợt nhớ ra: Ơ, giữa họ có chướng ngại vật gì nhỉ?

Tạ Tuân đang lo lắng về chính sự ở Đông cung bỗng hắt hơi một cái.

Hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời, sắp hết ca trực rồi, phải mau chóng về phủ thôi, nếu không cứ cảm thấy trong lòng âm thầm có chút bất an.

Xiên chiên ra khỏi chảo rồi, Chu thị cũng nghĩ ra đáp án cho câu hỏi vừa rồi - không còn nghi ngờ gì nữa, đương nhiên là... Từ thị.

Nói Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Từ thị dẫn hai đứa nhỏ, từ cổng viện đi vào.

Tạ Chiêu ngửi thấy mùi thơm, giãy khỏi tay Từ thị, chạy ào ào đến, nhón chân nhìn lên bàn: "Đây là cái gì vậy ạ?"

229

Từ thị vội vàng đến kéo cậu ta lại.

Khương Thư Yểu nói: "Xiên chiên, nhưng con không được ăn nhiều, quá nhiều dầu." Có bài học từ lần trước, Khương Thư Yểu không dám đưa bất cứ thứ gì cho hai đứa cháu trai ăn nữa.

Tạ Chiêu ngoan ngoãn gật đầu, l.i.ế.m l**m môi: "Con chỉ ăn một chút thôi, nếm thử hương vị là được rồi, tuyệt đối không làm phiền tam thúc mẫu."

Tay áo Khương Thư Yểu buộc bằng dải vải, tiện làm việc hơn. Nàng dùng đũa dài gắp xiên chiên đã chiên xong, đặt vào đĩa lớn, dùng cọ chấm chấm nước sốt, quét "soạt soạt" hai cái lên mặt xiên chiên, cùng lúc lật mặt, lại quét hai cái.

Xiên chiên vàng óng quét lên nước sốt bóng bẩy đậm đà, sắc thái nâu đỏ, lại rắc thêm một chút vừng, nước sốt theo xiên chiên nhỏ xuống, thơm cay hấp dẫn.

"Nhị tẩu, tẩu nếm thử xem thế nào." Quét xong nước sốt, Khương Thư Yểu đẩy đĩa về phía Chu thị.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 224



Chu thị liếc nhìn Từ thị, lòng thấy khoan khoái. Dẫu có đem hai đứa trẻ đến cũng chẳng sao, tam đệ muội vẫn ưu ái trao cho mình trước.

Xiên thịt thăn ngoài vàng ươm bắt mắt, thịt non mềm phủ nước sốt đậm đà, sắc tươi sáng, vừng trắng điểm xuyết, đưa gần mũi, mùi thơm mặn ngọt cùng hương dầu thoắt chốc xộc vào khứu giác, tựa luồng điện chạy thẳng lên não, đầu lưỡi bất giác tiết nước miếng.

Chu thị hơi nghiêng đầu, cắn một miếng thịt thăn, vừa vào miệng, hương vị thơm cay của nước sốt đã lan tỏa khắp khoang miệng. Cái cay này không phải cay khô, mà là cái cay nồng thơm, không gắt gao nhưng đủ đánh thức vị giác, khiến vị đậm đà, mặn, cay, ngọt của nước sốt được nhân lên, trong vị đậm đà có chút ngọt, trong ngọt lại có chút mặn, hương vị phong phú hòa quyện, thơm đến choáng ngợp.

Lớp thịt bên ngoài xiên thịt thăn được chiên giòn dai, các góc cạnh hơi giòn rụm, cắn vỡ lớp vỏ ngoài, hơi nóng bốc ra, thịt thăn mềm mịn tột bậc, giữ được hương vị nguyên bản của thịt, nước thịt được dầu nóng giữ kín bên trong, không hề có mùi tanh, nhai vào miệng cảm giác thỏa mãn tràn trề, chỉ muốn một hơi nuốt trọn từ đầu đến cuối.

"Thế nào? Có chiên già quá không?"

Chu thị miệng ngậm đầy thịt thăn, tiếc nuối không nỡ nuốt xuống, nói năng ú ớ, chỉ có thể điên cuồng gật đầu và giơ ngón cái lên.

"Vậy thì tốt, mấy xiên còn lại cũng mời nhị tẩu nếm thử hết." Khương Thư Yểu nói xong quay sang Từ thị: "Đại tẩu có muốn ăn thử một xiên không?"

Từ thị nhìn Chu thị ăn đến nỗi mép dính đầy nước sốt, ngấu nghiến như sói đói, âm thầm nuốt nước miếng.

"Không cần đâu." Nàng ấy cười nói: "Hôm nay con cả con thứ của nhà ta nghỉ học về, ta bận rộn đón tiếp bọn chúng, không để mắt được đến hai đứa nhỏ, vừa hay bọn chúng cứ đòi đến chỗ muội đã lâu, ta nghĩ đem chúng đến đây ăn ké bữa tối, khỏi phải chúng cứ quấy rầy trước mặt ta."

Từ thị xoa đầu Tạ Diệu: "Lần trước nó ăn đau bụng gây phiền phức cho muội, từ đó không dám đến nữa, nhưng A Chiêu cứ ồn ào mãi, thật đau đầu quá, ta không còn cách nào, đành để chúng đến xem. A Chiêu nói nó nhất định sẽ ngoan ngoãn, nếu không nghe lời, muội cứ đưa hai đứa về đại phòng."

Tạ Chiêu ủy khuất níu vạt áo Khương Thư Yểu, Khương Thư Yểu cười nói: "Vừa hay bữa tối ta nấu cháo trắng, ăn kèm với đồ nguội, thanh đạm dễ tiêu hóa, đại tẩu cứ yên tâm giao chúng cho muội."

"Vậy phiền muội rồi." Từ thị cảm tạ, chuẩn bị về đại phòng tiếp tục trông coi bọn a hoàn bày biện tiệc để đón Tạ Diệt và Tạ Hạo.

Chu thị bên cạnh ăn ngon lành, thấy Từ thị sắp đi, thở phào nhẹ nhõm, may mà không phải chia xiên chiên với nàng ta.

Nào ngờ Khương Thư Yểu nhiệt tình nói: "Hay là đại tẩu cầm hai xiên về nhé?"

Chu thị sững sờ, cảnh giác nhìn về phía Từ thị.

Từ thị vốn thích đồ ngọt, không mấy hứng thú với món mặn, nhưng lúc này ngửi mùi thơm dầu mỡ và nước sốt, nhìn xiên chiên bóng loáng đỏ au, không hiểu sao lại mở miệng: "Vậy đa tạ muội."

230

Nàng ấy tùy ý chọn một xiên bánh gạo, bánh gạo được cắt thành từng miếng vuông màu trắng ngà xiên trên que tre, sau khi chiên xong viền hơi vàng, quét hai lớp nước sốt, màu nâu đỏ của nước sốt trên nền trắng ngà cùng với vừng trắng nổi bật trông vô cùng hấp dẫn.

Nàng ấy vén tay áo lên, nhẹ nhàng cắn một miếng, lập tức bị món ăn mặn này chinh phục.

Bánh gạo bên ngoài hơi giòn, cắn một cái dễ dàng, bên trong mềm dẻo, cực kỳ dai, tưởng như không thể nhai nát, sau khi chiên, mùi thơm đặc trưng của gạo bừng lên, đậm đà thơm ngon, kết hợp với nước sốt cay nồng hơi ngọt, miệng lưỡi đượm hương, càng nhai càng nghiện.

"Thế nào?" Khương Thư Yểu hỏi.

Hina

Lúc nãy nàng ấy còn chê Chu thị không có tướng ăn, nhai xiên chiên mà không chịu nuốt, nói năng cũng không rõ ràng, đến lượt mình mới hiểu được cảm giác của Chu thị.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 225



Nàng ấy dùng tay che miệng, liên tục gật đầu, cuối cùng không còn cách nào, bắt chước Chu thị giơ ngón cái lên.

...

Hina

Tạ Diệt và Tạ Hạo là trưởng tử chính thống của Tạ Quốc Công phủ, từ nhỏ đã được kỳ vọng, hai người rất sớm đã được gửi đến học viện đọc sách, chỉ khi nghỉ lễ mới về nhà.

Đáng lẽ họ phải đợi đến khi trời tối mới về đến phủ, nhưng hôm nay đi gấp, chưa đến chiều tối đã về rồi.

Họ đến Thọ Ninh Đường bái kiến lão phu nhân trước, lão phu nhân tinh thần không tốt, trông có vẻ ốm yếu, nên họ không ở lại lâu.

Ra khỏi Thọ Ninh Đường hỏi về tình trạng bệnh của lão phu nhân, ma ma ấp úng không dám trả lời, họ lại tìm tiểu nha hoàn để hỏi, mới biết dường như có liên quan đến tam phu nhân.

Hai người là nhân chứng của việc Khương Thư Yểu năm xưa trêu ghẹo mỹ nam khiến cả đám người rơi xuống nước, ấn tượng về vị tam thúc mẫu này rất không tốt.

Nhưng nàng và hai người như nước giếng không phạm nước sông, hai người cũng không đến trước mặt nàng gây khó dễ, chỉ là đôi khi nghe đồng học ở học viện bàn tán về cuộc hôn nhân của tam thúc mới nhớ đến nàng, rồi lại càng không ưa vị tam thúc mẫu này.

Không rõ nguyên do sự việc, họ không dám suy đoán bừa bãi, định về đại phòng hỏi mẫu thân.

Kết quả đến đại phòng, không những không gặp được Từ thị, ngay cả hai tiểu đệ cũng không thấy đâu.

Hỏi nha hoàn, mới biết Từ thị dẫn hai tiểu đệ đến tam phòng.

"Đại ca, huynh nói mẹ đến tam phòng làm gì?" Tạ Hạo không hiểu: "Còn đem cả A Chiêu và A Diệu theo nữa."

Họ đã rời phủ hai ba tháng rồi, hoàn toàn không biết trong phủ đã xảy ra chuyện gì, ký ức vẫn dừng lại ở thời điểm Khương Thư Yểu vừa mới gả về, Tạ Diệt nhíu mày nói: "Ta nhớ mẹ không thích tam thúc mẫu mà."

"Đúng vậy."

Hai người có chút lo lắng, đợi trong viện một lúc, kết quả Từ thị mải mê ăn xiên chiên mãi không về.

Thấy mặt trời sắp lặn rồi, Từ thị vẫn chưa về, Tạ Hạo không nhịn được tò mò: "Hay là chúng ta qua đó xem sao?"

Hai người đi thẳng đến tam phòng, kết quả đi đến cửa viện tam phòng rồi mà vẫn chưa gặp Từ thị và hai tiểu đệ trở về.

"Đệ nói rốt cuộc mẹ có chuyện gì?" Tạ Diệt nhìn sắc trời, kỳ lạ nói: "Giờ này rồi, vẫn chưa về, chẳng lẽ... còn có thể ở tam phòng dùng bữa tối sao?"

"Ha ha ha ha ha." Tạ Hạo cười lớn: "Đại ca, huynh thật hài hước."

Tạ Diệt cũng bị sự hài hước của mình chọc cười, hai người cười đến nỗi ngả ngớn, gần như không đứng thẳng nổi.

Miễn cưỡng nén cười, họ đến cửa viện, chưa kịp bước vào, một mùi thơm dầu mỡ pha lẫn hương vị cay nồng đậm đà đã xộc vào mũi họ.

Nụ cười trên mặt hai người bỗng nhiên cứng đờ.

Tạ Diệt và Tạ Hạo đưa mắt nhìn nhau, hỏi nha hoàn đứng ngoài cửa viện: "Đại phu nhân có ở trong viện không?"

Nha hoàn đáp có.

Tạ Diệt im lặng giây lát, nói: "Ngươi vào truyền lời, bảo đại phu nhân chúng ta đã hồi phủ rồi."

Nha hoàn vâng lệnh vào viện truyền lời.

231

Hai người tuổi còn nhỏ, đang ở thời kỳ tò mò với vạn sự vạn vật, nghĩ đến Từ thị dẫn hai tiểu đệ đến tam phòng, không khỏi tưởng tượng đủ thứ.

Nào là cãi vã, nào là tranh chấp sổ sách, nào là đấu đá hậu viện... Dù họ nghĩ thế nào cũng không ngờ Từ thị thực sự chỉ đang ăn xiên chiên ở tam phòng mà quên mất thời gian.

Sau khi nha hoàn vào viện thông báo, Từ thị mới nhận ra mình đã lỡ giờ, vội vàng lau sạch tay, chùi miệng rồi đi ra ngoài.

Ai ai cũng biết, Từ thị là đại diện cho sự đoan trang hiền thục, chưa từng có sai sót trong lễ nghi phép tắc.

Nên khi nàng ấy lấy tay che mặt, vừa nhai xiên vừa vội vã bước ra, Tạ Diệt và Tạ Hạo kinh ngạc đến nỗi suýt rớt cằm xuống đất.

Từ thị nhìn hai đứa con đang đứng ngây người ngoài cửa viện, nói: "Sao các con lại đến đây?"
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 226



Tạ Diệt nhìn Từ thị nuốt xiên chiên xong rồi lại trở về vẻ đoan trang uyển chuyển như xưa, lắp bắp nói: "Chúng con về phủ nghe nói mẹ đến tam phòng, thấy mẹ mãi không về, nên định đến xem sao." Thực ra chủ yếu là sợ Từ thị dẫn hai tiểu đệ đến tam phòng rồi xảy ra tranh cãi với người ta.

Từ thị gật đầu nói: "Đi thôi, về thôi."

Tạ Hạo không nhịn được tò mò, bước theo Từ thị: "Mẹ, mẹ vừa làm gì trong đó vậy? A Chiêu và A Diệu đâu rồi?"

Từ thị bước đi ổn định, dáng vẻ uyển chuyển, dịu dàng nói: "A Chiêu và A Diệu cứ nhắc mãi muốn đến tam phòng chơi, nên ta đưa chúng đến đó."

Tạ Hạo tưởng hai đứa nhỏ đến tìm Tạ Tuân, nhướng một bên mày nói: "Mẹ, mẹ cũng quá chiều chúng rồi, bây giờ đang là giờ ăn, đưa chúng đến tìm tam thúc chơi chẳng phải hơi kỳ lạ sao?"

Từ thị sững người: "Chính vì là giờ ăn nên mới đưa chúng đến mà." Nàng ấy lộ vẻ ngượng ngùng: "Hai đứa nhỏ thèm tài nghệ của tam thúc mẫu chúng, ta bị chúng quấn quýt không còn cách nào, đành phải làm phiền tam đệ muội thôi."

Tạ Diệt và Tạ Hạo nghi ngờ mình nghe nhầm, hồi lâu không phản ứng lại được.

Chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, Từ thị đã thay đổi quá nhiều, trên mặt không còn vẻ uyển chuyển bất biến như đeo mặt nạ nữa, nụ cười của nàng ấy mang theo chút hoạt bát, thẳng thắn nói: "Đừng nói chúng nó, ngay cả ta cũng thèm đấy."

Những lời này sức công phá quá mạnh, hai người đứng sững tại chỗ, lâu lắm mới hoàn hồn.

Từ thị quay đầu lại: "Sao thế?"

Tạ Diệt và Tạ Hạo vẫn còn đang sững sờ chưa phản ứng kịp, bỗng suy nghĩ bị một tiếng gọi cắt ngang.

Tạ Lý mang vẻ mặt nghiêm túc bước đến: "Phu nhân."

Từ thị quay đầu, ngạc nhiên nói: "Phu quân, sao chàng cũng đến đây?"

Hôm nay trưởng tử và thứ tử về phủ, Tạ Lý tan ca sớm về đến viện, kết quả trong viện không thấy phu nhân đâu, hai đứa con nhỏ cũng không có, hỏi nha hoàn, ngay cả hai đứa con lớn cũng không có, tất cả đều đến tam phòng rồi!

Vậy nên, chuyện này có điều kỳ lạ.

Tạ Lý hợp lý đoán chắc là tam đệ muội lại đang làm món ăn mới. Bình thường nàng làm món ăn đều gửi cho đại phòng nếm thử, hôm nay chẳng lẽ trực tiếp cho người qua đó nếm luôn?

Tạ Lý biết chuyện Lâm gia mở phố, biết Khương Thư Yểu sau khi nghĩ ra công thức sẽ tìm người thử vị. Về công, hắn ta là người nhà nên phải giúp đệ muội nếm thử món mới; về tư... ha ha ha.

Tạ Lý bước chân hớn hở chạy đến tam phòng, hy vọng còn kịp ăn một miếng nóng hổi. Vẻ mặt gấp gáp, bước chân vội vã, trông như đi tìm thù vậy, dọa cho đám nha hoàn trên đường vội vàng cúi đầu tránh đi, sợ bị vị "Diêm Vương sống" nổi tiếng của Đại Lý Tự này "trút giận".

Tạ Lý vội vàng chạy đến tam phòng, kết quả thấy họ đều đã ra ngoài rồi, cả người như quả bóng bị kim đâm, lập tức xì hơi: "Không có gì, ta chỉ đến xem thử thôi."

Hina

Từ thị luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ, nhưng lại không đoán ra được.

232

Đúng lúc đó, phía sau có một tiểu nha hoàn đuổi theo, tay bưng đĩa, thấy Từ thị liền hành lễ nói: "Đại phu nhân, tam phu nhân bảo nô tỳ mang ít xiên chiên đến đại phòng, nói là để hai vị công tử vừa về phủ nếm thử."

Lòng Từ thị lập tức mềm nhũn: "Đệ muội thật là..." Sao có thể chu đáo đến thế, quá đáng yêu rồi.

Nàng ấy dừng lại một chút, ngẩng đầu nói với hai đứa con đang ngơ ngác nhìn xiên chiên: "Các con cùng ta quay lại cảm ơn tam thúc mẫu của các con đi."

"Cái này..." Hai người không muốn gặp Khương Thư Yểu, chỉ vì họ thực sự sợ nữ nhân mạnh mẽ này, dù sao trước đây nàng và quận chúa từng khiến cả đám người sợ đến rơi xuống nước, may mà lúc đó hai người còn nhỏ tuổi, miễn cưỡng thoát nạn.

Từ thị đã coi Khương Thư Yểu như người thân, chỉ muốn để mọi người đến khen ngợi đệ muội tốt của mình, nên không quan tâm đến sự do dự của hai người, dẫn hai đứa con quay lại tam phòng, phía sau còn thêm một Tạ Lý im lặng không ngừng vuốt râu.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 227



Khương Thư Yểu chuẩn bị xiên chiên hơi nhiều, chỉ dựa vào nàng và Chu thị thì không thể ăn hết, nhà bếp còn chuẩn bị cháo trắng và đồ nguội, dù Tạ Tuân có ăn nhiều đến mấy cũng không thể quét sạch được.

Đang khi nàng lo lắng làm sao giải quyết số xiên chiên còn lại thì nha hoàn báo Từ thị lại quay lại rồi, còn dẫn theo đại lão gia và hai vị công tử.

Khương Thư Yểu mừng rỡ: "Mau mời họ vào."

Cả đám người đại phòng vào viện, vừa bước vào, mùi thơm cay nồng khắp viện lập tức khiến họ tinh thần phấn chấn.

Tạ Lý vuốt râu, hít sâu một hơi, cảm thán: "Tay nghề của tam đệ muội e là lại tiến bộ rồi."

Tạ Diệp và Tạ Hạo vểnh tai, trợn mắt nhìn Tạ Lý —

Không phải chứ, cha, người lông mày rậm mắt to thế này sao cũng phản bội cách mạng rồi? Khi xưa Khương gia đại tiểu thư muốn gả cho tam thúc, người còn thở dài suốt ngày mà.

Hina

Tạ Diệt và Tạ Hạo đưa mắt nhìn nhau, họ không tin, trên đời có món ăn ngon nào có thể khiến mẫu thân đoan trang đại phương của họ, phụ thân khắc khổ nghiêm túc, và hai tiểu đệ không ai thèm để ý đến đều phải khuất phục!

Thấy nhiều người đến, Khương Thư Yểu vốn ưa náo nhiệt liền nở nụ cười chào hỏi: "Đại tẩu, đại ca."

Tạ Lý vội vàng đáp lời: "Chào đệ muội, chào đệ muội." Giọng điệu ôn hòa đến nỗi khiến Tạ Diệt và Tạ Hạo nghi ngờ phụ thân mình bị yêu quái nhập vào.

Từ thị quay đầu, ôn hòa nói với hai đứa con đang trợn mắt: "Sao còn chưa bái kiến tam thúc mẫu của các con?"

Hai người bị ý tứ ẩn chứa trong lời nói dọa cho giật mình, bất kể trước khi đến có ý gì, lúc này đều thu liễm hết, cung kính bái kiến Khương Thư Yểu.

Khương Thư Yểu cười đáp lễ, rồi nhiệt tình mời: "Vừa hay ta làm nhiều xiên chiên, các con có muốn nếm thử không?"

Tạ Diệt lại vái một cái, cung kính nói: "Đa tạ ý tốt của tam thúc mẫu, vậy thì..."

Lời chưa nói hết đã bị phụ thân đột ngột chen ngang, Tạ Lý mặt lạnh như Diêm Vương, giọng điệu vẫn nghiêm túc như thường: "Được được."

Chu thị đứng bên cạnh Khương Thư Yểu, không ngờ đã học được nụ cười dịu dàng chuẩn mực của Từ thị: "Xiên chiên hôm nay làm rất ngon, may mà mọi người đến đúng lúc." Thậm chí còn có chút hương vị của hiền thê lương mẫu.

Tạ Diệt và Tạ Hạo chớp chớp mắt, không phải chứ, không thể nào, có phải họ nhìn nhầm không?

Nhị thúc mẫu trước kia gặp ai cũng không có sắc mặt tốt, khắc nghiệt hung dữ đâu rồi?

Mẫu thân thay đổi, phụ thân thay đổi, ngay cả nhị thúc mẫu cũng thay đổi, rốt cuộc là chuyện gì vậy!

Chắc chắn là hôm nay họ vào phủ không đúng tư thế!

Khi họ đang rối bời trong gió, Tạ Lý đã bước đến trước bàn trước.

Nhìn hai bát nước sốt thơm nồng, âm thầm nuốt nước bọt.

"Đại ca dùng xiên bì đậu nhé?"

Tạ Lý gật đầu.

Khương Thư Yểu lấy xiên đã ráo dầu từ vỉ sắt xuống, đặt vào đĩa, dùng cọ chấm chấm nước sốt, nhanh nhẹn quét lên bì đậu, bì đậu vàng non phủ lên lớp nước sốt mặn ngọt trong suốt, lật mặt, lại quét thêm một lớp tương ớt, nước sốt đỏ tươi có vừng bám trên xiên, sắc màu đầy đặn, ai nhìn thấy cũng không thể rời bước.

233

Quét xong nước sốt, nàng đưa xiên chiên cho Tạ Lý, Tạ Lý cảm tạ nhận lấy, nóng lòng đưa vào miệng.

Bì đậu cuộn thành cuộn hẹp, bên trong kẹp hẹ, vừa đúng một miếng.

Vừa vào miệng, một mùi vị cay thơm nồng nàn lập tức chiếm cứ mọi ngóc ngách trong miệng. Bì đậu chiên vừa tới, mép hơi giòn, bề mặt chiên ra những bọt nhỏ li ti, có vị giòn thơm đậm đà sau khi qua dầu, lại không mất đi quá nhiều nước, vẫn giữ được độ mềm mịn của bì đậu, mềm mại mà dai dai có sức nhai.

Hẹ bên trong qua dầu, mềm xẹp, hẹ chín có mùi thơm đặc biệt, nhai rất giòn, nước b.ắ.n ra có vị ngọt, kết hợp với tương ớt mặn cay thơm phức quét bên ngoài xiên bì đậu thật vừa vặn.

Tạ Lý vốn ít nói, lúc này lại không nhịn được khen ngợi: "Hương vị tuyệt diệu." Nói xong bốn chữ này, lại không nhịn được ăn thêm một miếng nữa.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 228



Khương Thư Yểu lại lấy hai xiên xương giòn, quét nước sốt, đưa cho hai huynh đệ đang đứng ngây ra bên cạnh: "Nếm thử xem sao?"

Hai người vẫn đang trong cơn choáng váng chưa hoàn hồn, cứng nhắc nhận lấy: "Đa tạ tam thúc mẫu."

Que tre vẫn còn chút hơi nóng, xiên chiên đưa đến trước mặt, lớp nước sốt trên bề mặt càng thêm long lanh. Xiên thịt sau khi chiên ở nhiệt độ cao có sức hấp dẫn đặc biệt, không phải xiên luộc thấm vị từ từ, cũng không phải xiên nướng mang hương vị than nướng, mà là dùng nhiệt độ dầu để khóa chặt nước thịt tươi mềm bên trong, đồng thời mang đến cho xiên thịt một mùi thơm hơi cháy, nhưng bề mặt xiên thịt lại không có phần cháy đen, chỉ có lớp da đỏ nâu bóng láng hơi giòn mềm đàn hồi.

Đây là lần đầu tiên họ ăn xương giòn, trước đây món ăn đều được xử lý tinh tế, thịt gần như nấu nhừ rồi cắt nhỏ, sợ làm mệt răng quý nhân, nên khi răng chạm vào xương, hai người đều hơi ngạc nhiên.

Phần thịt của xương giòn mềm mà chắc, chấm nước sốt và bột tiêu ớt, thơm ngon cay nồng. Xương giòn nhai không tốn sức, chỉ cần dùng chút lực, nghe "cạch" một tiếng là vỡ ra, cảm giác này thật sự khiến người ta nghiện, cắn miếng đầu tiên, sau đó trong miệng toàn là tiếng giòn rộp.

Nhai xương giòn và thịt cùng lúc, vừa mềm vừa giòn, vừa non vừa cứng, dưới cảm giác phong phú, hương vị cũng không hề thua kém, vừa có vị tươi của thịt lại có mùi thơm của nước sốt, mỗi miếng đều là một sự hưởng thụ.

Nha hoàn vừa lúc bưng trà đến, họ vội vàng nhận lấy một cốc rót vào miệng, trà mát lạnh loại bỏ độ ngấy của xiên chiên, chỉ còn lại hương thơm vấn vương trong miệng không tan, thật sự là một cực hình.

Tạ Diệt và Tạ Hạo ăn xong xương giòn liền im lặng, ánh mắt quét qua, thấy hai tiểu đệ đang ngồi không xa.

Tạ Chiêu và Tạ Diệu tìm hai cái ghế cao ngồi bên cạnh, chân ngắn không chạm đất, mỗi đứa cầm một xiên xúc xích chiên, rất tiếc nuối ăn từng miếng nhỏ, vì Khương Thư Yểu nói chúng không được ăn nhiều.

Tạ Diệt và Tạ Hạo nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của mình. Rõ ràng lúc đến không có chút cảm giác thèm ăn nào, lúc này lại thèm cả xiên trong tay đệ đệ.

Tạ Chiêu cảm nhận được ánh nhìn, ngẩng đầu lên vừa lúc chạm phải ánh mắt của họ, giơ xiên chiên lên như dâng bảo vật, cười với họ: "Đại ca nhị ca, xúc xích này!"

Bị bắt gặp đang thèm đồ ăn của người khác, hai người đỏ mặt, vội vàng thu hồi ánh mắt.

Khương Thư Yểu nghe thấy, quét nước sốt cho họ hai xiên xúc xích: "Đây là làm riêng cho trẻ con, chắc hợp khẩu vị của các con, dù sao trẻ con đều thích mà."

Trẻ con? Nàng chỉ hơn họ hai ba tuổi thôi, năm xưa khi nàng trêu ghẹo mỹ nam, họ cũng có mặt đấy.

Hai người thầm oán trách, tay không kiểm soát được mà nhận lấy xiên xúc xích chiên.

Vỏ ngoài xúc xích đỏ au mềm mại, dùng d.a.o cắt qua, sau khi chiên nở ra như bông hoa. Xúc xích ngoài giòn trong mềm, thịt bên ngoài sau khi chiên co lại thành một lớp da mỏng chắc chắn, thịt bên trong khác biệt rất lớn so với lớp ngoài, mềm đến không tưởng, vì thêm bột năng nên mềm mịn, vừa chạm vào là tan, mùi thơm của thịt đầy đặn.

234

Được rồi, cứ coi như trẻ con đi, họ quá thích xúc xích rồi.

Họ vừa thưởng thức xúc xích từng miếng nhỏ, vừa nghĩ nếu lần sau đồng học ở học viện nhắc đến chuyện năm xưa tam thúc mẫu trêu ghẹo mỹ nam rơi xuống nước, họ nhất định phải giải oan cho nàng.

Hina

Người có thể làm ra món ăn ngon như vậy, chắc chắn phải có một trái tim tinh tường thất khiếu, chắc hẳn chuyện trêu ghẹo mỹ nam năm xưa có ẩn tình... Thôi, cứ thừa nhận đi, họ chỉ là quá thèm món ăn này thôi, ai mà chịu nổi chứ!

Khương Thư Yểu sai người bưng ghế đẩu đặt dưới gốc đại thụ, mấy người đại phòng liền ngồi xuống dưới bóng cây trong sân, vui vẻ ăn xiên nướng.

Phải nói, viện tam phòng có ma lực kỳ lạ, đến đây rồi toàn thân không còn câu nệ, vừa ăn xiên nướng vừa uống trà mát lạnh giải khát, mọi mệt mỏi trong ngày đều tan biến.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 229



Tạ Chiêu ăn xong xiên xúc xích nướng, không cam lòng muốn ăn thêm một cái nữa, bị Khương Thư Yểu lạnh lùng từ chối.

Nó kéo váy Khương Thư Yểu, thuần thục bắt đầu khen: "Tam thúc mẫu, người cho con thêm một cái nữa đi, người tốt nhất, người là đại mỹ nhân bậc nhất, chim sa cá lặn, quốc sắc thiên hương, hoa dung nguyệt mạo—"

Khương Thư Yểu vội vàng bịt miệng nó lại, ngượng ngùng muốn chui xuống đất trốn đi.

Tạ Diệu cũng chạy lại, kéo kéo tay áo bên kia của Khương Thư Yểu, vừa định mở miệng khen nàng, Khương Thư Yểu luống cuống lại đi bịt miệng nó.

Tạ Chiêu được thả ra, ngơ ngác nhìn Khương Thư Yểu, chớp chớp mắt, hồi lâu mới phản ứng lại: "Tam thúc mẫu từng nói khen hay có thưởng, sao giờ lại không cho khen nữa... Con hiểu rồi! Tam thúc mẫu ngượng phải không?"

Hành vi trẻ con trêu chọc bị vạch trần, Khương Thư Yểu đỏ mặt như bị bỏng, ngượng ngùng cười cười với Từ thị và đám người xem.

Chu thị bật cười trước tiên, sau đó mọi người đều cười, ngay cả Tạ Lý vốn luôn nghiêm túc cũng khẽ nhếch mép.

Nàng ấy ở chung với Khương Thư Yểu lâu rồi, thả lỏng xuống lại nhặt lại thói quen khi sống ở biên quan, thoải mái vắt vai Khương Thư Yểu, cười nói: "Đệ muội, không ngờ bình thường muội lại là bộ dạng này, muốn nghe khen ngợi tìm ta là được, ta ngày ngày đổi kiểu khen muội thế nào?"

Từ thị không chịu thua kém, dịu dàng lên tiếng: "Đệ muội thật là tâm tính trẻ con. Xem ra ngày thường miệng ta quá nghiêm, trong lòng tuy nhiều lời khen ngợi, nói ra miệng lại quá ít."

Chu thị lơ đãng ôm Khương Thư Yểu, nghe vậy liếc mắt nhìn qua, nhướng mày cười một cái với Từ thị.

Ánh mắt Từ thị rơi trên tư thế thân mật của hai người, nụ cười trên mặt càng sâu, dịu dàng đến có chút rợn người.

Tạ Diệp và Tạ Hạo đồng loạt quay đầu, đưa mắt nhìn Chu thị, rồi lại đồng loạt quay về nhìn mẫu thân mình, lại đồng loạt quay sang nhìn Khương Thư Yểu.

Chuyện gì vậy...

Cuối cùng họ đưa mắt nhìn Tạ Lý, nam nhân đang ở trong nguy cơ mà không tự biết này đang cúi đầu nhai xiên nướng ngon lành.

Hai người không biết nói gì. Ôi trời, cha, cha đừng ăn nữa! Tình hình thế này rồi!

Hina

Ngay lúc này, cuối cùng nam chủ nhân của tam phòng cũng đang ở trong nguy cơ là Tạ Tuân cũng chạy về.

Vừa bước vào sân, thấy trong sân ngồi nhiều người như vậy liền bị dọa nhảy dựng.

Còn nhiều hơn lần trước là đại ca và hai cháu trai lớn, cả nhà ngồi dưới bóng cây, tiếng cười nói vang vọng, vui vẻ hòa thuận, khung cảnh cực kỳ hài hòa tốt đẹp, nhàn nhã ấm áp.

Tạ Tuân sững sờ, nghi hoặc suy nghĩ lại đường đi vừa rồi của mình.

Đây là tam phòng, không phải đại phòng chứ?

Vậy đại phòng kéo cả nhà đến viện ngồi một hàng là chuyện gì?!

Nhìn kỹ lại, phát hiện thê tử của mình bị Chu thị anh khí mỹ diễm khoác vai một cách thoải mái, bên cạnh còn có hai đứa nhỏ kéo vạt áo nàng, cảnh tượng này... thật khiến người ta nóng mặt.

235

Tạ Tuân hít sâu một hơi, im lặng bước vào sân, mọi người trong sân trực giác thấy không ổn, đột nhiên im lặng.

Quay đầu lại, liền thấy Tạ Tuân mặc quan phục dáng người thẳng tắp đứng ở cửa sân, mặt lạnh tanh, vẻ mặt thờ ơ, uy nghiêm lẫm liệt, rõ ràng là ba tháng hè mà lại cảm thấy toàn thân hắn đều tỏa ra hơi lạnh.

Hắn lần lượt chào hỏi mọi người đang ngồi một hàng, ai bị gọi tên người đó đều cảm thấy lưng lạnh toát.

Cuối cùng đến lượt Khương Thư Yểu, hắn nghiêng mặt không nhìn nàng, thu lại vẻ mặt lạnh lùng, khẽ nói: "Ta đi thay y phục."

Khương Thư Yểu nghi ngờ nhìn bóng lưng Tạ Tuân, sờ sờ cằm. Kỳ kỳ chỗ nào, tại sao nàng lại cảm thấy Tạ Tuân có vẻ ủy khuất chứ.

Từ thị nhìn Tạ Tuân như vậy, không nhịn được che miệng cười khẽ.

Tạ Lý quay đầu lại nhìn nàng ấy, mù mờ: "Phu nhân, nàng cười gì vậy?"

Từ thị lắc đầu: "Không có gì. Chàng cứ tiếp tục ăn đi, chúng ta ngồi đây thêm một lúc."
 
Back
Top Bottom