Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán

Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 350



Người ấy trên vai vác túi đeo, mặc sơ mi trắng, hai tay bỏ túi, phong cách ăn mặc tươi mát, nhấc đôi chân dài bước ra.

Thật sự Thật là oan gia ngõ hẹp!

Vân Mộng Hạ Vũ

Âm binh không dám nhúc nhích, cố gắng ngụy trang mình là người giấy nhỏ, tốt nhất là giống quảng cáo dán trên tường, không khiến người chú ý.

Người kia đi qua, dường như không chú ý.

Âm binh vừa thở phào thì nghe chàng trai trên đỉnh đầu khẽ cười, âm binh nghe tiếng cười đó lập tức tóc dựng đứng.

Âm binh không kịp làm ra đáp lại, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, tứ chi yếu ớt bị người nhấc lên, chàng trai chơi ác xách cánh tay phải của hắn lên, sau đó búng một cái, âm binh như con quay xoay tít.

“Cô ấy gọi ngươi đến?”

“Vì chuyện gì?”

“Hửm?”

Tất cả dũng khí của âm binh khi nghe tiếng hửm hờ hững kia thì như xả lũ tuôn ra ngoài, giống như bong bóng xì hơi chẳng còn lại gì.

Đôi môi đỏ tươi trên giấy vàng cứng ngắc cong lên:

“Chào, là ngươi hả, lâu không gặp.”

Dây thần kinh trong đầu hắn đã đứt, thậm chí không biết chính mình đang nói cái gì, trong một chốc quên dùng kính ngữ.

Phó Kỳ Thâm dường như có chút bất đắc dĩ: “Không cần ôn chuyện, ngươi chỉ cần báo cho ta biết cô ấy tìm ngươi có chuyện gì?”

Âm binh mờ mịt nhìn Phó Kỳ Thâm, dù cậu đang cười nhưng âm binh cảm thấy trên người lạnh lẽo, hơi lạnh thấu xương.

Đến nay âm binh còn nhớ lần đầu gặp người đàn ông kia.

Người ấy mặc áo trắng sạch sẽ, tay cầm cây sáo đứng dưới hoa đằng tím như thác nước, giống tiên giáng trần, gió thổi qua sẽ bay khỏi phàm trần.

Ngữ khí của người ấy nhẹ tênh dường như không quan tâm:

“Rốt cuộc có người đến.”

“Người ở đây c.h.ế.t hết, thỉnh cầu địa phủ đến kiểm kê.”

Lúc ấy gió ngừng thổi, hoa nở, vùng trời đó yên lặng đến mức không nghe tiếng chim hót, côn trùng kêu, người đàn ông kia đẹp như hoa như ngọc.

Vốn nên là cảnh đẹp như tranh, nhưng bởi vì một câu nói nhẹ tênh đã biến thành chiến trường Tu La mà âm binh chưa từng gặp.

Châu Thiện ở trong phòng suy nghĩ nên làm thế nào, chợt nghe ngoài cửa có tiếng gõ, giật mình hỏi:

“Ai vậy?”

Từ ngoài cửa trượt vào một tờ giấy vàng.

Châu Thiện thở phào một hơi:

“Sao ngươi trở về rồi?”

Mặt Âm Binh Giáp chỗ đen chỗ đỏ, khuôn mặt bị bút vẽ ra, môi đỏ vẽ bằng bút son, chỉ nghe thấy hắn ồm ồm nói:

“Thần Quân sai khiến ta tìm hoa Bỉ Ngạn đã có manh mối.”

Châu Thiện giật mình đứng bật dậy, cái ghế bị động tác kịch liệt của cô kéo theo phát ra tiếng vang chói tai:

“Ở đâu?"

Âm binh chậm rãi há mồm mỏng chỉ rộng cỡ bằng một móng tay phun ra một tờ giấy đỏ. Châu Thiện lại gần nhìn kỹ mới phát hiện đó không phải là giấy đỏ, mà là đóa hoa khô, hoa khô cỡ bằng hai ngón tay, nh** h** dài mảnh mà nhỏ xinh, là đóa Mạn Châu Sa Hoa.

Châu Thiện nhấc lên đóa hoa khô teo tóp, do dự hỏi:

“Là đóa này?”

Âm binh đáp:

“Đúng vậy.”

Thật sự là quá mức bình thường, còn thành hoa khô quắt, không có chút tự giác và khí phách làm ký ức kiếp trước của Thần Quân.

Châu Thiện vẫn thắc mắc hỏi:

“Chẳng phải ngươi nói không thể tìm ra sao?”

Thế này mới qua bao lâu đã tìm được? Căn bản không giống như khó tìm.

Âm binh cúi đầu, cười gượng gạo:

“May mắn, ăn may thôi.”

Âm binh không nói ra sớm có người nhặt ký ức của cô rơi vào vô số đóa Mạn Châu Sa Hoa trong Suối Vàng, dù bị hong khô cũng không nỡ bỏ, cẩn thận lưu giữ.

Hoa khô hấp thu đến hơi thở quen thuộc từ bàn tay của Châu Thiện, chớp mắt lại đầy nước, nhẹ nhàng vươn hai cánh hoa dài mảnh. Mạn Châu Sa Hoa lơ lửng trên tay Châu Thiện chậm rãi xoay vòng, hoa càng nở càng lớn, cuối cùng thành đóa hoa tươi căng đầy, nhụy còn đọng vài giọt sương trong suốt, giống như chưa từng bị hái xuống bên bờ sông Vong Xuyên.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 351



Châu Thiện bỗng ngửi được mùi khét, cô hít mũi nhìn hướng phát ra mùi.

Âm binh còn đứng ngơ ngẩn, trên đầu người giấy cháy lửa, toát ra một luồng khói, khói kia rất lạ, bay thẳng tắp lên đến trần nhà. Châu Thiện há hốc mồm nhìn, chốc lát sau khói bắt đầu gấp khúc quấn quanh, hình thành một bóng người.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Thần Quân.”

Châu Thiện chớp chớp mắt: “Diêm Quân, chẳng phải ngươi đi ăn bàn đào rồi sao?"

Vẻ mặt của Diêm La hết sức nghiêm túc: “Tây Vương Mẫu và Ngọc Đế cãi nhau trên buổi tiệc, mọi người đều đã rời đi, ta lo địa phủ bận việc nên hạ giới.”

Tiệc bàn đào cách năm trăm năm một lần, bởi vì đứng đầu nam tiên nữ tiên cãi nhau mà qua lao chấm dứt, các thần tiên tham gia hội bàn đào không muốn xen vào, ôm mấy trái bàn đào trực tiếp rời đi, bỏ lại tất cả cho tiên nữ của Dao Trì thu thập.

Châu Thiện nghe thấy tin tức này thì có chút mừng thầm, nhưng không thể để Diêm La nhìn ra, cô giả vờ thâm trầm hắng giọng:

“Thật là tiếc nuối."

Diêm Quân lần đầu liên lạc với Châu Thiện, mục đích đương nhiên không phải vì ôn chuyện:

“Nghe Phượng Giáp nói Thần Quân muốn tìm về ký ức lần đầu thai nghìn năm trước.”

Châu Thiện cũng ý thức được chính mình còn có việc quan trọng phải làm, vội lấy từ sau lưng ra đóa hoa nở rộ đến mức tận cùng:

“Đúng là như vậy."

Diêm vương bỗng nhiên thở dài: “Mạn Châu Sa Hoa thuộc về Suối Vàng của ta, dù muốn xem ký ức cũng cần có người trong địa phủ thi chú.”

Luồng khói xanh cách Mạn Châu Sa Hoa đỏ thắm càng gần, Diêm Vương khẽ niệm ra một câu chú: “Kim phòng ngọc thất, ngũ chi bảo sinh. Huyền vân tử cái, lai ánh ta thân. Tư có thường tư, ký hối ký minh. Niệm ta trường sinh, vạn khí kỳ hình."

Diêm Quân đọc chú xong, Mạn Châu Sa Hoa đã hoàn toàn xòe cánh tản ra đốm sáng lấp lánh, rực rỡ mà m.ô.n.g lung, đan vào nhau ra quầng sáng trong phòng.

Châu Thiện đánh quyết, ánh sáng trong phòng tắt, bóng tối phủ xuống, chỉ có đốm sáng hình thành quầng sáng tựa như màn hình.

Năm xưa Châu Thiện được người cung phụng, b.ắ.n một hòn đá xuống trần khiến thai nhi trong bụng một người phụ nữ trời sinh si ngốc. Đó là người nhà họ Lâm, Châu Thiện trả lại nhân quả, đầu thai làm cô gái khờ kia, người nhà đặt tên chính thức cho cô là Lâm Tuế Hàn.

Lâm Tuế Hàn sinh ra đã có hiện tượng khác, mẹ của cô cực khổ vất vả mới cầu được một mụn con, nâng niu như báu vật, nhưng lúc đi trong vườn hoa nhỏ lỡ đạp lên cục đá bị trượt chân khiến Lâm Tuế Hàn chào đời sớm.

Lúc Lâm Tuế Hàn sinh ra không nghe tiếng khóc, chỉ nghe tiếng cười, đúng dịp có đạo sĩ tha phương đi ngang qua Lâm phủ, thấy một lớp khí lành m.ô.n.g lung phủ bên trên Lâm phủ thì vuốt râu cảm thán:

“Nữ nhi được trời chọn, khí vận lớn, công đức lớn.”

Đạo sĩ lẩm bẩm một mình bị người Lâm phủ nghe được, lập tức mời vào phủ, nâng lên làm khách quý, tên của Lâm Tuế Hàn cũng do đạo sĩ đặt cho.

Cô lên ba tuổi mới mở miệng nói chuyện, chỉ vào một nhánh trong dòng họ của Lâm phủ, rõ ràng phun ra một chữ:

“Ngựa.”

Lúc đầu người lớn còn tưởng cô là người câm, nghe cô mở miệng nói chuyện thì mừng rỡ không thôi. Nào ngờ sau buổi tra hôm đó nhận được tin c.h.ế.t của người họ hàng bên nội kia, khi cưỡi ngựa thì rớt xuống lưng ngựa, té gãy cổ, đi đời nhà ma.

Người nhà họ Lâm nhớ tới buổi sáng Lâm Tuế Hàn thốt ra chữ ngựa rõ ràng, lưng nổi hết da gà.

Dù vậy người nhà họ Lâm chỉ cho rằng đó là ngẫu nhiên, cố quên đi việc này.

Qua hơn một tháng, Lâm Tuế Hàn lần thứ hai mở miệng nói chuyện, lần này cô chỉ vào một nha hoàn của mẹ mình, nói rõ chữ ‘nước’.

Hôm sau, nha hoàn kia bị bởi vì ham chơi đã c.h.ế.t chìm trong hồ sen.

Lần thứ ba mở miệng, Lâm Tuế Hàn chỉ vào v.ú nuôi của mình nói một chữ:

“Rắn.”
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 352



Vú nội của Lâm Tuế Hàn bị sợ, lập tức van xin về nhà, ngồi yên trong nhà, khóa kỹ cửa cái và cửa sổ, tránh đi tất cả cỏ cây, cố gắng không cho có rắn bò vào. Nào ngờ đêm đó trong nhà v.ú nuôi bị dột, bà vội đóng gói bao hành lý trốn đi nhưng bị cái ghế sẫy chân, đập mạnh vào bàn trang điểm.

Trên bàn trang điểm của bà đang đặt một cây trâm bạc cực kỳ nhọn, cây trâm đ.â.m vào cổ họng của bà vừa lúc có hình rắn.

Trải qua ba việc, người nhà họ Lâm rốt cuộc ý thức được khác lạ trên người Lâm Tuế Hàn, bọn họ không sợ cô, nhưng lo lắng người ngoài xem cô là yêu nữ, thế là ân cần dạy bảo Lâm Tuế Hàn không được nói chuyện khi ở trước mặt người ngoài, thậm chí chuyên môn may mảnh vải bịt miệng cô lại.

Năm Lâm Tuế Hàn lên năm tuổi, bạn cũ của người nhà họ Lâm là nhà họ Tiêu đã di chuyển cả nhà đến Bắc Kinh. Con trai cả nhà họ Tiêu vừa lúc bảy tuổi, đang tuổi hoạt bát hiếu động, có hứng thú to lớn với em gái không thể nói chuyện.

Cậu bé suốt ngày chạy đến Lâm phủ, vốn cho rằng Lâm Tuế Hàn là người câm, nhưng mặc dù là người câm thì hai người vẫn chơi rất vui, giống như người quen cũ đã quen thuộc lâu rồi.

Năm Lâm Tuế Hàn mười bốn tuổi, vào mùa hoa nở, hai người lén ra ngoài chơi, dọc đường đi du khách nữ vô cùng xinh đẹp, nhưng không ai rung động lòng người bằng Lâm Tuế Hàn đi theo bên cạnh Tiêu Trường Các.

Cô tháo vải che trên mặt xuống, nhoẻn miệng cười, chỉ hướng nụ hoa đào nói chữ hoa, âm thanh kia như suối chảy róc rách, cực kỳ êm tia.

Thần kỳ là cây đào đó bỗng nở hoa rực rỡ sau khi cô nói chữ hoa.

Cô lại chỉ vào Tiêu Trường Các, nói chữ ngươi, chỉ vào mình, nói chữ ta. Hoa nở trên cây, hoa cũng nở trong lòng.

Năm cô lên mười lăm tuổi, hai nhà đính hôn cho Lâm Tuế Hàn và Tiêu Trường Các.

Năm cô mười sáu tuổi, Tiêu Trường Các mười tám tuổi, anh đi Thiên Hành tông ở núi Ngọc Hư bái sư học nghệ. Anh lưu luyến từ biệt vợ, bước lên con đường đi Thiên Hành tông.

Năm đó Bắc Kinh có yêu, thích moi t.i.m người, hút tủy trong não, trong vòng ba ngày đã làm hàng trăm vụ án, mỗi người cảm thấy bất an, bao gồm quan to quý nhân.

Vân Mộng Hạ Vũ

Yêu nghiệt càng lúc càng càn rỡ, ngày càng nhiều người chết, qua một tháng đã lên đến nghìn người. Bắc Kinh ban đầu phồn hoa trở nên tiêu điều, cho dù trên đường cái lúc ban ngày thì dân chúng cũng đóng kín cửa sổ, lo lắng có yêu đến tấn công.

Tùy theo yêu nghiệt càn rỡ, dân chúng Bắc Kinh dần phát hiện chuyện lạ, trong khi mỗi nhà đều có người c.h.ế.t thì nhà họ Tiêu và Lâm phủ, đừng nói là chủ nhân, ngay cả người hầu cũng lành lặn khỏe mạnh, chưa từng bị yêu nghiệt tàn hại.

Tin đồn bắt đầu nổi lên trong Bắc Kinh, có tin đồn Lâm thị nhà họ Tiêu tức là Tuế Hàn vốn là yêu, lúc cô còn nhỏ nói ra ba chữ đã phạm ba vụ án mạng, đây không phải là yêu thì là cái gì?

Dân chúng Bắc Kinh tức giận giơ đuốc xông vào nhà họ Tiêu, lôi ra Lâm Tuế Hàn còn đang mơ màng, trông giữ nghiêm ngặt, bảo đảm cô không rời khỏi tầm mắt một phút nào.

Dù vậy xác c.h.ế.t bị moi t.i.m hút tủy trên đường cái Bắc Kinh vẫn như cũ xuất hiện. Lâm thị không phải là yêu, cô không có thời gian gây án.

Nhận tri này khiến dân chúng cực kỳ buồn nản, dù vậy bọn họ vẫn không thả Lâm Tuế Hàn về nhà, tiếp tục giam cầm, mặc cho người của Lâm phủ, nhà họ Tiêu đến van xin thì cũng không d.a.o động.

Dù sao pháp không trách chúng, hiện giờ đang thời loạn, quan kinh kỳ cũng không làm gì được họ, huống chi trong đó còn có quan to hiển quý tham sống sợ c.h.ế.t thúc đẩy.

Khi nhân khẩu Bắc Kinh sắp bị yêu nghiệt ăn gần hết thì cơ hội thay đổi đã đến.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 353



Đạo sĩ tha phương lại xuất hiện ở Bắc Kinh, ông nhìn Lâm Tuế Hàn bị trông giữ nghiêm ngặt thì cười lớn, nói cho dân chúng rằng nguyên nhân yêu nghiệt không tấn công hai nhà Lâm, Tiêu là vì cô gái nhỏ bé trước mắt.

Cô là con gái của trời, có khí vận lớn, công đức lớn, yêu nghiệt ăn thịt người đó bị Thiên Đạo trói buộc, không dám tấn công nào. Cùng lúc đó, khí vận của Lâm thi che chở nhà mẹ đẻ và nhà chồng, nên hai nhà Lâm, Tiêu mới không ai thiệt mạng.

Bởi vì yêu nghiệt kia mà gần như mỗi gia đình dân chúng Bắc Kinh đều gặp nỗi đau mất người thân, bọn họ không dám hận đám yêu nghiệt ăn thịt người, quay đầu ghen ghét hai nhà Lâm, Tiêu lành lặn đủ lông đủ tóc.

Ở thời loạn này, sự khỏe mạnh bình an đó quá chói mắt, khiến người ghét.

Đạo sĩ nói khí vận và công đức của Lâm thị vốn nên che chở dân chúng cả thành, nhưng mà bởi vì Lâm thị ích kỷ, khí vận thuộc về một mình cô, chỉ có thể che chở hai nhà.

Dân chúng Bắc Kinh bắt đầu tức giận.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hàng nghìn, chục nghìn tụ tập lại, quát mắng Lâm Tuế Hàn, đòi cô giao khí vận ra, cứu dân chúng cả thành.

Lâm Tuế Hàn chỉ có thể mờ mịt vô tội nhìn bọn họ, căn bản không hiểu ý của bọn họ.

Đạo sĩ nói còn có một biện pháp có thể khiến khí vận của Lâm thị che chở càng nhiều người nữa.

Vì thế ở đầu chợ bán thức ăn, dân chúng vây xem đưa Lâm thị lên đống lửa, cây đuốc nhanh chóng đốt đống củi. Khi ngọn lửa l.i.ế.m đến người Lâm Tuế Hàn thì trên trời đổ mưa lớn, sấm chớp đì đùng đánh vào cây cột trói Lâm thị, dân chúng sợ hãi chạy tán loạn, càng tin tưởng Lâm thị có khí vận lớn.

Loại khí vận này, thứ khiến yêu nghiệt không dám ra tay khiến vô số người mắt đỏ.

Ngày thứ hai, trời vừa trong xanh thì bọn họ lại vác người đến đầu chợ.

Từ đạo sĩ cầm đao moi t.i.m của Lâm thị ngay trước mặt nghìn người.

Sau khi bị moi tim, Lâm Tuế Hàn còn có ý thức, cô tức giận trợn to mắt, tay chặt chẽ ôm bụng của mình, nhìn quanh dân chúng, cuối cùng nhếch môi cười điên cuồng, nói một chữ:

“Mất.”

Các dân chúng tức giận, yêu nữ này dám nguyền rủa mọi người.

Bọn họ nâng Lâm Tuế Hàn lên ném vào nồi canh cháy lửa lớn, nấu Lâm Tuế Hàn thành một nồi canh trắng tinh.

Mỗi dân chúng có mặt đều chia nhau một chén canh uống vào bụng, người già và con nít, không sót một ai.

Mấy ngày sau, dân chúng vui vẻ phát hiện tuy yêu nghiệt vẫn tấn công người nhưng không ra tay với người từng ăn canh.

Nhưng Lâm Tuế Hàn nấu thành canh số lượng có hạn, chỉ số ít người uống canh ở trước mặt mọi người, còn rất nhiều người không có canh mà uống.

Lúc ấy đạo sĩ lại có biện pháp khác.

Hai nhà Lâm, Tiêu quanh năm được Lâm Tuế Hàn che chở, trực tiếp lây dính khí vận, tuy không bằng cô nhưng tốt hơn đa số người, m.á.u thịt của họ cũng hữu dụng.

Đám dân chúng mắt đỏ rực.

Bọn họ chặn tất cả cửa ra của hai nhà Lâm, Tiêu, ùa nhau vào trong, chen chúc tới mức làm sập tường vây.

Dân chúng mắt đỏ ngầu thèm khát nhìn người nhà họ Lâm, Tiêu bị bao vây vào giữa.

Tùy theo đạo sĩ ra lệnh một tiếng, dân chúng thậm chí không kịp nấu canh, bọn họ như dã thú nhào lên.

Ngày đó, m.á.u chảy thành sông.

Ngày đó, tất cả thành viên người nhà họ Lâm, Tiêu đều không còn mẩu xương, vô luận là chủ nhân hay là người hầu.

Châu Thiện sững sờ nhìn, cổ họng thít chặt:

“Lâm Tuế Hàn đó là ta?”

Diêm Vương nhẹ nhàng gật đầu:

“Tiêu Trường Các rời nhà bốn tháng, con của Lâm thị vừa lúc được hơn bốn tháng.”

Yêu giỏi về dụ dỗ lòng người, nên mới có câu yêu ngôn hoặc chúng chi.

Một số yêu sẽ khoác da người, đứng ở trong đám người thì giống hệt con người, sau khi giả làm người chúng nó đi lừa gạt người, đồng hóa người thành yêu.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 354



Thí dụ như là đạo sĩ kia.

Đạo sĩ vốn muốn bắt yêu, đi theo tung tích của yêu đến Bắc Kinh, lại bị yêu dụ vào cạm bẫy, bị ăn tươi nuốt sống, ăn chỉ còn lớp da người đẫm máu. Thế là yêu khoác da người, biến thành đạo sĩ, cười híp mắt vuốt râu dê, đầu mâu nhắm thẳng vào Lâm Tuế Hàn.

Nó nhằm vào trái tim của Lâm Tuế Hàn lâu rồi, Lâm Tuế Hàn là con cưng của trời, Thiên Đạo đều che chở cô, cô có khí vận lớn, công đức lớn, khí vận và công đức của cô như ánh sáng vàng ấm áp thoải mái phủ lên Lâm phủ và nhà họ Tiêu, dù yêu muốn xuống tay cũng không được.

Ăn nhiều người như vậy nhưng không bằng ăn trọn trái tim của Lâm Tuế Hàn, nếu ăn tim của Lâm Tuế Hàn thì nó có thể trực tiếp phi thăng, làm Yêu Tiên độc nhất vô nhị!

Nó không thể hành động nên nhắm vào đám dân chúng, nó chỉ ham trái tim của con gái của trời và công đức uy h.i.ế.p nó, chỉ cần ăn trái tim của Lâm Tuế Hàn thôi, phàm nhân khác không ăn cũng được.

Dân chúng Bắc Kinh đều chìm đắm trong dụ dỗ của yêu quái, bọn họ đều sợ chết, sợ bị yêu ăn không còn mẩu xương, chỉ cần bảo đảm cho mình không chết, ăn chút thịt người cũng không sao cả.

Yêu nhẹ nhàng dùng thủ đoạn mê hoặc mấy dân chúng đi đầu, họ lập tức đỏ mắt xông lên cắn mạnh vào thân thể người nhà của họ Lâm, Tiêu, dân chúng khác bị cảm xúc của mấy người cuốn hút, mất đi tính người, đua nhau xông lên.

Hôm đó, dân chúng cả thành đều biến thành yêu.

Chờ đạo sĩ cười lớn biến mất trong tầm nhìn của mọi người, dân chúng bị mê hoặc dần tỉnh táo lại, dưới đất chỉ còn một lớp thịt nát cặn bã.

Bọn họ sợ, chạy trốn về nhà, khẩn cầu ông trời che chở thu con yêu kia, đừng để bọn họ bị yêu nghiệt quấy nhiễu nữa.

Nhưng con gái của trời c.h.ế.t thảm tại đây, bọn họ đã sớm mất đi sự che chở của Thiên Đạo.

Kinh đô đỏ mưa lớn suốt một tháng, kéo dài không ngớt. Đêm đó mưa lớn khiến đê đập bờ sông vỡ, nước sông đục tràn vào, cuồn cuộn nhấn chìm mọi dấu vết.

Bắc Kinh ban đầu phồn hoa giàu có và đông đúc hoàn toàn biến thành tòa thành chết.

Bắc Kinh biến thành một hồ lớn, bên hồ có một nữ quỷ.

Trên người cô khoác áo đỏ thắm, đỏ dậm như máu, tóc đen da trắng, giờ tý ra khỏi hồ nước, cả đêm quanh quẩn bên hồ giống như đang đợi người. Khuôn mặt trắng bệch còn chút nét giống Lâm thị con dâu của nhà họ Tiêu xinh đẹp.

Lúc đó, chiến hỏa nổi lên bốn phía, yêu tà quấy phá, người sống trên đời không nhiều bằng quỷ, bằng yêu.

Nữ quỷ áo đỏ oán khí rất nặng, có của cô, cũng có của đứa con chưa chào đời, huyết sát ngút trời khiến yêu quỷ khác không dám trêu chọc cô, đều tránh xa hồ lớn này.

Cô đợi hai năm mới chờ đến người mà mình mong ngóng.

Tiêu Trường Các tu tập tròn ba năm trên núi Ngọc Hư, có chút thành tựu, Thiên Hành tông thả anh về nhà. Trong ba năm ở núi Ngọc Hư, Tiêu Trường Các chưa từng nhận được thư báo bình an từ quê nhà, lòng anh nóng như lửa đốt, giơ roi đánh ngựa, chặng đường năm ngày bị anh đi ngày đêm rút ngắn còn ba ngày, chạy c.h.ế.t mấy con ngựa.

Trong n.g.ự.c của Tiêu Trường Các còn giấu cây sáo ngắn, đó là vật yêu thích của vợ, cô tặng cho anh trước khi lên đường. Trong bao của anh cất một cây trâm ngọc, đó là lúc anh ở trong hang núi bế quan cảm ngộ pháp môn thì mỗi ngày mài ra, cây trâm ngọc này mà ghim vào tóc mai như mây của Lâm Tuế Hàn thì không biết sẽ đẹp đến nhường nào.

Niềm vui sướng đó khi nhìn khu vực vốn là Bắc Kinh giờ chỉ còn lại nước hồ lăn tăn sóng gợn thì hoàn toàn tan biến.

Không còn người nhà họ Lâm, chẳng có nhà họ Tiêu, dân chúng toàn thành, kinh đô phồn hoa, đều mất hết.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 355



Ngày đê đập sụp đổ, tất cả mọi người đồng thời rơi vào ngủ say, bao gồm người gõ mỏ, không ai sống sót.

Tiêu Trường Các dựng mấy chục mộ chôn quần áo trên ngọn núi bên hồ, khắc tên cho mỗi ngôi mộ. Dựng mộ chôn quần áo xong Tiêu Trường Các ngơ ngẩn đi lang thang, không ăn không uống, biến mình thành một tên ăn mày chật vật.

Mãi khi nghe từ miệng người chạy nạn trong một sạp trà nói về truyền thuyết nữ quỷ trong hồ.

Tiêu Trường Các lảo đảo chạy về hồ lớn kia, chờ mãi đến giờ tý, rốt cuộc đợi đến quỷ hồn của Lâm Tuế Hàn chậm rãi ra khỏi hồ.

Biết tin tất cả người thân uổng mạng, kẻ thù cũng đều hủy diệt, ánh mắt của Tiêu Trường Các dần tắt tia sáng, lạnh giống như một mảnh băng tuyết.

Lúc được Thiên Hành tông chọn, Tiêu Trường Các vốn không muốn đi, là cha mẹ thuyết phục anh. Lúc ấy bốn phía chiến tranh, bao gồm đất nước mà bọn họ ở, người nhà họ Tiêu muốn anh lên núi học nghệ, sau khi học thành công thì đi về làm lình, diệt địch bên ngoài, bảo vệ đất nước.

Nhưng những điều này đã vô nghĩa.

Thời này yêu quỷ nhiều hơn con người, Tiêu Trường Các cũng hoàn toàn lạnh lòng với con người. Anh giấu quỷ hồn của Lâm Tuế Hàn vào sáo ngắn, mang lên núi Ngọc Hư.

Trong thời loạn này, người duy nhất có thể chỉ lo thân mình là đám người tu đạo đứng ngoài cuộc.

Bởi vì yêu tà làm loạn, chướng khí càng lúc càng nhiều, linh khí do những người ngoài cuộc này tu luyện dần thưa thớt, tu vi của họ kẹt trong bình cảnh không thể tiến bộ.

Tình hình này mãi khi tông chủ của Thiên Hành tông được một cuốn sách cổ mới thay đổi.

Sách cổ ghi rằng bỏ lệ quỷ khi còn sống có khí vận lớn, sau khi c.h.ế.t có oán khí vô biên vào lò luyện đan, dùng chân hỏa của lô đỉnh mỗi ngày nấu, dừng tay vao khoảnh khắc lệ quỷ sắp hồn phi phách tán thì lệ khí của lệ quỷ có thể chuyển thành linh khí tinh thần, khi tu luyện làm ít được nhiều đến mức một ngày nghìn dặm.

Thiên Hành tông bắt đầu phái người xuống núi đuổi yêu tà, chỉ vì tìm được lệ quỷ kia.

Tông chủ Thiên Hành tông ngẫu nhiên biết được lệ quỷ mà bọn họ muốn tìm ở trên núi Ngọc Hư, giấu trong cây sáo ngắn của một đệ tử của tông môn.

Thiên Hành tông đầu tiên là ngọt nhạt khuyên bảo, Tiêu Trường Các lại cứng đầu không chịu nộp cây sáo ngắn. Tiêu Trường Các mới tu tập vài năm, dù có tư chất hơn người cũng chẳng là gì trong mắt tông môn. Tiêu Trường Các ngu xuẩn cứng đầu rốt cuộc khiến tông môn mất đi kiên nhẫn.

Bọn họ lấy lý do là ác quỷ tàn sát dân chúng cả thành, thúc ép Tiêu Trường Các giao nữ quỷ kia ra.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tiêu Trường Các chỉ lạnh lùng nhìn đám đệ tử tông môn, nửa như buồn cười nửa như trào phúng. Cố tình tên này chơi chiêu nhiều, chỉ có Tiêu Trường Các gọi thì nữ quỷ mới đi ra, nếu không thì tuyệt đối không xuất hiện trước mặt người khác.

Lúc ấy tông chủ đã sắp hết tuổi thọ, nếu mãi không thể đột phá tu vi thì rất nhanh sẽ đến ngày đại hạn. Tông chủ rất cần những linh khí tinh thuần ghi trong sách cổ.

Tông chủ không chờ được nữa, mười cao thủ đứng đầu Thiên Hành tông ùa ra vây công Tiêu Trường Các.

Bọn họ bắt được Tiêu Trường Các, chặt đứt gân tay gân chân của anh, nhưng anh vẫn không chịu giao ra nữ quỷ.

Móc đôi thiên nhãn mà Thiên Hành tông xem trúng ra, anh vẫn kiên quyết không giao nộp nữ quỷ.

Phế tất cả tu vi của anh, nhưng anh vẫn không buông bỏ nữ quỷ.

Đang lúc tông chủ tức điên muốn g.i.ế.c Tiêu Trường Các cho rồi, nữ quỷ kia phá vỡ trói buộc mà Tiêu Trường Các lập ra, tự chạy ra ngoài.

Cả người cô tràn ngập huyết sát ngút trời, con mắt cũng là màu đỏ, chảy m.á.u đỏ thắm.

Trong mắt Lâm Tuế Hàn là hận ngập trời, dường như muốn khắc tất cả những người có mặt vào trong mắt:

“Thả huynh ấy.”
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 356



Bởi vì Tiêu Trường Các đã ngất xỉu, ác quỷ kia không hề phản kháng, mặc cho người của Thiên Hành tông dùng chỉ mực ống thừng trói quỷ trói chặt mình, đẩy vào lò luyện đan to lớn lửa cháy hừng hực, cô phát ra tiếng thét dài xé rách tim gan.

Tiêu Trường Các suy yếu bị đệ tử của Thiên Hành tông dửng dưng ném xuống nữa, anh đã thành phế nhân, Thiên Hành tông không sợ bị trả thù.

Dù vậy trước khi hai đệ tử trở về vẫn cắt đầu lưỡi của Tiêu Trường Các.

Sau này Thiên Hành tông đi trấn nhỏ dưới núi nghe ngóng tin tức, nghe nói Tiêu Trường Các mù mắt rớt xuống đáy Tử Nhân cốc thì vừa lòng trở về báo cáo.

Tử Nhân cốc chỉ có c.h.ế.t chứ không sống nổi, là Tiêu Trường Các tự mình tìm chết, không liên quan Thiên Hành tông, bọn họ không làm trái giao hẹn.

Rất nhanh, Thiên Hành tông dựa vào linh khí tinh thuần từ lò luyện đan trở thành vật khổng lồ đứng đầu cõi đời, bọn họ bỏ qua lời thề không nhập thế ngày xưa đã thề, bắt đầu nghênh ngang đi trong trần gian.

Bởi vì tông môn có nữ quỷ chống đỡ, đệ tử của Thiên Hành tông đều có tu vi cao thâm, bọn họ không kiêng nể gì đi khắp trần gian, gặp yêu trừ yêu, gặp quỷ g.i.ế.c quỷ, yêu tà trên đời bị bọn họ diệt gần hết, bọn họ thành tiên nhân được người đời tâng bốc.

Thiên Hành tông trở thành môn phái lớn nhất cõi đời, thu môn đồ rộng rãi, mấy chục quốc gia lớn nhỏ đều trở thành người tín ngưỡng Thiên Hành tông.

Thiên Hành tông phong quang mấy chục năm, mãi khi ma nhân áo đỏ lên núi, đồ toàn bộ tông môn.

Tiêu Trường Các không chết, anh vốn nên tu tập tiên đạo, hiện giờ lại rơi vào ma đạo.

Khoảnh khắc Tiêu Trường Các sắp phá cửa mà vào, tông chủ thấy tông môn bị đồ sạch thì khởi động đại trận, đập nát ác quỷ trong lò luyện đan hồn phi phách tán.

Lần này Lâm Tuế Hàn c.h.ế.t thật, thần hồn đều diệt.

Tiêu Trường Các mặt không cảm xúc mở lò luyện đan ra, chỉ thấy tro tàn u tối trong lò.

Khoảnh khắc Tiêu Trường Các bị Thiên Hành tông ở trên núi phế đi tu vi sắp xỉu thì cảm thụ được thân hình mơ hồ của Lâm Tuế Hàn đến gần, nói bên tai anh:

“Chàng chờ thiếp.”

Giờ Tiêu Trường Các đã đến, nhưng quỷ đã hứa sẽ đợi anh không còn đây.

Khi xem đến đây thì Châu Thiện rốt cuộc không kiềm được vươn tay chộp lấy đóa hoa Bỉ Ngạn, bóp chặt làm bàn tay dính đầy nước hoa đỏ thắm.

Châu Thiện tức giận nghiến răng nghiến lợi:

“h**p – người – quá – đáng!”

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô dẫu sao cũng là đường đường Sơn Từ Thần Quân, vậy mà lúc đầu thai bị đạp lên mặt, sống rồi c.h.ế.t một lần, c.h.ế.t rồi tiếp tục c.h.ế.t nữa, chịu khổ bị lửa cháy mấy triệu năm.

Thảo nào, thảo nào khi cô vừa về lại vị trí cũ liền vội vàng cắt bỏ ký ức kiếp đó, hiện giờ cô hối hận nhặt lại nó.

Diêm Vương thấy sắc mặt khó coi của Châu Thiện thì ung dung ném ra các đòn búa tạ:

“Ngày đó ngươi ăn cung phụng trong núi Sơn Thần, Ngọc Đế cho ngươi hạ giới trả nhân quả, thật ra không chỉ vì chuyện này, còn một việc khác nữa. Lão Quân tính ra được ngươi có duyên với một thần hồn, vốn muốn khiến ngươi hạ giới thu phục hắn quay về với tiên đạo. Nhưng cố tình bởi vì ngươi mà hắn rơi vào ma đạo, cũng là oan nghiệt."

Diêm Vương lại tặc lưỡi nói:

“Ngươi nói một câu ngươi đợi hắn, Tiêu Trường Các ở cạnh cầu Nại Hà khổ sở chờ ngươi ba trăm năm, địa phủ không dám báo cho biết sự thực. Hắn cho rằng ngươi đi đầu thai nên tự động yêu cầu đầu thai, đi tiểu thế giới khác nhau tìm ngươi. Địa phủ cũng không dám đắc tội hắn, tiểu thế giới có tốc độ thời gian chảy khác nhau, thiên giới mới qua mấy trăm năm, nhân gian giới ở bên dưới không biết qua bao lâu, oan gia này hễ cảm thấy khó ở liền diệt thế.”
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 357



“Mười nghìn nhân gian giới tổng cộng bị hắn diệt hơn một nghìn, thêm vào thời cuộc tan vỡ, thần ma khác hạ giới cũng thích gì làm nấy, mười nghìn giới giảm xuống còn ba nghìn giới. Về sau Thiên Đạo trói buộc, không cho phép tiên nhân thi nhau hạ giới đã thủng như tổ ong, mới miễn cưỡng khống chế được thế cục."

“Giờ chỉ còn một nhân tố chưa biết, ta bị hắn phiền sứt đầu mẻ trán, đưa đơn kiện lên Thiên Đình. Ngọc Đế phái thiên binh thiên tướng đi thảo phạt hắn, đều bị đánh trở lại."

"Mãi đến khi Ngọc Đế thỉnh Thanh Nguyên Đế Quân đến mới miễn cưỡng ngăn chặn hắn, nhưng hắn làm một giao dịch với Ngọc Đế.”

“Hắn biết tất cả nhân quả, cam lòng cắt bỏ tất cả ký ức và tu vi, chỉ cần ngươi trả lại nợ tình mà ngươi đã nợ hắn.”

Thảo nào lúc trước Ngọc Đế tìm đại lý do phạt cô hạ giới.

Châu Thiện mặt như màu đất, những việc này lặp đi lặp lại trong lòng cô.

Diêm Vương lại ném quả b.o.m hạt nhân khác:

“Thần Quân, ngươi biết thần hồn có duyên với ngươi là ai không?”

Châu Thiện khờ ngốc nhìn hắn.

Diêm Vương cũng xem như sống lâu, giờ phút này không hề sợ hãi tiết lộ thiên cơ sẽ mang đến ảnh hưởng gì:

“Lục Áp.”

Châu Thiện nghe vậy trước mắt tối sầm, muốn ói ra máu.

Lục Áp, đó là Lục Áp trong truyền thuyết "Trước có Hồng Quân sau có trời, Lục Áp Chân Quân còn tồn tại sớm hơn”, tán tiên ở đảo Ngư Lăng của Bắc Hải, trong tam giới ít ai chưa nghe qua thanh danh của người này.

Nhưng chẳng phải Lục Áp đã sớm binh giải rồi sao?

Bị cây Tử Sát Thương của Sơn Từ đ.â.m nát đến thần hồn đều diệt.

Lục Áp Chân Quân khác với thần linh tu luyện từ địa tiên mà lên như Sơn Từ, đây là nhân vật ngang hàng với Nữ Oa, Bàn Cổ. Câu "Trước có Hồng Quân sau có trời, Lục Áp Chân Quân còn tồn tại sớm hơn” trong truyền thuyết có thành phần nói ngoa, nhưng qua câu này cũng biểu hiện vài phần địa vị của Lục Áp trong thần giới.

Châu Thiện chỉ thấy mặt y vài lần, lần cuối là cầm cây Tử Sát Thương hủy kim thân linh khiếu của y.

Đó là lúc thần ma đại chiến, khi ấy Sơn Từ chỉ mới biến hóa, còn là một Sơn Thần nho nhỏ, trốn trong khu vực núi Vô Tà đếm hòn đá chơi.

Cô nằm sấp dưới đất hào hứng đếm cục đá thì trời đất bỗng biến động, một cục lửa màu đỏ từ chân trời rơi xuống, bay nhanh về phía tây.

Tám trăm dặm về hướng đông tây nam bắc đều là khu vực núi Vô Tà của cô!

Sơn Từ linh khiếu mơ hồ, nhưng biết núi Vô Tà là địa bàn của cô, không cho phép người khác động vào. Cô cứ tưởng là tiểu yêu mấy hôm trước chạy tới chiếm địa bàn, thế là hùng hổ vác cây Tử Sát Thương tìm tới kẻ xâm nhập để nói chuyện.

Cây thương đó lúc ấy còn chưa phải là thương, chỉ là hàn tinh bị cô lấy ra từ núi Vô Tà, bị cứng rắn nặn thành hình dạng như cây gậy.

Nhưng đánh yêu khá tiện tay.

Cô là Sơn Thần của núi Vô Tà, cô có thể cảm ứng tất cả đá núi trong khu vực, rất nhanh tìm ra nơi ‘tiểu yêu’ kia tốn, là sơn động mà cô từng ở.

Sơn Từ chọt gậy vào hang núi:

“Tiểu yêu nào không mọc mắt hả, cút ra ngoài cho ta!"

Cô nói được một vài câu chợt yên lặng, cô nhìn đối phương, lại cúi đầu xem chính mình, cảm thán từ tận đáy lòng:

Vân Mộng Hạ Vũ

“Ngươi trắng thật.”

Đó là lần đầu cô gặp chân thần viễn cổ còn quá xa xôi với cô thuở bấy giờ, Lục Áp Chân Quân.

Lục Áp áo đen, da trắng đến không thể miêu tả, y dựa vào vách núi nhắm mắt dưỡng thần, g*** h** ch*n mày chau lại sóng gợn mong manh, màu môi nhạt đến cực điểm. Nếu lấy ánh mắt của Sơn Từ bây giờ thì chắc chắn nhìn ra y bị thương nặng.

Lục Áp nghe tiếng động thì mở mắt ra, Sơn Từ vừa chạm vào đôi mắt kia liền choáng váng.

Từ lúc biến hóa tới nay, Sơn Từ chỉ nhìn thấy tiểu yêu dung nham xấu xí và các yêu ma muốn tới cướp địa bàn của cô, ai nấy đều xấu xí, nên Sơn Từ chưa hiểu rõ về vẻ đẹp.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 358



Đôi mắt hờ hững của Lục Áp hoàn toàn đánh trúng thẩm mỹ quan của cô. Mặt trắng nhỏ, mắt hoa đào, tuyệt nhất là khi mắt mở ra, nhìn kỹ vào đôi mắt đó có thể thấy sắc xuân xinh đẹp sớm nhất, mới nhất.

Sơn Từ bị khai phá ra thuộc tính mê cái đẹp lập tức vứt bỏ ý nghĩ đuổi đi tiểu yêu xâm nhập lãnh địa của mình, giữ lại cũng tốt, mát mắt.

Người đàn ông kia hờ hững nhìn cô, chân mày càng nhíu chặt, phun ra một ngụm m.á.u đen. Vết thương trên người y rất nặng, không có sức lực cưỡi mây.

Sơn Từ nhìn thấy cảnh đó thì sửng sốt, sau đó co chân chạy nhanh ra khỏi hang núi kia.

Lục Áp mặc kệ, y vốn định về động phủ của mình, nhưng trên đường hao hết pháp lực, phi đao c.h.é.m tiên mất kiểm soát khiến y phải đáp xuống nơi này, không ngờ chốn này cất giấu một tán tiên nhỏ.

Nghĩ đến đây, sắc mặt của Lục Áp khó coi hơn chút. Bởi vì trận đại chiến ấy, thần ma lần lượt bỏ mạng, ngay cả núi Bất Chu cũng bị Cung Công đụng gãy. Lục Áp dưới cơn nóng giận đi thẳng đến ma giới, dồn hết sức lực đánh cho ma dụ dỗ làm loạn kia thần hồn đều diệt, nhưng cũng bị ma đầu trước khi c.h.ế.t cắn ngược.

Hiện giờ Bàn Cổ chết, Phục Hy biến mất, Hồng Quân ngủ say, Nữ Oa bận rộn vá trời cho trần gian, không ai rảnh quan tâm y.

Lục Áp đang suy nghĩ, nữ tán tiên mới rồi nhanh chóng chạy trốn như gặp quỷ lại xuất hiện ở trước mặt y.

Cô cầm lá sen to lớn, trong lá lăn vài giọt nước sáng lấp lánh, cô nâng lá sen đến trước mặt Lục Áp như tranh công:

“Ngươi uống nó đi, trước kia ta bị thương uống vào liền khỏe.”

Quỳnh tích cam lộ, xác thực là thánh dược chữa thương, nhưng vô dụng.

Lục Áp sâu thẳm nhìn cô, nhưng không nhận quỳnh tích cam lộ mà cô cất công chạy mấy nghìn dặm hứng được, y lại khép mắt.

Cô không chút phật lòng, mỗi ngày đều đến, giống như nhìn thấy đồ chơi mới vậy, dù tới nhưng không nói chuyện, chỉ chống cằm nhìn Lục Áp chăm chú.

Hơi thở của Lục Áp càng lúc càng yếu, y có vô số thánh dược, y có tu vi cao sâu, nhưng tất cả đều vô hiệu, một kích sắp c.h.ế.t của ma đầu kia đã tổn thương chân linh của y.

Lại qua mấy ngày, Sơn Từ chạy ra ngoài núi Vô Tà bắt một con chim công, định xiên nó vào cây gậy của mình nướng ăn.

Chân thần nửa c.h.ế.t nửa sống kia búng ngón tay, chim công bị cô trói chặt đập cánh bay ra ngoài.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sơn Từ tức giận, sấn tới định hành hung, dù vẻ ngoài đẹp cỡ nào cũng vô dụng, không ăn được!

Nhưng Sơn Từ sợ đánh hỏng y, đành phải ủ rũ huơ gậy đập vào đá.

Sau khi cô trút giận xong, người đàn ông kia nói câu đầu tiên suốt mấy ngày qua:

“Nó sắp biến hóa."

Y đang nói đến chim công kia, Sơn Từ cũng biết, nhưng núi Vô Tà quá hoang vu, dù cô chạy ra ngoài sản vật cũng không thấy phì nhiêu, ngồi canh cả buổi mới bắt được con chim công sắp biến hóa, tự nhiên không nỡ để mất.

Lục Áp không nói chuyện nữa.

Y nhìn cây gậy hàn tinh trên tay Sơn Từ, trầm ngâm rồi giơ tay bóp.

Hàn tinh có thể luyện khí, cho dù ở thần giới cũng vô cùng quý trọng, thí dụ như là phi đao c.h.é.m tiên mà Lục Áp sử dụng có khảm một khối hàn tinh lửa đỏ.

Tán tiên này có nguyên khối hàn tinh màu tím, nhưng cô không biết mình giữ bảo bối thần kỳ.

Sơn Từ đương nhiên không biết gì, cô là cục đá trong lòng núi Vô Tà, một khối hàn tinh màu tím to lớn chẳng qua là vật cộng sinh lúc trời đất sinh ra cô.

Một điều quan trọng nhất là, hàn tinh có thể dùng để Tru thần.

Hàn tinh được gọi là cứng rắn nhất trên trời dưới đất nhưng nó tựa dòng nước quấn quanh trên tay Lục Áp, từ hình dạng cây gậy thô ráp biến thành Tử Sát Thương lê hao hai đầu đầy uy phong, cực kỳ hiên ngang.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 359



Lục Áp luyện hóa hàn tinh màu tím thành vũ khí xong sắc mặt lại trắng hơn, y dửng dưng trả Tử Sát Thương lại cho cô, hờ hững chỉ vào g*** h** ch*n mày của mình:

“Thử xem, đ.â.m vào đây.”

Sơn Từ chỉ là một Sơn Thần nhỏ bé, phải bị thương thì cô mới biết cái gì là tổn thương, nhưng cô chưa chết, tự nhiên không biết từ ‘binh giải’, khi Lục Áp Chân Quân nói chuyện thì dùng chân linh, khiến người bất giác muốn làm theo lời y.

Tử Sát Thương rất xinh đẹp, vừa lúc Sơn Từ muốn tìm vật sống thử nghiệm.

Vì thế Sơn Từ khờ ngốc nghe lời nâng lên Tử Sát Thương đ.â.m trúng chân linh của Lục Áp.

Nhưng Sơn Từ không dám dùng sức nên chân linh của Lục Áp chỉ bị nứt một chút.

Lục Áp cổ vũ:

“Đâm mạnh chút.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Vì thế Sơn Từ tiếp tục cẩn thận dè dặt đ.â.m sâu vào.

Ngay sau đó, chân thần thiên tư siêu đẳng, địa vị cao quý từng tấc nát thành tro bụi ở trước mặt Sơn Từ, cô ngẩn ngơ.

Giọng nói của Lục Áp còn quanh quẩn trong núi Vô Tà:

“Thật có lỗi với ngươi.”

Ai cũng không ngờ, Lục Áp Chân Quân nổi tiếng ngang với Nữ Oa, Bàn Cổ cứ như thế thần kỳ c.h.ế.t trong tay tiểu tiên không ai biết.

Sơn Từ cứ như thế mơ hồ nợ Lục Áp Chân Quân một mạng.

Thì ra lúc ấy chướng khí ma giới ngùn ngụt, Lục Áp lại trúng một kích liều mạng của ma đầu, khi y bị thương nặng rút khỏi ma giới mới biết mình dính ma khí, sản sinh tâm ma.

Ma khí là kẻ thù không đội trời chung với người trời, dù là chân thần viễn cổ cũng không ngoại lệ, chỉ cần tâm ma ăn mòn kim thân thì mặc kệ y thêm vào bao nhiêu thứ cho kim thân cũng vô dụng, sớm muộn gì đọa vào ma đạo. Cho nên, Lục Áp mới chọn chốn không người, núi Vô Tà thì kéo dài mấy nghìn dặm không thấy bóng người.

Lục Áp vốn sắp thiên nhân ngũ suy, gặp gỡ tiểu tiên Sơn Từ chẳng qua là tăng tốc tiến trình này, là số phận, cũng là món nợ.

Châu Thiện lắp bắp nói:

“Không thể nào, Lục Áp Chân Quân sớm bỏ mạng."

Diêm Vương ngắt lời cô:

“Chân thần được Thiên Đạo che chở, cũng có thể đầu thai. Huống chi Chân Quân chẳng qua là nguyên thần tan biến, tàn hồn trốn vào tiểu thế giới, không giống như Nữ Oa Chân Thần binh giải tiêu tan trong trời đất.”

Sắc mặt của Châu Thiện rất nhiều màu.

Lúc ấy Sơn Từ ám sát một chân thần, Thiên Đạo vô tình, lôi kiếp kéo đến, gọi là ‘thiên phạt’.

Lục Áp Chân Quân có công trong đại chiến thần ma, lại che chở loài người, công đức nhiều hơn Nữ Oa lấy thân vá trời. Cô g.i.ế.c một vị đại năng như vậy tự nhiên phải bị thiên phạt.

Nếu không phải Lục Áp chủ động dụ cô g.i.ế.c mình, e rằng khoảnh khắc cô ra tay đã bị Thiên Đạo giận dữ đánh trở về nguyên hình.

May mà Lục Áp biết lợi và hại trong đó, để lại vài món pháp bảo cho cô, khiến cô không đến mức bị lôi kiếp đánh tan. Hơn nữa trước khi c.h.ế.t Lục Áp dạy cho cô tâm pháp hô hấp, khiến tu vi của cô tiến bộ. Sau khi chân tiên viễn cổ lần lượt bỏ mạng. Cô trở thành nhân tài mới xuất hiện, hơn nữa tỏa sáng chói mắt.

Lục Áp đối với cô chỉ là có duyên gặp gỡ, nhưng xem như một nửa sư phụ của Sơn Từ.

Vẻ mặt của Châu Thiện cực kỳ phức tạp, còn muốn giãy giụa:

“Vậy Lục Áp và Phó Kỳ Thâm có quan hệ gì?”

Diêm Quân đau xót nhìn cô:

“Thần Quân đoán không ra sao?"

A, đương nhiên cô đoán được, chắc Tiêu Trường Các là một lũ tàn hồn của Lục Áp, còn Phó Kỳ Thâm là Tiêu Trường Các chuyển kiếp.

Châu Thiện bất đắc dĩ khoát tay: “Ta biết rồi, ngươi hãy cho ta thời gian bình tĩnh đã.”

Diêm Quân dễ nói chuyện vô cùng, khói xanh trên đỉnh đầu người giấy dần tắt, người giấy ban đầu tứ chi đứng thẳng giờ nhẹ nhàng rơi xuống đất, chắc âm binh đã về Suối Vàng.
 
Back
Top Bottom