Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ

[BOT] Mê Truyện Dịch
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 545: Chương 545



Cô còn đeo vòng tay, đây là vòng tay mà bà Tống đích thân cho cô, nói là con dâu nhà họ Tống mới có thể đeo.

Đúng lúc này, đột nhiên ngoài cửa có tiếng động, Khương Tuệ Tuệ quay đầu nhìn, còn tưởng rằng là Tống Thời Thanh đã trở lại. Nhưng sau khi cô chạy đến thì lại không phát hiện bóng người nào.

Cô thở dài, thấp giọng lẩm bẩm một câu: “Tống Thời Thanh, chừng nào thì anh mới tới cưới em.”

Không phải cô không tin anh, chỉ là thời gian chờ đợi anh thật sự quá dày vò cô. Cô cũng không sợ người khác nói gì, cô biết tới khi Tống Thời Thanh đến, những lời đồn đó sẽ tự động sụp đổ.

Chỉ là cô cân nhắc, nếu sớm biết như vậy, mấy ngày trước cô đã đến binh đoàn gặp Tống Thời Thanh rồi. Gần đây nhất bọn họ lại không có đơn hàng nào ở binh đoàn, cũng đã mười ngày rồi cô không đến binh đoàn, hơn nữa cũng đã nửa tháng rồi cô và Tống Thời Thanh không gặp nhau.

Cô nhớ anh.

Ngày thứ hai.

Trong thôn đột nhiên xuất hiện một chiếc ô tô nhỏ, rất nhiều người tò mò lại gần xem náo nhiệt, nghĩ thầm liệu có phải Tống Thời Thanh đã trở lại hay không. Nhưng khi người trên xe bước xuống rồi thì họ mới phát hiện không phải là Tống Thời Thanh.

Sau khi nghe ngóng mới biết được hóa ra là lãnh đạo ở huyện thành tới điều tra, đại đội trưởng vội vã đón tiếp.

Nào ngờ lại có một người xông tới chỗ lãnh đạo, hét lớn: “Tôi có chuyện muốn báo, tôi có chuyện muốn báo!”

Cố Diệp Phi

Mọi người nhìn nhau rồi nhìn người vừa đột nhiên xông ra, đó là Đàm Thiên Vĩ vừa đen vừa gầy, anh ta chỉ vào nhà họ Khương, nói: “Tôi muốn báo là Khương Tuệ Tuệ đang cất giấu sườn xám phong kiến ở trong nhà!”

Sắc mặt đại đội trưởng dần biến đổi, nhanh chóng đưa mắt ra hiệu với kế toán Lý bên cạnh: “Tiểu Lý, mau chóng kéo cậu ta xuống đi, đừng để cậu ta ở đây nói hươu nói vượn.”

Lại nói với lãnh đạo: “Bí thư Trương, ngài đừng nghe lời cậu ta. Đầu óc cậu ta không được tỉnh táo, tên cậu ta là Đàm Thiên Vĩ, vốn dĩ là thanh niên trí thức đến chỗ chúng tôi, nhưng phẩm hạnh bất chính, tôi đã từng báo cáo qua với cấp trên rồi.”

Nhưng bí thư Trương lại không dễ lừa như vậy, ông ấy thân là trưởng bí thư huyện, lần này cũng là được huyện trưởng phái xuống điều tra, vì thế liền nói: “Các người cứ để cậu ta tiếp tục nói đi.”

“Cậu là Đàm Thiên Vĩ sao? Khương Tuệ Tuệ mà cậu nói là ai? Hiện đang ở đâu? Có cái gì mà phong kiến, cậu dẫn tôi qua đó xem thử.” Bí thư Trương hỏi.

Đàm Thiên Vĩ giãy giụa thoát khỏi sự trói buộc của kế toán Lý, đưa bí thư Trương đến nhà họ Khương.

Đúng lúc Khương Tuệ Tuệ đang chơi trong nhà cùng với Nữu Nữu và Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt đã hơn sáu tháng tuổi rồi, cũng đã nhận biết một vài người, thích nhất là được Khương Tuệ Tuệ ôm, mỗi lần Khương Tuệ Tuệ ôm cô bé luôn cười ‘khanh khách’, trông vô cùng đáng yêu.

Hai ngày nay vì không có tin tức của Tống Thời Thanh, Lý Tú Cầm sợ tâm trạng của Khương Tuệ Tuệ không tốt, cho nên đã để Nữu Nữu chơi với Khương Tuệ Tuệ.

Lúc này bên ngoài có động tĩnh, động tĩnh lại không nhỏ, hóa ra là Đàm Thiên Vĩ đưa bí thư Trương tới, đám người kia cũng chạy theo xem náo nhiệt.

Cửa bị mở ra, Đàm Thiên Vĩ liền chỉ vào Khương Tuệ Tuệ đang ngồi trong sân ôm trẻ con mà nói: “Lãnh đạo, chính là cô ta! Trong nhà cô ta có cất giấu sườn xám!”

Mặc dù Chủ tịch đã qua đời, nhưng sườn xám vẫn bị coi là tàn dư của phong kiến.

Bí thư Trương nhanh chóng kêu người đi lục soát, ban đầu đại đội trưởng còn nói giúp Khương Tuệ Tuệ, kết quả Khương Tuệ Tuệ lại thoải mái để cho bọn họ lục soát, nhìn đại đội trưởng và nói cô làm chuyện ngay thẳng, không có gì phải sợ, lúc này đại đội trưởng mới không nói gì.

Quả nhiên, sau khi những người đó đi vào lục soát thì không lục soát được bất cứ thứ gì cả.

Bí thư Trương đang rất tức giận, Đàm Thiên Vĩ không thể tin được mà nói: “Không thể nào, rõ ràng đêm qua tôi nhìn thấy cô ta mặc nó trên người, không thể nào, rõ ràng là có, sao có thể không tìm thấy được!”
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 546: Chương 546



Chỉ là đã không có ai để ý tới anh ta nữa rồi.

Khương Tuệ Tuệ cười lạnh nhìn Đàm Thiên Vĩ, xem ra Đàm Thiên Vĩ là vì ngày đó cô đã vạch trần anh ta ở đại hội khen thưởng, khiến anh ta không có cách nào được theo học ở đại học Công Nông Binh, còn cả chuyện khiến anh ta phải vĩnh viễn ở lại đại đội Hồng Tinh, thế nên anh ta vẫn luôn ghi hận cô.

Trước đây không có động tĩnh gì không có nghĩa là không hận cô, chỉ là không tìm được cơ hội, bây giờ chớp được cơ hội rồi thì lập tức muốn kéo cô xuống nước.

Nhưng anh ta đâu thể biết được, bản thân cô có không gian bí mật, cô đem đồ đạc cất giữ ở trong không gian đó, bọn họ sẽ không thể nào tìm ra được.

Vốn dĩ là theo chính sách, sang năm tất cả mọi người đều có thể đi thi đại học, nhưng Đàm Thiên Vĩ lại làm một chuyện ngu xuẩn, chỉ sợ về sau cũng không thể thi đại học được nữa.

Đúng lúc này, giữa đám người kia lại bắt đầu xôn xao, tiếp theo có người kêu lên một tiếng: “Tống Thời Thanh? Người này không phải là Tống Thời Thanh sao? Tống Thời Thanh đã trở lại rồi ư?”

“Tống Thời Thanh đã trở lại! Là đang ngồi xe hơi nhỏ nữa đấy!”

Khương Tuệ Tuệ ngơ ngác nhìn về phía đám người kia, chỉ thấy cả đám người đang vây kín mít đột nhiên tránh ra, còn Tống Thời Thanh cứ như vậy mà đi tới.

Anh đưa tay về phía cô: “Tuệ Tuệ, anh trở về đây để hỏi cưới em.”

Sau khi hỏi rõ ràng mới biết được, hóa ra hôm đó mọi chuyện xảy ra đột ngột, Tống Thời Thanh được người ta đón đi, không kịp nói cho Khương Tuệ Tuệ biết chuyện này, vì thế phải làm phiền Thẩm Kiêu Dương báo tin với Khương Tuệ Tuệ.

Nào ngờ Thẩm Kiêu Dương lại không đáng tin cậy, vì muốn đi xem Diệp Mạn Đình biểu diễn mà quên mất chuyện này, sau khi xem biểu diễn trở về thì đã không còn kịp nữa rồi.

Nhà họ Tống được sửa lại án xử sai, theo lý mà nói thì ông Tống phải được phục chức, nhưng vì ông ấy đã đến tuổi nghỉ hưu, cho nên vừa được cái danh là trực tiếp về hưu, nhưng về hưu thì cũng có phúc lợi của thủ trưởng về hưu.

Căn nhà bị tịch thu cũng được trả lại, người nhà họ Tống lần nữa dọn về đó ở.

Theo ý của ông Tống và bà Tống là muốn cả nhà họ Khương cũng chuyển đến ở cùng, dù sao thì nhà họ Tống cũng rất rộng, ở được rất đông người. Nhưng người nhà họ Khương quen sống ở nông thôn rồi, nếu thật sự lập tức để bọn họ vào sống trong thành, bọn họ sẽ không quen.

Hơn nữa, cho dù sau này có vào trong thành ở, bọn họ cũng không nghĩ tất cả các thành viên trong nhà họ Khương đều sẽ tới.

Lúc trước nhà họ Tống đến sống ở nhà bọn họ, tổng cộng cũng chỉ có ba người, nhưng bọn họ thì khác, bọn họ là một gia đình rất đông thành viên, nếu tất cả đều đến ở thì thật sự là quá quấy rầy.

Sau khi Tuệ Tuệ gả đến đây, thỉnh thoảng bọn họ có thể đến thăm cô và ở lại mấy ngày, nhưng sẽ không ở luôn tại đây.

Hôn lễ của Khương Tuệ Tuệ và Tống Thời Thanh được cử hành sau đó một tháng khi nhà họ Tống được sửa lại án xử sai.

Hai người bọn họ đều là kiểu người hiện đại, trong hôn lễ Khương Tuệ Tuệ mặc quần áo do chính cô thiết kế, Tạ Phương Hoa tự tay may váy cưới cho cô, còn Tống Thời Thanh mặc đồ do cô ấy thiết kế.

Cố Diệp Phi

Chẳng qua vì vấn đề niên đại nên bọn họ không thể đến giáo đường để kết hôn.

Khương Tuệ Tuệ mặc váy cưới đính hột trân châu ngồi trên giường, cửa sổ mở ra, hôm nay là một ngày trời rất đẹp, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, chiếu vào chiếc ga giường đỏ thẫm, ánh nắng hắt vào chiếc váy cưới, tạo nên một khung cảnh đẹp cực kỳ.

Khương Tuệ Tuệ tự mình trang điểm, dù sao thì cô cũng không có cách nào chấp nhận được trình độ thẩm mỹ của chuyên viên trang điểm của thời này. Cô cũng không trang điểm cầu kỳ, vẫn theo phong cách thường ngày, vừa thanh thoát vừa đáng yêu.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 547: Chương 547



Cô ngồi trên giường, nhìn đám người Thẩm Kiêu Dương, Hàn Tiến Bộ vì tìm không thấy một chiếc giày mà lục tìm túi bụi, cô nhếch miệng cười cười.

Ở đây khi kết hôn có một tập tục, đó là lúc kết hôn, cô dâu phải giấu giày đi, chú rể phải tìm được đôi giày đó thì mới có thể rước cô dâu về nhà.

Nhưng bọn họ đã tìm khá lâu rồi mà chỉ mới tìm được một chiếc giày, còn một chiếc khác tìm mãi không ra. Thẩm Kiêu Dương và Hàn Tiến Bộ lúc đầu tin tưởng tuyệt đối mười phần bây giờ đã có chút ngán ngẩm rồi.

Trong gian phòng này, bọn họ đã lục tìm hết rồi, chỉ tiếc là chưa thể đào ba tấc đất lên mà lần tìm nữa thôi, lẽ nào chiếc giày còn lại biết tàn hình sao?

Thẩm Kiêu Dương nảy ra chủ ý với bạn gái Diệp Mạn Đình, tiến đến bên cạnh cô ấy, nhỏ giọng hỏi: “Mạn Đình, em nói cho anh biết đi, chị dâu giấu chiếc giày còn lại ở đâu vậy?”

Diệp Mạn Đình cũng là phụ dâu của Khương Tuệ Tuệ, đương nhiên cô ấy biết Khương Tuệ Tuệ giấu giày ở đâu, nhưng lại không chịu nói cho Thẩm Kiêu Dương biết. Cô ấy ho khan một tiếng, nâng nâng cằm, nói: “Kiêu Dương, anh đừng quên, hôm nay em chính là phụ dâu của Tuệ Tuệ, em là người ở phe Tuệ Tuệ, các anh không thể chơi xấu, nhất định phải tự mình tìm được mới tính.”

Hàn Tiến Bộ cũng nhỏ giọng hỏi Triệu Xuân Hạnh, mặc dù Triệu Xuân Hạnh không thể nói, nhưng chỉ cần chỉ tay cho anh ấy là được, thế nhưng lúc này cô ấy cũng giống như Diệp Mạn Đình, quay mặt đi chứ không chịu nói cho Hàn Tiến Bộ biết.

Thẩm Kiêu Dương và Hàn Tiến Bộ không thể lấy được thông tin từ bạn gái, chỉ có thể ủ rũ nhìn Tống Thời Thanh, nói: “Anh Thời Thanh, chúng ta thật sự không thể tìm thấy chiếc giày còn lại nữa rồi.”

Trang phục thời bấy giờ đều tương đối rộng thùng thình, mọi người thích kiểu dáng rộng thùng thình, mặc trên người trông khá lướt thướt, không khác gì trẻ con mặc trộm quần áo của người lớn cả.

Còn trang phục mà Khương Tuệ Tuệ thiết kế cho Tống Thời Thanh lại rất khác, trang phục này hoàn toàn dựa theo kích cỡ của Tống Thời Thanh để làm, mặc trên người Tống Thời Thanh thì đường cong hiện rõ, khí chất nổi bật.

Ánh mắt anh hoàn toàn dừng hẳn trên người Khương Tuệ Tuệ, cô nhếch miệng cười khi đã mất rất nhiều thời gian rồi mà bọn họ vẫn không thể tìm được chiếc giày còn lại.

Anh cũng cười, khóe miệng hơi hơi cong lên.

Anh tiến lên hai bước, đi tới trước mặt Khương Tuệ Tuệ, đột nhiên đưa tay giở khăn che đầu của Tuệ Tuệ, sau đó hôn lên môi Tuệ Tuệ. Môi cô vẫn như vậy, mềm mại, ngon ngọt, anh m*t vào, một bàn tay bắt đầu đỡ lấy vòng eo mảnh khảnh của cô.

Khăn che đầu chậm rãi rơi xuống.

Anh bắt đầu hôn thì người xem náo nhiệt trong phòng bắt đầu cười vang thành tiếng, thậm chí có người còn bắt đầu vỗ tay.

Khương Tuệ Tuệ nghe thấy giọng điệu thánh thót của Nữu Nữu vang lên: “Cô út và dượng út hôn môi! Trước kia cháu cũng đã nhìn thấy cô út và dượng út hôn môi! Cháu thích nhất là xem bọn họ hôn môi! Cô út ơi cô út, Nữu Nữu cũng muốn ôm cô!”

Cố Diệp Phi

Nhưng rất nhanh đã bị Lý Tú Cầm quát bảo ngưng lại: “Con nít con nôi, nói hươu nói vượn cái gì đó, mau đi ra chỗ khác chơi, đừng ở đây nói bừa nữa….”

Khương Tuệ Tuệ cũng không ngờ Tống Thời Thanh lại hôn cô ở trước mặt nhiều người như vậy, ban đầu cô không kịp phản ứng lại, nhưng rất nhanh sau đó cô đã chìm vào nụ hôn của anh và bắt đầu đáp lại.

Trong ngày đại hỉ của bọn họ, cô và anh hôn môi nhau thì có vấn đề gì đâu.

Những người này đều chỉ đang chứng kiến tình yêu của bọn họ mà thôi.

Nhưng ngay sau đó, cô đột nhiên cảm giác được phía dưới váy của mình, đột nhiên có một bàn tay chui vào. Động tác của cái tay kia rất nhanh nhẹn, giống như một con cá nhỏ đang chui vào. Đó là tay của Tống Thời Thanh, bởi vì anh không nhìn được phía dưới váy, hơn nữa lại đang phân tâm đi tìm giày, cho nên từ đầu đã sờ nhầm chỗ.

Khương Tuệ Tuệ hơi co rúm thân người lại, có trời mới biết Tống Thời Thanh đã sờ vào chỗ nào của cô, cái tên lưu manh này!
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 548: Chương 548



Cũng may, Tống Thời Thanh đã nhanh chóng tìm được giày, anh lấy giày từ dưới váy ra, lại hôn Khương Tuệ Tuệ một cái thật sâu, sau đó đứng dậy lùi về phía sau hai bước.

Anh giơ giày trong tay lên, tay còn lại lau khô vệt nước trên khóe môi, nhìn Khương Tuệ Tuệ, trong mắt phảng phất có ngân hà, nói: “Tìm được rồi, anh có thể rước em về nhà rồi.”

Khương Tuệ Tuệ nhướng nhướng chân mày, thay đổi dáng ngồi, làm lộ ra đôi chân trần, lắc lư một chút, nâng cằm nói: “Anh còn chưa mang giày cho em.”

Cố Diệp Phi

Tống Thời Thanh không nói gì, lập tức quỳ một chân xuống, đưa tay phủi phủi chân Khương Tuệ Tuệ hệt như phủi châu ngọc. Cô có làn da sáng bóng, đôi chân vô cùng xinh đẹp, anh cúi người xuống đặt lên mũi chân cô một nụ hôn.

“A….”

Mọi người thét lên chói tai, khung cảnh này thật sự quá lãng mạn rồi, Tống Thời Thanh cũng thật là quá đáng mà!

Tống Thời Thanh mỉm cười, ôn nhu chậm rãi mang giày vào cho cô.

Khương Tuệ Tuệ ngồi trên giường, cứ như vậy mà lẳng lặng quan sát, đột nhiên nhớ tới lúc cô vừa xuyên không tới đây một ngày, cô kêu Tống Thời Thanh mang giày cho cô, nhưng Tống Thời Thanh lại không thèm để ý tới cô, hiện giờ, chẳng những anh mang giày cho cô mà còn hôn vào chân cô ở trước mặt nhiều người như vậy.

Cô được Tống Thời Thanh bế lên từ trên giường, rồi bế lên ô tô trong tiếng chúc phúc của mọi người.

Ô tô chậm rãi rời khỏi đại đội Hồng Tinh, phía sau là người của đại đội, cô nhìn cha mẹ mình đi theo sau ô tô, họ nhìn cô đi càng lúc càng xa, khoé mắt cô hơi cay cay…

“Không sao đâu, sau này em có thể thường xuyên trở về thăm cha mẹ mà.” Tống Thời Thanh ôm nhẹ vai cô, nhẹ giọng an ủi.

Đêm động phòng hoa chúc, vốn dĩ Thẩm Kiêu Dương muốn đại náo phòng tân hôn, nhưng bị ánh mắt của Tống Thời Thanh dọa cho hoảng sợ bèn phải trở về, mấy anh em bọn họ ở bên ngoài uống rượu, để thỏa mãn ý của Tống Thời Thanh nên đã kêu anh sớm vào phòng tân hôn đi.

Phòng tân hôn được bố trí dựa theo sở thích của Khương Tuệ Tuệ, giờ phút này cô được mở khăn che đầu, trong phòng đều được thắp đèn sáng trưng. Còn Khương Tuệ Tuệ ngồi trên giường, sau khi nhìn thấy anh, câu đầu tiên chính là: “Sao còn sớm như vậy mà anh đã lên đây? Đúng lúc, em đang định tính thử một chút xem chúng ta được bao nhiêu tiền mừng, anh lại đây giúp em thống kê đi.”

Tống Thời Thanh nhìn dáng vẻ này của cô thì vừa tức giận vừa buồn cười. Anh đã đợi lâu như vậy, nhịn lâu như vậy, chính là để chờ đến ngày hôm nay, thế mà cô lại kêu anh đếm tiền sao?

Cũng không phải là Khương Tuệ Tuệ yêu tiền, chẳng qua cô cũng không còn cách nào khác, bà Tống đã nói với cô, số tiền mừng này đều phải được ghi chép lại vào một quyển sổ nhỏ, người ta mừng bọn họ bao nhiêu tiền, tương lai nhà người ta tổ chức hỉ sự, bọn họ đều phải mừng thêm một chút, đó là quan hệ xã giao cơ bản nhất, nếu không nhớ kỹ thì đến lúc đó bị nhầm sẽ không hay.

Khương Tuệ Tuệ nghĩ thầm dù sao bên ngoài cũng còn khách khứa đang dùng tiệc, cho dù đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của bọn họ thì Tống Thời Thanh cũng không đến mức chờ không kịp, còn sớm như vậy mà đã lo làm cái kia với cô, vì thế cô dứt khoát nhân dịp này sẽ thống kê tiền mừng cưới cùng với Tống Thời Thanh.

Nhưng mà, cô còn chưa kịp lấy hết mấy cái bao lì xì ra khỏi hộp thì Tống Thời Thanh đã giống như một con sói đói, anh nhào tới bên cạnh cô.

Tống Thời Thanh vươn bàn tay ra, tay của anh phải nói là khá dài và rắn chắc, trước giờ anh làm nông thường hay phơi nắng nên có hơi đen một chút, nhưng thật ra thoạt nhìn thì cũng có một vài chỗ còn trắng.

Anh đã mặc tây trang và đeo cà vạt cả một ngày dài rồi. Bộ trang phục này khi mặc trên người thì còn đỡ, nhưng cà vạt thì lại khiến anh hơi khó thở.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 549: Chương 549



Lúc này hôn lễ đã kết thúc, cuối cùng anh đã có thể buông lỏng cà vạt ra. Anh duỗi tay để tháo cà vạt ra, sau đó một tay cởi cúc áo của bộ trang phục, động tác của anh rất mau chóng.

Khương Tuệ Tuệ bị anh đè trên người, nhìn thấy động tác này của anh là cô cũng biết anh muốn làm gì rồi.

Cô đã sớm thèm muốn thân thể anh, trước kia cô cũng muốn quan hệ với anh, nhưng anh luôn nói phải chờ sau khi kết hôn, bây giờ cũng đã kết hôn rồi, cô nhất định phải ‘xơi’ cho thỏa thích.

Cô bật người ngồi dậy, nắm lấy chiếc cà vạt lỏng lẻo của Tống Thời Thanh, ánh mắt dịu như tơ, thanh âm câu hồn: “Khách khứa vẫn còn ở đây, như vậy có phải quá gấp gáp rồi không?”

Tống Thời Thanh chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của cô, vốn dĩ anh cảm thấy hôm nay cô cực kỳ xinh đẹp, cô vừa nói như vậy, anh lại càng thêm kích động.

Một tay Khương Tuệ Tuệ kéo cà vạt Tống Thời Thanh, một tay v**t v* gò má anh, cố gắng phác hoạ hình dáng của anh, sau đó chậm rãi đi xuống, men theo cằm đi tới yết hầu hơi nhô lên của anh, cảm nhận được khi anh nuốt nước miếng, yết hầu cũng lăn lộn theo.

Cô đột nhiên cảm thấy miệng mình có hơi khô, dùng đầu lưỡi l.i.ế.m l**m môi, sau đó tiến lại gần hôn vào yết hầu Tống Thời Thanh, sau đó lại l.i.ế.m l**m.

Cô dần chuyển từ trạng thái bị động sang chủ động, đè trên người Tống Thời Thanh. Tống Thời Thanh cũng phối hợp với cô, để cô tùy ý c** q**n áo trên người anh ra, sau đó là quần tây, nhưng đến khi cởi chiếc q**n l*t cuối cùng, tay Khương Tuệ Tuệ vừa mới đụng tới lưng quần thì đã bị Tống Thời Thanh bắt lại.

Một tiếng th* d*c rất nhỏ phát ra từ trong miệng của anh.

Điều này khiến ánh mắt Khương Tuệ Tuệ lập tức trở nên sáng ngời, một tiếng th* d*c này đã lấy lòng được Khương Tuệ Tuệ. Một người cao lớn dũng mãnh như Tống Thời Thanh, hiện giờ lại bị cô đè trên người, cho dù bây giờ chưa làm gì nhưng cô cũng cảm thấy kh*** c*m vô cùng.

Cô cúi xuống hôn lên n.g.ự.c Tống Thời Thanh, đưa tay vẽ vòng tròn trên n.g.ự.c anh, rồi sau đó nói: “Ngoan, em sẽ yêu thương anh.”

Có lẽ những lời này đã khiến Tống Thời Thanh bất mãn, anh đột nhiên không còn phối hợp như trước nữa, anh đứng bật dậy, xoay người nằm trên, một lần nữa đè lên người Khương Tuệ Tuệ.

Anh hôn môi cô, nụ hôn có hơi mang tính xâm lược một chút, nhưng vẫn có phần sợ làm đau cô.

Sau khi hôn môi cô, anh tiếp tục hôn lên trán cô, mặt mày, gò má, cả mũi của cô nữa, sau đó lại là đôi môi non nớt của cô…… rồi vành tai cô……

Giống như đối đãi với bảo bối trân quý nhất trên toàn thế giới này vậy.

Anh nói: “Ai yêu thương ai thì còn chưa chắc đâu.”

Anh đưa tay ra bắt đầu cởi chiếc váy cưới rườm rà trên người Khương Tuệ Tuệ. Cũng may chiếc váy cưới này tuy nhìn rườm rà, nhưng thật sự rất dễ cởi, chỉ cần kéo khóa xuống, sau đó…… chiếc khóa kéo đã bị kéo xuống, váy cưới của cô đã thuận lợi bị cởi xuống hoàn toàn.

Cơ thể nhẹ nhàng của Khương Tuệ Tuệ cũng bởi vậy mà tiện hoạt động hơn rất nhiều, cô thừa dịp Tống Thời Thanh không chú ý, lại lần nữa bò tới rồi ngồi trên người anh, cười thích thú: “Đúng thế, ai yêu thương ai còn chưa biết được đâu……” Nhưng còn chưa kịp nói xong thì đã kinh hãi phát ra tiếng.

Vốn dĩ cô vẫn còn dùng đồ che chắn, cũng bởi vậy lại cho Tống Thời Thanh thêm cơ hội, cô bị Tống Thời Thanh đè lên người, anh bắt lấy đôi tay cô, hôn lên xương quai xanh của cô.

Mỗi động tác của anh đều tràn ngập d*c v*ng, lộ ra vẻ khó lòng kiềm chế nổi. Có lẽ Tống Thời Thanh có khả năng nhẫn nại cực kỳ tốt, nhưng hôm nay, ở trước mặt Khương Tuệ Tuệ, anh vẫn không thể nhẫn nhịn như thường ngày thường được nữa.

Cố Diệp Phi

Khương Tuệ Tuệ dứt khoát không giãy giụa nữa, ai yêu thương ai đều như nhau cả thôi, chung quy lại là cả hai người bọn họ đều vui sướng.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back