Chào mừng bạn trở lại!

Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn vui lòng đăng ký tài khoản mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Nếu đã là thành viên vui lòng đăng nhập.

Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký thành viên!

Dịch Thiên Kim Thật Giả Gây Sốt Giới Giải Trí

Thiên Kim Thật Giả Gây Sốt Giới Giải Trí
Chương 285: Ngoại truyện: Thiên tài âm nhạc 2



Dù sao Lộ Tuệ Tuệ cũng đi quay phim, bọn họ cũng không tiện tới tìm Bùi Chi Hành để thăm cô bé được. Dù sao, quan hệ giữa họ và Lộ Tuệ Tuệ tốt hơn với anh.

Tống Tinh Trì đàn những nhạc cụ khác cho công chúa nhỏ, ngày hôm đó, cô bé quấn Tống Tinh Trì suốt, luôn nằm cạnh cậu ấy, nghe cậu ấy nói chuyện, nghe cậu ấy hát, thậm chí ăn cơm cũng muốn Tống Tinh Trì đút, không cần Lộ Tuệ Tuệ và Bùi Chi Hành nữa. Đối với việc này, Lộ Tuệ Tuệ và Bùi Chi Hành rất bất đắc dĩ.

Người ta thấy tiền mới sáng mắt, thấy trai đẹp là không rời mắt được, cục cưng nhà bọn họ thì hay rồi, nghe thấy âm nhạc liền không rời không bỏ.

Lúc Lộ Tuệ Tuệ vào đoàn quay phim, Bùi Chi Hành ở nhà chăm sóc Lộ An An.

Thậm chí Nghiêm Tư Nhân còn bay về nước, cố ý về chăm sóc cô bé một thời gian.

Ở đoàn quay phim, thỉnh thoảng Bùi Chi Hành sẽ dẫn Lộ An An tới thăm ban.

Mỗi lần tới đây, Lộ An An đều có thể nói chuyện ngọt như mía lùa chọc cười mọi người trong đoàn phim. Ai ai cũng đều rất thích cô bé, cô bé là hạt dẻ cười của mọi người.

-

Bộ phim này của Lộ Tuệ Tuệ quay gần sáu tháng.

Sau khi đóng máy về nhà, Lộ An An đã hơn hai tuổi.

Bùi Chi Hành đích thân tới sân bay đón cô.

Lộ Tuệ Tuệ ôm anh, có chút lo lắng:

“Anh nói xem, không gặp nhau hơn một tháng, An An còn nhận ra em không?”

Hơn một tháng trước, Bùi Chi Hành dẫn Lộ An An thăm ban cô, nhưng vì tiến độ của đoàn phim đang gấp, thêm cả tháng trước Bùi Chi Hành cũng khá bận nên không đi nữa.

Bọn họ toàn liên lạc qua video call.

Nghe thấy câu hỏi này, Bùi Chi Hành dở khóc dở cười:

“Nhớ.”

Anh nói:

“Tối hôm trước còn gọi video, cục cưng nhà chúng ta sẽ không dễ quên mẹ như vậy đâu.”

Tuy nói vậy nhưng Lộ Tuệ Tuệ vẫn có chút lo lắng.

Lúc về đến nhà, Lộ Tuệ Tuệ thấp thỏm không yên.

Bùi Chi Hành đẩy cửa ra, cho cô vào trước.

Lộ Tuệ Tuệ gật đầu, vừa bước vào liền thấy con gái đang ngồi xem phim hoạt hình trong phòng khách.

Hai người nhìn nhau.

Nhìn thấy Lộ An An, cổ họng cô bỗng nhiên chua xót, có chút cảm động không nói nên lời.

“An…”

Cô còn chưa gọi tên của cô bé, hai mắt Lộ An An đã sáng bừng lên, nhảy từ sofa xuống, chạy nhanh về phía cô.

“Mẹ.”

Cô bé kích động không thôi, ôm lấy chân của Lộ Tuệ Tuệ.

Lộ Tuệ Tuệ sửng sốt, nước mắt luôn kiềm lại bỗng chốc rơi xuống.

Cô khom lưng, ôm Lộ An An vào lòng:

“Cục cưng.”

“Mẹ ơi, mẹ ơi.”

Lộ An An ôm cô, ôm hôn khuôn mặt nhỏ của cô:

“Cuối cùng mẹ cũng về rồi.”

Cô bé nói giọng sữa:

“Con nhớ mẹ lắm.”

Nghe được những lời này của cô bé, bỗng nhiên Lộ Tuệ Tuệ cảm thấy nỗi đau đớn khi sinh cô bé ra là đáng giá.

Thật sự rất đáng giá.

“Mẹ cũng vậy.”

Cô không nhịn được, hốc mắt đỏ lên, nghẹn ngào nói:

“Mẹ cũng nhớ bé cưng của mẹ.”

Lộ An An bám lấy cô:

“Vâng, bố nói với con là mẹ cũng nhớ con.”

Lộ Tuệ Tuệ bị chọc cười.

Cô nhìn về phía Bùi Chi Hành, cảm động không ngớt.

Bùi Chi Hành rũ mi, giơ tay lau nước mắt cho cô, nói khẽ:

“Lớn rồi sao còn khóc nhè như cục cưng vậy.”

Lộ Tuệ Tuệ không phải người thích khóc.

Nhưng sau khi làm mẹ, số lần cô khóc càng nhiều. Cô cũng không nói rõ nguyên nhân, chỉ là cô như trở nên cảm tính hơn, hay ra dẻ rất nhiều.

Cô không biết như vậy là tốt hay xấu, nhưng Lộ Niên Niên nói là tốt.

Điều này có nghĩa là cô không còn xây dựng bức tường thành quanh mình, tình nguyện để một số chuyện nhỏ làm mình cảm động, làm mình mềm lòng.

Trước kia, cô kiên cường quá mức, độc lập quá mức.

Bây giờ ra dẻ một chút, cảm tính một chút sẽ tốt hơn.

Đêm Lộ Tuệ Tuệ đóng máy về nhà, Lộ An An đi ngủ cũng bám lấy cô.

Lần đầu tiên Bùi Chi Hành không ghét bỏ con gái chen chúc trong một phòng với bọn họ, rộng lượng cho cô bé ôm Lộ Tuệ Tuệ một đêm, nhưng sang ngày hôm sau anh không cho phép nữa.

Lộ An An cũng biết, trong lòng bố tuy cô bé rất quan trọng, nhưng vẫn không sánh bằng mẹ.

Cô bé rất có chừng mực.

Lộ An An đang lớn dần.

Lúc sắp ba tuổi, Lộ Tuệ Tuệ và Bùi Chi Hành bắt đầu chọn nhà trẻ cho cô bé.

Bởi vì tuổi của cô bé xấp xỉ con trai của Dụ Hạ nên hai nhà thương lượng với nhau, để chăm sóc Lộ An An đã cho hai bé học cùng nhau.

Lộ An An ba tuổi đã bắt đầu học đàn.

Cô bé học đàn dương cầm, học cello, cũng học violin. Lộ Tuệ Tuệ và Bùi Chi Hành không hạn chế sở thích của cô bé, không nói cô bé chỉ có thể học cái nào, chỉ cần cô bé thích đều có thể học.

Ngoại trừ đàn, Lộ An An còn thích vẽ tranh, cô bé thật sự có bộ não nghệ thuật.

Lúc năm tuổi, Lộ An An tốt nghiệp nhà trẻ.

Ngày tốt nghiệp, cô bé ngồi trước đàn dương cầm, đánh bài vì sao nhỏ, đây là lần đầu tiên Lộ An An lên sân khấu biểu diễn, cô bé hoàn thành rất tốt.

Lộ Tuệ Tuệ và Bùi Chi Hành vui mừng không thôi.

Lộ An An sáu tuổi lên lớp một.

Lộ Tuệ Tuệ và Bùi Chi Hành từng hỏi cô bé thích cái gì và không thích cái gì.

Lộ An An khá thông minh, đã biết lựa chọn.

Cô bé nói với Lộ Tuệ Tuệ rằng cô bé muốn học cello và đàn dương cầm. Lộ Tuệ Tuệ và Bùi Chi Hành đồng ý, mời giáo viên chuyên môn cho cô bé, mỗi ngày đều luyện tập.

Một năm này, nhà họ Bùi còn có chuyện vui khác.

Lộ Tuệ Tuệ lại mang thai.

Một năm sau, cô sinh ra một bé trai thường xuyên làm Bùi Chi Hành ghen đỏ mắt.

Trong nháy mắt, gia đình họ thành gia đình bốn người tiêu chuẩn.

Năm Lộ An An mười tuổi theo giáo viên tham gia một cuộc thi.

Cô bé giành chức vô địch của đàn cello và đàn dương cầm.

Năm mười hai tuổi, Lộ An An tham gia biểu diễn trên sân khấu quốc tế.

Cô bé đã bỏ lỡ chức vô địch đàn dương cầm nhưng giành được chức vô địch cello.

Sau đó Lộ An An vẫn học đàn dương cầm, học đàn cello như trước, cô bé không bởi vì mất chức vô địch mà không thích học nữa. Ngược lại, cô bé vẫn rất thích hai loại nhạc cụ này.Năm mười lăm tuổi, nhờ đàn cello mà Lộ An An được cử đi học ở một trường âm nhạc quốc tế.

Đây là điều mà Lộ Tuệ Tuệ và Bùi Chi Hành chưa từng nghĩ tới.

Bởi vì một số buổi biểu diễn trong quá khứ của cô bé, rất nhiều người gọi cô bé là thiên tài cello. Cô bé thật sự rất đặc biệt, rất thông minh.

Hôm nay là ngày trưởng thành mười tám tuổi, Lộ An An tổ chức buổi biểu diễn đàn cello của mình.

Trong buổi biểu diễn đàn cello, cô bé lần lượt đàn một bản nhạc, đàn một khúc dương cầm tặng cho bố mẹ của mình.

Lộ Tuệ Tuệ và Bùi Chi Hành ngồi dưới sân khấu, nhìn cô bé mặc váy ngồi trên sân khấu, ánh sáng rọi lên người, cô bé tựa như đang tỏa sáng rực rỡ.

Cô bé giống như ngôi sao trên bầu trời rơi xuống, mặc dù rơi xuống nhưng vẫn tỏa sáng.

Lộ Tuệ Tuệ rất hạnh phúc.

Bùi Chi Hành cũng vậy.

Cục cưng nhà bọn họ trưởng thành càng ngày càng tốt.

Nhìn cô bé ngồi trên sân khấu, Lộ Tuệ Tuệ thậm chí sinh ra một loại cảm giác hoảng hốt, có đôi khi, cô có cảm giác như Tô Từ đã trở về, lại giống như là nguyên chủ đã trở về.

Buổi diễn tấu đêm nay làm cho cái tên Lộ An An càng được nhiều người biết đến.

Cô bé là thiên tài âm nhạc.

Cô bé có thể chơi cả cello và dương cầm. Với Lộ An An mà nói, cô bé không đánh đàn hay kéo đàn mà chỉ đơn giản là chơi nhạc mà thôi.

Kết thúc buổi biểu diễn, Lộ An An cùng bố mẹ, ông bà nội, ông ngoại, em trai tham gia tiệc trưởng thành.

Lộ Tuệ Tuệ và Bùi Chi Hành không chuẩn bị món quà đặc biệt gì cho cô bé.

Hai người nhìn Lộ An An, chúc phúc cho cô bé.

Họ không có tâm nguyện gì đặc biệt, chỉ mong tương lai của cô bé sau mấy chục năm nữa vẫn sẽ như bây giờ, mặc sức thoải mái, làm những gì bản thân muốn làm, bình an khỏe mạnh. Tương tự, họ cũng hy vọng một nhà bốn người của họ, hy vọng tất cả những người xung quanh họ đạt được ước muốn của mình.


 
Thiên Kim Thật Giả Gây Sốt Giới Giải Trí
Chương 286: Ngoại truyện: Lộ Niên Niên x Hứa Lễ



Lộ Niên Niên vốn cho rằng cả đời này cô sẽ không gặp lại Hứa Lễ, thậm chí sẽ không nhận được bất kỳ tin tức nào anh nữa

Sau khi tốt nghiệp cấp ba, cô đã cắt đứt liên lạc với hầu hết bạn học thời cấp ba, bao gồm cả Hứa Lễ.

Chính xác mà nói, không phải cô cắt đứt liên lạc với Hứa Lễ mà là Hứa Lễ nói với cô rằng: Sau này đừng liên lạc nữa.

Ở phương diện này, từ trước đến nay Lộ Niên Niên đều biết điều, anh nói không liên lạc vậy thì không liên lạc, dù sao thì với Hứa Lễ, bọn họ chỉ là bạn học cùng lớp mà thôi.

Mấy năm sau tin tức liên quan đến Hứa Lễ của Lộ Niên Niên đã ít lại càng ít.

Cô từng nghe qua nhiều phiên bản tin đồn, có người nói anh đi học đại học ở thành phố khác, cũng có người nói anh đang học đại học thì bỏ học và biến mất, tất nhiên cũng có người nói anh ra nước ngoài.

Khi nghe được tin ra nước ngoài này, Lộ Niên Niên không tin cho lắm.

Bởi vì trong tình huống bình thường, Hứa Lễ khó có thể gánh vác chi phí ra nước ngoài, trừ phi là trường học cử đi. Thành tích học tập của anh rất tốt, Lộ Niên Niên luôn biết điều này.

Thời học cấp ba, anh vẫn luôn là học sinh giỏi lừng lẫy nổi tiếng trong lớp, vững chắc đứng đầu khối, chưa từng lùi bước.

Lộ Niên Niên cố gắng tiến về trước không biết bao nhiêu lần, vô số lần muốn từ hạng hai vượt qua anh nhưng chưa bao giờ thành công.

...

Nhìn hình chụp Hứa Lễ xuất hiện ở sân bay, Lộ Niên Niên nghiêm túc xác nhận rất lâu.

Cô nhìn hình chụp toàn thân vô tình bị chụp lại, nhìn cổ tay thon gầy nhưng rắn chắc của anh, nhìn đôi mắt lộ ra ngoài và nốt ruồi lệ dưới khóe mắt anh, cô biết rõ... Đây chính là Hứa Lễ.

Cô sẽ không nhận nhầm.

Đây chính là Hứa Lễ đã biến mất khỏi thế giới của cô mấy năm mà không có tin tức gì.

“Niên Niên.”

Lộ Tuệ Tuệ ở bên cạnh gọi cô.

Lộ Niên Niên nhẹ nhàng chớp mắt, hoàn hồn lại nhìn cô ấy.

“Chị.”

Lộ Tuệ Tuệ gật đầu, nhẹ giọng hỏi:

“Quen biết à?”

Lộ Niên Niên nhìn vào mắt cô, há miệng, không biết nên nói như thế nào.

Quen biết không à?

Quen chứ.

Nhưng cô không biết Hứa Lễ còn nhớ mình hay không, cô không thể bày ra dáng vẻ tự mình đa tình với Hứa Lễ nữa.

Cuối cùng, Lộ Niên Niên lựa chọn không nói gì cả.

Cô gượng gạo chuyển đề tài, cũng may Lộ Tuệ Tuệ không hỏi nhiều nữa.

Lúc ngủ, chẳng biết tại sao Lộ Niên Niên lại mơ thấy Hứa Lễ.

Rõ ràng quan hệ giữa hai người họ cũng không có quá nhiều mập mờ hay thân mật quá mức. Từ lúc tốt nghiệp cấp ba đến bây giờ cô cũng không mơ thấy anh, nhưng ngay đêm có tin tức của anh, Lộ Niên Niên mơ thấy rồi.

Cô mơ thấy Hứa Lễ thời cấp ba, anh luôn mặc bộ đồng phục xấu xí của trường.

Đồng phục học sinh thật sự rất xấu nhưng anh mặc lên lại cực kỳ đẹp, đẹp không nói nên lời. Dáng người anh rất cao rất gầy, nhìn qua có chút suy dinh dưỡng.

Nhưng Lộ Niên Niên biết.

Anh gầy thì gầy nhưng vẫn có cơ bụng.

Cô mơ thấy hình ảnh mình đi học cùng Hứa Lễ.

Lộ Niên Niên ngồi trước Hứa Lễ, cô luôn không tự chủ được mà quay đầu lại nhìn anh, chú ý đến anh. Nhưng Hứa Lễ đối xử với cô hình như chẳng có gì đặc biệt cả.

Nhưng người khác nói chẳng có gì đặc biệt mà cô lại cảm thấy đặc biệt.

Bởi vì Hứa Lễ chưa từng tặng quà cho bạn nữ khác, cô thì có. Hứa Lễ rất ghét bị con gái tiếp cận, nhưng anh lại từng cõng cô.

Rất nhiều rất nhiều chuyện.

Trong một đêm này toàn bộ bị lật lại, tràn ngập trong trí óc cô.

-

Lộ Niên Niên vốn cho rằng ngày đó sau khi có tin tức của Hứa Lễ, cô sẽ sớm gặp lại anh.

Nhưng cô không nghĩ sẽ chạm mặt Hứa Lễ trong cảnh tượng này.

Cô đến thăm ban Lộ Tuệ Tuệ, hai người ăn lẩu ở ngoài xong, vừa tới khu trò chơi điện tử chơi một lúc, Lộ Tuệ Tuệ đi nghe điện thoại.

Lộ Niên Niên không thấy có gì vui, sau khi nhìn thấy Stella Lou trong máy gắp thú cách đó không xa, nổi hứng thú muốn gắp gấu bông.

Cô rất thích Stella Lou, luôn sưu tầm để trong nhà.

Gắp một hồi, cô không gắp được.

Lộ Niên Niên đang chuẩn bị quay đầu lại gọi Lộ Tuệ Tuệ thì thấy người đàn ông đứng cách đó không xa.

Ánh mắt hai người chạm nhau, cô nhìn người đàn ông trước mắt, mi mắt khẽ run.

Hứa Lễ mặc áo khoác dài đứng trước mặt cô, thân hình gầy gò để toát ra khí chất khó tả, kiểu người sống chớ lại gần.

Anh rất sạch sẽ.

Lộ Niên Niên không biết phải hình dung thế nào, chính là người này sạch sẽ giống như nhân vật chưa từng dính bụi trần, sạch sẽ làm cô cảm thấy không chân thật.

Chốc lát, cô không đợi phản ứng từ Hứa Lễ, dẫn đầu rời ánh mắt đi.

Vừa đúng lúc Lộ Tuệ Tuệ đi tới, hỏi hai tiếng, sau khi hai bên chào hỏi, Lộ Niên Niên và cô trở về khách sạn trước.

Trên đường trở về, Lộ Tuệ Tuệ hỏi cô vài câu liên quan tới Hứa Lễ, nhưng Lộ Niên Niên không muốn nói, cũng không biết nói thế nào.

Cô lời ít ý nhiều trả lời vài câu, nói ra những điều tạm thời muốn nói.

Tình cảm là chuyện rất riêng tư, Lộ Tuệ Tuệ cũng không biết nên nói gì.

Cô ấy chỉ có thể khiến Lộ Niên Niên tạm thời vui vẻ mà thôi.

Chuyện gặp được Hứa Lễ đã dấy lên một gợn sóng với Lộ Niên Niên, nhưng không phải sóng to gió lớn gì.

Trước kia cô từng thích Hứa Lễ, thậm chí còn lén chụp hình anh, vô cứ muốn chiếm lấy anh nhưng rồi cô phát hiện mình đã sai.

Hứa Lễ dường như không có ý định gì với cô về phương diện đó. Sau này, cô cũng biết điều thu lại tâm tư của mình.

Nhưng nói thật, Lộ Niên Niên luôn cảm thấy ở một thời điểm nào đó Hứa Lễ đã từng thích mình. Về sau cô muốn thổ lộ với anh, còn chưa kịp mở miệng đã bị anh từ chối, Lộ Niên Niên không tìm được lý do, cô chỉ có thể tự thuyết phục bản thân mình – Tình yêu của đàn ông rất ngắn.

Bọn họ không có tình cảm lâu dài với phụ nữ, tất nhiên ngoại trừ bố cô - Lộ Cảnh Sơn.

Lộ Niên Niên mang theo suy nghĩ thành kiến.

Thời gian luôn trôi qua rất nhanh.

Lộ Niên Niên cảm giác mình gặp Hứa Lễ chưa được bao lâu, hai người đã lại gặp nhau.

Lần này ngay cả Lộ Cảnh Sơn cũng nhận ra anh, thậm chí còn mời Hứa Lễ qua nhà ăn tết.

Lộ Niên Niên thấy Lộ Cảnh Sơn đưa ra lời mời, trong lòng nói thầm – Đừng đồng ý, đừng đồng ý, cậu thích ở một mình mà, vậy thì ăn tết một mình đi.

Nhưng khi nghe Hứa Lễ nói trong nhà chỉ có một mình anh, Lộ Niên Niên có chút không nỡ.

Có lẽ phụ nữ chính là như vậy, luôn tràn ngập sự đồng tình….

...

Ngày Hứa Lễ tới nhà, Lộ Cảnh Sơn đã sớm nói với dì Dương, thậm chí còn bảo Lộ Niên Niên cho Hứa Lễ sắc mặt tốt một chút.

Lộ Niên Niên bĩu môi.

“Tại sao?”

Lộ Cảnh Sơn: “Vì cậu ấy là khách bố mời tới.”

Lộ Niên Niên: “Cậu ta còn là bạn học cũ của con đó.”

Nghe vậy, Lộ Cảnh Sơn vui mừng khôn xiết, cười:

“Ay dô, thừa nhận rồi à? Bố còn tưởng con vẫn không thừa nhận chứ.”
 
Thiên Kim Thật Giả Gây Sốt Giới Giải Trí
Chương 287: Ngoại truyện: Lộ Niên Niên x Hứa Lễ 2



Lộ Niên Niên nhìn Lộ Cảnh Sơn cười, tủi thân nói:

“Bố ức h**p con.”

Lộ Cảnh Sơn dở khóc dở cười, vỗ đầu cô nói:

“Niên Niên.”

“Dạ?”

Lộ Niên Niên ngước mắt nhìn ông.

Lộ Cảnh Sơn suy nghĩ một chút, dịu giọng nói:

“Có nhiều chuyện bỏ lỡ rồi sẽ không còn cơ hội nữa, bố ấy, bố hy vọng nếu như con có thể thì cứ cho bản thân một cơ hội, Niên Niên của chúng ta xuất sắc như vậy mà, đúng không?”

Lộ Cảnh Sơn không nói rõ ràng, nhưng Lộ Niên Niên cảm thấy điều này đã rất rõ ràng rồi.

Cô trầm mặc một lúc, đầu óc rối bời, nhẹ giọng đáp:

“Con biết.”

Lộ Cảnh Sơn thấy cô có vẻ mặt này nhưng ông cũng không suy nghĩ quá cặn kẽ, nhưng từ trước đến nay ông sẽ không can thiệp quá nhiều vào chuyện của bọn nhỏ, bình thường đều để cho hai đứa tự xử lý.

“Bố xuống lầu đây.”

Lộ Niên Niên: “Vâng.”

Lộ Niên Niên quay về phòng, cô đi qua đi lại phòng thay đồ một hồi, chọn vài bộ đồ mặc thử, thử tới thử lui, cuối cùng cô từ bỏ, tùy tiện mặc một đồ ở nhà rồi xuống lầu.

Lộ Niên Niên xuống lầu thì Hứa Lễ đã tới.

Anh đem theo rất nhiều quà.

Lộ Niên Niên vừa nhìn, phòng khách toàn là quà.

Ngoại trừ của Hứa Lễ thì có cả của Bùi Chi Hành.

Thấy cô, Hứa Lễ hơi dừng lại, gọi cô:

“Niên Niên.”

Lộ Niên Niên mím môi, mặt vô cảm gật đầu một cái rồi đi ra sân.

Trong sân, Bùi Chi Hành và Lộ Tuệ Tuệ ngồi trên ghế nói chuyện phiếm.

Bước chân Lộ Niên Niên hơi khựng lại, nghĩ rồi vẫn là không nên làm bóng đèn. Cô thở dài, xoay người đi vào nhà.

Quay người lại, cô đối mặt với Hứa Lễ.

Hai người nhìn nhau, Lộ Niên Niên không cho anh vẻ mặt tốt gì, trực tiếp đi vào phòng bếp:

“Dì Dương, con muốn uống nước trái cây.”

Dì Dương dở khóc dở cười.

“Giữa mùa đông mà uống nước trái cây cái gì?”

Bà ấy suy nghĩ một lúc rồi nói:

“Uống một ít bột củ sen nhé?”

Lộ Niên Niên thích ăn bột củ sen.

Lộ Niên Niên gật đầu.

“Dạ được.”

Lộ Cảnh Sơn ở bên ngoài nói với vào:

“Làm cho Hứa Lễ một chén luôn.”

Ông cười ha hả nhìn Hứa Lễ:

“Ăn được bột củ sen không?”

Hứa Lễ gật đầu.

“Từng ăn qua à?”

Lộ Cảnh Sơn lại hỏi.

Hứa Lễ khựng lại, giọng nói lạnh lùng:

“Từng ăn rồi ạ.”

Lần đầu tiên anh ăn là bị Lộ Niên Niên nhét vào miệng.

Cái này nói cho Lộ Cảnh Sơn không ổn lắm.

Lộ Cảnh Sơn cười cười:

“Dì Dương làm rất ngon, lát nữa nếm thử đi.”

Hứa Lễ đáp lại.

Trong phòng bếp, Lộ Niên Niên nhỏ giọng lẩm bẩm:

“Sao phải làm cho Hứa Lễ chứ, cậu ta có thích ăn đâu.”

Nghe vậy, dì Dương buồn cười nhìn cô:

“Sao con biết cậu ấy không thích ăn?”

Lộ Niên Niên không chút suy nghĩ, buột miệng nói ra:

“Lúc trước con đút cho cậu ta...”

Nói được một nửa, cô kịp phản ứng lại, cảnh giác nhìn về phía dì Dương.

Dì Dương: “Đút cậu ấy cái gì?”

“Đút cậu ấy cái gì?”

Lộ Niên Niên xấu hổ, giậm chân làm nũng:

“Dì Dương!”

Dì Dương cười khẽ, vỗ đầu nhỏ của cô, cười nhạt nói:

“Dì Dương ở đây.”

Lộ Niên Niên hừ hừ.

Dì Dương cười khẽ, làm bột củ sen cho cô.

Lộ Niên Niên ở bên cạnh giúp một ít.

Chuẩn bị xong, Lộ Niên Niên không cho dì Dương bưng ra ngoài, nhẹ giọng nói:

“Để con bưng ra cho.”

Dì Dương: "Con chắc chứ?"

“Vâng.”

Lộ Niên Niên cảm thấy hơi khó xử, nhưng trong khoảng thời gian gần đây cô đã tìm hiểu không ít tin liên quan tới Hứa Lễ. Nói thế nào nhỉ, đoạn tình cảm không có kết quả kia ảnh hưởng đến cô, nhưng ở một mức độ nào đó thì cô lại không nỡ đối xử quá ác với Hứa Lễ.

Anh tới nhà trước, cô cũng không thể quá đáng với anh.

Lộ Niên Niên nghĩ, cô có thể hòa hợp với Hứa Lễ như bạn học cũ bình thường.

Tẩy não bản thân vài lần, Lộ Niên Niên bưng bột củ sen ra ngoài.

Lộ Cảnh Sơn vừa hay có điện thoại, ông dặn dò Lộ Niên Niên tiếp đãi Hứa Lễ cho tốt rồi đi lên thư phòng, trong nháy mắt, phòng khách to như vậy chỉ còn lại hai người bọn họ.

Lộ Niên Niên mím môi, đặt bột củ sen lên bàn rồi ngồi xuống.

Hứa Lễ đưa tay nhận lấy thì bị cô từ chối.

Hai chén bột củ sen đặt đối diện nhau.

Biểu cảm trên mặt Lộ Niên Niên rất lạnh nhạt, cô nhìn anh một cái rồi nói:

“Ăn đi.”

Hứa Lễ rũ mi, tầm mắt dừng lại trên đôi môi chỉ thoa son dưỡng của cô, ánh mắt sâu thẳm, nốt ruồi lệ dưới khóe mắt kia càng làm cho người ta khó bỏ qua.

“Nhìn cái gì?”

Lộ Niên Niên không nhịn được nữa hỏi.

Hứa Lễ dừng lại, giọng nói có chút khàn khàn:

“Cảm ơn.”

Lộ Niên Niên bĩu môi:

“Dì Dương làm đó.”

Hứa Lễ: "Ừ."

Anh biết, nếu không phải vì Lộ Niên Niên, Lộ Cảnh Sơn sẽ không mời mình đến đây, dì Dương cũng sẽ không làm bột củ sen cho anh.

Nói xong, Lộ Niên Niên không quan tâm Hứa Lễ nữa.

Cô vùi đầu ăn bột củ sen, rất chi là vui vẻ.

Bỗng chốc, ánh mắt của cô liếc trúng người đối diện.

Nhịn một chút, Lộ Niên Niên vẫn không nhịn được nên hỏi:

“Không phải cậu không thích ăn bột củ sen à?”

Lúc này đã sắp ăn xong một chén lớn ròi, còn ăn nhanh như thế.

Hứa Lễ ngước mắt nhìn cô, nắm chặt muỗng, nói:

“Không phải không thích.”

“Vậy...”

Lộ Niên Niên nghĩ tới chuyện lần đầu tiên cô chia sẻ bột củ sen với Hứa Lễ.

Hôm đó không phải ngày đi học, cô hẹn Hứa Lễ tới thư viện đọc sách.

Hứa Lễ không từ chối cô.

Bình thường thư viện mở cửa lúc chín mười giờ, ngày hôm đó Lộ Niên Niên rất vui vẻ nên ra ngoài sớm.

Dì Dương thấy cô sáng không ăn được bao nhiêu, giữ cô lại làm cho cô một chén bột củ sen thật lớn, nói cô đọc sách mệt mỏi thì có thể ăn. Mùi bột củ sen không quá nồng, thư viện cho phép mang vào.

Lộ Niên Niên tự nhiên cũng mang vào.

Gặp mặt Hứa Lễ, tìm được vị trí trong góc rồi ngồi xuống, hai người nghiêm túc đọc sách.

Hứa Lễ nói đọc sách là đọc sách thật, không chú ý gì tới cô ở bên này.

Lộ Niên Niên ngọ nguậy nhiều lần, muốn anh chú ý tới nhưng không có kết quả.

Cô hết cách, nhẫn nại đọc sách hơn một tiếng.

Lúc hơi đói bụng, Lộ Niên Niên lấy bột củ sen trong bình giữ nhiệt ra.

Cô hỏi Hứa Lễ:

“Cậu muốn ăn không?”

Hứa Lễ mặc chiếc áo thun giặt đến trắng bệch, từ chối cô.

Lộ Niên Niên là thích chia sẻ đồ ăn ngon với người mình thích, cô tự ăn vài muỗng, vẫn muốn thuyết phục Hứa Lễ:

“Ngon lắm đó, cậu ăn một miếng đi.”

Hứa Lễ nhìn cô cầm muỗng, ánh mắt tối sầm:

“Không cần. Tôi không thích.”

Tính tình Lộ Niên Niên có phần tiểu thư, Hứa Lễ càng từ chối thì cô càng muốn anh ăn.

Nhân lúc Hứa Lễ không phòng bị, cô trực tiếp múc một muỗng nhét vào miệng anh.

Trong khoảnh khắc đó, Lộ Niên Niên nhìn thẳng vào mắt Hứa Lễ.

Cô không biết phải hình dung như thế nào, nhưng lúc này cô cảm thấy ánh mắt Hứa Lễ nhìn mình rất nguy hiểm, nguy hiểm đến mức cô chủ động rén.

Lộ Niên Niên vô thức thu muỗng lại, cúi đầu xin lỗi:

“Xin… xin lỗi, tôi không cố ý đâu, tôi chỉ muốn cậu nếm thử thôi, bột củ sen thật sự rất ngon.”

Cô không chú ý tới lúc cô cúi thấp đầu, lỗ tai và cổ của Hứa Lễ đỏ bừng.

Ánh mắt anh nặng nề nhìn chằm chằm người bên cạnh, yết hầu không kiềm được lăn lên lăn xuống, anh đè nén cảm xúc của mình.

Qua một hồi.

Hứa Lễ mới quay đầu qua chỗ khác nói một câu:

“Tôi thật sự không thích.”

Lộ Niên Niên tiếc nuối “A” một tiếng, tủi thân nói.

“Thôi được rồi.”



Hai người không hẹn mà cùng nghĩ tới chuyện này.

Lộ Niên Niên còn chưa nói xong, Hứa Lễ ngước mắt nhìn cô, nghiêm túc nói:

“Xin lỗi.”

Lộ Niên Niên ngẩn ra.
 
Thiên Kim Thật Giả Gây Sốt Giới Giải Trí
Chương 288: Ngoại truyện: Lộ Niên Niên x Hứa Lễ 3



Tay Hứa Lễ nắm chặt rồi lại buông ra, anh hít một hơi thật sâu, nhẹ giọng nói:

"Tôi rất thích.”

Chỉ có điều, anh chưa từng ăn nó trước khi Lộ Niên Niên cho anh ăn, nên anh lừa cô.



Nói thật, Lộ Niên Niên không nghĩ tới Hứa Lễ sẽ xin lỗi mình.

Điều này nằm ngoài dự đoán của cô.

Câu xin lỗi này tưởng chừng như đã đến muộn màng, nhưng lại như không hề muộn.

Trong lúc nhất thời, Lộ Niên Niên không biết nên diễn tả nội tâm của mình như thế nào.

Cô và Hứa Lễ nhìn nhau giây lát, cụp mắt nhìn bột củ sen bày trên bàn, môi hé ra, cuối cùng vẫn ngậm lại.

Không có gì để nói và cũng không biết phải nói gì.

Hai người im lặng ăn xong bột củ sen.

Lộ Niên Niên đang muốn đứng dậy dọn dẹp, Hứa Lễ lên tiếng:

“Để tôi.”

Lộ Niên Niên hơi khựng lại, không từ chối nữa.

Lúc chuẩn bị cơm trưa, Lộ Niên Niên lo lắng dì Dương bận rộn một mình nên muốn đi giúp thì bị dì Dương từ chối.

Hứa Lễ ở bên cạnh nhìn, lên tiếng nói:

“Để con.”

Dì Dương nhìn anh:

“Con biết làm không?”

Hứa Lễ: "Biết ạ."

Lộ Niên Niên lên tiếng giễu cợt Hứa Lễ vài câu, cuối cùng vẫn không chịu nổi đứng ở một bên nhìn.

Cô không thể không thừa nhận, Hứa Lễ có giỏi.

Rất lâu về trước, Lộ Niên Niên đã biết Hứa Lễ biết nấu cơm, ngón tay anh rất đẹp, trắng gầy tinh tế, khớp xương rõ ràng, trông có phần nữ tính nhưng lại mạnh mẽ hơn con gái.

Vì đang ở trong phòng, Hứa Lễ đã cởi áo khoác, chỉ để lại một cái áo sơ mi mỏng manh, ống tay áo xắn lên hơn nửa, để lộ ra cổ tay yếu ớt.

Ánh mắt Lộ Niên Niên dừng tại đó vài giây, hờ hững rời đi.

Bữa cơm trưa này, cơ bản đều do là Hứa Lễ và dì Dương làm.

Thịt kho tàu mà Lộ Niên Niên thích ăn là Hứa Lễ làm. Lúc nếm thử, Lộ Niên Niên bị ánh mắt mong chờ của cả bàn nhìn, khẩu thị tâm phi nói:

“Bình thường.”

Lộ Tuệ Tuệ bật cười, sau đó nếm thử nói:

“Chị cảm thấy ngon mà.”

Cô nhìn Hứa Lễ, cổ vũ:

“Mùi vị rất ngon.”

Cô nhìn Lộ Niên Niên, nói:

“Có điều tiếc là không có cả nạc cả mỡ.”

Cô hỏi Hứa Lễ:

“Tôi nghe dì Dương nói cậu cắt thịt, sao cậu tách nạc với mỡ ra vậy?”

Lộ Niên Niên: "..."

Bùi Chi Hành ở bên cạnh không nhịn được cười khẽ một tiếng.

Hứa Lễ lại lạnh nhạt, vẻ mặt bình tĩnh, nhẹ giọng nói:

“Thói quen thôi.”

Nghe được hai chữ “thói quen” này, mọi người đưa mắt nhìn nhau.

Lộ Niên Niên thu lại ánh mắt trước, mặt vô cảm nói:

“Chị, ăn cơm thôi.”

Lộ Tuệ Tuệ: "... Ờ."

“...Ừm.”

Cô nhìn vẻ mặt không vui của Lộ Niên Niên, cong môi nói:

“Ăn cơm thôi, ăn cơm thôi.”

Lộ Cảnh Sơn không tham gia vào những cuộc đấu võ mồm thỉnh thoảng xảy ra của hai chị em.

Ông vui cười hớn hở xem kịch.

Ăn một bữa cơm, những người khác rất vui, nhưng Lộ Niên Niên thì bình thường.

Ăn cơm xong, Hứa Lễ và Lộ Cảnh Sơn chơi cờ ở phòng khách.

Lộ Niên Niên vốn định chuồn đi lại bị Lộ Cảnh Sơn gọi lại, bất đắc dĩ tới bên cạnh xem đánh cờ.

Hứa Lễ và Lộ Cảnh Sơn đánh năm ván, ván nào cũng thua.

Thua đến nỗi Lộ Niên Niên nhịn không được phàn nàn:

“Kỹ thuật đánh cờ của cậu sao mà nát như thế?”

Nếu không phải lúc đầu anh cầm quân đẹp thì Lộ Niên Niên không muốn xem tiếp.

Hứa Lễ: "Ừm."

Lộ Niên Niên: "...?"

Còn 'ừm' nữa hả?

Lộ Niên Niên cạn lời một hồi lâu, quay mặt đi, nói:

“À, cậu khá thành thật đấy.”

Hứa Lễ không đáp lại.

Lộ Cảnh Sơn thấy hai người nói chuyện như học sinh tiểu học liền buồn cười.

Lộ Niên Niên ở bên cạnh xem một hồi, thật sự không có hứng thú gì, yên lặng chạy trốn.

Cô vừa đi, Hứa Lễ có chút không tập trung.

Lộ Cảnh Sơn nhìn Hứa Lễ với ý tứ sâu xa, gọi:

“Tiểu Hứa.”

Hứa Lễ đáp lời:

“Bác.”

Lộ Cảnh Sơn cười cười, ngón tay kẹp một con cờ màu đen, bình tĩnh nói:

“Đừng để ý, Niên Niên nhà bác đã bị chiều hư từ nhỏ rồi, tính tình có chút kiêu căng.”

Ông dừng lại:

“Nhưng tính kiêu căng này của con bé, nhà bác cũng không hy vọng con bé sẽ thay đổi, hy vọng con bé luôn như vậy, nhà bác thích tính cách kiêu căng này của con bé.”

Lộ Cảnh Sơn không nói rõ, nhưng Hứa Lễ là người thông minh.

Anh trầm mặc một lát, hơi gật đầu, nói:

“Con biết.”

Tính cách Lộ Niên Niên như thế nào, anh đã biết từ lâu.

Lộ Cảnh Sơn cười, gật đầu nói:

“Xem ra con cũng không còn tâm tư đánh cờ, ra ngoài đi dạo đi.”

Hứa Lễ cười nhạt:

“Xin lỗi bác.”

Lộ Cảnh Sơn khoát tay, ông hiểu rõ thanh thiếu niên nên không để ý chút nào.

Buổi tối, nghĩ tới Hứa Lễ chỉ có một mình, Lộ Cảnh Sơn giữ anh ở lại ăn cơm.

Lộ Niên Niên cả buổi chiều không nói chuyện với Hứa Lễ, ăn cơm cũng ít nói.

Ăn cơm xong, Lộ Cảnh Sơn bắt bốn người trẻ ra ngoài chơi.

Họ cũng rất nghe lời, không ở nhà xem xuân vãn với ông, ra ngoài “hẹn hò”.

Tất nhiên Lộ Niên Niên không thừa nhận mình hẹn hò với Hứa Lễ, nghiêm túc hẹn hò chỉ có Lộ Tuệ Tuệ và Bùi Chi Hành.

Họ ra ngoại ô bắn pháo hoa.

0 giờ lúc cầu nguyện, bên cạnh Lộ Niên Niên có một người đang đứng.

Khi cô ước xong, mở mắt ra thì thấy Hứa Lễ ở cạnh cô.

Pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm, cô vừa khéo nhìn thấy đôi mắt đen nhánh sáng ngời của Hứa Lễ.

Trong khoảnh khắc, trong mắt cô và anh đều dường như có sao băng lóe lên.

-

Sau năm mới, Lộ Niên Niên bắt đầu bận rộn.

Cô tuy lười nhưng đã sắp xếp không ít công việc, đặc biệt là cô vẫn nhớ trọng trách mình phải nuôi chị nên đã nhờ chị Trân tăng thêm không ít việc cho bản thân.

Có điều, Lộ Niên Niên phát hiện ra một chuyện rất kỳ diệu.

Bất luận là ở Lộc Thành hay là thành phố khác, tham gia hoạt động hay bữa tiệc nào thì cô đều có thể gặp được Hứa Lễ.

Một hai lần có thể nói là trùng hợp, nhiều lần thì cô không thể không nghi ngờ Hứa Lễ có phải định làm gì mình hay không.

Bởi vì chuyện này, cô còn nghiêm túc thảo luận với chị Trân một phen.

Nghe cô nói xong, chị Trân trầm mặc nói:

“Vậy em cảm thấy Hứa Lễ muốn làm gì em?”

Lộ Niên Niên: "?"

Nhìn ánh mắt tò mò của chị Trân, cô chớp mắt mấy cái, nghiêm túc nói:

“Em có tiền.”

Cô nhỏ giọng thì thầm:

“Không phải bây giờ Hứa Lễ đang tìm nhà đầu tư cho bộ phim của cậu ta sao? Chị nói xem có khả năng này hay không...”

Lời còn chưa nói hết thì bị Uông Trân phủ nhận.

Chị ấy mỉm cười, đánh tỉnh nghệ sĩ của mình:

“Đừng có nằm mơ giữa ban ngày.”

“Ò.”

Lộ Niên Niên hừ nhẹ:

“Vậy thì vì cái gì?”

Trợ lý ở bên cạnh quay đầu lại, nhìn về phía cô:

“Chị Niên Niên, sao chị không cảm thấy đạo diễn Hứa làm vậy là vì chị chứ?”

“...”

Lời này vừa nói ra, Uông Trân nở nụ cười.

Chị ấy gật đầu, vỗ tay nói:

“Chị cũng cảm thấy đạo diễn Hứa bởi vì Niên Niên chứ không phải những vật ngoài thân kia.”

Chị ấy nhìn Lộ Niên Niên, đánh giá.

“Niên Niên của chúng ta, đáng yêu ngọt ngào, tốt bụng, có tài ăn nói, biết diễn xuất, còn có thể làm nũng nữa. Đạo diễn Hứa thích em, sau đó lén lút theo đuổi em, đây không phải là chuyện bình thường sao?”

Lộ Niên Niên nghẹn họng.

Cô mở to hai mắt nhìn hai người, từ bỏ nói chuyện với bọn họ.

Cô không tin liên tiếp gặp Hứa Lễ như vậy là vì anh muốn theo đuổi mình. Cô còn lâu mới tin.

Tự tẩy não mình một hồi, Lộ Niên Niên đã thuyết phục được mình.

“Chúng ta đánh cược đi.”

Uông Trân đề nghị:

“Xem thử buổi tiệc tối nay có thể tình cờ gặp được đạo diễn Hứa ở buổi tiệc hay không nhé?”

Trợ lý Tiểu Thu: “Được, em cược có.”

Uông Trân: "Chị cũng cược có."
 
Thiên Kim Thật Giả Gây Sốt Giới Giải Trí
Chương 289: Ngoại truyện: Lộ Niên Niên x Hứa Lễ 4



Hai người nhìn về phía Lộ Niên Niên:

“Còn em/chị thì sao?”

Lộ Niên Niên bĩu môi, hừ lạnh nói:

“Em cược không.”

Cô không tin Hứa Lễ thật sự rảnh rỗi như thế.

...

Sự thật chứng minh, Hứa Lễ thật sự rất rảnh rỗi.

Hôm nay Lộ Niên Niên phải đi ăn một bữa cơm với giám đốc của nhãn hiệu và nhân viên của đối phương, thuận tiện đàm phán hợp đồng mới.

Loại tiệc này cô không thể tránh khỏi việc uống chút rượu.

Nhưng bởi vì cô là con gái của Lộ Cảnh Sơn, bình thường bên hợp tác đều khách sáo một chút, không ép buộc rót rượu cho cô hay bắt cô uống nhiều.

Vừa chào hỏi xong, ngồi xuống uống liền hai ngụm rượu, màn hình điện thoại Lộ Niên Niên đặt trên bàn sáng lên.

Bữa tiệc năm mới đó, cô và Hứa Lễ lần nữa add nick nhau nhưng cô không chủ động nhắn tin cho Hứa Lễ, ngược lại Hứa Lễ thỉnh thoảng sẽ gửi cho cô vài tin, nhưng nội dung tin nhắn không khác Lộ Cảnh Sơn gửi cho cô là bao.

Hoặc là thấy đêm khuya cô đăng bài lên tường nhà, nhắc nhở cô không nên thức khuya, đi ngủ sớm chút; hoặc là lúc cô tham gia yến tiệc, anh nhắc nhở cô uống ít rượu thôi.

Rộng hơn một chút là cô tham gia hoạt động ăn mặc hơi hở hang, Hứa Lễ nhắc nhở cô mặc kín một chút.

Lộ Niên Niên không nhịn được trả lời lại, cãi lại anh.

[Cậu thấy ngôi sao nào đi thảm đỏ mặc nhiều đồ không.]

Hứa Lễ nghiêm túc nói cho cô biết, người khác không thể nhưng cô có thể.

Lộ Niên Niên nhắn lại cho anh dấu ba chấm, hy vọng anh tự tỉnh lại.

Mà giờ phút này, tin nhắn của Hứa Lễ lại đến bất ngờ.

Lộ Niên Niên mở ra xem, không khác gì nhiều so với dự đoán của cô.

Hứa Lễ: [Uống ít rượu thôi.]

Lộ Niên Niên: [Cậu ở câu lạc bộ à à?]

Hứa Lễ: [Ừm.]

Lộ Niên Niên: [Cậu là bi.ến th.ái hả?]

Hứa Lễ: [Ừm.]

Lộ Niên Niên: [...]



Lộ Niên Niên im lặng với câu trả lời của Hứa Lễ.

Cô không nói chuyện với anh nữa.

Nói chuyện hai câu với bên nhãn hiệu, Lộ Niên Niên muốn đi toilet một lát. Cô nói với Uông Trân một tiếng rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Mở cửa ra.

Lộ Niên Niên nhìn thấy Hứa Lễ đứng cách đó không xa.

Vóc dáng cao gầy, anh đứng ở cuối hành lang. Hôm nay anh mặc cái áo khoác mà lần đầu cô và anh gặp lại nhau, khiến anh trông cao hơn, nhưng cũng khiến anh thêm phần yếu ớt.

Như cảm giác được ánh mắt của cô, Hứa Lễ nâng mắt nhìn sang.

Ánh mắt của hai người giao nhau.

Lộ Niên Niên nhìn anh vài giây, huyệt thái dương bắt đầu giật giật.

Người này thật sự là bi.ến th.ái.

Cô đang nghĩ ngợi, Hứa Lễ đã bước đến gần cô.

Đứng trước mặt cô, Hứa Lễ rũ mắt nhìn cô:

“Uống nhiều không?”

Lộ Niên Niên: “Không.”

Cô rất cạn lời:

“Cho dù tôi uống nhiều cũng không liên quan tới cậu.”

Vừa nói xong, cô rõ ràng cảm giác được hơi thở trên người Hứa Lễ thay đổi, nhiệt độ xung quanh hình như giảm xuống làm không khí trở lạnh.

Lộ Niên Niên không nói gì, muốn giải thích nhưng lại cảm thấy không cần thiết.

Thật ra cô không muốn nói lời tổn thương tới bất kỳ ai.

Từ nhỏ đến lớn, Lộ Niên Niên là một người không biết dùng lời nói đi châm chọc người khác. Sức tấn công của ngôn từ nhìn như rất nhỏ, thật ra là rất lớn, đây là đạo lý cô hiểu được từ nhỏ.

Cô không thích người khác nói mình, tự nhiên cũng sẽ không đi nói người khác.

Hứa Lễ nhìn cô một cách bình tĩnh, không trả lời.

Lộ Niên Niên ngước mắt, lườm anh một cái:

“Cậu nhường đường một chút.”

Hứa Lễ cau mày.

Lộ Niên Niên: “Tôi muốn đi toilet.”

Hứa Lễ nghiêng người cho cô đi qua.

Đi được hai bước, Lộ Niên Niên dừng lại, quay đầu nhìn về phía người đi theo mình.

Vành tai cô ửng đỏ, cạn lời nói:

“Tôi đi toilet, cậu đi theo làm gì, cậu không sợ tôi báo cảnh sát hả?”

Hứa Lễ: “Báo cảnh sát cái gì?”

“Báo cậu theo dõi ngôi sao nổi tiếng.”

Lộ Niên Niên nhấn mạnh từng chữ, mặt dày tự khen chính mình.

Hứa Lễ hơi dừng lại, rũ mắt:

“Tôi ở đây chờ em.”

“Chờ tôi làm gì?”

Lộ Niên Niên rất là bất đắc dĩ:

“Hứa Lễ, cậu không có cuộc sống của mình sao?”

Hứa Lễ: "..."

Cô nói vậy khiến anh nhất thời không biết phải trả lời thế nào.

Lộ Niên Niên hỏi xong cũng không đợi anh trả lời liền rời đi luôn.

Hứa Lễ nhìn chằm chằm bóng lưng của cô một lát, chịu đựng, nhẫn nhịn đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Lộ Niên Niên không nghĩ tới, Hứa Lễ thật sự đứng ở đây chờ mình.

Đi toilet xong trở về, Hứa Lễ vẫn đứng ở chỗ cũ, không nhúc nhích nhìn sang cô, trông rất đáng thương.

Không hiểu sao Lộ Niên Niên lại nghĩ tới con chó.

Giống như chó hoang ven đường vậy.

Từ nhỏ cô đã thích động vật nhưng bởi vì thời gian mình ở nhà không nhiều, với cả Lộ Cảnh Sơn bị dị ứng với lông động vật nên cô không có nuôi.

Nhưng lúc này nhìn thấy Hứa Lễ, trong lòng cô có chút ngứa ngáy.

Cô muốn nuôi chó.

Tất nhiên, không phải như Hứa Lễ, nó phải ngoan hơn Hứa Lễ, đáng yêu hơn Hứa Lễ.

“Sao cậu còn chưa đi nữa?”

Lộ Niên Niên nhìn anh.

Hứa Lễ: “Đã nói là chờ em mà.”

Lộ Niên Niên nghe lời này, quay mặt đi, nói:

“Không cần thiết.”

Hứa Lễ không lên tiếng.

Lộ Niên Niên rũ mi, nhìn ngón tay thon dài buông xuống hai bên của anh, khẽ hỏi:

“Chừng nào cậu về?”

“Chừng nào em về thì lúc đó tôi mới về.”

Lộ Niên Niên bị nghẹn họng bởi lời nói của anh, tức giận nói;

“Vậy thì cậu cứ chờ ở đó đi.”

Hứa Lễ: "Được."

Lộ Niên Niên: "..."

-

Lúc rời khỏi chỗ ăn cơm,Uông Trân ngồi trong xe quay đầu lại nhìn, hỏi cô:

“Hứa Lễ đi theo phía sau à?”

Lộ Niên Niên gật đầu.

“Đúng vậy, cậu ta đi theo chúng ta, có thể báo cảnh sát không?”

"Uông Trân sửng sốt, cười nhìn cô:

"Em muốn báo cảnh sát à?"

Lộ Niên Niên không nói gì.

Uông Trân vỗ đầu của cô, khẽ hỏi:

“Nỡ sao?”

Lộ Niên Niên bĩu môi:

“Có cái gì mà không nỡ chứ.”

Cô còn lâu mới không nỡ.

Uông Trân cười hiểu ý, thấp giọng nói:

“Niên Niên.”

"Dạ?"

“Chị nghe được không ít tin đồn về Hứa Lễ, em muốn nghe qua không?”

Chị ấy nghiêm túc hỏi, nếu Lộ Niên Niên muốn nghe, Uông Trân không ngại nói cho cô biết.

Nhìn ánh mắt của Uông Trân, Lộ Niên Niên trầm mặc một lúc lâu rồi lắc đầu.

“Không muốn.”

Uông Trân kinh ngạc:

“Thật sao?”

“Vâng.”

Lộ Niên Niên thấp giọng lầm bầm:

“Nghe được từ miệng người khác có ý nghĩa gì đâu, nếu cậu ta thật sự có thành ý, cậu ta sẽ nói cho em biết.”

Uông Trân mỉm cười, nghĩ cũng đúng.

“Quả thật.”

Chị ấy xoa đầu Lộ Niên Niên như phụ huynh:

“Hứa Lễ làm Niên Niên nhà chúng ta không vui thì đó là lỗi của cậu ta.”

Lộ Niên Niên phụ họa:

“Đúng vậy.”

Uông Trân nghe giọng điệu sung sướng này của cô, đoán chắc là cô không còn đau lòng nữa, im lặng cười cười, yên lòng.

Tuy chị ấy chỉ là người đại diện của Lộ Niên Niên nhưng nhiều năm như vậy, quan hệ của chị với Lộ Niên Niên đã sớm vượt qua phạm vi nghệ sĩ và người đại diện, là người thân giống như phụ huynh và con trẻ. Chị ấy không hẳn là mẹ của Lộ Niên Niên, nhưng chắc cũng ở mối quan hệ chị ruột hay dì ruột.

Lộ Niên Niên biết Uông Trân lo lắng nhưng cô không muốn nói.

Hơn nữa chuyện của cô và Hứa Lễ chỉ có hai ba câu cũng nói không rõ ràng được. Cô luôn cảm thấy là Hứa Lễ nợ mình, nhưng suy nghĩ kỹ lại không hẳn là vậy.

Dù sao từ đầu tới cuối Hứa Lễ chưa từng đáp lại tình cảm của cô, thỉnh thoảng có đáp lại một chút, mà có lẽ đó cũng chỉ là cô tự mình đa tình.

Những điều này Lộ Niên Niên đã nghĩ thông suốt từ lâu.

Chẳng qua thấy anh về nước, nhìn thấy anh lần nữa xuất hiện lảng vảng trước mặt mình, cô vẫn không kìm được sự trách móc trong lòng của mình.
 
Back
Top Bottom