Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ

Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 540: Chương 540



Cho nên chuyện Khương Đắc Thắng lo lắng đều là dư thừa, tuy nhiên như vậy thì Khương Đắc Thắng cũng yên tâm rồi, ông ấy còn sợ Hàn Tiến Bộ sẽ thấy khó chịu.

Thật ra mấy tháng trước, lúc Hàn Tiến Bộ mới biết chuyện này, trong lòng vẫn rất khó chịu. Nhưng anh ấy thích Khương Tuệ Tuệ phần nhiều là vì Tuệ Tuệ lớn lên xinh đẹp. Hơn nữa anh ấy còn thật sự rất kính trọng Tống Thời Thanh, cho nên khi biết được Khương Tuệ Tuệ và Tống Thời Thanh hẹn hò, trong lòng vẫn rất vui mừng, cũng có phần tâm phục khẩu phục.

Qua mấy tháng sau, trong lòng anh ấy đã không còn khó chịu nữa rồi.

Lần này đến đây, thật ra anh ấy muốn gặp cô gái đáng thương lần trước. Cũng không biết vì sao, sau ngày hôm đó trở đi, anh ấy bỗng nhiên hay nhớ tới Triệu Xuân Hạnh, nhớ tới cảnh cô ấy đứng trong mưa, toàn thân ướt sũng, dáng vẻ vô cùng đáng thương, thật khiến cho người ta đau lòng.

Đôi bàn tay trắng nõn sạch sẽ kia đã chai sạn vì làm nhiều việc vất vả.

Lúc này anh ấy còn mua một hộp bông tuyết sương, chuẩn bị đưa cho cô ấy.

Đúng lúc Khương Tuệ Tuệ và Lý Tú Cầm ra sông giặt quần áo trở về, thấy Khương Đắc Thắng đang ở trong sân nói chuyện với Hàn Tiến Bộ, nói: “Tiến Bộ mới tới sao?”

Hàn Tiến Bộ vội kêu một tiếng: “Chị Tuệ Tuệ.”

Định mời anh ấy ở lại nhà ăn cơm trưa, Hàn Tiến Bộ nói anh ấy muốn ra ngoài một chuyến để gặp một người: “Chính là cô gái lần trước tôi đưa về nhà, tên là Triệu Xuân Hạnh, lần trước tôi đưa cô ấy về nhà, cả cha mẹ và em trai cô ấy đều đối xử không tốt với cô ấy, cũng không biết bây giờ như thế nào rồi.”

Khương Tuệ Tuệ nghe Hàn Tiến Bộ nhắc tới Triệu Xuân Hạnh, cũng có chút nhớ thương cô gái ấy, vì thế cô nói muốn đi cùng Hàn Tiến Bộ.

Hai người nói về hoàn cảnh lúc mới gặp Triệu Xuân Hạnh, không khỏi cảm thán, mỗi lần gặp đều nhìn thấy cảnh Triệu Xuân Hạnh bị ức h**p. Hàn Tiến Bộ tức giận nói: “Không biết đây là loại cha mẹ gì nữa, lòng dạ quá độc ác rồi.”

Khương Tuệ Tuệ nhấp môi không nói gì nữa, đánh c.h.ế.t người là phải ngồi tù, nhưng bọn họ có thể dùng cách khác để giải cứu Triệu Xuân Hạnh. Trên đường đi, Khương Tuệ Tuệ bắt đầu suy nghĩ ra chủ ý.

Khi tới nhà họ Triệu, còn chưa kịp bước vào thì đã nghe thấy tiếng chửi rủa cùng với tiếng khóc, từ cửa sân nhìn vào, chỉ thấy Triệu Hổ Tử kéo tóc Triệu Xuân Hạnh: “Lần trước bạn học của tao nhìn thấy mày đến nhà họ Khương ở công xã Hồng Tinh, bộ quần áo trên người mày căn bản không phải do lãnh đạo cho, mà là của con gái nhà họ Khương kia cho mày! Người khác cũng nói, căn bản chưa từng nghe cấp trên nói sẽ điều chỉnh luật xử phạt người trọng nam khinh nữ gì cả!”

“Mày dám lừa cha mẹ, đợi lát nữa tao đi nói cho cha mẹ biết, để xem xem bọn họ có lột da mày ra không! Mày nói đi, mày còn nhận thứ tốt gì từ cô gái họ Khương kia nữa, mau lấy ra cho tao, nếu không tao sẽ nói cha mẹ cho mày một trận!” Triệu Hổ Tử cao lớn vạm vỡ, tuy nhỏ hơn Triệu Xuân Hạnh vài tuổi, nhưng Triệu Xuân Hạnh cũng không phải đối thủ của hắn.

Thật ra cho dù Triệu Xuân Hạnh có đánh lại Triệu Hổ Tử thì cô ấy cũng không dám đánh trả.

Cứ chịu đựng như vậy, để mặc cho Triệu Hổ Tử nắm tóc, bị hắn dùng ngón tay chọc vào trán.

Cố Diệp Phi

Khương Tuệ Tuệ còn đang suy nghĩ cách đối phó thì Hàn Tiến Bộ ở bên cạnh đã không kiềm được cơn nóng giận. Anh ấy thở phì phì đạp văng cánh cửa xông vào, nhéo lỗ tai Triệu Hổ Tử, mắng: “Thằng nhãi ranh này, lần trước tao đã nói với mày thế nào? Tại sao lại để tao thấy mày bắt nạt chị gái, tao đập c.h.ế.t mày!”

Triệu Hổ Tử bị Hàn Tiến Bộ nhéo lỗ tai, phản ứng đầu tiên chính là giãy giụa. Chỉ là hắn càng giãy giụa thì càng đau, chỉ có thể gào lên: “Cha, mẹ, cứu mạng, có người đánh con!”

Nghe Triệu Hổ Tử kêu cứu, Trương Thiên Bình và Triệu Tới Căn nhanh chóng chạy ra, nhìn thấy Triệu Hổ Tử đang bị Hàn Tiến Bộ nhéo lỗ tai, Trương Thiên Bình cầm lấy cái chổi quất vào người Hàn Tiến Bộ.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 541: Chương 541



Hàn Tiến Bộ bắt lấy cái chổi của Trương Thiên Bình, túm chặt lại. Anh ấy rất khỏe mạnh, chỉ cần dùng một chút lực đã khiến cái chổi trong tay Trương Thiên Bình đứng yên, bà ta hùng hổ nói: “Mày từ đâu tới, dám vào nhà đánh con trai tao! h**p người quá đáng!”

Hàn Tiến Bộ phỉ nhổ.

Triệu Hổ Tử tru tréo lên: “Mẹ, hắn tới giúp Triệu Xuân Hạnh đó, là con tiện nhân Triệu Xuân Hạnh này trêu ghẹo đàn ông bên ngoài đó! Không cho phép trọng nam khinh nữ cũng là giả, con đã hỏi qua bạn học của con rồi, bọn họ đều nói trước nay chưa từng nghe qua chuyện này, quần áo nó mặc trên người cũng không phải của lãnh đạo đưa cho đâu, đều là Triệu Xuân Hạnh lừa gạt mẹ hết đó! Mẹ, mẹ mau cho Triệu Xuân Hạnh một trận đi!”

Câu nói này đã đánh thức Trương Thiên Bình, Trương Thiên Bình nhanh chóng ra tay đánh Triệu Xuân Hạnh, trong miệng là những lời mắng mỏ: “Đúng là con tiện nhân không biết xấu hổ, dám qua mặt tao đi tìm đàn ông! Mày còn dám lừa tao!”

Hàn Tiến Bộ sợ Triệu Xuân Hạnh bị đánh, lúc này mới buông lỏng lỗ tai Triệu Hổ Tử ra, chạy nhanh đến bảo vệ cho Triệu Xuân Hạnh. Đứng chắn phía trước cô ấy, chính vì như thế mà bị Trương Thiên Bình tát một cái.

Đừng nhìn Trương Thiên Bình có vóc dáng nhỏ gầy, sức lực của bà ta rất lớn, tát Hàn Tiến Bộ một cái đau điếng.

Triệu Xuân Hạnh khẩn trương nhìn Hàn Tiến Bộ, Hàn Tiến Bộ cũng đang nhìn cô ấy, hỏi: “Cô không sao chứ?”

Hốc mắt Triệu Xuân Hạnh càng thêm đỏ, rõ ràng cái tát của mẹ cô ấy đã được anh ấy nhận lấy, cô ấy đâu có bị gì, người đau là anh ấy mà.

Đúng lúc này, cuối cùng Khương Tuệ Tuệ cũng đi vào, cô nhìn xung quanh bốn phía, nói: “Ái chà, náo nhiệt vậy sao.”

Cô vừa nói thì ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía cô.

Trương Thiên Bình nhận ra cô, dù sao thì Khương Tuệ Tuệ cũng xinh đẹp, ai có thể gặp qua cô một lần đều sẽ không quên được.

Cố Diệp Phi

Nhưng bà ta không ưa Khương Tuệ Tuệ, lần trước sợ Khương Tuệ Tuệ là vì bà ta thật sự cho rằng Khương Tuệ Tuệ là cán bộ ở đâu đó, bây giờ nghe Triệu Hổ Tử nói những điều kia đều là giả, vậy chuyện Khương Tuệ Tuệ là ‘cán bộ’ cũng là giả.

Nếu là giả, vậy tại sao bà ta còn phải sợ Khương Tuệ Tuệ!

“Hay lắm, cô còn dám tới nhà chúng tôi! Lần trước chính là cô nói với tôi cả nước đang điều chỉnh chính sách ‘trọng nam khinh nữ’, không cho phép trọng nam khinh nữ, nếu không sẽ phải đi lao động cải tạo! Có phải chính là cô không?” Trương Thiên Bình đánh không lại Hàn Tiến Bộ nên muôn trút giận lên người Khương Tuệ Tuệ.

Dù sao thì Khương Tuệ Tuệ cũng nhỏ người, vừa nhìn đã thấy là dễ đối phó rồi.

Nhưng bà ta còn chưa lại gần Khương Tuệ Tuệ được thì đã đột nhiên bị trượt chân, dẫm vào một bãi phân gà, cả người ngã xuống ngay bãi phân gà. Phân gà thúi hoắc b.ắ.n khắp người bà ta.

Khương Tuệ Tuệ vội lùi về sau vài bước, đưa tay bịt kín mũi, cười khẽ nói: “Thím đừng vội như vậy, hãy nghe tôi nói trước đã.”

Trương Thiên Bình bò dậy từ trên mặt đất, hừ một tiếng: “Còn cái gì để nói nữa, cô chính là kẻ lừa đảo!”

“Thím, thím xem thím nói kìa, cái gì mà lừa hay không lừa, nếu tôi nói tôi làm như vậy đều là vì muốn tốt cho thím, thím có tin không?” Trong lòng Khương Tuệ Tuệ đã có chủ ý, lúc nói chuyện không có chút hoang mang nào.

“Tốt cho tôi sao?” Trương Thiên Bình đã có chút ngờ nghệch, không biết Khương Tuệ Tuệ rốt cuộc là đang muốn làm gì.

Chỉ nghe thấy Khương Tuệ Tuệ hạ thấp giọng, nói: “Thím, nói tiếp cũng không sợ thím không tin, trước đó vài ngày tôi luôn mơ thấy một giấc mơ kì lạ, trong mơ có người nói cho tôi biết ngày sinh bát tự của con gái thím là Triệu Xuân Hạnh đây khắc với mọi người trong nhà, nếu tiếp tục để Triệu Xuân Hạnh trong nhà, vận mệnh của mọi người sẽ càng ngày càng kém, cuối cùng sẽ tan nhà nát cửa.”
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 542: Chương 542



“Cái gì?” Sắc mặt Trương Thiên Bình trở nên trắng bệch.

Mặc dù xã hội bây giờ không cho phép mê tín. Nhưng dù sao đi nữa thì Trương Thiên Bình cũng là người thế hệ trước, bọn họ vẫn rất tin tưởng mấy thứ này.

Bị Khương Tuệ Tuệ hù dọa, hơn nữa bà ta vốn dĩ cũng không thích Triệu Xuân Hạnh, Triệu Xuân Hạnh là một người câm, thế hệ trước có câu, trên người có tàn tật nào đó, ví dụ như người mù, người câm đều có tà khí trên người, phụ nữ lại là âm, bà ta thật sự bị làm cho hoảng sợ rồi.

Tâm tư muốn đuổi Khương Tuệ Tuệ đi cũng dần dần tiêu tan, chỉ chờ đợi cô nói tiếp.

“Muốn không bị cô ấy khắc thì có hai cách, một là đối đãi tốt với cô ấy, hai là không nhận cô ấy là con gái. Lần trước tôi nói với thím như vậy, chính là muốn thím đối đãi tốt với cô ấy, thuận tiện sửa lại vận mệnh của nhà các người, vậy mà các người lại bắt đầu đánh cô ấy.” Khương Tuệ Tuệ nghiêm nghị nói hươu nói vượn.

Nhưng dáng vẻ của cô khi nói những lời này không những khiến Trương Thiên Bình tin, mà ngay cả Hàn Tiến Bộ và Triệu Xuân Hạnh cũng sửng sốt.

Triệu Hổ Tử nói: “Mày nói bậy! Bây giờ là thời đại mới ở Trung Quốc, phải đả đảo đầu trâu mặt ngựa, mày bày trò mê tín, tao sẽ đi tố cáo mày!”

“Cậu không tin có phải không? Vậy đợi chút nữa cậu mà bị đau bụng thì cũng đừng trách tôi.” Khương Tuệ Tuệ nói.

Cô vừa dứt lời, quả nhiên bụng Triệu Hổ Tử lập tức đau quằn quại. Đau đến mức mặt hắn ta trở nên trắng bệch, ôm bụng lăn lộn trên mặt đất, miệng kêu gào: “Mẹ, bụng con đau, bụng con đau quá, cứu con, mau cứu con….”

Trương Thiên Bình sợ hãi, muốn xin Khương Tuệ Tuệ giúp đỡ. Nào ngờ bà ta còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy Khương Tuệ Tuệ tiếp tục nói: “Ngày thường cậu thích nhất là ức h.i.ế.p Triệu Xuân Hạnh, chỉ có đau bụng thôi còn chưa đủ, đợi chút nữa còn gặp họa đổ máu.”

Trương Thiên Bình ôm chặt đùi Khương Tuệ Tuệ, van xin nài nỉ: “Cô hãy cứu con trai tôi, hãy cứu con trai tôi!”

Khương Tuệ Tuệ nhíu mày, lùi về sau mấy bước, tay Trương Thiên Bình hơi dơ, đừng làm bẩn bộ quần áo mới của cô. Cô nói: “Cách thì tôi đã nói với thím rồi, hoặc là từ nay về sau đối đãi thật tốt với Triệu Xuân Hạnh, hoặc là cắt đứt quan hệ với cô ấy, như vậy các người sẽ không bị cô ấy khắc nữa.”

Cố Diệp Phi

Trương Thiên Bình nhanh chóng nói: “Tôi không cần đứa con gái này, tôi không cần đứa con gái này!”

Chuyện hôm nay xảy ra, từ nay về sau Trương Thiên Bình cũng không dám chọc đến Triệu Xuân Hạnh nữa, cứ như vậy, giữ Triệu Xuân Hạnh lại trong nhà chẳng khác nào phải thờ cô ấy như Bồ Tát, còn phải lo cho cô ấy ăn mặc.

Cho nên phản ứng đầu tiên của Trương Thiên Bình chính là muốn đuổi Triệu Xuân Hạnh đi, đi càng xa càng tốt, sợ cô ấy sẽ khắc cả nhà bọn họ. Cuộc sống của nhà bọn họ càng ngày càng túng quẫn, nguyên nhân đều là vì bị con tiện nhân này khắc!

Khương Tuệ Tuệ đã sớm đoán được sẽ có kết quả như vậy, cô nói: “Chuyện này cũng không thể chỉ nói miệng được, còn phải ký tên lăn dấu vân tay mới được, Triệu Xuân Hạnh cũng phải cắt tên khỏi hộ khẩu, nếu không cô ấy vẫn là người nhà các người, vẫn còn khắc các người.”

Lúc này mặc kệ cô nói gì, Trương Thiên Bình đương nhiên là sẽ đồng ý hết.

Cuối cùng cũng chịu ký tên, còn đến thôn ủy xác nhận. Cứ như vậy, Triệu Xuân Hạnh không còn là người nhà họ Triệu nữa, đây cũng là kết quả mà Khương Tuệ Tuệ mong muốn, chỉ có như vậy, tương lai Triệu Xuân Hạnh mới có thể đi theo cô kiếm tiền, mới không xảy ra cảnh tượng có người thân thích cực phẩm tới tống tiền cô ấy.

Cách nói chuyện quỷ thần này cô chỉ nói đại mà thôi, vậy mà Trương Thiên Bình lại tin.

Cô mới dùng một lần mà Trương Thiên Bình đã bị dọa thành như vậy.

Cầm được giấy xác nhận Triệu Xuân Hạnh và nhà họ Triệu cắt đứt quan hệ, Hàn Tiến Bộ và Khương Tuệ Tuệ mang theo Triệu Xuân Hạnh trở về đại đội.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 543: Chương 543



“Sau này cô và nhà họ Triệu không có quan hệ gì nữa, bọn họ không bao giờ có thể đánh cô nữa. Cô cũng đừng sợ sau này cô không có chỗ nào để đi, tôi có một người chị em tốt làm thợ may, sau này cô hãy đi theo chị ấy để học may đi.” Khương Tuệ Tuệ vừa đi vừa nói với Triệu Xuân Hạnh.

Triệu Xuân Hạnh nghe những lời này thì trong lòng lại bất ổn, hụt hẫng. Bởi vì những gì vừa nãy Khương Tuệ Tuệ nói thật sự cũng đã dọa cô ấy một trận, cô ấy nghĩ thầm, nếu cô ấy thật sự khắc người, vậy Khương Tuệ Tuệ đem cô ấy về nhà, ngộ nhỡ cô ấy khắc Khương Tuệ Tuệ thì phải làm sao bây giờ?

Cô ấy sợ bản thân sẽ liên lụy đến người tốt như Khương Tuệ Tuệ.

Không chỉ là cô ấy mà trong lòng Hàn Tiến Bộ cũng có nghi vấn như vậy.

Anh ấy hỏi: “Chị Tuệ Tuệ, vừa rồi những điều chị nói đều là thật sao?”

“Cái gì là thật?” Trong khoảng thời gian ngắn Khương Tuệ Tuệ còn chưa kịp phản ứng, sau khi hỏi xong thì đột nhiên nghĩ ra điều mà Hàn Tiến Bộ hỏi là gì, lúc này mới cười cười nói: “Đương nhiên là giả rồi, anh cho rằng tôi thật sự sẽ tin vào chuyện đoán mệnh sao? Hơn nữa Chủ tịch cũng đã nói rồi, mê tín là chuyện không thể nào có thể chấp nhận được.”

“Vậy vừa nãy Triệu Hổ Tử đột nhiên bị đau bụng là chuyện như thế nào?” Hàn Tiến Bộ lại hỏi.

Khương Tuệ Tuệ mím môi, nói: “Tôi thấy sắc mặt của hắn không tốt lắm, thế nên mới đoán là đêm qua hắn ngủ bị cảm lạnh, bị đau bụng cũng là chuyện đương nhiên, mà cũng hay thật, tôi mới vừa nói xong thì bụng của hắn đã đau ngay lập tức. Còn chuyện này, có thể mọi người không biết, tôi có một biệt danh là miệng quạ đen, tôi suy đoán rất là linh nghiệm.”

Hàn Tiến Bộ và Triệu Xuân Hạnh đều kiên nhẫn nghe cô nói, cả hai người đều sửng sốt.

Chân tướng cụ thể thế nào thì Khương Tuệ Tuệ không thể nói với bọn họ, chỉ có thể chuyển sang đề tài khác, ra sức trêu ghẹo: “Hai người cần phải để tâm một chút, chớ chọc giận tôi, nếu không……”

Cô cười xấu xa một tiếng, Hàn Tiến Bộ và Triệu Xuân Hạnh liên tục lắc đầu, tỏ vẻ không dám đụng chạm tới cô.

Triệu Xuân Hạnh rất khéo tay, lại là người chịu học hỏi, học việc rất nhanh chóng. Không bao lâu, cô ấy đã có thể tự may một số kiểu quần áo đơn giản.

Hết thảy đều đã đi vào quỹ đạo, cuộc sống càng ngày càng tốt.

Ngày 9 tháng 9, Chủ tịch qua đời.

Hôm nay bầu trời âm u, gió thổi rất mạnh, người dân cả nước đều rất thương tâm, điều này Khương Tuệ Tuệ không thể nào biết được. Nhưng ở công xã Hồng Tinh của Khương Tuệ Tuệ, tất cả mọi người đều ủ rũ, hôm nay đại đội có chỉ thị tạm ngưng công việc, mọi người đều ở trong nhà chứ không ra ngoài làm việc nữa.

Có vài người thậm chí còn tỏ vẻ như trong nhà có người chết, đóng cửa lại gào khóc.

Mỗi lần đi ra ngoài, hai mắt đều sưng đỏ lên trông như bánh hạch đào vậy.

Trong lòng Khương Tuệ Tuệ cũng rất khó chịu, nhưng cô không biểu hiện ra như mọi người trong nhà. Sau khi biết được tin tức Chủ tịch qua đời, mọi người đều vô cùng thương tâm, đặc biệt là Lưu Ái Đệ, vừa khóc vừa gào: “Chủ tịch là người tốt như vậy, tại sao lại không....……”

Khương Tuệ Tuệ chỉ có thể an ủi cô ta, người tốt thì cũng có ngày phải qua đời mà....

Trong bụng còn có thai, cũng không thể thương tâm quá mức mà làm hại đến thân mình được.

Ngày 20 tháng 9.

Lúc trước nhà họ Khương và nhà họ Tống đã quyết định cho Khương Tuệ Tuệ và Tống Thời Thanh cử hành hôn lễ vào tháng sau, cho nên hôm nay bà Tống và ông Tống cùng nhau ngồi xe vào trong thành, dự định chọn mua một vài đồ dùng cần cho việc chuẩn bị kết hôn.

Cố Diệp Phi

Thế nhưng đến khi người nhà họ Khương tan làm rồi mà ông Tống và bà Tống vẫn còn chưa trở về. Ban đầu mọi người chỉ cho rằng lần này ông bà đi dạo lâu quá nên sẽ trở về tương đối trễ, còn cố ý để lại cơm cho ông bà, nhưng sau giờ cơm chiều rồi mà vẫn không thấy bọn họ trở về.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 544: Chương 544



Lúc này người nhà họ Khương mới sốt ruột, mọi người đều ra ngoài đi tìm.

Nhưng khi tìm tới hỏi thăm chú Trương tài xế thì mới biết được hôm nay sau khi vào thành, ông Tống và bà Tống không trở về.

Khương Tuệ Tuệ vội vàng gọi điện thoại đến binh đoàn, muốn nói với Tống Thời Thanh một tiếng, nhưng lại nhận được câu trả lời là hôm nay Tống Thời Thanh cũng bị người khác đón đi rồi, người đó đón anh bằng xe hơi, chắc là người của tỉnh.

Khương Tuệ Tuệ nghe xong thì ngược lại đã yên tâm hơn rất nhiều, cô đoán được có lẽ nhà họ Tống đã được sửa lại án xử sai.

Đại đội trưởng cũng cố ý vào trong thành hỏi thăm việc này, cuối cùng tới nói với nhà họ Khương, quả nhiên là nhà họ Tống đã được sửa lại án xử sai, tỉnh phái người đón hai vợ chồng ông bà Tống và Tống Thời Thanh trở về tỉnh.

Người nhà họ Khương rất vui mừng, nhưng cảm xúc lại bắt đầu chìm xuống.

Tống Thời Thanh bọn họ đã đi suốt một ngày rồi, nhưng Tống Thời Thanh lại không chủ động liên lạc với bọn họ, bọn họ lại không liên lạc được với Tống Thời Thanh.

Lúc trước đã bàn chuyện êm đẹp xong xuôi, tháng sau sẽ kết hôn, bây giờ giữa chừng đột nhiên nhà họ Tống được sửa lại án xử sai, vậy hai nhà bọn họ có cách biệt quá lớn, không môn đăng hộ đối nữa rồi.

Người trong thôn bắt đầu dị nghị, có người nói Khương Tuệ Tuệ đúng là có mắt nhìn, tìm được đối tượng tốt. Nhà họ Tống được sửa lại án xử sai, vậy ông Tống chính là thủ trưởng, nhà họ Khương một bước lên tiên.

Lại có người lén lút chê cười: “Tốt cái gì mà tốt, sửa lại án xử sai thì sửa lại án xử sai, nhưng nhìn xem người nhà họ Tống sau khi đi thì một cuộc điện thoại cũng không gọi về đây, một chút tin tức cũng không có, đây là muốn tiếp tục kết thông gia với nhà họ Khương hay sao? Nói không chừng bọn họ đã thấy nhà họ Khương chướng mắt rồi cũng nên.”

“Lúc trước Tống Thời Thanh là con của tội phạm, vẫn có thể miễn cưỡng cưới Khương Tuệ Tuệ, nhưng bây giờ nhà người ta đã sửa lại án xử sai, còn có thể cưới Khương Tuệ Tuệ sao? Người ta cũng đâu có ngốc!”

“Ừ, như vậy xem ra Khương Tuệ Tuệ kia chẳng phải là giỏ tre múc nước công dã tràng rồi sao?”

“Vậy cũng phải! Mau nhìn đi, hai ngày nay, mặt mày những người trong nhà họ Khương ai ai cũng nhăn nhó, ủ rũ, nhất định là vì chuyện này rồi!”

……………………

Nếu Lưu Ái Đệ nghe thấy những lời này, chắc chắn cô ta sẽ làm ầm ĩ một trận với mấy người đang nói xấu kia, chẳng qua bây giờ cô ta đang mang thai, bụng cũng đã lớn, nếu không thật sự sẽ động tay động chân với họ mất.

Cô ta nói các người thì biết cái rắm gì, Tống Thời Thanh rất thích em chồng cô ta, thích đến độ có thể hái cả ngôi sao trên trời xuống cho cô, chồng của các người có thích các người đến mức độ đó không? Các người không có bản lĩnh khiến cho chồng mình thích mình như vậy đâu!

Em chồng cô ấy lớn lên xinh đẹp, lại còn thông minh, nấu ăn rất ngon, điểm nào cũng tốt, có thể so sánh được với mấy người đó sao!

Nếu Tống Thời Thanh không thích em chồng cô ta, thì đó là do anh bị mù! Nhưng mà anh có thể bị mù hay sao?

Thế nhưng cô ta lại ôm Khương Tuệ Tuệ mà khóc, lo lắng hỏi: “Em gái, em nói Tống Thời Thanh có thật sự quay trở lại không?”

Cố Diệp Phi

Khương Tuệ Tuệ không tin, cô cảm thấy có lẽ Tống Thời Thanh đang ở trên đường nên không tiện gọi điện thoại đến đây, hơn nữa hiện tại tin tức cũng nhạy bén, khi anh gọi về đây có khả năng là không ai nhận được điện thoại.

Chỉ là nghe những người đó nói nhiều khiến cô quá đau đầu, cô không muốn nghe những lời đó nữa.

Cô biết, cô tin tưởng Tống Thời Thanh, Tống Thời Thanh thích cô, anh sẽ không vì trong nhà được sửa lại án xử sai rồi mà không cần cô nữa.

Buổi tối, Khương Tuệ Tuệ đột nhiên thấy khá phấn khởi, cô lấy bộ sườn xám ra mặc, đi đi lại lại trong sân, cảm giác vẫn giống hệt như lúc trước khi nhà họ Tống về ở, quần áo trên người cô bị ướt, cô đã mặc cái sườn xám này.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 545: Chương 545



Cô còn đeo vòng tay, đây là vòng tay mà bà Tống đích thân cho cô, nói là con dâu nhà họ Tống mới có thể đeo.

Đúng lúc này, đột nhiên ngoài cửa có tiếng động, Khương Tuệ Tuệ quay đầu nhìn, còn tưởng rằng là Tống Thời Thanh đã trở lại. Nhưng sau khi cô chạy đến thì lại không phát hiện bóng người nào.

Cô thở dài, thấp giọng lẩm bẩm một câu: “Tống Thời Thanh, chừng nào thì anh mới tới cưới em.”

Không phải cô không tin anh, chỉ là thời gian chờ đợi anh thật sự quá dày vò cô. Cô cũng không sợ người khác nói gì, cô biết tới khi Tống Thời Thanh đến, những lời đồn đó sẽ tự động sụp đổ.

Chỉ là cô cân nhắc, nếu sớm biết như vậy, mấy ngày trước cô đã đến binh đoàn gặp Tống Thời Thanh rồi. Gần đây nhất bọn họ lại không có đơn hàng nào ở binh đoàn, cũng đã mười ngày rồi cô không đến binh đoàn, hơn nữa cũng đã nửa tháng rồi cô và Tống Thời Thanh không gặp nhau.

Cô nhớ anh.

Ngày thứ hai.

Trong thôn đột nhiên xuất hiện một chiếc ô tô nhỏ, rất nhiều người tò mò lại gần xem náo nhiệt, nghĩ thầm liệu có phải Tống Thời Thanh đã trở lại hay không. Nhưng khi người trên xe bước xuống rồi thì họ mới phát hiện không phải là Tống Thời Thanh.

Sau khi nghe ngóng mới biết được hóa ra là lãnh đạo ở huyện thành tới điều tra, đại đội trưởng vội vã đón tiếp.

Nào ngờ lại có một người xông tới chỗ lãnh đạo, hét lớn: “Tôi có chuyện muốn báo, tôi có chuyện muốn báo!”

Cố Diệp Phi

Mọi người nhìn nhau rồi nhìn người vừa đột nhiên xông ra, đó là Đàm Thiên Vĩ vừa đen vừa gầy, anh ta chỉ vào nhà họ Khương, nói: “Tôi muốn báo là Khương Tuệ Tuệ đang cất giấu sườn xám phong kiến ở trong nhà!”

Sắc mặt đại đội trưởng dần biến đổi, nhanh chóng đưa mắt ra hiệu với kế toán Lý bên cạnh: “Tiểu Lý, mau chóng kéo cậu ta xuống đi, đừng để cậu ta ở đây nói hươu nói vượn.”

Lại nói với lãnh đạo: “Bí thư Trương, ngài đừng nghe lời cậu ta. Đầu óc cậu ta không được tỉnh táo, tên cậu ta là Đàm Thiên Vĩ, vốn dĩ là thanh niên trí thức đến chỗ chúng tôi, nhưng phẩm hạnh bất chính, tôi đã từng báo cáo qua với cấp trên rồi.”

Nhưng bí thư Trương lại không dễ lừa như vậy, ông ấy thân là trưởng bí thư huyện, lần này cũng là được huyện trưởng phái xuống điều tra, vì thế liền nói: “Các người cứ để cậu ta tiếp tục nói đi.”

“Cậu là Đàm Thiên Vĩ sao? Khương Tuệ Tuệ mà cậu nói là ai? Hiện đang ở đâu? Có cái gì mà phong kiến, cậu dẫn tôi qua đó xem thử.” Bí thư Trương hỏi.

Đàm Thiên Vĩ giãy giụa thoát khỏi sự trói buộc của kế toán Lý, đưa bí thư Trương đến nhà họ Khương.

Đúng lúc Khương Tuệ Tuệ đang chơi trong nhà cùng với Nữu Nữu và Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt đã hơn sáu tháng tuổi rồi, cũng đã nhận biết một vài người, thích nhất là được Khương Tuệ Tuệ ôm, mỗi lần Khương Tuệ Tuệ ôm cô bé luôn cười ‘khanh khách’, trông vô cùng đáng yêu.

Hai ngày nay vì không có tin tức của Tống Thời Thanh, Lý Tú Cầm sợ tâm trạng của Khương Tuệ Tuệ không tốt, cho nên đã để Nữu Nữu chơi với Khương Tuệ Tuệ.

Lúc này bên ngoài có động tĩnh, động tĩnh lại không nhỏ, hóa ra là Đàm Thiên Vĩ đưa bí thư Trương tới, đám người kia cũng chạy theo xem náo nhiệt.

Cửa bị mở ra, Đàm Thiên Vĩ liền chỉ vào Khương Tuệ Tuệ đang ngồi trong sân ôm trẻ con mà nói: “Lãnh đạo, chính là cô ta! Trong nhà cô ta có cất giấu sườn xám!”

Mặc dù Chủ tịch đã qua đời, nhưng sườn xám vẫn bị coi là tàn dư của phong kiến.

Bí thư Trương nhanh chóng kêu người đi lục soát, ban đầu đại đội trưởng còn nói giúp Khương Tuệ Tuệ, kết quả Khương Tuệ Tuệ lại thoải mái để cho bọn họ lục soát, nhìn đại đội trưởng và nói cô làm chuyện ngay thẳng, không có gì phải sợ, lúc này đại đội trưởng mới không nói gì.

Quả nhiên, sau khi những người đó đi vào lục soát thì không lục soát được bất cứ thứ gì cả.

Bí thư Trương đang rất tức giận, Đàm Thiên Vĩ không thể tin được mà nói: “Không thể nào, rõ ràng đêm qua tôi nhìn thấy cô ta mặc nó trên người, không thể nào, rõ ràng là có, sao có thể không tìm thấy được!”
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 546: Chương 546



Chỉ là đã không có ai để ý tới anh ta nữa rồi.

Khương Tuệ Tuệ cười lạnh nhìn Đàm Thiên Vĩ, xem ra Đàm Thiên Vĩ là vì ngày đó cô đã vạch trần anh ta ở đại hội khen thưởng, khiến anh ta không có cách nào được theo học ở đại học Công Nông Binh, còn cả chuyện khiến anh ta phải vĩnh viễn ở lại đại đội Hồng Tinh, thế nên anh ta vẫn luôn ghi hận cô.

Trước đây không có động tĩnh gì không có nghĩa là không hận cô, chỉ là không tìm được cơ hội, bây giờ chớp được cơ hội rồi thì lập tức muốn kéo cô xuống nước.

Nhưng anh ta đâu thể biết được, bản thân cô có không gian bí mật, cô đem đồ đạc cất giữ ở trong không gian đó, bọn họ sẽ không thể nào tìm ra được.

Vốn dĩ là theo chính sách, sang năm tất cả mọi người đều có thể đi thi đại học, nhưng Đàm Thiên Vĩ lại làm một chuyện ngu xuẩn, chỉ sợ về sau cũng không thể thi đại học được nữa.

Đúng lúc này, giữa đám người kia lại bắt đầu xôn xao, tiếp theo có người kêu lên một tiếng: “Tống Thời Thanh? Người này không phải là Tống Thời Thanh sao? Tống Thời Thanh đã trở lại rồi ư?”

“Tống Thời Thanh đã trở lại! Là đang ngồi xe hơi nhỏ nữa đấy!”

Khương Tuệ Tuệ ngơ ngác nhìn về phía đám người kia, chỉ thấy cả đám người đang vây kín mít đột nhiên tránh ra, còn Tống Thời Thanh cứ như vậy mà đi tới.

Anh đưa tay về phía cô: “Tuệ Tuệ, anh trở về đây để hỏi cưới em.”

Sau khi hỏi rõ ràng mới biết được, hóa ra hôm đó mọi chuyện xảy ra đột ngột, Tống Thời Thanh được người ta đón đi, không kịp nói cho Khương Tuệ Tuệ biết chuyện này, vì thế phải làm phiền Thẩm Kiêu Dương báo tin với Khương Tuệ Tuệ.

Nào ngờ Thẩm Kiêu Dương lại không đáng tin cậy, vì muốn đi xem Diệp Mạn Đình biểu diễn mà quên mất chuyện này, sau khi xem biểu diễn trở về thì đã không còn kịp nữa rồi.

Nhà họ Tống được sửa lại án xử sai, theo lý mà nói thì ông Tống phải được phục chức, nhưng vì ông ấy đã đến tuổi nghỉ hưu, cho nên vừa được cái danh là trực tiếp về hưu, nhưng về hưu thì cũng có phúc lợi của thủ trưởng về hưu.

Căn nhà bị tịch thu cũng được trả lại, người nhà họ Tống lần nữa dọn về đó ở.

Theo ý của ông Tống và bà Tống là muốn cả nhà họ Khương cũng chuyển đến ở cùng, dù sao thì nhà họ Tống cũng rất rộng, ở được rất đông người. Nhưng người nhà họ Khương quen sống ở nông thôn rồi, nếu thật sự lập tức để bọn họ vào sống trong thành, bọn họ sẽ không quen.

Hơn nữa, cho dù sau này có vào trong thành ở, bọn họ cũng không nghĩ tất cả các thành viên trong nhà họ Khương đều sẽ tới.

Lúc trước nhà họ Tống đến sống ở nhà bọn họ, tổng cộng cũng chỉ có ba người, nhưng bọn họ thì khác, bọn họ là một gia đình rất đông thành viên, nếu tất cả đều đến ở thì thật sự là quá quấy rầy.

Sau khi Tuệ Tuệ gả đến đây, thỉnh thoảng bọn họ có thể đến thăm cô và ở lại mấy ngày, nhưng sẽ không ở luôn tại đây.

Hôn lễ của Khương Tuệ Tuệ và Tống Thời Thanh được cử hành sau đó một tháng khi nhà họ Tống được sửa lại án xử sai.

Hai người bọn họ đều là kiểu người hiện đại, trong hôn lễ Khương Tuệ Tuệ mặc quần áo do chính cô thiết kế, Tạ Phương Hoa tự tay may váy cưới cho cô, còn Tống Thời Thanh mặc đồ do cô ấy thiết kế.

Cố Diệp Phi

Chẳng qua vì vấn đề niên đại nên bọn họ không thể đến giáo đường để kết hôn.

Khương Tuệ Tuệ mặc váy cưới đính hột trân châu ngồi trên giường, cửa sổ mở ra, hôm nay là một ngày trời rất đẹp, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, chiếu vào chiếc ga giường đỏ thẫm, ánh nắng hắt vào chiếc váy cưới, tạo nên một khung cảnh đẹp cực kỳ.

Khương Tuệ Tuệ tự mình trang điểm, dù sao thì cô cũng không có cách nào chấp nhận được trình độ thẩm mỹ của chuyên viên trang điểm của thời này. Cô cũng không trang điểm cầu kỳ, vẫn theo phong cách thường ngày, vừa thanh thoát vừa đáng yêu.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 547: Chương 547



Cô ngồi trên giường, nhìn đám người Thẩm Kiêu Dương, Hàn Tiến Bộ vì tìm không thấy một chiếc giày mà lục tìm túi bụi, cô nhếch miệng cười cười.

Ở đây khi kết hôn có một tập tục, đó là lúc kết hôn, cô dâu phải giấu giày đi, chú rể phải tìm được đôi giày đó thì mới có thể rước cô dâu về nhà.

Nhưng bọn họ đã tìm khá lâu rồi mà chỉ mới tìm được một chiếc giày, còn một chiếc khác tìm mãi không ra. Thẩm Kiêu Dương và Hàn Tiến Bộ lúc đầu tin tưởng tuyệt đối mười phần bây giờ đã có chút ngán ngẩm rồi.

Trong gian phòng này, bọn họ đã lục tìm hết rồi, chỉ tiếc là chưa thể đào ba tấc đất lên mà lần tìm nữa thôi, lẽ nào chiếc giày còn lại biết tàn hình sao?

Thẩm Kiêu Dương nảy ra chủ ý với bạn gái Diệp Mạn Đình, tiến đến bên cạnh cô ấy, nhỏ giọng hỏi: “Mạn Đình, em nói cho anh biết đi, chị dâu giấu chiếc giày còn lại ở đâu vậy?”

Diệp Mạn Đình cũng là phụ dâu của Khương Tuệ Tuệ, đương nhiên cô ấy biết Khương Tuệ Tuệ giấu giày ở đâu, nhưng lại không chịu nói cho Thẩm Kiêu Dương biết. Cô ấy ho khan một tiếng, nâng nâng cằm, nói: “Kiêu Dương, anh đừng quên, hôm nay em chính là phụ dâu của Tuệ Tuệ, em là người ở phe Tuệ Tuệ, các anh không thể chơi xấu, nhất định phải tự mình tìm được mới tính.”

Hàn Tiến Bộ cũng nhỏ giọng hỏi Triệu Xuân Hạnh, mặc dù Triệu Xuân Hạnh không thể nói, nhưng chỉ cần chỉ tay cho anh ấy là được, thế nhưng lúc này cô ấy cũng giống như Diệp Mạn Đình, quay mặt đi chứ không chịu nói cho Hàn Tiến Bộ biết.

Thẩm Kiêu Dương và Hàn Tiến Bộ không thể lấy được thông tin từ bạn gái, chỉ có thể ủ rũ nhìn Tống Thời Thanh, nói: “Anh Thời Thanh, chúng ta thật sự không thể tìm thấy chiếc giày còn lại nữa rồi.”

Trang phục thời bấy giờ đều tương đối rộng thùng thình, mọi người thích kiểu dáng rộng thùng thình, mặc trên người trông khá lướt thướt, không khác gì trẻ con mặc trộm quần áo của người lớn cả.

Còn trang phục mà Khương Tuệ Tuệ thiết kế cho Tống Thời Thanh lại rất khác, trang phục này hoàn toàn dựa theo kích cỡ của Tống Thời Thanh để làm, mặc trên người Tống Thời Thanh thì đường cong hiện rõ, khí chất nổi bật.

Ánh mắt anh hoàn toàn dừng hẳn trên người Khương Tuệ Tuệ, cô nhếch miệng cười khi đã mất rất nhiều thời gian rồi mà bọn họ vẫn không thể tìm được chiếc giày còn lại.

Anh cũng cười, khóe miệng hơi hơi cong lên.

Anh tiến lên hai bước, đi tới trước mặt Khương Tuệ Tuệ, đột nhiên đưa tay giở khăn che đầu của Tuệ Tuệ, sau đó hôn lên môi Tuệ Tuệ. Môi cô vẫn như vậy, mềm mại, ngon ngọt, anh m*t vào, một bàn tay bắt đầu đỡ lấy vòng eo mảnh khảnh của cô.

Khăn che đầu chậm rãi rơi xuống.

Anh bắt đầu hôn thì người xem náo nhiệt trong phòng bắt đầu cười vang thành tiếng, thậm chí có người còn bắt đầu vỗ tay.

Khương Tuệ Tuệ nghe thấy giọng điệu thánh thót của Nữu Nữu vang lên: “Cô út và dượng út hôn môi! Trước kia cháu cũng đã nhìn thấy cô út và dượng út hôn môi! Cháu thích nhất là xem bọn họ hôn môi! Cô út ơi cô út, Nữu Nữu cũng muốn ôm cô!”

Cố Diệp Phi

Nhưng rất nhanh đã bị Lý Tú Cầm quát bảo ngưng lại: “Con nít con nôi, nói hươu nói vượn cái gì đó, mau đi ra chỗ khác chơi, đừng ở đây nói bừa nữa….”

Khương Tuệ Tuệ cũng không ngờ Tống Thời Thanh lại hôn cô ở trước mặt nhiều người như vậy, ban đầu cô không kịp phản ứng lại, nhưng rất nhanh sau đó cô đã chìm vào nụ hôn của anh và bắt đầu đáp lại.

Trong ngày đại hỉ của bọn họ, cô và anh hôn môi nhau thì có vấn đề gì đâu.

Những người này đều chỉ đang chứng kiến tình yêu của bọn họ mà thôi.

Nhưng ngay sau đó, cô đột nhiên cảm giác được phía dưới váy của mình, đột nhiên có một bàn tay chui vào. Động tác của cái tay kia rất nhanh nhẹn, giống như một con cá nhỏ đang chui vào. Đó là tay của Tống Thời Thanh, bởi vì anh không nhìn được phía dưới váy, hơn nữa lại đang phân tâm đi tìm giày, cho nên từ đầu đã sờ nhầm chỗ.

Khương Tuệ Tuệ hơi co rúm thân người lại, có trời mới biết Tống Thời Thanh đã sờ vào chỗ nào của cô, cái tên lưu manh này!
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 548: Chương 548



Cũng may, Tống Thời Thanh đã nhanh chóng tìm được giày, anh lấy giày từ dưới váy ra, lại hôn Khương Tuệ Tuệ một cái thật sâu, sau đó đứng dậy lùi về phía sau hai bước.

Anh giơ giày trong tay lên, tay còn lại lau khô vệt nước trên khóe môi, nhìn Khương Tuệ Tuệ, trong mắt phảng phất có ngân hà, nói: “Tìm được rồi, anh có thể rước em về nhà rồi.”

Khương Tuệ Tuệ nhướng nhướng chân mày, thay đổi dáng ngồi, làm lộ ra đôi chân trần, lắc lư một chút, nâng cằm nói: “Anh còn chưa mang giày cho em.”

Cố Diệp Phi

Tống Thời Thanh không nói gì, lập tức quỳ một chân xuống, đưa tay phủi phủi chân Khương Tuệ Tuệ hệt như phủi châu ngọc. Cô có làn da sáng bóng, đôi chân vô cùng xinh đẹp, anh cúi người xuống đặt lên mũi chân cô một nụ hôn.

“A….”

Mọi người thét lên chói tai, khung cảnh này thật sự quá lãng mạn rồi, Tống Thời Thanh cũng thật là quá đáng mà!

Tống Thời Thanh mỉm cười, ôn nhu chậm rãi mang giày vào cho cô.

Khương Tuệ Tuệ ngồi trên giường, cứ như vậy mà lẳng lặng quan sát, đột nhiên nhớ tới lúc cô vừa xuyên không tới đây một ngày, cô kêu Tống Thời Thanh mang giày cho cô, nhưng Tống Thời Thanh lại không thèm để ý tới cô, hiện giờ, chẳng những anh mang giày cho cô mà còn hôn vào chân cô ở trước mặt nhiều người như vậy.

Cô được Tống Thời Thanh bế lên từ trên giường, rồi bế lên ô tô trong tiếng chúc phúc của mọi người.

Ô tô chậm rãi rời khỏi đại đội Hồng Tinh, phía sau là người của đại đội, cô nhìn cha mẹ mình đi theo sau ô tô, họ nhìn cô đi càng lúc càng xa, khoé mắt cô hơi cay cay…

“Không sao đâu, sau này em có thể thường xuyên trở về thăm cha mẹ mà.” Tống Thời Thanh ôm nhẹ vai cô, nhẹ giọng an ủi.

Đêm động phòng hoa chúc, vốn dĩ Thẩm Kiêu Dương muốn đại náo phòng tân hôn, nhưng bị ánh mắt của Tống Thời Thanh dọa cho hoảng sợ bèn phải trở về, mấy anh em bọn họ ở bên ngoài uống rượu, để thỏa mãn ý của Tống Thời Thanh nên đã kêu anh sớm vào phòng tân hôn đi.

Phòng tân hôn được bố trí dựa theo sở thích của Khương Tuệ Tuệ, giờ phút này cô được mở khăn che đầu, trong phòng đều được thắp đèn sáng trưng. Còn Khương Tuệ Tuệ ngồi trên giường, sau khi nhìn thấy anh, câu đầu tiên chính là: “Sao còn sớm như vậy mà anh đã lên đây? Đúng lúc, em đang định tính thử một chút xem chúng ta được bao nhiêu tiền mừng, anh lại đây giúp em thống kê đi.”

Tống Thời Thanh nhìn dáng vẻ này của cô thì vừa tức giận vừa buồn cười. Anh đã đợi lâu như vậy, nhịn lâu như vậy, chính là để chờ đến ngày hôm nay, thế mà cô lại kêu anh đếm tiền sao?

Cũng không phải là Khương Tuệ Tuệ yêu tiền, chẳng qua cô cũng không còn cách nào khác, bà Tống đã nói với cô, số tiền mừng này đều phải được ghi chép lại vào một quyển sổ nhỏ, người ta mừng bọn họ bao nhiêu tiền, tương lai nhà người ta tổ chức hỉ sự, bọn họ đều phải mừng thêm một chút, đó là quan hệ xã giao cơ bản nhất, nếu không nhớ kỹ thì đến lúc đó bị nhầm sẽ không hay.

Khương Tuệ Tuệ nghĩ thầm dù sao bên ngoài cũng còn khách khứa đang dùng tiệc, cho dù đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của bọn họ thì Tống Thời Thanh cũng không đến mức chờ không kịp, còn sớm như vậy mà đã lo làm cái kia với cô, vì thế cô dứt khoát nhân dịp này sẽ thống kê tiền mừng cưới cùng với Tống Thời Thanh.

Nhưng mà, cô còn chưa kịp lấy hết mấy cái bao lì xì ra khỏi hộp thì Tống Thời Thanh đã giống như một con sói đói, anh nhào tới bên cạnh cô.

Tống Thời Thanh vươn bàn tay ra, tay của anh phải nói là khá dài và rắn chắc, trước giờ anh làm nông thường hay phơi nắng nên có hơi đen một chút, nhưng thật ra thoạt nhìn thì cũng có một vài chỗ còn trắng.

Anh đã mặc tây trang và đeo cà vạt cả một ngày dài rồi. Bộ trang phục này khi mặc trên người thì còn đỡ, nhưng cà vạt thì lại khiến anh hơi khó thở.
 
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ Tuệ
Chương 549: Chương 549



Lúc này hôn lễ đã kết thúc, cuối cùng anh đã có thể buông lỏng cà vạt ra. Anh duỗi tay để tháo cà vạt ra, sau đó một tay cởi cúc áo của bộ trang phục, động tác của anh rất mau chóng.

Khương Tuệ Tuệ bị anh đè trên người, nhìn thấy động tác này của anh là cô cũng biết anh muốn làm gì rồi.

Cô đã sớm thèm muốn thân thể anh, trước kia cô cũng muốn quan hệ với anh, nhưng anh luôn nói phải chờ sau khi kết hôn, bây giờ cũng đã kết hôn rồi, cô nhất định phải ‘xơi’ cho thỏa thích.

Cô bật người ngồi dậy, nắm lấy chiếc cà vạt lỏng lẻo của Tống Thời Thanh, ánh mắt dịu như tơ, thanh âm câu hồn: “Khách khứa vẫn còn ở đây, như vậy có phải quá gấp gáp rồi không?”

Tống Thời Thanh chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của cô, vốn dĩ anh cảm thấy hôm nay cô cực kỳ xinh đẹp, cô vừa nói như vậy, anh lại càng thêm kích động.

Một tay Khương Tuệ Tuệ kéo cà vạt Tống Thời Thanh, một tay v**t v* gò má anh, cố gắng phác hoạ hình dáng của anh, sau đó chậm rãi đi xuống, men theo cằm đi tới yết hầu hơi nhô lên của anh, cảm nhận được khi anh nuốt nước miếng, yết hầu cũng lăn lộn theo.

Cô đột nhiên cảm thấy miệng mình có hơi khô, dùng đầu lưỡi l.i.ế.m l**m môi, sau đó tiến lại gần hôn vào yết hầu Tống Thời Thanh, sau đó lại l.i.ế.m l**m.

Cô dần chuyển từ trạng thái bị động sang chủ động, đè trên người Tống Thời Thanh. Tống Thời Thanh cũng phối hợp với cô, để cô tùy ý c** q**n áo trên người anh ra, sau đó là quần tây, nhưng đến khi cởi chiếc q**n l*t cuối cùng, tay Khương Tuệ Tuệ vừa mới đụng tới lưng quần thì đã bị Tống Thời Thanh bắt lại.

Một tiếng th* d*c rất nhỏ phát ra từ trong miệng của anh.

Điều này khiến ánh mắt Khương Tuệ Tuệ lập tức trở nên sáng ngời, một tiếng th* d*c này đã lấy lòng được Khương Tuệ Tuệ. Một người cao lớn dũng mãnh như Tống Thời Thanh, hiện giờ lại bị cô đè trên người, cho dù bây giờ chưa làm gì nhưng cô cũng cảm thấy kh*** c*m vô cùng.

Cô cúi xuống hôn lên n.g.ự.c Tống Thời Thanh, đưa tay vẽ vòng tròn trên n.g.ự.c anh, rồi sau đó nói: “Ngoan, em sẽ yêu thương anh.”

Có lẽ những lời này đã khiến Tống Thời Thanh bất mãn, anh đột nhiên không còn phối hợp như trước nữa, anh đứng bật dậy, xoay người nằm trên, một lần nữa đè lên người Khương Tuệ Tuệ.

Anh hôn môi cô, nụ hôn có hơi mang tính xâm lược một chút, nhưng vẫn có phần sợ làm đau cô.

Sau khi hôn môi cô, anh tiếp tục hôn lên trán cô, mặt mày, gò má, cả mũi của cô nữa, sau đó lại là đôi môi non nớt của cô…… rồi vành tai cô……

Giống như đối đãi với bảo bối trân quý nhất trên toàn thế giới này vậy.

Anh nói: “Ai yêu thương ai thì còn chưa chắc đâu.”

Anh đưa tay ra bắt đầu cởi chiếc váy cưới rườm rà trên người Khương Tuệ Tuệ. Cũng may chiếc váy cưới này tuy nhìn rườm rà, nhưng thật sự rất dễ cởi, chỉ cần kéo khóa xuống, sau đó…… chiếc khóa kéo đã bị kéo xuống, váy cưới của cô đã thuận lợi bị cởi xuống hoàn toàn.

Cơ thể nhẹ nhàng của Khương Tuệ Tuệ cũng bởi vậy mà tiện hoạt động hơn rất nhiều, cô thừa dịp Tống Thời Thanh không chú ý, lại lần nữa bò tới rồi ngồi trên người anh, cười thích thú: “Đúng thế, ai yêu thương ai còn chưa biết được đâu……” Nhưng còn chưa kịp nói xong thì đã kinh hãi phát ra tiếng.

Vốn dĩ cô vẫn còn dùng đồ che chắn, cũng bởi vậy lại cho Tống Thời Thanh thêm cơ hội, cô bị Tống Thời Thanh đè lên người, anh bắt lấy đôi tay cô, hôn lên xương quai xanh của cô.

Mỗi động tác của anh đều tràn ngập d*c v*ng, lộ ra vẻ khó lòng kiềm chế nổi. Có lẽ Tống Thời Thanh có khả năng nhẫn nại cực kỳ tốt, nhưng hôm nay, ở trước mặt Khương Tuệ Tuệ, anh vẫn không thể nhẫn nhịn như thường ngày thường được nữa.

Cố Diệp Phi

Khương Tuệ Tuệ dứt khoát không giãy giụa nữa, ai yêu thương ai đều như nhau cả thôi, chung quy lại là cả hai người bọn họ đều vui sướng.
 
Back
Top Bottom