Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Bhtt-Edit] [Hoàn] Ẩn Tình Trong Án - Đưa Tôi Đến Hà Lan

[BOT] Mê Truyện Dịch
[Bhtt-Edit] [Hoàn] Ẩn Tình Trong Án - Đưa Tôi Đến Hà Lan
Chương 94: Bệnh không nhẹ


Khi Triệu Gia Quân trơ mắt nhìn người em gái thân yêu của mình bị cảnh sát bắt đi, anh không biết bản thân đang làm gì.

Anh bất lực ngồi xuống ghế, gục đầu vào hai tay.Dương Lệ Thanh và Triệu Gia Tinh đều là người thân của anh.

Một người anh xem là chị, một người là em ruột anh.Khi chứng kiến hai người rời đi, anh cảm thấy thế giới như sụp đổ, đặc biệt anh còn chính tay giao em gái mình cho cảnh sát.Tâm lý và tâm trạng này của Triệu Gia Quân có thể sẽ ám ảnh anh cả đời nhưng anh nào còn có cách khác?Thật lâu sau, anh bước lên phòng Triệu Gia Tinh ở lầu trên, anh nhìn vết cạy cửa trước cửa.

Vốn anh không muốn tìm hiểu đời tư của em gái nhưng chị Dương chết quá thảm, lại thêm báo cáo từ bảo vệ đã khiến anh nghi ngờ em nên anh chỉ đành từng bước tìm hiểu sự thật.Anh lừa ba mẹ để họ không ở đây vì lo họ sẽ không thể chấp nhận sự thật.

Anh cũng lừa em trai rời đi vì sợ nó làm hỏng chuyện, cuối cùng anh mới lừa em gái đi mua thuốc.Nhưng anh không ngờ Triệu Gia Tinh lại không hoài nghi việc anh lừa dối, liệu có phải em cũng tin tưởng người anh hai này?Nhưng bản thân lại....Nghĩ vậy, Triệu Gia Quân ngã quỵ xuống đất bật khóc.6 giờ tối, Triệu Gia Quân gọi thợ mở khóa đến.

Vì Triệu Gia Tinh mang chìa khóa phòng nên anh chỉ đành gọi thợ đến cạy cửa.Mãi đến khi anh thấy em mình rời đi, anh mới bảo thợ phá cửa.Phá khóa xong, anh bước vào phòng.

Bài trí trong phòng vẫn như lúc nhỏ.

Sau khi Triệu Gia Tinh về, nàng vẫn không thay đổi thứ gì.Nhưng... vì sao em của anh lại xa lạ đến vậy?

Tất cả trong phòng đều là bài trí của nàng và Dương Lệ Thanh.Triệu Gia Quân tìm thấy một hộp sắc ở đáy giường.

Anh chưa từng thấy chiếc hộp này, sau một lúc do dự, anh quyết định mở ra bèn thấy xấp ảnh nằm bên trong.Đợi thợ khóa rời đi, anh mới bắt đầu ngồi lại xem từng tấm.

Phần lớn trong số đó là ảnh cũ, hơn nữa chúng đều thuộc về Dương Lệ Thanh.

Tình cảm của Triệu Gia Tinh và Dương Lệ Thanh rất tốt nên có ảnh chụp của cô cũng là lẽ thường, hơn nữa chụp người mình thương không có gì bất ổn.

Triệu Gia Quân nhìn ảnh chụp, anh nhớ về khoảng thời gian của từng bức ảnh.

Và rồi, anh trông thấy trong chồng ảnh có một tấm ảnh nude của Dương Lệ Thanh.Anh vội lấy tấm ảnh ra, bức ảnh rất mờ như bị chụp lén.

Hơn nữa, Dương Lệ Thanh không nhìn vào ống kính, khung cảnh giống như trong phòng tắm.Triệu Gia Tinh chụp lén chị Dương?Triệu Gia Quân hoảng sợ, anh không rõ nhiều năm qua em mình rốt cuộc đã nghĩ gì, vì sao chỉ mới tí tuổi đã có hành vi chụp lén?Sau khi kinh ngạc, cảm giác hối hận lại trồi lên.

Nếu năm đó anh nhận ra sớm, có lẽ còn có thể cứu vãn.Nhưng thật sự cứu vãn được sao?Hành vi của Triệu Gia Tinh là bệnh, hơn nữa bệnh còn nặng hơn mình tưởng, thậm chí đến mức cuồng sát như hôm nay.Triệu Gia Quân tự hỏi, nhưng tất cả là lỗi của Triệu Gia Tinh hết sao?Năm đó, khi cả nhà phát hiện bệnh tình của Triệu Gia Tinh đã không ngần ngại đẩy nàng ra nước ngoài còn ở ký túc xá của trường.

Tuy đã mời bác sĩ tâm lý nhưng liệu đây cũng có phải là nguyên nhân thúc đẩy nàng đến bước này?Để rồi dẫn đến kết cục như hôm nay?Trong hộp ngoài xấp ảnh, Triệu Gia Quân còn phát hiện một quyển tiểu thuyết, anh vội đọc nó thì nhận ra nó rất giống phong cách viết của Dương Lệ Thanh.Vì anh thích tiểu thuyết của Dương Lệ Thanh nên trong nhà có đủ bộ truyện của cô.

Anh biết rõ cách viết của cô và giờ anh lại thấy một quyển có nội dung anh chưa từng đọc, vậy Triệu Gia Tinh lấy nó từ đâu?Ngoài đêm Dương Lệ Thanh bị sát hại, Triệu Gia Tinh có được quyển này thì anh không nghĩ ra được nàng có nó bằng cách nào.Tựa truyện tên Yêu Tinh, Triệu Gia Quân biết rõ cái tên này vì đây là họa sĩ đã hợp tác với Dương Lệ Thanh trong nhiều dự án.Anh vội tìm tiếp trong hộp, cuối cùng cũng nhận ra một chồng truyện và một chiếc nhẫn.

Triệu Gia Quân nhận ra chiếc nhẫn này từng xuất hiện trên ngón áp út của Dương Lệ Thanh khi cô đến nhà tuyên bố kết hôn.Anh chăm chú nhìn nhẫn thấy có khắc chữ Dương và anh đoán chiếc trên tay Diệp Thuyên có khắc chữ Diệp.Triệu Gia Quân đặt nhẫn xuống, bắt đầu đọc truyện.

Anh nhìn vào phần chữ ký Yêu Tình.

Nét chữ này giống với nét chữ của Triệu Gia Tinh nên anh đoán thân phận tay họa sĩ kia chính là nàng.Đến bây giờ, không ai biết thân phận của người họa sĩ vẽ các truyện của Dương Lệ Thanh lại chính là Triệu Gia Tinh.

Đột nhiên, Triệu Gia Quân cảm thấy em gái của mình quá xa lạ.Hai chữ Tinh cũng giống nhau, lần này anh chắc chắn người sát hại Dương Lệ Thanh chính là em mình nhưng nàng trở thành họa sĩ từ khi nào?Anh biết em gái thích vẽ, thậm chí còn vẽ rất nhiều tranh chân dung của Dương Lệ Thanh nhưng không ngờ nàng lại mang thêm một thân phận khác.

Triệu Gia Quân ngồi bệt xuống đất, mắt ửng đỏ nhìn chứng cứ trong tay mình.

Anh nắm chặt tay, hận mình không thể quay ngược thời gian, quay về lúc chuỗi bi kịch này chưa bắt đầu.Nhưng thế giới này đâu phải cổ tích, đâu có phép thuật quay ngược thời gian.

Anh chỉ bất lực khi lương tâm liên tục hối thúc chính mình nhanh chóng tố cáo em gái với cảnh sát.Hết rồi, hết thật rồi.Triệu Gia Quân chờ Triệu Gia Tinh về nhà để chất vấn nhưng thứ anh nhận được chỉ là sự lạnh nhạt từ nàng.

Điều này như gáo nước lạnh tạt thẳng vào người anh.Trong phòng thẩm vấn ở Cục cảnh sát thuộc chợ Đông, Triệu Gia Tinh thờ ơ ngồi trên ghế.

Một anh cảnh sát đang canh giữ nàng, anh hơi khó tin khi cô gái xinh đẹp trước mặt lại là hung thủ của vụ thảm sát Cú.Bọn họ ngồi yên trong phòng thẩm vấn vài tiếng thì Triệu Gia Tinh cười hỏi: "Anh đứng hoài không thấy mệt sao?

Nếu không anh ra ngoài nghỉ ngơi chút đi."

Nhưng anh chàng đang làm việc, bên ngoài còn có hai người canh gác nên anh không thể tùy tiện rời đi.

Cấp trên đã ra lệnh kẻ trong phòng là tên sát nhân cuồng sát, bọn họ phải nghiêm túc canh chừng.Vậy nên anh chỉ im lặng nhìn nàng.Triệu Gia Tinh thấy vậy cười nói tiếp: "Anh cứ yên tâm, tôi sẽ không bỏ trốn.

Tôi đâu có ngu đến vậy.

Tôi biết chúng ta đang chờ cô cảnh sát mặt lạnh Lãnh Du, cô nàng mà anh hai tôi thích."

Lãnh Du là người mà cả Cục cảnh sát sợ hãi vì cô ma đầu này vốn có tiếng lạnh lùng lại thêm thông minh tài trí nên không ai trong Cục muốn đắc tội cô.Nhưng người trước mặt lại nhẹ nhàng gọi tên cô, thật đúng là điếc không sợ súng.Ngoài phòng thẩm vấn, Triệu Gia Quân nhìn cô em gái của mình.

Anh không chỉ nhìn mà còn nghe nàng nói.

Lúc anh nghe thấy nàng bâng quơ như vậy, lòng anh lại càng đau hơn.Khi anh tập trung nhìn Triệu Gia Tinh, tiếng bước chân từ xa chợt vang lên.

Anh quay đầu lại, bắt gặp Lãnh Du và nàng cảnh sát Lâm đi cùng cô vài lần.Lãnh Du chỉ gật đầu chào hỏi rồi cùng Lâm Hinh vào phòng thẩm vấn.Khi Lãnh Du bước vào, hai người trong phòng đều cảm nhận được khí chất lạnh lùng của cô.

Anh cảnh sát gật đầu chào cả hai rồi bước ra ngoài.Lúc này, ba người phụ nữ trong phòng ngồi đối diện nhau.Lãnh Du nhìn chằm chằm vào Triệu Gia Tinh, đoạn hỏi: "Cô là Triệu Gia Tinh?"

Triệu Gia Tinh nghiêng đầu nhìn cô, sau đó lại nhìn Lâm Hinh.

Sau khi hất cằm với Lâm Hinh, nàng cười đáp: "Cô ta biết tôi.

Chúng ta từng gặp nhau ở nhà xác rồi, có đúng không cảnh sát Lâm?"

Ánh mắt Lãnh Du chợt sắc bén, cô lạnh lùng nói: "Cô Triệu, đến lúc này cô còn giỡn được thì không biết sau khi bị tuyên án, cô có còn cười nổi không."

Triệu Gia Tinh ngừng cười, ánh mắt lạnh lùng, hỏi tiếp: "Cảnh sát Lãnh, sao cô đoán được là do tôi làm?

Khi tôi vào đây, tôi nghe nói, tất cả là do cô đoán."

Lãnh Du đã gặp qua rất nhiều hung thủ, có những kẻ tính cách cực đoan hơn Triệu Gia Tinh nhưng đây là lần đầu cô gặp một kẻ dám can đảm hỏi mình cách phá án.Lâm Hinh ngồi bên đáp: "Cô Triệu, cô tưởng Dương Lệ Thanh bị ngu hả?

Manh mối cô ấy để lại đủ để chúng tôi phá án.

Khi cô sát hại cổ, có phải cũng không ngờ chính mình cũng đang bị tính kế?"

Triệu Gia Tinh sửng sốt một lúc thì cười, trầm trồ: "À, thì ra là vậy.

Xem ra chị ấy còn để ý tôi lắm, cuối cùng cũng chịu làm gì đó cho tôi.

Nội hành động cố gắng để lại manh mối này thôi cũng đủ thấy chị ấy thương tôi cỡ nào mà thật ra tôi cũng biết tình cảm của chỉ."

Lời nói của Triệu Gia Tinh vang lên khiến người nghe rùng mình.

Suy nghĩ của người này sao lại khác hẳn người bình thường, cô ta rốt cuộc nghĩ về Dương Lệ Thanh như thế nào?Dù Dương Lệ Thanh làm gì, nàng luôn xem đó là cô đang thể hiện tình yêu với mình.

Người bình thường ai nghĩ được đến đó?Triệu Gia Tinh rốt cuộc có tình cảm với Dương Lệ Thanh không?Lâm Hinh chỉ thở dài trước cô gái mắc bệnh không nhẹ này.
 
[Bhtt-Edit] [Hoàn] Ẩn Tình Trong Án - Đưa Tôi Đến Hà Lan
Chương 95: Yếu đuối


Lãnh Du chỉ khoanh tay im lặng.

Cô thật sự không muốn có bất kỳ dính dáng nào với tên sát nhân không nói lý này.Chờ nàng nói xong, Lãnh Du mới hỏi: "Cô cho Dương Lệ Thanh bao lâu để viết quyển Yêu Tinh kia?"

Triệu Gia Tinh nghe vậy, kinh ngạc hỏi lại: "Làm sao các người biết về quyển truyện đó?"

Lãnh Du cong môi cười, đáp: "Cô sơ ý quá.

Cô tưởng máy tính hư rồi thì chúng tôi không khôi phục được dữ liệu?"

Nàng thật sự không biết chuyện này bởi nàng không phải chuyên viên máy tính.Lãnh Du thấy nàng không đáp, nói tiếp: "Nhưng những chuyện này không quan trọng.

Chỉ là cô hẳn không ngờ Dương Lệ Thanh nhân lúc sửa nội dung truyện đã để lại manh mối trên laptop."

Lâm Hinh tiếp lời: "Cô chỉ đắm chìm vào nhân vật trong Yêu Tinh lại không nghĩ cô ấy vốn là tác giả trinh thám, đầu óc nhanh nhạy hơn cô, mưu kế cũng hơn cô nên chỉ cần vài ngày chúng tôi đã tìm thấy cô."

Tuy Triệu Gia Tinh nhìn các nàng nhưng nàng lại đang nhớ Dương Lệ Thanh để lại manh mối vào lúc nào sao mình lại không nhận ra?Nàng thừa nhận đầu mình không nhảy số nhanh bằng Dương Lệ Thanh nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nàng vẫn không cam tâm khi bị quay vòng vòng bèn đáp: "Chiếc laptop đó có gì đặc biệt, chẳng lẽ mấy người đang dọa tôi?"

Lãnh Du cười lạnh, nói: "Thôi, thấy cô gấp vậy, chúng tôi cũng không dối gạt cô."

Cô ngừng lại, nói tiếp: "Cô bảo nạn nhân sửa lại Diệp Thuyên nhưng cô có biết lúc sửa, cô ấy đã dùng móng tay cào mạnh vào bàn phím?

Cô ấy đã dùng các chữ cái trong tên cô để chúng tôi tìm ra.

Và tên lót của cô xuất hiện số 2, cô ấy đã dùng bút máy viết số 2 vào đó nhằm ám chỉ là đứa con thứ 2 của nhà họ Triệu.

Nên rốt cuộc là cô ấy thông minh hay cô thông minh?"

"Bốp bốp bốp."

Triệu Gia Tinh liên tục vỗ tay.

Lâm Hinh điên người trước hành động này, nàng chưa từng thấy kẻ nào vô sĩ đến vậy.Lãnh Du vẫn lạnh nhạt nhìn nàng, đợi nàng vỗ tay xong, cô mới cúi người, nhìn thẳng vào Triệu Gia Tinh, nói: "Tôi biết thật ra cô cũng đang sợ lắm."

Triệu Gia Tinh cười hỏi: "Tôi sợ chuyện gì?

Trước gì tôi chưa từng biết sợ là gì."

Lãnh Du ừm rồi nói: "Có phải cô sợ Dương Lệ Thanh thuộc về người khác không?

Cô càng sợ Dương Lệ Thanh sẽ bỏ rơi cô, đúng không?"

Triệu Gia Tinh giật mình, cố nén nỗi sợ trong lòng, phản bác: "Chị ấy đã sớm bỏ rơi tôi, từ đó đến giờ không phải tôi cũng đang sống sao?"

Lãnh Du gật đầu đồng tình: "Ừm, cô sống nhưng sống như cái xác không hồn, sống vậy cô thấy thế nào?

Cảm giác cả đời đã quyết định sẽ ở bên Dương Lệ Thanh trông thế nào?

Khi cô liên tục chuẩn bị cho nó, có phải đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện tốt không?"

Triệu Gia Tinh nháy mắt giận dữ, hỏi lại: "Cô muốn nói gì?"

Lãnh Du ngã lưng vào ghế, đáp: "Lúc cô biết tin Dương Lệ Thanh sắp kết hôn, đêm nào cô cũng đứng ngoài cửa sổ nhà cô ấy ở chợ Đông, nghe lén hai người nói chuyện, nghe lén cuộc sống viên mãn của các nàng.

Lúc đó, có phải cô sợ hơn nữa không?"

Triệu Gia Tinh nhắm chặt mắt, cơ thể khẽ run.Lãnh Du không cho nàng cơ hội để hoãn, tiếp tục: "Khi cô thấy người cô yêu yêu người khác thì không nhịn được muốn biết họ làm gì nên đã núp ngoài cửa sổ nhà Dương Lệ Thanh.

Cô nghe thấy kế hoạch của các nàng.

Cô nghe Dương Lệ Thanh đã mua biệt thự ở quê Diệp Thuyên, biết cô ấy muốn đến thành phố Phương, cũng biết cô ấy sẽ ra mắt quyển tiếp theo mới mà Diệp Thuyên là nữ chính và kết truyện thì viên mãn.

Khi người cô hết mực yêu thương đang hoàn toàn yêu người khác, nó như kíp nổ nổ tung nỗi sợ của cô, có đúng không?

Cô sợ từ nay Dương Lệ Thanh sẽ không còn quan tâm đến mình."

"Nên cô gửi thư đe dọa người ta, hy vọng hai người chia tay để mình thừa cơ nhảy vào.

Nhưng đời không như là mơ, tình cảm của cả hai lại càng thêm sâu đậm."

Lãnh Du vừa từ từ bóc trần nội tâm của Triệu Gia Tinh vừa nhìn thẳng vào nàng.Giờ phút này, Triệu Gia Tinh kinh hãi trước một kẻ đã đoán trúng tim đen của mình.

Mắt nàng đỏ ửng, nàng nghiến răng đáp: "Tôi không biết sao chị ta lại say mê con nhỏ đó đến vậy.

Chắc chắn là nó mê hoặc Lệ Thanh nên chị ấy mới bằng lòng cho nó làm nữ chính của tác phẩm mới.

Vậy mà trong Đêm Tối, chị ấy sẵn sàng giết tôi!

Vì sao chị ấy yêu thương nó hết mực mà lại hận tôi sâu đậm!"

Càng nói, giọng điệu nàng càng cuồng loạn.Lâm Hinh nghe lời oán hận của nàng bèn nói: "Cô Triệu, Dương Lệ Thanh vốn không biết cô là Yêu Tinh.

Sao cô ấy biết được cô là tác giả truyện tranh của mình mà cô nói cô ấy giết cô!"

Triệu Gia Tinh quay đầu nhìn Lâm Hinh đáp: "Cô chưa yêu ai thì cô biết cái gì?"

Lâm Hinh theo phản xạ quay đầu nhìn Lãnh Du, nàng không đáp chỉ nói: "Cô mới là kẻ không hiểu thế nào là yêu!

Hành vi của cô chỉ có điên cuồng và ích kỷ!"

Triệu Gia Tinh đáp: "Tôi ích kỷ chỗ nào?

Tôi chỉ muốn khắc sâu chị vào người tôi.

Tôi thương chị đến vậy, còn muốn cùng chị sống nốt quãng đời còn lại nhưng chị ấy lại yêu kẻ khác.

Cô chỉ tôi xem, tôi nên làm gì!

Nếu tôi không chia rẽ họ thì tôi sống kiểu gì!"

Lãnh Du tiếp lời: "Cô Triệu, tôi không ngại nói với cô.

Tôi cũng không phải kẻ vĩ đại khi yêu, cũng không thể ngóng nhìn và chúc phúc người tôi yêu khi ngày mai người ta lấy chồng.

Nhưng không vì thế mà tôi tổn thương người đó.

Vậy còn cô?

Tình cảm của cô không phải là yêu, nó chỉ chứa đầy sự ích kỷ, phẫn nộ, điên cuồn và ái kỷ.

Bằng không cô sẽ không bị nỗi sợ nuốt chửng để ra tay sát hại người cô yêu."

"Cô Triệu, suốt đời này cô tìm đủ mọi cách để Dương Lệ Thanh yêu mình.

Nhưng cô nghe đây, Dương Lệ Thanh cũng thương cô chỉ là không thương cô như tình cảm đôi lứa.

Cô ấy thương cô như người chị thương em nhưng chính tình cảm của cô mới là thứ đẩy cô ấy ra xa.

Có điều, tôi vào đây không phải để dạy đời cô nên cô bắt đầu trả lời những câu tôi hỏi."

Triệu Gia Tinh đặt tay lên bàn, vạch tay áo nói: "Cô nói tôi không biết thế nào là yêu, vậy mấy người xem mấy vết thương này là sao?"

Lãnh Du và Lâm Hinh nhìn vết thương chằng chịt trên tay nàng, có sâu có cạn nhưng đều trông rất đáng sợ.

Và các cô cũng chú ý đến vết thương trên ngón áp út tay trái của nàng, vết thương hoàn toàn giống trên tay Dương Lệ Thanh.Lâm Hinh chỉ vào vết thương hỏi: "Cô còn muốn buộc chặt Dương Lệ Thanh sau khi cô ấy chết?"

Triệu Gia Tinh ngắm nghía ngón áp út, cười nói: "Cô giỏi thật, đoán trúng bốc tâm tư tôi.

Chính xác, nếu ngón tay của chúng tôi đều có dấu này thì xuống dưới đó, chị chắc chắn có thể dựa vào nó để nhận ra tôi.

Tuy chúng tôi không thể yêu nhau lúc sống nhưng lúc chết thì có thể bên nhau."

Nàng vừa nói vừa vuốt ve vết thương trên ngón áp út.Kẻ này rốt cuộc biến thái thế nào mà còn kỹ đến chuyện sau khi chết.Triệu Gia Tinh nhìn chằm chằm hai người trước mặt, nói tiếp: "Nhưng các cô biết không?

Khi tôi đến thành phố Phương, tôi đã tỏ tình với chị nhưng chị ấy vẫn từ chối, còn tuyên bố nếu tôi tiếp tục quầy rầy cuộc sống của chỉ và Diệp Thuyên thì chị sẽ cao bay xa chạy.

Tôi không cam tâm nên đã bắt lấy chị ấy dùng dao khoéo ngón tay chị.

Lúc đó, chị ấy đau đến tái mặt còn tôi sung sướng.

Tôi nói 'chị nhịn chút nha, chỉ đau chút thôi rồi em cũng sẽ cắt tay mình.

Vậy thì chết rồi, bọn mình sẽ yêu nhau, chị chịu không chị?".Nghe nàng nói vậy, Lâm Hinh sôi máu.Triệu Gia Tinh nói rồi thì nhớ đến chuyện khác bèn hỏi: "À phải rồi, bây giờ con Diệp Thuyên kia đâu?

Người yêu chết có phải con nhỏ đau khổ lắm không?

Nếu đau khổ thiệt thì không ổn đâu vì lúc nó chết có khi còn đau khổ hơn."

Nói rồi, nàng cười nhìn Lãnh Du: "Vì lúc đó nó chỉ có thể ngóng nhìn tôi và Lệ Thanh yêu nhau, haha."

Lãnh Du lạnh lùng nhìn nàng, cô cảm thấy ở cùng với người này khiến mình quá bực bội nên quyết định đả kích lòng tin của nàng.

Cô nói: "Diệp Thuyên cứng rắn hơn cô nhiều, cô ấy có buồn.

Vì Dương Lệ Thanh là người yêu của cô nhưng cô ấy không yếu đuối như cô, không có được thì giết người ta.

Khó trách Dương Lệ Thanh chướng mắt cô mà chọn Diệp Thuyên.

Vì trong lòng cổ, Diệp Thuyên rất đặc biệt, là báu vật độc nhất vô nhị.

So với cô, đúng là một trời một vực."

Triệu Gia Tinh sửng sốt lẩm bẩm: "Tôi đang muốn nhìn thấy nó đau khổ, tôi còn đang tính ít hôm nữa rảnh bay đến thành phố Phương xem nó đau khổ cỡ nào."

Lâm Hinh đập bàn, quát: "Triệu Gia Tinh, cô đủ rồi!

Đừng có tiếp tục lảm nhảm!"

Lãnh Du giữ tay Lâm Hinh lại, bình tĩnh nói với Triệu Gia Tinh: "Người sống thì vẫn phải tiếp tục sống.

Tuy Dương Lệ Thanh là mãi mãi của Diệp Thuyên nhưng cô ấy không yếu đuối nhưng cô.

Cô ấy sẽ sống tiếp cuộc đời mình, không bao giờ dừng chân một chỗ.

Diệp Thuyên rất đặc biệt, rất dịu dàng, ngoài Dương Lệ Thanh, cô ấy sẽ lại gặp một người yêu thương mình, rồi sẽ tiếp tục bước vào con đường tình yêu.

Còn bản thân cô vốn cũng có cơ hội đó nhưng chính tay cô đã đạp đổ.

Ngoài cảnh ngục tù chờ ngày tử hình, cô đã hoàn toàn mất đi tự do của chính mình."
 
[Bhtt-Edit] [Hoàn] Ẩn Tình Trong Án - Đưa Tôi Đến Hà Lan
Chương 96: Sao nàng lại đến đây?


Lãnh Du nói xong chỉ lạnh lùng nhìn Triệu Gia Tinh.

Có điều Triệu Gia Tinh có lẽ không chú ý đến lời của cô bởi nàng đang chăm chú nhìn hành động kéo tay Lâm Hinh của côNàng nhìn một lúc, cười hỏi: "Thì ra hai người đang yêu nhau."

Lâm Hinh giật mình nhưng nhanh chóng bình tĩnh trở lại.

Nàng đáp: "Cô đừng nói sang chuyện khác.

Bây giờ tôi hỏi, có phải cô phanh thây Dương Lệ Thanh là bị ảnh hưởng bởi nạn nhân trong cuối Đêm Tối không?"

Không chờ nàng đáp, hai người đã buông tay ra.Triệu Gia Tinh nghe thấy nàng hỏi, cười đáp: "Chị ấy viết kết tôi thảm vậy mà.

Ban đầu tôi giận lắm nhưng chưa đến nỗi muốn giết chị đâu.

Mà chỉ tại bộ Diệp Thuyên thì kết vui còn bộ tôi thì tôi chết thảm.

Chị ấy tổn thương tôi vậy nên tôi chỉ muốn đánh yêu chị thôi.

Tôi trói chỉ lại vì chị ấy không chịu nghe tôi tỏ tình, hơn nữa còn yêu sâu đậm con kia nên tôi phải cho chị chịu chút khổ.

Nhưng chị ấy cứng đầu đến mức tôi chỉ đành dùng biện pháp mạnh."

Cầm thú!

Lâm Hinh thầm mắng.Triệu Gia Tinh nhìn các nàng, thấy cả hai không có phản ứng đặc biệt trước lời của mình thì nàng lại càng muốn kích thích họ.

Triệu Gia Tinh nghĩ rồi quyết định nói đoạn mình cho là hay nhất: "Nhưng tôi thấy không thú vị vì trong lòng chị vốn không có tôi.

Vậy nên, tôi ném chị sang một bên, đưa laptop cho chị bảo chị mau chóng sửa lại đổi tên cho bộ mới."

Lâm Hinh nén giận hỏi: "Nên khi cô ấy bị cô trói vẫn có thể dùng tay sửa cốt truyện?"

Triệu Gia Tinh đáp: "Đương nhiên.

Lúc chị đang sửa thì tôi ngồi ở bên đọc lại Đêm Tối.

Càng đọc tôi càng điên người, sao mà tôi cam tâm khi chị viết tôi thành như vậy!"

Nói rồi Triệu Gia Tinh đứng lên rít gào: "Các người nói đi, sao chị nỡ nhẫn tâm sát hại tôi dã man!

Tôi cũng nói vậy với chị nhưng đổi lại là đôi mắt bất ngờ của chị dành cho tôi.

Sao chị lại không biết tôi là tác giả truyện tranh cho chị chứ!

Vì sao chị lại không quan tâm tôi!

Vì sao chị không biết gì về tôi hết!"

Lâm Hinh lập tức đứng lên, ghì chặt nàng vào ghế, nói: "Cô Triệu, cô còn nổi điên nữa thì tôi cho người còng cô vào ghế lại.

Còn nữa, tôi nói cho biết Dương Lệ Thanh hoàn toàn không biết cô là Yêu Tinh, chỉ có mình cô là người nhập vai vào cốt chuyện.

Cô đúng là..."

Nàng vốn muốn nói là tên tâm thần nhưng vì lịch sự, Lâm Hinh quyết định không nói.

Nàng chỉ đứng phía sau ngăn Triệu Gia Tinh lại tiếp tục nổi điên.Lãnh Du nhắc nhở: "Tiếp tục đi."

Triệu Gia Tinh nghỉ một lúc mới nói: "Lúc đó tôi giận lắm, trong đầu chỉ muốn thực hành cái cách giết người tàn nhẫn này để xem hiện thực trông nó thế nào."

Nàng vừa nói vừa cười để lộ hàm răng trắng như ác quỷ sẵn sàng nuốt chửng người sống.Nàng nói tiếp: "Cho nên tôi đập đầu chỉ vào tường đến lúc chị ấy ngừng giãy giụa rồi mới chặt chỉ thành hai mảnh.

Máu của chị chảy liên tục, cái mùi máu đó kích thích tôi làm tôi sung sướng.

Nếu giết người sướng vậy thì mấy năm trước tôi đã năn nỉ anh hai cho tôi về để bắt đầu kế hoạch rồi.

Đương nhiên, nếu chị ấy bằng lòng thì tôi đâu nỡ giết chị."

"Chắc cảnh sát mấy người biết rõ vụ Thược Dược Đen lắm đúng không?

Tôi nghĩ mình hiểu tâm trạng của tên sát nhân năm đó.

Sau khi hắn chặt người rồi thì rạch mặt.

Chị ấy xinh đẹp nhưng không thích cười nên tôi rạch làm sao để nụ cười còn mãi trên mặt chị.

Thật ra tôi còn muốn làm chuyện khác nhưng nói ra hai người đừng giận nha."

Triệu Gia Tinh biến thái cười nói.Lãnh Du lạnh lùng nhìn nàng, hoàn toàn làm lơ câu nói của nàng.

Triệu Gia Tinh thấy không vui, đành thở dài kể tiếp: "Thì tôi chỉ muốn làm vài chuyện trên mặt chỉ thôi.

Nếu mặt chị ấy đủ lớn thì tôi sẽ để lại vài ký hiệu trên đó.

Thứ nhất là để xuống dưới tôi dễ nhận ra chị.

Thứ hai là để ngoại trừ tôi ra thì không ai sẽ thích nó, cả Diệp Thuyên mà chị yêu sâu đậm.

Đương nhiên không ai thích người có gương mặt đầy sẹo, đúng không?

Nên chắc chắn, chị ấy sẽ lẻ loi dưới địa phủ, chờ đợi tôi đến để ở bên cạnh chị.

Mọi người xem, tôi thương chị vậy đó, vừa nhìn đã biết tình yêu khắc cốt ghi tâm.

Minh chứng là tôi không chê dung mạo xấu xí của chị vì tôi thương chị thật lòng, không phải thương ngoại hình của chị."

Lâm Hinh đứng sau khó hiểu nhìn Lãnh Du, chỉ thấy ánh mắt đối phương cũng hoảng sợ nhưng nhanh chóng che giấu.Lãnh Du không muốn nghĩ nhiều đến lời của Triệu Gia Tinh, cô chỉ đáp: "Được, chúng tôi đã ghi lại hết khẩu cung của cô.

Nếu cô còn muốn kể tiếp thì cứ khoe khoang với thẩm phán, xem họ có thưởng thức kiệt tác của cô không.

Nếu họ thích, có khi cô còn được trả tự do."

Nói xong, cô đứng lên rời đi.

Khi mở cửa, cô bèn nói với Triệu Gia Tinh: "Mấy lời này anh cô cũng đã nghe thấy, tôi không biết anh ấy có tha thứ cho cô không."

Triệu Gia Tinh nghe xong, chỉ vẫy tay tạm biệt như không quan tâm khiến Lâm Hinh cảm thấy rét lạnh.Khi hai người ra ngoài, Lãnh Du thấy Triệu Gia Quân ngơ ngác đứng yên, đôi mắt đầy vẻ tuyệt vọng.

Thấy các nàng ra, anh bỗng ngập ngừng không biết mở lời thế nào.Lãnh Du bèn bắt chuyện: "Anh Triệu, chúng tôi có đôi lời muốn hỏi anh."

Triệu Gia Quân gật đầu, theo các nàng vào phòng họp.Ba người ngồi vào ghế, Lãnh Du chớp mắt nhìn Lâm Hinh.Lâm Hinh hiểu ý, mỉm cười nhưng khi nhìn Triệu Gia Quân, nàng bỗng nghiêm túc nói: "Anh Triệu, sếp Lư nói anh gọi đến tố giác?

Khi đó, anh cũng hoài nghi em mình giết Dương Lệ Thanh?"

Triệu Gia Quân gật đầu đáp: "Xin lỗi cảnh sát Lâm.

Hôm đó ở căn teen, tôi không cố ý gạt cô và sếp Lư, chỉ là tôi muốn tự mình điều tra."

Lâm Hinh nói: "Chúng tôi hiểu mà nhưng sao anh phát hiện được là do cô Triệu làm?"

Triệu Gia Quân cười đắng.

Thế là anh quyết định nói chuyện giữa họ và Dương Lệ Thanh lúc nhỏ cùng với chiếc hộp mình tìm thấy.Nếu các nàng không thẩm vấn Triệu Gia Tinh trước mà tìm thấy manh mối này có lẽ cả bọn sẽ nổi hết da gà.

Nhưng hiện tại đã biết Triệu Gia Tinh có tâm lý vặn vẹo nên những lời Triệu Gia Quân nói cũng không ảnh hưởng nhiều.Khi Triệu Gia Quân kể, nước mắt tràn trên khóe mi nhưng anh cố không khóc.

Lãnh Du bước đến góc phòng, rót nước cho mọi người rồi ngồi xuống.Triệu Gia Quân uống nước, nói tiếp: "Nếu em ấy không về thì mọi chuyện đã không xảy ra."

Lúc này, Lãnh Du mới nói: "Không đâu, cô ấy đã lên kết hoạch từ trước.

Nếu cô ấy không về thì cũng sẽ tìm cơ hội ra tay với Dương Lệ Thanh."

Triệu Gia Quân ngơ ngác nhìn cô.Lãnh Du thấy vậy bèn nói chuyện khác: "Anh Triệu, anh nên nghĩ xem nên nói chuyện này với gia đình thế nào.

Trong một đêm, chuyện này sẽ khiến nhà anh long trời lỡ đất, anh nên nghĩ cách thu xếp ổn thỏa.

Còn Triệu Gia Tinh, cô ấy sẽ không thể về được, vì cô ta đang là tội phạm nghiêm trọng bị cảnh sát bắt giữ."

Triệu Gia Quân gật đầu, đáp: "Tôi biết rồi."

Sau khi tiễn Triệu Gia Quân đi, Lâm Hinh quay đầu nói với Lãnh Du: "Em cứ tưởng anh ta là đồng phạm nhưng xem ra anh ta rất khác những gì em nghĩ.

Sếp Lãnh à, người ta yêu chị sâu đậm vậy, chị không thấy áy náy sao?"

Lãnh Du nghe thấy bật cười.

Cô nhìn vào mắt nàng, nghiêm túc đáp: "Anh ta đối với chị thế nào không quan trọng.

Quan trọng là em thấy chị thế nào."

Lâm Hinh cười bước ra khỏi Sở, nàng quay đầu bảo: "Em đối với chị thế nào, chị chẳng lẽ không biết?"

Dứt lời bèn chấp tay ra sau đi về trước.Lãnh Du mỉm cười đuổi theo.

Cô hôn lên tay nàng, im lặng cùng nhau tản bộ.Cô biết chứ, cô còn nhìn thấy rõ.Sau khi bận rộn ở Sở xong, lúc này đã 5 giờ, hai người tìm một nhà hàng để ăn sáng.Vì vụ án được phá, hai người ăn uống cũng ngon miệng hơn.Lâm Hinh gọi cho cảnh sát Lư, kể lại toàn bộ mọi việc.

Nàng nhìn tin nhắn của ông mà bật cười.Lãnh Du tò mò nghiêng đầu nhìn Lâm Hinh, chỉ thấy tin nhắn viết: "Trời ơi, nhỏ đó điên rồi!

Tôi tưởng vợ tôi dữ nhất đời mà bây giờ nghe cô nói tôi mới biết bà nào cũng có máu điên.

Tóm lại tôi đã rút ra kết luận, không nên đắc tội với phái đẹp!"

Vì vụ án này, quan hệ của các nàng và cảnh sát Lư trở nên thân thiết hơn.Sau khi vụ án của Cú khép lại, Lãnh Du và Lâm Hinh cùng trở về thành phố Dương.

Sáng hôm sau, Lâm Hinh đọc báo thấy tin tức đều liên quan đến tiểu thư nhà họ Triệu giết người và thân phận thật của Yêu Tinh.Báo chí viết sống động như thật còn kèm theo hình minh họa ở xung quanh hiện trường và bãi vứt rác càng khiến vụ án trở nên đáng sợ.Tập đoàn họ Triệu cũng vì vụ án mà bị các nhà đầu tư rút vốn, cổ phiếu tụt giảm nghiêm trọng, từng việc từng việc tạo thêm áp lực cho nhà họ.Ban đầu Triệu Gia Quân tính ra nước ngoài giải sầu vì chuyện của em gái nhưng thấy cổ phiếu xuống dốc, anh chỉ đành ở lại ổn định lòng tin của cổ đông.Trong Cục Liên Bang ở thành phố Dương cũng đang bàn tán sôi nổi về vụ này.

Mãi đến 3 giờ chiều, trong tổ mới nhận được cuộc điện thoại báo có cô gái muốn gặp sếp Lãnh và sếp Lâm.Lúc này Lâm Hinh đang trong phòng Lãnh Du, sau khi Lãnh Du nghe máy, đồng ý, cô bèn nói với Lâm Hinh: "Diệp Thuyên đến."

Diệp Thuyên?

Lâm Hinh kinh ngạc khi nghe tên này.Sao nàng lại đến đây?
 
[Bhtt-Edit] [Hoàn] Ẩn Tình Trong Án - Đưa Tôi Đến Hà Lan
Chương 97: Cưng giỏi hay chị giỏi


Sau khi nhận được cuộc gọi, Lãnh Du và Lâm Hinh cùng xuống dưới sảnh.

Các nàng thấy một cô gái mặc váy dài đen ngồi trên sô pha, bên cạnh là một cô cũng cùng mặc váy đen.Khi Lâm Hinh đến gần, hai người nhìn nàng, sau đó lại nhìn Lãnh Du đi sau.Hai người này là Diệp Thuyên và trợ lý của Dương Lệ Thanh, Tạ Xảo Nhu.Diệp Thuyên mặc váy đen dài làm nổi bật làn da trắng nõn của nàng.

Đôi mắt nàng vô cảm nhưng Lâm Hinh cảm giác được nàng như mất đi nửa linh hồn.Trước nay nàng chưa từng bắt gặp ánh mắt như thế.

Một đôi mắt chứa đầy tro tàn của sự mất mát, đôi mắt vốn lấp lánh nhưng vì biến cố đã trở nên tỉnh lặng, không còn sự sống bên trong.Mà Tạ Xảo Nhu ngồi bên lại luôn túc trực cảnh Diệp Thuyên.

Đôi mắt cô lộ rõ nét lo lắng.

Ngàn dặm đi theo nàng đến đây, tâm ý của cô, Lâm Hinh và Lãnh Du vừa nhìn đã hiểu.Sau khi bốn người nhìn nhau, Lâm Hinh lên tiếng trước: "Cô Diệp, hôm nay cô đến là có chuyện gì sao?"

Diệp Thuyên mím môi rồi đáp: "Tôi muốn đọc tác phẩm chưa hoàn thành của Lệ Thanh."

Nàng biết rõ hiện tại cảnh sát sẽ không giao ra chứng cứ liên quan đến vụ án nên nàng chỉ muốn đến đọc.Lãnh Du đi đến nói: "Cô Diệp, chúng ta vào phòng khách trò chuyện?"

Diệp Thuyên gật đầu, sau đó theo sự dẫn đường của Lãnh Du, các nàng bước vào phòng khách.Sau khi ngồi xuống, Lâm Hinh nói: "Cô Diệp, cô biết Triệu Gia Tinh còn chưa bị kết án nên..."

Diệp Thuyên vội đáp: "Tôi biết nên tôi chỉ muốn đọc nó thôi."

Lúc này Tạ Xỏa Nhu cũng góp lời: "Hai sếp à, Diệp Thuyên cũng chỉ muốn xem tác phẩm lúc sống của chị Dương, tôi nghĩ yêu cầu này cũng không quá đáng.

Hơn nữa, quan hệ của hai người họ, chúng tôi mong hai sếp giúp đỡ."

Lãnh Du nhìn Tạ Xảo Nhu thấy đôi mắt khẩn cầu của nàng thì mỉm cười nói: "Chúng tôi đã khôi phục bản thảo của cô ấy nên có thể in ra.

Có điều, các cô không thể mang nó đi, tòa án cần nó làm vật chứng, lỡ hai cô lộ ra ngoài...."

Nói rồi, cô im lặng nhìn Diệp Thuyên.Diệp Thuyên gật đầu đáp: "Tôi hiểu mà."

Đêm các nàng phá án thật sự có in ra mấy bản, Lâm Hinh vào phòng tài liệu lấy bản thảo giao cho Diệp Thuyên.

Sau đó các nàng đứng bên cạnh nhìn hai người.Bản thảo chỉ có hai mươi mấy trang, tuy Diệp Thuyên cố tình đọc chậm nhưng rất nhanh đã hết.

Nàng biết mình không thể chậm trễ cảnh sát nên khi xem nàng chỉ tập trung đọc, không nghĩ lung tung.Lâm Hinh nhìn Diệp Thuyên thấy nàng chỉ im lặng nhíu mày, đến khúc cuối thì rưng rưng.Tạ Xảo Nhu ở bên vội đưa khăn giấy cho nàng, trìu mến vỗ nhẹ lưng nàng an ủi.

Lãnh Du thấy rõ nhưng không nói lời nào.Một lúc lâu sau, Diệp Thuyên cũng đọc xong trang cuối, nàng vuốt ve một lúc thì trả lại cho Lâm Hinh.Lâm Hinh nhận lấy, nói: "Cô Diệp, sau khi có phán quyết của tòa, chúng tôi sẽ gửi bản thảo này qua bưu điện cho cô."

Diệp Thuyên lau nước mắt, đôi mắt cũng có hồn hơn, đáp: "Cảm ơn hai sếp."

Lãnh Du ngồi một bên, bất ngờ nói: "Cô Diệp, người mất cũng đã mất rồi nhưng còn cô thì vẫn cần sống tiếp.

Tiếp tục sa vào đau thương cũng không tốt cho cô, huống hồ đây cũng không phải điều Dương Lệ Thanh muốn thấy.

Có đôi khi chuyện qua rồi cô cần phải buông tay để nghênh đón tương lai sáng hơn.

Khi đó, có lẽ cô sẽ phát hiện ra người hoặc sự việc đáng để cô trân quý."

Dứt lời, cô nhìn Tạ Xảo Nhu, chỉ thấy đối phương chạm mắt mình rồi vội cúi đầu, để lộ bên tai đỏ ửng.Diệp Thuyên biết Lãnh Du nói đúng nhưng Dương Lệ Thanh là tình yêu cả đời của nàng, nàng không biết liệu mình còn có thể mở lòng để yêu ai.

Nhưng nàng không biết trước tương lai nên chỉ đành gật đầu đồng ý.Bốn người ngồi lại trò chuyện về vụ án, Diệp Thuyên tức giận nói: "Tôi nhất định sẽ tham dự toàn bộ phiên thẩm án của Triệu Gia Tinh.

Tôi muốn tận mắt chứng kiến thẩm phán và bồi thẩm đoàn định tội cô ta, đưa cô ta vào lao tù."

Tạ Xảo Nhu dịu dàng nói: "Em sẽ đi cùng chị."

Diệp Thuyên nhìn cô, thấy đôi mắt sưng đỏ và nét mặt mệt mỏi của cô bèn áy náy.

Nàng nói: "Xảo Nhu, nếu em mệt, em không cần tất bật theo chị, em cũng cần được nghỉ ngơi."

Tạ Xảo Nhu lắc đầu, đáp: "Không đâu, em không mệt chút nào."

Sau vài câu, Diệp Thuyên tạm biệt hai người rồi cùng Tạ Xảo Nhu sóng vai rời đi."

Sếp Lâm à, bây giờ chỉ mới bắt đầu.

Chị thấy thi thể của Dương Lệ Thanh chắc chắn sẽ bị tranh giành.

Diệp Thuyên hận nhà họ Triệu thấu xương nên cô ấy chắc chắn sẽ giành đến cùng.

Còn nhà họ Triệu, chị thấy Triệu Gia Quân rất yêu quý chị Dương nên hẳn cũng không dễ từ bỏ, anh ta hẳn muốn an táng Dương Lệ Thanh ở phần mộ nhà họ."

Lãnh Du nói.Lâm Hinh tiếp lời: "Chuyện này không phải việc chúng ta có thể xử lý.

Diệp Thuyên không phải người đơn giản, cô ấy trung trinh với người yêu, mà hai người mất nhau khi tình yêu đang nồng cháy.

Cô ấy chắc chắn sẽ không từ bỏ mà thật ra em cũng mong cô ấy giành được hài cốt của người yêu."

Lãnh Du lại cười hỏi: "Lát nữa em có rảnh không?"

Lâm Hinh quay đầu hỏi lại: "Để làm gì?"

"Lâu rồi bọn mình chưa hẹn hò nên em nói đi?"

Đôi mắt Lãnh Du sáng ngời chăm chú nhìn nàng.Lâm Hinh nghĩ rồi đáp: "Được chứ, tối nay bọn mình có thể đi ăn một bữa."

Lãnh Du nhíu mày hỏi: "Ăn một bữa sao mà đủ?"

"Vậy chị muốn thế nào?"

Lâm Hinh cong môi hỏi lại.Lãnh Du nhìn đồng hồ.

Bây giờ chỉ mới 6 giờ, trong Sở đã không còn ai, cô bèn kéo Lâm Hinh vào góc, đẩy nàng lên tường, hôn một lúc rồi hỏi: "Em còn nhớ cái hẹn lúc trước của bọn mình không?"

Lâm Hinh ôm eo cô, trán tựa trán, cười đáp: "Em không nhớ."

"Không nhớ cũng không sao, đêm nay chị bắt em nhớ ra."

Lãnh Du cười, hôn lên cổ nàng.Lâm Hinh bị giật mình, phần cổ còn cảm nhận đôi môi mềm của Lãnh Du khiến nàng mềm nhũn.Nàng vội đẩy Lãnh Du ra, đỏ mặt nói: "Còn đang ở Sở mà!"

Lãnh Du cười khẽ, buông nàng ra trêu: "Bọn mình yêu nhau lâu vậy rồi mà em còn ngại?

Vậy sau này phải làm sao?"

Khi nói ánh mắt của cô nhìn về phía Lâm Hinh cũng khác.Lâm Hinh biết cô ám chỉ điều gì, giấc mơ trước kia lại xuất hiện.

Gương mặt đã đỏ lại đỏ hơn, nàng lườm Lãnh Du, rời khỏi góc tối.Lãnh Du không biết rằng khi Lâm Hinh nhớ lại cảnh đó đã tự động thêm vào vài tình tiết ngại ngùng.

Nếu lúc này đang ở nhà, Lãnh Du chỉ cần làm vậy, nàng thấy mình chắc chắn sẽ mơ màng, buông tay chịu trói.Sau khi ăn tối no, Lãnh Du nắm tay Lâm Hinh rời đi.

Trên đường, cô hỏi: "Nếu không bọn mình đi tản bộ nha?"

"Dạ."

Lâm Hinh kéo Lãnh Du đi dạo công viên.Hai người đến đường chạy bộ, ánh trăng chiếu bóng các nàng xuống đất.

Lâm Hinh ngẩng đầu nhìn trăng, cảm thán: "Trăng đêm nay đẹp quá."

Lãnh Du mỉm cười, ôm lấy eo nàng.Dọc đường đi, không biết từ bao giờ, một bóng dáng nhỏ bé đã đi theo các nàng.

Lâm Hinh nhìn cái bóng đi theo thì nhận là bóng mèo.Lãnh Du thấy Lâm Hinh tập trung nhìn cũng nhìn theo, cô cũng nhìn thấy bóng mèo đó.Con mèo kia không ngừng ngửa đầu nhìn các nàng, bóng mèo cũng theo đó lắc lư.

Các nàng bước lên, con mèo bước theo, thế là hai người một mèo bắt đầu chơi bóng.Đến một lúc sau, bóng mèo ngồi xuống, không chơi tiếp, cái đuôi lắc lư như đang cáu kỉnh.Hai người cũng dừng bước, con mèo thấy vậy meo lên với giọng điệu nhão nhão.Lâm Hinh cúi đầu nhìn bên phải, nàng nhận ra đây là con mèo xám mà mình từng gặp.Mèo xám có sọc đen cuốn đuôi bên chân Lâm Hinh, đôi mắt nó to tròn nhìn nàng, trông rất ngốc."

Lãnh Du, đây là con mèo lần trước em gặp!"

Lâm Hinh ngồi xổm xuống vuốt lông nó.Mèo xám có lẽ biết nàng không phải người xấu.

Nó ngoan ngoãn cho nàng xoa đầu, còn cọ cọ vào tay nàng.

Sau khi ngửi ngửi thì nó vươn tay ra liếm.Lâm Hinh chợt thấy lòng bàn tay ngứa ngáy.Lãnh Du cũng thấy hứng thú, ngồi cạnh Lâm Hinh, cùng nàng chơi mèo.Con mèo như hiểu người, nó cảm nhận được Lãnh Du lạnh lùng nên khi cô đưa tay đến nó né, còn chu mông về phía cô.Lãnh Du ngừng tay, sắc mặt khó chịu, đứng lên, nói: "Lâm Hinh, mình đi."

Lâm Hinh ngồi xổm trên đất bật cười, nàng nói với mèo xám: "Chỉ gọi tao rồi nên giờ bọn tao phải đi.

Tạm biệt nha."

Vì thế hai người tay trong tay dần đi xa.Mèo xám: ....Nó thầm nghĩ trời lạnh như này, vất vả lắm mới kiếm được hai nhỏ khờ, cứ tưởng giả đáng yêu là được mang về nhà.

Nào ngờ cái người lạnh lùng kia lại thông minh, khi đi còn dẫn theo người bên cạnh rồi cứ vậy bỏ đi?Nghĩ vài giây, nó ngẩng đầu thấy hai người đã đi xa hơn.Ê!

Ê!

Đợi chút coi!Nó ra sức đuổi theo.Khi Lãnh Du đi được một nửa thì thấy dưới chân có gì đó cọ.

Cô cúi đầu thấy quả nhiên là con mèo xám.

Lúc này, nó đang ra sức cọ chân cô lấy lòng, Lãnh Du thấy vậy mỉm cười đắc ý.Cô thầm nghĩ: Rốt cuộc là mày giỏi hay tao giỏi?

Cổ là vợ tao, tao nói một tiếng thì mày cũng chỉ dám kêu meo meo.Còn mèo lại nghĩ: Kiếm cơm thì phải biết nịnh đúng người!

Nịnh bà vợ không ổn rồi, phải nịnh bà này!

Meo thì meo!Một người một meo sợ là có thần giao cách cảm.Một người hiểu tiếng mèo, một người hiểu tiếng người.
 
[Bhtt-Edit] [Hoàn] Ẩn Tình Trong Án - Đưa Tôi Đến Hà Lan
Chương 98: Răng long đầu bạc


Lãnh Du không quan tâm đến con mèo đang ra sức tỏ vẻ đáng yêu, cô nắm tay Lâm Hinh rời đi.

Cô muốn phạt nó, ai bảo ban nãy nó dám chu mông về phía cô.Con mèo liên tục cọ vào chân Lãnh Du.

Khi cô ngừng lại, nó quyết định nằm lên hẳn mù bàn chân của cô.Lãnh Du lắc nhẹ chân nhưng không bỏ được nó ra.

Con mèo thấy cô làm lơ mình thì trong lòng vô cùng hối hận.

Nó hết lăn qua lăn lại rồi bắt đầu thể hiện mình siêu dễ thương.Lần này Lâm Hinh không đành lòng, nàng kéo tay áo Lãnh Du, nói: "Chị thấy nó đáng yêu chưa kìa, không mấy bọn mình nuôi nó nha?"

Lãnh Du cũng muốn nuôi nó nhưng cô nhớ đến dáng vẻ kiêu ngạo ban nãy của nó thì cô lại muốn phạt một phen.

Bây giờ nghe Lâm Hinh nói, cô cũng gật đầu đồng ý.Lâm Hinh cười ôm con mèo vào lòng, sau đó, vừa đi vừa trêu nó.Lãnh Du thấy tay mình trống trơn chỉ còn lại hơi ấm của Lâm Hinh thì mím môi.Cô bước vội đến cạnh Lâm Hinh, im lặng lạnh lùng nhìn về phía con mèo.

Nó cũng hiểu chuyện, sợ chọc giận cô nên vội vùi đầu vào lòng Lâm Hinh làm nàng càng thương nó.Hai người đi đến một cửa hàng.

Lâm Hinh ôm mèo vào, Lãnh Du ngước nhìn thấy là một tiệm bán đồ cho thú cưng.Thì ra Lâm Hinh mua đồ cho nó.Quả nhiên, khi nàng ra, tay cầm theo cái túi đưa Lãnh Du, nói: "Chị cầm giúp em."

Lãnh Du ngơ ngác nhận túi, bên trong hơi nặng, cô cúi đầu nhìn thấy thấy thức ăn mèo và cát mèo.

Cô lẩm bẩm: "Sao bây giờ con mèo này còn tốt số hơn cả mình.

Có mèo rồi thì không cần vợ."

Đáng tiếc, Lâm Hinh không nghe thấy, nàng còn đang bận ôm nó về nhà.

Lãnh Du chỉ đành đuổi theo sau, cô đặt con mèo xuống đất, rồi nắm tay Lâm Hinh, nói: "Nó có chân, nó tự đi được, không cần em ôm suốt đâu."

Lâm Hinh hơi bất ngờ, sau đó bật cười, trêu: "Lãnh Du, chị ghen với cả con mèo sao!"

Lãnh Du nghiêm túc gật đầu: "Nó có gì đặc biệt ngoài cái mập."

Con mèo vẫn đang hào hứng nhảy quay nhảy lại, nó muốn nhào đến cái túi trong tay Lãnh Du nhưng sợ cô giận nên chỉ yên lặng nhìn.Lâm Hinh đứng dưới lầu chung cư, Lãnh Du giao túi cho nàng.

Lâm Hinh nhận rồi nói với con mèo đứng bên cạnh: "Bọn mình lên lầu thôi."

Đoạn, nàng ngẩng đầu nói với Lãnh Du: "Em lên trước, chị nhớ về cẩn thận, ngủ ngon."

Lãnh Du thấy nàng nói vậy cũng ngại mặt dày lên cùng, cô chỉ đành gật đầu, đáp: "Ừm, chị biết rồi, em mau lên đi, ngủ ngon."

Đợi sau khi Lâm Hinh và mèo vào thang máy, Lãnh Du mới thở dài rời đi.

Khi cô đi được hai bước thì nghe thấy tiếng bước chân, mùi hương nhạt truyền vào mũi, đôi tay vòng quay cổ mình.

Lâm Hinh ôm cô, dịu dàng hỏi: "Chị còn muốn đi đâu?

Đêm nay chị ở lại với em đi."

Tim Lãnh Du đập mạnh nhưng cô vẫn quan tâm đưa tay đỡ người Lâm Hinh không để nàng ngã.

Khi cô quay lại, hai người bắt đầu hôn nhau.Lâm Hinh vỗ nhẹ lưng cô, thủ thỉ: "Bọn mình về nhà thôi."

Lãnh Du thấy ấm lòng, cô theo Lâm Hinh vào thang máy, đáp: "Ừm, bọn mình về nhà."

Trong thang máy, Lâm Hinh tụt khỏi người Lãnh Du, thay vào đó nàng tươi cười ôm chặt lấy cô.Lãnh Du nhìn vào cửa thang máy thấy, hai người dựa vào nhau, cảm giác hạnh phúc trước nay chưa từng có tràn ngập khắp người cô.

Vừa rồi nàng nói "về nhà".Đây là hai chữ Lãnh Du muốn nghe hơn câu "em yêu chị".Con mèo xám đứng kế bên ngơ ngác nhìn các nàng, trong miệng chảy nước miếng.

Sau đó nó vội liếm môi, cũng không biết nó đang nghĩ gì.Hai người đi đến tầng lầu nhà Lâm Hinh, sau khi bước vào, nàng cho cát vào bồn rồi nói: "Mình đi tắm trước ha?"

Lãnh Du vào nhà nhưng đôi mắt vẫn chưa rời khỏi Lâm Hinh.

Cô nghe vậy bèn ôm lấy nàng, nói: "Em muốn nuôi nó thì có tính đặt tên cho nó không?"

Lâm Hinh thấy ánh mắt nghiêm túc của Lãnh Du, cười bảo: "Em chưa bao giờ gặp cô nào nghiêm túc như chị, còn muốn đặt tên cho con mèo ngốc này."

Con mèo đang ăn nghe thấy bèn "meo" như kháng nghị nàng gọi mình ngốc.Lâm Hinh làm lơ nó, chỉ hỏi Lãnh Du: "Vậy chị muốn đặt tên gì?"

Lãnh Du ngẫm nghĩ rồi đáp: "Nó là mèo cái lại còn tròn thì đặt là Béo Ú đi."

Lâm Hinh nhíu mày nói: "Nó không phải người sao lại đặt là Ú.

Em thấy cứ gọi nó là Mập Mạp là được."

"Không được đâu, Mập Mạp nghe không hay."

Lãnh Du cười, quẹt mũi Lâm Hinh."

Béo Ú còn khó nghe hơn, em quyết định rồi, gọi là Mập Mạp."

Lâm Hinh nói."

Nếu không vậy đi, bọn mình đến trước mặt nó.

Em gọi nó Mập Mạp, chị gọi nó Béo Ú.

Nếu em gọi mà nó kêu thì đặt theo ý em, chịu không?"

Lãnh Du đề nghị."

Quyết định vậy đi!"

Lâm Hinh đi đến trước mặt con mèo.Con mèo đang ăn ngon thì thấy hai người bước đến.

Nó hoảng sợ không biết hai người muốn làm gì.Nó vừa muốn giữ đồ ăn vừa muốn lùi lại trông vô cùng buồn cười.Lâm Hinh gọi nó Mập Mạp, kết quả con mèo xám chỉ ngơ ngác nhìn nàng, không nhúc nhích.Lãnh Du cười thầm, cô lấy cái túi bên phải mình, lắc trước mặt nó, gọi: "Béo Ú!"

Kết quả, con mèo "meo" lên.Lãnh Du nghe xong, hài lòng cười với Lâm Hinh.

Lâm Hinh há to miệng, nàng nhìn túi trong Lãnh Du là khô bò mình đặt trên bàn.

Lãnh Du lấy lúc nào?Tên gian xảo này, nhân lúc mình đi gọi mèo, cô đã lấy khô bò gạt nó.Lâm Hinh chỉ vào cô nói: "Đồ....

Đồ xấu xa!"

Lãnh Du nhướng mày nói: "Binh bất yếm trá."

Lâm Hinh tức giận mắng: "Được lắm, em đi tắm."

Nói rồi đứng lên.Lãnh Du thả túi khô bò xuống, ôm lấy Lâm Hinh, thủ thỉ: "Chị trêu em thôi, em nói gì mà chị không nghe em?

Em thích đặt là Mập Mạp thì bọn mình gọi nó là Mập Mạp nha."

Ôm Lâm Hinh vào lòng, Lãnh Du không nhịn được, cúi đầu hôn nàng.Lâm Hinh bị hôn mơ màng cũng đáp lại như muốn cô biết tình cảm sâu đậm của mình.Hai người hôn một lúc, Lâm Hinh thở dốc dựa vào lòng Lãnh Du, nàng ngửi mùi hương quen thuộc trên người cô.

Nàng cũng cảm nhận được Lãnh Du đang ôm chặt lấy mình, bên tai là tiếng thở nhẹ của cô.Các nàng chỉ cần đứng yên trước mặt nhau cũng cảm nhận được hơi ấm của mình.Lúc này, hai người đều đang nhớ đến vụ thảm án nhưng không ai muốn nói.

Hai trái tim kề bên nhau, cảm nhận nhịp đập của nhau.Một lúc lâu, Lâm Hinh đưa Lãnh Du vào phòng tắm, còn mình thì vào phòng bên cạnh phòng bếp tắm.Khi Lãnh Du tắm xong, cô thấy Lâm Hinh đứng bên cửa, khoanh tay ngắm cảnh đêm.Lãnh Du ôm nàng từ phía sau, đầu tựa vào vai nàng hỏi: "Em đang nghĩ gì vậy?"

Lâm Hinh dựa vào người cô, đáp: "Em nghĩ kỹ rồi."

Lãnh Du thắc mắc hỏi lại: "Hửm?"

Lâm Hinh xoay người, tình cảm nói: "Em muốn mình thuộc về chị...."

Vừa dứt lời hai má nàng đỏ ửng, nàng vội vùi đầu vào cổ Lãnh Du.Hai người im lặng một lúc, Lãnh Du khẽ ôm eo nàng.

Khi Lâm Hinh ngẩng đầu lên, thấy đôi mắt cô dịu dàng như chứa đựng tất cả tình yêu của đời cô cho mình.Giờ phút này, lời nói trở nên vô nghĩa, điều duy nhất ý nghĩa là trao đi đêm quý giá nhất của nhau.Các nàng ôm lấy nhau, vừa nhẹ nhàng, vừa siết chặt.

Cả hai không muốn để đối phương cảm thấy không ổn, các nàng chỉ muốn đêm đầu tiên mang đầy sự thỏa mãn và ngọt ngào.Lãnh Du đè Lâm Hinh lên giường, vuốt ve mặt nàng.

Cô đưa tay tắt đi đèn bàn, sau đó, cúi đầu hôn lên môi nàng.Cô nhẹ nhàng cởi từng nút áo trên áo ngủ của Lâm Hinh rồi dịu dàng hôn xuống.Tình dục và tình yêu cuối cùng cũng bùng nổ đêm nay.

Từng chiếc quần, chiếc áo rơi xuống giường, trong phòng vang lên tiếng thở dốc và tiếng than nhẹ, nhiệt độ dần tăng cao khiến cả hai đổ mồ hôi.Lâm Hinh cảm nhận được ngón tay của đối phương đang tiến đến gần.

Nàng ôm chặt Lãnh Du để cô lưu lại những dấu vết yêu thương lên mình.Lãnh Du thủ thỉ bên tai bằng tất cả dịu dàng cô có: "Lâm Hinh, chị yêu em."

Ngay khoảnh khắc này, Lâm Hinh cảm nhận được cô đang bên trong mình, vừa cẩn thận vừa dịu dàng như sợ làm mình đau.Lãnh Du cúi đầu nhìn nàng, đôi mắt dạt dào tình cảm, trân trọng mà Lâm Hinh chưa từng bắt gặp.

Đây là lần đầu nàng cảm thấy chắc chắn rằng: Đời này nàng phải theo Lãnh Du, nàng muốn theo cô đến cuối đời, đến răng long đầu bạc.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back