Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Bhtt-Edit] [Hoàn] Sau Khi Chị Của Nam Chính Trở Về - Lương Bì Tựu Diện Bao

[BOT] Mê Truyện Dịch
[Bhtt-Edit] [Hoàn] Sau Khi Chị Của Nam Chính Trở Về - Lương Bì Tựu Diện Bao
Chương 82: Ấm Áp


Tưởng Thiên im lặng thật lâu, không đáp.

Nghe thấy bên kia không nói, Tôn Quyên càng lo lắng, ăn nói lộn xộn: "Con chắc chắn có tiền, đưa một ít giúp mẹ.

Hôm qua mẹ xem tin tức, sao con lại yêu con gái?

Con cho mẹ chút tiền, giúp mẹ vượt qua khó khăn này, mẹ sẽ cho con và cô ta yêu nhau, bằng không, bằng không mẹ sẽ.....

Huhuhu!"

Nói đến cuối, Tôn Quyên chợt nhận ra mình không có lợi thế nào đành gào khóc.Bà ta không biết thương con cũng không biết thủ đoạn để đạt mục đích, chỉ biết khóc thét.Tưởng Thiên nghe thấy, xoa trán, nói: "Gặp mặt thì được nhưng tôi sẽ là người chọn thời gian, địa điểm."

Tôn Quyên ngừng khóc, mừng rỡ đáp: "Mẹ biết con ngoan mà, từ nhỏ con đã giúp mẹ nấu cơm!

Con ngoan lắm!

Mẹ chờ con, khi nào ta gặp nhau?"

Tưởng Thiên nhớ lại lịch trình của mình.

Nàng chọn địa điểm gặp mặt ở một hội quán riêng tư vào hai ngày sau.Tôn Quyên vui vẻ gác máy.Tưởng Thiên cất điện thoạt, thấy Thẩm Tích Nhược cũng vừa tắt máy, đi về phía nàng.Thẩm Tích Nhược cau mày, nói với Tưởng Thiên: "Nhà chị có chút chuyện, chị sẽ về nhà vài hôm."

Tưởng Thiên muốn hỏi xảy ra chuyện nhưng thấy ánh mắt đau buồn của Thẩm Tích Nhược, nàng ngừng hỏi, gật đầu đáp: "Vậy mình ăn cơm trước đi."

Thẩm Tích Nhược ngồi xuống, cầm đũa, thẫn thờ ăn cơm.Tưởng Thiên cũng ăn cho có.

Tuy đồ ăn rất ngon nhưng nàng không có khẩu vị, ăn vài đũa rồi thôi.

Lòng nàng rối như tơ, không có tâm tạng ăn uống.Nàng hỏi Thẩm Tích Nhược: "Lát nữa chị về công ty hay là?"

Thẩm Tích Nhược gật đầu: "Chị sẽ về công ty sắp xếp công việc, sau đó..... sẽ về quê.

Quê chị ở tỉnh bên cạnh."

Tưởng Thiên ngạc nhiên, muốn hỏi lại thôi: "Sao chị lại....."

Thẩm Tích Nhược khẽ nói: "Ông ngoại chị vừa mất."

Tưởng Thiên không biết đáp lại thế nào, một lúc lâu mới nói: ".........Chị đừng quá đau buồn."

Thẩm Tích Nhược gật đầu, mắt rưng rưng, kể: "Chị chỉ gặp ông hồi lúc nhỏ.

Sau đó, mẹ chị.....

Chị chưa từng gặp lại ông.

Lần này ông mất, nhà chị vội vã về chịu tang, chị muốn nắm chặt cơ hội này........"

Tưởng Thiên nắm lấy tay cô, bảo cô đừng nói nữa.Tưởng Thiên rời khỏi bàn ăn, ôm lấy vai Thẩm Tích Nhược, dịu dàng nói: "Chị đừng nghĩ nhiều, kể em nghe về ông đi chị."

Thẩm Tích Nhược không quay đầu, bả vai run rẩy: "Ông ngoại... tốt lắm, râu ông trắng dài.

Lúc nhỏ chị thường thắt bím cho râu của ông nhưng ông chưa bao giờ.... mắng chị."

Cô ngừng lại, giọng nghẹn ngào không thể kể tiếp.

Tưởng Thiên cũng không hỏi thêm.Nhưng Tưởng Thiên biết, Thẩm Tích Nhược đang nhớ lại khoảng thời gian bên ông.Ông là một phần tuổi thơ của cô, bây giờ ông mất khiến Thẩm Tích Nhược rất sốc, cô chắc chắn suy sụp hơn vẻ bề ngoài.Nếu Thẩm Tích Nhược không muốn cho mình xem, vậy mình không xem.

Nàng chỉ ôm lấy cô.Không cần xem cô đau khổ chỉ cần động viên cô.Lúc lâu sau, Thẩm Tích Nhược vỗ mu bàn tay Tưởng Thiên.

Cô nghiêng người về sau, chui vào lòng Tưởng Thiên, thủ thỉ: "Chị phải đến công ty, em cũng đi làm đi."

Tưởng Thiên buông tay, dọn dẹp bàn cơm.Nhân lúc nàng không chú ý, Thẩm Tích Nhược lau khóe mắt, đứng lên nói: "Chuyện này em để dì giúp việc làm đi, em tranh thủ đi sớm."

Tưởng Thiên ngẩng đầu nhìn, gương mặt Thẩm Tích Nhược không còn buồn rầu, cô trở về dáng vẻ lạnh nhạt thường ngày.Nhưng nàng lại thấy rõ, khóe mắt hồng của Thẩm Tích Nhược.

Đó là chứng cứ chứng tỏ Thẩm Tích Nhược cũng có lúc yếu lòng.Tưởng Thiên mỉm cười, giúp Thẩm Tích Nhược lau khóe mắt: "Rồi rồi, tất cả chỉ là quá khứ, sau này chị còn em."

Thẩm Tích Nhược nắm lấy cổ tay nàng.Tim Tưởng Thiên đập loạn, nhảy nhót và Thẩm Tích Nhược là bạn nhảy của nàng.Bạn nhảy này không dựa theo nhịp điệu, chỉ theo tâm ý của mình làm lòng Tưởng Thiên rối bời.Thẩm Tích Nhược hôn lên từng ngón tay nàng như in lên đôi tay ấy dấu ấn của mình.Tựa như động vật đánh dấu lãnh thổ của mình.Thẩm Tích Nhược nói: "Thiên Thiên thương chị quá."

Tưởng Thiên nghe thấy ngại ngùng, mình thương Thẩm Tích Nhược lắm sao?Nếu mình thương Thẩm Tích Nhược một phần, vậy Thẩm Tích Nhược chắc chắn thương nàng nghìn phần.Nghĩ vậy Tưởng Thiên cảm thấy đỏ mặt."

Không đâu!

Chị thương em nhiều hơn....."

Tưởng Thiên muốn giải thích nhưng Thẩm Tích Nhược đã ôm lấy eo nàng."

Từ nhỏ đến lớn, ngoài mẹ ra, em là người thương chị nhất."

Tưởng Thiên bỗng thấy chua xót.Cuộc sống của Thẩm Tích Nhược đã khến cô trở thành người như bây giờ.

Người khác tốt với cô một chút, cô sẽ đáp lại gấp bội.Nhiệm vụ sau này của nàng thật quá gian khổ!Tưởng Thiên quyết định, sau này sẽ thương Thẩm Tích Nhược thật nhiều, để Thẩm Tích Nhược không để tâm đến người khác, chỉ nghĩ đến mình nàng!Chỉ có vậy, Thẩm Tích Nhược mới tự tin, mới hiểu thế nào là yêu!Tưởng Thiên ra ngoài, ngồi xe công ty chạy show.

Thẩm Tích Nhược lái xe đến công ty, sắp xếp công việc sắp đến.Hai người bận rộn cả trưa, tối về Tưởng Thiên thấy hành lý của Thẩm Tích Nhược đặt ở cửa.Còn cô thì mặc áo ngủ ngồi trên sô pha.Cô ngẩng đầu nhìn Tưởng Thiên, khóe mắt quyến rũ, tươi cười làm Tưởng Thiên không thể rời mắt.Tưởng Thiên cảm thấy toàn thân đông cứng.Nếu Thẩm Tích Nhược chủ động quyến rũ, thật quá đáng sợ.....

Mười nữ nghệ sĩ cũng không bằng cô.Cô như bình rượu được ủ lâu năm, một khi mở nắp, hương thơm sẽ theo gió tỏa ra làm say lòng người.Tưởng Thiên đứng ở cửa, không dám đến gần Thẩm Tích Nhược.Thẩm Tích Nhược đi chân trần bước lên thảm, nói: "Em về rồi sao?

Có đói không, nhà có trái cây, chị cắt cho em nha."

Tưởng Thiên nuốt nước bọt: "Không... em không đói."

Nhưng em muốn ăn chị.Thẩm Tích Nhược mỉm cười, vẫy tay với Tưởng Thiên: "Lại đây ngồi cùng chị này."

Tưởng Thiên không tránh né, nàng treo quần áo lên giá, chạy vào nhà vệ sinh, tẩy trang rồi quấn tóc.Khi chắc chắn mình đã tẩy trang sạch sẽ.

Tưởng Thiên hít sâu, bước ra khỏi nhà vệ sinh.Nàng ngồi trên sô pha, hỏi Thẩm Tích Nhược: "Chị chuẩn bị hành lý xong rồi, ngày mai chị đi sao?"

Thẩm Tích Nhược gật đầu, tay đặt lên lưng Tưởng Thiên, ôm lấy vai nàng.Tưởng Thiên bất ngờ bị kéo vào lòng Thẩm Tích Nhược.Nàng sa vào lòng cô, ngửi mùi hương của cô, cảm nhận da thịt mềm mại, thơm tho.Yêu nữ trong truyện có lẽ cũng giống cô lúc này.Tưởng Thiên nằm trong lòng cô, nàng cảm thấy thoải mái không muốn nghĩ nhiều.Thẩm Tích Nhược thủ thỉ bên tai nàng: " Em làm chị lo quá.

Chị đi một tuần, em phải làm sao?"

Tưởng Thiên rầu rĩ đáp: "Chị đi tận một tuần sao, dài quá."

Thẩm Tích Nhược nghịch tóc Tưởng Thiên, ngón tay quấn lấy tóc nàng, cảm giác lành lạnh trơn trơn chảy dọc ngón tay cô."

Phải chi chị biết phép thuật, chị sẽ biến Thiên Thiên thành hamster cho vào túi, mang em đi."

Tưởng Thiên nghe thấy bật cười.Nàng cho tay vào túi Thẩm Tích Nhược, cười khúc khích nói: "Vậy chị mang em đi này."

Thẩm Tích Nhược nhéo mũi Tưởng Thiên rồi cúi đầu hôn lên cánh môi nàng.Tưởng Thiên ngẩn người, ngại ngùng quay mặt đi, cả người rúc vào lòng Thẩm Tích Nhược.Thẩm Tích Nhược ôm nàng, tiếp tục hôn.Hôn xong, cô lại đặt một dấu dâu nhỏ trên cổ Tưởng Thiên.Tưởng Thiên thấy hơi đau, ngập ngừng nói: "Chị làm gì vậy!

Chỗ này dễ lộ lắm!"

Thẩm Tích Nhược ôm chặt eo nàng, khàn khàn nói: "Lộ là tốt nhất, cho cả thế giới biết đây là người yêu của chị."

Giọng cô trầm xuống: "Em là người của chị."

Tưởng Thiên cảm thấy thẹn, vừa thấy mấy lời này ngốc ngếch vừa thấy nó ngọt ngào.

Nàng vào vai Thẩm Tích Nhược, đống ý: "Em là của chị, chị là của em."

Tối nay, hai người trêu nhau trên sô pha đến nửa đêm mới về phòng ngủ.Tưởng Thiên ngủ không ngon giấc, nàng cảm thấy trán mình được hôn, cả người bọc trong hơi thở quen thuộc.Nàng mở mắt thấy Thẩm Tích Nhược đã thay quần áo, đang hôn lên trán mình."

Ừm... chị chuẩn bị đi hả?"

Tưởng Thiên muốn đứng lên đã bị Thẩm Tích Nhược ấn lên giường."

Em ngủ thêm đi, giờ còn sớm, em đừng thức."

Thẩm Tích Nhược dịu dàng, tình cảm nói: "Chị sẽ về sớm, em đừng lo, nhớ giữ gìn sức khỏe."

Tưởng Thiên gật đầu, ôm lấy cổ cô, hôn cô."

Chị đừng buồn nha.

Còn nữa, phải cẩn thận Thẩm Bác và Thẩm Tích Chu!"

Thẩm Tích Nhược nhíu mày, ánh mắt thay đổi, gật đầu: "Ừ, chị biết rồi."

Tưởng Thiên đứng lên, mang dép, đưa Thẩm Tích Nhược đến cửa.Thẩm Tích Nhược kéo vali đi khuất, nàng mới gật gù về giường.Đến ngày Tưởng Thiên hẹn Tôn Quyên ở hội quán.Bây giờ 25 tháng chạp, nhà nhà giăng đèn, treo hoa, chuẩn bị đón Tết.Tưởng Thiên đi vào hội quán náo nhiệt, lập tức đến phòng đã đặt.Bà mẹ đã bỏ nàng đi từ năm 6 tuổi bây giờ đang đợi nàng trong phòng.Trong lòng Tưởng Thiên hỗn loạn, nàng biết đây là cảm xúc của cơ thể này.

Nàng an ủi, vỗ ngực mình, nhỏ giọng bảo: "Tôi biết rồi, cô yên tâm, tôi sẽ báo thù cho cô."
 
[Bhtt-Edit] [Hoàn] Sau Khi Chị Của Nam Chính Trở Về - Lương Bì Tựu Diện Bao
Chương 83: Chặt Đứt Quan Hệ


Tôn Quyên ngồi chờ, bà lo lắng chỉnh lại quần áo.

Con gái vẫn là con ngoan, lần này nhất định sẽ giúp mẹ nó.

Con gái có tương lai.... nhưng nó muốn nói gì với mình?Tôn Quyên ngẩn người suy nghĩ, chợt thấy trước mắt sáng lên.Cửa phòng được mở ra, một mỹ nữ bước vào, vẻ đẹp của nàng như sáng khắp phòng.Tôn Quyên đứng lên, kích động nói: "Con, con là Thiên Thiên!

Con của mẹ!"

Bà nói rồi từ sau bàn lao đến.Nhưng cô nàng xinh đẹp kia chỉ dùng ngón tay dừng bà lại.Tưởng Thiên ấn bà về vị trí cũ, nói: "Mình ngồi trước đi."

Tôn Quyên cũng nhận ra dáng vẻ kích động của mình dọa con, ngại ngùng quay về chỗ.Tưởng Thiên cởi khăn quàng cổ, áo khoác, treo chúng lên giá.

Nàng tháo kính xong mới ngồi xuống.Nàng không lên tiếng, chỉ nhìn Tôn Quyên.Bà Tôn Quyên khoảng 46 tuổi nhưng ngoại hình đã ngoài 50.

Mặt bà đầy nếp nhăn, da vàng, tóc khô rối là Tưởng Thiên thấy đau mắt.Ngoại hình của nàng hoàn toàn khác người trước mặt.Tôn Quyên nén cơn kích động, nhìn đứa con xa lạ.

Ký ức về con gái của bà đã mờ nhạt, bây giờ thấy con xinh đẹp, bà rất thích.Bà vui vẻ nói: "Thiên Thiên, nhiều năm không gặp, con xinh đẹp lắm, rất giống mẹ."

Tưởng Thiên suýt bật cười, giống bà?

Thôi đi, gương mặt đầy nếp nhăn và đôi mắt trầm đục ấy, nếu tôi giống bà thì chắc ô nhiễm mắt của khán giả mất.Nàng cười nhạo đáp: "Tôi giống ba tôi, không giống bà."

Tôn Quyên hơi xấu hổ, đành đổi chủ đề: "Hôm nay con đến gặp mẹ khiến mẹ rất vui.

Nhiều năm qua, mẹ luôn nhớ đến con, con xem, mẹ còn mang theo quà cho con.

Mẹ nhớ lúc nhỏ con thích món này lắm."

Bà lấy túi nhỏ ra.Bên trong là bánh tai mèo.Tưởng Thiên nhớ, lúc nàng còn nhỏ, bọn trẻ hay ăn món này.Khi ấy nàng cũng thích ăn.Tưởng Thiên nhìn gói bánh, không nhận.Nàng cười khẽ đáp: "Món quà này bà đưa muộn 20 năm, đã sớm đổi vị, tôi không ăn nổi."

Tôn Quyên xấu hổ, đôi môi khô run rẩy như khó tin người đẹp cũng có thể trào phúng.Bà cố giữ vẻ tươi cười, hỏi: "Con, con không nhận mẹ sao?"

Tưởng Thiên: "Là bà không nhận tôi là con."

Mặt Tôn Quyên biến sắc: "Mẹ chưa bao giờ phủ nhận con!

Khi còn nhỏ, con bú sữa của mẹ lớn lên!

Ba con là con sâu rượu, lúc ấy mẹ ra ngoài làm việc nuôi gia đình, mẹ không đi làm, con lấy gì....."

Tưởng Thiên gật đầu: "Phải, bà kiếm tiền nuôi gia đình đến năm ba tuổi thì biến mất.

Tôi tưởng bà chết rồi nên lúc đó khóc nhiều lắm."

Mặt Tôn Quyên trắng bệch: "Sao con lại nói vậy, con là minh tinh, sao lại trù mẹ?"

Sắc mặt Tưởng Thiên không đổi, giọng càng dịu dàng: "Nếu bây giờ tôi không phải minh tinh, chắc bà cũng quên cục thịt dư rơi từ trên người mình xuống như tôi quá?"

Nàng mỉm cười, bình tĩnh nói: "Tôi kể bà nghe chuyện này.

Trước kia, có người chôn hạt giống xuống đất, không chăm nó ngày nào đã bỏ đi.

Có ngày người đó nhận ra hạt giống đã biến thành cây rụng tiền, bà ta yêu cầu cây phải đưa những trái ngọt của nó cho bà ấy, vì bà ta là người chôn hạt giống.

Bà thấy chuyện này buồn cười không?"

Nét mặt Tôn Quyên càng kém, từ trắng thành xanh rồi lại đỏ.Tưởng Thiên cười, kể tiếp: "So sánh vậy cũng không đúng.

Chính xác hơn, bà ta chỉ phun nước miếng lên đất, đất mọc ra cây, bà ta đến đòi quả.

Bà nói da mặt bà này có dày quá không?"

Tôn Quyên không nhịn nổi, bà chưa gặp qua chuyện này.

Rõ ràng Tưởng Thiên không thô tục nhưng mỗi chữ như tát vào mặt bà.Bà che mặt, bật khóc: "Huhu, sao số tôi khổ quá này, sao tôi lại có đứa con gái như này.....

Chồng thì bỏ đi, con thì bị bệnh, con lớn còn mắng tôi, không nuôi tôi.

Tôi biết làm sao đây, huhuhu..."

Tưởng Thiên bật cười, đáp: "Trước kia bà sao thì giờ vậy đi.

Tôi thấy hồi đó bà sống tốt lắm, đâu cần đứa con gái này.

Nếu bà không cần tôi, vậy bà cũng đâu cần tiền của tôi.

Hôm nay tôi gặp bà chỉ muốn gặp người mang tôi đến thế giới này xem hiện bà sống thế nào."

Tôn Quyên gào khóc, bà vừa khóc vừa nắm lấy áo Tưởng Thiên: "Cô không thể làm vậy!

Cô có tiền không đưa tôi, tôi sẽ lên báo nói cô!

Nói cô ngược đãi mẹ ruột, để cô không thể đóng phim, để con nhỏ ăn cháo đá bát như cô chết đói!"

Tưởng Thiên buồn cười, trong lòng bi thương.Tình thương này sao mà thê lương quá?Trong lòng nữ chính Tưởng Thiên có lẽ còn bao điều tiếc nuối nhưng đáng tiếc nàng thật sự không giúp được.Vì bà mẹ này không xứng làm mẹ.Tưởng Thiên lạnh lùng nhìn Tôn Quyên: "Bà cứ thử xem.

Tôi nói cho bà biết, tôi sẽ không cho bà một đồng nào.

Bây giờ không cho, sau này cũng không cho.

Từ nay về sau, chúng ta không còn quan hệ mẹ con."

Nói rồi, nàng xoay người rời đi.Tôn Quyên vội lấy điện thoại, bấm bàn phím, đưa màn hình cho Tưởng Thiên xem, khóc lóc: "Con không giúp mẹ nhưng cũng giúp em con!

Nó đang ở bệnh viện, nó nhớ mẹ, cũng nhớ chị!

Thằng bé còn nhỏ lắm......"

Tưởng Thiên nhìn, là cuộc gọi video.Đầu dây bên kia là cậu nhóc mười mấy tuổi đang nằm viện.Cậu bé vì chữa bệnh mà phải cạo trọc đầu nhưng đôi mắt cậu trong trẻo như dòng suối.

Thần kỳ đôi mắt ấy lại có vài điểm giống Tưởng Thiên.Cậu chàng nghiêm túc nhìn Tưởng Thiên, ánh mắt hân hoan, hỏi: "Chị?

Là chị sao?"

Tưởng Thiên bất ngờ gật đầu.Cậu mỉm cười, nụ cười hồn nhiên, trong sáng: "Chị ơi chị đẹp lắm!

Sau này lớn lên, em sẽ bảo vệ chị!"

Tưởng Thiên ngẩn người.Sau đó, nhân lúc Tôn Quyên lau nước mắt, nàng đưa tay tắt máy.Nhìn đứa nhỏ trong màn hình biến mất, sắc mặt Tưởng Thiên lại lạnh lùng: "Đó là con bà, bà tự nghĩ cách, đừng phiền tôi.

Tôi thà làm từ thiện cũng không cho bà.

Tạm biệt."

Nói rồi, nàng ra khỏi phòng, chui vào xe, rời điBỏ lại Tôn Quyên tuyệt vọng, bật khóc trước cửa tiệm.Bà nhớ đến Tưởng Thiên lúc bé.Khi ấy Tưởng Thiên cũng ngoan ngoãn, nấu mì cho mình, giúp mình nấu nước, rửa chân, còn cười không muốn rời mình.Thì ra, bà đã vứt bỏ đứa bé ấy nhiều năm......Tôn Quyên hối hận, nhưng hối hận có ích lợi gì?

Đứa bé ấy đã không trở về.Tưởng Thiên về nhà, nàng ngơ ngác ngồi trên sô pha, cảm nhận cảm xúc khác thường trong cơ thể.Gặp Tôn Quyên xem như tâm sự của nàng đã kết thúc.Là cô nhi, Tưởng Thiên rất khao khát tình mẫu tử.

Sau khi đến đây, nàng cũng mong chờ, có lẽ có thể thay đổi người mẹ trong cốt truyện.Nhưng nào ngờ, dù nàng đã thay đổi cốt truyện của nữ chính nhưng vẫn không đổi được tình thân này.Bà mẹ như vậy không đáng để nàng chờ mong.Cảm giác mất mát khiến nàng gọi cho Thẩm Tích Nhược.Điện thoại vang lên thật lâu cũng không ai bắt máy.Tưởng Thiên nhíu mày, trước nay chỉ cần vang lên một lần Thẩm Tích Nhược đã nghe.Tưởng Thiên nghĩ đến cô về quê chịu tang, bận bịu cũng là lẽ thường.Nàng nghĩ rồi đứng lên, gọi cho Lý Hồng: "Chị Lý, chị tra giúp em........."

---------------------------------------------------------------------------------Thẩm Tích Nhược về nhà ông ngoại đã ba hôm.Ba ngày qua, cô bị giam lỏng trong phòng, các thiết bị điện tử bị tịch thu, không một ai đến gặp cô.Trước hôm giao thừa, Thẩm Bác đến.Thẩm Bác đứng trước tòa biệt thự hoa lệ, cúi đầu nói với Thẩm Tích Nhược: "Mấy ngày qua, cô ở đây quen chưa?"

Thẩm Tích Nhược trả lời: "Cũng được."

Ánh mắt Thẩm Bác hiện vẻ độc ác, ông đập vỡ bình hoa bên cạnh.Tiếng vỡ vụn vang lên, giọng ông trầm xuống: "Ba tính đưa cô ra nước ngoài.

Sau này ở đó đừng quay lại.

Còn chuyện cô minh tinh kia, cô bỏ đi cho xong."

Thẩm Tích Nhược mỉm cười đáp: "Thưa ba thân mến, ba sợ con vậy sao?"

Thẩm Bác híp mắt, như muốn xuyên qua lớp mặt nạ, nhìn thấu suy nghĩ của Thẩm Tích Nhược.Ông nhìn thật lâu cũng không thấy được biểu cảm nào.Thẩm Bác tức giận: "Cô cho rằng thành công bây giờ của mình là dựa vào ai?

Còn không phải dựa vào ba!

Cô muốn lật đổ ba?

Ba nói cho cô, mấy chuyện cô làm ba biết tất cả, cô qua mặt được ba mình?"

Thẩm Tích Nhược cười đáp: "Có qua được không, hai ngày nữa, chúng ta sẽ biết.

Con khuyên ba nên mua căn nào lớn lớn ở nước ngoài."

Thẩm Bác ngừng lại, chau mày: "Vì sao?"

Thẩm Tích Nhược cúi người về trước, dịu dàng nói: "Vì để có chỗ chui ra chui vào cho ba và con trai cưng của ba."

Thẩm Bác phẫn nỗ, ông đưa tay muốn tát Thẩm Tích Nhược.Nhưng cánh tay đã bị Thẩm Tích Nhược bắt lấy.Thẩm Tích Nhược dùng sức đẩy ngã Thẩm Bác, cô nắm chặt hai tay ông kéo về sau lưng, ấn chặt xuống sàn.Thẩm Bác la lên: "Buông tao ra!

Mẹ nó.....

Tao là ba mày!"

Thẩm Tích Nhược lại càng ra sức: "Ba đừng thô tục chứ, thưa ba, ba quên lúc nhỏ ba dạy con vậy sao."

Cô như hồi tưởng khi ấy: "Lúc nhỏ con mới học được câu chửi thề, ba đã phạt con đứng cả đêm.

Hôm đó trời tuyết, con đứng chịu tuyết suốt đêm ở ngoài sân cuối cùng té xỉu.

Ba nhớ không ba?

Con nghĩ chắc ba không nhớ đâu."

Cô thong thả nói: "Tiếc là hôm nay trời không đổ tuyết, bằng không con cũng muốn ba trải nghiệm cảm giác đó."

Thẩm Bác lớn tuổi, không đủ sức kháng cự, giọng yếu đi: "Buông ra....

Tích Chu, Tích Chu ở đâu!"

Thẩm Tích Nhược kéo ông ta ra ngoài cửa, cô mở khóa, đá ông ra ngoài.Cô lẩm bẩm: "Cục cưng Tích Chu của ba khó lo cho mình lắm."

Cô lấy điện thoại của Thẩm Bác, nhắn tin cho Tưởng Thiên: "Chị rất ổn, chị tạm đổi số, em đừng lo.

Thẩm Tích Nhược."
 
[Bhtt-Edit] [Hoàn] Sau Khi Chị Của Nam Chính Trở Về - Lương Bì Tựu Diện Bao
Chương 84: Muôn Dặm Tìm Vợ


Tưởng Thiên trải qua một tuần đầy khó khăn.

Ở thế giới trước, nàng từng ở một mình và cảm thấy đó là bình thường.

Nhưng nàng không ngờ, bây giờ, nàng không thể ngừng nhớ Thẩm Tích Nhược.Mỗi ngày về nhà, nhìn căn phòng trống rỗng, nỗi nhớ như cỏ mọc không thể ngăn lại.Vì Thẩm Tích Nhược về quê chịu tang, nàng cảm thấy ngày nào cũng gọi cô thì không ổn.

Vì thế chỉ có lúc quá nhớ, nàng mới nhắn tin cho Thẩm Tích Nhược."

Sắp tết rồi, khi nào chị về....."

"Hôm nay em đi dạo gần công ty chị, em nhớ chị lắm."

"Mấy hôm nay em ăn gì cũng không ngon, em muốn ăn cơm chị nấu."

Trước kia, nàng nhắn tin, dù Thẩm Tích Nhược không trả lời liền nhưng vẫn sẽ trả lời, không biệt vô âm tín như giờ.Hôm nay, tham gia hoạt động xong, Tưởng Thiên kể về chuyện của Thẩm Tích Nhược với Lý Hồng.Lý Hồng nói: "Dạo này chị cũng không nghe tin về Thẩm Tích Nhược, nghe nói cô ấy đã cắt đứt liên lạc với phía công ty."

Tưởng Thiên giật mình, bỗng chợt nhớ.Nàng lấy điện gọi, gọi cho Lâm Hoán.Sau vài tiếng chuông reo, Lâm Hoán vui vẻ nói: "Bé Thiên Thiên nhớ chị hả?"

Tưởng Thiên trốn vào nhà vệ sinh, gấp gáp hỏi: "Chị nói đi có phải Thẩm Tích Nhược gặp nguy hiểm không?"

Lâm Hoán im lặng thật lâu, nghiêm túc đáp: "Chuyện này không liên quan đến em, em đừng lo.

Tất cả đều do bọn chị khống chế, cô ấy sẽ không sao."

Tưởng Thiên kinh hoàng, nói vậy là xảy ra chuyện rồi!Nàng nắm chặt cổ áo, cố kéo nó ra nhằm giải tỏa cảm giác choáng váng, lo lắng: "Chị nói em nghe, chị ấy ở đâu?"

Lâm Hoán hoảng sợ hỏi: "Trời ơi bà nhỏ, em tính làm gì?

Em là nghệ sĩ, chẳng lẽ muốn đi tìm cô ấy?

Lỡ bị người ta chụp được thì làm sao?"

Tưởng Thiên kiên quyết nói: "Dù sao mọi người cũng biết quan hệ của bọn em, sẽ không sao đâu, và em cũng không sợ."

Lâm Hoán: "Trời trời trời, em không sợ nhưng chị sợ!

Bà nhỏ ơi, em đừng dọa chị, chị không dám đâu.

Nếu em gặp chuyện, Tích Nhược sẽ nhai tươi nuốt sống chị mất."

Tưởng Thiên càng nghe càng thấy không ổn, rưng rưng hỏi: "Chị đang nói gì vậy?

Gặp chuyện là sao?

Không phải chị ấy về chịu tang sao.

Sao lại gặp chuyện?

Có phải chị ấy gặp chuyện rồi không....

Chị Lâm, chị nói em biết đi, em lo cho chị ấy lắm.........."

Tưởng Thiên càng nói, nước mắt càng rơi.Nàng lau mặt, nén giọng nức nở, trong lòng gấp gáp, đau khổ.Thẩm Tích Nhược thật sự gặp nguy hiểm rồi......Đều do mình, nếu không phải mình vô dụng, không giúp được gì, Thẩm Tích Nhược cũng sẽ không gặp nguy hiểm......"

Bà nhỏ, bà đừng... khóc!"

Lâm Hoán nghĩ một lúc nói: "Bây giờ chị nói em tên thành phố Thẩm Tích Nhược đến nhưng em đừng nói là chị nói!

Nếu em lo thật, có thể đến đó đợi nhưng chị không thể nói địa điểm cụ thể cho em."

Tưởng Thiên không có yêu cầu gì hơn, chỉ cần ở gần Thẩm Tích Nhược hơn một chút.

Nhưng nàng vẫn giữ lý trí, biết mình xuất hiện cạnh Thẩm Tích Nhược, có thể sẽ quấy rầy kế hoạch của cô khiến cô lo lắng.Đề nghị của Lâm Hoán khá tốt, vừa khiến nàng ở gần Thẩm Tích Nhược, vừa không ảnh hưởng kế hoạch của đối phương.Vì thế, nàng gật đầu, đáp: "Cảm ơn chị, chị Lâm, hôm nào em mời chị ăn cơm."

Lâm Hoán buồn cười trêu: "Còn có tâm trạng mời chị ăn cơm hả.

Thôi hôm nào chị mời bà nhỏ ăn.

Chúc bà nhỏ năm mới vui vẻ."

Nàng không nói thì thôi, vừa nói Tưởng Thiên lại muốn khóc."

Huhuhu.....

Sắp ăn Tết rồi, em không biết Tích Nhược có về ăn tết được cùng em không.....

Mấy ngày qua, chị ấy còn không gọi cho em....."

Lâm Hoán nghiêm túc bảo: "Em đừng lo, tất cả việc Thẩm Tích Nhược làm luôn vì em.

Em phải giữ sức khỏe, cô ấy sẽ về với em, ăn Tết cùng em."

Tưởng Thiên lau nước mắt, nhớ đến nụ cười của Thẩm Tích Nhược, nàng chỉ muốn nhanh xuất phát.Lâm Hoán gác máy, gửi tên thành phố cho Tưởng Thiên.Tưởng Thiên lập tức ra ngoài, tìm Lý Hồng, nhờ nàng đặt vé máy bay sớm nhất giúp mình."

Chị đẩy tất cả công việc giúp em.

Từ đây cho đến năm sau, em sẽ không nhận việc."

Lý Hồng kinh ngạc hỏi: "Em điên rồi sao?

Tiệc tối năm nay chị cố gắng lắm mới giúp em tham dự được hai tiệc.

Em cũng luyện lâu rồi, các bên đã chuẩn bị xong, bây giờ em bảo không làm là sao?"

Tưởng Thiên gật đầu, ánh mắt kiên định, đỏ hoe: "Dạ em có việc gấp, nhất định phải đi.

Chị Lý đừng trách em, dù chị nói thế nào, em cũng sẽ đi."

Lý Hồng nghe thấy cũng hiểu.Con bé chắc đang lo cho Thẩm Tích Nhược.Lý Hồng cũng là bạn thân của Thẩm Tích Nhược, lại không biết vì sao dạo này Thẩm Tích Nhược mất liên lạc.

Nàng thấy Tưởng Thiên gấp gáp, cũng gấp gáp theo nàng, nói: "Vậy được, chị sẽ thông báo thay em, em đi đi.

Chị bảo Triệu Phỉ Phỉ theo em."

Triệu Phỉ Phỉ chưa nghỉ vài ngày, vừa nghe đã đặt vé máy bay.Mắt Tưởng Thiên đỏ hồng, cảm kích nói: "Em cảm ơn chị.

Nếu không phải trên đời này có mọi người rất tốt với em, em cũng không biết nên làm gì......"

Lý Hồng nắm tay, vỗ nhẹ tay nàng, an ủn: "Chuyện thường tình.

Lúc trước Thẩm Tích Nhược giao em cho chị, dặn chị nhất định phải đặt lợi ích của em lên hàng đầu, phải quan tâm em.

Bây giờ chị không làm trái sứ mệnh.

Em đừng lo, xã hội pháp trị sẽ không sao."

Tưởng Thiên đỡ lo hơn.Tuy nàng đã suy diễn rất nhiều cảnh đáng sợ nhưng trước khi chưa chứng thực mọi chuyện, nàng vẫn tin tất cả chưa quá xấu.Quay xong lịch trình này, nàng trực tiếp đến sân bay.Đây là lịch trình cá nhân, rất riêng tư, cộng thêm sắp đến Tết, sân bay vắng lặng, cả chặn đường rất thuận lợi.Máy bay đáp xuống sân bay thành phố kế bên, Tưởng Thiên đã bình tĩnh.

Nàng lấy bản đồ, tra các khu biệt thự cao cấp ở đây.Nàng nghĩ, Thẩm gia là gia đình tài phiệt, nhà ông của Thẩm Tích Nhược cũng là phú hào trong vùng nên cũng sẽ ở khu biệt thự cao cấp.

Thành phố này không lớn , không có quá nhiều khu biệt thự cao cấp, chỉ cần nàng cẩn thận tìm chắc chắn có manh mối.Triệu Phỉ Phỉ kéo hành lý, hỏi nàng: "Chị có muốn đến khách sạn cất hành lý trước không?"

Tưởng Thiên xua tay: "Em về khách sạn trước đi, chị đến khu dân cư này đã."

Triệu Phỉ Phỉ lập tức đuổi theo: "Không được, em nhất định phải đi theo chị.

Chị đi đâu em đi đó, dù sao hành lý không nhiều, mình để trên xe cũng được."

Tưởng Thiên cảm động nhìn Triệu Phỉ Phỉ, thấy đối phương kiên định nắm chặt tay, cũng nghiêm túc gật đầu.Hai người bắt taxi, đến khu biệt thự gần sân bay.Nhưng đến khu biệt thự, Tưởng Thiên trợn tròn mắt.Bảo vệ khu này không cho người không lai lịch bước vào, nàng chỉ có thể hỏi: "Gần đây có khách họ Thẩm đến đây không?

Có ông lão nào qua đời không?"

Mấy vấn đề này thật sự không dễ trả lời, các bảo vệ có thái độ không tốt.

Có người trực tiếp từ chối, có người sẽ nói nhưng không cụ thể.Tưởng Thiên vốn không biết ông ngoại Thẩm Tích Nhược họ gì.

Nàng có quá ít tin tức, không trách bảo vệ không tin mình.Đi vài khu biệt thự, từ ngoại ô thành phố đến nội thành, thời gian chẳng chốc đến khuya.Tưởng Thiên thật sự hết cách, đành cùng Triệu Phỉ Phỉ về khách sạn.Khách sạn này là khách sạn số một của thành phố.

Dù sao cũng là minh tinh, nàng ở những chỗ này mới có thể đảm bảo không bại lộ hành lung.Nàng mang kính râm, đội mũ vào thang máy.Bỗng nhiên, một người phụ nữ kiêu căng bước vào, trên tay xách vài túi đồ hiệu.Tưởng Thiên nhìn người phụ nữ lộng lẫy, ngẩn người.Người này sao mà quen quá.Tuy thần thái khác trước nhưng Tưởng Thiên dám chắc, đây là vợ của Thẩm Bác, mẹ kế của Thẩm Tích Nhược!Không ngờ.....Tưởng Thiên nghĩ rồi cười, vờ không nhìn thấy.Nàng quan sát bà Thẩm bấm số lầu, tầng 38.Trùng hợp Tưởng Thiên ở lầu 40, cách hai tầng.Sáng hôm sau, 6 giờ Tưởng Thiên thức giấc, không ra ngoài.

Nàng che kín mít, ngồi ở đại sảnh ăn sáng, ánh mắt chờ đợi bà Thẩm xuất hiện.Đến khách sạn này, chắc không ai vội vã ra ngoài trước sáu giờ, đặc biệt là bà Thẩm vừa shopping hôm qua, sẽ càng không có việc gấp.Tám giờ rưỡi, bà Thẩm xuống lầu, dùng bữa ở nhà ăn rồi ngồi lên chiếc siêu xe rời đi.Tưởng Thiên bắt xe, đuổi theo.

Chạy nửa thành phố thấy xe dừng trước khu biệt thự.Tưởng Thiên không vào được, chỉ đành tìm chỗ ngồi đợi.Nàng chọn chờ ở quán cà phê đối diện.Hiện tại nàng chưa nghĩ ra cách khác, chỉ có thể đợi.Nhưng biết được Thẩm Tích Nhược ở đây, dù đợi nàng cũng bình an.Nàng cầm điện thoại, nhắn tin cho Thẩm Tích Nhược: "Vì em, chị nhất định phải an toàn, em chờ chị."

Quán cà phê ấm áp, Tưởng Thiên chờ đợi lâu đến mức ngủ quên.Trong mơ, Thẩm Tích Nhược và nàng chúc mừng năm mới nhau.

Sau tiếng chuông 0 giờ, Thẩm Tích Nhược hôn nàng.Khi tỉnh lại, cảm giác ấm áp trên môi làm Tưởng Thiên hoảng hốt.

Nàng mở điện thoại xem lịch.Thật sự...... sắp đến giao thừa rồi.Hôm nay đã là 30.Đây là năm mới đầu tiên của nàng khi đến thế giới trong truyện này.Tưởng Thiên cười khổ, không biết Thẩm Tích Nhược ở đâu, năm mới có ý nghĩa gì.Lúc này, nàng nhìn cửa sổ, bên ngoài hịu quạnh, lạnh lẽo."

Thưa cô, cà phê của cô lạnh rồi, cô muốn đổi ly khác không?"

Một giọng nói vang lên.Tưởng Thiên buồn bã đáp: "Không cần...."

Chữ "đâu" ngưng lại.Nàng bỗng ngẩng đầu, khó tin.Người trước mặt là Thẩm Tích Nhược!Thẩm Tích Nhược ấm áp cười với nàng, trong tay cầm bánh dâu.Áo khoác của cô phủ tuyết, đưa bánh cho Tưởng Thiên, nói: "Không cần cà phế, thế em thấy bánh ngọt thì thế nào?"

Tưởng Thiên rưng rưng mỉm cười: "Dạ được."
 
[Bhtt-Edit] [Hoàn] Sau Khi Chị Của Nam Chính Trở Về - Lương Bì Tựu Diện Bao
Chương 85: Thẩm Quý Phi


Thẩm Tích Nhược đặt bánh kem lên bàn, ngồi cạnh Tưởng Thiên, dựa nàng thật gần, dịu dàng nói: "Để chị nhìn xem, lâu rồi mình không gặp."

Cô nhìn Tưởng Thiên, bàn tay xoa mặt nàng: "Em khóc sao?"

Đôi mắt Tưởng Thiên đẫm nước, cố không rơi xuống, nàng cười đáp: "Không đâu, em vui lắm."

Ngón tay Thẩm Tích Nhược vuốt lấy mặt Tưởng Thiên, cảm giác mềm mại làm nàng thấy ấm áp.

Đến lúc này, Tưởng Thiên thật sự cảm thấy Thẩm Tích Nhược đã về bên nàng.Nàng nắm lấy tay Thẩm Tích Nhược, mở to mắt nhìn cô, phát hiện Thẩm Tích Nhược không makeup, tóc hơi rối, cả người trông chật vật.Tưởng Thiên lại nghĩ đến những suy diễn lúc trước, đau lòng hỏi: "Bọn họ đánh chị sao?"

Thẩm Tích Nhược cười khẽ lắc đầu, ngắm tay Tưởng Thiên: "Không đâu, chị không sao.

Bọn họ giam lỏng chị, không cho chị liên lạc với công ty, để bọn họ tiện hành động lật đổ Khuynh Thành.

Nhưng trên thực tế.......

Bọn họ lại nhận tin tập đoàn Thẩm gia xảy ra chuyện, trong nhà hỗn loạn nên chị tự ra ngoài."

Tuy Thẩm Tích Nhược kể chuyện bình thường, thờ ơ nhưng chỉ cần tưởng tượng, Tưởng Thiên cảm thấy tuần qua rất đáng sợ.Tưởng Thiên hận mình quá ngốc.

Vì sao không nhận ra sớm hơn?

Lúc ấy nàng nên đi theo Thẩm Tích Nhược, dù giam lỏng, cũng có mình ở bên, Thẩm Tích Nhược sẽ không quá lo lắng.Nhưng, nếu nàng ở cùng Thẩm Tích Nhược, sẽ trở thành vướng bận của cô....

Nhưng nàng vẫn muốn bên cạnh cô.

Dẫu có xảy ra chuyện gì, chỉ cần ở bên Thẩm Tích Nhược, nếu có gặp chuyện, nàng cũng không muốn một mình cô chịu đựng."

Chị.... chị một mình làm vậy rất nguy hiểm, còn không nói với em, em giận!"

Tưởng Thiên vừa nói vừa thấy buồn.Dù đang trong quán cà phê, Tưởng Thiên vẫn ôm chặt lấy Thẩm Tích Nhược.Thẩm Tích Nhược xoa đầu nàng, dịu dàng nói: "Không phải chị vẫn ổn sao?

Mình rời khỏi đây thôi."

Tuy Tưởng Thiên đang dạt dào tình cảm nhưng khi cần, nàng vẫn không mất lý trí.

Nàng buông Thẩm Tích Nhược ra, đứng lên, võ trang đầy đủ."

Đi thôi, đừng để bọn họ phát hiện."

Thẩm Tích Nhược cười đáp: "Bọn họ đã sớm phát hiện chị đi nhưng không cần đuổi theo chị.

Sau này, bọn họ sẽ rời khỏi đây, tìm đường lui cho mình, không có tâm sức đối phó chị."

Tưởng Thiên nghe thấy, nghiêm túc nói: "Cho nên... chị đã hạ được Thẩm gia sao?

Oa, còn nguy hiểm hơn đấu bò!"

Thẩm Tích Nhược nghe thấy bật cười, xoa tai nàng: "Nói vậy cũng đúng."

Mắt Tưởng Thiên sáng lên: "Chị khiêm tốn quá!

Có thể lật đổ Thẩm gia, chị còn lợi hại hơn em tưởng!"

Thẩm Tích Nhược ôm lấy nàng, hôn lên trán: "Là người yêu của em, sao chị có thể không lợi hại được."

"Là người yêu của em" như cây búa gõ vào tim Tưởng Thiên làm nàng lâng lâng, cười tít mắt như mèo.Mèo con đang cười, bỗng được đút bánh ngọt.Vị dâu mềm sốp, tan trong miệng.

Mùi bơ, mùi trứng hòa vào nhau tràn ngập khoan miệng làm người ta theo hương thơm lưu luyến tận tim.Tưởng Thiên nắm tay Thẩm Tích Nhược, ăn bánh, cười hỏi: "Người yêu ơi, mình còn chưa đi sao?"

Thẩm Tích Nhược cười, cầm muỗng đút bánh cho Tưởng Thiên đút cho mình ăn."

Đi, chị mang em đi đón giao thừa."

Tưởng Thiên khó hiểu.

Nàng đi theo ra ngoài, bắt xe, nhận ra: "Không phải mình đến sân bay sao?"

Thẩm Tích Nhược lắc đầu: "Không ra sân bay, mình đi count down."

Tưởng Thiên nghe thấy mơ hồ nhưng nàng tin Thẩm Tích Nhược.

Cô bảo nàng làm gì, nàng cũng sẽ ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.Nàng như trẻ nhỏ nắm lấy góc áo Thẩm Tích Nhược.Chờ xe đến, Thẩm Tích Nhược đưa nàng vào ghế phụ, nàng vội nắm lấy áo Thẩm Tích Nhược, sợ đối phương không vào.Thẩm Tích Nhược ngồi vào xe, đóng cửa, quẹt mũi nàng: "Bé con, áo chị sắp bị em nắm hỏng rồi."

Tưởng Thiên nhăn mũi: "Em sợ chị không vào, sợ chị bỏ đi, vậy thì em không biết tìm chị ở đâu."

Nàng lẩm bẩm, vừa uất ức vừa chua xót.

Đến thành phố xa lạ, cảm giác một mình tìm người khiến nàng chua xót, lúc này hoàn toàn bộc phát.Nhìn gương mặt đỏ ửng của nàng, khóe môi hạ xuống, nhăn mày đáng thương, Thẩm Tích Nhược hít sâu.Cô ôm chặt Tưởng Thiên, thủ thỉ bên tai nàng: "

Sau này chị sẽ không chạy nữa, không bao giờ chạy nữa."

Bao nhiêu lời hứa, bao nhiêu tưởng tượng của tương lai, và áy náy trong quá khứ trào lên trong tim Thẩm Tích Nhược nhưng nghĩ rồi chỉ nói: "Chị hứa, chị sẽ luôn bên em."

Tưởng Thiên rầu rĩ "ừm".Thẩm Tích Nhược lại nói: "Chị sẽ chứng minh bằng hành động."

"Ừm......"

Xe chạy đến quảng trường trung tâm lớn nhất Thành phố.Lúc này là buổi chiều, bình thường quảng trường rất đông người nhưng hôm nay ai nấy đều vội vã về nhà ăn Tết.Tưởng Thiên gọi cho Triệu Phỉ Phỉ, bảo nàng ra sân bay về nhà, nghỉ Tết, mình và Thẩm Tích Nhược sẽ về sau.Thẩm Tích Nhược tìm nhà hàng cao cấp, dẫn Tưởng Thiên đi ăn tối.Hai người ngồi trước cửa sổ cao hơn ba mươi tầng, uống rượu vang.

Cả hai ngồi dựa vào nhau trên sô pha, hình ảnh cặp tình nhân tình cảm, hạnh phúc.Khách hàng của nhà hàng rất ít, Thẩm Tích Nhược kể lại những chuyện mình trải qua mấy hôm nay.

Cô tỉ mỉ kể rõ những chiến lược của mình.Tuy Tưởng Thiên không nghe hiểu toàn bộ nội dung nhưng cô vẫn nghiêm túc kể rõ.Tưởng Thiên nâng mặt, dựa vào lòng Thẩm Tích Nhược, đôi mắt sáng ngời chăm chú nhìn cô, gương mặt đầy sùng bái, yêu thương.Nàng biết, Thẩm Tích Nhược nhà nàng giỏi nhất!Những chiến lực!

Lực khống chế này!

Và cả những từ ngữ chuyên nghiệp làm người ta mê muội làm sao!Thật quá tuyệt vời!Người ưu tú như Thẩm Tích Nhược lại yêu mình, thật sự....

Tưởng Thiên bỗng nhận ra mình không xứng với Thẩm Tích Nhược, càng nghe càng tự ti.Thẩm Tích Nhược nói được một lúc thấy Tưởng Thiên ngẩn người, kinh ngạc hỏi: "Sao vậy em, có phải mấy chuyện chị kể làm em thấy phiền không?"

Tưởng Thiên lắc đầu, cúi đầu cọ vào lòng Thẩm Tích Nhược như mèo con: "Không ạ.

Em sợ chị chê em phiền, vì em không hiểu gì cả.

Em không hiểu những chuyện chị nói....."

Thẩm Tích Nhược bật cười, nâng cằm Tưởng Thiên, ánh mắt dịu như nước: "Em đó, sao mà đáng yêu vậy hả."

Tưởng Thiên bỗng thấy khó hiểu.Thẩm Tích Nhược nói: "Chị muốn nói với em vì cho em biết chị đã làm gì, làm sao có kết quả này.

Tránh em không biết tình hình giữa chị và Thẩm gia, sau này có chuyện cũng rõ vì sao.

Chị không cần em nghe hiểu."

Tưởng Thiên: "Nhưng, không phải người ta thường nói, người yêu phải cùng chí hướng, cùng đề tài sao?"

Thẩm Tích Nhược gật đầu: "Đúng rồi, chúng ta cũng cùng chung chí hướng, cùng yêu thương nhau, cùng chung đề tài mà.

Chị thích nghe em nói chuyện, em thích nghe chị nói chuyện.

Vậy không phải là chung chí hướng sao?"

Tưởng Thiên: Sao nghe thấy vô lý nhưng lại rất thuyết phục?"

Vậy, chị không cảm thấy em không học vấn, không nghề nghiệp sao?"

"Không đâu, ít nhất em hiểu nhiều hơn chị trong khoản đóng phim."

"Haha vậy cũng tốt."

Tưởng Thiên cười vui vẻ, sửa cổ áo cho Thẩm Tích Nhược."

Trong mắt chị, Thiên Thiên lợi hại nhất."

"Hửm?

Em lợi hại chỗ nào?"

Tưởng Thiên nghiêm túc, đôi mắt đen chớp chớp, biểu cảm đáng yêu."

Em sao, để chị ngẫm xem.

Em có nhiều ưu điểm lắm, nhất thời chị không biết nên nói cái nào trước."

"Mau nói mau nói cho em nghe!"

"Ừ thì...... em đóng phim hay, tham gia gameshow cũng sống động, xã giao lại tốt.

Em còn thương fans, biết nặn đất sét, biết sắp xếp nội thất trong nhà......

Gương mặt xinh đẹp như búp bê, vóc dáng vừa đẹp vừa mềm........"

Tưởng Thiên càng nghe càng vui sướng.

Được người mình thích khen mình, cảm thấy quá sướng như mèo con được gãi đúng chỗ ngứa.Nàng híp mắt, dựa vào lòng Thẩm Tích Nhược, ôm eo nàng, cười bảo: "Nàng nói hay lắm, bổn vương phong nàng làm Quý phi!"

Thẩm Tích Nhược ngoan ngoãn phối hợp: "Đại vương, đêm nay để Quý phi thị thẩm cho ngài."

Tưởng Thiên cười lớn, đáp: "OK!"

Thẩm Tích Nhược nheo mắt, cô không cười, nhéo mặt Tưởng Thiên rồi nghịch tai Tưởng Thiên.Tưởng Thiên nằm trên đùi Thẩm Tích Nhược.

Tuy tư thế không thục nữ nhưng nàng mặc kệ, chỉ cần thoải mái là được: "Chân của Thẩm quý phi nằm lên thoải mái lắm.

Tuy hơi gầy, hơi cộm đầu nhưng được cái ấm......"

Thẩm Tích Nhược khép hai chân, cho nàng dựa thoải mái hơn, ngón tay nghịch tóc nàng.Tóc Tưởng Thiên đen, chắc khỏe.

Ngón tay xuyên qua làn tóc mềm mượt.Thẩm Tích Nhược ngẫm nghĩ.Cô.... nhịn lâu lắm rồi."

Mau xem, là nhạc nước!"

Tưởng Thiên thốt lên, ngồi dậy.Thẩm Tích Nhược đè nàng lại, cúi người hôn lấy môi nàng.Đôi môi hòa nhau, Thẩm Tích Nhược thì thầm: "Chị nhớ em lắm, Thiên Thiên......."

Trong hơi thở ấm áp, Tưởng Thiên nhắm mắt, hai tay ôm lấy cổ Thẩm Tích Nhược.Nàng chỉ muốn giao mình cho cô.
 
[Bhtt-Edit] [Hoàn] Sau Khi Chị Của Nam Chính Trở Về - Lương Bì Tựu Diện Bao
Chương 86: Tạo Em Bé


Trong màn đêm mênh mông.

Dưới ánh đèn ấm của nhà hàng, gương mặt Thẩm Tích Nhược lấp lánh như tinh linh.Tưởng Thiên mở to mắt, chăm chú nhìn Thẩm Tích Nhược gần trước mặt mình.Lông mi cô run rẩy, biểu cảm không an tâm và gương mặt ửng hồng......

Thì ra Thẩm Tích Nhược cũng có lúc yếu mềm.Nàng ôm cổ Thẩm Tích Nhược, muốn nói nhưng lời đến miệng lại im lặng.Hai người dựa vào nhau, sóng vai nhìn cửa sổ, nghe nhạc nước."

Mấy giờ rồi chị?"

"Hơn 10 giờ rồi."

Thẩm Tích Nhược nói, hôn tay Tưởng Thiên, khẽ hỏi: "Em muốn tìm chỗ nào nghỉ không?"

Tưởng Thiên gật đầu, ngại ngùng cúi mắt: "Dạ."

Thẩm Tích Nhược vẫy tay gọi phục vụ, bảo cậu đặt phòng của khách sạn 5 sao ở lầu dưới, còn đặc biệt dặn, chọn phòng có cửa sổ nhìn thấy quảng trường.Rất nhanh, hai người vào thang máy, xuống khách sạn.Cô ôm lấy Tưởng Thiên, cằm đặt lên vai nàng, cùng ngắm phong cảnh bên ngoài.Tưởng Thiên nắm lấy tay Thẩm Tích Nhược, đặt lên bụng mình, cười nói: "Chị sờ đi, đây là con của chị."

Thẩm Tích Nhược xoa lấy bụng nàng, cười đáp: "Sao chị thấy em giống đang lừa chị, đây rõ ràng là bé pudding em vừa ăn lúc tối."

Tưởng Thiên bật cười: "Hai đứa mình cùng ăn pudding, ở đây nhô lên đương nhiên là con của hai ta."

Thẩm Tích Nhược hôn lên má nàng: "Vậy.... hôm nay, hai đứa mình cũng thử tạo một đứa nha?"

Tưởng Thiên vốn đang cười, chợt nhận ra, nụ cười vụt tắt.Nàng cảm thấy như vậy hơi nhanh.

Dù sao các nàng yêu nhau chưa đến một tháng, nhưng.....Lần đầu hai người gặp mặt đã vậy, hiện tại yêu nhau nồng cháy, mình lại ngại ngùng có ra vẻ quá không?Vì thế Tưởng Thiên xoay người, dính lên người Thẩm Tích Nhược, hiên ngang nói: "Vậy.... chị nhẹ thôi đó!"

Thẩm Tích Nhược im lặng, chỉ ôm lấy nàng.Tưởng Thiên đợi một lúc mới mở mắt nhìn Thẩm Tích Nhược.Thẩm Tích Nhược nhìn ngoài cửa sổ, dáng vẻ thản nhiên, không biết cô đang nghĩ gì mà trông rất thần thần bí.Tưởng Thiên ngẫm nghĩ rồi vờ tức giận: "Có phải chị đang.... trêu em không!"

Thẩm Tích Nhược ngẩn người, cúi đầu nhìn đôi mắt sáng như hổ phách dưới đèn.Cô cười, nói: "Nào có?

Đêm nay chúng ta sẽ tạo em bé."

Cô trực tiếp nói làm Tưởng Thiên bất an, đỏ mặt.Tưởng Thiên vung tay, thoát khỏi người Thẩm Tích Nhược, chạy vào phòng ngủ: "Nghỉ tạo, em giận rồi!"

Thẩm Tích Nhược vừa buồn cười vừa không biết làm sao: "Đã bảo tối tạo thì tối sẽ tạo, em không được đổi ý!"

Tưởng Thiên: "Không muốn, không muốn, không muốn!"

Thẩm Tích Nhược đi vào phòng ngủ, thấy cửa phòng không đóng, còn hơi hé, trong lòng buồn cười.Con bé Tưởng Thiên.... sao mà đáng yêu.Nàng cố ý giữ cửa cho mình, sợ mình không hiểu nàng, sợ hành động của bản thân làm Thẩm Tích Nhược hiểu lầm nên không dám đóng cửa.Thẩm Tích Nhược nghĩ rồi, nói với Tưởng Thiên: "Em không muốn tạo thật sao?

Vậy chị đi nha?

Chị đặt phòng bên cạnh."

Tưởng Thiên hô lớn: "Không được không được không được!"

Thẩm Tích Nhược nói: "Vậy chị làm sao bây giờ?"

Tưởng Thiên: "Chị ngủ sô pha đi!"

Thẩm Tích Nhược vờ than thở: "Khi chị bị giam trong nhà, ba cũng bắt chị ngủ sô pha bảo ngủ ở đó có thể rèn lại tính tình.

Xem ra chị phải tiếp tục rèn luyện!"

Tưởng Thiên nghe thấy, mềm lòng nói: "Vậy, vậy chị đừng ngủ trên sô pha......."

Thẩm Tích Nhược trêu: "Vậy chị ngủ ở đâu?"

Tưởng Thiên: "Chị ngủ ở thảm trong phòng ngủ đi."

Thẩm Tích Nhược: "Ngủ cùng phòng, em không sợ nửa đêm chị bò lên giường sao?"

Tưởng Thiên: "...........

AAAAA!"

Thẩm Tích Nhược: "Hửm?"

Cửa phòng ngủ mở ra.Tưởng Thiên hầm hừ đứng ở cửa, đôi mắt sáng đỏ lên, nhìn Thẩm Tích Nhược.Biểu cảm nàng trông rất uy hiếp nhưng thực tế giọng điệu lại mềm mại, không có chút sức lực, hoàn toàn trái ngực với biểu cảm.Nàng nói: "Vậy để tránh nửa đêm chị bò lên giường, em quyết định sẽ nhường nửa bên giường cho chị."

Thẩm Tích Nhược nhìn Tưởng Thiên hồn nhiên, đáng yêu, suýt không nhịn được đè người lên giường.Trong mắt Thẩm Tích Nhược, đây là phong cảnh đẹp nhất.Đẹp mà không lố, không chói mắt.Đó là sức hấp dẫn từ trong linh hồn.Cơ thể và linh hồn hòa hợp khiến người ta không kiềm được.Tưởng Thiên chỉ đứng yên nhìn Thẩm Tích Nhược, thấy không khí không ổn.Nàng kinh ngạc cúi đầu nhìn trang phục của mình: "Đây không phải là bình thường sao?

Có gì đẹp?"

Thẩm Tích Nhược rất nghiêm túc nhìn Tưởng Thiên.Nàng không trả lời, chỉ nói: "Đi tắm thôi."

Tưởng Thiên cảm thấy ánh mắt của Thẩm Tích Nhược không ổn như đang muốn ăn tươi nuốt sống mình.Vì thế nàng lao vào nhà tắm.Tiếng nước ào ào vang lên, ánh mắt Thẩm Tích Nhược càng trầm xuống.Cô mở điện thoại, sắp xếp hết tất cả chuyện đã lên kế hoạch.

Tính huống của tập đoàn Thẩm thị hoàn toàn giống với dự đoán của cô, bọn họ chỉ có thể giãy giũa.Một tập đoàn lớn sụp đổ trong nửa năm là không thể nhưng nàng đã cướp tất cả hạng mục chính của tập đoàn mới khiến nó mau chóng tạo lỗ hổng khổng lồ.Tập đoàn Thẩm thị thoạt nhìn đang giãy giụa nên Thẩm Bác và Thẩm Tích Chu đều thức đêm tăng ca, cố kéo dài cứu viện.Nhưng Thẩm Tích Nhược có ký ức kiếp trước.Ở kiếp trước, Thẩm thị cũng sắp chết ở nghành sản xuất này nhưng vì may mắn được cơ hội chuyển mình, sửa sang lại biên chế mới thoát khỏi nguy cơ.

Đáng tiếc Thẩm thị bây giờ đã mất đi cơ hội đó.Thời đại thay đổi, bản thân cũng phải thay đổi.

Thẩm thị chỉ có thể chịu đựng nửa năm rồi tuyên bố phá sản.Đây không phải là kiệt tác của riêng Thẩm Tích Nhược mà là do thời đại lật đổ nó.Đến lúc đó, Thẩm Bác và Thẩm Tích Chu chỉ có thể sống ở hải ngoại.Lúc ấy không ai có thể nhắm vào Tưởng Thiên và cô.Hôm nay là giao thừa, là khởi đầu mới.

Từ năm nay đến các năm sau, cô sẽ có thể ở bên Tưởng Thiên, sẽ cùng Tưởng Thiên tạo nhiều kỷ niệm đẹp và hạnh phúc.Và....

đêm nay cũng xem như là lời hứa hẹn ngọt ngào dành cho Tưởng Thiên.Tưởng Thiên vừa tắm xong, chưa thay quần áo, chỉ mặc áo tắm bước ra.Nàng sấy khô tóc, vài sợi dính hai bên thái dương, cả người ấm nóng như bánh mới ra lò dâng trước miệng Thẩm Tích Nhược.Thẩm Tích Nhược nuốt nước miếng.Cô nâng tay, hoảng loạn chạm vào tay Tưởng Thiên."

Thiên Thiên........."

Tưởng Thiên ngẩng đầu, ánh mắt mơ hồ.

Nàng cũng xoa bả vai Thẩm Tích Nhược.Thật ra cách quần áo không sờ được gì nhưng khi nàng chạm vào vai Thẩm Tích Nhược vẫn khiến cô run rẩy.Tưởng Thiên mang dép lê, lui về sau, chạy vào phòng ngủ: "Em, em phải báo bình an với chị Lý!"

Trong phòng khách, chỉ còn Thẩm Tích Nhược trong bầu không khí khó thở.Cô thở dài, bước vào phòng tắm.Tưởng Thiên ngồi trên giường, cảm thấy nằm thế nào cũng không ổn.Nàng cảm thấy mình như kẹo sữa, vừa đóng gói sạch sẽ chỉ chờ được ăn.Nhưng.....

Quá trình chờ đợi thật quá dày vò!Mặt nàng càng lúc càng đỏ rất phù hợp với không khí năm mới.Nàng cởi áo tắm, nhìn lại cơ thể.

Thật ra khi ở phòng tắm, nàng đã xem một lần nhưng vẫn không yên tâm.Lỡ Thẩm Tích Nhược cảm thấy cơ thể mình không đẹp thì phải làm sao?Vừa rồi nàng lỡ ăn tối hơi nhiều....

Bụng còn nhô lên, bị nhìn thấy hay bị sờ vào, chẳng phải rất xấu hổ sao?Cũng chỉ có thể trách mình, ban nãy còn bảo "đây là con chị".....

Nói như thể mình rất béo.Và mình có nên học chút gì đó để áp dụng lên người Thẩm Tích Nhược?Không biết mình có thể không.........Tưởng Thiên càng nghĩ càng nóng, nàng chui vào chăn, ngại ngùng cười trộm.Thẩm Tích Nhược mở cửa bước vào.Tưởng Thiên ngó xem, bị dọa hét lên, vùi mình vào chăn."

Sao.... sao chị lại không mặc quần áo!"

Nàng nằm trong chăn la lớn, cảm thấy mình là con gái nhà lành bị lưu manh đùa giỡn.Thẩm Tích Nhược cười nói: "Chị không thích mặc áo tắm dài."

Tưởng Thiên: Tin chị cái búa, xấu xa đồ xấu xa!Nàng nằm trong chăn, nghe tiếng sột soạt, biết Thẩm Tích Nhược trần như nhộng đã chui lên giường, nàng bỗng thấy sợ hãi.Nàng lo sợ nói: "Mình....

Mình bắt đầu luôn hả?"

Thẩm Tích Nhược chui vào chăn, kéo cổ tay Tưởng Thiên, ôm lấy nàng: "Không vội."

Cô mở điện thoại xem.Tưởng Thiên bội phục, lúc nào rồi Thẩm Tích Nhược còn có thể nhìn điện thoại.

Quả là người chuyên nghiệp!Nàng nằm cạnh Thẩm Tích Nhược, cảm nhận tiếng tim đập của đối phương.Thình thịch thình thịch, rất nhanh.Nàng yên lặng đếm nhịp tim của mình.Tim nàng cũng đập rất nhanh.Dần dần nhịp tim của hai người hòa làm một.Lúc này, "bụp" phòng rơi vào bóng tối.Thẩm Tích Nhược nói bên tai Tưởng Thiên: "Em nhìn ngoài cửa sổ đi."

Tưởng Thiên mờ mịt nhìn bên ngoài.Cửa sổ không lớn nhưng có thể thấy rõ bầu trời đêm.Trong tiếng tim đập loạn, bên ngoài bắt đầu bắn pháo hoa.Pháo hoa sáng ngờ như sao nở rộ trên bầu trời mang theo tiếng vang chiếm lấy toàn bộ ánh nhìn của Tưởng Thiên.Tưởng Thiên kinh ngạc mở to mắt: "Oa.........."

"Thiên Thiên, năm mới vui vẻ."

Trong tiếng vang lớn, Thẩm Tích Nhược hôn nàng, nỉ non bên tai nàng.Đây là lời chúc mừng đầu tiên trong năm nhưng nàng không rảnh nghĩ đến chuyện này.Cơ thể nàng dâng lên cho cô, ý thức mơ hồ, chỉ có lại cảm giác vui sướng như pháo hoa không ngừng nở rộ tạo nên khung cảnh tuyệt đẹp trên bầu trời.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back