Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Bhtt-Edit] [Hoàn] Ẩn Tình Trong Án - Đưa Tôi Đến Hà Lan

[BOT] Mê Truyện Dịch
[Bhtt-Edit] [Hoàn] Ẩn Tình Trong Án - Đưa Tôi Đến Hà Lan
Chương 89: Lời nói thành điềm


Ba người bước ra khỏi nhà ăn, cảnh sát Lư nhìn đồng hồ, bảo: "Giờ cũng muộn rồi, các cô về nghỉ đi.

Nếu có tin gì mới, tôi sẽ báo cho hai cô."

Lãnh Du và Lâm Hinh gật đầu, trở về khách sạn.Sau khi hai người tắm xong, Lâm Hinh dựa vào vai Lãnh Du, nói: "Nếu Tạ Xảo Nhu nói thật, Diệp Thuyên mất đi Dương Lệ Thanh mà Dương Lệ Thanh còn chết thảm, em không biết tâm trạng của cô ấy như thế nào."

Lãnh Du ôm eo nàng, hôn nàng, đáp: "Đây có lẽ là vận mệnh.

Dương Lệ Thanh sẽ vĩnh viễn ở trong lòng cô ấy, nhưng có lẽ chính bản thân Diệp Thuyên mới là người cần được cứu giúp."

Lâm Hinh ngồi dậy, đôi mắt sáng ngời: "Em mong người đó sẽ là Tạ Xảo Nhu, nhưng theo tình hình hiện tại, hai người họ vẫn còn đang là nghi phạm."

Lãnh Du cười hỏi: "Cảnh sát Lâm à, từ lúc nào mà em bắt đầu quan tâm người khác?

Lại cònbiến thành bà mối, suốt ngày muốn se duyên cho người khác?

Chẳng lẽ vì yêu chị, trong lòng luôn nhớ đến chị nên em cũng muốn ai cũng được như chúng ta?"

Lâm Hinh nghe thấy bèn trợn mắt, mắng: "Đúng là không biết xấu hổ."

Tuy nói vậy nhưng trong lòng nàng lại thấy ngọt ngào.

Lãnh Du nói đúng.

Chính vì trong lòng nàng đã có người mình muốn yêu nên nàng cũng hy vọng những người khác sẽ hạnh phúc như mình.Lãnh Du mỉm cười kéo nàng vào lòng, hôn lên bên tai, dịu dàng nói: "Lâm Hinh, em bảo chị lạnh nhạt hay vô tình cũng được vì chị không hứng thú với tình cảm của bọn họ, chị chỉ muốn tìm ra kẻ sát hại Dương Lệ Thanh.

Nhưng công việc của chúng ta vốn nguy hiểm, chị thật sự không dám nghĩ đến lỡ như có ngày chị không thấy em, chị không biết mình sẽ thế nào.

Chị nghĩ chị...."

Lâm Hinh "Suỵt", đặt ngón trỏ lên môi cô, nói: "Chị đừng nói nhảm..."

Nói xong, nàng chủ động hôn cô, sau đó ôm cô thật chặt, thủ thỉ: "Hai đứa mình sẽ luôn hạnh phúc, chắc chắn sẽ luôn vậy.

Chị không được rời khỏi em, nghe chưa?"

Lãnh Du mỉm cười, Lâm Hinh nói thêm: "Em còn muốn nhìn chị trở thành bà lão cho nên chị không được rời khỏi em."

Lãnh Du cong môi, xoa má rồi ôm hôn Lâm Hinh.Hai người hôn nhau cho đến khi Lâm Hinh nhận thấy bàn tay của Lãnh Du thò vào áo ngủ, chạm vào eo mình.

Cơ thể nàng run rẩy, nàng vội đè lại bàn tay đang cố di chuyển lên trên, nhỏ tiếng gọi: "Lãnh Du..."

Lúc này trong lòng Lãnh Du đang bừng lửa nhưng khi nghe thấy Lâm Hinh gọi tên mình, cô nhanh chóng rút tay ra khỏi áo nàng, ôm nàng, bảo: "Hai đứa mình đi ngủ thôi."

Sau đó, cô cẩn thận đặt Lâm Hinh xuống giường.

Sau khi đắp chăn, tắt đèn, cô mới nằm xuống cạnh nàng, nhẹ nhàng ôm nàng từ phía sau, hôn nói: "Cục cưng ngủ ngon."

Đến lượt Lâm Hinh thấp thỏm nằm trong lòng Lãnh Du.

Lúc này, người nằm phía sau nàng chính là người yêu của nàng, ban nãy nàng từ chối, không biết cô sẽ nghĩ thế nào.Lãnh Du đang nằm thì thấy tay mình có mồ hôi, cô lo lắng đứng dậy hỏi: "Sao vậy em?

Sao tay em ra nhiều mồ hôi vậy?"

Lâm Hinh quay người, đối mặt với Lãnh Du, lẩm bẩm: "Chị có giận em không?"

"Hửm, về chuyện gì?"

Lãnh Du cúi đầu hôn nàng.Lâm Hinh thầm nghĩ, mình đã lớn vậy rồi, có quan hệ với người yêu cũng đâu phải chuyện khác lạ.Lâm Hinh nghĩ vậy, nàng lắc đầu nói: "Không có gì, chỉ là..."

Nàng giơ ngón tay lên, gãi nhẹ cánh tay Lãnh Du, nhỏ giọng nói tiếp: "Đây là lần đầu của em nên ban nãy...."

Nàng ngừng lại, ngước mắt hỏi: "Chị hiểu em ý không?"

Lãnh Du lập tức biết nàng đang nghĩ gì.

Cô chợt muốn trêu nàng bèn hỏi lại: "Hả?

Chuyện gì?

Em nói chuyện gì chị không hiểu."

Đôi mắt gian mãnh đầy ý cười.Lâm Hinh vốn đang muốn giải thích nhưng khi nhìn thấy ánh mắt cô, nàng lập tức trừng mắng: "Lãnh Du, em đang nghiêm túc!"

Lãnh Du mỉm cười hôn lên trán nàng, đặt tay lên tim nàng, dịu dàng thủ thỉ: "Lâm Hinh, chị hiểu ý em.

Em đừng gấp, chị không giận đâu..."

Đoạn, cô kề bên tai nàng: "Tuy bây giờ chị rất muốn có được em nhưng...."

Cô lại hôn nói tiếp: "Chị yêu em nên dù bao lâu chị cũng chờ được."

Giọng Lãnh Du chân thành lại thêm đây là lần đầu cô nói lời yêu khiến tim Lâm Hinh tan chảy.Hai người đối mặt nhau, dần dần chìm vào giấc ngủ.Sáng hôm sau, khi Lãnh Du và Lâm Hinh cùng đến đồn cảnh sát, xe của cảnh sát Lư đã đợi sẵn ở đó, thấy họ đến, ông hạ cửa sổ, nói: "Chúng ta đi tra hỏi Diệp Thuyên.

"Lâm Hinh: "Đã tìm thấy địa chỉ nhà cô ấy?"

"Phải, cấp dưới của tôi báo địa chỉ hôm qua Tạ Xảo Nhu cung cấp là thật, nhưng Diệp Thuyên sống ở ngoại ô nên phải mất thời gian mới tìm được."

Xe chở ba người đến nhà Diệp Thuyên.Lãnh Du nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy dọc đường cây cối ngày càng nhiều, nhiệt độ thấp hơn so với trong thành phố, lượng xe cộ và người đi bộ cũng giảm dần.Không biết qua bao lâu, xe của cảnh sát Lư rẽ vào một con đường nhỏ, chạy ngoằn ngoèo khoảng mười lăm phút thì dừng trước một ngôi nhà.

Lãnh Du nhìn quanh nhà, thấy bên ngoài đang phơi quần áo, bên cạnh trồng vài bông hoa, cô vừa nhìn đã biết có người đang ở nhà.Tuy nhiên, nhìn lượng quần áo đang phơi, có vẻ như trong nhà không có nhiều người ở, có lẽ Diệp Thuyên sống một mình.Cả ba bước xuống xe, gõ cửa, không có ai ra mở.

Vì vậy, bèn đưa tay ấn vào tay nắm cửa nhưng nó bị khóa."

Không ai ở nhà sao?"

Cảnh sát Lư cau mày.Lâm Hinh đi đến cửa sổ, nhìn vào.

Nàng nhìn thấy một chiếc bàn chất đầy sách trong phòng khách, trông chúng rất giống bộ tiểu thuyết của Dương Lệ Thanh.Ngoài ra, trong phòng khách rất tối giản chỉ có chiếc ghế sofa đôi và một chiếc TV nhỏ.

"Cô đang làm gì vậy?!"

Đột nhiên một giọng nữ lạnh lùng vang lên.Lâm Hinh quay lại, nàng nhận ra người phụ nữ này chính là cô gái hôm qua.

Sau khi nhìn thấy Lâm Hinh, sắc mặt người phụ nữ hơi đổi, chiếc giỏ trong tay nàng khẽ run lên, dường như nàng cũng nhận ra Lâm Hinh.Lâm Hinh đi tới trước mặt nàng, liếc nhìn giỏ của Diệp Thuyên, nói: "Tôi nhìn thấy cô ở ngoài nhà xác."

Cô gái thấy Lâm Hinh đến gần, đề phòng hỏi: "Cô đến đây làm gì?"

Lãnh Du thấy vậy tiến lên, đôi mắt lạnh lùng nhìn nàng, nói: "Yên tâm, chúng ta không phải người của nhà họ Triệu."

Nói xong, cô lấy thẻ cảnh sát ra, giới thiệu: "Tôi họ Lãnh, cô đây họ Lâm, chúng tôi là người của Cục Điều Tra Liên Bang."

Sau đó, cô chỉ vào cảnh sát Lư đứng sau: "Còn đây là sếp Lư, Cục trưởng Cục cảnh sát thành phố Phương.

Chúng tôi muốn hỏi cô về vụ án của Dương Lệ Thanh."

Cô không cho cô gái cơ hội ngắt lời, tiếp tục nói: "Hiện tại chúng tôi nghi ngờ cô có liên quan đến vụ án giết người này nên chúng tôi đến đây để tìm cô."

Người phụ nữ nhìn đôi mặt lạnh của Lãnh Du, nhớ tới Tạ Xảo Nhu từng nói cảnh sát sẽ tới nhà nàng, cô còn nói một trong số đó có gương mặt lạnh lùng.

Hiện tại xem ra chính là cảnh sát Lãnh đang nói chuyện với mình.

Một lúc lâu sau, nàng thở dài, nói: "Xin lỗi, hôm đó tôi thấy cảnh sát Lâm đứng cạnh nhà họ Triệu, tôi tưởng cô ấy là người của nhà họ."

Nghe giọng điệu của nàng, xem ra nàng có ác cảm với nhà đó.Nàng dẫn họ vào phòng khách, mời họ ngồi xuống ghế gỗ rồi rót cho mỗi người một ly nước.

Lãnh Du liếc nhìn chiếc bàn đầy sách, sau đó thấy động tác của nàng mang theo chất nghệ thuật gia, cô càng tin chắc người trước mặt chính là Diệp Thuyên.Bốn người đang ngồi cùng nhau, lúc này cô gái mới lên tiếng: "Tôi tên Diệp Thuyên, là biên kịch của đoàn làm phim Đêm Tối.

Nếu có gì muốn hỏi, chỉ cần tôi biết, tôi chắc chắn sẽ trả lời các vị."

Lâm Hinh nhìn đôi mắt vô hồn của Diệp Thuyên, cả giọng nói cũng yếu ớt.

Nàng nhìn ngón áp út của Diệp Thuyên, hỏi: "Chiếc nhẫn này là Dương Lệ Thanh tặng cô?"

Diệp Thuyên nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trong tay, nàng xoa nó, nói: "Ừm, tôi nghĩ Xảo Nhu đã nói chuyện này với các vị, cho nên tôi không cần phải giấu.

Đây là Lệ Thanh tặng tôi.

"Lúc này, đôi mắt Diệp Thuyên dần đỏ lên, nàng trầm ngâm một lúc, nói: "Chị ấy đã cầu hôn và tôi đồng ý."

Lúc này mọi người đều có thể nghe thấy giọng điệu đau buồn của nàng, nhưng vì vụ án, bọn họ đành vạch vết thương đang rỉ máu kia.

Cảnh sát Lư hắng giọng nói: "Cô Diệp, chúng tôi biết bây giờ cô rất khó chịu nhưng vì để tìm ra hung thủ, chúng tôi buộc lòng phải hỏi cô."

Diệp Thuyên im lặng, ba người nhìn thấy nàng im lặng, biết nàng đã bình tĩnh.Mấy phút sau, Diệp Thuyên ngẩng đầu lên, nghẹn ngào nói: "Sau khi Lệ Thanh đến nhà họ Triệu để thông báo tin kết hôn.

Ngày hôm sau chúng tôi nhận được thư hâm dọa, lúc ấy tôi còn đang ở nhà Lệ Thanh ở chợ Đông.

Tôi vốn không biết vụ di chúc, không ai nói với tôi, kể cả Xảo Nhu, cổ cũng giữ bí mật cho sếp của mình.

Mãi cho đến khi Lệ Thanh bị sát hại, luật sư đến tìm, tôi mới biết chị ấy đã làm nhiều chuyện vì tôi."

Thư hâm dọa?Lâm Hinh và những người khác kinh ngạc nhìn nhau khi nghe những gì nàng nói.

Nếu không phải bọn họ đến thẩm vấn Diệp Thuyên, bọn họ sẽ không biết vụ này.Cảnh sát Lư hỏi: "Tại sao cô không báo cảnh sát khi nhận được thư hâm dọa?"

Diệp Thuyên cúi đầu nói: "Lúc đó, chúng tôi tưởng đó là trò đùa của fan, vì Lệ Thanh cũng nhiều lần nhận được mấy bức kiểu này.

Có điều, sau khi chúng tôi yêu nhau, chị ấy có nói chị sợ mình sẽ gặp chuyện nhưng lại không nói vụ lập di chúc với tôi.

Tôi không ngờ, lời nói của chị lại trở thành thật."

Xem ra các nàng đã có được manh mối mới từ Diệp Thuyên, nhưng tổng hợp tất cả đầu mối lại càng khiến vụ án trở nên phức tạp hơn.

Quan trọng nhất vẫn là không biết ai đã gửi thư hâm dọa cho hai người.
 
[Bhtt-Edit] [Hoàn] Ẩn Tình Trong Án - Đưa Tôi Đến Hà Lan
Chương 90: Lời khai của Diệp Thuyên


Trên thực tế, chỉ cần là người nổi tiếng, dù là nhà văn, ngôi sao hay chính trị gia, họ cũng sẽ nhận được những bức thư hâm dọa.

Đặc biệt với công nghệ tiên tiến ngày nay, những người gửi thư hâm dọa không còn chỉ giới hạn ở thư từ.

Một số ít thậm chí còn gửi thư hâm dọa qua email hoặc tin nhắn.Lâm Hinh hỏi: "Cô Diệp, ngoài những lá thư này, cô có bao giờ nhận được thư hâm dọa qua email hay tin nhắn không?"

Diệp Thuyên nhướng mày suy nghĩ một lát rồi nói: "Tôi không nhận được, Lệ Thanh cũng chưa từng nói với tôi."

Cảnh sát Lư liếc nhìn Diệp Thuyên, hỏi: "Cô còn giữ thư hâm dọa đó không?"

"Không, chúng tôi không giữ chúng.

Nhưng bức thư không được viết tay mà là cắt ghép các chữ.

Chữ trong thư được đánh trên máy tính rồi cắt dán gửi đến nhà Lệ Thanh."

Diệp Thuyên nói.Nhóm Lãnh Du hiểu ra, hành động cắt dán chữ này vừa nhìn đã biết là không muốn người khác đoán được kiểu chữ của mình.Nếu đã vậy, Dương Lệ Thanh nhất định biết người đó, thậm chí còn thân thiết, nếu không hắn cũng không cần mất nhiều công phu như vậy.Lãnh Du hỏi tiếp: "Thư được để trong phong bì?"

Diệp Thuyên gật đầu nói: "Phải nhưng trên đó không dán tem."

Lãnh Du nói: "Vậy thì không phải qua bưu điện mà nó được chuyển tận tay hoặc do người khác chuyển đến hộp thư nhà Dương Lệ Thanh.

Cô Diệp, cô có biết hôm qua nhà Dương Lệ Thanh bị cháy không?"

Diệp Thuyên trợn tròn mắt không thốt nên lời, sau đó nàng cụp mắt nói: "Việc nhà bị cháy cũng không gì lạ.

Dù sao đồ đạc của Lệ Thanh đều nằm ở đó, chị ấy cũng sống đó nhiều năm.

Vậy nên ở đó có thể sẽ có chứng cứ mà các sếp muốn tìm, hung thủ cũng thừa biết chuyện đó nên mới đốt nó."

Lãnh Du nhìn kỹ khuôn mặt của nàng, cô cảm thấy Diệp Thuyên rất khác với nhận định của mình.

Ban đầu cô tưởng Diệp Thuyên là một người chỉ biết sướt mướt nhưng hiện tại nhìn nàng thong thả trả lời, cô lại thấy đây là người trầm tính hơn bất kỳ người nào.Nếu nàng thật sự không phải hung thủ, Lãnh Du thật lòng khâm phục cho tâm trạng bình tĩnh và lập luận rõ ràng lúc này của nàng, bởi đây không phải là một việc dễ dàng.Đồng thời, mọi người cũng rất quan tâm đến nội dung của bức thư.

Vì vậy, Lâm Hinh bèn hỏi: "Cô Diệp, cô có nhớ trong thư người gửi đã viết gì cho cô không?"

Diệp Thuyên ngước mắt nhìn Lâm Hinh, gật đầu, nghiến răng đáp: "Nhớ chứ.

Nội dung chỉ có mấy chữ, nếu hai người không chia tay thì đừng trách tôi sẽ giết cô."

Khi Diệp Thuyên nhắc đến nội dung bức thư, trong mắt hiện rõ hận thù.Lâm Hinh liếc nhìn Lãnh Du rồi hỏi tiếp: "Bức thư được gửi đến nhà của Dương Lệ Thanh.

Vậy từ cô đó có phải ám chỉ Dương Lệ Thanh không?"

Diệp Thuyên nói: "Có lẽ là vậy.

Vì trên thư không ghi địa chỉ nhưng lại nằm trong hộp thư của nhà chị ấy nên chắc chắn là đưa chị thành ra chúng tôi mới nghĩ là fan cuồng gửi."

Lãnh Du đang ngồi ở một bên đột nhiên nói: "Trong khoảng thời gian này, có phải chỉ có mình nhà họ Triệu biết các cô đang quen nhau?"

Diệp Thuyên quay đầu về phía Lãnh Du, khẳng định: "Phải, ban đầu chúng tôi còn tưởng chuyện của mình bị truyền thông biết.

Bởi dù sao truyền thông và người hâm mộ luôn thích quan tâm đến đời sống tình cảm của người khác.

Lúc đó chúng tôi nghĩ có lẽ giấy không gói được lửa nhưng chỉ không biết đã bị lộ lúc nào.

Bây giờ tôi ngẫm lại, ngoài bên đoàn phim thì người biết rõ chuyện này nhất chỉ có phía nhà họ Triệu, ngoài ra chẳng còn ai."

Lúc này, cảnh sát Lư ngắt lời, hỏi: "Đoàn phim cũng biết quan hệ của hai người sao?"

Diệp Thuyên kể lại sau nhiều ngày vào đoàn phim, có đêm Dương Lệ Thanh đã tỏ tình với mình.

Khi kể chuyện này nết mặt nàng dịu dàng như nhớ về khoảng thời gian ngọt ngào ấy.

Nàng kể: "Sau khi tôi nhận kịch bản Đêm Tối, Lệ Thanh thường đến đoàn phim hai buổi một tuần nhưng rồi tần suất đến của chị tăng lên.

Hơn nữa, sau khi chúng tôi yêu nhau, chị cũng không còn lấy cớ tìm đạo diễn để gặp tôi mà chị bay thẳng đến chỗ tôi.

Chị là người phụ nữ vừa táo bạo lại cẩn thận, chị luôn biết rõ mình muốn gì.

Ban đầu tôi không hiểu nhưng sau đó cũng nhận ra.

Thật ra đoàn phim cũng biết chị quan tâm tôi nhưng bọn họ không dám nói thẳng mà chỉ bàn tán sau lưng.

Chuyện này tôi cũng vô tình nghe vậy cho nên, đoàn phim hẳn đã đoán được quan hệ của chúng tôi."

Khi Diệp Thuyên kể, giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng, nét mặt say sưa, trông rất vui vẻ, hạnh phúc.

Cả ba có thể cảm nhận được nàng thực sự yêu Dương Lệ Thanh.Ngay cả một người đàn ông thô lỗ như cảnh sát Lư cũng cảm nhận được tình yêu chân thành của họ nhưng điều đó đã bị kẻ sát nhân tàn nhẫn cướp đi.Ông nói: "Cô Diệp, chúng tôi không có ý chạm vào nỗi đau của cô nhưng vụ án vẫn cần phải điều tra."

Diệp Thuyên hồi thần, nhìn vẻ mặt áy náy của cảnh sát Lư, giọng lạnh lùng trở lại: "Các sếp có gì muốn hỏi cứ hỏi."

Cảnh sát Lư tiếp tục: "Được, vậy Tạ Xảo Nhu biết cô khi Dương Lệ Thanh đến phim trường đúng không?"

Trong đầu Diệp Thuyên lập tức hiện lên khuôn mặt còn nét trẻ con của Tạ Xảo Nhu, nói: "Phải, lúc đó em ấy là trợ lý riêng của Lệ Thanh nên hay đi cùng chị.

Xảo Nhu rất lễ phép nên tôi rất thích em ấy.

Hoặc có thể vì yêu Lệ Thanh nên tôi thương chị thương cả những người quanh chị."

Mặc dù lời của Diệp Thuyên có thể chứng minh rằng cuộc trò chuyện ngày hôm qua của Tạ Xảo Nhu với họ không phải là giả, nhưng rất khó để đảm bảo hai người không thảo luận trước.

Vì vậy, nhóm Lâm Hinh vẫn còn nghi ngờ về khẩu cung của cô.Lâm Hinh bèn nói: "Chúng tôi muốn biết mấy hôm Dương Lệ Thanh bị sát hại, cô đã ở đâu?"

Diệp Thuyên trả lời rành mạch: "Vì Đêm Tối đang trong thời gian quay, tôi cần phải ở trong đoàn mọi lúc để có thể kịp thời sửa kịch bản nên tôi luôn ở đoàn.

Chuyện này, các sếp có thể xác nhận với phía đoàn phim.

Ngày chị bị sát hại, đến giữa trưa xem tin tôi mới biết.

Hôm sau tôi vội vàng bay về thành phố Phương cũng là ngày cảnh sát Lâm bắt gặp tôi ở ngoài nhà xác."

Lãnh Du nhấp ngụm nước, hỏi: "Cô Diệp, hai người đang yêu nhau mà mấy tiếng trước khi cô ấy bị sát hai, hai cô không liên lạc sao?"

Khi nghe câu này, Diệp Thuyên tiếc nuối nói: "Đêm trước khi chị mất, tôi có gọi cho chị.

Chị nói chị về thành phố Phương rồi, đợi tôi về đây, hai đứa sẽ ở chung.

Tôi biết chị ở biệt thự của mình, khi đó chị còn bảo tính mua vài món nội thất nhưng chưa kịp đã bị hung thủ sát hại.

Vì chị không có chìa khóa nhà tôi nên chị tạm ở đó, cũng thuận tiện cho công việc.

Tôi có bảo chị ở khách sạn nhưng chị nói ở đâu chị cũng ngủ được nên không cần dọn đến dọn lui chi phiền phức."

Diệp Thuyên dừng lại rồi nói tiếp: "Sáng hôm sau khi tôi đến trường quay có nhắn tin cho chị nhưng chị không trả lại.

Lúc đó tôi nghĩ có lẽ chị chưa tỉnh nên không quấy rầy, nào ngờ đến lúc đọc tin mới biết chị đã bị mưu sát."

Khi nói, sắc mặt Diệp Thuyên đau khổ.

Nhóm Lâm Hinh biết khi hay tin chắc chắn nàng cũng không thể bình tĩnh, dù sao đó cũng là người thương, đặc biệt là cách thức sát hại của hung thủ quá dã man, nàng không vỡ òa cũng đã rất đáng khâm phục."

Nếu... nếu chị ấy ở khách sạn, có lẽ đã không gặp phải cảnh này."

Diệp Thuyên nghẹn ngào nói.Lúc này, ngoại trừ tiếng nức nở của Diệp Thuyên, ba người còn lại trong phòng đều bày tỏ sự thương cảm đối với hoàn cảnh bi thảm mà nàng gặp phải.

Lâm Hinh thở dài, vỗ nhẹ vai nàng, đợi cho đến khi nàng ngừng khóc mới tiếp tục thẩm vấn.Cảnh sát Lư hỏi: "Cô Diệp, cô nói Dương Lệ Thanh đang làm việc trong biệt thự.

Theo những gì cảnh sát Lâm nói với tôi ngày hôm đó, buổi ký tặng sách của Dương Lệ Thanh diễn ra vào hai tháng trước, lúc này cô ấy hẳn không nên nhanh chóng bắt tay vào sáng tác tác phẩm mới?"

Diệp Thuyên nói: "Tôi biết chuyện chị sáng tác tác phẩm mới nhưng chị không nói sẽ viết lúc nào.

Sau đó, khi chị đến thành phố Phương, chị mới nói cho tôi biết."

Lâm Hinh nghe thấy vội hỏi: "Dương Lệ Thanh có nói với cô về nội dung của quyển mới không?"

Diệp Thuyên gật đầu nói: "Cụ thể thì tôi không rõ nhưng chị có nói bộ trước là kết buồn nên bộ này chị muốn viết kết đẹp mà.... vai chính của truyện sẽ là tôi."

Càng nói, nàng càng lí nhí, đến cuối không còn nghe thấy.Lãnh Du nghe xong, đột nhiên đứng dậy đi đến bên bàn chất đầy sách của Diệp Thuyên, hỏi: "Cô Diệp, bộ sưu tập của cô có Đêm Tối không?"

Diệp Thuyên đứng dậy đi đến trước bàn, lấy cuốn Đêm Tối ra đưa cho cô.

Lãnh Du cầm cuốn sách trong tay, lật đi lật lại như đang tìm kiếm thứ gì đó.Ba người còn lại rất kinh ngạc khi nhìn thấy cô như vậy, ngay lúc Lâm Hinh đang định hỏi thì Lãnh Du đột nhiên đóng sách lại, nói: "Nạn nhân của truyện là một họa sĩ nổi tiếng!"

Ngay lập tức, cô hỏi Diệp Thuyên: "Cô Diệp, cô có biết thân phận của họa sĩ truyện tranh chuyên xuất bản truyện của Dương Lệ Thanh không?"

Diệp Thuyên nhìn cô, bối rối hỏi: "Họa sĩ truyện tranh?

Tôi không biết cả Lệ Thanh cũng nói rằng chị chưa bao giờ biết danh tính của họa sĩ đã vẽ tác phẩm của mình."

Dương Lệ Thanh không biết danh tính của họa sĩ truyện tranh, vậy có nghĩa là cô chưa bao giờ tiếp xúc với họa sĩ?

Cô chỉ bán bản quyền cho hãng phim chứ chưa bao giờ thực sự thương lượng với người này?Vậy tất cả suy luận của họ có phải nên bỏ đi?Khi hung thủ đến biệt thự của Dương Lệ Thanh, có lẽ hắn không đến với danh nghĩa công việc mà thực sự là đến thăm?

Nếu đúng như vậy thì hung thủ hẳn không biết nạn nhân.Vậy hắn rốt cuộc là ai?

Vì sao Dương Lệ Thanh lại không đề phòng hắn?Đúng lúc mọi người đang bối rối thì điện thoại của Cảnh sát Lư vang lên, thấy là của Phòng Pháp y, ông mở loa ngoài, chỉ nghe thấy: "Cảnh sát Lư, chúng tôi phát hiện vết rách và trầy ở đầu móng ngón trỏ tay phải Dương Lệ Thanh.

Vết trầy này có lẽ lúc còn sống nạn nhân đã liên tục khảy vào thứ gì đó."

Cảnh sát Lư sửng sốt.Cách đây không lâu, họ tìm thấy một cây bút trong biệt thự mà Dương Lệ Thanh vừa mua, hiện tại lại là vết xước trên móng ngón trỏ của cô.Vết xước này tượng trưng cho điều gì?Hơn hết, cô đã khảy vào thứ gì?Dương Lệ Thanh, rốt cuộc cô muốn truyền đạt thông điệp gì cho chúng tôi?
 
[Bhtt-Edit] [Hoàn] Ẩn Tình Trong Án - Đưa Tôi Đến Hà Lan
Chương 91: Móng tay


Sau khi cảnh sát Lư nhận điện thoại, chỉ trong vài giây, vẻ mặt của ông từ bình tĩnh chuyển sang ngạc nhiên, sau đó là bối rối, rồi trầm tư.

Cuộc gọi vừa rồi thật sự là một tin chấn động khó lý giải.Khi Lãnh Du nhìn thấy ông che điện thoại, cô quay lại, nháy mắt với ông.

Cảnh sát Lư lập tức hiểu ý, im lặng.Bây giờ Diệp Thuyên vẫn đang là nghi phạm, dù tình huống thế nào cũng không thể lộ ra trước mặt nàng, tránh tin tức lọt ra ngoài.Dù nàng không phải hung thủ nhưng rất có thể nàng có quan hệ mật thiết với hung thủ.

Dựa trên điều này, cảnh sát phải cẩn thận với nàng.Lãnh Du lại quay đầu nhìn Diệp Thuyên, cố gắng chuyển hướng sự chú ý của nàng, cô hỏi: "Cô Diệp, cô thật sự không biết thân phận của họa sĩ truyện tranh sao?"

Diệp Thuyên lắc đầu nói: "Tôi thật sự không biết."

Sau đó nàng hỏi: "Sao vậy?

Nạn nhân trong Đêm Tối có liên quan đến tay họa sĩ này sao?"

Lãnh Du nói: "Chúng tôi không biết, nhưng chúng tôi có lý do để nghi ngờ tay họa sĩ truyện tranh này, cũng giống như chúng tôi có lý do để nghi ngờ cô.

Nếu cô không biết danh tính của họa sĩ truyện tranh, vậy việc tìm ra hung thủ lại khó càng khó."

Thật ra cô muốn nói vậy để thu hút sự chú ý của Diệp Thuyên, nếu quá trình bắt giữ hung thủ kéo dài và Diệp Thuyên không phải hung thủ thực sự thì nàng nhất định sẽ cảm thấy lo lắng.

Nếu nàng thực sự sát hại Dương Lệ Thanh, thì nàng sẽ có những cảm xúc khác.Diệp Thuyên cắn chặt môi, nhỏ giọng nói: "Nhưng chúng tôi thật sự không biết thân phận của người này.

Sếp à, nếu như tôi biết, tôi nhất định sẽ nói với cô."

Lãnh Du quan sát nét mặt của cô, sau đó lấy điện thoại di động từ trong túi ra, đưa tấm ảnh cho Diệp Thuyên, hỏi: "Cô biết cây bút này không?"

Sau đó, cô chăm chú nhìn sắc mặt của Diệp Thuyên.Diệp Thuyên thấy cây bút, sắc mặt thay đổi, hỏi: "Các cô tìm thấy nó trên người Lệ Thanh?

Đây là bút tôi tặng cho chị ấy, có điều tôi không biết chị ấy luôn mang theo bên mình."

Nàng không phủ nhận cây bút này là do chính nàng đưa.Lãnh Du lắc đầu nói: "Chúng tôi không tìm thấy nó trên người cô ấy, chúng tôi tìm thấy nó trên bãi cỏ của căn biệt thự ở thành phố Phương."

"Không đâu, Lệ Thanh sẽ không tùy tiện đánh rơi đồ đâu."

Diệp Thuyên đáp ngay.Lãnh Du gật đầu đồng ý: "Tôi cũng không tin cô ấy sẽ bất cẩn đánh rơi nó.

Hơn nữa, cây bút này là do cô Diệp tặng.

Chúng tôi nghi ngờ cô ấy đã ném nó ra ngoài cửa sổ vào ngày bị sát hại."

Điều Lãnh Du muốn biết chính là những lời vừa rồi của Diệp Thuyên.

Theo lời nàng, cô càng chắc chắn Dương Lệ Thanh thật sự tự mình ném bút đi.

Như vậy, cô chắc chắn muốn dùng nó nhằm để lại manh mối thậm chí tên của hung thủ cho cảnh sát.Lãnh Du thấy chỉ có thể hỏi đến đây bèn nói: "Cô Diệp, nếu cô có thông tin gì khác nhớ ra, phiền cô liên hệ với cảnh sát Lư.

Chúng tôi hy vọng cô có thể hợp tác với chúng tôi nhiều nhất có thể để cảnh sát có thể mau chóng tìm ra kẻ thủ ác, sớm trả lại công bằng cho Dương Lệ Thanh."

Sau đó, ba người rời khỏi nhà Diệp Thuyên, cảnh sát Lư vội vàng lái xe về phía bệnh viện.Lâm Hinh thấy hướng đường thay đổi, hỏi: "Cảnh sát Lư, vừa rồi là điện thoại của pháp y sao?"

Cảnh sát Lư gật đầu giải thích: "Phải.

Phòng pháp y tìm thấy vài vết xước trên ngón trỏ bên phải của Dương Lệ Thanh, như thể cô ấy đã khảy thứ gì đó."

Lãnh Du nghe vậy cau mày nói: "Chúng ta đi nhà xác nhìn xem.

Nếu vết xước lộ rõ thì có lẽ cô ấy đã cạo vào vật cứng nhưng vật đó là gì?"

Lâm Hinh đột nhiên nói: "Vết xước này là do Dương Lệ Thanh giãy dụa để lại hay là cố ý để lại?"

Lãnh Du nói: "Nếu như còn sót lại trước khi giằng co thì có thể còn có biểu bì của hung thủ giấu trong móng tay.

Dù thế nào chúng ta cũng phải đến nhà xác một chuyến."

Thấy còn cách bệnh viện rất xa, Lãnh Du lấy điện thoại di động ra gọi cho Tiêu Trình.

Cô cũng mở loa ngoài đợi anh bắt máy.Lãnh Du hỏi: "Bên các anh có tra được gì về phòng làm việc Thiêu Thân không?"

Tiêu Trình đáp: "Dạ sếp, chúng tôi đã tìm được địa chỉ và gặp người phụ trách ở đó, nhưng vẫn chưa tìm ra danh tính họa sĩ."

Lãnh Du "Ừm" hỏi: "Bọn họ có tổng cộng bao nhiêu họa sĩ?"

Tiêu Trình cho biết: "Tuy studio của họ nhỏ nhưng họ có tới 18 họa sĩ.

Mỗi người lại mang một phong cách khác nhau và họ luôn làm việc tại nhà.

Thường ngày ngoài email liên hệ, nhân viên phòng làm việc hiếm khi gặp được bọn họ."

Khi anh nói lời này, ba người trong xe đều cảm thấy chuyện đang dần trở nên phức tạp hơn.

Vì 18 họa sĩ này đều làm việc độc lập, ngoại trừ thẻ căn cước được nộp khi ký hợp đồng với hãng phim, họ có thể sống rải rác khắp nơi mà không phải chỉ ở thành phố Dương.

Ngoài ra, có khả năng bọn họ không phải người trong nước, thậm chí thân phận cũng là giả.Nếu một trong những người này là hung thủ thì hắn có thể đã bỏ đi từ lâu.Tuy nhiên, các tác phẩm của Dương Lệ Thanh cực kỳ nổi tiếng cho nên hiện tại họ chỉ biết họa sĩ hợp tác với Dương Lệ Thanh có nickname Yêu Tinh.Hiện tại, đây là tất cả những gì Tiêu Trình có thể tìm được.Sau đó, Tiêu Trình lại nói: "Sếp à, chúng tôi vẫn đang tìm kiếm Yêu Tinh.

Xưởng vẽ sẽ cung cấp thông tin thêm cho chúng ta, có điều, chúng tôi lo hắn đã trốn thoát."

Lãnh Du thở dài nói: "Nhưng vẫn phải tiếp tục điều tra, chỉ cần còn một chút hi vọng, chúng ta nhất định phải theo đuổi đến cùng."

Sau khi nhận được tin này, ba người đều bất lực.

Nếu hung thủ thật sự trốn thoát, họ muốn tìm hắn cũng không phải đơn giản.Hơn nữa, vụ án này nhiều khả năng sẽ trở thành án treo, nghĩ vậy, ba người càng chán nản.Lúc này trong xe im lặng, không một ai lên tiếng.

Kẻ sát nhân quá xảo quyệt, bọn họ không tài nào nắm bắt được.Một lúc lâu sau, cảnh sát Lư phá vỡ sự im lặng, ông nói: "Chúng ta cứ đến phòng pháp y xem trước, có khi lại có thêm manh mối mới.

Dù sao hung thủ gây án cũng không thể hoàn hảo mà nạn nhân lại là tiểu thuyết gia, có lẽ cô ấy có cách riêng để chúng ta tìm ra thủ phạm."

Mãi cho đến khi cảnh sát Lư lái xe ra khỏi ngoại ô, rẽ thêm vài vòng nữa, cả ba mới đến bệnh viện Thành phố.Khi bọn họ vội vã đến nhà xác, họ chỉ thấy một số nhân viên y tế đang cẩn thận kiểm tra thi thể của Dương Lệ Thanh.

Pháp y thấy ba người đến, vội vàng chào đón rồi vào thẳng vấn đề: "Mọi người nhìn chỗ này xem."

Cảnh sát Lư bước vào trước, ông bước đến chỗ thi thể của Dương Lệ Thanh, theo chỉ dẫn của bác sĩ pháp y, ông nhìn thấy vết xước trên móng tay trỏ của cô.Những vết xước không rõ ràng nhưng nếu để ý kỹ, vẫn có thể thấy chúng trên ngón tay.

Cảnh sát Lư ngẩng đầu hỏi: "Trong móng có chứa gì không?"

Pháp y cho biết: "Chúng tôi vẫn đang điều tra.

Tuy nhiên, có vẻ như không có dấu vết của biểu bì, hơn nữa họ..."

Ông chỉ vào các nhân viên y tế đang cẩn thận kiểm tra thi thể của Dương Lệ Thanh, nói tiếp: "Họ vẫn chưa phát hiện vết trầy nào trên người nạn nhân, ngoài một số vết thương nhẹ và dây thừng.

Chúng tôi tin rằng trong lúc giằng co, hung thủ không để lại dấu vết nào trên người nạn nhân."

Lâm Hinh và Lãnh Du cũng nhìn vết xước trên móng tay.

Lãnh Du sờ sờ cằm, cau mày suy nghĩ.Pháp y một lần nữa bước đến bên tay phải của Dương Lệ Thanh, ông tiếp tục tìm kiếm bất kỳ dấu vết nào có thể giúp họ phá án.Qua rất lâu, pháp y hét lên: "Mau đến xem!"

Cả ba vội vàng xông đến, pháp y chỉ vào đốm đen nhỏ trong móng tay của Dương Lệ Thanh, nói: "Mọi người xem đây là gì."

Lâm Hinh cúi xuống, nhìn kỹ.

Nàng trông thấy một thứ màu đen dính trong móng tay cô nhưng nó là gì, sao lại xuất hiện ở đây?Vì trên móng tay phát hiện đốm đen nhỏ, mọi người lại thấy được tia hy vọng.

Lâm Hinh chỉ vào một móng khác, hét lên: "Ở đây cũng có!"

Pháp y lấy dụng cụ ra, cạo những đốm đen nhỏ dính trên móng tay.

Ông đặt cái chấm đen nhỏ lên ngón trỏ của mình, mọi người dùng mắt thường nhìn chằm chằm vào ngón trỏ của ông nói: "Cái chấm đen nhỏ này hình như là mảnh vụn từ đâu rơi ra.

Chắc chắn nạn nhân đã cào vào thứ gì đó màu đen.

Phần lớn mảnh vụn này dính vào tay cô nhưng đang bay mất trong quá trình di chuyển thi thể."

Tuy đây cũng được xem là điểm đột phá nhưng kết hợp với những manh mối khác thì nó trong lại quá vụn vặt.

Ba người cũng vì thế tiếp tục rơi vào mê mang.Trên đường về Sở, cảnh sát Lư nói: "Mấy chấm đen đó không giống mực khô, tôi còn tưởng đó là mực từ cây bút."

Lâm Hinh chống cằm nói: "Đó nhìn cũng không giống lớp sơn bị bong.

Dù sao chúng ta cũng không phát hiện góc nào ở nhà cô ấy sơn màu đen."

"Nếu không nhờ pháp y Trần cẩn thận, chúng ta cũng không biết móng tay của cô ấy lại có thứ này.

Tuy tạm thời chưa nghĩ ra nhưng tôi tin đó chắc chắn là manh mối quan trọng."

Cảnh sát Lư nói.Lúc này, Lãnh Du im lặng bèn lên tiếng hỏi: "Cảnh sát Lư, cái laptop kia thế nào rồi?

Đã có ai đến sửa chưa?"

Cảnh sát Lư đáp: "Theo lời cậu Dũng thì nó đang được sửa."

Lãnh Du ngồi ghế phụ quay đầu nhìn Lâm Hinh, nói: "Dương Lệ Thanh là nhà văn, laptop như sinh mệnh của cổ, chắc chắn cổ luôn mang theo bên mình.

Tôi nghi ngờ, trong đó vẫn còn lưu giữ một vài thứ quan trọng."

Lâm Hinh nhìn thấy rõ được một manh mối khác trong câu nói và ánh mắt của Lãnh Du nhưng nàng vẫn chưa thể biết rõ.Sau đó, nàng nghe cô nói: "Nếu laptop chứa đựng tác phẩm mới của cô ấy thì đây có thể làm động cơ.

Nếu laptop có một chút manh mối nào, chúng ta có thể sẽ tìm ra được thủ phạm.

Tôi nghĩ chúng ta cần xem lại chiếc laptop đó."
 
[Bhtt-Edit] [Hoàn] Ẩn Tình Trong Án - Đưa Tôi Đến Hà Lan
Chương 92: Thì ra là vậy


Cảnh sát Lư đang lái xe, nghe Lãnh Du nói vậy bèn bảo: "Cảnh sát Lãnh, ổ cứng của máy không bị hư cho nên nhân viên sẽ copy dữ liệu sang máy khác.

Tối nay mọi việc mới hoàn thành, bây giờ các cô muốn về khách sạn hay muốn về Sở?"

Lãnh Du và Lâm Hinh đồng thanh nói: "Về Sở."

Dứt lời, cả hai đã nhìn nhau mỉm cười, xóa tan cảm giác bực bội mấy ngày tra án vừa qua.Cảnh sát Lư nói: "Được vậy chúng ta về Sở."

Khi cả ba quay lại, cảnh sát Lư bước vào trước.

Lâm Hinh kéo nhẹ góc áo của Lãnh Du, hỏi: "Ban nãy chị nói vậy có phải chị cũng thấy trong laptop có thể có manh mối mới không?"

Lãnh Du gật đầu đồng ý: "Phải, chỉ là chị chưa nghĩ ra là manh mối nào.

Em xem Dương Lệ Thanh bị sát hại ở biệt thự mà ở đó ngoài bàn ghế với laptop thì chẳng có gì.

Nếu bút máy bị cổ ném ra ngoài, vậy chắc cổ muốn truyền tải thông điệp nào đó cho chúng ta cộng thêm trong phòng không có vết mực nào.

Thành ra chị nghĩ, dù cô ấy muốn để lại manh mối trên bàn ghế, cổ cũng biết hung thủ sẽ xóa đi nên chỗ duy nhất có thể nhắn nhủ không bị chú ý chính là cái laptop."

Lâm Hinh thì thầm: "Nhưng chắc chắn hung thủ cũng biết chuyện đó nên mới phá hư nó."

Lãnh Du nói: "Ừm, nhưng dấu vết trên bề mặt laptop sẽ không biến mất chỉ vì nó bị hư."

Sau khi hai người lặng lẽ thảo luận một lúc, các nàng đi đến một căn phòng nhỏ tối tăm.

Bên trong chứa đầy máy tính, chỉ chừa lại một khoảng trống nhỏ, cậu kỹ thuật viên đang ngồi đó, nhìn chằm chằm vào màn hình, sao chép dữ liệu.Sau khi Lâm Hinh nhìn quanh phòng, nàng nói với cảnh sát Lư đang đứng ở một bên: "Đèn phòng này bị hư à?"

Cảnh sát Lư cười gượng nói: "Ừ, ở đây chỉ chứa máy tính bị lỗi và một ít đồ linh tinh.

Bình thường không có ai đến đây nên tạm thời chúng tôi chưa sửa đèn phòng.

Còn cậu ta...."

Ông liếc nhìn cậu nhân viên rồi nói: "Cần tập trung cao độ nên tôi mới bảo cậu ấy đến đây."

Lãnh Du liếc nhìn cậu chàng, cô chỉ thấy ánh sáng xanh từ màn hình hắc lên mặc cậu tạo cảm giác u tối.Lúc này sắc trời đã tối, cảnh sát Lư nói: "Tôi đến nhà ăn mua vài món về, xem ra chúng ta phải ở đây đêm nay."

Nói xong, ông mở cửa bước ra ngoài, căn phòng nhỏ quay về vẻ tĩnh lặng.Lâm Hinh nhìn cậu nhân viên đang làm việc chăm chỉ, nàng quyết định không làm phiền cậu.

Nàng đi tới cửa sổ trong góc phòng, nhìn ra bên ngoài, nàng ngửi thấy mùi thơm nhẹ quen thuộc, Lãnh Du đang đứng cạnh bên.Hai người im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, thời gian trôi qua, chốc lát trời đã tối hẳn.Lãnh Du nhẹ giọng nói: "Cái đêm Dương Lệ Thanh bị giết, ánh trăng cũng đẹp như đêm nay, tâm trạng của cổ có lẽ cũng giống màn đêm này.

Cô ấy đã bắt đầu viết tác phẩm mới, nữ chính là người yêu Diệp Thuyên của cổ.

Nhân vật của mình dựa vào người mình yêu, tâm trạng khi sáng tác ấy chắc chắn hạnh phúc biết bao."

Lâm Hinh quay đầu nhìn mặt cô, đáp: "Đáng tiếc hạnh phúc ấy không kéo dài lâu.

Cổ còn chưa chờ tác phẩm xuất bản đã bị sát hại.

Nếu hung thủ thật sự là Diệp Thuyên..."

Nàng ngừng lại rồi tiếp tục: "Nếu thật là cô ấy thì kiếp này Dương Lệ Thanh phải xui tám đời mới yêu phải kẻ như vậy.

Nếu không phải thì cô ấy đã chẳng thể cho người yêu thưởng thức tác phẩm mới của mình."

Lãnh Du quay người nhìn đôi mắt sáng ngời của Lâm Hinh, cô nhẹ nhàng yêu thương nắm lấy tay nàng, nói: "Lâm Hinh, nếu Diệp Thuyên là hung thủ, chị không thể tưởng tượng ra cô ấy làm sao xuống tay được."

Lâm Hinh nhìn vào đôi mắt yêu thương của Lãnh Du, nàng hiểu ý của cô.

Nếu hai người đã thật lòng yêu nhau, làm sao họ có thể nhẫn tâm tổn thương người đó, thậm chí là sát hại.Nàng chạm vào má Lãnh Du, nói: "Cho nên em rất mong cô ấy không phải là hung thủ.

Nhưng tất cả manh mối hiện đang chỉ vào phía cổ.

Nếu cô ấy thật sự là hung thủ, chúng ta cũng không thể làm gì khác."

Lãnh Du thở dài nói: "Nạn nhân trong Đêm Tối là họa sĩ truyện tranh, Dương Lệ Thanh cho người đó chết thảm, vậy mà sách mới là lấy Diệp Thuyên là nữ chính, còn muốn viết kết vui, chỉ nhiêu đó cũng thấy cô ấy yêu Diệp Thuyên nhường nào.

Lúc này, Diệp Thuyên cũng không cao bay xa chạy nên chị không biết cô ấy có phải hung thủ không.

Hơn nữa họa sĩ có bút danh Yêu Tinh cũng rất đáng ngờ, chúng ta vẫn chưa biết đó là ai."

Lúc này, cửa phòng mở ra, mùi thức ăn xộc vào mũi.

Lãnh Du và Lâm Hinh buông tay nhau, đi tới.

Hai người nhìn cảnh sát Lư, thấy ông đang xách túi thức ăn nên bước tới giúp.Ba người tìm cái bàn gần đó, bày đồ ăn lên bàn.

Cả ba vừa mở túi, cậu nhân viên đột nhiên đứng dậy nói: "Xong rồi!"

Lâm Hinh đi về phía trước, thấy cậu chàng đang mở folder, bên trong có hai văn bản, một bản tên Diệp Thuyên, một bản tên Yêu Tinh.Thấy nhiệm vụ đã xong, cậu ta vội bước sang một bên.

Lâm Hinh mở hai tài liệu và thấy rằng cả hai đều có hơn hai mươi trang.Nàng bối rối, tại sao lại có hai tài liệu giống nhau?

Mà một bản còn có tên Yêu Tinh?

Chẳng lẽ là tên họa sĩ kia làm thật sao?Nàng biết Diệp Thuyên chắc chắn là tác phẩm mà Dương Lệ Thanh đã viết khi còn sống, nhưng còn Yêu Tinh thì sao?Cả Lãnh Du và cảnh sát Lư cũng thắc mắc không kém.Sau đó, cảnh sát Lư gọi cho Dũng vào bảo cậu tiếp đón cậu nhân viên kia.

Sau đó, cả ba người tiếp tục ở trong phòng, in hai văn bản ra.Lâm Hinh nhìn laptop vừa ăn vừa đọc.

Nàng đọc rất nhanh, sau đó bắt đầu sắp xếp lại các manh mối.Chốc lát, nàng nói: "Văn bản Diệp Thuyên quả nhiên lấy Diệp Thuyên làm hình mẫu, cả nghề nghiệp là biên kịch cũng giống cô ấy.

Nhưng Yêu Tinh thì nữ chính lại bị đổi thành họa sĩ truyện tranh.

Nội dung hai quyển giống nhau, chỉ khác mỗi tên với nghề nghiệp."

Lãnh Du nghe xong cũng đáp: "Hung thủ quả nhiên rất yêu Dương Lệ Thanh nhưng tình yêu này đầy bệnh hoạn.

Chúng ta không đoán sai, đây là vụ án vì tình.

Hung thủ là người yêu Dương Lệ Thanh, chỉ là chúng ta không biết thân phận của hắn lại là họa sĩ truyện tranh.

Đêm cô ấy bị sát hại, hung thủ đến nhà cô, không phải vì chuyện công tác mà lấy cớ người quen đến.

Đúng lúc hắn thấy Dương Lệ Thanh đang viết tiểu thuyết, vì hai người quen biết nhau nên không loại trừ khả năng, cô ấy bảo hẳn đọc sơ tiểu thuyết của mình."

Lâm Hinh tiếp lời: "Cho nên, động cơ của hắn có phải vì ghen tuông cộng thêm việc biết Diệp Thuyên là nữ chính tác phẩm mới còn là kết đẹp, trong khi nạn nhân của Đêm Tối lại kết thảm nên nổi điên không?

Cũng vì thế nên hung thủ ép nạn nhân viết bộ Yêu Tinh, ngoan cố sửa tên và nghề nghiệp giống với mình?"

Lãnh Du: "Có lẽ là vậy.

Nhưng nếu Diệp Thuyên không nói dối chúng ta thì hai người họ hoàn toàn không biết thân phận thật của tay họa sĩ này.

Vậy Dương Lệ Thanh cũng không biết nạn nhân Đêm Tối mình viết lại trùng khớp với nghề nghiệp thật của hung thủ, mà hung thủ lại xem mình như nạn nhân của quyển truyện nên mới có hành vi điên cuồng.

Điều này cũng chứng minh được chúng ta đã đúng khi cho rằng kẻ này là tên sát nhân biến thái cuồng sát!"

Cảnh sát Lư cũng góp lời: "Ha!

Vậy mà còn ảo tưởng mình là nhân vật trong truyện, tên này đúng là biến thái hết chỗ nói, đã vậy còn có chứng vọng tưởng.

Từ việc hai bộ truyện giống như đúc cũng đủ biết hắn muốn mình trở thành vai chính của bộ Diệp Thuyên đến cỡ nào.

Rốt cuộc là kẻ nào mới có thể ảo tưởng đến vậy, hắn rốt cuộc đã nghĩ cái gì!"

Lãnh Du lạnh lùng đáp: "Đố kỵ là khởi nguồn của tội ác."

"Nhưng kẻ này là ai?"

Lâm Hinh ngẩng đầu hỏi.Lãnh Du cúi đầu, thấy gương mặt trắng nõn của nàng dưới ánh sáng màn hình càng phát sáng.

Khóe môi còn dính hạt cơm, Lãnh Du cười, xoa môi nàng.Khi cô ngừng lại, trong đầu chợt nảy ra ý.Hạt cơm ở khóe môi....Vậy có phải laptop cũng có vết bẩn không?Cây bút và dấu vết trên móng tay trỏ, hai thứ này có liên quan với nhau không?

Trong đầu Lãnh Du có vô số suy nghĩ nảy lên, nếu cô đoán đúng, vậy thì Dương Lệ Thanh rất thông minh, Lãnh Du không ngờ cô lại dùng cách này để để lại manh mối.

Nó có thể là tên của hung thủ không?Lâm Hinh nhìn thấy Lãnh Du ngơ ngác nhìn mình bèn hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Đôi mắt của Lãnh Du sáng lên.

Cô nói: "Tôi không chắc nhưng tôi nghĩ tôi biết Dương Lệ Thanh muốn nói gì với chúng ta rồi."

Sau đó, cô nhìn cảnh sát Lư, tiếp tục: "Cảnh sát Lư, bây giờ tôi muốn xem laptop của Dương Lệ Thanh!"

Ba người vội vàng đi đến căn phòng nhỏ đặt laptop của Dương Lệ Thanh, sau khi bật đèn trong phòng, Lãnh Du vội vàng nhìn vào bàn phím.Chiếc laptop màu đen, nhưng bàn phím màu trắng.

Lãnh Du cẩn thận quan sát chữ trên bàn phím, sau đó chỉ vào đó, nói: "Hai người xem, bàn phím trắng chữ cái đen nhưng có vài chữ đã mờ.

Mà chữ đen này có giống với các mảnh vụn trên móng tay Dương Lệ Thanh không?

Thứ mà cô ấy cào chính là các chữ cái trên bàn phím nên chúng ta cần phải xem đó là những chữ nào.

Vì chúng rất có thể là tên của hung thủ."

Lúc này, cảnh sát Lư mới nói: "Nếu thật vậy thì hẳn lúc hung thủ yêu cầu cô ấy đổi tên, Dương Lệ Thanh đã biết mình gặp nguy hiểm nên nhân lúc đó để lại manh mối này."

Thế là, ba người lấy giấy bút, bắt đầu ghi chép các chữ cái bị mờ.Viết xong, bọn họ sửng sốt nhìn tờ giấy.Các chữ trên tờ giấy là: I, O, A, H, J, N, G, Z, 2Đây là cái gì?

Có chữ cái và có số nữa?Lãnh Du bèn nhìn lại bàn phím, thấy trên bàn phím A, I, J có viết số 2 mờ nhỏ.

Nếu không nhìn kỹ sẽ không nhìn thấy, số 2 đó được viết bằng bút máy, vết mực vẫn còn lem.Bút máy, vết bám...Thì ra là vậy.
 
[Bhtt-Edit] [Hoàn] Ẩn Tình Trong Án - Đưa Tôi Đến Hà Lan
Chương 93: Chính là cô


Sau khi ba người nhìn thấy chữ cái trên tờ giấy, cả ba ngồi nhíu mày suy tư.

Lãnh Du không ngừng ghép chữ nhưng con số 2 này có nghĩa là gì?Lúc này, điện thoại của cảnh sát Lư vang lên, ông lấy điện thoại ra xem.

Ban đầu ông thắc mắc khi thấy số lạ nhưng sau khi nghe gương mặt lại giật mình.Cùng lúc đó, Lãnh Du và Lâm Hinh nằm dài trên bàn nhìn từ giấy vẽ nguệch ngoạc của mình, kêu lên: "Thì ra là vậy."

Có điều, một người kích động, một người lạnh lùng.Sau khi cảnh sát Lư cúp máy, ông thở dài nói: "Quả nhiên như manh mối để lại."

Ba người nhìn mặt nhau, đều thấy rõ chân dung kẻ thủ ác trong đôi mắt nhau.8 giờ 30 tối, trong phòng khách của một căn biệt thự, một người đàn ông đang ngồi trên sofa, tay cầm điện thoại.

Anh vừa gọi cho một ai đó.Sau khi gác máy, nét mặt anh bối rối, đau đớn, xen lẫn với phẫn nộ, bàng hoàng khiến biết mọi thứ như đã đoán.

Nếu bảo là đoán thì tốt hơn nên nói anh đã biết từ sớm.

Nhưng anh vẫn không thể chấp nhận được sự thật đã rõ ràng ngay trước mắt.Nếu anh cẩn thận hơn thì chị Dương mà mình yêu quý sẽ không bị thảm sát.

Nếu ngày đó anh không đi công tác, có phải chuyện này đã không xảy ra?Hôm hay tin Dương Lệ Thanh bị sát hại, anh đã hoài nghi một người, bằng không anh cũng sẽ chẳng lập lờ với cảnh sát Lâm.Anh muốn bản thân điều tra rõ trước khi cảnh sát bắt người.

Nhưng sự thật trước mắt, băng khoăng, trăn trở nửa tiếng, anh cũng quyết gọi cho cảnh sát Lư."

Cảnh sát Lư, phiền ông phái người đến nhà họ Triệu, tôi đã biết hung thủ là ai."

Khi cả người anh chìm vào bóng tối, cửa phòng khách mở ra, Triệu Gia Quân ngước mặt nhìn người nọ, nghẹn ngào hỏi: "Em về rồi à?"

Triệu Gia Tinh nghe giọng anh nghẹn ngào, nhíu mày hỏi: "Anh hai sao vậy?

Sao nay anh tan làm sớm vậy?"

Triệu Gia Quân chăm chú nhìn nàng, thấy nàng vẫn còn bình thường lại nhìn túi trong tay nàng, hỏi: "Em mua thuốc cho mẹ rồi?"

Triệu Gia Tinh nhìn túi, đáp: "Nãy anh dặn nên em ghé bệnh viện mua."

Lúc nay, anh đứng lên, cầm quyển sổ đó, nói: "Em cầm đi."

Triệu Gia Tinh kinh ngạc nhìn quyển sổ, phòng bị hỏi: "Anh lấy nó ở đâu?"

Triệu Gia Quân không bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào của em mình.

Anh nói: "Em làm rơi nó ở biệt thự của Dương Lệ Thanh ở thành phố Dương."

"Anh hai, anh nói gì vậy?"

Triệu Gia Tinh lùi bước.Triệu Gia Quân thấy vậy cũng không tiến lên, chỉ lạnh lùng nói: "Đêm đó em vội rời khỏi chợ Đông bay đến thành phố Phương, em đã để quên hộ chiếu.

Lúc đó, anh nhờ má Trương giữ cho em."

Triệu Gia Tinh bỗng ngập ngừng.

Nhìn thấy nàng như vậy, Triệu Gia Quân cảm thấy như đang ở trong hầm băng, anh nói: "Có phải em muốn hỏi sao sau đó em không tìm thấy không?"

Anh giận cười nói: "Vì anh đã giữ nó thay em.

Em mất hộ chiếu sẽ không thể bỏ trốn.

Em còn mắng má Trương vì chuyện này.

Nói đi sao em lại phải vội vã đi như vậy?"

Càng nói đến cuối, giọng anh càng sắc bén, lạnh lùng.Triệu Gia Tinh biến sắc, cười bảo: "Anh hai biết hết rồi đúng không?"

Triệu Gia Quân ném cuốn hộ chiếu, chất vấn: "Anh tưởng em buông rồi!

Anh tưởng em bình thường rồi!

Khi em về, em biết anh vui thế nào không nhưng có nằm mơ anh cũng không ngờ em giết chị Dương!

Nếu biết em làm vậy anh đưa em về đây làm gì!"

Câu cuối như đang tự trách bản thân đã kéo em gái về nước để rồi nàng gây ra đại họa.Triệu Gia Quân thấy em vẫn tươi cười nhìn mình, đến lúc này anh vẫn không tin, cô em mà mình hết lòng yêu thương lại là kẻ cuồng sát.Anh nhớ đến thi thể của Dương Lệ Thanh, anh lại nhìn Triệu Gia Tinh trước mặt, trái tim anh càng lạnh giá.Triệu Gia Tinh làm lơ anh mình, nàng vào phòng bếp.

Khi vào, nàng đã trông thấy quyển truyện tranh và tiểu thuyết Yêu Tinh của riêng mình.Nàng vội bước đến muốn giành lại nhưng Triệu Gia Quân đã nhanh chóng ấn chặt lấy nó.Triệu Gia Tinh nổ giận nói: "Anh buông ra!"

Triệu Gia Quân thấy tay nàng nổi gân xanh, hỏi: "Em học võ ở nước ngoài?

Vậy nên chị Dương mới dễ dàng bị em bắt giữ, còn không có sức phản kháng.

Có phải là vì em học võ không?"

"Lúc trước anh hai luôn nói em ốm yếu, giờ anh lại giận vì em học võ?"

Triệu Gia Tinh nhướng mày hỏi.Thật ra, đến tận lúc này, nàng vẫn chưa trực tiếp trả lời câu hỏi của Triệu Gia Quân."

Triệu Gia Tinh!

Vì sao em lại đốt nhà của chị Dương?"

Triệu Gia Quân hỏi tiếp.Triệu Gia Tinh thấy không lấy được tiểu thuyết thì buông tay, đáp: "Là đám côn đồ đốt, sao anh hai nói em?

Em thương chỉ vậy sao em nỡ?"

Sau đó, nàng đến trước mặt anh, ngẩng đầu hỏi: "Chẳng lẽ, anh hai theo dõi em?"

Triệu Gia Quân nhìn thấy nàng không có ý hối cãi, còn mỉm cười khiến người khác hoảng sợ.

Anh thấy nàng nâng tay lên bèn bắt lấy cổ tay nàng, hỏi: "Em tưởng anh sẽ tin em như hồi nhỏ?"

Anh giữ chặt tay Triệu Gia Tinh, thấy tay nàng run nhẹ, anh nói: "Thằng Tuyền nói em kêu tụi nó đốt nhà chị Dương.

Cả người em còn dám giết thì sao bây giờ lại sợ?"

Triệu Gia Tinh giãy giụa bất thành bèn cười đáp: "Thì ra là thằng bảo vệ của anh.

Em đốt nhà không phải vì sợ mà vì ở đó chứa đầy hơi thở của Diệp Thuyên.

Em không chịu được nên đốt nó thôi."

Triệu Gia Quân khó tin, anh ném tay nàng xuống, nói: "Sao em phải làm vậy?

Họ thật lòng yêu nhau!"

"Ai bảo chị ấy từ chối em lần nữa làm chi."

Triệu Gia Tinh không để ý nói.Triệu Gia Quân kinh ngạc hỏi lại: "Em nói cái gì?"

Triệu Gia Tinh hừ, đáp: "Cái ngày chị ấy thông báo kết hôn ở nhà mình, em chưa bao giờ thấy chị ấy hạnh phúc như vậy.

Em không hiểu em kém con Diệp Thuyên kia chỗ nào?

Em không đẹp bằng nó sao?

Em không dịu dàng bằng nó chắc?

Em ở bên chị ấy còn lâu hơn nó mà sao chị ấy chẳng bao giờ để ý em."

"Anh hai chưa yêu ai nên đâu biết cảm giác này?

À không, anh có yêu chứ, anh yêu cô cảnh sát họ Lãnh mà người ta có yêu anh đâu.

Nếu cổ yêu người khác, anh không muốn giết cổ sao?

Em ghét nhìn thấy họ yêu nhau, em ghét con Diệp Thuyên đó nhưng có ghét nó thế nào thì Lệ Thanh cũng sẽ không thích em.

Nếu em giết nó mà Lệ Thanh biết sẽ càng hận em nên em chỉ đành giết Lệ Thanh.

Em không có thì con Diệp Thuyên kia cũng đừng hòng có được."

Triệu Gia Tinh chậm rãi nói.Đến lúc này, nàng mới thừa nhận mình là kẻ sát nhân.Triệu Gia Quân nghe nàng kể mà lòng đau đớn, phẫn nộ.

Anh không rõ cô em ốm yếu ngày nào của mình sao lại trở nên cực đoan như vậy.Anh không thể tiếp lời.Triệu Gia Tinh cười nói tiếp: "Anh hai, bệnh của em sao dễ trị được.

Lòng em chỉ có mỗi Lệ Thanh nhưng chị ấy lại muốn yêu người khác, không phải có câu muốn chữa bệnh phải chữa từ gốc sao?

Nên nhân lúc chị ấy còn ở chợ Đông, em tìm chỉ, tỏ tình, hy vọng chị sẽ chịu lời nhưng anh biết chị ấy nói gì không?"

Đôi mắt Triệu Gia Quân ngập nước nhìn nàng.

Triệu Gia Tinh chỉ nhìn anh mình lại tiếp tục đắm chìm trong câu chuyện: "Em và chỉ uống vài ly, em nói em yêu chị, trước đến giờ em vẫn luôn yêu chị.

Nhưng chị ấy nói chị chỉ xem em như em gái, xem em như người thân.

Rõ ràng là chị ấy yêu em nhưng chị không dám nói nên mới xem em như em gái.

Anh nói có phải chị ấy đang ngại không?"

Triệu Gia Quân nhìn sắc mặt say mê của Triệu Gia Tinh, anh thốt lên: "Em điên rồi!"

"Em điên thì sao?

Lần đầu Lệ Thanh rời khỏi nhà mình, em đã năn nỉ chị ấy ở lại, cuối cùng không phải chỉ cũng ở lại mấy năm sao?

Đây không yêu thì là gì?

Sau đó, anh biết vì sao chị ấy muốn rời đi không?"

Triệu Gia Tinh cười hỏi.Triệu Gia Quân nhìn nàng, lúc lâu sau, gật đầu.Triệu Gia Tinh cười đáp: "Anh hai biết nhiều chuyện thật đó, anh nghe lén được hay Lệ Thanh nói anh nghe?"

Triệu Gia Quân: "Anh vô tình nghe chị ấy nói với ba mẹ."

Triệu Gia Tinh hiểu rõ, đáp: "Ra vậy.

Khó trách hai ổng bả đẩy em ra nước ngoài, thì ra là Lệ Thanh nói cho ổng bả biết.

Nhưng nhà mình thương em thật, còn tìm bác sĩ tâm lý cho em để em sớm khỏi bệnh.

Nhưng em đâu có mắc bệnh thường.

Năm 15 tuổi, lúc chị ấy từ chối lên giường với em, em đã dùng cái chết uy hiếp nhưng bất thành."

Nói rồi Triệu Gia Tinh xoa ống tay áo nói: "Anh xem vết thương trên tay em, đây không phải là minh chứng tinh yêu của em sao?"

Triệu Gia Quân nhìn thoáng tay nàng, giật mình khi thấy ở đó loang lổ vết thương."

Cho nên anh thấy em hết bệnh rồi?

Khi em nhớ chỉ, em cứa tay mình một cái.

Mỗi một vết là mỗi nỗi nhớ của em.

Nhưng em thấy mình thật đúng là diễn viên xuất sắc có thể giấu được cả nhà, cả anh còn sẵn lòng đưa em về."

Triệu Gia Quân nhìn vết thương của nàng, nhớ đến cảnh nàng phanh thây Dương Lệ Thanh, anh chợt hiểu vì sao nàng lại to gan đến vậy.

Nàng có thể làm vậy với chínhmình thì sao không thể ra tay với người khác?Nhưng còn rất nhiều chuyện Triệu Gia Quân khó hiểu, anh còn muốn hỏi tiếp thì chuông cửa vang lên.Trong màn đêm tĩnh lặng, tiếng chuông vang lên như xen ngang bầu không khí u tối.Triệu Gia Tinh vội nhìn cửa, nàng biết người đến không phải người nhà.

Ba mẹ họ đang không ở đây, thằng em thì đang bận công tác, vậy người đến là...Khi Triệu Gia Tinh quay đầu nhìn Triệu Gia Quân, thấy nét mặt hối hận của anh nhìn mình.

Cửa nhà mở ra, vài cảnh sát bước vào.Triệu Gia Tinh bị bắt.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back