Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Bhtt-Edit] [Hoàn] Sau Khi Chị Của Nam Chính Trở Về - Lương Bì Tựu Diện Bao

[BOT] Mê Truyện Dịch
[Bhtt-Edit] [Hoàn] Sau Khi Chị Của Nam Chính Trở Về - Lương Bì Tựu Diện Bao
Chương 87: Bữa Sáng


Sáng hôm sau, Tưởng Thiên tỉnh lại, ánh mặt trời đã chiếu rọi ngoài cửa sổ.

Nàng giật giật cánh tay, cảm giác cả người mềm như bông, hoàn toàn không có chút sức lực.Cảm giác mệt mỏi chạy dọc từ đầu đến chân.Thật sự, nàng chưa từng thoải mái như này trước đây.Tưởng Thiên nhớ đến chuyện tối qua, càng nghĩ càng thấy lạ.

Trước kia nàng không ngờ, chuyện đó lại thoải mái đến vậy.

Cả quá trình nàng như ngâm mình trong nước ấm được tình yêu bao lấy.Cơ thể và linh hồn đạt được khoái cảm .... hoàn toàn khác với lần trước.Tưởng Thiên động eo, nàng nâng người lên, cẩn thận xoa eo mình.Chiếc eo nàng mất lực, ngã lên giường.Có phải tối qua hai người làm hơi quá không nên hôm nay nàng hoàn toàn không dậy nổi.Đáng thương hơn, nàng vốn muốn dùng bữa sáng ở khách sạn nhưng giờ có lẽ không ra khỏi cửa được.Tuy chăn êm nệm ấm là thế nhưng Thẩm Tích Nhược chẳng biết bỏ đi đâu.

Trên giường chỉ có một mình Tưởng Thiên, nàng cứ thế lăn qua lăn lại."

A...."

Nàng lăn một lúc bất cẩn va vào tủ.Thế là nàng lăn về giữa giường, giang tay giang chân ngắm trần nhà.Dấu vết tối qua của hai người còn lưu lại trong khăn trải giường nằm trên thảm.

Tối qua xong việc, Thẩm Tích Nhược đã trải tấm ga mới.Khi đó Tưởng Thiên mệt mỏi, choáng váng không rõ cô đổi ga giường khi nào.Nhưng hiện tại nằm bên trên, nàng nhớ lại dáng vẻ tối qua của Thẩm Tích Nhược.Tưởng Thiên đỏ mặt, lắc lư cơ thể.

Nàng vùi vào chăn, trộm cười.Tựa như thiếu nữ vừa có tình đầu, nàng ngại ngùng, kiêu ngạo cười.Vì hôm nay, nàng sẽ không còn cô đơn một mình, nàng đã có người thân!"

Vợ mình là Thẩm Tích Nhược.

Ừm, nghe hay đấy!"

Tưởng Thiên vùi vào gối nói.Đúng lúc này, Thẩm Tích Nhược mở cửa, cô nghĩ Tưởng Thiên còn ngủ bèn đến cạnh giường, lay nàng.Tưởng Thiên ngừng thở, chờ phản ứng của cô.Từng chút từng chút, nàng cảm giác Thẩm Tích Nhược cúi đầu, hôn mình.Tưởng Thiên vờ không cảm nhận được, cố gắng chờ đợi hành động tiếp theo của đối phương.Hơi thở ấm áp của Thẩm Tích Nhược thổi lên má mình chạy về phía tai.

Cô hôn lên bên tai nàng.Tưởng Thiên nằm, bị hôn đến đỏ mặt nhưng vì có gối che mặt nên nàng vờ không tỉnh.Thẩm Tích Nhược lại tiếp tục hôn xuống phần cổ Tưởng Thiên.Tưởng Thiên không nhịn nổi, run rẩy nhưng mắt vẫn nắm."

Dậy đi em."

Thẩm Tích Nhược ghé bên tai Tưởng Thiên, dịu dàng gọi."

Ừm..........."

Tưởng Thiên quay mặt đi, lựa chọn giả bộ ngủ, không muốn nhìn Thẩm Tích Nhược.Nàng thấy ngại quá.Nhưng khi nàng không phản ứng, lại cảm giác hơi thở của Thẩm Tích Nhược đến gần môi mình."

Còn chưa dậy sao?

Vậy chị........."

Càng nói, hơi thở của Thẩm Tích Nhược cũng hướng về phía đôi môi.Tưởng Thiên lập tức mở mắt, uốn éo: "Aaaaa, em tỉnh rồi!

Em tỉnh rồi!"

Thẩm Tích Nhược không ngừng lại, hôn lấy cánh môi Tưởng Thiên.Tưởng Thiên: "Chị chờ đã, em chưa đánh răng!

Thúi lắm!"

Thẩm Tích Nhược siết lấy vai nàng: "Chị không chê đâu."

Tưởng Thiên: "Nhưng em chê em, tránh ra!"

Nàng vượt qua Thẩm Tích Nhược, bay thẳng vào nhà vệ sinh.Khi nàng rửa mặt, Thẩm Tích Nhược đi đến trước cửa phòng vệ sinh, nói: "Thiên Thiên, sau này mình đổi xưng hô đi em."

Miệng Tưởng Thiên dính đầy bọt kem, ngạc nhiên hỏi: "Đổi thành sao ạ?"

Thẩm Tích Nhược: "Thì gọi.....

Cục cưng?

Em yêu?

Bé con?"

Tưởng Thiên nghe mà ớn lạnh.

Mấy xưng hô này không có vấn đề nhưng tối qua vừa xong việc hôm nay gọi vậy làm nàng.... thấy ớn quá.Nàng chăm chú đánh răng, không bình luận.Thẩm Tích Nhược lại nói: "Chị đã thêm tên em vào thẻ ngân hàng của chị.

Sau này em có thể tiêu tiền trong thẻ chị."

Tưởng Thiên mơ hồ, hỏi: "Còn tiền của em thì sao?"

Thẩm Tích Nhược: "Tiền em bọn mình để dành, làm quỹ gia đình."

Tưởng Thiên:"...................."

Nàng không ngờ, sau đêm qua, Thẩm Tích Nhược lại biến thành người đầy trách nhiệm với gia đình và bạn đời?Nhưng nàng cũng rất thích Thẩm Tích Nhược như vậy.Đáng yêu, cô dùng cách của riêng mình yêu thương Tưởng Thiên.Tưởng Thiên nhanh chóng rửa mặt.Còn chưa ra, Thẩm Tích Nhược đã vội vào trong, ôm lấy nàng, hôn lên môi nàng đến khi cả người Tưởng Thiên đỏ bừng.

"Chị làm gì vậy........."

Tưởng Thiên đẩy Thẩm Tích Nhược ra, vô tình chạm vào chỗ mềm mại.Nàng vội rụt tay.Thẩm Tích Nhược nắm lấy tay nàng, không cho nàng rút, cười nói: "Nè, em sờ kỹ vào."

Tưởng Thiên đành bị động, cảm nhận chỗ mềm mại như bông gòn.Hình ảnh đó..... chỉ cần nghĩ Tưởng Thiên đã cảm thấy xấu hổ tột cùng."

Sờ kỹ chưa em?"

Thẩm Tích Nhược còn dám hỏi chuyện này!

Tưởng Thiên nghe vậy, vừa ngại vừa giận."

Chị có ý gì!

Sao lại bảo em sờ!"

Thẩm Tích Nhược hôn lên tay nàng.Sau đó nghiêm túc, dịu dàng nói: "Vì chị muốn em quen từng điểm trên người chị."

Tưởng Thiên vốn cảm thấy mặt mình đủ đỏ rồi nhưng giờ nó có thể đỏ hơn.Nàng cảm thấy tiếp tục vậy mình sẽ ngất nên vội ra ngoài: "Rồi, chị đừng trêu em nữa........"

Thẩm Tích Nhược theo sau, ôm eo nàng: "Chị đâu có trêu em, là em trêu chị mà."

Tưởng Thiên: "Hả?

Hồi nào cơ?"

Thẩm Tích Nhược: "Em đứng trước mặt chị là đã trêu chị rồi."

Tưởng Thiên được ôm đến bàn ăn.

Nàng thấy bữa sáng đã có sẵn trên bàn từ tiểu long bao, bánh quẩy, sữa đậu nàng đến sandwich, salad.Bữa sáng phong phú với các bao bìa khác nhau cho thấy được mua từ nhiều nơi.Tưởng Thiên quên chuyện vừa rồi, kinh ngạc hỏi: "Sao chị mua nhiều vậy!

Hai đứa không ăn hết đâu!"

Thẩm Tích Nhược: "Phần lớn đều là từ nhà ăn của khách sạn, cũng có phần là chị mua ở trung tâm thương mại, cửa hàng tiện lợi.

Hôm nay mùng một, chúng ta phải ăn ngon."

Tuy Thẩm Tích Nhược chỉ nói sơ qua nhưng Tưởng Thiên biết Thành phố này vào Tết vắng vẻ.

Người ngoại tỉnh về quê đón Tết, người nội thành đóng cửa ăn Tết.

Nàng không rõ Thẩm Tích Nhược chạy bao nhiêu chỗ mới mua được nhiều món như vậy.Nghĩ vậy, nàng lại đau lòng nhìn Thẩm Tích Nhược: "Mùa đông chị ra ngoài mua đồ có bị lạnh không?"

Thẩm Tích Nhược đưa tay cho Tưởng Thiên xemTưởng Thiên cầm lấy đặt vào lòng, rồi lại ôm lấy Thẩm Tích Nhược nhằm sưởi ấm cho cô.Nhiệt độ trong phòng đủ ấm nhưng Tưởng Thiên cảm thấy làm vậy sẽ khiến cô thấy ấm hơn.Thẩm Tích Nhược ở trong lòng nàng nói: "Em xem, em làm vậy không phải đang trêu chị sao?"

Tưởng Thiên nghe thấy, hỏi lại: "Em ôm chị sao thành trêu chị?"

Thẩm Tích Nhược nhìn nàng với đôi mắt đầy dục vọng: "Vì em chạm chị làm chị nhớ đến chuyện tối qua đã làm với em."

Tưởng Thiên nghe thấy vội buông Thẩm Tích Nhược như ném củ khoai nóng.Thẩm Tích Nhược cười trộm: "Sao vậy em?"

Tưởng Thiên cầm sandwich, cắn mạnh: "Em không thèm nói chuyện với chị!

Chị.... chị đáng ghét quá!"

Thẩm Tích Nhược: "Thật vậy sao?"

Tưởng Thiên ăn nhưng đôi mắt vẫn đặt lên bữa sáng trên bàn, không đáp.Thẩm Tích Nhược: "Em ăn trông đáng yêu như hamster."

Tưởng Thiên không tiếp lời, phồng má uống sữa chua.Thẩm Tích Nhược: "Em uống sữa trông như dê con."

Tưởng Thiên bỏ chai sữa chua xuống, ăn bánh quẩy.Thẩm Tích Nhược: "Em ăn bánh quẩy giống mèo con đang nghịch đồ chơi."

Tưởng Thiên bỏ bánh quẩy xuống, cầm tiểu long bao, cầm ống hút hút nước.Thẩm Tích Nhược: "Miệng em hút như chim sẻ."

Tưởng Thiên trừng Thẩm Tích Nhược.Thẩm Tích Nhược lại cười nhìn nàng.Lúc lâu sau, Tưởng Thiên bật thốt: "Trời ơi!

Chị phiền quá!"

Bá đạo tổng tài Thẩm Tích Nhược vừa trải qua đêm trăng mật với người yêu sao lại phiền vậy?Tưởng Thiên chỉ có một câu hỏi nhỏ nhoi: Bây giờ mình trả hàng còn kịp không?
 
[Bhtt-Edit] [Hoàn] Sau Khi Chị Của Nam Chính Trở Về - Lương Bì Tựu Diện Bao
Chương 88: Kết Tóc Phu Thê


Tưởng Thiên cuối cùng đầu hàng trước Thẩm Tích Nhược, nàng im lặng ăn sáng.

Thẩm Tích Nhược ngồi đối diện nàng, ăn một ít, sau đó chăm chú ngắm nhìn Tưởng Thiên đến khi nàng thấy lông tay lông chân dựng lên."

Chị nhìn em suốt thế làm gì?"

"Vì chị thích nhìn em."

"..........Ờ."

"Em đẹp thật đó."

"..........Ờ""Không hổ là vợ chị."

"..........Ờ."

Tưởng Thiên chưa bao giờ nghĩ mình là người ít nói nhưng hôm nay nàng hoàn toàn không có gì để nói, tất cả chỉ tiện miệng đáp.Tựa như xác định mình là người của cô, tâm trạng của Thẩm Tích Nhược rất tốt, dù bị nàng lơ cũng vui vẻ cười tít mắt.Đôi khi Tưởng Thiên còn thấy ánh mắt dạt dào yêu thương của cô làm nàng không thể nhịn nổi, chỉ có thể không ngừng đáp lại.Thật ra được người yêu ngắm nhìn là chuyện rất vui vẻ nhưng Tưởng Thiên cảm thấy ngại ngùng và vui mừng lẫn lộn.

Chỉ là nàng không chịu nổi ánh mắt và biểu cảm của Thẩm Tích Nhược, chúng làm nàng ớn lạnh.Đương nhiên Thẩm Tích Nhược không thấy vậy.Nhìn Tưởng Thiên dùng xong bữa sáng, Thẩm Tích Nhược xung phong dọn dẹp, để Tưởng Thiên ngồi trên sô pha, cô còn mở TV thay nàng."

Em xem TV trước đi."

Tưởng Thiên rối rắm xem TV.

Tất cả kênh truyền hình đều chiếu lại xuân vãn tối qua.Các tiểu phẩm ca nhạc và tiếng pháo hoa làm Tưởng Thiên thấy hoảng hốt.Nàng nhớ đến lúc trước.Nhớ đến thế giới kia của mình, mỗi lần ăn Tết đều chỉ một mình nàng.Bạn bè về nhà, mùng một bận rộn thăm hỏi người thân.

Đôi khi có bạn hẹn nàng đi chơi nhưng vẫn vội đi vội về.Khi đó nàng ăn mì một mình vẫn cảm thấy rất tự do.

Nàng tự nhủ ăn Tết không có người lớn lải nhải, không có trẻ con đùa giỡn, nhẹ nhàng thoải mái làm sao, nàng không cảm thấy cô đơn chút nào.Nhưng thật sự không cô đơn sao?Sâu trong thâm tâm nàng biết không phải.May mắn, hiện tại nàng là Tưởng Thiên trong truyện, nàng có được người yêu tốt nhất thế giới Thẩm Tích Nhược.Yêu cô và cùng cô trải qua mùng một đầu tiên là ngày hôm nay.Trong tiếng nhạc tưng bừng, nàng lặng lẽ, ngọt ngào nhìn Thẩm Tích Nhược.Cuộc sống có Thẩm Tích Nhược thật sự quá tốt.Thẩm Tích Nhược quay đầu thấy ánh mắt của nàng, cô mỉm cười bước đi.Sô pha rất lớn, cô lại chỉ ngồi cạnh Tưởng Thiên.Không gian hơi chật nhưng Tưởng Thiên thấy ấm áp,"Hôm nay mùng một, em muốn làm gì?

Muốn ra ngoài chơi không?"

Tưởng Thiên lắc đầu, chủ động ôm lấy Thẩm Tích Nhược, dính lên người cô như gấu koala.Tưởng Thiên ôm eo cô, mặt cọ ngực cô, hơi thở ấm làm không khí màu hồng."

Em không muốn ra ngoài, ở ngoài có gì vui, đã vậy còn lạnh.

Chúng ta ở khách sạn thôi được không?"

Tưởng Thiên nũng nịu hỏi.Không có yêu cầu gì quá, nàng chỉ muốn làm nũng.

Nàng hiếm khi làm nũng nên không có kinh nghiệm, chỉ dựa vào diễn xuất trong phim.Giọng nũng nịu của nàng khác với ngày thường, rất ngọt và ngây thơ.Chất giọng làm người Thẩm Tích Nhược nóng lên.Thẩm Tích Nhược xoa nhẹ lưng Tưởng Thiên.Cảm giác giống với tối qua....."

Em nói vậy chị lại có phản ứng."

Thẩm Tích Nhược nghiêm túc nói."

Hả?

Phản ứng gì?"

Tưởng Thiên không rõ, chờ nàng hiểu thì đỏ mặt.Nàng luống cuống chạy khỏi người Thẩm Tích Nhược, hăng hái đáp: "Em không có ý đó!

Em chỉ muốn hai đứa nằm ở khách sạn xem TV hay chơi điện thoại chứ không phải ý đó!"

Thẩm Tích Nhược bắt nàng lại.Tay trái của Tưởng Thiên bị Thẩm Tích Nhược nắm chặt, tay phải bị kéo vào lòng cô.Hai tay Tưởng Thiên bị bắt lấy, hai chân tách ra ngồi lên đùi Thẩm Tích Nhược.Không khí yên tĩnh, xấu hổ chuyển thành ái muội.Gương mặt của hai người chỉ cách vài cm, cả hai có thể cảm nhận hơi thở của nhau.TV đang chiếu tiểu phẩm, một danh hài nổi tiếng cười nói: "Các cặp tình nhân thường hay củi khô gần lửa....."

Bên ngoài cửa sổ phát ra tiếng pháo nổ, trong phòng lại yêntlĩnh lạ thường.Hai người vẫn giữ tư thế xấu hổ, không ai muốn rời đi.Chỉ nhìn đôi mắt và gương mặt xinh đẹp của nhau.Cả người vương lấy hơi thở của Thẩm Tích Nhược làm Tưởng Thiên mơ màng.

Sau này ngủ, nàng nhất định sẽ xem Thẩm Tích Nhược là gối ôm, ôm vào thoải mái hơn mấy gối ôm trên thị trường.Nàng nhìn gương mặt của Thẩm Tích Nhược, bỗng phát hiện, mắt cô đen pha chút nâu.Đôi mắt dịu dàng, tình cảm không giấu dục vọng."

Mắt của chị đẹp quá......"

Tưởng Thiên mê mang nói.Sau đó, nàng bị Thẩm Tích Nhược đè xuống hôn.Hai người hôn nhau đến khi lông mi run rẩy như cánh bướm đang bay.Tưởng Thiên thở dốc, cả người mệt mỏi, Thẩm Tích Nhược mới dừng lại.Cô vẫn ôm Tưởng Thiên, trán chống trán nàng, thủ thỉ: "Mắt em cũng đẹp mà."

Tưởng Thiên không nghe rõ cô đang nói gì, nàng chỉ cảm nhận sự sung sướng tràn ngập trong lòng.Nàng chỉ muốn nằm trong lòng người yêu.Thẩm Tích Nhược vuốt nhẹ tóc nàng, sợi tóc lạnh quấn quanh ngón tay, Tưởng Thiên nhìn thấy nói: "Nghe nói, kết tóc phu thê là thắt tóc của hai người lại với nhau.....

Thực ra em luôn tự hỏi, thắt tóc nhau vậy thì sao mà đi đường?"

Thẩm Tích Nhược nghe vậy, cười đáp: "Em muốn biết sao?

Vậy giờ mình thử đi."

Tưởng Thiên ngại ngùng, gật đầu.Nàng ngồi trước Thẩm Tích Nhược, dựa vào lòng cô.

Thẩm Tích Nhược nắm một sợi tóc của nàng và của cô thắt lại với nhau.Tưởng Thiên nhìn thấy trong lòng tin tưởng.Với đôi tay trắng nõn của Thẩm Tích Nhược, sợi tóc đen nhánh chắc chắn được thắt rất đẹp.Sau khi Thẩm Tích Nhược thành thạo thắt xong.

Tưởng Thiên kinh ngạc thốt lên: "Oh!"

Nàng quan sát bím tóc, cảm thấy thần kỳ, màu tóc của cả hai khác nhau, tóc nàng màu trà, tóc Thẩm Tích Nhược lại đen tuyền.

Hai màu tóc đan vào nhau như vải đen điểm vài tơ vàng.Thẩm Tích Nhược hỏi nàng: "Có siết da đầu không em?"

Tưởng Thiên lắc đầu.Khi lắc đầu, bím tóc đong đưa theo nàng.Cảm giác siết nhẹ, không đau."

Chúng ta thật sự kết tóc phu thê........."

Thẩm Tích Nhược sờ bím tóc, cười đáp: "Ừ, em là vợ chị!"

Tưởng Thiên cảm thấy mình cười trông rất ngốc, đành vùi vào lòng Thẩm Tích Nhược.Bím tóc của hai người rũ xuống, lay động dưới ánh nắng mùng một.Nó như trái tim của cả hai dính vào nhau, không hề ngăn cách, là trải nghiệm rất khó tả.Tưởng Thiên lưu luyến giữ bím tóc đến lúc ăn trưa cũng ngồi gần Thẩm Tích Nhược.Thẩm Tích Nhược đút từng muỗng cho nàng như chăm con.Tưởng Thiên ăn ngon không cử động, chỉ há miệng chờ ăn.Ăn thịt kho, ăn rau xào hết muỗng này đến muỗng khác.Tưởng Thiên vui vẻ ăn xong bữa trưa, tay chống cằm nhìn Thẩm Tích Nhược, cảm thán: "Tích Nhược ơi, chị thương em quá, tiếp tục vậy em sẽ bị chị chiều hư mất."

Thẩm Tích Nhược nhai thịt, cười đáp: "Chị thương vợ là quyền của chị, em không được đoạt nó."

Tưởng Thiên nghẹn lời, lát sau nói: "Em là vợ chị thì chị phải nghe theo lời em."

Thẩm Tích Nhược ăn cơm, dịu dàng hỏi: "Vậy em có ý kiến gì?"

Tưởng Thiên đoạt muỗng, đút canh cho Thẩm Tích Nhược: "Ý em là chị chiều em thì em cũng muốn chiều chị.

Vậy mới công bằng!"

Thẩm Tích Nhược bị chọc cười, tay Tưởng Thiên run rẩy, canh rơi xuống đất."

Ngại quá, mình làm lại."

Tưởng Thiên bĩu môi, múc canh đưa đến miệng Thẩm Tích Nhược, nhìn cô ăn canh."

Ăn ngon lắm, món nào em đút cũng ngon."

Thẩm Tích Nhược nhìn nàng.Tưởng Thiên không chịu nổi ánh mắt này, vội dời mắt.Thẩm Tích Nhược ôm nàng, hôn nói: "Nhưng ngon nhất là môi em."
 
[Bhtt-Edit] [Hoàn] Sau Khi Chị Của Nam Chính Trở Về - Lương Bì Tựu Diện Bao
Chương 89: Tạo Hình Tỏa Sáng


Hai người ở khách sạn vài hôm, cuộc sống không cần lo chuyện công việc, không cần để tâm đến những sự vụ khác làm người ta nghiện.

Chờ Tưởng Thiên nhận ra mình phải đi làm, những cuộc gọi nhỡ trong điện thoại đã chất thành núi.Vào một buổi sáng, Thẩm Tích Nhược bỗng nhận được cuộc gọi, cần cô về công ty có việc gấp.Vì thế hai người liên lạc với trợ lý, đặt vé máy bay, cùng về thành phố A.Tại thành phố A, bầu không khí Tết vẫn đang diễn ra.

Đang là mùng sáu, hầu hết nhân viên công chức sẽ đi làm vào ngày mai nên mọi người tranh thủ vui chơi ngày cuối.Thẩm Tích Nhược về công ty, bắt đầu kế hoạch cho năm mới, đồng thời liên lạc với Thẩm thị bị nàng đánh sập, yêu cầu Thẩm thị bồi thường tổn thất của các hạng mục, sẵn đổ thêm dầu vào lửa.Thẩm Tích Nhược không quan tâm Thẩm thị thế nào.

Cô biết Thẩm Tích Chu rất khó trở mình, dù có hợp tác với Thẩm Bác cũng cần rất nhiều thời gian.

Sau này, cô có thể làm chủ thế giới của mình, và Thẩm gia sẽ bị lãng quên khỏi Thành phố A.

Tất cả vinh quang và quyền lực của Thẩm gia sẽ chuyển về tay Thẩm Tích Nhược.Cô không chú ý chuyện này.

Cô chỉ muốn dốc toàn lực bảo vệ người mình trân trọng nhất.

Từ nay về sau, tất cả chướng ngại vật đã được cô quét sạch.Tưởng Thiên theo Thẩm Tích Nhược về công ty, sau đó xuất phát tìm Lý Hồng.Hai người vào công ty, đứng trong thang máy.

Công ty vốn chưa đến ngày làm việc nhưng đèn đuốc sáng trưng.Khi Thẩm Tích Nhược mở ra lập tức bị pháo giấy bắn vào người.Cửa chính công ty tập trung rất nhiều nhân viên và bạn làm ăn, mọi người vui vẻ, hô lớn: "Chúc sếp năm mới vui vẻ!"

Tưởng Thiên theo sau mơ hồ nhìn Thẩm Tích Nhược chìm trong pháo giấy.Mọi người vừa thấy dáng vẻ Thẩm Tích Nhược, bỗng thấp thỏm.

Các nhân viên lập tức lùi bước, không biết ăn nói thế nào với sếp.Trái lại, các bạn làm ăn lại không sợ Thẩm Tích Nhược, chẳng hạn như Lâm Hoán.Lâm Hoán mặc váy đỏ như lồng đèn, tay phủi pháo giấy trên đầu Thẩm Tích Nhược xuống, cười nói: "Haha!

Không phải tạo bất ngờ cho cậu sao.

Biết cậu thành công viên mãn, mọi người quyết định chúc mừng cậu.

Chúc mừng thì phải có pháo có hoa, đúng không bé Thiên Thiên?"

Tưởng Thiên ôm lấy Thẩm Tích Nhược, liên tục gật đầu: "Đúng đúng đúng!"

Nàng cũng sợ Thẩm Tích Nhược giận, dù sao Thẩm Tích Nhược chưa từng chơi đùa với người khác.

Cô chưa từng bị pháo giấy bắn vào người.Pháo giấy được phủi sạch trên người Thẩm Tích Nhược, cô nhìn mọi người.Nét mặt lạnh nhạt của cô khiến nhân viên sợ hãi muốn bỏ chạy.

Bọn họ hối hận, đinh ninh chuyến này xong rồi.

Họ tự hỏi sao mình lại ở đây, sao không đi ăn Tết mà chạy đến trêu sếp làm chi....

Tiền thưởng kỳ này chắc sẽ mọc cánh bay đi.....Thẩm Tích Nhược đưa tay ra trước: "Đưa đây."

Người bên cạnh lo sợ, đưa pháo giấy cho cô.Thẩm Tích Nhược cầm nó, nghiên cứu một lúc, cô đưa về trước mặt, kéo!Pháo giấy bắn thẳng lên mái tóc đỏ quăn của Lâm Hoán.Lâm Hoán: "............"

Thẩm Tích Nhược: "Hahaha!"

Cô bật cười, vui vẻ không khác mọi người vừa rồi.Tưởng Thiên cũng kinh ngạc, nàng không biết Thẩm Tích Nhược lại đáng yêu như vậy!

Nàng cho rằng Thẩm Tích Nhược không mắng người là tốt rồi!Các nhân viên vừa thấy, hiểu Thẩm Tích Nhược không có ý trách họ, còn gia nhập chơi với mọi người.Toàn bộ văn phòng thành party lớn.

Mọi người bắn pháo giấy, đùa giỡn với nhau như trẻ con.Thẩm Tích Nhược và Tưởng Thiên cũng tham gia.

Tưởng Thiên mừng rỡ, đuổi theo bắn Thẩm Tích Nhược, Thẩm Tích Nhược lại bắn Lâm Hoán.

Lâm Hoán chỉ đành né đông né tây, không dám bắn trả.Cuối cùng cô nàng bật khóc, than thở: "Trời ơi, sao tôi đề xuất cái trò quỷ này làm gì!"

Chơi một lúc, Thẩm Tích Nhược đặt cơm ở nhà hàng cao cấp cho mọi người.Ăn no uống đủ, cả bọn ngồi trên ghế không muốn động đậy.Lâm Hoán bò dậy, nói với Thẩm Tích Nhược: "Mấy hôm nay cậu đi đâu?

Không nghe máy, không trả lời tin nhắn.

Tôi tưởng cậu biến mất luôn rồi."

Nàng biết Thẩm Tích Nhược bị Thẩm gia giam lỏng nhưng không biết tiến triển lúc sau.Thẩm Tích Nhược chớp mắt: "Tôi đi hưởng tuần trăng mật."

Tưởng Thiên nghe thấy: "Hả..... em không có!"

Lâm Hoán nhìn hai người, cười, che ngực bảo: "Trời ơi!

Chắc hai người động phòng rồi!

Chúc trăm năm hảo hợp nha!"

Tưởng Thiên: ".............."

Đỏ mặt như tôm hùm ở bữa trưa.Các nhân viên chỉ dám thì thầm bàn về sếp và vợ sếp.Tưởng Thiên vẫy tay, để Thẩm Tích Nhược dựa vào mình, còn mình phủi pháo giấy.

Pháo giấy được cắt rất nhỏ, có vài mảnh rất khó phủi xuống.Nàng dịu dàng, cẩn thận phủi.Thẩm Tích Nhược nằm trên đùi Tưởng Thiên, nhắm mắt, mỉm cười.Hình ảnh là mọi người ngưỡng mộ.

Vốn hai người đã xinh đẹp còn thân mật trông rất điềm tĩnh, an yên.Có người chụp lén, đăng lên group: "Sếp và vợ sếp nhà tôi thương nhau lắm!

Quá đáng yêu!

Huhu tôi cũng muốn có bồ!"

Bạn bè: "Cậu tỉnh lại đi, chắc còn lâu lắm cậu mới có bồ."

"Người đẹp thì thuộc về nhau, còn cậu thuộc về hành tinh nào đó."

"..............Mấy cậu có phải bạn mình không đó."

Sau buổi trưa náo nhiệt, Tưởng Thiên đến chỗ Lý Hồng, bắt đầu theo đuổi lịch trình năm sau."

Tiếp theo em muốn cố gắng trong việc đóng phim, không muốn tham gia nhiều gameshow.

Em muốn có tác phẩm."

Tưởng Thiên thẳng thắn nêu suy nghĩ của mình."

Được, khi nào có phim hay, chị sẽ chú ý giúp em.

Nhưng em sẽ phải tham gia tiệc tối của nhà tài trợ, đêm nay đi thảm đỏ, em chuẩn bị đi."

Lý Hồng nói."

Dạ......."

Tưởng Thiên đồng ý."

Hiện tại em đã được truyền thông nhận định là đang trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt.

Nhưng hai người vẫn nên khiêm tốn, dù sao cũng phải chú ý phía trên, đừng quá khác người như vậy sẽ thuận lợi cho sự nghiệp của em.

Sau này em đi thảm đỏ, cố gắng đừng đi cùng Thẩm Tích Nhược."

Lý Hồng việc công xử theo phép công.Tưởng Thiên bị nói đỏ mặt, gật đầu đồng ý, nhưng nàng vẫn hỏi: "Chị Lý, bộ chị.... thấy bọn em đang yêu cuồng nhiệt hả?"

Lý Hồng cười đáp: "Em nhìn mặt mình đi y như đang say rượu.

Ánh mặt ngập nước, gương mặt hồng hào, môi còn hơi sưng.

Chị không cần suy diễn cũng biết."

Tưởng Thiên: "..........."

Nàng muốn giấu mặt đi!Triệu Phỉ Phỉ ở bên cười trêu: "Thật đó chị Thiên Thiên.

Chị hoàn toàn khác với lần trước em gặp.

Tình yêu làm người ta tràn đầy sức sống!"

Đến tối, sau khi trang điểm tỉ mỉ, Tưởng Thiên xuất hiện dưới sự mong đợi của mọi người.Dù một tuần trôi qua nhưng những tin tức về nàng vẫn không ngừng.Có người nói trông thấy nàng ở thành phố xuống cấp, có người bảo nàng đi dạo ở khu biệt thự cao cấp, nghi ngờ bị người yêu bỏ.

Có người nói thấy nàng ở khách sạn cao cấp, nghi vấn tự sát.Dù sao, lời nào cũng có.Lần này Tưởng Thiên mặc váy đỏ dài, mang vòng cổ lấp lánh khiến nàng lung linh, rực rỡ khi đứng trên thảm đỏ.Antifans bắt lấy cơ hội, khi Tưởng Thiên không xuất hiện, liên tục đăng bài nói nàng bị người ta đòi nợ không dám ra cửa, nói rất nhiều lời xấu.Nhưng giờ đây, Tưởng Thiên đi thảm đỏ, tất cả lời đồn sụp đổ."

Lúc trước không phải nói Thiên Thiên nhà tôi thiếu nợ, bị người yêu bỏ, nhan sắc tàn phai sao.

Nhìn đi cái mặt xinh đẹp nghìn lần này có chỗ nào giống tàn phai không!"

"Còn bảo người ta trốn nợ, buồn cười quá!"

"Trang sức cô ấy dùng là sản phẩm giới hạn của thương hiệu XXX ở Châu Âu, cả Thành phố chỉ có ba bộ!"

"Còn bảo Thiên Thiên bị người yêu vứt bỏ, ai nói ra đây, tôi đánh cho phù mỏ."
 
[Bhtt-Edit] [Hoàn] Sau Khi Chị Của Nam Chính Trở Về - Lương Bì Tựu Diện Bao
Chương 90: Rượu Champagne


Đầu năm là thời điểm không ngừng lộ diện của minh tinh nhưng Tưởng Thiên lại biến mất.

Chưa có nghệ sĩ nào giống nàng, trong lúc phát triển thì biến mất khỏi tầm mắt của khán giả, khiến rất nhiều tin đồn không hay về nàng xuất hiện.Các fans hoảng sợ, chú ý tin tức của Tưởng Thiên, một vài tin giả xuất hiện, sau đó tin tức dần ít ỏi.Fans đối thủ, antifans nhân cơ hội không ngừng bịa đặt, cãi nhau.

Mỗi khi hai bên cãi nhau, sẽ bị antifans mắng:"Chị nhà mấy người còn không thấy đã ở đây bảo vệ chủ.

Chó trung thành vậy chủ có biết không?"

Các fans ấm ức nhưng vì đang ăn Tết.

Khi thắp nhang cho tổ tiên, luôn thầm cầu nguyện: "Xin ông bà phù hộ Thiên Thiên nhà mình bình an trở về, đừng xảy ra chuyện!"

Lần trước Tưởng Thiên gặp chuyện khiến các fans sợ hãi nên các nàng chỉ mong nàng đừng có chuyện.Danh sách sự kiện vốn không có tên Tưởng Thiên, fans của nàng cũng không quan tâm nhưng một tiếng trước livestream, bỗng có tin Tưởng Thiên sẽ tham gia thảm đỏ.Lần này rất nhiều người vào xem livestream khiến livestream đứng hình.Các fans không ngừng kêu than:"Thiên Thiên ơi!

Con xuất hiện rồi, má chờ con lâu lắm!"

"Muốn xem Thiên Thiên!

Không biết Thiên Thiên ăn Tết có vui không, có tròn lên không!"

"Chị Thiên Thiên, em nhớ chị lắm, không biết dạo này chị thế nào!"

Các antifans vui sướng nói: "Haha, ai biết cô ta phải năn nỉ bao nhiêu người mới được tham gia, chắc chắn trạng thái rất kén!"

"Đúng vậy, vừa thêm vào chắc chắn không có thời gian chuẩn bị, không biết có kịp chuẩn bị lễ phục?"

"Lễ phục?

Không mặc áo sơmi là tốt lắm rồi, nghe nói cô ta đã chia tay bạn gái đại gia!"

Bảy giờ rưỡi tối, khi thảm đỏ chính thức bắt đầu, rất nhiều minh tinh xuất hiện, chỉ có Tưởng Thiên được mọi người chú ý nhất.Hoàn toàn áp đảo các minh tinh còn lại!Bình luận trên livestream ùn ùn kéo đến.

Sau khi thảm đỏ kết thúc, các truyền thông không ngừng nhắc về trạng thái "rất tốt" của Tưởng Thiên.Tưởng Thiên không quan tâm, nàng chỉ thấy có không ít fans của mình hiện đang có mặt, giơ bản đèn LED, kích động gọi tên mình.

Vì thế nàng đi đến chào hỏi."

Aaaa!

Thiên Thiên trông chị đẹp lắm!"

"Thiên Thiên trông như tiên nữ!!!

Siêu đẹp!"

Tưởng Thiên mặc váy đỏ thuộc thương hiệu cao cấp, chưa từng xuất hiện trên thị trường.Váy xẻ tà cao, lộ ra phần chân, thân váy được thêu phong cảnh rất phù hợp với trang sức nàng đang đeo.Tóc nàng được búi lên, lộ ra cần cổ trắng nõn.

Khi đôi mắt sáng ngời lướt qua Tưởng Thiên như mỹ nhân từ tranh bước ra làm người xem si mê.Tưởng Thiên chưa bao giờ thể hiện phong cách này.

Nàng chỉ đứng yên vẫn thu hút ánh nhìn của người đối diện.Nàng thật sự khiến người ta không thể bỏ qua.Cư dân mạng không ngừng bình luận về giá cả của các phụ kiện trên người nàng.

Mỗi món đều có giá xa xỉ khiến người ta tự hỏi ai đồn Tưởng Thiên phá sản, thiếu nợ!Cư dân mạng hóng hớt trong vui sướng, lúc trước antifans cuồng ngôn bao nhiêu bây giờ bị vả bấy nhiêu.Tối nay định sẵn mất ngủ, fans Tưởng Thiên kích động vì vả mặt được antifans.

Antifans lại mất ngủ vì khó chịu.Tưởng Thiên đi thảm đỏ xong, nàng tham gia tiệc rượu.

Sau khi chào hỏi tiền bối, hậu bối, nàng trốn trong góc hóng gió.Nàng cầm champagne, không uống chỉ làm dáng.

Nàng dựa vào ban công nhìn thành phố về đêm.Thành phố hoa lệ này giống với thế giới kia của nàng nhưng vẫn có đôi chút khác.Chỉ là bây giờ thành phố này trở nên đáng yêu hơn.

Vì nàng không còn cô đơn một mình, bao nhiêu ngọn đèn sáng lên, cũng có một ngọn sáng lên vì nàng.Phía sau truyền đến giọng nói quen tai: "Tưởng Thiên."

Tưởng Thiên quay đầu, là Trịnh Dương đã lâu không gặp.Trịnh Dương.....

Nữ số hai trong bộ phim lần đầu nàng đóng, cũng là một trong những người bạn thân nhất khi nàng vừa đến thế giới.Dạo này nàng bận rộn, không liên lạc với Trịnh Dương nhưng vẫn thường chú ý tin tức của đối phương nên biết sự nghiệp của nàng phát triển rất ổn.Lúc này, Trịnh Dương mặc váy trắng thanh nhã, tươi mát, mái tóc dài rũ bên vai mang cảm giác yếu ớt.Trịnh Dương như vậy rất khác với ấn tượng của Tưởng Thiên.

Trước kia, Trịnh Dương luôn xây dựng khí tràng cường đại nhưng bây giờ có lẽ nàng đã thay đổi phong cách.Tưởng Thiên không biết xảy ra chuyện gì bèn hỏi thăm: "Trịnh Dương lâu rồi không gặp.

Mình có xem gameshow cậu tham gia, chương trình đó hot lắm.

Chúc mừng cậu!"

Trịnh Dương cười, đôi mắt nhìn Tưởng Thiên.

Nàng rũ mi, nói: "Cảm ơn cậu.

Hôm nay cậu đẹp lắm."

Tưởng Thiên gật đầu: "Vậy sao, cảm ơn đã khen."

Trịnh Dương lại hỏi: "Lễ phục và trang sức của cậu đều do....

Thẩm tổng chuẩn bị sao?"

Giọng nàng hơi mất tự nhiên.Nàng không thể nói ra từ "người yêu của cậu".Tưởng Thiên lại không hay, vẫn cười đáp: "Ừ, thật ra mình không tính để chị ấy chuẩn bị nhưng người đại diện của mình bảo đang gấp nên phải nhờ chị ấy."

Trịnh Dương gật đầu, không bình luận.

Nàng nhìn cảnh đêm thành phố sau lưng Tưởng Thiên.Trong ánh đèn sáng, Trịnh Dương khẽ hỏi: "Cô ấy có đối xử tốt với cậu không?"

Tưởng Thiên cảm thấy câu này lạ lạ, đáp: "Tốt lắm mà sao vậy?"

Trịnh Dương nhắm mắt: "Vậy thì tốt.

Làm bạn, mình đương nhiên phải quan tâm cậu.

Nếu sau này có gì không ổn, cậu nhớ phải tìm mình vì mình là bạn thân của cậu."

Tưởng Thiên cười, đồng ý: "Ừ, không thành vấn đề.

Nếu mình và Tích Nhược cãi nhau, mình chắc chắn tìm cậu trước!"

Trịnh Dương cười nhưng đôi mắt lại có vẻ đáng thương: "Mẹ mình còn muốn mời cậu chầu mì trộn."

Tưởng Thiên vẫn nhớ đến người mẹ rụt rè của Trịnh Dương, nàng cảm động, gật đầu hẹn có rảnh sẽ đến.Hai người trò chuyện một lúc, Trịnh Dương bỗng chỉ vào ly champagne trong tay Tưởng Thiên: "Mình có thể uống nó không?"

Tưởng Thiên ngẩn người hỏi: "Để mình lấy ly khác cho cậu, ly này mình vừa uống....."

Trịnh Dương giữ tay nàng, không cho nàng rời đi: "Không, mình muốn ly này."

Tưởng Thiên không nói lại, ly rượu đã bị lấy đi.Trịnh Dương nâng ly uống sạch trước khi Tưởng Thiên chú ý.Nàng đặt ly lên bàn, cười nói: "Mùi không tệ."

Đúng lúc này, phía sau Tưởng Thiên có giọng nói trầm vang lên: "Thiên Thiên.....

Đây là bạn em sao?"

Tưởng Thiên quay đầu lại, kinh ngạc đáp: "Sao chị lại ở đây?"

Thẩm Tích Nhược mặc vest đen, quần ống rộng bước đến.

Cô không ngại ngùng, ôm lấy eo Tưởng Thiên.Tưởng Thiên hơi ngại, muốn đẩy cô nhưng tay chạm đến gần chỉ nhẹ nhàng đẩy vai Thẩm Tích Nhược."

Chào cô, tôi là người yêu của Tưởng Thiên, Thẩm Tích Nhược."

Thẩm Tích Nhược một tay ôm eo Tưởng Thiên, một tay đưa về phía Trịnh Dương.Trịnh Dương nhìn Thẩm Tích Nhược, trong lòng buồn bã, nàng chỉ có thể bắt tay với Thẩm Tích Nhược: "Chào Thẩm tổng, tôi là Trịnh Dương, bạn của Tưởng Thiên."

Thẩm Tích Nhược mỉm cười: "Tôi biết, cô từng đóng chung với Thiên Thiên, là quan hệ đồng nghiệp."

Vài câu ngắn ngủi đã đẩy Trịnh Dương ra xa Tưởng Thiên.Trịnh Dương cười xấu hổ, không đáp.

Nàng không cam lòng rời đi, vờ ngắm phong cảnh nhưng đôi mắt vẫn nhìn về phía hai người.Thẩm Tích Nhược cắn bên tai Tưởng Thiên, hỏi: "Chơi muộn vậy còn chưa về sao?

Có phải chị không đón thì em quên luôn đường về không?"

Tưởng Thiên cố ý nhăn mũi, nũng nịu: "Chính xác!

Em thích ra ngoài chơi!"

Thẩm Tích Nhược nhéo chóp mũi Tưởng Thiên, yêu thương đáp: "Rồi rồi rồi, chị chơi cùng em chịu chưa?

Chơi bao lâu cũng được............."

Trịnh Dương yên lặng nhìn.Trong bóng tối, Thẩm Tích Nhược không quan tâm ánh nhìn của người khác, hôn lên khóe môi Tưởng Thiên.Tưởng Thiên mỉm cười, đôi mắt lấp lánh.Trịnh Dương rời khỏi ban công.Sau khi thoát khỏi cái ôm của Thẩm Tích Nhược, Tưởng Thiên tìm kiếm Trịnh Dương: "Ủa?

Cậu ta đi đâu rồi, em còn muốn tâm sự nữa mà!"

Thẩm Tích Nhược nắm chặt tay nàng: "Ngoan, mình về nhà.

Lát nhắn tin cũng được."

Tưởng Thiên đồng ý, ngoan ngoãn theo Thẩm Tích Nhược về nhà.Tối nay sẽ là một đêm hạnh phúc.
 
[Bhtt-Edit] [Hoàn] Sau Khi Chị Của Nam Chính Trở Về - Lương Bì Tựu Diện Bao
Chương 91: Những Ngón Tay Xinh Đẹp


Qua năm, lịch trình của hai người bắt đầu vào quỹ đạo.

Cả hai bước vào giai đoạn gần nhau thì ít, xa nhau thì nhiều.

Tưởng Thiên không có ý kiến với tình trạng này.

Nàng không phải người thích dựa dẫm vào Thẩm Tích Nhược.

Mỗi ngày gọi cho nhau, cách mấy hôm gặp nhau là ổn.Huống hồ.....

Mỗi lần gặp Thẩm Tích Nhược, sáng nào eo nàng cũng đau, tiếp tục như vậy sẽ ảnh hưởng đến công tác!Cho nên nàng thấy rất tốt, nàng còn vui vẻ chạy show.Nhưng Thẩm Tích Nhược thì khác, cô chỉ muốn ở bên Tưởng Thiên.

Mỗi phút mỗi giây cô chỉ muốn trò chuyện với nàng nhưng thật sự cả hai không thể gọi liên tục được.Cuối cùng Thẩm Tích Nhược quyết định, bỏ tiền mua các bài pr cho Tưởng Thiên, và sắp xếp thêm các quảng cáo.

Như vậy cô sẽ có nhiều ảnh chụp và video để xem.Thẩm Tích Nhược cầm điện thoại, xem ảnh chụp của Tưởng Thiên.

Mỗi khi Tưởng Thiên có ảnh mới, cô sẽ chăm chú xem, không lo làm việc.Lâm Hoán thấy vậy, lắc đầu nói: "Tôi chưa từng thấy ai đu vợ như đu idol.

Cậu độc lạ thật đó."

Thẩm Tích Nhược làm lơ, nhìn thoáng Lâm Hoán đáp: "Người không có vợ như cậu đâu có hiểu được."

Lâm Hoán: "..........."

Đang vui vẻ tự nhiên nhắc vụ người ta ế làm chi?

Không có vợ thì làm sao?

Bộ có vợ là giỏi lắm chắc?

Tuy mình không có vợ nhưng mình có.... mình có.....

Huhu mình không có gì cả!Bên kia, tập đoạn Thẩm thị gần như sụp đổ, Thẩm Bác đưa theo Thẩm Tích Chu trốn nhà đầu tư đòi nợ, chạy sang Canada.Thẩm Tích Nhược không quan tâm Thẩm gia, cô chỉ tập trung phát triển giải trí Khuynh Thành.

Cô chỉ muốn Khuynh Thành có thêm nhiều quyền lực hơn trong giới giải trí.Trong khí thế hừng hực làm việc và tình cảm thuận lợi, cô thấy mình có đủ nhiều để khoe khoan với Lâm Hoán.Lâm Hoán nghĩ mãi cũng thấy mình không có điểm nào hơn Thẩm Tích Nhược.Tôi khổ quá mà!Sự nghiệp của Tưởng Thiên như diều gặp gió.

Sau lần come out trước, có rất nhiều đạo diễn liên lạc với nàng, kịch bản với đủ nội dung, thể loại được gửi đến, ngoài ra nàng còn nhận được nhiều lời mời tham gia gameshow.Gameshow chỉ là thời điểm để nghệ sĩ lộ diện, kiếm tiền tươi.

Tuy có người xem nhưng hiện tại Tưởng Thiên không muốn tham gia, Lý Hồng chỉ có thể tiếc nuối từ chối tất cả.Còn về lời mời đóng phim, Tưởng Thiên chọn vai diễn trong phim đô thị có độ khó cao để diễn.Sau một tuần chuẩn bị, huấn luyện, Tưởng Thiên tiến tổ.Hai ngày sau khi vào đoàn phim, lúc tám giờ tối, Tưởng Thiên về phòng, gọi video với Thẩm Tích Nhược.Video vừa rang đã được bắt máy, Thẩm Tích Nhược đã xuất hiện trên màn hình.Dù không có filter nhưng Thẩm Tích Nhược vẫn trông rất đẹp.

Cô có gương mặt trắng nõn cùng làn da mịn màn, hồng hào.Tưởng Thiên nhìn thấy lại nhớ đến những đêm nồng cháy cùng Thẩm Tích Nhược.Thẩm Tích Nhược luôn thích dính mặt mình với mặt Tưởng Thiên.

Khi hai gương mặt dán vào nhau, cảm giác ấm áp, thoải mái khiến người ta mê luyến.Hai người ngủ chung, chỉ muốn dính chặt lấy cơ thể của nhau.Lúc mới vào đoàn phim, Tưởng Thiên còn vui vẻ, hí hửng nhưng khi nhìn thấy Thẩm Tích Nhược, nàng nhận ra mình rấ nhớ cô."

Tích Nhược.....

Có phải mấy hôm nay chị không nghỉ ngơi đủ không?"

Tưởng Thiên vứt bỏ những cảm giác ái muội, nàng nhìn đôi mắt thâm quầng của Thẩm Tích Nhược, quan tâm hỏi."

Ừ, chị không ngủ được, không có em, giường trống lắm."

Thẩm Tích Nhược cách gần màn hình như muốn thấy rõ nàng.".........

Em cũng nhớ chị."

Tưởng Thiên thở dài.

Trước khi gọi, chủ đề nàng nghĩ không phải vậy, nàng muốn cổ vũ Thẩm Tích Nhược, cố gắng làm việc chờ mình về.Bây giờ nàng chỉ muốn nói "em không đóng phim nữa, em về được không".Nàng chưa kịp nói thì nghe Thẩm Tích Nhược hỏi: "Chị không đi làm, chị đến chỗ em được không?"

Tưởng Thiên: "..............."

Có lẽ đây là tâm ý tương thông?Nàng hít sâu, bình tĩnh đáp: "Em cảm thấy hai đứa phải cố gắng làm việc, chú tâm cho công việc, như vậy mới có thể......"

Thẩm Tích Nhược rất hiếm khi ngắt lời nàng, cô nhìn nàng bảo: "Chị thật sự không muốn làm việc."

Tưởng Thiên: "Nhưng chị chưa đến tuổi nghỉ hưu mà?"

Nàng chớp đôi mắt tròn xoe.Dáng vẻ đáng yêu làm Thẩm Tích Nhược nhíu mày, càng đưa mặt đến gần màn hình.Thẩm Tích Nhược nhìn một lúc nói: "Em lại gần cho chị xem đi."

Tưởng Thiên nghe lời thò đầu đến.

Gương mặt nàng phóng đại trong màn hình: "Vậy được chưa chị?"

Thẩm Tích Nhược bỗng để sát vào, sau đó thấy màn hình tối đen kèm theo tiếng "chụt".Điện thoại của Thẩm Tích Nhược bị ngắt.Tưởng Thiên: "????"

Chuyện gì vậy?Nàng nhớ lại cảnh vừa rồi.Bỗng đỏ mặt.Vừa rồi, nàng thấy môi Thẩm Tích Nhược hơi cong lên giống như.....

Đang hôn mình.Thì ra đến gần màn hình là để làm vậy.........Thẩm Tích Nhược thật là!

Bao lớn rồi còn làm trò con nít!Còn hôn mình qua màn hình nữa............Đúng là tổng tài trẻ con!Nhưng.....

Hợp gu nàng.Càng nghĩ trái tim càng đập loạn.Tưởng Thiên che ngực, cong môi cười, nhanh chóng nhắn tin: "Chị là người xấu!

Chị dám ngắt máy của em!

Người ta giận chị lắm đấy!"

Nàng nhắn một lúc nhận ra mình như đang làm nũng.Trước kia Tưởng Thiên ớn mấy chuyện nũng nịu này lắm nhưng hiện tại chỉ chốc lát nàng đã có thể phát huy hoàn hảo biệt tài ngọt ngào dính dính...........Thẩm Tích Nhược cũng có thể tiếp thu chuyện này.Thật sự ai yêu nhau mà không sến súa.Thẩm Tích Nhược nhận tin nhắn, quả nhiên gọi lại.Tưởng Thiên nằm trên sô pha, mặc áo ngủ, tóc được khăn lông quấn lại.

Nàng bắt máy, thấy Thẩm Tích Nhược vẫn mặc đồ công sở.Nàng nhăn mũi: "Hừ!

Chị dám gác máy trước!"

Thẩm Tích Nhược nghiêm túc cười đáp: "Vừa rồi chị.... hơi ngại, không dám nhìn em nên mới cúp máy.

Chị không cố ý."

Tưởng Thiên cười trêu: "Ngại ngùng gì nữa?

Mà nãy chị làm gì?

Tối thui em chưa thấy gì, còn tưởng bên chị cúp điện."

Thẩm Tích Nhược xoa lông mày.Tưởng Thiên biết chỉ cần hồi hộp, cô sẽ thường làm vậy.

Nhưng vì Thẩm Tích Nhược rất hiếm khi căng thẳng nên ngoại trừ Tưởng Thiên, không ai nhận ra.Hiện tại, Thẩm Tích Nhược xoa lông mày, Tưởng Thiên cười trộm.

Nàng muốn trêu cô để đối phương thừa nhận vừa hôn trộm mình.Không ngờ, Thẩm Tích Nhược xoa lông mày, có ý tưởng mới: "Vừa rồi em làm nũng, có phải cũng nhớ chị không?"

Tưởng Thiên nhíu mũi, cảm thấy mình như mèo con.

Nàng nghĩ đến cảnh mình vừa nũng nịu đã ớn lạnh nhưng vẫn không nhịn được làm nũng: "Ai mà làm nũng!

Người ta đáng yêu vậy mà kêu làm nũng!"

Nói rồi, nàng bỗng cảm thấy ớn quá.Nhưng Thẩm Tích Nhược lại nheo mắt, rất hưởng thủ, khéo môi cong cong, gương mặt ửng đỏ: "Em lặp lại lần nữa được không?"

Cô nghiêm túc nói làm Tưởng Thiên không lặp lại được.

Nhìn gương mặt đỏ bừng của Thẩm Tích Nhược, nàng nghĩ đến chuyện người lớn, hoảng sợ nói: "Chị chị chị chị là biến thái sao?"

Thẩm Tích Nhược khó hiểu: "Hả?

Chị biến thái chỗ nào?"

Tưởng Thiên nhớ có lần nàng cảm thấy khủng bố khi đọc tin giọng phái nữ có thể kích phát sự biến thái.Tuy nàng tin nhân cách Thẩm Tích Nhược nhưng nàng không muốn Thẩm Tích Nhược biến thành tên biến thái.Nàng nghiêm túc nói: "Em quyết định rồi, sau này sẽ không làm nũng với chị.

Em phải bồi dưỡng chị thành một thanh niên có ích cho xã hội.

Ngoài ra mình cũng nên hạn chế gọi điện."

Thẩm Tích Nhược: "?????

Không được!"

Tưởng Thiên nhấp môi, nói: "Vì sao không được?"

Đôi mắt Thẩm Tích Nhược đầy ý cầu xin: "Không nghe thấy giọng em, chị không ngủ được."

Tưởng Thiên: "Em sẽ ghi âm chuyên mục kể chuyện cổ tích, trước khi ngủ em gửi cho chị nghe."

Thẩm Tích Nhược: "Thiên Thiên, sao em xấu thế?"

Tưởng Thiên: "Em không xấu, em chỉ đề phòng chị thành biến thái!

Em có ý tốt!"

Thẩm Tích Nhược đưa tay, lộ ra các ngón tay.Tay cô thon dài, thẳng tắp, móng tay được cắt ngay ngắn, sạch sẽ.Tưởng Thiên nhìn, bị hấp dẫn, nhất thời cảm thấy "sao trên đời có đôi tay đẹp thế này", "đôi tay ấy lại thuộc về mình".Thẩm Tích Nhược liếm môi, năm ngón tay mở ra như đóa hoa: "Bé hư, xem chị xử em thế nào đây."

Lúc này Tưởng Thiên mới hiểu vì sao cô lại cho mình xem tay.Thì ra.....

Là vậy.Nàng đỏ mặt, không còn tâm tư giả đứng đắn, đôi mắt miên mang nhìn mỹ nhân trước mặt.Cùng đôi tay đưa nàng đến vùng đất khoái lạc.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back