Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Bhtt][Hoàn][Edit]Hà Bất Ngộ Như Ca - Nhất Chỉ Lan Châu

[BOT] Mê Truyện Dịch
[Bhtt][Hoàn][Edit]Hà Bất Ngộ Như Ca - Nhất Chỉ Lan Châu
Chương 67


Lúc ở trong nước nhận được tin, Tống Như Ca đã bắt đầu quay chụp tạp chí.Ai đó đã tung tin rằng lần này Tống Như Ca lên tiếng là vì cô cảnh sát kia - Hà Ngộ Ngộ.Một số người cũng nói rằng Tống Như Ca chỉ đang chỉ trích những phóng viên vô đạo đức trong ngành giải trí, cũng như những kẻ hay tung tin vu khống người khác trên mạng xã hội.Đủ mọi cách ngụy biện, chỉ có bản thân Tống Như Ca mới biết tại sao mình lại nói ra những lời này.Và một nhân vật chính khác trong bản tin hiện đang bị giam giữ ở một nơi không xác định tại nước T."

Ý chị là, ngay từ đầu những người này đã biết chúng ta đến để điều tra?"

Sau khi Nguỵ Mai nghe Hà Ngộ Ngộ phân tích, cô mới thả lỏng.Vẻ mặt Hà Ngộ Ngộ nghiêm nghị: "Có thể nói là như thế này."

"Còn nhớ, em bắt đầu buồn ngủ từ khi nào không?"

Hà Ngộ Ngộ dựa vào cửa sắt phòng, cô chỉ nhìn ra ngoài qua khe cửa, nhưng không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.Nguỵ Mai nhớ lại một lúc, cô ấy dường như đã ra khỏi Thị Trấn Tư Ninh, và sau khi lên xe ..."

Hình như từ lúc đi ra khỏi Thị Trấn Tư Ninh," Nguỵ Mai nói."

Nhưng tôi không có chuyện, tại sao bốn người lại phản ứng thế này?"

Hà Ngộ Ngộ đưa tay ôm ngực.Cô so sánh trong đầu, ngay từ đầu, A Xương A Bổn và những người khác có gì khác biệt."

Trên đường đi hình như tôi không có ăn đồ ăn vặt như mọi người đúng không?"

Hà Ngộ Ngộ không rõ, có thể là lý do đồ ăn vặt không?Nguỵ Mai nghĩ kỹ lại, hình như Hà Ngộ Ngộ không ăn vặt, lúc đó cô ấy đang chăm chú lái xe."

Có thể nào trong đồ ăn đó cũng đã bị bỏ thuốc không?"

Hà Ngộ Ngộ nói.Nhưng thời gian hôn mê của Nguỵ Mai khác với ba người kia."

Em có nhớ lúc chúng ta ở Thị trấn Y Toa Lộ Bạch không?"

Hà Ngộ Ngộ từ cửa bước vào giường, cô xé chăn bông trên giường."

Kẻ điên kia sao?"

Nguỵ Mai khóe miệng khô khốc, hiện tại cô cho rằng mình có thể uống một hồ nước.Hà Ngộ Ngộ gật đầu."

Anh ta làm sao vậy?"

Nguỵ Mai chưa hiểu lắm, đó không phải là kẻ điên sao?"

Trước khi chúng ta đi, anh ta đã nói gì đó về bụng mình."

Hà Ngộ Ngộ vẫn còn nhớ rất rõ kẻ điên đó, nhưng lúc đó Hà Ngộ Ngộ chưa kịp quan sát được người trói kẻ điên đó lại.Nguỵ Mai chợt nhận ra: "Ra vậy!

Anh ta đói bụng!

Nếu biết sớm hơn, tôi đã cho anh ấy ăn vặt.

Có lẽ do đói bụng mới điên cuồng như vậy."

Hà Ngộ Ngộ trợn mắt nhìn Nguỵ Mai và nói với vẻ bất lực, "Anh ta có lẽ biết đồ ăn của chúng ta có vấn đề, bao gồm cả con gà kia."

"Tôi cũng hơi buồn ngủ, nhưng không nghiêm trọng bằng bọn em."

Hà Ngộ Ngộ nói tiếp."

Con gà tây kia có vấn đề sao?"

Nguỵ Mai sờ sờ môi, có chút khô khốc.Hà Ngộ Ngộ gật đầu, và bây giờ không có lời giải thích nào khác ngoài phỏng đoán này."

Vậy đừng nói là đồ ăn vặt của chúng ta bị đánh thuốc, mọi thứ ở thị trấn Tư Ninh đều có vấn đề?"

Nguỵ Mai nắm chặt tay, hiện tại cô rất tức giận."

Cũng may lúc đó tôi không ăn đồ ăn vặt em mua, nếu không xe bị lật cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì."

Hà Ngộ Ngộ có chút may mắn, sau đó hơn phân nửa đồ ăn đều vào bụng của mấy người này.Nguỵ Mai sờ sờ bụng: "Không biết bọn họ thế nào rồi."

Vừa nói xong, cửa phòng nhỏ liền mở ra.Một người đàn ông mặc áo khoác trắng bước vào.

Anh ta đeo một cặp kính không gọng.

Anh ta cao khoảng 1m80 và trông giống như một nhà nghiên cứu khoa học."

Cảnh sát của Trung Quốc thật là giỏi."

Người đàn ông vỗ tay, khóe miệng như chú hề trong phim kinh dị, gần như cười đến mang tai.A Xương và ba người họ đã tìm được đường trở lại trung tâm tiếp ứng và nói với văn phòng về vấn đề này.Sau khi nhận được thông báo, sở cảnh sát trong nước đã lập tức ra lệnh đến nước T, và bảo đảm đưa người đó về nước nguyên vẹn.

Cảnh sát nước T cũng đã điều động quân đến viện trợ đưa hai cảnh sát về an toàn.

Bên phía Trương Đồng Hách vẫn còn đang tiếp tục truy bắt Văn Lâm, dựa theo kết quả điều tra của cảnh sát, Văn Lâm đã bỏ trốn đến một hòn đảo hoang ở nước T.Hà Ngộ Ngộ và Nguỵ Mai không biết chuyện gì đang xảy ra bên ngoài, họ thậm chí còn không biết nó ở đâu."

Anh là ai?"

Hà Ngộ Ngộ ngăn Nguỵ Mai lại phía sau và đặt trạng thái chiến đấu.Người đàn ông cười nói: "Đừng lo lắng, người Trung Quốc các cô đều hùng hổ thế này sao?

Tôi sẽ không làm tổn thương các cô."

"Ngớ ngẩn."

Hà Ngộ Ngộ lạnh lùng nói bằng tiếng Trung."

Cô nói cái gì?"

Người đàn ông không hiểu, nhìn vẻ mặt của Hà Ngộ Ngộ như thể không phải là lời tốt đẹp gì.Hà Ngộ Ngộ chế nhạo: "Tôi khen anh."

"Nếu như vậy, tôi có thể làm một cuộc giao dịch với các cô."

Người đàn ông lấy ra một tấm thẻ từ trong túi áo khoác trắng.Nguỵ Mai tiến lên nhận lấy: "Ý của anh là?"

Có một chuỗi tiếng Anh được viết trên thẻ, cũng như hộp thư."

Tôi tin các cô sẽ đồng ý."

Người đàn ông định đi, nhưng vừa bước ra khỏi cửa, đột nhiên dừng lại: "Tôi tên là Tạp Bố Tư, tôi đã nghĩ đến việc gõ cửa, sẽ có người mang cô đến cho tôi. .

"Sau khi Tạp Bố Tư đi ra ngoài, cửa đã bị khóa chặt."

Trên đó viết gì vậy?"

Hà Ngộ Ngộ hỏi.Nguỵ Mai nhíu mày, cô sờ sờ lỗ tai của mình: "Anh ta yêu cầu chúng ta đánh cắp bí mật quốc gia."

Hà Ngộ Ngộ cầm lấy tấm thẻ, cô nhìn lướt qua, lập tức xé nát tấm thẻ: "Bớt mơ mộng hão huyền!"

Nguỵ Mai không nói một lời, cô ngồi bên giường và suy nghĩ sự việc."

Bây giờ chúng ta không thể đi ra ngoài."

Nguỵ Mai kéo Hà Ngộ Ngộ qua, tay có chút lạnh, Nguỵ Mai lại kéo Hà Ngộ Ngộ lên giường ngồi xuống.Hà Ngộ Ngộ thoạt nhìn sửng sốt, Nguỵ Mai trước nay chưa từng nắm tay cô."

Không có cách nào chúng ta phải nghĩ ra cách."

Hà Ngộ Ngộ rút tay về, cô ngồi bên cạnh Nguỵ Mai.Nguỵ Mai xoa tay, đặt lên mặt Hà Ngộ Ngộ: "Lạnh chết em rồi, chị mau nắm tay sưởi ấm cho em đi."

Hà Ngộ Ngộ cau mày không chịu đưa tay ra, nhưng Nguỵ Mai đã kéo tay cô ra."

Căn phòng này thậm chí còn không có lò sưởi, lạnh chết bà đây rồi."

Nguỵ Mai run rẩy nói.Hà Ngộ Ngộ liếc cô một cái, giờ này mà còn nghĩ đến chuyện này.Cũng không biết đã qua bao lâu, Hà Ngộ Ngộ đã ngủ thiếp đi, đầu có chút đau, không biết có chuyện gì, trong mơ cũng chỉ toàn bộ dáng của Tống Như Ca.Khi Nguỵ Mai nhìn thấy Hà Ngộ Ngộ đã ngủ, cô rón rén đứng bên cạnh giường Hà Ngộ Ngộ và nói nhỏ: "Em xin lỗi."

Cô quay lại gõ cửa vài cái, bảo vệ mở cửa đưa cô ra ngoài.Nguỵ Mai bị bịt mắt đưa đến phòng thí nghiệm, cô ngửi thấy mùi cồn bay trong không khí và mùi hôi thối khó tả, cô không biết đó là mùi gì.Vén tấm vải trên mắt ra, Nguỵ Mai ngồi trước mặt Tạp Bố Tư, trên tay anh ta cầm một bao thuốc lá chưa châm."

Tôi biết cô sẽ không làm tôi thất vọng."

Tạp Bố Tư cười.Nguỵ Mai ngồi ở trên ghế bên cạnh, chống tay lên tay vịn: "Muốn ta hợp tác với anh, nhất định phải có điều kiện."

Tạp Bố Tư nhếch mép: "Cô còn dám đàm phán các điều khoản với tôi?"

"Vậy thì anh tìm người khác làm đi."

Nguỵ Mai đứng dậy và giả vờ rời đi."

Cô chắc chứ?

Người Trung Quốc các cô không phải có một câu, có qua mà không có lại, chẳng phải quá thất lễ sao?

Cô về rồi thì làm sao giải thích được với đồng nghiệp của cô về chuyện cô ta bị hôn mê hửm?"

Tạp Bố Tư đi đến bên cạnh Nguỵ Mai, anh ta cầm gói thuốc gõ gõ lên vai Nguỵ Mai, "Cô biết đấy, hung thủ giết người của tôi phái đi còn ở Trung Quốc, còn vị bạn của cô Vương Địch Địch, chết như thế nào mới đẹp đây?Khi Nguỵ Mai nghe thấy câu này, trở tay tát một cái, Tạp Tư Bố nhanh chóng lùi về sau hai bước."

Đồ vô sỉ!"

Nguỵ Mai chửi rủa.Tạp Bố Tư cười thay vì tức giận: "Tôi vô sỉ sao?

Thế ai trơ trẽn khi làm cho đồng nghiệp hôn mê bất tỉnh rồi đến đây tìm tôi?Nguỵ Mai ngừng nói, vừa rồi lúc Tạp Tư Bố đưa một tấm thẻ, trên đó ghi "Đi hay ở, tùy bạn." trên tấm thẻ đó còn có chút bột.Trong phòng vừa rồi, Nguỵ Mai thoa bột lên mặt và trên tay của Hà Ngộ Ngộ, khi Hà Ngộ Ngộ chạm vào mũi cô ấy, cô ấy sẽ hít phải thứ bột đó."

Nói cho tôi biết, anh cần cái gì."

Nguỵ Mai quay đầu lại, dù sao nàng cũng đã tới điểm này, cũng không cần phải ra vẻ.Tạp Bố Tư bước đến bàn làm việc và nhặt một túi tài liệu trên bàn làm việc."

Nhìn đi."

Tạp Bố Tư đưa nó cho Nguỵ Mai, cô ấy cầm lấy nó và xem qua.Nguỵ Mai cất túi tài liệu đi: "Anh có bắt giữ đồng nghiệp của tôi cũng vô dụng, bây giờ tôi mới cùng anh trên một chiếc thuyền."

"Cô Nguỵ Mai, quả là một người thông minh.

Tôi thích làm việc với những người thông minh.

Cô muốn làm gì với cô ta đây?"

Tạp Bố Tư vẫn cầm một bao thuốc lá.

Anh ta không châm thuốc.

Có thể là do anh ấy đã ở trong phòng thí nghiệm, nếu như châm lửa có thể dẫn tới hoả hoạn.Nguỵ Mai cúi đầu suy nghĩ một giây: "Giết cô ta."

Tạp Bố Tư ngạc nhiên nhìn cô, vỗ tay nói: "Ý hay, vậy làm theo ý cô."

Khi Nguỵ Mai trở lại phòng, cô ấy nhìn thấy Hà Ngộ Ngộ vẫn còn đang ngủ trên giường, lính canh nhấc cô ấy lên khỏi giường, và họ ném cô ấy ra ngoài.

Nguỵ Mai không biết Hà Ngộ Ngộ bị vứt ở đâu, nhìn Hà Ngộ Ngộ bị nâng đi ra ngoài, Nguỵ Mai siết chặt tay cô ấy lại.Thực xin lỗi, Hà Ngộ Ngộ.

Nguỵ Mai nói ở trong lòng.Ba người A Xương đưa cả đội đến Thị trấn A Tác La, khi đến thị trấn thì khung cảnh vẫn như trước."

Đến rồi."

Lưu Dương đưa đội trinh sát đến, anh lần theo dấu bánh xe để tìm manh mối nơi họ tìm thấy thứ mà Hà Ngộ Ngộ đã bỏ lại.Nhưng vì trời lại có tuyết nên tất cả các vết đều hơi mờ."

Anh có chắc là ở đây không?"

Một cảnh sát nói.Lưu Dương cùng A Xương gật đầu: "Ở ngay đây, tuyệt đối không sai!"

Viên cảnh sát nhìn đi nhìn lại: "Không đúng, vết bánh xe chỉ dài hơn 10 mét, ngoài ra không có dấu vết nào khác."

Thật vậy, dấu bánh xe trên mặt đất kéo dài từ nơi mà Hà Ngộ Ngộ bị kéo đi, và biến mất cho đến khi ra bên ngoài."

Chuyện gì vậy?"

A Bổn đến và đưa tay chạm vào dấu vết trên mặt đất.A Xương ở cách đó không xa hét lên: "Mau tới đây!"

Thấy vậy, Lưu Dương vội vàng đi tới: "Làm sao vậy?"

"Hà Ngộ Ngộ!

Cô ấy ở đây!"

A Xương vừa nói vừa đi tới kéo Hà Ngộ Ngộ đứng dậy, toàn thân cô lạnh ngắt, không cảm thấy hơi ấm.Lưu Dương nhanh chóng cởi quần áo: "Cô ấy bị sao vậy?"

"Nhanh lên!

Xe cấp cứu!"

A Bổn hét lên.
 
[Bhtt][Hoàn][Edit]Hà Bất Ngộ Như Ca - Nhất Chỉ Lan Châu
Chương 68


Hà Ngộ Ngộ được đưa đến bệnh viện cấp cứu, khi đến bệnh viện, máu trong người cô đã sắp đông lại.A Bổn A Xương và những người khác đang đợi ngoài cửa, trong khi Lưu Dương và nhóm của anh ta vẫn đang tìm kiếm trong Thị trấn A Tác La."

Anh nói xem chuyện gì đã xảy ra thế này!"

A Xương đứng ở cửa phòng phẫu thuật, cởi mũ ra, trong khi A Bổn cau mày không nói.Sau gần ba giờ phẫu thuật, cuối cùng bác sĩ cũng ra khỏi phòng giải phẫu.Anh ta tháo khẩu trang xuống: "Cũng may là các anh đưa đến kịp.

Nếu trễ hơn một chút thì người đã bị đông chết."

"Cảm ơn bác sĩ, khi nào cô ấy sẽ tỉnh lại?"

A Bổn hỏi.Bác sĩ nhìn hai người bọn họ, không nhìn ra được quan hệ giữa hai người và bệnh nhân trong phòng mổ, Trung Quốc thoáng vậy sao?

Thế mà một vợ hai chồng cũng được à?"

Bệnh nhân ở ngoài trời lạnh trong thời gian dài, trong cơ thể còn bị tiêm một lượng thuốc mê lớn.

Làm phẫu thuật xong phải một tuần sau cơ thể mới hồi phục lại.

Còn khi nào tỉnh lại thì phải dựa vào bệnh nhân."

Bác sĩ nói xong chuẩn bị đi, lại bổ sung thêm một câu, "Cảnh sát nữ nước các anh thật là nữ trung hào kiệt, tự cắn đầu lưỡi muốn đứt ra cũng không để cho bản thân hôn mê."

Hà Ngộ Ngộ được chuyển đến phòng bệnh, đội trưởng Trần cũng đến, ngoài việc tham gia hoạt động lần này ở cảng, ông ta ở thành phố C liên tục quan sát hành động của đội."

Đội trưởng Trần."

A Bổn đang cắt một quả táo, khi anh nhìn thấy đội trưởng Trần đến, anh nhanh chóng đứng lên, "Sao ông lại ở đây?"

Hai người chào nhau, Đội trưởng Trần nhìn Hà Ngộ Ngộ đang nằm trên giường, nói: "Cô ấy bây giờ thế nào?"

"Không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng bác sĩ nói không biết khi nào cô ấy tỉnh lại, phải dựa vào chính cô ấy."

A Bổn nói.Đội trưởng Trần nhìn quanh: "Nguỵ Mai đâu?"

"Cô ấy ...

Tôi không biết ở đâu.

Chúng tôi chỉ tìm thấy Hà Ngộ Ngộ, Lưu Dương vẫn đang dẫn người đi tìm kiếm."

A Bổn cũng lo lắng cho Nguỵ Mai.

Bây giờ, chưa rõ cô ấy còn sống hay chết, người không biết ở đâu.Lưu Dương dẫn đầu nhóm ở Thị trấn A Tác La, và tìm kiếm trong bốn năm giờ, nhưng không có manh mối.Trương Đồng Hách thực sự đã bắt được Văn Lâm, bây giờ Văn Lâm đang bị giam giữ tại trại tạm giam ở nước T.

Bởi vì anh ta không phải là người nước T, Văn Lâm không tiện bị thẩm vấn ở nước T."

Ngày mai đưa hắn trở về Trung Quốc!

Ông đây không chịu nổi nữa!"

Trương Đồng Hách nhấp một ngụm trà dập lửa, thu giữ 1,5 tấn ma túy trong căn cứ bí mật của Văn Lâm ở nước T, đủ để tên này chết mấy trăm lần.Cảnh sát nước T cùng với cảnh sát Trung Quốc kiểm tra "sào huyệt" ma túy của Văn Lâm ở nước T, bên chỗ Văn Lâm có hàng trăm người điều chế ma túy, trong đó trẻ nhất chỉ mới 17 tuổi.

Trong số họ có những người Trung Quốc nhập cư trái phép, và những người này đã được thống nhất sắp xếp nhốt trong một trại giam khác.Trương Đồng Hách châm một điếu thuốc đứng trước mặt Văn Lâm đang bị còng tay: "Vụ án tử kia là do mày làm đúng không?"

Văn Lâm hờ hững nhìn Trương Đồng Hách, anh ta cũng không thèm để ý."

Khốn kiếp!

Mày nói chuyện cho tao."

Trương Đồng Hách hít một hơi, ấn điếu thuốc vào gạt tàn một cách mạnh bạo.Văn Lâm vẫn không lên tiếng, anh nhìn Trương Đồng Hách với vẻ mặt kẻ thiểu năng."

Đừng có động vào anh ta, đến lúc anh ta nghiện ma tuý sẽ tự nhiên nói thôi."

A Bổn nắm lấy giữ chặt tay của Trương Đồng Hách lại, khi thấy anh ta muốn đánh Văn Lâm.Trương Đồng Hách chửi mắng vài câu, quay đầu lại hỏi: "Hà Ngộ Ngộ còn chưa tỉnh sao?"

A Bổn lắc đầu, đã một ngày, không tìm thấy Nguỵ Mai, còn Hà Ngộ Ngộ cũng chưa tỉnh.Lưu Dương ngày đêm dẫn mọi người tìm kiếm manh mối, đi tới các thị trấn trước đây anh ta từng đến, khi còn ở Thị Trấn Tư Ninh, những người bán hàng rong nhiệt tình kia đã biến mất từ lâu.Trở lại Thị trấn A Tác La, Lưu Dương và những người khác tìm thấy thông tin trên bức tranh do Lý Hoằng Văn cung cấp trong nhà thờ đã bị phong tỏa."

Quả nhiên là vậy."

Lưu Dương thu thập những manh mối này.Nguỵ Mai, người đã mất tích vài ngày, hiện đang ngồi trong văn phòng của Tạp Bố Tư, gõ bàn phím."

Cô Nguỵ Mai, tôi biết cô là nhân viên công nghệ cao.

Cô có thể sử dụng danh tính của cô để vào mạng nội bộ của sở cảnh sát.

Ngay cả khi cô không ở Trung Quốc, cô cũng có thể làm được đúng không?"

Tạp Bố Tư ngồi sang một bên, tay vẫn cầm bao thuốc lá.Mấy ngay nay, Nguỵ Mai cũng đã quan sát được rõ nơi này.

Tạp Bố Tư đang nghiên cứu về các loại ma túy mới.

Nói chung, nồng độ thuốc trên thị trường chỉ là 30%, thuốc tốt hơn gần như là 50%.

Loại thuốc mà Tạp Bố Tư và những người khác đã nghiên cứu có hàm lượng hơn 80%.Đêm qua Nguỵ Mai cũng chứng kiến Tạp Bố Tư bắt hai người da đen để thử nghiệm, cô buộc phải theo dõi quá trình hai người da đen thử nghiệm ma túy.Tạp Bố Tư tiêm thuốc vào cánh tay của người da đen, trong vòng nửa phút, mạch máu của hai người bắt đầu sưng lên, sắc mặt bắt đầu vặn vẹo, lộ ra vẻ sảng khoái."

Loại ma túy này, một khi đã dùng rồi thì đừng mơ bỏ được nó."

Tạp Bố Tư nói bên tai Nguỵ Mai, Nguỵ Mai chán ghét hơi thở ghê tởm này, cô nắm chặt tay, móng tay sắp bấm vào thịt bên trong.Tạp Bố Tư cười ngạo nghễ, cái miệng to ban đầu của anh giờ giống như một phế phẩm không mở rộng ra được."

Cô Nguỵ Mai, cô yên tâm mà phục vụ cho tôi, chỗ tốt đương nhiên không thể thiếu người giỏi, nếu như cô dám dùng mánh khoé, tôi sẽ cho cô sống không bằng chết."

Tạp Bố Tư lúc này mới châm một điếu thuốc.Nguỵ Mai quay người rời khỏi phòng thí nghiệm, hồi lâu cô vẫn không thể bình tĩnh lại được.Không biết Hà Ngộ Ngộ bây giờ thế nào, lúc đó Nguỵ Mai kéo tay Hà Ngộ Ngộ, cô viết "Chị đi đi, em ở lại."

Cô biết rằng Tạp Bố Tư sẽ không để Hà Ngộ Ngộ ra đi dễ dàng, vì vậy cô tự đưa ra đề nghị giết Hà Ngộ Ngộ.Khi Hà Ngộ Ngộ bị mang đi ra ngoài, Nguỵ Mai đã vào trong phòng xem cô ấy.

Lúc đã Hà Ngộ Ngộ đã tỉnh, sau đó bị tiêm thuốc mê vào cho nên mới hôn mê tiếp.

Khi đó Hà Ngộ Ngộ đã cố gắng cắn vào đầu lưỡi, cho nên mới không mất ý thức hoàn toàn."

Cô Nguỵ Mai, cô ngây người làm gì vậy?"

Tạp Bố Tư hỏi.Nguỵ Mai định thần lại: "Máy tính này của anh không thể nào làm được, con chip quá tệ, tôi muốn đổi sang một chiếc máy tính tốt hơn."

"Ok, đổi máy tính đi, lập tức mang đến đây."

Tạp Bố Tư nhấn vào ống nghe và nói vài từ tiếng Anh có trọng âm với đầu dây bên kia.Một lúc sau, có người mang đến một chiếc máy tính mới.Sau khi Nguỵ Mai kết nối mạng, cô đã mở ra trang mạng nội bộ của sở cảnh sát.Tạp Bố Tư muốn biết bố trí của các cảng ở Trung Quốc, cùng với một ít căn cứ quân đội.

Chắc chắn anh ta muốn tìm hiểu kỹ, sau đó mới đưa ma tuý vào Trung Quốc.Nguỵ Mai đã xác nhận Tạp Bố Tư và Văn Lâm biết nhau, và Văn Lâm là đối tác của anh ta ở Trung Quốc."

Anh Tạp Bố Tư, anh muốn biết điều gì?"

Nguỵ Mai đã đăng nhập vào mạng nội bộ cảnh sát.

Trang web này nằm trên internet, để truy cập vào bên trong đó cần xây dựng một máy chủ.

Để vào trên đó cần phải xác minh danh tính của Nguỵ Mai, nhưng xác minh của cô ấy không thành công, cần phải xác minh qua SMS.Nguỵ Mai không nói gì, và trực tiếp giải mã nó.Tạp Bố Tư tò mò tiến lại gần, sờ mũi, không biết nhiều về tiếng Trung nhưng lại cảm thấy trang web dày đặc khiến anh nhíu mày."

Đây là cái gì?"

Tạp Bố Tư nhìn những dòng chữ trên.Nguỵ Mai cười nói bằng tiếng Trung: "Sa tệ."

Không biết tiếng Trung còn đòi xâm nhập vào thị trường Trung Quốc, thời buổi này tiếng Trung phổ biến như vậy, còn không chịu học à?"

Cô Nguỵ Mai, cô nói gì vậy?"

Tạp Bố Tư trông có vẻ khó hiểu, nhưng nhìn vẻ mặt của Nguỵ Mai, nó không có vẻ là một lời nói tốt."

Ồ ~ thưa anh Tạp Bố Tư, tôi đang khen anh đấy!"

Nguỵ Mai nói theo kiểu tiếng anh của người Trung Quốc.Sau khi nói xong, cô tìm cho Tạp Bố Tư một vài thứ có thể tìm thấy trên trang mạng."

Đây là một số tài liệu quân sự, có cần tôi dịch sang tiếng Anh không?"

Nguỵ Mai sắp xếp nội dung thành một tệp, đương nhiên cô không thể cung cấp cho Tạp Bố Tư những nội dung cơ mật của quốc gia.

Tạp Bố Tư nhìn lướt qua, nhưng không để ý, dù sao cũng không hiểu được."

Được rồi, vậy tôi nhờ cô Nguỵ Mai dịch thông tin sang tiếng Anh, cảm ơn cô."

Tạp Bố Tư nói xong liền đứng dậy rời đi.Anh ta đứng trước gương bên ngoài phòng Nguỵ Mai, trên tay cầm bao thuốc lá: "Người phụ nữ này thế mà dám lừa tôi bằng những thông tin trên mạng.

Để tôi xem cô ta định làm gì!"

Trên thực tế, Tạp Bố Tư có thể nói một số tiếng Trung.

Anh ta giả vờ không biết tiếng Trung trước mặt Nguỵ Mai."

Có cần giải quyết luôn cô ta không?

Thưa ngài."

Một người đàn ông đứng bên cạnh Tạp Bố Tư cúi đầu.Tạp Bố Tư lắc đầu: "Bây giờ, cô ta còn chưa phát huy hết tác dụng."

"Người Trung Quốc, rất thú vị."

Tạp Bố Tư nhìn Nguỵ Mai đang ngồ bên trong thông qua kính.A Bổn vẫn ở trong phòng bệnh Hà Ngộ Ngộ, Lưu Dương cũng đã trở lại.Ban đầu, chuyện Hà Ngộ Ngộ bị sát hại ở nước T trong nước còn chưa biết, thứ nhất là vì muốn bảo hộ Hà Ngộ Ngộ, thứ hai là để kẻ địch cho rằng Hà Ngộ Ngộ đã chết.Nhưng mà có một số phương tiện truyền thông, để kiếm lưu lượng.

Không biết từ đâu ra được tấm ảnh Hà Ngộ Ngộ vào phòng phẫu thuật, đã lan truyền rộng rãi ở trong nước.Một số phương tiện truyền thông thậm chí còn phóng đại và viết về những điều vẫn chưa được xác thưc.#cảnh sát họ H ở T nước bị sát hại chưa rõ sống chết #Khi Tống Như Ca nhìn thấy bài viết này, trái tim cô thắt lại.

Cô có một cảm giác xấu.Sau khi nhấp vào, cô phát hiện ra rằng người trong ảnh đang mặc quần áo của cô---- Chiếc áo kia là do cô đưa cho Hà Ngộ Ngộ.Tống Như Ca ngay lập tức mở điện thoại và bấm số của Hà Ngộ Ngộ, nhưng đúng như dự kiến điện thoại không gọi được.Gọi WeChat cho Nguỵ Mai cũng không được.Tống Như Ca hơi run lên, cô sợ, từ trước đến giờ cô chưa bao giờ sợ đến thế.Cô bấm vào trang đặt vé máy bay, mấy lần bấm nhầm điểm đến.Hà Ngộ Ngộ chắc chắn sẽ không sao, Tống Như Ca nghĩ.Hà Ngộ Ngộ đang nằm trên giường bệnh ở nước T mơ thấy mình đang ăn gà rán, vừa hoàn thành xong nhiệm vụ, về nhà không thấy Tống Như Ca, cô gọi gà rán về ăn một mình.Nào ngờ vừa mới ăn được hai miếng, thì đã bị cái người muốn giảm cân bảo trì dáng người - Tống Như Ca cướp đi.Hà Ngộ Ngộ định giật lại, nhưng sau khi nghĩ rằng đó là Tống Như Ca, cô đành bỏ cuộc.Cô đứng dậy, đẩy Tống Như Ca vào tường và nói bên tai cô: "Làm lão bà của tôi chứ?

Được không?"

Thấy vậy, Tống Như Ca nhướng mày.Một cái trở tay, đem khí thế 10 phần của Hà Ngộ Ngộ thu lại, bây giờ Hà Ngộ Ngộ đang bị đè trên tường."

Hả?

Để xem cô có năng lực không nhé!"

Hơi thở Tống Như Ca đầy mê hoặc, trên người cô còn mặc chiếc váy đen lễ phục nhận thưởng, còn trên người Hà Ngộ Ngộ thì mặc cảnh phục.Nhìn đi nhìn lại, sao cứ thấy người phụ nữ mặc chiếc váy đen kia lại mạnh mẽ hơn viên cảnh sát nhỏ kia vậy.
 
[Bhtt][Hoàn][Edit]Hà Bất Ngộ Như Ca - Nhất Chỉ Lan Châu
Chương 69


Tống Như Ca suốt đêm bay đến nước T.

Trước khi đi, cô đã đến sở cảnh sát thành phố C liên hệ với A Bổn, rồi đến thẳng bệnh viện ở nước T.May mắn thay, lần này không có tên phóng viên nào theo dõi cô, khi Tống Như Ca đến bệnh viện, A Bổn đã đợi cô ở cửa."

Cô Tống."

A Bổn nhìn thấy một người phụ nữ mặc áo khoác đen và đeo khẩu trang, "Bên này."

Tống Như Ca nhìn quanh, gật đầu cảm ơn rồi đi theo vào cửa: "Cảm ơn, đã vất vả cho các anh."

A Bổn lắc đầu, anh ta đẩy cửa phòng của Hà Ngộ Ngộ: "Mời vào."

Lưu Dương là người duy nhất trong phòng bệnh, sau khi nhìn thấy Tống Như Ca bước vào, anh ta lập tức đi ra ngoài.Tống Như Ca nhìn thấy Hà Ngộ Ngộ đang nằm trên giường, cô bước tới, đưa hai tay nắm lấy tay Hà Ngộ Ngộ.Tay cô ấy còn đang cắm ống kim tiêm, rất lạnh, Tống Như Ca nhìn sắc mặt tái nhợt của Hà Ngộ Ngộ, cô không nói lời nào, trong lòng cảm thấy vô cùng đau đớn."

Ngộ Ngộ, tôi đến rồi."

Tống Như Ca trầm giọng nói, giọng nói có chút khàn khàn.Tống Như Ca tự trách bản thân rất nhiều, cô ấy chẳng thể làm được gì cho Hà Ngộ Ngộ cả.Cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Hà Ngộ Ngộ và thấy rằng người này thế mà đang cười?"

Hà Ngộ Ngộ?

Cô tỉnh rồi à?"

Tống Như Ca chạm vào tay Hà Ngộ Ngộ.Hà Ngộ Ngộ không trả lời, giả vờ ngủ sao?Tống Như Ca kéo ghế đến và ngồi bên cạnh cô ấy, cô chỉ lặng lẽ nhìn Hà Ngộ Ngộ.

Người trên giường vẫn chưa tỉnh, khóe miệng còn nhếch lên."

Không biết là đang mơ gì nữa."

Tống Như Ca mỉm cười, đặt tay Hà Ngộ Ngộ vào trong chăn bông.Đêm rất dài, A Bổn thấy Tống Như Ca ở bên trong nhìn chằm chằm Hà Ngộ Ngộ, nên tự mình đi nghỉ ngơi cũng tiện không quấy rầy.Có thể nói, Tống Như Ca đã ngồi trước giường của Hà Ngộ Ngộ cả đêm, sợ Hà Ngộ Ngộ sẽ cô đơn, Tống Như Ca đã kể cho cô ấy nghe câu chuyện trước khi cô ấy ra mắt.Cô kể chuyện làm sao cô vào được Học Viện Điện Ảnh, rồi trở thành một diễn viên ra sao, và lần đầu tiên cô quay diễn thế này, cô đều kể ra hết.Khoảng bốn giờ sáng, bàn tay mà Tống Như Ca đang nắm giống như động đậy.Cô lập tức mời bác sĩ tới, sau khi bác sĩ kiểm tra, phát hiện ý thức tỉnh lại của Hà Ngộ Ngộ rất mãnh liệt.Tống Như Ca đợi họ đi khỏi, rồi tiếp tục ngồi bên cạnh Hà Ngộ Ngộ.Nước T đã lâu rồi không thấy ánh mặt trời, lúc ánh nắng ấy chiếu vào, Tống Như Ca đã ngủ thiếp đi bên giường.Hà Ngộ Ngộ vẫn chưa tỉnh.Văn Lâm được đưa về Trung Quốc từ sáng sớm, những người Trung Quốc trong "đế chế ma túy" của anh ta cũng được đưa về, còn những người từ các nước khác được giao cho cảnh sát nước T xử lý."

Bên Nguỵ Mai không có tiến triển gì sao?"

A Bổn mang đến cho Tống Như Ca một bát cháo thịt nạc trứng vịt bắc thảo, cũng không biết cô ấy có ăn được không.Lưu Dương lắc đầu: "Còn chưa biết, định vị điện thoại cũng không có."

Tống Như Ca nhận lấy, cảm ơn và hỏi, "Không tìm thấy Nguỵ Mai sao?"

A Bổn gật đầu: "Lúc phát hiện ra Hà Ngộ Ngộ, chúng tôi không nhìn thấy Nguỵ Mai, không biết đã bị đưa đến chỗ nào."

Tống Như Ca cau mày, chẳng trách điện thoại của Nguỵ Mai cũng không gọi được."

"A Bổn!"

A Xương vội vàng bước vào.Anh nuốt nước bọt nói: "Nguỵ Mai có tin tức!"

"Từ từ nói."

Lưu Dương quay đầu liếc nhìn Hà Ngộ Ngộ trên giường.Tống Như Ca đặt chén cháo lên bàn, cô đứng dậy đi lấy khăn lau mặt cho Hà Ngộ Ngộ."

Những người trong sở phát hiện ra rằng Nguỵ Mai đăng nhập vào mạng nội bộ cảnh sát còn đăng nhập trái phép."

A Xương thở dốc, hiển nhiên là đã kiệt sức vì chạy đến.Lưu Dương tiếp tục hỏi: "Có thể xác định vị trí không?"

"Địa chỉ IP cho thấy đang ở Thị trấn A Tác La."

A Xương lấy điện thoại di động ra và nhờ người trong văn phòng gửi địa điểm cụ thể."

Làm sao có thể?

Chúng ta đã lục tung Thị trấn A Tác La, nhưng vẫn không tìm được!"

Lưu Dương cầm lấy điện thoại, địa chỉ IP trên đó quả thực hiển thị ở Thị trấn A Tác La.A Bổn nói: "Điều gì sẽ xảy ra nếu vị trí của chính máy tính đã bị thay đổi?"

Tống Như Ca lấy khăn nóng ra, lau nhẹ lên mặt Hà Ngộ Ngộ, sau đó thấm ướt tăm bông rồi chấm lên môi Hà Ngộ Ngộ.
 
[Bhtt][Hoàn][Edit]Hà Bất Ngộ Như Ca - Nhất Chỉ Lan Châu
Chương 70


"Khả năng này rất nhỏ," Lưu Dương cất điện thoại di động: "Làm được ra thế này, chỉ có dân IT chuyên nghiệp mới làm được, hơn nữa Nguỵ Mai phát ra tín hiệu, chắc chắn sẽ không cố ý đổi IP."

A Bổn nghĩ nghĩ cũng cảm thấy Lưu Dương nói khá hợp lý, nếu như Nguỵ Mai muốn phát tín hiệu, chắc chắn sẽ không thay đổi địa chỉ IP."

Vậy chúng ta đến Thị trấn A Tác La tìm lại lần nữa không?"

A Xương hỏi, anh liếc nhìn Hà Ngộ Ngộ trên giường còn Tống Như Ca thì ngồi ở bên cạnh.Trong tình huống này, không có lựa chọn nào khác ngoài việc đến Thị trấn A Tác La một lần nữa."

Bên phía đội trưởng Trương đã thẩm vấn Văn Lâm sao rồi?"

A Xương nâng cằm hỏi.Lưu Dương lắc đầu: "Văn Lâm chỉ thừa nhận buôn lậu ma túy, không thừa nhận giết người trong khách sạn."

"Văn Lâm có nhìn thấy những bức tranh tường trong nhà thờ không?"

A Xương muốn tìm ra hung thủ và giải cứu Nguỵ Mai càng sớm càng tốt.Cái chết của Lý Hoằng Văn khiến anh ta rất hoảng loạn, nếu hung thủ chính là người bắt giữ Nguỵ Mai thì tính mạng của Nguỵ Mai có thể gặp nguy hiểm.

Nếu Văn Lâm là hung thủ, thì phải tìm bằng chứng gì, thì anh ta mới chịu nhận tội?"

Nhìn xem, Đội trưởng Trương nói mà Văn Lâm chẳng tỏ thái độ gì cả."

Lưu Dương nói tiếp.Đúng vậy, một trùm ma túy, dù có giết ai, anh ta cũng sẽ cố gắng im lặng nhất có thể.Sau một vài cuộc thảo luận, tất cả đều cảm thấy rằng họ nên đến Thị trấn A Tác La một lần nữa, Hà Ngộ Ngộ đã có Tống Như Ca chăm sóc cho cô ấy, cho nên không cần lo lắng.Sau khi ba người rời đi, Tống Như Ca vẫn ở bên cạnh giường của Hà Ngộ Ngộ."

Hà Ngộ Ngộ, khi nào thì cô tỉnh lại?"

Tống Như Ca chạm vào tay Hà Ngộ Ngộ, đầu ngón tay có chút lạnh, Tống Như Ca từ từ nắm chặt lấy bàn tay của Hà Ngộ Ngộ.Khi có tiếng gõ cửa, Tống Như Ca lập tức buông tay: "Mời vào."

Một người phụ nữ mặc đồng phục y tá bước vào.

Cô ấy đẩy xe đi vào, những chai thuốc trong đó va vào nhau tạo ra tiếng vang lách tách."

Đến lúc đổi thuốc rồi."

Cô y tá đeo khẩu trang và để lộ đôi mắt to."

Vâng."

Tống Như Ca đứng dậy và ra hiệu cho cô ấy tự nhiên.Mặt trời bên ngoài chói chang, Tống Như Ca đứng tựa vào mép cửa sổ, đối diện là một tòa nhà cao tầng, bị ánh nắng trực tiếp chiếu vào, trông rất ấm áp.Y tá thay thuốc xong liền đóng cửa đi ra ngoài.Khi Lưu Dương và những người khác đến Thị trấn A Tác La, không có gì lạ khi khung cảnh vẫn không thay đổi."

Anh nói xem, cuối cùng ở đây có bí mật gì?"

A Xương ăn mặc chỉnh tề, vừa đi vừa thở dốc.A Bổn lắc đầu: "Chúng ta đã tìm kiếm nhiều lần rồi mà vẫn chưa tìm ra manh mối, cũng không có dấu hiệu lái xe bỏ đi, điều này chứng tỏ ở đây nhất định có vấn đề."

Họ yêu cầu cả đội tập hợp lại và chuẩn bị đi sâu vào tận cùng của Thị trấn A Tác La để điều tra, vị trí đầu tiên là ở nơi bị trũng bên ngoài nhà thờ.

Khung cảnh kỳ lạ của vùng lõm ở đó không thể đoán ra được chuyện gì đã xảy ra, nó trực tiếp bị trũng xuống, không có dấu vết của các vụ nổ xung quanh."

Tôi nghĩ tiếng động lớn mà chúng ta nghe thấy trước đây là ở dưới lòng đất."

A Bổn nhìn cái hố lớn trước mặt."

Bắt đầu hành động thôi chứ?"

A Xương hỏi.Mọi người lập tức bắt tay vào đo độ sâu của hố, dùng những viên đá nặng để thử độ chắc của đáy.Khi bọn họ bắt đầu chui xuống đất để khám phá, thì Hà Ngộ Ngộ vẫn nằm trên giường bệnh không tỉnh lại.Tống Như Ca cầm một cuốn Truyện cổ Grimm đọc cho Hà Ngộ Ngộ nghe."

'Haha, ông bạn già! ~' 'Ôi!

Trời ơi, quà của ông ...'," Tống Như Ca đọc được một câu, liếc nhìn Hà Ngộ Ngộ, cô đặt sách xuống nhìn mặt Hà Ngộ Ngộ, miệng vẫn không ngừng đọc truyện cổ tích, "Nữ hoàng có một ý tưởng táo bạo, và không biết có nên làm điều đó hay không."

Tống Như Ca đặt "Truyện cổ Grimm" xuống, cô nói: "Bây giờ, hoàng hậu muốn hôn ngươi, tiểu công chúa có bằng lòng không?"

"Nàng đang đến gần nha."

Tống Như Ca đắp chăn bông cho Hà Ngộ Ngộ, tóc cô chạm vào má Hà Ngộ Ngộ."

Nữ hoàng ..."

Tống Như Ca chưa kịp nói xong, cô ấy đã bị trọng lực đẩy lên, và môi cô ấy chạm vào môi Hà Ngộ Ngộ.Nhưng Hà Ngộ Ngộ vẫn nhắm mắt lại, giống như vô thức trở mình.Tống Như Ca trầm mặc hai giây, lập tức rời khỏi người Hà Ngộ Ngộ: "Ngộ Ngộ, cô tỉnh rồi?"

Hà Ngộ Ngộ vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, mí mắt không nhúc nhích."

Ngộ Ngộ?"

Tống Như Ca xác nhận lại lần nữa, nhưng vẫn không có phản hồi.Thấy không có phản ứng gì, Tống Như Ca thở phào nhẹ nhõm, cô vừa chạm vào môi Hà Ngộ Ngộ, còn chưa kịp cảm thụ nữa.

Cảm giác hình như hơi mềm nhỉ?

Giống như ăn bánh pudding, nó tan chảy khi chạm vào.Có nên thử lại không nhỉ?

Dù sao người đâu có tỉnh.Không biết Tống Như Ca lấy đâu ra can đảm, không sợ Hà Ngộ Ngộ đột nhiên đẩy ngã sao?Thôi kệ, Tống Như Ca lại cúi đầu xuống, và chạm lướt qua môi Hà Ngộ Ngộ."

Khụ khụ," Cô đứng thẳng người nói, "Đây là trả lại cho cô đó, ai bảo vừa rồi cô làm tôi ngã xuống chi, bây giờ coi như huề nhau."

Tống Như Ca nói xong, cô nhìn Hà Ngộ Ngộ với lương tâm cắn rứt, người này vẫn còn chưa tỉnh.Đám người Lưu Dương đang tập trung đào hố, Hà Ngộ Ngộ tiếp tục hôn mê ba ngày trên giường, mỗi ngày đều trông cậy vào y tá thay thuốc và cung cấp dung dịch dinh dưỡng để duy trì mạng sống.Nguỵ Mai ở bên kia không ổn lắm.Mấy ngày nay cô ấy đã lần lượt nộp một số tài liệu trong nước cho Tạp Bố Tư, những tài liệu này thoạt đầu có thể lừa, nhưng bây giờ về cơ bản mọi thứ có thể kiểm tra đều đã được kiểm tra, không thể giao cho Tạp Bố Tư thêm cái gì nữa."

Cô Nguỵ Mai, mấy thông tin cô giao cho tôi đều không khác nhau mấy, cô đang muốn lừa tôi sao?"

Tạp Tư Bố ném tài liệu lên trên bàn trước mặt Nguỵ Mai, vẻ cười nhưng trong lòng không hề cười.Nguỵ Mai lắc đầu: "Anh Tạp Bố Tư của tôi à, sao tôi dám lừa anh chứ?

Chỉ là tài khoản của tôi ở Trung Quốc cần phải xác nhận thân phận.

Nếu tôi trực tiếp hack nó, thì sẽ khởi động hệ thống cảnh báo, chúng ta sẽ bị lộ ngay."

"Không tìm ra được thông tin chiến trường và thông tin tàu chiến sao?"

Tạp Bố Tư tay cầm bao thuốc lá, quầng thâm mắt có chút nặng, tựa hồ còn chưa tỉnh ngủ."

Có thể nha, là anh muốn xem hình ảnh đúng không?"

Nguỵ Mai cười nói, vẻ mặt rất tự nhiên.Tạp Bố Tư gật đầu: "Tôi khuyên cô giao cho tôi càng sớm càng tốt, bằng không đừng trách tôi lỗ mãng."

"Đương nhiên."

Nguỵ Mai vẫn đang cười, đang nghĩ biện pháp đối phó.Chẳng lẽ phải dùng hình ảnh ở trên mạng nữa sao?

Chuyện này sẽ sớm bị phát hiện, nhưng tàu chiến trong nước và thông tin chiến trường là cơ mật quốc gia, nếu tiết lộ cho Tạp Bố Tư, nhất định sẽ gây rắc rối.Ngồi trước máy tính, cô suy nghĩ rất lâu, quyết định cung cấp ảnh tàu chiến cho Tạp Bố Tư, nhưng nó đã được xử lý, sẽ có một số lỗ hổng trong chi tiết.Tạp Bố Tư hoàn toàn xem Nguỵ Mai như là một gián điệp, Nguỵ Mai đã vắt óc để làm ra thứ anh ta muốn trong những ngày này.Nguỵ Mai vừa nghĩ vừa thay đổi thông số của tấm hình.Cô ấy đã giao nó cho Tạp Bố Tư vào buổi chiều."

Đây là thông tin tàu chiến mà anh muốn."

Nguỵ Mai đưa cho anh một xấp ảnh.Sau khi Tạp Bố Tư cầm lấy, anh ta xem vài giây, cau mày ném tấm ảnh vào mặt Nguỵ Mai: "Cô đây muốn làm gì hả?

Muốn lừa tôi sao? những CCTV theo dõi tàu chiến hạm đều là hình ảnh chất lượng cao, còn của cô là cái gì hả?"

Nguỵ Mai không ngờ Tạp Bố Tư lại biết chuyện này, đúng là CCTV xung quanh tàu chiến đều là hình ảnh độ nét cao, chỉ vì sợ bọn tội phạm khi vào sẽ không nhìn thấy mặt."

Anh Tạp Bố Tư, anh cũng biết tôi không thể đăng nhập vào tài khoản của tôi ở trong nước, vì vậy tôi không thể có được hình ảnh độ nét cao.

Nếu được, thì anh trả lại điện thoại di động cho tôi.

Miễn là tôi có thể đăng nhập bằng số điện thoại, tôi có thể cho anh bức ảnh độ nét cao."

Giọng điệu của Nguỵ Mai thành khẩn, không giống như đang nói dối.Tạp Bố Tư biết Nguỵ Mai có thể có được những bức ảnh độ nét cao về tàu chiến, anh ta nháy mắt với những người bên dưới và yêu cầu đưa điện thoại di động của Nguỵ Mai đến, anh ta nói: "Đừng giở trò, sau khi đăng nhập, lập tức đưa cho tôi."

Nguỵ Mai gật đầu, cô vội vàng bật máy tính đăng nhập vào trang web, dùng mã xác minh để đăng nhập.Ngay sau khi cô vừa đăng nhập xong, cô đã bị giữ chặt.Nguỵ Mai nhanh chóng tắt máy và sử dụng phím tắt để xóa tất cả hồ sơ."

Khốn kiến!

F*ck!"

Nguỵ Mai mắng, cô chỉ cần nhấn cái nút Enter nữa là có thể xoá toàn bộ hồ sơ, chỉ cần chút nữa thôi!Tay Nguỵ Mai bị đè xuống, đầu bị hai người đàn ông to lớn đè lên bàn."

Cô Nguỵ Mai, người Trung Quốc có một câu nói 'rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt' đúng không?"

Tạp Bố Tư châm một điếu thuốc và từ từ thở ra những đám mây từ miệng, từ nét mặt của anh ta thể hiện ra thì biết được trong thuốc lá kia có chưa ma tuý.Nguỵ Mai rống lên: "Fuck!

Buông tao ra!"

Cô cố gắng thoát khỏi bàn tay của người đàn ông to lớn, nhưng bởi vì cô quá nhỏ so với bọn chúng, nên bị khống chế không phản kháng được."

Để tôi nhìn xem nào, bên trong đó có gì nhỉ?"

Tạp Bố Tư lộ ra vẻ đê tiện, khiến Nguỵ Mai thật muốn tát anh ta một cái.Tạp Bố Tư đỡ bàn phím máy tính bằng hai ngón tay, anh ta vừa định nhấn nút xuống trên bàn phím, thì Nguỵ Mai cố gắng hết sức, dùng đầu hất bàn phím xuống đất và dùng một chân giẫm lên phím Enter.Một dòng chữ màu xanh lam nhấp nháy trên màn hình máy tính, và tất cả nội dung được đặt lại về 0.Tạp Bố Tư đầu tiên là sửng sốt, sau đó phẫn nộ, anh ta trực tiếp ấn tàn thuốc chưa dập tắt lên da đầu của Nguỵ Mai.Nguỵ Mai đau đớn kêu lên, "Mẹ nó!"

Một đám khói xám lập tức xuất hiện từ mái tóc của cô, kèm theo đó là tiếng đốt."

Cô Nguỵ Mai, cô đã nhiều lần chạm vào giới hạn của tôi, đừng trách tôi vô lễ."

Tạp Bố Tư nắm lấy đầu Nguỵ Mai, cùng với tóc.Đôi mắt của Nguỵ Mai hơi biến dạng vì bị kéo tóc."

Tao sẽ không cung cấp cho mày bất cứ thông tin cơ mật nào quốc gia cả, bởi vì tao là người Trung Quốc."

Nguỵ Mai nói, cô trừng mắt nhìn Tạp Bố Tư.Tạp Bố Tư bảo người mang đến một cây búa, anh ta nói với Nguỵ Mai, "Cô chắc chứ?"

Nguỵ Mai nghiến răng, cô ấy đã bị đặt trên một cây thánh giá và không thể di chuyển."

Mày muốn làm gì thì làm."

Nguỵ Mai mỉm cười, cô nhìn Tạp Bố Tư, cùng lắm thì chết, nhưng mà cơ mật quốc gia, không thể bị lộ.Thấy Nguỵ Mai im lặng, Tạp Bố Tư giơ búa lên và dùng búa đập xương sườn của Nguỵ Mai, cùng với một tiếng rắc, xương sườn của Nguỵ Mai bị gãy.Khi cây búa đập vào người Nguỵ Mai, Nguỵ Mai mở to đôi mắt trừng anh ta, không rên một tiếng, cô cảm giác toàn thân đau đớn, nước mắt chảy ra.Nguỵ Mai vẫn không rên một tiếng nào."

Không ngờ phụ nữ Trung Quốc các cô lại mạnh mẽ như vậy."

Thấy Nguỵ Mai không hó hé, Tạp Bố Tư dùng búa đập vào một bên xương sườn khác.Nguỵ Mai đau đến mức suýt ngất đi: "Tiếp đi!

F*ck you!"

"Tiêm thuốc cho cô ta."

Tạp Bố Tư nói.Ngay lập tức, có người mang đến tiêm cho Nguỵ Mai một loại thuốc tỉnh táo.Giờ đây, Nguỵ Mai có muốn ngất cũng không ngất được.

"Tra hay không tra!"

Tạp Bố Tư gầm lên, anh ta đã mất kiên nhẫn.Nguỵ Mai lắc đầu yếu ớt, cô ấy bị tiêm thuốc vào và đầu cô rất đau, nhưng cô ấy không thể ngất đi."

Không tra."

Giọng của Nguỵ Mai có chút yếu ớt, trong đầu cô hiện lên bóng dáng của Vương Địch Địch, không biết cô ấy thế nào rồi.Tạp Bố Tư sốt ruột, anh ta có một tấn ma túy cần vận chuyển ra ngoài, nếu vẫn không lấy được thông tin cảng ở Trung Quốc thì số ma túy này khó có thể vào hải quan một cách thuận lợi.Tạp Bố Tư nói: "Chặt ngón tay cô ta đi!"
 
[Bhtt][Hoàn][Edit]Hà Bất Ngộ Như Ca - Nhất Chỉ Lan Châu
Chương 71


Ngụy Mai đổ mồ hôi và không nói nên lời vì cơn đau, cô nghiến răng và nhìn chằm chằm vào Tạp Bố Tư."

Cô Ngụy Mai, ngón tay chính là thứ quan trọng nhất của cô, bây giờ hối hận còn kịp, có muốn hợp tác với tôi không?

Hay tiếp tục làm người yêu nước."

Tạp Bố Tư đứng trước mặt cô với con dao trên tay.Lưỡi kiếm sắc bén xẹt qua mặt Ngụy Mai, máu đỏ tươi chảy ra khắp khuôn mặt đầy mồ hôi của cô ấy.“Cho dù có chết, tao cũng không tiết lộ với mày một lời.”

Giọng nói của Ngụy Mai có chút khàn khàn, cô nín thở.Tạp Bố Tư nâng con dao lên và thả nó xuống, cắt đứt ngón trỏ bàn tay phải của Ngụy Mai.Ngụy Mai hét lên, tay không ngừng chảy máu, máu loang lổ khắp sàn nhà khiến người ta choáng váng.“Cô Ngụy Mai, bây giờ cô vẫn còn cơ hội để suy xét, nên hay không nên?”

Tạp Bố Tư chậm rãi nhặt ngón tay bị cắt rớt của Ngụy Mai trên mặt đất lên, trên ngón tay vẫn còn vết chai khi bóp cò súng."

Muốn giết thì phải chém sao để cho tao sảng khoái.

Người ở nước T chúng mày đều yếu như vậy sao?

Vết mực làm cho lòng tao ngứa cả lên."

Ngụy Mai thở hổn hển, ngón tay đau tê dại, và ngay khi cô ấy sắp ngất đi, thì lại tiếp tục bị tiêm một liều thuốc tỉnh táo.Thấy Ngụy Mai không chịu nhượng bộ, Tạp Bố Tư đã chặt đứt ngón tay giữa của cô.Hà Ngộ Ngộ, người đang nằm trong bệnh viện, bật dậy khỏi giường như thể nhận được một tín hiệu.Tay cô đang nắm một bàn tay mềm mại, người bên giường đã ngủ say, cô dụi mắt, trong cổ họng có mùi máu tanh.“Như…

Như Ca?”

Hà Ngộ Ngộ không chắc lắm, nhưng sau khi nhìn đi nhìn lại người nằm bên cạnh giường, cô chắc chắn đó là Tống Như Ca.Hà Ngộ Ngộ muốn đứng dậy, nhưng vì nằm trên giường mấy ngày nay tay chân đều đau nhức.Tống Như Ca cảm thấy bàn tay cô đang cầm có chuyển động, ngay lập tức mở mắt ra.“Hà Ngộ Ngộ, cô tỉnh rồi.”

Giọng điệu của Tống Như Ca rất bình tĩnh, nhưng từ ánh mắt cô ấy có thể thấy rằng cô ấy đang rất phấn khích.Hà Ngộ Ngộ gật đầu, cô định đứng dậy, nhưng chân rất yếu.Tống Như Ca đỡ lấy cô ấy lên và bấm chuông, sau đó các bác sĩ đến ngay.Sau khi kiểm tra Hà Ngộ Ngộ, họ xác nhận rằng không có vấn đề gì trước khi rời đi.“Ngụy Mai đâu?”

Hà Ngộ Ngộ đang dựa vào giường với chiếc gối mà Tống Như Ca dựng lên sau lưng cô.

Cô cảm thấy tốt hơn nhiều so với lúc vừa mới tỉnh dậy.

Ít nhất cô có thể nhấc chân lên và làm một số động tác.

Thật ra trước đó, cô đã mơ hồ tỉnh một lần.

Nhưng lý trí của cô không thể kiểm soát cơ thể của mình, sau đó cô lại hôn mê.Lưu Dương xấu hổ nhìn Hà Ngộ Ngộ: "Vẫn chưa tìm ra.

Chúng tôi nhận được manh mối từ sở, đã tìm kiếm Thị trấn A Tác La rất lâu, bao gồm cả việc tìm kiếm dưới lòng đất, nhưng vẫn không thể tìm ra được dấu vết của Ngụy Mai."

Hà Ngộ Ngộ gật đầu, cô tự nhiên uống một ngụm nước mà Tống Như Ca đưa qua."

Lúc chúng tôi bị bắt, ở trên xe tôi đã đếm số lượt cua xe, tầm 80 khúc cua, dọc đường tôi không nghe thấy tiếng động nào, và chiếc xe không dừng lại lần nào.", Hà Ngộ Ngộ lại uống thêm một ngụm nước: "Không có đèn giao thông, đường không gập ghềnh."

A Xương mang đồ ăn vào, bây giờ đã đến giờ ăn trưa, Hà Ngộ Ngộ đã đói rồi.“Nhưng nơi Nguỵ Mai gửi tín hiệu là ở Thị trấn A Tác La.”

A Bổn luôn cảm thấy có điều gì đó không rõ ở Thị trấn A Tác La.“Nhưng cảnh sát Hà cũng nói khi bị bắt đi, họ đã đi qua nhiều khúc cua và xe vẫn luôn chạy.”

Lưu Dương ngồi ở trên ghế, dùng ngón trỏ cầm một tờ giấy A4, bên trên là định vị mà trong sở gửi đến.A Bổn đột nhiên nghĩ: "Lúc đó, khi chúng tôi tỉnh dậy, chiếc xe đã biến mất xuất hiện lại ở thị trấn A Tác La, cũng như dấu bánh xe của chiếc xe bọc thép đã biến mất.

Chúng tôi chưa bao giờ điều tra rõ ràng những điều này."

Hà Ngộ Ngộ cau mày, cô rất lo lắng cho Ngụy Mai, bởi vì Ngụy Mai đã viết vài chữ vào lòng bàn tay cô, lúc Ngụy Mai nắm lấy tay cô, cô ấy đã viết lên tay cô vài chữ.Ngoài ra, khi Ngụy Mai nhìn thấy cô lần cuối, Ngụy Mai đã thay thế các lính canh, sau đó cô không biết Ngụy Mai làm cách nào để cho cô thoát ra khỏi đó.

Mà cô lại xuất hiện ở thị trấn A Tác La.“Tại sao vòng đi vòng lại, vẫn ở A Tác La?”

Lưu Dương có chút khó hiểu, bất kể là đang điều tra từ xa hay gần, đều không có manh mối xác định.Tống Như Ca lúc này mới im lặng nói: "Có thể chiếc xe bắt hai người, vẫn luôn chạy vòng quanh thị trấn A Tác La không?”

Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn cô, Tống Như Ca nhìn Hà Ngộ Ngộ nói tiếp: "Khi quay phim, chúng tôi sẽ giả vờ ngồi lái ở trong xe, có một con quay hồi chuyển có thể làm cho xe quay đầu.

Sau khi xử lý hậu kỳ, nó giống như một chiếc xe hơi thật.

"Hà Ngộ Ngộ đã hiểu!

Thảo nào Lưu Dương và những người khác đã điều tra mà không có manh mối gì, càng điều tra ở Thị trấn A Tác La, họ càng không tự tin, vì yếu tố tâm lý nên thu hoạch của họ rất tầm thường.“Tôi muốn đến Thị trấn A Tác La.”

Hà Ngộ Ngộ nói và chuẩn bị rời khỏi giường.Tống Như Ca đỡ Hà Ngộ Ngộ, cô ấy không ngăn cản hành động điên rồ của cô.“Nhưng chị vừa mới tỉnh lại, có thể đi được không?”

Lưu Dương có chút lo lắng thân thể Hà Ngộ Ngộ.Hà Ngộ Ngộ đang mặc áo khoác, cô đưa tay ra khỏi ống tay áo vẫy vẫy: "Không sao, mấy ngày nay coi như đã nghỉ ngơi rồi.”

Hà Ngộ Ngộ liếc nhìn Tống Như Ca đầy cảm kích, cô nói gì đó vào tai Tống Như Ca, Tống Như Ca gật đầu, đưa điện thoại di động cho Hà Ngộ Ngộ và nói mật khẩu cho cô ấy.“Đi thôi.”

Hà Ngộ Ngộ mặc quần áo chỉnh tề, người vừa mới mặc bộ đồ bệnh nhân ốm yếu nằm trên giường bệnh giờ trông đã phấn chấn hẳn lên.Tống Như Ca ở lại bệnh viện vì Hà Ngộ Ngộ sẽ phải được kiểm tra khi cô ấy trở lại, vì sợ các chất độc khác còn lại trong cơ thể.Cảnh sát nước T đã hỗ trợ Hà Ngộ Ngộ và những người khác cùng nhau đến Thị trấn A Tác La, khi Lưu Dương và những người khác đào một cái hố ở Thị trấn A Tác La, họ cũng nhận được sự đồng ý của nước T.

Dù gì thì nó cũng nằm trên đất của quốc gia khác.Hà Ngộ Ngộ xuống xe, không biết có phải do vừa rồi hôn mê khiến cô cảm thấy hơi lạnh nên quấn chặt quần áo.“Trước tiên, đưa tôi đến chỗ mà các anh đã đào.”

Hà Ngộ Ngộ đội mũ lên, đây là cái mũ mà Tống Như Ca đã đưa cho cô khi cô đi ra ngoài, một chiếc mũ len màu đen, không có vành nón, vừa vặn có thể bao lỗ tai lại.Lưu Dương đưa họ đến đó, bọn họ đã đào cái hố sâu hơn một chút, ước chừng độ cao hơn hai ba tầng lầu.“Chỗ này, vẫn không có manh mối.”

Lưu Dương chỉ vào nhà thờ trước mặt.Hà Ngộ Ngộ đi theo bậc thang đến nhà thờ, cô nhìn cái hố dưới bậc thang, rồi nhìn nhà thờ trước mặt.

Liệu cả hai có liên quan với nhau không?Tro đã tích tụ trong nhà thờ, xung quanh có nhiều chiếc ghế mục nát, và có một ít tuyết trên đó.

Bên trong nhà thờ có một số vật tổ lạ lùng, mà Hà Ngộ Ngộ không hiểu lắm.“Bên này chính là bức tường mà Lý Hoằng Văn đã chụp và cung cấp trước đây.”

Lưu Dương gõ vào bức tranh tường bên phải.Hà Ngộ Ngộ gật đầu, cô nhìn những dấu chân để lại xung quanh mình, lẽ ra những dấu chân này do Lưu Dương và những người khác để lại trong quá trình điều tra.

Căn cứ vào thời gian điều tra, ảnh chụp của Lý Hoằng Văn còn để lại dấu chân, nếu không bị phá hư, theo thời gian thì trên đó sẽ có một lớp phủ bụi.“Bức tường này mọi người đã mở ra chưa?”

Hà Ngộ Ngộ hỏi.A Bổn lắc đầu: "Không, tôi sợ phá hủy di tích văn hóa."

Hà Ngộ Ngộ áp tai vào tường, sau đó gõ gõ vào tường nghe âm thanh.Tường rỗng."

Mau đến hỏi bên nước T có thể phá hủy bức tường này không?”

Hà Ngộ Ngộ đeo găng tay vào, cô buộc một sợi dây và chuẩn bị đi xuống cái hố bên ngoài, "Tôi sẽ xuống xem trước."

Cô khéo léo kéo sợi dây, bám vào vách tường để nhảy xuống cái hố to.Sau khi bị đám người Lưu Dương đào, các vách tường trong hố đã mềm một chút, khi Hà Ngộ Ngộ đi xuống, rất nhiều bùn đất đã rơi vào người.A Bổn đi xuống với cô, anh không yên tâm khi để Hà Ngộ Ngộ xuống đó một mình."

Chúng tôi đã kiểm tra tất cả những thứ này, và không có dấu hiệu khả nghi.

Chúng tôi sắp bỏ cuộc ở đây."

A Bổn kéo sợi dây và đặt nó sang một bên.Hà Ngộ Ngộ rọi đèn pin cẩn thận quan sát bức tường trong hố.“Lúc anh đào hố, đất có mềm không?”

Hà Ngộ Ngộ dùng tay bóp một nắm đất, nếu như đấm một phát vào vách tường có khi sẽ xuất hiện một cái lỗ.A Bổn gật đầu, anh lấy điện thoại di động ra và cho Hà Ngộ Ngộ xem những bức ảnh anh đã chụp trước đó.“Cái hố này đã trải qua san lấp hai lần.”

Hà Ngộ Ngộ trả lại điện thoại cho A Bổn sau khi nhìn xong, lại đến cái hố bên kia xem tiếp.“Tại sao em lại nói như vậy?”

A Bổn tỏ vẻ khó hiểu, anh nhìn vào đất, không có vấn đề gì hết.Hà Ngộ Ngộ nện một quyền vào tường, trên đó lập tức xuất hiện một cái lỗ: "Đất mềm, không có độ ẩm và độ kết dính.

Nếu như các anh đào ra xong lấp lại, thì vốn dĩ đám đất này cũng đã từng bị đào lên sau đó san lấp.”

“Làm sao em biết được điều đó?”

A Bổn nghi ngờ chỉ số IQ của mình."

Khụ," Hà Ngộ Ngộ xấu hổ: "Lúc trước khi còn trong thời gian huấn luyện, tôi từng bị rơi xuống hố.”

A Bổn làm vẻ mặt đã hiểu, rồi nhanh chóng đen tin tức này nói cho Lưu Dương.Nước T đã đồng ý với họ phá hủy các bức tường trong nhà thờ, vì đây không phải là một di tích lịch sử, chỉ là một khu phố cổ bình thường.Khi Hà Ngộ Ngộ nghe thấy điều này, cô nghĩ tại sao Lý Hoằng Văn có thể đến nơi thế này?Sau khi họ leo lên, Hà Ngộ Ngộ đến ngôi nhà ở Thị trấn A Tác La để xem xét.Cô bật đèn thị trấn, có vẻ như đã bị hỏng.“Trước đây không phải đèn này vẫn sáng sao?”

Hà Ngộ Ngộ ấn công tắc, nhưng không bật được.Lưu Dương bật đèn pin: "Đèn ở đây được thiết lập thời gian, canh chỉnh giờ đèn bật tắt vào ban ngày và đêm, trên cơ bản là cùng thời gian.”

“Vậy dây điện nối với đèn nằm ở đâu?”

Hà Ngộ Ngộ mở nắp công tắt ra, nhưng không thấy dây nào cả.Chẳng lẽ dây diện nằm ở dưới đất.Tạp Bố Tư cau mày nhìn màn hình CCTV, anh thấy một nhóm cảnh sát Trung Quốc đang phá tường nhà thờ, nếu tường bị phá thì bí mật của họ sẽ bị phát hiện.“Thưa ngài, tôi phải làm gì bây giờ?”

Một người đàn ông to lớn hỏi.Tạp Bố Tư cầm bao thuốc lá trên tay, nhắm mắt lại và suy nghĩ một lúc: "Rút lui, cần thiết thì bắn.”

Người đàn ông to lớn gật đầu nói: "Còn nữ cảnh sát Trung Quốc thì sao?"

“Chúng ta vẫn còn có con bài mặc cả này, như vậy cảnh sát Trung Quốc sẽ không dám dễ dàng động đến chúng ta.”

Khi Tạp Bố Tư nghĩ đến điều này, anh ta lại bật cười.

Vẫn còn một số “thuốc thử nghiệm” từ Trung Quốc chuyển đến đây ở trong phòng thí nghiệm của anh ta.

Sự tự tin ngày càng tăng lên, ngày càng mạnh mẽ hơn.Ngụy Mai cũng bị treo trên thập tự giá, và cô ấy được tiêm thuốc trấn tỉnh mỗi giờ.“Cô Ngụy Mai, cô đã suy nghĩ thế nào về sự hợp tác của chúng ta?”

Tạp Bố Tư đứng trước mặt cô, hút một hơi thuốc và thổi vào mặt Ngụy Mai, Ngụy Mai đang trong tình trạng không thể mở mắt được, bị khói thuốc làm cho sặc ho khan.“Mày nằm mơ à, một người như mày sớm muộn gì cũng sẽ bị báo ứng!”

Ngụy Mai phun ra một ngụm máu về phía hắn.Tạp Bố Tư ấn điếu thuốc chưa bóp vào mặt Ngụy Mai: "Để coi cái miệng này của mày cứng hay là con dao của tao bén hơn.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back