Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Bhtt-Edit] [Hoàn] Ẩn Tình Trong Án - Đưa Tôi Đến Hà Lan

[BOT] Mê Truyện Dịch
[Bhtt-Edit] [Hoàn] Ẩn Tình Trong Án - Đưa Tôi Đến Hà Lan
Chương 84: Đó là ai?


Sáng hôm sau, Lâm Hinh và Lãnh Du dậy sớm, các nàng chọn ăn sáng ở khách sạn, trên bàn ăn còn có quyển Đêm Tối chưa mở.Lãnh Du và Lâm Hinh ngồi cạnh nhau đọc báo buổi sáng do khách sạn cung ấp.

Trong nhà hàng không nhiều người, nhưng khi Lâm Hinh ngẩng đầu nhìn xung quanh, cô có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng lật báo.Lâm Hinh liếc nhìn một người đàn ông trung niên đeo cà vạt, mặc vest đen đang ngồi gần đó.

Ông ta đang chăm chú xem các tiêu đề của tờ báo sáng nay.Sau đó, Lâm Hinh nhìn những người đàn ông và phụ nữ ở bàn khác, những người này cũng đang đọc tiêu đề của tờ báo.

Quả nhiên, tiêu đề trên báo đã thu hút người dân, vụ thảm sát này đang lan rộng khắp phố phường.Lúc này, điện thoại của Lâm Hinh reo lên, cô mở ra thấy tin nhắn của cảnh sát Lư: "Hai cô có thể đến nhà xác một chuyến không?

Người nhà của Dương Lệ Thanh đến rồi."

Lâm Hinh nhanh chóng trả lời ông: "Chúng tôi đến ngay."

Lãnh Du thấy Lâm Hinh trả lời tin nhắn bèn buông tờ báo xuống, hỏi: "Có tin tức mới sao?"

Lâm Hinh nhét điện thoại trở lại túi quần, vội vàng uống nốt phần cà phê còn lại.

Cà phê ấm chảy xuống cổ họng, vùng bụng rõ ràng rất ấm nhưng lòng nàng lại thắt lại.Nàng biết nhà xác chắc chắn sẽ không đau buồn bình thường, đây cũng không phải lần đầu nàng chứng kiến cảnh bi thảm này.Trước đây, nếu có án mạng xảy ra, khi nhận xác người nhà nạn nhân luôn bật khóc, lần nào Lâm Hinh cũng đau buồn cho họ."

Người nhà của Dương Lệ Thanh đến nhà xác."

Nàng bình tĩnh nói."

Vậy chúng ta đi thôi."

Lãnh Du cất báo, đứng dậy cùng Lâm Hinh rời đi.Lâm Hinh và Lãnh Du bắt taxi, đến đồn cảnh sát trước.

Cảnh sát Lư đã đợi họ ở cửa.

Lãnh Du quay sang, nói với Lâm Hinh: "Chúng ta chia nhau hành động.

Em đến nhà xác, còn chị ở lại đây."

Vừa nói, cô vừa giơ Đêm Tối trong tay.Lâm Hinh gật đầu đồng ý.Rất ăn ý.Cảnh sát Lư kinh ngạc nhìn hai người tương tác nhưng ông không có thời gian dò hỏi.Ông và Lâm Hinh lái xe đến bệnh viện.

Từ xa, họ đã nhìn thấy vài người mặc thường phục đứng trước cửa nhà xác.

Có các nhân viên y tế và cả bác sĩ pháp y đang đứng bên cạnh, nhìn khuôn miệng người nhà nạn nhân, có lẽ đang dò hỏi về vụ án.Khi Lâm Hinh đi về phía họ, ban đầu nàng nghĩ mình sẽ nghe thấy tiếng khóc, nhưng không, bên ngoài nhà xác yên lặng lạ thường.Khi cảnh sát Lư đến gần, các nhân viên y tế nhìn thấy ông liền gật đầu chào hỏi rồi rời đi.

Cảnh sát Lư hít sâu, bước về phía người nhà nạn nhân.

Một người đàn ông tuấn tú trong số họ ngẩng đầu lên khiến Lâm Hinh khẽ sửng sốt.Hiển nhiên, người nọ cũng nhìn thấy nàng, anh vội bước tới nói: "Là cô."

Sau đó, anh ngẩng đầu nhìn về phía sau nàng như đang tìm người.Lâm Hinh nhìn thấy đôi mắt anh phủ đầy sương mù, cho thấy vừa rồi anh đã khóc, nàng rất tò mò về mối quan hệ giữa người này và Dương Lệ Thanh.

Sau đó, nàng nhanh chóng liếc nhìn những người khác đứng bên cạnh.

Một trong số họ là Triệu Gia Nhân, người mà Lãnh Du từng nhắc.

Bên cạnh hắn là một phụ nữ trẻ cao gầy, mặt mũi rất giống Triệu Gia Nhân.Lâm Hinh nhìn Triệu Gia Quân, nói: "Anh Triệu, anh và Dương Lệ Thanh là..."

Triệu Gia Quân nghe nàng nhắc đến tên Dương Lệ Thanh, hai mắt lại đỏ hoe, nghẹn ngào trả lời: "Lúc nhỏ, tôi từng sống chung với chị ấy.

Với tôi, chị ấy như chị hai của mình."

Cảnh sát Lư bước tới, lên tiếng: "Vậy các vị đến đây nhận xác?"

Lúc này, một người đàn ông lớn tuổi bên cạnh Triệu Gia Quân đứng dậy, gật đầu với cảnh sát Lư, đáp: "Phải, chúng tôi đến đây nhận xác.

Ba mẹ của Dương Lệ Thanh từng là quản gia của gia đình chúng tôi, nhưng cả hai đều chết trong một vụ tai nạn giao thông.

Sau đó, chúng tôi đã nhận nuôi con bé lúc nó còn nhỏ.

Hiện tại nó không còn người thân nên chúng tôi tới đây để lo hậu sự."

Lâm Hinh nhìn ông già trông giống Triệu Gia Quân, hỏi: "Ông đây là..."

Ông ta mỉm cười, giới thiệu: "Tôi tên Triệu Thành Húc, chủ nhà nhà họ Triệu."

Nói rồi, ông đưa tay ra bắt tay với cảnh sát Lư và Lâm Hinh.Sau khi cảnh sát Lư buông tay ra, ông nói: "Tôi nghĩ các vị cũng biết.

Dương Lệ Thanh bị sát hại, vì vậy phòng pháp y không thể giao cô ấy cho các vị vào lúc này.

Chúng tôi phải tiến hành điều tra thêm, hy vọng các vị thông cảm.

Nhưng nếu các vị đã đến, mọi người có thể vào nhận dạng thi thể."

Từ lời nói của họ, Lâm Hinh đã biết mối quan hệ giữa họ và Dương Lệ Thanh.

Dù họ không gào khóc, nhưng khuôn mặt buồn bã cho thấy, họ cũng rất đau lòng.Sau khi nghe cảnh sát Lư nói, Triệu Gia Quân và những người khác bước vào nhà xác.

Lúc này, phòng pháp y đã lau lại cơ thể của Dương Lệ Thanh, tuy vậy, các nàng vẫn nghe thấy tiếng kêu than bên trong.Theo sau tiếng nức nở ngắt quãng là giọng nói của vài người.Lâm Hinh và cảnh sát Lư canh giữ ở cửa nhà xác, ngay khi Lâm Hinh đang định bắt chuyện thì từ bên trong truyền đến tiếng hét: "Người đâu, mau vào, bà Triệu xỉu rồi!"

Lâm Hinh và cảnh sát Lư vội chạy vào, nhìn thấy Triệu Gia Nhân và Triệu Gia Tinh đang đỡ một bà lão, người hét lên chính là Triệu Thành Húc."

Mau, đỡ mẹ vào bệnh viện!"

Triệu Gia Quân hét lớn.Lúc này, một nhân viên cách nhà xác không xa đẩy xe lăn đến, mọi người cùng nhau đưa bà Triệu lên xe.Vì tình huống này xảy ra thường xuyên nên Lâm Hinh và cảnh sát Lư đã quen việc."

Anh hai, em đưa mẹ đến bệnh viện trước."

Nói xong, Triệu Gia Tinh đẩy bà Triệu ra khỏi nhà xác.Giọng nàng khàn, có lẽ ban nãy cũng đã khóc."

Gia Tinh, lát nữa em nhớ đến chỗ y tá lấy thuốc.

Anh sợ tim mẹ không chịu nổi."

Triệu Gia Quân nói.Khi đi ngang qua Lâm Hinh và cảnh sát Lư, Triệu Gia Tinh gật đầu, cười buồn.Lâm Hinh nhường đường cho họ đi qua, sau đó quay lại, gật đầu với cảnh sát Lư.Cảnh sát Lư hiểu ý, ông hắng giọng, đi đến chỗ Triệu Gia Quân, nói: "Anh Triệu, anh cũng thấy lần này hung thủ đã sát hại Dương Lệ Thanh một cách dã man.

Để tìm ra thủ phạm, chúng tôi có chuyện muốn hỏi anh.

Tôi hy vọng anh có thể hợp tác."

Triệu Gia Quân vội vàng đáp: "Các vị cứ hỏi."

"Giờ về Sở thì phiền quá, không bằng chúng ta trò chuyện ở nhà ăn?"

Lâm Hinh hỏi.Không ai phản đối đề xuất của nàng.Sau đó, cả nhóm bước ra khỏi nhà xác.

Lâm Hinh nhìn xung quanh, nàng bất ngờ nhìn thấy một người phụ nữ trẻ đứng cách đó không xa bên ngoài nhà xác.

Khi nàng và Lâm Hinh nhìn nhau, người nọ vội cúi đầu.Tuy nhiên, dường như không ai khác chú ý đến sự tồn tại của người phụ nữ này, họ chỉ bước về phía trước.Lâm Hinh nhận ra người này vừa toang bước đến nhưng đã lùi lại sau khi nhìn thấy nhà họ Triệu.Trong giây phút chạm mắt ngắn ngủi, Lâm Hinh thấy rõ cảm xúc khác thường trong mắt nàng.Rốt cuộc là chuyện gì mới khiến đôi mắt ấy tràn ngập tiếc nuối và đau thương?Vừa rồi Lâm Hinh nhìn thấy vẻ mặt nàng đờ đẫn, hai hàng nước mắt lặng lẽ rơi, lông mày nhíu lại, đôi mắt sưng đỏ tựa như đang cầu xin với nỗi buồn vô tận.Bất cứ ai nhìn thấy ánh mắt này cũng bị lây nỗi buồn ấy.Sau khi Lâm Hinh đi xa, nàng quay lại nhìn người nọ lần nữa, nàng thấy rằng người đó vẫn đứng yên, cơ thể nàng bất động như tượng đá.Có điều nàng không phải tượng, nàng là người phụ nữ có cảm xúc bằng xương bằng thịt.Khi gió bên ngoài thổi vào, Lâm Hinh nhìn thấy vạt áo nàng đung đưa, nhưng nàng vẫn yên lặng đứng đó tựa như bản thân đang làm bạn với linh hồn.Rõ ràng không nhìn thấy, không sờ được nhưng cố chấp canh giữ.Có phải nàng đã ở đó trước khi mọi người đến?Nhưng bây giờ, vì sao nàng nhìn thấy mình lại không dám hỏi mình về vụ án?Người này liệu có mối quan hệ sâu sắc nào với Dương Lệ Thanh không?Nếu không liên quan gì, tại sao lại phải đến đây?Đến đây rồi sao không nói tiếng nào?Người này rốt cuộc là ai?Lâm Hinh nghi ngờ về thân phận của người nọ.

Nàng cố tình tụt lại phía sau những người khác, nhẹ nhàng kéo tay áo của cảnh sát Lư, nói nhỏ: "Cảnh sát Lư, anh nghĩ người đó là ai?"

Vừa nói, nàng vừa chỉ vào người phụ nữ vừa gặp.Không ngờ khi họ quay lại, người phụ nữ đã biến mất.

Lâm Hinh sửng sốt, khẽ nói: "Cảnh sát Lư, anh theo họ đi đến nhà ăn trước, tôi sẽ quay lại sau."

Nói xong nàng lập tức chạy đến cửa nhà xác.

Nàng tìm kiếm người phụ nữ đó khắp nơi nhưng không gặp.

Nàng tìm nhân viên gần đó, hỏi: "Vừa rồi anh có nhìn thấy một người phụ nữ đứng ở ngoài không?

Cô ấy đi đâu rồi?"

Nhân viên ngơ ngác nhìn Lâm Hinh, đáp: "Sếp à, tôi chỉ công tác ở đây.

Tôi chưa làm gì xấu.

Sếp đừng bắt tôi."

Thấy Lâm Hinh im lặng, anh chàng vội vàng bỏ chạy.Tuy nhiên, dù tìm thế nào, nàng cũng không nhìn thấy người nọ, thậm chí cả bóng dáng cũng không.Lâm Hinh khẽ thở dài, đành đi theo mọi người đến căn tin bệnh viện.Lúc này, một người từ trong bụi cây bước ra, nàng nhìn Lâm Hinh đi xa, không hiểu vì sao vừa rồi mình lại trốn.

Nàng dùng ngón trỏ tay phải chạm vào chiếc nhẫn trên ngón áp út của bàn tay trái.

Nó được người phụ nữ đã biến thành tử thi lạnh lẽo trong nhà xác đưa nàng cách đây không lâu.Nàng nhớ cô từng ôm mình, dịu dàng thủ thỉ: "Cục cưng, khi em đeo chiếc nhẫn này, em đã hoàn toàn thuộc về chị.

Chị hứa, sớm thôi chúng ta sẽ rời khỏi đây.

Hai chúng ta sẽ đến một nơi mà không ai biết về mình rồi mở một tiệm cà phê.

Chúng ta sẽ sống cuộc đời bình dị, hạnh phúc.

Lúc đó sẽ không ai biết chúng ta, không ai quấy rầy chúng ta, cũng không ai chia cắt chúng ta."

Lời nói còn vang bên tai mà người đã rời nàng đi mất.
 
[Bhtt-Edit] [Hoàn] Ẩn Tình Trong Án - Đưa Tôi Đến Hà Lan
Chương 85: Hỏi một câu không biết ba câu


Sau khi nhóm Lâm Hinh rẽ vài vòng trong bệnh viện, họ đã đến nhà ăn.

Khi mọi người ngồi xuống, cảnh sát Lư liếc nhìn người trong nhà ăn luôn hướng mắt về đây.

Ông mỉm cười với họ, thấy vậy mọi người cúi đầu, không nhìn tiếp.Vì vừa rồi bà Triệu đã ngất xỉu nên Triệu Gia Tinh và Triệu Thành Húc đã đi theo bà, chỉ còn lại Triệu Gia Quân và Triệu Gia Nhân ở trong nhà ăn.Cảnh sát Lư nói với Triệu Gia Quân: "Anh Triệu, chúng tôi chỉ muốn hỏi vài câu, không có ý xúc phạm.

Tôi họ Lư, còn cô đây họ Lâm."

Triệu Gia Quân nhìn hai người rồi nói: "Cảnh sát Lâm đã gặp tôi hai lần, hôm nay là lần thứ ba.

Có điều, cảnh sát Lư quá khách sáo, chúng tôi cũng không muốn hung thủ ung dung ngoài vòng pháp luật.

Vậy nên tôi và Gia Nhân đều sẵn sàng hợp tác với cảnh sát."

Cảnh sát Lư nói: "Nếu đã vậy, chúng tôi xin nói thẳng.

Chúng tôi muốn biết về hoàn cảnh gia đình của Dương Lệ Thanh, chẳng hạn như môi trường sống, gia cảnh và những người cô ấy đã tiếp xúc gần đây."

Triệu Gia Quân mỉm cười đáp: "Cảnh sát Lư, ban nãy ba tôi đã nói Dương Lệ Thanh lớn lên trong nhà.

Ba mẹ chị ấy mất khi chị ấy còn nhỏ, vì vậy, ba tôi đã nhận nuôi chị ấy.

Tuy nhiên, từ nhỏ Dương Lệ Thanh đã có sở thích viết lách, ba mẹ tôi thấy vậy, cũng bồi dưỡng sở thích này của chị, mãi cho đến khi chị lớn mới dọn ra khỏi nhà chúng tôi."

"Cô ấy bắt đầu rời nhà từ khi nào?"

Lâm Hinh hỏi."

Chắc là khoảng 23, 24 tuổi."

Triệu Gia Quân trả lời."

Cô ấy xuất bản cuốn tiểu thuyết đầu tiên khi mới 20.

Khi đó, cô ấy đã kiếm được tiền nhuận bút nhưng vì sao mãi đến 23, 24 tuổi mới rời khỏi nhà anh?

Theo lý, khi đã độc lập tài chính, cô ấy đúng ra nên dọn ra ngay mới phải."

Lâm Hinh hỏi.Triệu Gia Quân bèn đáp: "Đáng lý là vậy nhưng vì chị thân với nhà tôi nên ba mẹ không muốn chị dọn ra riêng.

Cứ như vậy, ba bốn năm sau chị mới chính thức ra riêng."

Lâm Hinh gật đầu, quay lại nhìn Triệu Gia Nhân đang ngồi bên cạnh anh mình, nàng hỏi: "Anh đây hẳn là cậu ba nhà họ Triệu?"

Triệu Gia Nhân gãi đầu, trả lời: "Tôi là con út, trên tôi là chị ba Triệu Gia Tinh."

Triệu Gia Quân nhìn thấy dáng vẻ vụng về của em trai bèn trừng hắn, sau đó nói với Lâm Hinh: "Khi Dương Lệ Thanh rời đi, Gia Nhân chỉ mới 11 tuổi nên nó không nhớ rõ về chị ấy nhưng chị thương Gia Nhân lắm."

Lúc này, cảnh sát Lư ngắt lời, hỏi: "Còn Triệu Gia Tinh?

Cô ấy có quan hệ thế nào với Dương Lệ Thanh?"

Triệu Gia Quân cho biết: "Gia Tinh và Dương Lệ Thanh có mối quan hệ tốt nhất.

Khi Dương Lệ Thanh chuyển ra riêng, Gia Tinh đã khóc rất lâu."

Khi nhớ lại quá khứ, Lâm Hinh nhìn thấy nụ cười trên mặt Triệu Gia Quân, nhưng sau đó anh ta lộ vẻ đau đớn, có lẽ đang nhớ về vụ thảm sát của Dương Lệ Thanh.Lâm Hinh dừng lại rồi hỏi: "Anh Triệu, lần cuối anh gặp Dương Lệ Thanh là khi nào?"

"Là hai tháng trước, lúc đó phim Đêm Tối sắp bấm máy, đạo diễn Phù Bác Tu, hai diễn viên chính Trình Viễn và Hồ Cúc và biên kịch Diệp Thuyên đều gặp chị ấy.

Lúc đó, đạo diễn Phù muốn đổi kết của Đêm Tối thành kết vui.

Dương Lệ Thanh và Phù Bác Tu có một chút tranh chấp nhưng cuối cùng họ đã đạt được thỏa thuận."

Triệu Gia Quân thành thật nói.Chuyển thể thành kết vui?

Lâm Hinh giữ manh mối quan trọng này trong đầu."

Vậy, anh chính là nhà đầu tư cho bộ phim Đêm Tối?"

Cảnh sát Lư hỏi."

Phải, tập đoàn Triệu thị là nhà đầu tư lớn nhất của phim.

Tuy nhiên, sau khi tin tức về cái chết của Dương Lệ Thanh lan truyền, chúng tôi đã hủy bộ phim và có thể sẽ không công chiếu trong tương lai để thể hiện sự tôn trọng với chị."

Triệu Gia Quân nói.Lâm Hinh nghĩ một lúc rồi hỏi lại: "Anh Triệu, khi anh gặp Dương Lệ Thanh, có phải anh đang ở thành phố Dương?"

Anh Triệu gật đầu, đáp: "Phải.

Vì hôm đó Dương Lệ Thanh có buổi ký sách ở Thiêm Thụ nên chúng tôi đã hẹn gặp nhau ở đấy."

"Anh Triệu, tôi có đến buổi ký tặng đó nhưng không thấy anh.

Không phải anh và Dương Lệ Thanh có mối quan hệ rất tốt sao?

Tại sao anh không đi?"

Lâm Hinh hỏi."

Vì lúc đó tôi có việc riêng nên vắng mặt."

Triệu Gia Quân trả lời.Lâm Hinh nghe nói là riêng tư liền không hỏi sâu.Nàng bèn đổi câu hỏi: "Anh Triệu, vì bộ phim Đêm Tối không thể ra mắt như dự kiến, anh có biết lịch trình của nhân viên đoàn phim không?"

"Tôi không biết về điều đó."

Triệu Gia Quân nói.Thật đúng là đau đầu, xem ra muốn điều tra đoàn làm phim cũng không dễ."

Nhân tiện, ban nãy anh nhắc đến một người tên Diệp Thuyên.

Cô ấy là biên kịch của Đêm Tối?"

Lâm Hinh hỏi."

Đúng vậy, tôi nghĩ người Dương Lệ Thanh có mối quan hệ mật thiết nhất lúc sống chính là cô ấy."

Triệu Gia Quân nói.Lâm Hinh gật đầu, ghi nhớ cái tên Diệp Thuyên.Sau đó, nàng hỏi: "Anh có biết Dương Lệ Thanh sống ở đâu trước khi chết không?

Chúng tôi muốn điều tra nơi ở của cô ấy."

Triệu Gia Quân lắc đầu bảo: "Tôi không biết.

Chị chưa bao giờ nói cho chúng tôi biết chị sống ở đâu.

Chị chỉ về nhà chúng tôi thăm ba mẹ tôi dịp lễ còn chúng tôi chưa từng đến nhà chị."

Lâm Hinh im lặng nhìn anh, ánh mắt dần trở nên sắc bén.

Nàng phát hiện đối phương như cố tình trả lời quanh co, một mực nói mình không biết.

Tuy nhiên, đôi mắt của anh ta không giống giả bộ.

Lâm Hinh thực sự không biết người này đang có ý gì.Thấy mình không thể lấy được manh mối nào từ Triệu Gia Quân, Lâm Hinh đành nói: "Được rồi, vậy buổi nói chuyện kết thúc ở đây.

Tuy nhiên, chúng tôi vẫn hy vọng nếu anh Triệu có thể nghĩ ra được manh mối nào có thể giúp đỡ chúng tôi phá án, dù nhỏ bé cũng cần phải nhanh chóng báo với cảnh sát."

Triệu Gia Quân đáp: "Cảnh sát Lâm yên tâm, chúng tôi cũng mong kẻ sát nhân sẽ sớm bị bắt cho nên nếu có bất kỳ thông tin nào khác, chúng tôi sẽ báo cho các cô."

Trả lời trịnh trọng như vậy xem ra người này khéo đưa đẩy.Trước khi rời đi, Lâm Hinh chợt nhớ, quay lại hỏi: "Dương Lệ Thanh có trợ lý không?"

Triệu Gia Quân nói: "Có, tôi nhớ cô ấy tên Tạ Xảo Nhu."

"Được, cảm ơn anh."

Nói xong, nàng và cảnh sát Lư đứng lên rời đi.Sau khi họ rời đi, Triệu Gia Nhân kéo tay áo Triệu Gia Quân, hỏi: "Anh hai, sao anh không nói với họ, Dương Lệ Thanh vừa đến nhà chúng tôi cách đây không lâu, chị ấy còn báo với nhà mình là sắp kết hôn?"

Triệu Gia Quân trừng hắn, mắng: "Câm miệng!"

Triệu Gia Nhân thấy anh hai đột nhiên nặng lời với mình bèn im lặng.

Đôi mắt Triệu Gia Quân lập lòe nhưng rất nhanh biến mất, hai người sải bước ra khỏi căng tin.Khi Lâm Hinh và cảnh sát Lư bước ra khỏi bệnh viện, họ nhìn thấy nhiều phóng viên đang tụ tập ở nhà xác.

Khi họ thấy cảnh sát Lư bước ra trong bộ đồng phục cảnh sát, tất cả đều đổ dồn về phía ông."

Cảnh sát Lư, khi nào ông mới tìm được hung thủ?"

"Cảnh sát Lư, vừa rồi có phải nhà họ Triệu tới đúng không?

Bọn họ và Cú có quan hệ gì?"

"Hai vị cảnh sát có phát hiện được gì không?

Hung thủ là ai?"

"Cú đã đắc tội ai?

Vì sao lại bị hung thủ giết chết?"

Rất nhiều phóng viên vây quanh hai người, may mắn hai người nhanh nhẹn có thể mau chóng thoát khỏi bọn họ.

Cả hai vội vàng lên xe cảnh sát rời khỏi bệnh viện.Lâm Hinh nhìn rất nhiều phóng viên bị họ bỏ lại từ gương chiếu hậu, thầm thở phào nhẹ nhõm.Mặc dù các vụ án trước của nàng cũng từng thu hút dư luận nhưng lần này là lần nàng bị phóng viên vây kín nhất.

Lâm Hinh không khỏi thở dài trước độ hot của Dương Lệ Thanh lúc còn sống.Chỉ trong hai ngày, cái chết của cô đã được đưa tin rộng rãi.Sau khi Lâm Hinh sắp xếp để Dương Thông và những người khác tìm nơi ở thực sự hiện tại của Dương Lệ Thanh, nàng nói với cảnh sát Lư đang lái xe: "Cảnh sát Lư, anh có còn nhớ người phụ nữ mà tôi đã nhắc đến ở ngoài nhà xác không?"

Cảnh sát Lư đáp: "Tôi cũng đang tính hỏi cô."

Lâm Hinh giải thích: "Vừa rồi khi tôi đi tìm cô ấy, tôi lại không thấy người đâu.

Tuy nhiên, tôi thấy lúc cô ấy bồi hồi ở đó, trông cô ấy buồn lắm.

Tôi không biết cô ta là ai và cô ta đau buồn vì ai.

Nếu cô ấy đã sớm biết người nằm trong nhà xác là Dương Lệ Thanh, điều đó có nghĩa cô ấy và Dương Lệ Thanh quen nhau."

"Nhưng, ngoại trừ nhà họ Triệu, hình như không ai quá thân với nạn nhân."

Cảnh sát Lư nói."

Đây cũng chính là điều tôi thắc mắc.

Hơn nữa, tôi cũng chưa từng nghe nói Dương Lệ Thanh có anh chị em hay bạn thân nào khác, vậy người phụ nữ vừa rồi là ai?

Nếu cô ta là hung thủ thì không có lý do gì để xuất hiện bên ngoài nhà xác."

Lâm Hinh ngẩng đầu lên và nói.Trong lúc nhất thời, cả hai đều không thể tìm ra danh tính thực sự của cô gái trẻ, đồng thời cũng mờ mịt trước hành tung của thủ phạm.Một lúc lâu sau, Lâm Hinh bất ngờ hỏi: "Cảnh sát Lư, anh có tin lời khai của anh Triệu không?"

Cảnh sát Lư đáp: "Mặc dù anh ta còn khá trẻ nhưng lại rất biết cách đưa đẩy.

Dù có trả lời hết câu hỏi của chúng ta nhưng chúng ta lại không nắm được bất kỳ manh mối nào từ lời khai đó."

Lâm Hinh đồng ý: "Phải, ban nãy tôi muốn xuống tay hỏi Triệu Gia Nhân nhưng anh ta đã nhanh chóng trả lời thay.

Tôi có cảm giác anh ta đang che giấu gì đó nhưng tôi vẫn không biết đó là gì."

"Cảnh sát Lâm, cô đang nghi ngờ anh ta?"

Cảnh sát Lư hỏi."

Phải, nhưng chúng ta không có chứng cứ để bắt giữ anh ta hay xem anh ta là nghi phạm.

Tôi cảm thấy anh ta không hề hiền lạnh như vẻ bề ngoài.

So với thằng em ngốc của mình, anh ta thật sự có bản lĩnh hơn rất nhiều."

Lâm Hinh nói.Lâm Hinh sờ cằm, nói tiếp: "Hơn nữa, tôi không tin anh ta thậm chí còn không biết Dương Lệ Thanh sống ở đâu.

Dù sao hai người vẫn còn giữ liên lạc, không thể nào Dương Lệ Thanh lại không nói cho họ biết cô ấy sống ở đâu.

Khả năng cao là anh ta không muốn nói cho chúng ta.

Nếu anh ấy không phải hung thủ, vậy chắc hẳn có mối quan hệ mật thiết với hắn."

Nghe cô nói vậy, cảnh sát Lư cảm thấy ngộ ra chút chút bèn đáp: "Cảnh sát Lâm nói đúng.

Một điểm nữa là Dương Lệ Thanh đã chết.

Cô ấy chắc chắn để lại di vật trong nhà mình.

Tại sao họ lại không nhắc đến việc dọn di vật của nạn nhân?

Quan hệ của hai bên thân vậy, không có lý nào lại không đến thu dọn."

Lâm Hinh trầm ngâm: "Tôi nghĩ anh ta đang dùng kế trì hoãn nhằm khiến chúng tôi phải mất nhiều thời gian tìm ra địa chỉ nhà của Dương Lệ Thanh.

Sau đó anh ta có thể lợi dụng khoảng trống này để đến nhà cô ấy tiêu hủy bằng chứng.

Điều tôi băng khoăng là liệu chỉ có mình anh ta có thể làm được hay còn có bất kỳ người nào khác làm được điều đó.

Hoặc là chuyện nhà họ Triệu kia nhất mực che giấu lại là một bí mật kinh thiên động địa.

Hoặc là tất cả chỉ mình Triệu Gia Quân biết, còn không thì cả nhà họ đều đang đóng kịch!"

Nói đến đây, giọng Lâm Hinh đầy sự phẫn nộ.Điện thoại của nàng bất ngờ vang lên, vừa lấy ra, nàng nhìn thấy là Lãnh Du gọi, lửa giận cũng tiêu tan."

Lãnh...cảnh sát Lãnh, có chuyện gì vậy?"

Lâm Hinh nhẹ nhàng hỏi.Khi cảnh sát Lư quay lại nhìn cô lần nữa, ông có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy nụ cười như hoa trên môi cô.Tuy nhiên, chỉ trong vài giây, ông nghe Lâm Hinh nói: "Được, hiện tại chúng tôi lập tức về ngay."

Sau khi cô gác máy, cảnh sát Lư hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

"Có chuyện không hay rồi, cuốn Đêm Tối thật sự có vấn đề!

Cảnh sát Lư, bây giờ chúng ta nhanh chóng về Sở thảo luận."

Cảnh sát Lư hơi sửng sốt, tuy ông không hiểu nàng đang ám chỉ điều gì nhưng vẫn đạp ga tăng tốc.
 
[Bhtt-Edit] [Hoàn] Ẩn Tình Trong Án - Đưa Tôi Đến Hà Lan
Chương 86: Một cây bút bi


Cảnh sát Lư khẩn cấp lái xe về Sở.

Cả hai tìm thấy Lãnh Du trong một phòng họp nhỏ.

Cô khoanh tay, đôi mắt chăm chăm vào trang sách.Khi Lâm Hinh đi đến, nàng nhìn thấy góc trên bên trái trang được gấp lại như cố ý đánh dấu.

Nàng biết Lãnh Du không có thời gian đọc từng trang mà cô chỉ đọc sơ nắm ý.Hai người đi đến cạnh Lãnh Du, cô không ngẩng đầu mà chỉ vào một đoạn trong sách, bình tĩnh nói: "Hai người đọc đoạn này đi."

Nói rồi đứng dậy đi đến góc tường rót hai ly nước.Cô đặt ly xuống bàn, nhìn hai người đang chăm chú đọc sách.Lâm Hinh và cảnh sát Lư đọc kỹ đoạn văn Lãnh Du chỉ, sau đó nhìn nhau.

Cả hai đều thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương.Một lúc lâu sau, Lãnh Du lên tiếng: "Hung thủ cũng đã đọc cuốn sách này.

Tôi không thể loại trừ khả năng rằng người này thực sự là fan hâm mộ của Dương Lệ Thanh và có mối quan hệ thân thiết với Dương Lệ Thanh."

Lâm Hinh ngồi thẳng, lấy một ly cho mình, một ly đưa cảnh sát Lư.

Nàng uống rồi nói:"Hung thủ trong bộ này là tên hề vậy nên khi sát hại nạn nhân, hắn sẽ luôn rạch mặt họ như đang cười, còn phanh thây họ làm hai."

Lãnh Du nói: "Hung thủ sát hại Dương Lệ Thanh đã mô phỏng thủ pháp giết người.

Người này thực sự là một tên sát nhân biến thái."

Ba người dường như tìm được manh mối từ cuốn tiểu thuyết."

Nhân tiện, cảnh sát Lãnh à, qua lời khai của Triệu Gia Quân của tập đoàn Triệu thị chúng tôi biết được kết phim Đêm Tối vốn được chuyển thành kết vui nhưng hiện tại chúng ta vẫn chưa biết đạo Phù đã sửa kịch bản thế nào."

Cảnh sát Lư nói.Lãnh Du nghe thấy tên Triệu Gia Quân, cau mày hỏi: "Triệu Gia Quân?"

Sau đó quay đầu nhìn Lâm Hinh.Lâm Hinh mỉm cười nhìn cô, đáp: "Chính là anh ta.

Anh ta trông thân với Dương Lệ Thanh lắm."

Nói rồi, Lâm Hinh kể lại cuộc thẩm vấn Triệu Gia Quân sáng nay.Sau đó, nàng kể luôn chuyện về cô gái trẻ ở ngoài nhà xác.Lãnh Du từ tốn kết luận: "Nếu đoàn phim muốn chuyển thể kết phim thành kết vui, vậy người chúng ta cần tìm là Diệp Thuyên.

Ngoài cô ấy ra, tôi nghĩ những người khác sẽ không tiếp xúc nhiều với Dương Lệ Thanh.

Dù có là đạo diễn thì ông ta cũng chỉ lo quay phim chứ không phụ trách việc chỉnh sửa kịch bản, nên tôi tin ông ta không liên lạc nhiều với nạn nhân."

"Còn phía Triệu Gia Quân, anh ta chắc chắn đang che giấu gì đó.

Khi hai người hỏi về người khác, anh ta sẽ nói hết nhưng nếu nhắc đến nạn nhân hay bản thân như chỗ ở hay vì sao lại không đến buổi ký sách thì anh ta sẽ bảo không biết, còn không thì bảo mình không thân.

Có điều nhất thời, tôi vẫn chưa biết anh ta đang ủ mưu chuyện gì."

"Phải, tôi đã nhờ Dương Thông giúp chúng ta tìm nhà của Dương Lệ Thanh."

Lâm Hinh đáp lời: "Còn bên đoàn phim thế nào?

Có tin tức gì không?"

"Vẫn chưa.

Có vẻ như họ không liên quan đến vụ này.

Theo lời kể của nhóm Tiêu Trình, đạo diễn Phù hiện không quay phim khác nên đoàn phim đang tạm nghỉ.

Hơn nữa, hai diễn viên chính vẫn đang ở ngoại thành.

Trong quá trình đóng phim, người đại diện và công ty không cố ý che giấu lịch trình của họ.

Vậy nên tôi nghĩ việc lấy được manh mối từ đoàn làm phim sẽ không giúp ích nhiều."

Lãnh Du nói."

Nếu đạo diễn Phù không quay phim khác đồng nghĩa Diệp Thuyên cũng đang nghỉ."

Lãnh Du gật đầu nói: "Ừm, có thể cô ấy đang nghỉ, hoặc có thể đang viết kịch bản khác.

Cho nên mấu chốt chính là tìm được người này."

Lâm Hinh đáp: "Tôi vừa tìm tên Diệp Thuyên trên mạng, nhưng tôi không tìm thấy có người nào có liên quan đến biên kịch.

Cô ta có thể là người mới, không nổi tiếng bằng các biên kịch khác nên không có thông tin trên mạng."

Lãnh Du sờ cằm suy nghĩ: "Người đứng bên ngoài nhà xác nhất định có quan hệ mật thiết với Dương Lệ Thanh, nếu không cô ấy đã không xuất hiện.

Tôi có một suy nghĩ táo bạo, người này có thể có quan hệ họ hàng với Diệp Thuyên hoặc cô ta chính là Diệp Thuyên!"

"Cảnh sát Lãnh nói có lý, nếu chúng ta không tìm được tên Diệp Thuyên trên mạng có nghĩa cô ta không nổi tiếng.

Theo đó, ta suy được tuổi cô ta không lớn, hoàn toàn trùng khớp với cô ta ban nãy."

Cảnh sát Lư kết luận."

Nhưng cũng có khả năng Diệp Thuyên lớn tuổi và không có tiếng tăm."

Trong phòng họp nhỏ tràn ngập tiếng ba người thảo luận, đáng tiếc vẫn không ai tìm được điểm đột phát.

Lãnh Du nhìn cuốn Đêm Tối cô vừa đọc trên bàn rồi nói: "Đạo diễn Phù muốn đổi kết phim nên giữa họ có xung đột, nhưng Dương Lệ Thanh không bị giết.

Hiện tại nhân viên đoàn phim và Triệu Gia Quân biết phim sắp được đổi kết cục.

Xét theo tình hình hiện tại, nhà họ Triệu nên được xem là nghi can."

Lúc này chợt có tiếng gõ cửa, sau đó cậu Dũng, người được cảnh sát Lư yêu cầu giữ laptop bước vào, nói: "Chào các sếp, laptop này quả nhiên là có dấu vân tay của Dương Lệ Thanh, đáng tiếc chúng tôi không tìm thấy dấu vân tay của người khác."

Cảnh sát Lư gật đầu nói: "Vậy bây giờ chúng ta qua đó xem."

Ông dẫn đầu, cùng cậu Dũng ra khỏi phòng.Lâm Hinh liếc nhìn Lãnh Du đang đứng bên cạnh, nàng nhéo cằm cô, nhướng mày nói: "Xem ra người tình cũ của chị có hiềm nghi rất lớn."

Khi Lâm Hinh buông tay, Lãnh Du nhân cơ hội hôn nàng, đáp: "Chị chỉ có mỗi em, nào có người cũ người mới."

Lâm Hinh mỉm cười, đấm cô mới rời đi.Ba người đến nơi, trông thấy chiếc laptop đen được đặt trên bàn.Cảnh sát Lư nói: "Vì dấu vân tay chỉ thuộc về Dương Lệ Thanh nên chúng ta gần như có thể kết luận chiếc laptop này là của cô ấy.

Tiếp theo chúng ta phải đưa nó cho bên kỹ thuật.

Nếu ổ cứng không bị hỏng, chúng ta có thể sao chép thông tin trong máy."

Nhóm Lâm Hinh không hiểu rõ về laptop, việc các nàng có thể làm là dựa vào manh mối bên trong tìm ra hung thủ.Cả hai nhìn kỹ laptop, thấy ngoài màn hình bị nứt, máy trông vẫn rất tốt.

Bàn phím cũng không có gì đặc biệt, ngoài một số phím bị mờ.Xem ra, các nàng chỉ có manh mối từ buổi thẩm vấn sáng nay, cô gái kỳ lạ, cốt truyện và dấu vân tay trong laptop.Sau khi Lãnh Du bước ra, cô cảm thấy vụ án này quá khó hiểu.

Đến bây giờ, ngoài biết được kẻ sát nhân để lại những dấu vết kỳ lạ trên người nạn nhân và sử dụng thủ phạm tương tự trong truyện thì các cô không tìm được động cơ hay thân phận của hắn."

Cảnh sát Lư, chúng ta quay lại hiện trường nhìn xem."

Lãnh Du nói."

Cảnh sát Lãnh, cô muốn quay lại căn biệt thự kia ư?"

Cảnh sát Lư tò mò hỏi.Cô gật đầu nói: "Phải."

Vì vậy, cả ba quay lại hiện trường đầu tiên.

Cảnh sát Lư hỏi: "Có cần huy động các cảnh sát khác đến hỗ trợ không?"

"Không, tôi không muốn để hung thủ biết chúng ta quay lại."

Lãnh Du nói rồi bước vào sân biệt thự.Lãnh Du chậm rãi bước đi trên sân cỏ được tỉa gọn gàng, cô cẩn thận nhìn xuống bãi cỏ.Lâm Hinh và cảnh sát Lư chia nhau bắt đầu kiểm tra bức tường, sàn nhà và mọi ngóc ngách trong phòng khách.Hiện tại, cấp dưới của cảnh sát Lư vẫn đang tìm kiếm thông tin về chủ nhà.Lãnh Du không tìm thấy điểm khả nghi nào ở sân.

Cô đứng giữa bãi cỏ, mắt nhìn xung quanh.

Nắng vàng chiếu xuống bên ngoài, bỗng cô thấy ánh bạc chiếu rọi một góc bãi cỏ.Lãnh Du vội vàng đi tới, nhìn thấy ẩn sâu trong đó là một cây bút.

Cô đeo găng tay vào, cầm bút lên.Lãnh Du cẩn thận quan sát nó rồi viết thử lên sổ bèn nhận ra nó không bị tắt mực.Lãnh Du đứng ở nơi đó, ngẩng đầu nhìn biệt thự, chỉ thấy nơi bút rơi đối diện với một trong những cửa sổ bên phải phòng khách.

Rõ ràng, nó được cố ý ném ra khỏi phòng.Lãnh Du rất bối rối.Chuyện gì đã xảy ra vào ngày Dương Lệ Thanh bị giết?

Tại sao cây bút này lại rơi ở đây?

Ai là người ném nó?Người đó là tên sát nhân?

Hay chính là Dương Lệ Thanh?Lãnh Du vội vàng chạy vào phòng, hét lớn: "Hai người mau lại đây xem!"

Cả hai nghe được tiếng cô vội bước đến, Lãnh Du nói: "Tôi tìm thấy cây bút này ở ngoài nhà."

Sau đó, cô đi đến cửa sổ bên phải, nói tiếp: "Nếu từ đây nhìn ra, cây bút sẽ rơi xuống bãi cỏ đằng kia."

Cô chỉ vào nơi vừa tìm thấy cây bút."

Cảnh sát Lãnh, có phải nó được ném từ đây không?"

Cảnh sát Lư hỏi.Lâm Hinh cũng tiếp lời: "Khả năng cao người ném là Dương Lệ Thanh.

Nếu không phải cô ấy, ai lại vội vàng ném bút ra ngoài cửa sổ như vậy?

Và tại sao nhất định phải ném đi?

Đó là vì cô ấy đã nhìn ra ý định giết người của hung thủ nên đã ném bút trong lúc cấp bách."

"Cảnh sát Lâm nói đúng.

Tuy nhiên, còn có một điểm đáng suy ngẫm.

Tại sao cô ấy lại ném bút?

Chẳng lẽ cô ấy giấu manh mối trong đây?

Hoặc có thể cô ấy muốn nói với chúng ta điều gì đó thông qua chiếc bút này.

Chỉ là..."

Đến đây, cô mở nắp bút, nói: "Trừ việc nó còn viết được, thì trong nắp chẳng có gì, ngay cả một mảnh giấy cũng không.

Tại sao Dương Lệ Thanh lại làm vậy?

Có phải nạn nhân đã viết manh mối gì không?

Rốt cuộc cô ấy muốn nói gì với chúng ta?"

"Ban nãy tôi và cảnh sát Lư quan sát tường cũng không thấy dấu vết lạ."

Lâm Hinh đáp."

Hung thủ nhất định là một kẻ rất khôn ngoan, Dương Lệ Thanh không thể để lại bất kỳ chữ viết nào trên tường, cô ấy biết hung thủ sẽ xóa sạch mọi thứ trên tường, cho nên nhất định đã dùng cây bút này để lại dấu vết ở đâu đó nhưng đó là đâu?"

Lãnh Du nói.Ba người bối rối nhìn nhau.Chiếc bút đen được tìm thấy trên bãi cỏ trong sân biệt thự liệu có phải là manh mối mới của vụ án?Hay đây chỉ là cây bút bình thường?
 
[Bhtt-Edit] [Hoàn] Ẩn Tình Trong Án - Đưa Tôi Đến Hà Lan
Chương 87: Người phụ nữ đến Sở


Lãnh Du cho bút vào túi nhựa trong suốt, thở dài: "Ngoài cây bút này ra, tôi không nghĩ ở đây còn tìm thấy thứ gì khác."

Lâm Hinh lắc đầu, đáp: "Thật sự hết rồi."

Cảnh sát Lư cũng nói: "Dù chưa tìm được chủ nhà nhưng đó chỉ là chuyện sớm muộn."

"Đã như vậy, chúng ta về thôi."

Lãnh Du quyết định.Ba người họ đều hiểu độ khó lần này.

Trên đường về Sở, mọi người đều im lặng trầm tư.Cây bút có liên quan gì đến vụ án?Lúc này, điện thoại của cảnh sát Lư reo lên, đầu bên kia nói: "Cảnh sát Lư, có một người phụ nữ đến Sở."

Cảnh sát Lư cau mày hỏi: "Đó là ai?"

"Cô ấy nói mình tên Tạ Xảo Nhu, là trợ lý của Dương Lệ Thanh."

Người kia trả lời.Tạ Xảo Nhu?Lâm Hinh và Lãnh Du nhìn nhau.Tại sao trợ lý của Dương Lệ Thanh lại bất ngờ xuất hiện ở Sở cảnh sát?Cảnh sát Lữ nghe vậy bèn dặn: "Chúng tôi sẽ về ngay.

Cậu nhớ trông chừng cô ta, đừng để cô ta rời đi."

Vì vậy, ba người trở lại với chút hy vọng.Cảnh sát Lư vội vã bước vào, bây giờ ông không muốn buông bỏ bất kỳ manh mối nào có lợi cho vụ án.

Ông hỏi: "Cô ấy ở đâu?"

Một cảnh sát cho biết: "Chúng tôi đã đưa cô ấy đến phòng thẩm vấn".Cảnh sát Lu gật đầu, đưa Lãnh Du và Lâm Hinh vào phòng thẩm vấn.Tạ Xảo Nhu ngồi trong phòng, nhìn bức tường trắng trống rỗng, cô buồn bã nhớ về quá khứ với cô Dương.Có trời biết cô đã phải lấy hết can đảm để đến được đây.

Nếu không phải nhớ đến Dương Lệ Thanh đối tốt với cô, cùng với nỗi đau của người kia, cô cảm thấy cả đời mình sẽ không bao giờ có đủ can đảm để đến đồn cảnh sát một mình, còn xin gặp cục trưởng dù bản thân có thể bị xem là kẻ tình nghi.Dù can đảm lớn đến đâu nhưng bây giờ ngồi ở đây cô vẫn sợ nhưng cô phải mạnh mẽ, vì lời khai của mình có thể sẽ giúp cảnh sát tìm ra hung thủ.Đang lúc cô suy nghĩ thì cửa bị đẩy ra, cô nhìn thấy ba người đi vào, hai nữ một nam.Người đàn ông bước đến gần cô, bắt tay cô, nói: "Tôi họ Lư, là cục trưởng của Cục cảnh sát Thành phố."

Sau đó ông lần lượt chỉ vào hai người phụ nữ bên cạnh, giới thiệu: "Đây là cảnh sát Lâm, người bên cạnh là cảnh sát Lãnh.

Cả hai họ đều thuộc Cục Điều Tra Liên Bang."

Tạ Xảo Nhu rụt rè nhìn hai người, thấy một người có vẻ mặt điềm đạm, ánh mắt lạnh lùng, làm cô giật mình.Cô biết Cục Điều Tra Liên Bang là ai.

Nếu vụ án này được họ nhúng tay vào không biết là phúc hay họa.Lãnh Du như đọc được suy nghĩ của Tạ Xảo Nhu, cô bình tĩnh nói: "Chỉ cần cô không giết người thì cô không cần phải sợ."

Tạ Xảo Nhu lại bị giọng điệu lạnh lùng của cô dọa, nhưng cô cũng hiểu ý Lãnh Du, bèn gật đầu.Cảnh sát Lư mỉm cười với cô rồi ngồi xuống.

Lâm Hinh và Lãnh Du ngồi ở hai bên trái, phải của ông."

Chúng ta bắt đầu thôi?"

Cảnh sát Lư trầm giọng hỏi.Tạ Xảo Nhu gật đầu."

Cô tên Tạ Xảo Nhu?"

Cảnh sát Lư hỏi.Cô ấy nói: "Phải""Cô làm trợ lý cho Dương Lệ Thanh bao lâu rồi?"

Cảnh sát Lư tiếp tục hỏi."

Khi tôi tốt nghiệp đại học lúc 23 tuổi, tôi tình cờ gặp Dương Lệ Thanh và trở thành trợ lý của cô ấy.

Tôi đã đi theo cô Dương 5 năm."

Tạ Xảo Nhu trả lời."

Dương Lệ Thanh là người thế nào?

Cô ấy có tốt với cô không?"

Lúc này, Lãnh Du ngồi bên phải cảnh sát Lư hỏi."

Tuy cô Dương ít nói nhưng cô ấy luôn rất tốt với tôi, tôi ở bên cô ấy lâu vậy, chưa bao giờ bị cô ấy đối xử tệ bạc.

Cô Dương cũng không phải người khắc khe.

Tuy tôi chưa từng làm chỗ khác nhưng tôi dám chắc cô ấy là một người sếp tốt."

Tạ Xảo Nhu khẳng định.Lãnh Du "ừm" rồi quay lại nhìn cảnh sát Lư.Cảnh sát Lư ho nhẹ, tiếp tục: "Tôi tin rằng cô đã nghe vụ Dương Lệ Thanh bị thảm sát phải không?"

Tạ Xảo Nhu cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Tôi có nghe thấy."

"Cô có biết chúng tôi đang tìm cô không?"

Cảnh sát Lư hỏi."

Tôi biết, dù sao tôi cũng là trợ lý của cô Dương, sớm muộn gì các sếp cũng sẽ tìm tôi.

Nhưng sếp ơi, tôi thật sự không giết cô ấy."

Tạ Xảo Nhu ngẩng đầu nói, khóe mắt ướt át.Lâm Hinh đưa khăn giấy cho cô, nhẹ nhàng an ủi: "Chúng tôi không xem cô là nghi phạm, chúng tôi chỉ muốn hỏi cô vài chuyện."

Tạ Xảo Nhu đưa tay nhận khăn giấy lau nước mắt."

Khi cô đến đây, chắc có chuyện mà chúng tôi không biết nhưng cô muốn nói với chúng tôi đúng không?"

Cảnh sát Lư nói.Tạ Xảo Nhu lại gật đầu: "Phải."

"Vậy cô nói đi."

Tạ Xảo Nhu sụt sịt kể: "Vì Đêm Tối sắp được dựng thành phim nên sau khi tham dự buổi ký sách Thiêm Thụ, tối hôm đó cô Dương phải đến một nhà hàng để gặp đạo diễn và Triệu Gia Quân của tập đoàn Triệu thị để thảo luận về cốt truyện.

Đây cũng là lần đầu cô Dương gặp Diệp Thuyên."

Cái tên Diệp Thuyên lại được nhắc tới, Lãnh Du hỏi: "Dương Lệ Thanh và Diệp Thuyên là người yêu?"

Tạ Xảo Nhu ngơ ngác nhìn Lãnh Du, thấy cô đang nhìn mình với đôi mắt sắc bén.

Cô còn chưa nói, làm sao viên cảnh sát trước mặt đoán được?Một lúc lâu sau, cô đáp: "Cô Dương và Diệp Thuyên đang yêu nhau."

Lãnh Du hỏi: "Theo lời cô, họ chỉ vừa mới quen nhau?

Hơn nữa, làm sao cô biết quan hệ của bọn họ?

Dương Lệ Thanh nói cho cô biết?"

Tạ Xảo Nhu lập tức lắc đầu nói: "Cô ấy không nói với tôi.

Sau khi hai người yêu nhau, có hôm, cô Dương đến nhà họ Triệu, khi cô ấy về vốn không có gì khác lạ nhưng vài hôm sau, cô ấy bất ngờ tìm tôi muốn tôi làm nhân chứng cho di chúc của cô ấy."

"Cho nên cô đoán được quan hệ của cổ và Diệp Thuyên?"

Lâm Hinh hỏi."

Phải.

Cô ấy đã lập di chúc và chuyển phần lớn tài sản của mình sang tên Diệp Thuyên.

Tôi là nhân chứng cho di chúc và đã ký tên dưới sự chứng kiến của luật sư."

"Cô Tạ, Dương Lệ Thanh hẳn rất tin tưởng cô.

Không chỉ kể cô nghe về tài sản của mình mà còn nhờ cô làm nhân chứng di chúc cho cô ấy."

Lãnh Du nói.Sắc mặt Tạ Xảo Nhu hơi thay đổi, cô vội nói: "Tôi không biết tại sao cô Dương lại bất ngờ nhắc đến chuyện này, chỉ là cô ấy đối tốt với tôi nên tôi đồng ý."

Ba cảnh sát trong phòng thẩm vấn đều đang tiêu hóa manh mối này.

Cả ba không ngờ Dương Lệ Thanh và Diệp Thuyên là người yêu.

Các nàng nghĩ ngay đến vết sẹo trên ngón đeo nhẫn của Dương Lệ Thanh và cô gái trẻ lang thang ở nhà xác.Lãnh Du nói: "Ngày đó cảnh sát Lâm nhìn thấy một cô gái trẻ ở ngoài nhà xác, người đó không phải cô?"

Tạ Xảo Nhu lắc đầu đáp: "Không, tôi không dám tới nhà xác."

Lãnh Du nhìn chằm chằm vào Tạ Xảo Nhu, nhưng đầu cô lại đang nhảy số.

Tổng hợp các thông tin lại, người phụ nữ bên ngoài nhà xác chính là Diệp Thuyên."

Dương Lệ Thanh đã đính hôn với Diệp Thuyên chưa?"

Cảnh sát Lư hỏi."

Rồi, tôi nghĩ vậy, vì tôi thấy chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út bên trái của cô Dương."

Tạ Xảo Nhu nói."

Cô có biết chúng tôi tìm thấy một vết sẹo giống như chiếc nhẫn trên ngón áp út bên trái của cô ấy không?"

Cảnh sát Lư nói.Tạ Xảo Nhu trợn to hai mắt, hỏi: "Vết sẹo hình chiếc nhẫn?"

"Phải.

Cô Tạ, theo lời cô, chúng tôi có thể kết luận đây là một vụ án giết người vì tình."

Cảnh sát Lư dừng lại rồi nói tiếp: "Trước đây Dương Lệ Thanh có người yêu khác không?"

"Chuyện này thì tôi không rõ, nhưng tôi không nghe người khác nói, cũng không thấy ai ở bên cạnh cô ấy nên tôi nghĩ là không có."

Tạ Xảo Nhu đáp."

Cô Tạ, cô nói, sau khi Dương Lệ Thanh từ nhà họ Triệu trở về, cô ấy đã nhờ cô làm nhân chứng cho di chúc của mình.

Vậy cô ấy có nhắc tới chuyện xảy ra ở nhà họ Triệu không?"

Lâm Hinh bất ngờ đặt câu hỏi."

Vậy thì không.

Hơn nữa, quan hệ của cô Dương và nhà họ vốn tốt đẹp nên tôi không nghĩ bọn họ có liên quan đến vụ này.

Nhưng bây giờ cô ấy bị sát hại, mà trước khi chết bất ngờ lập di chúc nên tôi nghĩ đã có gì đó xảy ra.

Nếu không, cô Dương sẽ không đưa ra quyết định vội vã như vậy."

"Cảm ơn sự hợp tác của cô.

Ngoài chuyện này ra, cô còn muốn nói gì nữa không?"

Cảnh sát Lư hỏi.Tạ Xảo Nhu gật đầu, đáp: "Có, tôi biết Diệp...

Chị Diệp hiện đang ở đâu.

Tôi nghĩ các sếp đến tìm chị ấy, chị ấy có thể sẽ nói ra vài manh mối có lợi cho các sếp.

Đây là địa chỉ của chỉ."

Cô lấy mảnh giấy trong túi xách đưa cho cảnh sát Lư.Cảnh sát Lư liếc nhìn địa chỉ, hỏi: "Cô ấy sống ở thành phố Phương?"

"Dạ, đây là quê của chị Diệp."

Tạ Xảo Nhu nói.Lãnh Du đột nhiên hỏi: "Cô Tạ, cô có biết lúc sống Dương Lệ Thanh từng đến thành phố Phương không?"

Tạ Xảo Nhu nhìn khuôn mặt lạnh lùng của cô, dù sợ nhưng vẫn gật đầu: "Tôi biết."

"Cổ nói cho cô biết?"

Lãnh Du hỏi."

Không, tôi tình cờ nghe được cuộc trò chuyện giữa cô ấy và chị Diệp."

Tạ Xảo Nhu thì thầm.Lãnh Du cười lạnh, đổi chủ đề, hỏi: "Cô Tạ, tôi rất tò mò làm sao cô có được địa chỉ của Diệp Thuyên, sao cô biết thông tin liên lạc của cô ấy?

Làm sao cô vẫn giữ liên lạc với cô ấy?

Hôm nay chắc cô cũng đã gặp cổ."

Tạ Xảo Nhu đỏ mặt đáp: "Hôm nay tôi có đến nhà chị ấy, tôi thấy chị ấy buồn nên muốn an ủi, nhưng tôi biết dù an ủi thế nào chị cũng không bớt đau buồn.

Vì vậy tôi nghĩ tôi có thể giúp chị Diệp hỗ trợ cảnh sát tìm ra hung thủ sát hại cô Dương.

Lúc trước khi cô Dương đến phim trường, tôi là trợ lý nên có theo cô ấy đến đó vài lần.

Tôi cũng biết chị Diệp từ dạo đó, chị ấy tốt với cô Dương và cũng tốt với tôi."

Nghe cô nói vậy, Lãnh Du nhếch môi, hơi quay đầu liếc nhìn Lâm Hinh, vừa lúc nàng nhìn sang, liền nháy mắt với nàng.Lâm Hinh lườm cô, tình cảm của cô Tạ đối với Diệp Thuyên bị Lãnh Du nhìn thấu, Lãnh Du này chắc sắp thành tinh rồi.Cảnh sát Lư bối rối nhìn ba người phụ nữ trong phòng.Sau đó ông vẫn nói: "Cô Tạ, cô còn muốn nói gì với chúng tôi nữa không?"

Tạ Xảo Nhu: "Tôi đã nói hết."

Sau đó, cảnh sát Lư đứng dậy, nói: "Được, vậy cảm ơn cô đã cung cấp thông tin cho chúng tôi.

Nếu có điều gì khác cần cô giúp đỡ, chúng tôi hy vọng có thể liên hệ lại với cô."

Sau đói Tạ Xảo Nhu cung cấp thông tin liên lạc của mình cho họ, cô bước ra khỏi đồn cảnh sát.Lãnh Du nhìn bóng lưng của cô, nói: "Chúng ta phải điều tra thêm manh mối Tạ Xảo Nhu cung cấp."

Cảnh sát Lư hỏi: "Cảnh sát Lãnh sợ cô ấy nói dối?"

Lãnh Du nói: "Dù khả năng cô ấy nói dối rất nhỏ, nhưng vụ án giết người vẫn đang được điều tra, vì vậy chúng ta phải cẩn thận."

Cảnh sát Lư đáp: "Việc này cảnh sát Lãnh có thể yên tâm, tôi sẽ phái người đi kiểm tra nơi ở của Diệp Thuyên như cô ấy nói.

Sau khi tra xong, chúng ta có thể thẩm vấn Diệp Thuyên xem di chúc có đúng không.

Còn chuyện tình cảm giữa hai người họ, chúng ta có thể hỏi khi gặp mặt Diệp Thuyên.

Còn phía nhà họ Triệu, ta cần tăng cường lực lượng quan sát họ.

Nếu Tạ Xảo Nhu nói thật, vậy hẳn Dương Lệ Thanh đã biết gì đó ở nhà họ Triệu, cô cũng biết mình đang gặp nguy hiểm nên mới lập di chúc."

Lâm Hinh đồng ý: "Tôi cũng có ý này.

Nhà họ Triệu là dân kinh doanh nên họ sẽ không để tâm đến tài sản của Dương Lệ Thanh.

Vì vậy sẽ không có tranh chấp về tài sản.

Dương Lệ Thanh lớn lên trong nhà họ, nếu cô ấy và Diệp Thuyên đính hôn, cô ấy sẽ báo tin cho ông bà Triệu, người đã nuôi lớn mình biết.

Có lẽ kết quả không như ý hoặc thậm chí có chuyện khiến cô ấy cho rằng sẽ uy hiếp đến tính mạng của mình hoặc Diệp Thuyêt nên mới chuyển tài sản qua danh nghĩa của Diệp Thuyên.

Cuối cùng, cô ấy rất yêu Diệp Thuyên nên mới làm ra quyết định này nhưng chúng ta cần phải chứng minh tính thực hư trong lời khai của Tạ Xảo Nhu trước khi bắt đầu điều tra sâu."
 
[Bhtt-Edit] [Hoàn] Ẩn Tình Trong Án - Đưa Tôi Đến Hà Lan
Chương 88: Chỗ ở của Dương Lệ Thanh


Trời dần tối, ba người cùng nhau đến căn tin dùng bữa.Lâm Hinh và Lãnh Du ngồi cạnh nhau, đối diện là cảnh sát Lư.

Ông liên tục cúi đầu nhìn điện thoại.

Lâm Hinh thấy vậy bèn nói: "Cảnh sát Lư, chúng ta ăn cơm trước đi."

Vừa nói, nàng vừa đẩy đĩa thức ăn ở bên phải đến trước mặt ông.Cảnh sát Lư đáp: "Đến giờ vẫn chưa có tin mới, cũng không biết căn biệt thự đó có phải của Dương Lệ Thanh hay không."

Lâm Hinh: "Có hay không thì chúng ta cũng nên ăn cơm trước đã.

Nếu không có tin mới, chúng ta có thể đổi góc nhìn khác về vụ án."

Lãnh Du ngồi ở bên im lặng đưa đồ ăn cho Lâm Hinh.

Một lúc lâu sau, cô mới hỏi: "Cảnh sát Lư, anh có nhìn ra không?"

Cảnh sát Lư hơi ngạc nhiên trước câu hỏi này.

Ông không biết cô đang ám chỉ điều gì nên hỏi lại: "Nhìn ra chuyện gì?"

"Tạ Xảo Nhu yêu Diệp Thuyên."

Giọng điệu Lãnh Du vẫn bình thường như đang nói một điều cực kỳ hiển nhiên.Quả thực, việc ai thích ai không có gì đặc biệt, nhưng xét đến trường hợp này thì có vẻ hơi khác chút.Cảnh sát Lư bị nghẹn, ông ho khan, cau mày hỏi: "Cô mới nói gì vậy?"

Lâm Hinh cười đáp: "Tâm tư của đàn ông các anh đúng là không chú ý bằng chị em phụ nữ chúng tôi.

Chúng tôi nói Tạ Xảo Nhu yêu Diệp Thuyên."

"Nhưng, bọn họ... bọn họ chỉ mới biết nhau một thời gian ngắn."

Cảnh sát Lư đáp lại."

Dương Lệ Thanh và Diệp Thuyên cũng biết nhau chưa lâu đã yêu nhau.

Nếu những gì Tạ Xảo Nhu nói là thật thì họ đã quen nhau chỉ sau hơn một tháng gặp mặt.

Họ có thể làm vậy thì sao Tạ Xảo Nhu không được?"

Lâm Hinh nói."

Vậy Diệp Thuyên có biết không?"

Cảnh sát Lư hỏi.Khóe miệng Lâm Hinh hơi run rẩy, nàng nói: "Nếu Diệp Thuyên biết chuyện này, sao cô ấy còn có thể để Tạ Xảo Nhu đến gần mình?

Trong lòng cô ấy lúc này chỉ có Dương Lệ Thanh, hoàn toàn không thể có thêm ai khác."

Lãnh Du nhếch môi, khẽ mỉm cười, cô đồng ý với lời của Lâm Hinh.

Bản thân cô cũng vậy, nếu cô đã thương Lâm Hinh, cô sẽ không bao giờ để tâm đến ai khác dù những người theo đuổi cô có thể đủ đội hình ra sân."

Nhưng làm sao các cô đoán được?"

Cảnh sát Lư hỏi."

Rất đơn giản, vì vết thương trên ngón tay của Dương Lệ Thanh.

Thêm nữa, ban nãy Tạ Xảo Nhu nhắc đến lần đầu Dương Lệ Thành và Diệp Thuyên gặp nhau.

Ngoài Diệp Thuyên ra, hôm đó hẳn không ai thích Dương Lệ Thanh.

Còn Triệu Gia Quân thì thích người khác...."

Nói rồi Lâm Hinh lườm Lãnh Du, thấy đối phương nhìn mình bèn bĩu môi.Chốc lát, bàn tay đặt trên đầu gối của nàng được ai đó nắm chặt, trong lòng Lâm Hinh rung động.

Nàng nắm tay Lãnh Du, nói tiếp: "Anh ta và Dương Lệ Thanh sống chung lâu, nếu có thích thì đã thích từ lâu.

Còn đạo diễn Phù thì có mâu thuẫn với nạn nhân và ông ta sống trong môi trường nhiều mỹ nữ nên không thể bị ngoại hình của nạn nhân thu hút.

Tiếp đến là hai diễn viên, họ có ngoại hình xuất sắc, cũng tiếp xúc nhiều với nam thanh nữ tú và họ chỉ đến đóng phim nên sẽ không cần gặp riêng nạn nhân.

Cuối cùng là Diệp Thuyên, cô này là biên kịch nên chắc cũng đã đọc nhiều tiểu thuyết.

Bộ phim còn là phim chuyển thể nên cô ấy nhiều khả năng sẽ thích nó.

Từ đó chúng tôi đoán được quan hệ của cả hai."

"Chúng ta lại bàn đến Tạ Xảo Như.

Cô ta đến thành phố Phương tìm Diệp Thuyên, sau đó còn can đảm không sợ việc bị xem là nghi phạm đến Sở báo tin.

Chỉ mỗi chuyện này thôi cũng khiến tôi tin cô ta có ý với Diệp Thuyên."

Lâm Hinh giải thích.Người đàn ông trung niên như cảnh sát Lư sẽ không nghĩ nhiều về tâm lý phụ nữ, sau khi nghe xong, ông mới nhận ra.

Lúc này, điện thoại của Lâm Hinh reo lên, nàng nghe máy.

Dương Thông ở đầu dây bên kia nói: "Chị Lâm, bọn em đã tìm được nhà riêng của Dương Lệ Thanh."

"Nó ở đâu?"

Lâm Hinh gấp gáp hỏi."

Đó là một căn biệt thự nhỏ ở ngoại ô chợ Đông.

Nhưng khi bọn em đến, ở đó chỉ còn lại một đống đổ nát, ngôi nhà đã bị thiêu rụi."

Dương Thông nói.Lâm Hinh kinh ngạc hỏi lại: "Cháy hết rồi?"

Dương Thông nói: "Dạ cháy sạch.

Khi em và Hoa Mai đứng đó, vẫn còn cảm nhận được hơi nóng tỏa ra từ đó, đồng thời hiện trường còn có khói nhẹ.

Hình như nó vừa bị đốt không lâu."

Lâm Hinh trầm giọng hỏi: "Trừ em ra, ở đó còn có người khác?"

Dương Thông nói: "Dạ còn có vài tay phóng viên, xem ra bọn họ vừa mới nhận được tin liền vội vàng chạy tới, nhưng chỉ tiếc chậm một bước, ngoài ra bọn em không thấy được kẻ nào khả nghi."

Nghe xong, cảnh sát Lư ngồi đối diện nói: "Hung thủ thật thông minh, hắn biết chúng ta sẽ kiểm tra nơi ở của Dương Lệ Thanh, hắn sợ cô ấy để lại manh mối nên mới đốt nó."

Lâm Hinh nói với Dương Thông: "Em ở lại đó vài ngày xem còn có người nào đi qua hay không."

"Dạ chị Lâm."

Lâm Hinh cúp máy sau, nghiến răng nói: "Có thể đốt nhà trong thời gian ngắn, hung thủ rất quen thuộc khu chợ Đông."

Sau khi Lãnh Du ăn xong, cô chậm rãi nói: "Gia đình Triệu Gia Quân sống ở chợ Đông, Dương Lệ Thanh cũng sống cùng khu với họ.

Quả nhiên, buổi sáng anh ta đã nói dối."

Cảnh sát Lư thở dài: "Bây giờ biệt thự nhà nạn nhân vừa bị thiêu rụi trong khi sáng nay chúng ta gặp nhà họ Triệu.

Tôi không biết chuyện này có thực sự liên quan đến nhà họ Triệu hay không."

Lãnh Du nói: "Tuyệt đối có liên quan.

Nhà bọn họ lắm tiền, có câu có tiền làm phiền thiên hạ.

Dù hôm nay họ không về được bên đó, họ cũng có thể thuê người làm thay.

Nhưng tôi vẫn không hiểu đây là cả nhà họ Triệu cùng làm hay chỉ là một cá nhân thực hiện."

Lâm Hinh nói: "Sáng nay Triệu Gia Quân đã nói dối chúng ta.

Anh ta chắc chắn biết sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ tìm ra nhà của Dương Lệ Thanh, nhưng anh ấy vẫn chọn cách nói dối.

Anh ấy làm vậy nhằm kéo dài thời gian, nhưng mục đích là gì?"

"Tôi cũng không hiểu."

Lãnh Du cau mày lắc đầu.Ban đầu ba người còn thấy hưng phấn khi nhận được tin tức từ Tạ Xảo Nhu, cả ba cứ nghĩ họ đã đến gần sự thật.

Nhưng bây giờ nhận tin nhà Dương Lệ Thanh bị cháy, cả bọn lại uể xìu.Trong quá trình theo đuổi sự thật này, họ ở ngoài sáng, hung thủ ở trong tối đang đấu trí với họ.Lãnh Du lấy điện thoại trong túi ra, cô nhìn bức ảnh trong album.

Đó là bức ảnh cô chụp trước khi giao cây bút cho cảnh sát ở đây để xác minh dấu vân tay."

Vừa rồi tôi có nhìn mặt bút, nhưng không có gì, ngay cả chữ viết cũng không."

"Đúng vậy, nó giống như một cây bút bình thường, gần như không có gì đặc biệt, nó hẳn là của Dương Lệ Thanh."

Lâm Hinh đáp"Lúc đó, tình hình nguy cấp, cô ấy không có lý do để ném nó đi.

Nhưng nếu cô ấy làm vậy thật thì chắc chắn có thông điệp muốn nhắn lại cho chúng ta biết."

Lãnh Du nói.Cảnh sát Lư nhìn chằm chằm vào bức ảnh, nói: "Có lẽ Diệp Thuyên từng thấy cây bút này, chúng ta có thể hỏi cô ấy."

"Ừ, chỉ đành vậy thôi."

Lâm Hinh nói.Ngay khi họ đứng dậy rời khỏi quán ăn, một cảnh sát chạy tới cầu thang, nói: "Cảnh sát Lư, bọn em đã tìm được người mua biệt thự ở thành phố Phương, chính Dương Lệ Thanh đã mua nó."

Câu này vừa nói ra, mọi người đều hiểu được một chút.Quả nhiên, đó là phòng làm việc của Dương Lệ Thanh, cô quen biết hung thủ nên bị sát nhân giết chết khi không phòng bị."

Phòng làm việc của Dương Lệ Thanh ở thành phố Phương, quê nhà của Diệp Thuyên cũng ở thành phố Phương.

Cô ấy mua biệt thự ở đây để thuận tiện cho việc gặp Diệp Thuyên.

Dương Lệ Thanh nổi tiếng đến mức cô không thể sống trong nhà Diệp Thuyên.

Vì vậy, cô đã mua một căn biệt thự ở đây và tạm dùng nó như phòng làm việc, như vậy, cô ấy có thể tập trung vào công việc và gặp người yêu bất cứ lúc nào."

Lãnh Du nói.Công việc?Lâm Hinh nghe cô nói hai từ này, nhìn cô và hỏi: "Lãnh Du, nạn nhân vừa công bố tác phẩm mới mà đã bắt đầu sáng tác quyển tiếp theo?"

Vì ngạc nhiên, Lâm Hinh thậm chí không nhận ra nàng gọi thẳng tên Lãnh Du.Lãnh Du xoa tai, mỉm cười đáp: "Ừm, có lẽ cô ấy bắt đầu viết tác phẩm tiếp theo."

Cảnh sát Lư cũng nhanh chóng nắm bắt được điểm mấu chốt mà hai người đang nói, ông quay sang nói với viên cảnh sát: "Cậu bảo Dũng nhanh chóng tìm người sửa laptop!

Sau đó để họ khôi phục dữ liệu càng sớm càng tốt!"

Viên cảnh sát gật đầu, rời đi.Cảnh sát Lư lại hỏi: "Vậy kẻ sát nhân đã đến nhà Dương Lệ Thanh... không thể chỉ để thăm cô ấy thôi phải không?"

Lãnh Du gật đầu nói: "Tôi không nghĩ hung thủ lấy cớ đến thăm biệt thự mà tìm nạn nhân.

Chắc chắn hắn có lý do thuyết phục hơn để tiếp cận cô."

Lâm Hinh nói: "Lý do đó có thể là mượn chuyện công việc, nếu vậy, hung thủ có thể có quan hệ hợp tác với nạn nhân.

Nhưng tôi chưa nghĩ ra đó là quan hệ hợp tác thế nào."

Cảnh sát Lư nói: "Biên kịch?

Vậy thì Diệp Thuyên chính là nghi phạm lớn nhất."

Lãnh Du đồng ý: "Xét tình hình hiện tại thì cô ấy là kẻ đáng nghi nhất.

Cô ấy và Dương Lệ Thanh là đối tác làm việc, đồng thời là người yêu.

Dương Lệ Thanh không có lý do gì không nói cho cô ấy biết mình mua căn biệt thự này.

Nhờ vậy, Diệp Thuyên có thể lấy cớ công việc đến tìm Dương Lệ Thanh."

"Ừ, trừ khi Diệp Thuyên có bằng chứng ngoại phạm tốt."

Cảnh sát Lư nói: "Nhưng ngoài biên kịch, Dương Lệ Thanh còn có thể có đối tác làm việc nào nữa?"

"Ngoài đoàn làm phim và biên kịch ra, chúng ta phải quay lại điểm ban đầu.

Ngoại trừ việc được chuyển thể thành phim, tác phẩm của cô ấy còn có các chuyển thể nào không?"

Lãnh Du hùng hồn hỏi."

Truyện tranh!

Tác phẩm của cô ấy được chuyển thể thành truyện tranh!"

Lâm Hinh hét lên.Lãnh Du nói: "Đúng.

Nếu chúng ta đoán đúng, lúc đó Dương Lệ Thanh có lẽ đang bắt đầu viết tác phẩm tiếp theo của mình.

Không biết hung thủ có biết chuyện này không.

Còn quyển Đêm Tối, chúng ta phải đọc lại, có thể sẽ tìm ra được động cơ giết người."

Cô nghỉ chút nói tiếp : "Vì xưởng vẽ Thiêu Thân nằm ở thành phố Dương, tôi sẽ bảo nhóm Tiêu Trình điều tra chỗ đó.

Chúng ta cũng có thể tìm được thân phận của tác giả Yêu Tinh."

Nói xong, ba người họ dường như đã nảy ra một hướng đi mới.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back