Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Bhtt-Edit] [Hoàn] Sau Khi Chị Của Nam Chính Trở Về - Lương Bì Tựu Diện Bao

[BOT] Mê Truyện Dịch
[Bhtt-Edit] [Hoàn] Sau Khi Chị Của Nam Chính Trở Về - Lương Bì Tựu Diện Bao
Chương 92: Kabedon


Kabedon: Kabe là tường, don là âm thanh phát ra khi tay va vào tường, kiểu như ép đối phương chân tường.

Source: Internet---------------------------------------------------------------------------------------Mấy hôm sau, Tưởng Thiên từ đoàn phim về khách sạn, lại được Triệu Phỉ Phỉ dẫn đến con hẻm nhỏ.

Tưởng Thiên khó hiểu hỏi: "Mình đến đây làm gì, đến ăn tối?"

Triệu Phỉ Phỉ lắc đầu, ra vẻ bí ẩn: "Người ta nhờ em giữ bí mật."

Tưởng Thiên nghe thấy bật cười, nhướng mày nói: "Hay lắm nha, em là trợ lý của chị hay của người ta mà người ta nói gì em cũng nghe hả?"

Triệu Phỉ Phỉ cười ngại: "Hết cách rồi, tại người ta lợi hại, không phải chị cũng nghe lời người ta sao?"

Tưởng Thiên: "Ai nói, chỉ cần chị lên tiếng, chị ấy chắc chắc sẽ nghe theo chị, tất cả do chị quyết định.

Em phải nhớ, sau này kiếm người yêu phải tìm cách cho người ta nghe lời mình, đừng làm thục nữ để bị ăn hiếp, biết chưa?"

Triệu Phỉ Phỉ vốn đang cười, nàng nghe thấy cuối thì nhăn mặt.Tưởng Thiên vẫn đang tiếp tục: "Em phải giống chị, chị nói gì chính là cái đó.

Em không thấy đâu, chị ấy như mèo con trước mặt chị, ngoan lắm...."

Triệu Phỉ Phỉ muốn ngắt lời nàng: "Chị, chị Thiên Thiên.........."

Tưởng Thiên càng nói càng cao hứng, nàng như chìm vào cuộc sống trong mơ: "Chị ấy ngoan ngoãn nghe lời chị, chị nói mặt trời vuông chị ấy chẳng dám nói nó tròn.

Đó mới là người yêu tốt!"

Triệu Phỉ Phỉ không ngăn nổi, đôi mắt nhìn phía sau nàng.

Lúc này Tưởng Thiên mới chú ý nhìn ra sau.Vừa tháy nàng đã sợ hãi: "Ể....

Chị chị đến đây khi nào?"

Nàng xấu hổ cười với Thẩm Tích Nhược.Thẩm Tích Nhược đáp: "Chị vừa mới đến."

Tưởng Thiên ôm ngực, yên tâm: "Vậy là tốt rồi."

"Nhưng đến sớm hơn em, chị nghe hết mấy lời em nói vừa rồi."

Thẩm Tích Nhược cười, dịu dàng bảo."

À....

Thế xe đâu?

Mình đi đâu vậy chị?

Không phải chị đang ở công ty sao?

Sao lại chạy đến đây?"

Tưởng Thiên cố gắng lãng tránh.Triệu Phỉ Phỉ đúng lúc lên tiếng: "Thẩm tổng, em đi trước, hai người chơi vui vẻ."

Thẩm Tích Nhược mỉm cười vẫy tay với Triệu Phỉ Phỉ: "Được rồi, cảm ơn em."

Triệu Phỉ Phỉ nhìn thoáng Tưởng Thiên, nàng mang nét mặt khó nói nhanh chóng rời đi.Nếu không phải nàng đi theo Tưởng Thiên thấy cách hai người ở chung, có lẽ nàng sẽ tin những lời Tưởng Thiên nói.Chờ Triệu Phỉ Phỉ đi khỏi, Thẩm Tích Nhược chỉnh lại quần áo giúp Tưởng Thiên.Cô kéo tay Tưởng Thiên, dẫn nàng lên chiếc xe mình vừa lái đến.Mùa này là mùa hoa nở, trên đường có thể ngửi thấy hương hoa theo gió bay vào.Tưởng Thiên vui vẻ mở cửa sổ, nàng ngửi hương hoa, cười bảo: "Không phải chị bảo dạo này bận việc sao, em còn tưởng chị không đến thăm em."

Thẩm Tích Nhược vừa lái xe vừa nói: "Dù có bận chị cũng muốn gặp em."

Tưởng Thiên thè lưỡi: "Vừa rồi mấy lời em nói với Triệu Phỉ Phỉ, chị đừng để tâm nha."

Thẩm Tích Nhược cảm thấy buồn cười đáp: "Sao chị lại chú ý mấy chuyện nhỏ nhặt này."

Tưởng Thiên cười nói: "Thì em giống mấy ông chồng ở ngoài hay nổ mình là chủ gia đình ấy."

Thẩm Tích Nhược nghiêng đầu nhìn nàng: "Vậy chồng yêu phải cố gắng kiếm tiền nuôi gia đình nha."

Tưởng Thiên bị tiếng "chồng yêu" làm choáng váng.

Nàng liếm môi, nghĩ trước khi kiếm tiền, mình phải hôn đủ cô vợ này.Nàng không hỏi vợ muốn dẫn mình đi đâu.

Dù đi đâu, Thẩm Tích Nhược cũng không hại mình, càng không khiến mình khó chịu.Thẩm Tích Nhược thật tốt.Có cô, thành phố xa lạ cũng trở nên thân thương.Thẩm Tích Nhược lái vào khu biệt thự, dọc theo hai hàng cây, vào trong gara.Khu biệt thự này là kiểu đơn lập, bên cạnh có gara, phía trước là vườn hoa, phía sau là hồ bơi.

Khu biệt thự hai tầng, diện tích không lớn nhưng đáng yêu, tinh xảo.Tưởng Thiên theo Thẩm Tích Nhược xuống xe, đi vào khu vườn ngập hoa, nàng ngắm biệt thự."

Đây là nhà của chị?"

Thẩm Tích Nhược gật đầu: "Ừ, sau này chúng ta có thể nghỉ ở đây.

Em đóng phim mệt có thể về đây nghỉ, để tài xế đưa em đến."

Tưởng Thiên thắc mắc nhìn cô: "Chị mua căn này hồi nào?"

Thẩm Tích Nhược: "Hôm em đóng phim ở đây, chị tiện tay mua nó tặng em."

Tưởng Thiên: "?????"

Nàng không nên hỏi, thế giới nhà giàu sao mà bá đạo, tiện tay mua biệt thự!Khi nào nàng mới có thể tiện thư mua biệt thự tặng Thẩm Tích Nhược?Quà lớn vậy nàng lấy gì tặng lại đây?Biệt thự không có ai khác, hẳn là người giúp việc đã quét dọn, toàn bộ nhà lịch sự, sạch sẽ, thiết kế tối giản.Tưởng Thiên nhìn tường trống, nói: "Nếu tặng em, vậy em mua tranh treo lên tường nha không thì nhìn nhà trống lắm."

Thẩm Tích Nhược nghĩ đến mấy bức tranh có màu sắc kỳ lạ ở căn nhà ở thành phố A.

Nhớ về chúng cô bèn vờ không nghe thấy.Nhưng Tưởng Thiên vẫn hưng phấn, ngắm nghía khắp biệt thự, nàng tính treo tranh ở đây, trải thảm ở kia, treo rèm ở đó.......Thẩm Tích Nhược ngồi xuống đất che mặt.

Cô sợ hãi với gu thẩm mỹ của Tưởng ThiênCô bỗng hối hận khi nói đây là quà tặng Tưởng Thiên.....Thẩm Tích Nhược vào bếp chuẩn bị bữa tối.Tưởng Thiên đã quen nhìn Thẩm Tích Nhược làm cơm, nàng đứng ở cửa xem: "Đêm nay mình ăn gì vậy chị?

Có cần giúp em không?"

Thẩm Tích Nhược: "Không cần đâu em."

Tưởng Thiên vẫn đứng yên: "Em muốn đứng cạnh chị, nhìn chị."

Thẩm Tích Nhược nhìn nàng, cười đáp: "Vậy em ở lại nhìn chị."

Tưởng Thiên đứng phía sau Thẩm Tích Nhược, xem cô nấu ăn.Rau chân vịt được rửa sạch xong Thẩm Tích Nhược nhẹ nhàng cắt.Tưởng Thiên nhìn đôi tay kia cử động, cảm thấy ấm áp kèm những cảm xúc khác lạ.Từ lúc về đến giờ, nàng vẫn chưa.....

đè cô ra hôn....Nhưng lúc này nàng ngại quấy rầy Thẩm Tích Nhược đang nấu ăn.Mà nàng cũng không phải người chủ động....Thẩm Tích Nhược lấy chén bắt đầu đánh trứng.

Cô đập trứng, tách lòng trắng và lòng vàng rồi cô cho lòng vàng vào chén.Thẩm Tích Nhược lấy thịt bò trong tủ lạnh, bỗng thấy Tưởng Thiên nâng má, nhìn mình như trẻ con làm cô bật cười: "Em đứng đó rảnh rỗi, sao không đi xem TV đi?"

Tưởng Thiên thốt lên: "TV đâu đẹp bằng chị."

Thẩm Tích Nhược tươi cười.Cô đặt khay thịt bò lên bàn, lau tay đi về phía Tưởng Thiên.Tưởng Thiên hơi căng thẳng, hỏi: "Chị, chị muốn làm gì?"

Thẩm Tích Nhược cười, đưa tay về phía nàng.Quần áo trong nhà cùng tóc xõa sau lưng trông cô dịu dàng.Khác với vẻ cường đại ngày thường làm Tưởng Thiên khó dời mắt.Thẩm Tích Nhược đưa tay ra, Tưởng Thiên hiểu ý, ngại ngùng.Sau đó, nàng bị Thẩm Tích Nhược ép đến góc tường.Thẩm Tích Nhược đẩy nàng lên tường, tay lót sau đầu nàng.Tưởng Thiên cảm nhận bàn tay mềm mại, ấm áp sau đầu mình.Thẩm Tích Nhược đặt tay khóa chặt Tưởng Thiên.Khi nàng nhận ra, đã thấy gương mặt Thẩm Tích Nhược đến gần mình.Từng đường nét trên mặt Thẩm Tích Nhược hấp dẫn Tưởng Thiên.Tưởng Thiên cẩn thận nhìn cô, muốn tìm tỳ vết nhưng không thấy được gì.Da cô rất tốt!

Tốt hơn các nữ minh tinh trong giới giải trí!Tưởng Thiên cảm thán nhưng nàng nhanh chóng không có tâm tư suy nghĩ.Môi Thẩm Tích Nhược hôn lên môi Tưởng Thiên.Tuy chỉ lướt qua nhưng hai người đã một tuần chưa gặp, một nụ hôn nhẹ cũng có thể bừng lửa.Chỉ hôn nhẹ đã khiến cả hai thở dốc.Gương mặt Tưởng Thiên ửng hồng, môi đỏ, đôi mắt ướt đẫm nhìn Thẩm Tích Nhược.Thẩm Tích Nhược rung động, đôi mắt nổi bão, muốn tiến đến khát vọng.Lúc này bụng Tưởng Thiên kêu lên.Không khí ái muội tan vỡ, hai người nhìn nhau, bật cười."

Bữa tối sắp có rồi."

Thẩm Tích Nhược nhéo mũi Tưởng Thiên, tiếp tục nấu ăn.
 
[Bhtt-Edit] [Hoàn] Sau Khi Chị Của Nam Chính Trở Về - Lương Bì Tựu Diện Bao
Chương 93: Tù Nhân Đời Đời Kiếp Kiếp


Tưởng Thiên xoa mặt, nhận ra nó đang nóng.

Cả người nàng như chìm trong nồi dầu nóng, hoàn toàn không ngừng bị tăng nhiệt độ.

Mấy ngày không gặp khiến nàng hoàn toàn không thể kháng cự.

Vốn ăn tủy biết vị, càng yêu lâu càng muốn đến gần đối phương.

Nàng muốn thân mật cô nhưng rồi lại bị ngại ngùng đánh bại.Bên phía Thẩm Tích Nhược, tuy cô đang nấu ăn nhưng tay không ngừng run rẩy, cô còn suýt làm đổ nồi canh.Cô thở dài, nói: "Thiên Thiên, em tránh ra!"

Tưởng Thiên nghe thấy, nhận ra mình đang đứng ngây ngốc ở góc tường nên vội rời đi.Thẩm Tích Nhược cẩn thận đặt nồi lên bàn, tắt bếp.Cô quay đầu, cười nói: "Em ở đây chị không làm tốt được việc gì."

Tưởng Thiên muốn nói thay vì nấu ăn thì chị đến ăn em đi.Nhưng nàng còn liêm sỉ để không nói ra câu này.Nàng nhìn Thẩm Tích Nhược rồi chạy ra ngoài, tìm ghế, ngồi ở cửa.Thẩm Tích Nhược nhìn thấy, câm nín nhưng cô chỉ có thể chiều nàng vì đây là vợ cô.Vì thế cô nói: "Vậy em ngồi đây, đừng lên tiếng, chị sắp nấu xong rồi."

Tưởng Thiên nâng má ngồi trên ghế, nhìn Thẩm Tích Nhược bận rộn.

Thẩm Tích Nhược mặc tạp dề, dây tạp dề thắc phần hông thon thả làm người ta say mê.Ai mặc tạp dề mà còn có hình cong chữ S?Người đẹp này là vợ mình!Vợ của mình!Tưởng Thiên ngọt ngào cong môi.

Nàng chụp Thẩm Tích Nhược đang nấu ăn, đăng lên Weibo."

Đang há miệng chờ cơm."

Weibo lập tức tràn ngập bình luận bên dưới.Rất nhiều fans thể hiện sự quan tâm, muốn nàng đăng ảnh selfie.

Sau đó là cư dân mạng vào cảm thán.Tưởng Thiên đăng ảnh xong, cho điện thoại vào túi, tiếp tục nhìn Thẩm Tích Nhược nấu cơm.Tưởng Thiên nhìn thấy rất nhiều nguyên liệu không biết, xem ra hôm nay cô sẽ nấu vài món lạ.Nghĩ vậy, Tưởng Thiên gọi cô: "Tích Nhược, Tích Nhược."

Thẩm Tích Nhược quay đầu, vừa khuấy nước dùng vừa hỏi: "Gì vậy em?"

Tưởng Thiên chỉ mình, rồi chỉ Thẩm Tích Nhược, sau đó bắn tim cho cô.Tuy sến súa nhưng Thẩm Tích Nhược thích.Tưởng Thiên thấy Thẩm Tích Nhược ho, quay mặt đi, nghiêm túc nấu ăn.Nàng trộm cười, cảm thán Thẩm Tích Nhược thật thú vị.

Về sau nàng có thể thường xuyên trêu cô hơn.Ngày nào cũng làm để đối phương biết mình thương cô cỡ nào.Thẩm Tích Nhược quá tốt, nàng thương Thẩm Tích Nhược.

Nếu tình thương có thể biến thành vật chất chắc phải cỡ mấy chục nghìn chiếc xe tải lớn mới chở hết.Các nàng còn cả đời để thể hiện tình yêu.Cơm tối của các nàng rất phong phú và thanh đạm.Tưởng Thiên nhìn vài món không cay, xấu hổ nhìn Thẩm Tích Nhược.Thẩm Tích Nhược không áy náy, rót nước ấm cho Tưởng Thiên: "Nghe Triệu Phỉ Phỉ bảo mấy hôm nay em ăn nhiều ớt nên khàn giọng.

Đạo diễn bảo em phải giữ sức khỏe nên chị làm vài món tẩm bổ cho em."

Tưởng Thiên rất thích các món cay nóng, hơn nữa nơi đây còn là cái nôi của những món ấy.

Món ăn đường phố hay nhà hàng đều cho thêm ớt vào.Mấy hôm trước, nàng và bạn trong đoàn phim ra ngoài dùng cơm, lần nào cũng lẩu, thịt nướng, ngon miệng nhưng đau họng.Trên mặt còn nổi mụn, chuyên viên makeup phải dặm thêm kem che khuyết điểm che giúp nàng.Tưởng Thiên chu môi, bảo: "Món cay nóng ăn ngon mà chị, em thích ăn cay."

Thẩm Tích Nhược nghiêm túc đáp: "Không được."

Tưởng Thiên lộ vẻ đáng thương, khiêu khích: "Ngày mai em dẫn chị ăn đặc sản ở đây!

Siêu cay siêu ngon."

Thẩm Tích Nhược lắc đầu: "Không được, sức khỏe quan trọng."

Tưởng Thiên không ngừng cố gắng, muốn thử xem mình có trêu Thẩm Tích Nhược giận không: "Chị xấu lắm, không ăn cùng em, sau này chúng ta phải làm sao?"

Thẩm Tích Nhược nghĩ cách.Tưởng Thiên nóng lòng nhìn sắc mặt cô, cười nói: "Trêu chị ấy là vui nhất."

Thẩm Tích Nhược quả nhiên gấp gà hầm khoai sọ vào chén Tưởng Thiên: "Em dùng món này trước đi rồi nói."

Tưởng Thiên ăn gà.

Thịt gà trơn mền, cảm giác thơm ngon ngập khoang miệng.Khoai sọ tan trong miệng, vị bùi ngọt và gà hòa làm nhau làm tăng thêm vị ngon cho món ăn.Tưởng Thiên ăn xong, khen: "Món này chị nấu ngon quá!

Chị nấu thế nào vậy?"

Thẩm Tích Nhược cười đáp: "Chị theo học đầu bếp Michelin ba sao."

Tưởng Thiên tròn xoe, gắp thịt ăn, hỏi: "Chị học lúc nào, sao em không biết?"

Thẩm Tích Nhược cười, nhìn ra ngoài cửa sổ: "Sau khi biết em.

Khi đó em còn chưa ở nhà chị, chị đã học.

Học xong mới mời em đến nhà."

Tưởng Thiên nghĩ, lần đầu gặp Thẩm Tích Nhược đã mời mình đến nhà cô, vậy thì lúc nào đây?Hình như.....

Đã từ rất lâu về trước.Nàng nhớ khi mình ở nhà Thẩm Tích Nhược, sáng hôm sau đã ngửi thấy mùi thơm từ bữa sáng Thẩm Tích Nhược nấu.Tưởng Thiên nghĩ, chẳng lẽ Thẩm Tích Nhược biết trước?Cô biết dựa vào trù nghệ có thể có vợ?Có lẽ Thẩm Tích Nhược đã có ý theo đuổi mình nên mới đầu tư từ đầu?"

Vậy.... chẳng lẽ vì theo đuổi em mà chị học nấu ăn?"

Tưởng Thiên cắn đũa, ngại ngùng hỏi cho đỡ tò mò."

Không phải.

Thiên Thiên, khi đó chị thật sự không muốn theo đuổi em."

Thẩm Tích Nhược nghiêm túc nói, ngón tay vỗ nhẹ mu bàn tay Tưởng Thiên.Sâu trong đôi mắt cô là những hồi ức và cảm xúc khó nói: "Lúc ấy chị chỉ muốn để em rời khỏi thằng em khốn nạn của chị rồi làm bạn bên em cùng em vượt qua khó khăn."

Vì đây là khát vọng kiếp trước của em.Kiếp trước, sau khi đau khổ đến tự sát, Tưởng Thiên nằm trên giường bệnh, yếu ớt nói: "Nếu có thể rời xa Thẩm Tích Chu, ở cùng cậu suốt đời thật tốt.

Nhưng mình không bỏ được anh ấy....

Mình yêu anh ấy......."

Lúc ấy Thẩm Tích Nhược tiếc thương cho người bạn này của mình.Nhưng ai mà ngờ tất cả đã thay đổi ở kiếp này tựa như ơn trên giúp đỡ cô.Hiện tại Tưởng Thiên ngồi cạnh cô, hai người nắm tay nhau, cùng nhìn về tương lai tươi sáng.Cả trong mơ, cô cũng chưa từng mơ đến cảnh này.Ăn xong bữa cơm ngon, hai người cùng ngồi trên sô pha xem TV.Thật ra là hai người nhìn nhau.Thẩm Tích Nhược ôm Tưởng Thiên, cúi đầu, hôn lên trán Tưởng Thiên rồi hôn lên tai nàng.

Cô làm đủ trò với Tưởng Thiên, khi thì xoa tóc khi thì nhéo tay.Tưởng Thiên rất ngoan ngoãn mặc cô nghịch.

Khi cô hôn, nàng cũng ngẩng mặt suy đoán lần này cô sẽ hôn ở đâu."

Em mềm quá."

Thẩm Tích Nhược nhéo lòng bàn tay của Tưởng Thiên.Lòng bàn tay Tưởng Thiên mềm như pudding.Tưởng Thiên nhăn mũi, nói: "Mềm?

Em nghi ngờ chị đang nghĩ xấu!"

Thẩm Tích Nhược vô tội giơ tay đáp: "Chị không có."

Tưởng Thiên cười xấu xa: "Vậy chị nói đi, chỗ nào của em mềm?"

Thẩm Tích Nhược cười, quẹt mũi Tưởng Thiên: "Bé hư, chỗ nào của em cũng mềm."

Tưởng Thiên nghe thấy đỏ mặt, nàng nhéo mặt Thẩm Tích Nhược: "Chị đang nghĩ xấu, em có chứng cứ, em phải báo cáo chị!"

Thẩm Tích Nhược ôm lấy nàng: "Em tính báo cáo chị thế nào?"

Tưởng Thiên: "Ừm............"

Cái này quá khó, hai người vốn ve vãn nhau nên chỉ muốn trêu đối phương cười.Thẩm Tích Nhược lại nói: "Không bằng em phạt chị đi."

Tưởng Thiên hỏi: "Hình phạt là gì?"

Thẩm Tích Nhược nghiêm túc nói: "Hình phạt là Thẩm Tích Nhược tù mười nghìn năm luôn ở bên Tưởng Thiên."

Tưởng Thiên cảm động.Nàng nhìn nét mặt nghiêm túc của Thẩm Tích Nhược, không biết đáp lại thế nào.Sao một Thẩm Tích Nhược tốt đẹp lại có thể đến bên nàng?Nàng muốn bao lấy Thẩm Tích Nhược bằng tình yêu thương của mình để xứng với tình cảm cô đã trao cho nàng.
 
[Bhtt-Edit] [Hoàn] Sau Khi Chị Của Nam Chính Trở Về - Lương Bì Tựu Diện Bao
Chương 94: Kết Truyện


Mấy tháng trong đoàn phim, hầu hết thời gian, Thẩm Tích Nhược và Tưởng Thiên sẽ biệt thự đó, cả hai cùng ăn, ngủ và xem TV.

Vì cô luôn ở đây làm bạn với nàng nên đã chuyển công việc từ công ty đến căn biệt thự khiến các trang báo không ngừng đưa tin.Lần trước khi Tưởng Thiên đăng bài, dù dưới phần bình luận vẫn còn pha lẫn antifans và fans nhưng hầu hết là các bình luận chúc phúc."

Aaaaaaa mau đến xem!

Đây là sức hấp dẫn của nữ đầu bếp, của tiên nữ!"

"Thẩm tổng đẹp quá!

Mặc tạp dề trông eo thon thả!

Tôi cứ tưởng sếp lớn không biết nấu ăn, nào ngờ chị ta còn xuống được bếp!

Đây là người yêu 10 điểm, vừa thương em vừa biết nấu ăn!"

"Huhuhu, có người yêu như Thẩm tổng đúng là phúc ba đời.

Ghen tị quá!

Bây giờ Thẩm tổng sẽ là mẫu người yêu lý tưởng của tôi."

"Tôi cứ đinh ninh là Tưởng Thiên đeo bám Thẩm tổng.

Đâu ngờ rằng chị ta còn nấu cơm cho Tưởng Thiên.

Hỏi thật nha, rốt cuộc Tưởng Thiên bỏ bùa yêu Thẩm tổng hả?"

"Ê bạn hiền, người ta là người yêu, nấu cơm cho người yêu thì có gì mà bảo người ta đeo bám?

Theo tôi, quan hệ của cả hai chắc chắn tốt hơn những gì họ đăng!"

"Thẩm tổng yêu thương Tưởng Thiên, Tưởng Thiên cũng yêu thương cô ấy.

Bộ mấy người không thấy cách Tưởng Thiên bày tỏ tình cảm với Thẩm tổng sao?

Tưởng Thiên come out, bị mấy người bêu rếu khắp mạng xã hội chỉ vì không muốn để Thẩm tổng là cô vợ thầm lặng của mình.

Mấy người có can đảm giống người ta chưa mà nói, chứ tôi là không có rồi á."

Dưới phần bình luận có rất nhiều comment.

Ban đầu chỉ là fans vào chúc mừng, ghen tị, sau đó biến thành cuộc đại chiến giữa fans và antifans.Hiện Tưởng Thiên đang rất hot, chỉ cần một chút tin tức về nàng cũng đủ để các account marketing đưa tin."

Ew!

Thẩm tổng mua biệt thự ở thành phố Y.

Thực hư về lời đồn xây dựng tổ ấm với Tưởng Thiên?"

"Bật mí về căn biệt thự ở thành phố Y của Tưởng Thiên và Thẩm tổng!"

Những bài báo với tiêu đề như vậy xuất hiện khắp mạng xã hội đặc biệt là mỗi khi các nàng ra vào biệt thự bị người khác chụp lén.Tưởng Thiên luôn làm lơ những tin tức này.

Vì là diễn viên nên cô thấy việc bị chụp ảnh là bình thường.

Bọn họ có chụp cô và Thẩm Tích Nhược ở đây cũng không sao bởi cả hai đã công khai.Vì vậy, dù bận đóng phim nhưng sức hút của nàng vẫn không giảm.

Các cư dân mạng liên tục chú ý tin tức của nàng, khiiến các tạp chí, tin tức như là chốn yêu đương của hai người.Sau khi đóng máy, Tưởng Thiên dẫn theo Thẩm Tích Nhược tham gia tiệc chúc mừng của đoàn phim.

Trong bữa tiệc, vì có sự xuất hiện của Thẩm Tích Nhược nên không ai dám mời rượu nàng, chỉ để nàng uống nước ép.Có vài nhân viên là fans CP, các nàng vừa nhìn hành động của hai người vừa phấn khích.Khi Tưởng Thiên uống nước, Thẩm Tích Nhược sẽ uống cùng nàng.Thẩm Tích Nhược vừa uống nước vừa trò chuyện cùng đạo diễn.Còn Tưởng Thiên đang hưng phấn tám chuyện với bạn thì cầm ly uống rồi nói tiếp.Nhóm nhân viên: "Ê mấy bà!

Hình như ly đó của Thẩm tổng!"

"Oa!

Chị ta tự nhiên quá, không nhận ra mình uống nhầm luôn!"

"Nhìn thôi tôi đã biết ngày thường hai người sống thế nào!"

Khi Thẩm Tích Nhược muốn uống, cô chợt nhận ra ly của mình đã cạn.Cô lại nhìn ly nước của Tưởng Thiên, không dị nghị mà đưa tay uống sạch.Nhân viên công tác:"Đó là hôn gián tiếp!"

"Hai người này thản nhiên uống đồ của nhau quá!"

"Chỉ có yêu thật mới làm vậy thôi, cặp vợ chồng già này ngọt chết tôi rồi!"

Thẩm Tích Nhược uống xong bèn rót thêm nước trái cây vào hai ly.Cô không phân biệt của chị của em mà tiện tay đưa một ly cho nàng.Tưởng Thiên nhận lấy, cười uống nước.Sau đó, nàng còn nũng nịu, đưa ly cho Thẩm Tích Nhược, bảo: "Chị trót thêm cho em nha.

Em nói nhiều khát nước quá."

Thẩm Tích Nhược nhận ly, yêu thương đáp: "Khát thì em nói ít thôi."

Miệng nói vậy nhưng tay vẫn rót nước cho nàng.Tưởng Thiên nhận nước, nhân lúc không ai chú ý, nàng véo nhẹ vai Thẩm Tích Nhược.Fans CP nhìn hai người ân ái muốn ngất:"Hai người ở chung trông hường phấn quá!"

"Thì ra tình yêu ngọt vậy sao.

Tôi còn thấy ánh sáng tỏa ra từ họ!"

"Thẩm tổng thương vợ, Thiên Thiên biết người ta thương mình nên làm nũng, trông hai người đáng yêu làm sao!"

Sau khi tiệc tàn, trợ lý tặng quà cho mọi người xong, Tưởng Thiên và Thẩm Tích Nhược lái xe về nhà.Vì thời gian này trên mạng ồn ào nên khi đến nhà, Thẩm Tích Nhược cố tình đi sau cho Tưởng Thiên đi trước.Tưởng Thiên bước vào vườn hoa, ngửi thấy mùi hương hoa cỏ ban đêm, nàng bèn đưa tay cảm nhận nhiệt độ ngoài trời.Dù đã vào hè nhưng nhiệt độ về đêm vẫn rất mát mẻ.Dưới ánh đèn mờ, Tưởng Thiên quay đầu, cười nói: "Rõ là em không muốn ly nào nhưng sao em vẫn thấy say?"

Thẩm Tích Nhược đi theo sau cười, ánh đèn soi sáng gương mặt xinh đẹp của cô: "Có lẽ vì rượu không say người người tự say."

Tưởng Thiên nhìn cô lại nhìn cửa: "Chị nói đúng, vừa nhìn thấy chị là em say."

Thẩm Tích Nhược bật cười.Tưởng Thiên đi về phía cửa thì dừng lại.Con đường từ cửa vào đến trông nhà được trải đầy hoa hồng.Những cánh hoa hồng nằm trên đất đỏ thẫm, tươi mát, đang tỏa hương thơm.Tưởng Thiên ngơ ngác hỏi: "Đây là gì vậy chị?"

Thẩm Tích Nhược đứng sau nàng đáp: "Em vào đi sẽ biết."

Tưởng Thiên nhấc chân, nàng không muốn đạp vào hoa nên chỉ đi ở cạnh dọc theo hướng của hoa hồng.Con đường trải dài từ phòng khách, nhà ăn, phòng sinh hoạt, cầu thang, cuối cùng đến phòng ngủ chính trên lầu, khắp nhà đều phủ kín cánh hoa.Không chỉ có hoa mà còn có nến.

Nến được đặt trong giá cắm màu vàng kiểu châu Âu, chúng được đặt trên bàn, trên đất và được treo cả treo trần nhà.

Các bức tường được trang trí bằng dải lụa hồng.

Dưới đất, trên trần nhà, hay sô pha đều chất đầy những bong bóng với đủ màu sắc khiến tim nàng rung động.

Toàn bộ ngôi nhà mang lại cảm giác lãng mạn.Tưởng Thiên nhìn ngôi nhà được trang trí tỉ mỉ, nàng không biết Thẩm Tích Nhược đã trang trí chúng từ lúc nào vì nàng nhớ đêm trước nàng vẫn còn ở đây.Tưởng Thiên bước lên thảm lông hồng vào trong, nàng vẫn chưa nhìn rõ tất cả trang trí trong nhà nhưng nàng cảm thấy mình như bước lên mây, tiến vào thành phố trên không.Tưởng Thiên bước lên thảm vào phòng ngủ chính trên lầu.Ở đây đang chìm trong biển lãng mạn!Trên trần là các bong bóng đủ màu, dưới đất là thảm lông, ở giữa là chiếc giường công chúa hồng nhạt được rãi hoa hồng.Ở giữa giường có một bức thư được trang trí tỉ mỉ.Trên thư là hai chữ Tưởng Thiên với nét rồng bay phượng múa.Tưởng Thiên biết đây là bức thư dành cho mình, nàng bỗng chần chờ.Nàng đang đắm chìm trong hạnh phúc khiến nàng sợ hãi bức thư sẽ phá hủy tâm trạng lâng lâng của mình.Vì thế nàng lưỡng lự quay đầu nhìn Thẩm Tích Nhược đứng sau mình, khẽ hỏi: "Cái này.... của chị sao?"

Thẩm Tích Nhược đáp: "Có vài chuyện chị muốn nói thẳng với em và hôm nay cũng là ngày kỷ niệm của chúng ta."

Tưởng Thiên thắc mắc, nàng đã điểm danh qua tất cả ngày lễ nhưng nàng nhớ hôm nay không phải ngày kỷ niệm nào."

Kỷ niệm chuyện gì vậy chị?"

Thẩm Tích Nhược nhìn vào mắt nàng, nắm lấy vai nàng, thủ thỉ: "Hôm nay kỷ niệm ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau cũng là đêm đầu chúng ta có nhau."

Tưởng Thiên vốn thắc thắc bỗng đỏ mặt.

Nàng cúi đầu, gương mặt đỏ ửng muốn trêu sao cô lại nhớ rõ chuyện này nhưng ngập ngừng mãi chỉ dám nói: "Em... em quên mất."

Thẩm Tích Nhược nhìn nàng đáp: "Vậy chị sẽ giúp em nhớ."

Tưởng Thiên ngẩng đầu nhìn Thẩm Tích Nhược, nàng bỗng muốn hôn cô.Trong không gian trải đầy hoa hồng, lông vũ và hơi thở của Thẩm Tích Nhược, Tưởng Thiên nhón chân, hôn lên cánh môi cô.Thẩm Tích Nhược ngơ ngác, nhắc: "Lá thư...."

Tưởng Thiên bèn đáp: "Để mai tính."

Vì thế hai người vùi mình vào một đêm ngọt ngào, ân ái.Sáng hôm sau, Tưởng Thiên ngủ đến trưa mới duỗi người, mở mắt.Trong phòng vẫn còn dấu vết của cuộc ân ái đêm qua, những bông hoa dập nát trên giường, lông vũ dưới đất dính một ít chất lỏng của hoa, bong bóng bị xẹp, trong phòng vô cùng bừa bộn.Nhưng Tưởng Thiên vẫn hạnh phúc nằm đó, không muốn dọn.Lát sau, Thẩm Tích Nhược mang bữa sáng bước vào, cô đưa nước súc miệng cho Tưởng Thiên, nói: "Dậy thôi em."

Tưởng Thiên ngồi đó súc miệng, ăn sáng, Thẩm Tích Nhược ngồi cạnh giường, nhìn nàng ăn.Tưởng Thiên ăn xong mới nhớ: "Bức thư tối qua đâu rồi chị?"

Mặt Thẩm Tích Nhược căng ra, cô chớp mắt đáp: "Tối... tối qua nó bị dơ nên chị lấy lại rồi."

Tưởng Thiên thắc mắc đáp: "Vậy chị không cho em đọc sao?"

Thẩm Tích Nhược nghĩ rồi cười: "Đọc hay không cũng vậy.

Trong đó chị viết toàn những thứ linh tinh."

Nghe vậy, Tưởng Thiên không hiếu kỳ, tiếp tục uống sữa.Sữa bò dính lên vành môi nàng, nàng liếm sạch rồi cười với Thẩm Tích Nhược.Thẩm Tích Nhược xoa mặt nàng.Cuộc sống sau này cứ trôi qua vậy đi.Quá khứ có ra sao cũng không còn quan trọng.Ông trời, xin ông hãy cho chúng con được ở bên nhau thật lâu, xin ông hãy cho con được bên em ấy một năm, mười năm, năm mươi năm....Cho đến ngày chúng con không thể đi nổi, chúng con vẫn muốn bên cạnh nhau, vẫn muốn ngắm nhìn nụ cười của nhau.Đó sẽ một cuộc đời tươi đẹp biết bao!---------------------------------------------------------------------------Editor: Nếu mọi người tò mò nội dung bức thư là gì thì hãy đọc tiếp phần phiên ngoại của truyện.
 
[Bhtt-Edit] [Hoàn] Sau Khi Chị Của Nam Chính Trở Về - Lương Bì Tựu Diện Bao
Ngoại truyện: Lá Thư của Thẩm Tích Nhược


Nửa năm sau.

Tưởng Thiên nhận giải nữ chính xuất sắc nhất trong một liên hoan phim nổi tiếng.Đêm đó, về nhà nàng đã uống ba bình Whiskey, rồi đại chiến tám trăm hiệp với Thẩm Tích Nhược suốt đêm.Sáng hôm sau tỉnh giấc, không chỉ cơ thể mà cả đầu cũng đau như búa bổ.Nàng xoa đầu, kêu lên, bỗng nàng chợt nhận ra Thẩm Tích Nhược không ở nhà.Tưởng Thiên mang dép ra khỏi phòng, quả nhiên thấy sanwich và sữa được Thẩm Tích Nhược chuẩn bị đặt ở hộp giữ ấm trên bàn.Tưởng Thiên hưởng thụ bữa sáng tình yêu của Thẩm Tích Nhược, sau khi rửa mặt, nàng phát hiện trong phòng khách có bó hồng trắng.Nàng xoa đầu cười: "Yêu nhau lâu vậy rồi mà chị ta vẫn còn lãng mạn."

Nàng cắm bó hoa vào bình, sau đó đi dạo quanh nhà.Nàng đang trong kỳ nghỉ ngơi nhưng đọc kịch bản Lý Hồng gửi đến mãi thì chán nên bèn đứng lên ngắm nhìn cửa sổ.Từ khung cửa sổ, nàng phát hiện cửa phòng làm việc của Thẩm Tích Nhược không khóa.Phòng làm việc?Nàng gần như không vào phòng ấy bao giờ, Tưởng Thiên luôn thắc mắc không biết bên trong giấu bí mật gì mà cô luôn khóa cửa không cho mình vào.Tưởng Thiên nổi hứng, len lén vào phòng, vì sợ đụng phải vật dụng nên nàng hành động rất nhẹ nhàng.Căn phòng chỉ là phòng làm việc bình thường, có giá sách, bàn làm việc và máy tính.Tưởng Thiên nhìn giá sách thấy tất cả đều là sách ngoại văn, tài chính và kinh tế, chỉ nhìn tên sách cũng khiến nàng đau đầu.Khi xoay người, nàng bỗng thấy dưới gáy một chồng sách lớn có một góc lá thư.Tưởng Thiên mở cửa kính kệ sách ra, cẩn thận rút bức thư.Sau đó, nàng thấy hai chữ Tưởng Thiên trên bức thư.Cái này.... sao trông quen quen?Tưởng Thiên không nhớ ra, nàng nhìn bức thư thật lâu, lẩm bẩm: "Nếu ở trên có tên mình thì chắc là viết cho mình rồi mà sao trông nó quen quá....."

Nàng ngẫm nghĩ mãi mới cầm bức thư lên ngửi, là mùi hoa hồng.Cái mùi này......Nàng nhớ ra, bức thư này không phải là thư được Thẩm Tích Nhược đặt trên giường trong đêm kỷ niệm ngày đầu đó sao?Quả nhiên!

Lúc ấy nàng đã tò mò về nó nhưng hôm sau hỏi, Thẩm Tích Nhược lại bỏ cô lấy lại rồi.Đôi khi nàng có nhớ đến nó, khi ấy nàng luôn tự hỏi người luôn giấu cảm xúc trong lòng như Thẩm Tích Nhược, sẽ viết gì cho mình?Hay cô có bí mật không muốn cho mình biết?Hiện tại các nàng đã bước vào giai đoạn vợ chồng già, chuyện gì của đối phương cũng hiểu rõ, có thể nói người hiểu rõ mình nhất là đối phương.Dù cơ thể hay tinh thần, Tưởng Thiên dám chắc mình gần như chia sẻ tất cả bí mật với cô.Ngoại trừ.....

Chuyện đó nàng vẫn chưa nói.Chuyện nàng xuyên đến đây, chiếm lấy cơ thể Tưởng Thiên của thế giới này, và Tưởng Thiên kia đã biến mất.Dù Thẩm Tích Nhược yêu nàng nhưng nàng vẫn không dám nói.Dù chỉ có 0.01 xác suất mất đi Thẩm Tích Nhược, Tưởng Thiên vẫn không dám nghĩ đến viễn cảnh đó.Nhưng bức thư này có phải cũng là bí mật Thẩm Tích Nhược che giấu không?Tưởng Thiên cầm bức thư hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định mở nó ra.Theo bức thư mang hương hoa mở ra, tim Tưởng Thiên đập mạnh, thấy bên trong có tờ giấy trắng và nét chữ của Thẩm Tích Nhược.Nàng ngưng thở, nghiêm túc đọc."

Tưởng Thiên thân ái:Chào em!Chắc có lẽ em đang rất thắc mắc vì sao chúng ta luôn bên nhau mỗi ngày mà chị lại còn viết thư cho em.

Thật ra chị cũng không biết vì sao.Có lẽ em cũng đoán ra, ngày thường, trước mặt em, chị có nhiều lời muốn nói nhưng không thể nói thành lời, cũng bởi tính chị rụt rè, biết bao tâm sự muốn nói nhưng chị chỉ nói được đôi ba câu.Cho nên chị sợ, chị sợ em sẽ không biết chị yêu em nhiều thế nào, chị cũng sợ mình không thể diễn đạt hết sự quan trọng của em trong chị.Vì tất cả nguyên nhân ấy, chị sẽ kể với em về bí mật lớn nhất lòng mình.Em hứa đừng sợ đó.Hôm nay là ngày kỷ niệm lần đầu chúng ta gặp nhau.Nhưng em biết không?

Trong tiềm thức của chị, chúng ta đã biết nhau tám năm.Ký ức về tám năm ấy chân thật đến mức chị có thể cảm nhận từng chi tiết, từng chuyện xảy ra khi đó.Chân thật đến mức, chị cảm thấy như mình từng sống ở đó, sau khi nhận hết tất cả cảm xúc và ký ức, chị quay lại kiếp này.Nói ra chuyện này chắc là em thấy chị điên rồi.

Thật vậy, lúc nhìn thấy em ở quán bar, chị cũng cảm thấy có phải chị điên rồi không.Đêm ấy không phải lần đầu chị gặp em vì chị đã từng gặp em.Nhưng trong trí nhớ của chị, tám năm ấy, chúng ta chỉ là bạn thân.Và đêm đó vượt ngoài dự kiến của chị.Tối đó, chị chỉ muốn ngăn cản Thẩm Tích Chu đến quán bar để em không gặp được nó và cứu em.

Chuyện lúc sau vượt ngoài mong muốn của chị nhưng chị không muốn thấy em khó chịu, dù sao hai chúng ta cũng là bạn nên chị đã quyết định giúp em.Sau đó thế nào em cũng biết, chị quan tâm em, dẫn em đi ăn, đi chơi, tham gia tiệc rượu, cốt yếu cũng vì tránh Thẩm Tích Chu, tất cả vì để em không phải trải qua tình yêu tra tấn giống kiếp trước.Nhưng không ngờ, số phận diệu kỳ đã cho chị yêu em và em.... cũng yêu chị.Tính cách của em khác trước nhưng bản chất lương thiện, tình cảm vẫn còn.May mắn, kiếp này tình cảm của em không bị phụ bạc.Thiên Thiên, chị yêu em lắm.

Tình yêu ấy không chỉ là tình cảm đơn thuần mà nó vượt qua bất kỳ tình yêu nào trên đời.

Với chị, em là người duy nhất chị quan tâm, che chở suốt hai kiếp.Kiếp trước, chúng ta là bạn, chị chỉ có thể quan tâm em, bảo vệ quyền lợi của em nhưng kiếp này, chị được em cho phép trở thành người thân mật nhất của em.

Có lẽ em không biết điều đó quan trọng thế nào với chị.Chị sống hai đời đã làm rất nhiều chuyện, đã nhìn rất nhiều người.

Em có thấy chị giống bà lão khám phá hồng trần không?

Haha.Thật sự chị rất hiếm khi có hứng thú với chuyện gì, từ nhỏ chị đã bị người ta gọi là đồ lạnh lùng, chị nghe mãi cũng quen.

Nhưng kiếp trước em đã thay đổi chị để rồi kiếp này sau khi gặp em chị dần không còn là chính mình.Chị cảm thấy chị học được rất nhiều điều từ em, chị dần ấm áp hơn và em cũng thích chị, em quan tâm chị và yêu chị làm cảm xúc của chị lên xuống như tàu lượn siêu tốc.

Chị cảm nhận được tình yêu là gì, cảm nhận được rất nhiều cảm xúc mình chưa từng có, khoảng cách giữa chị và thế giới đã biến mất vì em.Chị cảm nhận được rất nhiều điều tốt đẹp.Bởi vì có em.Chị cho rằng viết bức thư này có thể nói hết nỗi lòng của mình nhưng viết đến đây chị mới biết, dù đã nói ra bí mật của mình, viết hết quá khứ.....Chị vẫn chưa thể viết tất cả tâm ý của mình.Lòng người sao mà khó viết, chị chỉ có thể thể hiện tìm cảm của mình qua cuộc sống bình dị của chúng ta, chị chỉ có thể che chở em, yêu thương em để thể hiện chúng.

Chị chỉ có thể dùng ân điển ông trời cho mình, dùng hết sức chị để em hiểu tình cảm của chị.Thiên Thiên, chị thề, Thẩm Tích Nhược chị đời này kiếp này sẽ là người yêu em sâu đậm nhất.

Kiếp này không đủ, còn kiếp sau và kiếp sau nữa, chị vẫn muốn bên em, muốn sinh mệnh của mình hòa cùng với em khiến em có muốn bỏ chị cũng không được.Kiếp này chị hiếm khi tùy hứng nhưng bây giờ trong bức thư này xin em hãy cho chị tùy hứng hứng một lần.Chị vẫn còn nhiều lời âu yếm, nhiều tình cảm mà viết hết giấy mực của cả thế giới vẫn không đủ.Và chị sẽ dùng trọn đời để nói em biết tình yêu của chị.Người yêu em nhất.Thẩm Tích Nhược.---------------------------------------------------------------Thẩm Tích Nhược tan làm, cô về nhà, treo áo khoác lên giá.Giá treo được Tưởng Thiên tự mình lắp ráp mang kiểu dáng đáng yêu hoàn toàn trái ngược với phong cách trưởng thành của áo Thẩm Tích Nhược.Nhưng Thẩm Tích Nhược đã quá quen, cô vào nhà, gọi tên Tưởng Thiên.Khác với ngày thường, cục cưng của cô sẽ bay từ sô pha hoặc phòng ngủ xuống nhưng nay lại im lặng.Thẩm Tích Nhược đổi giày, đi quanh nhà.Phòng khách không có.Phòng ngủ không có.Phòng bếp cũng không.Thẩm Tích Nhược nhướng mày, gọi điện cho nàng.Nhạc chuông vang lên: "Người yêu dấu ơi có người gọi kìa....."

Thẩm Tích Nhược đi theo tiếng chuông đến phòng làm việc đang được khép hờ.Nhìn thấy cảnh trong phòng, Thẩm Tích Nhược mở to mắt thốt: "Thiên Thiên!

Sao em lại ở đây?"

Tưởng Thiên ngồi trên ghế, hai mắt sưng vù như vừa khóc.Vừa thấy Thẩm Tích Nhược, nàng òa khóc, nói: "Huhu.....

Tích Nhược, chị đúng là đồ ngốc!

Huhu...."

Thẩm Tích Nhược vỗ nhẹ lưng nàng, ôm nàng hỏi: ".....Chuyện gì?

Chuyện gì vậy em?"

Tưởng Thiên đưa lá thư cho Thẩm Tích Nhược xem: "Đồ đáng ghét!

Vì sao chị không nói sớm với em!"

Thẩm Tích Nhược vừa thấy lá thư, hết hồn, lắp bắp: "Không phải, không phải.

Sao em lại phát hiện ra bức thư này?

Chị vốn không tính cho em xem....."

Tưởng Thiên vùi vào lòng cô, đáp: "Đồ xấu xa!

Vì sao chị không có em xem chứ......"

Thẩm Tích Nhược khó hiểu hỏi: "Xem thì xem thôi sao em lại khóc....?"

Tưởng Thiên cầm vạt áo Thẩm Tích Nhược, rưng rưng nói: "Tại... tại em cảm động!

Quá cảm động.....

Huhuhu, ngày thường em thấy chị im im không ngờ trong thư lại viết dạt dào tình cảm khiến em cảm động....."

Thẩm Tích Nhược ấm lòng, cười ngại hỏi: "Vậy em có thích không?"

Tưởng Thiên gật đầu: "Thích, em thích muốn chết!"

Thẩm Tích Nhược: "Vậy sau này năm nào chị cũng viết cho em."

Tưởng Thiên gật đầu, hỏi: "Trong thư chị viết chị trọng sinh?"

Thẩm Tích Nhược thấy nàng nghiêm túc, bỗng chốc căng thẳng đáp: "Phải....nhưng chị không chắc đó là mơ hay thực.... nhưng mọi chuyện rất chân thật....."

Tưởng Thiên gật đầu nghiêm túc đáp: "Vậy em cũng muốn nói, thật ra em xuyên thư....."

Thẩm Tích Nhược: ".........Hả?"

Tưởng Thiên giải thích tất cả mọi chuyện từ thế giới của mình đến đêm lúc đọc truyện hai nghìn chương rồi phát hiện mình bước vào thế giới trong truyện.Nói rồi hai người im lặng.Tưởng Thiên chăm chú nhìn Thẩm Tích Nhược, chuẩn bị khi cô lộ biểu cảm không ổn nàng sẽ lập tức đè cô xuống hôn cô không cho cô cơ hội đổi ý.Lỡ Thẩm Tích Nhược đổi ý muốn chia tay với mình thì sao!Mình phải tiên hạ thủ vi cường!Thẩm Tích Nhược cau mày, nghĩ đến chuyện ly kỳ này thật lâu, sau đó hôn lên má Tưởng Thiên: "Tuy rất ly kỳ nhưng.... chị phải cảm ơn ông trời dùng cách thần kỳ này để chúng ta gặp nhau."

".............Ừm."

Các nàng ôm nhau, ánh trăng chiếu qua cửa sổ rọi lên bóng hai người.Khung cảnh yên tĩnh, tình cảm giữa hai trái tim hòa chung nhịp đập.----------------------------------------------------------------Editor: Cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình trong suốt thời gian edit bộ này.

Bộ này mình đã ngâm nó khá lâu và mình vui vì nó vẫn còn được mọi người đón nhận.

Mong mọi người sẽ tiếp tục ủng hộ trong những truyện mình edit sắp tới.

Cảm ơn các bạn!Mình sẽ để link TG của truyện ở phần bình luận cho các bạn muốn tặng tác giả một ly trà sữa (một bộ truyện có giá tương đương một ly trà sữa)
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back